1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký trúc mã đấu thanh mai - Thù Mặc (Update C29 New~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 24

      Edit: songli191

      Liễu Bái Tình thấy ma ma lui xuống mời nhị biểu ca Lâm Nguyên, quay đầu hỏi Vương thị câu: “Đại biểu ca đại biểu tẩu đâu ạ?”

      Vương thị cười đáp: “Chúng ta biết hôm nay con đến nơi, nên để đại ca ngươi về nhà mẹ đẻ cùng đại tẩu ngươi, dùng qua bữa tối mới trở về.

      Liễu Bái Tình chuyện, Lâm Nguyên đến.

      Hành lễ với mẫu thân Vương thị, Lâm Nguyên quay đầu sang nhìn Liễu Bái Tình, chắp tay với nàng: “Tình muội muội, lâu gặp.”

      Liễu Bái Tình đứng dậy đáp lẽ: “Nguyên biểu ca.”

      “Đều là người trong nhà, khách khí thế làm gì?”

      Vương thị cười đứng dậy, duỗi tay nắm lấy tay Liễu Bái Tình, còn bàn tay còn lại lại nắm lấy tay Lâm Nguyên, có ý muốn để tay hai người chồng lên nhau.

      Phát giác được ý đồ của Vương thị Liễu Bái Tình muốn rụt tay về lại cảm thấy hay cho lắm, buồn bực cau mày.

      Lâm Nguyên ở bên nhìn thấy biểu cảm này của Liễu Bái Tình, lập tức nắm lấy cổ tay của Vương thị, rút tay mình về, đỡ bà ngồi xuống.

      Liễu Bái Tình thầm thở phào nhõm..

      Vương thị vui vẻ, cũng chú ý tới động tác này của con nhà mình, sau khi ngồi xuống phân phó : “Nguyên nhi, biểu muội của con những ngày ở kinh thành con cũng chiếu cố nàng nhiều chút, thường xuyên dẫn nàng ra ngoài dạo xem đây xem đó.”

      xong, Vương thị lại quay đầu với Liễu Bái Tình: “Tình nhi ngươi cũng bảy năm tới kinh thành, kinh thành của chúng ta thay đổi nhiều lắm, để nhị ca ngươi dẫn ngươi ra ngoài dạo.”

      Thấy Vương thị xong, Lâm Nguyên nhìn Liễu Bái Tình cười, đáp: “Mẫu thân, việc này cần gì đến con ?Tam đệ còn quen thuộc kinh thành hơn so với con, để cùng Tình muội muội là được.”

      “Ai nha! Con với , sao có thể giống nhau được?!”

      Vương thị xong mất hứng,nháy mắt với con cái .

      Lâm Nguyên cười hề hề, giả bộ hiểu cái nháy mắt vừa nãy của mẫu thân.

      Vương thị được con mình, quay lại tìm Liễu Bái Tình làm đồng bọn: “Nhị biểu ca ngươi chính là như vậy, luôn thích chọc tức ta! Sau này Tình nhi cũng giúp cửu mẫu giúp ta!”

      biết mình nên dùng lập trường thế nào để Lâm Nguyên Liễu Bái Tình biết gì để chống đỡ, chỉ có thể nghĩ ra câu vạn năng: “Ha ha.”

      ---

      Liễu Bái Tình ở chỗ Vương thị ngồi chưa được bao lâu, lão thái thái cho người đến, mời Liễu Bái Tình trở về.

      Vương thị tự mình tiễn Liễu Bái Tình đến tận cửa viện, rồi lại nhấn mạnh lần nữa: “Nhớ lấy nha, đợi sau khi cùng lão thái thái dùng bữa tối xong, ngươi đến chỗ nhị cửu mẫu ở nhé. Phòng ở thu dọn sạch cho con rồi, thoải mái lắm, kém so với phòng ở ở Kim Lăng đâu!”

      Vương thị vừa dứt lời, đại nha hoàn trước đây đón Liễu Bái Tình cười : “Nhị thái thái, ngài chậm bước rồi ~! Lão thái thái nhà chúng ta sớm quyết định để biểu tiểu thư ở chỗ ngài rồi, ngủ cùng phòng với lão thái thái ngài.!”

      Vương thị hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng vội cười : “Đúng vậy đúng vậy, ta chỉ nghĩ đến việc mình thích Tình nhi mà lại quên mất lão thái thái.

      Vương thị vỗ vỗ mu bàn tay của Liễu Bái Tình: “Vậy ta cũng gượng ép con nữa, chỗ lão thái thái còn tốt hơn nhiều so với chỗ cửu mẫu! Con ý, có thời gian rảnh thường xuyên đến chỗ ta chơi, chỗ cửu mẫu tỷ muội nhiều, người nhàn rỗi cũng nhiều.

      Liễu Bái Tình đáp lại tiếng, quay người hành lễ với Vương thị và Lâm Nguyên: “Nhị cửu mẫu, nhị ca, Tình nhi trước.”

      .”

      ---

      Liễu Bái Tình lượn vòng công phủ, rồi lại trở về viện của Lâm lão thái thái.

      Trong viện im ắng, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng hoa rơi cũng có thể nghe thấy.

      Liễu Bái Tình hiếu kì, đại nha hoàn vén rèm từ trong phòng ra, tới trước người nàng hành lễ, giọng : “Biểu tiểu thư, lão thái thái nghỉ rồi. Lão thái thái ngài thương ngài đường vất vả lại sọ bị nhị thái thái giữ lại lâu, nên mới cố ý để Kim Lâm mời ngài trở về. Tiểu thư trước tiên đến phía sau tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi lát. Nếu còn thiếu thứ gì, người để người đến tìm nô tỳ, nô tỳ gọi Cán Nguyệt.”

      Cán Nguyệt xong lại cúi đầu cười với Bội Hoàn, trở về phòng hầu hạ lão thái thái.

      Bội Hoàn tiến lên đỡ Liễu Bái Tình, : “Biểu tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa, để Lưu Vân cũng tranh thủ tắm rửa.

      Liễu Bái Tình nghĩ đến Lưu Vân cũng bôn ba cả ngày với mình, nhất định cũng toàn thân mệt mỏi, cũng đồng ý ý kiến của Bội Hoàn.

      Đám nha hoàn chuẩn bị nước nóng xong từ sớm, Liễu Bái Tình sau khi tiến vào phòng trực tiếp tắm rửa.

      Bội Hoàn sau khi để đám nha hoàn trong phòng lui ra, mới hầu hạ Liễu Bái Tình cởi y phục, dìu nàng vào bồn tắm.

      Thủ pháp thành thục xoa bóp vai Liễu Bái Tình, Bội Hoàn nửa đùa nửa giải thích với Liễu Bái Tình : “Mặc dù nô tỳ là người trong phòng thiếu gia, nhưng từ năm thiếu gia mười tuổi, nô tỳ theo hầu hạ thiếu gia rồi.”

      Liễu Bái Tình ngờ được rằng Bội Hoàn đến chuyện này, ngây người lát, rồi chỉ mím môi , đợi nàng tiếp.

      “Ăn ở lại của thiếu gia đều do Vượng Nhi tay hầu hạ, nô tỳ chỉ quản quy củ chuyện xấu của đám nha hoàn gã sai vặt, lớn hơn nữa là thưởng phạt trong ngày thôi.”Bội Hoàn vừa vừa lấy tay mò nước nóng, rồi đổ thêm gáo nước nóng vào, “Đối với nô tỳ, biểu tiểu thư có thể yên tâm trăm phần trăm--- nô tỳ với thiếu gia chưa từng xảy ra chuyện ám muội nào. Nếu như dối, Bội Hoàn bị sét đánh.”

      ---

      Bội Hoàn xong lời này, trong phòng lâm vào bầu khí xấu hổ.

      Toàn thân xích lõa lại cùng với người khác bàn luận về Lâm Hi, Liễu Bái Tình nghĩ thế nào cũng thấy ….. vi diệu.

      “Ô…”Liễu Bái Tình uốn lưỡi ba lần, mới mở miệng : “Những chuyện này, Bôi Hoàn ngươi cần phải giải thích với ta, càng cần phải thề độc như thế.”

      Bội Hoàn cười cười: “Nô tỳ chỉ sợ biểu tiểu thư hiểu lầm thiếu gia, tránh thiếu gia.

      Liễu Bái Tình cúi đầu, nhìn nhìn tay mình ngâm trong nước, nửa ngày mới giọng đáp tiếng “Ừ”.

      ---

      Liễu Bái Tình tắm rửa xong ra, nhìn thấy Lâm Hi ngồi ở gian ngoài cầm chiếc quạt to quạt,nhìn thấy nàng ra, Lâm Hi lập tức từ ghế nhảy dựng lên, thanh gấp quạt “Phách” tiếng, cười hì hì nghênh đón nàng: “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức(1) ~ bức tranh mỹ nhân từ nước ra, là đẹp a!?

      (1): ý chỉ người con vừa mới tắm xong , quần áo mộc mạc mang bất cứ món đồ trang sức nào toát lên vẻ đẹp tươi mát thanh xuân.

      Liễu Bái Tình tiến lên đoạt lấy cây quạt trong tay Lâm Hi đập vào ngực : “Lưu manh!”

      Đối với hành động này của Liễu Bái Tình Lâm Hi vô cùng hưởng thụ, cười hớn hở đến bên tai Liễu Bái Tình, thấp giọng với nàng: “Ta cũng chỉ đùa giỡn lưu manh với mình ngươi mà thôi.”

      Liễu Bái Tình lúc này đáp trả cho ngụm: “Hừ! Đồ mặt dày!”

      Lâm Hi tâm trạng rất tốt, nhận lấy khăn mặt dài trong tay Bội Hoàn, ấn Liễu Bái Tình ngồi xuống tự mình lau tóc cho nàng: “Tóc ngươi còn phải lúc nữa mới khô được nhỉ? Ta tán gẫu với ngươi.”

      Liễu Bái Tình nửa dựa vào người Lâm Hi, nghĩ lại những chuyện mắt thấy tai nghe cả ngày hôm nay, nhịn được có chút lạc lõng với : “Mẫu thân ngươi bà ý, hình như thích ta.”

      Động tác của Lâm Hi ngừng lại, : “Chuyện này cũng còn cách nào khác. Ai bảo ngươi hồi chọc ta chút cũng nương tay? Có người mẫu thân nào lại cho kẻ trêu chọc đứa con độc đinh của nhà mình sắc mặt tốt?”

      Liễu Bái Tình đẩy đẩy Lâm Hi: “Ta nghiêm túc, ngươi đùa giỡn cái gì?!”

      “Được được được. Ta trêi ngươi nữa….”Lâm Hi thu hồi đùa cợt, bình thản , “Mẫu thân ta bà chính là như vậy….Ở nhà bị ngoại tổ phụ ta cữu cữu ta nuông chiều làm hư, gả lại bị cha ta làm hư, công việc vặt trong nhà lại luôn luôn là chi thứ hai quản. Cho tới nay làm việc gì đều luôn thuận lợi chưa trải qua chuyện gì thất bại, nên mới biến thành tính tình thất thường như vậy…. ra con người bà tốt lắm, khi bà thích ngươi, là coi ngươi là khuê nữ ruột của bà mà thương .”

      Liễu Bái Tình nhất thời để ý lại bị Lâm Hi dẫn dụ vào tròng.

      nghĩ lại xem vì sao phải cần Thẩm thị thích mình, Liễu Bái Tình còn rối rắm cái vấn đề kia: “Nhưng là …..Bà vì sao lại thích ta chứ? Chẳng lẽ là do hồi ta biểu quá kém.?”

      Lâm Hi vui vẻ cười tiếng: “Ngươi cần gì mà lo lắng chuyện bà thích ngươi? Chẳng lẽ…. Ngươi lòng dạ muốn vào bước vào cửa nhà chúng ta, sợ về sau quan hệ bà bà tức phụ khó chung đụng?”

      Bị Lâm Hi trêu ghẹo như vậy, Liễu Bái Tình mới phát giác mình nhất thời lỡ lời, vừa ngại vừa phiền mà huých cái: “Lại linh tinh!”

      “Hi hi, Tình muội muội muội đây là thừa nhận ~ Muội sớm thầm thương trộm nhó ta rồi ~”

      Lâm Hi lại khôi phục dáng vẻ đứng đắn.

      Nếu phải là e ngại lão thái thái còn nghỉ ngơi, tiểu loli Liễu Bái tình muốn lập tức hung hăng sửa chữa phen cái tên vương bát đản mở miệng phun được ngà voi kia.

      Hừ lạnh tiếng, Liễu Bái Tình liếc xéo Lâm Hi cái: “Thôi .Thích ngươi phải là biểu muội Bích Vân nhà đại cữu gia kia của ngươi? Ngươi cần gì phải kéo ta xuống nước?”

    2. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 25

      Edit: songli191

      Nghe được lời này của Liễu Bái Tình, động tác tay Lâm Hi đột nhiên chậm lại, sau đó vui mừng cười tít cả mắt.

      Ghen rồi?

      Nhất định là ghen rồi!

      “Ngươi thích cái biểu muội Thẩm gia kia của ta?”

      Lâm Hi ý cười càng sâu tiến đến bên tai Liễu Bái Tình hỏi câu, sau đó cùng chung mối thù : “Ta cũng thích nàng!”

      Liễu Bái Tình lại trừng mắt Lâm Hi cái: “Đúng là có lương tâm, người ta thích ngươi như vậy, ngươi lại ghét bỏ nàng?!”

      Lâm Hi thu hồi ý cười, bĩu bĩu môi ủy khuất : “Ta đây cũng thích ngươi như vậy, ngươi phải cũng ghét bỏ ta?”

      Liễu Bái Tình bị cho nghẹn họng, lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi bị người khác ghét bỏ là đáng đời!”

      Lâm Hi đột nhiên ngồi xổm xuống, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương với Liễu Bái Tình: “Cả thế giới này chỉ có ngươi ghét bỏ ta. Người khác đều thích ta a!”

      Nhìn Lâm Hi như con chó to đội xác con mèo ở trước mặt mình, trong tay còn nâng chiếc khăn tắm, chau mày bĩu môi, vẻ mặt như là con động vật bị vứt bỏ, Liễu Bái Tình lúc này cho dù có muốn lời tàn nhẫn cũng nên lời, cuối cùng vươn tay đến xoa xoa đuôi lông mày , : “Được rồi, được rồi, về sau ghét bỏ ngươi là được chứ gì.”

      Lâm Hi thế mới mặt mày giãn ra.

      Kiềm chế xúc động muốn bổ nhào vào Liễu Bái Tình, Lâm Hi đứng lên, lại lau tóc cho Liễu Bái Tình.

      Lau được lúc, Lâm Hi vẫn nhịn được, cúi đầu dán đến bên tai Liễu Bái Tình giọng hỏi câu: “Ngươi vừa nãy có phải ghen với Thẩm Bích Vân?”

      Liễu Bái Tình cầm chén trà lên, tức giận quay đầu lườm Lâm Hi, giọng quát: “Lâm! Hi! Ngươi thực nghĩ ở nhà nguơi mà ta cũng dám tẩn ngươi!?”

      Lâm Hi ngoan ngoãn vươn bàn tay đến chỗ Liễu Bái Tình: “Đừng đánh mặt.”

      Liễu Bái Tình là bị làm cho tức chết.

      Chén trà này ném cũng được mà để xuống cũng xong, Liễu Bái Tình căm giận chụp lấy bàn tay Lâm Hi, sau đó ngón trỏ ngón cái cố định tay , hung hăng véo cái đau.

      “Hết giận?”

      Lâm Hi hỏi.

      “Hừ!”

      “Vậy ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu….Ngươi vừa nãy có phải ghen với Thẩm Bích Vân hay ?”

      “……Lâm Hi!”

      ---

      Liễu Bái Tình bật dậy từ ghế dựa mạnh, nhất thời chỉ muốn đập cái đệm chân cầm tay vào đầu Lâm Hi, ngoài cửa vang lên tiếng cười sang sảng của lão thái thái.

      “Hahahaha, đúng là oan gia! Oan gia!”

      Liễu Bái Tình và Lâm Hi hai người đều quay đầu lại nhìn, nhìn thấy tay lão thái thái được Cán Nguyệt đỡ, cười haha bước vào phòng.

      mặt phóng đãng của mình kiềm chế được bị ngoại tổ mẫu đúng lúc bắt gặp, Liễu Bái Tình cảm thấy được tốt lắm.

      Lâm Hi vẻ mặt lại thản nhiên cầm khăn lông trong tay ném luôn qua bên cho Bội Hoàn đứng bên làm nền, sau đó nắm tay Liễu Bái Tình tiến lên đón lão thái thái,

      Cái nắm tay này của Lâm Hi rất chặt, Liễu Bái Tình làm thế nào cũng gỡ ra được, tức đến mức lại lườm cái.

      ngờ tổ mẫu ngài còn nghe lén, ngài nghe được bao lâu rồi?”

      Lâm Hi vừa đến vừa mở mồm cười hỏi.

      Liễu Bái Tình tự nhiên, cúi đầu ngại ngùng nhìn sắc mặt của lão thái thái.

      Lão thái thái nhìn thấu hai người tay trong tay, mặt tràn đầy ý cười mà hiền từ : “Từ lúc Tình nhi đến biểu tiểu thư Thẩm gia là bắt đầu nghe.”

      “Nghe lâu như vậy, lão thái thái ngài cũng đứng ra giúp cháu! Lại để Tình muội muội bắt nạt cháu!”

      Lâm Hi có ý làm bộ mặt ấm ức bị ủy khuất, tiến lên đỡ lấy lão thái thái,

      Lâm lão thái thái nhìn Lâm Hi lúc này mà còn buông tay Liễu Bái Tình, cười cười véo mũi cái: “Con khỉ tinh nghich như cháu, cần phải tìm người nào như Tình nhi vậy, thế mới quản được cháu!”

      Liễu Bái Tình lúc này gấp muốn chết, cũng quản có bao người nhìn chằm chằm, trực tiếp đá cho Lâm Hi cước, nhân lúc thời điểm bị đau mà rút tay ra, bước nhanh đến bên khác trước mặt Lâm lão phu nhân tiếp tay của nha hoàn, dừa vào người bà : “Tổ mẫu ngài giúp ta cũng sao, nhưng sao lại trêu ghẹo Tình nhi a?Ngài bất công!”

      Lão thái thái để hai người tôn tử tôn nữ dìu đến ngồi ở ghế chính giữa, nghe được lời này của Liễu Bái Tình, nhịn được cười ha hả: “ ràng là hai người các ngươi cãi nhau, thế nào lại chuyển đến người bà già này rồi?”

      Lời này của lão thái thái vừa dứt, Cán Nguyệt cùng những nha hoàn có mặt ở đó đều bật cười.

      Trong phòng ấm áp hòa hợp, Liễu Bái Tình xấu hổ giấu mặt vào trong lòng lão thái thái mà trốn.

      Còn quên để lại khe hở lộ ra ánh mắt hung hăng lườm tên đầu sỏ gây nên Lâm Hi.

      Lâm Hi rất hưởng thụ bầu khí bây giờ, còn nháy mắt đáp lại Liễu Bái Tình.

      Ánh mắt này ở trong mắt Liễu Bái Tình chính là khiêu khích.

      Lâm Hi ngươi chờ xem, đợi thời điểm có người xem lão nương như thế nào thu thập ngươi.!

      ---

      Lão thái thái vui vẻ hồi lâu, sờ sờ tóc Liễu Bái Tình, sau đó vươn tay đến chỗ Bội Hoàn: “Lấy khăn lông đến đây, ta lau tóc cho chủ tử nhà ngươi.”

      Bội Hoàn lên tiếng, vừa muốn trình lên khăn lông, nửa đường lại bị Lâm Hi đoạt lấy,

      “Tổ mẫu ngài có bệnh phong thấp, những thứ ẩm ẩm dính dính ngài đừng động vào. Nên để cháu tới lau cho Tình muội muội .” Lâm Hi xong, liếc mắt nhìn Liễu Bái Tình ngẩng đầu trong lòng lão thái thái, “Dù sao lúc đầu cũng là cháu lau.”

      “Vậy cũng được.” Lão thái thái vui mừng thành toàn cho chút tâm tư ý của Lâm Hi, đẩy Liễu Bái Tình phen: “, để Hi biểu ca lau tóc cho ngươi,”

      Liễu Bái Tình tình nguyện đứng lên, chậm chạp chuyển đến chỗ Lâm Hi.

      Lâm Hi thấy Liễu Bái Tình chậm như ốc sên, lập tức tiến lên kéo lấy nàng ngồi đến ghế bên cạnh mình, ấn nàng ngồi xuống: “Tình muội muội ngươi cũng đừng lơ là, cẩn thận gió lạnh thúc vào đầu!”

      Mọi người trong phòng đều ngầm hiểu ý mà cười cười nhìn,Liễu Bái Tình chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.

      thầm véo đùi Lâm Hi cái, Liễu Bái Tình giọng thúc giục : “Bớt nhảm ! Mau lau!”

      Lâm Hi “A” tiếng, nhanh chóng câm mồm, chuyên tâm lau tóc cho Liễu Bái Tình.

      Lâm lão phu nhân nhàn nhã uống trà hạnh nhân mà Cán Nguyệt dâng lên, híp mắt nhìn hai người biểu huynh biểu muội hòa thuận ở chung, càng xem càng thấy thuận mắt.

      Nhấp hai ngụm trà, lão thái thái đưa chén trà giao cho Cán Nguyệt, bắt đầu hỏi chuyện tình trong nhà Liễu Bái Tình : “Tình nhi, mẫu thân ngươi gần đây khỏe ? Còn bị đau đầu ?”

      “Mẫu thân gần đây mọi việc đều tốt. Bệnh đau đầu của mẫu thân phụ thân tìm thuốc rất nhiều năm, nửa năm trước rốt cuộc cũng tìm thấy thuốc thích hợp, bây giờ chỉ cần đau đầu uống thuốc kia vào là đau nữa.”

      Liễu Bái Tình nhu thuận trả lời.

      Lâm lão phu nhân gật gật đầu, lại hỏi chút chuyện tình của cha con hai người Liễu gia, Liễu Bái Tình đều nhất nhất trả lời tỉ mỉ.

      Lâm Hi lau tóc xong cho Liễu Bái Tình, thấy nàng cùng lão thái thái

      Tán gẫu vui vẻ, lại vẫy tay bao Bội Hoàn lấy lược đến.

      Lão thái thái bình tĩnh liếc nhìn hai người bọn họ, nhìn thấy Lâm Hi cẩn thận như cầm trân bảo mà chải mái tóc dài cho Liễu Bái Tình, ý cười mặt càng sâu.

      Bọn nha hoàn trong phòng đều che miệng cười trộm, nhìn tam thiếu gia Lâm Hi thường ngày chỉ cần vươn tay là cơm đưa đến mồm lại hầu hạ người khác, nhìn thế nào cũng cảm thấy thú vị.

      Cũng chỉ có Liêu Bái Tình chỉ lòng trả lời vấn đề của lão thái thái mà có để ý đến động tác đằng sau của Lâm Hi.

      Lâm Hi chải vừa nhàng vừa cẩn thận, sợi tóc cũng chưa rối, Liễu Bái Tình khi phát giác ra gọi Bội Hoàn đến lấy lược.

      Liễu Bái Tình hơi kinh ngạc chút, vui vẻ cong cong khóe miệng.

      “Cám ơn.”

      Nàng dùng lượng mà chỉ có Lâm Hi nghe thấy mà .

      Tâm trạng Lâm Hi tốt đến mức muốn bay lên trời.

      Lâm Hi lại lặng lẽ vươn tới nắm lấy vành tai Liễu Bái Tình, đợi đến khi nàng sắp nổi giận mới thu tay lại, đặt lên vai nàng.

      Đứng ở phía sau Liễu Bái Tình đỡ lấy bả vai nàng, Lâm Hi với Lâm lão phu nhân: “Tổ mẫu, Tình nhi đường này bôn ba vất vả, vất vả mới tẩy sạch thân bụi bặm, ngài cũng đừng chuyện với nàng mãi, để nàng xuống ngủ giấc, được ?”

      Lâm lão phu nhân vẻ mặt chế nhạo nhìn về phía Lâm Hi: “Ôi cha, đau lòng?”

      Lâm Hi hì hì cười, phủ định, xem như cam chịu.

      Lâm lão phu nhân vươn ngón trỏ chỉ chỉ hờ Lâm Hi, ném cho câu: “Chỉ giỏi quan tâm đến người ngoài!”

      Lâm Hi thấy tổ mẫu như vậy, cũng biết là người đồng ý với đề nghị của mình, vỗ vỗ bả vai Liễu Bái Tình, với nàng: “Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, để các nàng dẫn ngươi nghỉ ngơi .”

      Liễu Bái Tình có chút ngơ ngác, ngẩng đầu hỏi Lâm Hi: “Có thể ?”

      “Có thể, thôi.”

      xong Lâm Hi gọi Cán Nguyệt: “Cán Nguyệt tỷ tỷ, ngươi để các nàng dìu Tình nhi xuống nghỉ ngơi thôi.”

      Cán Nguyệt nháy mắt mấy cái với Lâm Hi, sau đó hành lễ với Lâm lão phu nhân, : “Lão thái thái, nô tỳ xuống trước dẫn biểu tiểu thư nghỉ ngơi, sau đó lại đến trước mặt ngài hầu hạ, được ạ?”

      Lâm lão phu nhân cười tủm tỉm đáp ứng.

      Nhìn thấy Cán Nguyệt tới chỗ mình, Liễu Bái Tình đứng dậy đến, nhàng mà gọi tiếng: “Cán Nguyệt tỷ tỷ.”

      Cán Nguyệt cười cười với Liễu Bái Tình, sau đó lại nháy mắt cái với Lâm Hi đứng sau nàng, giọng : “Biểu tiểu thư đừng theo học những thứ linh tinh đó, cứ gọi ta Cán Nguyệt là được.”

      Liễu Bái Tình cười mà .

      Thấy Cán Nguyệt đỡ Liễu Bái Tình ra ngoài, Lâm Hi nhịn được mà theo, cũng ngờ rằng Lâm lão phu nhân lại khụ tiếng, gọi lại: “Hi nhi.”

      Lâm Hi dừng bước, quay đầu cười với lão thái thái, nửa cầu xin nửa làm nũng kêu lên tiếng: “Tổ mẫu ~”

      Lão thái thái cũng bị bộ dạng này của làm mềm lòng: “ Tình nhi người ta là nghỉ ngơi, ngươi theo đuôi làm cái gì? Quay lại!”

      Lâm Hi bất đắc dĩ, thành tới trước mặt lão thái thái.

      “Ngươi sai Cán Nguyệt của ta , mà ngươi lại ở lại thay nàng, còn muốn ở lại hay ?!”

      Lão thái thái làm ra vẻ giận dữ .

      Lâm Hi cười hì hì ngồi xuống, coa bóp bả vai cho lão thái thái: “Cháu phải là đấy thôi!”

      Lão thái thái từ ái trừng mắt mà ngườm Lâm Hi cái, lại hỏi: “Thực thích biểu muội Liễu gia này của ngươi?”

      Lâm Hi gật đầu như giã tỏi:”Thực thích! Còn hơn cả trân châu!”

      xong Lâm Hi lại dán đến bên người lão thái thái: “Tổ mẫu người nên giúp người ta nha! Mẫu thân của cháu bà lại chỉ thích cái biểu muội nhà đại cữu gia kia!”

      “Thẩm Bích Vân?”

      Lão thái thái thời điểm nhắc đến cái tên này, mày khỏi cau lại.

      Lâm Hi gật đầu như giã tỏi: “Chính là nàng ta!”

      Lão thái thái ngẩng đầu vỗ vỗ đầu Lâm Hi, với : “ sợ! Việc này tổ mẫu giúp ngươi!”

      Lâm Hi nghe vậy mừng rỡ: “ ?!”

      Lão thái thái nở nụ cười: “ ! so với trân châu còn hơn!”

      Lâm Hi vui mừng quá đỗi: “Tổ mẫu ngài tốt!”

      Lão thái thái vui mừng hớn ha hớn hở kéo Lâm Hi: “Này, chỉ cần khi nào ngươi với mẫu thân của ngươi chuyện về Tình nhi mà mẫu thân ngươi lại nhượng bộ, ngươi cử người bên cạnh đến với Cán Nguyệt, để nàng thay ta đến gọi ngươi đến. Ý tứ của ta, mẫu thân ngươi còn dám nghe sao?”
      windlove_9693heavydizzy thích bài này.

    3. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 26

      Edit: songli191

      Nghe như thế, Lâm Hi kích động ôm lấy lão thái thái, hôn “bụp” cái lên mặt bà: “Tổ mẫu! Cháu đúng là người mà được người nuôi lớn mà!”

      Lâm lão phu nhân cho Lâm Hi cái liếc mắt xem thường: “Ngươi phải do ta nuôi lớn là ai?!”

      Lâm Hi cười toe toét đến mức thấy cả mắt, bận trước bận sau chọc cười lão thái thái.

      lát sau Cán Nguyệt trở lại….

      Lâm Hi “đăng” cái bật dậy từ ghế tựa: “Cán Nguyệt tỷ tỷ, Tình muội muội ngủ rồi sao?”

      Cán Nguyệt bị hành động lần này của Lâm Hi làm giật bắn người.

      Lúc Cán Nguyệt còn chưa kịp trả lời, lão thái thái lại vừa đắc dĩ vừa buồn cười mà chọc chọc eo của Lâm Hi: “Còn là ta nuôi lớn đấy! Vừa nhắc đến chuyện tình Tình muội muội của ngươi, tổ mẫu thân ái này của ta liền bị quẳng đến sau đầu ?!”

      Cán Nguyệt cùng mọi người có trong phòng đều bật cười.

      Lâm Hi bị mọi người cười cũng xấu hổ, sờ sờ cái mũi lại ngồi trở lại bên người lão thái thái, xao bóp vai lão thái thái, : “Tình muội muội cũng phải người ngoài, tam cũng phải là khuê nữ thân ái của người sao?”

      “Miệng lưỡi trơn tru!” Lão thái thái bóp mặt Lâm Hi lát, quay đầu với Cán Nguyệt: “Cán Nguyệt, ngươi còn chưa trả lời đâu, Tình muội muội ngủ rồi sao?”

      Cán nguyệt che miệng ngừng cười, nhất nhất với lão thái thái: “Hồi lão thái thái tam thiếu gia, biểu tiểu thư đúng là mệt mỏi, vừa nằm xuống ngủ. Nô tỳ thấy có Bội Hoàn với Lưu Hà nương theo biểu tiểu thư từ Kim Lăng đến trông chừng, nên liền về trước.”

      Lâm Hi nghe thập phần nghiêm túc, thời điểm Cán Nguyệt xong còn gật gật đầu, hỏi nàng: “Trong phòng bên đó có châm hương ? Tình muội muội khi ngủ thích châm chút trầm hương, ngửi thấy mùi đó nàng mới bị mê man.”

      Cán Nguyệt nghe vậy mỉm cười: “Tam thiếu gia là có tâm. Tuy nhiên việc này đều có Lưu Hà nương lo, lúc nô tỳ thấy Bội Hoàn dìu biểu tiểu thư lên giường nghỉ ngơi, nàng lập tức cầm nắm hương châm để vào lư hương.”

      Lâm Hi biết được ràng mọi việc, nhìn trời bên ngoài, lại hỏi: “ giường bên kia có rèm ? tại nhiều nhất là ruồi muỗi, có rèm chỉ sợ nàng bị cắn. Còn nữa, trời nóng như vậy, ngươi có để người làm thả băng vào trong phòng cho mát ? Nha hoàn chuyên quạt cho nàng có hay ?”

      Thấy Lâm Hi hỏi đống vấn đề, lão thái thái lắc đầu cười.

      Nâng tay ngăn cản Cán Nguyệt trả lời, Lâm lão phu nhân vỗ đầu Lâm Hi: “Sau lưng lo lắng cho nàng như vậy, lại luôn luôn thích ở trước mặt nàng cùng nàng so chiêu, ngươi xem có phải ngươi bị ngốc ?”

      Lâm Hi ngây ngốc cười, : “……Cháu phải là kiềm chế được thôi…”

      “Khó trách bảy năm trước nàng lại hận ngươi thành như vậy!”Lâm lão phu nhân lúc này cũng nhịn được tâm tình chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Bảy năm sau nàng trở lại, ngươi cũng thể giống như trước đây, luôn chọc giận nàng!”

      ---

      chuyện với Lâm lão phu nhân lát, Lâm Hi nhìn thời gian, biết là đến thời gian người muốn phật đường niệm kinh.

      Từ biệt tổ mẫu, Lâm Hi từ trong phòng ra, nghĩ nghĩ, lại trở lại, vẫy vẫy tay với Cán Nguyệt.

      Cán Nguyệt thấy Lâm Hi đứng ở cửa làm động tác này, gọi tiểu nha hoàn bên người thầm vài câu, rồi phái nàng đến chỗ Lâm Hi đáp lời, mình vẫn còn phải hầu hạ ở bên người lão thái thái.

      Tiểu nha hoàn kia vừa ra khỏi cửa, với Lâm Hi. Cán Nguyệt tỷ tỷ để nô tỳ với tam thiếu gia – biểu tiểu thư ở trong phòng tây sương trong viện lão thái thái, người nếu như muốn thăm nàng, lặng lẽ mà , đừng quấy rầy biểu tiểu thư nghỉ trưa.”

      Lâm Hi biết được chỗ ở Liễu Bái Tình, nhịn được mà cười ra tiếng.

      Mím môi giấu thần sắc mặt, Lâm Hi từ trong túi lấy ra thỏi bạc, đưa cho tiểu nha hoàn: “Này, cầm lấy mà mua kẹo ăn.”

      Tiểu nha hoàn vô cùng cảm tạ Lâm Hi, lui về vị trí chuyên truyền lời của mình.

      Lâm Hi ra cửa, đứng ở dưới giàn nho định thần lại, rồi nhấc chân tới tây sương phòng.

      được hai bước, Vượng Nhi giơ phong thư dày chạy nhanh như chớp chạy tới: “Thiếu gia thiếu gia! Chu công tử gửi thư cho người!”

      Lâm Hi dừng bước: “Chu công tử?”

      “À, Chu Xuyên Chu công tử!”

      Vượng Nhi giải thích .

      Tiểu tử Chu Xuyên kia viết thư cho ta làm cái gì?”

      Lâm Hi kinh ngạc, nhận lấy thư trong tay Vượng Nhi, mở thư ra lật xem.

      Đọc lướt qua nhanh như gió trang thứ nhất, Lâm Hi lúc này lập tức biết mấy trang thư dày đằng sau viết là cái nội dung gì.

      phải là theo như lời Chu Xuyên kể, trăm chiêu thức thành công bắt lấy tâm của các nương sai?!

      Biết được ràng Lâm Hi lập tức gập thư lại cất .

      Hừ hừ! Thư này tới chậm!

      Lâm Hi , tại cần những kinh nghiệm đó nữa!

      ---

      Lâm Hi đến phòng Liễu Bái Tình là lúc nàng còn chưa tỉnh ngủ.

      Bội Hoàn canh giữ ở bên ngoài thấy Lâm Hi đến, đứng dậy nghênh đón: “Tam thiếu gia.”

      Lâm Hi nhìn thoáng qua trong phòng: “Còn chưa dậy?”

      “Biểu tiểu thư ước chừng còn phải ngủ lát nữa. Lưu Hà nương cũng mệt mỏi, nô tỳ để nàng ấy ngủ ở giường bên cạnh,”

      Bội Hoàn xong, rót cho Lâm Hi ly trà.

      Lâm Hi lúc này cũng khát, cầm chén trà trong tay nhấp hai ngụm, mở miệng hỏi; “Vừa rồi ngươi cùng nàng đến chỗ nhị thẩm bên kia, có chuyện gì ?”

      Nghe được vấn đề này của Lâm Hi, Bội Hoàn đến trước cạnh cửa nhìn xem chủ tớ Liễu Bái Tình hai người có ngủ say hay , rồi lại nhìn bên ngoài xem có người hay , rồi sau đó mới trả lời Lâm Hi: “Theo nô tỳ thấy, nhị phu nhân cố ý để biểu tiểu thư với nhị thiếu gia ở cùng chỗ.”

      Lâm Hi chỉ cảm thấy có tiếng sấm đánh ngang tai, ngạc nhiên đến hai mắt đều trợn tròn: “Việc này là ?”

      ---

      Lâm Hi đợi được đến lúc Liễu Bái Tình tỉnh lại

      Tình thế rất ác liệt, thể nhanh chóng tìm địa phương thanh tĩnh mà tính toán đối sách.

      Trước đây Lâm Hi còn thèm để Lí Tư Tề vào mắt, nhưng bây giờ đối phương lại là đường ca của mình!

      Đường ca của mình còn chưa tính, lại còn có thêm nhị thẩm nhiệt tình với Tình nhi như vậy, mà mẫu thân nhà mình lại có thái độ lạnh như băng như thế hình thành nên hai cực tương phản ràng!

      Tuy rằng bên này có chỗ dựa là tổ mẫu, nhưng cũng thể đối đầu được với mẫu tử nhị ca đồng tâm hiệp lực a!

      Lâm Hi ở trong thư phòng trầm tư suy nghĩ nửa ngày rất ý thức được nguy cơ đến, cuối cùng đưa ra kết luận.

      Điểm mấu chốt để thắng là ở người Tình muội muội!

      Chỉ cần nắm giữ được tâm nàng…. Chỉ cần nắm giữ được tâm nàng…..

      Lâm Hi nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, từ trong tay áo lấy ra …..phong thư mà Chu Xuyên gửi cho mình, phong thư dày….

      ---

      Ngày hôm sau, Lâm Hi ở trong thư phòng khổ đọc bí tịch độc môn của Chu Xuyên, Liễu Bái Tình ở trước mặt lão thái thái cùng bọn tỷ muội chi thứ hai Lâm gia giao lưu tình cảm.

      Lâm Hi cả ngày xuất trước mắt mình tìm cảm giác tồn tại, Liễu Bái Tình thấy thanh tịnh, ngược lại lại thấy trong sinh hoạt như là thiếu cái gì đó, làm chuyện gì đều hăng hái.

      Lâm lão phu nhân xem ở trong mắt, khỏi nhịn được ở trong lòng thầm khen tôn nhi nhà mình câu --

      Chiêu lạt mềm buộc chặt này của Hi nhi, diệu kế!

      Ngày thứ ba, Lâm Hi theo mệnh lệnh của mẫu thân đại nhân, đến Thẩm gia đón Thẩm Bích Vân biểu muội nhà đại cữu cữu nhà mình đến Lâm gia ở ít hôm.

      Đến kinh thành ngày đó Liễu Bái Tình cũng biết chuyện này nên hôm nay khó khi dậy sớm.

      Phân phó Lưu Hà trang điểm cho mình đẹp chút, Liễu Bái Tình nhẩm qua tất cả những gì mình học được ở trong đầu lần, sau đó nhìn gương cười lạnh --

      Chẳng qua chỉ là Thẩm Bích Vân ngươi thôi sao? Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi?!

      ---

      Đoán rằng Thẩm Bích Vân gặp qua thân di Thẩm thị rồi mới đến bái kiến Lâm lão phu nhân, Liễu Bái Tình cũng vội nóng nảy, dùng qua đồ ăn sáng với ngoại tổ mẫu, lại đỡ lãi nhân gia người đến phòng khách ngồi, uống trà tiêu thực.

      ngoài dự đoán của Liễu Bái Tình, qua gần nửa canh giờ, hạ nhân báo lại, tam thiếu gia đón được Thẩm gia biểu tiểu thư, lát nữa hai người nhanh chóng đến thỉnh an Lâm lão phu nhân.

      Nghe được tin tức như thế, tâm tư Liễu Bái Tình bỗng chốc bay đến chỗ Thẩm Bích Vân chưa từng gặp mặt.

      Lâm lão phu nhân thấy Liễu Bái Tình đột nhiên hứng trí chuyện, biết trong lòng nàng có điều suy nghĩ, cũng vạch trần, chỉ từ ái nhìn nàng, tùy ý tâm tư nàng bay đến chỗ khác.

      Lại qua lúc lâu, bên ngoài rốt cuộc cũng có chút động tĩnh.

      Liễu Bái Tình đoán rằng chắc là Thẩm Bích Vân đến, lập tức liền ngồi thẳng lưng, năm phần chờ mong năm phần tò mò nhìn ra phía cửa.

      Sau nửa nén hương, tầm nhìn Liễu Bái Tình xuất thân ảnh quen thuộc.

      Chỉ thấy Lâm Hi mặc thân quần áo màu thiên thanh , bước nhanh vào trong phòng.

      “Tổ mẫu, Thẩm gia muội muội vội tới thỉnh an lão nhân gia ngài.”

      Lâm Hi bẩm báo với Lâm lão phu nhân, quay đầu lại chớp chớp mắt với Liễu Bái Tình: “Tình muội muội.”

      Liễu Bái Tình bổn tướng bị Lâm lão phu nhân phát ra bản chất của mình, nên lúc này cũng lười phải giả vờ, trực tiếp liếc mắt xem thường đáp trả lại Lâm Hi .

      Lâm Hi thản nhiên nhận cái liếc mắt xem thường này của Liễu Bái Tình.

      -- Vài ngày nay cũng nghĩ thông, Tình muội muội đối với người khác ôn nhu rộng lượng, nhưng lại chỉ đối với mình liên tục xoi mói xem thường.

      Có thể thấy được Lâm Hi trong cảm nhận của nàng là độc nhất vô nhị!

      Lâm Hi trong lòng nghĩ đẹp đễ lắm, chợt nghe được Cán Nguyệt ở bên tai Lâm lão phu nhân câu: “Thẩm gia tiểu thư đến.”

      Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra hướng cửa.

      Mà ánh mắt nóng rực chứa đầy tò mò, chính là của Liễu Bái Tình,

      lát sau, Liễu Bái Tình lập tức nhìn thấy vị tiểu thư mặc thân áo màu trắng cùng với váy màu xanh lam chiết eo đỡ tay nha hoàn tới sảnh chính.

      Chỉ thấy nàng khuôn mặt tròn tròn làn da trắng sáng, mày như vẽ , môi đỏ chu sa tô mà cũng hồng, đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng như bao phủ tầng sương mù , ánh mắt hút hồn lại chỉ có khí chất nhã nhặn an tĩnh, chứa vẻ mị,

      hổ là nhân vật xuất thân từ Thẩm gia.

      Liễu Bái Tình vui lòng ca ngợi, nhưng trong lòng lại như có tảng đá nặng trịch vậy.

      Thẩm Bích Vân bước uyển chuyển tới trước cửa.

      Cả quá trình Liễu Bái Tình đều chú ý hành động của nàng, lúc này thấy nàng nhấc váy, nhấc chân….

      chút, bàn chân Thẩm Bích Vân vừa bước lên cửa, sau đó cả người lấy tư thế sét đánh kịp bịt tai mà đánh tới phía trước!

      Liễu Bái Tình cả kinh hai mắt mở trừng trừng, thấy Thẩm Bích Vân giữ chặt được tiểu nha hoàn cả người như là cái bình hoa bị người đẩy ngã vậy, “Phốc” tiếng, ngã quỵ thẫn thờ, cả người dúi xuống đất.

      Tất cả mọi người trong phòng đều bị hóa đá.

      Dưới khí yên tĩnh lặng ngắt như tờ, Liễu Bái Tình trong đầu đột nhiên bỏ qua cái ý niệm trong đầu –

      Thẩm Bích Vân đây là…. Ở Lâm gia biểu diễn lộn nhào?!
      windlove_9693 thích bài này.

    4. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 27

      Edit: songli191

      quả lộn nhào kinh thiên động địa này quả là chấn động lòng người, ngay cả Lâm lão thái thái thường ngày gặp qua rất nhiều tình huống lớn mà cũng phải rất lâu mới hồi thần lại được.

      Lão thái thái vừa mới định phất tay bảo Cán Nguyệt dìu Thẩm Bích Vân đứng lên, Liễu Bái Tình nhanh hơn bước đứng dậy đến bên người Thẩm Bích Vân, cúi người đỡ nàng đứng dậy.

      “Ngã có đau ?”

      Liễu Bái Tình cẩn thận từ từ đỡ Thẩm Bích Vân đứng lên.

      Thẩm Bích Vân cả khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước nhìn xung quanh lúc rồi mới dừng lại tại mặt Liễu Bái Tình.

      “Cảm ơn tỷ tỷ”

      Thẩm Bích Vân thanh lí nhí với Liễu Bái Tình.

      Liễu Bái Tình nhìn bộ dáng Thẩm Bích Vân híp mắt xem này nọ, mơ hồ đoán được chút gì đó.

      Cũng tiện hỏi Thẩm Bích Vân cái gì, Liễu Bái Tình dìu nàng ta đứng vững rồi, tiểu nha hoàn vừa nãy thất thủ bị dọa sợ quỳ xuống bên cạnh Thẩm Bích Vân rồi phủi bụi ở váy cho nàng ta.

      “Đừng sợ, trước hết chuyện quan trọng là phải gặp lão thái thái .”

      Thẩm Bích Vân ôn nhu với tiểu nha hoàn đó câu, rồi lại quay đầu tìm Liễu Bái Tình, “Làm phiền tỷ tỷ dẫn ta gặp lão thái thái.”
      “Được…. Ngươi cẩn thận.”

      Liễu Bái Tình vừa vừa dẫn Thẩm Bích Vân tới chỗ lão thái thái,

      Thấy Thẩm Bích Vân mơ mơ hồ hồ thẳng về phía trước, Liễu Bái Tình lại ngăn nàng ta lại, giọng : “Tới rồi.”

      Mặt Thẩm Bích Vân lại đỏ lên

      Liễu Bái Tình buông tay, đứng tới bên cạnh lão thái thái.

      Thẩm Bích Vân hai tay đặt chồng lên nhau, nhún người hành lễ với Lâm lão thái thái: “Bích Vân Thẩm gia, gặp qua lão thái thái, chúc lão thái thái phúc thọ an khang, luôn luôn vui vẻ sầu lo.”

      tiểu bối vừa dịu dàng lại vừa xinh đẹp hàng lễ với mình, Lâm lão thái thái luôn tốt tính cũng nhắc lại chuyện thất lễ vừa rồi của Thẩm Bích Vân, nhu hòa với nàng: “Bích Vân khách khí rồi, hai nhà chúng ta là thế giao, ngươi chỉ cần coi ta như là tổ mẫu trong nhà là được, cần khách khí như vậy.”

      Lâm lão thái thái ăn rất thân thiện nhưng trong ngữ khí lại vẫn giữ ba phần xa cách, Thẩm Bích Vân nghe xong cũng tôn kính đáp lại tiếng “Vâng”.

      “Ngồi , ngươi thích uống trà gì? với Cán Nguyệt, để nàng gọi người pha trà cho ngươi”

      Lâm lão thái thái lại .

      Thẩm Bích Vân bám vào tay của tiểu nha hoàn ngồi vào ghế xong, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt mới dừng lại người mặc thân màu thiên thanh.

      “Cho cháu trà giống biểu ca là được rồi ạ.”

      Thẩm Bích Vân với Cán Nguyệt đứng đợi chỉ thị trước mặt.

      cầm ly trà khoái trí uống Lâm Hi suýt nữa bị Thẩm Bích Vân làm sặc, sợ hãi vội vàng liếc nhìn sắc mặt của Liễu Bái Tình.

      Nhìn thấy thần sắc Liễu Bái Tình vẫn bình tĩnh ăn đào, Lâm Hi hơi yên tâm chút, lại rất cam lòng.

      Tại sao lại có biểu đau ngứa như vậy….. ít ra phải ghen chút chứ!

      Lâm Hi căm giận nghĩ, tiếp tục công việc uống trà của mình.

      Thẩm Bích Vân là người thức thời, sau khi tán gẫu cùng Lâm lão phu nhân vài câu việc nhà, đứng dậy cáo từ.

      Lâm lão phu nhân cười hề hề nhìn Thẩm Bích Vân, : “Ở nhà Lâm gia chúng ta ăn ngon ngủ ngon, nếu như biểu ca ngươi rảnh , ngươi hãy tới chỗ ta mà tìm Bái Tình mà chơi, nàng là khuê nữ ruột nhà tam di của Hi nhi, tuổi tương đương ngươi, hai người nhất định có thể có nhiều chuyện để tán gẫu.”

      Nghe thấy cái tên Liễu Bái Tình, ánh mắt Thẩm Bích Vân có tiêu cự lúc này lại bắt đầu liếc khắp cả phòng : “Tỷ tỷ Liễu gia ở nơi nào vậy? còn kịp gặp qua nàng!”

      Nghe thế lão thái thái bất đắc dĩ lại nhìn Liễu Bái Tình cái.

      Liễu Bái Tình lại thấy việc gì, cười cười mà tới bên cạnh Thẩm Bích Vân, bắt lấy tay của nàng ta, : “ Bích Vân muội muội, ta chính là Liễu Bái Tình.”

      Thẩm Bích Vân nghe thanh này chính là nương vừa nãy dìu mình đứng dậy, sắc mặt bối rối, thi lễ với Liễu Bái Tình: “Vừa nãy đa tạ Tình tỷ tỷ.”

      Liễu Bái Tình cả hai đời tính tình đều quật cường nhưng lại luôn có góc ôn nhu, thích nhất là tiểu nương đáng như vậy.

      Thẩm Bích Vân này giống như con thỏ trắng vậy, vóc dáng lớn lên lại đẹp, thập phần hợp khẩu vị của nàng,

      “Ngoại tổ mẫu, chi bằng để cháu tiễn nàng về, đường cũng tiện tán gẫu với nàng.

      Liễu Bái Tình quay đầu đợi ý kiến của lão thái thái.

      Lão thái thái trước tiên nhìn thoáng qua Lâm Hi bỗng chốc từ ghế nhảy lên “Hự” tiếng, mới cười đáp lại Liễu Bái Tình: “Cháu .Chiêu đãi Bích Vân người ta cho tốt, chớ chậm trễ.”

      “Vâng”

      Liễu Bái Tình đáp lại tiếng, ôm lấy Thấm Bích Vân ra ngoài.

      Lúc qua cửa, Liễu Bái Tình còn dặn dò Thẩm Bích Vân câu: “Cẩn thân, có bậc.”

      Lâm Hi bị màn hòa thuận vui vẻ của hai người Liễu Thẩm dọa tới mức , nhanh chóng buông chén trà xuống vội vàng đuổi theo sau.

      Nhìn thấy cảnh hai người trước người sau ra khỏi cửa của ba người, lão thái thái bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, với Cán Nguyệt: “Cán Nguyệt à, ngươi xem, cảnh tượng trước mắt là có chuyện gì xảy ra vậy?”

      Cán Nguyệt nhìn theo chỗ mà ba người mới vừa rời , cười : “Lão thái thái, dù sao trong lòng của tam thiếu gia nhà chúng ta chỉ có người, ngài cũng đừng quan tâm chuyện khác làm gì.”

      ---

      Liễu Bái Tình cùng Thẩm Bích Vân đằng trước, Lâm Hi lại xa gần mà theo đằng sau.

      Liễu Bái Tình quay đầu liếc Lâm Hi cái, cũng quan tâm , chỉ lo chuyện cùng Thẩm Bích Vân: “ Mải chuyện cũng chỉ lo gọi ngươi Vân muội muội Vân muội muội, còn biết muội sinh lúc nào.”

      Thẩm Bích Vân ôn nhu đáp: “Muội sinh vào tháng ba năm Thiên Khải Nguyên, còn tỷ?”

      Liễu Bái Tình “ ai da” tiếng, cười : “Vậy muội để ta chiếm món hời rồi.

      Ta sinh vào tháng tám năm Thiên Khải Nguyên, tới ta phải gọi ngươi tiếng tỷ tỷ mới phải.”

      Liễu Bái Tình bình dị dễ gần, Thẩm Bích Vân có ấn tượng rất tốt đối với nàng, đáp lại : “Nếu có duyên cần gì phải tỷ tỷ muội muội làm gì chứ? Ngươi có trực tiếp gọi ta tiếng Bích Vân là được.”

      Liễu Bái Tình làm bộ làm tịch, sảng khoái gọi tiếng Thẩm Bích Vân: “Bích Vân.”

      lát sau, Liễu Bái Tình lại : “Ngươi có thể gọi ta Bái Tình, cũng có thể gọi ta Tình nhi giống như mọi người.”

      Thẩm Bích Vân lông mày lá liễu dãn ra, đổi miệng gọi : “Tình nhi.”

      Giọng nàng thanh thúy uyển chuyển, giống như tiếng hót chim hoàng oanh rất động lòng người.

      Hảo cảm của Liễu Bái Tình đối với Thẩm Bích Vân càng ngày càng tăng, hai người đến chuyện thân phân nên nàng cũng khách khí nữa. Cẩn thận nhìn nhìn đôi mắt của Thẩm Bích Vân, Liễu Bái Tình hỏi: “Bích Vân, mắt của ngươi có phải là được tốt lắm?”

      đến vấn đề này, ánh mắt của Thẩm Bích Vân tối lại, : “Hồi đọc sách chú ý, tổn hại đến mắt. Bây giờ nhìn cái gì cũng đều mờ mờ, trong cự li trượng đều nhìn ….giống nhu sáng hôm nay lúc bị thất lễ ở chỗ lão thái thái, bị vấp ngã nhào.”

      Liễu Bái Tình nghe Thẩm Bích Vân như vậy, xác thực lại phán đoán buổi sáng của mình—

      Thẩm Bích Vân mắt quả thực là bị cận thi nặng!

      ---

      Liễu Bái Tình lúc chưa bị xuyên qua, cũng là người cận thị hơn tám độ,

      Hơn Tám độ là khái niệm như thế nào

      Hơn tám độ chỉ cần là ngoài ba mươi mét đều biệt được là người hay vật, ngoài 50 mét nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo

      Chỉ cần bỏ kính ra, là cả thế giới đều trở nên nhòe nhoẹt , nhìn màu sắc sặc sỡ lại ngỡ tranh trìu tượng, nhìn hai màu đen trắng lại tưởng mã quét, cả quá trình trải qua chỉ có thể được hình dung bằng bốn chữ-- - khổ buồn sống.

      Do vậy khi được sống lại lần nữa, thời khắc Liễu Bái Tình lại có được đôi mắt tinh tường sáng luôn luôn ghi nhớ phải bảo vệ mắt tốt, cũng dám tiếp tục lâm vào khốn cảnh mắt mờ nữa.

      Bây giờ nhìn thấy Thẩm Bích Vân bộ dáng mắt mơ mơ màng màng như vậy, Liễu Bái Tình đoán nàng ít nhất cận 8 độ, nếu như dưỡng tốt có thể bị tăng độ.

      Mang trong mình tâm thế đồng tình, Liễu Bái Tình đứng trước mặt Thẩm Bích Vân giơ lên hai ngón tay, hỏi nàng ta: “Bích Vân, đây là mấy?”

      Thẩm Bích Vân dừng bước, cố gắng nhìn về phương hướng ngón tay của Liễu Bái Tình, khiến hai con mắt đều híp thành đường thẳng, mới tự tin mà trả lời: “…….ba?”

      Liễu Bái Tình: “……….”

      nghe thấy Liễu Bái Tình trả lời, Thẩm Bích Vân cười cười, : “Ngại quá, để ngươi chê cười rồi.”

      Liễu Bái Tình giơ tay xoa xoa mắt của Thẩm Bích Vân, thầm : “ nương xinh đẹp như vậy, thế nào lại bị cận thị cơ chứ?!”

      Cổ đại còn chưa có kính mắt, vậy cận mười độ khác gì trở thành kẻ mù chứ?!

      Thẩm Bích Vân vẫn điềm tĩnh: “Tình nhi cần phải thương tâm vì ta, cũng may là ta còn nhìn thấy ánh sáng, so với những người mù tốt hơn nhiều.”

      Đương sựu quá để tâm, Liễu Bái Tình nghĩ nghĩ, cũng đành nhắc đến.

      Lâm Hi luôn phía sau hai người, thấy hai người chung đụng hòa hợp như vậy, đều vô cùng sợ hãi.

      Có chuyện gì xảy ra vậy?

      Tình muội muội với Thẩm Bích Vân hai người họ……nhìn trúng nhau rồi?!

      Nghĩ đến điều này, Lâm Hi nhịn được mà run rẩy ngừng.

      đáng sợ.

      Chuyện này là quá đáng sợ rồi!

      ---

      Thẩm thị ngờ được rằng cháu được Liễu Bái Tình đưa về, hóa đá mất lúc, sau đó cau mày bảo nha hoàn Oanh Ca giữ Liễu Bái Tình lại uống lý trà rồi .

      Chỗ Thẩm thị là nơi mà Liễu Bái Tình muốn bước chân vào nhất khi ở Lâm phủ, nhưng bà lại là trưởng bối, phận là tiểu bối chỉ đành tôn kính mà nhận mệnh nghe theo thôi,

      May mà chỗ Thẩm thị chỉ có trà, cũng tự mình ra mặt, nên Liễu Bái Tình cũng nhõm ít.

      Thẩm Bích Vân ở chỗ Thẩm thị cả người thả lỏng hơn nhiều.

      Phản khách thành chủ mà đối đãi Liễu Bái Tình uống trà ăn chút điểm tâm hoa quả, Thẩm Bích Vân sau đó mới hậu tri hậu giác phát ra Lâm Hi kẻ theo đuôi hai người mà đến.

      “Hi ca ca, huynh đến uống trà với bọn muội à?”

      Thẩm Bích Vân nhìn thấy đống thù lù màu thiên thanh đứng ở cạnh cửa, nhàng hỏi.

      Liễu Bái Tình thuận theo tầm nhìn của Thẩm Bích Vân mà nhìn qua, cảm thấy bất lực mà vỗ vỗ vai nàng, : “Bích Vân….. người đứng canh ở cửa là tỷ tỷ ở trong phòng đại cữu mẫu, Hi biểu ca ngồi đối diện chúng ta rồi.”

      xong, Liễu Bái Tình nhìn Lâm Hi ngồi đối diện cái, sau đó đồng thời cũng nhìn được trong mắt chứa đầy hậm hực nhiều đến mức hoa nở nổi.

      Qua chuyện vừa rồi náo nhiệt hơn nhiều , Thẩm Bích Vân cười ngại ngùng, nheo mắt nhìn khắp cả phòng, sau đó nhìn vào bình hoa ở góc tường vẫy vẫy tay: “Vậy Hi ca ca huynh cũng ngồi gần đây chút, ba người chúng ta dễ chuyện.”

      Liễu Bái Tình: “………………”

      Lâm Hi: “…………………”

      Làm sao đây, cảm giác ngượng ngập tùy lúc có thể phá vỡ khí…..

      Cảm giác ngày hôm nay còn cách nào có thể tán gẫu tiếp được nữa!

      ---

      Thẩm Bích Vân rốt cuộc cũng là người có kinh nghiệm, sau khi lần nữa phát giác ra bản thân mình sai, cũng cười cười cho qua, tự giác chuyển sang đề tài khác.

      “Hi ca ca, cậu hôm qua gửi thư về nhà, là hai ba ngày sau về kinh, đến lúc đó đến Lâm phủ thăm dì hai cùng huynh.”

      Thẩm Bích Vân .

      Nghe được hai chữ “ cậu ”, Lâm Hi trong lòng thầm kêu tốt, mau chóng nhìn sang chỗ Liễu Bái Tình.

      Quả là như vậy, nửa quả nho trong tay Liễu Bái Tình cũng nhớ đến ăn nữa, ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Bích Vân, đợi nàng tiếp.

      Nhưng mắt Thẩm Bích Vân mơ hồ như sương, nhìn về phía Lâm Hi đợi tiếp lời.

      Nhìn thấy diễn biến phát triển câu chuyện vẫn ở trong tay , Lâm Hi thả lỏng chút.

      Ho ho lấy giọng, Lâm Hi trả lời ngắn gọn ba chữ: “ Ta biết rồi.”

      Lâm Hi vốn dĩ muốn cho đề tài này qua như vậy, nhưng Liễu Bái Tình lại chịu.

      Hưng phấn bừng bừng mà nhìn Thẩm Bích Vân, Liễu Bái Tình mở miệng : “ ra đúng là duyên phận. Ta với Hi biểu ca lúc về phía Bắc trong trấn gặp cữu cữu Thẩm gia , chúng ta còn đồng hành đoạn đường….. Nhưng cũng đáng tiếc sau này cữu cữu Thẩm gia có việc nên cùng với chúng ta nữa. Cũng là lạ, ràng là trước chúng ta tại sao giờ vẫn chưa đến nơi chứ?”

      Thẩm Bích Vân mỉm cười : “Cậu tháng trước về nhà rồi, sau đó lại ra ngoài chuyến.”

      “Hóa ra là như vậy.”

      Liễu Bái Tình vừa trong đầu liền ra khuôn mặt tuấn lãng như ngọc của Thẩm Đình Ngọc, khóe môi nhịn được mà mỉm cười.

      Lâm Hi vừa nhìn thấy Liễu Bái Tình giống như mắc bệnh háo sắc giai đoạn đầu, trong lòng lo lắng, vội vàng chạy bắn qua, cố gắng chuyển đề tài: “Tình nhi, muội phải là thích hoa cúc sao? Lúc này vào thu, ngoại thành có sơn cốc, bên trong mọc lên rất nhiều loại hoa cúc dại biết tên, màu tím nè màu vàng nè, khi bắt đầu nở vừa náo nhiệt lại vừa đẹp, chúng ta hay là ngày kia xem ?”

      Những ngày nay tuy rằng chung đụng vui vẻ cho lắm, nhưng Liễu Bái Tình với Lâm Hi đạt được ăn ý khó thành lời, nghe thấy Lâm Hi như vậy, Liễu Bái Tình biết là thích nhắc đến cậu nhà , cũng thế mà thuận theo ngậm miệng lại nhắc đến chuyện Thẩm Đình Ngọc nữa, ngược lại ngườm Lâm Hi cái: “Ngươi mới thích hoa cúc đó, cả nhà ngươi đều thích hoa cúc!”

      “Cả nhà ta?” Lâm Hi chỉ chỉ vào mặt mình, sau đó thích thú , “Muội phải cũng là phần tử trong nhà ta sao?”

      Liễu Bái Tình hịt mũi hừ lạnh với Lâm Hi, thèm để ý , quay sang chuyện khác với Thẩm Bích Vân.

      Đề nghị ý kiến xong, Lâm Hi tự mình cân nhắc cảm thấy chuyện này có thể được!

      Chu Xuyên trong thư phải là có dạy tìm cách tạo nhiều cơ hội hai người ở riêng với nhau sao? Cơ hội phải là do tự tạo ra hay sao?!

      Lâm Hi đắc ý về cơ trí của mình, bên kia Thẩm Bích Vân lại cười trong sáng với : “Hi ca ca, muội cũng chưa được ngắm hoa cúc dại ở ngoại thành đâu, hôm đó hai người gọi muội nữa,có được ?”

      Mặt Lâm Hi cười gượng.

      ---

      Thẩm Bích Vân bị cận thị nặng, nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hi, vẫn còn im lặng mà đợi trả lời.

      Liễu Bái Tình ngẩng đầu nhìn thấy trạng thái hóa đá của Lâm Hi, trong lòng rất muốn cười, trực tiếp thay nhận lời: “Được đó, Bích Vân ngươi cũng , nhiều người mới vui !”

      Lâm Hi : “…..”

      Trời ạ! là “thời gian chỉ có hai người”cơ mà!!

      Làm sao chớp mắt biến thành 3 người rồi?!

      ---

      Liễu Bái Tình vừa đáp ứng, sau đó cũng cảm thấy hoạt động này thú vị.

      Trong trong ngoài ngoài thành Kim Lăng có đại ca và nhị ca nàng dẫn nàng chơi, nhưng trong kinh thành triều đại Chu này chỉ có Lâm Hi mới có thể dẫn nàng tung hoành khắp nơi!

      Ngắm hoa cúc là chính, nhưng ngoài ngắm hoa cúc ra, họ cũng có thể làm chút việc như thế này….., hoặc là làm chút chuyện thế nọ!

      Đúng gì tốt hơn!

      Liễu Bái Tình nghĩ đến mà nhiệt huyết sôi trào cũng thèm quan tâm Lâm Hi buồn bực vui, gọi lại để bàn bạc về chuyện thưởng cúc.

      Lâm Hi nhớ lại chiến lược tán trong thư của Chu Xuyên, chỉ cần lúc nào Liễu Bái Tình cần mình, chỉ có thể tạm hết quẳng hết những thứ cam lòng ở bên, tích cực thảo luận với nàng.

      Thẩm Bích Vân là người thích yên tĩnh, lúc này chỉ ngồi ở bên , nghe hai người họ bàn bạc qua lại.

      Liễu Bái Tình hưng phấn đến mức thảo luận cùng Lâm Hi rất lâu, cuối cùng sau khi vạch ra được 1 kế sách hoàn mỹ, mới tận hứng về.

      Liễu Bái Tình ở, Lâm Hi lập tức cảm thấy tất cả hăng hái của mình đều theo nàng, giả vờ như đau đầu, sau đó từ biệt Thẩm Bích Vân ngủ trưa.

      còn người để chuyện, Thẩm Bích Vân cũng thấy vô vị, cũng tự quay về phòng nghỉ ngơi.

      ---

      Hôm sau, Lâm Hi dậy rất sớm, chuẩn bị dẫn Vượng nhi ra ngoài mua chút đồ cần dùng cho chuyến thưởng cúc.

      Rửa mặt chải đầu xong, Lâm Hi định ra ngoài, nhị đường ca Lâm Nguyên đến tìm: “Ta nghe đệ ngày kia muốn dẫn Liễu Bái Tình với tiểu thư Thẩm gia ngoại thành thưởng cúc? Chỉ có ba người buồn chán biết bao, bằng ta dẫn theo năm vị muội muội cùng , cho nó náo nhiệt?”

      Lâm Hi: “……..”

      Trời ạ! là “thời khắc chỉ có hai người” đột nhiên cánh mà bay cũng thôi .

      Đột nhiên lại nhảy ra đám con ghẻ là có chuyện gì xảy ra?!

      ---

      Cuối cùng “thời khắc hai người” vô cùng hoàn mỹ trong lòng Lâm Hi, trở thành “thời khắc vui vẻ 9 của tập thể 9 người”.

      với Liễu Bái Tình, còn có Thẩm Bích Vân, Lâm Nguyên, Lâm tam nương đến thất nương của nhị phòng, tính ra cũng chỉ có 9 người!

      Chín người!

      Chín người còn thưởng hoa cái gì chứ! Trực tiếp Thái Bạch lâu ăn lẩu còn hơn!

      Lâm Hi ở trong thư phòng khóc ra nước mắt.

      -----

      Hôm du ngoạn thưởng cúc đó, thời điểm mà Lâm Hi ngàn vạn mong đợi đến.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Có 9 người hà, khá là "riêng tư". Hahahahaha
      songli191 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :