1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nguyên vị ngọt ba phần - Thất Bảo Tô (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Vị thứ mười bốn

      Edit: Tiểu Lăng

      Tiên Bối ký tên tới trưa, thoạt trông có vẻ rất cặm cụi, thực chất

      Vô cùng tập trung.

      Chỗ cằm… bị ngón tay Trần Chước cọ ấy như bị giấy ráp mài biết bao nhiêu lần, nhiệt độ tài nào hạ xuống được.

      Tiên Bối chỉ đành chống cằm, như bịt tai trộm chuông, giả vờ thèm để ý, múa bút thành văn từng quyển .

      Còn chàng già vô tình đốt trái tim bé thành bàn ủi ngồi về chỗ, đọc manga vẻ như mây bay gió .

      Đọc lại lần hai vẫn rất say sưa.

      Đây có lẽ là ma lực đến từ tác phẩm tuyệt vời.

      buổi sáng trôi qua lặng yên.

      Viên Viên đến xem tiến độ, thuận tiện qua cho tiểu họa sĩ đáng thương của mình ăn.

      Tiên Bối ký được hơn hai nghìn quyển, hiệu suất khá cao, Viên Viên đương nhiên rất hài lòng dâng hộp cơm lên bằng hai tay.

      Bên cạnh đó, cũng quên phần của chủ Trần.

      Song…

      Thái độ hai người nhận cơm trưa cũng hoàn toàn khác nhau.

      Tiên Bối cúi đầu khom lưng vô cùng cảm kích, mà Trần Chước chỉ nhàn nhạt cảm ơn.

      Viên Viên ngồi xuống đối diện hai người, thấy Tiên Bối cứ chống cằm, khó hiểu hỏi: “Tiên Bối, cậu đau răng à?”

      Tiên Bối nóng óc, lắc đầu.

      Đến khi mở hộp cơm ra, Viên Viên : “Tớ mua đồ cậu thích ăn đấy.”

      Tiên Bối rũ mắt xuống, là trứng xào tôm.

      ra kén ăn, chẳng qua là…

      Nhớ lại, hình như hơn năm trước rồi.

      Lần đầu tiên gặp Viên Viên, Viên Viên cực kỳ nhiệt tình mởi ra tiệm ăn cơm.

      Viên Viên cầm menu trong tay: “Ăn gì nào?”

      Bầu khí linh đình nhộn nhịp trong tiệm ăn khiến Tiên Bối rất khó chịu.

      Khi đó sờ mép bàn, trả lời.

      Viên Viên hỏi : “Có ăn được trứng xào ?”

      Tiên Bối gật đầu.

      “Canh cá sao?”

      Gật đầu.

      Viên Viên nhanh nhẹn chọn thêm vài món.

      Tiên Bối vẫn dùng cách như thế để tỏ thái độ.

      Cuối cùng, Viên Viên vui mừng : “Mấy món tớ chọn cậu đều thích hết à? Xem ra hai ta tâm ý tương thông, sau này nhất định hợp tác vui vẻ!”

      Thực tế, là Tiên Bối dám ngại này chê nọ.

      Sợ khiến người khác phản cảm, quan tâm quá mức luôn khiến cho lo nghĩ yên, bất kể là tiêu cực hay tích cực.

      Nghĩ nghĩ, Tiên Bối hà hơi, sốt ruột cho mình.

      được Tiên Bối phụ họa, Viên Viên đành chuyển sang Trần Chước, trêu: “ chủ Trần, có phải thuê phòng của còn được kèm theo dịch vụ chủ phòng hộ tống khách thuê ra ngoài ?”

      Lạch cạch, chiếc đũa dùng lần trong tay Tiên Bối… cẩn thận bị bẻ gãy…

      dài ngắn, hơi ngoài ý muốn, cũng tạo nên sư lúng túng.

      Viên Viên im miệng.

      Tiên Bối đỏ mặt, sao hôm nay cứ luôn xuất những tình huống xấu hổ như vậy chứ.

      Giậm chân.

      Đương nhiên, dám giậm , chỉ dám giậm lén trong lòng thôi.

      rất muốn nghển cổ lên giải thích, đây chỉ là di chứng tê tay do ký từ sáng tới trưa, tuyệt đối phải vì tim run mà dẫn đến tay run…

      Nhưng, cũng chỉ dám hét trong lòng thôi.

      Trần Chước liếc cái, đưa đôi vừa tách ra trong tay mình qua: “Cầm lấy, tôi chưa dùng đâu.”

      Tiên Bối giọng lắp bắp: “ cần…’

      “Muốn tôi gắp cho em ăn?” câu đầy mùi vị đùa giỡn, lại vô cùng nghiêm trang.

      Đầu Tiên Bối lại thành cái trống bỏi.

      “Vậy cầm lấy chứ?” Người đàn ông nhướng mày.

      Tiên Bối vội vàng cầm lấy, cúi người hai cái, “Cảm ơn…”

      Trần Chước cũng đáp lại lời cảm ơn của , mà chỉ cầm lấy đôi đũa của .

      chiếc bị bẻ đầu thành như đầu bút, Trần Chước nhìn hai cái, mới quay sang Viên Viên: “Vừa rồi hỏi tôi có dịch vụ kèm gì à?”

      Viên Viên vẫn luôn quan sát hai người họ, trán sắp nhăn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: Vị thứ mười lăm

      Edit: Tiểu Lăng

      Sáu giờ chiều, rốt cuộc Tiên Bối cũng ném được quyển cuối cùng vào trong thùng giấy.

      Nhiệm vụ ký tên ngừng nghỉ với cường độ cao suốt cả ngày khiến nguyên cánh tay phải của tê cứng như bị bó thạch cao.

      Viên Viên ân cần thu dọn túi xách hộ , mang ra ngoài.

      Tiên Bối vội xoa bóp cánh tay cứng đơ, đuổi theo.

      Trần Chước theo sau hai , nhìn người cao lải nhải suốt với người thấp hơn chút xíu kia.

      Ra ngoài trụ sở văn phòng, taxi Trần Chước gọi sớm đến.

      chủ động tiếp lấy túi xách của Tiên Bối, để lên xe trước, sau đó mới ngồi vào theo.

      Tiên Bối hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với Viên Viên hai cái để tạm biệt.

      Taxi lên đường.

      Xuân tháng ba, trời tối muộn hơn.

      Ánh xế tà nơi chân trời giội thuốc màu xuống, dần nhuộm lên màu quýt rực rỡ.

      Tiên Bối dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Người đàn ông ngồi bên , cách rất gần, hoàn toàn dám nhìn qua.

      cùng cả ngày, nhất định làm trễ nải ít công việc và thời gian…

      cần để ý chuyện trong tiệm sao…

      Tiên Bối càng nghĩ càng xấu hổ, song vẫn nghiêm chỉnh ‘triệu hồi’ đầu mình về, giọng hai chữ:

      “… Cảm ơn…”

      Trần Chước nghe , đáp ngay: “ có gì.”

      Tiên Bối nghịch nghịch ngón áp út, lên tiếng nữa.

      Trần Chước quét mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Đói chưa?”

      Tiên Bối lắc đầu, trưa nay ăn quá nhiều, giờ vẫn thấy hình như chưa tiêu hết.

      Trần Chước “ừ” tiếng, đan tay đặt lên đầu gối.

      Trong xe yên tĩnh lúc lâu.

      Lúc Trần Chước nhìn Tiên Bối lại lần nữa, thấy đầu gật gù liên tục.

      Ngủ à?

      Trần Chước lặng lẽ vươn người lên, cẩn thận quan sát.

      Dậy sớm, lại bận rộn cả ngày, hẳn mệt lắm.

      Lông mi lẳng lặng rũ xuống, làn da trắng đến trong suốt, và tiếng thở đều đều nhè .

      Trần Chước cong môi, dựa lại vào ghế, lúc góc nhìn chỉ có thể dừng lại ở sau đầu Tiên Bối và mấy sợi tóc vểnh lên bên tai, bị nắng chiều nhuốm thành màu vỏ quýt sáng long lanh.

      Đường cong môi thu lại, lập tức trở thành đường thẳng mím chặt.

      Trần Chước nhớ tới những lời Viên Viên từng với mình trong thư viện ấy.

      ra sau đó, ấy cho rất nhiều chuyện về Tiên Bối.

      Đại khái là khoảng mười năm trước, khi đó Tiên Bối vừa mới lên cấp 2, nhập học vào trường trọng điểm ở thành phố với thành tích cực nổi trội.

      Cha mẹ của Tiên Bối ly hôn từ lúc ba tuổi, lý do là người cha ngoại tình…

      Sau khi ly hôn, mẹ Tiên vô cùng oán hận cuộc đời, và trút tất cả nỗi oán hận này lên người con , gần như cố chấp khát vọng trở nên nổi bật, xả giận cho mình.

      Hơn nữa bà còn là giáo viên Vật lý trường đó, cực kỳ nghiêm khắc.

      Chỉ cần liên quan đến học tập, tất cả các sở thích của Tiên Bối đều bị mẹ cấm đoán, phủ định sạch .

      hôm, Tiên Bối mang bạn học về nhà chơi. Khi về, bà mẹ giận ức chế được, mắng to mấy đứa bé ngay trước mặt Tiên Bối:

      [Phải thi đến top 50 của khối mới có tư cách chơi với con của ta! đừng có ảnh hưởng nó học tập!]

      Các bạn học uất ức thôi, lúc đến trường bắt đầu kể khắp, đụng được vào con của X.

      Từ đó Tiên Bối bị lập, dù xin lỗi vô số lần.

      Đôi lúc bất đắc dĩ, vất vả
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Vị thứ mười sáu

      Edit: Tiểu Lăng

      Đêm đó, Tiên Bối trằn trọc, sao ngủ được.

      Trong đầu cứ lên gương mặt cười rất mờ ảo, nhưng lại biết đó là ai.

      Gần ba giờ sáng, Tiên Bối vẫn tỉnh như sáo, có phỏng đoán lớn dần lên cách rệt trong lòng .

      Tiên Bối tự làm mình luống cuống, vội vàng sờ điện thoại bên gối, ấn mở, lên mạng tra…

      “Thích người là cảm giác như thế nào?”

      Bên dưới có rất nhiều câu trả lời đáp lại vấn đề, có phân tích theo từng gạch đầu dòng, cũng có cảm khái kiểu văn hoa dâng trào.

      Tiên Bối so với từng cái , càng so càng thấy ràng, mãi đến khi có câu trả lời thế này ---

      “Khi lòng nghĩ đến người và tra vấn đề này.”

      câu toạc ra, Tiên Bối lập tức cắn chặt ngón tay…

      thể nào…

      phải thích chủ cho thuê phòng của rồi chứ?

      Mới đến ở vài ngày, sinh ra ý nghĩ đáng xấu hổ như vậy với người ta rồi ư?

      Tiên Bối tuyệt vọng che mặt.

      Dần dần, hai bàn tay áp chặt hai gò má từ từ buông lỏng ra…

      Lúc tối…

      Lúc mới về…

      Người đàn ông mắt nhìn thẳng, cứ thế ôm vào tiệm trà sữa.

      Toàn bộ tế bào người đều có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa đến từ bốn phương tám hướng, nóng hơn cả đèn quang sưởi ấm xung quanh, Tiên Bối chỉ đành vùi mặt sâu vào hõm vai .

      Tiên Bối nghe thấy đủ loại giọng gọi Trần Chước là “ chủ”, có nữ có nam, nhưng trong giọng ai cũng đều có kinh ngạc.

      Nhưng Trần Chước lại vô cùng bình tĩnh, dường như cảm thấy có bất kỳ thứ gì ổn, lững thững mang lên tầng.

      Đến cửa phòng, Tiên Bối sớm biến thành con tôm luộc, cuộn tròn ở khuỷu tay nhúc nhích.

      Người đàn ông hỏi : “Dậy chưa?”

      Tiên Bối vội vàng ngẩng đầu, đôi mi như cánh bướm bị dọa sợ, chớp hai cái: “… Rồi, rồi ạ…”

      Giọng vẫn nho như thế, thổi ra chút khí nào.

      “Giọng vẫn chẳng có tý sức nào thế, dậy chưa đấy?” Hơi thở của người đàn ông gần như thế.

      Tiên Bối gật gật đầu.

      cố ý trêu : “Chưa dậy thế lại thêm hai vòng nhé?”

      Mặt Tiên Bối ửng đỏ, lắc mạnh đầu. Kiểu trung này, là quá kích thích… ngượng ngùng lại sợ hãi.

      Lúc này người đàn ông mới thả xuống, còn lấy đôi dép tai mèo tuyết trắng từ giá giày xuống cho . làm rất thuận tay, như thể họ ở chung với nhau lâu lắm rồi.

      +++

      Sáng hôm sau, Trần Chước ngồi trong gian làm việc, tay chống chân, mắt chăm chú.

      bàn trước mặt bày hai bức tranh, đều là khung giấy A4, nhưng vẽ hai nhân vật khác nhau.

      Phó chủ tiệm Chu rửa lọ sau lưng , thấy chủ nhà mình ngồi đó hồi lâu chẳng nhúc nhích, tò mò hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”

      Trần Chước quay đầu lại, ngoắc tay với người sau lưng.

      Chu – chân chó lập tức vui vẻ chạy qua, hỏi có gì cần làm.

      Trần Chước né người ra, để hai bức tranh đều lọt vào mắt Chu Thanh Thụ, hỏi: “Trông thế nào?”

      Chu Thanh Thụ: “Rất đẹp.”

      Trần Chước: “Cậu nhìn kỹ coi, ra được cái gì?”

      Chu Thanh Thụ cúi đầu, tập trung nhìn kỹ, sau 30 giây, bừng tỉnh ngộ ra, vỗ tay cái bốp: “À… Đây có phải là…”

      “Hửm?”

      “Dâu tây và xoài phủ sữa kem cheese của tiệm chúng ta ?”

      Trần Chước hài lòng gật đầu, vỗ vai : “Giỏi lắm, đúng rồi đấy.”

      “Vốn rất tượng hình mà, cậu vẽ à?”

      phải.”

      “Thế là bé chim hoàng yến kia vẽ sao?”

      “Gì?”

      “Người ở tầng…” Chu Thanh Thụ giương
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Vị thứ mười bảy

      Edit: Tiểu Lăng

      Trần Chước , Tiên Bối cắm đầu ngã xuống giường.

      Chôn mặt vào gối, rất lâu rất lâu, mãi đến khi ngạt thở, mặt đỏ bừng, mới chống người dậy.

      Trong đầu chỉ còn mỗi câu mà Trần Chước lúc vừa gặp kia, “Tôi còn tưởng đó là nhân cách hóa của ly trà sữa này.”

      Còn lúc bàn với về quyền chuyển giao nhân cách hóa loạt đồ uống gì đó, như lọt vào sương mù, chỉ biết gật đầu, đồng ý.

      Tuy cúi đầu, nhưng vẫn có thể chắp vá ra vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông từ trong giọng của .

      Nên, rốt cuộc, câu đó là có ý gì…

      Tại sao lại gọi bức ký họa của kia là bức tranh nhân cách hóa vị trà sữa mà thích nhất…

      Có đúng là ý… mà liên tưởng đến

      Có lẽ chỉ là trêu thôi? Chỉ vui đùa chút?

      Nhất định là như thế…

      Tiên Bối cong người, trở mình, ngửa mặt nhìn trần nhà.

      Tim lại ổn rồi, từ lúc biết người ấy, nhịp tim của chưa từng bình thường lần nào.

      Sờ điện thoại, muốn nhắn cho Viên Viên, tham khảo ý kiến của cậu ấy chút, cũng làm cảm xúc của mình.

      Nhưng mở khung chat ra, ngón trỏ lại dừng, cổ tay thả lỏng, điện thoại lại bị ném xuống bên gối.

      ra Tiên Bối rất , , rất thích vị khách mời đến xâm nhập vào cuộc sống khô cằn của này.

      Nỗi mong mỏi sợ hãi chợt cao chợt thấp này, cũng từng cảm thụ qua chút thời cấp ba.

      Đó là cậu trai cùng lớp, tóc húi cua, da lúa mì, cười rộ lên rất lóa mắt.

      Khi đó là vị khách độc hành trong lớp, nhưng mỗi lúc chiều đến là nam sinh này lại quấn lấy , muốn đưa về nhà.

      Giờ chuyển tiết phải tập thể dục, nữ sinh đứng trước trong hàng quay đầu lại. Kết quả nam sinh đó hoàn toàn quay người, tay làm động tác rất ra dáng, mắt lại nhìn , ánh mắt va vào nhau, cậu cười với , Tiên Bối sợ, vội vàng thu mắt lại.

      Ngay từ đầu, Tiên Bối vốn kháng cự, nhưng trong lòng lại cứ có chút mừng thầm, rốt cuộc cũng có người nguyện ý làm bạn với .

      Cảm xúc phá vách tường mà ra, là vào buổi chiều nam sinh tỏ tình với , chú nai con trong lòng chạy loạn suốt đêm.

      Mơ mơ hồ hồ, Tiên Bối tăng thêm chút hảo cảm với cậu. Mỗi ngày cậu đều ngại đạp xe lên núi, bên cạnh , lải nhải với . Dù cúi đầu gì, nhưng cũng ràng, đóa hoa trong lòng nở rộ.

      Nhưng tất cả kết thúc vào chạng vạng.

      Mặt trời chiều ngả về tây, như thường lệ, cậu nam sinh đưa về cổng chung cư.

      Từ trong phòng trực bỗng có bóng gầy quen
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. tinihh

      tinihh Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      88
      đọc truyện thấy thương chị nữ chính kinh khủng, chị này làm mik nhớ đến phim hoạt hình anime " dáng hình thanh" hôm qua mới xem. mong là hai chị sớm về chung nhà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :