1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưng chiều vợ yêu phúc hắc dễ thương - Tiên Nhược An Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. M è o Q u ê n T h ở

      M è o Q u ê n T h ở New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      18
      Chị Mặc là mạnh mẽ :yoyo52::yoyo52::yoyo52:

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 6: Lê An An

      Edit: Ái Tình Vạn Kiếp + Sher

      Beta: Tử Liên Hoa 1612

      Lớp năm nhất nằm ở phía Tây Bắc khu Dư Đức, có cơ sở lịch sử lâu đời và kiến thức phong phú, là trường học tốt được nhiều người đổ xô vào.

      Sáng sớm, Mặc Khuynh Thành mặc chiếc váy Daisy mua được hôm đó, tạm biệt Mặc Dận, đeo cặp sách lên lưng, vào trong trường học, tóc dài được buộc đuôi ngựa ở sau lưng ngừng lắc lư.

      "Đây là ai vậy?" học sinh qua thấy Mặc Khuynh Thành, trong mắt chợt lên kinh ngạc, vỗ vai bạn.

      "Tớ cũng biết, là học sinh trường chúng ta à? Đẹp ."

      "Cậu xem chiếc váy của ấy kìa, lúc trước tớ từng nhìn thấy, là tác phẩm mới nhất của Kaptain!"

      " sao? Tớ thích nhất là tác phẩm của Kaptain, có điều quần áo Kaptain thiết kế đều rất quý giá."

      "Đúng mà, nữ sinh này mặc người là đẹp, biết ấy tên gì?"

      "Thế nào, cậu thích người ta rồi hả ?"

      "Xùy xùy xùy, đừng có ồn ào, tớ thích Văn Tư Tư!"

      "Ngưng, Văn Tư Tư thể so sánh với ấy!"

      ......

      Mặc Khuynh Thành để ý những người xung quanh gì, trực tiếp tìm đến phòng học, đứng lưỡng lự trước cửa.

      Chỗ ngồi của mình ở đó?

      Mặc Khuynh Thành có chút chắc chắn.

      "Khuynh Thành, tại sao cậu lại vào?" bàn tay trắng như ngọc vỗ lên vai Mặc Khuynh Thành.

      Mặc Khuynh Thành nhìn lại, đây là......

      "Lê An An?" Mặc Khuynh Thành lục lọi trí nhớ, mới do dự .

      "Đúng rồi, rốt cuộc hôm nay cậu bị gì vậy, mau vào thôi, lát nữa thầy giáo đến đấy." Lê An An hai lời kéo Mặc Khuynh Thành ngồi xuống vị trí thứ tư ở chính giữa phòng.

      "Khuynh Thành, hôm nay cậu xinh đẹp."

      Ngồi xuống xong, Mặc Khuynh Thành liền nghe Lê An An như vậy.

      "Cảm ơn." Mặc Khuynh Thành cong khóe môi, buồn cười nhìn vẻ mặt háo sắc của Lê An An.

      "Cảm ơn cái gì, cậu vốn xinh đẹp nha, giống như tớ."

      Lê An An nhìn mặt của Mặc Khuynh Thành ba trăm sáu mươi độ đều tỳ vết, bất giác sờ mặt mình, có chút ủ rũ.

      "Cậu cũng rất dẹp mà."

      '' sao?" Lê An An mở to đôi mắt.

      "Ừ."

      Mặc Khuynh Thành chút do dự gật đầu, ra Lê An An xấu, khuôn mặt giống như trẻ sơ sinh, mắt to tròn, lông mi dài dài nhìn như hai chiếc quạt, ngừng chớp, miệng dẩu lên, đáng cực kỳ.

      "Tớ , tớ xấu!" Lê An An ưỡn bộ ngực lên, chút cũng nghi ngờ Mặc Khuynh Thành.

      Mặc Khuynh Thành và Lê An An ở bên này chuyện vui vẻ, làm cho Văn Tư Tư vừa đến cửa bực mình.

      "Chị, sao hôm nay chị đến sớm vậy?" Văn Tư Tư bước chậm đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành, nhìn váy người , trong mắt lên ghen tị, khóe miệng lại tươi cười.

      "Sớm sao?" Mặc Khuynh Thành nhìn đám người ngồi đầy phòng học.

      "Bình thường toàn là sắp hết giờ tự học chị mới đến mà." Văn Tư Tư làm bộ dáng bất đắc dĩ.

      "Hôm nay dậy sớm." Mặc Khuynh Thành nữa, cầm lấy quyển sách lật vài trang, bản thân đến hết giờ tự học mới tới là do ai hả?

      Văn Tư Tư nhìn bộ dáng của Mặc Khuynh Thành, cũng muốn mặt nóng dán mông lạnh*, Mặc Khuynh Thành như vậy hoàn toàn thoát khỏi điều khiển của ta, xem ra ta cần phải cẩn thận suy nghĩ cách đối phó. (*nhiệt tình được đáp lại)

      "Tư Tư, chuyện với tôi cần gọi tôi là chị." Mặc Khuynh Thành chọn lúc Văn Tư Tư chuẩn bị ngồi xuống chỗ của mình, đôi môi phấn nộn phun ra câu này.

      Văn Tư Tư hơi ngừng lại, mặt đỏ lên, bước nhanh trở về chỗ ngồi.

      Lê An An quay đầu nhìn Văn Tư Tư, chút khách khí nở nụ cười dưới ánh mắt giận dữ của ta.

      Lê An An cũng thèm để ý, quay đầu hỏi: "Khuynh Thành, cậu với Văn Tư Tư phải là rất tốt à?" chỉ là rất tốt, mà là tốt đến sắp thành chó xù luôn, đương nhiên, những lời này dám .

      "Có phải là thấy trước đây lúc nào tôi cũng tìm ta để chơi, rất giống con chó xù chỉ cần gọi là tới ?"

      Mặc Khuynh Thành chỉ thuận miệng , nhưng nhìn biểu cảm của Lê An An… ngờ lại đoán đúng.

      "Khuynh Thành, cậu đừng nghĩ là mình chuyện khó nghe, Văn Tư Tư là bạch liên hoa đó, còn cậu, thực rất đơn thuần! Cả ngày ta đều mặc quần áo màu trắng, làm ra vẻ yếu đuối, gió thổi cái cũng bay được, nhưng cậu thử xem, người có cái nào là phải cậu mua cho? Còn nữa, lúc trước cậu xinh đẹp biết bao nhiêu, quen biết ta rồi lại tự biến mình thành bộ dạng gì?"

      "Biến thành bộ dạng gì?" Mặc Khuynh Thành lẩm bẩm, đôi mắt sáng ngời lúc này lại lên chút thâm thúy.

      "Biến thành bình hoa di động cỡ bự!" Lê An An thốt ra.

      xong, lại len lén liếc Mặc Khuynh Thành cái, nhìn ra cảm xúc, tức giận chứ?

      "Phì… haha."

      Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An cẩn thận từng li từng tí, nhịn được bật cười.

      "Giỏi lắm, Khuynh Thành, cậu dám đùa giỡn mình, chết này!"

      Lê An An biết Mặc Khuynh Thành có máu buồn ở hông liền nhào tới cù ngừng, khiến cười đến ngã lên người Lê An An.

      Lê An An gì, nhìn Mặc Khuynh Thành, cùng nở nụ cười, mặt mày cong cong.

      Qua lúc lâu, Mặc Khuynh Thành thở hổn hển ghé vào người Lê An An, khóe môi vẫn nhếch lên, tóc dài tùy ý dính gò má, nhưng lại khiến cả người sinh ra vẻ đẹp hỗn độn.

      "Mặc Khuynh Thành." Mặc Khuynh Thành ngồi thẳng dậy, đối diện Lê An An, duỗi tay phải ra.

      Lê An An ngẩn ra, cười thoải mái, nắm lấy tay Mặc Khuynh Thành. "Lê An An."

      loại ăn ý đúng lúc sinh ra.

      loại tình bạn mọc rễ nảy mầm.
      ly sắc, Nguyên Nguyễn, song ngư5 others thích bài này.

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 7: Phiền toái tới cửa

      Edit: Bánh Bao Ú + Trầm Mặc

      Beta: Tử Liên Hoa 1612


      "Mặc đồng học, cậu mau tới, Lê An An bị đánh!" Hứa Tịnh thở hổn hển chuyện, còn chưa kịp thở bị kéo tới nơi xảy ra cố.

      Từ xa Mặc Khuynh Thành nghe được tiếng của Văn Tư Tư, trong mắt dâng lên vẻ u.

      "Mọi người đừng đánh nữa, Dịch Hưng, mau kêu bọn họ dừng tay!"

      "Tư Tư, cậuthật tốt quá, ràng Lê An An cố ý đổ đồ uống lên người cậu, còn chịu xin lỗi, giáo huấn chút, ta biết ai là lão đại của năm nhất này!"


      Gần đây thịnh hành tóc màu xám như của các bà, Dịch Hưng cũng cố ý nhuộm vì để có được niềm vui của nữ thần, nhưng nhìn nữ thần bị người khi dễ, phải nhiều!

      "Tôi lại biết lão đại của năm nhất là ai, bằng cậu cho tôi biết được ?" Giọng lạnh lùng của Mặc Khuynh Thành vang lên, bước nhanh chen vào đám người, che chở trước mặt Lê An An.

      Đám người Dịch Hưng dám động thủ, tay dừng lại giữa trung, ánh mắt hỏi Dịch Hưng.

      "Phế vật!"

      Dịch Hưng tức giận mắng câu, nhìn Hứa Tịnh đứng cạnh Mặc Khuynh Thành. "A, tìm giúp đỡ đến đây, an phận chạy về lớp học phải xong rồi sao, còn kéo cái đệm lưng lại đây, thế nào, côkhông biết Mặc đồng học và Tư Tư nhà chúng ta là bạn tốt sao?"


      Hứa Tịnh trốn sau lưng Mặc Khuynh Thành, tăng thêm câu: " ấy cũng là bạn tốt của Lê An An!"

      " xảy ra chuyện gì?" Mặc Khuynh Thành trực tiếp hỏi Văn Tư Tư.

      "Chị, chị, đúng, Khuynh Thành, Lê đồng học cẩn thận đổ đồ uống lên người em, nhưng em nghĩ tới chuyện thành ra thế này, đấy, Khuynh Thành, chị phải tin tưởng em!" Văn Tư Tư kéo tay Mặc Khuynh Thành, lại giống như nhớ tới chuyện lúc trước, tay đưa tới giữa trung lại thả xuống, hốc mắt đỏ lên, cố nén nước mắt sắp rơi xuống.

      Dịch Hưng càng thêm đau lòng, phẫn nộ gào thét: "Mặc Khuynh Thành, tránh ra cho tôi! coi Tư Tư là bạn bè, tôi quan tâm! Nhưng cơn tức này tôi nhất định phải trả giúp Tư Tư!"

      "Dịch Hưng." Mặc Khuynh Thành nhường, đôi mắt có gợn sóng sâu như đáy hồ.

      "Các trò tụ tập ở đây làm gì? Còn mau vào lớp?"

      Giáo viên chủ nhiệm Chu Quốc Trạch ưỡn cái bụng bia, nghiêm túc tới.

      "Thầy giáo, Lê An An bị đánh." Hứa Tịnh được Mặc Khuynh Thành ra hiệu, tố cáođám người Dịch Hưng trước.

      "Lê đồng học, em sao vậy?" Chu Quốc Trạch thấy cả người Lê An An ướt đẫm, vết bầm tím lớn , trong cơn giận dữ quát: "Dịch Hưng, các trò theo thầy đến văn phòng!"

      **

      " , rốt cuộc sao lại thế này?" Chu Quốc Trạch nhìn Dịch Hưng ngay cả chào cũng chào, trực tiếp ngồi xuống, cũng tùy ý bỏ qua.

      "Thầy, đều là lỗi của em, nếu em đường cẩn thận chút, Lê đồng học cũng thể làm đổ đồ uống lên người em." Văn Tư Tư trực tiếp khom người xuống, lại bị Dịch Hưng kiên quyết kéo ngồi xuống.

      "Thầy, chúng em chỉ là quen nhìn nữ sinh bị bắt nạt mà thôi, hơn nữa Tư Tư mới là người bị hại, muốn xin lỗi cũng là Lê An An xin lỗi trước." Dịch Hưng ngẩng đầu, chân bắt chéo, chỉnh tóc mái chút, đá lông nheo với Văn Tư Tư.

      "Dựa vào cái gì muốn tôi xin lỗi, tôi yên ổn đứng đó, là Văn Tư Tư tự mình đụng tới, chẳng lẽ ta đụng vào cây cột, còn muốn để cây cột mở miệng xin lỗi hay sao?" Lê An An phản kích chút lưu tình, nhìn Dịch Hưng kia nhuộm tóc thành màu bạc, cho rằng lạnh lùng khốc, nhưng ra rất buồn nôn!

      " có giỏi lặp lại lần nữa cho lão tử! Đồ độc ác nhà ! Tư Tư thiện lương như vậy, luôn luôn khuyên tôi được đánh , còn ôm hết trách nhiệm lên người mình, vừa rồi lão tử là xuống tay quánhẹ!"

      "A, đám còn hơn cả đàn bà, còn biết xấu hổ mấy lời này, tôi phải xấu hổ thay cho tổ tông mấy người! mình đánh lại bà đây, liền kéo bầy đàn, còn biết xấu hổ quen nhìn nữ sinh bị khi dễ, lão nương muốn , tảng đá thối nào lại thích hố phân kia. "

      Lê An An quan tâmxem Tống Quốc Trạch có ở đây hay , chính là khó chịu, thế nào, có bản lĩnh tiếp tục!

      "Được rồi!" Tống Quốc Trạch xoa gân xanh lộ trán, nhìn Mặc Khuynh Thành nãy giờ ở bên gì: "Mặc đồng học, em tới ."

      Mặc Khuynh Thành vuốt nếp nhăn rất ở góc áo, nở nụ cười thoả đáng: "Thầy, tình huống cụ thể em cũng biết, chỉ có điều em có biện pháp có thể biết quá trình của việc."

      "Biện pháp gì?"

      "Camera.”

      " được!"

      Mặc Khuynh Thành hiểu , đánh khai rồi hả?

      "Tư Tư, cậu cần lo lắng, bây giờ chúng ta chỉ là cho thầy xem chút, dù sao lên lớp lâu như vậy, chậm trễ chương trình học cũng tốt."

      Văn Tư Tư hoảng loạn, ta hoàn toàn biết nơi đó có camera.

      Vốn là thấy Dịch Hưng tới, mới nghĩ ra kế này, cố ý đụng vào Lê An An, thầm nghĩ cho ta chút giáo huấn, để cho ta biết, người của Văn Tư Tư , cho dù ta cần, cũng tới phiên người khác can thiệp!

      ta cũng nghĩ qua nếu gặp phải thầy chủ nhiệm, mình chỉ cần làm bộ khiêm nhường nhận lỗi về mình, những cho mọi người ấn tượng tốt, còn có thể để cho Mặc Khuynh Thành biết bộ mặt của Lê An An, khiến trở lại bên mình, khôi phục tất cả như ban đầu.

      Nhưng, đến lúc này, vậy mà Mặc Khuynh Thành còn có thể nghĩ đến camera!

      để ý chuyện Lê An An làm, hay là tâm tư của quá thâm trầm, ngay cả mình cũng phát được?


      tatình nguyện là cái thứ nhất, nếu Mặc Khuynh Thành như vậy là đáng sợ.
      ly sắc, song ngư, thaongoc.vthv5 others thích bài này.

    4. vk đại ca

      vk đại ca New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      12
      Cầu chương mới :yoyo44:

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 8: Thích chiếm tiện nghi của gia ?


      Edit: Tử Liên Hoa 1612 + ngokngokcute


      Tống Quốc Trạch cảm thấy biện pháp này rất tốt, bèn gọi điện thoại: "Lão Lý, ông mang camera số hai ở cửa cầu thang tầng ba tới đây cho tôi."


      Văn Tư Tư túm chặt Dịch Hưng, Dịch Hưng chân tướng, cho rằng ta sợ hãi. "Tư Tư, cậu đừng sợ, trong chuyện này chúng ta vốn sai, làm lớn chuyện cũng là bọn họ mất mặt."


      Đáng chết, thành bất túc*! (*Trích từ câu “thành bất túc, bại có thừa”, ý là có chuyện gì thành công)


      "Dịch Hưng, hay là thôi , mọi người đều là bạn học, nếu làm lớn chuyện, về sau gặp mặt trong lớp xấu hổ."


      Văn Tư Tư khéo hiểu lòng người càng làm cho Dịch Hưng thương tiếc. "Tư Tư, là Lê An An bất nhân trước, nếu cậu lo lắng, cứ chuyển đến lớp của tớ."


      Đều lâu ngày sinh tình, huống hồ bản thân còn là hùng cứu mỹ nhân, nghĩ tới cảnh mình và Văn Tư Tư thành đôi, trái tim lập trức cảm thấy lâng lâng.


      Văn Tư Tư ngờ Dịch Hưng như vậy, nhìn vừa thấy mình phấn chấn, còn muốn mình chuyển lớp học cùng, đúng là quỷ treo cổ đánh phấn cài hoa —— chết mà còn biết xấu hổ! (1612: Hiểu đơn giản là chết rồi thành ma, thành ma còn cần phải cài hoa đánh phấn nữa - trích baidu ca ca.)


      "Reng...."

      "Cái gì?!" Tống Quốc Trạch nhận điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.


      Cúp điện thoại, ánh mắt ông có chút phức tạp nhìn mấy người đối diện.


      "Thầy giáo, làm sao vậy?" Lê An An nhịn được hỏi.


      "Camera có."


      "Cái gì?"


      " sao?!"


      Văn Tư Tư cảm giác hạnh phúc tới quá bất ngờ, lại phát ánh mắt của Tống Quốc Trạch bèn vội vàng thu lại, tỏ vẻ nghi hoặc. " à, sao camera lại có được?"


      Tống Quốc Trạch gì, nhìn chằm chằm Văn Tư Tư, nhìn tới mức ta sởn gai ốc.


      " có gì, có thể là bảo vệ quên bật camera." Tống Quốc Trạch cúi đầu nhấp ngụm trà, muốn nhiều lời.


      "Vậy việc này làm sao bây giờ, thả Lê An An? được!" Dịch Hưng ra vẻ kiên quyết muốn cho Văn Tư Tư công đạo.


      "Học sinh Văn, em thấy nên làm gì bây giờ?" Tống Quốc Trạch nhìn Dịch Hưng.

      Văn Tư Tư ra vẻ suy nghĩ, sau đó trịnh trọng : "Thưa thầy, vốn cũng chỉ là việc , bạn học Lê lời xin lỗi là được, cần phải làm lớn như vậy, bây giờ có camera, việc này liền dừng lại ở đây ."


      "Tư Tư, làm sao có thể dừng lại ở đây! Mình..."


      "Dịch Hưng." Văn Tư Tư ôn nhu hô tiếng, nhìn , trong mắt rưng rưng đau khổ như cầu xin.


      "Được."


      "Bạn học Văn cũng so đo, vậy việc này liền dừng lại ở đây, sau này được tái phạm."


      "Dạ."


      Rời khỏi văn phòng, Lê An An trực tiếp "Hừ" tiếng, kéo Mặc Khuynh Thành về phía sân thể dục.


      "An An, cậu cần bệnh viện." Mặc Khuynh Thành cương quyết kéo Lê An An lại.


      "Khuynh Thành, mình cần bệnh viện."


      "An An, cậu nghe mình, đến bệnh viện trước, những chuyện khác sau." Mặc Khuynh Thành biết vì sao trong camera lại có gì, Văn Tư Tư có vận khí tốt? tuyệt đối tin, nhưng mà lúc này, quan trọng nhất vẫn là Lê An An, còn rốt cuộc ai là người ở sau lưng giúp Văn Tư Tư, ngày nào đó tra được.


      "Khuynh Thành, mình có việc gì, mình chỉ là cam lòng, ngày nào đó, mình muốn đánh lại đám Dịch Hưng kia!" Lê An An hung tợn giơ nắm tay, khua khua lại, giống như Dịch Hưng ở trước mặt.


      "Mình hiểu, cho dù cậu , mình cũng để cậu bị bắt nạt."


      "Khuynh Thành, cậu tốt." Lê An An kích động nhào vào lòng Mặc Khuynh Thành, hôm nay vui vẻ nhất chính là trong lòng Mặc Khuynh Thành, quan trọng hơn Văn Tư Tư!


      "Hí."


      "Cho cậu lộn xộn, đụng tới miệng vết thương thôi." Mặc Khuynh Thành còn ngại đủ, đưa tay chọc chỗ bị bầm tím mặt Lê An An.


      "A a a a, đau chết mình rồi, Khuynh Thành có việc gì làm, muốn mưu sát chồng sao!" Lê An An khoa trương bưng mặt, kêu to.


      Chồng? Mặc Khuynh Thành đổ mồ hôi, sau đó khẽ nhếch lông mày, trong mắt lộ ra tà khí. "Nàng dâu , nàng gia là cái gì?"


      Lê An An mạnh mẽ nuốt nước miếng, có chút thẹn thùng cúi đầu. "Tướng công, tướng công hư."

      xong, còn khẽ đấm vào ngực Mặc Khuynh Thành.


      Mặc Khuynh Thành ôm eo Lê An An, gãi gãi cằm ấy. "Bảo bối, thích chiếm tiện nghi của gia ?"


      "Ừm." Lê An An lộ vẻ si mê, trong mắt ngượng ngùng.


      "Vậy ngoan ngoãn bệnh viện cho mình."


      Buông hai tay ra, Mặc Khuynh Thành phủi quần áo có tro bụi. " thôi."


      Lê An An sững sờ tại chỗ, chỗ dưới cằm được vuốt ve còn nhắc nhở , tất cả những thứ này đều là , bị lừa !

      **

      Bệnh viên nhân dân đứng đầu đế đô.


      "Ai u, cậu chút!" Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nhìn Lê An An, còn chưa có chạm vào kêu như vậy, chốc nữa phải làm sao?


      "Câm miệng."


      Lê An An lập tức khép miệng lại, hai mắt vốn to lại càng mở lớn, nước mắt lưng tròng, lại rơi xuống.

      "Để cháu làm." Mặc Khuynh Thành biết rốt cuộc hôm nay than bao nhiêu lần, bất đắc dĩ lấy bông băng, thấm cồn i-ốt, cẩn thận lau miệng vết thương của Lê An An.


      Ba mươi phút sau, Mặc Khuynh Thành ném bông băng xuống, tùy ý lau mồ hôi mặt, trong lòng than thở, việc này so với lúc mình đối phó với Văn Tư Tư còn mệt hơn.


      "Vết thương của bé đều là ở ngoài da, sau khi trở về dùng dầu hoa hồng xoa xoa, quá vài ngày là tốt rồi." Xem bệnh cho Lê An An là vị bác sĩ có mái tóc đen trắng lẫn lộn.


      "Nhưng về sau cũng nên lại đánh nhau, có chuyện gì, phải nên dùng trí, đánh nhau là hành vi của lưu manh."


      "Bác sĩ, chúng cháu biết." Mặc Khuynh Thành cảm thấy bác sĩ này sai, dùng trí mới là bản lĩnh.


      Rời khỏi bệnh viện, Lê An An lại như bình thường, kéo tay Mặc Khuynh Thành. "Khuynh Thành, mình mang cậu tới chỗ, tuyệt đối là chỗ tốt!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :