1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anhtrantu2810

      anhtrantu2810 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      48
      :yoyo68: Ta hóng, hóng xem nạn nhân tiếp theo của Giới " vợ"
      tart_trung thích bài này.

    2. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Cái tên kia thấy A La xinh đẹp non nớt coi chừng nổi sắc tâm, ôi má ơi, chắc Triệu Giới đứt mạch máu não quá!
      tart_trung thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tên đó thế nào cũng bị đánh vì tội dám trộm hương nhà Tĩnh ca

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 109: Cả đời

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Ai vậy chứ?

      Ngụy La che mũi, buồn bực nghĩ. Lúc này mọi người đều dự tiệc ở Dung Hoa Điện, đáng lẽ có ai tới nơi này mới đúng. Nàng nhìn thấy người này mặc Hồ phục, tướng mạo cũng giống với người Trung Nguyên, lại nghĩ tới các nhân vật chính của cung yến ngày hôm nay, Ngụy La lờ mờ có thể đoán được thân phận của người này.

      Có thể tự do lại trong lúc cung yến, lại trẻ tuổi, hẳn là Tứ Hoàng tử Ổ Nhung?

      Nghĩ đến đây, Ngụy La nhất thời có chút do dự, nàng biết là nên đứng dậy hành lễ, hay nên giả bộ biết thân phận của ta, tiếp tục ngồi đây. Hơn nữa, nàng thích ánh mắt người này, quá lộ liễu, biết thu liễm, hệt như dã thú ăn thịt người.

      Cuối cùng Ngụy La quyết định coi như biết là ai, nàng lấy khăn lụa ra, ngẩng đầu lau máu mũi. Động tác thuần thục lại lạnh nhạt, chút bối rối cũng có.

      Mặc Sĩ Chân ung dung nhìn nàng, lần đầu tiên ta gặp gỡ nữ nhân dưới tình huống thế này.

      Đối phương chảy máu mũi, bộ dáng chật vật đáng thương, vậy mà ta lại thấy có chút đáng .

      Nữ nhân này đẹp hơn hẳn cơ vũ trong Dung Hoa Điện, tóc đen da trắng, mắt ngọc mày ngài, gương mặt nhắn cỡ bằng bàn tay tinh xảo lung linh. Đôi môi hồng phấn càng xinh đẹp động lòng. Trong mắt Mặc Sĩ Chân xẹt qua chút kinh diễm, hóa ra nữ tử Trung Nguyên đều đẹp vậy sao? Chỉ nhìn thôi liền khiến ta có khát vọng chiếm lấy.

      Quan hệ giữa nàng và Triệu Giới là thế nào? Triệu Giới là người lãnh đạm bạc tình, lúc đối mặt với nàng lại có chút sốt ruột. Xem ra là người vô cùng quan trọng với Triệu Giới, ngẫm lại cũng đúng thôi, tiểu mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, ai nhìn mà muốn thương ?

      Mặc Sĩ Chân tính mở miệng, thấy tiểu nương hướng về phía mà kêu lên: “Đại ca ca”.

      Triệu Giới từ phía sau Mặc Sĩ Chân tới, hàng mi cau lại, thần sắc tốt chút nào. chào hỏi Mặc Sĩ Chân, ngồi xuống bên cạnh Ngụy La, đem khăn tay thấm nước lạnh xoa lên trán nàng: “Sao lại ngồi dậy?”

      Ngụy La lại lần nữa nằm xuống, cầm lấy tay áo : “Lúc nãy muội cho rằng ca ca trở lại”.

      Triệu Giới trầm mặc, nghiêng đầu nhìn về phía sau, lạnh giọng hỏi: “Sao Tứ hoàng tử lại ở chỗ này?”

      Mặc Sĩ Chân nhìn đủ rồi, cuối cùng cũng tới phiên ta xuất . ta khí định thần nhàn tới gần, nghiêng người dựa lên cột trụ sơn vàng khắc rồng, ánh mắt đầy ý tứ nhìn Ngụy La và Triệu Giới, lại cười cười : “Bản vương thấy Tĩnh Vương điện hạ vội vội vàng vàng, còn tưởng ngươi sợ thua trong trận thi đấu cưỡi ngựa bắn tên lần này nên mới tới đây khuyên nhủ. nghĩ tới là bản vương hiểu sai ý, quấy nhiễu chuyện tốt của Tĩnh Vương”. xong, ta xoay người, hỏi Ngụy La: “ biết vị này là?”

      thể , những lời này của Mặc Sĩ Chân cuồng vọng, giống như ta chắc chắn là mình thắng vậy. ta khuyên nhủ gì chứ, ràng là tới khiêu khích.

      Triệu Giới mặt đổi sắc, đôi mắt phượng có chút gợn sóng nào, có bất kỳ phản ứng gì với lời của ta.

      Miệng vài lời hùng hổ ai làm chẳng được? Thời khắc mấu chốt vẫn là phải dựa vào bản lĩnh . Triệu Giới khinh thường thèm chấp nhặt với loại người này, cuối cùng ai thắng ai thua, ở trận đấu liền có thể thấy .

      Triệu Giới để ý tới khiêu khích của Mặc Sĩ Chân, nhưng có nghĩa để ta kiêng nể gì mà ngắm nhìn Ngụy La. Triệu Giới : “Tứ hoàng tử có hứng thú với Vương phi của bản vương sao?”

      Mặc Sĩ Chân nghe vậy liền có chút kinh ngạc.

      ta nghe Nhị Hoàng tử Đại Lương Tĩnh Vương còn chưa thành gia, mình đơn, sao nhanh như vậy có Vương phi rồi? Hơn nữa tiểu nương kia nhìn lớn lắm, nhiều nhất mới mười bốn, mười lăm, Triệu Giới thế nào cũng hai lăm rồi, đây phải là trâu già gặm cỏ non sao? Hay là người Hán đều thích như thế?

      Mặc Sĩ Chân vừa nghĩ, lại vừa ở bên làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ôm quyền : “Hóa ra là Tĩnh Vương phi, thứ cho bản vương thất lễ”.

      Ngụy La có phản ứng gì.

      lâu sau, Triệu Lưu Ly và thái y chạy tới, thái y để hòm thuốc xuống, nhìn nhìn Ngụy La xem xét tình hình. May là lúc này máu mũi chảy ít lại, lợi hại như lúc đầu. Thái y lấy mấy khối băng xoa lên trán nàng, lại dùng ít bông để vào miệng nàng, muốn nàng cắn giữa răng. lát sau, máu mũi cũng chảy nữa.

      Thái y vừa thu dọn đồ đạc vừa dặn dò: “Thân thể Tứ tiểu thư cần đại bổ, sau này vẫn nên dùng ít mấy loại như long nhãn tốt hơn”.

      Ngụy La hậm hực gật đầu.

      Triệu Lưu Ly ngồi bên cạnh nàng, áy náy lau vết máu cằm Ngụy La, xin lỗi: “A La, đều tại ta… Nếu ta biết ngươi chịu nổi bổ dưỡng như vậy nhất định để ngươi uống thang thuốc kia”.

      Dù sao cũng qua rồi, Ngụy La cũng có ý trách Triệu Lưu Ly, nàng ấy cũng là có ý tốt. Hôm nay Ngụy La chảy ít máu, chẳng có chút tinh thần nào, yếu ớt : “Được rồi, chỉ cần ngươi đừng bổ máu cho ta nữa là được”.

      Triệu Lưu Ly có ý này, nàng vừa rồi còn nghĩ muốn đưa cho Ngụy La chút thức ăn bổ máu. Nghe Ngụy La vậy, liền có chút chột dạ. Cho dù là như vậy, Lưu Ly vẫn bí mật kêu cung nữ bỏ ít hà thủ ô, đảng sâm… lặng lẽ bỏ vào xe ngựa Phủ Quốc Công, chờ Ngụy La phát muộn rồi.

      **** *** ***​

      Động tĩnh ở Tân Nhạn Lâu kinh động ít người, chốc lát sau Ngụy Thường Hoằng và Lương Ngọc Dung đều chạy tới.

      Lương Ngọc Dung vốn rất lo lắng, thấy Ngụy La việc gì cũng yên lòng hơn chút.

      Lúc này cung yến còn chưa kết thúc, Ngụy La thể trở về, Triệu Lưu Ly liền kêu người dọn dẹp thiên điện của Thần Hoa Điện cho nàng nghỉ ngơi. Ngụy Thường Hoằng tự mình ôm Ngụy La tới thiên điện, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn gấm lên: “A La, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa cung yến kết thúc đệ tới gọi tỷ”.

      Ngụy La nhàng ừ tiếng, mắt khép lại.

      Trong lòng Ngụy Thường Hoằng còn yên tâm, vì thế bên coi chừng an toàn cho Ngụy La, tấc cũng rời. Ngay cả Triệu Lưu Ly muốn gặp Ngụy La cũng được, đừng là Triệu Giới.

      Ngụy Thường Hoằng ngồi ở tú đôn bằng gỗ tử đàn bên cạnh giường, nhìn ngó xung quanh.

      lâu sau có cung nhân mặc xiêm y màu đỏ tía vào, hành lễ với Ngụy Thường Hoằng : “Ngụy Lục công tử, Quốc Công Gia có việc tìm ngài, xin ngài Dung Hoa Điện chuyến”.

      Ngụy Thường Hoằng hỏi: “Là chuyện gì?”

      Cung nhân lắc đầu, tỏ ý biết.

      Ngụy Thường Hoằng chỉ có thể đứng dậy, dịch góc chăn cho Ngụy La rồi mới rời .

      Thường Hoằng mới vừa rời , Triệu Giới đứng ở đằng sau tấm bình phong bằng gỗ hoa lê khắc hoa văn chim khách đậu cành, muốn ra nhìn nàng chút, ngờ có người động tác còn nhanh hơn .

      Cao Đan Dương thay xiêm y, cũng rời khỏi hoàng cung, mà lưu lại nghỉ ngơi ở Khánh Hi Cung. Nàng ta là cháu bên ngoại của Trần Hoàng Hậu, bình thường cũng hay nghỉ ngơi ở Khánh Hi Cung, cung nhân ở đây tập mãi thành quen, gì. Cao Đan Dương biết Ngụy La cũng ở đây, áp chế được xúc động trong lòng, cuối cùng vẫn tới.

      Cao Đan Dương đứng bên cạnh giường, nhìn người ngủ giường, tiểu nương với vẻ mặt bình thản, trong lòng nàng ta dâng lên muôn vàn khổ sở. Dựa vào cái gì Ngụy La có thể thuận lợi có nhiều thứ như vậy? Dựa vào cái gì có thể cướp đồ của nàng ta? Ngay cả dì của nàng ta là Hoàng Hậu vốn thương nàng ta bây giờ cũng thiên vị Ngụy La.

      Cao Đan Dương hi vọng Ngụy La chưa từng xuất đời.

      khi ý nghĩ này xuất trong đầu, liền cách nào áp chế nỗi. Cao Đan Dương giơ hai tay lên, đặt bên cổ Ngụy La, kìm lòng được từ từ bóp lại. Ánh mắt nàng ta vô cùng phức tạp, vừa oán giận lại vừa bi thương, giống như làm như vậy là bất đắc dĩ, lại như là có nỗi khổ tâm.

      Triệu Giới đứng sau bình phong thấy màn như vậy, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống. muốn lớn tiếng quát lên, chỉ có điều tiểu nương nhắm mắt nằm giường lại báo trước mở miệng hỏi: “Cao tỷ tỷ, muội chết rồi có ích gì với tỷ ?”

      Cao Đan Dương hoảng sợ, tay vươn ra quên rút về, vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

      Ngụy La từ từ mở mắt, đôi mắt hạnh xinh đẹp chút gợn sóng, giống như có thể nhìn thấu lòng người. Khóe môi nàng cong lên thành nụ cười, cho dù gương mặt tái nhợt nhưng khí thế người lại thua kém ai. Nàng bình tĩnh hỏi ngược lại: “ phải tỷ muốn bóp chết muội sao?”

      Cao Đan Dương bừng tỉnh hoàng hồn, vội vàng rút tay về, muốn duy trì chút hình tượng còn sót lại: “, ta chỉ là…”

      Ngụy La ngồi dậy, đôi mắt đen lúng liếng lay động, nhìn chằm chằm màn hoa hồng dệt kim xòe ra đỉnh đầu, khóe môi cong cong có chút châm chọc. Nàng thay Cao Đan Dương: “Tỷ hận muội, lại ghen tị, hận muội thể chết , đúng ?” Ngụy La mấy lời này cũng thèm để ý tới vẻ mặt trắng bệch của Cao Đan Dương, tiếp tục : “Nếu muội là tỷ, muội nhất định chọn cách này mà ra tay. Bởi vì trong điện chỉ có hai chúng ta, muội chết rồi, tỷ cũng thoát khỏi liên can”.

      Cao Đan Dương mở to mắt, khiếp sợ nhìn Ngụy La, vậy mà có thể bình tĩnh đến thế.

      Ngụy La bỗng nhiên cười lên, hai má lúm đồng tiền dịu dàng, xinh đẹp đáng : “Vì sao Cao tỷ tỷ muốn giết muội? Là vì muốn gả cho Tĩnh Vương ca ca sao? Nhưng tỷ có phải nghĩ sai rồi , nếu muội chết , tỷ cho rằng Tĩnh Vương ca ca cưới tỷ sao?”

      Sắc mặt Cao Đan Dương vừa tái nhợt lại vừa trắng bệch, nàng ta thấy hổ thẹn giống như bị người bốc trần. Nàng ta tựa vào đầu giường, hốc mắt phiếm hồng: “Sao ngươi biết ta …”.

      “Bởi vì thích ngươi”. Đôi mắt Ngụy La trong suốt, đôi mắt ngập nước động lòng người, lời ra cũng rất tàn nhẫn: “Nếu Tĩnh Vương ca ca thích tỷ, cần gì kéo dài tới như vậy? Tỷ hẳn là biết, lúc Tĩnh Vương ca ca ở với muội, hận thể lúc nào cũng ở bên cạnh muội, lại chờ được tới nhà muội cầu hôn, còn có thể những lời tâm tình êm tai. Tỷ biết tại sao ? Bởi vì thích muội nha!”

      Cao Đan Dương sững sờ, bị lời của Ngụy La kích động , sau khi lấy lại tinh thần, ngữ khí của nàng ta có chút kịch liệt: “Ta thích biểu ca ca mười năm, so với ngươi tình cảm của ta với huynh ấy sâu hơn rất nhiều, vì cái gì cố tình lại là ngươi? Tại sao ngươi lại gả cho huynh ấy, ta ràng phù hợp hơn, hiểu huynh ấy hơn…”.

      Nhưng như thế có ích gì? Nàng ta tự mình tình nguyện, sao lại bắt người khác phải cảm kích?

      Ngụy La chậm chạp chuyện đâu: “Muội cũng hiểu Thường Hoằng, muội và Thường Hoằng từ khi sinh ra liền ở cùng nhau, biết nhau gần mười lăm năm. Nếu theo Cao tỷ tỷ , vậy muội có phải cũng nên gả cho Thường Hoằng ?”

      Cao Đan Dương nghẹn lời, đúng là bị Ngụy La khiến cho cách nào phản bác được.

      Đôi mắt hạnh cong cong lại giống như dòng nước chảy: “Mặc dù muội quen biết Triệu Giới lâu như tỷ, cũng thích sớm như tỷ. Nhưng bọn muội thành người thân, thời gian bên nhau cũng dài hơn, có lẽ còn là cả đời. Đến lúc đó, muội hiểu hơn tỷ, cũng thích hơn tỷ”.

      Cao Đan Dương được lời nào.

      Nàng ta vốn tới để tuyên bố chủ quyền, nhưng lại bị Ngụy La phản bác cách nào tiếp. Cho dù nàng ta tới đây, vẫn thua đến rối tinh rối mù.

      Cao Đan Dương bất động hồi lâu, cuối cùng xoay người rời .

      *** *** ***​

      Sau tấm bình phong, Triệu Giới đứng chắp tay, đôi môi mỏng vô thức cong lên thành nụ cười.

      nghĩ nghe được mấy lời này từ miệng Ngụy La, lại biết hóa ra nàng có suy nghĩ như vậy.

      Cả đời, hai chữ này nghe mê người.

      Bọn họ chung đụng tới giờ đều là chủ động, lúc muốn thân mật, nàng lúc nào cũng cự tuyệt. Triệu Giới cho rằng Ngụy La thích , thời gian này cũng thu liễm ít nhiều, nghĩ chờ bọn họ thành thân rồi mới hảo hảo mà thương nàng, bây giờ chỉ sợ là nhịn được.

      Triệu Giới với Chu Cảnh: “ với mẫu hậu, Hoàng đế Ổ Nhung muốn liên hôn, điều kiện của Cao Đan Dương rất thích hợp”.

      Chu Cảnh lập tức hiểu ý của , ở trong lòng tiếc thầm trận thay Cao Đan Dương rồi xoay người lui xuống.

      Ổ Nhung cách Đại Lương trăm ngàn dặm, đường xá lại gian khổ, nếu đến nơi đó rồi, đời này chưa hẳn có thể về lại Thịnh Kinh Thành lần.

      Xem ra lần này vương gia quả tức giận.

      Triệu Giới ra khỏi bình phong, Ngụy La vẫn nhìn chằm chằm đỉnh màn tới xuất thần, biết nàng nghỉ gì.

      Ngụy La chuyển tầm mắt, chợt thấy thân ảnh của , vô thức : “Ồ?”

      Triệu Giới cởi ủng màu mực xuống, lời nào ngồi lên giường.

      Ngụy La hiểu có ý gì, mở to mắt hỏi: “Sao Đại ca ca lại ở đây? ở Dung Hoa Điện tham dự cung yến sao?”

      So với nàng cung yến là gì chứ? Triệu Giới nắm lấy tay nàng, ngả lên người nàng, thuận thế giật móc vàng xuống. Màn lụa rủ xuống, trong nháy mắt ngăn cách bên trong và bên ngoài giường.

      Cánh tay Triệu Giới siết chặt, ôm lấy thân mình nhắn vào lòng, mặt dán lên mặt nàng, đường lướt qua, tìm được cánh môi mềm mại non nớt liền bắt lấy: “Muội thích nghe bổn vương lời tâm tình êm tai?”

      Ngụy La nghe thế liền biết nghe được nàng chuyện với Cao Đan Dương, tính mở miệng giải thích, ai ngờ bị Triệu Giới nhân cơ hội chui vào, ngậm lấy lưỡi nàng, ngừng đốt lửa. Ngụy La nhàng hừ tiếng, mãi lúc sau mới được Triệu Giới buông ra. Nàng mím môi, giữa răng và môi biết là nước bọt của ai, mềm nhũn lên án: “Đại ca ca nghe lén muội chuyện”.

      Triệu Giới cúi đầu thanh thanh cười, lại ngậm lấy thùy tai mềm mại của nàng: “Có tiểu gia hỏa mới ở với bản vương cả đời, nếu bản vương nghe được, chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

      Ngụy La đỏ mặt vùi mặt vào cổ , hiếm khi nàng thẹn thùng.

      Cho dù là vậy cũng phản bác.

      Triệu Giới chết bộ dáng nũng nịu này của nàng, nắm tay nàng kéo xuống.

      tựa vào trán nàng, cọ cọ xát xát, thống khổ : “Bảo bối, bản vương sắp nhịn được”.

      Cách ngày bọn họ thành thân còn năm, năm này dù biết nàng thuộc về , lại thể ra tay. biết đúng mực, cũng muốn trân trọng nàng, muốn cứ vậy mà ăn nàng. Dù sao nàng còn , muốn đợi nàng lớn thêm chút nữa.

      Chỉ là quá trình này đau khổ.

      May là có biện pháp thư giải khác.

      Ngụy La sợ hãi, vội vàng rút tay ra, nhưng nàng sao có thể địch lại Triệu Giới! Ngụy La giãy giụa, thế nhưng lại bị trượt hai cái! Triệu Giới cúi đầu ngậm lấy dái tai nàng, thanh khàn khàn gợi cảm, tiến vào trong tai nàng khiến nàng chết lặng.

      Đây là tẩm cung của Triệu Lưu Ly, Lưu Ly lúc nào cũng có thể vào đây, thế nhưng… thế nhưng…

      Gò má Ngụy La hồng tới thấy máu, nàng muốn phản kháng, nhưng lại biết làm thế nào, ỡm ờ liền bị thuận nước đẩy thuyền.

      Ngụy La đối với chuyện này cũng biết chút, kể từ sau khi đính hôn với Triệu Giới, Tứ bá mẫu trong sáng ngoài tối bóng gió với nàng. Nàng biết giữa phu thê làm chuyện như vậy là bình thường, nhưng nàng vẫn thẹn thùng, dù sao bọn họ còn chưa phải phu thê chân chính đâu…

      Tiếng thở dốc của Triệu Giới rơi vào tai nàng, gần như vậy, hơi thở của phun lên cổ nàng, khiến toàn thân đều nổi da gà. Ngụy La rụt rụt bả vai, ưm tiếng, yếu đuối vô lực.

      Trong điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhanh chậm, ngay sau đó là giọng của Thường Hoằng: “A La?”

      Ngụy Thường Hoằng bị Quốc Công gọi , ra cũng phải chuyện gì lớn. Ngụy Trường Xuân và Ngụy Côn nghe tình hình của Ngụy La, lo lắng hỏi thăm chút, Ngụy Thường Hoằng năm mười trả lời, bọn họ biết được Ngụy La sao liền yên tâm.

      Ngụy Thường Hoằng yên lòng Ngụy La, liền về lại Dung Hoa Điện.

      thấy màn che nghiêm cẩn liền nhíu nhíu mày.

      Kỳ lạ, sao lại bỏ màn xuống?

      Ngụy La cả kinh, cẩn thận dùng thêm sức.

      Triệu Giới cứng đờ, chợt cúi đầu rên thành tiếng.

      ---------------------------
      @song ngư @anhhai1997

      --------------------
      Đủ 20 comt thứ 5 mình lại gặp nhau nhé :038::038::038:
      minhhanhng, Sandra, ly sắc60 others thích bài này.

    5. nguyệt vi

      nguyệt vi New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      8
      Bắt gian tại trận. A La có thoát được vậy
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :