1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 84

      An Đồng trông thấy động tác nhỏ của nhưng lại nói gì, Phong Quang có nói sai một chút, kỳ thực đã từng nhận hoa, hơn nữa còn thường xuyên nhận, bất quá những đóa hoa đó là được tặng lúc ở trong bệnh viện, đây là lần đầu tiên được người khác tặng hoa mà có mang theo sự an ủi, loại cảm giác này có chút mới lạ.

      Phong Quang vẫn còn mở to mắt nhìn , cười tránh ra một bước, “Vào trong ngồi .”

      “Được.” gật đầu, chính là đợi câu này, vào rồi mới biết nhà là theo phong cách ̉ điển tối giản, gia dụng cùng bài trí, đèn treo bằng thủy tinh đầu đều là màu sắc nhu hòa ấm áp, thoạt nhìn cực kỳ ấm cúng.

      Nhưng lại rất trống trải.

      An Đồng chống nạng lần nữa ngồi lại xe lăn, đem tường vi hồng cắm trong một bình hoa, quay đầu nói: “ Hạ cứ ngồi tự nhiên.”

      “Dạ.” Phong Quang ngồi sofa mềm mại, khi tò mò xem hết mọi thứ mới cẩn thận hỏi: “Nhà của … chỉ có một mình thôi sao?”

      “Tôi ở chung với mẹ, bà gần đây công tác vài ngày cho nên ở nhà.”

      “A? Vậy mấy ngày nay…”

      Đối với sự lo lắng của An Đồng chỉ cười bỏ qua, “Người làm ̣nh kỳ mỗi ngày đều đến, hơn nữa bác sĩ gia ̀nh tôi cũng cách vài ngày sẽ tới một lần.”

      Nghe vậy, sự yên tâm của Phong Quang cũng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại là ô hô ai tai, nếu có người chăm sóc thì có thể tới chăm sóc rồi, đó là cơ hội kéo gần tình cảm đó.

      “Em đến tìm tôi là có chuyện gì sao?”

      “Em nghe mọi người gần đây nói là sinh viên đại học Minh Thành.”

      “Đúng vậy.” An Đồng gật gật đầu, năm nay đã đến năm tư đại học.

      “Vậy thì tốt quá, đại học Minh Thành khó thi đậu như vậy, thành tích của nhất ̣nh rất tốt, cho nên… có thể giúp em học bổ túc ?” Phong Quang đem sách để lên bàn, làm bộ đáng thương nhìn .

      Nói thật chứ chỉ bằng hành động trốn học của đã có thể nhìn ra phải là mọt sách.

      An Đồng nhìn sách toán học bàn, cười hỏi, “Em hiểu chổ nào?”

      Phong Quang vui vẻ tươi cười sáng lạn, tùy tiện mở một trang sách: “Chỗ này em hiểu lắm… còn có chỗ này! Chỗ này!”

      Đến cuối cùng cả một quyển sách này hề hiểu được chỗ nào hết, giảng bài cũng nghe bao nhiêu, trầm mê chăm chú vào thanh trầm thấp mộc mạc của , theo dõi ngón tay daic của cầm cây bút đến ngẩn người.

      An Đồng lại giải thích xong một đề bài, buông bút ra, dịu dàng hỏi: “Tôi giảng bài em có hiểu chưa?”

      “Hiểu rồi!”

      “Vậy em làm lại một lần , được ?”

      “Hả?” ngơ người.

      “Em phải nói hiểu rồi sao? Vậy làm lại một lần hẳn là cũng khó lắm.”

      “Cái này… cái này…” hiểu được cái rắm! Đều chăm chú thưởng thức nhan sắc mỹ nhân thôi!

      Phong Quang xấu hổ đến ra mồ hô lạnh, may mà di động An Đồng vang lên, một cú điện thoại cứu vớt , nhẹ nhàng thở ra.

      An Đồng tiếp điện thoại, “Xin chào, tôi là An Đồng.”

      biết đối phương nói cái gì, Phong Quang chỉ nhìn thấy sắc mặt thay đổi, hề cười thoải mái nữa mà là lo lắng.

      “Tôi đã biết, tôi phải đến sở cảnh sát.” Tắt điện thoại, An Đồng nhìn Phong Quang, xin lỗi nói: “ Hạ, tôi nghĩ chỉ có thể dừng việc học bổ túc ở đây, tôi có việc cần ra ngoài.”

      Phong Quang lập tức đứng lên, “ phải sở cảnh sát? Em với !”

      khéo léo từ chối: “Đã trễ thế này, em nên về nhà chứ phải theo giúp tôi ra ngoài, đừng để cha mẹ em lo lắng.”

      một mình ra ngoài trễ như vậy em cũng sẽ lo lắng, biết hiện tại có bao nhiêu chàng trai độc thân đêm mà gặp nguy hiểm đâu, hơn nữa cha mẹ em cũng có ở nhà, bọn họ cũng biết em làm gì cho nên sẽ lo lắng đâu.” tinh ranh chớp mắt, “Dù sao cho em theo em cũng sẽ theo.”

      An Đồng bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

      Chương 85

      Cuối cùng trận khác tranh cãi là mấy này lấy việc Phong Quang thắng lợi mà chấn dứt, ngồi xe của nhà họ An, cùng An Đồng đến cục cảnh sát, gọi điện cho An Đồng là một ông chú thoạt nhìn cực kỳ lôi thôi lếch thếch, hắn tên Lý Tất, bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, sự lõi đời toát ra từ ánh mắt khiến người khác thể khinh thường.

      An Đồng bị tra hỏi một mình, Phong Quang chỉ có thể ngồi ghế ở ngoài văn phòng mà nghỉ ngơi.

      “Cậu An.” Lý Tất nhìn thanh niên đối diện mình nói: “Chúng tôi tiếp nhận báo án từ đồng nghiệp của mẹ cậu, mẹ cậu đã mất tích một tuần, nhưng cậu cũng cần đem mọi chuyện nghĩ xấu quá, tôi gọi cậu tới là muốn hỏi một chút chuyện từ một tuần trước của cậu, cậu có liên lạc gì với mẹ của mình ?”

      có.” Mày An Đồng nhíu lại, “Mẹ tôi nói bà công tác một tháng, chuyện bà công tác là chuyện thường thấy, có đôi khi bề bộn nhiều việc cũng nhớ rõ phải gọi điện cho tôi.”

      “Cho nên, một tuần này cho dù mẹ cậu có liên lạc thì cậu cũng cảm thấy kỳ lạ.” Lý Tất cầm bút ghi xuống, “Xem tư liệu, cậu và mẹ mình sống chung với nhau, cha cậu đã ly hôn với mẹ cậu ra nước ngoài từ khi cậu còn rất nhỏ.”

      “Phải, là mẹ tôi nuôi tôi lớn.”

      Lý Tất phát ra một tiếng xúc động: “Làm mẹ độc thân thế nhưng dễ dàng.”

      “Sĩ quan.” Ánh sáng từ đôi mắt đen như ngọc của An Đồng khép lại, “Tôi muốn biết các người đem việc mẹ của tôi thể tìm thấy quyết ̣nh như thế nào?”

      “Tạm thời là mất tích, trước mắt chúng tôi chỉ biết thể liên hệ với bà An, theo lời đồng nghiệp của bà ấy thì bà phải là loại người đột nhiên rời mà lưu lại tin tức gì, có lẽ tôi nói thế này có chút quá đáng…” Lý Tất cân nhắc một chút, “Cho đến khi chưa phát hiện được thi thể thì chúng tôi còn thể xem đây là án hình sự.”

      “Tôi hiểu rồi.” Tuy rằng sắc mặt An Đồng ứ đọng lại nhưng giống với những người khác khi biết người nhà mình gặp chuyện may, khóc nháo, chỉ là hơi thở an tĩnh vây quanh , một mình một người ở trong thế giới của chính mình, e là dù có điều lo lắng cũng sẽ biểu hiện ra ngoài.

      Vừa nãy nhìn thấy cậu đẩy xe lăn tiến vào, Lý Tất nhìn chằm chằm người mà sửng sốt một giây, hắn hiện tại mới thấy có điều ổn, có chút được tự nhiên tằng hắng một tiếng, “Cậu An, nếu vài ngày tới cậu nhận được tin tức của mẹ cậu thì nhớ cho chúng tôi biết, tiếp theo cậu cũng chờ tin tức của chúng tôi, một khi có phát hiện mới tôi sẽ báo cho cậu, cậu có thể trở về.”

      An Đồng lễ phép gật gật đầu, đẩy xe lăn ra khỏi phòng, vừa ra tới thì gái vốn còn ngồi ở ghế lập tức chạy tới.

      “Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải rất khó giải quyết ?”

      Ba câu hỏi liên tiếp của có thể cho thấy sự hồi hộp của , dưới tình huống như vậy còn có thể được người quan tâm dường như có sự an ủi rất tốt, An Đồng nhìn , phiền muộn trong mắt giảm bớt một tia, nhưng cũng chỉ là một chút thể thấy mà thôi, giọng điệu trầm trọng nói: “Mẹ của tôi thấy.”

      thấy? Là sao…”

      suy nghĩ một chút, “Đại khái dùng từ mất tích để hình dung thì đúng hơn.”

      Nháy mắt Phong Quang quên mất khả năng ngôn ngữ của mình.

      Ê, hệ thống, truyện thanh xuân vườn trường đâu? Tình tiết này phát triển đúng rồi nha, cái này phải nâng lên thành truyện trinh thám đó!

      Hệ thống: “Thế giới này ổn ̣nh, thước đo hóa đen của mục tiêu tiến công chiếm đóng đã bắt đầu đến điểm biến đổi, nên tình tiết có điểm lệch lạc, mong ký chủ nắm chắc mà tự mình hành động.”

      Trời ạ!

      Chửi tục trong lòng một câu, dự đoán được An Đồng lại ở thời kỳ ngay điểm biến thành nhân vật hóa đen, nói cách khác hiện tại căn bản thể xác ̣nh có hóa đen hay chưa, mà nhân vật tiến công chiếm đóng hóa đen bình thường chỉ độ khó tăng lên, còn có thể tạo thành nguy cơ cho người thân của , nói như vậy là vì nhân vật tiến công chiếm đóng hóa đen do nhân vật này nhầm đường phát triển của tình tiết, mà thể loại hóa đen ngay từ đầu này là lần đầu tiên gặp được đó!

      Trong lòng Phong Quang yên lặng rơi lệ thành sông, lời trâng tráo nói muốn theo đuổi có thể thu hồi ? trước tiên phải sống sót cái đã rồi hãy nói lại.
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Lamdunghg21, Ly Vũ29 others thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 86

      Ký chủ oán khí tận trời, nhiệm vụ có thể kết thúc ? Tất nhiên thể.

      Trong lòng Phong Quang thở dài nặng nề, kinh ngạc mặt hóa thành bình tĩnh, kéo tay An Đồng an ủi nói: “ yên tâm, mẹ nhất ̣nh sẽ có việc gì.”

      “Cảm ơn em.” Bị cầm lấy tay, nắm lại cũng rút ra, cho dù là loại thời điểm thế này vẫn duy trì được thái độ xa gần.

      Phong Quang cảm giác sâu sắc được gánh nặng đường xa, tình tiết có liên quan tới An Đồng đã thoát ly kịch bản, thể chỉ trông cậy vào thị giác trời cho mà phải toàn bộ dựa vào chính mình, con đường này mênh mông lối về…

      Nghĩ làm sao mới có thể kéo được quan hệ với An Đồng, Phong Quang ở học viện cũng yên lòng, đến khi Phương Nhã Nhã bên cạnh gọi vài tiếng thì mới phục hồi tinh thần lại, mà Mục Thiên Trạch đã lạnh lùng chăm chú nhìn , phỏng chừng Mục Thiên Trạch cho là ́ ý quan tâm Phương Nhã Nhã, Phong Quang nhún vai, who care?

      Phương Nhã Nhã đem một bảng thời khóa biểu đặt bàn Phong Quang, “Bạn Hạ à, bạn còn chưa tham gia câu lạc bộ nào, bạn xem trước cái thời khóa biểu này rồi chọn một câu lạc bộ bạn thích .”

      “Nhất ̣nh phải gia nhập câu lạc bộ sao?”

      “Gia nhập câu lạc bộ chỉ có thể tìm được nhiều bạn bè có cùng sở thích, còn có thể gia tăng học vấn, mình đề nghị bạn Hạ vẫn nên gia nhập thì tốt hơn.” Dù vì thân phận của Phong Quang làm tâm tình Phương Nhã Nhã rất kỳ lạ, nhưng vẫn tận lực duy trì tâm tình khách quan mà trao đổi với Phong Quang.

      Phong Quang sao cả hỏi: “Câu lạc bộ nào là thoải mái nhất?”

      “Cái này… trà đạo, mỹ thuật tạo hình dường như đều rất thoải mái.”

      “Vậy cái đó .” Phong Quang cầm bút tùy tiện viết mấy chữ, thuận tiện đánh một dấu tích ở chỗ trà đạo, tiếp theo đem tờ giấy đưa cho Phương Nhã Nhã, “Mình viết xong rồi.”

      Rất tùy tiện!

      Phương Nhã Nhã cầm giấy mời câu lạc bộ yên lặng xoay người.

      Thời điểm tan học cuối cùng cũng đến, Mục Thiên Trạch đứng dậy, vừa đến cạnh bàn Phong Quang nói gì đó nhưng kết quả Phong Quang nghe đến tiếng chuông liền cầm cặp sách biến đến bóng người cũng còn, từ đầu tới cuối hề chú ý tới Mục Thiên Trạch.

      Hơi thở Mục Thiên Trạch nặng nề vài giây, cho đến khi Phương Nhã Nhã đến bên người hắn nói: “Chúng ta thôi.”

      “Ừ.” Cậu gật đầu, tay nhét túi quần thong thả ra khỏi phòng học.

      Tài xế nhà họ Mục đưa hai người đến trước một đống biệt thự trắng ở ngoại ô, Mục Thiên Trạch ấn vang chuông cửa rồi vào, nhìn thấy An Đồng ngồi trong sân nhà chăm sóc bồn hoa.

      An!” Phương Nhã Nhã vui vẻ chạy tới gần, ngồi xuống chỗ trống bên người . (Chỗ này Phương Nhã Nhã gọi “ An” là “ca ca”, thân thiết hơn so với Phong Quang trước đây gọi là “An tiên sinh”, sau này Phong Quang đổi lại thành “ngươi”. Vì tiếng Việt thì gọi chung là “” hết nên mọi người thông cảm.)

      Ngay lúc đấy, bỗng nhiên có một người trèo tường bằng dây leo nhảy xuống, tư thế tiếp đất của mười phần hoàn mỹ, ngay cả váy mặc cũng bị lộ, đứng vững, giang hai tay khoái trá nói: “Tư thế hôm nay cũng hoàn hảo! An Đồng…”

      Khi thấy rõ người ở trong sân ngoại trừ An Đồng còn có hai vị khách mời mà đến, lời của lặng lẽ kết thúc, một giây sau liền phẫn nộ thu tay lại, im lặng.

      khí an tĩnh.

      Chương 87

      Mục Thiên Trạch vốn vì chuyện dì mất tích mà tính đến đây an ủi họ nhà mình, nay nhìn đến bộ dạng ngu ngốc nhìn An Đồng mà cười ngu ngơ của Phong Quang, mấy lời an ủi chuẩn bị sẵn quên sạch, ngược lại nhớ đến chuyện của bản thân.

      Sắc mặt cậu tốt nói: “Hạ Phong Quang, tôi có việc muốn nói với .”

      “Chuyện gì? Nói .” ngay cả nhìn cậu cũng lười.

      Mục Thiên Trạch khi nào thì được vạn người chú ý, trừ bỏ Phương Nhã Nhã còn có ai dám khinh khi cậu như vậy? Trong lòng cậu nghẹn một hơi, lạnh nhạt nói: “ xác ̣nh muốn tôi nói ra ở đây sao?”

      “Có gì mà xác ̣nh được?” Lúc này Phong Quang lười biếng liếc mắt nhìn cậu, “Trừ bỏ chuyện có liên quan đến hôn ước của chúng ta, cậu bình thường sẽ quan tâm đến tôi.”

      Mục Thiên Trạch đoán được Phong Quang cư nhiên có thể nói ra trước mặt người trong lòng của , nhất thời á khẩu trả lời được, cậu theo bản năng nhìn lại Phương Nhã Nhã, sắc mặt Phương Nhã Nhã tốt lắm.

      An Đồng cảm thấy ngoài ý muốn, “Hôn ước?”

      “Đúng đó, em họ là hôn phu của em đó.” Phong Quang hào phóng gật đầu.

      “Này, Hạ Phong Quang!” Mục Thiên Trạch hoàn toàn biết tính làm cái gì mà nói như vậy, con gái ở trước mặt người mình thích sẽ chủ động nói ra việc mình có vị hôn phu, ngược lại phải cực lực giấu diếm mới đúng!

      “Tôi nghe được, cậu kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì?” sẵng giọng, thanh buồn bực lại thích hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, sinh ra một loại phong tình khác biệt.

      Mí mắt An Đồng hạ xuống, ánh nắng chiếu lên lông mi làm xuất hiện một mảnh ôn hòa nhã nhặn, “Tôi cũng biết Phong Quang là hôn thê của Thiên Trạch.”

      “Em đây phải hiện tại đã cho biết sao?” Phong Quang cười hì hì nói: “ xem , bí mật gì em cũng nguyện ý nói với , em nói em thích thì em sẽ gạt chuyện em có hôn ước, em thích Mục Thiên Trạch, vừa vặn Mục Thiên Trạch cũng thích em, hôn ước này sớm muộn gì cũng sẽ giải trừ, An Đồng yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ cản trở chuyện đương của chúng ta.”

      An Đồng: “…”

      Bạn Hạ, bạn có vẻ hơi tự kỷ à, người ta còn chưa có phát biểu ý kiến gì đâu, bạn đã lập tức nói đến chuyện đương rồi.

      Phương Nhã Nhã nghẹn nửa ngày mới đem những lời trong lòng này nói ra.

      Mục Thiên Trạch thay đổi sắc mặt, “Chẳng lẽ đến cao trung Tứ Diệp Thảo chỉ vì học viện gần với nhà ?”

      Phong Quang gật đầu, “Đúng vậy.”

      “Ngày đó sân thượng, thật ra cũng cảm thấy đau lòng tức giận?”

      “Đau lòng có, nhưng tức giận thì có một chút.” Phong Quang vuốt cằm trả lời, nguyên nhân tức giận đơn giản chỉ vì chuyện từ hôn là do cậu đề nghị trước.

      Mục Thiên Trạch cắn răng, “Cho nên ́ ý diễn trò để tôi buộc cha mẹ tôi đồng ý từ hôn?”

      “Chuyện này…” Phong Quang cười ngượng ngùng, “Tôi cũng đâu có bảo cậu lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ mà bức cha mẹ cậu đồng ý từ hôn, đây là ý ̣nh của cậu, bất quá tôi thể nói phương pháp của cậu rất có tác dụng, ngày hôm sau cha tôi đã nhận được tin tức nhà cậu muốn từ hôn.”

      “Hạ Phong Quang!” Bàn tay xanh xao của Mục Thiên Trạch đặt bàn, thân trước của cậu nghiêng tới, tay kia đột nhiên bắt lấy ̉ tay , “ vậy mà dám tính kế tôi?”

      Phong Quang nhíu mày, “Cậu làm tôi đau.”

      Mục Thiên Trạch sửng sốt, tay siết chặt nới lỏng theo bản năng.

      “Mục Thiên Trạch!” Phương Nhã Nhã cũng kêu lên, vừa đứng dậy muốn ngăn cản nhưng người khác lại đến trước một bước.

      An Đồng nắm lấy tay bị giữ chặt của Phong Quang, mỉm cười ấm áp, “Thiên Trạch, buôn ấy ra.”
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Lamdunghg21, Ly Vũ33 others thích bài này.

    3. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12
      Thanks b nha
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tư
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 88

      An Đồng cười cực kỳ bao dung và điềm đạm, ánh sáng hôm nay cũng quá rực rỡ chói mắt, Mục Thiên Trạch trong gió xuân ấm áp chỉ cảm thấy có chút lành lạnh, cậu buông tay của Phong Quang ra, lạnh nhạt lui một bước về sau.

      Vì vậy cục diện hiện tại tay Phong Quang lại bị An Đồng nắm, cười tủm tỉm nhìn An Đồng, còn chưa kịp nói gì thì An Đồng lại lịch sự mười phần buông tay ra.

      thể hiện thái độ của một người lớn tuổi hơn, “Thiên Trạch, hành vi vừa rồi của cậu giống như một người có phép tắc lịch sự.”

      “Đối với ta thì cần gì lịch sự.” Mục Thiên Trạch lạnh lùng liếc Phong Quang, “ họ, thấy ấy có giống một gái có gia giáo ?”

      Phong Quang dương quái khí nói: “Cho dù tôi có gia giáo thì phẩm hạnh của đại thiếu gia cậu cũng có bao nhiêu lịch sự.”

      “A, tôi cho tới bây giờ cũng cho rằng bản thân là người lịch sự gì, cần gì làm cho đám con gái đeo bám tôi?”

      “Đúng rồi, dù sao thế giới này phải gái nào cũng giống tôi coi trọng sự tu dưỡng, mấy đứa con gái nông cạn bất quá chỉ thích mặt ngoài này nọ thôi, qua ba năm mười năm thì các ấy còn hối hận kịp đó.”

      Phương Nhã Nhã yên lặng ngồi xuống, cảm thấy bản thân nằm im cũng trúng đạn…

      Mục Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, “Hạ Phong Quang, tưởng tôi có cách gì đối phó sao?”

      “Hả? Cậu muốn đánh thuốc mê tôi quăng toilet xả nước, hay muốn gọi em cậu tới ngăn tôi lại lúc tan học? Mục Thiên Trạch cậu trẻ con ngây thơ lắm à? Thật cho rằng bản tiểu thư sợ cậu lắm sao?” Phong Quang vỗ bàn đứng lên.

      Một nam một nữ đều chịu thua nhìn đối phương, khí bốc hỏa ngùn ngụt, chiến tranh hết sức căng thẳng.

      Phương Nhã Nhã nhìn thái độ An Đồng sống chết mặc bây, hề động tay, trông cậy vào làm người hòa giải coi bộ được, cắn răng một cái cực kỳ nâng cao tinh thần đứng lên, “Nè, Mục Thiên Trạch, tôi phải về.”

      về thì về, gọi tôi làm gì?” Mục Thiên Trạch thể dừng cơn tức, quát Phương Nhã Nhã.

      Phương Nhã Nhã giận, “Tôi đây, cậu ở trong này mà ăn hiếp nữ sinh , đồ khốn!”

      Lưng đeo cặp, cũng chào An Đồng mà thong thả xoay người, cũng quay đầu lại.

      Phong Quang nói mát: “Nghe nói gần đây các gái một mình đường khá nguy hiểm.”

      Thần sắc Mục Thiên Trạch thay đổi, hung hăng nói: “Hạ Phong Quang, đợi đó!”

      Dứt lời cậu cũng rời khỏi biệt thự nhà họ Hạ.

      An Đồng tưới nước cho bồn hoa, khóe môi cong lên cười nhạt, “Hôm nay xem ra ai cũng rất vội vàng.”

      yên tâm, em tuyệt đối vội vàng!” Phong Quang ngồi trở lại bên người , cười sáng lạn nói: “Xếp hoa hồng trắng này cùng một chỗ với tường vi hồng được ?”

      Hắn nở nụ cười một chút, “Được.”

      lập tức bưng chậu hoa hồng trắng bàn lên, về phía tường vi hồng bên tường mà vui vẻ thích thú tới bậc thang suối nước nhỏ, đem hoa đặt giữa đôi tường vi hồng, tựa hồ ngắm nhìn mà chậm chạp đứng dậy.

      “Sao vậy?” An Đồng hỏi.

      ngồi mặt đất, quay đầu, “Hoa hồng trắng chỉ có một đóa, tường vi hồng đã có nhiều như vậy, nếu có thể đem tường vi thừa ra cắt thì tốt rồi.”

      Thân hình cứng lại.

      “Sao Phương Nhã Nhã lại đến thăm An vậy, do An cùng ấy có quan hệ rất tốt sao?” Xưng hô của với bỗng trở nên lịch sự xa cách (An tiên sinh), đây là tín hiệu rất bình thường.

      An Đồng im lặng một giây mới trả lời: “Trước đây ấy thường xuyên đến đây cùng Thiên Trạch thăm tôi, ấy là một gái rất đáng .”

      “Em thấy hay chúng ta đem tường vi hồng thừa ra cắt bỏ luôn nha?”

      “Phong Quang…”

      “Em đùa mà, mấy cây hoa này là tự tay An trồng ra, em mới tiếc nuối cắt đó.” Ngược sáng, quay đầu cười, cả ngân hà giấu trong đôi mắt trong suốt.

      An Đồng bỗng nhiên nhận ra, ánh nắng hôm nay dường như cực kỳ chói mắt.

      Chương 89

      đâu đó?” Hạ Triều ngồi sofa, giận mà uy.

      Phong Quang lau bùn dính mặt, như có chuyện gì vào từ cửa, “ chơi.”

      “Lại tìm An Đồng?”

      “Dạ.” Dì bảo mẫu đưa khăn mặt tới, Phong Quang lau rửa bùn mặt, tùy tiện gật đầu.

      “Con cảm thấy là con thân thiết với cậu ta quá à?”

      “Cha cho phép việc đó sao?”

      Hạ Triều bị thèm để ý mà tức giận, cảnh cáo nói: “Con biết cha ở sở cảnh sát có rất nhiều người quen, mẹ của An Đồng tuyệt đối phải chỉ đơn giản là mất tích như vậy.”

      “Chẳng lẽ bọn họ còn nghi ngờ ảnh giết mẹ mình?”

      “Phong Quang!” Sắc mặt Hạ Triều nghiêm trọng, “Người thanh niên này đơn giản, cậu ta rất nguy hiểm.”

      “Được rồi được rồi, con đã biết, ấy rất nguy hiểm, con mệt rồi, con về phòng nghỉ ngơi đây.” Phong Quang vẫy tay chạy lên lầu.

      Hạ Triều lúc gặp được quan tòa khó khăn nhất tòa án, cũng chưa mệt tâm bằng việc đối mặt với con gái mình bây giờ.

      Từ ngày bốn người chạm mặt nhau, ̣ch ý kỳ lạ của Phương Nhã Nhã đối với Phong Quang đã giảm bớt một ít, mà Mục Thiên Trạch lại ngủ được, thường xuyên lạnh lùng liếc mắt Phong Quang một cái, thuận tiện cao quý hừ một tiếng, biểu đạt sự thật là cậu đối với rất khó chịu, nhưng cậu đã quên ở giữa Phong Quang và cậu còn có một Phương Nhã Nhã, nói cách khác cái hành động ngây thơ này của cậu Phương Nhã Nhã sẽ thấy trước tiên, vì thế cậu ta thành công làm cho Phương Nhã Nhã hiểu lần cậu lại tìm ấy mà khi dễ.

      Khi Phương Nhã Nhã ầm ỹ lên với Mục Thiên Trạch, Phong Quang làm gì? soi gương duy trì trạng thái xinh đẹp nhất, nam nữ chính vốn theo con đường oan gia, thúc đẩy tình tiết phát triển đó, muốn mọi việc bình thường trở lại sao, mới thèm làm loại chuyện tốt này.

      Phong Quang lấy điện thoại ra xem thời gian, ai nha, thật sự là khẩn cấp muốn nghỉ học chạy đến trong nhà An Đồng luôn.

      Chiều hôm nay, nhà An Đồng còn lạnh lẽo như xưa nữa, vị khách đến đây là sĩ quan Lý Tất, cùng với một tay sai của hắn.

      Trong ̀nh viện, ánh nắng loang lổ xuyên qua lá cây chiếu lên người An Đồng, “Hai vị sĩ quan, muốn uống cái gì?”

      cần phiền phức, chúng tôi ngồi một chút sẽ ngay.” Lý Tất kín đáo liếc nhìn ngồi xe lăn, “Cậu An thân thể tốt, rốt cục là do nguyên nhân gì vậy?”

      “Từ lúc ba tuổi, mẹ tôi đã mang tôi tới rất nhiều bệnh viện, rất nhiều bác sĩ nhìn qua, bất quá… bọn họ thủy chung đối với bệnh tình của tôi xác ̣nh giống nhau.” Nghĩ đến lúc trước mỗi một đoạn ngày có hy vọng rồi lại thất vọng, trong mắt hiện ra một tia bi thương quen thuộc, sự bi thương này cũng thập phần dễ dàng lây nhiễm sang người khác.

      Trong mắt Lý Tất lộ ra ý đáng tiếc, “Cậu ra nước ngoài thử xem sao?”

      “Có , bất quá cũng có tác dụng gì, dù là trong hay ngoài nước thì chỉ có thuốc uống là khác nhau thôi, tôi đã sớm từ bỏ rồi, là mẹ tôi bà ấy vẫn chưa chịu bỏ cuộc.”

      Lý Tất cảm động, “Bà An nhất ̣nh là một người rất thương con mình.”

      “Việc đó…” mặt người theo Lý Tất hiện ra nỗi niềm khó nói, “Xin hỏi có thể mượn nhà vệ sinh dùng một chút ?”

      Lý Tất ghét bỏ nói: “Thằng nhóc này!”

      An Đồng nở nụ cười, “Toilet ở trong biệt thự, lầu một rẽ trái phòng cuối cùng.”

      “A, đội trưởng Lý, tôi lập tức quay lại!” Tên tay sai theo chạy mất.

      Lý Tất ngượng ngùng, “Thằng nhóc này mới tốt nghiệp năm nay rồi đến sở cảnh sát, tôi phụ trách dẫn dắt hắn, thật lỗ mãng, cậu đừng trách.”

      đâu, sĩ quan Lý nghĩ nhiều rồi.”

      “Ha ha.” Lý Tất cười cười lại nhức đầu hỏi, “Đúng rồi, lần trước quên hỏi, cậu An là theo họ mẹ sao?”

      “Cha mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi xuất ngoại, tôi theo mẹ, họ cũng sửa lại.”

      “Ra là thế, gần đây cha cậu An có về nước ?”

      có.” An Đồng lắc đầu, “Trong trí nhớ của tôi, tôi cũng chưa từng gặp qua cha mình, sĩ quan Lý, ông lần này đến là có tin tức của mẹ tôi sao?”
      Last edited: 27/8/17
      Lam Kỳ Kỳ, Lamdunghg21, Ly Vũ33 others thích bài này.

    5. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      Mỗi chương ngắn nên đọc thỏa mãn :yoyo42::yoyo42: Cầu ngược, cầu JQ , cầu bước nhảy vọt của An nhaaa:yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      Nhi Huỳnhvk đại ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :