1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anh8877

      anh8877 Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      70
      người như Giản Tích đời rất hiếm, chứ lưu manh như Nhiên còn dễ kiếm ☺️
      Carol thích bài này.

    2. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 25

      Động tác sấy tóc của Giản Tích sấy vẫn ngừng, thanh ồ ồ từ mấy sấy đan xen chung với tiếng chuông điện thoại di động.

      bắt máy.

      Đào Tinh Lai đúng lúc kêu lên: "Chị, dâu tây chỉ còn trái cuối cùng, em giữ lại cho chị này."

      Giản Tích rút đầu cắm, đem máy sấy nhét vào trong ngăn tủ, ra , " túi dâu tây giờ còn trái, lần sau em cũng đừng mang tới đây nữa, tự giữ ở nhà ăn , dù sao kết quả đều như nhau."

      "Câu này nghe sao cũng như chị khinh bỉ em nhỉ?" Đào Tinh Lai phục, "Thời buổi bây giờ tốt bụng lấy lòng còn nghe được lời khen nào, rể, đây là do dạy dỗ đến nơi đến chốn đấy, phụ nữ ấy, phải quản giáo kĩ mới được.”

      Giản Tích cười chết, "Em bớt lại , chị cám ơn dâu tây của em đó, được chưa nào?”

      Đào Tinh Lai đưa tay, cầm trái dâu cuối cùng đưa đến bên miệng Giản Tích, Giản Tích nghiêng người, từ tay cậu ăn luôn trái dâu vào miệng.

      " Ừ, rất ngọt."

      "Do ngôi sao nổi tiếng đêm khuya tự mình đưa tới, có thể ngọt sao." Đào Tinh Lai cái gì đều quên mở miệng tự khen bản thân mình, cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Nhiên, "Đừng để ý chị ấy, chúng ta tiếp những câu chuyện về đám đàn ông của chúng ta ."

      Giản Tích vòng qua phía sau Hạ Nhiên, tay tùy ý khoát lên bả vai , bị cầm, vừa xoa vừa nghịch các đốt ngón tay.

      Giản Tích cảm thấy nhột, vừa muốn rút trở về, di động lại vang lên.

      Lục Bình Nam lại gọi đến lần nữa, cực kì chấp nhất.

      Hạ Nhiên ngồi sô pha nghiêng đầu, nhìn Giản Tích về phía phòng ngủ.

      Trong phòng khách, Đào Tinh Lai quấn quít lấy Hạ Nhiên chuyện phiếm, miệng liến thoắng ngừng.

      Điện thoại reo nữa, Lục Bình Nam gửi tin nhắn tới.

      [ Tiểu Tích, sao nghe máy? bận à ? ]

      Giản Tích đứng ở bên cửa sổ, hỏi : [ Có chuyện gì? ]

      [ mới công tác từ Hàng Châu về, có mua quà cho em nè. ]

      [ Cám ơn, cần. ]

      [ lái xe đưa qua cho em. ]

      [ Thực xin lỗi, tôi sắp ngủ rồi. ]

      Lục Bình Nam lại liên tiếp gửi tới mấy tin nhắn linh tinh, Giản Tích ấn tắt màn hình, lại ôm hai cái mền ra ngoài đến phòng khách.

      "Chị, tại sao là hai cái mền thế? cái cho em giữ ấm là được, tặng chị pho tượng thịt này đem vào trong làm ấm giường ." Đào Tinh Lai đứng lên miệng lách chách dứt, "Hai người đừng ngượng ngùng, dù sao em cũng hai mươi ba tuổi ra, chuyện nam và nữ chỉ có bấy nhiêu thôi, tư tưởng em thoáng lắm."

      "Muốn chết." Giản Tích đem chăn quăng đến người , "Sô pha tự hai người phân chia, buổi tối chớ lộn xộn, bằng sáng mai chị lại phải mặt đất nhặt người."

      Đào Tinh Lai hỏi Hạ Nhiên, " thực muốn chia đôi sô pha với tôi?"

      Hạ Nhiên gật gật đầu, cười : "Ừ."

      "Trời ơi!" Giọng điệu của Đào Tinh Lai đầy khoa trương, "Chị, chị đáng thương, ấy cũng muốn làm ấm giường cho chị kìa."

      Giản Tích gõ đầu , “Lắm chuyện."

      Hạ Nhiên cảm thấy hai chị em nhà này cứ như diễn kịch, vui vẻ ngồi dựa sô pha, xem hai người kia đấu võ mồm.

      Giản Tích tắm rửa xong thay bộ áo ngủ bằng tơ lụa, trong phòng mở hệ thống sưởi, nhìn trước ngực lộ ra làn da mượt mà, Hạ Nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      Nhưng dù sao có Đào Tinh Lai ở đây, như thế nào cũng là cậu em vợ tương lai, đêm đầu vẫn nên để lại ấn tượng là chính nhân quân tử chút.

      10 giờ rưỡi, Giản Tích quay về phòng ngủ, phòng khách chỉ còn ánh sáng của đèn ngủ hoa sen, bên trong có đặt tinh dầu mùi hải dương.

      Sô pha hình L, nhìn bộ dáng Đào Tinh Lai ngủ ở đằng kia, uốn tới ẹo lui giống như con sâu.

      rể à, lần đầu tiên để ngủ chung với em, ngại quá." Đào Tinh Lai cực kì thích chuyện phiếm.

      Hạ Nhiên tay gác sau gáy, nhắm mắt giống như ngủ, "Lần đầu tiên của hai chị em cậu đều cho tôi, người ngại là tôi mới phải."

      Trời đất. Đào Tinh Lai nghe đến đây lập tức đỏ mặt, hoàn toàn ngậm miệng.

      Hạ Nhiên cười, "Đùa cậu thôi. Sao họ của chị cậu và cậu lại khác nhau vậy?”

      "Em theo họ mẹ, chị ấy theo họ cha." Đào Tinh Lai : "Từ em nhìn ra, nhà của em có trọng nữ khinh nam hề , đau lòng chết được.”

      Hạ Nhiên cũng tò mò, "Bình thường đều là con trai theo họ cha."

      " cho nghe bí mật, " Đào Tinh Lai thấp giọng, còn rất nghiêm túc, "Ông ngoại năm xưa phản đối ba mẹ em kết hôn, ba em nghèo đến mức còn cái mồng tơi để mà rớt, mẹ em lại là con . Sau khi có tôi, ba tôi trực tiếp để cho tôi theo họ Đào, ông ngoại tôi mới nguôi ngoai. Haiiiz, câu Mối tình già đó, kể đến là đứt từng đoạn ruột.”

      Hạ Nhiên vốn nghe rất nhập tâm, lại bị câu sau cùng kia của Đào Tinh Lai làm bật cười, mẹ kiếp, đúng là kẻ dở hơi.

      "Được rồi, cậu ngủ , đừng bò lổn ngổn rồi rơi xuống đất." Hạ Nhiên dặn cậu, "Yên tâm, tôi ngáy khi ngủ."

      Đào Tinh Lai quả thực chưa đến mấy giây ngủ, trong mộng còn bẹp bẹp miệng.

      Hạ Nhiên đứng lên, dịch dịch góc chăn cho cậu, đem mền đắp đôi chân trắng noãn cứ đưa ra ngoài của cậu.

      Đèn trong phòng ngủ của Giản Tích vẫn sáng, ánh sáng lấp lánh xuyên qua khe cửa khép hờ. Hạ Nhiên bước đến đứng ở cạnh cửa, những hình ảnh hương diễm trong đầu, đúng là có thể làm người đàn ông lực lưỡng tắc thở mà chết.

      Hóoc-môn nam ngừng rục rịch, "Cùm cụp" tiếng, tay cầm cửa được ai đó kéo xuống, khe cửa được mở rộng ra từng chút từng chút, trong ánh sáng ôn nhu mềm dịu đó, rơi vào trong mắt của Hạ Nhiên.

      Tay Giản Tích từ bên trong vươn đến, trắng noãn đoạn, tay áo ngủ màu xanh nước biển được xăn lên hai ba vòng.

      Ngón tay mềm mại đưa đến cổ áo Hạ Nhiên, kéo vào phòng ngủ.

      "Muốn ngủ với ?" Hạ Nhiên vào liền đem Giản Tích đè sát vào ván cửa, bàn tay bắt đầu từ vạt áo thăm dò lên , , ngón tay ngừng mân mê hai hạt châu đỏ.

      Giản Tích ngửa ra sau, rên .

      Hạ Nhiên cực kì vừa ý với hành động này của , môi dán lên cái trán , vừa hôn vừa : "Nghiện rồi? Huh?"

      Hơi thở hổn hển của Giản Tích chính là câu trả lời tốt nhất.

      Tay Hạ Nhiên lướt xuống dưới, khiêu khích đủ kiểu, bao lâu sau, tay ướt đẫm khác gì rửa tay vậy.

      "Trời ạ, ướt hết cả người rồi.”

      Tần suất đong đưa của bàn tay Hạ Nhiên càng lúc càng nhanh, đưa mắt trong lòng , lúc này mềm nhũn như vũng nước mùa xuân.

      Tình ái có thể thúc giục ham muốn, ham muốn có thể sinh tình, bạn thích người đó, nghĩ đến muốn cùng làm chuyện vui vẻ với người đó. Từ phía sau, cả người Giản Tích bị Hạ Nhiên bế bổng lên giữa trung, phía dưới dính sát, bên trong giống như có mũi khoan ngừng đâm vào.

      bấu chặt bả vai Hạ Nhiên, móng tay ngừng bấm sâu vào da thịt , kèm theo đó là tiếng nức nở chịu nổi.

      "Lặp lại lần nữa, nghe ." Hạ Nhiên ướt đẫm mồ hôi ngừng đâm sâu vào, sướng khoái như muốn bay lên tận trời.

      Giản Tích gần như sụp đổ, " Ngừng, dừng chút, em..." Sau vài tiếng đứt quãng, thanh gần như nghe được , "... muốn toilet."

      Hạ Nhiên nghe thế, cả người căng lên, cảm thấy hưng phấn đến mức như được uống thuốc tăng lực, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm vành tai , lầm bầm: “ phải em muốn tiểu đâu, mà là làm em sướng đến mức sắp đến đỉnh rồi.”

      xong, ôm Giản Tích, vừa đến bên giường vừa đâm sâu vào, khoảng cách chỉ chừng mười bước, nhưng Giản Tích cảm thấy mình như sắp phải chết.

      Khóc đến khan cả tiếng, cầu xin cũng có tác dụng Hạ Nhiên lại dùng loại tư thế có thể làm cho chết sống lại.

      " Mẹ kiếp, đừng kẹp !"

      "Ưm, em kiềm nổi."

      "Kêu ông xã."

      Giản Tích lập trường vững chắc, cắn răng lên tiếng.

      Hạ Nhiên được như ý, nhưng chính bản thân cũng sắp chịu nổi, tay hướng đến dưới thắt lưng lấy cái đệm lót, dùng sức xoay lại thành tư thế nằm.

      Giản Tích muốn phát điên rồi, đâm dừng cũng coi như xong , tay còn sờ khe mông của .

      " biết xấu hổ." Giản Tích bật khóc, bị Hạ Nhiên lần lượt dùng đủ mọi tư thế đưa lên đến đỉnh.

      Hai giờ sáng, Hạ Nhiên cuối cùng mới bước ra khỏi phòng ngủ của Giản Tích, hài lòng ngả người lên sô pha.

      Đào Tinh Lai lại đá chăn, đôi chân trắng cứ thế mà ở bên ngoài hóng gió, Hạ Nhiên vừa mới chuẩn bị đắp lại cho cậu, chợt nghe ảnh đế lẩm bẩm, "Tôi nằm mơ thấy chị tôi ở trong phòng khóc, như bị ai ức hiếp dữ lắm.”

      Hạ Nhiên thấy cậu lại tiếp tục nhắm mắt, đoán chừng là mớ.

      " có việc gì, bị cảm thôi, sáng mai đưa ấy ngậm hai viên kẹo viêm họng là được."

      Đào Tinh Lai lẩm bẩm thêm vài câu, sau đó lật người lại, nghiến răng kèn kẹt ngủ tiếp.

      - - -

      Ngày hôm sau, thiếu chút nữa Giản Tích làm muộn, đều là Hạ Nhiên biết xấu hổ kia.

      Chỗ phòng khám bệnh xếp thành hàng dài, suốt buổi sáng Giản Tích ngồi ở ghế da, cảm thấy mông đau thôi.

      Tối hôm qua , ngay lúc Hạ Nhiên bắn ra, còn đánh bốp bốp vào mông , sang nay lúc tắm có soi gương, vẫn còn in dấu hai bàn tay mông mình.

      Lo chết được, biết chàng đó có sở thích biến thái gì hay nữa.

      Hồn Giản Tích như bay đến Thái Bình Dương, cũng may công việc bận rộn lại ập đến làm cho thời gian suy nghĩ lung tung.

      vất vả khám xong là bảy giờ.

      Hạ Nhiên buổi tối có chuyện, buổi sáng đến đón . Giản Tích thay xong quần áo, quẹt thẻ để tan tầm.

      Mới bước ra thang máy, bị người nào đó kêu lại, "Tiểu Tích!"

      Chỉ thấy Lục Bình Nam từ bên cạnh chiếc Cayenne của chạy tới, ăn mặc tỉ mỉ như kỵ sĩ, áo khoác ngắn bên ngoài rất xuất sắc.

      Giản Tích sửng sốt, "Sao lại tới đây?"

      Lục Bình Nam cười cực kì tuấn tú, đưa lên cái hộp quà bằng giấy, " qua đưa quà cho em mà, mua ở Hàng Châu đấy, nhìn xem có thích hay ?"

      chịu nổi thúc giục của , Giản Tích đành phải nhận lấy mở ra, bên trong là chuỗi lắc tay bằng vàng.

      Giản Tích khép nắp hộp, trả lại, "Quá quý giá, tôi thể nhận."

      "Tặng em mà, đắt thế nào nữa cũng đáng giá." Lục Bình Nam lại đem hộp quà nhét vào tay , còn đưa tay nắm lấy tay . , "Tay em lạnh quá"

      Giản Tích rút mạnh tay về, quá nhanh, làm chuỗi vòng tay kia rơi mặt đất.

      khí nháy mắt trở nên xấu hổ.

      Lục Bình Nam nhặt lên, thờ ơ : " sao, thích cái này lại mua cho em cái khác."

      Giản Tích cắt ngang lời , giọng gọi, "Sư huynh."

      Xưng hô thế này vừa ra khỏi miệng, hai người đều an tĩnh lại.

      Năm thứ hai đại học, Giản Tích luôn ngọt ngào nhu thuận theo đuổi , tâm tư của trẻ dường như đều đặt hết vào hai chữ này

      , thời khắc này Lục Bình Nam cảm thấy thắng lợi trong tầm mắt.

      Rất nhiều năm rồi, lại gọi là sư huynh .

      cố đè niềm vui sướng trong lòng lại, ôn nhu đáp, "Ừ ?"

      Giản Tích ngẩng đầu, : "Tôi nhận lễ vật gì của đâu, trước kia hiểu chuyện, đơn phương nên gây ra cho ít phiền toái, thực xin lỗi."

      Lục Bình Nam vừa nghe thấy thế, , trong lòng liền thấy ổn, nhanh chóng tỏ thái độ, "Kỳ vẫn luôn thích em, Tiểu Tích, tuy rằng khốn kiếp hiểu trễ, nhưng tâm ."

      Giản Tích dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn , "Sư huynh, tôi có bạn trai rồi, tôi rất thích ấy, rất hạnh phúc, cũng chúc tìm được đúng người."

      Chỗ này trống trải, gió lạnh vun vút ngừng quất lên người.

      Lục Bình Nam thể tin, nhanh chóng phân tích tình huống, lập tức cất cao giọng, "Có phải là cái thằng du côn lần trước?"

      Giản Tích lên tiếng, tương đương cam chịu.

      "Em bị gì đó chứ?" Lục Bình Nam cười châm chọc, "Đó là loại cặn bã của xã hội đấy, chỉ chuyên đánh nhau gây chuyện, còn sinh sống bằng cái nghề đó, đòi nợ thuê là phạm pháp!"

      Giản Tích nhìn thẳng , " ấy phải cặn bã!"

      "Đầu óc em có phải bị hỏng chỗ nào rồi hay ? Hả? Đàn ông con trai gần ba mươi rồi, mà tìm công việc đàng hoàng, cả ngày đầu đường xó chợ, có tin chỉ cần tôi báo cảnh sát, nó lập tức ở tù hay ?”

      Lục Bình Nam hổn hển, cam lòng bại dưới tay Hạ Nhiên, "Đừng để vẻ bên ngoài của gã ta mê hoặc, loại đàn ông này chơi ít, bị bệnh gì sẵn rồi cũng biết chừng."

      Giản Tích mạnh mẽ ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Lục Bình Nam.

      Lạnh lẽo, cứng rắn, nghiêm túc và có lẫn trong đó là tia thất vọng.

      Cuối cùng, gì thêm nữa, chỉ xoay người trầm mặc rời .

      "Tiểu Tích, Tiểu Tích, em hãy nghe . Giản Tích!"

      Lục Bình Nam gầm rú vô dụng, bóng dáng kia vẫn thẳng tắp rời .

      "Mẹ nó!" Lục Bình Nam tức điên, trở về bên cạnh xe, đập mạnh tay xuống thân xe.

      phiền chán gãi đầu, tương lai rộng mở trước mắt đó đột nhiên rời khỏi tầm tay, rất phục!

      Giản Nghiêm Thanh xuất thân nghèo khó, thư hương đầy bụng, là chính khách có tài có đức, nhậm chức năm năm, chiến tích xuất sắc, con đường chính trị vô cùng vững chắc, chỉ cần ông ta muốn, tòa cao ốc thị chính của thành phố tuyệt đối phải điểm dừng cuối cùng của ông.

      người cha vợ như vậy, đến đời chết vẫn lo phát triển.

      Lục Bình Nam cực kỳ tức giận, cố gắng bình tĩnh chút, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm dãy số.

      Đầu kia bắt máy.

      Lục Bình Nam cười ôn nhu, "Dì Đào."

      - - -

      Giản Tích lái xe chạy đại lộ, mở cửa sổ để gió thổi hồi mới bình tĩnh trở lại.

      Đại học, tốt nghiệp, công tác, trong suốt mười năm đó Hạ Nhiên hề tham dự vào, cho dù cuối cùng chút cảm tình của dành cho Lục Bình Nam có nhạt , vẫn luôn giữ khoảng kí ức đẹp đẽ, ấn tượng thuở ngây thơ khó thể phai mờ.

      Nhưng vừa rồi, với thái độ và giọng điệu đó của Lục Bình Nam phá lằn ranh mỏng manh đó.

      Cảm giác thất bại khi nhìn lầm người làm cho Giản Tích buồn bực.

      ngang qua cao ốc thành ủy, Giản Tích dừng xe bên lề, gọi điện cho Giản Nghiêm Thanh, "Ba ba, ba ăn cơm chưa?"

      Giản Nghiêm Thanh: "Ăn rồi."

      Giản Tích dạ tiếng, hăng hái lắm.

      lát sau, Giản Nghiêm Thanh : "Lên đây , ba thấy xe của con rồi."

      Lúc Giản Tích vào văn phòng, Giản Nghiêm Thanh xem văn kiện, "Đến rồi? Để ba thư ký đặt thêm phần cơm, con ăn lót dạ, tối nay mang con dùng trà."

      bàn thấp có cặp lồng cơm bằng inox, vẫn còn ấm.

      Giản Tích lật nắp ra, là cà rốt thịt xào, : " cần ba ăn cùng đâu, lần nào cũng chỉ nhìn con ăn, làm con ăn được nhiều.”

      Giản Nghiêm Thanh ngẩng đầu, tạm dừng phê chỉ thị, "Tiểu Tích, công tác hài lòng?"

      Ánh mắt của vị đồng chí già luôn sắc bén kinh người, Giản Tích bị nhìn đến ngây ngốc, ‘Dạ’ tiếng: " có việc gì."

      Sau lát, ngẩng đầu hỏi: "Ba, ba thích loại đàn ông như thế nào?"

      Giản Nghiêm Thanh lần nữa lấy bút phê văn kiện, thanh thản : "Đối xử tốt với con là được."

      "Nếu ta có tiền, còn rất nghèo."

      "Mọi chuyện đều do con người." Giọng của Giản Nghiêm Thanh vang vang: “Bờ vai của đàn ông còn quý giá hơn tiền rất nhiều, với ba chỉ cần điều, chung thủy và có trách nhiệm với con ba mới là quan trọng nhất.”

      Giản Tích nghe thấy thế, trong lòng vừa đắc ý vừa ấm áp, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy Hạ Nhiên đặc biệt thích hợp.

      Công việc của Giản Nghiêm Thanh bình thường khá bận rộn, Giản Tích quấy rầy nhiều, ngồi lát liền chuẩn bị .

      "Tiểu Tích." Trước khi rời , Giản Nghiêm Thanh bỗng nhiên kêu .

      Tay Giản Tích cầm ở chốt cửa, "Dạ?"

      "Hẹn ngày mang cậu ta về cho cả nhà xem mặt .” Giản Nghiêm Thanh cách chiếc bàn làm việc nhìn .

      Giản Tích ngẩn ra, tâm đều bị nhìn thấu.

      gật đầu, "Con biết rồi ."

      "Lái xe cẩn thận, trở về ." Giản Nghiêm Thanh bình thản, gật đầu

      Tinh thần Giản Tích sau khi bị lão đồng chí thử thách cuối cùng cũng phấn chấn lên chút.

      Vừa chuẩn bị lái xe, nhận được tin nhắn của Hạ Nhiên

      [ Đến nhà nhé? ]

      Giản Tích cười đáp lại: [Chỗ có gì đáng giá để em suy nghĩ xem có nên đến hay .]

      Rất nhanh, màn hình sáng lên.

      Hạ Nhiên: [ Có người đàn ông, muốn làm em sướng đến chết. ]
      Last edited by a moderator: 11/5/19
      rabbitphan, Tiểu Ly 1111, Giaogiao104 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Đợi ông Nhiên nổi gió. Vinh quang rước vợ về nhà.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Chỉ ước gặp đc ai vô lại như lão Nhiên :v:v:v

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Rồi nhà nhiên có gì chỉ cần có ấy và em trai ấy ba là đủ cuốn hút rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :