1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 9: Thích hợp để trộm cắp.

      Edit: Sokute_112k + Ái Tình Vạn Kiếp

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Mặc Khuynh Thành nhìn võ quán trước mặt: “Đây là nơi thú vị mà cậu muốn dẫn mình đến sao?”

      “Đúng vậy, phải hôm nay mình bị đánh hội đồng sao, nhất định phải học thêm chút võ để đánh trả.”

      Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ bị Lê An An kéo vào võ quán.

      “Sư tỷ, chị tới rồi.”

      Cứ tưởng rằng Lê An An chỉ tuỳ tiện tìm võ quán thôi, ai ngờ những người trong này đều quen biết ấy, còn gọi ấy là sư tỷ, xem ra ấy từng học võ ở đây.

      “Mấy cậu cứ tự nhiên, tôi tìm tiểu Cảnh tử.”

      Lê An An tuỳ ý phất phất tay, về phía người dạy võ đằng trước.

      “Tiểu Cảnh Tử, lần này nhất định cậu phải giúp tôi.”

      Lê An An buông tay Mặc Khuynh Thành ra, vẻ mặt uỷ khuất nhìn người con trai mặc võ phục.

      “Quả lê, sao cậu lại nhớ tới thăm tôi?” Trong nháy mắt Cảnh Vân quay đầu lại nhìn Lê An An, tươi cười mặt lập tức tắt ngúm, mày kiếm nhíu lại: “Có chuyện gì vậy?”

      “Tiểu Cảnh Tử, cậu đừng hỏi nhiều như vậy, mau, cậu có giúp tôi ?” Lê An An muốn để Cảnh Vân biết chuyện mình bị đánh hội đồng, rất mất mặt!

      “Giúp.” Cảnh Vân thừa biết tính tình của sư muội mình, lại hỏi nữa chừng xù lông lên.

      “Vậy mới đúng chứ.” Lê An An hăng hái đánh vào vai cậu, ra vẻ trai tốt: “Đúng rồi tiểu Cảnh Tử, đây là bạn tốt của tôi, Mặc Khuynh Thành.”

      Cảnh Vân nhìn người bên cạnh Lê An An, trong mắt lên vẻ kinh diễm, sau đó khôi phục bình tĩnh: “Xin chào, tôi là sư huynh của Lê An An, Cảnh Vân.”

      “Xin chào, Cảnh sư huynh.” Mặc Khuynh Thành bỏ qua ánh sáng trong mắt Cảnh Vân, chỉ đơn giản là kinh diễm, khiến nảy sinh chút thiện cảm.

      “Khuynh Thành, cậu cần khách khí với cậu ta như thế.” Lê An An lập tức đồng ý, gọi là Cảnh sư huynh? Trước giờ bản thân còn chưa gọi cậu ta là sư huynh lần nào.

      “Quả lê thối, người ta gọi cái này là lễ phép, ai như cậu, cả ngày làm như trang hán tử, lần đầu gặp mặt cũng thèm gọi tôi là sư huynh.

      vậy, nhưng Mặc Khuynh Thành thấy cưng chiều nơi đáy mắt cậu.

      “Gọi sư huynh cái gì? phải chỉ nhập môn sớm hơn tôi thôi sao, ràng là cùng tuổi, muốn tôi gọi? Kiếp sau !”

      “Ha, lâu ngày gặp, lắm chuyện xảy ra đây, cũng biết vừa rồi là ai nhờ tôi giúp đỡ? Xem ra là tôi nghe lầm rồi.”

      Cảnh Vân ngoáy ngoáy lỗ tai, nghi hoặc nhìn về phía trung, làm cho Lê An An vò đầu bứt tai.

      “Cảnh Vân!”

      Nguy rồi, tức giận rồi!

      “Quả lê, tôi sai rồi.” Cảnh Vân hơi cúi xuống lấy lòng, hai tay nắm lại, đặt trước ngực.

      "Hừ." Lê An An kiêu ngạo quay đầu.

      "Sư muội tốt của tôi, tôi sai rồi, cậu đừng giận tôi nha."

      "A, ai là sư muội của cậu?"

      "Là cậu, tôi chỉ có sư muội là cậu."

      "Khuynh Thành, cậu có biết cậu ta ai ?" phải là giả ngu sao? Chẳng lẽ biết?

      " biết." Mặc Khuynh Thành nhìn về phía Lê An An, tỏ vẻ vừa rồi xảy ra cái gì đều biết.

      "Bạn học Mặc, cậu thể như vậy, cậu thấy tôi đủ đáng thương lắm rồi sao!" Cảnh Vân nghĩ tới nhìn Mặc Khuynh Thành dịu dàng vậy mà cũng trợn mắt dối!

      "Này, An An, cậu có nghe được ai chuyện ?"

      " có, vừa rồi có người chuyện à?" Lê An An đặc biệt vui vẻ vì Mặc Khuynh Thành cũng thông đồng làm bậy, nhất là Cảnh Vân nghẹn khuất.

      "Đại tỷ, tôi sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho kẻ ngu ngốc này ." Cảnh Vân khoa trương khóc to, còn lấy tay áo dụi khóe mắt giọt nước mắt nào.

      "Phụt."

      "Cười chết mình rồi, ai ui, đau bụng quá." Lê An An tựa vào người Mặc Khuynh Thành, chút che giấu mà cất tiếng cười to.

      "Được lắm, cái con nhóc chết tiệt kia, xem tôi trừng trị cậu như thế nào!"

      "Cậu tới đây , bắt được tôi đâu!" Lê An An trốn sau lưng Mặc Khuynh Thành làm mặt quỷ.

      "Có bản lĩnh cậu đừng trốn sau lưng bạn học Mặc!"

      "Có bản lĩnh đừng đứng ở trước mặt Khuynh Thành!"



      Thời gian trôi qua, chốc lát đến đêm khuya.

      Mặc Khuynh Thành từ chối ý định tiễn của Lê An An, bộ đường.

      "Bíp bíp."

      Mặc Khuynh Thành nhìn theo thanh, thấy chiếc Porsche quen thuộc, phản xạ có điều kiện chạy tới.

      "Cốc cốc cốc."

      Cửa sổ xe được hạ xuống, lộ ra gò má quen thuộc.

      " cả, sao lại ở đây?"

      "Em chưa về nhà." Giọng của Mặc Dận có chứa sức quyến rũ đặc biệt.

      "Vậy gọi điện thoại cho em là được rồi, cần phải tìm." Mặc Khuynh Thành nhanh chóng ngồi xuống ghế lái phụ.

      "Di động tắt máy." Mặc Dận vừa thuần thục quay đầu xe vừa .

      Mặc Khuynh Thành nghe xong mới lấy điện thoại ra, thè lưỡi. "Ngại quá, di động hết pin rồi."

      “Ừ." Chỉ cần em có việc gì là tốt rồi.

      "Đúng rồi, cả, chúng ta khoan về nhà được ?" Mặc Khuynh Thành cũng muốn về bây giờ.

      "Cục cưng, em muốn đến nơi nào?"

      "Đại ca, cảm thấy, ánh trăng đêm nay thế nào?" Mặc Khuynh Thành cũng địa chỉ, hỏi vấn đề liên quan.

      " tệ." Ngay cả ngôi sao cũng có.

      "Em cũng thấy tệ, thích hợp để trộm cắp!" Mặc Khuynh Thành nghịch ngợm ra lời nghịch ngợm tí nào.

      "Bảo bối muốn trộm cắp?"

      "Việc này cần cả hỗ trợ."

      Mặc Dận hơi nghiêng đầu, nhìn đôi mắt đen sáng ngời của Mặc Khuynh Thành, trầm ngâm lát, sáng tỏ ngồi thẳng dậy.

      "Được."
      thedark, ly sắc, Nguyên Nguyễn5 others thích bài này.

    3. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Truyện hay quá Thank edit nhiều nha

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 10: Trần trụi giá họa

      Edit: Tử Liên Hoa 1612 + Thùy Linh (EXOL)

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Tiểu khu Bích Hồ, mặc dù nằm trong mười khu biệt thự đắt nhất đế đô nhưng lại có phong cảnh tuyệt đẹp, giá cả phù hợp.

      Lúc này Mặc Khuynh Thành và Mặc Dận đứng ở góc tiểu khu.

      " cả, đây là chỗ nào?" Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn tiểu khu này, hiểu vì sao cả lại đưa đến đây.

      " theo biết." Mặc Dận ôm Mặc Khuynh Thành, ước lượng độ cao của bờ tường, tránh né camera, lẻn vào tiểu khu.

      Xuyên qua mấy tòa biệt thự, hai người dừng trước biệt thự có chút tráng lệ. "Đến rồi."

      "Đây là đâu?"

      "Nhà của Dịch Hưng."

      Mặc Khuynh Thành căng thẳng. ", biết rồi sao?"

      "Về sau xảy ra chuyện gì nhớ với ." hy vọng em phải chịu ủy khuất gì, Mặc Dận xoa đầu Mặc Khuynh Thành, trong lòng bổ sung thêm câu.

      " rất bận mà, hơn nữa cũng phải chuyện quan trọng gì, tự em có thể xử lí được." Mặc Khuynh Thành khẽ lắc cánh tay Mặc Dận.

      "Em xử lí, chính là để đưa em đến nhà cậu ta?" Mặc Dận vui.

      "Chỉ là vội tới dạy dỗ tên đó thôi mà!" Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận vẫn bày ra vẻ mặt thối thối, chỉ có thể làm nũng: " ~ "

      cuối kéo dài khiến Mặc Dận như bị điện giật, run cái.

      "Lần sau muốn cái gì, thẳng." Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.

      "Vâng! tốt." Mặc Khuynh Thành nhàng thở ra, vui vẻ hôn lên má Mặc Dận.

      "Tốt lắm, chúng ta mau vào thôi." Mặc Dận cuống quít nghiêng mặt, sợ Mặc Khuynh Thành phát bản thân thích hợp.

      "Được."

      Vừa định hỏi xem vào thế nào, chỉ thấy Mặc Dận móc chùm chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa.

      Mặc Khuynh Thành lau hắc tuyến mặt, được rồi, chuẩn bị rất đầy đủ.

      Mặc Dận bật đèn lên, tùy ý ngồi sofa.

      ", sao lại có ai?"

      "Dịch Dương công tác, Từ Dĩnh họp mặt, Dịch Hưng ở quán bar."

      "Vậy chúng ta mau tới quán bar." Mặc Khuynh Thành thốt ra.

      "Chúng ta lên lầu."

      Mặc Dận kéo Mặc Khuynh Thành thẳng đến thư phòng, bật đèn, thuần thục tiêu sái đến bên bàn học, ngồi xổm xuống, bận rộn.

      ", làm sao biết két sắt nhà bọn họ nằm ở đâu?" Mặc Khuynh Thành đến phía sau, giật mình hỏi.

      "Cục cưng, hôm nay muốn cho em biết, mọi việc đều phải có chuẩn bị, điều tra lịch trình của bọn họ, thăm dò vị trí, loại trừ tất cả các khả năng bị phát hiệnmới có thể lấy được thứ mình muốn, hiểu ?" Mặc Dận mở két sắt, đứng lên, nhìn chằm chằm Mặc Khuynh Thành.

      " cả, em hiểu mà." Mặc Khuynh Thành cũng biết nếu gặp được Mặc Dận, mình đến giáo huấn Dịch Hưng là có chút khó khăn, lần nữa biết được nếu có thực lực, cho dù gia thế tốt cũng có ích lợi gì.

      "Cục cưng, em có mọi người, nhưng mọi người thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, nếu có thể..." Mặc Dận đột nhiên dừng lại, thêm nữa.

      Mặc Khuynh Thành rất nghi hoặc, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu. ", em biết mọi người đều cưng chiều em, giống như , ít nhất em phải có năng lực tự bảo vệ mình."

      Mặc Dận thấy Mặc Khuynh Thành có hiểu biết, ánh mắt thâm thúy, hi vọng có thể luôn luôn buộc cục cưng ở bên mình, khiến ỷ lại, để bị tổn thương, nhưng mà thực tế lại cho phép, cần thời gian để mạnh mẽ hơn, đủ mạnh mẽ để ai có thể bắt nạt cục cưng, cho nên, trong thời gian ở đây, phải chăm sóc mình tốt.

      "Được rồi, chúng ta lấy mấy thứ này rồi nhanh chút, đến lúc bọn họ trở về."

      Mặc Dận cúi đầu, lấy vàng thỏi và văn kiện trong tủ sắt, lại kéo Mặc Khuynh Thành vơ vét ở phòng khác.

      Xác định vơ vét xong tất cả, Mặc Khuynh Thành còn để Mặc Dận bắt chước chữ của Dịch Hưng viết tờ giấy rồi bỏ vào trong tủ sắt.

      Chờ sau khi đám người Dịch Hưng về, hai người Mặc Dận sớm về tới nhà.

      **

      Ngày hôm sau.

      "Khuynh Thành, Khuynh Thành, cậu biết , trong nhà Dịch Hưng bị trộm!" Sau khi Mặc Khuynh Thành vào lớp học, Lê An An như tên trộm bên tai .

      "Ồ." Mặc Khuynh Thành bình thản lên tiếng.

      "Tớ với cậu…. Này! Tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy chứ?" Lê An An thấy bộ dáng dự đoán từ trước, có chút nổi giận.

      "Tại sao lại bình tĩnh, cậu tacũng chưa chết." Hơn nữa còn là do mình trộm.

      "Cậu có đạo lý, nhưng mà cậu biết, Dịch Hưng bị ba đánh!"

      "Đánh?" Mặc Khuynh Thành nhớ tới chuyện để Mặc Dận làm trước khi về vào tối hôm qua, ha ha ha, xứng đáng!

      "Đúng vậy đúng vậy! Có người thực ra Dịch Hưng đánh bạc, thiếu nợ ở bên ngoài, sau đó cầm hết tiền trong nhà để trả nợ."

      Lê An An đặc biệt sinh động, giống như là tận mắt thấy việc này, nếu phải mình biết chân tướng, còn tưởng là .

      "Cậu đừng nhìn ta cầm tiền có chuyện gì, càng kì lạ là, ta còn để lại tờ giấy ở bên trong tủ sắt, sau khi ba ta nhìn thấy, trực tiếp đánh cho tàn phế nửa!"

      "Cậu nghe ai chuyện này thế?" Mặc Khuynh Thành nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, tàn phế nửa sao? chết là tốt rồi.

      "Bên trong trường học đều lan truyền đến điên rồi! Ai, lúc đầu tớ còn muốn chờ đến khi thân thủ tốt hơn đánh toàn bộ những người đó trận, nhất là Dịch Hưng, nghĩ tới hôm nay ta phải vào bệnh viện, là báo ứng nha, a di đà phật."

      "Tiểu An An, nếu cậu thu lại bộ dạng vui sướng khi người gặp họa kia, lời này càng có sức thuyết phục."

      "Vị nữ thí chủ này, bần tăng chỉ là cảm thán thế gian này biến hóa thất thường, Phật Tổ từng , chưa thành chính quả, trước thành thiện duyên, ra là xấu hổ, Dịch thí chủ được bần tăng khuyên bảo bằng mọi cách lại vẫn khư khư cố chấp, tùy ý làm bậy, đây chính là nhân quả tuần hoàn!"

      Lê An An bày ra vẻ mặt từ bi, nho nhã tràng dài, xong còn thở dài, lắc lắc đầu.
      thedark, ly sắc, Dinhloan3 others thích bài này.

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 10: Trần trụi giá họa

      Edit: Tử Liên Hoa 1612 + Thùy Linh (EXOL)

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Tiểu khu Bích Hồ, mặc dù nằm trong mười khu biệt thự đắt nhất đế đô nhưng lại có phong cảnh tuyệt đẹp, giá cả phù hợp.

      Lúc này Mặc Khuynh Thành và Mặc Dận đứng ở góc tiểu khu.

      " cả, đây là chỗ nào?" Mặc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn tiểu khu này, hiểu vì sao cả lại đưa đến đây.

      " theo biết." Mặc Dận ôm Mặc Khuynh Thành, ước lượng độ cao của bờ tường, tránh né camera, lẻn vào tiểu khu.

      Xuyên qua mấy tòa biệt thự, hai người dừng trước biệt thự có chút tráng lệ. "Đến rồi."

      "Đây là đâu?"

      "Nhà của Dịch Hưng."

      Mặc Khuynh Thành căng thẳng. ", biết rồi sao?"

      "Về sau xảy ra chuyện gì nhớ với ." hy vọng em phải chịu ủy khuất gì, Mặc Dận xoa đầu Mặc Khuynh Thành, trong lòng bổ sung thêm câu.

      " rất bận mà, hơn nữa cũng phải chuyện quan trọng gì, tự em có thể xử lí được." Mặc Khuynh Thành khẽ lắc cánh tay Mặc Dận.

      "Em xử lí, chính là để đưa em đến nhà cậu ta?" Mặc Dận vui.

      "Chỉ là vội tới dạy dỗ tên đó thôi mà!" Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận vẫn bày ra vẻ mặt thối thối, chỉ có thể làm nũng: " ~ "

      cuối kéo dài khiến Mặc Dận như bị điện giật, run cái.

      "Lần sau muốn cái gì, thẳng." Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.

      "Vâng! tốt." Mặc Khuynh Thành nhàng thở ra, vui vẻ hôn lên má Mặc Dận.

      "Tốt lắm, chúng ta mau vào thôi." Mặc Dận cuống quít nghiêng mặt, sợ Mặc Khuynh Thành phát bản thân thích hợp.

      "Được."

      Vừa định hỏi xem vào thế nào, chỉ thấy Mặc Dận móc chùm chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa.

      Mặc Khuynh Thành lau hắc tuyến mặt, được rồi, chuẩn bị rất đầy đủ.

      Mặc Dận bật đèn lên, tùy ý ngồi sofa.

      ", sao lại có ai?"

      "Dịch Dương công tác, Từ Dĩnh họp mặt, Dịch Hưng ở quán bar."

      "Vậy chúng ta mau tới quán bar." Mặc Khuynh Thành thốt ra.

      "Chúng ta lên lầu."

      Mặc Dận kéo Mặc Khuynh Thành thẳng đến thư phòng, bật đèn, thuần thục tiêu sái đến bên bàn học, ngồi xổm xuống, bận rộn.

      ", làm sao biết két sắt nhà bọn họ nằm ở đâu?" Mặc Khuynh Thành đến phía sau, giật mình hỏi.

      "Cục cưng, hôm nay muốn cho em biết, mọi việc đều phải có chuẩn bị, điều tra lịch trình của bọn họ, thăm dò vị trí, loại trừ tất cả các khả năng bị phát hiệnmới có thể lấy được thứ mình muốn, hiểu ?" Mặc Dận mở két sắt, đứng lên, nhìn chằm chằm Mặc Khuynh Thành.

      " cả, em hiểu mà." Mặc Khuynh Thành cũng biết nếu gặp được Mặc Dận, mình đến giáo huấn Dịch Hưng là có chút khó khăn, lần nữa biết được nếu có thực lực, cho dù gia thế tốt cũng có ích lợi gì.

      "Cục cưng, em có mọi người, nhưng mọi người thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh em, nếu có thể..." Mặc Dận đột nhiên dừng lại, thêm nữa.

      Mặc Khuynh Thành rất nghi hoặc, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu. ", em biết mọi người đều cưng chiều em, giống như , ít nhất em phải có năng lực tự bảo vệ mình."

      Mặc Dận thấy Mặc Khuynh Thành có hiểu biết, ánh mắt thâm thúy, hi vọng có thể luôn luôn buộc cục cưng ở bên mình, khiến ỷ lại, để bị tổn thương, nhưng mà thực tế lại cho phép, cần thời gian để mạnh mẽ hơn, đủ mạnh mẽ để ai có thể bắt nạt cục cưng, cho nên, trong thời gian ở đây, phải chăm sóc mình tốt.

      "Được rồi, chúng ta lấy mấy thứ này rồi nhanh chút, đến lúc bọn họ trở về."

      Mặc Dận cúi đầu, lấy vàng thỏi và văn kiện trong tủ sắt, lại kéo Mặc Khuynh Thành vơ vét ở phòng khác.

      Xác định vơ vét xong tất cả, Mặc Khuynh Thành còn để Mặc Dận bắt chước chữ của Dịch Hưng viết tờ giấy rồi bỏ vào trong tủ sắt.

      Chờ sau khi đám người Dịch Hưng về, hai người Mặc Dận sớm về tới nhà.

      **

      Ngày hôm sau.

      "Khuynh Thành, Khuynh Thành, cậu biết , trong nhà Dịch Hưng bị trộm!" Sau khi Mặc Khuynh Thành vào lớp học, Lê An An như tên trộm bên tai .

      "Ồ." Mặc Khuynh Thành bình thản lên tiếng.

      "Tớ với cậu…. Này! Tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy chứ?" Lê An An thấy bộ dáng dự đoán từ trước, có chút nổi giận.

      "Tại sao lại bình tĩnh, cậu tacũng chưa chết." Hơn nữa còn là do mình trộm.

      "Cậu có đạo lý, nhưng mà cậu biết, Dịch Hưng bị ba đánh!"

      "Đánh?" Mặc Khuynh Thành nhớ tới chuyện để Mặc Dận làm trước khi về vào tối hôm qua, ha ha ha, xứng đáng!

      "Đúng vậy đúng vậy! Có người thực ra Dịch Hưng đánh bạc, thiếu nợ ở bên ngoài, sau đó cầm hết tiền trong nhà để trả nợ."

      Lê An An đặc biệt sinh động, giống như là tận mắt thấy việc này, nếu phải mình biết chân tướng, còn tưởng là .

      "Cậu đừng nhìn ta cầm tiền có chuyện gì, càng kì lạ là, ta còn để lại tờ giấy ở bên trong tủ sắt, sau khi ba ta nhìn thấy, trực tiếp đánh cho tàn phế nửa!"

      "Cậu nghe ai chuyện này thế?" Mặc Khuynh Thành nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, tàn phế nửa sao? chết là tốt rồi.

      "Bên trong trường học đều lan truyền đến điên rồi! Ai, lúc đầu tớ còn muốn chờ đến khi thân thủ tốt hơn đánh toàn bộ những người đó trận, nhất là Dịch Hưng, nghĩ tới hôm nay ta phải vào bệnh viện, là báo ứng nha, a di đà phật."

      "Tiểu An An, nếu cậu thu lại bộ dạng vui sướng khi người gặp họa kia, lời này càng có sức thuyết phục."

      "Vị nữ thí chủ này, bần tăng chỉ là cảm thán thế gian này biến hóa thất thường, Phật Tổ từng , chưa thành chính quả, trước thành thiện duyên, ra là xấu hổ, Dịch thí chủ được bần tăng khuyên bảo bằng mọi cách lại vẫn khư khư cố chấp, tùy ý làm bậy, đây chính là nhân quả tuần hoàn!"

      Lê An An bày ra vẻ mặt từ bi, nho nhã tràng dài, xong còn thở dài, lắc lắc đầu.
      thedarkChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :