1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      truyện rất hay nhưng lâu có chương mới quá :yoyo42:

    2. tsukishiro2512

      tsukishiro2512 Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      320
      Chương 46


      Với đứa trẻ bảy tuổi, tổ mẫu sau khi ra đột ngột để lại nhiều thứ như vậy cho mình, quả là chuyện rất bất ngờ.


      Nghi Ninh ngơ ngác chút liền tỉnh táo lại.


      La lão thái thái cực khổ hơn nửa đời người, trừ những thứ đưa cho hai con trai làm gia sản, bản thân cũng có ít đồ. đâu xa, ở Bảo Định này bà có tới bốn, năm cái điền trang, hàng năm thu hoạch ít các loại cao lương và tiểu mạch. huyện Thanh Uyển còn có hiệu buôn gạo, cửa hàng hương liệu. Ở Định Châu xa hơn chút cũng có cửa hàng. Vốn riêng những năm này tích lũy được ít. Thời điểm La lão thái thái xem sổ sách quản lý những điền sản này, Nghi Ninh cũng ngó qua.


      Bà cứ như vậy để lại cho nàng.


      Người của đại phòng và nhị phòng vui rời , Trần thị mang La Nghi Ngọc, La Nghi Tú ra khỏi chính đường, La Nghi Tú quay đầu nhìn Nghi Ninh, muốn lại thôi. Cuối cùng vẫn buông tay mẫu thân ra chạy đến trước mặt Nghi Ninh, với nàng: "Nghi Ninh, muội chớ nên thương tâm..."


      La Nghi Ngọc ngoảnh đầu nhìn muội muội, lãnh đạm : "La Nghi Tú, ngươi còn ở trong đó chuyện gì, mau tới đây."


      Nghi Ninh đứng cạnh Lâm Hải Như, nhìn La Nghi Tú theo Trần thị và La Nghi Ngọc dần dần cách xa. Sau này, sợ rằng Nghi Tú còn thân thiết với nàng như vậy nữa... Trong lòng Nghi Ninh có chút cảm thán, đầu đột nhiên bị vỗ cái.


      La Thận Viễn bước tới.


      "Nghi Ninh, , ta đưa muội thu dọn đồ đạc." phía trước dẫn đầu, sừng sững như tòa thành lũy, có thể giúp nàng ngăn trở gió mưa.


      Nghi Ninh cười .


      Con người có vui buồn tan hợp, trăng có lúc tròn lúc khuyết. Những chuyện này nàng thấy rất nhiều.


      Hôm nay, nếu có Tam ca mưu tính cho nàng, giúp nàng xử lý tốt di chúc của tổ mẫu, Trần thị sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.


      Nàng tiến lên, chủ động nắm tay La Thận Viễn. dừng chút, cũng nắm ngược lại tay nàng, dắt nàng về phía trước.


      Lâm Hải Như nhìn bóng dáng lớn kia, chỉ thở dài: "Ngược lại tình cảm của hai huynh muội chúng vậy mà trở nên tốt hơn."


      "Đều là những đứa trẻ còn mẹ ruột." Thụy Hương ở bên bỗng tiếp câu.


      Ngay sau đó nàng lại : "Tam thiếu gia trưởng thành như vậy, cũng nhờ ban đầu Nhị thái thái và Thất tiểu thư đối tốt với người, người có có lại, tự nhiên cũng đối xử tốt với Thất tiểu thư. Ngài nhìn thủ đoạn bậc này của Tam thiếu gia hôm nay... Ngài sau này cũng nên đối tốt với Tam thiếu gia mới phải!"


      Lâm Hải Như trong đầu nghĩ chuyện này là đương nhiên, bèn dặn dò nha đầu sau lưng cũng qua giúp Nghi Ninh thu dọn.


      Ngày thứ hai, đồ của Nghi Ninh được sắp xếp vào bảy, tám cái rương, cuối cùng từng chiếc được chuyển vào viện của Lâm Hải Như.


      Nghi Ninh đứng ở trong phòng nhìn lần cuối, nơi này trở nên vắng vẻ, chỉ còn mành trướng màu đàn buông rủ. Hoàng hôn núi biếc, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào phòng, những hạt bụi li ti tung bay. Cảnh còn người mất mà thôi.


      Sau cùng nàng ôm chiếc vại gốm nuôi rùa đen lên, với La Thận Viễn: "Tam ca, thôi."


      La Thận Viễn nhìn con rùa đen ở trong vại bị lật ngửa, bốn cái chân khua loạn trong trung, nhưng nàng ôm cái vại lại chẳng phát chút gì. cười . Dắt Nghi Ninh rời khỏi chính đường, dắt bé nho này , trong lòng lặng lẽ suy nghĩ.


      Đây là muội muội của , quý trọng nàng, dạy dỗ nàng, bảo vệ nàng dưới đôi cánh của chính mình.


      Sau này dù La lão thái thái còn ở đây, Nghi Ninh cũng phải chịu người khác ức hiếp mảy may.


      Nghi Ninh tuy biết La Thận Viễn suy nghĩ gì, nhưng từ vẻ mặt bình tĩnh của , chuyện gì có thể làm khó chứ.


      Mặc dù trong kỳ tang của La lão thái thái, các nha đầu bà tử trong viện của Lâm Hải Như ai nấy cũng phấn chấn hứng khởi. Lâm Hải Như gả vào La gia năm năm được chỗ nào vượt trội, tuy nhận La Thận Viễn làm con trai trưởng, nhưng người ta dẫu sao trưởng thành, phải ở ngoài viện. Trong phòng này vẫn là lần đầu tiên có trẻ con tới ở.


      Bà tử hổi môn của Lâm Hải Như thậm chí lấy ra chút vải con cọp loại tốt, búp bê mười hai cầm tinh, giúp Nghi Ninh bố trí nhà mới. Nghi Ninh hỏi các nàng sao lại có những thứ này, bà tử kia cười : "Chúng nô tì vẫn luôn mong đợi thái thái có hài tử, từ sớm chuẩn bị rồi."


      Nghi Ninh nhìn dáng vẻ vô cùng cao hứng của các nàng, cũng tiện gì, nàng sớm qua cái tuổi thích loại vải cho em bé này. Bà tử biết trong nhà giữ tang, cũng trang trí quá đáng lắm. Nhưng bọn nha đầu lại đem tấm gỗ lim kim ti Lâm Hải Như áp đáy hòm ra cho nàng dùng.


      Nghi Ninh thấy vậy mà lại là khối gỗ lim kim ti hoàn chỉnh, liền vội vàng: "Thứ này cho ta dùng?"


      Bà tử cười gật đầu: "Ngài yên tâm, chẳng qua là thái thái sớm chọn xong. Vẫn còn chút đồ lát nữa dọn vào."


      Lâm Hải Như còn bận bịu ở bên ngoài, Nghi Ninh muốn với bà là cần mà tìm khắp cũng thấy người. Nàng chán chết nhìn bọn nha đầu chuyển vào bình phong kim tương ngọc, bồn cảnh ngọc phỉ thúy, đa bảo các bằng gỗ tử đàn. Đệm dựa giường la hán dù bằng vải tơ xanh, nhưng lại được pha với chỉ bạc dệt thành.


      Tuyết Chi ôm cái bọc giúp được gì, nha đầu bà tử trong phòng Lâm Hải Như cũng làm đến mức khí thế ngất trời, căn bản khiến nàng nhúng tay vào. Nàng nhìn thấy thế ổn chút nào: "...Vậy sao có thể được! Tiểu thư, ngài phải với Nhị thái thái chút."


      Nghi Ninh cũng có chút nhức đầu, chỉ huy nha đầu trước tiên cất xong đồ đạc. Nàng nhanh chóng ra ngoài tìm Lâm Hải Như.


      Lâm Hải Như thấy nàng tới, liền buông thứ trong tay xuống, cho quản bà tử chờ ở bên. Bà hỏi: "Nghi Ninh, con thích phòng mới ?"


      Nghi Ninh biết làm thế nào, với bà: "Mẫu thân. Tổ mẫu vừa mới qua đời, con để tang, thể ăn ở quá xa hoa được..."


      Lâm Hải Như mới vỗ đầu cái, những thứ đó bà sớm chọn xong. Mấy ngày qua chuyện tang gấp rút, bận rộn đến váng đầu, hoàn toàn quên còn mảnh.


      Bà có chút tiếc nuối : "Điều này cũng đúng, vậy để ta giúp con thu lại , chờ hiếu kỳ qua lại dùng."


      Những gia cụ vừa mới dọn vào lại phải chuyển ra, Tuyết Chi tự mình chọn vài thứ kiểu dáng đơn giản hào phóng trở lại cho Nghi Ninh dùng. Có điều mấy đồ con nít là vải con cọp cũng như mười hai cầm tinh kia, bọn nha đầu của Lâm Hải Như kiên trì muốn treo trướng của nàng. Nghi Ninh đem cái vại bằng gốm để nuôi rùa đen đặt đa bảo các, nhìn phòng ở mới tinh, trong đầu nghĩ nàng rốt cuộc cũng dọn nhà.


      Sân viện của Lâm Hải Như rất lớn, sương phòng bên này toàn bộ thuộc về nàng, cùng với nội thất của Lâm Hải Như cách nhau cái hẻm. Nghi Ninh trước giờ ít tới nơi này, nàng ra cửa ngó chút. Mặc dù so với chỗ ở ban đầu hơn chút, nhưng hoa cỏ trong sân tinh xảo hơn, có hải đường, núi giả, phía dưới núi giả chính là ao .


      Vậy là có thể đem rùa đen của nàng nuôi ở chỗ này...


      Nghi Ninh quyết định tiếp tục nuôi dưỡng hai con rùa đen này, những thứ nàng mang từ chỗ tổ mẫu nhiều, hai con rùa này coi như kỷ niệm.


      Kêu Tuyết Chi ôm chúng ra khỏi vại, nàng tự mình đẩy rùa đen vào trong ao. Hai con rùa kia trong lúc nhất thời có được thiên địa rộng lớn, liền lùa mấy cái chân ngắn bơi vài vòng, rồi mới nghỉ ở núi giả.


      Nghi Ninh đứng lên, đưa vại gốm cho Tuyết Chi. Ngẩng lên liền thấy Tam ca nàng vừa vào sân, kèm phía sau là vài gã sai vặt.


      "Ta tới làm cái thư phòng cho muội." La Thận Viễn với nàng, xong kêu gã sai vặt sau lưng vào gian nhà thứ ở bên, xem xét qua để làm thư phòng.


      Nghi Ninh có chút mơ hồ: "Tam ca, muội cần thư phòng làm gì?"


      La Thận Viễn lãnh đạm : "Muội dù thế nào cũng phải đọc sách viết chữ, khi rảnh rỗi ta tới dạy muội. Những lúc ta bận, muội có thể thuận tiện đọc thêm sách."


      Toán sai vặt nhanh chóng trở nên bận rộn, chuyển thư án, đa bảo các vào, còn có chiếc đàn, đặt ở bên cửa sổ cho nàng.


      Kiếp trước Nghi Ninh chưa từng học chơi đàn, tổ mẫu nhà các nàng luôn cảm thấy nhạc là hạ phẩm. Chỉ các nương trong giáo phường mới học những thứ này, chút cũng cho phép các nàng đụng, ngay cả đàn cũng thích. Nghi Ninh tùy ý gảy mấy cái, nghe sắc trầm cổ liền biết chắc phải vật phàm. Lại thấy đuôi đàn vậy mà khắc hai chữ Đạo Diễn, nàng dù có kiến thức, cũng biết đây là đại sư làm đàn Đạo Diễn nổi danh đời sau.


      từ đâu lấy được?


      Đàn của danh gia, đây là thứ ngàn vàng cũng thể cầu.


      Nghi Ninh quay đầu nhìn La Thận Viễn: "Tam ca, cái này muội cũng phải học?"


      La Thận Viễn lại : "Cái này để cho muội chơi."


      Nghi Ninh thấy vẻ mặt có gì đặc biệt, nhịn được : "Chiếc đàn này hẳn rất đáng tiền ..."


      Đáng tiền sao? La Thận Viễn suy nghĩ chút, hồi đó lúc Đạo Diễn đưa cho , cũng chẳng qua là bản thân rảnh rang rỗi việc chế tạo ra, tặng cho nghịch chơi. thích những thứ này, vẫn để ở trong kho quản. Nghĩ đến chừng Nghi Ninh thích, mới tiện tay mang tới cho nàng.


      "Muội làm thế nào biết nó đáng tiền?" La Thận Viễn nhìn nàng.


      Nghi Ninh trong đầu nghĩ, nàng sao có thể biết. Là nhờ Lục Gia Học. Đạo Diễn về sau nổi danh khắp Chiết Giang Phúc Kiến, đàn của có thể gặp nhưng thể cầu. Trường tẩu cứ tâm niệm nhớ nhung muốn có chiếc, nhưng vẫn chưa bao giờ được gặp.


      Có điều tính toán thời gian, cách thời điểm cướp biển hoành hành ở Phúc Kiến còn vài năm nữa, sợ rằng Đạo Diễn tại còn chưa có tiếng tăm gì.


      Nhắc tới , mời Đạo Diễn rời núi cũng coi là trong số những việc tốt hiếm hoi Lục Gia Học làm. Cướp biển ngang ngược, vậy mà cử hòa thượng Phúc Kiến, lúc ấy mọi người trong triều đều phản đối, vẫn khăng khăng trọng dụng người này. Sau đó Đạo Diễn quả nhiên trừng trị cướp biển có công, những bách tính chịu đủ quấy rối của cướp biển báo đáp Đạo Diễn khối bia trường sinh. Từ đó Đạo Diễn dường như luôn luôn giúp Lục Gia Học làm việc...


      Nghi Ninh nhận lấy cỗ đàn này, dự định coi như nàng học, cũng muốn đặt ở trong phòng giữ cẩn thận.


      Vật này có hiệu quả khiến căn phòng thêm quý khí.


      Đến nỗi như thế nào với Tam ca nàng, Nghi Ninh cũng chỉ thuận miệng: "Huynh tặng muội những thứ xoàng xĩnh sao?"


      La Thận Viễn bị tiểu nha đầu này phản lại chiêu, ngược lại bật cười. Nghi Ninh mấy ngày nay tâm tình vẫn tốt lắm, La lão thái thái rồi, nhìn nàng chỗ nương tựa, bộ đáng thương. Bây giờ vất vả khôi phục được chút sức sống, so đo với nàng.


      Bố trí xong thư phòng cho Nghi Ninh, đưa Nghi Ninh đến chỗ Lâm Hải Như.


      Sắc trời chuyển tối. Đạo sĩ vẫn còn ở trong phủ làm pháp , phải làm đầy đủ lễ cúng thủy lục bảy bảy bốn mươi chín ngày. Thanh niệm kinh ngừng truyền lại. Mấy ngày nay mọi việc thay đổi quá nhanh, Nghi Ninh cơ hồ có cảm giác hoảng hốt như nằm mơ. giống như tổ mẫu căn bản chết, vẫn còn trong chính đường chờ nàng trở về ăn cơm tối vậy. Nhưng chuyện này ràng có khả năng.


      Từ ma ma mang theo nha đầu bà tử đợi nàng ở chỗ của Lâm Hải Như.


      Trong tay Từ ma ma bưng chiếc hộp, chờ Nghi Ninh ngồi xuống đối diện, bà mở ra cho Nghi Ninh xem.


      "Thất tiểu thư, mấy văn kiện này, là văn thư địa khế điền sản, tổng cộng bốn tờ. Những thứ này là khế ước bán thân của những người làm tại điền trang. Đây là khế ước nhà, tổng cộng có năm chỗ, trong đó có ba chỗ là cửa hàng. Đều là lão thái thái lúc sinh thời mua về." Từ ma ma cho nàng xem, sau đó khép lại cái hộp thả vào tay nàng.


      Bà lại lấy ra chiếc chìa khóa, cũng đưa nàng.


      "Đây là chìa khóa khố phòng của lão thái thái, ngài khi rãnh rỗi hãy ghé xem chút , lão thái thái giữ lại ít đồ." Từ ma ma vừa bản thân cũng cảm thẩy khó chịu, bà hít hơi sâu, "Nô tỳ cũng kiểm kê, sổ sách kiểm tra ở chỗ Tam thiếu gia."


      Bà đứng lên cúi người : "Nô tỳ hầu hạ lão thái thái cả đời, vốn muốn theo lão thái thái. Nhưng biết Thất tiểu thư có thiếu người phục vụ hay ..."


      Nghi Ninh nghe ra bà ý, lập tức kéo bà : "Ta dĩ nhiên thiếu! Từ ma ma, ngài ở lại đây ."


      Từ ma ma chịu lưu lại đương nhiên thể tốt hơn. Từ ma ma phục vụ La lão thái thái, đời này biết xem thấy bao nhiêu chuyện, hiểu bao nhiêu đạo lý. Nếu phải vì nàng, sau khi lão thái thái chết Từ ma ma hoàn toàn có thể cáo lão về quê, nghỉ ngơi tuổi già. Nghi Ninh sao lại từ chối lời bà.


      Từ ma ma cũng yên lòng Nghi Ninh, vừa vặn bên người Nghi Ninh cũng có bà tử phục vụ. bằng trước tiên để bà tới, người khác bà cũng tin được.


      Lâm Hải Như thấy Từ ma ma lưu lại bà tự nhiên cũng cao hứng, có Từ ma ma ở đây, nha đầu bà tử bên người Nghi Ninh cũng gây sai lầm lớn gì.


      Vả lại La phủ này còn có Trần thị, còn mẹ con Kiều di nương kia, xem thế nào cũng đều phải kẻ có thể để người khác tĩnh tâm.


      Bà cho nha đầu thu thập đồ đạc, bày cơm tối. Ăn xong còn phải đến túc trực bên linh cữu nữa.


      Nghi Ninh vẫn suy nghĩ tổ mẫu để lại cho nàng những thứ đó, là đồ tổ mẫu truyền lại cho nàng, hiển nhiên phải quản lý tốt. Chẳng qua là biết nên giao cho ai quản lý mới được, trước đây đều là tổ mẫu tự mình làm đấy.


      Nàng nhìn người an tĩnh ăn cơm bên cạnh, Tam ca của nàng.

    3. thùy trang

      thùy trang Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      39
      may quá, cứ tưởng bị drop rồi ấy :yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo26::yoyo26:

    4. tsukishiro2512

      tsukishiro2512 Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      320
      Chương 47


      Trong phòng, La Thận Viễn đặt ly trà xuống, nhíu mày hỏi: "Muốn ta quản giúp muội?"

      Nghi Ninh gật đầu, nàng mở hộp ra cẩn thận nhìn từng tờ văn thư mỏng manh . Nàng tại chưa tiện quản lý, nếu theo tính cách của nàng, những thứ này để bản thân giữ vẫn an tâm hơn, dĩ nhiên để La Thận Viễn giữ nàng cũng yên tâm.

      Nhưng ngay sau đó nàng lại bổ sung: "Tam ca, huynh giúp muội quản, muội nhìn rồi học theo. Chẳng qua đến lúc muội cập kê, huynh vẫn phải trả lại cho muội đó..."

      La Thận Viễn bật cười, tiểu nha đầu này nghĩ gì thế, tham lam bạc của nàng hay sao?

      Nghi Ninh nhìn cười ý tứ, trong đầu nghĩ lời mình ra mang nghĩa khác tốt. Sợ hiểu lầm, lập tức lại bổ sung: "Huynh chớ nên hiểu lầm, cũng phải là sợ huynh tham bạc của muội. Mà là huynh sau này thi Tiến sĩ rất bận rộn, để những chuyện này làm phiền thêm huynh ổn."

      Nàng lại : "Lợi nhuận của những cửa hàng, điền trang này chia ba phần cho huynh."

      La Thận Viễn mới tiếp: "Có thể giúp muội quản, nhưng lợi nhuận thể tính như vậy. Lợi nhuận của những cửa hàng, điền trang này toàn bộ hãy thu về chỗ của ta, lúc nào muội cần dùng tiền tìm ta đưa bạc cho muội. Đợi sau này muội trưởng thành ta gộp hết lại đưa muội, bây giờ được."

      Nghĩ đến Nghi Ninh vốn trải qua cuộc sống xa xỉ, sợ nàng có cảm giác tiền bạc là gì tùy tiện tiêu xài. La Thận Viễn cảm thấy cũng cần khiến nàng phải so đo.

      Nghi Ninh trong lòng cũng dở khóc dở cười, xem , đây chính chỗ tốt của việc là tiểu hài tử.

      Nhưng mà nghĩ qua cũng có đạo lý, lượng bạc đáng kể như thế nếu đặt ở chỗ của nàng, an toàn lắm.

      Dẫu sao thất phu vô tội, hoài bích có tội.

      Từ ma ma cũng ở bên cạnh : "Thất tiểu thư, ta thấy Tam thiếu gia cũng đúng. Ngài muốn dùng bạc cứ tìm ngài ấy lấy tiền là được."

      Nghi Ninh cuối cùng đồng ý, nàng đưa cái hộp cho Từ ma ma, để bà thu vào giúp mình. Còn chìa khóa đồng kia đưa Tuyết Chi, định sau này trở lại nhìn những thứ tổ mẫu truyền cho nàng.

      Từ ma ma liền với La Thận Viễn: "Lão thái thái vừa , những quản , người đứng đầu thôn trang kia đều phải tới tang lễ. Nô tỳ mang bọn họ tới gặp ngài, về sau bọn họ do ngài phụ trách. Ngày mai gặp mặt ở ngay thiên thính thế nào?"

      La Thận Viễn nhìn Nghi Ninh, phát nàng cũng nhìn mình, tròng mắt tròn tròn đen lúng liếng, hơn nữa tràn đầy mong đợi.

      "Chiều mai, sau khi ta cùng với phụ thân tiếp khách khứa xong ." La Thận Viễn với Từ ma ma.

      Nghi Ninh nghe được đồng ý, lập tức kéo ống tay áo của La Thận Viễn cười : "Vậy cám ơn Tam ca!"

      Nàng đối với luôn có loại tin tưởng đặc biệt.

      La Thận Viễn nhìn bàn tay lôi kéo mình của nàng, lặng lẽ nghĩ.

      Sau khi Tam ca rời , nha đầu bưng nước nóng vào cho Nghi Ninh rửa chân.

      Nghi Ninh nhìn Từ ma ma sửa sang lại chăn nệm cho nàng, vẫn cảm thấy tình cảnh này vừa xa lạ vừa quen thuộc.

      Tổ mẫu mặc dù ra , nhưng bà vẫn thời thời khắc khắc bảo vệ nàng. Nghi Ninh nằm ở giường lặng lẽ nhìn trần nhà đỉnh đầu, chẳng qua là giờ đây nàng rốt cuộc cũng thể chỉ làm hài tử nữa.

      Nàng lẳng lặng nhắm mắt, trong lòng bình ổn lại.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Tuyết Chi rửa mặt chải đầu cho Nghi Ninh. Vẫn hiếu phục, đầu chải nha kế. Sau đó dùng bữa sáng tại chỗ của Lâm Hải Như.

      Nha đầu bày cháo trắng, tô mật bính, củ cải muối các loại. Lâm Hải Như sợ Nghi Ninh quen đồ ăn nơi này của bà, lại cho làm rất nhiều điểm tâm cho nàng, bánh chẻo thủy tinh nhân tôm, bánh bao nhân đậu nhuyễn, trong chén của Nghi Ninh bị bà chất tựa như ngọn núi .

      "Ngươi dạo này gầy , mau ăn nhiều vào." Lâm Hải Như cười , phân phó nha đầu nhanh chóng bưng món hồng tảo nhũ cao hấp xong lên, Nghi Ninh thích ăn món này. Chẳng qua làm món điểm tâm này quá rườm rà, ngày thường rất ít làm cho nàng ăn. Ngày đầu tiên Nghi Ninh dùng cơm ở chỗ của bà, thế nào cũng phải hấp cho nàng.

      La Nghi Liên mang Hiên Ca Nhi tới thỉnh an Lâm Hải Như.

      Nàng cũng mặc đồ tang, mấy tháng nay vóc người tựa hồ cao thêm chút, khuôn mặt nhắn thanh lệ.

      Nàng và Hiên Ca Nhi hành lễ với Lâm Hải Như, Lâm Hải Như vẻ mặt nhàn nhạt ừ tiếng.

      Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn cái, vậy mà thấy bóng dáng Kiều di nương đâu. Làm di nương như thế nào có thể đến thỉnh an chủ mẫu, vậy quá hợp quy củ rồi. Nàng hỏi La Nghi Liên: "Lục tỷ, di nương đến ư?"

      La Nghi Liên chỉ thở dài : "Hôm qua phụ thân thương tâm dứt, di nương bận chăm sóc phụ thân. Sáng sớm có chút thoải mái." Nàng cười cười , "Tổ mẫu qua đời, Thất muội dời đến ở nơi này của mẫu thân. Chắc hẳn ngày sau thường lui tới. Còn phải hoan nghênh Thất muội muội tới mới được. Ta quen thuộc Tây viện này, về sau Thất muội muội nếu mong muốn chơi đùa gì, đến tìm ta là được."

      Nghi Ninh cám ơn, lúc này nha đầu bưng lên hồng tảo nhũ cao vừa mới hấp xong, Hiên Ca Nhi đứng ở bên cạnh La Nghi Liên thấy món này, thế nhưng đong đưa ống tay áo của tỷ tỷ ồn ào muốn ăn: "Hiên Ca Nhi muốn cao! Hiên Ca Nhi muốn cao!"

      Lâm Hải Như ngày thường ưa thích hai tỷ đệ này, đĩa cao này là đặc biệt chuẩn bị cho Nghi Ninh, càng muốn giao ra.

      Chẳng qua Hiên Ca Nhi dẫu sao cũng còn , Lâm Hải Như để bà tử đưa đĩa sang, cho Hiên Ca Nhi lấy khối. Nghi Ninh cũng để ý, nàng dù thích ăn đến đâu nữa vẫn là người lớn, sao có thể so bì với hài tử.

      Hiên Ca Nhi thấy vậy lại vui vẻ, ở trong phòng của Kiều di nương, món thích ăn đều phải cho , ngay cả La Nghi Liên cũng đều nhường hết cho . Chỉ lấy khối sao mà được. lớn tiếng : "Hiên Ca Nhi muốn hết!" tiến lên mấy bước liền đem cái đĩa ôm vào trong ngực mình.

      La Nghi Liên thấy đệ đệ như vậy, bất đắc dĩ cười."Mẫu thân chớ nên trách móc, tuổi đệ đệ còn ."

      Lâm Hải Như thiếu chút nữa vỗ đũa xuống bàn, đây là bà sáng sớm căn dặn phòng bếp chuẩn bị cho Nghi Ninh. Nghi Ninh vậy mà khối cũng chưa ăn. Cố tình Hiên Ca Nhi là bảo bối của nhị phòng, ai cũng muốn cưng chiều , ngược lại càng ngày càng nuông chiều.

      Nha đầu ngoài cửa thông truyền, kêu Nhị lão gia tới.

      Nghi Ninh nghe thấy tiếng, đặt chén trong tay xuống. Lập tức cười : "Hiên Ca Nhi thích ăn, đều nhường cho đệ ăn được ? Nhưng mà cũng nên giành giật, đệ ngoan ngoãn lại đây ngồi, chỗ Thất tỷ còn có cháo trắng, đệ phối hợp ăn có được hay ?"

      Hiên Ca Nhi thích vị Thất tỷ tỷ xa lạ này, lắc đầu : "Ta thích ăn cháo! Ta thích ngươi, cũng muốn ngồi cạnh ngươi!"

      La Thành Chương vừa vặn vào, mấy hài tử thỉnh an ông. Ông liếc qua Hiên Ca Nhi ôm cái đĩa, nhíu mày lại : "Hiên Ca Nhi, con đây là làm cái gì. Thất tỷ của con chia cháo cho con, con muốn cũng được, sao có thể năng như vậy!"

      Nghi Ninh mới vừa mất tổ mẫu, hôm nay vừa mới chuyển tới nơi này của ông thôi.

      Ông ở ngoài cửa lại nghe được thanh khách khí của Nghi Ninh, đối với người đệ đệ này cũng là quan tâm, trong tâm vui mừng. nghĩ đến Hiên Ca Nhi tuổi còn , chuyện thế nhưng thương tổn lòng người như vậy.

      Nghi Ninh dường như hề để ý, nhàng : "Phụ thân nên trách đệ đệ, tuổi đệ ấy còn , chuyện có chút thẳng thắn mà thôi."

      La lão thái thái mới mất, trong lòng La Thành Chương thời điểm thương tâm. Trông Nghi Ninh lẻ loi trơ trọi, ông tự nhiên đau lòng thêm mấy phần. Ông ngồi xuống với Hiên Ca Nhi: "Ma ma của con hẳn có dạy qua cho con, như thế nào cự tuyệt người nhà? Xin lỗi Thất tỷ tỷ của con ."

      Hiên Ca Nhi thấy phụ thân luôn luôn thích ôm mình, thương mình có chút tức giận, mới ủy ủy khuất khuất, tình nguyện : "Cám ơn Thất tỷ tỷ, Hiên Ca Nhi trước khi tới ăn cơm, mới uống cháo của Thất tỷ tỷ. Mới vừa rồi xin lỗi Thất tỷ tỷ."

      La Nghi Liên nhìn bộ dáng này của đệ đệ, có chút đau lòng. Nàng và Kiều di nương đều đem Hiên Ca Nhi thành bảo bối mà cưng chiều, nàng mềm giọng : "Cha, Hiên Ca Nhi gần đây cũng rất thương tâm vì tổ mẫu. Nữ nhi trở về nhất định dạy dỗ Hiên Ca Nhi chuyện tốt."

      Thấy Hiên Ca Nhi nhận lỗi, La Nghi Liên vốn luôn khôn khéo hiểu chuyện cũng góp lời, sắc mặt của La Thành Chương mới hoãn hòa lại, để hai tỷ đệ trước lui xuống.

      La Nghi Liên lúc gần liếc Nghi Ninh cái, Nghi Ninh thần sắc nhàn nhạt gắp bánh chẻo thủy tinh ăn, cũng nhìn nàng.

      Hiên Ca Nhi ngang ngược như vậy, nha đầu bà tử bên người Lâm Hải Như cũng gì, chắc hẳn thường ngày quen rồi.

      Khó trách đều Kiều di nương được sủng đâu.

      La Thành Chương ngồi xuống cạnh Nghi Ninh, nha đầu cũng sắp xếp chén đũa cho ông, ông mềm giọng hỏi nàng ở chỗ của Lâm Hải Như có tốt hay .

      La Nghi Ninh gật gật đầu : "Mẫu thân đối tốt với con lắm, còn cho làm hồng tảo nhũ cao mà con thích nhất, con thích mẫu thân."

      ca ngợi của hài tử chính là tốt nhất.

      La Thành Chương thấy tâm tình Nghi Ninh thoải mái, mới thở dài sờ đầu nàng.

      "Tổ mẫu của con rồi, ngày sau hãy ngoan ngoãn theo mẫu thân con. Đồ tổ mẫu để lại cho con, Tam ca con qua với ta." La Thành Chương nhìn nàng ngẩng khuôn mặt nhắn, dường như rất chuyên chú nhìn ông, khỏi cười cười , "Phụ thân đều biết. Nếu là tổ mẫu để lại cho con, ta cũng động tới, sau này toàn bộ thành đồ cưới theo con xuất giá."

      Khi biết La lão thái thái đem toàn bộ để lại cho Nghi Ninh, La Thành Chương có cảm giác gì. Dù sao bất kể ở trong tay ai, tóm lại là rơi vào nhị phòng. Cho nên khi La Thận Viễn suốt đêm sắp xếp mọi chuyện, ông cũng rất ủng hộ.

      "Chẳng qua đại tẩu sợ là cao hứng." La Thành Chương hạ tay xuống, với Lâm Hải Như, "Ngươi trấn an đại tẩu cho tốt, hết thảy mọi chuyện chờ đại ca trở về hẳng . Còn như chuyện phân nhà phải chờ thêm chút..." Ông thoáng trầm ngâm.

      Lão thái thái vừa mới mất phân nhà, đây là bất hiếu.

      Hẳn nên chờ thêm để xem xét, tính thời gian bọn họ cũng nên từ kinh thành trở về rồi.

      Lâm Hải Như và Trần thị hợp nhau, bà rất muốn phân nhà. Nhưng La Thành Chương vẫn chưa bộc lộ ý kiến, bà có chút thất vọng.

      La Thành Chương ăn xong điểm tâm liền đến linh đường, Nghi Ninh cũng buông chén đũa, hỏi Lâm Hải Như: "Mẫu thân, Kiều di nương thường xuyên đến thỉnh an ngài sao?"

      Lâm Hải Như hừ tiếng: "Nàng còn phải làm cái vẻ hồ ly tinh, phụ thân con cố tình lại sủng ái nàng ta... đến cũng tốt, ta lười phải thấy nàng!"

      Nghi Ninh trong đầu nghĩ Lâm Hải Như những phương diện này là hồ đồ. Thỉnh an hay phải vấn đề bà có muốn thấy hay , mà là vấn đề thái độ của Kiều di nương, cũng là vấn đề thái độ của mọi người trong phủ này đối với Kiều di nương.

      Nàng giọng ở bên tai của Lâm Hải Như : "Mẫu thân, lần sau ngài nếu bất mãn với nàng, con chuyện giúp người như thế nào?"

      Lâm Hải Như nhìn Nghi Ninh, hiểu nàng có ý gì.

      Nghi Ninh liền cười cười, kế mẫu đối với nàng tốt như vậy, nàng đương nhiên cũng phải có qua có lại chứ.

      "Có số việc con chuyện dễ hơn so với ngài." Nghi Ninh , "Ngài tin con là được."

      Lâm Hải Như mặc dù biết Nghi Ninh định làm chuyện gì, nhưng bà biết cái đầu kia của Nghi Ninh xoay chuyển rất linh hoạt.

      Nha đầu Thụy Hương của bà dẫu sao vẫn có chút cơ trí, cũng gật đầu theo: "Nô tỳ thấy Thất tiểu thư có lý, Nhị thái thái, ngài nghe Thất tiểu thư hẳn sai."

      Lâm Hải Như lại đáp ứng, chẳng qua bà cũng coi trọng, tiếp tục gắp thức ăn vào chén cho Nghi Ninh khuyên nàng ăn nhiều chút.

      Nghi Ninh dở khóc dở cười, nàng ăn no rồi a.

      Xem ra Lâm Hải Như thực cảm thấy nàng gầy.

      Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng của nha đầu, hình như kêu Nhị thái thái, thanh rất dồn dập. Lâm Hải Như buông đũa xuống, bữa cơm này ăn sao mà cứ yên ổn như vậy, những người này tới tới lui lui có để bà ăn hay đây.

      chuẩn bị chờ nha đầu kia vào cửa liền mắng trận, nha đầu kia nhưng thở hổn hển : "Nhị thái thái, Thất tiểu thư, là... là Đại tiểu thư... Đại tiểu thư từ kinh thành trở lại rồi, Đại tiểu thư trước phái người truyền tin, mời ngài trước tới cửa thùy hoa! Đại gia cũng mới vừa đến, Đại thái thái đường ra cửa thùy hoa! Nô tỳ vội vàng quay về với ngài tiếng."

      Lâm Hải Như nghe xong sửng sốt.

      Trưởng tỷ của Nghi Ninh La Nghi Tuệ trở lại rồi.

      Nghi Ninh ràng thấy được, nét mặt của Lâm Hải Như trong lúc nhất thời rất phức tạp, cao hứng cũng phải, cao hứng cũng phải. Nếu bảo xem xét kỹ càng, giống như có điểm sợ sệt.

      Bà quay đầu có chút do dự với Nghi Ninh: "Nghi Ninh, trưởng tỷ của con trở lại... con muốn gặp ?"

      Nghi Ninh dĩ nhiên muốn gặp.

      Vị trưởng tỷ La Nghi Tuệ này của tiểu Nghi Ninh, nàng quả thực khâm phục rất lâu rồi!

      Thường ngày chỉ nghe thấy nàng qua lời của người khác, cũng biết đến tột cùng là nhân vật như thế nào.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh25 others thích bài này.

    5. tsukishiro2512

      tsukishiro2512 Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      320
      Chương 48


      Ánh mặt trời sáng sớm ngày thu chiếu lên bức tường phù điêu, xe ngựa cao lớn tạo thành cái bóng dài, nhóm lớn hộ vệ, bà tử vây quanh xe ngựa, cái bụng lộ ra, nữ tử với dung nhan xinh đẹp thanh lệ, mày dài hòa tóc mai được ma ma đỡ xuống xe ngựa. Nàng chải thiêu tâm kế, mặc hiếu phục, thế nhưng khí độ vẫn bất phàm.

      Nàng nhàn nhạt nhìn qua bức tường phù điêu phía trước, hơi trầm ngâm hỏi: " phải phái người đưa tin cho mẫu thân sao, tại sao vẫn còn chưa tới?"

      Ma ma bên cạnh vội vàng trả lời: "Có lẽ là chưa kịp tới thôi."

      "Bà vẫn là cái tính tình lề mề đại khái này." La Nghi Tuệ lãnh đạm , "Ngươi lại qua chỗ muội muội , kêu Tuyết Chi đưa muội muội đến linh đường bên kia, ta trước dâng hương đốt tiền vàng cho tổ mẫu."

      Ma ma vâng dạ trước, La Nghi Tuệ tiếp đó được đại nha đầu dìu đỡ, nghiêng đầu hỏi: "Cố ý nhường Đại bá phụ trở về trước bước, vậy mà Đại bá mẫu lại nghênh đón xong Đại bá phụ liền ?"

      Đại nha đầu : "Vâng đón xong liền , tại nên tới linh đường thôi."

      La Nghi Tuệ mới thở dài: "Đại bá mẫu ngay cả việc bằng mặt bằng lòng cũng làm được, xem ra quả mâu thuẫn đơn giản. Cũng biết thời gian ta có ở đây rốt cuộc phát sinh chuyện gì, bà ngay cả hành vi của bản thân cũng để ý."

      Đại nha đầu nâng đỡ tay nàng, để La Nghi Tuệ cẩn thận đường dưới chân: "... Cũng may ngài chạy về, nếu tình cảnh của tỷ muội chúng ta như vậy, cũng quá hung hiểm."

      La Nghi Tuệ thêm gì, nhưng ánh mắt hơi hơi lạnh lẽo.

      Nghi Ninh bị Lâm Hải Như vội vã dẫn tới bức phù điêu trước cổng. Chỗ bức phù điêu đó rất nhiều người hầu nghỉ ngơi, Thế tử phu nhân chờ trong chốc lát, linh đường rồi.

      Lâm Hải Như mặt lộ ưu sầu, vậy là vẫn đến trế.

      với Nghi Ninh: "Trưởng tỷ của con chừng rầy la ta, con lát nữa phải giúp ta..."

      Nghi Ninh nghe mà trợn mắt há mồm, mới nghe qua mẫu thân khiển trách nữ nhi, nào có ngược lại chứ!

      Lâm Hải Như thế nhưng vẫn rất rầu rĩ, cái vị trưởng nữ này quá lợi hại. Trước kia La Nghi Tuệ chưa xuất giá, quản bà ít, đông quản tây quản. La Nghi Tuệ chút, bà lại càng làm càng ổn. Cho nên lúc trước La Nghi Tuệ chưa xuất, chuyện nhị phòng toàn bộ đều do nàng quản.

      Lâm Hải Như rơi vào thanh nhàn, dù sao bà làm chuyện gì cũng xong. Mà La Nghi Tuệ người cũng như tên, giống như phiên bản trẻ tuổi của La lão thái thái.

      Linh đường được đặt tại chính đường.

      Trong chính đường vẫn còn người tới chia buồn, trướng trắng rủ thấp, khói nhang bao phủ, đạo sĩ làm pháp .

      Nghi Ninh vừa nhìn liền thấy bóng lưng, dáng người cao gầy, cần cổ dài. Nàng quỳ gối lên hương cho La lão thái thái, lúc đứng thẳng lên nha đầu tới đỡ nàng, bụng nàng nhô lên, thần tình nhàn nhạt. Thời điểm Nghi Ninh nhìn thấy nàng trong lòng nảy lên, có loại cảm giác vô cùng quen thuộc.

      La Nghi Tuệ cũng thấy Nghi Ninh được Lâm Hải Như dắt tay.

      Muội muội của nàng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt tựa hồ có chút hiếu kỳ, còn hoạt bát vốn có nữa.

      Lâm Hải Như kéo Nghi Ninh tiến lên nghênh đón, thấp thỏm cười cười: "Tuệ tỷ nhi, con rốt cuộc có thể trở lại! từ kinh thành về đây chỉ mất hai ngày ngắn ngủi, con sợ là mệt mỏi rồi. Nếu thắp hương, vậy ngại xuống trước nghỉ ngơi lát..."

      La Nghi Tuệ : "Vừa vặn, ta còn có lời muốn hỏi người." Nàng lại nhìn về phía Nghi Ninh được Lâm Hải Như dắt trong tay, dường như muốn gì đó.

      Lâm Hải Như thở dài giải thích: "Sau khi lão thái thái mất , Nghi Ninh liền còn hoạt bát như xưa."

      La Nghi Tuệ nghe thấy Lâm Hải Như như vậy, chỉ cảm thấy trong tâm đau giống như xoắn lại. Nàng chìa tay về phía Nghi Ninh, hạ thấp thân mình, ấm áp cười : "Mi Mi, mau tới chỗ tỷ tỷ."

      Nghi Ninh nhìn La Nghi Tuệ, tự bản thân thân thể có loại cảm giác muốn xa rời, loại cảm giác này thậm chí so với lúc đối diện La lão thái thái còn mãnh liệt hơn. Chỉ muốn nhào tới trong ngực nàng, thống thống khoái khoái khóc trận. Nghe thấy La Nghi Tuệ kêu nhũ danh của nàng, chóp mũi lại như cảm thấy chua xót, nàng tiến lên trước mấy bước nhào vào trong ngực La Nghi Tuệ, ôm lấy cổ nàng, nhàng kêu tiếng "Trưởng tỷ" .

      La Nghi Tuệ đem Nghi Ninh ôm chặt, vỗ về lưng của nàng : " sao đâu, tỷ tỷ trở lại rồi." Nàng nhìn Nghi Ninh vốn là tiểu bá vương ai thấy đều sợ, bây giờ lại có loại cảm xúc đáng thương yếu đuối chỗ nương tựa, càng đau lòng áp mặt sát vào khuôn mặt của Nghi Ninh.

      "Tỷ tỷ quay về rồi, ngươi liền có núi dựa, phải sợ." La Nghi Tuệ mềm giọng .

      Nghi Ninh mặc dù là lần đầu tiên gặp nàng, nhưng người vị trưởng tỷ xa lạ này có loại hơi thở quen thuộc. Nhìn coi cẩn thận, nàng cùng trưởng tỷ tướng mạo có mấy phần tương tự, chẳng qua trưởng tỷ minh lệ hơn chút, nàng vẫn còn khí tức non nớt của hài tử.

      Sau khi mẫu thân mất, La Nghi Tuệ mười tuổi liền chăm sóc muội muội. Muội muội học , học trò chuyện, bập bẹ tập kêu tỷ tỷ, chân ngắn tập tễnh bước theo sau lưng nàng, đuổi theo muốn nàng ôm. Tình cảm của La Nghi Tuệ đối với muội muội này quả thực tầm thường.

      Khi đó gả đến Ninh Viễn Hầu phủ, hận thể đem muội muội cũng buộc vào khăn gói mang . Tránh cho nàng ở lại La gia bị người khi dễ.

      Thời điểm ở Hầu phủ nghe muội muội rơi xuống nước, nàng trong lòng nóng nảy. Nếu phải bản thân mang thai chưa được ba tháng, khẳng định chạy về rồi, may sau đó muội muội bị sao. Lại nghe La Thận Viễn trúng giải nguyên, rồi tiếp đến là chuyện La lão thái thái mất.

      La Nghi Tuệ chờ được nữa, bản thân mang bầu cũng phải trở lại. Ninh Viễn Hầu Thế tử Phó Chính Thanh khuyên nàng nên gấp, cẩn thận hài tử trong bụng. Nàng trừng mắt nhìn Phó Chính Thanh cái bản thân liền trở về trước, Phó Chính Thanh sợ nàng xảy ra việc gì, xử lý xong chuyện trong tay cũng muốn chạy tới.

      Về đến chỗ của Lâm Hải Như, nha đầu bưng trà lên. La Nghi Tuệ nhấp ngụm trà hỏi: "Thân thể tổ mẫu vẫn luôn tốt, nhưng cũng xảy ra chuyện lớn gì, sao đột nhiên lại được vậy?"

      Đặt ly trà xuống, nghĩ đến La lão thái thái đối tốt với mình, La Nghi Tuệ trong lòng có chút dễ chịu. Có điều nàng biết ngoài tang lễ của tổ mẫu, nàng còn chuyện quan trọng hơn phải làm, lần này nàng trở về chính là muốn xử lý xong những chuyện đó.

      "Ta cũng ràng lắm." Giọng của Lâm Hải Như giảm thấp xuống.

      Nghi Ninh dựa vào bên người La Nghi Tuệ, người La Nghi Tuệ thoang thoảng mùi thơm của danh dành, ngửi rất thích. Nàng phát vị trưởng tỷ này luôn rất trấn tĩnh, vô luận là tế bái La lão thái thái, hay là mới vừa rồi vô tình gặp được Trần thị ở đường. Lúc Trần thị nhìn thấy nàng vẻ mặt khẽ thay đổi, nàng vậy mà khuất thân thỉnh an Trần thị.

      Nàng bước ra ngoài cửa nhìn qua, dưới hành lang hiên giữa, La Nghi Tuệ mang theo ma ma phân phó nha đầu thu thập rương hòm.

      Hẳn phải ở lại thời gian dài , Nghi Ninh suy nghĩ, vô hình có chút an tâm.

      "Lão thái thái ban đầu mời Trịnh ma ma trở lại chữa bệnh, hôm đó lúc Trịnh ma ma sắp lão thái thái phát bệnh..." Lâm Hải Như , " chống đỡ bao lâu được. Nghi Ninh vốn là muốn chăm nom, đại tẩu muốn cho Nghi Ninh quay về. Nghi Ninh vừa , lão thái thái liền ngừng thở..."

      Lâm Hải Như nghĩ đến cảnh tượng hôm đó, giọng điệu lại trầm trọng mấy phần: "Đại tẩu ngay sau đó kêu Nghi Ninh dọn khỏi chính đường... Lão thái thái đem đồ của bản thân đều để lại cho Nghi Ninh, nếu phải Thận Viễn giúp Nghi Ninh, đại tẩu nhất định tuân theo. Bây giờ những thứ này của Nghi Ninh đều do Thận Viễn quản lý."

      Thời điểm những chuyện kinh tâm động phách này phát sinh, mình lại ở bên cạnh nàng.

      La Nghi Tuệ chậm rãi xoa đầu Nghi Ninh.

      Nàng ngẩng đầu lên : "Ta muốn hỏi chuyện của La Thận Viễn. Bất quá nghĩ đến người cũng ràng, bây giờ ở đâu?"

      Hoàng giáp báo lên kinh, thân phận của thiếu niên cử nhân La Thận Viễn cũng truyền khắp kinh thành. Lúc La Nghi Tuệ nghe cũng hề kinh ngạc, La lão thái thái sớm qua với nàng lợi hại của vị Tam đệ này. Chuyện nàng quan tâm hơn chính là, trong lòng La Thận Viễn đến tột cùng suy nghĩ như thế nào.

      Nghi Ninh nghe giọng điệu của trường tỷ, dường như ấn tượng đối với Tam ca tốt lắm.

      Suy nghĩ kỹ , trong trí nhớ thái độ của La Nghi Tuệ đối với La Thận Viễn rất giống với của La lão thái thái, nàng thích vị đệ đệ thứ xuất này.

      Nhưng hai vị này thể có mâu thuẫn được!

      Nàng kéo tay La Nghi Tuệ, với nàng: "Trưởng tỷ, Tam ca đối với ta tốt lắm. dạy ta luyện chữ, còn giúp ta quản lý cửa hàng và điền trang nữa."

      Tuổi muội muội còn , sao hiểu được cách phân biệt người xấu người tốt. La Nghi Tuệ chỉ vuốt ve khuôn mặt nàng : " Được, Mi Mi ngoan. Chờ tỷ tỷ gặp qua Tam ca của muội rồi sau. Có được hay ?"

      Nghi Ninh thầm thở dài, có điều nghĩ qua cũng phải, lấy tâm trí của La Nghi Tuệ, tự nhiên chỉ nghe lời đứa bé.

      "Kiều di nương hẳn vẫn mạnh khỏe?" La Nghi Tuệ lại hỏi Lâm Hải Như.

      Lâm Hải Như lúc này nhưng biết gì, bà ấp a ấp úng hết nửa ngày. La Nghi Tuệ nhìn về phía Thụy Hương, Thụy Hương chỉ có thể : "Lão gia thường chỗ Kiều di nương, nàng liền lấy việc này làm cớ thường xuyên đến thỉnh an Nhị thái thái, trừ chuyện này ra ngược lại cũng yên ổn."

      La Nghi Tuệ nghe lời của Thụy Hương, liền hiểu bây giờ Kiều di nương là tình huống như thế nào.

      Nàng đạm nhạt : "Kiều di nương ngược lại có tiến bộ, có điều ta trở về lại phải là vì nàng ta. Ta lần này trở về ra là vì chuyện..." Kiều di nương sau này chỉnh đốn lại cũng được. Nàng nhìn Lâm Hải Như, chậm rãi , "Tổ mẫu còn, sau này tất yếu phân nhà. So với kéo dài về sau, bằng tại tách ra luôn."

      Lâm Hải Như bị lời đích trưởng nữ làm sững sờ.

      Bà cũng muốn phân nhà, nhưng La Thành Chương đồng ý.

      Hơn nữa tại sao càng sớm càng tốt? Lão thái thái mới vừa , chuyện này quả bất hiếu đó.

      La Nghi Tuệ giải thích, nàng chỉ : "Đợi buổi tối ta với phụ thân, tại vừa mới trở về, ta muốn đốt cho tổ mẫu chút tiền vàng."

      Nàng dắt Nghi Ninh tới linh đường, quỳ đốt tiền giấy nửa canh giờ, sau đó lại mang Nghi Ninh thỉnh an vị La đại gia vừa mới trở về.

      La đại gia sắc mặt bình tĩnh bảo La Nghi Tuệ cần đa lễ. Ông chẳng qua bởi vì đường tinh thần có chút uể oải, nhưng cũng có dáng vẻ thương tâm quá độ.

      Quả nhiên hổ là người làm đại quan, tâm tư bậc này La Thành Chương so được.

      Nghi Ninh trong lòng lại suy nghĩ, sau khi tổ mẫu mất, La đại gia và phụ thân đều phải để đại tang ba năm. Trong ba năm này La đại gia chỉ có thể ở lại trong nhà, đối với con đường làm quan của ông có lợi, ảnh hưởng tới phụ thân ngược lại lớn. chỉ sĩ đồ của La đại gia phải trì hoãn, hôn của La Hoài Viễn cũng bị ảnh hưởng.

      Nàng đột nhiên hiểu tại sao La Nghi Tuệ bây giờ lại đề xuất việc phân nhà, tại đúng là thời cơ tốt nhất. Nếu như sau này nhắc lại, chờ chuyện của đại phòng bụi trần lắng xuống, nhị phòng nhất định càng chịu thiệt. Với lại lấy thủ đoạn của Lâm Hải Như, lúc hai nhà cùng qua đại tang, bà tuyệt đối áp chế được Trần thị.

      Có điều hiếu đạo dù sao cũng là vấn đề, biết La Nghi Tuệ giải quyết như thế nào.

      La Nghi Tuệ trở lại, những đệ đệ muội muội khác cũng phải tới gặp nàng.

      chỉ bởi vì nàng là đích trưởng tỷ trong nhà, mà còn bởi vì thân phận là Định Bắc Hầu thế tử phu nhân của nàng.

      Trần thị nhìn Nghi Ninh đứng bên người La Nghi Tuệ, bà liền nghĩ tới bản di chúc khiến bà giận đến ngứa ngáy răng của La lão thái thái.

      Bà trước kia xem thường La Nghi Ninh, hài tử có đích mẫu, sao có thể so bì với Nghi Ngọc, Nghi Tú của bà, bà cũng tin Lâm Hải Như coi La Nghi Ninh như con đẻ. Nhưng nghĩ đến những thứ này nọ mà La lão thái thái để lại cho La Nghi Ninh, lại trông La Nghi Tuệ, La Thận Viễn đều cùng dáng vẻ người bảo hộ đứng ở bên cạnh La Nghi Ninh, bà biết La Nghi Ninh thế nào cũng kém gì hơn.

      Ai bảo nàng có hai ca ca tỷ tỷ tốt đây.

      Vả lại tiểu nha đầu La Nghi Ninh này cũng đơn giản, nhìn như ngây thơ dễ thương, thực ra cũng là đứa thông tuệ. Chuyện hôm đó Nghi Ngọc bị nàng phát đưa tình với Trình lang, tâm trí bậc này chỉ sợ cũng phải hài tử đơn giản có thể làm được. Chỉ có điều nàng để cho người khác nhìn ra mà thôi.
      Last edited: 29/7/17
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :