1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật kí theo đuổi vợ của chàng đầu bếp - Yên Bán Căn [Full + Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhokkonjunhok

      nhokkonjunhok Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      222
      Tu dễ thương ghê. Thanks Editor nha làm việc siêng năng chăm chỉ. :yoyo12:
      Yuurei Bana thích bài này.

    2. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Truyện dễ thương ghê á. Tks nàng edit nha đợi chương mới ing~~~~
      Yuurei Bana thích bài này.

    3. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 21: Du lịch.
      Edit: Yuurei Bana.

      Giang Hạ đứng ở ngoài cửa phòng 501, rối rắm lúc lâu mới đưa tay gõ cửa.

      Lúc Trình Dật Tu tới mở cửa, tay trái giơ cao. Giang Hạ liếc mắt liền nhìn thấy ngón giữa của bị cứa, chảy máu.

      “Tay sao thế?” căng thẳng hỏi.

      “Vừa rồi cẩn thận cắt vào tay.” nghiêng người để vào, “Có phải đói hay ? Đợi lát, lập tức xong.”

      xong về phía phòng bếp, Giang Hạ sau lưng , “ dán băng keo cá nhân trước .” Mặc dù miệng vết thương sâu, nhưng mà cũng thể mặc kệ.

      đứng trước bếp, quay đầu lại với : “Ngăn tủ phòng khách có hòm thuốc, bên trong có băng keo cá nhân, em giúp cầm cái.”

      Giang Hạ ồ tiếng, ra phòng khách tìm được băng keo cá nhân đưa cho .

      tắt bếp, đưa tay bị thương đến trước mặt . “ tự làm tiện, em giúp .”

      Giang Hạ thấy ngày thường có vài phần sắc bén, lúc này có chút yếu ớt, thậm chí bộ dáng mang theo ủy khuất. Điều này làm hơi mềm lòng, xé băng keo cá nhân, cúi đầu cẩn thận thay dán, dặn dò: “Đừng để dính nước.”

      hài lòng nhìn ngón tay mình bị nắm, “Dính nước cũng sao. Trước kia lúc học việc, ngày nào mà bị cắt vào tay.”

      Nghe như thế, Giang Hạ mới phát ngón tay có rất nhiều vết thương. Ngón cái và ngón trỏ còn có vết chai dày. tự chủ được sờ sờ, rất thô ráp.

      Trình Dật Tu nắm tay , “Có phải rất khó coi hay ?”

      lắc đầu, hoảng loạn rút tay trở về. Liền nghe : “Chuyện tiền thưởng giúp em giải quyết, bây giờ phải là em nên nghe cầu của sao?”

      Giang Hạ xoay người nhìn nồi bếp, cố ý đổi chủ đề. “Hôm nay nấu gì thế?”

      Trình Dật Tu hiểu ý của , cười, “Cháo cá.”

      cầm bát đến múc cháo, tiếp tục : “Đợi tiệc cưới hết bận, có phải em được nghỉ ngơi hai ngày hay ?”

      Giang Hạ ừ tiếng.

      “Hai ngày đấy cùng , cầu này có được ?”

      đâu thế?”

      rồi em biết.”

      “Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

      Trình Dật Tu nhíu mày nhìn , “Sao thế, sợ ăn em à?”

      Giang Hạ đỏ mặt tránh ánh mắt , “ phải. Lúc nghỉ ngơi, có khả năng tôi thăm ba mẹ.”

      “Vậy cùng em.”

      vội : “, cần!” thăm ba mẹ, theo làm gì?

      Trình Dật Tu trầm mặc, đem cháo bưng lên bàn.

      Hai người ngồi đối mặt, đột nhiên bầu khí im lặng làm Giang Hạ hơi luống cuống, cháo cá trơn mềm hấp dẫn muốn ăn. Vụng trộm liếc nhìn , chỉ thấy căn bản chưa ăn cháo, dựa vào ghế sô pha, hai mắt sâu xa nhìn chằm chằm .

      bị nhìn chằm chằm được tự nhiên, chột dạ : “ nhìn tôi làm gì?”

      “Làm người phải giữ lời.”

      Giang Hạ cầm cái muỗng trong tay quấy quấy, cũng cảm thấy mình giữ lời rất đáng xấu hổ. Nhưng mà muốn cùng đơn độc ra ngoài hai ngày, cảm thấy xảy ra chuyện gì đó. Loại dự cảm biết này làm hốt hoảng.

      Thấy mãi lên tiếng, Trình Dật Tu thở dài, có bức . “Thôi, nhanh ăn cháo , nguội có vị tanh.” xong đẩy bát cháo của mình tới trước, “Cái này mang về đưa cho Hứa Lôi.”

      ăn à?”

      mất mát liếc cái, “ đói.”

      Giang Hạ bị ánh mắt nhìn trong lòng mềm nhũn, bật thốt lên: “Hay là tôi gọi điện thoại với ba mẹ tiếng, lần sau thăm bọn họ…”

      “Được.”

      trả lời quá nhanh, làm Giang Hạ có cảm giác bị lừa gạt. Nhưng mà lời ra khỏi miệng, cũng thể đổi ý lần nữa. Trong lòng có tức giận vì bị trêu đùa, ăn sạch bát cháo, liền rời bưng bát kia mang về cho Hứa Lôi.

      Trình Dật Tu đưa đến cửa, lập lại chiêu cũ cầm tay nắm cửa, vây ở trong khe hở giữa và cánh cửa. Chậm rãi dựa vào gần, làm khe hở ngày càng , cho đến khi tim hai người sát vào nhau.

      , lại muốn làm gì?” Giang Hạ sợ bát cháo trong tay rơi, chỉ có thể đẩy bằng tay.

      Căn bản đẩy được.

      cúi đầu xuống, nghiêm túc : “ chỉ muốn cho em biết, nếu như thực muốn làm gì em, bây giờ có thể làm được, căn bản cần tìm lý do dẫn em ra ngoài, cho nên em cần phải lo lắng.”

      Giang Hạ bị trúng tim đen, hơi lúng túng. Lúc này cửa phía sau bị mở ra, vội vàng lui ra ngoài.

      chỉ muốn cùng em nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn. Em suy nghĩ chút, ngày mai cho câu trả lời chắc chắn. Nếu quả muốn , cưỡng cầu.”

      Giang Hạ ừ tiếng, xoay người lên lầu. Vừa rồi dường như thấy được trong mắt thất vọng.

      Vì sao lại thất vọng? Bởi vì đồng ý luôn, hay là bởi vì hiểu lầm suy nghĩ của ?

      Trình Dật Tu đứng ở cửa nhìn lên lầu, cho đến khi nghe thấy lầu đóng cửa, mới thở dài đóng cửa vào nhà.

      Vừa rồi vội vàng tránh cái ôm của , làm người ta rất thất vọng!

      Giang Hạ lên lầu, đem bát cháo gần nguội đưa cho Hứa Lôi.

      “Em ăn ở lầu dưới rồi sao?” Hứa Lôi hỏi, “Chị nghe thấy hai người chuyện ở hành lang, cái gì mà suy nghĩ hay suy nghĩ, là chuyện gì?”

      Giang Hạ ngồi ghế sô pha, ôm gối ôm vào lòng.

      có gì, chỉ là đầu bếp Trình hẹn em chơi hai ngày, bảo em suy nghĩ xem có muốn hay .”

      Hứa Lôi nghe thấy cháo cũng ăn, nhảy đến ghế sô pha chen lấn với Giang Hạ. “Cuối cùng ta cũng hẹn em?”

      Giang Hạ nghe lời này thấy có gì đó đúng, “Gì mà cuối cùng cũng hẹn em, chẳng lẽ ấy nên hẹn từ sớm rồi?”

      Hứa Lôi thấy mình lỡ miệng, vội vàng sửa: “ phải vậy, ý của chị là ta hẹn em đâu?”

      biết, bảo là muốn nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn, chỗ nào.”

      Hứa Lôi khoa trương kêu tiếng, “Ha! nghĩ tới đầu bếp Trình vẫn là thiếu niên, lại muốn nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn!”

      Giang Hạ tức giận đem gối ôm ném về phía ấy, “Chị gào cái gì!” Lầu lầu dưới cách nhau cái trần nhà, phòng cũ lại cách kém. Nếu để nghe thấy các nghị luận về tốt.

      Hứa Lôi tiến đến bên cạnh , “Chao ôi, em nghĩ thế nào, có hay ?”

      hay , đây là vấn đề. Nhưng mà dường như có lựa chọn, dù sao cũng đồng ý rồi.

      “Em gọi điện thoại cho ba trước, vốn định đợi nghỉ phép về thôn gặp bọn họ.”

      Hứa Lôi thúc giục , “Mau gọi mau gọi, đừng để đầu bếp Trình đợi quá lâu!”

      Giang Hạ nhìn đồng hồ, mười giờ, chắc ba mẹ ngủ. “Qúa muộn, ngày mai em gọi.”

      Hứa Lôi nháy mắt với , “ hai ngày, có phải ngủ ở bên ngoài đêm hay ?”

      Giang Hạ biết ấy nghĩ gì, tức giận liếc ấy cái.

      Kỳ cũng nghĩ tới vấn đề này, cho nên vừa rồi ở dưới lầu kiếm cớ . Nhưng mà trong lòng mơ hồ vì được mời mà vui vẻ. Dường như chán ghét

      ********

      Ngày hôm sau Giang Hạ gọi điện thoại cho ba, chỉ muốn cùng đồng nghiệp chơi hai ngày. Ba Giang vui vẻ đồng ý, còn bảo chơi vui vẻ, vì vậy cuối cùng lý do cũng có - - nếu như ba Giang kiên trì bảo về thôn, có thể lấy lý do này từ chối Trình Dật Tu, cũng có thể bóp chết ngọn lửa trong lòng mình.

      Tiếp tục bận rộn vài ngày, tiệc cưới số mười tám kết thúc, nhân viên phòng yến hội thở phào nhõm. Cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi!

      Ngày mai Giang Hạ có thể nghỉ phép, buổi tối lúc Trình Dật Tu bảo đến ăn khuya, cố ý dặn dò mang vài bộ quần áo tắm rửa và đồ cần thiết. Bởi vì chỗ đó tiện mua đồ.

      Hứa Lôi hỏi chỗ nào, Trình Dật Tu chỉ là nơi hẻo lánh , ra các cũng biết.

      Sau khi trở lại lầu sáu, Giang Hạ lấy túi du lịch chuẩn bị hành lý. chỉ lấy ra mấy bộ quần áo, dù sao chỉ ở đêm, mang nhiều rất mệt.

      Hứa Lôi ngồi giường nhìn thu dọn, vừa ăn khoai tây chiên vừa nhắc nhở: “Mang theo khăn lông chưa? Kem đánh răng bàn chải đánh răng, kem dưỡng da? Trời nóng nực dễ có muỗi, mang cả thuốc xịt muỗi nhé?”

      Giang Hạ gật đầu, chạy tới tủ trong phòng vệ sinh lấy những thứ đó.

      Giang Hạ vừa , Hứa Lôi nhảy từ giường xuống, nhìn thoáng qua phòng vệ sinh. Thấy nhón chân lục tìm đồ, rất nhanh lấy ra gì đó từ trong túi áo nhét vào hành lý của , sau đó ngồi lại giường nhàn nhã gặm khoai tây chiên.

      ********

      Sáng sớm hôm sau, Trình Dật Tu bưng bữa sáng đến gõ cửa. Ăn xong bữa sáng, nhiệm vụ rửa bát giao cho Hứa Lôi, liền thay Giang Hạ cầm hành lý chuẩn bị xuất phát.

      Hứa Lôi dựa vào cửa đưa tiễn: “Tiểu Hạ Hạ, đầu bếp Trình, chơi vui vẻ!”

      Trình Dật Tu dừng xe dưới lầu, lúc Giang Hạ lên xe phát chỗ ngồi phía sau đặt rất nhiều đồ ăn, còn có đồ chơi Ultraman.

      chỉ Ultraman, “ mang cái này làm gì?”

      cười với , “Đến lúc đó em biết.” Lại chỉ những đồ ăn vặt kia: “Đồ ăn vặt đều chuẩn bị cho em.”

      Giang Hạ ồ tiếng, phải là đứa bé, chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì.

      Xe đường, về phía nam. Giang Hạ nhàm chán cầm di động nghịch, nghịch chán cho đến khi mắt khó chịu, hỏi: “Còn bao lâu nữa tới?”

      “Khoảng hai giờ nữa, nếu em mệt cho ghế thấp xuống nghỉ ngơi lát, khi nào đến gọi em.”

      Giang Hạ nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi, tối hôm qua khuya mới ngủ, hơi mệt. Đợi tỉnh lại, xe dừng lại.

      Cửa sau xe mở rộng, Trình Dật Tu ở bên ngoài chuyển những đồ ăn vặt và đồ chơi. Thấy tỉnh, : “Tỉnh rồi à? Vừa tới nơi, chuẩn bị sắp xếp đồ xong gọi em dậy.”

      Giang Hạ dụi mắt nhìn xung quanh.

      Là ngôi làng , nhưng mà ít người hơn thôn ba mẹ ở, liếc mắt nhìn chỉ có vài hộ gia đình.

      “Đây là đâu?”

      Trình Dật Tu chuyển hết đồ, đến ghế trước thay mở cửa, “Đây là nơi ở lúc .”

      Giang Hạ ngẩn người, “Tôi nhớ, ở thành phố T mà.”

      cúi người thay cởi dây an toàn, “Trước bảy tuổi ở chỗ này, đến lúc học chuyển đến thành phố T.”

      “À…”

      Nhưng mà, mang đến nơi ở trước đây làm gì, hoài niệm lúc sao?

    4. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 22: Rắn hoa lớn.
      Edit: Yuurei Bana.

      Xe chỉ có thể dừng ở cửa thôn, sau khi xuống xe Giang Hạ mới phát , bên cạnh xe có đứng vài người.

      người tóc hơi hoa râm, là ông cụ gầy gò, còn có bà nội hơi béo, tuổi hai người cũng khác biệt lắm, khoảng sáu mươi tuổi.

      Bên cạnh có đứa bé, khoảng sáu bảy tuổi, trong tay cầm Ultraman Trình Dật Tu mang đến.

      Trình Dật Tu thay giới thiệu, “Đây là ông nội Chương và bà nội Chương ở trong thôn, bình thường bọn họ giúp chăm sóc nhà cửa. Đây là Ngưu Ngưu cháu nội chuyên gây chuyện của bọn họ.”

      Giang Hạ chào hỏi bọn họ, liền bị bà nội Chương nhìn từ xuống dưới, quan sát trước sau lần. “ này nhìn rất xinh đẹp, A Tu cháu có phúc khí!”

      Giang Hạ trừng mắt với , đây là ý gì?

      Trình Dật Tu cười, với bà nội Chương, “Đây là đồng nghiệp của cháu Giang Hạ, cùng cháu trở về chơi hai ngày.”

      Ông nội Chương cũng quan sát Giang Hạ vài lần, “Lúc này mặt trời rất nắng, nhanh về nhà rồi .”

      Bà nội Chương cũng : “Đúng đúng đúng, căn nhà của cháu, chúng ta thu dọn ổn thỏa rồi. Mấy ngày hôm trước cháu gọi điện thoại muốn trở về, bà mang chăn mền giặt, tất đều được giặt sạch phơi nắng, sạch rồi!”

      Vài người mang bao lớn bao hướng vào trong thôn. Mặc dù người trong thôn nhiều, nhưng đều xây nhà hai tầng, đường xi măng nối đến tận cửa nhà.

      Nhà Trình Dật Tu xa cửa thôn, trong sân trồng rất nhiều cây, còn có cái giếng. Nhà dường như xây lâu rồi, nhưng mà mặt tường đều được sơn lại, cho nên cũ.

      Vào phòng, Trình Dật Tu giúp Giang Hạ để hành lý lên lầu hai. Vợ chồng bà nội Chương giao chăn mền cho Trình Dật Tu… Sau đó mang Ngưu Ngưu trở về nấu cơm.

      Giang Hạ đánh giá xung quanh, trong phòng bài trí rất đơn giản. Lầu bày bàn và ghế dài, dưới đất là ánh mặt trời rực rỡ, tường chỉ có hai màu trắng xanh đơn giản.

      tường đối diện với cửa chính, treo hai khung ảnh đối xứng, Giang Hạ kiễng chân nhìn.

      Trong hình đều là cùng đứa , từ trẻ sơ sinh cho đến khi tập bước, còn có hình đeo khăn quàng đỏ. Giang Hạ híp mắt cẩn thận nhìn.

      Đây là, phải là hình Trình Dật Tu trước đây đấy chứ?

      Đôi mắt rất giống, nhưng mà đứa bé trong hình vừa đen vừa gầy, giống Trình Dật Tu cao to bây giờ.

      “Những hình đó đều là hình lúc .”

      Trình Dật Tu từ lầu xuống, liền nhìn thấy nhìn chằm chằm ảnh chụp vẻ mặt nghi hoặc. Vì vậy thay giải thích nghi hoặc.

      lại chỉ tấm hình khác, “Đây là ông nội .”

      Giang Hạ nhìn theo tay chỉ, mở miệng : “ và ông nội giống nhau chút nào.”

      Đợi mãi thấy trả lời, Giang Hạ thấy kỳ lạ quay đầu lại, vậy mà trông thấy trong mắt có nhàn nhạt bi thương. Nhưng mà chỉ chớp mắt, thấy quay đầu lại, liền cúi đầu, lúc nhìn về phía , thấy bóng dáng bi thương, làm Giang Hạ hoài nghi vừa rồi mình hoa mắt.

      thôi, dẫn em xem lát, mặc dù ở đây hẻo lánh, nhưng phong cảnh cũng tệ lắm.”

      Giang Hạ ồ tiếng, có nhắc lại chuyện ảnh chụp. Ảnh chụp nhiều như vậy, chỉ có và ông nội, lại thấy cha mẹ . Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng mà nếu , cũng hỏi.

      Trình Dật Tu dẫn Giang Hạ nhìn quanh sân. “Những thứ này đều là cây ăn quả, đào hạnh mận, còn có cây sơn trà và quả hồng, chỉ cần có thể trồng sống, trong sân đều có. Chỉ tiếc em tới muộn chút, thấy được chúng nó nở hoa.”

      “Tôi cảm thấy tôi đến sớm, còn chưa có quả…”

      khẽ cười tiếng, “Đợi cây ra quả, lại dẫn em đến.”

      Giang Hạ: Thực coi tôi là đồ tham ăn à? Tôi cần vì vài quả này mà tới đây chuyến nữa.

      Trình Dật Tu trở về phòng cầm giỏ trúc ra, “ thôi, chúng ta hái rau. Buổi tối đến nhà bà nội Chương ăn cơm, cơm trưa phải tự mình nấu.”

      “Còn có đất trồng rau à?” Giang Hạ rất ngạc nhiên, “ ở đây, ai trồng rau cho ?”

      “Đất trồng rau là ông nội để lại, muốn để nó bỏ hoang, cho nên nhờ ông nội Chương giúp.”

      Trình Dật Tu dẫn ra sân , phía trước sân mảnh lớn đất đai. Đường đồng ruộng dễ , tự nhiên duỗi tay dắt .

      Giang Hạ nhìn tay đưa ra, cắn môi, cuối cùng vẫn đưa tay mình ra.

      Nắm lấy tay , Trình Dật Tu quay đầu lại, trong mắt đều là vui vẻ.

      Đất trồng rau xa, vài phút đến. bảo Giang Hạ đứng dưới bóng cây chờ, mình ra đất trổng rau hái rau.

      Giang Hạ chờ nhàm chán, nhìn hai bên lát, phát bên cạnh đất trồng rau có rất nhiều quả hoang.

      Quả này từng ăn, chua chua ngọt ngọt, rất ngon. Về sau còn tra tìm mạng, loại quả hoang này tên khoa học gọi là quả mâm xôi.

      Đồ ăn ngon như thế sao có thể buông tha, hái vài quả bỏ vào trong miệng, hương vị chua ngọt giống như trong trí nhớ. Ăn lần liền dừng lại được, lấy ra tờ khăn giấy từ trong ví dùng để đựng quả mâm xôi, chuẩn bị hái nhiều chút mang về từ từ ăn.

      Mâm xôi rất nhiều, Giang Hạ hận thể có nhiều hơn mấy cái tay. phát đất trồng rau bên kia có rất nhiều quả mâm xôi, vì vậy vui vẻ chạy hái tiếp.

      Bên này cỏ dại rất tươi tốt, dây mâm xôi quấn chút ít cỏ dại.

      Giang Hạ chỉ lo hái quả, căn bản chú ý mình giẫm vào bên trong bụi cỏ hoang. Đột nhiên, cách tay xa, có gì đó vút qua.

      tò mò tới gần phía trước, lại nhìn thấy rắn hoa lớn!

      “A! ! A! !” kinh hãi kêu ra tiếng, quả mâm xôi trong tay rơi đầy đất.

      sợ hổ sư tử, chỉ sợ chuột và rắn!

      Trình Dật Tu nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, “Sao thế!”

      “Rắn, rắn!” Giọng Giang Hạ run rẩy, chân mềm nhũn đứng yên tại chỗ, động được.

      Trình Dật Tu nhặt cành cây mở bụi cỏ ra, sau khi thấy rắn hoa lớn làm Giang Hạ biến sắc, với : “Rắn này khả năng có độc, nhưng mà em đừng sợ, bình thường rắn chủ động công kích người. Đến đây, đỡ em ra.”

      Vừa nghe có độc, chân Giang Hạ lại mềm, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.

      , được, tôi được…”

      “Vậy ôm em nhé?”

      “Được, được!”

      Trình Dật Tu thoải mái bế lên, rời lùm cỏ kia, Giang Hạ nằm sấp trong lòng khóc lên.

      Vừa rồi bị dọa khóc cũng dám…

      Trình Dật Tu ôm , vỗ nhè lưng . “Đừng sợ đừng sợ, có việc gì.”

      Trước đây Giang Hạ từng bị rắn cắn qua, mặc dù phải là rắn độc, nhưng mà loại sợ hãi đó là bóng ma chôn sâu.

      nằm sấp trong lòng , cho đến khi đem sợ hãi trong lòng khóc thút thít phát tiết ra, Giang Hạ mới phát giác bây giờ mình rất mất mặt.

      Là người lớn, vậy mà còn giống như đứa bé nằm sấp ở trong lòng khóc. Hơn nữa nước mắt nước mũi, toàn bộ đều bôi lên quần áo

      thẹn thùng cúi đầu, từ trong ngực lui ra. “Thực xin lỗi, tôi, tôi chính là sợ rắn…”

      tự tay thay sửa sang lại đầu tóc, thấy mắt khóc sưng lên, trong lòng hơi tự trách. Vừa rồi nên dọa , đây chẳng qua là rắn hoa cỏ .

      sao, lúc còn cũng rất sợ rắn.”

      “Thực sao?”

      “Ừm, bây giờ có thể , có muốn cõng em trở về ?”

      Giang Hạ khoát tay, “ cần, cần, bây giờ có thể .”

      Trình Dật Tu cầm giỏ trúc lại, giống lúc tới, nắm tay về nhà, múc chậu nước cho rửa mặt.

      Giang Hạ thẹn thùng chỉ áo T –shirt màu xám nhạt người , “Áo bẩn rồi, thay tôi giặt cho.”

      cúi đầu nhìn, trước ngực vo thành cục, phong nhã.

      “Vậy vất vả cho em.” xong đưa tay nắm cổ áo cởi ra.

      Lúc nhìn đến lồng ngực trần trụi của , mặt Giang Hạ đỏ lên. Sợ bị phát mình đỏ mặt, cầm lấy áo đến giếng múc nước.

      Trình Dật Tu nhanh hơn bước, “Để làm, giếng này quá sâu, em với tới.”

      Bởi vì lúc lấy nước phải cúi người, từ thắt lưng đến quần bò, dưới thắt lưng là bộ vị như như .

      Giang Hạ đứng sau lưng , phát giác được ánh mắt mình dừng lại nơi nên nhìn, nhanh chóng xoay người, ngửa đầu nhìn trời.

      Trời ạ, khi nào thành sắc nữ rồi! Nhất định là do Hứa Lôi ngày ngày nhắc tới mãnh nam gì đó, làm bị đồng hóa!

      Nhưng mà trong đầu tự chủ được lên cảnh sắc vừa nhìn thấy, vội vàng lắc đầu, được nghĩ được nghĩ!

      “Em sao thế?”

      Giọng của đột nhiên vang bên tai, cả kinh quay đầu lại theo phản xạ. Nhưng mà nghĩ tới đứng quá gần, vừa quay đầu liền đụng ngực .

      Mũi hơi đau…

      Giang Hạ bịt mũi, hơi ai oán nhìn cơ ngực rắn chắc của người trước mắt.

      Đây là lần thứ mấy rồi? Đụng thêm mấy lần sống mũi sớm muộn gì cũng gãy.

      Trình Dật Tu cúi đầu tiến đến trước mắt , “Đau sao?”

      thử đụng xem có đau hay ?”

      Ánh mắt rơi trước ngực , hơi u.

      “Vậy em… Em để đụng thử cái xem?”

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Kakaka, sao mà gãy cho nổi, mềm như bông :yoyo40:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :