1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      Ai nữ chính của tui bánh bèo ra tui xử đẹp .Giám giấu xác thay chồng mà kiu bánh bèo . Tui hận nha Đứa nào Copy thất đức mà mặt dày nữa nha coi chừng đó vô đây đọc được biết xấu hổ nhaaaaa. >"<

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 100

      Sau khi sự kiện xích mích được giải quyết, Phong Quang cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn, lộ trình của xe còn có một giờ, tựa vào trong lòng An Đồng, rất nhanh liền ngủ, việc này thể trách thèm ngủ mà là vì tối hôm qua hoàn toàn ngủ ngon, hiện tại có An Đồng ôm thật tốt, cảm giác an toàn mạnh mẽ bao vây lấy , khiến nhịn được mà thoải mái nhắm mắt lại, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.

      Một bàn tay của An Đồng kéo vai , phòng ngừa bị xe xóc nảy mà đụng vào đâu đó, nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của , chỉ như vậy lẳng lặng nhìn , nhìn ngủ say ở trong lòng mình, cảm thấy có gì khiến người ta hạnh phúc như lúc này.

      Đương nhiên cũng chắc chắn biết, có bao nhiêu người khi ngủ say nhìn lén , nhưng vừa nhìn thấy tư thế mờ ám của bọn họ, biết đã làm bao nhiêu người phải im lặng, phỏng chừng đến khi tỉnh lại có thể nghe được ít tin đồn về hai bọn họ.

      Nhưng mà biểu thị chủ quyền công khai có gì tốt chứ? An Đồng mỉm cười, con trai mười bảy mười tám tuổi lúc này còn rất bộp chộp, trước kia nghĩ bọn họ sẽ thích hợp với hơn quả thực là sai lầm lớn nhất.

      Xe đến ́ch, khi chủ nhiệm và lớp trưởng Phương Nhã Nhã phối hợp với nhau, mọi người có trật tự phân tổ ra lắp lều trại, ̣a điểm cắm trại dã ngoại là một ̣a phương có phong cảnh rất tốt, nơi này có bóng mát của cây ́i, cỏ xanh rậm rạp, hơn nữa gần đó cũng có một con sông trong suốt nhìn thấy đáy, đều là cảnh đẹp của tự nhiên, bị tổn hại hay ô nhiễm.

      An Đồng ngắm cảnh nữa, hỏi người bên cạnh đã im lặng hồi lâu, “Phong Quang, em sao vậy?”

      “Em thấy… giống như ánh mắt mọi người nhìn em có chút là lạ.” Hơn nữa, bọn họ vậy mà hề vây quanh An Đồng nói đủ chuyện trời dưới đất.

      An Đồng tỉnh bơ, “Chắc em suy nghĩ nhiều rồi.”

      “Vậy sao?”

      “Có lẽ chúng ta có thể trước tiên đem lều trại dựng xong.”

      “A, thiếu chút nữa quên mất, em còn chưa dựng lều trại đâu!” Chăm chú suy nghĩ sự việc kỳ quái, đều đã quên phải dựng lều trại cho bản thân, dựng được thì đêm nay sẽ có chỗ ngủ.

      Phong Quang và Phương Nhã Nhã được phân đến cùng một tổ, nhưng Phương Nhã Nhã là lớp trưởng, mỗi người một cái việc vặt đè lên Phương Nhã Nhã cũng khiến bận xong nổi, chuyện dựng lều trại đương nhiên chỉ có thể giao lại người Phong Quang.

      An Đồng thấy bận trước bận sau có lòng hỏi: “Cần giúp đỡ ?”

      cần, cần, ở đây đợi là được.” Phong Quang bận trăm việc ở bên trong lắc tay.

      Kỳ thực chỉ có , bởi vì được phân chỗ cùng An Đồng, Mục Thiên Trạch cũng một người bận việc, nhưng cậu là con trai, người cao sức cũng lớn, hơn nữa cậu đã từng có kinh nghiệm cắm trại dã ngoại, lắp một cái lều trại chỉ là chuyện làm trong phút chốc, Phương Nhã Nhã đếm xỉa tới cậu, cho nên cậu còn việc gì để mà làm đây?

      Tất nhiên là nhìn Phong Quang bận rộn tìm vui.

      “Aiz, họ xem ta có phải ngu ngốc hay ? Cây gậy này hẳn phải đặt ở góc đối diện bên kia.”

      “Hạ Phong Quang ngốc à? phát hiện đem nó để ngược rồi sao?”

      có trí tuệ đấy? Biểu ca, ta thông minh ghê, buộc dây thừng còn muốn thắt nơ bướm.”



      thể nhịn được nữa!

      Phong Quang bỏ đồ trong tay xuống, qua chỗ Mục Thiên Trạch, “Cậu thể yên tĩnh được sao?”

      Mục Thiên Trạch bướng bỉnh, “ thể, thì sao?”

      “Vậy cậu chết !” nhấc chân đá xoáy một cái, Mục Thiên Trạch có chuẩn bị bị một cước đá té xuống đất.

      Trước đây chỉ có cậu đánh người khác, làm gì có ai có thể đánh cậu? Mục Thiên Trạch muốn có bao nhiều khó coi liền bấy nhiêu khó coi, cậu thật vất vả mới đứng lên từ đất, trong lòng nghẹn tức, “Má nó, Hạ Phong Quang, xem tôi thế nào dạy bảo !”

      An Đồng đột nhiên mở miệng, “Thiên Trạch, em ra bờ sông rửa mặt trước .”

      Mục Thiên Trạch nâng tay lau mặt, vuốt xuống một tay đầy bùn, hình tượng rất quan trọng, cậu hung tợn nhìn Phong Quang nói một câu: “Hãy đợi đó”, quay người .

      Phong Quang thế này mới nhớ đến còn có An Đồng ở đây, bị người ta nhìn được một màn được thục nữ, có chút ngượng ngùng, “Thật ra… em bình thường vẫn rất dịu dàng ít nói.”

      An Đồng, “Ừ” một tiếng, tiếp theo chút để ý nói một câu: “Màu hồng.”

      Phong Quang sửng sốt một giây, sau đó đỏ mặt dữ dội.

      Chương 101
      'Mọi người làm sao vậy?' Phương Nhã Nhã trở về, nhìn thấy Phong Quang và An Đồng im ắng, còn nhìn thấy tên thích quấy rối Mục Thiên Trạch liền thấy khí có chút đúng.

      ' có gì.' An Đồng nhìn Phong Quang, 'Chỉ là được thưởng thức một phong cảnh khác với mọi ngày thôi.'

      ̉nh đầu Phong Quang còn kém tí là bốc khói, ôm mặt chín đỏ, xoay người, 'Tôi dựng lều trại.'

      'Bạn học Hạ, mình giúp bạn.' Trực giác Phương Nhã Nhã cảm thấy đúng lắm nhưng cũng hỏi nhiều, dù sao chuyện lắp lều trại này phải chuyện của riêng mình Phong Quang, bây giờ mới lại đây giúp đỡ cũng có chút ngượng ngùng.

      Mắt An Đồng chỉ thủy chung nhìn Phong Quang chăm chú, khóe mắt cong lên làm cho người ta cảm thấy nhu tình tràn đầy, mà người có thể được nhìn chăm chú giống như chiếm được một may mắn rất lớn, khiến người ta cực kỳ hâm mộ, ́ tình cái người may mắn kia hồn nhiên chưa thấy, các gái xung quanh đều lén lút nhìn , đôi mắt thật sự có thể làm người ta say, nhưng mà… các lại nhìn Phong Quang dễ chọc kia, từ đầu tới cuối dám lại gần.

      Có Phương Nhã Nhã hỗ trợ, Phong Quang cũng bận rộn một trận mới đem lều trại dựng xong, nhìn thành phẩm do chính mình ́ gắng mà làm, đúng là có cảm giác thành tựu.

      Mục Thiên Trạch sau khi chỉnh trang sạch sẽ đến tìm , hung tợn gọi: 'Hạ Phong Quang!'

      Phong Quang vội vàng đứng phía sau Phương Nhã Nhã, 'Tìm tôi làm gì?'

      'Làm gì? Tôi muốn dạy dỗ !'

      'Nè, Mục Thiên Trạch, cậu đừng có làm bậy!' Phương Nhã Nhã rất chính nghĩa che chắn cho Phong Quang ở sau người, 'Khi dễ con gái thì có gì hay?'

      'Tôi khi dễ con gái? Phương Nhã Nhã, tôi là bị ta đá một cước!'

      'Cậu lừa được ai? Bạn học Hạ gầy yếu như vậy, sức lực cũng nhỏ hơn cậu, ấy làm sao có thể đá đến thái tử nhà cậu? Mục Thiên Trạch, cậu muốn tìm phiền phức thì cũng lấy cái cớ dễ tin chút .'

      'Đúng đó!' Phong Quang gầy yếu ở phía sau gật đầu phụ họa.

      Trong lòng Mục Thiên Trạch bị nghẹn, cậu khi nào thì ăn qua thiệt thòi như thế này, bị một đứa con gái đá đã rất mất mặt rồi, Phương Nhã Nhã tin cậu càng làm cho cơn tức giận của cậu tăng vọt, ' tin tôi, vậy thì hỏi họ tôi , ấy cũng thấy! …A? họ tôi đâu?'

      Một câu của Mục Thiên Trạch làm mọi người giật mình phát hiện thấy An Đồng.

      Phong Quang quay đầu nhìn chung quanh, quả nhiên thấy bóng dáng An Đồng đâu.

      Mục Thiên Trạch điên tiết, 'Hạ Phong Quang, tôi phải nói chăm sóc ấy cho tốt sao? họ của tôi đâu rồi!?'

      An Đồng còn ngồi xe lăn, nơi này lại quen thuộc, một mình như vậy là chuyện rất nguy hiểm.

      Phong Quang mặt kệ Mục Thiên Trạch gào thét với , lập tức chạy , muốn tìm An Đồng.

      Mục Thiên Trạch hô to về phía bóng dáng , 'Hạ Phong Quang!'

      'Khoan đã, Mục Thiên Trạch…' Phương Nhã Nhã bắt lấy tay cậu, 'Bạn học Hạ nhất ̣nh là tìm An học trưởng, chúng ta cũng tìm .'

      Sắc mặt Mục Thiên Trạch nhìn tốt, nhưng vẫn đồng ý với lời nói của Phương Nhã Nhã.

      Phương Nhã Nhã một bên dọc theo con sông, một bên lấy điện thoại ra, bấm gọi vài lần đều ai nghe máy, điều này làm cho lòng càng thêm nóng như lửa đốt, mà đợi đến khi nhìn thấy xe lăn An Đồng ở bên bờ sông, lặp tức chạy tới, xe lăn để điện thoại của mà chung quanh lại có bóng dáng bất kỳ ai.

      'An Đồng!'

      Phong Quang gọi tên vài lần, ai đáp lại, nhìn mặt nước tĩnh lặng, thể ngừng suy nghĩ miên mang, nghĩ tới chuyện An Đồng gặp phải, còn có đau lòng thường xuyên xuất hiện trong mắt , chẳng lẽ… cắn răng, cái gì cũng kịp nghĩ liền nhảy xuống nước.

      'An Đồng! ở đâu!' Phong Quang đã còn nhớ bao nhiêu lần theo dòng nước bơi đến đây, 'An Đồng!'

      Cuộc sống của đã may mắn, người làm cho phải đau khổ lại là người mà thân thiết nhất, nếu là , nếu mẹ cũng đối xử với như vậy, nói chừng chính cũng sẽ… Cũng sẽ muốn từ bỏ cuộc sống này… An Đồng… Đầu óc ngừng nhớ kỹ cái tên này, trái tim bị cái tên này níu lại nặng nề.

      Ngay khi sắp tuyệt vọng hết sức, nghe được thanh quen thuộc truyền đến từ sau lưng, 'Phong Quang?'

      thanh đó vẫn như trước đây, trầm thấp mộc mạc, dễ nghe đến ngấm vào lòng người.

      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ, hacphong29 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 102

      Phong Quang khựng người hồi lâu mới dám quay người lại, chàng trai tuấn tú nho nhã, đẹp đẽ như bước ra từ trong tranh vẽ, khiến dám động đậy, ngơ ngác mở to mắt sợ đây chỉ là ảo giác mong manh, dám xác ̣nh, “An… An Đồng…”

      “Phong Quang, là .” An Đồng vẫy tay ở bên bờ, nhẹ gọi, “Lại đây.”

      sững sờ nhìn một hồi lâu mới nhớ đến việc bơi tới bên bờ, bắt được tay duỗi ra, An Đồng nắm chặt tay , kéo lên bờ, toàn thân đều ướt nước, tóc đen tuyền cũng ẩm ướt tí tách dán lên hai gò má, màu đen càng tôn thêm da thịt còn trắng hơn tuyết, nước mắt mặt xen lẫn cùng nước hòa vào nhau, là một đại tiểu thư đáng kiêu ngạo, sao lại có thể có lúc nhếch nhác như thế này?

      , có nhếch nhác.

      Ngón tay An Đồng lau qua bọt nước ở khóe mắt , chất lỏng ấm áp này giống như có nhiệt độ nóng rực ở đầu ngón tay , lấy tốc độc cực nhanh lan tràn một đường tới trái tim. Tâm trước kia chỉ có hư , ngay lúc này chớp mắt được lắp đầy. Nhịp tim mạnh mẽ nhảy lên, có một thứ tình triều biết tên muốn phá ngực mà ra.

      Phong Quang cầm lấy tay đặt mặt mình, nhất quyết phải có được một đáp án chính xác mới có thể yên tâm, “ nghĩ luẩn quẩn mà…”

      có nghĩ luẩn quẩn trong lòng.”

      “Vậy … Xe lăn của , còn có chân ?” nói năng lộn xộn, “ có thể đứng lên.”

      nắm lại tay tỉ mỉ vuốt ve, “ mỗi ngày đều hồi phục khỏe mạnh hơn, em cũng từng nói thuốc gây cho di chứng cũng nghiêm trọng đến thế.”

      “An Đồng, có biết em lo lắng cho đến mức nào ! Em nghĩ … em nghĩ bỏ em rồi mất!” Phong Quang hít mũi, đánh một quyền lên ngực .

      Một quyền này lực đạo nặng, bởi vì hoàn toàn tiếc nuối dùng sức, An Đồng kéo vào lòng, dựa vào ngực ngừng nức nở, nhẹ nhàng vỗ lưng , “Thật xin lỗi, là đúng.”

      “Thật xin lỗi, thật xin lỗi… lần nào làm em khó chịu đều nói xin lỗi.”

      nói vậy, hình như thật sự như thế.

      Khóe môi An Đồng cười bất lực, cho dù khéo lưỡi như rót mật thì gặp được cũng dễ dàng cạn lời, “Là vụng về, nói nữa, em tha thứ cho được ?”

      lắc đầu, hai tay vòng lên ̉ , ôm chặt lấy, “Em nghĩ đã chết! Em tìm ở trong nước rất lâu… em tìm được …!"

      “Phong Quang, đừng khóc, là tốt.” An Đồng ít khi thấy bản thân có lúc cũng tính sai, ít nhất trong vài lần nhiều lắm đều là vì , trong lòng vừa đau lại áy náy, cũng ẩn ẩn có một loại hưng phấn khôn kể, sẽ liều mạng nhảy xuống nước như vậy, sẽ khổ sở như vậy là vì sợ sẽ chết.

      muốn chết, thích , chỉ cần nghĩ đến đây sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn nói nên lời, nâng tay lên, “Cái này tặng cho em.”

      Phong Quang lúc này mới phát hiện trong tay còn có một đóa hoa màu tím hồng, hình dáng tuyệt đẹp, mùi hoa thanh tịnh, tiếp nhận, khóc nấc cục hỏi: “Đây là hoa gì?”

      “Là tiêu lan, trước đây từng tra qua nơi này có tiêu lan sinh trưởng, vì thế muốn tìm một chút thử xem, nghĩ tới thật sự tìm được."

      Phong Quang biết thích trồng hoa, nhưng vẫn hiểu lắm mà mím môi, “ vì tìm nó… cho nên mới một mình chạy đến đây, còn làm cho em lo lắng như vậy.”

      An Đồng thấy vất vả lắm mới ngừng khóc lại sắp khóc trở lại, vội vã vỗ vỗ lưng giống như là dỗ đứa nhỏ, “Tiêu lan còn là hoa của nữ thần, ́ ý đến tìm để tặng cho em."

      phải nói là nữ thần sao? Gương mặt của đỏ hồng, rốt cục nín khóc mỉm cười.

      [​IMG]
      (Hoa Tiêu lan, tiếng trung là 杓兰)

      Chương 103

      Ánh mắt An Đồng đột nhiên tối đen một chút, cởi áo khoác, phủ lên người Phong Quang, “Trước mặc cái này .”

      Toàn thân dưới của đều ẩm ướt, phủ một cái áo khoác sẽ khiến nó nhiễm ẩm luôn chứ có ích lợi gì đâu?

      Phong Quang cầm lấy cái áo khó hiểu.

      An Đồng chống lại ánh mắt trong suốt của , được tự nhiên khụ một tiếng, đầu đuôi nói một câu: “Thì ra ở cũng là màu hồng.”

      sửng sốt vài giây, cúi đầy nhìn theo mắt , chỉ thấy áo sơ mi trắng người vì ướt đẫm nên áo bra màu hồng tùy tiện lộ ra ngoài, còn có thể nhìn thấy rõ ràng hình dâu tây phía .

      Phong Quang níu chặt áo khoác bao lấy bản thân, xấu hổ thôi, “ cho nhìn!”

      Nhưng đã muốn nhớ kỹ, An Đồng thông minh đem một câu này nói ra.

      Về tới chỗ cắm trại, hội hợp cùng với những người khác, Mục Thiên Trạch thấy An Đồng sao, Phong Quang ra ngoài tìm người nhưng lại làm ra một thân nhếch nhác, cậu nắm lấy cơ hội giễu cợt , “Hạ Phong Quang, là heo sao? ra ngoài tìm người lại đem bản thân biến thành ướt sũng, bây giờ tôi nghiêm trọng hoài nghi chỉ số thông minh của .”

      “Thiên Trạch.” Phong Quang còn chưa kịp cãi lại, An Đồng đã mở miệng trước, “Tôi nghĩ gia giáo nhà họ Mục có dạy qua cậu phải lễ phép nói chuyện cùng người khác như thế nào.”

      họ?” Mục Thiên Trạch nghi ngờ, lúc trước cậu có nhằm vào Hạ Phong Quang như thế nào thì họ cậu cũng sẽ quản nhiều.

      An Đồng nhìn Mục Thiên Trạch, hỏi Phong Quang, “Có mang theo quần áo ? Nếu có, em có thể mặc đồ của trước.”

      Mục Thiên Trạch và Phương Nhã Nhã đều ngẩn ra, đừng nhìn An Đồng là người dễ nói chuyện, nhưng thật ra con người so với bất kỳ ai đều phân biệt rõ ràng, sẽ động đồ của người khác, nhưng cũng sẽ dễ dàng để người khác động vào đồ của mình, huống chi là vật riêng tư như quần áo.

      Phong Quang lắc đầu, “ cần, em có mang quần áo của mình, em trở lại lều trại thay.”

      “Được, cẩn thận đừng để bị cảm.”

      Phong Quang gật đầu nói đã biết, liền quay đầu lại thong thả tiến đến lều trại, hoàn toàn ý thức được, An Đồng vừa rồi nói ra một lời cực kỳ phù hợp với bề ngoài dịu dàng nội tâm lạnh nhạt của .

      Tuy rằng sớm đã có dự cảm, nhưng thấy một màn như vậy trong lòng Mục Thiên Trạch có chút tư vị kỳ lạ, “ họ, và Hạ Phong Quang, các người…”

      Mặc kệ như thế nào, trước đây Hạ Phong Quang là treo danh hiệu hôn thê của cậu.

      “Thiên Trạch, cậu cùng Nhã Nhã chơi với nhau , tôi nấu một chút nước nóng.” An Đồng đến một bên lấy ra công cụ nấu nước, là sợ Phong Quang sẽ bị cảm, bởi vì trong mắt , là một gái yếu ớt.

      Mục Thiên Trạch thấy Phương Nhã Nhã hồi lâu nói chuyện, nhìn qua, chính mình nhìn thấy chằm chằm hìn An Đồng ngẩn người, dương quái khí nói: “Phương Nhã Nhã, phải thích họ chứ?”

      “Tôi… tôi mới có thích An học trưởng! Tôi chỉ là… tôi chỉ coi ấy như trai mà đối đãi.”

      thích họ, vậy nhìn chằm chằm ấy là sao?”

      “Tôi… tôi…” Phương Nhã Nhã trả lời được, đơn giản trả lời, trái lại hỏi ngược, “Vậy còn cậu, gần đây đều nhằm vào bạn học Hạ, mỗi lần nhìn thấy bạn ấy đều tìm bạn ấy cãi nhau, cậu phải thích ấy sao?”

      lại đùa sao, tôi thích ta, tôi sẽ giải trừ hôn ước sao?” thanh Mục Thiên Trạch lại lớn hơn như nhằm phô trương thanh thế.

      Bọn họ có thích người khác như lời người kia nói ?

      Phương Nhã Nhã và Mục Thiên Trạch đều biết rõ, thế giới vốn chỉ có ba người bọn họ, hợp thành một hình tam giác cực kỳ ổn ̣nh, nhưng khi người thứ tư xuất hiện, cũng chính là Hạ Phong Quang, loại cân bằng được ́ ý duy trì này tựa như bị đánh vỡ.

      Đúng vậy, loại cảm tình vốn rất đương nhiên này, là vì có người ngoài xông vào, mà vì người ngoài này, An Đồng sẽ đem dịu dàng của chia cho những người khác.
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Lamdunghg21, Ly Vũ34 others thích bài này.

    4. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12
      Thanks chị nhé...truyện hay lắm :yoyo45:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 104

      Phong Quang đoán được buổi tối lại có nhiều muỗi như vậy, ngủ được lăn quan lộn lại, mà ngược lại Phương Nhã Nhã bên cạnh từ lâu đã hạnh phúc tiến vào giấc mộng, cắn răng nhìn mặt ngủ của Phương Nhã Nhã, vừa hận vừa hâm mộ ghen tị, tại sao muỗi lại cắn ấy chứ!

      Bên ngoài tiếng côn trùng lại kêu vang, sau nhiều lần trở mình, Phong Quang ngồi dậy, sụp đổ ôm đầu mình, quyết ̣nh ra ngoài hóng mát, cẩn thận tránh đụng phải Phương Nhã Nhã, ra lều trại, tối nay ánh trăng rất đẹp, nếu phải tâm tình phiền chán thì chừng còn có tâm trạng mà thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp này.

      Ngay khi vừa ̣nh nghĩ có nên gọi An Đồng ra hay , một người từ lều trại cách vách ra, dáng người tuấn tú đường hoàng này phải An Đồng thì là ai?

      nhìn thấy Phong Quang, tươi cười như đã đoán được trước vậy, “Ngủ được à?”

      “Em sắp bị muỗi cắn chết rồi.” Phong Quang đáng thương thong thả đến bên người cầu an ủi, giơ tay ra, “ xem , chỗ này bị cắn hai vết, chỗ này một cái, chỗ này cũng có…”

      đùi , tay, chỉ cần là chỗ da lộ ra ngoài khí liền có mấy điểm hồng nhỏ có vẻ đáng chú ý, chỉ qua từng cái một, chỉ là muốn hắn đồng tình với .

      An Đồng cũng phụ lòng giả bộ đáng thương, đau lòng ôm , “Em chịu khổ rồi.”

      phải khổ hay .” trộm cười, thuận tiền đem đầu để lên ngực cọ mấy cái, “Sao lại ra đây? Có phải thằng nhóc Mục Thiên Trạch đó ngủ ngáy, ầm ỹ đến ?”

      phải.” cười lắc đầu, “Thiên Trạch rất an tĩnh, có ầm ỹ , ra vì đoán em sẽ ngủ được.”

      Phong Quang nháy mắt tò mò, “ sao mà đoán được?”

      “Cảm giác.”

      sửa lại, “Là tâm ý tương thông.”

      “Phải, chúng ta tâm ý tương thông.” nói theo lời , nhu tình mật ý trong giọng thế nào cũng che giấu được.

      Phong Quang vừa lòng, lười biếng tựa vào lòng , buồn rầu thở dài, “Nếu có thể ngủ cùng với thì tốt rồi.”

      Trong mắt An Đồng thể giấu được ý cười, “Mặc dù rất thích nghe em nói những lời này, nhưng cũng thể khiến những người khác nghe thấy, nếu em sẽ bị chê cười.”

      “Nhưng em chính là muốn ngủ với .” chẳng biết xấu hổ, kỳ thực phải biết rụt rè, chỉ là nhìn thấy liền muốn làm nũng, nghĩ muốn có được cảm giác được nuông chiều.

      Ngón tay An Đồng lướt qua má , đôi mắt tối đen như đêm tựa như có vòng xoáy, khiến người ta lâm vào trầm mê, “Chờ em trưởng thành, sẽ ngủ cùng em.”

      thanh của , trầm ổn có lực.

      Đây phải như đùa giỡn bình thường với , mà là thông báo cho biết.

      Trong lòng Phong Quang tiết tấu rối loạn, biết đây là ý gì, cho nên trong đầu như là phóng lên từng đợt pháo hoa, lặng xuống được, gương mặt của nóng lên.

      An Đồng nhìn khuôn mặt của hồng đến kỳ cục, giữa lúc Phong Quang có thể ngượng ngùng nên nói gì, bỗng nhiên chôn đầu trong ngực , thanh rầu rĩ từ dưới truyền đến, “Còn có ba tháng, là đến sinh nhật của em.

      Khí huyết An Đồng đột ngột dâng trào, nhịp tim của cũng rối loạn.

      rụt rè ngẩng đầu, “ đứng lâu như vậy… Chân có khó chịu hay ?”

      Cho dù ngại ngùng có mặt mũi nhìn người, nhưng vẫn quan tâm thân thể .

      sao, đã tốt hơn rất nhiều.” Tay An Đồng nâng cằm lên, mắt híp lại thâm thúy, “Phong Quang, em có nhận một nụ hôn ?”

      bị lạc trong giọng nói mà ́ ý đè thấp, ngơ ngác lắc đầu.

      An Đồng cười, cúi đầu đột ngột lấp kín môi , Phong Quang theo bản năng mở miệng, nụ hôn này cho phép cự tuyệt, từ kinh ngạc chuyển thành quấn quýt cùng nhau, vì , cho dù thở phì phò, bắt đầu hít thở thông, An Đồng cũng mốn quét sạch mọi khí còn lại trong miệng .

      Một cái hôn, ý loạn tình mê.

      Chương 105

      Nụ hôn đêm hè, đó là bí mật của riêng hai người họ.

      đường trở về, Phong Quang ôm cánh tay An Đồng tựa vào người , bỗng nhiên thấy trở về cao trung cảm giác cũng kém đến vậy, ít nhất lại có cái loại thanh xuân tùy ý thoải mái.

      Một nam một nữ mờ ám này chủ nhiệm lớp sẽ quản sao? Hắn thật ra cũng muốn quản, nhưng lại có lá gan đâu, hiện tại đám học sinh nhà giàu, ai còn có hôn thê hôn phu?

      Từ đó, học sinh xinh đẹp mới chuyển trường có bạn trai, bạn trai còn là An Đồng đại danh lừng lẫy, tin tức này coi như tất cả mọi người đều đã biết.

      Phong Quang đưa An Đồng đến cửa nhà, liền tự mình nhảy lên nhảy xuống trở về, đừng hỏi vì sao là đưa về, bởi vì dù An Đồng nói bản thân có thể được rồi, nhưng vẫn thấy rất yếu ớt, nhìn đứng lâu sẽ muốn mãnh liệt cầu ngồi xuống, hơn nữa, khoảng cách hai nhà bọn họ bất quá cũng xa có một trăm mét thôi.

      “Con về rồi!” Phong Quang về nhà liền nhiệt tình hô lên một câu.

      “Khụ!” Hạ Triều nặng nề ho một tiếng.

      Gặp lại trong phòng khách ngoại trừ cha còn có một vị khách nữa, Phong Quang sửng sốt, “Sĩ quan Lý, ông sao lại đến đây?”

      “Cái này là… công việc, công việc.” Lý Tất cười ha ha nói.

      Hạ Triều nói: “Phong Quang, đây là bạn của papa, hôm nay hắn có việc liền đến đây.”

      “À, vậy mọi người nói chuyện, con trở về phòng.”

      “Đợi chút.” Hạ Triều gọi lại, “Chuyện này con cũng có thể nghe một chút.”

      “Hai người bàn công chyện, con nghe gì mà nghe, con lại nghe hiểu.”

      Lý Tất nói: “ Hạ, tôi cũng thấy có thể nghe một chút, là có liên quan đến An Đồng.”

      Cùng An Đồng có liên quan… Phong Quang do dự trong chốc lạt, ngồi xuống sofa, “Là chuyện gì?”

      Lý Tất và Hạ Triều nhìn nhau, thế này mới nói: “Nói vậy Hạ cũng biết là gần đây có rất nhiều đồn đại liên quan tới An Đồng.”

      “Ông là muốn nói tới chuyện mẹ ấy sao? Ông cũng nói là đồn đại vậy cần tích cực đến vậy ?” Nhắc tới cái này, mặt cũng thấy kiên nhẫn.

      Hạ Triều trầm giọng nói: “ có lửa sao có khói, có loại đồn đại này xuất hiện nhất ̣nh là có nguyên nhân.”

      “Nguyên nhân phải là vì lần trước sĩ quan Lý dẫn người đến nhà An Đồng, còn ở nhà họ đào hố sao?” Phong Quang liếc Lý Tất, “Hơn nữa lúc rồi cũng cũng đem hố lấp lại.”

      Lý Tất sờ sờ cái mũi, thoạt nhìn rất ngượng ngùng, “Chúng tôi cũng là làm việc theo trình tự, nếu An Đồng thật sự có một chút khả nghi thì chúng tôi cũng sẽ theo dõi cậu ấy.”

      “Ông nói ấy khả nghi, vậy khả nghi chỗ nào?”

      “Theo lời đồng nghiệp bà An, lúc ấy bà An tiếp nhận muột cuộc gọi điện thoại mới vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, chúng tôi điều tra cuộc gọi đó, chỉ có một dãy số duy nhất, tra đến đâu cả, nhưng dựa theo biểu hiện của bà An, chúng tôi có lý do tin tưởng người gọi cho bà ấy là người quen của bà.”

      Phong Quang ôm cánh tay, nói như có gì, “Tôi nghe nói bà An là người phụ trách một công ty, người quen của bà ấy khẳng ̣nh ít, hơn nữa bởi vì là nữ cường nhân thương trường, bà ấy cũng khẳng ̣nh đoạt việc làm ăn của ít người, kẻ thù khẳng ̣nh cũng nhiều, các người vì sao liền đem mắt đặt người An Đồng?”

      phải liền đem mắt đặt người An Đồng, mà bởi vì chúng tôi đã loại trừ người khác.” Lý Tất một đôi mắt sắc như ưng, “Hơn nữa, chúng tôi tra ra được một chuyện.”

      Trong lòng Phong Quang cảm thấy ổn, “Các người tra ra được cái gì?”

      “Tuy rằng bác sĩ gia ̀nh trước kia của An Đồng đã xuất ngoại, nhưng chúng tôi tìm được hắn khi hắn trở về nước thăm người thân, chúng tôi biết một sự kiện, nguyên nhân thân thể An Đồng tốt là vì mẹ cậu ta luôn luôn kê đơn cậu ta.” Lý Tất bày ra khí thế của một hình cảnh, khiến người ta sinh ra tín nhiệm vô điều kiện, “Một lý do này cũng đầy đủ rồi.”
      Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ, hacphong31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :