1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ ba
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 57

      Tề Mộ vốn chỉ tính toán dùng một nụ hôn lướt qua liền dừng lại để hù dọa nàng mà thôi, nhưng thực tế đến bước này thì sự tình phát triển đã còn chịu khống chế của hắn nữa. Đầu tiên hắn đem cánh môi Phong Quang đóng chặt chẽ liếm hôn một lần, lại duỗi lưỡi ra như con rắn mà linh hoạt tiến vào trong miệng nàng, dễ dàng như cá gặp nước mà cạy mở răng hàm nàng, tìm được lưỡi thơm tho liền bắt đầu quấn móc lẫn nhau.

      “Ưm…” Vẻ mặt Phong Quang từ kinh ngạc biến thành vô lực chống đỡ, bị động thừa nhận nhiệt tình của hắn, thân thể của nàng rất nhanh liền mềm xuống, nếu phải bị hắn giam cầm chặt chẽ trong ngực thì chỉ sợ nàng đã sớm ngã xuống đất.

      Khi nàng sắp hít thở xong thì Tề Mộ buông tha nàng, môi rời môi mang theo một sợi chỉ bạc, hắn nghe được tiếng thở dồn dập của nàng, chậm rãi liếm khóe môi bản thân, vừa lòng mà cười mười phần tà khí, “Rất ngọt.”

      Ý nghĩ trong đầu Phong Quang “đùng” một phát pháo hoa đầy trời, chân nàng yếu đuối vô lực chỉ có thể dựa vào ngực hắn, ám muội khắp nơi vốn đã làm đầu óc nàng chết máy, kế tiếp Tề Mộ trực tiếp chặn ngang ôm lấy nàng đến giường, hắn cần ánh sáng cũng có thể quen thuộc tránh bất kỳ chướng ngại vật nào.

      Nàng yếu ớt kêu: “Đợi chút…”

      Hắn nói thẳng: “ thể đợi.”

      “Tề Mộ!” Khẩn trương cầm y phục trước ngực hắn, Phong Quang chân chính lần đầu tiên bối rối, “Người nghĩ muốn làm gì?”

      Hắn hứng thú cúi đầu: “Sao, gọi ta thế tử à?”

      “Ta… người…” Nàng lắp bắp, thật vất vả mới nói ra một câu còn chưa đầy đủ: “Ta rất bảo thủ, trước khi thành thân thể… thể…”

      thể cái gì?” thanh hắn mang ý cười, xem như thật sự rõ lời nói rõ ràng của nàng có ý gì.

      Sắc mặt nàng đỏ bừng, thể nhịn được nữa, “Tề Mộ!”

      “Được rồi, Hạ tiểu thư, đùa nàng nữa.” Tề Mộ nhẹ nhàng thả nàng lên giường, “Nàng nên nghỉ ngơi.”

      Vừa tiếp xúc với giường nàng liền lùi và trong góc, tuy rằng nhìn thấy gì nhưng nàng vẫn cảnh giác nhìn hướng thanh hắn phát ra.

      Hắn trở về bàn ngồi xuống, cười như cười nói: “Tuy rằng động hôn thê của huynh đệ sẽ có một loại khoái cảm trái với đạo đức, nhưng Hạ tiểu thư, nàng phải nói nàng tin tưởng ta phải là tiểu nhân sao?"

      “…” Nàng đại khái hiểu được cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình.

      Tề Mộ là một nam nhân hẹp hòi, nàng đương nhiên cũng phải một nữ nhân rộng lượng gì, bất quá người ta là thế tử nàng là dân nữ, dân thì đấu với quan, Phong Quang lựa chọn ngậm bồ hòn làm ngọt, đương nhiên cũng vì nàng tin tưởng hắn sẽ đem chuyện đêm nay nói với người khác, mơ mơ màng màng càng nghĩ thì càng lắm chuyện, nàng chậm rãi lâm vào mơ ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau liền có người của Hạ phủ đến đón Phong Quang, nàng dám nhìn Tề Mộ mà mặt đối mặt nói lời từ biệt, lên xe ngựa nhà mình liền vội vã rời , sau đó nàng phải đến một tháng đều ra khỏi phủ cho nên thể nhìn thấy Tề Mộ.

      Đến tháng tư, cây ́i đâm chồi nảy lọc, thời tiết lại ấm dần lên, tại một con đường nhỏ trong rừng, xe ngựa từ từ qua.

      “Tiểu thư, đã đến Linh Cảm tự.” Vân nhi đầu tiên là đẩy mở cửa xe, sau lại giúp đỡ Phong Quang xuống xe ngựa.

      Linh Cảm tự nằm cao một ̉nh núi phủ đầy mây, thập phần nổi danh linh nghiệm, tại Lạc thành cũng là một chùa miếu có hương khói cực kỳ thịnh vượng. Vì đáp ứng cầu của Hạ Triều, Phong Quang đặc biệt đến thắp hương lễ phật tại ngày mười lăm tháng này.

      Miếu thờ có quang cảnh thoáng đãng, bảo điện trang nghiêm, người đến thắp hương hôm nay nhiều cũng chẳng ít, rất nhanh Phong Quang đã tìm được một vị trí tốt, nàng cầm ba cây nhang, cũng vái lạy mà chỉ đốt nhang cháy một chút cho nhả khói rồi để Vân nhi cắm trong lư hương.

      “Tiểu nương.” Một phu nhân đứng cạnh nói: “Thắp hương bái Phật, nương chỉ thắp hương mà có bái Phật.”

      Nghe vậy, Phong Quang nhìn vị phu nhân kia, là một vị thoạt nhìn chỉ hơn bốn mươi, bà có khí chất ung dung quý phái, phong vận được bảo tồn như cũ, có thể thấy được bà khi trẻ tuổi nhất ̣nh là một mỹ nhân cao quý mà mỹ lệ.

      “Phu nhân, đến chùa miếu chỉ coi trọng lòng thành, có tâm thì ắt sẽ linh nghiệm, thắp hương bái phật cũng chỉ là hình thức bên ngoài, người cần cầu xin cái gì thì vì an tâm mà làm cẩn thận tỉ mỉ, còn người cần cầu chuyện gì…” Nàng cười ngượng ngùng nói: “Thì cứ tùy tiện mà làm.”

      Chương 58

      Phu nhân mỹ mạo đoan trang cười, “Xem tuổi của nương, sao thử cầu một cọc nhân duyên tốt?”

      “Lão tử của ta nói, khi một người vừa sinh ra thì nhân duyên đã được ̣nh sẵn, bất luận ai cầu hay cầu, thứ đáng là của mình thì ai cũng cướp được, phải của mình thì có thừa lại cũng chẳng lấy được đến tay.”

      Thần sắc vị phu nhân này hoảng một chút, nhìn như có điều suy nghĩ, sau đó cười nói: “ nương thật thoải mái, nếu người nào cũng đều có thể giống nương thoải mái bình thường như vậy, thế gian này chỉ sợ sẽ thiếu nhiều nam nữ si tình.”

      “Ta cũng chỉ tùy tiện mà nói thôi.” Trước kia Phong Quang chỉ được khen mỹ mạo xinh đẹp, lần đầu tiên có người khen tính tình của nàng, nàng khó có được một chút e lệ, “Phu nhân tùy tiện nghe qua là được rồi, cần để tâm đâu.”

      nương nếu đã có ý cầu thần bái phật, thế tại sao lại đến Linh Cảm tự.”

      “Vì để phụ thân an tâm thôi, kỳ thực ta dâng hương cũng thể nói hề có tâm nguyện, cũng muốn phật phù hộ người nhà của ta hạnh phúc bình an là tốt rồi.”

      “Chẳng phải nương đã nói qua sao? Thành tâm ắt sẽ linh nghiệm, Phật tổ sẽ phù hộ cho người nhà của nương.”

      Mặt dù Phong Quang đeo khăn che mặt, nhưng đường cong dung mạo nàng cũng đủ hấp dẫn người chú ý, nàng mang theo ý cười nói: “Tạ ơn lời hay của phu nhân.”

      Vân nhi nhắc nhở: “Tiểu thư, trụ trì đại sư chờ chúng ta.”

      “Đúng rồi, ta cùng phu nhân mới gặp như đã quen lâu mà trò chuyện, thiếu chút nữa đã quên còn có hẹn với trụ trì đại sư, phu nhân, xin thứ cho ta cáo từ trước.”

      nương thôi, hữu duyên gặp lại.”

      “Phu nhân, cáo từ.” Phong Quang gật gật đầu, mang theo Vân nhi vào nội điện.

      Ma ma bên người vị phu nhân nói: “Trụ trì đại sư này dễ gặp khách, phu nhân, xem ra thân phận vị tiểu thư này tầm thường đâu.”

      “Đứa nhỏ này thật thú vị, lý luận cầu thần bái phật này của nàng thật ra cực kỳ giống cái xú tiểu tử kia của nhà ta.”

      “Mẫu thân nói xấu nhi tử sao?” Thanh niên tuấn mỹ một bước vào đại điện liền hấp dẫn ánh mắt nhiều nương tại đây, một đám đều quên mất chuyện dân hương, hắn xem như thấy mà lập tức đến bên người mẫu thân mình.

      Quách ma ma cười nói: “Thật đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, phu nhân vừa nhắc tới thế tử, thế tử liền xuất hiện.

      Người đến phải ai khác mà chính là thế tử Tiêu vương phủ Tề Mộ, mà vị phu nhân dung mạo trẻ đẹp này chính là Tiêu vương phi.

      Tiêu vương phi tươi cười ôn nhu hơn rất nhiều: “Ta vừa gặp một vị tiểu nương rất thú vị, dù nàng dùng mạng che mặt ta cũng biết nàng nhất ̣nh là một đại mỹ nhân, hơn nữa thái độ của nàng với việc cầu thần bái phật cùng con cũng khác nhau là mấy.”

      “Vậy sao? Nếu có cơ hội nhi tử cần phải xem xem là nương nhà ai, cư nhiên có thể làm mẫu thân vui vẻ như vậy.” Khóe mắt Tề Mộ hơi cong, xem ra thật sự có một chút hứng thú.

      Tiêu vương phi nói: “ nói chuyện khác, Mộ nhi, con sao lại đến đây?”

      “Nhi tử đến đón mẫu thân trở về.” Hắn thu lại sự ưu nhã nhẹ nhàng mọi khi, giờ phút này trước mặt mẫu thân hắn biến thành một đứa con nhu thuận.

      “Con biết , ta ở trong Linh Cảm tự này mới có thể cảm thấy tâm linh an ổn.”

      “Mẫu thân yên tâm, hết thảy mọi sự trong Tiêu vương phủ nhi tử đã lo liệu thỏa đáng, hơn nữa nhi tử cũng đã sai người xây dựng phật đường trong phủ, mẫu thân thích lễ phật thì sau này làm ở phật đường trong phủ là được rồi, cần lặn lội đường xa đến tận núi.”

      “Mộ nhi…”

      “Mẫu thân.” Tiêu vương phi còn muốn cự tuyệt nhưng bị Tề Mộ đánh gãy lời nói của bà, ngữ khí Tề Mộ có chút đáng thương, “ lâu nữa là sinh thần mẫu thân, nếu mẫu thân muốn làm sinh thần trong phủ, vậy là người muốn cho thanh danh nhi tử gánh lấy tội danh bất hiếu hay sao?

      “Đúng vậy, phu nhân.” Quách ma ma nói, “Sinh thần người là đại sự đầu tiên sau khi thiếu gia lên làm thế tử, nói cái gì cũng thể để người khác lấy cớ mà nói thế tử tốt, nên để cho người khác biết thế tử của chúng ta có thực lực hơn cái tên ở núi hoang kia nhiều."

      Tiêu vương phi nắm phật châu tay một chút, thật lâu sau bà mới gật đầu đáp ứng. “Đúng là ta ở trong vương phủ cũng ổn, vậy nghe theo Mộ nhi, hôm nay trở về phủ .”
      Last edited: 23/8/17
      thanh_thanh1, Ly Vũ, nhoxbina30 others thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ ba
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 59

      Tại một nơi cách đại điện xa, qua một dãy hành lang dài liền đến gian phòng của trụ trì đại sư Linh Cảm tự. Trụ trì đại sư hiệu Kiến Viễn, nghe đồn ông có phật pháp cao thâm, dễ dàng tiếp khách hành hương, cho dù là Hoàng đế đến đây thì cũng có thể nói một câu thời cơ chưa tới, duyên phận chưa tới mà từ chối, Hoàng đế cũng thể cứng rắn phái người bắt ông ra gặp.

      Phong Quang nhìn tăng nhân mặt mũi hiền lành ngồi đệm cói, khỏi bị hơi thở bình thản của ông lây lan, đúng là một vị cao tăng đắc đạo chân chính.

      “Hạ nương đã đến.”

      “Kiến Viễn đại sư.” Phong Quang cúi người thi lễ, “Chuyện trước đây còn đa tạ Kiến Viễn đại sư tương trợ, nếu chỉ sợ ta thật sự đã thành hồn dã quỷ từ lâu.”

      cần cảm tạ bần tăng, là do Hạ nương tâm từ nhân thiện, mệnh nên tuyệt.”

      Ba tháng trước, sau khi Phong Quang bệnh nặng hồi lâu thì hiểu sao hồn rời cơ thể, thân thể nàng bị một hồ xâm chiếm. Khi thấy nữ nhi mình bỗng nhiên tính tình thay đổi, Hạ Triều phát hiện có điều đúng nên thỉnh Kiến Viễn đại sư xuống núi trừ , Phong Quang từ đó mới có thể lấy lại thân thể, tránh được việc trở thành một linh hồn vô chủ.

      Nhưng Phong Quang rất nghi hoặc, “Kiến Viễn đại sư, ta nghe người khác nói ngài rất ít khi rời núi, lần đó vì sao…”

      “Bần tăng từng nói là mệnh Hạ nương nên tuyệt.” Kiến Viễn bí hiểm nói: “Hạ nương còn sống mới có thể cứu được nhiều người khác.”

      Phong Quang im lặng, nếu theo ́t truyện mà nói, phát hiện bản thân phải Tề Đoan thì An Lộc sẽ giúp Tề Đoan trở lại vương phủ một lần nữa, mượn sức mạnh của Mẫn quý phi mà đoạt lại vị trí thế tử, Tiêu vương bị bệnh, Tiêu vương phi bất ngờ qua đời, mà Tề Mộ khi mất người thân và ̣a vị, đến An Lộc người mà hắn đã muốn động tâm cũng bị Tề Đoan đoạt lấy, việc hắn làm càng lúc càng cực đoan, cuối cùng đến một bước còn có thể quay đầu được nữa.

      “Hạ nương cần lo nghĩ, hết thảy tùy tâm mà làm là được, vòng tay chuỗi hạt phật này, tặng cho Hạ nương.”

      “… Đa tạ đại sư.” Nàng tiếp nhận chuỗi hạt, cảm giác bị người khác nhìn thấu linh hồn cũng thoải mái, nhưng nàng cũng biết, người này có vẻ là cao tăng hiểu biết sâu rộng, nàng… đắc tội nổi.

      Giống như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Kiến Viễn hiền hòa cười nói: “Tay đeo chuỗi hạt có Phật pháp sẽ bảo vệ nương bình an, ma quỷ quái thể đến gần, thỉnh Hạ nương nhớ luôn mang người.”

      “Vâng, đa tạ đại sư.” Phong Quang lần này chân thành nói lời cảm tạ, nàng vốn lo lắng nếu hồ đó quay về thì phải làm sao, hiện tại khác gì có được một cái bảo đảm.

      Cúi người từ biệt Kiến Viễn đại sự, Vân nhi khó có được một lần muốn cầu bùa hộ mệnh, biết tiểu thư nhà mình có hứng thú gì nên bản thân Vân nhi thay nàng cầu, Phong Quang sờ sờ hai má có chút ngượng ngùng, nàng đứng trước điện chờ Vân nhi tìm nàng.

      Người cầu bùa bình an ít, Vân nhi xếp hàng, Phong Quang nhàm chán chậm rãi tới dưới một tàng cây. Cây bồ đề cao lớn cành lá sum xuê, cây treo đầy tơ hồng nối với một thanh thẻ bài bằng gỗ đào, mơ hồ có thể nhìn bên gỗ đào có viết tên, còn có người ném thẻ bài lên .

      Bên người Phong Quang truyền đến một thanh dễ nghe: “Nghe nói viết tên của mình và tình nhân lên mộc bài, ném được lên cây thì Phật tổ sẽ phù hộ họ bên nhau đến đầu bạc cũng rời.”

      Nàng quay đầu nhìn lại, có chút kinh ngạc, “Thế tử.”

      “Hạ tiểu thư, đã lâu thấy.” Tề Mộ phong thái hơn người như lúc gặp lần đầu.

      “Thế tử, làm sao người biết là ta?” Nàng vừa đến đây đứng, cũng ra tiếng, chẳng lẽ hắn chỉ đứng ở đây thì thuận miệng nói.

      “Hạ tiểu thư có thể dựa vào mùi mà phân biệt người, sao biết được tại hạ thể như vậy?” Tề Mộ cười nhẹ nhàng, “Từ lúc đêm mưa đó nhấm nháp qua mùi hương hoa đào phảng phất, tại hạ thế nhưng hàng đêm đều thể quên mà nhớ lại.”

      “Thế tử.” Mặt Phong Quang chớp mắt đỏ ửng, cũng dám la to, chỉ có thể hạ giọng tức giận nhìn hắn.

      Tề Mộ dễ dàng nghe ra thanh như chim hoàng oanh của nàng mọi khi nay hàm chứa cơn giận, hắn sung sướng mở cây quạt trong tay ra, khe khẽ lay động, quả nhiên là một vị công tử cực kỳ tiêu sái, “Cớ gì Hạ tiểu thư lại tức giận? Tại hạ chẳng qua chỉ hoài niệm một đêm hoa đào rơi mà thôi.”

      Nàng hé miệng, quay đầu hề nhìn hắn.

      Chương 60

      Trước mặt Phong Quang bỗng nhiên có một thanh gỗ đào, thì ra Tề Mộ cầm dây tơ hồng đung đưa thẻ bài gỗ đào trước mặt nàng, lúc ẩn lúc hiện.

      “Tuy rằng tiểu thư hiểu lầm ta, nhưng là do ta chọc tiểu thư làm nàng vui, là ta đúng, dùng cái này tạ lỗi được ?” Chỗ bán thẻ bài gỗ đào có rất nhiều người xếp hàng đợi mua, này có lẽ “cũng đủ” thể hiện sự thành tâm của hắn.

      Nhưng nàng cũng cảm kích, “Cái này đưa cho ta thì có ích lợi gì?”

      “Tất nhiên là để cầu nhân duyên.”

      “Hôm nay thật kỳ lạ.” Phong Quang cảm thán một câu, “Đầu tiên là gặp một phu nhân hào phóng mỹ lệ, nói ta hẳn nên cầu nhân duyên mới tốt, sau lại gặp thế tử, cũng bảo ta cầu nhân duyên , chẳng lẽ cứ thân là nữ nhân đến Linh Cảm tự đều phải cầu nhân duyên mới được xem là bình thường.”

      “Cũng hẳn.”

      “Sao?”

      Hắn mỉm cười, như ánh nắng mặt trời buổi sáng, “ phải còn có nữ tử cầu sinh nhi tử nữa sao?”

      “…” Nàng nhất thời biết nói gì.

      “Hạ tiểu thư, tay của ta đều mỏi rồi, nàng nếu cần thẻ bài gỗ đào này thì ta sẽ ném vậy.”

      Tề Mộ làm bộ muốn ném, Phong Quang nhanh tay giựt dây tơ hồng trong tay hắn qua, hắn nở nụ cười ý tứ đầy hàm xúc.

      “Ngươi đã… dù sao cũng lấy lại đây rồi, ném rất đáng tiếc.” Mặt nàng đỏ lên, tôn xưng bình thường đối với hắn cũng quên luôn, ́ gắng che dấu sự tự nhiên nói: “Kỳ thực ta cũng tin việc này đâu, nhưng xem ai cũng đều như vậy, thôi thì nước chảy bèo trôi mà làm thôi.”

      “Vừa vặn ta cũng tin chuyện cầu nhân duyên.

      Nàng ngoài ý muốn, “Vậy người còn…”

      “Chỉ là lúc nghe được rất nhiều khuê nữ yên gọi người viết tên của ý trung nhân lên đó, ta liền khỏi nhớ tới nàng.” Nữ nhi nhà bình dân phần lớn biết chữ, khó trách hắn lại nghe được.

      Phong Quang khó hiểu hỏi: “Sao lại nhớ tới ta?”

      Hắn giật mình trong chốc lát, tuy nhiên lại rất nhanh thoải mái cười nói: “Hạ tiểu thư phải vừa giải trừ hôn ước sao? Ta đoán tiểu thư đây nhất ̣nh cần cầu một đoạn nhân duyên tốt mới được.”

      “Nếu nhân duyên mà dễ cầu như vậy, thì nữ tử đời này đều có phu quân bầu bạn, nam tử đều có giai nhân ở trong tay.” Nàng lý trí nói xong, một đôi mắt đẹp lại cong thành một vành trăng khuyết xinh đẹp, “Cây bồ đề này linh hay linh ta cũng biết, bất quá có thể làm cho người ta lưu lại một phần kỳ vọng tốt đẹp cũng tốt, thế tử, người ở chỗ này đợi ta một chút.

      Hắn nhẹ giọng đáp: “Được.”

      Phong Quang đến trước chỗ quầy giải quẻ gần đó, mượn một cây bút, quay đầu nhìn xem Tề Mộ còn đứng dưới cây bồ đề, cao lớn vững chãi, gió nhẹ thổi qua xuất trần phiêu dật, hai mắt thấu đáo kia cũng phải có tiêu cự mà làm cho người ta tin rằng hắn có thể nhìn thấy những phong cảnh mà ai cũng thể thấy, hắn hề có chút nào thiếu hụt mà là một nam nhân hoàn mỹ đến thể soi mói, cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn xoay qua “nhìn” lại nàng.

      Nhìn lén bị người phát hiện, Phong Quang gấp gáp xoay người, bình phục trái tim đập nhanh trong phút chốc, cầm lấy bút, hề do dự viết tên lên thẻ bài gỗ đào.

      “Thế tử.” Nàng trở về bên người hắn, “Ta viết xong rồi, có thể làm phiền thế tử giúp ta ném lên ?”

      “Cam lòng ́ng hiến sức lực.”

      Hắn nhận lấy thẻ bài, lại nghe nàng nói: “Ta muốn ném tới chỗ cao nhất.”

      Hắn cười khẽ, “Được”

      Tề Mộ nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng gió cùng thanh của lá cây xào xạc, lại mở mắt quyết đoán giương tay, thẻ bài gỗ đào vướng lại chỗ giữa cành cây cao nhất, bên cạnh truyền đến ít tiếng hâm mộ của nữ tử, Phong Quang có thính lực tốt như Tề Mộ nên nghe được các nàng ghen tỵ nàng có một tình lang tốt.
      Last edited: 23/8/17
      thanh_thanh1, Ly Vũ, nhoxbina27 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ ba
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 61

      “Đợi đến lúc gió thổi mưa rơi, cho dù thẻ bài rơi xuống thì cũng bị nước mưa ăn mòn.” Phong Quang ngẩng đầu, cây bồ đề ý xuân dào dạt treo rất nhiều thẻ bài gỗ đào, dây tơ hồng lộ ra nhìn từ xa giống như là những đóa hoa nở rộ.

      Khóe môi Tề Mộ mím môi cười, “Kỳ thực sau mỗi ba ngày sẽ có tăng nhân đem thẻ bài lấy xuống hết.”

      “A?”

      “Bằng Hạ tiểu thư nghĩ người cầu nhân duyên đến Linh Cảm tự nối liền dứt, mà cây này còn có chỗ trống ra là do đâu?”

      “Nói cũng đúng…” Nàng có chút mất mát.

      Hắn lại nói: “Chẳng phải Hạ tiểu thư cũng đã nói chỉ cần lưu lại kỳ vọng tốt đẹp là được sao.”

      “Phải.” Nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần, “Mặc kệ kết quả là như thế nào, lần này ném thẻ bài, cứ cho đây là một trò chơi thú vị cũng được.”

      “Tiểu thư, nô nỳ đã cầu được bùa bình an.” Vân nhi cầm bùa bình an chạy tới.

      “Vân nhi, vất vả ngươi rồi.” Phong Quang nhìn qua Tề Mộ, dừng một giây lại nói: “Thế tử, ta cần phải trở về.”

      “Hạ tiểu thư đường cẩn thận.”

      “Sau này gặp lại…” Nàng tạm chần chờ chốc lát rồi cười trong vắt, “Thế tử có thể nói cho ta biết thanh của gió ra sao ?”

      Đáy mắt Tề Mộ giống như thạch đen phản chiếu thân ảnh mảnh khảnh của nàng, cho dù hắn nhìn thấy nhưng hắn biết bản thân nhất ̣nh “chăm chú nhìn” nàng, hồi lâu sau hắn phát ra một tiếng cười nhẹ ngắn ngủi: “Được, đến lúc đó ta sẽ nói cho tiểu thư biết.”

      Phong Quang nhận được câu trả lời khẳng ̣nh thì nói lời cáo từ, vừa lòng mang theo Vân nhi rời khỏi, chân trước nàng vừa phía sau Tiêu vương phi đã tới.

      “Mộ nhi, bóng dáng nàng đã còn thấy được rồi.”

      “Nhi tử biết.” Sau một lúc lâu Tề Mộ mới đem “tầm mắt” quay lại người vương phi, “Mẫu thân, mọi thứ đã thu dọn xong chưa?”

      “Quách ma ma đã chuyển lên xe ngựa rồi, Mộ nhi, đừng nói sang chuyện khác, nương đó nhà tiểu thư nhà ai?”

      “Mẫu thân hỏi chuyện đó làm gì?”

      “Vừa nãy nương ta nhắc với con phải là nàng sao?” Tiêu vương phi có thâm ý khác nói: “Mộ nhi thoạt nhìn cũng có quen biết nàng, vậy con có biết nàng đã hứa gả cho ai chưa?”

      Mẫu thân đều đã hỏi rõ ràng như vật, Tề Mộ muốn giả vờ hay biết cũng thật oan uổng vị huynh đệ bị hắn tính kế, hắn cũng cần mang danh là người từ thủ đoạn nữa, “Nàng vừa mới giải trừ hôn ước, đáp án này đã vừa lòng mẫu thân chưa?”

      “Nếu Mộ nhi có thể nói cho ta biết vị tiểu thư này là khuê nữ nhà ai thì ta sẽ càng vừa lòng.”

      “Nếu mẫu thân biết được chỉ sợ cũng hề vừa lòng, mà là cực kỳ thích.”

      Tiêu vương phi “Hả?” Một tiếng, “Có gì con cứ nói ?”

      “Vị tiểu thư này họ Hạ, là thiên kim Hạ phủ trong thành.”

      Bà ngẩn ra, “Là Hạ gia kia sao?”

      Tề Mộ hờ hững nói: “Đúng là Hạ gia đệ nhất phú thương Lạc thành.”

      Tiêu vương phi sắc mặt thay đổi, xiết chặt chuỗi phật trong tay, Tề Đoan cùng nữ nhi Hạ gia từ nhỏ có hôn ước nàng cũng biết, đây là vì Tiêu vương và Hạ Triều khi còn trẻ có giao tình mà ̣nh ra hôn ước này. Hạ gia tiểu thư cũng đã tới vương phủ vài lần, khổ nỗi mỗi lần Tiêu vương phi phải có việc phải ra ngoài thì là lên núi bái phật, hơn nữa Hạ gia tiểu thư sau đó thân thể tốt càng ít ra khỏi cửa, Tiêu vương phi chưa bao giờ cùng nàng gặp mặt chính thức, cũng bởi vậy lúc nãy nói chuyện cùng nàng trước phật đường hai người đều nhận ra đối phương.

      “Mẫu thân.” Tề Mộ gọi lại thần trí của nàng.

      thanh Tiêu vương phi lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ con có tâm tư gì với nàng, từ hôm nay trở ta cho phép hai đứa lui tới.”

      “Nhi tử biết mẫu thân là lo lắng cho nhi tử, nhưng mà…” Khóe miệng hắn hơi cong thành một độ cong đẹp mắt, “Đây là việc của nhi tử.”

      “Mộ nhi.” Tiêu vương phi sắc mặc nghiêm trọng, tay cầm chuỗi phật hơi hơi run lên, “Con đã quên cha con cùng Mẫn phi năm đó cũng có hôn ước sao?”

      “Nhi tử phải phụ vương, nàng cũng phải Mẫn phi.” Khóe mắt Tề Mộ hạ xuống, cung kính nói: “Mẫu thân nên quan tâm việc này thì hơn.”

      Mẫu từ tử hiếu, nhưng sau lưng lại ẩn giấu sự xa cách, mà thái độ hiện tại của hắn dùng xa cách để hình dung cũng vừa vặn thích hợp.

      Chương 62

      Ba ngày sau Phong Quang nhận được một phong thiệp mời, nàng thể quyết ̣nh nên trước tiên tìm Hạ Triều.

      “Là thiệp mời của Tiêu vương phi.” Hạ Triều mở thiệp mời ra, nhíu mày nói: “Bà ấy sao lại muốn mời con ngắm hoa? Ta cùng Tiêu vương lúc trẻ có chút giao tình, bất quá cũng đã lâu lắm rồi, nếu phải hai nhà chúng ta có hôn sự, giao tình kia cũng dã sớm phai nhạt chứ đừng nói tới bây giờ hôn ước cũng đã giải trừ rồi.”

      Nghe phụ thân nói vậy, Phong Quang càng thể quyết ̣nh, “Phụ thân, con đây nên sao?”

      “Tiêu vương phi còn nhắc tới vài ngày trước đụng phải con ở Linh Cảm tự.”

      Phong Quang gật gật đầu, “Con lúc ấy cũng nghĩ tới bà ấy là Tiêu vương phi.”

      “Nếu như thế cũng nên dùng lý do thân thể con tốt mà từ chối, như vậy, con mang thêm vài nha hoàn đến Tiêu vương phủ một chuyến, nếu qua giờ thân còn chưa trở về, ta sẽ ́ch thân đến đón con.”

      “Dạ.”

      Lần đầu tiên chính thức gặp Tiêu vương phi, tay mà thì tốt, Phong Quang đem theo một khay bánh ngọt tự tay nàng làm, lại mang theo nha hoàn Hạ Triều ́ch thân tuyển chọn cho nàng vào Tiêu vương phủ. Đến vương phủ, Quách ma ma liền mang nàng hậu hoa viên, Tiêu vương phi ngồi ở trong ̀nh thưởng trà ngắm hoa.

      “Phong Quang bái kiến Tiêu vương phi.”

      Tiêu vương phi hòa ái vẫy tay, “ cần đa lễ, mau đến đây ngồi.”

      “Vâng.” Phong Quang ngồi xuống đối diện nàng, “Tạ vương phi.”

      Hôm nay nàng mang khăn che mặt, một trương hoa dung nguyệt mạo toàn bộ lộ ra ngoài, Tiêu vương phi tán thưởng nói: “Sớm nghe tiểu thư Hạ gia có nhan sắc khuynh thành, lần trước gặp mặt vội vã đã có thể thấy được tầm thường, hôm nay vừa thấy, Phong Quang so với tin đồn càng đẹp mắt hơn.”

      “Vương phi quá khen, đây là bánh ngọt tiểu nữ tự tay làm, mong rằng vương phi sẽ chê.” Nàng mở hộp thức ăn ra, bên trong là bánh ngọt nhìn có vẻ tinh xảo.

      “Phong Quang chỉ xinh đẹp mà còn khéo tay đảm , thật muốn ghét bỏ thì chẳng khác gì có mắt nhìn rồi.” Tiêu vương phi lại khen nàng một câu, chỉ vào một chậu mẫu đơn đặt bàn, cũng vội mà nếm thử bánh ngọt của Phong Quang mà hỏi vu vơ: “Hôm nay thấy hoa nở rất đẹp nên mới có ý mời Phong Quang đến nhà của lão nhân ta đây ngắm hoa, Phong Quang thấy chậu hồng mẫu đơn này như thế nào?”

      “Màu sắc như lửa, dáng hoa tuyệt đẹp, mẫu đơn được xưng là vương của các loài hoa quả nhiên danh bất hư truyền.”

      “Đúng vậy, đây là Hỏa luyện mẫu đơn, thế nhưng hết thảy mẫu đơn đều nở cực đỏ, đáng tiếc…”

      Lời bà còn chưa nói hết vì thế Phong Quang rất tự nhiên hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

      “Mẫu đơn phong hoa tuyệt đại, diễm quang quần phương, khó tránh khỏi bị nhiều người chú ý, có người là tham luyến sắc hoa, tưởng muốn hái xuống cắm trong bình hoa, cũng có người là vì đơn buồn chán, mới tưởng hái xuống đặt bên người mình, nhưng hoa rời cành liền nhất ̣nh sống được lâu, cho nên cũng là hồng nhan bạc mệnh, hoa như thế, người cũng như vậy.”

      Câu nói của Tiêu vương phi rõ ràng có ẩn ý, Phong Quang cười miễn cưỡng, “Vương phi nói phải.”

      “Nếu đời chỉ còn lại một đóa Hỏa luyện mẫu đơn, Phong Quang nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người nguyện ý vì nó mà tranh đến đầu rơi máu chảy?”

      “Cái này… tiểu nữ cũng biết.”

      “Phong Quang cần lo lắng, ta bất quả chỉ thuận miệng hỏi một chút, đúng rồi, còn chưa có mời tiểu thư uống trà đây này.” Quách ma ma lập tức châm trà, Tiêu vương phi cười nói: “Lá trà này chính là ́ng phẩm do bệ hạ ban cho, Phong Quang nhất ̣nh phải nhấm nháp thật tốt.”

      “Vâng.”

      “Mẫu thân.” Phong Quang vừa nâng chung trà lên thì Tề Mộ đã cười tới, bộ dạng cầm quạt của hắn có chút sơ sài, vào trong ̀nh hắn tùy tiện ngồi xuống, lộ ra một nụ cười ấm áp với Phong Quang, “Nghe được mẫu thân có khách, nhi tử còn tò mò là ai, nghĩ muốn đến xem, thì ra là Hạ tiểu thư.”
      thanh_thanh1, Ly Vũ, nhoxbina27 others thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ ba
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 63

      “Thế tử…”

      “Hạ tiểu thư cần đa lễ.” Phong Quang nhớ ra việc hành lễ thì bị Tề Mộ ra tiếng ngăn cản, hắn nói: “Hôm nay tiểu thư đến đây làm khách thì cần khách sáo như vậy.”

      Phong Quang cười lễ phép, “Đa tạ thế tử.”

      “Trà hương này là ́ng phẩm của bệ hạ ban thưởng .” Tề Mộ cướp chén trà để bàn trước mặt nàng, một ngụm uống cạn ấm trà, động tác mặc dù nhanh nhưng cũng mất vẻ tao nhã.” Đúng lúc ta khát, aiz, hương vị cũng tệ lắm.”

      Tiêu vương phi sau khi Tề Mộ đến đây đã còn thái độ thong dong như lúc đầu đối mặt với Phong Quang, bà nhìn con trai của mình, trong mắt ẩn hiện lo lắng cùng khủng hoảng rõ ràng, “Mộ nhi…”

      “Mẫu thân.” Tiêu vương phi vừa gọi Tề Mộ liền cười ngắt lời bà, “Ngắm hoa đến đây là được rồi, nhi tử còn có chỗ muốn mang Hạ tiểu thư tham quan.”

      Môi Tiêu vương phi giật giật, phát ra thanh.

      “Chúng ta thôi Hạ tiểu thư.”

      Phong Quang nhìn mắt Tiêu vương phi, lúc này bất luận là hơi thở hay thần thái của Tiêu vương phi đều có điểm kỳ lạ, nhưng nàng chưa kịp nghĩ nhiều mà đứng dậy đuổi theo bước chân Tề Mộ.

      “Vương phi…” Quách ma ma nhỏ giọng kêu.

      Tiêu vương phi cuối cùng nhịn được mà chảy nước mắt, thống khổ nói: “Ma ma, chẳng lẽ trước kia ta thật sự sai lầm rồi sao? Hắn làm sao có thể nghĩ… làm sao có thể nghĩ ta sẽ độc hại Hạ Phong Quang.. ta chính là mẫu thân hắn!”

      Quách ma ma muốn khuyên giải an ủi nhưng lại tìm được lời thích hợp để nói, chỉ có có thể than thở một tiếng, cực kỳ xúc động.

      Phong Quang theo Tề Mộ, tốc độ của hắn có chút nhanh, nàng cơ hồ phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, muốn hỏi hắn ̣nh dẫn nàng đâu nhưng vừa ngẩng đầu thấy đường cong cứng rắn nửa bên mặt hắn có vẻ hờ hững, nàng dám hỏi.

      Cuối cùng Tề Mộ dừng lại trước cửa một gian phòng, “Hạ tiểu thư, ta muốn có người dư thừa theo.

      Phong Quang do dự trong chốc lát, nói với nha hoàn: “Các ngươi ở ngoài cửa chờ ta .”

      “Dạ.” Vân nhi cùng hai nhà hoàn khác cùng nhau thưa lại.

      Tề Mộ thấy thế mới mở cửa ra, “Mời vào.”

      Phong Quang quang nghi ngờ vào gian phòng, đến khi nhìn nhanh bài trí trong phòng, cả người nàng ngây ra.

      Hắn đóng cửa, cười nói: “Hạ tiểu thư, hoan nghênh đến với thế giới của ta.”

      Chỗ này có thể xem là một gian thư phòng, nhưng ngăn tủ có sách. Cánh bướm xinh đẹp, bồ câu trắng giang cánh, thỏ con lông tơ trắng tinh, nai con giương lên hai móng trước, còn có sói rừng toàn thân màu xám, con hổ há mồm như gầm rú… Trong phòng này có đủ loại động vật, cơ thể vẫn duy trì được trạng thái rất tốt, chúng nó giống như sống, nhưng tất cả đều là tiêu bản.

      Nụ cười của hắn hoàn mỹ thể soi mói, những tiêu bản trông rất sống động này là vật trang trí của hắn, hắn phảng phất giống như là vương của thế gian vạn vật.

      Phong Quang chớp mắt thất thần, “Thế tử, vì sao…”

      “Nàng cảm thấy cực kỳ thú vị sao?” Hắn nói: “Sinh mệnh trong gian phòng này đều là những thứ hoàn mỹ nhất, mà ta làm cho chúng có thể dùng dáng vẻ đẹp nhất mà tồn tại mãi mãi.”

      Nàng rất nhanh tỉnh táo lại: “Chỉ có như thế này thôi sao?”

      “Đương nhiên phải.” Hắn đến trước một cái tủ gỗ, vuốt ve lông tơ mềm mại người con thỏ, nếu phải biết những động vật này kỳ thực đã sớm chết rồi thì sợ rằng sẽ lầm tưởng hắn là một công tử quý động vật, “Hạ tiểu thư biết , ta thể nhìn thấy thứ gì cả, mà khi rất nhiều người trước mặt ta nói những vật này tốt đẹp như thế nào ta sẽ nhịn được tò mò, cõ lẽ, khi ta bắt bọn nó ở lại bên cạnh mình, mỗi ngày đều đến “nhìn” một cái, nói chừng ta cũng có thể biết bọn chúng là cái dạng gì.”

      Chương 64

      “Vậy thế tử, có thử qua cảm giác khác, ví dụ như… con người?”

      Tề Mộ cười khẽ, “Ta thật ra cũng muốn, nhưng con người, loại này rất phiền phức.”

      “Thế tử mang ta đến, có phải bởi vì ta cũng là loại được công nhận là đẹp nhất ?” Phong Quang đến trước người hắn, thanh dịu dàng êm tai.

      Hắn cuối đầu, khóe môi cong lên, “Tiểu thư muốn nghe đáp án như thế nào?”

      “Ta cũng biết, bất quá, ta muốn biết công tử có muốn “xem” dung mạo của ta ?”

      “Tất nhiên là muốn.”

      Tay nàng hơi lạnh cầm lấy tay hắn, sự chênh lệch nhiệt độ nhẹ lan tràn tới trái tim khiến nó run rẩy một trận, nàng cầm lấy tay hắn áp lên gò má mình, “Thế tử ngại thử xem, có thể “nhìn” đến gương mặt của ta là như thế nào?”

      Hắn vui vẻ nhận lời, “Được.”

      Động tác của hắn dịu dàng mà thong thả, giống như đụng vào một thứ thủy tinh dễ vỡ, ngón tay thon dài của hắn đầu tiên là phát họa dung mạo nàng, tiếp theo là chóp mũi khéo léo, khi miêu tả đến môi nàng, đầu ngón tay của hắn dừng lại lúc lâu, hầu kết khẽ nhúc nhích, lát sau hắn buông tay xuống.

      Nhưng Phong Quang giữa đường bắt được tay hắn, “Thế tử?”

      “Thật sự có lỗi, Hạ tiểu thư, ta thể phát thảo bộ dáng của ngươi trong đầu ta.” Hắn cười yếu ớt nói: “Từ trước tới nay trong mắt ta chỉ có một màu đen, cho nên dù là động vật hay con người, ta đều có bất kỳ khái niệm gì.”

      Cho dù người bình thường nói về màu sắc, như hồng sắc là gì? Hắn cũng hiểu được, người đời đều nói thế tử Tiêu vương phủ màu tím, đó chẳng qua cũng vì màu tím đại diện cho hoàng thất tao nhã cao quý, còn nếu người khác hỏi hắn màu tím là như thế nào, hắn sẽ nói nên lời.

      thanh Phong Quang cũng thấy thất vọng, “Ta cũng phải thế tử, dám nói có thể hiểu rõ thế tử, nhưng xuân hoa thu nguyệt, phù sinh như mộng, thế gian tất cả đều biến ảo vô cùng, cho dù rất nhiều người có thể nhìn thấy nhưng kỳ thật cũng thấy rõ.”

      “Hạ tiểu thư.”

      “Sao?”

      “Nàng có biết nàng khiến người khác tức giận nhất ở chỗ nào ?”

      Hắn đột nhiên hỏi một câu làm nàng nhất thời hiểu, “Thế tử nói… là cái gì?”

      “Ta muốn đem nàng trở thành nữ nhân đầu tiên mà ta giữ lại, nhưng mà ta lại lo lắng làm nàng trở thành vật trang trí của ta rồi, nàng sẽ còn làm cho ta cảm thấy thú vị nữa.” thanh của hắn hiện rõ sự tiếc nuối, mâu thuẫn này làm cho lòng hắn cảm thấy buồn rầu.

      Phong Quang: “…”

      Nàng nghĩ tới hắn đúng là dự tính biến nàng thành tiêu bản!

      “Bất quá, ta hiện tại nghĩ ra một biện pháp tốt.”

      Nàng bất giác run run, “Biện pháp gì?”

      Hắn ôn nhu nói: “Đánh gãy chân nàng, đem nàng nhốt lại nơi này.”

      được.” Nàng can đảm cự tuyệt, tuy rằng phát hoảng rồi nhưng cũng buông tay hắn ra, “Người thể làm như vậy, bởi vì ta sợ đau lắm.”

      Vốn nghĩ nàng rất sợ hãi, nghĩ tới nàng còn có thể lo lắng nói được một cái lý do, Tề Mộ ngoài dự đoán mà cười nhẹ: “Nơi này của ta có vài loại thuốc giảm đau.”

      “Như vậy cũng được.”

      “Tại sao lại được?”

      “Nếu như chân ta gãy rồi ta sẽ còn chăm sóc người được nữa.”

      Hắn ngờ nàng sẽ nói lời này, biểu tình tao nhã thong dong của hắn trở nên cứng ngắc, giống như quên mất phải phản ứng như nào, nhưng rất nhanh hắn tìm lại được thanh của chính mình, “Hạ tiểu thư nói gì?”

      “Ta nói…” Nhiệt độ mặt nàng cao lên, nhẹ giọng nói lại một lần, “Nếu chân của ta gãy rồi sẽ thể chăm sóc người được nữa.”

      Tề Mộ im lặng một lúc lâu, trong lồng ngực hắn có một thứ cảm xúc quái lạ di chuyển, rất nhanh phá vỡ mà lao ra, một phát thể vãn hồi, nhưng lại bị một thứ gì đó ngăn cản, “Nàng muốn chăm sóc ta như thế nào?”

      “Ta nghĩ, ta có thể chiếu ́ người cả đời.”

      Xung quanh đột nhiên an tĩnh, một thanh vang lên trong đầu hắn, như tiếng chuông bạc nhỏ bé vang vọng, động đến nhân tâm.

      -------------------------------
      Editor: Chương 64 mình k tìm được bản gốc tiếng Trung, cho nên có vài chỗ mình k tra được mà chỉ chém theo convert, k thể đảm bảo độ chính xác cao, mong các bạn thông cảm. Thế giới này khá khó edit, tại mấy nhân vật thích nói ám chỉ nhiều thứ quá

      Last edited: 27/2/18
      thanh_thanh1, Ly Vũ, nhoxbina29 others thích bài này.

    5. ElaineNguyen

      ElaineNguyen Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      72
      Càng về sau nam chính càng biến thái :050:(nhưng mà bạn thích a):04(1)::ex10:, tình tiết rất kỳ bí và nội dung vô cùng bất ngờ. Hoan nghênh mọi người sa hố cùng bạn (phất cờ rù quến):045:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :