1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người đàn ông bước ra từ ngọn lửa - Nhĩ Đông Thỏ Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      NGƯỜI ĐÀN ÔNG BƯỚC RA TỪ NGỌN LỬA

      Tác giả: Nhĩ Đông Thỏ Tử

      Thể loại: đại, sủng, thanh mai trúc mã, showbiz, HE

      Converter: NgocQuynh520

      Editor: Lạc Thần

      Số chương: chưa biết


      Giới thiệu:


      1. Năm Nam Sơ mười sáu tuổi nhà cháy, lại bị nhốt trong phòng, trong lúc mơ màng, nhìn thấy chàng trai, người mặc đồng phục, bước ra từ trong ngọn lửa.

      2. Nam Sơ với tư cách là diễn viên chính của bộ phim “Tấn công bạn trai cũ” sắp được công chiếu, ngày nọ, tham gia mini game trong chương trình tuyên truyền phim và bị thua, nội dung phạt là phải gọi điện cho bạn trai cũ, vì thế gọi cho Lâm Lục Kiêu.

      Mọi người bên dưới đều im lặng chờ đầu bên kia bắt máy.

      Ba tiếng tút tút tút vang lên, bị người ta tắt máy.

      Nam Sơ —— Người của công chúng: hy sinh mạng sống của mình cho nghiệp.

      Lâm Lục Kiêu —— Mạng là của quốc gia, nhưng trái tim là của em.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1

      Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu.

      Sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ.

      Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố.

      Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố.

      ——< kim cương kinh >

      Dịch nghĩa:

      Mọi ân ái đời này, đều vô thường chóng phai.

      Cõi thế nhiều khổ não, đời người như sương mai.

      Do ái sinh sợ hãi, do ái sinh ưu phiền.

      Kẻ nào lìa chữ ái, tâm mới được an nhiên.

      ——< Kim Cương Kinh >

      Nguồn: https://hannhuoclam.wordpress.com/2012/07/05/giang-nam_chuong-20/

      Trời gần sáng, Nam Sơ choàng tỉnh từ trong giấc mộng, mồ hôi lạnh đổ khắp người.

      Trong nhà mở đèn, rèm bao phủ kín mít, xung quanh tối om, chống người ngồi tựa vào đầu giường, đưa tay tìm điếu thuốc và bật lửa đầu giường.

      tiếng "Xì...", trong bóng tối sáng lên ngọn lửa, tắt rất nhanh, khói thuốc lan tỏa khắp phòng, đốm lửa nơi đầu ngón tay chợt sáng chợt tắt.

      Nam Sơ hút thuốc, híp mắt, suy tư.

      Được lúc, mò điện thoại di động ở đầu giường, nhanh ấn xuống mấy chữ.

      "Tao lại mơ thấy ta."

      Bốn giờ rưỡi sáng, bên kia trả lời rất nhanh: "Mơ thấy ta làm cái gì đấy?"

      "Ân ái." Nam Sơ nhắn lại.

      "Chớ suy nghĩ quá nhiều, mày chỉ là phát xuân, cần người đàn ông."

      Nam Sơ bình tĩnh xem hết, nhìn điện thoại mắng câu em ngươi, ném di động sang bên, dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại cảnh tượng trong mộng.

      Người đàn ông khỏa thân, làn da màu đồng, bắp thịt căng phồng, đường cong lưu loát, rắn chắc, mái tóc ngắn rất đen, còn có đôi mắt sâu lắng nhìn như để lại dấu vết.

      . . . . . .

      6h10, người đại diện Thẩm Quang Tông mang theo trợ lý vào: "Đứng lên trang điểm."

      Nam Sơ xuống giường, khom lưng tìm dép, Thẩm Quang Tông đá tới cho chiếc, : "Hôm nay phải vào tổ, đợi lát nữa để cho Tây Cố thu dọn đồ đạc giùm ."

      Trong lúc chuyện, ta đẩy đến trước mặt .

      Nam Sơ vừa mang giày vừa hé mắt quan sát, khuôn mặt hờ hững, lười biếng : "Mới tới?"

      Ban đầu Nam Sơ là người mẫu, đầu năm bị dính scandal, danh tiếng cũng giảm xuống, trợ lý bên cạnh đổi ba bốn người rồi, biết là do mấy trợ lý trước hợp bát tự với Nam Sơ, hay do Nam Sơ là người khó ở chung nữa.

      "Trợ lý thực tập kiêm chuyên gia make-up."

      Ba tháng này Thẩm Quang Tông chuyện gì cũng làm, chỉ lo tìm trợ lý chiếu cố cho , nhắc tới chuyện này liền tức giận, trợn trắng cặp mắt cảnh cáo: "Làm phiền cố gắng chung sống hòa thuận với người ta, được ?"

      Trợ lý kiêm chuyên gia make-up, dù sao chỗ nào cũng dễ dàng tìm ra công việc như vậy.

      Nam Sơ nhún vai, nhìn chằm chằm lát, tóc cắt mái ngang, trông giống đứa con nít mặc chiếc áo đơn và váy ngắn, thân thiết hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

      "Hai mươi mốt."

      "Tên gì?"

      "Tây Cố." đáp lại từng cái .

      Nam Sơ nhíu mày: "Có bạn trai chưa?"

      Tây Cố sững sờ, ngờ trực tiếp như vậy: "Còn. . . . . . có."

      "Dáng dấp ." còn rất hướng nội, khen cái liền đỏ mặt, Nam Sơ nhéo mặt của bé: " ."

      Tây Cố chịu được đùa giỡn, đỏ mặt chạy .

      Thẩm Quang Tông chuyện điện thoại xong xoay người lại, nhìn thấy màn này, cho là Nam Sơ làm chuyện xấu gì đó, rống cổ lên : "Đây chính là Hàn tổng tự mình tìm cho , người ta mà tức giận chạy mất ông đây cũng mặc kệ !"

      Nam Sơ buông tay: " khẩn trương cái gì, tôi cũng ăn thịt em ấy."

      Tây Cố giúp Nam Sơ sắp xếp hành lý, nghe vậy vội quay đầu lại : " Tông, chị Nam Sơ rất tốt."

      Nam Sơ nháy mắt với ấy mấy cái.

      chịu nổi đùa giỡn, dám nhìn Nam Sơ nữa.

      "Người khác tôi mặc kệ, tôi chỉ van đừng tức giận với Hàn tổng, mà chọc tới ta, bị đóng băng... còn có thể lăn lộn trong giới này hay hả?"

      Nam Sơ tô son xong ném vào trong túi xách trang điểm, soi gương, chải tóc hai cái : "Được rồi."

      Hai chữ dứt khoát ràng, thế nhưng Thẩm Quang Tông nghe vào lại thấy trong lòng hoảng sợ.

      Trước khi ra cửa, Tây Cố xách theo va li, Nam Sơ chợt : "Chờ chút." xong cũng quay trở về phòng, từ tủ đầu giường rút bọc đồ ra ngoài, kêu Tây Cố mở va li ra, nhét đồ vào.

      Tây Cố cầm hộp áo mưa (BCS), nhất thời biết nhét vào đâu, liền nghe đỉnh đầu câu,

      "Nhét bên cạnh Gerry* này."

      *Gerry: Griffith nhân vật chính phim hoạt hình “Jianfeng Legend”

      Tây Cố đỏ mặt làm theo, rất nhanh sau đó đóng va li lại.

      Lúc này Nam Sơ mới hài lòng : "Lên đường."

      Sau khi lên xe, Nam Sơ giải thích với Tây Cố: "Nếu như người kéo em vào trong bụi cỏ mạnh mẽ cưỡng gian, dưới tình huống em chạy thoát, nên làm cái gì?"

      ". . . . . ."

      "Đưa cái áo mưa (BCS) cho ta, an toàn là hết."

      Tây Cố: ". . . . . ."

      Vào tổ được ba ngày, diễn viên tới đủ, nhưng Tây Cố đều biết đến, đây là đoàn làm phim tương đối chuyên nghiệp.

      Nhân viên trường luôn luôn cầm nhầm đạo cụ, nhiếp ảnh gia tay lúc nào cũng run rẩy, diễn viên thường xuyên nhớ được lời kịch, đạo diễn luôn kêu cắt. Trừ đạo diễn, còn lại diễn viên đều là người mới, cho nên kết hợp với nhau khó tránh khỏi so với đoàn làm phim khác làm lâu hơn chút.

      Ba ngày sau, trong lòng đạo diễn buồn bực yên ngồi trong phòng nhiếp ảnh hút thuốc.

      Nam Sơ diễn vai nữ số hai, lời kịch nhiều lắm, đùa giỡn chỉ ngồi yên ở bên cạnh đọc sách. Tây Cố tiếp xúc thời gian phát ra Nam Sơ cũng khó ở chung, chỉ là có chút lười xã giao quan hệ mà thôi.

      Trong tổ gần như đều là người mới, mọi người vội vàng chào hỏi lẫn nhau, lưu Wechat thêm Micro Blog, Nam Sơ bình tĩnh nhất, đọc sách và chơi game.

      Đạo diễn nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy này là thuận mắt và hài lòng nhất, quay phim kéo dài, nhập vai cũng nhanh, khi nhàn rỗi có chuyện gì xem sách tu thân dưỡng tính. Dạo này, có tính cách điềm đạm như vậy cũng còn nhiều.

      Nam Sơ đọc rất nhiều loại sách, cái gì cũng có.

      ngày, đạo diễn nhìn thấy Nam Sơ xem "The Decameron" của Giovanni Boccaccio: "Thích tiểu thuyết của Boccaccio?"

      Đạo diễn là người nghiêm túc, chững chạc.

      Nam Sơ nhìn đạo diễn, ngón trỏ đặt lên góc trang sách, sau đó lại lật tờ: "Rất đẹp."

      "Đúng, tiểu thuyết của Boccaccio miêu tả rất nhân văn, cũng giống như trong chương chín: chuyện cũ này. . . . . ."

      Đạo diễn liên tục, cũng là người có ý tưởng , phân tích hết sức thấu đáo.

      Nam Sơ nghe xong : "Tôi thấy mình thiển cận."

      "Hả?"

      "Chủ yếu xem đùa giỡn giường."

      ". . . . . ."

      Đạo diễn yên lặng đứng lên.

      Nét mặt kia giống như trước mắt có chiếc xe lửa Thomas * lái qua.

      *Xe lửa đồ chơi: Thomas & Friends ( bộ phim hoạt hình dành cho trẻ )

      Tây Cố thỉnh thoảng nghe người ta xấu về Nam Sơ.

      " ta có cha."

      "Mười tám tuổi scandal với bạn trai bay đầy trời, rất rối loạn."

      "Ngày đó tôi còn nhìn thấy ta thảo luận sách vàng với đạo diễn."

      Mà những người vừa những thứ này, quay đầu lại liền lộ ra khuôn mặt tươi cười với Nam Sơ, giống như diễn trò, đạo diễn vừa hô cắt, vẻ mặt lập tức thu lại, Tây Cố ngờ, những người này có thể vận dụng kỹ thuật diễn vào trong cuộc sống cách tự nhiên như thế.

      Nam Sơ ngược lại giống vậy.

      chưa bao giờ xấu người khác, thảo luận lung tung, bừa bãi, đối với thế giới lạnh lùng.

      Giống như thế giới đối với .

      Hôm nay, ngay dưới bóng cây, Nam Sơ trò chuyện với Tây Cố, trò chuyện được nửa, Thẩm Quang Tông tìm tới: "Tiểu Tây, em qua giúp mấy nữ diễn viên kia trang điểm lại ."

      Tây Cố phản xạ có điều kiện: " muốn."

      Thẩm Quang Tông khàn giọng, nhíu mày chống nạnh: "Tạo phản?"

      Tây Cố liếc nhìn mấy nữ nhân diễn viên bên kia, cúi đầu xuống, lời nào.

      Nam Sơ sờ sờ đầu của : "Làm sao vậy? Họ mắng em hả?"

      " có."

      "Vậy cũng đừng tùy hứng bướng bỉnh, qua đó giúp các ấy trang điểm lại ."

      Tây Cố chịu: " phải trong tổ có chuyên gia make-up sao?"

      Nam Sơ: "Em giúp họ chút ."

      Tây Cố bất đắc dĩ đứng lên, Nam Sơ lại vuốt vuốt tóc của : "Nghe lời."

      Mười phút sau, Tây Cố trang điểm xong trở lại.

      " , làm sao mà họ đắc tội với em?" Nam Sơ bưng cà phê uống.

      Tây Cố ngồi xuống bên cạnh : "Họ xấu sau lưng chị."

      Cà phê thiếu chút nữa phun ra, Nam Sơ đưa tay sờ sờ cái ót của , cười: " còn rất trượng nghĩa."

      "Chị quan tâm sao?"

      để ý lắm: "Tại sao phải quan tâm?"

      Lòng người giống nhau, cũng như khuôn mặt vậy.

      Nam Sơ là quan tâm, ánh mắt đều là lạnh lùng.

      Tây Cố cảm thấy ngay cả ánh mặt trời sau lưng, cũng trở nên lạnh nhạt.

      "Chuyện thế giới này, trừ sống chết, thứ nào phải việc vớ vẩn?"

      "Tây Cố, nếu em ngăn nổi miệng người khác, vậy hãy che lỗ tai của em lại."

      . . . . . .

      Lúc gần tối, Nam Sơ và nữ nhân diễn viên cùng công ty, vốn đóng vai nữ số ba Nghiêm Đại, dị ứng, mặt nổi đầy những nốt sưng đỏ to như hạt đậu, khóc lóc kể lể với đạo diễn, mấy ngày nay đạo diễn bởi vì vấn đề tiến độ quay phim, vốn trong lòng cảm thấy rất phiền muộn, bây giờ lại thấy phải ngưng diễn, đương nhiên ra được lời gì tốt: "Ăn cái gì bậy bạ để dị ứng vậy hả? Muốn làm diễn viên còn tự giác như thế."

      Nghiêm Đại khóc: "Tôi chưa ăn gì cả!"

      Đạo diễn tức giận: "Vậy làm cái gì? Làm sao lại trở nên như vậy? Người khác đều như vậy?"

      Nghiêm Đại mím miệng, cảm thấy tủi thân : "Buổi chiều tôi để cho trợ lý của Nam Sơ trang điểm lại cho tôi mà thôi, cái khác đều làm!"

      Nam Sơ nhìn Tây Cố, người sau khoanh tay vô tội.

      Ban đêm, khuôn mặt của Nghiêm Đại càng ngày càng sưng to, cả đêm Nam Sơ và Thẩm Quang Tông đưa ta vào bệnh viện.

      Sau khi bác sĩ chẩn đoán bệnh, kết luận là dị ứng với bụi: " bôi cái gì?"

      Nghiêm Đại oa tiếng liền khóc.

      Bác sĩ nhíu nhíu mày: "Bôi thuốc mấy ngày là khỏe, khóc cái gì."

      Nghiêm Đại ngừng khóc, hỏi hai lần: "?"

      " nhảm." Bác sĩ liếc mắt xem thường.

      Thẩm Quang Tông kéo Tây Cố ra ngoài hành lang: "Em bôi cái gì cho ta vậy?"

      " có."

      "Thúi lắm!" Thẩm Quang Tông chống nạnh, trừng mắt, tay phải hung hăng chỉ hai cái: "Có phải em muốn làm nữa hay !"

      Tây Cố nóng nảy, nước mắt lưng tròng: "Tôi chưa bôi cho ta cái gì hết, bảo tôi trang điểm lại cho ta, tôi trang điểm lại, ai biết ta có dị ứng với mỹ phẩm hay chứ?"

      Vừa dứt lời, bị người kéo đến bên cạnh, Nam Sơ dựa vào tường, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Tây Cố, lời vô cùng kiên định với Thẩm Quang Tông:

      " đừng có xảy ra chuyện cái tìm người gánh trách nhiệm, tôi tin tưởng em ấy."

      Tây Cố bị Nam Sơ kéo đến bên cạnh, tầm mắt trước mắt trống trải, cuối hành lang bóng người đứng thẳng.

      Người nọ mặc thường phục quân đội, cao lớn mà mạnh mẽ, như gốc cây Thanh Tùng, ngọc thụ lâm phong. Cả người trong bóng tối, khói mù lượn lờ, dựa vào tường hút thuốc.

      cơn gió thổi qua, khói thuốc tản khắp nơi, bay tới nơi này.

      Bên này Thẩm Quang Tông phát điên: " người hai người là muốn tạo phản? !"

      Tây Cố vẫn còn giọng giải thích: " Tông, phải là tôi, tin, có thể để cho bọn họ kiểm tra túi trang điểm của tôi."

      Tầm mắt Nam Sơ cố định. @d#đ&l*q$đ!

      Cuối hành lang, điếu thuốc tắt, người nọ lại cầm ra điếu từ trong túi quần, cúi đầu châm lửa, trong bóng tối, ánh sáng trong chớp mắt liền tắt, chỉ còn lại đốm lửa lóe lên trong bóng tối.

      dựa vào tường phun ra khói thuốc, cúi đầu nghịch cái bật lửa trong tay.

      Tựa như bọn họ.

      Thẩm Quang Tông và Tây Cố đều mơ hồ, mặc dù biết này to gan như vậy, nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy nên Nghiêm Đại lời xin lỗi, vì vậy lôi Tây Cố vào.

      Nam Sơ chờ lát tại cửa ra vào.

      Người nọ dường như cũng đứng im.

      Mất hết kiên nhẫn, vừa mới xoay người, nghe thấy sau lưng câu: "Đội trưởng Lâm!"

      Nam Sơ quay đầu lại.

      Hành lang trống rỗng truyền đến trận tiếng động của giày cao gót.

      Nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng bước chạy tới bên cạnh, người đàn ông cao hơn ta cái đầu, ngước đầu, giọng dịu dàng: "Chờ lâu lắm rồi chứ?"

      Cuối cùng người nọ cũng đứng dậy, từ trong bóng tối ra, khuôn mặt tuấn khí khái liền lộ ra.

      sàn nhà, bóng người bị kéo dài dài.

      Khuôn mặt gầy, tóc ngắn gọn gàng, lông mày rậm, đuôi mắt hơi cong, mũi cao, thân quân trang làm nổi bật lên cơ thể săn chắc bên dưới. để ý lúc chuyện vui đùa với người khác khóe mắt hơi nhíu, lộ vẻ câu nệ, ai cũng đoán ra trong lòng suy nghĩ gì.

      Có vô lại, có chính khí, chút nào mâu thuẫn.

      Lâm Lục Kiêu bóp tắt điếu thuốc, cúi đầu ném vào thùng rác bên cạnh, đúc tay vào trong túi quần: "Vừa tới lâu."

      Hành lang u tối, bao bọc giọng càng thêm cát lạnh.

      "Sao lại mặc bộ này vậy?"

      "Mới vừa họp."

      Nữ bác sĩ cười: "Có lẽ mặc bộ này càng tốt hơn, thôi, tôi mang tới."

      Tiếng bước chân của hai người dần dần xa.

      Nam Sơ ngồi chồm hổm mặt đất, châm điếu thuốc, mở miệng hút vào, ngước đầu, từ từ nhả ra vòng khói, nhìn khói thuốc màu trắng xanh tỏa ra khắp nơi, nghĩ:

      Thời gian trôi qua nhanh nha, nhanh như vậy mà năm năm rồi.
      duyenktn1, B.Cat, Tuyết Liên4 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2.1

      Nam Sơ hút thuốc xong trở lại văn phòng, xác định là dị ứng mỹ phẩm, Nghiêm Đại giơ tay lên, lấy đầu ngón tay đâm Tây Cố, tức giận kêu lên: " phải bồi thường! vài ngày nữa tôi cũng có cách nào để diễn được, ngộ nhỡ đạo diễn trừ tiền công của tôi làm sao bây giờ? !"

      Mặc dù Thẩm Quang Tông thích Nghiêm Đại, nhưng mặt vẫn như cũ biến sắc, mỉm cười hoà giải: "Tiểu Đại, chúng ta đều làm cùng công ty, ầm ĩ khó nhìn như vậy đây phải là làm cho người ta chế giễu sao?"

      Nghiêm Đại dậm chân cái, bĩu môi: " Tông! Nhưng mặt của tôi. . . . . ."

      được nửa, ánh mắt liếc về phía Nam Sơ mới tiến vào, người sau rảnh rang dựa vào khung cửa nhìn , nhất thời giọng bị nghẹn lại, nuốt vào, nửa câu sau còn chưa kịp đành nuốt trở về.

      hiểu sao, Nghiêm Đại có chút sợ Nam Sơ, lại có chút ghen tị với , loại cảm xúc phức tạp đó ngay cả chính đều ràng lắm.

      Năm trước Nam Sơ mới vào công ty, so với trễ hơn năm. Đều là nghệ sĩ mới mười tám tuổi, nhưng Nam Sơ có người mẹ là ảnh hậu, mặc dù nghe mẹ con các quan hệ rất xấu, nhưng dù sao cũng tốt hơn bọn họ có những thứ này.

      Lúc Nam Sơ sáu tuổi theo mẹ là Nam Nguyệt Như quay quảng cáo, chụp ảnh, ngôi sao tuổi ra mắt. Mười sáu mười bảy tuổi nhận mấy bộ phim điện ảnh, nổi tiếng thấy . Nữ diễn viên trong tổ thỉnh thoảng thảo luận bát quái về Nam Sơ, Nghiêm Đại ghen ghét Nam Sơ lâu, nhịn được thêm mắm dặm muối vào.

      Nhưng mỗi lần nhìn thấy thái độ thèm để ý và bộ dạng nhàng của Nam Sơ qua bên cạnh mình, trong lòng vừa nóng vừa giận, làm người phụ nữ, sao có thể thèm để ý danh tiếng của mình như vậy.

      Quả nhiên giống với mẹ ta.

      Vừa lẳng lơ vừa phóng túng.

      ra danh tiếng của Nam Nguyệt Như tính là kém, chỉ là năm hai mươi sáu tuổi năm đó vắng bóng năm, sinh hạ Nam Sơ, đến nay vẫn chưa công bố cha của Nam Sơ là ai.

      Năm đó, Bát Quái tạp chí liệt kê toàn bộ những nam diễn viên có khả năng là cha của Nam Sơ, kết quả trong vòng vài năm, hoặc là tuyên bố giải nghệ, hoặc là kết hôn sinh con.

      Cho đến ngày nay, chuyện này, vẫn là trong mười câu đố bí chưa có lời đáp của làng giải trí.

      . . . . . .

      Nam Sơ tựa vào cửa, rất lạnh nhạt liếc Nghiêm Đại cái.

      Nghiêm Đại liền sợ hãi, vứt bỏ mặt mũi bĩu môi bất đắc dĩ : "Các người với đạo diễn , tôi đâu."

      Nam Sơ mỉm cười: "Được."

      Trở lại trong tổ, Nam Sơ xin nghỉ giúp Nghiêm Đại, phần diễn của ấy cũng trì hoãn đến ba ngày sau, đạo diễn có chút bất mãn mắng xéo câu: "Chỉ có là nhiều chuyện nhất."

      Hai ngày sau, lời này lại truyền đến lỗ tai của Nghiêm Đại, qua miệng nhiều người, liền thay đổi ý nghĩa, biết làm sao lại biến thành ——

      Gương mặt của Nghiêm Đại bị dị ứng, cách nào quay phim, trì hoãn tiến độ, đạo diễn dưới cơn nóng giận xóa phần diễn của Nghiêm Đại, cho Nam Sơ thêm đất diễn, còn nhục mạ Nghiêm Đại chỉ là diễn viên .

      Hơn nữa, nghe chuyện này chính là do trợ lý của Nam Sơ làm.

      Ở trong mắt mọi người, vị đạo diễn thành thục, chững chạc nhất định là bị Nam Sơ tên tiểu tinh này che mờ hai mắt rồi, mới có thể trong cơn tức giận ra những lời đó.

      Dù sao cũng là nữ nghệ sĩ dám công khai thảo luận sách vàng với đạo diễn, còn có chuyện biết xấu hổ nào mà làm được cơ chứ!

      Vì vậy, Nam Sơ trở thành cái gai để cho mọi người chỉ trích.

      Nghe chuyện này, Thẩm Quang Tông tức điên lên, từng sợi tóc dựng thẳng lên, thiếu chút nữa là bóp chết Tây Cố, Nam Sơ kéo qua, bình tĩnh lật sách: " phiền chết được, em xách hành lý ."

      Người Tây Cố tuy , nhưng sức lực lại vô cùng lớn, người xách vài chiếc vali vẫn thở dốc.

      Thẩm Quang Tông buông cổ áo Tây Cố ra, im lặng làm động tác cắt cổ.

      Tây Cố vội che mắt.

      Nam Sơ sờ sờ đầu của , lên tiếng cảnh cáo: "Thẩm Kính Băng ——"

      " cứ che chở em ấy , che chở em ấy mấy ngày nữa lan truyền tin đồng tính luyến ái luôn!"

      Thẩm Quang Tông tức giận rời .

      Tây Cố nhìn Nam Sơ, phát lại tiếp tục cúi đầu lật sách.

      nhịn được tiến tới: "Chị xem cái gì vậy?"

      Nam Sơ dựng thẳng sách lên đặt ở đùi, cho nhìn trang bìa.

      "Kim Kim Kim. . . . . . Bình mai."

      "Ừ."

      Tây Cố nhìn , vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh nhạt tự nhiên, giống như có bức bình phong, ngăn cách với thế giới bên ngoài, sao có thể xem sách cấm cách thú vị như vậy.

      Ngày thứ tư, Nam Nhị Hào người đoạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất năm ngoái và Nhiễm Đông Dương cũng là bạn trai tin đồn của Nghiêm Đại vào tổ, rốt cuộc diễn viên đều đến đông đủ.

      Nghiêm Đại quay xong cảnh diễn cuối vào ban đêm, lúc ra phòng quay phim, nhìn thấy dưới lều vải có ngồi hai bóng lưng ngồi song song với nhau.

      Nhiễm Đông Dương khẽ dựa ghế hỏi: "Cuộc sống lúc này thế nào?"

      Nam Sơ cúi đầu nhìn kịch bản, giọng lạnh nhạt: "Rất tốt, ăn được ngủ được."

      Mấy năm trước đây hai người từng hợp tác chung bộ phim.

      Nhiễm Đông Dương nghiêng người tới trước, đưa tay ra sờ đầu Nam Sơ, bị bình tĩnh tránh thoát, tay dừng tại giữa trung, lúng túng cười cười: "Em làm sao vậy? Giống như biến thành người khác vậy."

      Nam Sơ ngẩng đầu, nhếch môi cười lạnh.

      Nhiễm Đông Dương kéo cái ghế, dựa vào bên người : "Mặc dù khi đó em thích chuyện, nhưng mà ít nhất em cũng dịu dàng, thế nào, mấy năm gặp, Tiểu Mân Côi mọc gai rồi hả ?"

      Nam Sơ để ý đến , vỗ kịch bản lên bàn, cầm bút khoanh tròn đoạn, mặn lạt ,

      "Đoạn này sau khi tôi lại tới kéo , cảm xúc có thể thoát ra ngoài chút."

      Nhiễm Đông Dương cầm gối lót sau đầu, nằm dựa vào ghế: "Em nha, chính là tính cách quá thúi, có chút nào đáng ."

      Nam Sơ ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn cái.

      Ánh mắt liếc về phía dưới cây hòe già cách đó vài mét có núp bóng dáng lén la lén lút.

      Nhiễm Đông Dương thu lại nụ cười, ngồi thẳng, tay chống bàn: "Em đừng nhìn như vậy, năm đó. . . . . ."

      Nam Sơ chợt cười với tiếng, xòa tay ra, ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn.

      Mùa hè chìm vào đêm đen, công việc quay phim dần dần kết thúc, ánh trăng chiếu xuống ánh sáng trắng nhạt, nước da Nam Sơ ra màu trắng, cả người giống như phát sáng.

      Trong lòng Nhiễm Đông Dương phức tạp khó nhịn.

      Nhưng giống như bị ma xui quỷ khiến mà tiến tới.

      Ai ngờ, giây kế tiếp: "Bốp ——" tiếng vang lớn, cái ót bị người khống chế, nện mạnh xuống góc bàn.

      "Đclmm!"

      Ngẩng đầu lên lần nữa trán sưng lên cục, giống như sừng trâu.

      Nhiễm Đông Dương bị đau mở miệng trách móc, Nam Sơ thu đồ đứng lên, ôm kịch bản vào trong ngực, bộ váy dài màu đen càng làm dáng người xinh đẹp của , cúi đầu chào , lạnh lùng giống như con thiên nga đen cao quý.

      cúi người xuống, ưu thế người đàn ông lúc nào cũng trong đêm tối, nhưng đêm tối lại che phủ người con trước mắt này càng thêm đáng sợ.

      Nam Sơ mảnh mai, bộ xương , đuôi mắt dài , chân mày dịu dàng, đôi môi mỏng đơn thuần, rất ít khi tức giận, gần như có gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của .

      Nhưng khi nổi giận, cả người liền thay đổi trở nên bén nhọn.

      Giống như tại,

      Đôi chân mày nhăn lại càng thêm nổi bật.

      "Nếu còn nhắc lại chuyện năm đó, tôi khiến hối hận vì quen biết tôi."

      . . . . . .

      Chương 2.2

      Trở lại khách sạn, Nam Sơ tắm xong quấn khăn tắm ra ngoài, điện thoại giường rung cái.

      màn hình lên tin nhắn.

      liếc nhìn, tháo khăn tắm ra, thiếu nữ trắng nõn * hoàn toàn bại lộ, tấm gương lớn phản chiếu dáng người xinh đẹp của .

      *Thiếu nữ ở đây theo mình hiểu là khuôn ngực đó nha mấy bạn.

      Nam Sơ có làn da trắng, cánh tay , đôi chân cân xứng thẳng tắp, da thịt mềm mại, mịn màng, óng ánh, săn chắc.

      Giống như trong thơ miêu tả ——

      Tuyết ngực loan trong kính, kỳ cây Phượng trước lầu.

      Tạm dịch: Trong gương loan, khuôn ngực nữ tử trắng trong như tuyết, nữ tử duyên dáng kiều như cây ngọc trước lầu phượng.

      Thay chiếc quần dài đậm màu, Nam Sơ cầm điện thoại di động lên, trượt màn hình, tin nhắn lên.

      Đến từ
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, duyenktn1, B.Cat3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3
      Editor: Rùa Lười

      Tháng bảy, giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khó chịu, tiếng chim hót vang lên từ trong những tán cây, mặt trời chiếu thẳng xuống làm cho mặt đất nóng bỏng, bỗng nhiên có trận gió nóng thổi đến, quả là làm cho người ta hít thở thông.

      tay Lâm Lục Kiêu chống vào cửa xe, quay người lại, liền đứng sau lưng , da trắng dáng cao gầy, xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu vào như làm tỏa sáng.

      " chạy cái gì mà chạy?" Nam Sơ ngước mặt lên hỏi lại lần nữa.

      Hai tay Lâm Lục Kiêu ôm ngực, dựa vào cửa xe, chân mày nhíu thành hình chữ Xuyên cho thấy rằng sắp nhịn được nữa rồi. Liếc nhìn Nam Sơ, sờ được hộp thuốc lá trong túi quần, lấy ra điếu, châm lửa rồi hỏi ngược lại: " biết Lâm Khải?"

      Nam Sơ gật đầu.

      phủi phủi tàn thuốc lá, tiếp tục hỏi: "Quen biết lúc nào vậy?"

      "Ở Milan."

      lại hút hơi, hầu kết khẽ động, ánh mắt hướng về phía cửa sổ thờ ơ : "Được rồi, đồ đưa đến nơi rồi, tôi đây."

      Nam Sơ đưa tay ra kéo lại.

      Cánh tay của người đàn ông cứng rắn có lực, nắm chặt lấy mà cứ như là cầm khối sắt vậy, rắn chắc và còn mang theo hơi ấm.

      Trái tim khẽ động cái.

      Lâm Lục Kiêu rút tay về: "Còn có việc gì sao?"

      "Đưa điện thoại của đây cho tôi." Nam Sơ đưa tay ra, xòe tay ra.

      Lâm Lục Kiêu cúi đầu liếc cái, bàn tay con trắng mịn màng, từng đường chỉ tay ra ràng, ngón tay dài, trông như búp măng mới nhú lên sau cơn mưa.

      thu ánh mắt lại, giọng vô cùng lạnh nhạt: " có điện thoại."

      "Vậy khi nào nghỉ phép?" Nam Sơ cố chấp nhìn thẳng vào .

      Lâm Lục Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc lá, nghe thấy vậy, nâng mí mắt lên nhìn nửa giây, thở ra hơi khói, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt . Gương mặt bỗng nhiên được phóng to ra, mày kiếm lộ ra khí chất tinh , đôi mắt sâu và đen, đôi môi gợn lên thành đường, tựa tiếu phi tiếu(*).

      (*Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như cười.)

      Nhiều năm gặp, khí thế lại càng bức người hơn rồi.

      Kéo gần khoảng cách lại.

      Khí thế bức người đó lại dần hạ xuống, hơi thở của người đàn ông cứ quanh quẩn trước mặt, bỗng nhiên lại gần như vậy, thân mật như vậy, Nam Sơ lùi về sau bước theo phản xạ có điều kiện.

      Lâm Lục Kiêu vẫn còn cúi người xuống, hay tay để trong túi quần,

      Cúi đầu cười cái, ánh mắt đầy giễu cợt, di chuyển tầm mắt, xoay người mở cửa xe, ngồi vào trong.

      Buổi chiều yên tĩnh.

      Khởi động xe, bánh xe ma sát lên mặt đất, cứ thế vèo qua như cơn gió.

      Ngay sau đó, chiếc xe quân dụng rời khỏi khu vực quay phim, nghênh ngang qua chỉ để lại làn khói nóng.

      ...

      Lúc Nam Sơ quen Lâm Lục Kiêu, năm ấy mới mười sáu tuổi.

      Lần đó Nam Như Nguyệt phải lưu diễn khắp thế giới, trong nhà cũng chỉ có mình , biết được là đường dây ở chỗ nào hỏng, dẫn đến hỏa hoạn. Lúc tỉnh lại, xung quanh đều là lửa, mùi khói sực vào mũi, là Lâm Lục Kiêu cứu ra từ trận hỏa hoạn đó.

      Chờ cho đến khi tỉnh lại phát mình ở bệnh viện rồi.

      Lúc đó Nam Sơ vẫn chưa có công ty quản lý, sau khi tỉnh lại, đầu tiên phải gọi cho Nam Nguyệt Như.

      Trải qua kiếp nạn sinh tử, mặc dù tình cảm giữa với mẹ tốt lắm, nhưng Nam Sơ vẫn muốn nghe giọng của mẹ chút.

      "Mẹ, vừa nãy nhà mình bị cháy, nhưng bây giờ con sao rồi..."

      nắm chặt lấy điện thoại, rụt rè báo bình an, chỉ sợ sai câu làm cho mẹ lo lắng.

      Giọng của Nam Nguyệt Như trong điện thoại tỏ ra biểu cảm gì: "Bị thương sao?"

      Nam Sơ cúi đầu nhìn chân của mình chút: " ạ, chỉ là chân bị bỏng chút, bác sĩ bảo có thể để lại sẹo."

      "Hỏi chút xem có thể da có thể tái tạo , bây giờ mẹ bận, có thời gian gọi lại."

      Lúc nào cũng như vậy.

      đến ba câu, tắt máy rồi.

      Nam Sơ mất mác mà cúp điện thoại, ràng biết rằng, Nam Nguyệt Như thích lắm.

      Tủi thân bao nhiêu năm, giờ lại bộc phát.

      Lúc y tá trưởng phát ra Nam Sơ biến mất,lúc đó liền có người lao đến: "Mau mau mau! Gọi 119, sân thượng có bé muốn tự sát."

      Y tá trưởng bị dọa đến ngốc luôn: "Ai?"

      Người đó tay chân luống cuống, chốc lát nhớ ra đó tên là gì, "Chính là cái người bị phỏng rồi hôn mê vừa được đưa vào đó!"

      Lúc y tá trưởng gọi 119, cả tay bà đều run lên.

      Lúc Nam Sơ được người ta cứu xuống từ sân thượng, cả người vẫn mờ mịt.

      Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lục Kiêu.

      mặc bộ đồng phục màu tối của đội cứu hỏa, đội mũ bảo hiểm, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng, lúc thấy Nam Sơ, biểu cảm của ràng là rất ngạc nhiên: "Sao lại là ?"

      Lúc Nam Sơ cúp điện thoại, bỗng nhiên có ý muốn tự sát.

      Nhưng lúc đứng ở bên mép sân thượng, tay chân bắt đầu run lên, dám nhúc nhích thêm chút nào, cứ như vậy đứng ngu ngơ nửa tiếng.

      "Phiền thức cho rồi." Nam Sơ cúi đầu.

      Bỗng chốc Lâm Lục Kiêu cũng hiểu được đây là bước thang để xuống, khẽ nhếch khóe miệng: " cần khách khí."

      Lúc rời , Nam Sơ chợt kéo lại.

      Lâm Lục Kiêu quay đầu lại, có đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào , khàn giọng : "Đội của các có chỗ ở cho người bị nạn khong? Hoặc tôi về nhà cũng được, tôi đưa tiền cho ."

      cũng biết mình lấy được dũng khí từ đâu mà với người đàn ông xa lạ cái cầu này, nhưng lúc ấy, cảm thấy người Lâm Lục Kiêu có cảm giác an toàn, lưu luyến nó.

      Lâm Lục Kiêu chỉ cảm thấy nhóc này buồn cười, biết ý thức được nguy hiểm, cố ý cười cười trêu đùa: "Tôi dẫn nhóc về nhà tôi, có dám ?"

      Ai ngờ, cũng dũng cảm ưỡn thẳng ngực: "Dám chứ!"

      Các thành viên trong đội đều cười ầm lên, Lâm Lục Kiêu dần thu nụ cười lại.

      Mà năm ấy, Lâm Lục Kiêu 24 tuổi, là người chăm sóc cho bản thân mình còn xong.

      ...

      Thứ bảy, chiếc
      [​IMG]
      duyenktn1, Tuyết Liên, dhtt3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4
      Edit: Lạc Thần

      Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn, đúng là.

      Quần trắng đen, cái dài cái ngắn, Nam Sơ đội mũ lưỡi trai, nửa gương mặt bị nón che khuất, lại che được khóe miệng giương lên của .

      mặc quần cụt, lộ ra đôi chân dài mềm mại thẳng tắp, Lâm Lục Kiêu thu lại tầm mắt thản nhiên từ chân về.

      quả trưởng thành.

      "Ừ."

      Tiếng đàn du dương phụ hoạ, nghe kỹ, căn bản là nghe thanh tiết như có như của .

      Nam Sơ giống như được khích lệ.

      Người bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, mặt chút thay đổi.

      Nam Sơ bắt đầu chút kiêng kỵ quan sát .

      Tóc ngắn mà đen, vĩnh viễn đều là tiêu chuẩn rất ngắn, cứng rắn đâm đâm giống như cương châm. Đôi mắt to, hốc mắt đen nhánh, đuôi mắt nhếch lên giống như cười, mũi cao như núi, cằm thẳng.

      Vẻ mặt tẻ nhạt ngồi ở khán phòng, lời.

      Phòng nhạc ánh sáng mờ mờ, chợt khán đài có ánh sáng quét qua khán phòng.

      Chợt sáng chợt tối.

      Ánh sáng quét qua cả người được chiếu sáng, tóc đen nổi bật trong ánh sáng trắng, trước mắt, có thể đếm lông mi.

      Mờ tối chỉ có thể nhìn thấy hình dáng thân thể cường tráng của .

      Người đàn ông này, toàn thân đều lộ ra cốt thép kiên cường, bạn vĩnh viễn cũng nghĩ ra, làm cho người con động lòng nên là cái dạng gì.

      "Gìa rồi nhìn tôi làm gì."

      Lâm Lục Kiêu nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt hỏi.

      " nhìn rất đẹp trai."

      Nam Sơ nghiêng đầu nhìn chằm chằm , chút để ý .

      "Tật xấu." Lâm Lục Kiêu hừ tiếng.

      Nam Sơ dựa vào ghế, cố tự mình vui vẻ, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc cái, chợt kêu tiếng: "Ai."

      Rốt cuộc Lâm Lục Kiêu liếc cái.

      Nam Sơ hướng mắt lên khán đài chỉ, giọng hỏi: " cùng đứa bé kia quan hệ thế nào?"

      Đứa bé? Lâm Lục Kiêu nhíu mày, đè thấp giọng: " có vẻ lớn hơn cậu ta bao nhiêu chứ?"

      Nam Sơ nhíu mày, nghiêm trang: "Lớn hơn nhiều."

      Lâm Lục Kiêu châm biếm tiếng, cầm chai nước bên cạnh lên, mở nắp đổ vào miệng: " xem như cái gì?" Vặn nắp bình hỏi ngược lại.

      Nam Sơ theo dõi hầu kết khẽ động của , trái tim nóng lên, nhìn chằm chằm nơi nhô ra, ra vẻ kinh ngạc: " phải là con trai của chứ?"

      Lâm Lục Kiêu liếc cái: "Tôi nhớ trước kia đầu óc rất bình thường."

      Gãi đúng chỗ ngứa.

      Nam Sơ thuận nước đẩy thuyền: "Tai sao sau đó lại dọn nhà?"

      Lâm Lục Kiêu dựa vào ghế ngồi, thẩn thờ nhìn .

      "Hả?"

      . . . . . .

      Khi đó, Nam Sơ giữ chặt Lâm Lục Kiêu nhiều lần cân nhắc, Lâm Lục Kiêu vẫn là mang Nam Sơ về nhà.

      để choNam Sơ ở trong nhà, mình trở về trong đội, qua nửa tháng, lần đầu tiên nghỉ phép về nhà, thờì gian quá dài hoàn toàn quên trong nhà còn có , khi đó là chiếc máy bay trinh sát 618 bốc cháy, cầu hạ cánh khẩn cấp, nơi quân báo động, phòng cháy, cứu hộ, đội viên đột kích toàn bộ suốt đêm tới địa điểm hạ cánh, thế lửa ngất trời tình huống nguy hiểm, chờ cứu viện kết thúc, từng người người mặt đều bẩn, tựa như từ vừa mới chui ra từ trong than đá.

      Nửa đêm Lâm Lục Kiêu về đến nhà, trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, chờ tắm xong ra ngoài, liền bọc khăn tắm ngang hông, cầm trong tay khăn lông lau tóc tới bên giường, đặt mông ngồi xuống mới nhận ra được bình thường.

      Trong chăn có cái gì đó mềm mại.

      Theo bản năng quay đầu nhìn lại, đôi tay bé mềm mại nắm lấy chăn bên cạnh, lộ ra cái đầu bù xù, đôi mắt vô tội lại sạch nhìn chằm chằm.

      Chờ đến lúc ý thức được, là quá chậm.

      mềm mại : " ngồi lên chân tôi."

      tuy , ba điểm đều đủ cả.

      Lâm Lục Kiêu tuyệt đối là nam nhân bình thường, khi phát trong đầu mình thiếu chút có ý tưởng được thuần khiết lập tức bật giường dậy, đại khái động tác có chút lớn, khăn tắm ngang hông lỏng ra, rơi vào giường.

      Bên trong chỉ mặc cái quần lót góc bẹt màu đậm.

      Nam Sơ nháy mắt mấy cái, lúc muốn nhìn kỹ.

      Chăn bị người nhắc lên, che cái toàn bộ khuôn mặt, trước mắt chỉ còn dư lại khoảng gian đen kịt.

      Lâm Lục Kiêu tùy tiện rút tùy tiện rút chiếc áo sơ mi và quần đùi cỡ lớn từ trong ngăn tủ, đưa lưng về phía , vừa mặc vừa cứng nhắc với người trong chăn: " ngủ được lập tức trả giường lại cho tôi."

      Chờ tiếng đóng cửa truyền đến, Nam Sơ mới ngoan ngoan nhắm mắt lại.

      Cứ như vậy hề có chút nao núng hay sợ hãi được hơn tháng.

      Cho đến, Nam Sơ lần đầu gặp gỡ bạn lúc đó của Lâm Lục Kiêu.

      Ngày đó Lâm Lục Kiêu mới vừa nghỉ
      [​IMG]
      duyenktn1, Tuyết Liên, dhtt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :