1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 98: Lời đồn đại (2) Điều này cũng có thể là do là tiểu thị dân nên mới có suy nghĩ quấy phá này, dù sao để cho cầm mấy ngàn đồng mà mình vất vả kiếm được, mua về cái túi xách thể ăn này, có đánh chết cũng mặc kệ. Lại túi xách của thời gian đều dùng rất lâu, vậy mà hôm nay Ngô Mật Nhi nhận ra cái thương hiệu này là gì, mà những người khác lại nhận ra. Chính là ta muốn phùng má làm người mập, cũng phải tìm cái loại mà tất cả mọi người biết mới đúng. “Nhưng, giáo Ngô tôi là người có tiền, cái túi này của tôi mua ở trong chợ, hẳn là hàng nhái.” Vương Tĩnh Kỳ câu đầu tiên ấn định bản chất của chiếc túi này, coi như là che đậy vật báu rồi. “Phải ? thể nào nha, tôi nhìn chế tác thiết kế của chiếc túi này đến cùng cũng tệ, phải là hàng nhái.” Ngô Mật Nhi cũng tin lời Vương Tĩnh Kỳ, phải biết rằng ta đối với trình độ nhìn hàng hiệu cũng phải là bình thường. “Ha ha, hàng giả chất lượng cao, phải cũng biết, rất nhiều người đều làm cái nghề này, kỹ thuật cũng tương đối nổi trội.” Vương Tĩnh Kỳ là người trong nước, thể tự hào người trong nước có “Kỹ thuật làm hàng giả quá nổi trội!” Kỳ có rất nhiều người khinh thường công việc như vậy, nhưng Vương Tĩnh Kỳ lại cho rằng, có lúc loại “Bắt chước” này cũng tốt, người trong nước từ công trình quân đến ngành công nghiệp đều được đổi mới từ việc làm giả, trước “Làm giả”, sau mới “Đổi mới”. Trước đó phải “Đoạt lấy”, mới có thể “Tiếp nhận”, đến “Thay đổi thành chính mình”. Cho nên “Hàng nhái” cũng là môn kỹ thuật cao mới, dễ dàng nha. “Ồ, giáo Vương, quan hệ của chúng ta cũng tệ, cũng thể che giấu, nhưng tôi nghe , ly hôn được mấy ngày, có thể tìm được người bạn trai có tiền, cái túi này chắc là của người ấy mua cho .” Ngô Mật Nhi vừa cười vừa , nhưng từng câu đều là châu báu, thề phải đem chuyện dơ bẩn của Vương Tĩnh Kỳ ra đến cùng. Mọi người nghe thấy lời này của Ngô Mật Nhi, cũng đều giương mắt nhìn biểu của Vương Tĩnh Kỳ. Phải biết rằng có rất nhiều phiên bản về chuyện của Vương Tĩnh Kỳ ở trường Nhất Trung được lưu truyền trong thời gian dài. Tất cả mọi người suy đoán thấy phiên bản cũ giống như vậy, nhưng cái này cũng chỉ là đoán, hôm nay vừa vặn có người ra lời đồn đại. Bọn họ đương nhiên là người muốn biết chân tướng nhất. “ giáo Ngô đùa, theo như tôi thấy. Nào có cái công văn nào thể tìm bạn trai có tiền, đến như giáo Ngô, xinh đẹp, lại khí chất, còn có năng lực, nhất định là có thể tìm được bạn trai có điều kiện tốt.” Mặt Vương Tĩnh Kỳ đầy ý cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng. Ngô Mật Nhi này muốn làm khó chịu ở trước mặt ta, cái gì mà là lời đồn đại? Chính miệng , chính thức, tin tức phi chính phủ. tại Ngô Mật Nhi ở trước mặt ra. Là ngại lời đồn đãi phiên bản cũ chưa đủ xem sao? ta còn muốn tự mình chứng thực lời đồn đại đó là sao? “Ha ha…….” Cũng biết Ngô Mật Nhi có nghe ra từ ngữ châm chọc của Vương Tĩnh Kỳ , ta vẫn cảm thấy mặc dù là châm chọc nhưng cũng là lời trong lòng của mình muốn, tóm lại là ta nở nụ cười rất lòng. “Tôi còn vội, dù sao vẫn còn trẻ mà, vẫn là trước lấy công việc làm trọng. Đến cùng vẫn là giáo Vương, có sức quyến rũ rất lớn, vừa ly hôn, có người theo đuổi sau lưng, còn mua túi đắt tiền như vậy cho , nghĩ đến cùng cũng phải là người bình thường.” Ngô Mật Nhi cũng phải là ăn chay. Lời hay ai thích nghe, nhưng bậy cũng thể . Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy ánh mắt lão bà nhìn lại sắc bén thêm chút, liền biết Ngô Mật Nhi thành công làm mình thành thuốc mắt rồi. Lão ly hôn nhiều năm. Đến bây giờ mới thôi có người hỏi thăm, ở trước mặt bà ấy mình vừa ly hôn có người theo đuổi, đây phải là cho mình thành thuốc mắt là cái gì. Vương Tĩnh Kỳ chậm rãi thu lại vẻ mặt tươi cười lại, nhìn cái túi trong tay nghiêm túc : “ giáo Ngô, lời này cũng thể lung tung. Cái gì gọi là có đàn ông theo đuổi sau lưng tôi, thấy sao? Lời có căn cứ đừng có tuỳ tiện là đúng, dù sao cũng là giáo viên, những lời qua đều phải có trách nhiệm. Còn cái túi này tôi cũng muốn , biết vì sao giáo Ngô lại cho rằng là người khác tặng cho tôi. tận mắt nhìn thấy sao, còn nữa có thể phân biệt được giả của chiếc túi này ư. Tôi cũng muốn hỏi giáo Ngô chút, chẳng lẽ cũng có túi xách như vậy. Ai mua cho , vừa mới từng , lấy loại tiền lương như chúng ta mua nổi loại túi xách hàng hiệu này. Tôi mua nổi, chẳng lẽ giáo Ngô có thể mua được à. Lại , ly hôn sao, ly hôn rồi cái gì cũng thế làm có phải vậy , mỗi ngày để người ta ngắn dài, còn để cho người ta sống nữa sao. Tôi mặc dù ly hôn, nhưng cũng thích người khác lấy cái chuyện này ra . giáo Ngô cũng là người có tố chất tốt, hy vọng về sau trước khi chuyện vẫn nên cân nhắc tốt.” Lời này của Vương Tĩnh Kỳ như lời tuyên chiến, làm mặt Ngô Mật Nhi lúc trắng lúc xanh, mà biểu tình mặt lão bà rất nghiêm túc nhưng ra bớt vài phần, mang theo đôi chút nhu hoà. Đó cũng là mục đích khác của Vương Tĩnh Kỳ, và lão bà miễn cưỡng cũng có thể tìm thấy điểm giống nhau chính là đều ly hôn, lấy lòng người từng trải ra phân tích, lão bà kiêng kị nhất là người khác phụ nữ ly hôn như thế nào, đó giống như là tới bà ta vậy. Ngô Mật Nhi bị tức đến đỏ cả mặt đứng lên, “ đây là ngậm máu phun người, tôi khi nào tôi có túi xách đắt tiền, còn có khi nào tôi để cho sống, phải vài câu ly hôn thôi sao, dám làm còn dám để cho người ta sao. Lại , có người theo đuổi , tất cả mọi người đều truyền như vậy, tại sao người khác, lại đến tôi, nhìn tôi dễ bị khi dễ lắm phải ?” Cho tới bây giờ Ngô Mật Nhi đều là ta khi dễ người khác, làm gì bị người khác khi dễ qua, cho nên bị Vương Tĩnh Kỳ châm chọc vài câu, mặt mũi đều mất hết, hôm nay như thế nào cũng phải lấy lại danh dự về. Vương Tĩnh Kỳ hừ lạnh tiếng, hỏi: “ phải là trước sao? Người khác đều truyền như vậy ư? Được lắm, tại tìm cho tôi người chuyện phiếm về tôi , đến cùng để tôi ở trước mặt hỏi chút, ai thiếu đạo đức như vậy, ở sau lưng làm ô ếu danh dự của người khác. Đều là giáo viên, ngay cả đạo đức rèn luyện hàng ngày đều có, truyền cái loại chuyện phiếm có căn cứ này ra ngoài, là bại hoại đạo đức.” Ngô Mật Nhi nghe thế, cảm thấy Vương Tĩnh Kỳ mắng chính là ta, lời đồn đãi đó chính là từ trong miệng ta ra, làm ta tức giận đến mức mặt chuyển đỏ thành tím, “Hừ, nếu muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm, tại trước mặt nhiều giáo viên như vậy, có dám thề lời đồn đãi này phải là ? cùng đàn ông ăn chơi trác táng ?” Ngô Mật Nhi chuyện càng ngày càng khó nghe. Lúc này ngược lại Vương Tĩnh Kỳ lại tức giận, “ giáo Ngô có thể giải thích cho tôi biết, cái gì được gọi là cùng đàn ông ăn chơi trác táng ? muốn hỏi có phải tôi có bạn trai hay à, tôi đây khẳng định trả lời , tôi có bạn trai. Tôi tại chưa kết hôn, bạn trai của tôi cũng độc thân. muốn nam nữ chưa kết hôn ở cùng chỗ chính là ăn chơi trác táng như trong lời , tôi tin tưởng mỗi người ngồi đây đều từng ăn chơi trác táng đấy.” “Hừ, đừng có dễ nghe như vậy. Giống như chính mình rất đứng đắn vậy, tôi hỏi chút. Nhiều ngày huấn luyện như vậy, xế chiều mỗi ngày sau khi báo danh xong, tham gia huấn luyện mà làm cái gì?” Đây là nhược điểm Ngô Mật Nhi bắt được, ta chỉ vụng trộm quan sát Vương Tĩnh Kỹ lần, có nhiều lần còn vụng trộm theo, cuối cùng để ta phát , mỗi lần Vương Tĩnh Kỳ ra ngoài đều phải toilet hoặc về, mà mỗi lần đều vào thang máy lên . ta quan sát vài lần, thấy thang máy đều dừng ở tầng 12, ta cũng hỏi thăm qua nhân viên công tác ở phủ thị chính, tầng 12 là nơi làm việc của Thị trưởng Chu. ta tin tưởng với tư sắc của Vương Tĩnh Kỳ có khả năng quyến rũ được Thị trưởng Chu, nhưng cái tầng đó trừ Thị trưởng Chu ra, còn có rất nhiều người đàn ông ta biết. Chủ yếu cho tới bây giờ ta vẫn chưa biết người đàn ông Vương Tĩnh Kỳ tìm là ai, làm gì, cho nên ở trường Nhất Trung bây giờ mới chỉ là lời đồn đãi. “Ồ, hỏi tôi cái này, tôi cũng muốn hỏi chút. Nhiều ngày huấn luyện như vậy, buổi sáng mỗi ngày sau khi báo danh xong, tham gia huấn luyện mà làm cái gì vậy?” phải chỉ có mới quan sát người khác. Vương Tĩnh Kỳ cũng biết ít bí mật. Bí mật này chính là thông tin Ngô Mật Nhi thành công quyến rũ được cục trưởng bộ giáo dục Trịnh Kim Quốc. Tin tức này là biết được từ miệng của Chu Cẩn Du, hơn nữa còn được chứng thực. Chung quy mà , hai huấn luyện đều làm chính như mọi người. Trong chương trình huấn luyện Vương Tĩnh Kỳ chỉ học buổi sáng và học thêm huấn luyện máy vi tính, lúc buổi sáng đều nghiêm túc tham gia huấn luyện, giữa trưa tìm Chu Cẩn Du ăn cơm và ngủ trưa. Còn Ngô Mật Nhi lại thừa dịp buổi sáng Trịnh Kim Quốc đến phủ thị chính để tiến hành kế hoạch quyến rũ, hai người bọn họ người em cố ý, người phối hợp, cũng có quá nhiều thời gian để quyến rũ nhau. Buổi chiều bình thường Trịnh Kim Quốc rời khỏi phủ thị chính, cho nên cơ bản Ngô Mật Nhi đều tham gia huấn luyện buổi chiều. “Tôi, tôi. Tôi làm cái gì tại sao phải cho biết, là cái gì vậy.” Ngô Mật Nhi bối rối quát. ta vẫn cho là mình che dấu vô cùng tốt. Phải biết rằng chuyện này nếu bị người khác biết, ta tuyệt đối có trái ngon mà ăn. “Tôi chẳng phải là cái gì cả. là cái này nọ được chưa.” Vương Tĩnh Kỳ tự với mình người như vậy đáng để mình tức giận, cho nên tức giận, tức giận. “…………” Vương Tĩnh Kỳ để cho ta có cơ hội chuyện: “Còn nữa, làm cái gì cần cho tôi biết, cũng như tôi muốn làm gì, cũng tất yếu phải cho biết. giáo Ngô chúng ta cũng phải là người tài giỏi, có thể trông nom bản thân mình cũng nhất mẫu tam phân để dẫn đến sai lầm, xem có đúng hay ?” (Nhất mẫu tam phân: mảnh chia ba) “Hừ, đừng tưởng cứ như vậy mà có thể lừa gạt được…….” Ngô Mật Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định. Vương Tĩnh Kỳ lớn tiếng đánh gãy lời ta: “ giáo Ngô, phải biết rằng, cùng người đàn ông có vợ thông đồng là trái pháp luật, là có đạo đức, là bị mọi người phỉ nhổ, trước khi chuyện cần phải nhớ kỹ.” Đây là ràng uy hiếp. Ngô Mật Nhi bị chặn lời sắc mặt đỏ lên, khi ta thấy vẻ mặt của mọi người ở văn phòng biểu ra là thế, miệng đầy răng cũng phải cắn xuống, tuy Vương Tĩnh Kỳ mình thông đồng với ai, nhưng mọi người ngồi ở đây đều hiểu , ta là tiểu tam, cùng đàn ông có vợ thông đồng. “ ngậm máu phun người, chính ….” Ngô Mật Nhi muốn đem đề tài này chuyển về người Vương Tĩnh Kỳ, tại chỉ có thể so sánh ta (Vương Tĩnh Kỳ) với chính mình mới có thể thay đổi, đối với mình cũng mới là tốt nhất. “Ôi, lần trước Cục trường Trịnh đến trường học của chúng ta lúc nào nhỉ? Ông ta cũng có thể được tính là ngọc thụ lâm phong, tuấn tiêu sái đấy, công việc của ông ta quả thực là người phụ trách, mỗi buổi sáng đều đến nhìn học viên huấn luyện.” Vương Tĩnh Kỳ xong trong lòng cũng biết tự nôn mửa bao nhiêu lần, bộ dáng não ngắn bụng phệ kia của Trịnh Kim Quốc, khen ngợi tạo quá nhiều gánh nặng trong lòng rồi. Hơn nữa đối với kén chọn của Ngô Mật Nhi, trong lòng rất bội phục.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 99: Lời đồn đại (3) trận chiến có khói thuốc súng kết thúc ngay tại lúc chuông tan học vang lên, lão bà ở trong văn phòng lãnh đạo tối cao, đem Ngô Mật Nhi và Vương Tĩnh Kỳ phê bình vài câu. Ý tứ chủ yếu là hành vi của giáo viên, phải là giáo viên có đạo đức là tấm gương, đều là giáo viên, nên phải tương thân tương ái. Vương Tĩnh Kỳ rất bình tĩnh tiếp nhận lời phê bình, nghĩ tới hôm nay lại có thu hoạch ngoài dự liệu như vậy, dám khẳng định, trải qua trận chiến sáng nay, chuyện bát quái ở trường Nhất Trung trong thời gian ngắn tới mình tuyệt đối phải là nhân vật chính nữa, có bạn trai bình thường cùng quyến rũ đàn ông có vợ, thử xem nào có thị trường hơn? Đương nhiên Vương Tĩnh Kỳ cũng nghe được, thái độ của lão bà đối với hoà ái hơn ít, so sánh với hai người, Ngô Mật Nhi so với bị phê bình vẫn nghiêm trọng hơn, xem ra phản kích thành công rồi, trái lại Ngô Mật Nhi lại thành thuốc mắt. đợi Vương Tĩnh Kỳ và mọi người đến căn tin ăn cơm trưa xong về, hiệu quả của trận chuyện này đến. Lúc Vương Tĩnh Kỳ rửa bát, giáo đến tiếp cận. “Ôi, giáo Vương, tôi hỏi chuyện này, nghe giáo Ngô ở cấp ba của các cặp với người có gia đình sao?” Người chuyện này nổi danh miệng rộng nhất trường Nhất Trung, dạy bình thường, nhưng bát quái lại nổi bật, có thể từ sáng cho đến tối, hơn nữa chủ yếu là ta còn có nhãn lực rất tốt, chính là nhìn ra mặt tốt xấu. Người bình thường muốn quan tâm tới ta, kiêng kị mặt mũi, ngoài miệng cái gì, có khả năng cũng bỏ chút mặt mũi ra, nhưng lại dùng phương thức biểu đạt hàm súc, vị đại tỷ này căn bản là có thể coi trọng, hoặc coi ra gì, cho nên những giáo viên tố chất cao ở trong trường Nhất Trung này , có thể ta như cá gặp nước. Vương Tĩnh Kỳ đương nhiên là biết vị lão viên này, chính lời đồn đại của mình mấy ngày trước, ta cũng xuất lực ít. “ biết, hỏi lầm người rồi, việc này nên trực tiếp hỏi bản thân ấy.” “Cắt. đừng có gạt tôi, tôi nghe , vừa rồi các người phải là cãi nhau đó sao. phải ta quyến rũ đàn ông có vợ sao?” Vẻ mặt giáo này biểu đừng gạt tôi. Vương Tĩnh Kỳ đem cặp lồng cơm rửa sạch, sau đó nghiêm túc nhìn ta : “ giáo Đổng. Lời này cũng thể lung tung, tôi cho tới bây giờ cũng chưa có giáo Ngô cùng đàn ông có vợ như thế nào, đây chính là chuyện làm hỏng danh dự, giáo Đổng vẫn nên cẩn thận mới tốt.” Vương Tĩnh Kỳ xong, cũng trông nom đến biểu tình của giáo Đổng này, trực tiếp bưng bốn hộp đựng cơm bàn lên, xoay người rời . cũng sai chút nào, lúc buổi sáng người nào, câu nào về việc Ngô Mật Nhi là tiểu tam. Nếu mọi người hiểu sai, cũng phải là chuyện của . Tâm tình Vương Tĩnh Kỳ vô cùng tốt tập hợp với Vương Dĩnh các , đường hi hi ha ha trở về phòng ngủ. Tiến vào phòng ngủ Vương Dĩnh liền gấp rút đuổi theo Vương Tĩnh Kỳ hỏi: “Tĩnh Kỳ, Ngô Mật Nhi thực làm tiểu mật à? Cậu cái người ấy là Cục trưởng Trịnh sao?” (Tiểu mật: Bồ nhí) Tưởng Hi Văn và Từ Mộc Nghiên cũng ít nhiều nghe thấy chút lời đồn đại, nhưng lúc mấy người ở căng tin, khó giữ được bí mật nếu có nhiều người, nên tốt lắm để hỏi, bây giờ trở về phòng ngủ có thể rồi. “Hắc hắc, cậu đúng là hợp thời, tại có người nào còn gọi là tiểu mật nữa. Cách xưng hô này rất là tục, nay quan hệ loại chức nghiệp này gọi là tiểu tam.” Cũng chính là tên gọi khác của kẻ thứ ba. “Ôi, cậu mặc kệ gọi là gì . Trước cậu , ta có phải hay là………” Vương Dĩnh cũng mặc kệ xưng hô là cái gì, ý tứ bên trong mọi người đều biết là được. Vương Tĩnh Kỳ cũng đùa mọi người nữa, gật đầu khẳng định, nếu Ngô Mật Nhi làm việc này, vậy cũng phải sợ mà ra. “Theo từ trong miệng lão Chu nhà mình được chứng thực, nên chắc là .” “Ôi, ta cũng dám.” Vương Dĩnh chậc chậc lấy làm kỳ, xã hội tại. Đối với giáo viên cái nghề nghiệp cầu rất cao này, mọi người thường , “Giáo viên trung học. Đạo đức phải chuẩn mực”, là giáo viên. Trừ bỏ phải vượt qua kiến thức chuyên môn kỹ thuật, càng cần hơn nữa chữ đạo đức cao, như vậy, mới có thể vì học sinh tạo ra mặt tốt, tấm gương tích cực. Ngẫm lại chút, mình nếu là cha mẹ học sinh mà , đem đứa nhà mình giao cho giáo viên có phẩm hạnh xấu dạy bảo, mình có thể yên tâm sao? “Cái này có gì dám, mọi người ai mà phát ra ta bình thường cùng người khác mắt mày lại.” Tưởng Hi Văn . Lúc ấy tất cả mọi người đều giả bộ như thấy, bởi vì Ngô Mật Nhi có phẩm vị cao, nhìn thấy phải là giáo viên bình thường, ta mới có ba năm, tối thiểu cũng là cấp bậc giáo viên chủ nhiệm. “Lại người ta thủ đoạn rất cao, cậu nhìn xem, tại lãnh đạo trường học chúng ta có người nào ta tốt đâu, mặc kệ là dạy lớp nào vẫn là chỉ huy trực ban, thế nào năm nay lại có vinh dự có thể hạ bệ được ta được, cậu xem , năm nay cá nhân tiên tiến khẳng định vẫn là ta.” Vương Tĩnh Kỳ dồn mấy đồ trong tay lại, sau đó cởi giày chuẩn bị nằm lên chiếc giường ngủ chút, là có bạn trai nên thể cùng mấy ấy so được, đứng ngốc ở trong phòng, nhìn thấy cũng mệt. “Cắt, cậu cũng quá thất bại , người nào biết, đó là do thái độ của ta thuận theo những lãnh đạo nên họ mới nhìn ta vừa mắt thôi, với trình độ của ta những giáo viên chúng ta có người nào biết đâu. Lần trước lão Chu nhà cậu tới nghe giảng, ta phải là giảng gì cũng sai sao.” Vương Dĩnh khinh thường , đối với Ngô Mật Nhi, tất cả mọi người đều kính nhi chi viễn, bởi vì ta cùng lãnh đạo có quan hệ tốt, là người chanh chua còn ngang ngược, cho nên có thể trêu trọc ta mọi người cũng có chọc vào, nhưng cũng có nghĩa là mọi người đồng ý với ta. (Kính nhi chi viễn: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng đối tượng nào đó, nhưng thực tế muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình muốn tiếp cận với đối tượng nào đó. ) “Chúng ta là dân chúng bé biết những thứ này cũng có ích gì, người cáo trạng những cái này cũng phải là lãnh đạo.” Từ Mộc Nghiên ở bên cạnh giọng. “Đúng, lời này quá đúng. Đây là “ ngươi tốt, ngươi tốt, biết cũng thành biết; ngươi được, chính là ngươi có , cũng được’, biết ?” Tay Vương Tĩnh Kỳ run lên mở chăn ra, khom người xuống chút chui vào, ôi, là thoải mái. “Ha ha, nghĩ tới Tĩnh Kỳ nhà chúng ta mới ở cùng với Thị trưởng nhà cậu được mấy ngày, mà giác ngộ lên rồi, tới cũng là bộ bộ.” Tưởng Hi văn cũng bò lên giường. “Ôi, các cậu đừng kêu thị trưởng thị trưởng, lại để người khác nghe thấy được. Mình cho các cậu biết, đem miệng khép kín vào cho mình, mình cũng muốn công khai.” Vương Tĩnh Kỳ cọ cọ mặt vào chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. “Ôi, các cậu chớ rẽ lối khác, mình còn chưa có hỏi xong đâu.” Vương Dĩnh lẻn đến trước giường của Vương Tĩnh Kỳ, nhìn Vương Tĩnh Kỳ nhắm mắt lại, vội vàng cắt ngang lời của hai người, nếu làm chuyện của Ngô Mật Nhi, phỏng chừng buổi trưa ở Nhất Trung ngủ yên. “Cậu mau, Ngô Mật Nhi tìm cái Cục trưởng Trịnh kia là người nào? Có chức vị gì?” Vương Tĩnh Kỳ nhắm mắt lại : “Cậu cũng gặp qua, chính là lần trước Cục trưởng Trịnh Trịnh Kim Quốc kia cùng Chu Cẩn Du tới trường chúng ta, là lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, cục trưởng bộ giáo dục.” Vương Dĩnh lấy được đáp án khẳng định. Bắt đầu hồi tưởng đối chiếu lại Trịnh Kim Quốc đến lần đó. lát sau, lắc lắc đầu có chút xác định hỏi: “Mình chỉ biết cái cục trưởng gì gì đó thôi, nhưng người này bốn mươi tuổi rồi. Hơn nữa bộ dáng còn to béo nữa, hẳn là phải rồi.” “Chính là người đấy.” Lúc này cần Vương Tĩnh Kỳ chuyện. Tưởng Hi Văn trả lời . Trước kia Trịnh Kim Quốc đến bộ phận sơ trung của Nhất Trung nghe giảng, cho nên Tưởng Hi Văn cũng biết. “ đúng nha, Tĩnh Kỳ, hôm nay phải cậu , cái gã gian phu của Ngô Mật Nhi kia tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong sao?” Như thế nào Vương Dĩnh cũng đều cảm thấy người các phải là . “Ha ha, chị , mình là dùng phương pháp tu từ khoa trương có được hay , con ông ta còn có thể đánh xì dầu được rồi. Phải rất kiềm chế, mới có thể chịu được cám dỗ đấy, đàn ông đến tuổi trung niên còn có thể bảo trì được bộ dáng tuấn tiêu sai ngọc thụ lâm phong. Chị , cậu nghĩ là sao?” Vương Tĩnh Kỳ nghĩ tới cái kia lại có người tin là , lúc ấy như vậy là chê Ngô Mật Nhi dơ bẩn có được hay . Vương Dĩnh bị chê cười nên trong mắt lên mất hứng, cấp cho Vương Tĩnh kỳ đập, sau đó căm giận tiêu sái trở về giường của mình, bắt đầu trải giường chiếu. “Hừ, ai có thể nghĩ đến tâm nhãn của cậu lại nhiều như vậy chứ.” “Ôi, là cảm tạ cậu đánh giá mình cao như vậy. Mẹ mình cho tới bây giờ đều mình ngốc đấy.” Vương Tĩnh Kỳ cười đủ, rồi nhắm mắt lại. Kỳ người ngốc phải là mẹ , mà mấy chị ở đời trước. Đời này là Chu Cẩn Du. “Ôi, đêm qua Chu Cẩn Du nhà cậu đến đón cậu à, đúng là thân mật nha, cả đêm cần thấy cũng biết.” Tường Hi văn giọng, đây là dấu hiệu đề tài thứ nhất chấm dứt, đề tài mới lại bắt đầu. “Ừ, tối qua ấy có bữa tiệc, uống hơi nhiều, dạ dày hơi đau.” Vương Tĩnh Kỳ giấu diếm. Chính là vào trọng điểm. “Hai người cũng ngại lăn qua lăn lại sao, nghe Mộc Nghiên đêm qua mười giờ cậu mới . Về đến nhà là mấy giờ vậy.” Vương Dĩnh cho là đúng . Vương Tĩnh Kỳ lên tiếng, cùng chưa biết mùi đời có cách nào giải thích được vấn đề này. Chỉ có thể đối với đôi nam nữ mà mười giờ tính là muộn. “Sao lại lên tiếng, có phải xảy ra chuyện tình gì mà nhi đồng chúng ta nên biết hay , cậu nhanh khai báo.” Vương Dĩnh định chui vào ổ chăn giống mọi người, thấy Vương Tĩnh Kỳ , trong lòng mừng rỡ, khẳng định là có tình huống. dép lê, ba bước thành hai đến trước giường Vương Tĩnh Kỳ, xốc chăn bông lên chui vào trong. “Ôi, chính cậu có giường, cùng mình cướp chăn làm cái gì.” Vương Tĩnh Kỳ hài lòng với việc có thêm người giường, vẫn là quấy rầy giấc ngủ của mà. “Mình cướp chăn của cậu đó cậu làm được gì nào, đừng chít chít meo meo nữa, mau vào chính , , có phải còn làm gì khác nữa hay .” Chân tay Vương Dĩnh đem Vương Tĩnh Kỳ ôm vào. Tưởng Hi Văn và Từ Mộc Nghiên nằm giường bên cạnh đều chuyện, phỏng chừng trong lòng cũng đều muốn biết. Vương Tĩnh Kỳ bực bội, đêm qua người kia phản khán được, hôm nay lại bị người này thu thập nữa phải ? Vương Tĩnh Kỳ cố gắng giải cứu bàn tay của mình ra, tập kích về phía dưới nách của Vương Dĩnh. “Cậu cái đồ đại sắc nữ, cái gì cậu cũng tò mò, cái gì cậu cũng dám hỏi có phải hay , nếu cậu tò mò, sao nhanh chóng tìm người đàn ông .” “Ha ha, cậu buông tay, ha ha…..” Náo loạn trong chốc lát, Vương Tĩnh Kỳ cũng buông tay ra, vốn muốn ngủ, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, nên cùng với mọi người, lúc ở cửa nam chờ Chu Cẩn Du gặp cướp, chính là túi và điện thoại đều bị cướp, cho nên buổi sáng hôm nay mới cầm túi của Chu Cẩn Du đưa cho mình, chính cũng mấy lần dùng cái túi xách này, nghĩ đến mới dùng chưa được vài lần, lần này có phải là xui xẻo hay mà đụng phải Ngô Mật Nhi biết phân biệt hàng tốt xấu. “Cái gì, cậu bị cướp, có bị thương .” Ba người đều uỵch cái ngồi dậy, cho tới bây giờ cái chuyện này mới chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lại có thể để cho bạn tốt bên cạnh mình gặp phải. Vương Tĩnh Kỳ giơ tay trái của mình lên, để cho mọi người xem mấy cái băng cá nhân dán lúc buổi sáng, vì để làm cho mọi người chú ý, nên cố ý cầu Chu Cẩn Du đổi. “ có chuyện gì lớn, chính là bị đẩy ngã, tay bị rách da.” Sau đó Vương Tĩnh Kỳ đem toàn bộ quá trình bị cướp kể lại cho mọi người nghe lần, hi vọng lấy việc bị thương làm kinh nghiệm có thể để mấy chị em cùng cố gắng, về sau gặp phải chuyện như vậy, được phản ứng chậm chạp giống như . Phi phi phi, ôi cái miệng.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 100: Giải nhất Vương Tĩnh Kỳ nhìn cái hộp giấy ở trước mặt mình phen. “Cái gì vậy.” Theo hình vẽ hộp mà nhìn, đó là chiếc điện thoại di động. “Mở ra nhìn xem, mua điện thoại di động cho em, cũng cho người lần nữa chọn cho em số điện thoại, để ở bên trong, em lắp vào thử xem.” Chu Cẩn Du ở bên vừa nhìn văn kiện, vừa hướng về phía ghế salon , khoé môi hơi nhếch lên, biểu đạt tâm tình của vào giờ phút này rất tốt. Bí thư Lý làm việc yên tâm, chuyện phân phó xuống, bao lâu làm tốt. Nghĩ đến Lý Việt cái số điện thoại di động mới kia lại càng cảm thấy Lý Việt là người tài. Số điện thoại di động này là Lý Việt cố ý đến công ty di động cầu số, cùng với số điện thoại cá nhân của Chu Cẩn Du chỉ khác số cuối, mọi người thường đây là số tình nhân. “ đưa cái này cho em làm cái gì, phải mấy ngày là có thể tìm được điện thoại của em sao, nếu có thể tìm được, mua cái này lãng phí.” Miệng Vương Tĩnh Kỳ xong, tay vẫn mở hộp ra. Là con đều thích quà tặng, nhất là người đàn ông của mình đưa cho mình. “Cái điện thoại kia tìm còn chưa biết đến khi nào tìm được, mấy ngày nay em có điện thoại nên quá bất tiện, lại mặc dù sau này có tìm được trở về cũng lãng phí, trước dùng cái mới, nếu có tình huống đặc biệt gì, cũng có thể dùng cái cũ.” Chu Cẩn Du chưa , sớm muốn mua cho cái điện thoại di động mới, vốn cái di động kia của quá cũ rồi, công năng quá ít, thanh cũng quá chói tai. “Ừ, cũng đúng.” Vương Tĩnh Kỳ đem cái di động màu đỏ bên trong kia ra, nhìn hết lần này đến lần khác. xinh đẹp, màu đỏ chân chính. Nhìn thấy mặt có ký hiệu ba ngôi sao, trái tim dằn đau lại cái. Phải biết rằng tại ba sao cũng xem như là đẳng cấp đứng đầu rồi. Lần này giấc ngủ trưa của đều cống hiến cho bản thuyết minh, rốt cuộc cũng nghiên cứu thấu đáo, lật điện thoại này lên, màn hình còn có thể xoay tròn, có camera. Còn có chức năng mp3 và trò chơi 3d. Tuy về sau chức năng của di động còn mạnh hơn so với máy vi tính, những chức năng này cũng được xem là đủ, nhưng ở những năm tại này. Chức năng như vậy được xem là tiên tiến nhất rồi. Vì để nghiệm chứng chất lượng trò chuyện, trực tiếp gọi đến chiếc điện thoại khác. Chu Cẩn Du ở trong phòng làm việc nghe được tiếng chuông điện thoại vang. Cầm lên vừa thấy có chút yên lặng, sau đó buồn cười ấn nhận: “ tại em sợ lãng phí tiền điện thoại sao, khoảng cách đến năm thước, mà em cũng gọi điện.” Vừa nhìn đến dãy số di động gần giống số của vẫn cảm thấy có chút xa lạ. “Ha ha, em đây là thí nghiệm thực nghiệm di động có được hay , đúng rồi, nạp phí thẻ thanh toán số này sao?” Vương Tĩnh Kỳ mới nhớ tới vấn đề này. nhìn thấy thời gian ngày sử dụng rất dài, thiếu chút nữa là đem cái loại tinh thần cách mạng cần phải tiết kiệm từ đời trước quên mất. “Ừ, em yên tâm, nhất định thể để cho em bỏ tiền ra.” Chu Cẩn Du có chút bất đắc dĩ . Cũng biết trong đầu này có cái gì, mỗi ngày đều muốn những thứ vô dụng, hai người đều ở cùng chỗ, rất thản nhiên làm cho tiêu tiền vì , thí dụ như hai người siêu thị, cuối cùng người đài thọ nhất định là , lại thí dụ như chính mua thứ gì đó cho . Bao gồm quần áo và túi xách gì đó, cũng cái gì, chính là cho đều nhận. Nhưng nếu như trực tiếp cho tiền trở mặt với , lý do lại càng làm cho thể gì. tốt, lúc hai người chưa kết hôn tiền đều là lừa bịp, chính muốn đưa này nọ cho , ngăn cản được, nhưng thể đưa tiền cho vì đó là vũ nhục . Nếu hai người có thân phận kết hôn mà , cần chính nhắc nhở, chủ động thu và thắt chặt tài sản của , do bảo quản sắp xếp. “ nạp bao nhiêu?” Vương Tĩnh Kỳ chấp nhất hỏi. “Năm trăm. Em có tinh thần, cũng khoẻ.” “Vậy cái phí điện thoại di động kia phải làm sao bây giờ?” Vương Tĩnh Kỳ nhíu mày. Cái phí sử dụng kia hình như còn hơn ba trăm chưa dùng hết, bình thường mỗi ngày cố định gọi điện về nhà cuộc. Còn lại phần lớn đều cùng Chu Cẩn Du trò chuyện, nếu tiền lấy trở lại được, đau lòng hồi. “ dặn bí thư Lý làm rồi, em cần lo lắng.” Chu Cẩn Du thực bất đắc dĩ, cảm thấy này vậy mà lại quan tâm tới những cái vô dụng này. Nếu buông được những thứ tiền bạc này, sao lấy lòng mình chút, đừng là mấy trăm này, chính là nhiều hơn nữa mình cũng có thể cho có được . “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Cho tới bây giờ Vương Tĩnh Kỳ đều luôn là người giữ phép tắc, quan tâm đến tiền bạc trong túi mình, tiền trong túi người khác có nhiều hơn nữa, cũng phải là chuyện của . Mắt thấy thời gian sắp qua năm 2003, bước vào tháng 01 năm 2004. Vương Tĩnh Kỳ mặc bộ tây trang thẳng đứng màu xanh bước đến trước gương lớn trong phòng ngủ ngắm trái phải. “Thế nào, cũng tạm được chứ?” “Cũng được, tuy rằng phải là xinh đẹp nhất, nhưng tuyệt đối là có tinh thần.” Tưởng Hi Văn khích lệ . Đối với việc Vương Tĩnh Kỳ trang điểm, ba người Tưởng Hi Văn, Từ Mộc Nghiên và Vương Dĩnh ngồi song song ở giường nhìn . Hai tháng huấn luyện kết thúc, cuộc thi thử cuối kỳ gì đó của trường học cũng xong, giáo viên lập tức muốn nghỉ đông, đến lúc này bộ giáo dục cũng thông báo cho mỗi trường, bởi vì thời gian quá gấp, lại nhiều giáo viên dự thi, cho nên vốn trận đấu là lên lớp giảng bài lại đổi thành trận đấu thuyết khoá. ra cho oai thuyết khoá càng có thể thể được việc giáo viên nắm chắc lớp học, có năng lực khống chế lớp học. Kỳ lời này cũng sai, lại tiếp, thuyết khoá đúng là so với lên lớp giảng bài có khó hơn chút. Đừng nhìn thuyết khoá chỉ mười phút là xong, chính là chỉ có phần tư thời gian lên lớp, nhưng tại trong thời gian ngắn ngủi này, phải ra nội dung ràng có chút thoả đáng, phức tạp phải đơn giản phù hợp, quá trình soạn bài phải xúc tích và thăng hoa, đem phương án dạy học ở trong lòng biểu đạt ra. Còn có chính là đối mặt với các đối tượng nghe là khác nhau, đối tượng của thuyết khoá phải là học sinh, mà là lãnh đạo hoặc giáo viên, mà trình độ của bọn họ khác với học sinh. “Đến lúc rồi.” Từ Mộc Nghiên nhìn đồng hồ nhắc nhở người trước gương. Vương Tĩnh Kỳ soi lại, rồi từ giường lấy áo lông của mình mặc vào, : “Được rồi, mình đây, chúc mình may mắn .” đúng ra trận đấu khoá hôm nay, buổi sáng trường Nhất Trung thống nhất đem bốn vị giáo viên đưa đến phủ thị chính dự thi. “ , nhớ lúc trở về phải mua lòng cho chúng mình ăn nha.” Tưởng Hi Văn ở sau hô. Vưỡng Tĩnh Kỳ để ý tới , bởi vì các rất có lương tâm, mấy ngày nay đều vừa làm văn kiện khoá vừa luyện tập, các chút cũng sốt ruột thay , còn luôn ở trước mặt quấy rối. Từ Mộc Nghiên nhìn Vương Tĩnh Kỳ ra ngoài, có chút yên lòng : “Chúng ta cần đưa tiễn Tĩnh Kỳ sao?” “ cần. Cậu tâm , ấy nhất định được giải nhất.” Sau khi nằm ngửa ở giường Tưởng Hi Nghiên , “Cũng nhìn xem bạn trai ấy là ai. Giám khảo ai dám đánh giá thấp ấy.” Những lời này chính là thầm trong miệng, mặc dù là . Nhưng vẫn là cần ra tốt hơn. Cũng cùng chiếc ô tô, hai tháng sau, lại lần nữa đem bốn người đưa tới phủ thị chính. Vương Tĩnh Kỳ nhìn váy bằng da và giày cao cổ người Ngô Mật Nhi, da chồn màu đen, hơn nữa tóc dài lại được cuộn sóng, muốn với mấy cái người kia là so với trang điểm mà , ra cũng tính là gì, mấy người nhìn xem Ngô Mật Nhi người ta, toàn thân này đứng ở cửa khách sạn cũng lợi hại rồi. Cái này tuyệt đối là do tâm tư xấu xa của Vương Tĩnh Kỳ mà thôi. Chẳng qua Ngô Mật Nhi chỉ tỉ mỉ tô vẽ khuôn mặt, hơn nữa cách ăn mặc này, giống giáo viên. xe dọc đường đều im lặng, Vương Tĩnh Kỳ và Ngô Mật Nhi từ lần cãi nhau đó chính là nhìn nhau chán ghét, kiên quyết ai để ý tới ai, Mục Văn cặm cụi cầm bản thảo thuyết khoá của mình, mà giáo Tôn lại rất bình tĩnh, sau khi lên xe là bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Đến nơi, sau khi mấy người xuống xe, mấy câu ý tứ chúc may mắn xong. Liền nhìn biển chỉ dẫn, chia tay nhau rồi tự mình đến nơi dự thi. Trận đấu lần này tuy rằng Trịnh Kim Quốc chuẩn bị có chút vội vàng, nhưng tràng diện cũng rất lớn. Huấn luyện ở cao ốc phủ thị chính. Cuối cùng lúc thi trận, cũng nghĩ biện pháp, mượn thêm mấy cái phòng hợp ở trong cao ốc phủ thị chính. xin vài vị lãnh đạo đảm đương là giám khảo, đương nhiên Chu Cẩn Du nhất định là hàng ngũ được mời, vốn trận đấu lần này cũng là vì mới có. Đương nhiên lời này Trịnh Kim Quốc có là ai cũng dám ra, cho dù là ở trước mặt Chu Cẩn Du cũng dám khoe khoang thành tích. Tổng cộng có trăm lẻ ba giáo viên dự thi, căn cứ vào khác nhau của khoá dạy cùng số người, nên tiến hành phân tổ, Vương Tĩnh Kì bị phân ở tổ toán số . tổ tổng cộng mười người. Vương Tĩnh Kỳ xếp thứ sáu, có thể vị trí này xem như là tốt. sớm muộn, giám khảo vừa mới mẻ vừa nhàm chán. Nếu có thể xuất sắc chút, còn có thể làm người ta mắt sáng ngời ngạc nhiên. Mà Vương Tĩnh Kỳ quả cũng thực chuẩn bị, thời gian huấn luyện máy tính dài như vậy, hơn nữa ở đời trước cũng tự học, nghiêm túc chuẩn bị văn kiện thuyết khoá của mình, từ bố cục đến phối hợp sắc thái, đều làm cho người ta có loại cảm giác mới mẻ, hơn nữa ở trường thi lại phát huy được khí chất hơi khí trầm ổn, giọng trong trẻo có tính chất xuyên thấu, quả làm cho rất xuất sắc. “Thế nào, khẳng định sai.” Vẻ mặt Mục Văn tươi cười hỏi. Vương Tĩnh Kỳ thản nhiên cười lại, “ biết, hẳn là có thể.” cảm thấy mình phát huy vô cùng tốt, bởi vì gọi từng người tiến vào , nên giáo viên trong đó cũng biết tình huống của người khác, cho nên lúc ra tất cả mọi người đều rất khiêm tốn, đương nhiên cũng phải như vậy, hơn nữa mắt cũng mù, khoé miệng Mục Văn căng cứng bao nhiêu vẫn có thể nhìn ra. “ thực khiêm tốn, tôi và các giáo đều , bốn người trường chúng ta, khẳng định đạt thành tích tốt nhất.” Mục Văn tiếp tục lừa dối người. Vương Tĩnh Kỳ nhìn tay vì khẩn trương mà nắm chặt, loại thời tiết này, mà trán còn có tầng mồ hôi, liền biết là giả bộ mà, đoán chừng trong lòng khẩn trương đến chết rồi. Mục Văn và giống nhau đều dạy toán, tuy dạy sơ trung, dạy trung học, nhưng vẫn xếp cùng tổ, mà Mục Văn thực xui xẻo, là ở tổ thứ nhất, nên sau khi ra, người chưa tiến vào, mặc kệ có quen biết hay , những người khác ra, đều khen tặng vài câu như vậy, Vương Tĩnh Kỳ nghe đến lần thứ tư rồi. Vương Tĩnh Kỳ nghĩ muốn nhiều lời với , chỉ cười cười, cầm lấy áo lông của mình ghế mặc vào, tuy trong phòng nghỉ có máy điều hoà, nhưng bởi vì phòng rất lớn, bên trong cũng phải là rất ấm, cho nên chỉ mặc tây trang vẫn có chút lạnh. đến chừng giờ, mọi người đều thi đấu xong. Sau đó mọi người lại tới cái phòng họp huấn luyện kia, cùng đợi công bố thành tích. Sau nửa giờ, Trịnh Kim Quốc dẫn đầu đoàn lãnh đạo tiến vào phòng họp, bắt đầu tuyên bố kết quả trận đấu cũng như phát phần thưởng giấy khen ngay tại chỗ. có gì bất ngờ xảy ra, Vương Tĩnh Kỳ và Ngô Mật Nhi đều vinh dự lấy được giải nhất của tổ toán học và tổ tiếng . Mặt Vương Tĩnh Kỳ chút thay đổi giống Chu Cẩn Du tiếp nhận giấy khen từ trong tay , xoay người sang chỗ khác nhận tiếng tách tách của máy ảnh. Sau đó mặt lại đổi sắc tiêu sái quay về chỗ ngồi, cùng mọi người xung quanh khiêm tốn vài câu. Cuối cùng lễ trao giải, Trịnh Kim Quốc lại thông báo với các giáo viên, để thể cảm ơn đối với các giáo viên bộ giáo dục kết hợp với phủ thị chính, chuẩn bị chút rượu nhạt khoản đãi các giáo viên vào tối nay , coi như tiệc chia tay.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 101: Lần đầu họp hội nghị cổ đông Thời gian vội vã qua, đại hội toàn công nhân viên chức của giáo viên ở Nhất Trung được cử hành thuận lời, hơn nữa sau khi bốn vị giáo viên dự thi được trao giải, mọi người bắt đầu mong chờ kỳ nghỉ đông. Mẹ Vương từng vụng trộm gọi điện cho Vương Tĩnh Kỳ, khuyên về nhà nhận sai với cha Vương, như vậy cũng cần đơn mình ở bên ngoài, đến lễ mừng năm mới cũng có thể về nhà đoàn tụ. Vương Tĩnh Kỳ đáp vâng, nhưng lại đem chuyện về nhà ném ra sau đầu. vất vả mới được tự do, đương nhiên là thích về nhà chịu trói buộc, hơn nữa cha có tính cách gì vẫn hiểu , phải chỉ đôi lời hay ho là có thể tiêu tan. Lại , truyền đơn lớp dạy phụ đạo của các phát xong, bởi vì cuộc thi cuối kỳ này, mấy người đều phá lệ dụng tâm, cho nên nhóm của họ có mấy học sinh mình dạy đạt thành tích dẫn đầu năm tổ, đặc biệt là hai lớp Vương Tĩnh Kỳ dạy, bình quân môn toán học so với các lớp khác hơn mười phần, đây chính là chênh lệch rất lớn. Lại gần đây Vương Tĩnh Kỳ được giải nhất thi đấu khoá, làm cho tuyển sinh vào lớp phụ đạo càng thuận lợi hơn. Lúc giáo viên còn chưa chính thức nghỉ đông, Tưởng Hi Văn nhận được vô số các cuộc điện thoại xin cố vấn, đương nhiên cố vấn có nghĩa là có người tới tham dự, thẳng đến khi xác định được số người tới lớp học tập, toàn bộ thời khoá biểu lớp phụ đạo trong kỳ nghỉ đông cũng sắp xếp xong. Người tới tham gia lớp phụ đạo toán cấp ba là nhiều nhất, tổng cộng có hơn trăm người, trong đó đại bộ phận đều là học sinh trường Nhất Trung, ba lớp Vương Tĩnh Kỳ dạy và bốn lớp giáo viên cùng trường dạy tới cũng ít. Vương Tĩnh Kỳ cho lớp toán của mình phân làm hai cấp bậc, là lớp cơ bản, cũng chính là giảng giải nội dung sách giáo khoa cách thấu đáo, xem như đem toán học giảng giải lại lần nữa, đương nhiên, nội dung dạy giống nhau, nội dung luyện tập Vương Tĩnh Kỳ đều tiến hành an bài tỉ mỉ. Còn lớp chính là lớp nâng cao. Chủ yếu là nhằm vào các học sinh có vẻ có thành tích tốt, Vương Tĩnh Kỳ tính toán muốn cho các học sinh làm những đề toán thi vào trường cao đẳng các khoá trước, ngừng giảng giải luyện tập làm trí nhớ của học sinh sâu sắc hơn. Những thứ này nếu chuẩn bị ôn tập tốt chính là để thi đầu vào các trường cao đẳng đấy. Như vậy cơ bản mỗi ngày Vương Tĩnh Kỳ đều có ba tiết lên lớp, lớp phụ đạo tiết là tiếng rưỡi. Buổi sáng tiết lớp cơ bản tiết lớp nâng cao, buổi chiều tiết lớp cơ bản. “Ôi, mệt chết được.” Vương Tĩnh Kỳ thực có hình tượng nằm ở giường. ngày lên lớp rốt cuộc cũng xong, bốn người lại tập trung ở phòng ngủ trong lớp phụ đạo. Lúc trước phòng ngủ cố ý ngăn ra, nơi này lớn lắm, so với phòng ngủ của các đều bé hơn, đặt cái kệ sắt làm giường, có cái bàn và hai cái ghế. “Ai bảo cậu muốn tiền muốn sống nữa. ngày ba tiết lên lớp tương đương với sáu tiết lên lớp bình thường, cậu mệt người nào mệt nữa.” Tưởng Hi văn khách khí . ngồi ở trước bàn, ấn máy tính tính toán, chủ nhật, luôn ghi chép sổ sách. “Mình đây phải là nhìn người ta đến báo danh, lại có thể trơ mắt đẩy tiền bạc ra sao. Cậu chút, nếu là cậu cậu có thể sao?” Vương Tĩnh Kỳ hét lên. Mấy người cũng lên tiếng. Nếu học sinh của các cũng báo danh nhiều như vậy, các cũng nhất định liều mạng dạy học. Phải biết rằng, tại bởi vì kích thước phòng học, nên lớp nhiều nhất cũng chỉ có thể dạy đồng thời được bốn mươi lăm học sinh thôi. Các định thu phí tiêu chuẩn là học sinh trong lớp học mười lăm đồng, tương đương với giờ được mười đồng, xem như tại giá là tiêu chuẩn rồi. Như vậy tính xuống dưới như trong lời , lớp học đơn thuần chính là được hơn sáu trăm đồng, tương đương với tháng tiền lương của các , sau đó ngày ba tiết, tuần năm ngày, ôi má ơi, tháng xuống dưới, kia là bao nhiêu nha. “Cậu ràng là kheo khoang mà, làm người thể vô sỉ như vậy.” Vương Dĩnh ở bên cạnh làm bộ dáng vô cùng đau đớn. nhận lớp. Còn chưa đủ quân số, miễn cưỡng gom góp mới được hơn ba mươi người. Đây là nguyên nhân nhường thời gian mở lớp cơ bản cho Vương Tĩnh Kỳ, sau khi có mấy người tham gia lớp cơ bản. Trực tiếp tới lớp tiếng của nghe giảng, cho nên bình thường mà , Vương Dĩnh vẫn mượn hào quang của Vương Tĩnh Kỳ. Vương Tĩnh Kỳ mới quen ấy ăn dấm chua trong lòng, nhếch môi mắng : “Ôi vô xỉ, ôi vô xỉ mà, là mình khoe ra, cậu có thể làm khó dễ mình nha.” “Được rồi, được rồi, này cũng có tranh được bao nhiêu tiền đâu, các cậu lại đánh nhau như thế.” Tưởng Hi Văn cau mày giáo huấn, vội vàng tính toán sổ sách rất phiền chán, các thể yên tĩnh chút sao. Ban đầu mấy người thành lập lớp phụ đạo, xác định vài phương án kinh doanh, loại chính là phụ trách chiêu sinh lớp phụ đạo, sau đó mời giáo viên đến giảng bài, như vậy mỗi tiết lên lớp trả cho giáo viên số tiến cố định cùng hoa hồng số đầu người học, còn lại là lớp phụ đạo kiếm được. loại phương pháp phụ đạo khác, chính là cho thuê phòng học, giáo viên tự mình chiêu sinh, có chỗ giảng dạy, bọn họ nhanh chóng cung cấp, loại phương pháp này chính là dựa theo đầu người lấy thành quả. Bước đầu quy hoạch đầu người lấy năm nguyên tiền, xem như phần ba. phần tiền này dùng để trả cho ít phí tổn linh tinh của lớp phụ đạo, còn lại, xem như hoa hồng để cuối năm chia cho mấy người. “ tại lớp cũng mở được tuần, các ông chủ đều đến chút việc chúng ta vẫn còn phải cải tiến vài chỗ.” Tưởng Hi Văn làm ông chủ lớn, vẫn là người phục trách rất có trách nhiệm. “Phòng học quá , tại chỉ chứa được hơn bốn mươi học sinh cơ bản đều là ngồi sát nhau, người chiếm nửa thước đều là nhiều. Hôm nay trong lớp còn có học sinh hỏi mình, bọn họ có bạn học cùng trường muốn đến nghe giảng, hỏi mình có thu nữa hay , Mình đương nhiên cũng muốn nhận, con dê cũng là chăn mà hai con dê cũng là chăn, có thể kiếm nhiều tiền đương nhiên là mình vui, nhưng bỏ xuống được phòng học, mình chỉ có thế trơ mắt nhìn tiền trước mắt bay mất thôi.” Vương Tĩnh Kỳ vô cùng đau đớn. Có tiền còn kiếm được, đoán chừng tâm lí tại của là cái loại này rồi. “Đúng rồi, Tiểu Dĩnh, lớp chúng ta còn có hai học sinh muốn học tiếng , cho mình biết, mình trực tiếp hốt đến lớp cậu rồi.” Nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, trong lúc đó mấy người đều giới thiệu học sinh lẫn nhau, tận lực đem nhu cầu của những học sinh ở địa bàn mình giải quyết, đương nhiên Vương Tĩnh Kỳ dạy học sinh cấp ba, cho nên khi dạy thường xuyên tuyên truyền chính là môn tiếng của Vương Dĩnh. “ , cảm ơn cậu nha.” Vương Dĩnh như quên mất ai vừa mới hâm mộ ghen tị, lúc này lại là rất cao hứng giống như cái gì cũng có. Vương Tĩnh Kỳ khoát tay, mấy người các người nào cũng vậy, lúc này sao lại mấy chuyện này đây. “Này đúng là vấn đề.” Tưởng Hi Văn bắt đầu nghiêm túc hỏi vấn đề phòng học. Suy nghĩ kỹ trong chốc lát, Tưởng Hi Văn cũng nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nào, toàn bộ lớp phụ đạo lớn như vậy, nếu đem phòng sửa lớn ra, khẳng định phòng học khác bị bé, về sau nếu dùng đến phòng lớn như vậy. Đây phải là còn cần sửa chữa nữa sao. Sửa chữa như vậy rất khó khăn còn tốn tiền, phải là thượng sách. “Mình cái chủ ý này cậu xem được .” Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ sớm có chủ ý. “Được, cậu .” “Mình nghĩ như vậy. lầu chúng ta có hai phòng học, đều lớn giống nhau. Có thể đem bức tường trung gian giữa hai phòng này làm thành chuyển động, như vậy bình thường chúng ta chỉ cần dịch chuyển bức tường này là được phải sao.” Như vậy có thể thu thêm vài học sinh nữa, cùng giảng dạy tiết học, phải có thể kiếm tiền nhiều hơn chút sao. “Ý tưởng cũng rất tốt, nhưng cậu có biết phải làm như thế nào ?” Vương Dĩnh lại tranh cãi. “Mình làm sao biết phải làm thế nào, chúng ta tìm người chuyên nghiệp đến phải tốt hơn sao.” cũng làm trang hoàng, hội kia để làm gì, chỉ cần có tiền người nào chẳng tìm được. “Cách này cũng được.” Tưởng Hi Văn . “Được. Vừa vặn là chủ nhật, cái vấn đề này giao cho cậu làm, chi phí đoàn thể lo.” Tưởng Hi Văn giải quyết dứt khoát. Vương Tĩnh Kỳ nghĩ tới ý kiến mình đưa ra, cuối cùng lại chính mình chấp hành, nhưng tính ra lớp phụ đạo này là người xuất lực ít nhất, tại cũng đến lúc biểu . “Ừ, việc đó có là gì, văn phòng giáo viên của chúng ta, nghe mình bên ngoài mở lớp, cũng muốn hỏi chút. ấy có thể mượn nơi này của chúng ta chút hay .” Từ Mộc Nghiên có cảm giác tồn tại quá cao nhấc tay lên tiếng. “Sai, chúng ta phải ở bên ngoài mở lớp, chúng ta ở đây là mở lớp phụ đạo. Về sau cho phép bừa.” Tưởng Hi Văn nhanh chóng sửa đúng cho . Các mất nhiều chi phí như vậy, phải là muốn làm kẻ trộm, mỗi ngày sợ người khác tới bắt các sao, tại rốt cuộc ý nguyện được đền bù, lại còn bị người ta thành mở lớp, chuyện này làm sao chịu nổi. Từ Mộc Nghiên cười có chút ngây ngô, chính là ngoài miệng có chút khác nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi. “Ừ, mình biết, lúc ấy gọi điện thoại cho mình. Mình cẩn thận ra chuyện lớp phụ đạo của chúng ta, sau đó ấy nghĩ muốn hỏi chúng ta chút.” “Cậu và ấy chuyện chúng ta mở lớp phụ đạo?” “ có. có, các cậu phải cho sao. Mình chưa là chúng ta mở, chỉ là mình ở nơi này cho thuê phòng.” dạy mỹ thuật tạo hình, ngay lúc giai đoạn tuyển nhận là lớp phác hoạ, Tĩnh Kỳ chờ năm sau nhìn xem, mở cho lớp hội hoạ cho trẻ , chủ yếu là lấy hội hoạ làm chính, thủ công, gốm sứ chỉ là phụ, vẫn rất mong chờ. “Ừ, còn tính là ngốc.” Vương Tĩnh Kỳ vừa lòng gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “ ấy dạy cái gì, đều là dạy hội hoạ giống cậu sao?” “ phải, ấy dạy nhạc, ấy muốn thuê căn phòng nho của chúng ta, trước kia ở trường học ấy là dạy đàn tranh, cho nên muốn chiêu mấy em học sinh dạy đàn tranh.” Chủ yếu là mỗi ngày ở nhà đều chuyện đàn tranh, ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh. “Ừ, như thế có thể, cũng dùng bao nhiêu chỗ, nếu ở lầu chúng ta làm tách ra mấy cái phòng học , về sau điệu kiện thuận lợi, chúng ta có thể tự mình mua mấy cái Piano, để những giáo viên có phương tiện dạy học ở nhà, cũng có thể thuê theo giờ cho học sinh luyện tập.” Đầu óc Vương Tĩnh Kỳ xoay chuyển rất nhanh, chẳng bao lâu, tính toán tổng hợp lớp phụ đạo như măng mọc sau mưa xuân ở khắp nơi, các cũng có thể làm theo hình thức kinh doanh này. Tưởng Hi Văn có chút lo lắng, cảm thấy phương án này có thể làm, sau đó hỏi hai người, “Mình cảm thấy có thể làm, hai người các cậu có ý kiến gì.” “ có ý kiến.” Vương Dĩnh thức thời , việc này có hứng thú, tại việc quan tâm là tiết lên lớp có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Từ Mộc Nghiên đương nhiên càng có ý kiến. “Được, nếu tất cả mọi người có ý kiến, vậy làm như vậy . Vừa vặn chủ nhật Tĩnh Kỳ cậu cũng phải tìm công nhân tới làm việc, dứt khoát đem phòng học dưới lầu ngăn ra cho tốt.” Tưởng Hi Văn bộ dáng nên như vậy, rồi cứ như vậy đem nhiệm vụ phân phối cho Vương Tĩnh Kỳ. Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt nhìn, nhưng cuối cùng cũng có từ chối. Cứ như vậy hội nghị cổ đông đầu tiên của lớp phụ đạo xong. Lúc chủ nhật, Vương Tĩnh Kỳ tìm công ty trang hoàng chuyên nghiệp, ý tưởng của mình, người ta thống khoái làm ra vách tường có thể di chuyển. Lúc giai đoạn cuối dùng rất thực tế, nhưng có khuyết điểm duy nhất đó chính là cách tốt. Vương Tĩnh Kỳ ở phòng học bên cạnh giảng bài, bên kia còn có thể loáng thoáng nghe thấy.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919
      thuythuyenlaw68 thích bài này.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 102: Lễ mừng năm mới (1) Trong nháy mắt đến năm 2004, ngày hai chín tháng mười hai lịch, lớp phụ đạo nghỉ, tiến độ làm việc của công nhân cũng nhanh hơn chút, công nhân nghỉ lễ mừng năm mới bảy ngày, học sinh lớp phụ đạo nghỉ chín ngày. Như thế nào giáo viên trong lớp phụ đạo cũng phải về nhà dọn dẹp hết năm chút. tay Vương Tĩnh Kỳ mang theo gang tay cao su, tay cầm khăn lau, mặc áo lông, gió lạnh thổi ban công, sau khi thổi thẳng đến đỉnh đầu như chiếc máy bay lướt qua trung rốt cuộc thấy bóng dáng đâu nữa, mới rùng mình trở vào bên trong ấm áp. Hôm nay Chu Cẩn Du quay về Bắc Kinh ăn lễ mừng năm mới, vừa mới an vị máy bay. Nghĩ đến Chu Cẩn Du trước khi có hỏi , có muốn cùng quay về Bắc Kinh hay . thở dài, chính là thân phận gì, Bắc Kinh làm gì. Lúc đấy Chu Cẩn Du cũng xác định được có muốn đem về nhà ăn lễ mừng năm mới hay , chính là chỉ mời đến Bắc Kinh chơi. Lúc ấy hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt, tuy tại cùng chỗ làm bạn với Chu Cẩn Du, nhưng tuỳ thời đều chuẩn bị có thể cuốn gói lên đường, cho nên cần phải cao hứng lễ mừng năm mới như thế, cùng Chu Cẩn Du Bắc Kinh, mặc dù có thể đáp lại người ta, nhưng chính mình cũng thể đến để tiện nghi, này cần gì phải như vậy chứ. Đoán chừng lúc ấy Chu Cẩn Du ra những lời này về sau hối hận, cho nên sau khi nghe được cự tuyệt, cũng miễn cưỡng . Quả quan hệ tại của hai người thực vi diệu, hơn nữa thời gian ở cùng chỗ cũng quá ngắn, vẫn thích hợp gặp mặt người lớn lẫn nhau. Có thể thấy chính mình trong lễ mừng năm mới thực đáng thương, nên trước khi đưa cho rất nhiều quà năm mới, đoán chừng cũng là người khác kính biếu , nghĩ đến đồ đông lạnh thượng hạng đầy tràn ở ban công, cá hoàng hoa dài thước có hơn mười con, đoán chừng mấy ngày này mỗi ngày đều ăn toàn tiệc cá cũng hết. Lúc Vương Tĩnh Kỳ đóng cửa ban công lại dừng chút, vẫn cảm thấy chờ lát sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, cũng phải về nhà chuyến, mặc kệ thế nào, đều là con nhà người ta. Vẫn là nên xem cha mẹ này nọ chút. Vương Tĩnh Kỳ nghĩ đến ngẩn người, cầm khăn lau vào phòng bếp, tiếp đó là ngồi xổm mặt đất lau sàn. Nhìn Vương Tĩnh Kỳ có vẻ là chịu khó. Mỗi ngày về nhà chỉ cần trong mắt thấy có chút dơ dáy bẩn thỉu đều dung được, từ sau khi ở lại nơi này. Chỉ cần ở nhà, khẳng định mỗi ngày lau nhà lần. Làm xong bữa cơm tối cũng tiện tay dọn dẹp phòng bếp, nhìn vào trong phòng bếp chút dầu mỡ dính quần áo cũng có. Chu Cân Du đối với việc chịu khó như vậy hết sức tán thành, nhưng tay đại gia cũng giúp đỡ làm gì. Lúc Vương Tĩnh Kỳ khom người làm nhìn đến Chu Cẩn Du ngồi thoải mái ghế salon xem tivi, từng sâu sắc kiểm điểm phen, có phải trời sinh chính là như vậy hay ? tìm tòi lại trí nhớ của mình chút, rồi chiếm được đáp án phủ định. có thể trở nên chịu khó như vậy trong cuộc sống, chủ yếu vẫn là do đời trước ở nhà họ Trương bị dạy dỗ mà ra. Nghĩ tới chuyện đời trước ở nhà họ Trương, Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng lắc đầu, đời này có chuyện đó xảy ra nữa, chính vẫn là cần suy nghĩ, mỗi lần nhớ tới chuyện thoải mái, lòng đều cảm thấy rầu rĩ. Bởi vì trong nhà bình thường giữ vệ sinh vô cùng tốt, cho nên Vương Tĩnh Kỳ thường tốn thời gian dọn dẹp trong phòng, đến lát dọn xong. Vương Tĩnh Kỳ tự mình làm cơm đơn giản, sau khi ăn xong ra ban công tìm kiếm cái gì đó mang về cho cha mẹ mình. Hai con cá Hoàng Hoa lớn, hai hộp tôm đông lạnh, đôi gà thảo nguyên. hộp thịt bào tử, hộp thịt hươu. Nhìn lại đống, Vương Tĩnh Kỳ đành phải dừng tay. Nhìn mấy cái hòm ở ban công bị mở ra. Bên trong có móng giò, có lòng già, còn có phần tư thịt heo vai. Đều là chút nông sản đáng tiền. thực người tặng lễ này nghĩ như thế nào, chức của Chu Cẩn Du tính là , cái gì mà chưa từng thấy qua, như thế nào mà người này lại đưa lễ vật “Tầm thường” như vậy. Nhưng Chu Cẩn Du cũng kỳ quái, thị trưởng sao lại hồ đồ như thế, lễ vật mừng năm mới lại nổi bật như vậy cũng nhận, ràng lại nhận này nọ. Vương Tĩnh Kỳ lắc đầu, cảm thấy nghĩ mãi mà nên nghĩ nữa. Dù sao có đồ ăn là tốt rồi. Cầm điện thoại gọi tài xế taxi Vương Hồ, sau đó trở về phòng bắt đầu chỉnh đốn lại chính mình. Nhìn thời gian cũng sai biệt lắm, mới mang này nọ xuống lầu. Cửa thang máy vừa mở. nhìn thấy Vương Hổ đứng ở cửa chờ . “Ôi, em lớn sao lại tự mình cầm này nọ nhiều như vậy, như thế nào mà gọi lên xách giúp em.” Vương Hổ rất quen thuộc chạy đến xách đồ gì đó trong tay Vương Tĩnh Kỳ về phía cửa xe taxi. “ cần, tự em có thể xách được, để cho phải đến đón chuyến có ý tốt rồi.” Vương Tĩnh Kỳ biết từ trước tới giờ lễ mừng năm mới xe taxi làm ăn luôn tốt, cơ bản là người này xuống người kia liền lên, cho nên mặc dù vẫn đưa chi phí cho Vương Hổ, nhưng thực tế cũng coi như cũng làm người ta chậm chễ kiếm tiền. “Cái gì mà tốt hay tốt, bình thường em chiếu cố ít, lúc này nếu vì kiếm tiền mà tới, đây vẫn còn là người sao.” Vương Hổ mở cốp xe ra, bắt tay lấy đồ đông lạnh để vào. Vương Tĩnh Kỳ cũng khách khí với ta nữa, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong xe, thời tiết thực rất lạnh. Vương Hổ chính là người tài xế trước kia giúp chụp ảnh ở nhà hàng cơm tây. Sau lần bị cướp, Chu Cẩn Du kiên quyết cho phép buổi tối mình ra cửa, còn về sau nếu buổi tối muốn gì, phụ trách đưa đón. Lúc ấy đối với lời này của chính là nghe chút rồi coi như thôi, làm sao có thể tuỳ ý gọi Chu Cẩn Du đến được, cũng chứng minh, Chu Cẩn Du có rất nhiều việc phải làm. Dù sao Vương Tĩnh Kỳ cũng nghĩ phiền toái lái xe chạy qua chạy lại, cho nên sau đó dứt khoát gọi điện cho Vương Hổ, hai người lúc trước khi chia tay lưu số điện thoại của nhau, bí thư Lý thực thần thông quảng đại, biết làm thế nào lại có thể đem những thông tin ở điện thoại cũ bị mất lấy lại vào điện thoại mới nữa, lúc lật xem, cũng mới nhớ tới đại ca tài xế này. Kỳ thực lúc mới đầu Vương Tĩnh Kỳ còn quá quen cái loại đưa tay gọi xe hàng ngày như thế này, dù sao cũng làm dân thường cả đời. Nhưng đều từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ, từ xa xỉ mà xuống tằn tiện mới khó, sau khi ngồi xe vài lần, lúc trời lạnh mà đuổi theo xe buýt, tỏ vẻ thống khổ. tiếp, kiện bị cướp lần đó quả cũng để lại cho chút di chứng, đừng nhìn lúc bị thương mà chút ý thức sợ hãi chút cũng có, nhưng sau đó, mặc kệ là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần có đàn ông lạ xuất bên cạnh, đặc biệt là lúc tiếp cận , tim từ từ nhảy loạn. Nếu có người đàn ông xuất ở phía sau , càng cả kinh sợ hãi. Cho nên vì muốn để cho mình chịu khổ, cũng đành tiếp nhận cái loại hành vi xa xỉ khi rời cửa này. Cũng may cũng chỉ lúc Chu Cẩn Du có thời gian mới gọi cho Vương Hổ. Đối với việc tuần kiếm được nhiều tiền như vậy, vẫn có thể chấp nhận. Rất nhanh đến dưới lầu nhà họ Vương. Vương Hổ vẫn rất nhiệt tình giúp đem đồ đưa đến trước cửa nhà, nhưng bị Vương Tĩnh Kỳ khéo léo từ chối. Sau đó tự xách này nọ, từng bước hướng về phía nhà. Đến cửa nhà, lấy chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa, suy nghĩ chút vẫn cất chìa khoá lại, hít hơi sâu, giơ tay lên, gõ cửa cộc cộc cộc. nghĩ tới người mở cửa lại là chị dâu Triệu Bình. Hằng năm phải giữa trưa ngày ba mươi ta mới trở về, năm nay lại có thể tới sớm như vậy. Hiển nhiên Triệu Bình cũng nghĩ tới người gõ cửa là em chồng. “Chị dâu, em trở về xem cha mẹ.” Vương Tĩnh Kỳ xong hơi ngước đầu lên, làm cho ta chú ý tới trong tay mình còn có đầy này nọ. “A, là Tĩnh Kỳ, mau vào, về nhà mình còn mang này nọ nhiều như vậy là sao, quá khách khí rồi!” Triệu Bình ngoài miệng vậy, nhưng mặt mày lại hớn hở đem này nọ trong tay Vương Tĩnh Kỳ cầm lấy. Nhìn tới cái nào đều cầm lên cái đó, này là cá Hoàng Hoa cá kích thước lớn. Còn nhiều đồ đắt tiền nữa. Mẹ Vương trong phòng bếp thấy con mình trở lại, để việc trong tay lại, lau tay mấy cái vào tạp dề rồi vội vàng chạy ra. “Con cái nha đầu chết tiệt kia. Còn biết trở về.” Mẹ Vương xong trong mắt cũng có chút đỏ, tuy mỗi ngày đều gọi điện thoại, nhưng mẹ con hai người hơn hai tháng rồi gặp. Vương Tĩnh Kỳ hướng về phía mẹ mình cười làm nũng: “ phải thời gian trước ở trường học con bận rộn thi đấu sao.” chuyện, mấy người liền mang này nọ vào phòng. Còn chưa tiến vào phòng khách, thấy cha Vương ngăn ở cửa, mũi phải mũi mặt phải mặt nhìn Vương Tĩnh Kỳ. “ trở về làm gì? Ai cho trở về? phải có năng lực sao, nhanh chóng cút cho tôi.” “Ông nó, ông làm cái gì vậy. Sắp sang năm mới ông để cho đứa đâu chứ.” Vốn hốc mắt Mẹ Vương đỏ giờ thực là rơi lệ rồi. Con bà như vậy, hai tháng nay nhớ nó. Còn dám ra, vất vả đứa mới trở lại. Ông ấy còn muốn đuổi con bé ra ngoài, bà là mạng khổ mà. “Cha, xin cha đừng tức giận, Vương Tĩnh Kỳ cũng phải là có năng lực sao, cha xem ấy mang cho chúng ta cái gì này.” Triệu Bình ở bên cạnh cũng sợ lớn chuyện, còn giơ hai con cá Hoàng Hoa trong tay ra cho cha chồng xem. Nhìn xem, người ta thể mỗi ngày ở nhà họ Vương nhưng cho tới bây giờ cũng chưa được ăn qua cá Hoàng Hoa lớn như vậy nha, tại li hôn ra ngoài sống mình có hai tháng, cầm nhiều đồ này nọ như vậy về, đây phải là có năng lực là gì? “Cút, cút cho tôi, chính là có năng lực cũng liên quan đến chuyện của nhà lão Vương tôi, đừng tưởng ở trước mặt tôi khoe khoang. Cầm này nọ của cút cho tôi.” Cha Vương chịu nổi nhất là cái này, đoạt lấy đồ gì đó trong tay con dâu, nhìn cũng nhìn liền ném tới người Vương Tĩnh Kỳ. Vương Tĩnh Kỳ sớm hiểu thói quen của cha Vương, hơi nghiêng người né qua, cá lớn kia liền rơi bịch xuống tiếng. “Ôi, ôi, cha, cha làm cái gì vậy, cha có tức giận cũng đừng vứt mất đồ tốt này nọ như vậy nha.” Triệu Bình nhất thời kịp bị người đoạt đồ trong tay, nên nhanh chóng nhặt hai con cá lại. ta sợ chốc lát nữa cha chồng đuổi cả người mang đồ đến . “ cái đồ kiến thức hạn hẹp, mấy thứ đồ hư này mà cũng nhìn vào trong mắt, cứ theo cái đồ biết xấu hổ này cùng nhau cút ra khỏi nhà họ Vương cho tôi, lão Vương tôi có hiếm lạ.” Cha Vương để ý mẹ Vương tiến lên khuyên giải, hai tay đẩy , ý là Vương Tĩnh Kỳ nếu chủ động , ông ta động thủ. Vương Tĩnh Kỳ nhìn chính mình sau khi trở về, trong nhà cũng chút khí vui mừng đón năm mới cũng có, xem ra nên trở về quấy rầy. cầm lấy đồ mang đến bị ném mặt đất, sau đó lấy phong thư từ trong túi ra, đưa cho mẹ Vương. “Mẹ, chỗ này có ngàn đồng, lễ mừng năm mới, con cũng biết mua cái gì cho hai người, số tiền này mẹ cầm lấy nhìn thích cái gì tự mình mua , hôm nay con chính là tới thăm mẹ chút, thấy thân thể mẹ có việc gì, con cũng yên tâm, con còn có việc, trước.” Vương Tĩnh Kỳ xong, xoay người ra ngoài. đến cầu thang, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cha Vương mắng dứt bên tai, “Cút, đem đồ vật cho tôi cầm , tôi hiếm lạ cái này nọ của .” “Cha, xin cha bớt giận, đây cũng là mảnh tâm ý của Tĩnh Kỳ, cha bỏ xuống bỏ xuống.” Vương Tĩnh Kỳ nhe răng cười, cái này khẳng định hàng xóm lầu đều biết, con li hôn nhà họ Vương trở lại. “Tĩnh Kỳ, con, ngày mai là lễ mừng năm mới con có trở về ?” Mẹ Vương đuổi tới cửa nhà, hướng về phía con xuống lầu hỏi, “Con thấy đấy, năm nay của con và chị dâu tới đây từ hôm qua, con siêu thị mua đồ rồi, trở về ngay, nếu ngày mai con cũng trở về , người nhà chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.” Ngữ điệu của Mẹ Vương là khát vọng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà đành lòng để con mình lẻ loi ở bên ngoài trong lễ mừng năm mới. “ được, mẹ, mẹ có biết chỗ ở của con, đồ tết cái gì cũng mua rồi, lúc này con trở về chỉ chọc cho cha tức giận thôi, ngày mai con trở lại. Mẹ, trời lạnh, mẹ nhanh về , chờ trở lại, mẹ với tiếng, cần lo lắng cho con. Được rồi con đây.” Vương Tĩnh Kỳ xong, phất tay với mẹ Vương, rời
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=380919
      huyenlaw68, thuytPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :