1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 96

      May mà Phong Quang có xấu hổ lâu lắm thì có hai người đến giải cứu , lần đầu tiên thấy rằng thì ra Mục Thiên Trạch cũng có lúc đáng ghét như vậy, mà gái bên người Mục Thiên Trạch tự nhiên chính là Phương Nhã Nhã.

      Phong Quang nhìn An Đồng một cái, lại nhìn Phương Nhã Nhã một cái, như gặp phải đối thủ lớn.

      An!” Phương Nhã Nhã đến gần liền hưng phấn gọi.

      Phong Quang ôm cánh tay, cười như cười nhìn An Đồng.

      An Đồng khụ nhẹ một tiếng, “ Phương, sau này nên đổi cách xưng hô với tôi .”

      “A?” Phương Nhã Nhã hiểu, nhưng người phía sau hướng về Phong Quang bày ra bộ dạng của chính cung hoàng hậu, liền hiểu được mọi chuyện, “Em đã biết, An… An học trưởng.”

      Phong Quang vừa lòng, Mục Thiên Trạch lại hài lòng, “Hạ Phong Quang, tại sao lại ở đây?”

      “Tại sao tôi thể ở đây? Tôi nấu canh cho An Đồng uống được sao?”

      Mục Thiên Trạch nhìn cái bát để bàn, khó mà tin được nói: “ còn có thể nấu cơm? Đùa à.”

      “Chuyện cậu biết về tôi còn nhiều lắm.” Phong Quang si ngốc nhìn chằm chằm An Đồng, “Chỉ cần là vì An Đồng, tôi chuyện gì cũng có thể học làm.”

      Mục Thiên Trạch đánh giá hai chữ, “Háo sắc.”

      “Tôi là háo sắc đấy, chỉ nghiện một người mà thôi.” Tay Phong Quang nâng cằm, ánh mắt khi nhìn An Đồng đều có thể nháy một cái.

      họ thấy ấy ghê tởm sao!?”

      An Đồng sờ sờ ̉nh đầu Phong Quang, Phong Quang liền giống như động vật nhỏ híp mắt lại, chỉ thiếu lỗ tai với cái đuôi mà thôi, cười nói: “Phong Quang rất đáng .”

      xác ̣nh ̣nh nuôi bạn gái, chứ phải nuôi thú cưng chứ?

      Mục Thiên Trạch nói gì.

      Trong lòng Phương Nhã Nhã cảm thấy thật khó nói, bất quá giống Mục Thiên Trạch, trước khi có Phong Quang, An Đồng sẽ cho phép xưng hô thân thiết, cũng chỉ lộ ra biểu cảm ôn nhu như vậy với Phong Quang… được, thể nghĩ như vậy, nghĩ như vậy phải là ghen tỵ sao?”

      Phương Nhã Nhã lắc đầu, đá ý tưởng bình thường trong đầu, nói với Phong Quang, “Chúng ta sẽ có hoạt động cắm trại dã ngoại, bởi vì buổi chiều hôm nay bạn có ở học viện, cho nên mình đến thông báo cho bạn, bạn ở nhà nhớ chuẩn bị thật tốt nha.”

      “Cắm trại dã ngoại…” Tuy rằng sắp tới có chuyện gì, nhưng Phong Quang cũng chẳng có hứng thú, “Tôi có thể ?”

      Mặt Phương Nhã Nhã lộ vẻ khó xử, “Toàn bộ bạn học đều sẽ , đây là hoạt động tập thể, hơn nữa bạn Hạ là học sinh chuyển trường, nếu thì cũng có thể quen thuộc với mọi người hơn, như vậy phải rất tốt sao?”

      “Phong Quang, em nên .” An Đồng bỗng nhiên mở miệng theo, “Có lẽ em có thể quen biết rất nhiều bạn bè.”

      Phong Quang sửng sốt, nhìn nở nụ cười, là loại tươi cười xinh đẹp nhất, “Được, em , nhưng mà, cũng phải .”

      Đừng tưởng biết suy nghĩ cái gì.

      An Đồng ôm trán, trong bắt đầu cảm thấy ổn, “Phong Quang…”

      “Lớp tưởng, tôi có thể gọi An Đồng chung với tôi ?”

      Phương Nhã Nhã kích động, “Có thể chứ, hoạt động cắm trại dã ngoại nhiều người mới náo nhiệt, hơn nữa … An học trưởng trước kia là học sinh trường cao trung của chúng ta, có rất nhiều người bây giờ còn sùng bái ấy đó, giáo viên tuyệt đối có ý kiến!”

      “Các người biết cơ thể của tôi thích hợp.” Những lời này của An Đồng phải viện cớ mà là sự thật, đa số thời gian hiện giờ của vẫn còn ngồi xe lăn.

      Nào ngờ Phong Quang cười tủm tỉm nói: “ cần lo lắng, em có thể cõng .”

      Mục Thiên Trạch cũng cam lòng bị bỏ lại phía sau, “ họ, em cũng có thể cõng .”

      Gần đây An Đồng luôn ở trong biệt thự, những lời đồn đại tốt kia cũng từ từ khuếch tán, hẳn là nên ra ngoài dạo.

      Chương 97

      Dưới thế công của ba người, An Đồng cuối cùng cũng thỏa hiệp, khi hoàng hôn xuống, Mục Thiên Trạch và Phương Nhã Nhã rời , Phong Quang an tĩnh thu dọn đồ bàn, nói lời nào, cũng thèm liếc An Đồng cái nào, nếu là bình thường thì cho dù thế nào đều có thể kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm ngắm người ta, huống chi hiện tại chỉ có hai người bọn họ?

      An Đồng bắt được ̉ tay , “Phong Quang, cần tức giận.”

      An đây hiểu lầm rồi, tôi mới có tức giận, tôi vì sao phải giận ?” cười hào phóng mê người, đúng là nhìn ra có tức giận chỗ nào.

      Nhưng biết, thật sự tức giận, một tiếng than nhẹ tràn ra khóe miệng, nhận thua, “Là sai rồi, nên có ý nghĩ đó.”

      thì có ý gì vậy, tôi sao lại biết?”

      “Phong Quang…”

      mà có ý gì thì cần cầm lấy tay tôi mãi như vậy, tôi còn muốn thu dọn cho xong rồi về nhà.” hất tay ra, nhưng thể hất ra.

      An Đồng rũ mắt, “ nên nghĩ muốn cho em quen biết với những người khác rồi tìm một chàng trai thích hợp với em mà thích.”

      “Hừ!” Bát tay Phong Quang nặng nề đập lên bàn, “Em từ lâu đã nói là thích , mỗi ngày tìm đủ mọi lý do đến gặp , hao hết tâm tư muốn cảm thấy đơn nữa, chẳng lẽ nghĩ em chỉ đùa thôi sao? biết… biết em là vì thích sao?”

      Nói xong lời cuối cùng, giọng của như nức nở khóc.

      Trong lòng An Đồng căng thắng, nắm ̉ tay dù nói gì cũng thể buông ra, sợ bỏ ra rồi sẽ chạy thèm quay đầu lại, “ biết, biết em thích , nhưng xác ̣nh, cõ lẽ… có lẽ em chỉ nhất thời thích mà thôi…”

      biết bề ngoài của mình có bao nhiêu quyến rũ và lừa tình, chỉ cần muốn liền có thể lợi dụng thân thể chính mình làm cho bất cứ ai cũng phải thương tiếc mà sinh ra thiện cảm với , việc này đã trở thành cách mà tự vệ, khi mới quen Phong Quang, cũng duy trì bộ dạng này, thiện cảm của Phong Quang với đúng như dự đoán, nhưng lời tỏ tình to gan đó của là lần đầu tiên nhận được.

      Hiện tại nhớ đến, ngày đó lời nói dưới bóng cây của với chính mình, nhịp tim sẽ chợt thay đổi.

      biết em thích , nhưng còn nghĩ em chỉ nhất thời thích thôi, còn nghĩ đem em giao cho chàng trai nào đó thích hợp với em, An Đồng, em hỏi , nếu chỉ là nhất thời thích một người, em cần gì vì làm nhiều chuyện như vậy chứ? Lại nếu như… thậm chí em nghĩ, cho dù em làm việc gì khiến thích em cũng sao, chỉ cần có thể vui vẻ, nhưng mà…” Phong Quang cắn môi dưới, “Nhưng mà rất xem thường em!”

      ́ sức thoát khỏi tay , cái gì cũng lấy lập tức chạy mất.

      An Đồng tựa hồ thấy được một giọt nước mắt trong suốt tích trong khóe mắt , phiền chán ôm trán, trong lòng rõ là hối hận hay sốt ruột.

      đáng lẽ nên hiểu được nên coi là một gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, cảm tình của đã nghiêm túc hơn tưởng tượng nhiều, An Đồng rõ, bản thân sao làm sao lại có lúc lỗ mãng như vậy, phải luôn luôn rất tỉnh táo sao?

      thực sự biết, một người vừa thông minh lại giàu lý trí một khi có tình cảm, sẽ càng có đất dụng võ.

      Phong Quang đau lòng với An Đồng là thật, cho nên khó chịu cũng là thật, vừa về liền đem bản thân nhốt ở trong phòng, nằm sấp giường ngay cả cơm chiều cũng có khẩu vị mà ăn, mọi người nói xem, vì có được thiện cảm mà lo lắng ́ sức, kết quả người ta một câu nhất thời thích liền đem mọi trả giá của hạ thấp!

      Hạ Triều ở bên ngoài gõ vang cửa phòng, dương quái khí nói, “Hàng xóm tốt của chúng ta đem đồ tới, con nhìn thử sao?”

      Người nằm ngay đơ giường giật giật, tóm lại nhịn được tò mò, xuống giường mở cửa, “ ấy đưa tới cái gì?”

      “Cha gọi con ăn cơm con đáp cũng thèm đáp một tiếng, vừa nghe đến tên thằng nhóc đó liền mở cửa.” Sắc mặt Hạ Triều đen như đáy nồi, lập tức đem một bó hoa hồng trắng được bao lại bằng giấy quăng vào lòng , “Đây là cậu ta đưa tới, con cầm .”

      Thì ra là nụ hoa sắp nở lúc trời còn sáng đã nở rộ vào tối nay, Phong Quang ôm hoa, khóe miệng khỏi cong cong, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, “Coi như ấy còn có lương tâm.”

      Lời này sao nghe thế nào cũng giống như hờn dỗi.
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Lamdunghg21, Ly Vũ31 others thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Mình rất tiếc khi phải thông báo chuyện này, nhưng hôm nay mình thử google truyện của mình thì phát hiện bị copy. Cho nên kể từ bây giờ, mình sẽ lựa những chương hay nhất và làm pic luôn, mọi người thông cảm.:031:
      Một trong những thứ khiến mình khó chịu k phải là vì bị cop mà k xin phép hay bạn ấy xóa dòng tên edit của mình chèn vào mỗi bài đăng. Mà là nếu bạn nào theo mình từ những chương đầu từ những ngày đầu mình đăng truyện sẽ biết mà mình có kha khá lỗi chính tả, và vài chỗ còn chưa thuần Việt, nếu bây giờ bạn quay lại đọc sẽ thấy mình sửa lại rất là nhiều, nhất là thế giới 1. Sửa lại xưng hô, một số từ, câu cú cũng sửa nốt, và mình gần như mỗi lần đọc lại là 1 lần sửa mới, cho nên bản copy k bao giờ là bản edit tốt nhất của mình cả. Và mình k muốn có ai đó đọc phải rồi lại nghĩ mình edit tệ lắm.:018:
      Mình biết là một số bạn đọc k thể xem pic, nhất là mấy bạn xài 3g 4g, mình chỉ có thể hứa là sau khi hoàn 2 thế giới, mình sẽ gỡ pic 1 thế giới trước đó, nếu như tình trạng copy vẫn còn, thì mình sẽ để pic luôn.:06(1):
      Mình cũng buồn lắm nếu có bạn nào vì chuyện này mà k theo dõi truyện được, nhưng thật sự k còn cách nào khác.
      :nod::nod::nod:
      Lam Kỳ Kỳ, Lamdunghg21, Ly Vũ22 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Chương 98
      Edit: Nhi Huỳnh

      Sáng sớm hôm sau, Mục Thiên Trạch mở ra xe của cậu trước tiên đem An Đồng và Phong Quang đến học viện, sau lại thống nhất dùng xe buýt của trường, Phong Quang và An Đồng được sắp xếp ngồi chung ở sau xe một câu cũng nói, đúng ra là An Đồng có bắt chuyện với Phong Quang, nhưng Phong Quang hề đáp lại một chữ, Mục Thiên Trạch cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng hỏi nhiều, hỏi làm gì, như thế giống như cậu rất để ý vậy.

      Ban nhất trung học phổ thông kỳ thực đều biết đến An Đồng, ở học viện bọn họ An Đồng là một truyền kỳ, thời gian học rất ít, nhưng lại viết nên lịch sử mới, là người có được thành tích tốt nhất ở kỳ thi đại học, cao trung Tứ Diệp Thảo cũng từng mời về trường cũ phát biểu, đối với nhiều người mà nói, An Đồng quả thực là đại biểu cho thân tàn chí kiên, mà đối với những học sinh giỏi mà nói, chính là mục tiêu để phấn đấu theo đuổi, còn đối với nữ sinh thì có một khuôn mặt dễ nhìn là đủ rồi.

      Vì thế có thể nghĩ đến, An Đồng là người được nhiều hoan nghênh, cho dù là ngồi xe lăn xuất hiện trước mặt mọi người.

      Phong Quang quét mắt An Đồng bị một đống người vây quanh, lạnh mặt lên xe buýt, ngồi lên ghế ngồi cuối xe, chỗ có thể dựa vào cửa sổ, mở điện thoại ra, đút tai nghe vào nghe nhạc, bị một đám con gái vây quanh, mới thèm ăn dấm chua!

      “Phong Quang.”

      Xong rồi, cho dù chỉnh thanh tai nghe điện thoại đến mức lớn nhất, vẫn đỡ được thanh dễ nghe của tập kích đến.

      có thể ngồi cạnh em ?” An Đồng được Mục Thiên Trạch đỡ, vẻ mặt của thoạt nhìn đã ́ hết sức, trán ra một lớp mồ hôi.

      …” vừa mở miệng, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đặt người , giống như nếu từ chối một tiếng chính là người có tội ác tày trời, Phong Quang nhích lại gần cửa sổ, suy yếu gật gật đầu, “ ngồi .”

      “Cảm ơn.” Khóe môi An Đồng khẽ nhếch, một nụ cười trị bách bệnh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

      Phong Quang nghe thấy bất luận là nam hay nữ đều phát ra thanh trầm trồ, trong lòng ha ha mấy tiếng.

      Mục Thiên Trạch khách khí nói, “Này, Hạ Phong Quang, chăm sóc họ tôi cho tốt đó.”

      “Biết rồi.” nói cho có lệ.

      “Thiên Trạch yên tâm , Phong Quang sẽ bảo hộ rất tốt.”

      Phong Quang nhìn qua An Đồng, cũng nhìn , ý cười trong mắt giống như hồ sâu yên tĩnh một gợn sóng, muốn đem hút vào từng chút một, chỉ nhìn thoáng qua lập tức quay nhanh đầu dám nhìn lại.

      Mục Thiên Trạch đã , đương nhiên là cậu ta tìm Phương Nhã Nhã mà ngồi chung, xe khởi động, từ từ, người trong xe hưng phấn nói chuyện, câu này đè lên câu nọ.

      Phong Quang nhìn ra ngoài cửa sổ, từ trong túi tìm ra được một cái khăn tay đưa cho , quay đầu, cũng nói gì.

      Còn giận dỗi.

      Giọng An Đồng suy yếu có sức truyền đến, “Phong Quang, giúp được ?”

      !” làm bộ ngắm phong cảnh nữa, vừa quay đầu lại, vốn là sắc mặt giận dữ lại nhìn thấy chỉ nhìn một cách chăm chú, cái kiểu nhìn chuyên chú này, bực tức nổi, “ đừng có được voi đòi tiên.”

      Lau mặt thì mất bao nhiêu sức lực chứ? Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn cầm khăn lau mồ hôi mỏng trán , động tác mềm dịu, thật cẩn thận.

      An Đồng bắt được tay , tay rất nhỏ, bàn tay của có thể bao tay lại, “Chúng ta cần ồn ào nữa, được ?”

      biết sao, một câu cần ồn ào này của thế nhưng khiến nói thêm được gì nữa, chỉ còn lại một loại xúc động muốn ôm lấy , bỗng nhiên nghĩ tới rất nhiều thứ, thân thể của , mẹ , bất hạnh gặp phải…

      “Đừng khóc.” Đầu ngón tay An Đồng vuốt ve khóe mắt , đụng chạm mềm dịu này cũng khiến lưu luyến nguôi, còn sinh ra cảm giác thỏa mãn nhiều hơn nữa, biết, là vì mà khóc.

      đời này có có người có thể vì bản thân mà khóc, vốn là chuyện rất hạnh phúc.

      Chương 99
      Edit: Nhi Huỳnh

      Phong Quang sờ sờ mặt mình mới phát hiện bản thân vậy mà khóc, sợ những người khác trông thấy thì rất mất mặt, cánh mũi rung động, thanh cũng nhỏ nhiều, “Em khóc còn phải do làm hại.”

      “Phải phải phải, là sai.” An Đồng phụ họa .

      tiếp tục lên án, cũng quản có phải lỗi của hay , “Nếu phải ́ ý nói những lời này chọc tức em, em cũng sẽ bức bản thân cần nói chuyện với , cần để ý , em hiện tại càng sẽ uất ức mà khóc, thì hay rồi, được phục vụ như nam thần, trải qua cực kỳ thoải mái.”

      An Đồng tốt tính cười, “ qua được cực kỳ khó chịu.”

      “Em tin, em quấy rầy , nhất ̣nh lén lút sung sướng ở nhà.”

      chưa từng thấy em có quấy rầy .”

      đừng cho là em nhìn ra, từ trước mặc dù cười với em, nhưng đối với ai cũng cười như vậy, loại cảm giác này thật giống như… thật giống như em khác gì con mèo con chó.

      trêu chọc, “Cho nên hôm nay là đại hội lên án công khai của sao?”

      nghiêm túc chút cho em.” Phong Quang vừa lòng véo thắt lưng một cái, cảm thấy cảm xúc rất được, vậy thì cần buông tay để ở thắt lưng ra, “ nói em nói đúng hay ? Trực giác của em luôn luôn rất chuẩn, cần nghĩ lừa được em.”

      “Đúng vậy, trực giác của em rất chuẩn.” An Đồng cúi đầu, lại gần một phần, “Phong Quang, có cách nào cam đoan sau khi chuyện đó xảy ra với , có thể mở rộng cửa lòng với mọi người, thật sự có lỗi, nhưng sự thật chính là như thế, cho dù em thấy như vậy là sai, là tốt, đều có thể thừa nhận.”

      Chỉ mong, đừng chơi cái trò chiến tranh lạnh này nữa, để ý tới , vậy có khác nào lại trở về những ngày trước kia đâu? Nhất là sau khi bị trêu chọc làm tim đập loạn, đã thể cam lòng khôi phục lại cuộc sống như mặt hồ tĩnh lặng đó rồi.

      Phong Quang biết tận sâu trong đáy mắt tối đen đến mức nào, theo bản năng nắm lại tay , ́ chấp muốn một đáp án, “Em.. em cùng những người khác trong mắt đều giống nhau sao?”

      phải.” Mí mắt An Đồng hạ xuống, “Bọn họ là bọn họ, em là em, Phong Quang độc nhất vô nhị.”

      Môi giương lên một phần, lại cẩn thận truy hỏi, “Em cùng Phương Nhã Nhã, là em quan trọng hay ấy quan trọng?”

      An Đồng cười khẽ, “Sao lại hỏi như vậy?”

      làm nũng, “Aiz, đừng quan tâm làm gì, trả lời em .”

      “Đương nhiên là em quan trọng, ai so với em quan trọng hơn.”

      Phương Nhã Nhã, An Đồng phủ nhận từng bị ánh sáng từ nụ cười của ấy hấp dẫn, mà bởi vì Mục Thiên Trạch đặc biệt đối đãi với ấy làm cho kìm lòng đậu chú ý đến ấy hơn, Phương Nhã Nhã đúng là một gái tốt, nhưng gái ở trước mặt cũng là bảo vật trân quý duy nhất đời này, trừ bỏ , có khả năng để những người khác cướp bảo vật này.

      An Đồng bỗng nhiên hôn lên trán Phong Quang, bởi vì họ ngồi ở ghế cuối cùng cho nên động tác mạnh dạn một chút cũng sao.

      Phong Quang tuy đỏ mặt nhưng rốt cục nở nụ cười vui vẻ, cơn tức nghẹn trong lòng một ngày một đêm coi như biến mất, nâng đầu, tự như có vì sao tồn tại trong mắt, tại giờ phút này phản chiếu vào toàn bộ đều là .

      Có thể được một người toàn tâm toàn ý xem trọng, để ở trong lòng, thứ cảm giác xa lạ đã lâu va vào trái tim An Đồng, suy nghĩ thật lâu thật lâu mới nhớ tới, loại cảm giác có thể ngập tràn trái tim này là thứ hạnh phúc mà cơ hồ đã hồi lâu từng được trải qua.

      Bả đầu Phong Quang chôn trong lòng , “An Đồng, ngực của đập thật nhanh.”

      “Đúng vậy, đều vì em.” thuận miệng trả lời, tay nhẹ vỗ về lưng , cảm giác động tác giống như là vuốt lông này đã muốn càng ngày càng quen tay.

      Phong Quang cọ cọ ngực , “Em thích ngực của đập nhanh.”

      " cũng thích.” An Đồng nói nhỏ một câu, “thích” này cùng “thích” mà từng nói giống nhau, cười hôn lên ̉nh đầu .

      ------------------------------------
      Editor: Bài sau bắt đầu pic nhé. Hôm nay bên chỗ cop đọc được 1 cmt chê nhân vật làm mình rất buồn. Bởi vì bạn cop k cop luôn mấy dòng chú thích kiêm nói nhảm của mình, bạn cmt nói nữ phụ bánh bèo làm mình buồn hết sức.
      Nữ phụ nhà người ta hệ thống trang bị đến tận răng, độ hảo cảm với nam phụ bao nhiêu cũng biết, tăng giảm gì là báo ngay, nữ phụ nhà này thì đến khi nam phụ hắc hóa thì hệ thống mới chịu lòi ra cảnh báo, xong cong mông biến luôn. Có mỗi cái bảo kê thân phận mà mất 5 điểm, thuốc cải tử hoàn sinh 21 điểm, mà một thế giới cao lắm cũng có 10 điểm, hệ thống max mắc dịch luôn. Thế nên đừng thắc mắc sao nữ phụ cứ phải tí chút là thăm dò tình cảm nam phụ, nam phụ này giết cả mẹ mình đó, k cẩn thận là bị giết phanh thây hồi nào hổng hay luôn.
      Đó là lý do mình thích truyện này, bởi nó thực tế lắm, y như ngoài đời muốn cưa trai, đẹp với có tiền có quyền chưa đủ đâu, phải dẻo miệng, biết làm nũng nữa mới được. Mà có nhiêu đó rồi còn chưa chắc thằng đó nó lợi dụng mình hay thích mình thiệt nữa mới đau.
      :062::062::062:
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Lamdunghg21, doccomuu32 others thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Mình thấy chị HP rất biết thích nghi với tình tiết chuyện mà sao kêu bánh bèo? Công lược phải tuỳ theo đối tượng mà hành xử chứ, bánh bèo cũng là 1 cách tấn công đối tượng chứ bộ.
      Thôi nàng ơi nàng đừng buồn, có chúng t luôn ủng hộ nàng mà. :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      HuyenVuNhi Huỳnh thích bài này.

    5. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12
      Truyện hay lắm.. .ủng hộ chị.. ...:yoyo55:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :