1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ xấu thành vợ hiền - Thiển Toái Hoa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Hu hu... lâu lắm mới có chương mới. Mừng muốn chết luôn
      milktruyenky thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Lâm Hựu nghịch ngợm

      "Xin lỗi, vừa mới thấy ghế xích đu này làm cho tôi nghĩ tới người mất..., cho nên...." Hoàng Hân Nguyệt nghẹn ngào nên lời.

      Ngô Văn hiểu gật đầu cái, sờ cái đầu húi cua của Lâm Hựu. Nhìn thoáng qua viền mắt hồng hồng của Hoàng Hân Nguyệt, hiểu : " có sao, ghế này là chú hai của tôi làm, bằng tôi tặng nó cho ."

      Ngô Văn nhìn bộ dáng vừa mới khóc bi thương của , hơn nữa còn vuốt vuốt dây mây bám ghế, im lặng rơi lệ, ngay cả tiếng khóc cũng bật ra. Có thể thấy được, là nhớ chuyện vui trước đây.

      "Xin lỗi, quấy rầy. Tôi thôi." Hoàng Hân Nguyệt áy náy khoát tay áo với họ, chưa kịp xoay người rời , ống tay áo bị đứa kéo lại.

      "Dì đừng đau lòng. Ghế này cho dì, dì cứ ngồi !"

      Hoàng Hân Nguyệt im lặng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu bé, nhìn gương mặt nho của đứa bé lộ ra ý tốt đơn thuần, con mắt, lông mi cũng chớp chớp. Hoàng Hân Nguyệt sờ khuôn mặt nhắn của cậu, nở nụ cười: "Cảm ơn cháu! cần đâu, dì còn có việc." xong đứng lên, áy náy gật đầu với Ngô Văn cái, xoay người tới nơi cần .

      Vốn chính là Hoàng Hân Nguyệt tùy tiện xông vào phía sau vườn hoa nhà người ta, người ta coi là tên trộm may mắn rồi, lại còn quan tâm giúp đỡ hết lòng, huống chi bọn họ là người xa lạ. Hoàng Hân Nguyệt biết bọn họ, nhưng bọn họ biết . Trước đây, có thể thấy được chị dâu là người rất tốt. Kiếp trước, thế nào mà lại cảm thấy sống chung với chị ấy tốt đây.

      Lâm Hựu nhìn Hoàng Hân Nguyệt xa mới quay người lại lôi kéo tay áo của Ngô Văn, ngước đầu hỏi: "Mẹ, mới vừa rồi dì đó người bạn có phải là bà cố hay , bà rất xa nơi này?"

      "Đoán chừng là vậy. Được rồi, chúng ta trở về thôi." Ngô Văn dắt tay bé của Lâm Hựu, đóng lại cửa sau vườn hoa, mới quay trở về nhà.

      Lúc này, trong lòng Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy ấm áp vì câu kia Lâm Hựu, mới vừa bị chiếc ghế xích đu kia làm hấp dẫn, lại có thể thể tới sau vườn hoa của Lâm gia.

      Nơi này là Lâm gia bỏ vốn đầu tư, phòng ở của Lâm gia chỉ có hai cái đơn giản như vậy, mà là giống như cái biệt thự, bên trong có đầy đủ tất cả mọi thứ.

      Hoàng Hân Nguyệt tới chỗ ở của Hoàng Tân Duy, bấm vào mật mã ở dưới lầu, cửa "ting" tiếng tự động mở ra. thẫn thờ vào trong, nhấn thang máy tới tầng 12.

      Hoàng Tân Duy mua lại lầu 12 này, vốn là chuẩn bị đưa cha mẹ tới đây ở. Cho nên mới mua lớn như vậy. Sau này sửa sang lại dựa theo ý thích Hoàng Hân Nguyệt và cha mẹ. Hoàng Hân Nguyệt bấm mật mã lần nữa, nghiệm chứng thân phận, vào, có chút mệt mỏi.

      Hôm nay cảm xúc thay đổi nhanh chóng, hơn nữa còn có đứa bé quan tâm. tại chỉ còn lại mình , cảm thấy mệt mỏi hơn rồi, mở cửa phòng, lười biếng rửa mặt, mở cửa phòng ngủ ra leo lên giường ngủ.

      Bên này Hoàng Hân Nguyệt ngủ khá thoải mái, nhưng Lâm Vĩnh Mặc bên kia, nhìn tài liệu mới nhất ở bàn, mặt biết nên có vẻ mặt gì, khó có thể hình dung.

      nhớ ra rồi, ngày đó bị bạn tốt kéo ra ngoài quầy rượu, là bạn bè lâu rồi chưa có tụ tập, nhân cơ hội tụ tập chút, còn người bận rộn như khó có lúc rảnh rỗi, cơ hội khó có được. quay đầu lại nhìn đống tài liệu bàn, có chút dở khóc dở cười, nhưng mà có buông lỏng, cũng có phản đối…..

      Kết quả đúng là uống say, xảy ra chuyện, cũng biết nên ra ngoài uống rượu cùng với bạn xấu. Uống rượu say coi như xong, còn làm ra mạng người, ai.......Mấu chốt là, nhìn tài liệu bên trong của cái, đặt tài liệu xuống, xoa xoa mi tâm, rơi vào bộ dáng suy tư.

      Buổi tối, đúng giờ tan việc lái ô tô về nhà. Mặc dù, công việc của có lúc bận rộn ngay cả cơm cũng kịp ăn, nhưng mà mỗi buổi tối cũng đúng giờ về nhà ăn cơm, nếu mẹ Lâm lo lắng, đây cũng là quy định trong nhà. Mặc dù là quy định, nhưng cũng có thể cảm nhận được những thứ ấm áp từ người nhà kia, bọn họ cũng về nhà, coi như mỗi ngày có rất nhiều công việc, làm xong cũng mang về nhà làm.

      Dừng xe xong, vừa mới vào cửa nghe thấy giọng gọi to của Lâm Hựu cháu mình, trước cửa nhà đầy tiếng chó sủa. cần đoán, nhất định là cháu của chơi đùa chạy quanh nhà với hai con chó, dù sao cháu cũng lớn lên cùng với hai con chó, cho nên có gì nguy hiểm.

      "Chú hai ...." Lâm Hựu vừa nhìn thấy Lâm Vĩnh Mặc, vui mừng chạy như bay tới, ôm lấy bắp đùi của , cười ha hả. Hai con chó cũng tràn đầy hưng phấn ngoắc ngoắc cái đuôi, ngừng vây quanh ở bên cạnh bọn họ.

      "Đứa nhóc này, chạy đầu đầy mồ hôi lại lau vào quần của chú, muốn ăn đòn?" Mặc dù giọng Lâm Vĩnh Mặc giận dữ, nhưng vẫn lấy khăn tay trong âu phục ra, lau mồ hôi cho đứa bé. tay bế cậu bé lên, vào bên trong nhà.

      "Chú hai, tối hôm nay chúng ta chơi đùa với nhau có được hay ?"

      " được, con lại coi chú hai như ngựa để cưỡi, tìm cha con . Hôm nay chú hai làm việc cả ngày, rất mệt mỏi."

      "Chú hai, hôm nay mẹ con làm bánh điểm tâm. Chú có muốn ăn hay ?"

      "Tên nhóc con này, lại có thể lấy cái này uy hiếp chú, có cửa đâu. Chờ lát nữa, chú chị dâu cho con ăn, hừ!"
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, huyenlaw688 others thích bài này.

    3. milktruyenky

      milktruyenky Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      44
      Chờ mỏi mòn mới có chương mới, truyện hấp dẫn ghê, mình rất thích, hi vọng lâm chị như kiếp trước nhanh chút, mong chờ phút giây đến với nhau của 2 chị.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11: Gặp được ngoài ý muốn

      Lâm Vĩnh Mặc hừ lạnh tiếng, nhưng mà trong mắt tràn đầy vui vẻ và cưng chiều. Có thể thấy được lúc này mặc dù giọng điệu của tốt tý nào, thế nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

      Lâm Hựu nhìn chăm chú Lâm Vĩnh Mặc, ngay sau đó cười tít mắt, ngay cả ánh mắt cũng thẳng thành đường may. Lâm Vĩnh Mặc bất đắc dĩ đặt cậu nhóc xuống, tên nhóc này ngoại trừ có chút sợ Lâm Vĩnh Văn ba của cậu bé, những người khác hề sợ, huống chi là chú hai Lâm Vĩnh Mặc tốt nhất này.

      "Lâm Hựu, đừng làm rộn chú hai con, tới đây ăn điểm tâm ." Ngô Văn đặt điểm tâm lên bàn, quay người với Lâm Vĩnh Mặc: "Chú hai về rồi?"

      "Dạ, chị dâu. Ba mẹ và trai bọn họ về chưa?" Lâm Vĩnh Mặc thả Lâm Hựu xuống đất, lấy tay sờ tóc của cậu nhóc, khẽ đẩy sau lưng cậu bé cái, cười : " rửa tay , chú mèo ham ăn."

      Lâm Hựu làm mặt quỷ với Lâm Vĩnh Mặc, vui mừng chạy rửa tay, chuẩn bị ăn điểm tâm thôi.

      "Ba mẹ tham gia tiệc rượu từ thiện, phỏng chừng lát nữa về. em gọi điện tới đây, đường về."

      "Ừ. Chị dâu, chị làm gì làm , em lên lầu thay quần áo trước."

      Lâm Vĩnh Mặc thay quần áo xong, cầm cặp công văn đến thư phòng. Mặc dù, các đứa con của nhà họ Lâm đều ở chung nhà, bình thường gian hoạt động cũng rất lớn. cả nhà họ Lâm ở căn phòng kế bên, hai cánh cửa được nối liền với nhau, nên ra cũng xa lắm. Mà hai người già nhà họ Lâm, còn có ông nội của Lâm Vĩnh Mặc cùng với ông Lâm đều ở bên trái lầu , còn bên phải là chỗ của bác tài xế họ Triệu, vợ của bác Triệu và chị dâu Triệu làm giúp việc ở nhà họ Lâm, còn có dì bảo mẫu của Tiểu Vương.

      Sân vườn cũng rất lớn, ba người già kia thường hay trồng các loại hoa cỏ ở vườn hoa. Thỉnh thoảng cũng mở vài buổi liên hoan gia đình ở trong sân, loại tiệc rượu này khá lớn, nhưng bọn họ lại dẫn người ngoài về nhà, trừ khi là bạn bè tương đối thân thiết. Nếu khi rửa chén đĩa, thế nào dì giúp viễ cũng mệt chết, hơn nữa các hoa cỏ được những người già gieo trồng trong sân cũng bị phá hủy. Sau đó, lại phải bị cắt, bình thường các loại hoa cỏ này chính là những bảo bối của ông Lâm, người nào giẫm hư đều phải lập tức cuống cuồng lên.

      Lâm Vĩnh Mặc đặt túi công văn lên bàn, bộ dáng suy nghĩ sâu xa ngồi ở ghế, cũng biết có phải nghĩ quá nhập tâm hay , mà cả người dựa vào ghế, nhất thời sách ở phía bị đụng tới chợt rớt xuống, đập về phía .

      chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau xót, trước mặt bỗng tối sầm, tiếp theo cũng biết xảy ra chuyện gì.

      bên khác, Hoàng Hân Nguyệt có cảm giác ngủ thẳng cái đến trời sáng, vừa cảm giác tỉnh lại mơ hồ, sờ cái trán cái, ngáp cái, từ từ ngồi dậy.

      "Hân Nguyệt, em tỉnh chưa?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, mới vừa rồi còn rất mông lung, Hoàng Hân Nguyệt vừa nghe đến giọng kia, kích động bò dậy từ giường, lập tức mở cửa phòng, nhìn người tới, chưa câu nào rơi nước mắt.

      "Sao vậy, choáng váng rồi. biết trai?"

      Mặc dù đường xa khó nén có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn đến Hoàng Hân Nguyệt, lập tức mặt nở nụ cười.

      Hoàng Hân Nguyệt kích động run lên, từ từ tới gần , sờ gò má của cái. Người tới mặc cái áo sơ mi trắng, đầu tóc húi cua làm cho cả người nhìn rất cương nghị, lông mày rậm, ánh mắt lớn cũng . Nhưng mà, lúc này lại tràn đầy vui vẻ, thời điểm cười nhìn cả người có chút nghiêm túc, nhưng cười tiếng lại giống như ánh nắng sáng sớm.

      " trai....." tại, Hoàng Hân Nguyệt vô cùng vui mừng vì có thể trùng sinh trở về, có thể thấy được nụ cười sáng ngời của trai như vậy, ôm cái, lộ ra nụ cười to.

      “Em sao vậy? Ai chọc tới em?” Hoàng Tân Duy phát mấy tháng thấy Hoàng Hân Nguyệt, ánh mắt của có chút quỷ dị, ngay cả hốc mắt cũng hồng hồng

      ", em sao. Chỉ là được gặp lại rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.... ..... , chúng ta đưa ba mẹ tới đây ở ? Có được hay ?"

      Hoàng Tân Duy sờ cái mũi của cái, bất đắc dĩ cười : "Em thuyết phục ba mẹ, thuyết phục được đưa tới nơi này. Dù sao, nơi này cũng là chuẩn bị cho mọi người. Thế nào, em và bé Vương bên kia xảy ra chuyện gì rồi có phải hay ?"

      Hoàng Hân Nguyệt ngẩn người, sau đó hiểu được. Trước kia và Vương Tiếu Vân xảy ra chuyện gì, luôn là la hét muốn dọn nhà. muốn nghĩ nữa lại để cho Hoàng Tân Duy lo lắng, lắc lắc cánh tay của , làm nũng : ", em đói bụng rồi." xong bụng cũng phối hợp vang lên vài tiếng cục cục, để cho Hoàng Tân Duy dở khóc dở cười.

      khẽ đẩy cái : " rửa mặt cái , chờ chút dẫn em ra ngoài ăn sáng."

      "Được, trai. Em muốn hẹn chị Dao, có được ?"

      "Trước kia phải là em thích Dao Dao sao? Thế nào hôm nay lại chủ động như vậy, còn phải mời người ta?"

      Nghĩ tới từng năm lần bảy lượt ở trước mặt Hoàng Tân Duy oán trách thích Triệu Dao Dao. Bây giờ trong lòng có chút áy náy, thầm thề ở trong lòng, bắt đầu từ bây giờ, muốn làm mai mối cho Hoàng Tân Duy và Triệu Dao Dao. Ừm, như vậy có thể chuộc tội rồi.

      Nghĩ tới đây, vội vã buông tay ra, vô tội: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. , em cho biết, tại em rất thích chị Dao." chống hông, tuyên bố lớn tiếng.

      "Biết, biết......"

      " hai, em còn chưa hết. Ngày hôm qua có người con trai liều mạng lấy lòng chị Dao của em. Em thấy người đó nhất định có ý tốt. , ai…........"
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90098 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: ra ngoài ăn điểm tâm

      "Rửa mặt nhanh , chậm chút chờ em đâu. còn phải quay về công ty họp nữa." Đầu tiên là Hoàng Tân Duy dừng tay lại, mới đẩy Hoàng Hân Nguyệt vào trong phòng, dù sao bên trong phòng cũng có toilet.

      "Hân Nguyệt, xong chưa? Còn nhanh lên, đó." Qua lâu, Hoàng Tân Duy thúc giục ở bên ngoài. Hoàng Hân Nguyệt bất đắc dĩ thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng thay quần áo. Đánh răng, rửa mặt, chuẩn bị xong vừa mở cửa phòng, vừa : ", ở cùng chị Dao, nhất định phải phong độ chút, người ta là đó."

      Hoàng Tân Duy bất đắc dĩ nhún vai cái. Trong lòng ngừng châm chọc. ở cùng chỗ với Triệu Dao Dao, bình thường đều là Triệu Dao Dao thúc dục . Có lúc, Triệu Dao Dao tính mạng chính là tiền, kịp thời gian, đó chính là tiền. Vừa nghe đến cái này, lập tức đau lòng, có thể nhanh lên mà được à.

      Hoàng Hân Nguyệt cười hì hì, vừa nhấn nút thang máy, vừa lại bên cạnh Hoàng Tân Duy giọng : " giúp em bán khu nhà trọ gần trường học !"

      "Làm sao vậy? Ở đó vui có phải hay ?"

      " phải, nếu thuê cũng được, chỗ đó gần trường học gần như vậy, thuê ở đó nhất định rất nhiều người muốn cướp, hơn nữa thuê còn phải đổi ổ khóa." Hoàng Hân Nguyệt muốn bi kịch của bắt đầu từ nơi nào, cũng muốn kết thúc từ nơi đó. ra , bi kịch chân chính là ở trong lòng của , mà cũng có phát ra.

      Hoàng Tân Duy trầm mặc chút, lúc vừa ra khỏi thang máy, kéo lại bả vai của Hoàng Hân Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại muốn chuyển tới ở nơi này, hơn nữa còn muốn bán nhà trọ? Hả?" Trong lời tràn đầy nghiêm túc và lo lắng.

      Hoàng Hân Nguyệt vốn là muốn cười ha ha cho qua chuyện. Chỉ là, Hoàng Tân Duy là loại người nào, chỉ nhìn qua cái nhìn thấy ở trong đó có vấn đề. Ở dưới ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc của Hoàng Tân Duy, cả da đầu Hoàng Hân Nguyệt có chút tê dại. hiểu chuyện có đứa bé sớm muộn gì Hoàng Tân Duy cũng biết. Sao nhân cơ hội mà ra đàng hoàng chứ, nhưng mà.... ....Vừa nghĩ tới đó, bỗng dưng có chút băn khoăn!

      " trai, ra cũng có gì. Chẳng qua là biết Vương Tiếu Vân muốn lừa gạt luận văn của em nộp cho giáo sư thôi."

      "Em có chứng cứ chứng minh ?" Khuôn mặt của Hoàng Tân Duy nghiêm túc. Ngay sau đó, Hoàng Hân Nguyệt kể lại chuyện của Triệu Dao Dao lại lượt cho nghe. chưa dứt, còn ấp úng trước kia mua phần lớn đồ này nọ, còn có quà tặng, đều đưa cho Vương Tiếu Vân hết rồi.

      Hoàng Tân Duy sờ sờ tóc của , trong lòng thở dài cái, em này của chính là quá thiện lương, quá đơn thuần. Vốn muốn dạy lạnh nhạt, hờ hững chút, nhưng mà cha mẹ đồng ý, là nhà bọn họ vất vả mới có được "viên ngọc quý", thể dạy thành “tảng băng” được.

      biết lúc này trong lòng Hoàng Hân Nguyệt nhất định hề dễ chịu chút nào. Cho dù, bạn bè với nhau mười mấy năm, đột nhiên có ngày mới phát ra là thể kết bạn với người bạn này. Hơn nữa bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng tính toán , nghiêm trọng hơn là còn có thể hãm hại ở sau lưng . Em của vốn là tâm phòng bị nặng như vậy, chắc hẳn cũng đau lòng và thất vọng . Đổi thành vỗ vỗ vai của : " có việc gì, những thứ kia đều là vật ngoài thân, có thể để cho em thấy ràng ít chuyện. phải là nhìn bề ngoài của mỗi người đều là người tốt. thôi, chúng ta ăn cái gì đó, đổi bi thương thành sức lực, ăn toàn bộ vào trong bụng."

      "Dạ____" trai, cám ơn . Từ khi trùng sinh tới nay, mặt Hoàng Hân Nguyệt mới chân chính lộ ra vui vẻ. là người thân của , là người thân nhất, có chung dòng máu.

      Triệu Dao Dao chờ bọn họ ở trong phòng ăn, Hoàng Hân Nguyệt hưng phấn nhìn trái chút, nhìn phải chút. Trước kia, sao mà phát ra, ra của rất xứng đôi với Triệu Dao Dao, chính là câu "perfect" hoàn toàn có chút tỳ vết nào!

      "Hân Nguyệt, em muốn ăn chút gì ?" Triệu Dao Dao ngẩng đầu lên, liếc mắt thấy mặt cười của Hoàng Hân Nguyệt, nhìn thế nào cũng thấy có chút ranh mãnh, nhưng là hợp với mặt con nít kia, thấy thế nào cũng có chút giống như dáng vẻ làm mặt quỷ. Hoàng Tân Duy buồn cười lắc đầu cái, chợt phát , đừng bảo sao cha mẹ lại cưng chiều , ngay cả cũng giống như vậy. chịu nổi em của mình vất vả chịu khổ. Nghĩ tới đây, rót chén nước cho , đưa tới trước mặt của : "Uống nó , sau đó mới có thể ăn điểm tâm."

      Bỗng nhiên, Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy của coi như là nuôi đứa trẻ. Bất đắc dĩ, buông tha cho vấn đề vừa mới nghiên cứu kia, bưng ly nước lên uống.

      Hoàng Tân Duy gọi thức ăn giúp các , trong mắt Triệu Dao Dao lộ ra chút ngoài ý muốn. Trước kia ra ngoài ăn cơm hoặc là gặp khách hàng, đều là người trợ lý như thay xử lý, huống chi biết thích ăn cái gì sao?

      Hoàng Tân Duy nhìn Triệu Dao Dao cái, đưa bút và thực đơn cho nhân viên phục vụ, mới mở miệng : " cần phải lộ ra ánh mắt hoài nghi như vậy đâu."

      Triệu Dao Dao ngẩn người, ngay sau đó dời ánh mắt qua chỗ khác. Nhưng mà sao vẫn cảm giác ánh mắt của BOSS nhìn lâu. Mặc kệ, sáng sớm hôm nay khẳng định BOSS bị điên rồi. thấy Hoàng Hân Nguyệt uống nước xong, thấy ấy mơ mơ màng màng, lấy khăn giấy trong tay đưa cho ấy, Hoàng Hân Nguyệt tùy ý nhận, để khăn giấy xuống, cười híp mắt, cảm ơn với Triệu Dao Dao.

      Ngày hôm qua, Triệu Dao Dao thấy vẻ mặt của Hoàng Hân Nguyệt còn đau buồn. Hôm nay, cười giống như đứa bé, Triệu Dao Dao đoán là mấy tháng thấy trai, cho nên trong lòng rất vui mừng !

      Lắc đầu cái, hồi báo chuyện quan trọng của công ty mấy tháng này với BOSS. Mặc dù, trong lòng có chút cảm tình với BOSS, hơn nữa cũng rất thích . Nhưng mà đối với công việc, vẫn là công và tư ràng.

      BOSS từng hỏi , có thể đảm nhiệm phần công việc trợ lý này sao? bị tình cảm riêng tư của hai bên chi phối sao? Hơn nữa xác định cho biết, nghiệp của khởi đầu, lấy vợ sớm như vậy. Lúc ấy nghe xong, mặt của đỏ giống như đít của con khỉ, nóng nảy muốn chạy trối chết.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      Phong nguyet, AikoNguyen, lêthanh90097 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :