1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 90

      “À, lần này tôi đến là để nói với cậu một tiếng, chúng tôi tăng lên cường độ tìm kiếm cũng phát hiện được bóng dáng của bà An, cho nên hy vọng cậu chuẩn bị sẵn tâm lý cho tốt.”

      rũ mắt, “Tôi hiểu rồi.”

      “Đội trưởng Lý!” Tên sai vặt đứng dưới thác nước nhân tạo vẫy vẫy tay.

      Lý Tất nhìn An Đồng, cùng qua, tựa hồ kiên nhẫn nói: “Có gì mà ngạc nhiên vậy.”

      “Chỗ này đã được cải tạo lại.”

      Lý Tất cúi đầu nhìn chỗ chỉ có bồn hoa và thảm cỏ dưới đất, thuận miệng nói: “Theo điều tra, bà An là gặp được người nào đó nên mới vội vã thong dong ra khách sạn và biến mất, cậu An, chúng tôi đoán người kia có thể là phạm nhân, cũng có thể là người quen của bà An.”

      “Vậy sao?” Trong mắt An Đồng một gợn sóng.

      Lý Tất nói trắng ra, “Cậu An, ngại để chúng tôi đào chỗ này lên nhìn chứ?”

      An Đồng mỉm cười, “Đương nhiên là .”

      Mắt tên sai vặt sắc lên, lập tức vào nhà kín trồng hoa bên cạnh lấy ra một cái xẻng, việc cực khổ đương nhiên là hắn phải nhận thầu mà làm, dưới ánh mắt Lý Tất bảo đào xuống, hắn nhanh chóng đào ra một cái lỗ, mà đào sâu đến nửa mét cũng chỉ xuất hiện một đám tưởng vi hồng, còn cái gì khác.

      biết tiếp theo phải làm sao gã sai vặt ngơ ngác nhìn boss nhà mình.

      Tường vi héo tàn lẳng lặng nằm mặt đất, đóa hoa héo rũ có xu hướng sắp phân rã, sắc mặt Lý Tất có chút cứng ngắt, “Cậu An… còn có thói quen chôn hoa sao?”

      “Hoa có đôi khi làm phân bón rất tốt.” An Đồng chậm rãi nói, “Qua một đoạn thời gian nữa, tôi dự tính trồng hoa hồng trắng ở đây.”

      “Mẹ mình mất tích, cậu An còn có thể nhàn rỗi thoải mái chăm hoa, thật đúng là có hưng trí.”

      “Trồng hoa và hứng thú có quan hệ, đó là tu thân dưỡng tính, thời điểm khẩn trương cần bảo trì tâm bình tĩnh, trái đất cũng vì tôi gặp chuyện may mà quay nữa phải sao? Sĩ quan Lý.”

      “Cậu An từng chữ như châu ngọc, tôi được lợi phải ít.” Lý Tất cười giả dối, “Hôm nay quấy rầy, về sau nếu có tin tức tôi sẽ lại đến.”

      “Hai vị sĩ quan thong thả.”

      ra biệt thự, người theo hiểu nói với Lý Tất, “Tôi thấy An Đồng này rất tốt nha, tuy rằng thân thể được nhưng nhiệt tình sống với tự nhiên, đội trưởng Lý sao lại nghi ngờ cậu ta?”

      “Cho đến lúc trước tôi chỉ nghĩ loại trừ phạm nhân, mà hiện tại tôi mới nghi ngờ cậu ta.”

      “Tại sao?”

      “Cậu ta ẩn giấu quá sâu.”

      Lý Tất nhìn gái chạy đến biệt thự, biết nghĩ cái gì.

      Trong sân vườn, An Đồng vừa tiễn bước một đám khách lại nghênh đón một vị được nuông chiều, mặt Phong Quang tươi cười sáng lạn, “Đã lâu thấy, có nhớ em ?”

      Thật ra bọn họ mới gặp mặt hôm qua.

      An Đồng nâng mắt, “Có nhớ một chút.”

      sửng sốt, đó là một đáp án ngoài dự đoán, trước đây đối với sự đùa giỡn của , một mực cười bỏ qua mà trả lời, bất quá rất nhanh thấy một cái hố to xuất hiện mặt cỏ vốn bằng phẳng, chỉ tay, “Chỗ đó bị gì vậy?”

      “Có hai sĩ quan thú vị đến đây.”

      “Có liên quan đến mẹ sao?”

      “Phải.”

      Phong Quang nghiêng đầu, “Vậy sao lại đào một cái lỗ ở nhà ?”

      “Đại khái họ nghi ngờ tôi chôn xác ở chỗ này .”

      kinh ngạc che miệng, “Sao lại như vậy, đám cảnh sát này có bệnh à?”

      “Bọn họ có bệnh, Phong Quang em phải rất rõ ràng sao?”

      “A?” mê muội nháy mắt mấy cái.

      An Đồng đón lấy ánh nắng ấm áp, khóe mắt cong lên một độ cong mê hoặc lòng người, “Lần này, thật muốn cảm ơn em.”

      Chương 91

      An Uyển sau khi ly hôn thì trở thành một nữ cường nhân kinh doanh, đồng thời bà cũng là một người mẹ độc thân mang theo một đứa nhỏ, người quen biết bà đều nói đứa nhỏ này là mệnh của bà, bà có thể vì con mình mà trả giá mọi thứ, sợ con bà bị bệnh tật quấy nhiễu từ nhỏ đến lớn, bà cũng chưa từng từ bỏ.

      Vì thế, bất luận là ai giết người mẹ như vậy đều là một người đáng được tha thứ, huống hồ giết một người mẹ như thế còn là đứa con ruột của bà.

      Là khi nào đây? An Đồng phát hiện ra bí mật đó, là ngày sinh nhật hai mươi tuổi của .

      Đêm đó, mẹ ở nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tiếp nhận một cuộc gọi điện thoại, là bác gĩ gia ̀nh của gọi tới, bởi vì bị sa thải bằng một lý do râu ria cho nên mới đánh một cuộc gọi này, để đòi tiền.

      “Bà An, tôi biết An Đồng có bệnh, thân thể cậu ta tốt là vì bà mỗi ngày đều bắt cậu ta uống thuốc, tôi cũng biết vì tôi phát hiện ra nguyên nhân này nên bà mới sa thải tôi, nếu An Đồng biết người mẹ mà mình cực kỳ tôn trọng là hung thủ hại mình phải ngồi xe lăn, bà đoán cậu ta sẽ nghĩ như thế nào? Muốn tôi bảo vệ bí mật này cũng được, nhưng tôi hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy phí giữ bí mật trong thẻ của tôi.”

      An Đồng một câu cũng nói liền cúp điện thoại, mỉm cười cùng mẫu thân ăn xong bánh kem sinh nhật, nghe bà nhắc tới mấy chuyện thú vị của chính mình, có đôi khi sẽ phản bác một ít chuyện cười trước đây của bị mẹ mình lấy ra chọc , có đôi khi cũng sẽ cùng mẹ mình nhớ đến những hồi ức từng khiến người ta khó quên, mỗi một bữa cơm của nhà họ An đều là vui vẻ và hòa thuận, bà là một người mẹ cực kỳ xứng đáng, là một đứa nhỏ cực ngoan biết nghe lời.

      Ngày hôm sau, gửi một khoản tiền cho người từng là bác sĩ gia ̀nh của .

      đến biết bao bệnh viện lớn nhỏ, mỗi bệnh viện đều xác ̣nh được bệnh tình, đổi qua các bác sĩ gia ̀nh khác nhau, mỗi một bác sĩ đều thể làm bệnh tình có chút khởi sắc, mỗi vài tháng trôi qua, An Uyển sẽ sa thải bọn họ, mà An Đồng cười nhận lấy hết thảy, thân thể rất đau đớn, thuốc rất đắng, mùi bệnh viện rất khó ngửi, nhưng chưa một lần oán giận.

      làm sao có thể để một người mẹ mình như vậy qua đời?

      Khi An Uyển làm, đẩy xe lăn đến thư phòng trước kia chưa từng bước đến, nơi đó có một ngăn kéo được khóa lại, lấy ra chìa khóa được chế tạo lại, mở khóa ra, ở một góc u ám nhất xếp đủ loại thuốc, có loại giảm bớt hệ miễn dịch, có làm xốp xương ́t, còn có thuốc làm đầu óc căng thẳng,… Rất nhiều, An Đồng kiên nhẫn xem hết, đem mọi thức khôi phục nguyên trạng ra khỏi thư phòng, đợi đến thời gian tan tầm, như cũ dùng nụ cười chân thành nhất chào đón mẹ mình trở về.

      “Phong Quang, em nói xem, một người mẹ có thể vì bảo vệ con mình mà chết sao?” mặt An Đồng lộ ra thần sắc mê hoặc, “Tại sao mẹ lại như vậy?”

      tiếc nuối, than thở, bởi vì cuối cùng vẫn phải tự mình động tay.

      Phong Quang nói: “Mỗi người đều khác nhau, có vài người có thể vì bản thân mà hy sinh người thân của mình, nhưng cũng có vài người sẽ cam tâm tình nguyện trả giá mọi thứ để bảo vệ người mà họ .”

      “Vậy còn em? Em là loại người nào?”

      “Chỉ cần là người em , cho dù ấy đứng dưới ánh mặt trời, hay là đứng ở một góc mốc meo u ám nhất, em cũng sẽ đứng cùng một chỗ với ấy.”

      An Đồng hái xuống một đóa tường vi hồng, nói nhỏ: “Cho dù tay sẽ dính máu?”

      quả quyết: “Cho dù tay có dính máu.”

      An Đồng khẽ cười, “Phong Quang, em là một bé ngu ngốc.”
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ, nhoxbina33 others thích bài này.

    2. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12
      Cầu chương tiếp. :yoyo42: đoạn hay.. ...:yoyo44:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      aaaaaaaa muốn bạo loạn , truyện hay quá tình tiết diễn ra đoán trước đươc luôn . Mình cảm thấy rấttttttttttt sung sướng vì nhảy đươc hố này của bạn đó @Nhi Huỳnh
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 92

      “Em có bé!” Một câu này châm lên tính nóng nảy của , “Em sẽ mười tám nhanh thôi!”

      “Còn phải chỉ là bé con sao?” An Đồng nâng mắt nhìn , ý cười thản nhiên trong mắt.

      phải nói tuổi của em, nói em ngây thơ!” Phong Quang cắn răng, từ ý cười trong mắt mà nhận ra ẩn ý.

      vẫy tay, “Lại đây.”

      “Làm gì?” một bên hỏi, một bên lại nhịn được lại gần từng bước.

      “Ngồi thấp xuống một chút.”

      Phong Quang nghe theo, mê hoặc nhìn , đóa hoa tường vi hồng trong tay cài lên giữa tóc .

      “Quả nhiên, sắc hồng rất thích hợp với em.”

      Trái tim ngừng đập một giây, ngơ ngác hỏi: “ có ý gì?”

      “Ý là em xinh đẹp.”

      bất mãn bĩu môi, “Chỉ vậy thôi?”

      “Chỉ vậy thôi.” Thanh của An Đồng vẫn luôn êm tai như vậy.

      Nhưng Phong Quang vẫn hài lòng, tin tưởng chắc chắn là có ý khác, vì thế do dự hỏi: “ có phải… có thích em một chút?”

      “Có lẽ.”

      Câu trả lời ba phải thế nào cũng được làm cho gái tức giận bĩu môi.

      Bộ dạng tức giận của thật sự đáng , An Đồng bật cười, nói nhỏ: “Ngày mai tôi ̣nh trồng hoa hồng trắng ở đây, em đồng ý đến giúp tôi ?”

      “Em đồng ý!” nhấc tay, cao hứng phấn chấn, tường vi hồng tóc làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng như tuyết.

      An Đồng nhìn xuống, có thể cam đoan làm cho một đóa hoa nở ra được dáng vẻ đẹp nhất, nhưng lại tự tin cam đoan mình có thể làm cho con người cũng có thể như thế nở rộ.

      Những thứ tồn tại đời này, thời kỳ xinh đẹp nhất đều quá ngắn.

      Phong Quang tâm tình tốt, sôi nổi thong thả rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ lúc thời gian đã gần bảy giờ, nâng mặt hưng phấn nghĩ, cảm giác kéo gần lại ít khoảng cách với nam thần đó!

      Hạ!” Lý Tất chờ từ lâu gọi lại.

      Phong Quang quay đầu, nháy mắt mấy cái: “Chú là?”

      “Chào , tôi gọi là Lý Tất.” Hắn đưa ra chứng nhận cảnh sát cho xem qua, hắn thu lại và nói: “Tôi là một cảnh sát.”

      Phong Quang kinh ngạc, “Cảnh sát? Tôi chưa bao giờ làm chuyện xấu, càng có phạm pháp, đèn xanh đèn đỏ chưa bao giờ vượt ẩu, ngồi phương tiện giao thông công ̣ng đều đợi người ta xuống hết rồi mới lên, chứng nhận đoàn viên tôi còn giữ ở nhà đó!”

      “Phụt!” Một cảnh sát trẻ khác phì cười.

      Lý Tất liếc tên sai vặt của mình một cái, ́ gắng cười hiền lành một chút, “ Hạ cần hiểu lầm, tôi tới tìm phải vì vi phạm cái gì, mà là muốn hỏi một chút những chuyện mà biết.”

      Nghe được phải vì bản thân phạm tội, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Muốn biết chuyện gì?”

      “Tôi biết cùng cậu An là hàng xóm, biết cùng cậu ấy là dạng quan hệ như thế nào?”

      “Là quan hệ người theo đuổi và người bị theo đuổi”

      “Cái gì, cậu ta theo đuổi !?” Gã sai vặt tức giận, “ còn vị thành niên đó!”

      phải, là tôi theo đuổi ấy.”

      Gã sai vặt dừng lại sau đó rất nhanh lớn tiếng nói: “Học sinh cao trung đương sớm vậy!”

      “Học sinh cao trung sao thể sớm? Tôi lại cần lo lắng chuyện học tập.”

      sớm đều thể ra hoa kết quả…”

      Khuỷu tay Lý Tất thúc vào bụng gã, gã thét lớn một tiếng, đáng thương tội nghiệp lui ra sau từng bước, quyết ̣nh thèm nhắc lại nữa.

      Hạ cần để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục nói đến chuyện của cậu An.” Lý Tất là cảnh sát chứ phải chủ nhiệm dạy học, hắn sẽ so đo chuyện học sinh nhỏ này đương, hơn nữa bình tĩnh mà suy xét, người như An Đồng đối với các gái mà nói thực sự rất có lực hấp dẫn lớn.”

      “Chú muốn nói chuyện gì về An Đồng, ấy bị sao vậy?”

      Hạ có gặp qua mẹ của cậu An ?”

      Chương 93

      Phong Quang lắc đầu, “ có, lúc tôi đến đây cũng chỉ có một mình An Đồng ở nhà.”

      “Nhà họ An cũng chỉ có một mình cậu An, mẹ của cậu ấy chưa từng xuất hiện qua cảm thấy kỳ lạ sao?”

      “Chuyện này có gì phải tò mò, nhà của tôi cũng vậy thôi, tôi đã một tháng chưa gặp qua mẹ mình, bà mỗi ngày khi tôi chưa rời giường đã đến công ty rồi, chờ tôi ngủ mới trở về, gần đây lại ở luôn trong công ty, tôi muốn gọi điện thoại thì bà ấy cũng có thời gian, nữ cường nhân ở thế giới này đúng là khó hiểu.”

      Được rồi… Lý Tất biết mình nên hỏi vấn đề này, hắn đổi vấn đề khác, “ Hạ có thấy cậu An có chỗ nào đúng ?”

      “Có à, nhiều lắm!”

      Lý Tất cùng gã sai vặt nghiêm túc trang trọng nói: “ đúng chỗ nào?”

      thanh của ấy có thể khiến lỗ tai người ta mang thai luôn, tươi cười có thể khiến tôi chóng mặt hoa mắt, còn có mỗi lần ấy gọi tên tôi thì tôi liền thấy cả người có sức.”

      Gã sai vặt kề sát tai Lý Tất, “Đội trưởng Lý, gái nhỏ này là một người háo sắc.”

      Lý Tất theo bản năng gật đầu, hắn gặp qua háo sắc nhưng chưa thấy kiểu háo sắc này bao giờ, hắn thu hồi sổ tay ghi chép, cực kỳ có lòng tốt mà nhắc nhở, “ gái nhỏ à, cậu An này phải người đơn giản như nghĩ đâu.”

      “Đương nhiên, ấy là một chàng trai giàu có nội tâm tràn đầy.”

      ̉ họng Lý Tất nghèn nghẹn, lưu lại ánh mắt có chút thương hại, mang theo gã sai vặt mất, nghĩ có thể từ trong miệng hỏi ra được chút tin tức, thật sự là hắn suy nghĩ nhiều!

      Phong Quang bĩu môi với hai bóng người kia, chạy trở về nhà, cha hiện tại đặc giờ giới nghiêm là bảy giờ, tuy nói sợ cha mình, nhưng đối diện với một cái mặt thối tâm tình cũng sẽ siêu kém.

      Mà ở một góc xa lạ nào đó, tin đồn trong một đêm như lửa bị gió thổi bùng lên, từ lúc có người nhìn thấy có cảnh sát tìm đến cửa, tin đồn An Đồng giết mẹ mình cánh mà bay, tốc độc lan truyền so với ca từ của mấy bác gái còn nhanh hơn, có người đối với nhà họ An này tôn kính mà thể gần gũi, có người đặc biệt lôi kéo bạn bè chung chí hướng lại đây chỉ trỏ một phen, nghĩ muốn làm thám tử lừng danh, tóm lại, An Đồng vốn thường ra ngoài nay bị cách ly càng thêm lợi hại.

      “Em sau này nên đến tìm tôi thì hơn.”

      Phong Quang nhổ hoa tường vi hồng lên, chú ý bị đâm vào, còn chưa kịp kêu đau thì đã tra hỏi: “Tại sao?”

      An Đồng thở dài, một tay cầm lên miếng dán urgo bàn, một tay nắm tay kéo sang dán lên miệng vết thương, động tác cẩn thận làm đau , “Em thừa biết hiện tại có quan hệ gì với tôi cũng tốt.”

      “Em đây cùng đoạn tuyệt quan hệ lại càng tốt!”

      “Phong Quang.”

      cần tính toán muốn thay đổi ý nghĩ của em, em biết mà, người giúp việc theo giờ của tới nữa, bác sĩ gia ̀nh cũng là gạt em thôi, chỉ có một mình , có em phải làm sao chứ?” Phong Quang đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm chàng trai trẻ tuổi ngồi xe lăng, lời nói như vậy có vẻ khí thế.

      An Đồng bị lời của chọc nở nụ cười, “ có em tôi cũng có thể sống rất tốt.”

      gạt người, mỗi lần lúc em đến, thời tiết tốt cứ ngồi phơi nắng trong sân nhà, nhìn chằm chằm một đóa hoa cũng có thể nhìn chăm chú một lúc lâu, trời có mưa rơi, cứ ngồi trước cửa sổ bằng kính, nhìn mưa ngừng rơi xuống, có biết mỗi lần nhìn đến bộ dạng an tĩnh của thì trong lòng em rất khó chịu ?”

      Một luồng sáng xẹt qua đôi mắt An Đồng, hỏi: “Phong Quang, em nhìn lén tôi sao?”

      đúng lý hợp tình, “Thì sao, em chính là nhìn lén , được à?”

      Mỗi khi nhìn lẻ loi một mình, chung quy sẽ có xúc động muốn đứng bên người .

      “Tôi thế nhưng biết…” An Đồng bất lực ôm tráng, “Em còn có cái sở thích này.”

      “Yên tâm , lúc tắm rửa thay quần áo em có nhìn lén đâu.” vẫn còn có nguyên tắc của mình à.

      thấy rằng bản thân nên cảm thấy may mắn một chút, ánh sáng lắng đọng lại trong mắt, tươi cười bi thương, “Cuộc sống của tôi đã bị lấy mất, có màu sắc hay sắc thái, đây là thế giới của tôi, Phong Quang, em nên tiến vào đó.”
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ, hacphong30 others thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 94

      “Nhưng em đã tiến vào rồi, còn đứng trước mặt , ở cạnh , cho dù muốn đuổi em ra cũng đuổi được, xem, khoảng cách hiện tại của chúng ta, gần đến nổi em có thể nắm lấy tay .” Phong Quang mạnh dạn cầm lấy tay , vẻ mặt bướng bỉnh nghiêm túc, dùng hành động nói với đã quyết ̣nh mọi chuyện, mười đầu trâu cũng kéo lại được.

      Ngón tay An Đồng giật giật, cuối cùng nhịn được mà cầm lại tay , khi chạm đến ánh mắt dám tin của , bất đắc dĩ cười một tiếng, trước đây đối với hành vi thân mật của chưa từng đáp lại, “ trồng hoa hồng trắng thôi.”

      “Được!” Phong Quang đáp ứng, nhưng lại như cũ động tay.

      An Đồng hỏi , “Sao vậy.”

      muốn thả tay ra.”

      “Vậy cần thả.”

      “Thật tốt.” thanh của ngọt ngào, mang theo tươi cười thỏa mãn đến gần từng bước, muốn ngồi xổm xuống nhìn rõ hơn nhưng chỉ trong giây lát, bị kéo ngồi lên đùi , nhanh chóng muốn đứng dậy lại bị tay kia của ngăn lại.

      “Đừng cử động.” Giọng nói của vang lên bên tai .

      Phong Quang đỏ mặt nói: “Nhưng mà… như thế sẽ đè nặng chân của .”

      sao, em rất nhẹ.” Rất nhẹ, cũng rất nhỏ, ở trong lòng , thân người nhỏ nhắn mềm mại làm cho tay khẩn trương, trong lòng cảm thấy ôm thế nào cũng đủ, “Phong Quang.”

      “Dạ…” đáp lại khe khẽ, đỏ ửng mặt thế nào cũng giảm bớt.

      lại gọi tên một lần nữa, “Phong Quang.”

      “Sao vậy? Em còn chưa nhổ xong đám tường vi hồng này đâu, phải nói muốn trồng hoa hồng trắng sao?” Vừa nãy nghĩ cần rời khỏi mới tốt, nhưng hành động thân mật khiến người ta mặt đỏ tim đập hiện tại làm cho hận thể lâm trận bỏ chạy.”

      Chỉ còn lại một đóa tường vi hồng.

      “Để lại một đóa tường vi hồng này .” Mắt An Đồng dưới ánh mặt trời lây nhiễm một sắc màu ấm áp, biết nhớ tới chuyện gì, thần sắc lại mềm mại một phần, “Chúng ta sẽ trồng hoa hồng trắng xung quanh nó.”

      Phong Quang thích từ “chúng ta” này, tiếng cười của cực kỳ ngọt ngào, “Được, thế thì chừa lại một đóa tường vi hồng.”

      Như vậy, tường vi hồng còn dư thừa nữa, chỉ có màu trắng đơn thuần giản dị vây xung quanh nó, rốt cục dung được sắc hoa khác.

      “Mẹ của là một người mẹ rất tốt.” An Đồng bỗng nhiên nói chuyện, rất đột ngột, trước khia chưa bao giờ chủ động nhắc tới những chuyện có liên quan đến mẹ mình.

      Ngẩng đầu nhìn , nửa khuôn mặt nghiêng qua, đường cong đó vẽ lên một hình dáng hoàn mỹ, rất an tĩnh.

      “Nhưng sau đó bà ấy phát hiện, chăm sóc một đứa trẻ bị bệnh so với một đứa trẻ khỏe mạnh, thì người mẹ đó sẽ càng thêm chói mắt trong đám người, từ ngày đó cuộc sống của đã bị cướp mất.”

      Phong Quang cầm tay .

      cúi đầu, gần như lẩm bẩm rất nhỏ, “ hiểu, được người khác chú ý và đồng tình thật sự có cảm giác thỏa mãn như vậy sao, vì thế mà trở thành vật hy sinh của bà ấy.”

      Tranh thủ đồng tình và chú ý, lý do đơn giản như vậy, thật sự chỉ đơn giản như vậy, An Đồng mất cuộc sống học tập như người bình thường, mất quyền lợi được chạy nhảy, ngồi xe lăn mười ba năm, mỗi ngày ngừng kiên trì thử các loại đề nghị của bác sĩ, tiến hành từng cái huấn luyện đau đớn, châm chọc như thế, còn có nụ cười ̉ vũ của mẹ , đến hiện tại còn có thể nhớ lại mọi thứ.

      Vì sao phải nhớ kỹ?

      An Đồng biết, chắc là vì thể quên được.

      “An Đồng.” Giọng của Phong Quang rất nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng, “Bây giờ, cuộc sống của đã trở lại, ai cũng cướp được, em cam đoan với .”

      Cho nên, đừng lo lắng nữa.

      Cái xác giấu ở dưới cây đa đó, ai cũng thể phát hiện.

      Chương 95

      Hoa hồng trắng được trồng xuống, nhưng đợi đến khi chúng nở hoa cần đợi một đoạn thời gian, trong thời gian chờ đợi thì Phong Quang cùng dì bảo mẫu học nấu cơm, mỗi lần làm tốt trong nhà bếp, sẽ lập tức bưng bát chạy đến nhà An Đồng cách vách, nhìn sắc mặt Hạ Triều xanh mét, lầm bầm lào bào gái lớn thể giữ.

      Phong Quang căn bản sẽ quan tâm Hạ Triều, từ khi người làm theo giờ của nhà An Đồng đến nữa, thích mỗi lần muốn ăn lại phải gọi chuyển phát, loại ngày muốn ăn sẽ ăn này đối với thân thể tốt.

      Tuy rằng An Đồng những năm gần đây bởi vì uống quá nhiều thuốc làm cơ thể suy yếu, nhưng sau khi ngừng uống, tác hại của thuốc mang đến sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ biến mất, có lẽ sẽ để lại một chút di chứng, nhưng tóm lại thuốc điều dưỡng có thể tận lực đem di chứng hạ đến mức thấp nhất, nói thật sau khi chạy qua vài cái thế giới ̉ đại, vẫn có vẻ tin tưởng trung y hơn.

      Tay chống cằm, Phong Quang nhìn An Đồng đem muỗng canh cuối cùng đưa đến miệng, vừa lòng nở nụ cười, “Hôm nay canh gà thế nào? Em có bỏ thêm mấy vị thuốc đông y so với ngày hôm trước, có thể thích ?”

      có, uống rất ngon.” cầm lấy khăn lau khóe miệng, động tác tao nhã cao quý, nhất cửa nhất động đều có thể gọi là cảnh đẹp ý vui.

      Phong Quang nghiêng lệch đầu qua một bên, trong mắt khi nhìn An Đồng quả thực là tự mang kính lọc hình ảnh, còn có hoa tươi nở rộ làm bối cảnh, nhìn đến ngây ngốc vài giây.

      An Đồng sớm đã có thói quen bị thường thường nhìn mình đến ngây người, buồn cười nói: “Hôm nay chỉ học buổi sáng sao chứ?”

      sao đâu, dù sao em đọc sách cha mẹ em cũng sẽ để em đói chết, bọn họ sẽ nuôi em.” rất chí khí nói như đúng rồi, lời này nếu như bị những người khác nghe thấy chừng cho là một người sống mục ́ch lý tưởng, là loại phú nhị đại ngồi ăn rồi chờ chết luôn.

      Nhưng ở trước mặt An Đồng, một An Đồng vô luận như thế nào đều duy trì được nụ cười dịu dàng, người vĩnh viễn nhìn ra được có chút gì là ác ý tồn tại, trừ bỏ thân thể tốt, hoàn mỹ đến người thần đều phẫn nộ.

      cũng có thể nuôi em.”

      Phong Quang vui vẻ kềm chế được, còn ́ gắng giả bộ rụt rè, “Em vậy nhưng khó dưỡng lắm nha, nuôi em phí rất nhiều tiền.”

      sao, em có thể thử xem, có thể hay đem ăn đến mạt.” Khó có được thời điểm nói đùa, xí nghiệp nhà họ An đã sớm tiếp nhận, cần công ty, chỉ bằng một cái điện thoại, cũng có thể làm cho công ty hoạt động tốt, khi đánh mất quyền lợi được vui chơi ở bên ngoài, từng là người chia sẻ gánh nặng với An Uyển, nghiên cứu rất nhiều tri thức liên quan đến việc kinh doanh.

      Bất quá chỉ là để một cái công ty bình thường đưa vào hoạt động, chuyện này đối với cũng chỉ là chuyện nhỏ.

      Nhưng Phong Quang hiểu biết gì cả, “Em mới thèm ăn đến mạt đâu, em đã suy nghĩ kỹ rồi, tương lai em sẽ bỏ thói quen xấu là tiêu tiền như nước, chúng ta cùng nhau tiết kiệm tiền mà sống thôi.”

      “Tiết kiệm tiền để nuôi con sao?”

      Phong Quang đoán được sẽ nói tiếp một câu như vậy, đầu óc bắt kịp, hồi lâu mới nhớ ra phải xấu hổ và giận dữ nói: “ nói cái gì thế? Em nhưng là hoàng hoa khuê nữ, đứa nhỏ gì mà đứa nhỏ…”

      đỏ mặt nói được nữa, dù sao loại chuyện này đối với vẫn còn quá sớm.

      Thưởng thức hồi lâu bộ dạng xấu hổ của , An Đồng mới thu hồi ánh mắt, tiếng cười khẽ tràn ra khóe môi, “ cần bày ra bộ mặt đáng như vậy, bằng sẽ nghĩ em thật sự có nghĩ đến vấn đề này.”

      …em…” lắp bắp, có thể thừa nhận bản thân thật sự có nghĩ tới sao!?
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, doccomuu, Ly Vũ35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :