1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Làm nô - Cuồng Thượng Gia Cuồng

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vanlydochanh

      vanlydochanh New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      :yoyo40::yoyo40::yoyo40: co len nhe nang truyen hay qua
      Momo1314 thích bài này.

    2. Duyet phu nhan

      Duyet phu nhan Active Member

      Bài viết:
      161
      Được thích:
      56
      VAO COMMENT UNG HO TINH THAN CHU NHA TIEP DAY :yoyo69::yoyo14:
      Momo1314 thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 20


      Đoạn đường này, quả nhiên làm bạn với huynh muội Trương gia, Trương Hoa kia còn nhiều lần vén màn xe gọi với sang Tân Nô.


      Huynh trưởng của nàng ta ở cạnh thấy muội muội quá lỗ mãng chỉ đỏ mặt ở bên khuyên can.


      Nhưng Vương Hủ lại thân, liên tục ở trong xe ngựa, im lặng lắng nghe đám người ồn ào.


      Lúc tới sơn cốc, Vương Hủ giống như chợt nhớ ra, lấy cái hộp trong ngực, nhàng ném trước mặt Tân Nô, sau đó xuống xe ngựa.


      Tâm Nô mở ra, nhìn thấy vòng ngọc mẫu thân lưu lại nằm vải bông mềm. Nàng vội lấy ra, nhìn kĩ chút, vòng ngọc việc gì.


      Lúc đó bởi vì xúc động tức giận, nàng suy nghĩ kĩ, nhưng bây giờ nghĩ lại. Dù Vương Hủ vô sỉ cũng tuyệt đối có đạo lí lấy đồ của ái thiếp. phải có phẩm đức, mà là cực kì kiêu ngạo, thủ đoạn bị oorin hư thế này, ngay cả hiệp khách đường phố cũng khinh thường làm.


      Nhưng... nếu phải vậy, sao vòng ngọc lại cổ tay Thân Ngọc? Hơn nữa ý của Di Quang phu nhân lúc đó là gì?


      Tân Nô đeo vòng ngọc lên cổ tay, khẽ cau mày, trong lòng giống như có sương mù che lấp, thấy lối ra.


      Lúc xe ngựa tiến vào địa giới của núi Vân Mộng. Con đường vốn rộng nay chật ních. Khắp nơi đều có người cầm sách vở ngâm thơ đọc thuộc lòng, giống như chuẩn bị khoe tài, khiến ân sư kinh ngạc phen.


      Nhưng mà đến ngã ba, xa phu am hiểu vị trí xung quanh Quỷ Cốc nhanh về phía đường mòn, quanh co vòng vèo hồi vào hậu viện của núi Vân Mộng.


      Lúc Tân Nô xuống xe, theo lệ cũ, đợi gia chủ dẫn đầu vào trước, nàng mới theo đuôi phía sau. Nhưng lúc vào tiền viện, trong lòng nàng càng nghi hoặc, dọc đường gương mặt người hầu đều lạ hoắc, phải là những người lúc trước nàng biết.


      Ban đầu Tân Nô chỉ nghĩ nàng bỏ trốn gây phiền hà cho nô bộc trong viện, nhưng lúc...những nô bộc mới này nhìn về phía nàng, vẻ mặt khác thường, ánh mắt đề phòng cảnh giác, giống như được dạy dỗ.


      Quan trọng nhất là, Uyển để cho nàng về căn phòng trong viện, mà sai Khải Nhi thu thập đồ đạc của nàng, tới phòng khách ở tiền viện.


      Nhưng phòng khách này là chuẩn bị cho những người dưới núi muốn xin học đấy, muốn nàng dọn tới đó là có ý gì?


      Đột nhiên Tân Nô nghĩ đến, mấy ngày trước đây đồng hành có vài chiếc xe ngựa hoa lệ, chắc là sĩ khanh công tử.


      Từ trước đến giờ Vương Hủ rất giỏi mua chuộc lòng người, chiêu đãi khách quý bao giờ đơn điệu, chẳng lẽ... muốn nàng...


      Bên tai mơ hồ vang lên bài tế ca ai oán, Tân Nô khẽ rùng mình cái ngẩng đầu thấy Khải Nhi bận rộn thu dọn đồ đạc, Tân Nô thẳng tới thư phòng Vương Hủ.


      Thư phòng của phụ thân là ở bên trong nhà giữa hậu viện, nơi có ánh sáng tốt nhất. Toàn bộ thư phòng đều dùng gỗ điêu khắc, đẹp mà thanh tĩnh, giá sách cao chạm tới nóc nhà. Lúc Tân Nô thích nhất là vào thư phòng phụ thân, bò lên thang lấy các thư tịch lớn .


      Nhưng mà Vương Hủ lại vứt bỏ thư phòng Tân Tử cần, mở thư phòng khác.


      thực tế, Vương Hủ đối với tất cả những thứ từng là của gia chủ Tân Tử, có loại căm hận nên lời, cho nên sau khi kế thừa Quỷ Cốc, càng hận thể đem toàn bộ dấu vết của gia chủ tiền nhiệm xóa sạch.


      Thậm chí sau khi phụ thân chết, còn được mai táng bên mộ mẫu thân, mà mang về quê an táng. Lúc trước sau khi nàng và lão bộc bỏ trốn, về căn nhà cũ ở quê, cũng là để bái tế mộ phần phụ thân.


      Nhưng lúc nàng bái tế, lại phát bên mộ phụ thân còn có ngôi mộ khác.


      Nhìn phải mộ mới, nhưng được làm cỏ cẩn thận, mộ bia rêu xanh chứng tỏ mất lâu, chữ mộ cũng mờ nhìn .


      Chỉ có ngôi mộ vô danh và mộ của phụ thân nằm song song chỗ. Nàng lúc ấy tò mò hỏi lão bộc, nhưng lão bộc cũng biết phần mộ đó là người phương nào.


      Tới thư phòng, Tân Nô vội vàng thu hồi suy nghĩ, đứng chờ trước cửa, đợi người bên trong thư phòng ngẩng đầu lên.


      Thư phòng của Vương Hủ giống với phụ thân, trí nhớ rất tốt, đọc qua lần là quên, vì vậy bớt chút "vi biên tam tuyệt" (*) cần cù, những sách kia ngoại trừ để trưng bày, sau khi xem hết lượt được cất vào hòm gỗ, rồi đống ở bên. Nhìn chỉ giống như nhà kho lớn chứ khí của thư phòng.


      (*): Khổng Tử đọc kinh Dịch đến mức làm lề sách bị đứt ba lần(Lề sách: ngày xưa dùng dây xâu các thẻ tre.)

      Đại ý của câu này là dùng để chỉ người chăm chỉ học hành.


      Lúc này ở cửa ra vào chất đống những phiến trúc phơi khô, thư đồng ở cạnh cửa thành thục cắt da trâu thành miếng dài rồi xâu phiến trúc thành thẻ tre. gã thư đồng khác xếp thẻ tre, đặt lên bàn để Vương Hủ viết. Đợi khi viết xong cuốn, mới ngẩng đầu nhìn Tân Nô khuỵu gối trước cửa hỏi: "Chuyện gì?"


      Tân Nô đứng thẳng tắp, cắn cắn bờ môi hỏi: "Xin hỏi gia chủ, vì sao lại chuyển ta tới phòng khách ngoại viện?"


      Vương Hủ phất phất tay, hai gã thư đồng khom người lui ra. Lúc này mới buông bút, xoay cổ : "Tới xoa bóp giúp ta."


      Trong lòng Tân Nô có việc suy nghĩ, càng thêm chắc chắn chuyển nàng , chính là có tâm tư bất chính. Tuy rằng lường trước việc nàng bị bắt lại, nhất định phải chịu trách phạt, nhưng nếu bắt nàng... qua đêm...cùng các công tử kia...


      Tưởng tượng như vậy lực tay của nàng mạnh thêm. Dù sao nàng cũng khổ luyện võ nghệ, xoa bóp kiểu này quả thực khiến Vương Hủ chau mày, tóm lấy tay nàng từ phía sau kéo vào trong ngực.


      "Sức lực lớn như vậy, là muốn ám sát ta sao?"


      Tân Nô trừng mắt nhìn , chỉ cảm thấy nếu có thể giết tên nhãi này, cũng là chuyện tốt, gằn giọng : "Nếu ngày như vậy, cầu gia chủ thưởng cho nô tì được tự do, còn thỉnh người đào cái hố, chớ để cùng huyệt!"


      Vương Hủ híp mắt nhìn nàng, thần sắc khó đoán, cuối cùng buông lỏng : "Lòng dạ khó lường, mở miệng suy nghĩ, khó thành vật báu!"


      Tân Nô nâng cao đầu, : "Nô tỳ phải trượng phu, tất nhiên cần phải quý như châu báu, là tiện nô mà thôi, cần chi phải thao lược giống đệ tử gia chủ?"


      Vương Hủ chẳng buồn tranh chấp với nàng. Thiếu nữ trong ngực phải kẻ ngu dốt, rất có ánh mắt, trước mặt còn ra vẻ khiêm tốn kính cẩn nghe theo, lúc giống như tiểu mèo hoang vươn móng vuốt nhe nanh, thăm dò điểm mấu chốt của .


      Đưa tay nhéo vành tai nàng, lại để thẻ tre vừa viết xong ra trước mặt nàng, đây là cáo thị chiêu mộ đệ tử lần này của Quỷ Cốc, với nàng: "Năm nay Quỷ Cốc tăng thêm nữ viện, tuyển số nữ đệ tử tài học, ta thấy nàng ở trong viện rảnh tới mức buồn chán, nên xếp nàng ở cạnh những nữ đệ tử kia cùng nhau dự thi. Nếu có tài học, được vào thư viện, còn nếu ngu ngốc cứ thành thành mà bổ củi múc nước ở hậu viện nhé!


      Giọng điệu của Vương Hủ nhàng, hai mắt Tân Nô lại mở lớn.


      Phải biết, từ thời Đát Kỷ tới giờ. Nữ tử tham chính chính là mầm tai vạ. Cho dù nữ tử quý tộc thích đọc sách cũng thể quá mức, nếu bị người khác phỉ nhổ. Về phần công học đừng đến bóng dáng nữ tử. Mà ngay cả Khổng phu tử còn chưa từng thu nhận nữ đệ tử!


      Đề nghị vớ vẩn bậc này nếu để đám nho sinh biết được, chỉ sợ mấy bướu thịt trong bức họa Quỷ Cốc Tử lại tăng thêm mấy cái rồi.


      Đề xuất của Vương Hủ chưa bao giờ bị thất bại.


      Lúc Tân Nô vào viện, phát nam đệ tử và nữ đệ tử cách nhau xa, chỗ này có nữ tử vào ở.


      "Tân Nô tỷ tỷ!" Trương Hoa cũng vừa đến, thấy Tân Nô xuất ở cửa ra vào, hưng phấn nhào tới.


      Trong đội ngũ, những nữ quyến cùng rất nhiều, thậm chí có vài nữ tử biết từ đâu nghe được tin Quỷ Cốc thu nữ đệ tử, có ý mộ danh mà đến. Cho nên viện dành cho nữ đệ tử này hề vắng vẻ.


      Ngoại trừ Trương Hoa, còn có mấy nữ tử mặc xiêm y hoa lệ, nhìn xuất thân chắc tầm thường, ngồi bên đánh giá Tân Nô.


      Nhưng thiếu nữ dáng vẻ thanh nhã trong đó chủ động làm quen với Tân Nô: "Lại có thêm vị tỷ tỷ nữa, ta là Quy Khương người nước Tề, xin hỏi tỷ là..."


      Tân Nô thi lễ : "Ta... họ Tân..." Chẳng biết tại sao nàng có chút xấu hổ khi tên của mình. Lúc phụ thân qua đời, nàng còn , vì để dễ nuôi, cố ý đặt tên. Có mỗi nhũ danh "Nô nhi" hàm ý trừ tà trừ bệnh.


      Đợi sau này, theo thói quen gọi là Tân Nô. Cái này cũng sao, nhưng bây giờ nhắc tới danh tự lại cảm giác mình bị coi .


      Bởi vì nhiều nữ tử có tên, Quy Khương hỏi tiếp. Chỉ hỏi tuổi tác, Tân Nô lớn tuổi nhất, mười tám, mà phần lớn nữ tử khác mới mười bốn mười lăm.


      Có Quy Khương dẫn đầu, chúng nữ tử nhanh chóng quen thuộc rồi chuyện phiếm.



      Nhưng Cơ Oánh nước Ngụy lại kiên nhẫn, nàng ta chính là muội muội của Cơ Khương - được nhận làm nghĩ nữ của Ngụy Vương, bởi vì tỷ tỷ vào cung, phụ thân vô cùng kì vọng vào hai nữ nhi còn lại, lúc ở Đại Lương nghe tin Quỷ Cốc nhận nữ đệ tử, muốn sau này Cơ Khương gả vào nước thần, để hai nữ nhi cùng gả với thân phận cơ thiếp, giúp đỡ Cơ Khương, cũng có thể bày tính phen.


      Lúc này các thiếu nữ ríu rít chuyện, Cơ Oánh vui : "Ngày mai sơ tuyển, lần này Quỷ Cốc chỉ tuyển bốn nữ lang, nhưng trong phòng có tám người, các vị dụng tâm chuẩn bị, còn ồn ào ngớt, là muốn ngày mai dọn dẹp hồi phủ sao? Quỷ Cốc quá mức sơ sài, vì sao thể để mỗi người phòng, ta còn muốn tập trung xem thêm vài quyển sách!"


      Tác giả có lời muốn : Mỗi sáng thứ bẩy máu lên não đủ, chỉ mong hôm nay bị ù tai. Hôm qua lúc mười hai giờ, số lượng từ đủ đành phải giữ bản thảo, sáng sớm bù lại, rốt cuộc có thể lên giường ngủ bù, lát nữa làm ~~ mọi người
      yuki0129, levuong, Nhatchimai27 others thích bài này.

    4. Duyet phu nhan

      Duyet phu nhan Active Member

      Bài viết:
      161
      Được thích:
      56
      :yoyo69:
      Momo1314 thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 21


      Lời vừa dứt, khí vui vẻ trong phòng nhạt dần.


      Mọi người gì, từng người trở về sạp của mình. Có mấy vị quý nữ sai người giương bình phong ngăn cách với mọi người, từng người ngồi xem thư tịch.


      Nhìn người khác chuẩn bị, Tân Nô vốn ở trong cốc lâu năm bỗng trở tay kịp.


      Tuy nàng thưở được học chữ, nhưng thời điểm tốt nhất để học lại có lương sư chỉ bảo, coi như là mất gốc. Đọc trộm được vài cuốn sách, phần lớn là những cuốn du kí mà tên nhãi Vương Hủ kia bày ra, phân nửa là có tác dụng gì. Ngược lại những sách tiêu chuẩn bị ném trong rương, còn dùng khóa đồng khóa lại.


      Bây giờ Vương Hủ đột nhiên thi ân, vứt nàng vào trong đám nữ tử cùng nhau dự thi, mặc dù trong lòng nàng giống với các mĩ nhân kia muốn làm nữ đệ tử Quỷ Cốc, nhưng mà nàng nàng hiếu thắng.


      Từ , lời phụ thân dặn dò vẫn quanh quẩn bên tai, nếu có thể vượt qua cuộc thi, coi như là phụ lòng người, hơn nữa đường đường chính chính thông báo cho thế nhân, nàng là nữ nhi của Quỷ Cốc Tân Tử, mà người ngồi cao ra vẻ đạo mạo kia, chỉ là tên gia nô phản chủ mà thôi.


      Thế nhưng, các nữ lang kia chuẩn bị đầy đủ còn nàng chỉ có cuốn sách mà Trương Hoa cho mượn. Sống bao nhiêu năm trong Quỷ Cốc nàng cũng biết sơ tuyển thi những cái gì, trong lòng thấp thỏm yên, đêm ngủ, nhanh chóng tới ngày thứ hai.


      Nơi thi tuyển, là Khê Viên. Sân dọn sạch lúc này bày ghế ngồi, dòng suối tự nhiên chia sân vườn ra làm hai ngăn cách hai bên nam nữ dự thi.


      Những nam tử đến đây cũng nghe lần này Quỷ Cốc Tử nhận nữ đệ tử, lúc đầu còn hoài nghi tin vào tai mình, chỉ cảm thấy chuyện kì quái như vậy sao lại xuất ở trong Quỷ Cốc?


      Nhưng sau khi nhìn thấy tám mĩ nữ đầu đội mũ sa rộng vành được tì nữ dìu vào trong sân, từng người từng người ngồi ghế, những nghi kị trong lòng đám nam tử cũng tan thành mây khói rồi.


      "Vô cùng hoang đường! Chúng ta là trượng phu đỉnh thiên lập địa, nhất định sau này làm nên nghiệp lớn, há có thể bái sư học cùng đám nữ tử vô tri này? Phu tử ở Quỷ Cốc muốn nhục nhã chúng ta sao?" Mấy vị công tử quần áo hoa lệ tức giận đứng dậy, trợn mắt với lão giả gầy gò đước trước bục giảng.


      Ai trước quan trọng, ngược lại là tiếng lòng của đám nam tử, mặc dù mấy người còn lại xúc động như đám công tử đứng lên kia, nhưng cũng châu đầu ghé tai, mặt cam lòng, trừng mắt nhìn mấy vị mĩ nhân ngồi bên kia.


      khí trong Khê Viên nhất thời căng thẳng, đám nữ lang sợ hãi, có người nhát gan, thân thể khẽ run, bất an dựa sát vào người tì nữ.


      Ngược lại Tân Nô chẳng cảm thấy có gì đáng sợ. Thằng nhãi Vương Hủ kia dám đăng đàn thiết giảng, có sách lược vẹn toàn để ứng phó với những kẻ gây náo loạn thế này.


      Nàng nhận ra lão giả kia, là Tổ Chương, vốn là đệ tử của phụ thân, nhưng bời vì khéo léo, nên phụ thân thích. Sau khi Quỷ Cốc đổi chủ, lại làm môn hạ Vương Hủ, đầu đầy tóc trắng lại cam tâm tình nguyện nhận thức thanh niên tóc đen làm phu tử.


      Nhưng hoàn toàn mê muội, giỏi xảo biện, cho nên là trong số những đệ tử của Quỷ Cốc rời núi, ở lại trong Cốc giúp sư phụ dạy...những đồng môn mới nhập học.


      Lúc đám nam tử đứng dậy trợn mắt quát hỏi, vẫn ngồi xếp bằng, gõ gõ cái gậy lên bàn, mắt điếc tai ngơ, đầu cũng nhúc nhích.


      Đợi đến lúc mấy nam tử dưới đài mắng mỏ xong, vị tượng đất này mới giật giật khóe miệng, giọng khàn khàn hỏi: "Có thương nhân mang ngô qua ba cửa vào thành, cửa đầu bị thu , cửa thứ hai bị thu , cửa cuối cùng lại bị thu , còn lại đấu rưỡi. Hỏi ban đầu vị thương nhân đó có bao nhiêu ngô?"


      Chất vất có lời đáp, khiến đám nam tử tức giận bó tay.


      Đứng đầu là vị công tử nước Vệ, nghe quả sững sờ cau mày hỏi: "Tôn giá cái gì? Ta nghe ?"


      Tổ Chương phất phất tay, sai thị đồng viết câu hỏi ra thẻ tre phân phát cho đám nam nữ, rồi với vị đầu lĩnh nước Vệ kia: "Ngươi xem, có tất cả bao nhiêu ngô?"


      Nước Vệ tuy là tiểu quốc, nhưng các vị công tử đáng ngưỡng mộ há có thể làm việc mua bán ngũ cốc tầm thường? Trong lúc nhất thời cảm thấy thị vệ của ba cổng thành đáng hận, tự dưng cắt xén ngô của thương nhân? chỉ biết trợn tròn mắt, bắt đầu tính toán. Dứt khoát ném thẻ tre trong tay xuống, bực tức : "Vì sao tôn giá lại cố ý sang chuyện khác? Hôm nay bắt chung ta dự thi cùng đám nữ tử là sao? Sĩ khả sát bất khả nhục! Hôm nay ràng, ta lật tung bục giảng của Quỷ Cốc các người!"


      Tố Chương ho khan, thân thể gầy gò lay động mãnh liệt, tiếng ho mạnh tới mức tất cả mọi người ở đây cũng cảm thấy phổi đau đớn.


      Đúng lúc này, vị lão sư khạc ra cục đờm phun thẳng về phía công tử áo gấm kia!


      Vị công tử vừa bị ba thị vệ làm cho quay cuồng phòng bị, dù cố gắng lùi về sau, nhưng vẫn dính ít. Công tử nước Vệ đưa tay về phía sau với tùy tùng: "Kiếm đâu? Mang kiếm ra? Ta muốn giết lão già này!"


      Lúc này lão giả giống như ăn được đan dược thần kì, trợn tròn mắt, mạnh mẽ chửi lớn: "Khảo nghiệm dành cho trẻ con thế này mà giải được, còn dám tự xưng trượng phu? Môn hạ dưới trướng Quỷ Cốc người nào cũng có kiến thức, nếu thông minh, sao có thể hiểu thấu được huyền diệu trong lời ân sư giảng? Ngươi ngay cả cửa thứ nhất còn vượt qua, còn ở đó so đo ngồi cùng bàn với nữ tử? Nếu ta là ngươi, lúc này lấy tay áo che mặt, xuất cốc, ăn thêm mấy chén ngô, để đầu óc mở mang ra chút, khỏi ganh đua ưu khuyết điểm với các tiểu thư!"


      Người đương thời chú trọng đạo nghĩa. Lão giả kia tuy năng thô tục, nhưng dù sao cũng là người lớn tuổi. Nghe có học tử bái hiền sĩ, lúc phỏng vấn ở trước mặt mọi người bị phu tử thóa mạ, tránh, mỉm cười nhẫn nhịn, cố gắng chịu nhục, là giai thoại truyền thế, nổi danh phẩm đức hiền lương được lấy đó làm gương.


      Thế nhưng biểu của vị công tử kia lại đúng mực. Vốn đến đây xin học, lại hô hào quát lớn, còn muốn rút kiếm đâm trưởng giả, giống người có tu dưỡng đức hạnh.


      Đúng lúc này, nam tử mặc mặc y phục đỏ vẫn đứng im lặng ở bên cạnh đột nhiên : "Mùa xuân tháng ba, Công tử nước Vệ đến bái sư ở Quỷ Cốc, giải được đề mục, phẫn nộ rút kiếm đả thương người..." Ngay lúc mở miệng, vị nam tử khác cũng mặc y phục đỏ nhanh chóng ghi chép vào thư tịch.


      Những môn sinh có chút kiến thức ở đây đều chú ý tới hai người kia, lập tức thầm hít hơi khí lạnh.


      Mặc trang phục đỏ chính là quốc phục của vương thất nước Chu. Hai vị nam tử này đều mặc lễ phục nước Chu, ô trâm khắc dấu sử quan gài tóc kia chỉ lưu hành trong vương thất.


      "Ta nhận ra người kia, chính là sử quan thân cận bên cạnh thiên tử, nếu bị nhớ ghi vào quan sử, chỉ sợ tiếng xấu muôn đời!"


      Có môn sinh từng theo phụ thân vào triều bái kiến thiên tử, nhận ra được thân phận nam tử vừa mở miệng kia, lập tức khiến mọi người ở đây cả kinh hít hơi ngưng thần, giống như thiên tử đích thân tới, ngồi nghiêm chỉnh, dám có ý định làm điều dại dột.


      Tuy triều Chu suy thoái, nhưng ảnh hưởng của vương thất vẫn còn, bằng sao ba nước Triệu-Ngụy-Hàn phân nước Tấn ra cũng khẩn cầu Chu Vương phân vị phong hầu rồi. Lúc này sử quan của thiên tử ghi chép lại , thể khiến người kiêng kị ba phần.


      Phàm là người xuất nhập Quỷ Cốc, đều có khát vọng to lớn, nếu cẩn thận bị sử quan ghi lại những sai lầm vào sử sách, đúng là thể rửa sạch vết nhơ rồi.


      Cho nên lúc vị công tử nước Vệ nhận thức được tình hình, gương mặt tái nhợt, thân thể lung lay, bàng hoàng bất lực nhìn bốn phía.


      Nhưng lúc này nhìn, những người lúc trước theo kháng nghị chẳng biết từ lúc nào lặng yên ngồi xuống, nguyên đám ngồi yên chăm chú nhìn thẻ trúc trong tay, dùng tinh lực suốt đời mà tính toán những đấu ngô mà ba thủ vệ thành kia ăn hối lộ.


      Thực lực của Quỷ Cốc Tử quả danh bất hư truyền! Chỉ là vòng sơ thí môn đồ mà thôi, lại có thể mời được sử quan vương thất ghi chép. Nếu có thể bái sư dưới danh nghĩa, còn lo gì tiền đồ sau này?


      bao lâu sau có người tới với vị công tử đứng ngốc ở bên kia, vị công tử vốn kiêu ngạo ngang ngược nghe xong biết tại sao vẻ mặt giống như phụ mẫu chết theo người vừa tới ra khỏi Khê Viên.


      Mà ghế ngồi của lập tức được mang , trong lòng mọi người thầm hiểu từ nay về sau vị công tử đó vô duyên với Quỷ Cốc rồi.


      Lập tức, toàn bộ Khê Viên vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều nhíu mày tính toán theo đề mục thẻ trúc.


      Cái này chắc là nội dung quan trọng, phải ai cũng có thể lĩnh hội, cho dù đọc đủ thi thư, cũng tính toán được. Đề mục này hóc búa, cũng có rất nhiều người tính ra được.


      Tân Nô cũng là trong số đó. Phụ thân trọng văn, giỏi tính toán, nàng cũng chưa học qua cái này. Mặc dù mấy năm ở trong hậu viện, nhưng ngũ cốc cũng phân biệt được, hơn được vị công tử nước Vệ kia.


      Vì vậy mười ngón tay mảnh khảnh lướt qua lướt lại lần vẫn tính ra.


      Thế nhưng mà Cơ Oánh ở bên cạnh vẻ mặt lại thong dong, cầm thăm trúc, bấm đầu ngón tay, tính toán, bao lâu sau, thoải mái ngồi yên ngay ngắn ghế.


      Nàng ta tính nữa, những cũng vội vã đứng dậy, trái lại chờ bốn năm nam tử bên kia đứng dậy trình đáp án, mới chậm rãi nhấc bút viết mấy chữ, sau đó giao cho tỳ nữ trình lên cho mình. đúng là hiển sơn lộ thủy.


      Tổ Chương nhìn đáp án của Cơ Oánh, nhàng gật đầu, sau đó đưa thẻ bài đại biểu thông qua cho tỳ nữ của Cơ Oánh.


      Chỉ chốc lát sau Trương Hoa cũng trình đáp án, vẻ mặt vui mừng nhận thẻ bài. bao lâu sau, người trong Khê Viên bớt nửa, có người là thông qua sơ thí, có người thất bại mà về, bởi vì viết sai đáp án, giống như công tử nước Vệ kia, lập tức đóng gói đồ đạc mà xuất cốc.


      Cuối cùng, bên nhóm tiểu thư chỉ còn mình Tân Nô chưa giao đáp án. Thẻ trúc trong tay nàng bị mồ hôi che phủ, giữa trưa ánh mặt trời thiêu đốt cơ thể nàng, gương mặt trong mũ sa cũng đỏ bừng, nhưng nàng vẫn ngồi yên nhúc nhích nhìn chằm chằm thẻ trúc trong tay...


      Ngược lại có nơi, ánh mặt trời chiếu đến, đẹp và vô cùng yên tĩnh.


      Trong đình nghỉ mát ở lưng chừng núi cách Khê Viên xa, nam tử mặc trường bào màu đen, nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi ghế, qua khe hở hàng cây tốn chút sức nhìn tình hình dưới Khê Viên.


      Bạch Khuê vừa đưa tới trang sức cực phẩm kính cẩn ngồi bên, cẩn thận nhìn sắc mặt sư phụ : "Ân sư muốn thưởng cho Tân Nô, sao ra câu đố đơn giản chút? Nếu Tân Nô đáp được, chẳng phải là mất hứng?"


      Vương Hủ dùng ngón tay thon dài khẽ niết khuyên tai ngọc, đếm xỉa tới mà nhìn tỉ lệ hoa văn, lúc lâu mới : "Chính là muốn nàng mất hứng... Thê thiếp của ngươi tuy nhiều, nhưng toàn những người ngoan ngoãn. Cho nên biết những nữ tử tính cách quật cường, 'hợp ý' chỉ là chiều hư nàng thôi. Ngược lại ta muốn nàng biết , trời đất rộng lớn, nàng bé tới mức nào! Hợp ý? bằng khiến nàng nhận ra khuyết điểm của mình!"


      Lời tàn khốc, khiến Bạch Khuê run lên, trong lòng biết tuy bản thân tâm tư tinh tế, nhưng vẫn vô lễ, đoán sai tâm ý ân sư.


      Đồng thời cũng thầm đồng tình với vị mĩ nhân bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời kia. nữ lang thông minh, lại gặp được gia chủ có tính tình thất thường như vậy...


      Đúng lúc này, Tân Nô vẫn luôn ngồi im, đột nhiên đứng dậy.


      Tác giả có lời muốn : Nếu có người hỏi, đoạn lịch sử mà sử quan ghi chép kia ở đâu? Cuồng Tử đáp: Bị Tần Thủy Hoàng dùng mồi lửa thiêu hết rồi ~~~
      yuki0129, levuong, Nhatchimai27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :