1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm thế nào để không nhớ hắn - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Chuyến Hồng Kông

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      Lúc Tô Dương về đến nhà, mẹ Tô trải giường chiếu cho bọn họ, đổi thành chăn đệm, gối đầu sạch .

      Thấy Tô Dương trở về mình, mẹ Tô nhìn về phía sau , thấy người nào.

      "Bách Xuyên đâu?"

      "Về nhà rồi ạ."

      Mẹ Tô vô cùng kinh ngạc, " phải là ở lại nhà mình à? Sao con về cùng cậu ấy?"

      Tô Dương ngồi tủ đầu giường, mũi chân buồn tẻ vẽ lung tung sàn nhà, " ấy về nhà mẹ chồng của con, con còn về gì nữa."

      Mẹ Tô gật đầu, "Có chuyện gì gấp à?"

      " có việc gì, từ lúc về ấy chưa thăm nhà chút nào, chỉ qua cầm ít đồ mà thôi." Tô Dương , để mẹ đỡ phải suy nghĩ nhiều.

      Mẹ Tô trải xong giường ở phía sau, bưng cho Tô Dương chút hoa quả, kéo ghế ngồi xuống, "Đồng Đồng, về chuyện khoai lang nướng kia, mẹ vẫn cảm thấy thích hợp, bố mẹ chồng của con..."

      Tô Dương đánh gãy lời bà: "Mẹ, mẹ đừng nữa, việc này con quyết định rồi, hai năm qua mẹ cùng bố liên tục chiếu cố mặt mũi cho con, sắp nhàn rỗi đến hỏng rồi, mặt mũi cũng thể làm cơm ăn được."

      Mẹ Tô cũng thể làm chủ thay cho Tô Dương cùng bố Tô, đành phải thôi.

      Tô Dương nhét quả dâu tây vào trong miệng bà, "Dâu tây mẹ mua hôm nay ăn ngon lắm."

      Mẹ Tô nhìn Tô Dương nửa ngày, "Đồng Đồng, mẹ muốn hỏi con chuyện."

      Tô Dương ăn dâu tây, gật đầu, "Mẹ ạ."

      Mẹ Tô: "Khi nào con cùng Tưởng Bách Xuyên định có con? Con cũng 28 rồi, những đứa lớn bằng con trong nội viện, con nhà người ta đều nhà trẻ, phải mẹ giục các con, nhưng hai đứa lớn tuổi như thế này được, quanh năm suốt tháng cũng về nhà được mấy hồi."

      xong, mẹ Tô thở dài.

      Tô Dương ăn dâu tây chua ngọt, trong miệng lại ra vị gì, an ủi mẹ Tô: "Mẹ, sang năm bọn con liền chuẩn bị sinh em bé rồi."

      Mẹ Tô vui mừng nhướng mày, liên tục tốt.

      Khi Tưởng Bách Xuyên trở về, Tô Dương ngủ, bố Tô cùng mẹ Tô còn thức, xem tivi ở phòng khách để chờ .

      "Sao bố mẹ vẫn còn chưa ngủ thế?" Tưởng Bách Xuyên có chìa khóa, tự mình mở cửa vào.

      "Phim truyền hình tệ, liền xem nhiều thêm hai tập." Mẹ Tô đứng lên, "Mẹ để quần áo cho con thay trong phòng vệ sinh rồi nhé. Sáng mai con muốn ăn gì?"

      Tưởng Bách Xuyên cười yếu ớt , "Con muốn ăn mỳ cán bằng tay, là hương vị giống như món mà mẹ làm cho con trước đây ấy."

      Là mỳ cán bằng tay mà mẹ Tô làm khi còn đương chức bảo mẫu ở nhà họ Tưởng.

      Mẹ Tô cười, "Chỉ là món mà con nếm qua khi còn bé thôi, bây giờ vẫn còn nhớ là vị gì sao?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Vâng, con vẫn luôn muốn ăn thêm lần nữa."

      Mẹ Tô vui vẻ cười cười, xoay người vào phòng bếp, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai.

      Tưởng Bách Xuyên tắm xong, sau khi vào phòng ngủ cũng bật đèn, mượn ánh sáng yếu ớt từ di động để leo lên giường.

      Tô Dương ngủ rất say sưa, Tưởng Bách Xuyên dùng cằm cọ cọ gò má của , Tô Dương bị quấy nhiễu đến rối loạn, vô ý thức xoay người, vừa vặn chui vào ngực Tưởng Bách Xuyên.

      nhìn người ngủ say ở trong lòng, bình thường giống như con nhím, ngay cả cũng đâm chút, lúc này lại ngoan ngoãn như chú chó .

      Tô Dương bị hôn đến tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vùng ngực ẩm ướt ấm áp, Tưởng Bách Xuyên vùi đầu ở trước ngực , miệng nhàng mút vào, đầu ngón tay vuốt ve bên khác.

      Tô Dương khỏi run rẩy, ừm tiếng, ôm đầu của , hỏi: " về từ lúc nào thế?"

      "Vừa trở về thôi." Tưởng Bách Xuyên bớt chút thời gian đáp lại câu.

      "Mẹ thế nào rồi?"

      Tưởng Bách Xuyên có việc gì, Tô Dương đại khái đoán ra, có lẽ lần này bố mẹ chồng cãi nhau là vì .

      "Lại suy nghĩ gì vậy? Làm chuyện này cũng chuyên tâm." Tưởng Bách Xuyên đứng dậy, cúi đầu che kín môi .

      Thân thể của hai người rất nhanh liền dây dưa lấy nhau.

      Sau khi bọn họ kết hôn, căn hộ này được xây thêm tường, lúc đó bố mẹ Tô đồng ý, là ở rất được, nhưng Tưởng Bách Xuyên kiên trì muốn trùng tu, sau này Tô Dương mới biết, mỗi căn phòng được Tưởng Bách Xuyên cách cực kỳ tốt...

      Sáng hôm sau, chưa tới 8 giờ, Tô Dương tới phòng làm việc, Đinh Thiến còn đến sớm hơn , xem hợp đồng, khi thấy vào, khỏi cau mày: "Cậu ở nhà em em cùng Tưởng Bách Xuyên, tới sớm như vậy làm gì?"

      Tô Dương ném túi xách lên ghế, bắt đầu pha cà phê, "6 giờ rưỡi sáng sớm nay ấy sân bay rồi, có chuyến bay Hồng Kông vào lúc 8 giờ hơn, mình ở nhà cũng ngủ được, còn bằng lại nhìn cậu, hình như giúp mình có ham muốn ngủ hơn."

      Đinh Thiến đem hợp đồng trong tay đập qua, "Cái đồ miệng chó phun được ngà voi!"

      Hợp đồng nện lên người , lập tức rơi xuống đất, Tô Dương cười : "Mình giẫm lên này!" xong liền muốn đặt đầu ngón chân lên hợp đồng.

      Đinh Thiến nghiến răng nghiến lợi, "Tổ tông à, cậu hạ cẳng lưu tình! Đây chính là hợp đồng phát ngôn cho KING mà cậu chưa ký tên đấy!" xong, lách qua Tô Dương, cúi đầu nhặt hợp đồng.

      Tô Dương giật mình: "Hợp đồng phát ngôn cho KING?" Sao lại biết nhỉ.

      "E hèm! Là mình tranh thủ được cho cậu đấy, vui ?" Đinh Thiến đưa hợp đồng cho : "Xem điều khoản của hợp đồng kỹ chút, nếu có ý kiến gì, ngày mai chúng ta liền bay tới Hồng Kông để ký hợp đồng chính thức."

      Tô Dương vẫn có chút lờ mờ, ngờ vực nhìn về phía Đinh Thiến: "Mình chỉ chụp cái ảnh, sao bọn họ lại yên tâm để mình làm người phát ngôn cho được? Thiến Nhi, nên dùng việc như vậy để đùa với mình đâu nhé!"

      Đinh Thiến: "Sao cậu lại có chút tự tin nào đối với chính mình thế? Nếu ngày nào đó cậu lăn lộn ở trong ngành giải trí, Kiều Cẩn cùng An Ninh là cái gì? Đương nhiên, họ để cậu làm người phát ngôn, cũng phải có điều kiện kèm theo."

      Tô Dương: "Điều kiện là gì?"

      Đinh Thiến chỉ chỉ hợp đồng trong tay : " trang cuối cùng, giấy trăng mực đen viết ràng."

      Tô Dương trực tiếp lật tới trang cuối, điều kiện kèm theo là: Trong vòng 5 năm, nữ trang KING sở hữu quảng cáo của tất cả những sản phẩm mới phát hành trong phạm vi toàn cầu, hình quảng cáo được quay chụp bởi dịch vụ do bên B cung cấp miễn phí!

      Bên B chính là 'Studio chụp ảnh Hải Nạp' của .

      đúng là điều khoản ngang ngược.

      Nhưng nó có thể nâng cao danh tiếng của , coi như là chuyện có lợi cho đôi bên.

      Đinh Thiến vỗ vỗ vai : 'Thế nào, muốn nhận ? Cái quảng cáo này là do chị đây đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng, ngừng uống đến mức xuất huyết dạ dày mới cầm đến tay, nếu cậu nhận, cậu phải xin lỗi chị đây!"

      Tô Dương: "..." Sau khi nhìn Đinh Thiến lúc lâu, nhịn được , "Người đàn ông nào có khẩu vị nặng như vậy, lại có thể thích khoản này của Thiến gia nhà chúng ta thế?"

      Sau khi xong liền bị Đinh Thiến đánh trận tơi bời.

      Lúc Đinh Thiến rời phòng làm việc, còn với Tô Dương: "Mình lập tức để trợ lý đặt vé, đêm nay cậu về nhà thu dọn hành lý, sáng mai chúng ta Hồng Kông."

      Giữa trưa ngày thứ hai, Tô Dương cùng Đinh Thiến và trợ lý đến Hồng Kông. Bởi vì buổi chiều liền muốn tới trụ sở chính của KING để ký hợp đồng, Tô Dương cũng báo trước cho Tưởng Bách Xuyên là đến Hồng Kông, muốn cho niềm vui bất ngờ vào buổi tối.

      đường tới trụ sở chính của KING, Tô Dương hỏi Đinh Thiến: "Tổng giám đốc của KING ở khu vực Châu Á là tuýp đàn ông gì thế?

      Đinh Thiến cần nghĩ ngợi, đơn giản ràng: "Cầm thú thích mỹ nữ!"

      Tô Dương trêu ghẹo: "Thế phải là cậu đẩy mình vào hố lửa sao?"

      Đinh Thiến nhíu mày cười: " phải cậu chuyên trị cầm thú à?"

      Tô Dương: "..."

      Đinh Thiến lấy bản ghi chép từ trong túi xách, ném cho Tô Dương: "Đây là tài liệu cá nhân của cầm thú, cậu nhìn chút ."

      Dọc đường, Tô Dương đều xem tin tức có liên quan đến vị tổng giám đốc này, trong tâm hiểu cách ứng xử và nhân phẩm của gã.

      Đến dưới tầng của tòa nhà, Tô Dương lấy ra thần khí trừ tà của từ trong túi -- Nhẫn kim cương, đeo ngón áp út. Trang điểm đơn giản, cùng Đinh Thiến lên tầng.

      Sau tiếng đồng hồ, gặp được cầm thú trong truyền thuyết.

      Dùng mắt để đo, còn thấp hơn nửa cái đầu, hôm nay còn đặc biệt giày đế bằng.

      cao 174 cm, vậy nên, người đàn ông này chỉ cao 168 cm thôi sao?

      Tên tiếng trung của người đàn ông là Cao Tường.

      Lúc Cao Tường bắt tay cùng Tô Dương, thoáng nhìn qua nhẫn kim cương ngón áp út của , hơi ngừng, lập tức thu lại biểu cảm kinh ngạc, cười hỏi: "Tô mỹ nữ kết hôn rồi à?"

      Tô Dương gật đầu: "Mới kết hôn mấy năm, chồng tôi là người ở ngoài vòng giải trí, chúng tôi vẫn chưa công khai việc hôn nhân."

      Cao Tường hơi cúi đầu, hỏi nhiều nữa, nhưng ánh mắt dò xét trần trụi, thậm chí là cướp đoạt, vẫn chưa từng rời khỏi người Tô Dương, vô số phụ nữ qua tay gã, mỹ nữ với tư chất trời sinh tốt như vậy, phóng mắt trong giới giải trí cùng giới thời trang, mấy người có thể sánh với .

      Ký hợp đồng ngược lại rất thuận lợi, Cao Tường đưa mắt nhìn đồng hồ, "Tô mỹ nữ, tối nay họ Cao muốn lấy danh nghĩa riêng để làm người bản địa tận tình, mời Tô mỹ nữ ăn bữa cơm, biết tôi có vinh hạnh này ?"

      Tô Dương biết dù cự tuyệt thế nào, đều đánh lên mặt mũi của gã, lần hợp tác tiếp theo chắc chắn quá thuận lợi.

      thường gặp kiểu đàn ông như vậy, cái vòng này vốn hào nhoáng xa hoa, chỉ cần phòng làm việc của còn muốn tiếp tục mở rộng, thể tránh khỏi việc xã giao.

      Lẩn tránh hiển nhiên phải là kế hoạch lâu dài.

      cười : "Là vinh hạnh của tôi mới đúng, để tôi thu xếp công việc của nhân viên chút."

      Cao Tường dùng tay làm động tác mời.

      Tô Dương lấy ví tiền, mở ra ngay ở trước mặt Cao Tường, với Đinh Thiến: "Cậu cùng Tiểu Hạ vất vả rồi." Tiểu Hạ là trợ lý của , chờ họ ở khu nghỉ ngơi ở dưới tầng.

      Sau đó, Tô Dương rút ra tấm thẻ đen, đưa cho Đinh Thiến: "Toàn bộ chiến lợi phẩm của cậu cùng Tiểu Hạ đêm nay do mình thanh toán."

      Đinh Thiến nhận thẻ, thuận nước hôn lên chiếc thẻ cái, cố ý cất cao giọng: "Là thẻ giới hạn nha, bảo bối cậu chết mất."

      Cao Tường nhìn chiếc thẻ đen trong tay Đinh Thiến, tầm mắt lại lập tức chuyển qua ngăn chứa thẻ của Tô Dương, dãy toàn là thẻ màu đen, gã nhìn thấy boss lớn.

      Trong ví tiền của Tô Dương có những năm chiếc thẻ đen.

      Có Vận Thông, Hoa Kỳ, Morgan(*), hai chiếc còn lại, chính gã cũng biết.

      (*) Tên loạt các ngân hàng.

      Những tấm thẻ này tự nhiên phải là của bản thân Tô Dương, vậy nên chồng của người đàn ông còn có nhiều tiền hơn so với ông chủ của nữ trang KING sao?

      Cao Tường là người vừa thức thời lại thông suốt, mặc dù thích săn, nhưng mang tới phiền toái cho chính bản thân mình, gã lấy di động gửi tin nhắn ra ngoài.

      Đinh Thiến vừa rời , di động của Cao Tường liền vang lên, gã liếc mắt nhìn Tô Dương xin lỗi, tiếp nhận cuộc gọi, "A lô, ừ... Được... Được... Tôi biết rồi."

      Sau khi cúp điện thoại, Cao Tường tiếc hận áy náy nhìn Tô Dương, " có lỗi, sợ là phải hẹn Tô mỹ nữ vào ngày khác, ông chủ của chúng tôi muốn mở hội nghị cấp cao vào tối nay, mọi người đều phải tham dự."

      Tô Dương cười: "Lần sau tổng giám đốc Cao tới Bắc Kinh, tôi làm chủ."

      Đinh Thiến cùng trợ lý ngồi ở quán cà phê đối diện tòa nhà để chờ Tô Dương, thấy vẻ mặt rạng rỡ, Đinh Thiến nhướng mày: "Hôm nay sợ là lần đầu tiên cầm thú té nhào ở trước mặt phụ nữ, ngờ người phụ nữ gã muốn nhúng chàm lại là phú bà thần bí."

      Tô Dương ngồi xuống, cả người vùi trong sofa, lười biếng : " ra lúc đó mình bắt đầu hối hận vì bày ra nhiều thẻ đen như vậy, ngộ nhỡ Cao Tường dính lấy mình, muốn bị mình nhúng chàm, vậy phải là nguy rồi à?"

      Đinh Thiến: "..."

      Tiểu Hạ lại nhịn được, trực tiếp phun cà phê ra, toàn bộ bắn lên áo sơmi của Đinh Thiến.

      Mặt của Đinh Thiến còn đen hơn so với đáy nồi.

      Tô Dương cầm giấy ăn ném cho , "Lau trước , lát nữa dạo phố liền mua bộ khác cho cậu, tối nay, chỉ cần là đồ hai người nhìn trúng, chị đây đều thanh toán."

      Đinh Thiến cùng Tiểu Hạ trăm miệng lời hô uy vũ.

      Trong cửa hàng xa xỉ nào đó ở trung tâm thương mại, người mẫu Kiều Cẩn lựa chọn quần áo với phong cách mới, chợt người đại diện kéo ta cái, ghé vào bên tai ta, giọng câu: " ngờ Tô Dương cùng Đinh Thiến cũng tới."

      Kiều Cẩn giật mình, "Sao chị biết?"

      Cằm Lisa khẽ nhếch: "Bên kia kìa."

      Kiều Cẩn nhìn theo ánh mắt của Lisa, cách cửa hàng xa, Tô Dương gọi điện thoại, cho dù có khoảng cách, vẫn có thể ràng thấy được nụ cười gương mặt như cũ, Đinh Thiến cùng trợ lý đứng đợi ở cạnh cửa.

      Kiều cẩn như có điều suy nghĩ, " phải bây giờ ta nên ăn cơm cùng Cao Tường à?" Làm sao Cao Tường có thể bỏ qua con mồi có chất lượng tốt như vậy, hợp lý chút nào!

      Lisa nhún vai: "Ai mà biết được! Nhưng hợp đồng giữa bọn họ cùng nữ trang KING được ký rồi! Vậy chẳng phải là chúng ta tặng cho Tô Dương cái bánh thịt sao?!"

      Ánh mắt của Kiều Cẩn càng sâu hơn, ban đầu kín đáo làm trung gian giữa Đinh Thiến và Cao Tường chính là muốn làm lớn chuyện xấu của Cao Tường cùng Tô Dương, nhưng kế hoạch lại theo kịp biến hóa.

      ta nhìn về phía Lisa: " phải An Ninh vẫn luôn muốn quyền phát ngôn này sao? Trước đó ấy tưởng đó là công việc của em, cũng tiện cạnh tranh, tại đổi thành Tô Dương, ấy cũng cần cố kị cái gì!"

      Lisa cười: "Nếu em nhắc nhở, chị ngược lại cũng quên mất chuyện này, bây giờ chị liền tiếng với người đại diện của An Ninh." tại An Ninh dính vào Lục Duật Thành, quyền phát ngôn của ai cũng dám đoạt.

      Lisa cúi đầu gửi tin nhắn, Kiều Cẩn tự chủ được, lại ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa hàng, Tô Dương vẫn còn chuyện điện thoại.

      Kiều Cẩn suy nghĩ lát, cúi đầu giọng bên tai Lisa câu, Lisa gật đầu, "Chị biết nên phải làm thế nào."

      Tô Dương chuyện cùng Tưởng Bách Xuyên.

      "Ký xong hợp đồng rồi à?" Tưởng Bách Xuyên hỏi .

      Tô Dương: "Ừm, rất thuận lợi, tối nay có bận ?"

      Tưởng Bách Xuyên: "Buổi tối có tiệc rượu, đại khái phải tới rạng sáng mới có thể trở về khách sạn, giao thẻ phòng lại để quầy tiếp tân đưa cho em, em ở phòng của là được."

      Giọng của Tô Dương khỏi dịu dàng hơn rất nhiều: "Vậy về sớm chút."

      Tưởng Bách Xuyên đáp lại, hơi dừng nửa giây, hỏi: "Hai ngày trước, lúc hợp tác cùng Kiều Cẩn để chụp cho trang bìa của tạp chí... Hai người ồn ào vui à?"

      rất mờ mịt, nhưng Tô Dương lại nghe hiểu toàn bộ, như có chút trầm mặc: "Kiều Cẩn gọi cho sao?"

      Tưởng Bách Xuyên chi tiết: " phải, gặp được ở khách sạn vào giữa trưa, ta có đôi lời."

      đôi lời?

      Đại khái là Kiều Cẩn lại ngấm ngầm thổi phồng, chê trách tới mức nghe nổi !

      Vậy nên, Tưởng Bách Xuyên đòi lời giải thích thay cho Kiều Cẩn sao?

      Tưởng Bách Xuyên thấy trả lời, lại hỏi: "Ngày đó em thực chụp à?"

      Tô Dương đáp, từ trước tới nay, gần như hỏi qua chuyện công việc của , tại bỗng dưng nhiệt tình như vậy, tự nhiên hoài nghi mục đích của , là cảm thấy bất bình thay cho Kiều cẩn.

      bình tĩnh lạnh nhạt : " muốn cứ thẳng , cần phải vòng vo, em nghe đây."

      Tưởng Bách Xuyên: "Chỉ muốn hỏi chút xem... Em có chịu ủy khuất ?"

      Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Dương.

      Giọng của dịu dàng trầm thấp, khiến tại có xúc động muốn ôm lấy .

      Thanh Tô Dương khàn khàn: "Em trả lại ta gấp bội rồi."

      Tưởng Bách Xuyên ràng thở phào nhõm: "Vậy là được rồi, đừng để chính mình phải oan ức." Lại dặn dò : " dạo phố xong sớm chút rồi về khách sạn."

      "Được, em biết mà." Sau khi xong, Tô Dương vẫn nỡ cúp điện thoại, gọi tiếng: "Tưởng Bách Xuyên?"

      "Ừ?"

      "Em nhớ ."

      Giờ khắc này, mang nỗi nhớ nhung chưa từng có, cũng bởi vì câu "Chỉ muốn hỏi chút xem em có chịu ủy khuất hay " kia.

      (*) 黑卡 (Thẻ đen): Đây là chiếc thẻ American Express Centurion được phát hành bởi ngân hàng Bank of America, người ta thường gọi là "thẻ đen", là loại thẻ tín dụng cao cấp nhất. Thẻ này phải ai muốn có cũng được, vì hội viên được cấp thẻ đều là những người do ngân hàng Bank of America chủ động gửi thư mời tham gia.

      Điều kiện để có tấm thẻ này là, mỗi năm chi tiêu 250.000 USD (5.5 tỉ VND) liên tục trong nhiều năm liền, thu nhập bình quân mỗi năm của gia đình 1,3 triệu USD (28.6 tỉ VND), tổng giá trị tài sàn ròng đạt 16 triệu USD (~ 350 tỉ VND). Khi sở hữu thẻ rồi, chủ thẻ phải đảm bảo chi tiêu mỗi năm 250.000 USD tư cách hội viên mới được duy trì.

      Vậy nên Cao mới sợ hết hồn như thế http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif

      Nguồn: daikynguyenvn

      Editor: Sửa lại giới thiệu thôi, phải ghi là 3s, có thịt, dù chỉ là chút thịt, nhưng ít nhất cũng trừu tượng chứ phải là ' đêm mê hồn trôi qua' hay abc gì đó. Có còn hơn mọi người nhỉ :3

      Nhưng mà ôi trời ơi Tưởng xây tường là để http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif)))

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Truyện này nhen nhàng, khúc chiết và rất hay.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ủng hộ nhiệt tình truyện này nha :3

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9: Dễ dàng trầm luân, khó lòng từ bỏ

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn


      Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên còn chưa chuyện được vài câu, liền có việc, cuộc trò chuyện kết thúc vội vàng, cất di động, về phía Đinh Thiến, "Sao hai người vào dạo trước?"

      Đinh Thiến ôm lấy cánh tay của , " có thần tài Tô Dương, bọn mình có sức để vào."

      nghĩ rằng cửa lại bị nhân viên phục vụ đóng lại, người bán hàng đứng ở cửa cho họ vào.

      Đinh Thiến nhíu mày: "Người đẹp, có ý gì thế? Mới mấy giờ mà cửa hàng muốn đóng cửa rồi à?"

      Nhân viên bán hàng cười yếu ớt: " xin lỗi, khách hàng VIP trong cửa hàng đầy, xin quý khách chờ chút."

      Đinh Thiến muốn tranh luận, lại bị Tô Dương ngăn cản, "Hàng hiệu phải đều như vậy sao, thích kiểu tiếp thị đói(*)."

      (*) 饥饿营销 (Hunger Marketing): Tiếp thị đói là chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, làm cho họ 'đói khát', vì vậy sinh ra mong muốn mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua.

      "Nhưng trong cửa hàng của họ đâu có nhiều người?" Đinh Thiến nhìn vào trong, chỉ có bốn người, nghĩ rằng là Kiều Cẩn cùng người đại diện và trợ lý.

      Tô Dương cũng nhìn thấy Kiều Cẩn.

      Lúc Kiều Cẩn cùng bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng ta mỉm cười, vừa khinh thường vừa hung hăng vênh váo, chỉ nhìn cái, liền cúi đầu chuyện cùng nhân viên bán hàng nhiệt tình.

      Tô Dương kéo Đinh Thiến tới bên, an ủi : "Đừng so đo với kẻ có tư chất như vậy, rất mất thân phận."

      Tiểu Hạ giận: " tại em liền gọi cho văn phòng chính của cửa hàng này để khiếu nại!"

      Tô Dương sờ đầu : "Em hồ đồ rồi à? Khách VIP của nhãn hiệu này có thể cầu đóng cửa hàng để mua sắm, em có trách tới chân trời cũng chẳng có tác dụng gì đâu!"

      Tiểu Hạ bẹp miệng, lẩm bẩm câu: " ràng là Kiều Cẩn bắt nạt người!"

      Tô Dương trấn an , "Chúng ta ghi nhớ cơn giận của ngày hôm nay trước, về sau còn rất nhiều cơ hội để đòi lại."

      Ba người rời khỏi cửa hàng trang sức xa xỉ, lên tầng.

      Mà lúc này, ở bên kia thành phố.

      Tưởng Bách Xuyên mang theo Giang Phàm tham gia tiệc rượu, mấy năm nay, bạn tham gia toàn bộ hoạt động cùng đều là thư ký Giang Phàm.

      Giang Phàm ưu nhã đúng mực kéo cánh tay của Tưởng Bách Xuyên tiến vào trong hội trường, chào hỏi từng người quen biết, từ trước tới nay đều rất khéo léo trong việc xã giao, giảm bớt ít chuyện dài dòng giúp Tưởng Bách Xuyên.

      Chu tiên sinh, tổng giám đốc của nữ trang KING cũng có mặt trong bữa tiệc, đêm nay tới đây là để làm quen với Tưởng Bách Xuyên thông qua người tổ chức tiệc rượu, bọn họ thuộc chung vòng tròn, bất kể là trong trường hợp công khai hay bí mật, vẫn chưa bao giờ qua lại.

      Dưới giật dây của người tổ chức, sau khi hai bên chuyện khách sáo, trước kia Chu tiên sinh cũng biết qua về Tưởng Bách Xuyên, tiếp tục vòng vo, cũng kiêng dè có mặt của Giang Phàm.

      thẳng vào vấn đề: "Tháng trước, KING của chúng tôi dùng 3,2 tỷ đô la Hồng Kông để thu mua hai công ty đá quý, bị sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông cầu điều tra do giá giao dịch, biết tổng giám đốc Tưởng có chú ý tới việc này ?"

      Tưởng Bách Xuyên nhàng lắc rượu vang trong ly, cười nhạt tiếng, rất thẳng thắn: "Chỉ cần là tin tức liên quan tới việc thu mua hàng loạt, tôi đều quan tâm, cũng vẫn luôn chú ý tới tin tức này."

      Chu tiên sinh gật đầu: "Vậy tôi cần phải chi tiết nữa, hôm nay tôi cố ý bay từ nước ngoài về là vì tổng giám đốc Tưởng, KING có ý định mời làm cố vấn tài vụ độc lập, điều kiện là do đặt ra."

      Càng hào phóng, cũng càng có nhiều vấn đề ở bên trong, tiến hành tính công bằng đối với giá cả giao dịch, giải thích rằng độ khó của việc càng lớn.

      Chu tiên sinh thẳng thắn như vậy, khiến Tưởng Bách Xuyên hơi kinh ngạc.

      Tưởng Bách Xuyên nhàng nhấp ngụm rượu, ánh mắt của Giang Phàm lướt qua Tưởng Bách Xuyên, trực tiếp cự tuyệt liền đồng nghĩa với việc có hy vọng để tiếp tục thảo luận, rất nhiều chi tiết, người làm thư ký như nên tham dự vào, Giang Phàm lấy cớ phòng vệ sinh để tạm thời rời .

      Tại cửa phòng vệ sinh, Giang Phàm vừa vặn gặp được người phụ nữ xinh đẹp ra từ bên trong, hơi giật mình, lập tức sửa sang biểu cảm, cười gật đầu với người phụ nữ, xem như chào hỏi.

      Bàng Việt Hy cong khóe môi: " khéo, tôi muốn tìm cùng tổng giám đốc Tưởng để hàn huyên chút."

      Giang Phàm cũng cười: "Rất hân hạnh, chúng ta trở về rồi chuyện sau." cất bước vào phòng vệ sinh.

      Nghe được tiếng bước chân xa, Giang Phàm quay đầu, nhìn bóng lưng thướt tha mềm mại kia, như có điều suy nghĩ.

      Bàng Việt Hy là giám đốc cấp cao của ngân hàng đầu tư Morgan, cũng là đối thủ cạnh tranh hàng đầu của Hải Nạp bọn họ, còn là đối thủ mất còn.

      Tưởng Bách Xuyên vẫn luôn đánh giá cao năng lực ứng biến xuất sắc cùng năng lực tiêu thụ và độ mẫn cảm phi thường với thị trường của ta, ta từng tham gia vào rất nhiều công ty niêm yết lớn trong ngành kinh doanh bảo lãnh phát hành IPO.

      Lý trí của ta cao lãnh, chỉ số IQ cùng EQ cuồn cuộn.

      Mà Bàng Việt Hy có lòng ngấp nghé Tưởng Bách Xuyên từ lâu, ta từng biểu thị trong tình huống công khai, đời này, người đàn ông duy nhất mà ta muốn chính là Tưởng Bách Xuyên.

      Khi Giang Phàm trở lại hội trường lần nữa, Tưởng Bách Xuyên chuyện với vài người quen trong giới tài chính, ngược lại thấy bóng dáng của Bàng Việt Hy đâu.

      Bữa tiệc còn có khâu đấu giá để làm từ thiện, Tưởng Bách Xuyên cùng Giang Phàm ngồi ở vị trí phía trước, người chủ trì giới thiệu sơ lược về những sản phẩm tham gia đấu giá đêm nay.

      Tưởng Bách Xuyên cúi đầu xem thư, đợi cất di động, Giang Phàm giọng nhắc nhở : " lát sau họ bán đấu giá bộ máy ảnh Laca."

      "Tôi biết rồi, chốc nữa cứ giơ bảng là được."

      Giang Phàm xác nhận lại: "Vẫn là giá cũ chứ?"

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu, sau khi dừng mấy giây lại bổ sung: "Nếu có người mua ra giá cao hơn, trực tiếp lên tới 999."

      "Được." Giang Phàm biết, từ trước tới nay, giá mà dùng để đấu giá đều là mấy con số kia, cũng là những con số có liên quan tới Tô Dương.

      Vật phẩm đấu giá thứ ba mới là máy ảnh.

      trường có ít người đam mê Laca, nâng bảng tới tấp.

      Trong đó đột nhiên nghe thấy người chủ trì kích động câu: "Oa, vị mỹ nữ kia ra giá 520 vạn."

      trường là mảnh ồn ào náo động.

      Dù sao bộ máy ảnh này vẫn còn chưa tới giá trị sưu tầm trân quý như vậy.

      Tưởng Bách Xuyên và Giang Phàm cùng quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt mị hoặc của Bàng Việt Hy.

      Bàng Việt Hy yếu ớt gật đầu cười, Tưởng Bách Xuyên cũng khách khí gật đầu, có biểu cảm dư thừa, quay đầu, ý bảo Giang Phàm tiếp tục giơ bảng.

      Cuối cùng, Tưởng Bsch Xuyên dùng giá 999 vạn để lấy được máy ảnh.

      Đấu giá kết thúc, Giang Phàm làm thủ tục giấy tờ, Tưởng Bách Xuyên chuẩn bị rời khỏi hội trường, lại bị Bàng Việt Hy chầm chậm tới chặn lối.

      ta cười: "Tổng giám đốc Tưởng, tàn nhẫn sân buôn bán chớ, thứ đồ sưu tầm mà thôi, còn tích cực như vậy, tài lực của người làm công như chúng tôi sao có thể so với boss như chứ."

      Trong lúc cười còn mang theo lên án.

      Tưởng Bách Xuyên tiện tay tóm lấy cặp tài liệu, sắc mặt xa cách: "Đối với , đó là vật sưu tầm có cũng được mà có cũng chẳng sao, với tôi phải như vậy."

      Bàng Việt Hy biết cho dù thêm câu gì chăng nữa, ta cũng chiếm được sắc mặt tốt, liền xoay chuyển đề tài: "Nghe rất có hứng thú với dự án thu mua Laca, chúng tôi cũng vậy."

      Tưởng Bách Xuyên: "Hy vọng lần này các đừng tiếp tục thua tôi."

      Bàng Việt Hy: "..."

      Thái độ của mang theo kiêu ngạo tự phụ lại coi ai ra gì, ta lại cố tình muốn ngừng mà được.

      Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ cổ tay: "Thứ lỗi, tiếp được."

      Bàng Việt Hy nhìn bóng lưng thẳng thắn cao ráo của , nhớ rằng quá có khí phách thân sĩ, bất đắc dĩ cười tiếng.

      Người đàn ông này chẳng khác nào cây thuốc phiện.

      Dễ dàng trầm luân, khó lòng từ bỏ.

      Sau khi dạo phố, Tô Dương liền trở về khách sạn mà Tưởng Bách Xuyên ở, Đinh Thiến cùng Tiểu Hạ muốn ở cùng bọn họ, thích phải ăn thức ăn cho chó(*), trọ ở khách sạn cách đó xa.

      (*) 狗粮 (Thức ăn cho chó): Đây là slang của Trung Quốc, trong tiếng Trung đại, 'chó' trong trường hợp này là chỉ dân FA, hành động tình tứ của các cặp đôi là 'thức ăn cho chó', ở đây ý chỉ Đinh Thiến và Tiểu Hạ muốn xem vợ chồng Tưởng Tô tình tứ trước mặt dân FA bọn họ.

      Tô Dương vào đại sảnh khách sạn, thẳng tới bàn tiếp tân để lấy thẻ phòng.

      Chợt có người gọi ở phía sau: "Đồng Đồng!"

      Tô Dương quay đầu, mặt vừa mừng vừa sợ, đẩy kính râm lên, cất bước qua: "Sao về sớm thế?"

      Tưởng Bách Xuyên nhận lấy túi mua sắm cùng hành lý trong tay , treo túi tay cầm, lúc này mới : "Chờ lát, thấy có gì lý thú, liền trở về."

      Quay lại khách sạn, chưa thấy đâu, liền đợi trong khu nghỉ ngơi ở đại sảnh.

      Tô Dương cảnh giác nhìn hai bên chút, " lên trước , em lên sau." Đêm nay vừa tham gia tiệc rượu, chừng đám phóng viên nhàm chán chạy tới chụp ảnh.

      Tưởng Bách Xuyên để ý tới đề nghị của , nắm tay đến thang máy.

      Tô Dương mang kính râm tốt, thấy bên cạnh cũng có người, len lén hôn lên má cái.

      Tưởng Bách Xuyên cười nhạt, xoa xoa mu bàn tay của .

      Tiến vào thang máy, Tô Dương tháo kính xuống, vẫn nhìn , Tưởng Bách Xuyên đối mắt với : "Tối nay đều dạo phố thôi à?"

      Tô Dương gật đầu, rồi lại lắc đầu.

      : "Tối hôm nay em vẫn luôn nhớ người đàn ông tên Tưởng Bách Xuyên."

      Tưởng Bách Xuyên đáp lời, chỉ mực nhìn .

      Tô Dương thích được đưa mắt nhìn chăm chú như vậy, lời âu yếm, mấy năm nay, những chữ được cho là lời ngon tiếng ngọt kia chỉ được khi cầu hôn, lúc ấy ba chữ, ' em'.

      Cũng chỉ qua lần.

      Cách thức mà biểu đạt tình cảm khác với người bên ngoài, thích nhìn , yên lặng lại chuyên chú.

      Tô Dương bước nửa bước tới trước mặt , dán chặt lấy , vừa ngẩng đầu, cái hôn của Tưởng Bách Xuyên liền hạ xuống, hai tay Tô Dương đặt lên bờ vai , vừa bắt đầu đáp lại, thang máy liền dừng ở tầng của bọn họ.

      Tô Dương vẫn chưa thỏa mãn buông ra, Tưởng Bách Xuyên đặt lên trán nụ hôn, mới cầm hành lý, nắm tay ra khỏi thang máy.

      Sau khi về đến gian phòng, Tô Dương vừa cởi áo khoác ra, bị Tưởng Bách Xuyên ôm lấy từ phía sau, bắt đầu hôn lên cổ , Tô Dương đẩy đẩy đầu của , cũng đẩy quá mạnh.

      "Em chưa tắm đâu đấy."

      "Làm xong rồi lại tắm."

      Dừng lại hai giây, còn : "Nhớ cả buổi tối, em vẫn còn có thể nhịn được à?"

      Tô Dương: "..."

      cố tình xuyên tạc ý tứ của .

      Tưởng Bách Xuyên kéo khóa váy của , hôn lên lưng , đôi tay lại vuốt ve vùng bụng bằng phẳng.

      Tô Dương khỏi ưm vài tiếng: "Vào phòng ngủ được ? Đứng ở đây thoải mái."

      Tưởng Bách Xuyên xoay người lại để nhìn thẳng vào , ôm lên , vài bước, đỡ tường, "Tắm xong có thể qua phòng ngủ làm thêm lần nữa."

      Sau khi đùa giỡn, Tưởng Bách Xuyên chú ý đến cảm nhận của , chen vào cơ thể của từng chút .

      Lúc chuyển động, Tô Dương dùng sức ôm cổ .

      Hơi thở của Tưởng Bách Xuyên quá ổn định, "Đau à?"

      Tô Dương lắc đầu: "Em muốn ôm ."

      Tưởng Bách Xuyên siết chặt lấy eo , cường độ rút ra đâm vào lại càng thêm lớn.

      Trong lúc vô tình, Tô Dương liếc nhìn bàn trà, thấy chiếc hộp có hình máy ảnh Laca, quay đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên: "Lại mua máy ảnh cho em à?"

      Tưởng Bách Xuyên nặng nề thở dốc, sau lưng bịn rịn mồ hôi, gật đầu: "Lấy được từ buổi đấu giá từ thiện đêm nay."

      Chiếc máy ảnh đầu tiên của chính là Laca, năm đó Tưởng Bách Xuyên tốn hơn 10 vạn để mua cho , liền thích việc chụp ảnh từ đó.

      Lúc trước, khi điền bảng nguyện vọng để thi đại học, liền viết tên chuyên ngành liên quan tới chụp ảnh, bố mẹ Tô đều phản đối, đây phải nghề nghiệp chính đáng, thể lấy việc chụp ảnh làm công việc đàng hoàng ra dáng, nhưng lại khăng khăng muốn bước lên con đường này.

      Chỉ có Tưởng Bách Xuyên mực ủng hộ .

      Trong mười năm này, tặng hơn 100 chiếc máy ảnh, tất cả đều là Laca.

      Tưởng Bách Xuyên nhàng cắn xương quai xanh của : " nghĩ gì thế?"

      Tô Dương hoàn hồn: "Nghĩ về ."

      Tưởng Bách Xuyên ngẩng đầu, chiếm lấy ánh mắt của , dưới thân vẫn còn ngừng đụng chạm thân thể nóng hổi của , Tô Dương liền chủ động hôn .

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: quen với giường, chỉ quen với mùi vị thuộc về giường mà thôi

      Convert: Sakahara

      Editor: Mãn Mãn

      Nguồn: DĐLQĐ, Wattpad

      Ngày hôm sau.

      8 giờ rưỡi, Tưởng Bách Xuyên rời giường, hẹn chủ tịch của nữ trang KING tham gia thảo luận vào 10 giờ sáng.

      Mặc quần áo tử tế, Tưởng Bách Xuyên cầm đồng hồ tới bên giường, Tô Dương vẫn còn ngủ say, tự tay xoa đầu : "Đồng Đồng, dậy thôi."

      Trước đây, có thói quen gọi rời giường, mỗi lần phải công tác vào sáng sớm, đều lưu lại tin nhắn cho , sau này quá cao hứng, buổi sáng dậy thấy người kia, có cảm giác vắng lặng.

      Tưởng Bách Xuyên gọi ba lần, Tô Dương mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, giọng hơi khàn khàn, định thần nhìn vài giây: "Trưa nay có việc à?"

      "Ừ, buổi trưa về ăn cơm với em." Tưởng Bách Xuyên đưa đồng hồ cho , "Đeo lên giúp ."

      Tô Dương duỗi lưng cái, ngồi dậy.

      Tưởng Bách Xuyên phối hợp, đưa tay tới trước mặt , rất ít khi đeo cà vạt, Tô Dương cũng biết thắt cà vạt, để mang lại cho cảm giác thỏa mãn đặc biệt, chỉ cần ở cùng nhau, lần nào cũng để đeo đồng hồ cho .

      Đeo xong đồng hồ, Tô Dương nhấc chăn xuống giường.

      Tưởng Bách Xuyên nghi hoặc hai giây: "Em ngủ thêm lát à?"

      "Em muốn ngủ." quay đầu nhìn : "Trưa nay ngủ cùng em nhé."

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu được, nhìn đồng hồ, vẫn còn thừa thời gian, "Chúng ta ăn sáng ."

      " muộn việc của chứ?"

      " ."

      Tưởng Bách Xuyện gọi cho quầy tiếp tân, cố ý dặn dò rằng, muốn phần cháo gạo.

      Vừa buông ống nghe, di động của Tô Dương ở tủ đầu giường bắt đầu rung.

      Tưởng Bách Xuyên cầm di động của , thấy là số của Đinh Thiến, liền tiện tay nghe, chỉ là, đợi chuyện, lời của Đinh Thiến bắn tới như máy: "Dương Dương, cho cậu biết tin tức tốt lắm, nhưng cậu đừng để trong lòng, cũng chỉ là chuyện mấy triệu tệ mà thôi, lọt vào mắt thần của cậu đâu! Chính là... Quyền phát ngôn cho nữ trang KING của cậu đường tới suối vàng rồi."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      Đinh Thiến vẫn còn tiếp tục blah blah: "Thư ký của Cao Tường vừa gọi điện cho mình, là bởi vì nhiều nguyên nhân, tầng cấp cao của bọn họ muốn đổi người phát ngôn, còn tăng gấp bốn lần tiền bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng! Đúng rồi, người phát ngôn mới là An Ninh! Phỏng chừng là Lục Duật Thành tranh giành quyền phát ngôn cho ta, cậu xem, rốt cuộc Lục Duật Thành nghĩ thế nào? Đối với cậu, ta phải..."

      Lời của Đinh Thiến bị đánh gãy đúng lúc bởi Tưởng Bách Xuyên: "Là tôi đây, Đồng Đồng ở trong nhà vệ sinh."

      Đinh Thiến: "..."

      Họa từ miệng mà ra, tuyệt đối phải giả.

      Tưởng Bách Xuyên suy nghĩ, còn thêm: "Việc này cứ làm như biết ."

      Đinh Thiến ngớ ra, chất phác : "Nhưng tôi làm được việc tự lừa mình dối người, cho dù làm vậy cũng lừa được mấy ngày, chẳng mấy chốc, quảng cáo của An Ninh được đưa lên tivi."

      Tưởng Bách Xuyên: "Chuyện phát ngôn để tôi giải quyết, tôi gọi điện cho vào xế chiều hôm nay."

      Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, Tưởng Bách Xuyên quay đầu, Tô Dương thấy Tưởng Bách Xuyên cầm di động của mình, đại khái đoán được: "Là Đinh Thiến à?"

      "Ừ, muốn bàn chuyện công việc với em." Tưởng Bách Xuyên điềm nhiên như , đưa di động cho .

      Đinh Thiến ngừng vài giây, lại khôi phục giọng thường ngày: "Dương Dương, cho cậu biết tin tức tốt, 10 giờ tối hôm nay chúng ta bay New York."

      Tô Dương thuận thế ngồi lên đùi Tưởng Bách Xuyên, "Lại làm việc tiếp à? phải nên chuẩn bị tới trụ sở chính của KING để thương lượng chi tiết về chuyện quay chụp trong hôm nay sao?"

      Lần đầu tiên dối ở trước mặt Tô Dương, Đinh Thiến vẫn có chút chột dạ, "À, sáng hôm nay thư ký của Cao Tường gọi cho mình, nó hôm nay ta có việc khác, bàn bạc về chuyện quay chụp vào cuối tuần."

      Tô Dương hỏi nhiều nữa, thứ mà quan tâm tại là: "Là công việc mới gì thế?"

      Rốt cuộc dối trót lọt, Đinh Thiến thở phào cái dưới đáy lòng: "Chụp áp phích tuyên truyền và quay video cho phiên bản nước ngoài của phim 'Những đêm ngủ ở phố Wall'."

      Tô Dương xoa xoa chân mày, tên của bộ phim này rất quen thuộc, hỏi: "Là phim của ai?"

      Đinh Thiến tránh nặng tìm : "Của đạo diễn Chu."

      Tô Dương: "Ý mình hỏi là muốn chụp áp phích tuyên truyền cho diễn viên nào."

      Đinh Thiến ho hai tiếng, "Đàn ông, ảnh đế."

      Tô Dương: "..."

      Đàn ông, ảnh đế.

      Kỳ thực, hai từ này cũng thể đó là người nào, dù sao trong vòng giải trí, ngoài diễn viên nữ ra có diễn viên nam, mà cũng phải chỉ có ảnh đế, nhưng biết bắt đầu từ lúc nào, hai từ này liền trở thành mật ngữ giữa và Đinh Thiến, là đại danh từ dành cho Cố Hằng.

      Tô Dương làm dịu tâm trạng, lại hỏi: "Diễn viên nữ là ai?" Nếu người đó là Kiều Cẩn, cho dù phải làm trái với điều khoản, cũng tham gia, đồng thời quyết định tuyệt giao với Đinh Thiến vài ngày.

      Lúc này, giọng của Đinh Thiến rất thoải mái: "Tô Nịnh Nịnh."

      Tô Dương vỗ vỗ trán, thảo nào tên phim lại quen như vậy, là phim của Tô Nịnh Nịnh, trước đó Tô Nịnh Nịnh qua với .

      Tuy Tô Nịnh Nịnh cũng mang họ Tô, nhưng có bất kỳ quan hệ ruột thịt gì với , Tô Nịnh Nịnh là em thím tư của Tưởng Bách Xuyên, bởi vì quan hệ giữa và thím tư tệ, liền có tương tác với Tô Nịnh Nịnh, nhưng Tô Nịnh Nịnh luôn cho mình là trưởng bối, có việc gì liền đùa giỡn , ép gọi ấy là dì.

      Giọng đáng đánh đòn của Đinh Thiến lại truyền đến: "Đúng rồi, Dương Dương, bộ phim này là do Lục Duật Thành đầu tư, nhưng có lẽ ta tới studio, thế nên cậu có thể yên tâm nhé."

      xong, Đinh Thiến nhanh tay cúp điện thoại.

      Tưởng Bách Xuyên xoa xoa gò má : "Lại ngẩn người cái gì."

      Tô Dương hoàn hồn, cất di động, "Em phải qua New York để chụp ảnh cho áp phích của bộ phim, là do... Lục Duật Thành đầu tư."

      Sắc mặt của Tưởng Bách Xuyên vẫn như thường, đề cập tới Lục Duật Thành, mà chỉ hỏi : "Khi nào ?"

      Tô Dương đáp lại : "10 giờ tối nay em có chuyến bay, nhân vật nữ chính lần này là Nịnh Nịnh."

      Ánh mắt của Tưởng Bách Xuyên phức tạp, nhìn chằm chằm hai giây: " được làm bậy cùng Tô Nịnh Nịnh, sau khi chụp xong liền trở về chung cư của chúng ta."

      Tô Dương: "..."

      Tô Nịnh Nịnh quả thực là nữ lưu manh, gặp được , chỉ ôm hôn mà còn sờ đùi.

      Tô Dương ôm cổ Tưởng Bách Xuyên, cười : "Nếu lần tới Tô Nịnh Nịnh lại ôm em, liền ôm người đàn ông của ấy."

      "..." Tưởng Bách Xuyên liếc cái, tiếp tục bậy cùng , "Thay quần áo , rồi chúng ta tới phòng ăn."

      Tô Dương vẫn đứng dậy khỏi đùi : "Tối nay em bay, sao?" nhớ lúc ở nhà từng ở lại Hồng Kông hai ngày rồi bay thẳng tới New York.

      Tưởng Bách Xuyên cúi xuống: "Cũng là chuyến bay lúc 10 giờ."

      "Hiếm khi nào nơi công tác cùng thời gian làm việc của em lại giống với như vậy." Tô Dương vui vẻ hôn cái lên khuôn mặt của , đứng dậy thay quần áo.

      Ăn xong bữa sáng, Tưởng Bách Xuyên liền tới trụ sở chính của KING.

      đường , với Giang Phàm: "Đổi vé máy bay buổi chiều thành chuyến bay lúc 10 giờ tối giúp tôi."

      Giang Phàm giật mình, nhắc nhở : "Nếu làm như vậy lỡ mất buổi thảo luận cùng tổng giám đốc của Laca."

      Tưởng Bách Xuyên đăm chiêu, lấy di động ra gọi cho Đinh Thiến: "Đổi chuyến bay của bên thành chuyến bay vào lúc xế chiều nhé."

      Đinh Thiến: "Bởi vì lấy được vé buổi chiều nên chúng tôi mới phải lấy vé buổi tối."

      cũng thấy khó hiểu, vì sao vé máy bay New York lại túng thiếu như vậy, sau khi xem tin tức mới biết có cái gì hội nghị quốc tế tài chính được tổ chức tại Hồng Kông vào ngày hôm qua, đa số các công ty ở thành phố New York đều gửi người tới tham dự.

      Tưởng Bách Xuyên: "Đồng Đồng với tôi, hủy vé của ấy vậy."

      "Được."

      Tưởng Bách Xuyên lại gửi cho Tô Dương tin nhắn, thu thập hành lý, chuẩn bị cùng bay tới New York với vào buổi chiều.

      Cuộc đàm phán với tổng giám đốc Chu của KING diễn ra rất thuận lợi, về phương diện tiền công, Tưởng Bách Xuyên cũng chỉ thu theo giá thị trường, vẫn chưa đòi hỏi nhiều, điểm này ngược lại khiến Chu tiên sinh cảm thấy có phần ngoài ý muốn.

      Tưởng Bách Xuyên buông ly rượu vang, "Tôi nghe quyền phát ngôn cho quảng cáo của KING sắp đến kỳ hạn, quý công ty muốn thay người phát ngôn mới phải ?"

      Chu tiên sinh liền giật mình, căn bản nghĩ rằng Tưởng Bách Xuyên còn chú ý tới người phát ngôn của ta, gật đầu: "Cấp dưới báo cáo qua, nghiêng về nhà nhiếp ảnh trong nước, hình như gọi là..."

      Chu tiên sinh nghĩ ngợi, "Tên là Tô Dương, có khí chất cùng tướng mạo tuyệt hảo, nhưng liệu có chọn ấy hay , tôi còn chưa biết, tôi tham dự vào hoạt động cụ thể, chỉ nhìn kết quả cuối cùng."

      Hơi ngừng giọng, Chu tiên sinh lại hỏi: "Tổng giám đốc Tưởng có người thích hợp để đề cử sao?"

      Tưởng Bách Xuyên cũng vòng vo: "Tô Dương là vợ của tôi."

      Từ trước tới nay Chu tiên sinh đều rất bình tĩnh, nhưng tin tức này quả thực khiến kinh ngạc hồi lâu, sau khi phản ứng kịp, cười : "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

      Tưởng Bách Xuyên cũng cười nhạt: "Cũng bởi vì trước kia ấy muốn quyền phát ngôn của nữ trang KING, tôi mới chú tới tin tức của quý công ty."

      Ý ngầm là, sở dĩ sảng khoái tiếp nhận chức cố vấn tài vụ như vậy, hoàn toàn là do KING bọn họ dính ánh sáng của Tô Dương.

      Chu tiên sinh cụng ly với : "Hợp tác vui vẻ!"

      Trở lại khách sạn, Tưởng Bách Xuyên vừa đẩy cửa vào liền nghe được tiếng chụp ảnh tanh tách, ngước mắt, Tô Dương chụp bằng bộ máy ảnh mà mua được tối hôm qua.

      Tưởng Bách Xuyên cởi áo khoác xuống, "Máy ảnh thế nào?"

      Tô Dương xem lại hình chụp, ngẩng đầu, rằng: "Dùng tốt như ."

      Tưởng Bách Xuyên: "..."

      tới ôm lấy từ sau lưng: "Sắp xếp xong hành lý chưa?"

      "Xong rồi." Tô Dương thu lại máy ảnh, tiện tay đặt bàn ở bên cạnh, xoay người vòng qua cổ : "Có phải lại dùng vé của Giang Phàm cho em ?"

      Tưởng Bách Xuyên gật đầu: "Chuyến bay lúc mười giờ đêm làm trễ buổi thảo luận của ."

      Tô Dương giọng : "Thực ra cần phải đổi vé, phiền phức như vậy, dù sao đến New York, chúng ta liền phải tách ra để làm công tác của mỗi người."

      "Có gì mà phiền phức." nhìn thời gian: "Em muốn ăn gì trưa nay? Ăn cơm xong chúng ta liền sân bay."

      tới việc ăn, khóe miệng của Tô Dương mang tia tươi cười xấu xa: "Ăn ."

      máy bay tiện để thân mật.

      Tưởng Bách Xuyên nhìn , ngón cái lướt qua môi , cúi đầu hôn xuống.

      Bởi vì thời gian vận động quá dài, ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng còn, bọn họ đành phải gói phần cơm để ăn đường tới sân bay.

      Tưởng Bách Xuyên có chút bệnh thích sạch , khó có thể dễ dàng tha thứ cho việc ăn uống gì đó ô tô, chính ăn, nhưng vẫn ngầm đồng ý dung túng cho hộp cơm thơm nức của Tô Dương.

      Lên máy bay, bởi vì trước đó vận động quá độ, Tô Dương mệt tới mức nằm bệt ghế muốn nhúc nhích, Tưởng Bách Xuyên đắp chăn cho : "Ngủ ."

      Tưởng Bách Xuyên khởi động laptop vừa được lấy ra, chuẩn bị sẵn sàng làm việc, lại đưa tay trái cho theo thói quen.

      Tô Dương cầm lấy tay , nằm nghiêng ghế ngồi, nhìn chớp mắt.

      Lúc làm việc, Tưởng Bách Xuyên cực kỳ chuyên tâm, Tô Dương thỉnh thoảng gãi gãi vào lòng bàn tay của , liền quay đầu nhìn , cười nhạt với , sau đó lại tiếp tục chuyên tâm xử lý công việc.

      Tô Dương nhìn Tưởng Bách Xuyên hơn nửa tiếng, đôi mắt có chút đau xót, ngáp cái, nhắm mắt lại.

      Từ trước tới giờ vẫn ghét phải bay đường dài, phải bởi vì say máy bay, mà là vì ở máy bay, rất ít khi ngủ được, mỗi lần bay mười mấy tiếng, đều mệt lả.

      Là tinh thần quá mệt mỏi.

      Nhưng chỉ cần có Tưởng Bách Xuyên ở bên cạnh, nắm tay , liền có thể ngủ rất an bình.

      Sau này, mới hiểu rằng: quen với giường, chỉ quen với mùi vị thuộc về giường mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :