1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hú hồn. Nàng @heavydizzy bẩu tác giả lừa tình cái là ta đỡ xót xa cái chương này :yoyo59: tác giả mà ko giải quyết rắc rối nhanh cho chị thả thính nhau là độc giả lật bàn đòi rắc đường cho ngọt bây giờ:yoyo60:
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 110

      Trong khe núi có diều hâu xẹt qua bay về phía chân trời, nàng nghe thấy thanh của nam tử suy yếu mà cố chấp.

      "Ta cho nàng ."

      Ánh mắt A Nghiên cứng ngắc từ đôi tay tái nhợt dính máu nhìn về phía sau, thấy Tiêu Đạc gian nan ngửa mặt lên, hỗn hợp máu, mồ hôi và tóc đen dính trán tái nhợt, trong mái tóc rối loạn, đôi con ngươi tối tăm u ám mang theo cảm xúc khó có thể hiểu, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng.

      "Buông ta ra.”A Nghiên thào mở miệng.

      "Vĩnh viễn, ta buông tay." Tiêu Đạc câu môi cười, cười đến tuyệt diễm mị hoặc, tàn nhẫn mà cố chấp.

      A Nghiên quay mặt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm gốc cây huyên thảo bên cạnh chớp mắt, giọng cứng rắn : " biết có bao nhiêu người muốn tính mạng ngươi, ngươi chết, có cách nào bảo hộ ta. Ta muốn theo ngươi chết chung. Chẳng lẽ ngươi muốn liên lụy ta cũng cùng chết với ngươi sao?"

      Lời của nàng tuyệt tình như thế, đáng tiếc lời tuyệt tình cũng thể khiến Tiêu Đạc buông đôi tay nắm chặt mắt cá chân nàng.

      Nàng kiên quyết cắn răng : "Tiêu Đạc, buông ta ra, bằng ta đạp tay ngươi xuống!"

      Tiêu Đạc buông, cũng hé răng, chỉ có tay dùng thêm sức, kiên quyết túm chặt, túm cả người A Nghiên ngã xuống đất.

      A Nghiên bất ngờ kịp đề phòng ngã sấp xuống, ngã xuống rồi, còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Đạc giống như sói nhảy phốc lên.

      nhào tới, dùng thân thể trọng thương ngăn chặn nàng, lại dùng đôi môi dính máu hôn môi nàng, dùng răng sắc nhọn cắn nàng. Máu nàng chảy ra, trộn lẫn với máu cùng chỗ.

      Ngón tay Tiêu Đạc thon dài dính máu nắm chặt cằm A Nghiên, mùi máu tươi xông vào mũi, thanh hung ác mà lãnh: "Cố Nghiên, cái gì thiếu nợ lẫn nhau, nàng cho là nàng cõng ta vứt ra đây là có thể thiếu nợ sao? Nàng làm gì ta cũng cần! Ta muốn nàng nợ ta, nợ ta cả đời, đời này vĩnh viễn thể rời khỏi ta!"

      xong, hất văng dược thảo cùng với đồ ăn nàng lo lắng tìm về, lại xé rách vết thương nàng tỉ mỉ băng bó. Miệng vết thương lại vỡ ra, màu đỏ tươi bắt đầu chảy.

      Nhưng dường như chút để ý, trong con ngươi hẹp dài lóe ra quang mang điên cuồng, đè nặng lên nàng rồi lại bắt đầu động tác. Bọn họ từng có rất nhiều lần, đây là lần tàn bạo, thô lỗ nhất, mang theo ý tứ hàm xúc trừng phạt, dường như muốn ở người nàng ấn xuống ấn ký suốt đời khó có thể xóa .

      Hương vị huyết tinh, thở hổn hển ở bên tai nàng, cắn răng : "Cố Nghiên, dù xuống địa ngục, ta cũng muốn nàng cùng ta, đời đời kiếp kiếp, đều phải cùng ta."

      xong, nàng cảm thấy đau như bị kiếm đâm vào.

      A Nghiên hoảng hốt nhìn trời tối dần, trời có sao cũng có trăng, chỉ có chút cành lá dương xỉ tàn vách đá trước mắt, phân cách màn trời màu đen.

      động, cho nên nàng cũng động, chỗ cành lá kia cũng ở trước mắt nàng kịch liệt chớp động.

      cơn sóng cuồn cuộn đến, nàng ngửa mặt, ôm chặt lưng .

      lại đè lên đầu nàng, cúi đầu tìm môi nàng, môi dính máu điên cuồng đòi lấy, giống như mưa rền gió dữ thổi quét nàng.

      Lúc sóng triều thối lui, Tiêu Đạc cũng mệt mỏi, mệt mỏi tựa vào ngực A Nghiên, khàn khàn hàm hồ : “A Nghiên... Vĩnh viễn được bỏ lại ta... được bỏ lại ta mình..."

      A Nghiên trong dư ba ấm áp nhìn lên bầu trời, màn trời đen kịt, biết sao gì xuất , nháy mắt, chỉ còn mấy cành lá kia.

      Nàng run run nâng tay lên, nhàng vuốt tóc đen ẩm ướt của .

      ******************************

      Từ ngày đó, hai người đều thích chuyện.

      Tiêu Đạc giam cầm nàng, để nàng chạy trốn, đoạt con ngựa, ôm nàng bỏ chạy về hướng đông bắc. Dọc đường biết bao nhiêu nhân mã tróc nã Tiêu Đạc, bất quá Tiêu Đạc hoàn toàn ngại.

      Mọi người đều biết Tiêu Đạc trong đêm điên cuồng giết hai vạn nhân mã, thi cốt như núi, máu chảy thành sông.

      Ở trong tưởng tượng của mọi người, Tiêu Đạc thành cuồng ma khát máu ba đầu sáu tay.

      Thậm chí trẻ con nghe thấy tên Tiêu Đạc cũng bị dọa khóc.

      Bọn họ ban ngày ngủ, buổi tối chạy, dù ngủ hay chạy, cũng rời nàng nửa bước.

      Cũng biết chạy bao nhiêu ngày đường, rốt cục bọn họ tới thành trì, nơi này còn chưa bị chiến tranh lan đến, mọi người từ nông thôn vội vàng đánh xe lừa vào thành, còn có khách thương lui tới.

      Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nhìn A Nghiên trong lòng, tóc đen mềm mại rơi vai, bên khuôn mặt nhắn trắng nõn cũng có biểu cảm gì, dường như rất là nhu thuận tựa vào trong ngực mình.

      "Ta biết nàng thích nhìn thấy máu, thích nhìn thấy người chết." Ngón cái lướt qua môi nàng: "Bất quá tất cả rất nhanh qua, ta khiến cho hết thảy phân tranh bình ổn lại."

      Nàng hơi nghiêng, tránh thoát tay .

      Đôi tay vốn thon dài đẹp mắt, là đôi tay quý công tử nhất đẳng đời này, nhưng nay lại thô ráp rất nhiều. Lúc ngón tay kia dùng sức chút chạm lên môi mình, mang đến trận tê dại tư vị khôn kể.

      "Chúng ta ở nơi nào?" Nàng ở trong khuỷu tay nhìn ra bên ngoài, nắng ấm mùa đông chiếu xuống, mặt người chung quanh đều tràn đầy ý cười.

      Mấy ngày nay tới giờ, nàng nhìn thấy toàn huyết tinh, giãy dụa cùng thống khổ, chưa từng nghĩ thế gian này còn có địa giới thái bình như thế.

      "Đây là đất phong của phụ thân Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, Hạ Hầu Thiên Khải."

      A Nghiên hơi trầm ngâm, suy nghĩ cẩn thận, ngửa mặt nhìn cằm kia mọc ra râu ria kiên cường: "Chàng muốn mượn binh từ Hạ Hầu Thiên Khải?"

      Tiêu Đạc nghe vậy lại nhíu mày : "Binh mã của Hạ Hầu Thiên Khải, vốn là của ta, tại sao mượn."

      A Nghiên hơi giật mình, bỗng nhiên nghĩ thông, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt xem ra xuất thân vô cùng tốt, là thiên kim quý gia, nữ tử xuất thân như thế này, thế nhưng ở bên người Tiêu Đạc làm nô tì, như vậy Tiêu Đạc và phụ thân của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến cùng có quan hệ gì?

      "Hạ Hầu Thiên Khải từng chịu đại ân của ta, có thể , nếu năm đó ta ra tay tương trợ, Hạ Hầu gia chắc chắn gặp tai ương ngập đầu. Sau này ta biết vài hoàng huynh còn tâm gây rối, triều chính Đại Hạ Quốc chắc chắn rung chuyển, liền mượn địa giới Hạ Hầu Thiên Khải thả ngựa nuôi quân."

      A Nghiên lúc này mới hiểu được, thoạt nhìn, địa bàn của Hạ Hầu Thiên Khải, kỳ chính là hậu viện của Tiêu Đạc. Cũng trách được bị người bức tới tuyệt cảnh, lại vẫn đầy lòng tin có thể thành công.

      Bất quá A Nghiên lại nghĩ đến vấn đề: "Nhưng nếu Hạ Hầu Thiên khải lật lọng? Nếu phản bội chàng? Dù sao tại chàng cũng phải là Trạm vương điện hạ của Đại Hạ Quốc, chẳng qua là con chó nhà có tang thôi."

      Chó nhà có tang, bốn chữ này đúng là xuôi tai, nhưng A Nghiên cũng cần.

      Nàng và Tiêu Đạc, có thể là trong lúc qua lãi lẫn nhau đó có mặt thể chịu nổi. Nàng rất sợ chết, nàng mấy lần muốn chạy trốn khỏi , còn lại tàn bạo lạnh lùng thị huyết, hai người ai cũng tốt hơn ai.

      Cho tới bây giờ, nàng cũng bủn xỉn dùng giọng khách khí mô tả chuyện này.

      Tiêu Đạc nghe thế, lại khó được nở nụ cười.

      mấy tháng cười, cho nên A Nghiên thiếu chút nữa quên mất bộ dáng cười rộ lên.

      Kỳ cười rộ lên rất đẹp mắt, sát khí lúc trước bớt rất nhiều, trong con ngươi hẹp dài hoang vắng dường như cũng chiếu vào chút ánh mặt trời.

      Ngón tay cái Tiêu Đạc nhàng cọ môi nàng non mềm: "Nàng nhìn cái gì?"

      A Nghiên lại tránh thoát ngón tay , quay mặt sang chỗ khác, hàm hồ : "Kỳ bộ dạng chàng rất đẹp mắt, chỉ lúc giết người rất đáng sợ. Bình thường nếu có thể cười nhiều hơn, cười rộ lên liền đáng sợ nữa."

      Tiêu Đạc hơi cúi xuống, tự nâng tay sờ sờ khóe môi mình, cuối cùng mới nhíu mày: "Nếu ta vừa giết người vừa cười, bộ dáng đó chẳng phải là càng thêm khủng bố?" (PS: hoàn toàn đồng ý)

      A Nghiên tự mình ngẫm lại cũng đúng, cúi xuống, gì nữa.

      Tiêu Đạc thấy vậy, khẽ thở dài, đưa tay đặt lên lưng nàng, nhàng giữ nàng: "Đợi thiên hạ thái bình, đương nhiên có nhiều người phải chết nữa."

      A Nghiên tựa vào ngực kiên cố, hơi hơi khép con ngươi lại, cũng .

      Nếu trước kia khó có thể đoán Tiêu Đạc, tại nàng có thể nhìn thấu tâm tư của . sợ mình rời , bất quá muốn dẫm lên xương trắng bước lên ngai vàng thiên hạ chí tôn, cho nên chặt chẽ giam cầm mình, để mình rời , thậm chí bắt đầu hơi đồng ý có lẽ tương lai cũng có cách nào thực lời hứa.

      đối với mình đương nhiên là muôn vàn tốt, tất cả tốt, có đôi khi nhớ tới Tiêu Đạc ghé vào ngực mình thống khổ , khẩu khí trước kia hỗn độn trong lòng nàng liền tiết xuống.

      Thế gian này chiến loạn phân tranh cũng thế, thái bình an tường cũng thế, kỳ cùng nàng có can hệ lớn lao gì đâu, nàng muốn chạy trốn, lại trốn thoát, thể mặc kệ, chỉ có thể ở lại bên người mà thôi.

      Lúc nàng nghĩ như vậy, dường như vì mình tìm được ít an ủi, giống như chính mình có thể hợp tình hợp lý ở lại bên .

      Đôi khi nàng ngủ còn có thể nằm mơ, trong mơ có Ninh Phi và Sài đại quản gia, Sài đại quản gia dùng ánh mắt oán hận lên án nàng, dường như nàng làm tội ác tày trời gì, còn Ninh Phi thở dài càng nhiều.

      Ninh Phi có lẽ cũng biết, nàng triệt để định rời khỏi Tiêu Đạc.

      Quyết định này là ích kỷ, lại là bất đắc dĩ, là bịt tai trộm chuông.

      Lúc trong đầu nàng lại lần nữa hồi tưởng chuyện này, cả người cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi nằm ở trong khuỷu tay Tiêu Đạc ngủ thiếp .

      Vào đông, giữa trưa ánh mặt trời từ trong khuỷu tay chiếu lên, dừng ở tóc dài đen bóng của , cũng chiếu vào khuông mặt nàng trắng nõn.

      Tiêu Đạc cúi đầu, nhìn nữ tử trong lòng, đường cong kiên cường khuôn mặt liền mềm xuống, trong con ngươi đen cũng có ấm áp động lòng người.

      cẩn thận ôm lấy nàng, nhàng thúc ngựa, tiến vào thành.

      Chương 111 Cho nàng đứa trẻ

      PS: Tuần sau ta công tác, post chậm hơn. Dạo này bận quá:-(:-(:-(
      Last edited: 1/9/20

    3. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      A đạc thông minh lên rồi đấy. Cho nàng 1 đứa trẻ. Nàng ko rời bỏ ngươi nữa

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Nàng lại rồi nha~
      Công tác thuận lợi, may mắn, mau về với chúng ta nha nàng :-*

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Đứa trẻ đáng kiểu cha nó nhân lên nhiều lần? Ơi giời, hóng quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :