1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 456: Cởi (4)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Ba ba có qua, tấn công tâm lý địch .

      Lãnh Tiểu Dã cố ý một phát súng đánh hụt nhằm làm cho Liliane thả lỏng cảnh giác.

      Liliane luôn luôn tự nhận thông minh , nào nghĩ tới trước mắt tiểu nha đầu này nhìn như mảnh mai , nhưng mà khi năm tuổi đem Tôn Tử binh pháp đọc làu làu.

      Liền ngay cả Hoàng Phủ Diệu Dương tâm trí như vậy , đều từng bị đùa bỡn xoay quanh, chỉ là cái Liliane làm sao có thể chơi được ?

      Vừa rồi xem Lãnh Tiểu Dã một phát súng đánh hụt , Liliane cũng nhận định Lãnh Tiểu Dã cũng chỉ thường thôi.

      Chỉ coi thua bắt đầu nóng nảy, chính mình mới có thể cố ý bức bách như vậy, làm cho ta lùi bước.

      Dù sao thương này muốn đến phiên ta, tính thế nào phần thắng của ta tương đối nhiều.

      " Được a, chúng ta đây liền một phát súng định thắng thua!" Liliane cho là đúng, cong cánh môi, "Nếu lúc này đây, tôi đánh trúng cởi sạch toàn bộ ."

      " Được !"

      Lãnh Tiểu Dã khẽ cong khóe môi.
      Chân bên phải vấp cái, đem súng vứt đất đá lên, đưa tay tiếp được.

      Nâng súng, nhắm, bóp cò... Tất cả như nước chảy mây trôi.

      đợi Liliane kịp phản ứng, viên đạn của muốn bắn ra ngoài.

      Oành!

      Cách đó xa tiếng bình nước nổ lên.

      Đương nhiên, cái này còn có xong.

      Thình thịch oành!

      Lãnh Tiểu Dã bắn mấy phát súng, hơi đem bình nước toàn bộ đánh nát.

      Đem súng ném cho sĩ binh, nhàng mà vỗ vỗ hai tay có tồn tại chút tro bụi, quay sang cười híp mắt .

      "Công chúa điện hạ, thỉnh cởi !"

      cỏ, trầm mặc vài giây đồng hồ .

      Sau đó, chính là tiếng mấy người lính huýt gió.

      "Lại tiếp, tôi chỉ thấy ******** cởi quần áo, biết công chúa điện hạ cùng ******** có cái gì khác nhau?"

      "Tôi xem, nhiều nhất chính là ( tiểu nhân) lớn khác nhau."

      "Ha..."

      ...

      Ông quản gia tâm tình khẽ buông lỏng, khóe môi cũng là giơ lên ý cười.

      Nhóm người hầu Liliane nơi này , mỗi người đều là choáng váng con mắt.

      Liliane tự nhiên cũng là trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lãnh Tiểu Dã trước mắt , ta chỉ là biết nên cái gì cho phải, "... ... Ai kêu nổ súng?"

      Ông quản gia cao thấp mở miệng, "Công chúa điện hạ, dựa theo truyền thống khiêu chiến , thời điểm vòng thứ hai là muốn trao đổi trình tự ."

      câu, liền đem Liliane nghẹn chết tại chỗ.

      hồi lâu, tpa mới ra ngoài câu.

      "Vậy... Vậy vì sao lại đem tất cả bình nước đều bắn nát? !"

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay xoa lông mi, "Tôi đây chính là vì công chúa điện hạ suy nghĩ, chẳng lẽ muốn thân thể trần truồng cùng tôi tiếp tục trận đấu sao?"

      Liliane thiếu chút nữa hộc máu, "... làm trái với quy tắc, tính... Chúng ta... Chúng ta lại đến đấu cái khác!"

      "Có thể." Lãnh Tiểu Dã sắc mặt bình tĩnh, "Bất quá, trước hết mời công chúa điện hạ cởi quần áo."

      "Tôi..."

      Liliane ngây người tại chỗ, nghĩ ra biện pháp tốt gì, chỉ là nhìn về phía đồng bạn cùng xin giúp đỡ .

      Mọi người đều là nhìn lên bầu trời, xem chân xem chân, nghịch súng nghịch súng...

      người để ý tới ta.

      Này con cháu quý tộc người nào là ngốc tử đâu?

      theo tq gây ồn ào, đến nơi là hợp hợp náo nhiệt , bọn họ mới ngốc cùng đối nghịch với Hoàng Phủ Diệu Dương .

      Liliane tức giận đến muốn ngất xỉu, nhìn xem Lãnh Tiểu Dã ở đối diện , ta đưa tay giữ chặt khóa kéo người, tay lấy khóa kéo đẩy ra.

      ta luôn luôn thích chưng diện, người chỉ mặc món đồ lót cùng áo ngoài, lôi áo ngoài kéo mở, ngực đầy đặn lập tức liền lộ trước mặt mọi người .

      Nhóm đại binh thét lên huýt sáo đến đây, mấy cái đàn ông trẻ tuổi theo ta lúc nãy liền quay sang khách khí nhìn qua.

      Chương 457: Em muốn vì mà sinh con sao ? (1)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Hừ lạnh tiếng, Liliane đem áo quân nhân cầm trong tay quăng mạnh ở cỏ.

      Lãnh Tiểu Dã liếc da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài của ta cái , nhàng nhíu mày.

      Con ngươi của Liliane nhìn chằm chằm, tay liền đưa tới tháo đai lưng ra.
      Ông quản gia nhìn tình hình này, khẽ nhíu mày, đến bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã định mở miệng.

      đợi ông ra tiếng, Lãnh Tiểu Dã muốn ngáp cái.

      "Phơi nắng đủ rồi!" Ngẩng mặt lên đỉnh đầu nhìn xem mặt trời nắng chói chang, giống như tự nhủ , "Tôi về doanh trại trước."

      Làm cho Liliane xấu mặt trước mọi người đủ, còn chưa tính mặc kệ như thế nào Liliane cũng là thân phận công chúa , Lãnh Tiểu Dã cũng muốn làm quá phận, để tránh mang đến phiền toái cần thiết cho Hoàng Phủ Diệu Dương.

      cố ý quay về doanh địa, chính là cho Liliane lưu lại chút mặt mũi, nếu ta là người thông minh nên hiểu chuyện chút.

      Ông quản gia thầm thở hơi, lập tức liền ra lệnh mấy người lính .

      "Quay về doanh địa!"

      Mấy người lại thổi mấy tiếng huýt sáo, phía sau theo Lãnh Tiểu Dã rời .

      Thấy Lãnh Tiểu Dã rời , cái cùng với Liliane lập tức liền chạy tới giúp ta đem quần áo nhặt lên, khoác lên người.

      tay đẩy cái bé kia ra, Liliane cắn răng nhìn Lãnh Tiểu Dã dần dần xa .

      " Tiện nhân chết tiệt , ngày nào đó tôi muốn tự tay giết ta!"

      Vừa , ta liền xoay người bước về hướng của máy bay trực thăng đậu ở địa phương kia.

      "Trở về!"

      Mấy người hộ vệ vội vàng đến che chở ta về hướng máy bay trực thăng.

      Mấy cái quý tộc con cháu theo nhún nhún vai, cũng chỉ biết quay về máy bay riêng của mình mà trở về .

      Rất nhanh, mấy cái máy bay trực thăng liền trở về địa điểm xuất phát rời , thậm chí ngay cả doanh địa đều có thu thập qua.

      Nhìn máy bay trực thăng cất cánh , nhóm đại binh chỉ là ngước mặt, ồn ào thét dài hu hu.

      Lãnh Tiểu Dã liền lấy ra chủy thủ chuẩn bị bờ sông muốn làm sạch mấy con mồi.

      "Tiểu thư, việc này giao cho tôi !" Cái đại binh kia phía trước còn dạy nổ súng tới trước chủ động hướng đưa tay qua , "Này việc bẩn đó, chúng ta làm là được rồi."

      "Đúng vậy, tiểu thư, liền nghỉ ngơi cho khỏe ." Xa xa cái đại binh cười .

      So với mới gặp Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng xa cách, vậy mà vừa thấy biểu chiến thắng vừa rồi của Lãnh Tiểu Dã , mọi người chân chính phát ra tôn trọng từ trong nội tâm .

      "Cám ơn!" Lãnh Tiểu Dã đem con mồi giao cho trước mặt cái kia đại binh trong tay, "Vậy làm phiền rồi!"

      cũng có để ý nhóm đại binh lúc trước đối với khinh thường, Lãnh Tiểu Dã thích quân nhân, phải bởi vì ba ba cùng trai đều là quân nhân, mà là bởi vì thích ghét ràng của bọn họ, đơn giản mà chân .

      Đợi cho hai cái đại binh đem gà rừng cùng thỏ hoang rửa sạch trở lại, mặt khác hai cái đại binh đem hố đất có thể nổi lửa làm lấy, Lãnh Tiểu Dã hay dùng nhặt củi được, phát lên chút lửa trại đem hương liệu lúc trước cố ý lấy ra từ trong phòng bếp, đến tẩm gia vị người con mồi xong , bắt đầu nướng thịt .

      Thời điểm ánh mặt trời dần vơi , hai đạo thân ảnh trong rừng cũng là lần lượt chui ra.

      ở phía trước là sư tử Arthur, còn lại theo sát phía sau là bá tước đại nhân Hoàng Phủ Diệu Dương.

      để ý đến Arthur, nhanh lên sườn núi, lập tức liền vọt tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã .

      Nghe được tiếng bước chân, Lãnh Tiểu Dã nghi hoặc đứng dậy.

      "Hoàng Phủ Diệu Dương? !"

      Xông về phía trước, đỡ lấy cánh tay của , Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn từ xuống dưới,
      "Thế nào, có bị thương chứ ?"

      " có rồi!" Lãnh Tiểu Dã phản ánh lại , đoán được là có người gọi điện thoại thông báo cho , vội vàng cười lắc đầu, "Bất quá, quay về đúng lúc, món ăn thôn quê của em cũng sai biệt lắm muốn nướng xong rồi."
      levuongDunghyt97 thích bài này.

    2. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 458: Em muốn vì mà sinh con sao? (2)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Sau khi nhận điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương gấp gáp trở về đầu tiên, chẳng qua bởi vì cùng Arthur vào rừng cây rất sâu địa phương, rốt cuộc lúc trở lại vẫn là lãng phí ít thời gian.

      " A lô..." Bên cạnh sĩ binh hét lớn ra tiếng, "Tránh ra!"

      Mọi người nghe tiếng, xoay mặt lại chỉ thấy Arthur biết khi nào tới bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã , cái đại binh kia vội vàng xông về phía trước, dùng thân thể bảo vệ Lãnh Tiểu Dã, đồng thời lớn tiếng quát Arthur.

      Arthur cũng có tránh ra, chỉ là miệng lớn há ra, ngụm đem thịt nướng Lãnh Tiểu Dã đặt ở kệ còn chưa nấu chín nuốt đến trong miệng.

      Mọi người thấy thế, đều là thầm thở hơi.

      Lãnh Tiểu Dã liền cười khẽ tiếng, "Xem ra, tài nấu nướng của em cũng tệ lắm."

      Arthur giữ lấy đồ ăn cả người quỳ rạp mặt đất, cắn xé trong miệng thịt nướng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn xem nó, nhún cánh vai , "Nó là quá đói."

      Vì để cho nó có ý chí chiến đấu,bắt đầu từ hôm qua có ăn đồ ăn, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa mới mang nó vào rừng sâu, còn chưa kịp săn bị điện thoại gọi trở về.

      Đại gia hoả này sớm đói bụng đến da bụng đụng phải da lưng, ngửi được mùi thịt , lập tức liền khách khí ăn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vì Arthur lần nữa cột lên xiềng xích, chỗ khác khóa đến lồng sắt , để ngừa nó cẩn thận thương tổn đến người khác, thế này mới lần nữa đến bên đống lửa ngồi xuống.

      Lãnh Tiểu Dã liền theo kệ cầm lấy con gà rừng kia, kế tiếp xé chân gà đưa tới trong tay Hoàng Phủ Diệu Dương .

      "Con thỏ khả năng càng mĩ vị ít, bất quá... Lần này có cơ hội nếm thử."

      Tiếp nhận chân gà đưa tới , Hoàng Phủ Diệu Dương cười đưa đến bên miệng cắn cái.

      Vốn tưởng rằng chắc chắn nấu cơm, hương vị sợ là cũng khá hơn chút nào, nào nghĩ tới, cắn cái, dĩ nhiên là ngoài dòn trong mềm, mùi thơm ra được .

      "Ngao!"

      Cách đó xa, Arthur hút hút cái mũi, cam lòng kêu thành tiếng.

      Lãnh Tiểu Dã đem gà còn dư lại rả thành vài phần, chia cho mọi người, chính mình chuẩn bị đem phần của mình đưa đến bên miệng, nghe được tiếng kêu của nó, quay mặt lại.

      Chỉ thấy tên đại gia hỏa kia đôi ánh mắt tinh hoàng hướng tới nhìn thịt trong tay .

      Nhìn xem thịt trong tay , đứng lên, đến trước mặt Arthur , dương tay đem thịt ném qua.

      Đại gia hỏa lập tức ngụm tiếp nhận thịt, nhai lớn.

      " Này, cẩn thận xương chút !"

      Lãnh Tiểu Dã cười nhắc nhở.

      Arthur chỉ là vùi đầu ăn thịt, hề để ý .

      " cần quan tâm, nó tự mình đem xương nhả rơi xuống." Hoàng Phủ Diệu Dương tới, ngồi xổm xuống nhìn Arthur ăn thịt , "Tiểu Dã, nó cũng thích em."

      " sao?" Lãnh Tiểu Dã cũng giống ngồi xổm ở trước mặt Arthur.

      "Em nhìn thấy cái đuôi nó ?" Hoàng Phủ Diệu Dương hướng đuôi Arthur hất hất cằm, " tại đuôi nó thả lỏng, nhàng mà lắc lư, điều này nó cũng ngại cùng em chung đụng với nó, thuyết minh nó tán thành tồn tại của em."

      Lãnh Tiểu Dã mừng rỡ giơ lên khóe môi, " như vậy, về sau em muốn vài lần nướng cho nó nhiều thịt mới được."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, đem chân gà chính mình ăn được nửa đưa qua, phóng tới đem tới trước mặt Arthur vừa mới ăn xong thịt Lãnh Tiểu Dã nướng, nhàng mà vỗ vỗ đỉnh đầu của nó.

      "Đây là miếng cuối cùng, Arthur kể từ bây giờ, đồ ăn của mày đều để cho chính mày giải quyết."

      Mặc dù nỡ nhìn nó chịu đói, nhưng chỉ có nó chân chính tự săn mới bắt đầu sinh tồn được .

      Ông quản gia biết Lãnh Tiểu Dã có ăn cái gì, sớm đem đồ ăn đưa tới.

      Nhìn Arthur xoay đầu lại trông mong nhìn trong tay , Lãnh Tiểu Dã có chút đành lòng, bưng đến xa xa sườn núi mới ngồi xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương theo gần ngồi xuống.

      Chương 459: Em muốn vì mà sinh con sao? (3)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      "Rất xin lỗi, có trở về đúng lúc ."

      Lãnh Tiểu Dã buông mâm trong tay xuống , quay mặt lại nhìn về phía Hoàng Phủ Diệu Dương mặt có vài phần áy náy của , cười lắc đầu.

      " cũng quá coi thường em rồi, đừng quên liền ngay cả vị bá tước đại nhân nào đó cũng là đối thủ của em, về phần công chúa Liliane sao... nếu trở lại sớm chút, có thể nhìn đến biểu tình mặt của ta khi bị em đánh bại , quá cực kì phấn khích a... Đáng tiếc em phải là nam nhân, bằng , hôm nay nhất định phải làm cho ta cỡi láng hết, mở rộng tầm mắt..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương gì, chỉ là đưa tay qua, cầm lấy mâm trong tay , dùng con dao cẩn thận đem đồ ăn trong tay cắt thành miếng tiện lợi .

      "Em từ từ ăn, tại muốn dẫn Arthur thích ứng bóng tối trong cây cối chút, lúc này đây, có thể phải lâu mới có thể trở về."

      Lãnh Tiểu Dã tiếp nhận, khẽ gật đầu .

      " cẩn thận chút."

      " biết."

      Lên tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương xuống núi, đơn giản mang theo chút thức ăn nước uống, lại lần nữa mang theo Arthur vào cây cối.

      Lúc này đây, lâu.

      Thẳng đến ngày lúc hoàng hôn hôm sau, người sư tử mới lần nữa trở về.

      Hai người này đều là thân bẩn thỉu, thậm chí còn có vết máu ràng ,
      Lãnh Tiểu Dã lo lắng lại nghênh đón, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ là cười hướng khoát tay.

      " phải máu của chúng ta , mà là máu nó!"

      Vài người lúc này mới chú ý tới, phía sau còn lôi kéo món đồ - - đó là cái gấu chó trưởng thành màu xám tro.

      Gấu chó muốn bị cắn xé thê thảm, mặc dù như thế, như có thể nhìn ra được trước khi nó còn sống, nó rất cao lớn rất cường tráng.

      "Đây là chiến lợi phẩm của Arthur, có hỗ trợ."

      Lúc lời này, trong giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương tràn đầy kiêu ngạo.

      Như vậy, giống như là cái người ba thỏa mãn khi nhìn thấy phần phiếu điểm của đứa con .

      Mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Arthur, làm sư tử chỉ nuôi trong nhà , lần đầu tiên mình săn bắn liền bắt được gấu chó hoang dại như vậy , khó khăn có thể nghĩ tới.

      chỉ thắng, mà lại chỉ trầy ngoài da, điều này đủ để chứng minh, sư tử châu Phi- Arthur quả có chút năng lực sinh tồn.

      "Em muốn... hai người các tốt nhất tắm!"

      Lãnh Tiểu Dã cười .

      " nghĩ đúng vậy!" Hoàng Phủ Diệu Dương cười cười, sau đó liền vỗ gáy Arthur , "Arthur, GO!"

      nhanh nhảy vào dòng nước dưới chân núi, Arthur lập tức liền tiến lên theo , người sư tử cùng nhau bổ nhào vào trong nước sông, bọt nước văng lên mảnh màu vàng kim .

      "Tiểu thư."

      Ông quản gia săn sóc đem khăn tắm cùng quần áo của Hoàng Phủ Diệu Dương tắm rửa kia , đưa đến trước mặt Lãnh Tiểu Dã .

      cầm quần áo xuống, Lãnh Tiểu Dã ngồi ở bờ sông, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ở trong nước giúp Arthur chà lông đầu, khóe môi thủy chung hướng về phía trước giơ lên.

      Tương lai, nếu bọn họ có hài tử, Hoàng Phủ Diệu Dương nhất định cũng là người cha tốt.

      Nghĩ đến đây, đột nhiên nhíu mày.

      "OH, MYGOD!"

      Mấy ngày nay, cũng vốn có nghỉ tới loại chuyện an nhàn này.

      Đương nhiên, cái này còn phải kỳ quái hơn , càng làm cho kinh ngạc chính là thế nhưng nghĩ đến sinh con cho Hoàng Phủ Diệu Dương .

      Chẳng lẽ, muốn sao? !

      " nghĩ cái gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương trần truồng lên mặt cỏ, nhìn Lãnh Tiểu Dã ở cỏ ngẩn người , nghi hoặc mở miệng.

      "Em chỉ là suy nghĩ, đối với Arthur đúng là có tính nhẫn nại, tương lai nhất định người cha tốt." Lãnh Tiểu Dã đứng dậy đem áo choàng đưa cho , lại khom người cầm lấy khăn mặt, "Nhanh chút đem tóc lau khô, bằng , cảm lạnh ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương gấp lau tóc, mà là đưa cánh tay lại đây, nắm người của .

      "Tiểu Dã, em muốn vì mà sinh con sao?"

      ...

      ...

      Sao sao chứ, ai nghĩ em muốn sinh con cho ? !

    3. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 460: Tê nghịch ngợm xấu xa này (1)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Khi hoàng hôn ngày lui xuông phía tây.

      Nắng chiều muốn rơi xuống phía ngọn núi sau ,chỉ chừa tảng lớn ánh nắng chiều như lửa .

      Theo góc độ mà Lãnh Tiểu Dã nhìn sang, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở đó, trước mặt bị mảng ánh nắng lớn chiếu lên , mái tóc ướt nhẹp màu vàng kim cũng bị mảnh hồng quang làm cho choáng váng .

      viên bọt nước, theo tóc chảy xuống dưới đây, rơi sóng mũi cao của .

      Sau đó, chậm rãi xuống phía dưới mũi, ngưng ở chóp mũi, đậu ở kia hồi lâu, lâu chịu hạ xuống, tựa hồ quyến luyến ở dung nhan tinh xảo ấy.

      Nếu tương lai bọn họ có đứa con như trong lời , nhất định cũng rất được.

      Nghĩ như vậy, Lãnh Tiểu Dã liền cười rộ lên.

      "Em mới muốn, sinh con là phiền phức, đứa khi khóc lên, em nghĩ thôi cũng muốn đau đầu..." Giơ bàn tay lên, giúp lau quệt nước kia, tiếp tục , "Bất quá, nếu đáp ứng chăm sóc cho nó, bản thân em có thể suy nghĩ lại chút."

      giơ lên khóe môi, hơi lạnh trong lòng ngón tay nhàng mà lướt qua gò má của .

      " thích con , nếu có thể giống em đáng như vậy."

      Hơi lạnh ở đầu ngón tay, mang đến trận xúc cảm tê dại , Lãnh Tiểu Dã đưa tay đem khăn mặt để ở nơi ẩm ướt của mà lau.

      "Mới phải đâu, con giống mẹ, mới giống con ba ba."

      "Phải ?" Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi để sát vào mặt , "Con trai cũng tệ, đến lúc đó, dạy nó dùng súng, cưỡi ngựa, săn thú... Đến lúc đó, chúng ta dẫn nó cùng gặp Arthur."

      Chỉ cần là sanh, muốn trông nom con trai hay con đều thích.

      Kế tiếp, hai người ai cũng gì thêm.

      Mặt đủ gần, môi cũng đụng tới đối phương.

      Phía sau, miệng là nên dùng để chuyện .

      loại ngôn ngữ thanh, nhưng so với thanh càng muốn thuần túy hơn, trực tiếp hơn, mãnh liệt hơn.

      Ôm lấy eo của , Hoàng Phủ Diệu Dương thâm tình hôn đôi môi của .

      Trong đầu lại nổi lên hình ảnh mơ hồ , còn có cái đứa bé nho , cùng nhau nắm tay, qua dưới hoàng hôn thảo nguyên.

      Hình ảnh như vậy , quá cực kì tốt đẹp.

      Hai người ôm lẫn nhau, môi lưỡi dây dưa hôn say đắm.

      Hai người đều hôn thành cái.

      Thẳng đến, có bọt nước lạnh như băng đột nhiên đánh tới người của hai người.

      Trong núi đêm thoáng lạnh, nước lạnh đột nhiên đánh tới, hai người đều là trận nổi da gà.

      Lúc này, hai người mới hồi phục tinh thần lại, xoay mặt nhìn sang, chỉ thấy Arthur biết từ lúc nào chạy tới gần hai người, hai người ngồi đột nhiên người dính vài bọt nước , nước hai người chính là do nó đá tới.

      "Ha..." Lãnh Tiểu Dã đưa tay lau vệt bọt nước mặt bị nó đá tới , cười mắng ra tiếng, "Cái tên nghịch ngợm xấu xa này!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười cười, cầm lấy khăn mặt giúp lau bọt nước mặt , sau đó mới đem lau khô bản thân, Lãnh Tiểu Dã giúp lấy quần áo thay ra , nắm Arthur cùng Lãnh Tiểu Dã cùng nhau trở lại doanh địa.

      Sau khi ăn xong bữa cơm tối, mọi người đơn giản nghỉ ngơi hồi phục, xong rồi mang theo Arthur khu vực săn bắn, mới lần nữa trở lại phủ bá tước .

      Arthur muốn có thể mình săn bắn, đủ để chứng minh nó có trong mình được năng lực sinh tồn ở tự nhiên , sai biệt lắm cũng là lúc nên đưa nó quay về thảo nguyên .

      Vào lúc ban đêm, Hoàng Phủ Diệu Dương xử lý ít văn kiện cần thiết , sau đó lại vào biệt thự an bài ít .

      Sáng sớm hôm sau, liền mang theo Lãnh Tiểu Dã cùng Arthur, cùng mấy vị binh lính tinh lựa ra từ trong quân đội cùng nhau đến Châu Phi.

      Vì lý do an toàn, Hoàng Phủ Diệu Dương có mang ông quản gia theo, mà là để ông chăm sóc ở nhà và trông chừng hoạt động công ty đưa vào bình thường .

      Chương 461: Tên nghịch ngợm xấu xa này (2)

      Editor: Vũ Cát Gia Gia

      Trải qua sau mấy giờ bay , máy bay rất thuận lợi bay vào trong thảo nguyên ở châu Phi, hạ xuống tới địa khu chỗ có sư tử Châu Phi thường qua lại .

      Bác sĩ thú y theo đến , cẩn thận vì Arthur kiểm tra tình huống thân thể nó, sau đó thu hồi thiết bị của mình .

      "Kiểm tra các hạng triệu chứng bệnh tật của nó đều tốt vô cùng, có bất kỳ chỗ ổn cả."

      Hoàng Phủ Diệu Dương gật gật đầu, tên thủ hạ đem mũi khoan chuẩn bị xong đưa tới.

      Bác sĩ vì Arthur khử trùng lỗ tai , Hoàng Phủ Diệu Dương liền tự mình làm lấy ở lỗ tai Arthur đưa cái thiết bị theo dõi vào.

      Bởi vì tại bị gây tê bên trong, chú nhóc lém lỉnh này cũng có cảm giác đau đớn gì.

      Giúp nó bôi thuốc, Hoàng Phủ Diệu Dương từ người lấy ra cái hộp, đem đinh tai ruby vì Arthur đặc chế đeo vào lỗ tai nó.

      Bên trong đinh tai có gắn thêm định vị theo dõi từ xa, tùy thời có thể theo dõi đến vị trí Arthur .

      Thứ nhất có thể nhìn nó cho đỡ nhớ, thứ hai cũng là vì có thể chú ý đến tình huống của nó.

      Nó dù sao muốn bị nuôi nhốt hồi lâu, vẫn là biết rốt cuộc nó có thể hay chân chính thích ứng hoàn cảnh tàn khốc như vậy.

      "Nó phải mất bao lâu mới có thể tỉnh táo lại." Lãnh Tiểu Dã đứng ở ngoài lồng sư tử hỏi.

      "Đại khái muốn hơn giờ." Bác sĩ đáp.

      Tuần thú sư nhìn xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn nhìn thảo nguyên bên ngoài , "Chúng ta có thể vì nó lựa chọn cái địa điểm tốt rồi thả xuống, cuối cùng là khoảng cách từ nguồn nước phải tương đối gần, nếu tôi sợ nó mới vừa đến nơi này, tìm thấy nước."

      " Được." Hoàng Phủ Diệu Dương ra lồng sư tử , "Cất cánh."

      Máy bay trực thăng lần nữa cất cánh, bay thấp ở trời tìm kiếm chổ thích hợp để thả Arthur xuống .

      Vài người cũng đứng ở bên cửa sổ, hướng phía ngoài xem chừng.

      thảo nguyên, bóng dáng máy bay trực thăng chiếu xuống to , đem động vật hoang dại qua lại mặt đất đều hoảng sợ mà chạy mất.

      Tìm cái đến bây giờ, rốt cuộc tìm được chỗ coi như vị trí hợp ý , máy bay trực thăng lại lần nữa hạ xuống.

      Mọi người cùng nhau đem Arthur nâng xuống máy bay trực thăng, Hoàng Phủ Diệu Dương tự tay tháo hết dây xích người nó , cẩn thận đem lông cổ bị dây xích làm rối của nó vuốt lên, bàn tay của chậm rãi mơn trớn da lông của đại gia hỏa này , đôi mắt màu lam tràn đầy thâm trầm.

      Ở cùng chỗ lâu như vậy sớm có chút cảm tình, tại muốn đưa nó rời xa , đương nhiên cũng có vài luyến tiếc.

      Phía sau, Arthur cũng rốt cục tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh thảo nguyên xa lạ chút , nó lập tức liền đứng lên đề phòng .

      Vài cái đại binh đều là lần nữa lên máy bay, Hoàng Phủ Diệu Dương liền nhàng vỗ vỗ lưng của nó.

      " tại... Về nhà !"

      Arthur nghi ngờ xem , lại đảo mắt nhìn chung quanh chút, cũng có ý rời .

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay ở lưng nó vỗ phen, Arthur sải bước chân, chạy vài bước về phía trước , nhìn thấy theo sau, nó nghi ngờ quay sang.

      "Chúng ta thôi!"

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay tới cầm bàn tay Hoàng Phủ Diệu Dương .

      Nhìn xem Arthur ở xa xa , Hoàng Phủ Diệu Dương nhấp mím môi, kiên quyết xoay người, lôi kéo Lãnh Tiểu Dã bước máy bay trực thăng.

      Arthur đứng ở chỗ cũ, nhìn máy bay trực thăng chậm rãi khởi động, đột nhiên bước chân buông ra, đuổi theo hướng máy bay trực thăng, nâng chân trước lên đặt lên khoang cửa máy bay trực thăng.

      ngồi xổm xuống , Hoàng Phủ Diệu Dương đưa cánh tay sờ sờ đầu của nó, giơ bàn tay lên đem miếng thịt mà tuần thú sư đưa cho, quăng qua cho Arthur.

      Thời điểm Arthur xoay người truy đuổi khối thịt kia , liền đứng dậy trầm giọng hạ lệnh.

      "Cất cánh!"

      Phi công đẩy cái cần xuống , máy bay trực thăng nhanh chóng cất cánh, rời mặt.

      Arthur cắn khối thịt kia, xoay đầu lại, nhìn máy bay trực thăng cất cánh, lập tức liền buông ra miếng thịt đuổi theo .

      Máy bay trực thăng mang theo cơn gió mạnh đem da lông người nó đều thổi trúng như ngọn sóng phập phồng, nó nhưng chỉ là đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn máy bay trực thăng càng ngày lên cao.
      Last edited: 24/7/17

    4. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 462: Tên nghịch ngợm xấu xa này (3)

      Editor: thutrang811

      Hoàng Phủ Diệu Dương vừa đứng ở cửa khoang máy bay, nhìn bộ dạng của nó qua của sổ, môi mím lại thành đường thẳng.

      Đưa tay qua chỉ, Lãnh Tiểu Dã dùng bàn tay của mình cầm bàn tay của , nắm chặt an ủi.

      Arthur đứng tại chỗ, nhìn máy bay trực thăng dần dần bay xa, cuối cùng xoay người, về hướng thảo nguyên.

      Mới đầu chút dừng chút, sau đó liền chạy.

      máy bay, Lãnh Tiểu Dã thông qua vệ tinh nhìn thấy bộ dạng của nó màn hình máy tính, chỉ khẽ cong khóe môi.

      "Xem ra, nó vẫn thích được tự do."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn bộ dạng của Arthur, cũng là khẽ thở phào nhõm.

      " Quay đầu máy bay, theo.”

      Phi công đáp tiếng, đem trực thăng quay đầu, theo hướng Arthur .

      Bọn họ đương nhiên có khả năng cứ rời như vậy, mà muốn theo nó quan sát vài ngày, xác định tình huống của Arthur sau khi được tự do.

      Cách Arthur khoảng 3km, máy bay trực thăng lại bắt đầu hạ cánh xuống.

      Sau khi cửa mở ra, có hai chiếc xe việt dã chậm rãi theo sau chiếc máy bay hạ cánh, tất cả mọi người tất cả mọi người chuẩn bị xuống máy bay, ngồi hai chiếc xe khác biệt.

      Lượng dầu trực thăng gần hết, cần đến địa điểm gần đây để lấy thêm.

      Mấy ngày kế tiếp, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã luôn luôn dùng xe xa xa theo dõi Arthur, quan sát tình huống của nó, thẳng đến xác định nó có thể thích ứng cuộc sống nơi này , mới có thể chân chính rời .

      Máy bay trực thăng lại bay xa, hai chiếc xe việt dã ngay lập tức chậm rãi tới gần hướng của Arthur...

      ...



      Địa Trung Hải.

      chiếc thuyền du lịch sang trọng.

      Tu La đứng ở trước kính, đưa tay vuốt ve vết sẹo thái dương.

      Mấy ngày trôi qua, vết thương kết vảy, cái trán xinh đẹp xuất vết sẹo sẫm màu, nhìn qua giống như con bò cạp con.

      Nghe tiếng đập cửa, Tu La cài vội chiếc nút trong tay.

      "Bước vào!"

      Thủ hạ đẩy cửa tới, "Tiểu thư, mới vừa lấy được tin tức, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã cùng đến thảo nguyên Châu Phi."

      "Châu Phi?" Tu La nhíu mày, "Bọn họ đến đó làm gì?"

      Thủ hạ đứng ở trước mặt của , "Bọn họ là vào trong đó thả Arthur - con sư tử Hoàng Phủ Diệu Dương nuôi."

      Tu La khẽ nhíu mày, "Tổng cộng dẫn theo bao nhiêu người?"

      "Trừ bỏ Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã, tổng cộng có tám người hộ vệ, bác sỹ thú y, và hai gã phi công."

      Tu La chậm rãi giơ cao khóe môi, "Tốt lắm, lúc này đây, tôi liền đem bọn họ lưới bắt hết. Cậu lập tức chuẩn bị máy bay , ngoài ra, liên hệ người của tôi bên Phi Châu, chuẩn bị gấp đôi nhân mã."

      Thủ hạ có lập tức đáp ứng, mà ngẩng mặt lên, có chút do dự nhìn về phía Tu La, "Tiểu thư... cần hỏi ý kiến sao K -?"

      "Cậu chuẩn bị máy bay, tôi tìm ngài ấy ngay bây giờ."

      Tu La xong cũng bước ra khỏi ngoài cửa, xuyên qua hành lang, nhàng gõ cửa phòng cuối.

      "Vào ."

      Bên trong cánh cửa, truyền ra giọng nam dễ nghe.

      Tu La đẩy cửa ra, vào phòng.

      Trong phòng, cửa sổ sát đất, người đàn ông đứng quay mắt về phía biển rộng, bóng dáng rất gầy.

      "K, tôi vừa mới nhận được tin tức, Lãnh Tiểu Dã đến Châu Phi, có thể cho tôi cơ hội nữa ?"

      K đưa lưng về phía ta, hề động.

      "Mang thêm những người này, lần này tôi hy vọng lại thất thủ."

      "Tôi cam đoan, lần này tuyệt đối thất bại."

      "Tốt lắm." K nhàng mà hít vào hơi, "Tôi chờ tin tức tốt của ."

      Sau khi cúi người thi lễ với ta, Tu La xoay người, ra khỏi phòng.

      Xoay người, nhìn bức ảnh Lãnh Tiểu Dã cười sáng lạn bàn, K đưa tay qua chỉ, nhàng mà nắm tấm hình kia.

      "Lãnh, tiểu, dã? !"

      ...

      ...

      Gọi khẽ

      Chương 463: Vua thảo nguyên (1)

      Editor: thutrang811

      Bên trong bức ảnh Lãnh Tiểu Dã cười đến vẻ mặt sáng lạn, hơn nữa riêng gì tấm này, bàn còn có nhiều bức ảnh, bên trong Lãnh Tiểu Dã gần như đều cười.

      Mỗi tấm gần như đều giơ cao khóe môi, vẻ mặt sáng lạn như muốn bay lên, giống như thế giới này luôn luôn có nhiều chuyện làm cho vui sướng.

      Phải biết rằng, Tu La là do ta dốc lòng bồi dưỡng ra, là thủ hạ đắc ý nhất của ta, từ lúc bắt đầu theo ta Tu La chưa từng làm cho ta thất vọng.

      bé này, những làm Tu La thất thủ lại còn lưu lại mặt Tu La vết thương.

      Vốn dĩ K cũng để ý đến Lãnh Tiểu Dã, nhưng bởi vì vết sẹo của Tu La, ta bắt đầu đối với Lãnh Tiểu Dã sinh ra hứng thú.

      bàn, ngoài bức ảnh còn có chút tư liệu của , đương nhiên, tư liệu nhiều lắm.

      Bây giờ K cũng giống Hoàng Phủ Diệu Dương ban đầu tra được nhiều tin tức về Lãnh Tiểu Dã .

      Đem tấm hình cầm trong tay vứt xuống đống ảnh bàn, K miễn cưỡng mở miệng.

      "Tôi rất muốn biết, lúc này đây... còn có thể cười hay !"

      Trong giọng ngạo mạn của ta còn mơ hồ có vài phần chờ mong.

      ...

      ...


      Thảo nguyên Châu Phi.

      Màn đêm chậm rãi buông xuống, vài thuộc hạ đem lều trại dựng tốt, Lãnh Tiểu Dã cùng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng ở bên trong lều trại.

      Giờ này khắc này, hai người cách doanh trại 1 km về phía bên trái, trốn trong trong bụi cỏ, từ xa quan sát Arthur.

      Đây là ngày thứ hai Arthur tiến vào thảo nguyên.

      Bởi vì phía trước ăn thịt heo rừng, hơn nữa đối với thế giới mới chỗ này tràn ngập tò mò, Arthur cũng có nóng lòng chạy , mà là di chuyển chậm rãi, tựa hồ là muốn nhìn chút thế giới mới rốt cuộc có bao nhiêu lớn.

      vùng thảo nguyên của Châu Phi, sư tử Châu phi này là kẻ thù truyền kiếp của các loại động vật khác con mồi mà nó chọn ai dám cướp.

      Bởi vậy, có trong khoảng thời gian này, Arthur gặp ít động vật, bọn chúng đều nhìn thấy nó đều né tránh, có bất kỳ động vật gì cùng nó phát sinh xung đột.

      Lúc này, Arthur đến con sông cách đó xa.

      Bởi vì lúc này vào đúng mùa khô, vốn là con sông rộng lớn lúc này héo rút thành hồ nước .

      Mặc dù như thế, đây vẫn là nguồn nước mà tất cả động vật thảo nguyên dựa vào để sinh tồn, mà mỗi chỗ nguồn nước, cũng đều có cá sấu - loại động vật hung mãnh khác sống thảo nguyên.

      Lãnh Tiểu Dã dùng ống nhòm độ phóng đại nhìn thoáng qua bốn phía, rất nhanh liền chú ý tới con cá sấu Châu Phi mình trong nước.

      "Có cá sấu!" giọng .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhận ống nhòm mà đưa tới quan sát, Lãnh Tiểu Dã cầm lấy súng ngắm, đề phòng quan sát động tĩnh con cá sấu phòng ngừa vạn nhất.

      Arthur vừa chạy tới bờ sông, ngẩng mặt lên xem bốn phía, nó tựa hồ cũng chú ý tới trong nước có cá sấu, nhưng lại quá để ý, liền qua, cúi đầu uống nước.

      Thịt heo rừng lúc trước vì chạy mục đích mà tiêu hao hết, nó tại vừa khát lại đói, chỉ có cần nước, cũng cần đồ ăn.

      Uống lên mấy ngụm nước sau, Arthur xoay người, hướng bốn phía nhìn nhìn.
      Cách đó xa, cái sừng ngựa ở chậm rãi về phía nguồn nước.

      Bình thường ngựa chiến đều xuất theo bầy, nhưng con ngựa này đại khái lúc trước từng bị dã thú công kích quá, bị đả thương mới lạc đàn, lúc đến phía sau đùi phải hơi có chút què.

      Ánh mắt Arthur sáng lên, nhưng nó cũng có lập tức tấn công, mà hạ thân mình nằm xuống cỏ.
      levuong thích bài này.

    5. Vũ Cát Gia Gia

      Vũ Cát Gia Gia Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      97
      Chương 464: Vua thảo nguyên (2)

      Editor: thutrang811

      Cỏ dại che khuất thân thể Arthur, sơn dương tựa hồ cũng chú ý nơi đây có kẻ săn mồi đói . Liếc mắt nhìn bốn phía cái, sơn dương đỡ được mê hoặc của nước, tiếp tục về phía trước, cẩn thận lựa chọn nơi, cúi đầu uống nước.

      Arthur động.

      Nó cúi thấp người, cẩn thận tới gần về sơn dương, mỗi bước đều rất .

      Đó cũng phải phương thức bình thường của sư tử Châu Phi lúc đói, mà là mấy phần chiến thuật có được khi thường xuyên bị Hoàng Phủ Diệu Dương mang ra ngoài săn bắn, trong thầm sư tử Châu Phi cũng học xong ngụy trang cùng nấp.

      " Arthur, quả thực giống như là thợ săn được huấn luyện bài bản."

      Nhìn động tác của nó , Lãnh Tiểu Dã giọng cảm thán.

      bên, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng kính viễn vọng quan sát đến Arthur, cũng là khẽ cong khóe môi.

      "Nó rất thông minh, chuẩn bị muốn tấn công con mồi."

      Sơn dương lợi hại nhất phải là sừng mà là cú đá chân sau, nếu bị nó đá với hết sức lực dù cường tráng như sư tử Châu Phi cũng bị gãy xương

      Arthur dùng phương thức thầm theo dõi sau đó công kích, thể nghi ngờ là chính xác nhất.

      Sư tử nhanh chóng thu khoảng cách với con ngựa lại, sơn dương cũng lơ là cảnh giác quay lưng về phía Arthur.

      "Hướng!"

      Lãnh Tiểu Dã cũng nhịn được vì Arthur .

      Sau thanh của ngay lập tức Arthur nhảy dựng lên, có động tác dư thừa, nó trực tiếp nhào tới, cắn cổ sơn dương.

      Sơn dương thân thể lắc lư cái, thiếu chút nữa bị nó gục, bản năng sinh tồn bộc phát toàn thân nó giùng giằng, dùng chân đá thử bỏ Arthur lại phía sau.

      "Cắn, Arthur, ngàn vạn lần nên nhả ra... Cắn..."

      bên khuyến khích Arthur, súng trong tay Lãnh Tiểu Dã cũng là dám thả lỏng.

      Phía sau, nếu nhả, đối với Arthur chỉ có ý nghĩa săn bắn thất bại, còn có thể phải chịu phản kích của đối phương.

      Nếu quả xảy ra việc ngoài ý muốn như lời , ngại xử lý con sơn dương kia.

      Hoàng Phủ Diệu Dương có lên tiếng, ngón tay nắm ống nhòm cũng hơi hơi xiết chặt, ràng có chút khẩn trương.

      Con mồi đầu tiên của Arthur chính sơn dương cao lớn hơn nó, đây ràng phải là lựa chọn tốt.

      Arthur cắn chặt, buông lỏng.

      Mặc cho sơn dương giãy giụa như thế nào, nó chỉ là dùng sức dùng răng của mình cắn chặt da thịt sơn dương.

      Máu chảy ra.

      Sơn dương giãy dụa càng ngày càng vô lực, cuối cùng cũng ngã xuống, té nhào vào nước cạn.

      "Tốt lắm!"

      Nhìn chú nhóc lém lỉnh ầm ầm ngã xuống nháy mắt, Lãnh Tiểu Dã kìm lòng được thở ra.

      Thân thể Arthur run lẩy bẩy, bây giờ mới buông ra răng nanh, chuẩn bị hưởng thụ bữa tối của nó.

      " tốt."

      Bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương cũng thở .

      Lãnh Tiểu Dã hơi hơi giật mình kích kính, lập tức liền nhìn đến trong nước bùn cá sấu lặng lẽ tiến đến.

      Nó chừng dài hơn hai thước, thân thể khoẻ mạnh vô cùng, vũng nước bùn này là địa bàn của nó.

      đói bụng mấy ngày tên này vốn tưởng rằng này sơn dương là của nó, bây giờ lại bị Arthur đột nhiên tới cướp mỹ thực đến miệng, nó tự nhiên cũng rất là cam lòng, bị mùi máu tươi kích thích, cá sấu cũng là cuối cùng khống chế được thèm ăn, lén lút lại gần, muốn cướp đoạt con mồi của Arthur.

      "Arthur, quay đầu a, Arthur!"

      Nhìn cá sấu từng điểm theo trong nước bùn hướng Arthur tới gần, Lãnh Tiểu Dã lại lần nữa khẩn trương lên.

      Rốt cục, Arthur nghe được sau lưng động tác, nó xoay người lại, nhìn cá sấu trong nước bùn, phát ra tiếng uy hiếp .

      Chương 465: Vua thảo nguyên (3)

      Editor: thutrang811

      Cá sấu cũng có lùi bước, thay đổi phương hướng, cẩn thận tiếp cận ngựa chiến trong nước bùn.

      Arthur nhảy mình lại qua che ở trước mặt con mồi, khom người, vui phát ra tiếng kêu khẽ.

      Sau đó, nó bắt đầu hướng tới kẻ mời kia phát động tiến công.

      Cá sấu nhanh chóng thối lui trong bùn, Arthur lui về bên người linh dương, cắn nó kéo ra khỏi nước bùn.

      Kẻ kia lại lần nữa lại gần, Arthur phát ra phẫn nộ, mạnh mẽ phóng đến, liền nhảy xuống thân thể nó, cắn xé.

      Cá sấu lập tức phản kích.

      Hai cái thân ảnh ở trong bùn cắn nhau thành đoàn, nước bùn văng tung toé, dù Lãnh Tiểu Dã cầm súng, cũng dám tùy tiện động thủ.

      Phía sau, hai vị này muốn đánh nhau, nếu nổ súng, rất có thể đả thương Arthur.

      tại, cũng chỉ có thể dựa vào mình Arthur.

      gì thêm, bàn tay cầm súng, cũng rịn ra tầng mồ hôi, bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương cũng nắm chặt kính viễn vọng.

      Trong bùn, Arthur cùng cá sấu vẫn chiến đấu.

      Ở trong nước, cá sấu da dày thịt béo có vẻ cực kỳ linh hoạt, răng nanh tê cắn, đuôi to đá ở nước bùn, mặt bị bám mảnh mưa bùn.

      Rất nhanh, Arthur xinh đẹp kim quang cũng bị vẩy cả người bùn lầy.

      Nhắm ngay cơ hội, Arthur mạnh mẽ nhảy lên lưng cá sấu, cắn cái.
      Cá sấu thống khổ giãy dụa, cố sức đem nó quăng xuống, đầu là huyết nhục mơ hồ, dám ham chiến, kéo thân bùn máu nhanh chóng bơi trở về chỗ nước sâu.

      Arthur đứng ở trong bùn, người bùn lầy run lẩy bẩy, ngửa đầu phát ra tiếng thét dài.

      Sau đó liền xoay người lại, đem ngựa chiến kéo dài tới bờ, ăn ngấu nghiến.

      Lãnh Tiểu Dã cùng Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn dáng vẻ của tên kia, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy nụ cười khuôn mặt của đối phương.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thu hồi kính viễn vọng, cầm lấy bàn tay đanh nắm súng của , nhặt hai chiếc túi đất đưa tay đem kéo lên.

      " thôi, chúng ta về lều trước."

      Cá sấu tiếp tục lên bờ công kích, Arthur tại có đồ ăn, trong thời gian ngắn có tình huống gì phát sinh.

      tại là buổi tối, bọn họ cũng nên quay về doanh trại.

      Hai người sánh vai bên nhau, Hoàng Phủ Diệu Dương tay nắm bàn tay Lãnh Tiểu Dã, trong bàn tay còn quơ cái bộ xà xoa, thỉnh thoảng thoảng qua bụi cỏ trước mặt.

      Đêm xuống, nhiều loại rắn cũng xuất , thảo nguyên Châu Phi này rắn độc chiếm phần đông, cần phải cẩn thận nhiều.

      Hai người thuận lợi trở lại doanh địa, thủ hạ sớm chuẩn bị tốt cơm, nhìn hai người trở về, lập tức dẫn bọn họ đến chiếc bàn giản dị vừa đem bữa tối chuẩn bị xong bưng lên.

      Ở địa phương như thế này, đương nhiên có đại tiệc tinh xảo.

      Cái gọi là bữa tối cũng bất quá chỉ là dùng thịt bò hộp cùng cây đậu nấu canh thịt, còn có chút thực phẩm.

      Lãnh Tiểu Dã cầm cái chén bằng bạc, dùng dĩa ăn cắt khối thịt bò.

      Bốn phía mảnh tối tăm, đại thảo nguyên Châu Phi rộng lớn chính thức vào ban đêm.

      Vì tiết kiệm điện, bọn họ cũng có sử dụng đèn khẩn cấp, cùng đốt lửa trại.

      Sau khi ăn xong cơm tối, thông qua chiếc điện thoại kết nối vệ tinh với ông quản gia, sau đó lấy laptop, xử lý mấy văn kiện khẩn cấp mà trợ lý gửi qua.

      Lãnh Tiểu Dã mượn máy chụp ảnh người, vì chụp mấy bức ảnh, sau đó lấy từ trong túi đeo lưng của mình đồ kí hoạ, đứng lên dùng bút phác hoạ giấy.

      Đợi cho Hoàng Phủ Diệu Dương xử lý xong văn kiện gửi đến hòm thư của trợ lý, thời điểm khép lại máy vi tính, bức tranh Lãnh Tiểu Dã cũng hoàn thành.
      levuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :