1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quay Đầu - Lệ Ưu Đàm (Update 92/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 118

      Edit: quynhle2207

      "Mẹ. . . . . ."

      Ninh Vi Nhàn sờ sờ gương mặt nhắn của con trai, nhàng hôn cậu cái, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt thoáng qua, cứ như vậy làm cho người ta cảm thấy vô cùng xa cách, cho dù là ngay ở bên cạnh cũng thấy xa cách vời vợi: “Ngoan.” với con trai tiếng ngoan, rồi mới chậm rã đưa mắt nhìn về phía Nhan Duệ, cả người trông lạnh lẽo, tựa như vừa mới rơi vào hầm băng, chỉ đứng đó ngây ngốc nhìn , được bất cứ lời nào.

      "Mẹ. . . . . ." Nhan Ninh lại gọi thêm tiếng, ánh mắt xinh đẹp chuyển động qua lại giữa ba và mẹ cậu, hiểu xảy ra chuyện gì nữa. Ninh Vi Nhàn nhìn đôi mắt to đầy vẻ mơ hồ của cậu, : “Ninh Ninh ngoan, con ra ngoài chơi chút có được ? Mẹ có chuyện muốn với ba.”

      Mặc dù vui lòng tí nào, nhưng Nhan Ninh muốn làm cho mẹ mình tức giận, cậu liền dạ tiếng, chậm chạp , xoay người ra ngoài cách tình nguyện.

      Thấy con trai ra ngoài, cũng xác định cậu thể nghe thấy bọn họ chuyện, Ninh Vi Nhàn mới sờ sờ trán của mình, ra tinh thần và thân thể cũng đều rất mệt mỏi, nhưng lại ngờ mình vì Nhan Duệ mà sinh con lần nữa, ngay cả cũng thể tưởng tượng nổi rồi. Ngay lúc tỉnh lại, trí nhớ của trở về lúc ban đầu, chuyện gì cũng nhớ hết, cũng có quên khoảng thời gian mà bọn họ ở chung trong năm nay. Chỉ có điều, những chuyện này cũng đủ để cho bỏ qua tất cả mọi chuyện của trước kia. Trong lòng vẫn rất khó chịu, muốn với Nhan Duệ để cho tạm thời đừng xuất trước mặt nữa. phải do oán hận, cũng phải do chán ghét, chỉ là biết mình nên đối mặt với như thế nào mà thôi: “Em nghĩ, có thể nhận ra được rồi phải ? Em nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi.”

      Đương nhiên có thể nhận ra điều đó rồi, từ lúc gọi lần đầu tiên, ngay lúc thấy được ánh mắt của , là nhận ra rồi. lạnh lẽo trong ánh mắt của bao phủ lấy , chỉ trong nháy mắt đánh tan tất cả hạnh phúc, chừa lại chút gì nữa hết.

      Có thể mất ngay lập tức: “Vi Nhàn. . . . . .” Trong giọng của chứa đựng khẩn cầu, đừng đợi đến khi cho là nắm được tất cả hạnh phúc trong tầm tay lại mới với rằng tất cả đều là giả, chuyện này tàn nhẫn, nhanh như vậy muốn lấy tất cả mọi thứ của sao, vẫn biết rằng ngày nào đó nhớ lại tất cả, nhưng lại chưa từng nghĩ tới ‘ ngày nào đó’ đến nhanh như vậy.

      "Nhan Duệ, em ——"

      còn chưa hết lời Nhan Duệ hết sức kích động, lắc đầu mãnh liệt: “, bao giờ! đồng ý ly hôn, đồng ý để cho em rời , cái gì cũng đồng ý!” còn lấy tay bịt chặt tai mình lại, rồi rất ngây thơ ra sức lắc đầu, nhìn bộ dạng giống như chưa bao giờ xảy ra bất cứ chuyện gì vậy. Chỉ cần đợi đến khi mọi việc lắng xuống, Ninh Vi Nhàn vẫn là Ninh Vi Nhàn, cả nhà ba người bọn họ vẫn tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc cùng với nhau.

      “Em là muốn ly hôn, cũng biết là chúng ta thể nào ly hôn mà.” Ninh Vi Nhàn đem hai bàn tay của che lại lỗ tai kéo xuống, khóe miệng khẽ nâng lên thành nụ cười. Nhan Duệ nhìn cười đến mụ mị cả người —— lâu lắm, lâu lắm rồi có cười với như vậy. mang theo bất kỳ chán ghét hay oán hận gì, chỉ nở nụ cười đơn thuần với . chưa từng nghĩ tới cả đời này còn có thể nhìn thấy nụ cười này của đối với khi bị mất trí nhớ: “Vi Nhàn. . . . . . , có ly hôn?”

      "Ừ." Ninh Vi Nhàn gật đầu với , buông tay của ra. Ở khoảnh khắc khi buông tay ra, trong nháy mắt trong lòng của Nhan Duệ trở nên trống rỗng, tựa như mất sạch tất cả: “Chúng ta ly hôn, nhưng còn chuyện của em sau khi tỉnh lại năm nay, còn có chuyện của con, em nghĩ, chúng ta cần phải chuyện với nhau ràng mới được.”

      dường như trở về là Ninh Vi Nhàn của lúc mới kết hôn, dịu dàng, uyển chuyển, hàm xúc, bình dị, nhưng cũng rất gần gũi. Nhưng Nhan Duệ lại cảm thấy vẫn còn rất xa cách với mình lắm. lúc cố gắng tập trung tinh thần để chờ chuyện với , Ninh Vi Nhàn lại muốn ôm đứa bé tới cho . lúc căng thẳng thần kinh dể chờ đợi kết quả phán xét từ Ninh Vi Nhàn, nhưng lại nghe như vậy, Nhan Duệ trở nên ngu ngốc hết lúc, cũng biết mình nên làm cái gì nữa.

      “Nhan Duệ?” Giọng của Ninh Vi Nhàn rất , hiên tại thân thể của rất suy yếu, “ ôm con tới cho em nhìn chút .”

      Lúc này, Nhan Duệ mới như tỉnh lại từ trong mộng, trả lời tiếng, rồi vội vàng chạy ra khỏi cửa, bởi vì khẩn trương cách thái quá, cho nên dọc đường bị té chỏng gọng, Ninh Vi Nhàn ngồi giường, có thể thấy được hết nhếch nhác của , chắc chắn ở ngoài cửa Nhan Ninh cũng nhìn thấy, do đó, lúc cậu vào với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, cái miệng nhắn của cậu mở to hết mức, như là thấy được chuyện gì thể tưởng tượng nổi: “Mẹ. . . . . . Ba làm sao. . . . . ."

      “Ba đường cẩn thận, Ninh Ninh cũng được như vậy nha.” Đây là con trai của ! Ngoắc tay để con trai đến ngồi bên cạnh mình, Ninh Vi Nhàn mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nhắn của cậu, có thể nhìn thấy được những đường nét của và Nhan Duệ gương mặt cậu. Đây là đứa con của và Nhan Duệ, là kết hợp của hai người để sinh ra đứa bé này, là năm đó liều mạng để có được, cho dù là muốn sống nữa nhưng cũng muốn sinh ra đứa bé này.

      Con trai cũng lớn như thế này rồi.

    2. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 119

      Edit: quynhle2207

      “Dạ!” Đứa gật đầu ngoan ngoãn, che cái miệng nhắn cười thể ngừng được: “Mẹ, đây là lần đầu tiên con thấy ba bị té như vậy đó, còn té thê thảm như vậy nữa chứ, ha ha ha, buồn cười quá . Ai. . . . . . đáng tiếc vì có chụp lại cảnh đó nha.” gương mặt nhắn của cậu tràn đầy tiếc nuối, cái miệng nhắn đỏ thắm cũng trề ra.

      Ninh Vi Nhàn cười cười, sờ gương mặt nhắn của cậu: “Vậy chờ khi nào ba lại bị té ngã lần nữa, Ninh Ninh nhớ phải chụp lại cho đẹp mới được.”

      Nhan Ninh cũng nghĩ như vậy, có lần đầu nhất định có lần thứ hai nha, từ trước đến giờ, ở trước mặt mẹ, ba đều ngu ngốc như vậy nha, tay chân cũng biết phải làm gì, cậu khẳng định có thêm cơ hội, bây giờ việc cậu cần làm là lúc nào cũng phải đem theo máy chụp hình ở bên người mới được, như vậy mới dễ dàng chụp lại được. Cái đầu của cậu chui vào ngực của Ninh vi nhàn cọ tới cọ lui, còn ngừng làm nũng: “Mẹ, con mới vừa xem em , bề ngoài của em hơi khó coi, giống mẹ chút nào hết, da vừa đỏ lại vừa nhăn nheo, mắt lại có mở ra, nhìn hơi chút, đại khái là chỉ có dài cỡ nhiêu đây thôi.” Cậu vừa vừa đưa hai tay để diễn tả chiều dài, biểu mặt ràng được vui: “Mẹ, con biết là nhiều em bé lúc mới sinh ra đều như vậy, nhưng mà em xấu quá .” Cậu dẩu đôi môi , vui chút nào hết, ràng ba mẹ nhìn xinh đẹp như vậy mà, cậu là kết hợp những ưu điểm của bọn họ, lẽ dĩ nhiên là chỉ có đẹp hơn chứ xấu hơn chút nào, nhưng sao em lại xấu xí như vậy?

      Cái miệng nhắn của cậu ngừng, Ninh vi nhàn thấy rất buồn cười, lắc đầu cái, định Nhan Duệ ôm con vào, mặt vừa thấp thỏm vừa dịu dàng, nhìn qua rất kỳ quái. Hiển nhiên, Ninh Vi Nhàn nhìn thấy được, mỉm cười đưa tay đón nhận, con rất bé, nâng tay cảm thấy mềm mại, giống như là có xương vậy, khỏi phải đáng đến cỡ nào. Chỉ cần nhìn bé như vậy thôi, trong lòng nổi lên thứ cảm xúc cuồn cuộn, vô cùng, vô tận.

      “Con, con bé nhìn rất đẹp, đúng ?” Nhan Duệ nhìn ra trong lòng Ninh Vi Nhàn suy nghĩ cái gì, lấy hết can đảm, hỏi lắp ba lắp bắp, nghĩ tới Ninh Vi Nhàn lại cười, có đứa bé nào vừa sinh ra mà xinh đẹp, đứa bé nào cũng nhiều nếp nhăn giống như con khỉ con —— bất quá là con khỉ con đáng cũng được rồi.

      Nhan Duệ nghe Ninh Vi Nhàn trả lời mình, cũng nhìn thấy mặt có bất cứ biểu tình nào, đáy lòng của Nhan Duệ trở nên thấp thỏm. nuốt nước miếng, thử về phía trước hai bước, muốn ngồi xuống cạnh giường, để có thể gần thêm chút nữa, Ninh Vi Nhàn lại nhìn cái, khi nhìn thấy ánh mắt của , trong thoáng chốc tay chân trở nên lạnh lẽo, biết nên làm cái gì, thân hình cứng đờ, cứ duy trì cái tư thế ngồi xuống như vậy, nhưng thực tế lại hề ngồi xuống, tư thế kia nhìn rất buồn cười, buồn cười đến nỗi Nhan Ninh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chụp liên tiếp vài tấm hình: “ ngồi xuống , đừng. . . . . . Đừng luống cuống như vậy.” Ninh Vi Nhàn nghĩ tốt nhất là nên để ngồi xuống trước .

      Nhan Ninh nhìn hình trong điện thoại di động chút, cười trộm hai tiếng, sau đó đem di động giấu kỹ, để khi nào ba có ở đây lấy cho mẹ coi mới được. chú ý của cậu lại trở về người em của mình lần nữa, còn lấy ngón tay út chọc chọc gương mặt bé của em : “Mẹ. . . . . . Mẹ có phải em rất xấu đúng ?”

      Ninh Vi Nhàn còn chưa kịp trả lời, Nhan Duệ : “Lúc con vừa mới sinh ra cũng xấu như em con vậy, sau thời gian mới đẹp hơn.”

      “. . . . . . Có sau này em xinh đẹp ?” Nhan Ninh vẫn còn có chút dám tin, thế là cậu lại chọc chọc gương mặt của em , cảm thấy còn mềm hơn so với mình, hơn nữa em còn trắng trẻo, sau này chắc chắn sai đâu.

      nhà bốn người ngồi cạnh bên nhau, bé nhắn nhắm mắt ở trong ngực Ninh Vi Nhàn cũng bắt đầu quấy rối, chắc là đói bụng rồi, Ninh Vi Nhàn vén áo lên, làm lộ ra bộ ngực trắng nõn lại đầy đặn mượt mà, sau đó đem nụ hoa đưa vào miệng của con , đứa bé mở cái miệng nhắn màu hồng phấn, liền nút lấy nút để, ăn đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

      Nhan Duệ đột nhiên cảm thấy bụng dưới căng lên, vội vàng xoay mặt qua chỗ khác, đồng thời cũng quên đem gương mặt nhắn của con trai xoay về hướng khác luôn. Ninh Vi Nhàn ôm con , dịu dàng dỗ dành, rồi lại dịu dàng vỗ vỗ cái lưng , sau đó hôn lên khuôn mặt nhắn trắng như trứng gà của bé, sau khi sửa sang quần áo xong, mới hỏi Nhan Duệ: “ nghĩ ra được cái tên nào hay chưa?”

      Hai cha con Nhan Duệ đều sửng sốt, Ninh Vi Nhàn vừa nhìn cái biết ngay bọn họ căn bản cũng chưa nghĩ ra, ôm con , nhìn khuôn mặt nhắn đỏ hồng của bé khi ngủ, cách bất đắc dĩ: “Vậy tính sau , Nhan Duệ, làm thủ tục xuất viện được rồi, em muốn về nhà.”

      Nghe muốn về nhà, dường như có cảm giác kỳ diệu nào đó lướt qua trong lòng , Nhan Duệ gật đầu cái, chạy đầy hưng phấn, Vi Nhàn muốn về nhà với , cũng đó là nhà, điều này có nghĩa là muốn cũng sống chung với nhau, rời bỏ , cho dù sau này cho phép chạm vào , nhưng cũng biến mất.

      Như vậy là đủ rồi.

      như vậy, chỉ nhiêu đó cũng đủ rồi.

      Khi họ về đến nhà cha mẹ hai bên cũng đến rồi, biết hai mẹ con bình an, mọi người đều thở phào nhõm. Nhan Tư Tư cứ ôm khư khư đứa cháu mềm mại đáng chịu buông tay, la hét khẳng định rằng mình cùng Tương Thành cũng muốn sinh đứa con bảo bối như vậy.

      Sau khi mọi người bàn bạc đồng ý, quyết đinh đặt tên cho công chúa của nhà họ Nhan là Nại Nại, Nhan Nại Nại. Lấy tên ở nhà là Ái, cũng hi vọng đứa bé giống như người Nhan Tư Tư của mình vừa dũng mãnh lại vừa giống đàn ông, mà làm công chúa vừa xinh đẹp, vừa đáng —— dĩ nhiên, đợi đến sau này, khi mọi người nhớ tới ngày hôm nay, vô cùng hối hận, hơn thế nữa còn cứ suy nghĩ lâu vấn đề, đó chính là: tại sao con ở nhà họ Nhan, trừ Ninh Vi Nhàn là cưới ở ngoài vào, cũng chưa có người nào là dịu dàng, đáng , khéo léo, thuần khiết vậy chứ? Mà bạn Nhan Ninh cũng nghi ngờ rất lâu rằng ra mẹ sinh cho mình người em trai, chứ phải là người em biết nghe lời như trong tưởng tượng.

      Đặt con vào trong cái nôi , Ninh Vi Nhàn ngồi ở bên nhìn con , trong lòng tràn đầy mềm mại. ra có kinh nghiệm chăm sóc con , tại cái gì cũng đều phải học, trong khi đó Nhan Duệ là vú em siêu cấp rồi, thay tả, tắm rửa, cái gì cũng muốn làm, mỗi lần Ninh Vi Nhàn nhìn thấy như vậy, đều phải chắc lưỡi hít hà. vẫn nhắc tới việc mình khôi phục trí nhớ, Nhan Duệ cũng giả câm giả điếc, làm như có chuyện gì xảy ra, chỉ là so sánh với lúc trước hai người lạnh nhạt hơn rất nhiều, đừng là ôm hôn, hay thân mật, chỉ là đụng vào hay nắm tay cái cũng có, cũng vì muốn để Nhan Ninh biết được, cho nên hai người mới miễn cưỡng ngủ chung ở giường. Mỗi buổi tối, Nhan Duệ đều thể ngủ được, cứ nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Nhàn, để xác định ở bên cạnh mình, có rời bỏ . Bởi vì mất ngủ nghiêm trọng, cho nên hai mắt có quần thâm rất đậm, nhìn qua cũng rất đáng sợ.

      “Ba, ba có bị sao chứ?” Nhan Ninh hỏi đầy lo lắng, sắc mặt của ba rất khó nhìn, hai hốc mắt sâu hóm làm cho người ta giật mình.

      Nhan Duệ lắc đầu cái, vừa bưng lên ly cà phê định uống hớp, nghĩ tới có bàn tay trắng nõn đưa ra, lấy ly cà phê, đổi lại ly sữa tươi nóng hổi, dám phản kháng, liền ngoan ngoãn uống hớp.

      Ninh Vi Nhàn đưa ly sữa tươi khác cầm tay cho con trai, sau đó cũng ngồi xuống. nhìn sắc mặt của Nhan Duệ, hỏi: “ bị sao vậy, có chỗ nào cảm thấy khó chịu ? Hay là em gọi bác sĩ tới khám cho , bữa nay cũng đừng đến công ty nữa.”

      Lời của tác giả: Gia đình hai ông cháu bướng bỉnh kiêu ngạo~~~

    3. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 120

      Edit: quynhle2207

      Mặc dù vui mừng vì quan tâm tới mình, nhưng Nhan Duệ vẫn lắc đầu: “ sao, có việc gì đâu, khỏe mà, rất khỏe.”

      Ninh Vi Nhàn nhíu mày nhìn , tại Nhan Duệ đều đến công ty để làm việc mỗi ngày, nhưng giống như lúc trước là sớm về trễ, mà căn bản, mỗi ngày đều là trễ về sớm, nhưng cho dù là như vậy, mỗi ngày số lần hai người bọn họ chuyện cũng rất ít, quá lắm chỉ là Nhan Duệ len lén nhìn lâu, nhưng lại hoàn toàn dám với tiếng nào, Ninh Vi Nhàn có chủ động tìm , cũng luôn luôn lo lắng thấp thỏm, rồi lại thấp thỏm lo lắng . Mấy ngày trước còn đỡ, nhưng mấy ngày nay khi nhìn thấy , cũng thể chịu đựng được nữa rồi. Sắc mặt của cực kỳ khó coi, con ngươi đen nhánh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dường như cũng bị phủ lên tầng sương mù: “ được, dù như thế nào cũng phải để cho bác sĩ khám chút, nếu cho làm.”

      xong với liền xem chừng con , bởi vì chắc chắn Nhan Duệ nhất định nghe lời . Nhưng đợi đến khi lo cho con xong, ra ngoài, Nhan Duệ đâu mất! Chỉ còn mình con trai ngoan ngoãn ngồi ghế cầm sữa tươi uống từng chút từng chút , thấy tới liền kêu mẹ, sau đó là vội vàng kể tội ba mình: “Ba sợ gặp bác sĩ, mẹ vừa coi em ba là công ty có chuyện, chạy mất tiêu rồi!”

      Ninh Vi Nhàn nhìn về phía cái ghế Nhan Duệ mới vừa ngồi cái, mặc dù là người bỏ chạy, nhưng ít nhất trước khi cũng biết uống hết ly sữa tươi: “Ninh Ninh.”

      Cậu nhóc nâng gương mặt tròn trịa của mình lên, khóe miệng còn dính vòng bọt sữa, nhìn rất đáng . Ninh Vi Nhàn rút tờ khăn giấy, lau gương mặt nhắn của cậu sạch , cúi xuống hôn cái: “Hôm nay chúng ta học nữa, chúng ta công ty của ba tìm ba nha?”

      “Bắt ba về để khám bác sĩ sao?” Cậu nhóc ngước khuôn mặt nhắn lên, cười ha hả.

      “Đúng vậy.” Ninh Vi Nhàn gật đầu, nhịn được lại nựng lên khuôn mặt mềm mại cái. Con trai càng ngày càng giống như đứa bé mười tuổi, ‘ông cụ non’ đầy nghiêm túc trước kia biến mất, bây giờ cả ngày cười ha ha, lại thích làm nũng, vô cùng đáng : “ dọn dẹp, thay đổi quần áo nhanh chút, rồi chúng ta .”

      “Vậy còn em làm sao đây?” Bạn Nhan Ninh rất bối rối, chẳng lẽ phải dẫn em theo sao?

      Ninh Vi Nhàn lắc đầu cái: “Em còn lắm, thể cùng chúng ta được, Ninh Ninh cùng với mẹ là được rồi.” Dắt tay con trai bé lên lầu, sau khi con ra đời, bọn họ cũng đổi phòng trở lại ở lầu, phòng em bé cũng ở lầu hai, con ngủ say, nắm tay đặt ở bên môi, hai gò má trắng nõn nà lộ ra vẻ hồng hào, lông mi dài lại cong lên, đáng đến chết mất. Hai mẹ con chia ra hôn mỗi bên mặt của Nại Nại cái, thay đổi quần áo rồi ra ngoài.

      Người bạn Nhan Ninh với mẹ là mình muốn xe ở nhà, vì thế hai mẹ con liền xách túi xách bộ ra khỏi nhà. Nhà bọn họ cách khu chợ trung tâm rất gần, nhưng lại quá ồn ào, được bao lâu có trạm xe buýt, bây giờ giờ làm việc, mọi người chật ních rồi, Nhan Ninh tìm hiểu được tuyến đường đến công ty: “Mẹ, chúng ta phải qua hai con đường, ngồi trước chuyến xe, sau đó chuyển qua chuyến số 105 số là có thể thẳng tới nơi.” Cậu gật đầu cái, nâng gọng kính màu đen, đột nhiên chỉ vào món ăn ở tiệm bán báo gần trạm xe buýt: “Mẹ, con muốn ăn kem.”

      Dĩ nhiên Ninh Vi Nhàn từ chối cầu của con trai rồi, dắt bàn tay bé của con trai quay trở lại mua kem, người bạn được thỏa mãn mong muốn, liếm kem, cẩn thận dựa vào người của mẹ mình. Cả hai người chưa có ai từng ngồi qua xe buýt, cho nên ai cũng hết sức chăm chú nhìn vào mỗi chiếc xe, hoàn toàn để ý đến ánh mắt của những người đường bên cạnh.

      Bọn họ đều là lớn lên trong những gia đình danh giá giàu có, từ đều giống như mặt trăng được muôn ngàn vì sao vây quanh, nhận hết mọi quan tâm sủng ái, cả người toát ra khí thế cao quý làm người khác phải khiếp sợ, cho dù ở giữa đám người thượng lưu cũng biết cao quý hơn bao nhiêu lần rồi. Những người như bọn họ cũng giống như những nhân vật trong tiểu thuyết hay truyện tranh mới có, bây giờ lại gặp được trong thực, mà còn thấy ở xe buýt, là rất kỳ lạ.

      Cuối cùng cũng qua hai con đường, Nhan Ninh nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy tay của mẹ chạy lên phía trước, điều đáng vui mừng chính là vẫn còn vài chỗ ngồi, cậu đem tiền xu vẫn luôn nắm trong tay quăng vào thùng, rồi hết sức hưng phấn lôi kéo để cho Ninh Vi Nhàn ngồi xuống, sau đó chính mình ngồi lên đùi của mẹ, ôm cổ mẹ mình làm nũng thôi: “Mẹ, mẹ, mẹ nhìn bên ngoài kìa, đúng là ngồi xe buýt khác xa với ngồi xe nhà mình! Mẹ nhìn , là nhiều người, bọn họ cũng ăn sáng kìa.”

      Trong ngực con chim se sẻ , Ninh Vi Nhàn muốn được yên tĩnh chút cũng cũng thể nào yên tĩnh được, ôm con trai cười khẽ, hai mẹ con xinh đẹp giống như là bức tranh tuyệt mỹ, mẹ xinh đẹp còn con trai tuấn tú, làm cho biết bao nhiêu người hâm mộ.

      Qua khoảng mười phút đồng hồ cũng vừa đến trạm dừng, hai mẹ con vội vàng xuống xe, cũng vừa lúc gặp ngay chuyến 105, hai mẹ con liền lên xe, nhưng lần này cũng may mắn như lần trước có ngay chỗ ngồi. Ninh Vi Nhàn có chỗ ngồi cũng cảm thấy phiền, nhưng khi nhìn thấy con trai mình phải đứng, cảm thấy đau lòng, trong lòng cũng bắt đầu hối hận tại sao mình lại nghe theo con trai mà xe buýt. Chỉ là xe cũng có nhiều người, thấy hai mẹ con xinh đẹp cứ phải đứng lắc la lắc lư qua lại, liền đứng dậy nhường chỗ ngồi. Ninh Vi Nhàn tiếng cảm ơn, để con trai ngồi ghế, nhưng Nhan Ninh thấy ngồi, cũng chịu ngồi, còn cách nào khác, chỉ có thể trả lại chỗ ngồi cho người ta, còn hai mẹ con đứng cho đến khi tới được cao ốc Nhan thị.

      Hai người bọn họ cũng đều là lần đầu tiên đến Nhan thị, chưa bao giờ nghĩ đến ra nó lại lớn như thế, ngay cả sảnh lớn ở lầu cũng lớn, nhìn cái cũng thể nhìn hết được.

      Ninh Vi Nhàn từng hôn mê hết mười năm, trong mười năm này, Nhan Duệ cũng sống rất khiêm tốn, hai nhà Nhan Ninh đều chưa từng lên mặt báo của những tờ báo tin tức giải trí, cho nên người có thể biết hết được những thành viên của hai nhà bọn họ lại rất ít ỏi, đặc biệt đây lại là công ty lớn, hàng năm thay đổi biết bao nhiêu nhân viên, những nhân viên mới như vậy rất nhiều, mà người biết Ninh Vi Nhàn càng ít, chỉ có những nhân viên lâu năm mới biết được tổng giám đốc của mình và phu nhân cao quý ưu nhã của tổng giám đốc.

      Mặc dù là ai biết bọn họ, nhưng khí chất người của hai mẹ con cũng giống với người bình thường, tự nhiên những người đó cũng dám lơ là.

      Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bọn họ tới trước thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, móc ra thẻ nhớ, quẹt cái, cửa thang máy đinh tiếng liền mở ra, trong phút chốc, tất cả những nhân viên bận rộn với công việc lại ở tầng đều quay đầu, chuyển ánh mắt nhìn về phía họ. Chỉ có điều là hai mẹ con lại hề chú ý tới điều đó.

      Tầng cùng chính là chỗ làm việc của Nhan Duệ. Giờ phút này, cửa phòng làm việc được đóng lại rất nghiêm trang, đến phòng của thư ký ở bên cạnh, thế mà bên trong toàn bộ đều là đàn ông. Nhan Ninh ngẩng đầu lên nhìn, nhón chân lặng lẽ đến gần phòng làm việc của Nhan Duệ, tay cầm lấy nắm cửa, quay đầu lại : “Mẹ, cửa có khóa.”

      Ninh Vi Nhàn gật đầu tỏ vẻ rằng mình hiểu , cũng bắt chước bộ dáng của con trai nhón chân tới, Nhan Ninh thừa dịp đúng lúc này đẩy mạnh cửa ra, hô to tiếng surprise, sau đó lựa ngay lúc Nhan Duệ còn chưa có kịp định thần lại, liền nhào tới.

      Nhan Duệ làm sao cũng nghĩ đến vợ con đến tìm mình, ngòi bút vàng viết chữ trong tay bỗng nhiên bị lệch , cũng dẫn đến khoảng hợp đồng lớn bị phá hủy: “Vi, Vi Nhàn, Ninh Ninh?”

      Ninh Vi Nhàn mỉm cười đến gần , nhìn con trai ở trong lòng cứ xoay tới xoay ui: “ có nhìn lầm đâu, là bọn em.”

      “Em, sao bọn em lại tới đây?!” Nhan Duệ vẫn ngu ngu si si, ngây ngô như cũ, dường như vẫn dám tin những gì trước mắt mình nhìn thấy.

      “Bởi vì có người nghe được phải bác sĩ liền chạy mất, cho nên em với con trai thể làm gì khác hơn là tới bắt người.” Ninh Vi Nhàn nhún nhún vai, tỏ vẻ là có biện pháp, ưu nhã tới ghế sa-lông ngồi xuống, đôi mắt long lanh cũng nhìn Nhan Duệ chớp mắt, cho đến khi thấy gương mặt tuấn tú của ửng hồng, dám nhìn thẳng vào nữa.

    4. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 121

      Edit: quynhle2207

      Cũng được bao lâu, vừa nhìn thấy nụ cười của , liền hít thở gấp gáp hơn, tim đập chậm mất nhịp, trong mắt cũng còn nhìn thấy được cái gì khác nữa, bây giờ đổi lại là bắt gặp được thời điểm ngẩn người của : “Nhan Duệ, có phải nên giải thích chút tại sao em chỉ lên lầu xem chừng con , sau khi xuống dưới thấy bóng dáng của đâu hết vậy?” Bàn tay trắng nõn đem cái gạt tàn thuốc khay trà để qua bên, rất hài lòng khi thấy bên trong có tro thuốc lá, chứng tỏ cũng biết nghe lời, có lén hút thuốc, càng có ‘hủy thi diệt tích’ xóa bỏ hết mọi dấu vết.

      Nhan Duệ bị hỏi đến, mặt mày choáng váng, ho hai tiếng, biết nên trả lời như thế nào, đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy từ trước đến giờ trong nháy mắt cũng bị kẹt lại: “Chuyện này. . . . . . , là . . . . . . Là bởi vì. . . . . .”

      Con trai ở trong ngực cũng đột nhiên bật cười: “Ba, ba đừng có làm bộ làm tịch nữa..., ràng ba sợ khám bác sĩ nha, đúng ?"

      Nghe vậy, Nhan Duệ gật đầu mạnh: “Đúng, đúng, đúng vậy, chính là như vậy.”

      Ninh Vi Nhàn hé mắt: “ sao?”

      “Ừ, ừ, ừ!”

      Đôi mắt xinh đẹp đảo vòng: “Vậy em tin rồi.” Nhan Duệ vừa thở hơi, liền bỏ thêm câu: “Như vậy sau khi làm xong, chúng ta ăn cơm trước, rồi sau đó mới về nhà, bác sĩ vẫn còn chờ .”

      “Vi Nhàn. . . . . . có thể khám bác sĩ được ? cảm thấy có việc gì đâu, cũng chỉ là ngủ đủ mà thôi.”

      được.” Ninh Vi Nhàn hề nghĩ ngợi gì liền phản đối, thuận tiện cũng quay qua con trai ngoắc ngoắc tay: “Ninh Ninh, đến đây với mẹ, đừng quấy rầy ba làm việc.”

      Nhan Ninh dạ tiếng, từ đùi ba mình nhảy xuống, liền dính đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn, nằm sấp đùi của , chơi điện thoại di động. Sau khi bị từ chối, cả người của Nhan Duệ giống như sắp sụp đổ, ra cũng phải là sợ khám bác sĩ, mà là mấy ngày qua luôn cảm thấy mình được tập trung, lại thêm mất ngủ nghiêm trọng, mặc dù trong lòng biết đây cũng phải bệnh gì lớn lao, nhưng vẫn kìm lòng được mà sợ hãi, lỡ như, lỡ như bị bệnh gì đó rất nặng phải làm sao đây? còn có tư cách gì mà giữ Vi Nhàn bên cạnh mình chứ, còn có thể đứng ở lập trường như thế nào để cầu xin cho thêm cơ hội nữa? , tuyệt đối được, bao giờ để chuyện như vậy xảy ra, mặc kệ tỷ lệ chuyện này có thể xảy ra là bao nhiêu, cũng để nó xảy ra!

      Bởi vì hai mẹ con Ninh Vi Nhàn đến, Nhan Duệ hoàn toàn mất hết tâm tình để làm việc, cầm bút ngu ngơ nửa ngày cũng có nhìn xuống, cuối cùng ký cái tên cũng vất vả, sau khi bình tĩnh nhìn lại, ra là viết thành tên của vợ mình: “Vi Nhàn. . . . . . Em có đói ?” Ngoài miệng hỏi vợ mình có đói bụng , tay ấn xuống điện thoại trong công ty để cho thư ký đưa nước trái cây và sữa tươi tới. Mới vừa rồi, ở đường, Nhan Ninh ăn cây kem lớn, đột nhiên muốn toilet, liền từ trong lòng mẹ nhảy ra, bỏ chạy tới nhà vệ sinh. Ninh Vi Nhàn bưng ly nước trái cây lên uống hớp, sau đó đứng dậy. Thân hình thon dài, dáng vẻ lại xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả bộ thôi nhìn cũng rất đẹp, Nhan Duệ si mê nhìn Ninh Vi Nhàn về phía mình, bàn tay nắm bút cũng cứng ngắc, chỉ là ngước mặt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp đào hoa, rất muốn cười lại dám cười, muốn lấy lòng cũng biết làm sao để lấy lòng, mặt liền toát ra loạt biểu cảm rất kỳ quái, Ninh Vi Nhàn tới bên cạnh , khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười yếu ớt, từ từ đặt tay lên vai , giọng mơ hồ có chút bất đắc dĩ: “ cần phải căng thẳng như vậy đâu, em cũng ăn đâu mà.”

      Nghe như vậy, Nhan Duệ giống như có nỗi khổ mà thể , làm sao lại sợ ăn mình chứ, chỉ là sợ mình thể khống chế được lại đem ăn sạch nha!

      vai là đôi tay bé mảnh khảnh vô cùng ấm áp và mềm mại, Nhan Duệ thể kìm lòng được buông lỏng bàn tay cầm bút, bao phủ bàn tay của Ninh Vi Nhàn đầy che chở: “Vi Nhàn. . . . . .” còn muốn chuyện, của phòng vệ sinh mở ra, Nhan Ninh hăm hở hoạt bát ra, rất tự nhiên, Ninh Vi Nhàn rời khỏi chỗ đứng bên cạnh Nhan Duệ, thay vào đó là rút ra khăn giấy lau tay cho con trai.

      Mất độ ấm người , cả người Nhan Duệ liền cảm thấy mất mác. có cách nào để tiếp tục làm việc được nữa. đứng dậy, cầm lên áo khoác ở ghế dựa mặc vào, tay ôm vợ, tay dắt con trai: “ thôi, bây giờ chúng ta ăn.”

      “Ba làm việc nữa sao?” Nhan Ninh rất kinh ngạc, nháy hai mắt, Ninh Vi Nhàn thấy mắt kiếng của cậu cũng sắp rớt xuống, vội vàng giúp cậu đẩy lên.

      muốn làm nữa.” Nhan duệ dẫn vợ con ra cửa, cánh cửa vừa mở ra, nhân viên ở tầng cùng này cũng rối rít nhìn về phía bọn họ. Trừ cái người đưa nước trái cây trước đó, những người nhân viên khác sau khi chứng kiến được ông chủ lớn của bọn họ cũng có bộ dạng dịu dàng, khuôn mặt hiền hòa thân ái tới như vậy, cũng bị hù dọa đến rớt cả cằm. Mặc dù được nghe rằng ông chủ lớn trước kia là lãng tử đa tình phong lưu, chơi đùa với vô số người đẹp, nhưng mười năm nay lại thủ thân như ngọc, trái với lúc trước, đối với những đẹp đều có ánh mắt lạnh nhạt, cho nên bây giờ là chuyện gì đây, chẳng lẽ lãng tử lại muốn ‘tái xuất giang hồ’ rồi sao?

      nhà ba người thẳng vào thang máy, đem tất cả những tò mò cùng nghi ngờ quẳng lại phía sau lưng ── dù sao chuyện đó với bọn họ cũng có quan hệ gì hết, làm sao bọn họ có thể quản được chuyện đó chứ.

      Gần công ty Nhan thị có mấy khu vực có thức ăn nổi tiếng ngon, trong đó có nhà hàng bán cá nướng là đặc biệt nổi tiếng, từ trước đến giờ, người xếp hàng cũng dài đến gần cửa lớn của Nhan thị luôn. Chỉ có điều, chủ nhà hàng là chỗ quen biết trước đây của Nhan Duệ, cũng là trong những người bạn xấu của Nhan Duệ năm đó, sau đó trong nhà xảy ra chuyện bị sụp đổ, liền nhảy ra mở nhà hàng cá nướng này, ngờ việc buôn bán lại có thể càng ngày lại càng tốt như vậy, còn rất nổi tiếng. Bây giờ cũng chí thú làm ăn, cưới được người phụ nữ hiền lương dịu dàng, có người con trai, cuộc sống gia đình nhà ba người cũng trôi qua ổn định thuận lợi. Trước khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, Nhan Duệ vẫn thường hâm mộ bọn họ, mọi người đều trưởng thành rồi, cũng hiểu ra rất nhiều điều, con người cũng thể theo đuổi cuộc sống phong lưu lang bạt đó cả đời được.

      Vừa nhìn thấy Nhan Duệ bước vào, A Khang gõ máy tính lạch cạch để tính sổ sách lộ ra nụ cười lớn: “ tới rồi, là khách quý nha! Ai cha, vị này phải là. . . . . ." ta nhận ra được Nhan Ninh, nhưng cũng lâu gặp Ninh Vi Nhàn, lúc trước, khi còn chung với Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn cũng chưa bao giờ xuất , vào thời điểm những tin tức của Nhan Duệ ở mức cao trào lúc trước, có thể thỉnh thoảng thấy hình của Ninh Vi Nhàn xuất báo, nhưng cũng hơn mười năm rồi, khi nhìn chợt có cảm giác quen mặt, vừa nhìn cũng có thể nhận ra ── dáng dấp của Ninh Vi Nhàn rất đẹp, rất có phong cách, nhưng quan trọng nhất chính là vẫn như năm đó, căn bản là có già chút nào!

      “Xin chào, tôi là Ninh Vi Nhàn!”

      Lúc nào nơi khóe mắt, đuôi lông mày của đều toát ra ý cười, nhưng khi đối mặt với người ngoài, khí chất lạnh nhạt xa cách tự nhiên lộ ra, làm cho người ta cảm thấy luôn ở cao, thể chạm vào, A Khang cũng tránh được, tay chân có chút luống cuống, ta nhìn bàn tay Ninh Vi Nhàn đưa ra, ngón tay thon dài mảnh khảnh lại tao nhã, lòng bàn tay mấy đường vân nhàn nhạt nhưng thẳng tắp, móng tay màu trắng ngà khỏe khoắn, da tay nhẵn mịn, làm sao ta dám nắm lấy đây chứ. (Quỳnh: tác giả diễn tả nghe ghê quá).

      Dĩ nhiên Nhan Duệ có thể nhìn ra, cười cười đem tay của vợ nắm trở lại, nửa đùa nửa : “ cũng cho phép người đàn ông khác nắm tay của em đâu.”

      A Khang thở phào nhõm, Nhan Ninh muốn ăn cá, ta rất hào phóng cười cười: “Ninh Ninh muốn ăn, hôm nay chú Khang liền đãi con bữa miễn phí có được ?"

      Hiển nhiên Nhan Ninh liền vỗ tay rất tốt, ngay lập tức, A Khang kêu phục vụ tới đưa nhà ba người bọn họ tới chỗ ngồi. Nhà hàng của bọn họ có phòng riêng, khách hàng đều ngồi ở sảnh lớn, phục vụ dẫn bọn họ tới bàn ở gần cửa sổ, đặt xuống toàn bộ bát đĩa đũa muỗng, rồi lại xấp xếp thêm mấy bao khăn giấy, cúi đầu chào cái rồi mới xoay người mất.

    5. phuongtuhao

      phuongtuhao Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      3
      Chương 122

      Edit: quynhle2207

      Nhà hàng cá nướng A Khang quả nhiên là danh bất hư truyền, cả màu sắc, hương thơm hay mùi vị đều hoàn mỹ. Vốn từ trước đến giờ Nhan Ninh rất thích ăn, giờ đây mình cậu ăn gần nửa con cá trắm cỏ nặng đến bốn cân, đến cuối cùng cũng là do Ninh Vi Nhàn cho phép cậu ăn nữa vì sợ cậu ăn quá no cậu mới chịu bỏ đũa xuống.

      Ninh Vi Nhàn cũng nghĩ món cá nướng này lại có thể ngon đến như vậy, là ngoài dự đoán của , ngay cả người thích ăn thịt như cũng ăn ít, nhà ba người ăn hết hai con cá, nặng cỡ chín cân, cũng uống ít nước ngọt trái cây, đến khi tính tiền no đến nỗi muốn động đậy luôn. Lúc đầu, A Khang muốn lấy tiền, là muốn đãi khách, nhưng Nhan Duệ lại chịu, cuối cùng hai người thương lượng với nhau là chỉ trả nửa tiền.

      Sau khi ăn cơm xong, Nhan Duệ nghĩ rằng mình có thể tránh né được việc phải bệnh viện, nhưng nghĩ tới Ninh Vi Nhàn lại chịu bỏ qua: “ thôi nào, em vừa mới nhờ Ninh Ninh xem bản đồ điện thoại di động, từ Nhan thị đến bệnh viện chỉ bộ khoảng nửa tiếng thôi, chúng ta cũng vừa mới ăn cơm xong, chúng ta cùng coi như để dễ tiêu hóa vậy, cùng .” xong cúi đầu hỏi con trai mình: “Ninh Ninh thấy được con?”

      “Mẹ cái gì cũng đều được.” Từ trước tới giờ, Nhan Ninh sùng bái mẹ mình cách mù quáng, cho nên cũng ủng hộ: “Ba à, chúng ta cùng nha. Lúc ăn no quá mà rút máu cũng có tốt đâu."

      Cái gì mà rút máu. . . . . . Ai muốn rút máu vậy hả?! Sắc mặt của Nhan Duệ trở nên tái nhợt, vẫn còn muốn vùng vẫy lần cuối cùng trước khi chết, ngờ bị vợ và con trai mình nắm tay kéo luôn. đường , bạn Nhan Ninh lại đòi ăn kem, Ninh Vi Nhàn bị cậu quấn lấy thể làm gì khác hơn đành phải mua kem cho cậu, đứa này ngược lại rất có hiếu, thỉnh thoảng lại đút cho mẹ mình muỗng, đối với ánh mắt của ba nhìn mình cậu lựa chọn coi như nhìn thấy gì hết. Khi Nhan Duệ kháng nghị, cậu liền lấy cớ là ba sắp phải kiểm tra sức khỏe, thể ăn đồ lạnh để chặn miệng của Nhan Duệ, còn quay qua hỏi ý của Ninh Vi Nhàn, dĩ nhiên là Ninh Vi Nhàn đồng ý với con trai rồi, thế là Nhan Duệ đáng thương bị lập rồi, chỉ đành nhìn hai mẹ con bọn họ vô cùng thân mật ăn kem với nhau, còn mình chỉ biết đứng đó mà hâm mộ thôi.

      Điều đáng mừng duy nhất chính là kết quả kiểm tra cuối cùng lại rất khỏe mạnh. Chỉ có điều là hơi thiếu ngủ, vậy công việc nhiều quá độ, lại thêm thiếu ngủ, thành ra Nhan Duệ bị sốt mà thôi, chỉ cần ngủ nhiều, uống nước nhiều là được. Ninh Vi Nhàn hỏi thăm bác sĩ về vài vấn đề hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng cầm lấy tờ giấy để ghi chú, Nhan Duệ ngồi chỗ chớp chớp mắt nhìn hết sức ngớ ngẩn, trong lòng ngọt ngào chịu nổi, nhưng lại dám biểu ra mặt vì sợ Ninh Vi Nhàn thấy được.

      Đây là Vi Nhàn quan tâm tới , nhất định là như vậy rồi, nếu sao lại nghiêm túc cẩn thận hỏi thăm bác sĩ những vấn đề liên quan đến thân thể, sức khỏe của như vậy chứ?

      Nhan Ninh ngồi ở ghế cứng cứ uốn qua uốn lại, thỉnh thoảng lại nghiêng cái đầu nhìn xem mẹ viết cái gì, sau đó lại dùng đầu ngón tay chọc chọc ba mình: “Ba, sao ba lại ngớ ngẩn nhìn mẹ chằm chằm như vậy?” Cậu cũng biết là mẹ rất đẹp nha..., nhưng lại nhìn chăm chú cách ngu ngốc như vậy, còn có bác sĩ ở ngay bên cạnh nữa chứ, sao đợi về nhà rồi hãy nhìn? Đến lúc đó ba muốn nhìn bao lâu cũng được mà.

      Nghe con trai hỏi mình, Nhan Duệ mới hồi hồn. vội vàng thu hồi tầm mắt lại, làm ra vẻ như có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng quên trừng mắt nhìn con trai cái.

      Ninh Vi Nhàn bỏ sót hành động nào của hai cha con bọn họ, thái độ của đối với bác sĩ rất lịch , nhàng lại lễ phép, mỉm cười cảm ơn, sau đó dắt người chồng ngây thơ cùng con trai rời : “ thôi nào, cũng nên về nhà rồi.” Có lẽ Nại Nại cũng sắp thức dậy rồi, mặc dù đứa này rất dễ chịu, lại rất thích ngủ, nhưng khi mở mắt thây khóc lớn, cũng có người nào dỗ được, phải nhanh chóng về nhà mới được.

      Nhan Duệ bị tiếng ‘về nhà’ của hù dọa: “Nhưng mà, nhưng còn phải làm mà.” cũng công việc của buổi chiều hôm nay chính là công việc mà buổi sáng còn chưa làm xong.

      “Bác sĩ rồi, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ cứ về nhà trước rồi tính sau.” cũng thêm tiếng nào nữa, dắt tay ra cửa, để có thể từ chối. Nhan Duệ cũng phản đối, rất ngoan ngoãn để cho vợ dắt tay về nhà.

      Nhắc tới cũng là đúng lúc, vừa về đến nhà cũng là lúc Nhan Nại Nại vừa thức dậy, khóc oa oa lớn trong ngực quản gia. Ninh Vi Nhàn vội vàng bỏ lại chồng và con trai mình chạy tới, ôm con lắc lắc dỗ dỗ: “Nại Nại ngoan, ngoan nha, đừng khóc, đừng khóc nữa nha.”

      đáng chớp chớp đôi mắt vẫn còn đầy nước mắt, lại hít mũi cái, thấy là người mẹ mà mình quen thuộc dỗ mình, lúc này mới ngừng khóc, hai bàn tay bé liền nhánh chóng vươn ra sờ soạn mặt Ninh Vi Nhàn, vừa sờ mặt mẹ vừa cười khanh khách rất vui vẻ. Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm công chúa của mình về phòng thay tã và bú sữa, Nại Nại cười ha ha, nhịn được Ninh Vi Nhàn âu yếm hôn lên má của bé, cái miệng hồng hồng của bé cứ nhóp nhép ngừng phun bong bóng. Nhan Suệ dắt con trai vào phòng, bọn họ mới vừa tới phòng bên cạnh để thay quần áo rồi, công chúa nhà bọn họ còn quá , bọn họ cũng được phép đem bụi bậm vi khuẩn từ bên ngoài mang về nhà.

      Đưa con cho Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn liền thừa dịp này rửa tay cho sạch , lúc ra ngoài liền nhìn thấy màn như thế nay là lớn hai giường chơi đùa náo loạn. Nhan Duệ đêm con vòng giữa hai đùi, Nhan Ninh ngồi đối diện với ba mình, chống tay tại chỗ, thỉnh thoảng còn sờ sờ gương mặt nhắn trắng nõn mềm mại của em . mềm mại, cảm giác chọc chọc thêm cái nữa là thoải mái. Còn rất mềm mại, nõn nà. . . . . . Nhan Duệ nhìn con trai chọc chọc đầy thú vị, cũng nhịn được sờ thử cái, gương mặt bé của con quả quá non nớt rồi, sờ cái giống như là chọc vào cái bánh ngọt mềm mại vậy. (Quỳnh: biết bánh ngọt gì mà có kiểu này, -_-, chắc mochi quá.)

      Ninh Vi Nhàn khỏi cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, vội vàng bắt được đầu ngón tay của hai cha con đáng tin cậy này: “Hai cha con làm cái gì vậy, da mặt của Nại Nại còn rất mỏng, thể chọc chọc như vậy làm con đau.”

      Thấy mẹ ra, công chúa phun bong bóng kêu oa oa, giống như méc mẹ về việc ba cùng trai ngược đãi gương mặt nhắn non nớt của mình như thế nào. Ninh Vi Nhàn vội vàng ôm lấy bé, hôn cái: “À, à, ba và xấu nha, Nại Nại cũng thèm để ý tới nữa nha?”

      Phun bong bóng, lại vươn tay vuốt mặt mẹ, công chúa bày tỏ vui mừng, rất vui vẻ rất thỏa mãn, dường như có thể quên việc bị ngược đãi lúc nãy. Bồng con , Ninh Vi Nhàn quên dặn dò con trai canh chừng Nhan Duệ cho tốt: “Ninh Ninh, con chơi ở chỗ này, được chạy lung tung, mẹ đưa em con tắm, con phải canh chừng ba, được để ba mở mắt ra, có nhớ ?” Nhìn thấy Nhan Duệ như có điều muốn phản đối, ánh mắt liền biến đổi, Nhan Duệ lập tức ngoan ngoãn, liền nằm xuống, đem chiếc mền mỏng kéo đến tận cổ, mắt nhắm chặt lại, cũng dám mở ra. Vài phút trôi qua, cũng nghe được tiếng y y a a của con và vợ nữa, len lén hé con mắt, ngờ rằng lại bị hai bàn tay bé lạnh buốt che lên mắt: “Ba à, mẹ ba được mở mắt ra đâu!”

      Tự nhiên lại bị con trai răn đe. . . . . . Tên nhóc này dám cầm lông gà mà coi như lệnh tiễn, lại nghĩ —người ba này như là đứa bé: “Ninh Ninh. . . . . . Lời của mẹ , mặc dù nên nghe theo, nhưng con nể tình ba đáng thương tội nghiệp như vậy, có phải con cũng nên suy nghĩ chút hay . . . . . . Có nên tính tính toán toán linh hoạt chút ? phải con suy nghĩ muốn hoc lớp sáu sao? Chỉ cần uyển chuyển chút, sau này cũng cần học rồi, sau khi nghỉ hè trực tiếp vào học trung học rồi phải sao?” (Quỳnh: nguyên văn là ‘trung học đệ nhất cấp’ theo mình biết tương đương với lớp bảy ở Việt Nam).

      Đây quả là đề nghị rất hấp dẫn nha, đến mức Nhan Ninh nghe thấy liền động lòng. Cậu suy tính lâu, sau đó mới : “Vậy cũng được, nhưng chỉ chút xíu thôi nha, được ba? Khi mẹ ra ngoài ba phải nhắm mắt ngay đó, thêm nữa là được khai con ra đâu, có được ?”

      Nhan Duệ gật đầu, sau đó mở mắt ra, cùng con trai đánh tay để hứa, rồi nhìn nhau cười.

      Đại khái qua khoảng mười phút, Ninh Vi Nhàn ôm công chúa được khăn tắm bao bọc ra, Nhan Ninh vội vàng lây quần áo cho em , công chúa vốn hoạt bát hiếu động, hai tay hai chân quơ quơ liên tục, cũng chịu ngoan ngoãn nằm yên để mẹ và trai giúp mình mặc quần áo vào cho đàng hoàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :