1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thích em như thế - Đào Tiểu Cửu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5.1


      Hàn Thời Mặc tích tụ khí trong bụng (đoạn này tớ cũng biết là dịch sao cho đúng nữa), chờ đến khi đưa Trương Sơ Tâm đến lầu dưới của nhà , khí nghẹn trong bụng cuối cùng cũng tiêu tan.

      (tớ sửa lại cho dễ phân biệt) thích Trương Sơ Tâm nhiều năm như vậy, bạn bè chung quanh đều biết, chính cả Trương Sơ Tâm cũng biết, vừa rồi muốn gả cho , tuy rằng hơi đường đột, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, rốt cuộc những lời này ở trong lòng lặp lặp lại hơn vạn lần rồi, nhưng nghĩ rằng có thể dứt khoát cự tuyệt như vậy, dù vẫn có thể gượng dậy được, nhưng vẫn đau đớn vô cùng.

      Nhiều năm như vậy, tựa như chưa từng cảm thấy tốt.

      “Thời Mặc, em… Về đến nhà rồi, cám ơn đưa em về.” khí có chút xấu hổ, Trương Sơ Tâm cũng biết nên cái gì, mau chóng rời khỏi.

      xong, thấy Hàn Thời Mặc mở miệng, liền cởi dây an toàn xuống xe.

      Nào biết vừa xuống xe, Hàn Thời Mặc cũng từ cửa đối diện xuống, tới, nhìn chằm chằm hỏi: “Hôm nay làm gì?”

      “A?” Trương Sơ Tâm ngây người ra trong khắc, ngay sau đó phản ứng lại, : “Lát nữa có buổi thử vai, em về chuẩn bị.”

      cùng em .” Hàn Thời Mặc .

      Trương Sơ Tâm vội vàng xua tay, “ cần, chốc nữa Hi Hi đến đưa em .”

      Hàn Thời Mặc cau mày, “Em có xe sao?”

      “…”

      Hàn Thời Mặc nhìn nàng cái, bất đắc dĩ lại có chút tức giận, “ cùng em lên, chờ lát nữa lái xe đưa em .”

      cần mà…” Trương Sơ Tâm giọng làu bàu.

      Hàn Thời Mặc căn bản nghe , kéo tay nàng về hướng trong tiểu khu, vừa vừa : “Cái gì cần, chẳng lẽ em tính taxi? Giới giải trí phải là tranh ai giàu hơn ai sao? Ngồi taxi thử vai, người ta cho rằng em có tiền địa vị, dù em diễn tốt cỡ nào cũng thất bại, ai muốn cho em diễn?”

      “…” Tuy rằng lời Hàn Thời Mặc ra tàn khốc, nhưng Trương Sơ Tâm lại phản bác. Bởi vì chính là , trong giới này, người có tiền có thế quá nhiều, quả thực lực phải là quan trọng.

      Hàn Thời Mặc theo Trương Sơ Tâm lên lầu.

      Nơi ở của , ra cũng thường tới, quen cửa quen nẻo mà nhà bếp tự lấy cái ly nước.

      Trương Sơ Tâm vào phòng ngủ lấy quần áo, bên vào phòng tắm bên : “ xem TV lát , em gội đầu.”

      Hàn Thời Mặc ‘ ân ’ tiếng, ngồi sô pha, nhàm chán đổi đài.
      giờ phim truyền hình đúng là càng ngày khó coi, đâu đâu cũng là gương mặt qua chỉnh sửa, là.

      Đổi kênh lần nữa, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

      Trong lòng Hàn Thời Mặc ngứa ngứa, theo bản năng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.

      “Thẩm tiên sinh, xin hỏi ngài tại sao lại quyết định thành lập công ty giải trí đột ngột? Giới giải trí cùng lĩnh vực của hoàn toàn liên quan, hay là vì điện ảnh gần đây bùng nổ TV, thế nên mới đầu tư?” TV truyền đến tiếng thanh thúy của nữ phóng viên.

      Hàn Thời Mặc theo bản năng mà quay đầu lại. Trong TV, Thẩm Chi Niên khí phách hăng hái ngồi ở , phía dưới là loạt các đài truyền thông, mỗi người đều nóng lòng muốn phỏng vấn, gấp đến chờ nổi mà muốn giành micro.

      Hàn Thời Mặc thấy Thẩm Chi Niên nháy mắt, bỗng chốc mặt tối sầm.

      Sắc mặt Thẩm Chi Niên điềm nhiên, thong dong mà hỏi lại phóng viên kia, “Chính vì vậy, cảm thấy Thẩm Chi Niên tôi tham chút tiền ấy?”

      câu, ngoan độc đến nỗi làm cho người kia trả lời được, trợn mắt há hốc mồm.

      Bất quá, đối với người trong hai năm có thể từ hai bàn tay trắng bước vào bảng những người giàu nhất thế giới như Thẩm Chi Niên mà , thiếu chút tiền ấy.

      Bị đáp lại câu như thế, mặt nữ phóng viên kia đỏ lên, hít sâu hơi, cẩn thận từng chút tiếp tục hỏi, “Vậy tại sao ngài lại đột nhiên quyết định đầu tư như thế?”

      Thẩm Chi Niên cười cười hạ mắt, trả lời bằng câu giỡn: “ đoán thử xem?”

      Giọng kết thúc, cửa phòng tắm bị mở ra. Trái tim Hàn Thời Mặc run rẩy, rất nhanh chóng chạy tới tắt TV.

      Trương Sơ Tâm mặc áo khoác lông dài, trong tay cầm khan vừa lau đầu vừa về phòng ngủ, “ chờ em thêm lát nha.”

      Hàn Thời Mặc ‘ ân ’ , “ vội, em cứ từ từ.”

      Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

      “Chắc chắn là Hi Hi tới!” Trương Sơ Tâm còn chưa tới phòng ngủ, nghe thấy thanh chuông cửa, liền quay đầu chầm chậm ra cửa.

      Thậm chí cũng nhìn qua mắt mèo, trực tiếp mở cửa ra.

      Cửa mở ra, Thẩm Chi Niên xách theo túi đồ ăn đứng ở bên ngoài.

    2. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Hay quá trời

    3. Minami~

      Minami~ Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      580
      Tình địch gặp nhao :hoho:

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5.2


      Trương Sơ Tâm kinh ngạc nhìn , mặt nhăn lại hỏi, “Sao lại tới đây?”

      Thẩm Chi Niên nhìn lên, ánh mắt sâu mà nhìn , tóc còn ướt, áo khoác long dài lộ ra chút da thịt trắng nõn, chợt, nhướng mày cười khẽ tiếng, ánh mắt đen nhánh mà ái muội di chuyển, trong giọng đều là vẻ hấp dẫn người ta: “Em đây là…… tắm rửa sạch chờ ?”

      Trương Sơ Tâm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền phản ứng lại, mặt nóng lên, thấp giọng hét tiếng, “ bậy gì đó?!” xong liền đóng cửa.

      Hàn Thời Mặc từ trong phòng ra, tay phải cố ý mà vô tình để vai Trương Sơ Tâm, nhìn Thẩm Chi Niên, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích, “Chào, Thẩm Chi Niên, lâu gặp.”

      Thẩm Chi Niên lúc này mới phát ra Hàn Thời Mặc, ý cười trong mắt nhanh chóng mất , sắc mặt nặng nề.

      nhìn tay Hàn Thời Mặc đặt vai Trương Sơ Tâm, trong lòng, giống bị khối đá đè nặng xuống, khó chịu đến mức thở nổi.

      cứ nhìn như vậy hồi lâu, tâm tình cũng từng chút từng chút mà lạnh . Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Trương Sơ Tâm liếc mắt cái, lạnh lùng cười khẽ tiếng, câu liền nào xoay người rời .

      Bóng dáng biến mất ở hành lang, ngay chỗ quẹo truyền đến thanh của cửa thang máy mở ra rồi khép lại.

      Trương Sơ Tâm còn đứng ở cửa, vẫn nhúc nhích, nhìn chỗ Thẩm Chi Niên vừa mới đứng đến phát ngốc. Trong lòng đột nhiên khó chịu, khó chịu đến nỗi nên lời, giống như bị dao đâm vào, rất đau.

      Hàn Thời Mặc đem tay đặt vai buông xuống, nhìn chằm chằm , “ em quên được , em còn chịu thừa nhận.”

      Trương Sơ Tâm trong lòng run rẩy, thu hồi tầm mắt, cũng là câu, xoay người trở về trong phòng.

      Hàn Thời Mặc nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, trong lòng cố gắng nén giận, chân đá vào bên cạnh tủ giày, rất muốn bùng phát nhưng có cách nào bùng phát được.

      Thẩm Chi Niên từ thang máy ra tới, trong tay còn xách theo túi đồ ăn, là mua cơm cho Trương Sơ Tâm.

      biết chuyện bị đuổi khỏi đoàn phim tối hôm qua, lường trước ở nhà nghỉ ngơi, liền cố ý trước khi tan làm chạy mua cơm cho mang lại đây.

      ra thích ăn cơm, là muốn giảm béo gì đó, nhưng kỳ rất gầy, gầy đến mức làm người ta đau lòng.

      nhìn chính mình xách theo túi đồ ăn trong tay, trong lòng khó chịu đến hốt hoảng.

      Qua lát, đến thùng rác bên cạnh, liền đem hộp cơm ném vào, sau đó quay trở lại, lên xe.

      Lão Lý làm tài xế có chút kinh ngạc, “Tiên sinh, nhanh như vậy liền trở lại sao?”

      Thẩm Chi Niên dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. trả lời lão, đột nhiên nhớ tới năm thứ ba ở cao trung (trường cấp 3) .

      Ngày đó là Nguyên Đán, cũng là ngày sinh nhật của .

      Mới sáng sớm mà Trương Sơ Tâm chạy đến nhà . Khi đó, nhà ở tại hẻm , ngõ kia là nơi tập trung toàn bộ người nghèo ở thành phố lại chỗ, thực ra, vừa dơ vừa xấu, mặt đất luôn luôn có đồ vật dơ bẩn.

      Thời điểm Trương Sơ Tâm chạy tới, mặc áo khoác lông vũ màu hồng nhạt, đem khuôn mặt trắng nõn nhắn của nhìn như phấn nôn rất dễ thương. Khi mở cửa, thấy nháy mắt, mặt nhanh chóng nở nụ cười, ngọt xông đến tận trong lòng , trước nay chưa thấy qua Trương Sơ Tâm xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến mức vừa nhìn thấy ánh mắt của trầm luân trong đó rồi.

      phục hồi lại vẻ bình thản, hỏi , “Sao lại tới đây?”

      Trong tay xách theo cái bánh kem, cười hì hì, “Em đưa cho bánh kem nha, là tự tay em làm đó.”

      Bộ dạng cẩn thận lúc đó của giống như đem vật rất quý giá đưa cho , ngày đó rất lạnh, làm mặt đều ửng đỏ.

      hừ tiếng, “Ai cần làm bánh kem.” tới lui, lại vẫn là nhận lấy bánh, trong lòng thầm trộm cao hứng.

      ôm cái bánh kem kia, giống như ôm trân bảo, xoay người bước vào phòng khách. Nào biết được hai bước, quay đầu lại lại thấy Trương Sơ Tâm còn đứng ở cửa, khuôn mặt trầm xuống, “Làm gì mà thất thần vậy? Mau vào , muốn bị lạnh chết ở ngoài sao?”

      Trương Sơ Tâm hắc hắc cười, “Cái kia… có thể lấy cho em chậu nước được ? Giày em dơ rồi, lau sạch rồi vào.”

      Thẩm Chi Niên hơi hơi nhăn mặt, đem bánh kem đặt xuống, quay đầu lại.

      Giày mà Trương Sơ Tâm mang là kiểu giày thể thao mới, màu trắng, nhưng giày lại có nhiều vết ố vàng, thậm chí còn có phân.

      Trương Sơ Tâm lôi kéo tay áo , “Em lỡ đạp trúng, mau mang chậu nước đến đây, em lau khô rồi vào nhà.”

      muốn làm nhà Thẩm Chi Niên dơ.

      Thẩm Chi Niên nhìn chằm chằm vết ố giày , sắc mặt ngưng trọng. lời nào, vào trong nhà, lát sau mang chậu nước ra tới.

      ngồi xổm xuống hẳn, đem khăn lông nhún trong nước, làm ướt, nhàng lau giày cho Trương Sơ Tâm.

      Trương Sơ Tâm vội vàng ngăn cản , “Để em tự mình làm được rồi!”

      gạt tay ra, giọng , “Dơ.”

      cúi đầu, trầm mặc giúp lau khô giày, lau lần lại lần, đổi nước lần rồi lại lần, vẫn cảm thấy dơ, giống như làm như thế nào cũng thể lau sạch vết dơ đó.

      Trong nháy mắt, cảm thấy vết dơ giày Trương Sơ Tâm, giống như là chính — căn bản nên xuất ở cuộc đời của Trương Sơ Tâm. Bọn họ hoàn toàn là người của hai cái thế giới, là bầu trời tinh khiết, là mặt đất. nên ở khu biệt thư xa hoa kia chứ phải ở con hẻm dơ bẩn này của .

      khắc kia, hận định mệnh, tại sao ông Trời thể cho thân phận cao hơn để xứng đôi với .

      lần lần mà lau giày , cuối cùng vẫn là Trương Sơ Tâm gắt gao mà cầm tay , “Đừng lau nữa, rất sạch rồi.”

      trầm mặc lát, nhàng ‘ ân ’ tiếng.

      xoay người trở lại phòng khách, đem cái bánh kem vừa nhận kia xách ra, đưa cho Trương Sơ Tâm, “ .”

      Trương Sơ Tâm phát ngốc nhìn , “Làm sao vậy?”

      Thẩm Chi Niên : “ làm ăn , tôi thích bánh kem!”

      đột nhiên thay đổi thái độ, làm cho Trương Sơ Tâm khó chịu đến đỏ mắt, “Em chỉ là muốn tặng cho nhân dịp sinh nhật thôi, em…”

      cần!” , liền bưng chậu nước trở vào trong nha, nhanh chóng đóng cửa lại, quên , “Về sau đừng tới tìm tôi nữa.”

      Cho dù tại, nghĩ tới lúc đó, trong lòng vẫn là có chút khó chịu.

      Thẩm Chi Niên mở mắt, bình thản nhìn ngoài cửa xe, đôi mắt có chút chua xót, phiếm hồng. Thời gian niên thiếu tốt nhất của , lại có tư cách cùng mình thích ở bên nhau, bây giờ rốt cuộc có tư cách, nhưng tiểu nương của còn ở đó chờ nữa…

      Hết chương 5

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      THÍCH EM NHƯ THẾ
      Chương 6



      Trương Sơ Tâm thay quần áo đẹp, ngồi trước gương phòng ngủ cẩn thận trang điểm.

      Hàn Thời Mặc ở bên ngoài sô pha ngồi chờ, nhịn được đứng lên, đến phòng ngủ Trương Sơ Tâm.

      giơ tay gõ gõ cửa, “Sơ Tâm.”

      “Vào .”

      Hàn Thời Mặc dừng chút, đẩy cửa phòng.

      cũng chưa tiến vào, đứng ở cửa, nhìn gương mặt xinh đẹp của Trương Sơ Tâm trong gương.

      Qua hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Sơ Tâm, em thích Thẩm Chi Niên ở điểm nào?”

      Trương Sơ Tâm bút kẻ mắt đột nhiên run lên, đường dài, đuôi mắt là đường cong màu đen quyến rũ.

      bình tĩnh, cầm khan ướt nhàng lau, lâu sau mới :

      “Tại sao lại hỏi vấn đề vô nghĩa này chứ.”

      Hàn Thời Mặc trầm mặc lát, : “ Để biết thua ta ở điểm nào, để khắc phục.”

      Trương Sơ Tâm nghe vậy, trong lòng trầm xuông, lại im lặng, hề hé răng.

      Trương Sơ Tâm vừa mới trang điểm xong, Tống Hi liền tới.

      Hàn Thời Mặc mở cửa, Tống Hi sửng sốt sửng sốt, “Nha! Hàn luật sư, như nào mà ở nhà Tâm Nhi?”

      “Phụ trách tài xế đó mà.”

      Tống Hi cong mắt cười, “ cũng vất vả.”

      Vừa lúc Trương Sơ Tâm từ phòng ngủ ra, Hàn Thời Mặc nghiêng đầu nhìn Trương Sơ Tâm, ánh mắt sâu, : “Vì hạnh phúc sau này, vất vả này có tính là gì.”

      Tống Hi che miệng cười, nhìn Trương Sơ bằng ánh mắt ái muội.

      Trương Sơ Tâm cúi đầu, làm bộ có thấy.

      đường thử vai, Trương Sơ Tâm vẫn luôn thất thần, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tâm nặng nề.

      Tống Hi lấy tay quơ quơ trước mắt , “ nghĩ gì thế? Thất thần như vậy!.”

      Trương Sơ Tâm chớp mắt, “ có gì.”

      Hàn Thời Mặc ở phía trước hừ mạnh tiếng.

      Trương Sơ Tâm giật mình, còn nhìn ngoài cửa sổ nữa.

      Tới phim trường, Trương Sơ Tâm từ xe xuống, quay đầu với Hàn Thời Mặc : “ mau , hôm nay cảm ơn . Có dịp em mời ăn cơm.”

      Hàn Thời Mặc trầm mặt, “Trương Sơ Tâm, em phải khách khí với như vậy sao?”

      Trương Sơ Tâm nhìn thẳng vào mắt .

      Hàn Thời Mặc thực thất vọng liếc nhìn cái, cũng quay đầu, lên xe rời khỏi. nhanh, chớp mắt cái thấy bóng dáng.

      Tống Hi tấm tắc hai tiếng, “Hàn luật sư cũng có điểm tốt nha, nhanh như vậy , còn giống như sợ xảy ra chuyện gì. Lần tới phải nhắc nhở ta mới được.”

      Trương Sơ Tâm quay đầu lại, : “ lên .”

      Hôm nay Trương Sơ Tâm thử vail à vai nữ số 3, cầu đối với vai diễn này nặng cũng , thế nên có rất nhiều người tới tranh đoạt vai này. Giới giải trí chính là như vậy, rất nhiều rất nhiều người đều lợi dụng nhau để sinh tồn, vì mục đích của chính mình mà từ thủ . Có người vì lý tưởng, có người vì hào quang sân khấu, cũng có người vì tiền,…

      Trương Sơ Tâm chính là loại cuối cùng, vì tiền. Nhưng mà, thể thừa nhận, cho dù mục đích ban đầu của khi gia nhập vòng lẩn quẩn này là tiền, nhưng có thiên phú diễn kịch, từ trong người toát ra linh khí, phải ai cũng có. Giống như mỗi đạo diễn hợp tác với xong đều khen diễn viên tốt. Đáng tiếc, cho dù diễn viên xuất sắc chăng nữa, sau đó lại có ai dám mời hợp tác.

      Trong giới giải trí này, đạo đức con người, tài năng, kỹ thuật diễn ngược lại hề quan trọng.

      Trong lúc chờ thử vai, thấy vài diễn viên mới, cần phải , mỗi người ai cũng xinh đẹp.

      ngồi trong phòng nghỉ chơi di động, Tống Hi so với còn khẩn trương hơn, “Sơ Tâm, chờ lát nữa người ta muốn em diễn đoạn ngắn sao?”

      “Ừ, yên tâm .” Trương Sơ Tâm ngẩng đầu, mắt trước sau đều nhìn chằm chằm vào màn di điện thoại.

      Tống Hi thở dài, “Lần trước thử vai được, em kêu chị yên tâm thế nào đây? Nếu như nhận được vai này, mà diễn tốt nữa, chừng em đổi đời đó.”

      Trương Sơ Tâm quan tâm : “Chị lo lắng cũng vô dụng, người ta cho chị vai này mới được nha.”

      Tống Hi lại thở dài, trầm mặc trong chốc lát, chụp lấy tay Trương Sơ Tâm, “A, hồi nãy em có thấy Thôi tiểu thư ? lẽ ta cũng thử vai?”

      “Thôi tiểu như nào?” Trương Sơ Tâm chuyên tâm chơi game, đây là cách giải toả áp lực lúc khẩn trương.

      Tống Hi nhìn chằm chằm di động của , “Em nha, lúc rảnh rỗi liền chơi game di động, tin tức gì cũng biết, uổng cho em làm diễn viên!”

      “Em có chú ý a.” Chẳng qua là cái chú ý đó thường diễn ra thôi.

      “Em có chú ý? Vậy em mau cho chị biết, em biết Thôi tiểu thư đó có gia thế như nào ?”

      Trương Sơ Tâm lúc này mới nâng mắt, tò mò hỏi: “Gia thế như nào?

      Tống Hi hít vào hơi, : “ ra hù chết em.”

      , chị cảm thấy doạ được em sao?” Ở giới giải trí lâu rồi, có chuyện gì chưa có gặp qua chưa từng nghe qua? Diễn viên có địa vị rất nhiều, cảm thấy có gì để doạ sợ được.

      Tống Hi ra vẻ thần thần bí bí, lặng lẽ vào tai Trương Sơ Tâm, “Nghe sau lưng ta chính là tổng giám đốc của X.N, Thẩm Chi Niên.”

      “Bang —” Ngón tay Trương Sơ Tâm run lên, di động bỗng chốc rơi xuống đất.

      Hết chương 6

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :