1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tôi là sói, hắn là nai - Kha Lam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Cầu mong sớm siêu thoát.

      Tôi ngồi ngán ngẩm thở dài cầm lịch học vừa mới được phát đến, đối với tôi lại phải học muộn năm, vì suốt năm qua tôi nằm trong bệnh viện đến mốc meo, muốn học theo chương trình cơ bản cũng khó. Bàn tay vô thức gõ gõ mặt bàn phát ra tiếng động rất êm tai, bây giờ là thời gian rảnh rỗi, tôi nhớ đến Tống Hàn Vũ, biết ra sao. Lại nhìn qua Bảo Bảo ngủ bên cạnh nhìn, khuôn mặt trầm xuống, cả ngày chỉ biết ăn với ngủ bảo sao lại béo.

      "Bảo Bảo, dậy"

      Trần Bảo Bảo lật người qua, khó chịu rúc đầu vào ngủ thiếp . Tôi thở dài kéo dậy tiếp.

      "Dậy , thôi chị về đây"

      Bảo Bảo đưa tay níu chặt lấy tôi, gác đầu lên tay tôi an ổn ngủ tiếp.

      Tôi hết cách, đành dùng chiêu cuối cùng, đưa tay nhéo má cái mạnh. bị đau liền mở lớn mắt nhìn, tay cũng nới lỏng, tôi thuận tiện thoát khỏi tay đứng dậy chỉnh chu áo quần.

      "Ra rửa mặt , chị với em chơi chuyến"

      " chơi??" Ánh mắt bé mơ hồ nhìn tôi, bất đắc dĩ ngồi xuống vuốt tóc :"Sao hả?"

      " có gì, chỉ sợ ngoại hình em như thế này lại bị trêu chọc" Đây chính là vấn đề lớn nhất mà luôn tự ti với chính mình. Tôi đành thở dài, lại cố nặn ra nụ cười lương thiện :

      "Dậy chuẩn bị đồ , nhớ cầm cho chị hai cái gậy?"

      "Để làm gì vậy?"

      "Ai dám em béo, chị liền đánh cho người ta sưng vù"

      Bảo Bảo cảm động suýt rớt nước mắt chạy thay áo quần, tôi xuống nhà đợi .

      Hai chúng tôi giữa phố đông người, vì tôi bị bệnh nên người rất gầy, hầu như có thể thấy được xương, còn Bảo Bảo lại rất béo, gần bên tôi lại khác xa trời vực khiến người ta khỏi chú ý. vận bộ đồ hồng nhạt có nút thắt trước ngực rất dễ thương, khuôn mặt trắng nõn múp máp nên rất dễ phối với đầu tóc. Đối với người khác tôi biết nhưng với tôi rất dễ thương nha.

      Tôi nhớ lại ngày đó trong bệnh viện bố của Bảo Bảo "Cuối cùng cũng có người nhận ra nét đẹp của con" Lúc ấy tôi ngây thơ hiểu, bây giờ tôi biết vì sao ông lại như vậy.

      Tôi dẫn Bảo Bảo đến quán của người chị quen thuộc, tìm góc ít người ngồi xuống. Tôi chủ động gọi cho góc trà chanh để hạn chế tăng mỡ.

      Đồ uống ở đây ngon cho lắm nhưng kết cấu quán rất đẹp thu hút nhiều khác, tôi ngồi với lát , hễ ai cứ nhìn chăm chú bảo bảo tôi lại trừng mắt của họ, như thể muốn , nhìn nữa tôi liền móc mắt ra.. Khi thấy ít người để ý, tôi bảo ngồi yên đây rồi đến bên chị chủ quán chuyện. Dù sao gặp nhau năm, cái này làm tôi rất nhớ.

      Chị xinh đẹp chạy chạy lại phục vụ khác, tôi ngồi nơi góc pha chế nhìn chị rồi buông lời trêu chọc:

      " lâu gặp mà vẫn tận tình như xưa nhỉ"

      Phong Lan để ý xem người nào , ánh mắt dừng ở tôi lát, ngẩn người xong liền chạy đến mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi:

      "Chi Lang, bây giờ mới chịu về đấy hả? Em đâu mất tích năm? Còn có sao người gầy thế này? Gầy đến nỗi chị nhận ra luôn"

      Tôi nhìn khuôn mặt dịu dàng của chị liền bật người, chị là người đối với tôi rất tốt, luôn quan tâm tôi tận tình, khi tôi bị bệnh muốn chị ấy phiền lòng liền giấu và biệt tích năm. Cúi đầu xuống nhéo nhéo tay mình cái, đôi mắt cong hình lưỡi liền cười hì hì như chưa có việc gì :"Em thấy em còn tí thịt mà, phải chị nhận ra em rồi đó sao"

      "Cốp" tiếng gõ đau tiếng, Phong Lan lấy tay gõ lên trán tôi cái rồi hừ hừ:" nhanh, thời gian qua em đâu?"

      Tôi biết chị lo lắng cho mình, dù trán đau nhưng vẫn thấy cảm giác ngọt ngào. Chị dịu dàng trong mắt tôi hành động gì của chị cũng rất dịu dàng. Giống như Bảo Bảo biết tôi hung dữ cái nhau với Tống Hàn Vũ nhưng trong mắt ấy tôi luôn luôn là thánh mẫu.

      Lấy tay xoa xoa trán, bĩu môi đáp lại:" phải lúc trước chị luôn hai mươi tuổi vẫn chưa có người là ế đến già. Em sợ hãi liền tìm tiếng sét ái tình à" Đôi mắt tôi long lanh, nhìn rất thành . Phong Lan nhìn tôi liền có phần nửa ngờ nửa nghi.

      "Vậy người em đâu, đem đến đây chị nhìn chút"

      Tôi đưa ngón trỏ lên lắc lắc:"No no, khi em tìm, em liền phát mình là người đồng tính, chỉ có hứng thú với nữ giới"

      Phong Lan nhíu mày gõ đầu tôi cái nữa, đôi mắt rực lửa :" bậy bạ gì đó, phải lúc trước em thích nam nhân sao, bây giờ lại qua thích nữ nhân, tính lừa chị hả?"

      Nhìn bộ dạng phát hỏa của chị ấy tôi liền muốn cười, vẫn rất thành kéo tay chị xuống.

      " nay người đồng giới nhau là chuyện bình thường. Chỉ có nữ nhân mới làm tim của em đập liên hồi, rời xa ấy làm tim em đau đớn như có hàng vạn mũi tên đâm vào vậy" ngang đấy rồi giả bộ học thực vuốt vuốt cằm:"Còn có, ấy ở bên cạnh mới làm em thay đổi tính cách. Chị nhìn xem, chị gõ đầu em hai cái, em cũng có nổi bão với chị như lúc trước đâu"

      NHìn thấy khuôn mặt tôi thành Phong Lan liền nhớ lại tình cảnh lúc trước. Mỗi lần chị gõ đầu tôi, tôi lại hất mạnh tay chị uất ức hỏi nguyên nhân, có khi còn dây dưa cãi nhau đến mười hai giờ đêm mới về.

      Tôi thấy chị gần tin tưởng mình, chất vấn nữa liền cười thầm trong lòng. năm cầm tiểu thuyết đọc, nằm trong bệnh viện ngửi mùi thuốc khử trùng thêm cả những cơn đau khi phát bệnh làm tôi trở thành con người khác. Tôi đoán là vậy.

      "Lời em ?" Câu hỏi có vài phần do dự, tôi chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn chị chăm chú rồi gật đầu:

      " chứ,, tin em gọi người đến đây cho chị xem"

      Câu vừa cất xong, tôi liền huýt sáo tiếng to làm Bảo Bảo ngẩng đầu lên. Tôi lại nở nụ cười thánh mẫu đưa tay vẫy vẫy, ý bảo đến đây.
      Rất nhanh thân hình mập mạp chạy đến ôm chặt cánh tay tôi cười rất tươi:"Có chuyện gì vậy?"

      Tôi dịu dàng vuốt tóc , chỉ vào Phong Lan :"Gọi chị dâu"

      "Phụt" Phong Lan uống ngụm nước liền phụt ra rất nhanh, mở to mắt nhìn chúng tôi, lâu nên lời.

      Bảo Bảo rất nghe lời, ngoan ngoãn quay đầu theo hướng tôi chỉ vui vẻ gọi hai tiếng:"Chị dâu"

      Từng lớp mỡ dâng lên, đôi mắt híp lại khiến người ta thấy luôn cả đôi mắt, đôi môi mỏng giơ lên nụ cười khiến...Phong Lan nổi da gà.

      Điều này chị thể chấp nhận nổi,, bình tĩnh lại quay sang nhìn tôi :"Từ khi nào mà mắt thẩm mĩ của em kém vậy hả"

      Tôi cười cười trả lời lại:"Từ khi gặp ấy"

      Tôi với Bảo Bảo ra về, Phong LAn cũng để ý đến tôi nữa chỉ dặn dò vài câu rồi trừng mắt mấy lần với Bảo Bảo. Chỉ có vô tội vẫn biết chuyện gì, tay vẫn nắm chặt tôi. dẫn ra ngoài có tiếng điện thoại reo, vội bắt máy ra đêy là số điện thoại của bệnh viện. Họ bảo Tống Hàn Vũ chết trong cơn phẫu thuật ngày hôm qua, tâm nguyện cuối cùng của là mời tất cả các bệnh nhân trong bệnh viện dự lễ tang của ấy. Và đặc biết nhấn mạnh tên tôi"Minh Tâm".

      Lúc đầu họ biết Minh Tâm là ai, tìm mãi trong danh sách có. Liền có ông cụ vô tình nghe được cuộc đối thoại của tôi lúc trước nên báo lại với bác sĩ.

      Tôi thở dài kéo Bảo Bảo , mất, lòng tôi cũng có chút mất mát. Đó là người đầu tiên làm tôi cảm thấy hứng thú khi nằm trong bệnh viện rồng rã. Nhìn qua Bảo Bảo, tôi được cứu là nhờ , nhưng tôi gặp được lại nhờ Tống Hàn Vũ trêu chọc . Nghĩ lại bản thân tôi thấy hơi buồn buồn.

      Khi tôi và Bảo Bảo xe, gọi xe nhà đến. Chiếc xe hơi làm khóe miệng tôi giật giật, xe hơi đây phải là lần đầu nhing thấy, nhưng thấy chiếc xe màu sắc"đặc biệt" làm tôi muốn . lễ tang đâu cần sặc sỡ, nhất là chiếc xe màu hồng xen kẽ màu đen làm nổi bật trước đám đông tôi sợ Tống Hàn Vũ chết rồi vaanx còn oán hận tôi. Tôi và quyết định taxi.

      Trước cổng bệnh viện từng đoàn người ra vào, tôi để ý nhất là dãy người mang áo dài màu trắng , trêm tay cầm ba thanh nhang theo hàng. Nhiều người xung quanh tụ tập lại nhìn, tôi dẫn Bảo Bảo chen vào đoàn người, hai chúng tôi mang áo quần khác biệt nên rất được để ý. Đến mua nguyên bó nhang rồi cắt ngang đến trước ảnh thờ. Nơi đây khí u ám, lại có nhạc đám ma tôi vẫn hay nghe nên liền hiểu muốn ra yên tĩnh.

      Những y tá ở đây mang vẻ mắt tiếc nuối còn lại nguyên mảng lạnh tanh. Vì ở đây đâu có ai có quan hệ với đâu mà thương xót. Vả lại, mình chết chỉ mình biết thôi, đây còn đồn ầm để cả bệnh viện đến thăm. Tôi nghĩ vốn nhìn mặt người khác mà sống. Chỉ tự do tự tại theo ý mình.

      Hơn nửa người thắp nhang xong đứng bên, đến phiền tôi, khi nhìn thấy ảnh thờ liền chấn động nhíu mày nhìn bức ảnh.

      Vẫn là khuôn mặt nghiệt, đôi môi mím chặt, đôi mắt trợn lên tức tối, đặc biệt thấy nhất là vết thâm khóe mắt. Đó phải là do tôi đánh là ai.

      Chết rồi còn để bức ảnh này liền muốn làm tôi cảm thấy áy náy với những hành động của mình đối xử khi còn sống sao?

      Tôi tự nhận rằng tôi và tâm linh tương thông, liền quay lại Bảo Bảo:" Em thấy vết thâm mắt "

      "Có"

      "Chắc là muốn có thù oán với chị nên thể siêu thoát đó"

      Bảo Bảo rât tin vào chuyện ma quỷ, lo lắng nhìn tôi, đứng chặp lâu liền nghĩ ra cách:"Vậy mời thầy cúng về, cầu mong sớm siêu thoát, đỡ phải ám ảnh chị"

      Tôi vỗ vai Bảo Bảo, khuôn mặt rất đồng tình:"Hiếm khi thấy em thông minh như vậy. Chúng ta liền mời thầy cúng, tránh để ám ảnh chị suốt đời"

      Thu lại nén nhang định cắm xuống, quay đầu lại với dãy người phía sau:" xin lỗi, nhưng khi Tống Hàn Vũ còn ở dương thế, tôi và phối hợp rất ăn ý với nhau. Nên khi nhìn vào bức ảnh này tôi liền biết phải là muốn mở đám ma mà chính là mở lễ siêu thoát. Xin quý vị hãy thu lại nén nhang cầm tay của mình chuẩn bị cho lễ siêu thoát sắp bắt đầu "

      xong quay sang Bảo Bảo:"Em có biết thầy cúng nào gần đây ?"

      "Để em gọi cho bố"

      Tôi mỉm cười nhìn toàn bộ khác ở nơi đây đều nghe theo lời tôi thắc mắc lời. Tôi liền thở phào nhõm, cuối cùng mình cũng có thể làm việc tốt cho .
      duyenktn1, B.CatTuyết Liên thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Chết cũng làm ma keo kiệt!

      Hôm nay là ngày đặc biệt, ở bệnh viện khí cũng rất khác thường. Những ngọn gió bình thường thổi hiu hắt bây giờ lại ngưng động, hàng cây xanh mơn mởn lo lớn che ánh nắng bây giờ cũng tản để ánh nắng chiếu thẳng xuống đây. Bệnh nhân, bác sĩ, y tá, hay thậm chí là những người đường cũng dừng lại để ghé xem lễ siêu thoát có hai ngày.

      Tôi tự nhận bản thân mình là người tốt nhưng tôi thể làm chuyện trái với lương tâm. Thẩm Hàn Vũ là tên sở khanh thích trêu chọc , mà thậm chí già trẻ trai, từ xấu đến đẹp, từ người bị bệnh thần kinh đến người bình thường cũng trêu ghẹo người ta đến khi sức càn lực kiệt mới buông bỏ. Đó chính là ấn tượng của tôi đối với . Dù vậy, ý chí kiên cường làm tôi khâm phục, vậy nên lễ cầu siêu thoát của ngày hôm nay tôi quyết định lấy màu đỏ làm màu chủ đạo.

      Mặc dù màu này có phần giống màu đám cưới nhưng mà nghe nhạc đám ma chắc mọi người cũng hiểu, trời linh thiêng chắc phù hộ cho tôi ngày tháng sau này.

      Ở đây được người Bảo Bảo sắp thành túp lều theo sắp xếp của tôi. biết bố Bảo Bảo tìm thế nào mà từ người thầy cúng già nua thành thầy cúng có thân hình cường tráng vào. Mặc dù tôi nhìn mặt vì bị che , nhưng dáng người thầy cúng này nhìn rất quen thuộc. Tôi nghĩ trẻ thế này mà làm thầy cúng, biết đạo hạnh cao đến cỡ nào.

      Tôi tiến lên trước cung kính :"Con chào thầy"

      Thầy hừ tiếng, phấy cánh tay áo đằng sau. Vì người thầy mang chiếc áo màu trắng như váy phủ kính cả con người, tôi còn để ý cơ bắp phía trong liền lên tiếng nhắc nhở:"Thầy, thầy quên mặc áo lót kìa"

      Tất cả mọi người đều che mặt lại, người run run dám cười. Trong đám tang của người ta,cười lên là rất phải.

      Chỉ có Bảo Bảo ngây thơ chạy đến lắc lắc ống tay áo tôi, tò mò hỏi:" phải chỉ có phụ nữ mới mặc áo lót thôi hả"

      "Phụ nữ mặc áo là vì ngực to, muốn che lại để người khác giới có cảm giác thèm muốn. Còn thầy, ngực to nhưng lại làm người khác có cảm giác muốn sờ vào nó. Tất nhiên là phải mang rồi"

      Vâng! Tôi tự nhận mình là người rất thành , rất thành , rất thành ....Có lẽ tôi cũng có sở thích trêu chọc người khác, nhưng sở thích này là tôi cố ý muốn có. Mà là trong quá trình sinh sống nó tự nhiên hình thành nên mà thôi, chứ lúc trước tôi đâu có như vậy.

      Bảo Bảo ngây thơ lại bị tôi làm cho nhiễm bùn nỡ. Nhưng sống trong thời đại này, ngây thơ chính là con chó .

      Tay trái của thầy nắm chặt lại, run run như muốn phản bác. Chặp lâu cuối cùng cũng thở ra:"Đúng vậy ra đường tôi quên mang, hay đưa áo lót của cho tôi"

      Khóe miệng tôi thoáng chốc run rẩy, mọi người cũng run rẩy, biết mình phản bác lại liền đánh lạc hướng:"Thầy vào cúng nhanh kẻo hết giờ lành, Tống Hàn Vũ ở dưới suối vàng có chết cũng tha cho tôi đâu"

      Thầy hừ mạnh rồi phất tay bước vào, trước khi còn gằn từng chữ:"Tất nhân là làm ma cũng tha cho "

      Tôi sững sờ nhìn...sao cách chuyện này giống như.... phải, phải là được, cách ăn giống sao. Dù sao cũng chết, chẳng lẽ bật nắp quan tài lên mà giả mạo làm thầy cúng?.(Đúng đấy chị ạ, haha =D])

      Tiếng hét thất thanh vang lên trong lều, tôi vội vàng chạy vào thấy đôi mắt thầy toát lên vẻ khiếp sợ, tay run run chỉ bậy khắp nơi, tôi bỏ Bảo Bảo ngoài rồi tự mình vào.

      "Sao...sao..nơi đây toàn bộ đều là màu đỏ?"

      "Sao hả thầy?" Tôi nuốt nước bọt nhìn thầy cách chăm chú.

      " giả vờ hay biết? Đây là đám ma, phải đám cưới, trang trí màu đỏ khác gì mời người khác đến chúc mừng tôi chết"

      Tôi nhíu mày nhắc lại:"Tôi chết?"

      Khuôn mặt thầy bình tĩnh lại, phất tay đứng yên lại như chưa có chuyện gì:"Trong lúc tôi làm phép, hồn có nhập vào người tôi nên có mong bỏ qua cho"

      Đôi mắt tôi thâm thúy nhìn, đúng là có khác biệt liền gật đầu giải thích:" ra màu trắng rất ảm đạm, tôi thấy thích hợp với liền đổi thành màu đỏ."

      "Nhưng cũng phải là hoa cũng màu đỏ chứ?"

      " người chết bỏ hoa màu trắng, tôi chỉ nhuộm thành màu đỏ thôi"

      Thầy bỗng dưng ngồi xuống đất, đưa tay lên vái hay lạy rồi lẩm bẩm:"Tội lỗi tội lỗi"

      Bảo BẢo đứng ngoài mất hết kiên nhẫn, nghe thầy như vậy liền hoảng sợ chạy đến ôm chầm tôi. Tôi chỉ vuốt tóc trấn an rồi nghe thầy , tất cả mọi người đều đợi lệnh để nghi lễ được thực .

      "Thầy tên là gì nhỉ?"

      "Xăm thọc lai bà li kạp long lìu" Thầy tua tôi nghe chữ được chữ mất. Cái tên đặc biệt làm tôi cố nặn ra nụ cười rồi cung kính hỏi:

      "Thầy họ Kạp Long Lìu, thầy tội lỗi là có ý gì ạ?"

      Kạp Long Lìu cười rất tươi, tôi có thể thấy nụ cười của thầy như thế nào. Tôi có tội mà thầy lại cười là sao?

      "Tội lỗi, lỗi của bao giờ đếm xuể, tội của bao giờ kể hết cho vừa"

      Tôi vừa nghe liền hoảng hồn, vội nắm lấy tay thầy:"Con có lỗi gì ạ, từ trước đến nay con chưa bao giờ làm điều ác đâu"

      Bảo Bảo nhìn vậy cũng rất hoảng sợ, liền :"Đúng vậy, chị ấy chưa bao giờ làm điều ác"

      Hai miệng lời. Thầy Kạp Long Lìu mỉm cười nhàng, nhàng nắm lấy tay tôi như phật phổ độ chúng sinh:

      "Con chưa làm điều ác, nhưng người khác oán con, làm con phải mang điều ác"

      "Có chuyện này nữa sao?" Tôi nghi ngờ hỏi

      "Đúng vậy, oán khí vậy, oán khí vây quang người con quá nặng, phải bị giải trừ"


      "Vậy oán khí này là ai vậy?"

      Thầy chỉ nặng nề ba câu:"Tống Hàn Vũ"

      Tôi liền phỉ nhổ, sợ hãi nữa ngược lại nắm chặt tay Bảo Bảo:"Ai chứ tên đó con sợ, chết cũng làm ma keo kiệt, đám tang của chính mình làm cũng sơ sài như vậy chưa kể còn nợ con hai mươi triệu. Con chưa bắt hồn mà đòi lại là may nắm lắm rồi"

      Bảo Bảo ngồi bên gật đầu:"Đúng vậy, may mắn lắm rồi"

      Thầy có vẻ như rất khó chịu, trừng mắt nhìn tôi lúc lâu nên lời. Tôi lấy thay chọc chọc vào người thầy lo lắng thay.

      "Thầy, người cầu siêu hả?"

      Thầy hất tay tôi ra quay lại ngồi đúng tư thế, nghiêm giọng :"Lễ cầu siêu bây giờ mới chính thức bắt đầu, tất cả về vị trí, khi nào tôi bảo lên rồi mới lên"

      "Bọn con cũng có vị trí hả thầy"

      "Vậy tìm đại chỗ nào có phong thủy tốt để ngồi"

      Bảo Bảo tìm hộ tôi chỗ để ngồi. Rất lâu sau tôi mới biết từ "phong thủy tốt" trong miệng của là chỗ rất nhiều ánh nắng. Hậu quả là tôi bị Bảo Bảo kéo đến ngoài cửa tôi, tôi cũng dở khóc dở cười.

      "Thiên linh linh, địa linh linh, trời đất linh linh, con người linh linh, Hàn Vũ, Hàn Vũ ở đâu mau đến đây" câu thầy mãi lẩm bẩm trong miệng rồi :"Minh Tuệ, oán khi của quá nặng, mau đến bái tôi lạy để vơi .... thiên linh linh, địa linh linh, trời đất linh linh, con người linh linh"

      Tôi rất nghi ngờ, nghi ngờ đây là thầy cúng dởm, nhưng mà vẫn làm theo, tôi rất nghiêm túc ngồi xuống quỳ lạy sau lưng thầy. Liền cảm thấy đúng, nhíu mày :"Thầy ơi, người chết là phải thầy, bảo con lạy thầy phải cố ý thầy đoản mệnh sao?"

      "Khụ khụ" Thầy bỗng ho sặc sụa, cố nén hơi :"Đúng đúng, con đúng, thầy già rồi nhầm lẫn. Con nhanh qua bên này"

      Tôi nghe lời qua ngồi gần bên thầy, đôi chân vô ý đáp vào áo thầy, cũng giả vờ như có. Cười hiền từ tự thắp mình ba quen nhang đợi lệnh để vái lạy.

      Đợi lúc nghe thấy hiệu lệnh gì,đầu gối cũng tê rần, nhang cháy cũng sắp hết, quay đầu tò mò ý muốn hỏi.Thầy thở dài vẻ mặt tiếc nuối:" bận chơi chưa về, con chịu khó đợi lát nữa"

      "Hay thầy ngồi đợi rồi vái hộ con, con về trước" Tôi rất thông minh .

      "Con về là thành tâm, rất khó chịu, đeo bám con cả đời"

      "Con biết bám con nên con mới mời thầy về làm lễ. lẽ chuyện cỏn con này đối với người có đạo hạnh cao như thầy lại làm được"

      "Ta tất nhiên làm được"

      Tôi vỗ vỗ vai thầy hai cái, nở nụ cười tươi:"Vậy thầy cố gắng làm , con về đây"

      xong kéo Bảo Bảo lỡ xảy ra chuyện gì. Thầy đứng sừng sững trong túp lều, rồi nhận ra có điều gì đó sai sai lền lên tiếng chửi. Tôi con có thể nghe vang vảng tiếng hét lớn của thầy, qua bao nhiêu ánh nhìn tò mò của mọi người, Bảo Bảo chỉ rúc vào người tôi cười khúc khích,như biết mưu của tôi.Khi lên xe, chỉ có tôi và Bảo Bảo. Tôi cũng chỉ bĩu môi lại :"Bố em kiếm người kém quá, chỉ biết phán đoán lung tung"

      "Nhưng chúng ta làm lễ sơ sài như vậy có tốt chị"

      "Sao lại tốt, được người xa lạ làm lễ là phúc của ?"

      "Chị sợ ám ảnh chỉ cả đời sao?"

      Tôi cười trừ:"Ám ảnh cũng tốt, dù sao cũng nợ chị hai mươi triệu"

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Giải thích

      Vừa về đến nhà tôi liền nhận được giấy thông báo nhập học. Gọi là nhà nhưng cũng phải là nhà, mà thực chất là nhà ở nhờ. Ở nhờ nhà Bảo Bảo.

      Nếu như tôi nghĩ, khi từ bệnh viện trở về, tôi sống bình yên trong nhi viện qua ngày như chẳng giống như vậy chút nào. Ngày nào Bảo Bảo cũng chạy qua chơi rất phô trương. Như thế nào gọi là phô trương?

      Ví dụ như từ nhi viện của tôi chỉ cách nhà ấy chưa đầy kilomet. ấy liền xe ô tô sặc sỡ kia để mà qua. Ngày nào cũng vài trăm lần như vậy, hết bắt tôi xuống đón cũng bắt Bảo Bảo lên dẫn tôi . Cái này mệt chết ấy cũng mệt chết tôi.

      Chưa kể đến. Mấy tên xã hội đên ngày ngày xếp thành hàng dài đứng đường từ nhà đến nhi viện khiến tôi có lỗ nào để chui xuống đất. Cái này có thể là "thụ sủng nhược kinh" , vậy nên món quà lớn như vậy tôi thể chấp nhận được. Đành phải mặt dày mày dạn don chỗ ở qua nhà Bảo Bảo.

      Hôm nay trời nắng rất đẹp, những tia nắng vô định chiếu những tia nắng ấm áp lên căn phòng, ngọn gió mát thoang thoảng mang theo mùi hương cây cỏ chen lấn luồn qua ô cửa sổ rồi phảng phất qua người làm người ta có cảm giác thoải mái.

      Tôi hôm nay dậy sớm để học. Cổng trường đại học mở ra để chào đón người như tôi quả dễ dàng chút nào. Tôi nhìn qua thấy Bảo Bảo ôm gấu bông ngủ rất ngon, nỡ đánh thức ấy đành nhàng xuống phòng. Trước khi ra cửa gặp phải tên áo đen đứng trước cổng. Đôi mắt tôi xụ xuống, chỉnh lại áo quần rồi ngẩng cao đầu ra;

      "E hèm, lát nữa tiểu thư dậy nhớ cho tiểu thư ăn sáng rồi chở đến trường của tôi"

      Thấy khí thế người tôi rất lớn. đành cung kính cúi đầu "vâng"

      Tôi mỉm cười gật đầu rồi ra nhoài. Đợi khuất bóng xa liền thở phào nhõm. Đối diện với mấy tên du côn này như đúng lửa. Mình là lạnh là chúng nó nhàng với mình, mình mà bồng bột như trẻ tron chúng liền dùng ánh mắt xem thường.

      Trường đại học luật là đại học khá lớn với những hàng rào bao quanh, những câu cối to lớn sắp thành hàng dọc theo đường . Tòa nhà rất cao, có tận hai hồ cá lớn và ba thác nước. Có sâm bóng chuyền và sân thể dục làm từ cỏ nhân tạo riêng. Thậm chí còn có cả bể bơi lớn trong trường.

      Tôi vòng qua sau khu hành lang đại học rồi đến lớp. Lớp này đa số đều là những người thua tôi tuổi. Vì trong danh sách chỉ có tôi sinh năm khác nên mới vào liền bị người chú ý. Tôi xem những ánh mắt này chỉ là những ánh mắt tò mò của trẻ con nhìn mình nên cũng cảm thấy bất tiện ngược lại còn cảm thấy thoải mái vì mìn lớn nhất ở đây. Tìm chỗ.góc khuất để nhồi xuống, mở sách vở lấy bút viết ra để chào thầy giáo bộ môn.

      cậu bé, hẳn là cậu bé mà là chàng trai, thua tôi tuổi, dáng tầm to lớn, có khuôn mặt có thể gọi là được, mũi cao môi mỏng dày đủ sắc hồng quyến rũ. chỉ cười mỉm nên tôi thể nhận xét răng như thế nào, Cậu ta đến trước mặt tôi cười rất lễ phép:

      "Chị là người mới đến hả, cho em làm quen nhé"

      Tôi phất phất tay, cúi đầu đọc sách:"Trước sau gì cũng quen thôi"

      "Em tên Minh, còn chị?" Cậu Minh rất tự nhiên kéo ghế đến ngồi đối diện.
      "Trước sau gì cũng biết thôi" Đôi mắt vẫn cắm cúi đọc sách. Đơn giản vì trường hợp làm quen này tôi hề thấy hứng thú. Mấy câu chào hỏi kinh điển này trải qua hai mươi năm tôi biết quá rồi.

      Nụ cười cậu cứng ngắt:"Vậy chị có thể ngẩng đầu lên chuyện được , như thế này lịch cho lắm"

      Nghe xong tôi mới gấp sách lại, nhưng ngẩng đầu lên. Đợi lát nữa tôi mới :"Cậu mới là người bất lịch đấy, thây vào lớp rồi còn chịu về chỗ"

      "Chị...em ngồi đây luôn" Cậu như nghẹn họng, đứng ở đây. Tôi cũng chấp nhặt mấy đứa con nít, ngẩn người nhìn bóng dáng thầy giáo bước vào. Khuôn mặt tôi cứng đờ...

      Đây..đay phải là Tống Hàn Vũ sao? phải chết rồi? Hay là em sinh đôi. Chắc chắn là vậy rồi, chứ tên mắc dịch đó đâu rảnh rỗi đến nỗi mang bộ áo quần vest lịch thiệp như thế này để che bản bản tính của . Đúng rồi, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp giống, còn lại tất cả mọi thứ đều giống. Cậu Minh thấy tôi đứng sững sờ nhìn thầy, con người khó chịu :

      " ra chị cũng ham mê sắc đẹp"

      Tôi gật đầu đồng ý:"Ừ, đúng rồi, tôi là sắc nữ mà"

      Tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh của người nữ sinh mạnh dạn nào đó khi nhìn thấy thầy vào, tôi khác, khuôn mặt thầy đẹp nhưng chắc gì bên trong chứa cặn bã. Tống Hàn Vũ là điển hình tiêu biểu cho sắc đẹp thanh niên của đất nước.

      Minh nghe tôi , khuôn mặt càng khó chịu hơn:"Em cứ nghĩ chị khác người vì có phần lớn tuổi hơn, ai ngờ..."

      Tôi cười thầm, ra muốn chơi trò lái máy bay bà già:"Em biết là tốt rồi, chị những mê trai mà còn mê nữa" Tôi ngại thanh danh của mình bị thối rửa, tôi chỉ ngại người khác nghĩ tốt về tôi thôi.

      Trăm người ngàn miệng, cố gắng sống cho tốt rồi cuối cùng lọt vào mắt người khác là muôn màu muôn vẻ thôi, tôi cũng chẳng lạ gì miệng lưỡi người đời. Dù sao sống như thế nào mà bản thân mình thấy vui là được.

      Minh hoảng sợ nhìn tôi rồi dám chuyện nữa, như gặp kẻ biến thái kinh điển nên cậu về đúng chỗ của mình, thậm chí còn cố ý cách xa tôi. Cảm thấy chỗ ngồi của mình trống, tôi liền vui mừng ngồi xuống. Thầy giáo vòng qua lượt, dừng lại người tôi, nhìn cách thâm thúy nhất rồi cười nhếch mép trở về bàn.

      "Hôm nay chúng ta có học sinh mới hả?" Thầy như cố ý hỏi, ngồi nghiêm chỉnh bàn giáo viên nhìn lượt.

      Cả bầy con đồng thanh"Dạ vâng"

      Tôi rất nghi ngờ tên thầy giáo này, liền đứng dậy:"em là người mới"

      Thầy nhìn tôi sâu, như muốn khoét lỗ nào người tôi vậy:"Vậy mời em người mới lên bảng kiểm tra bài cũ"

      Nghe xong tôi suýt phun máu, cái gì mà bài cũ? Ngày đầu tiên tôi học còn có bài cũ sao? là muốn gây .

      " ơi, thầy bảo người mới em cũng biết người mới là ai. Thầy gọi tên ạ" Lần này tôi giả vờ thành .

      "Minh Tâm lên bảng" Lông mày hơi nhíu rồi .

      Tôi nghe từ Minh Tâm liền biết đây là đồ giả. Đám ma là giả, chế cũng là giả, mẹ nó, chỉ có mới dám lấy tính mạng của mình ra chơi đùa. Được lắm, lần này tôi bị lừa, lừa vố rất nặng. Báo hại tôi còn thành tâm mời thầy cúng về cho tốn bao nhiêu là tiền và công sức, chắc cười hả hê lắm.

      Bản thân tôi cứ nghĩ chết rồi, còn thương tiếc cho phen, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn .

      TRong lớp này có người tên Minh Tâm, Minh Tâm vui vẻ đứng lên để thầy kiểm tra bài. Tống Hàn Vũ nhíu mày với :"Tôi gọi Minh tâm, phải là gọi "

      "Dạ vâng, em là Minh Tâm"

      "Lớp mình có bao nhiêu Minh Tâm"

      "Dạ "

      "Vậy ta tên là gì?" đưa tay chỉ vào tôi. Minh Tâm nhìn thoáng qua rất thành trả lời:"Bạn ấy tên Chi Lang"

      Đúng vậy, cái tên này lúc trong viện đoán trúng, người cũng như tên, tên cũng như người. Vậy mà lúc trước cứ nghĩ tên Minh Tâm, lần này tốt rồi. Tôi đủ làm bẽ mặt với cái tên giả này, đâu cũng gọi tôi là Minh Tâm, mọi người dùng ánh mắt khác lạ nhìn mà cũng để ý. Đáng đời...

      "Thầy, còn kiểm tra bài em nữa ạ"

      nhìn qua :" Đại học còn có kiểm tra bài cũ sao, tôi trừ điểm em vì tội ngây thơ quá mức, về chỗ. Tuần này em đậu" biết tức tôi hay là tức cái Minh Tâm đó mà rất gắt gỏng. Tôi cũng bực kém đâu.

      Minh Tâm uất ức nhìn:"Nhưng ràng là thầy gọi em lên kiểm tra mà"

      "Tôi gọi là kiểm tra độ thông minh và nhạy bén của em. Bài kiểm tra này em bị loại" Tống Hàn Vũ vẫn dùng ánh mắt sát thủ nhìn tôi, còn miệng mắng Minh tâm đứng bên.

      Tôi cảm thán, người này vô sỉ, có thể đổi trắng thay đen nhanh. phải lòa thích trêu chọc sao? Bâ giờ lại thành uy hiếp rồi. Chỉ tội nghiệp cho Minh Tâm, lại trở thành trò cười cho cảm lớp.

      Minh Tâm cúi đầu, nghẹn ngào như khóc nấc lên:"Thầy.."

      Tôi để ý khuôn mặt lạnh tanh chút thương cảm. trừng mắt nhìn tôi nặng nề:" ra ngoài"

      khí lớp im bặt hẳn, bao nhiêu người nhìn tôi có vẻ đồng tình. Tôi nhún người, đâu cũng gặp cái vong, chắc ngày mai phải chuyển lớp thôi. Nghĩ đến đây liền ra ngoài, sách vở cũng cần lại.

      "Chi Lang, tôi cho phép em , đứng lại đó. Minh Tâm ra ngoài"

      "Thầy...."

      ""

      câu cuối Minh Tâm khóc lóc chạy , tôi nhìn theo bóng dáng ấy lòng nảy sinh cảm giác thương cảm. Bây giờ mới để ý chủ mưu mọi chuyện, liền quay đầu sang mình. trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn . ĐƯơng nhiên sức lực khỏe hơn, mắt tôi chớp trước , có thêm hạt nước chạy ra.

      "Rốt cuộc là muốn cái gì đây?"

      ngồi ghế, rất uy nghiêm với nụ cười nửa miệng.

      "Chi Lang"

      " muốn tôi giải thích?"

      gật đầu, tôi giải thích. Tôi cũng thể vì chuyện của mình mà làm khí nơi đây bất ổn thêm. Mất mọt tiết học, bao lâu tôi gây thù với mấy đứa trong này.

      "Chi Lang là từ trong Tiếng Việt, Gồm hai từ, từ đầu tiên có ba chữ , từ ở sau có bốn chữ, được cấu tại từ bảy chữ cái khác nhau trong bảng chữ cái có tên là C,H,I,L,A,N,G. Đặc biệt, hai từ này có dấu."

      Tôi thấy được khuôn mặt xanh mét của Tống Hàn Vũ, khuôn mặt xụ xuống, cũng phát hỏa với tôi như Minh Tâm. Mà ngược lại chỉ cười nụ cười khó coi, mắt trọn to, nghiến răng :"Em rất đúng, vượt qua bài kiểm ra. Về chỗ"

      Tôi lại nở nụ cười thánh mẫu, nhưng trong lòng lại khác, rốt cuộc tên này có lai lịch như thế nào mà được bệnh viện cho phép làm đám tang giả còn có, còn trẻ mà được làm giảng viên đại học. Nhớ lại lúc trước tôi thường xuyên gây chuyện với lại nhớ đến cuộc sống sau này. MÌnh bắt đầu thảm rồi.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Gặp là trùng hợp, gặp hai là duyên, gặp ba là có phận.

      Tôi giống như những người khác. Những tiết học với tôi như gánh nặng. Người ta có thể vui vẻ nhìn ngắm người thầy giáo đẹp trai bục giảng, lâu lâu lại làm đẹp để gây chú ý. Thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra để chơi như chưa có chuyện gì... Tôi nhìn toàn bộ, nam lẫn nữ người ta học rất vui vẻ. Còn tôi mang bộ mặt xám xịt nhìn chằm chằm quyển vở như muốn đốt cháy nó.

      Tôi là người vô tâm, có lẽ gần giống như vậy. NHưng hiểu sao lần này thấy tôi lại lo lắng, vô cùng lo lắng. Mà sau hồi suy luận nát óc tôi cũng chẳng biết tôi lo lắng về vấn đề gì.

      Có lẽ bản thân tôi xem như tên sắc lang chuyên quậy phá rồi dở trò nghịch ngợm. Có lẽ tôi xem như đứa nhóc chỉ biết dở trò sau lưng để trả thù tôi. Nhưng lần này có lẽ tôi xem như người thầy có thế lực hùng mạnh đằng sau mà sợ hãi. Bỗng chốc tôi lại thấy mình ngu ngốc đến buồn cười. rảnh rỗi tự nhiên lại chọc ổ kiến lửa. Nhất là ánh mắt của lạnh lùng khi đuổi Minh Tâm ra khỏi phòng học, chính lúc ấy, tôi liền biết bản thân mình hiểu . chút cũng hiểu.

      Tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà học, nhìn đồng hồ cứ chỉ điểm từng giây mà như trải qua hàng vạn thế kỷ. Tôi công nhận, tôi hôm nay có khác ngày thường.

      "Reng reng" Tiếng điểm báo giờ học hết thúc. Nhìn mặt trời cũng nhô lên cao, ánh nắng chói chang tỏa xuống khắp sân trường. Tôi đoán chắc Bảo Bảo dậy và tìm tôi. Trách sao được, thường ngày tôi với bám nhau như đỉa. Lần này thấy tôi, cũng sốt suột.

      Cất sách vở với tốc độ nhanh rồi rời khỏi chỗ này, những người còn lại cứ tùy ý cố gắng về muộn để nhìn lâu hơn chút, tôi lại muốn về nhanh hơn chút tránh vác lấy phiền hà.

      Ánh mắt Tống Hàn Vũ cứ nhìn theo tôi, nhìn cách rất công khai khiến nhiều người chú ý. Tôi lần này như tiểu bạch thỏ, cũng dám trừng mắt với , chỉ cười nhạt rồi nhanh đến cổng.

      Như tôi dự đoán, đến cổng liền thấy dãy xe ô tô rất "sặc sỡ" liền biết đó là của ai. Bảo Bảo thân ngại nắng gió chói chang nhảy xuống xe chạy đến bên tôi, nắm tay tôi chặt rồi kéo vào trong xe. Vừa vừa lầm bầm:"Chị cũng quá đáng, học sao em tiếng, bắt em chờ cả buổi ở đây. Ông bảo vệ cũng đáng ghét, nhất quyết cho em vào"

      Tôi nghe xong mọi lo lắng đều tan biến, cười khẽ :"Em ngủ dậy lâu chưa?"

      "Lâu rồi a, từ khi chị được mấy phút em liền ngủ được" Bảo Bảo bất mãn . Tôi nghĩ lại cũng đúng, dù sao sống với tôi quen, thiếu tôi lúc khó ngủ vậy cũng đúng. Cái này giống bản năng của trẻ sơ sinh ấy.

      "Em cũng lòa, chỉ chỉ học thôi, cũng đâu có phải đâu xa trở về đâu"

      "Chị từng dạy em, trường hợp nào cũng phải phòng bất trước" Bảo Bảo thao thao bất tuyệt làm tôi nổi ba vạch hắc tuyến đầu. Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông sao?

      Nhớ đến chuyện lúc sáng, tôi suy nghĩ có nên cho bảo bảo biết . Dù sao chuyện này cũng quan trọng cho lắm.

      "Chị, tối nay có bữa tiệc kỉ niệm mười năm thành lập khách sạn của bố em" Bảo Bảo ngồi bên ngập ngừng, tôi nhìn vẻ mặt rối rắm của liền hiểu.

      "Nhà em có khách sạn hả?"

      "Có chứ, khách sạn lớn nhất thành phố đấy, chị biết hả?" Bảo Bảo ngạc nhiên nhìn tôi, sống với nhau gần tháng, nhà nổi tiếng như vậy mà chị cũng để ý. Đúng như nghĩ, chỉ phải là vì tiền bạc nhà mà là vì nha. Nghĩ đến đây lại càng cảm động.

      Tôi nghiêng đầu, thành hỏi :"Vậy em có muốn ?"

      Đây mới chính là phần trọng tâm Bảo Bảo rất rối rắm, cúi đầu rất :"Có nhiều bữa tiệc bố em bảo em , nhiều khi ông năn nỉ em rất nhiều, nhưng vì ngoại hình như thế này, bản thân em tự ti muốn đến những nơi đó. Lần này là bữa tiệc lớn, lại có chị nên em muốn hỏi xem, nếu chị em "

      Tôi nắm tay , tôi biết là bản thân rất khó chịu. Nhà giàu sao cơ chứ, càng bị người khác kì thị.

      "Nếu em , chị "

      ngẩng đầu tôi, đôi mắt sáng lấp lánh:"Em tất nhiên là muốn , nghe ở đấy có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng với đồ ăn rất ngon nha"

      "Vậy , dù sao em cũng là con của chủ khách sạn, có em là vui"

      "Nhưng em..."

      Tôi biết rất tự ti, nhưng lấy cái tự ti trở thành điểm nổi bật mà nhiều người muốn phải thể. với lại da rất trắng, người lại múp máp, nếu biết cách trang điểm hơn chút chắc giống người anime. Theo khuôn hình dễ thương nha.

      "Cứ , còn lại chị lo cho"

      Bảo Bảo rất tin tưởng tôi nên gật đầu rất nhanh. Tôi xem như đứa con nít đành bất đắc dĩ cười cho có lệ. Và ngay chiều hôm ấy, chúng tôi bắt tay vào làm đẹp.

      Tôi cũng chẳng ngại gì cái dánh tiếng lợi dụng người khác, đặc biệt là lợi dụng Bảo Bảo. Nhưng chỉ có tôi biết, Bảo Bảo biết. Tôi dạy rất nhiều cái, an ủi mỗi khi buồn và làm cho vui vẻ. Đây cũng coi như là làm công trả nợ . Bản thân tôi cũng thấy vướng mắc gì.

      Tôi và đến tiệm salon lớn nhất, tôi dạy trang điểm, hướng dẫn họ chuẩn bị quần áo và làm tóc. Rất nhiều người nhìn chằm chằm Bảo Bảo, cũng xem như là sinh vật lạ, tôi thấy run sợ nắm chặt tay tôi. Tôi cũng chỉ mỉm cười với rồi trừng mắt nhìn họ như thể rằng"Nhìn , nhìn nữa tôi móc mắt mấy người ra"

      biết tôi có đáng sợ hay . Chỉ cần trừng mắt có người sợ hãi mà chú tâm công việc của mình. nhìn Bảo Bảo nữa, tôi còn thấy len lén cho tôi nụ cười ngọt ngào.

      Thời gian trôi rất nhanh, vậy mà cũng gần đến tối. Tôi cũng làm cho Bảo Bảo xong, trang điểm , thêm tầng lông mi để nhìn đôi mắt, môi phủ lớp son đỏ , vì môi sẵn nên thêm son vào nhìn rất đáng . vận bộ váy màu hồng thụng thịnh cộng thêm mái tóc vừa nhuộm nâu, uốn xoăn buộc gọn gàng ra sau. Tay quấn thêm băng len hồng. Dù béo, nhưng rất giống công chúa. Bảo Bảo sau hồi nhìn vào gương, vui mừng đến phát điên, nhìn nhìn lại cũng giống thường ngày chút nào. Giống như lột xác thành người khác.

      Tôi biết đây là party dành cho hội quý tộc. Bản thân tôi chỉ là sống ở nhi viện. Nên chỉ trang điểm , mang thêm bộ đồ bó sát, vì người gầy sẵn nên mang cái nào cung hợp. Tóc xõa đến ngang lưng, mang trang sức gì thêm. Cũng tùy tiện đeo cái mặt nạ che đôi mắt. Bảo Bảo cũng vậy. người hồng dễ thương thuần khiết, người màu lam sang trọng quyến rũ. Hai người đều đeo mặt nạ bước lên xe.

      Rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn tôi rồi tò mò nhìn Bảo Bảo, lần này Bảo Bảo sợ hãi, ngược lại kiêu ngạo nắm tay tôi giữa chốn đông người. biết nhan sắc tôi thế nào mà Bảo Bảo cứ nhìn tôi mãi, lâu lâu lại cảm thán" đẹp"

      Là con mà, được người khác khen đẹp là niềm vui mừng. Tôi cũng tặng cho mấy lời khen:"Em cũng dễ thương kém"

      Hai chúng tôi nhìn nhau cười hì hì.

      Đến trước mặt khách sạn River Blue, tôi lại ngỡ ngàng. Tôi biết nhà Bảo Bảo giàu, nhưng ngờ lại giàu đến thế. Khách sạn này thiết kế khác gì tòa cung điện nằm giữa lòng thành phố. Tôi thấy Bảo Bảo xem đây như những vật tầm thường. Tôi biết, tôi và gặp nhau là do cái duyên hay là do ông trời sắp đặt trước a.

      Có bảo vệ đứng trước, tôi nhàng đưa thiệp mời ra rồi dẫn Bảo Bảo vào. Chúng tôi là người đến muộn nhất lại gây chú ý nhiều nhất. Mà chú ý này dành cho Bảo Bảo là đa số, bữa tiệc lày là bữa tiệc kín nên có phóng viên hay nhà báo. Song những người nơi đây rất đẹp, ngay cả nhân viên phục vụ cũng vậy
      Trừ Bảo Bảo có khác biệt về ngoại hình. Còn tôi với Bảo Bảo nên"Được" Chú ý.

      Bố Bảo Bảo, Trân Da Long phát ra hai người chúng tôi. Măt ông như tỏa sáng đến nỗi có chỗ nào sáng hơn. Liền cầm micaro lên và rất tự hào:

      "Bữa tiệc ngày hôm nay rất đặc biệt, vì có tham dự của con tôi. Trân Bảo Bảo"

      Ánh đèn chiếu xuống người , Bảo Bảo run lên nắm chặt tay tôi. Đôi mắt sâu trong chiếc mặt nạ tỏ vẻ sợ hãi, nhưng cũng muốn bị mất mặt, dẫn lên phía .

      Trân Da Long, ông quả quá phấn khích nên để ý đến tâm tình của con mình rồi!

      Đến ngay bục, Trân Da Long đến nắm tay Bảo Bảo, vẹ lên để ra mắt mọi người. Tôi là người lạ, thể lên cùng liền thầm trong tai :"Em còn nhớ những gì mà chị với em chứ?"

      "Nhắm mắt lại và nghĩ đến đồ ăn" thầm lại

      "Đúng vậy, em cứ việc lên đó, nhắm mắt lại và nghĩ đến đồ ăn, còn lại bố em lo"

      Bảo Bảo rất tin tưởng tôi, nhưng lại chần chừ rồi thả ra. Bước lên sân khấu, dù sao cũng trở nên xinh đẹp cần gì nhìn ánh mắt người khác. Nghe lời chị, nhắm mắt lại nghĩ đến đồ ăn.

      Tôi thấy bố dẫn lên, tôi cũng công việc của mình, mình trong đám người rồi đến sau bục sân khấu chờ Bảo Bảo xuống. đường , có cảm giác ai giẫm vào váy của mình liền bất ngờ ngã xuống. Chuẩn bị nhắm chặt mắt để ngã xuống cách thô thiển nhất. Ai ngờ có bóng người nào đó nhanh đến đỡ tôi, thuận tiện như trong phim Hàn Quốc, xoay vòng khiến người người để ý.

      Tôi vừa hoảng hồn, vừa chóng mặt, mở mắt ra nhìn. Khuôn mặt nghiệt đập vào mắt tôi khiến tôi choáng váng.

      cười nhếch môi, đôi tay ôm lấy tôi vẫn hề buông lỏng, giọng trầm thấp đầy ái muội:"Tình cờ gặp nhau lần là tương phùng, gặp nhau hai lần là có duyên, gặp nhau ba lần là có phận"

      Tôi cảm thấy choáng váng đến nên lời, cũng chỉ thuận miệng đáp trả:"Đúng vây, chúng ta có duyên"

      Lần thứ nhất gặp trong bệnh viện, hai con người sắp chết cãi nhau đên trời long đất lở. Lần thứ hai phát đối phương là thầy giáo của mình. Lần thứ ba lại gặp trong tình trạng éo le là tôi sắp ngã xuống đất. Dù tôi đeo mặt nạ, vẫn nhận ra tôi, mà tôi dưới ánh dèn lung linh phản chiếu, tôi cũng đồng thời nhận ra .

      Tống Hàn Vũ bỗng dưng đưa tôi dậy, rất nhàng lại lịch lãm đưa tay ra, cúi đầu xuống:"Người của tôi, em có muốn cùng tôi khiêu vũ bài hay ?"

      Giọng rất lớn, như cố ý cho nhiều người nghe. Tôi trừng mắt nhìn . Người cái con khỉ, từ chối cũng được đồng ý cũng xong. Đành cắn răng mỉm cười đầy đau đớn, đặt tay của mình lên bàn tay lành lạnh của , rất "ngọt ngào" :"được"

      Nhạc giao hưởng vang lên, tôi giày cao gót, rất nhàng mà dẫm lên chân , dẫm mạnh. bị đau mà trừng mắt nhìn tôi. Hòa thanh của mình vào thanh bản nhạc, tôi cũng quan tâm vì sao có mặt ở đây. Chỉ :"Rốt cuộc là muốn cái gì?"

      vừa trừng mắt nhìn tôi xong lại cười khẽ, cúi đầu xuống :"Gặp lần thứ ba là có phận, tôi ít nhất phải cho cái danh phận thích hợp"

      Tôi thấy bản mặt vô sỉ của , thể ưa nổi mà dẫm lên chân lần nữa khiến đau đến hít hà. Này danh phận, muốn cho, tôi cũng chẳng cần. Ngồi đấy mà nhảm với tôi, bực mình.

      Chúng tôi đấu đá nhau, nhưng bề ngoài khiêu vũ rất hòa hợp. Bỗng dưng cúi thấp xuống, cố để trong tai tôi:" có người chưa?"

      Tôi nghe rất ,nhưng cũng chỉ đap lại:"Tôi chỉ có hứng thú với nữ nhân"

      Tống Hàn Vũ cao hơn tôi cái đầu, với lại hôm nay ăn mặc rất lịch lãm. cũng nhàng phối hợp đáp trả, giọng đều đều:"Tôi cố gắng trở thành nữ nhân"

      (Hoàn Phần )
      duyenktn1, MikovuB.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Phần 2 : Pursue love ( Theo đuổi tình )

      Chương 9: Mẹ, phải ấy, con quyết lấy vợ.


      Nếu tôi nghe lầm muốn trở thành nữ nhân. Là trở thành nữ nhân, người đẹp trai như muốn trở thành nữ nhân chỉ vì câu đùa của tôi. Nếu như tôi biết đây là lời tỏ tình tôi đúng là đồ ngốc.

      Nhìn đẹp trai, lịch lãm, lại có gia thế hùng hậu cũng thuộc con cái dòng dõi nhà quý tộc. Tôi đoán là thế, nhưng mà. Tôi biết đây là bộ mặt giả tạo của . Cái gì mà soái ca trong truyền thuyết. Tôi phỉ nhổ.

      Tôi còn nhớ người nào cười nham nhở chọc . Dù có thay đổi đến thế nào tôi cũng ngửi thấy mùi bỉ ổi người .

      Tỏ tình sao? Tôi thẹn thùng mà đồng ý, tôi là ai cơ chứ. Là An Chi Lang, tôi dễ dàng để người khác dắt mũi mình vậy sao?

      Ngẩng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của . Tôi cười :"Tôi có thể xem đây là lời tỏ tình ?"

      nghĩ là tôi đồng ý còn thẹn thùng với , nụ cười cứng lại. Lạnh nhạt như nước , nhàng gật đầu.

      Tôi hòa mình vào thanh của bản nhạc nhưng cũng bỏ sót bất cứ chi tiết nào khuôn mặt của . Bỗng dưng tôi mỉm cười, nhón chân lên, kè sát bên tai :"Tôi từ chối lời đề nghị của "

      Hai chúng tôi rất ái muội. Có nhiều cặp mắt nhìn qua chúng tôi. người đẹp trai lịch lãm, người yểu điệu như nước. Kết hợp lại tạo thành đôi nổi bật nhất trong đêm. Chưa kể dàn thanh ánh sáng như có chuẩn bị trước cứ chiếu vào người chúng tôi khiến nhiều người nhìn chằm chằm.

      bỗng chốc đờ người ra, bước chân cũng dừng lại. Chớp chớp mắt như tin vào tai mình:" cái gì?"

      "Tôi chính là từ chối lời tỏ tình của " Tôi tốt bụng thêm lần nữa,Cái tên này có vấn đề. Tôi bực mình dẫm lên chân cái cuối cùng. Này gặp nhau lần thứ ba là có phận, dẫm chân lần thứ ba là đường ai nấy .

      đợi đau đớn hét lên, rôi rất thuận lợi thoát ra khỏi người . Bây giờ, người tôi cần gặp là Bảo Bảo, rối rắm ấy khá lâu. chừng nhắm mắt nghĩ đến thức ăn mà ngủ luôn đấy.

      Xoay người bỏ lời nào, bỗng nghe tiếng gọi từ phía sau. Tôi dừng lại nhưng hề quay đầu lại.

      " đứng lại"

      Tống Hàn Vũ bỗng dưng nổi giận đùng đùng đến, nắm tay tôi mạnh rồi kéo tôi vào lòng. Ôm rất chặt, căn bản sức lực tôi yếu, thể thoát khỏi . Lần này tôi bỗng thấy nghi ngờ, rốt cuộc muốn làm cái gì?

      " bỏ ra ngay cho tôi. Giữa ban ngày ban mặt, ôm chầm đàn ông còn ra thể thống gì nữa"

      giọng vang lên trong đám người làm tôi chú ý. quý phu nhân rất cao sang ra từ đám đông. Lạnh lùng nhìn tôi.

      Bỗng dưng tôi lại thấy buồn cười. Bà này nhà giàu quá đến nỗi môn ngữ văn học cũng nên hồn. Đây là ban đêm, kiếm đâu ra chữ " ban ngày ban mặt". Còn có, với tình trạng giờ, chắc chỉ bà ấy thấy tôi ôm . Còn lại tấy cả mọi người đều thấy người ôm tôi chính là .

      Khuôn mặt Tống Hàn Vũ bỗng chốc trở nên khổ sở:"Mẹ, đừng ấy như vậy, ấy chính là người con"

      Tôi liền hiểu ra đó là mẹ của . Quý bà cao sang ấy là mẹ của . Biết ngay chạy đến ôm tôi là có mục đích. Tất cả đều có bẫy sẵn, còn lại chỉ chờ tôi nhảy vào mà thôi.

      Bà bỗng tức giận, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại:"Người sao? Con có người từ khi nào? Con đáp ứng với ta là xem mắt vào tối nay, bây giờ xuất đâu ra người như thế này? Hả?"

      Giọng bà ấy rất gắt gỏng, sợ trời, sợ đất, vẫn cười nham nhở:" Mẹ à, có số người tìm trăm năm cũng có bạn đời. Con chỉ cần liếc mắt cái, liền tìm ra nửa của đời mình. Đáng lẽ mẹ phải nên khen ngợi con chứ"

      "Cái tên đáng chết này, ta già, nhưng chưa đến mức lẩm cẩm. Đừng lấy người khác ra để trốn tránh trách nhiệm của mình. , tối nay con nhất định phải xem mắt. Tuổi cũng lớn mà chưa có đứa con nào, làm sao ta có thể yên ổn đây"
      Bà trừng lớn mắt nhìn đứa con mình rồi nhìn qua tôi :", buông con trai tôi ra"

      Tôi lần này là dở khóc dở cười. Bà chính là lẩm cẩm a. Con trai bà ôm tôi đó, câu này bà nên với con bà đúng hơn.

      Nhưng bản tính của tôi trời sinh là thích cãi nhau với người lớn, đành với :" thả tôi ra, tôi giúp "

      nghi ngờ nhìn sâu vào mắt tôi:""

      Tôi nửa gật nửa lắc đầu. hiểu sao tin tôi , buông tôi ra. Tôi đứng vững mặt đất, rất nghiêm chỉnh với bà :" Cháu chào bác"

      Bây giờ mới nhìn kĩ, thân trang phục vàng sáng lấp lánh, thêm cái khăn lông chồn quấn quanh người. Dù dáng người bà thấp, khuôn mặt có vài nét già nhưng vẫn rất cao quý. Khác hẳn trời vực với ai kia. Ai, sao mẹ cao quý lại đẻ ra con lưu manh vậy chứ!

      Bà nhìn tôi, đầy khó chịu:" dám"

      Tống Hàn Vũ như sợ chết, tiếp lời:" Sao mẹ có thể khó chịu với ấy như vậy, đó là người của con nha"

      nhấn mạnh từ người của con rồi quay qua nháy mắt với tôi ý bảo tôi . Nhưng trong mắt bà, ràng xuất bốn chữ "liếc mắt đưa tình".

      Bà tức giận với được đành qua tôi:" Ai cho nhìn con tôi chằm chằm vậy hả?"

      Tôi nhay nhay huyệt thái dương. Đúng rồi, bà này lẩm cẩm rồi. Tôi nhìn Tống Hàn Vũ, ném cho ánh mắt đồng tình rồi mỉm cười, nụ cười thánh mẫu. Bây giờ tôi mới để ý, khi tôi mở nụ cười này kiểu gì cũng có vấn đề xảy ra.

      "Bác à, ra những gì bác nhìn thấy nghe thấy đều là đúng cả"

      Bà nghe thấy. Càng tức giận hơn nhìn tôi và . cười càng thêm sáng lạn. Nhưng câu tiếp theo của tôi lại làm cho người cứng ngắt.

      "Nhưng, cháu chỉ có hứng thú với nữ nhân. Ngoài nữ nhân ra, cháu quyết người khác giới"

      Tôi ngại việc mình bị ế cả đời. Tôi cũng ngại việc mình bị người đời chỉ trỏ. Dù sao cũng chỉ là câu , ảnh hưởng đến ai đâu.

      Bà mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên có, bỡ ngỡ có, lại đồng tình có nhưng lại có tức giận:" Vậy ta thấy hai đứa ôm ấp nhau. Là giả sao?"

      Tôi rất tủi thân, cúi đầu, thân người run run. Vì tôi đeo mặt nạ nên có ai biết tôi khóc hay cười.

      "Chỉ là muốn che dấu mà thôi!"

      Câu sâu vào lòng người. Dành hết bao nhiêu là ánh mắt thương cảm về phía tôi. Bảo Bảo biết từ đâu chạy đến. Khuôn mặt đỏ ửng, thẹn thùng kêu lên tiếng:"Chị..."

      Len lén lúc có người đành với :" phải em, thẹn thùng làm cái gì"

      Bảo Bảo như bị điểm danh, đồng thời cứng ngắc, hiểu chuyện gì!

      Ai ôi, chuyến này phải về giải thích phen.

      Tống Hàn Vũ mở lớn mắt nhìn tôi dối, gằn tiếng:"Mẹ, phải như vậy"

      Bà như nghe thấy , đặt tay lên vai tôi an ủi:" Ta hiểu rồi. xin lỗi vì hiểu lầm con, cũng chỉ tại nó phải là tiểu thư lấy vợ, cho nên ta tưởng con...". Bà ngập ngừng , tôi nhận ra, vì thoát khỏi vụ lấy vợ luôn dùng đủ mọi cách ngược xuôi lừa người mẹ của mình. Cái gì mà nhà tiểu thư quý tộc, tôi thấy loại người nào cũng gặm được. Kiểu như động vật ăn tạp ấy!

      Tôi nắm tay an ủi bà:" Tiểu thư danh giá ấy có gì là tốt. Ngày ngày làm đẹp chú trọng việc nhà, lâu lâu lại tùy hứng chăm lo cho chồng con. Người như vậy, dù có muốn bác cũng đừng cho lấy. Tránh phải hối hận sau này"

      Như có người trúng tâm đen. Bà vui mừng :" đúng, ta cũng nghĩ đến chuyện này. Giàu có sao? Bản chất bên trong thối nát như nhau, con khác. Nếu con có thể mở lòng với đàn ông mà con trai ta tốt quá"

      Khóe miệng tôi giật giật. Bảo Bảo cũng bỡ ngỡ kém. Tống Hàn Vũ bị kích động được lời. Mọi người con cái dòng dõi, nhất là nữ nhân đều rất thẹn thùng mà che mặt.

      Mới vừa nãy có người nào đó bảo tôi tránh xa con bà. Tôi chỉ vài câu liền bảo tốt quá. Đây là đỉnh cao của việc lật mặt trong truyền thuyết sao?

      Tôi lại sợ bà hiểu lầm, cũng muốn cho bài học nhớ đời liền giải thích:" ra vạn tùy duyên, bác có muốn cháu cũng thể làm khác được. Ngay lúc nãy ôm ấp cháu, chút cảm giác cháu cũng có, lại còn cảm thấy chán ghét nữa. Nếu bác chê, cháu có vài người quen rất hợp ý với bác, cháu sắp xếp thời gian để cho hai người xem mắt"

      Tổng Hàn Vũ ngờ tôi lật mặt nhanh như vậy. Mới vừa nãy giúp , bây giờ lại giúp mẹ tìm vợ. Cái này là nên tức hay nên cười đây.

      Mắt Bà mở sáng, nắm tay tôi thân mật, vui mừng :" sao? Như vậy được tốt quá, ta tun trị được thằng con này"

      " Đúng vậy nha, lấy được vợ, đương nhiên cháu cố gắng giúp bác, " tôi câu, bà câu, như ăn ý với nhau từ trước.

      Cứ nghĩ đây là vụ đánh ghen , hoặc cứ nghĩ đây là vụ bắt quả tang ngoại tình. Hoặc cứ nghĩ đây là bộ phim mẹ chồng nàng dâu như phim truyền hình. Nhưng tất xả đều phải, mở màn là đấu tranh gay gắt đến cuối là hòa thuận với nhau như chưa có chuyện gì.

      Bà bỗng dưng đến, rất thẳng thắn xách tai lên. phải vẻ hiền từ như với tôi ban nãy mà là giống như bà mẹ hung ác. thương tiếc mắng :" Con thấy chưa, ngay cả người ta cũng con lấy được vợ, vậy mà cứ khăng khăng nhất định bảo là có."

      bị đau, hét lên, giọng có mấy phần làm nũng.

      "Ai ô, mẹ buông con ra trước. Làm con bẽ mặt bây giờ"

      "Buông cái gì mà buông, con có bao giờ nhìn mặt mũi người khác đâu. về, chuẩn bị xem mắt"

      lại dùng ánh mắt ai oán nhìn tôi. Rồi quyết tâm :" Mẹ, phải ấy, con quyết lấu vợ"

      Tôi nghe thấy liền cười khẽ:" Bác à, nếu phải nữ nhân, cháu quyết lấy chồng"

      Chuyện của chúng tôi gây chú ý rất lớn ở đây. Trân Gia Long, Trân Bảo Bảo như hiểu ý nhau đến xem kịch. Nghe bảo cũng có ca sĩ, cũng có trai đẹp hay tiểu thư nhà giàu. Họ đều vất hết mặt mũi của mình để xem bộ phim truyền hình trực tiếp này.

      Mà diễn viên ai khác chính là tôi và .

      Nhưng, tôi rất thắc mắc, từ khi gặp . Tôi từ người trầm tính, ai để ý đến thành người làm tâm điểm chú ý của mọi người. Sau lần này, thanh danh của tôi vang rất xa nha...

      Bà cảm thấy đau đầu. bên con mình chứ nhất quyết chung tình. bên là người thích nam giới. Nếu thích nam nhân có lẽ mọi chuyện tốt đẹp hơn rồi. Bà cũng biết giải quyết thế nào, cũng đành nhéo tai con mình mạnh hơn.

      " nghe thấy người ta thích sao"

      "Người ta thích nhưng con thích người ta"

      thương tiếc kéo tai ra ngoài, cũng ngại vấn đề mặt mũi bị người ta nhìn ra làm sao.

      "Đừng nhiều lời, về xem mắt ngay cho mẹ. Ngày mai mẹ còn phải nhờ ấy giới thiệu cho vài người "

      "Mẹ , mẹ ,buông tay con a" dù ăn mang rất lịch lãm, nhưng lại giống đứa con nít bị mẹ mắng. Vừa vừa hét lớn. Ánh mắt nhìn tôi rất....

      Thôi, chuyện này là tôi có lỗi với nên tôi dám nhìn thẳng. Tống Hàn Vũ, tôi cũng muốn tốt cho nha. Sau này lấy vợ rồi nhớ tránh xa tôi chút.

      Mọi người dần giải tán, Bảo Bảo liền kéo tay tôi lại :" Chị, ban nãy chị thích nữ nhân là sao?"

      Tôi nhay nhay trán, gõ đầu cái cốp.

      " vậy mà cũng tin sao? Xấu hổ cái gì, trong đầu toàn nghĩ linh tinh"

      "Ui nha, chị, đợi em với, chúng ta chưa ăn xong mà"

      Tôi và Bảo Bảo tìm chỗ trong góc tối ăn. Nhưng lại nghe lén được nhiều thứ. Và chuyện của tôi, là chủ đề chính để mọi người đem ra bàn luận. Tôi bỗng dưng nghĩ nếu sau này mình lấy mọi người nghĩ sao nhỉ?

      Bỗng dưng tự đánh đầu mình cái. ăn liền nghĩ đâu đâu. Tôi
      lấy nhau sao? bao giờ có chuyện này.
      duyenktn1, MikovuB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :