1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly Hôn - Thần Vụ Quang (Full)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      lần đầu tiên thấy có nam 9 tiểu tam mặt dầy như vậy

    2. forever2604

      forever2604 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Cạn lời.....a Ng nhưng e vẫn y.....
      Cảm ơn edit!:yoyo12:

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Cuối cùng cũng đuổi kịp, đuổi đến đúng đoạn mấu chốt, tình cảm thăng hoa... từ phía mới hay.
      Đọc có 21 chương mà cảm xúc với Quý dào dạt quá, nickname cho đổi liên tục.
      Quý nhà giàu này nổ to thế!
      Quý hẹp hòi này thù zai nhỉ!
      Quý đàn bà này khá hãm, tư thù cá nhân kiểu tự mình giận dỗi, chơi con nhà người ta vố.
      Quý lươn khươn này khắm thế, người tại còn ôm, thế mà mắt lại đắm đuối nhìn có chồng.
      Quý tiểu tam bùng nổ rồi. Lần này tam quan tôi vặn vẹo theo , cầm cao lá cờ thêu 4 chữ đen kịt: Tiểu Tam thượng vị.

      Nhà chồng kiểu này mình gặp kha khá ngoài đời rồi, phải là giống mà có khi còn hơn cơ. Mỗi nhà mỗi cảnh, trăm đường hãm, và tất nhiên các con dâu ở lâu đc với nhà chồng thế này toàn thể loại bánh bao nhẫn nhịn. Có chị nhịn cả đời, có chị chia tay trong nước mắt và uất ức, có chị vùng lên, nhất là bét: bà cạch mặt cả dòng họ nhà chúng mày. Tôi thuộc team cổ suý chia tay khi cuộc sống như địa ngục. Tôi thuộc tuýp phụ nữ hơi ích kỉ: phụ nữ nên sống cho bản thân nhiều hơn.
      À còn, với những em nào chưa chồng, chuỵ có điều muốn chia sẻ là: trong hôn nhân, yếu tố giao lưu tình cảm giữa vợ chồng vô cùng quan trọng, vợ chồng chuyện giường chiếu mà ra gì ngoại tình cũng ly hôn. Từ chuyện ko hoà hợp lâu dài dẫn đến mâu thuẫn tích tụ. Vậy nên đừng em nào chê nữ chính bỏ chồng vì chồng yếu nhé.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆ Chương 22
      Editor: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lâm An Nhàn chạy thẳng về nhà, phần muốn dùng lời cho ta chán ghét mình, nhưng cũng vừa sợ biết ta làm ra chuyện gì, có cơ hội nhất định phải nhắc nhở Phó Minh Hạo chú ý chút.

      Phó Minh Hạo ở phòng khách lo lắng chờ Lâm An Nhàn, vừa thấy cửa mở lập tức nhào ra đón: “An Nhàn, biết sai rồi, nên nghe lời em , vay tiền chị cả. biết em thương tâm khổ sở, ba uống chút rượu nên hơi nóng tính, em đừng buồn!”

      Lâm An Nhàn vừa sợ vừa tức, để ý Phó Minh Hạo, thay giày thẳng vào phòng. Phó Minh Hạo theo vào: “ nhận lỗi, em muốn phạt thế nào đều được, ngày mai hỏi mượn đồng nghiệp. An Nhàn, đừng giận nữa, được ?”

      Lâm An Nhàn nghe Phó Minh Hạo xin lỗi, tuy muốn tha thứ nhưng có chút cam lòng: “Ngày mai sau , em muốn ngủ.”

      Phó Minh Hạo cũng hiểu Phó Nham hơi quá đáng, nhưng dù sao ông cũng là trưởng bối lại có chút men, nên khống chế được hành vi. Làm con nên thông cảm cho cha mẹ, mắng chút xíu có sao đâu, nhưng lúc ấy có mặt Quý Văn Nghiêu, nên ta thấy cũng tội cho An Nhàn.

      Hôm sau, vì phải trực đêm, buổi sáng nghỉ ngơi, lúc Lâm An Nhàn tỉnh dậy Phó Minh Hạo rồi.

      Ra khỏi phòng vừa lúc thấy cha mẹ chồng ngồi xem tivi, cảm thấy có chút gượng gạo, biết gì.

      “Dậy rồi? Hôm qua ông ấy uống rượu nên hàm hồ, cũng đừng để bụng, nhưng chị cả dạo này cũng dư dả gì, chồng nó cũng kẹt, đừng nên đến làm phiền bọn họ.” Vương Thu Dung tuy an ủi Lâm An Nhàn, nhưng lại đem chuyện vay tiền cắt ngang còn đường thương lượng.

      “Con biết, con vay chị cả đâu.”

      Vương Thu Dung nghe xong cười cười thèm nhắc lại.

      Lâm An Nhàn vào bếp ăn lung tung chút gì, dự định ra ngoài giải sầu đến chiều làm luôn.

      Thu dọn xong, xin phép Vương Thu Dung tiếng liền ra cửa, vừa tới cửa thấy Dương Quân đến, trong lòng thầm kêu khổ.

      “Chị ra ngoài sao, sáng nay em có điện thoại hỏi dì Hai biết chị làm lúc nào.”

      “Chị định dạo chút.”

      Dương Quân cười : “Em tìm chị chuyện phiếm thôi, em cùng được , hay chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi trò chuyện.”

      Lâm An Nhàn đành theo Dương Quân đến quán cafe, gọi nước uống xong Dương Quân bắt đầu than thở dứt miệng, muốn Lâm An Nhàn nghĩ cách làm người phụ nữ kia cách xa Quý Văn Nghiêu.

      Lâm An Nhàn vừa nghe vừa nghĩ: Quý Văn Nghiêu quả phải người bình thường mà, trái người phải người còn muốn kéo mình xuống nước, vốn muốn quan tâm chuyện giữa Dương Quân và Quý Văn Nghiêu, bằng nương cơ hội lần này ràng lập trường.

      Vì thế chờ Dương Quân dừng lại, Lâm An Nhàn lấy hết dũng khí : “Dương Quân, chị biết em rất Quý Văn Nghiêu, nhưng nếu hai bên tin tưởng nhau tương lai khi kết hôn càng thống khổ. Vài lần nghe em tâm , chị cảm thấy em Quý Văn Nghiêu nhiều hơn tình cảm cậu ấy giành cho em. Chị chỉ khuyên em câu, hoặc nhẫn, hoặc lòng giải bày tâm ý với cậu ấy, cần rối rắm suy diễn lung tung. Hơn nữa chị chỉ là người ngoài, trừ nghe em phát tiết thực cũng giúp được gì cho hai đứa, về sau tốt nhất em nên cùng người nhà thương lượng hay hơn.”

      Dương Quân mới đầu nghe Lâm An Nhàn còn cảm thấy rất có lý, nhưng đến cuối cùng mới hiểu , lập tức có chút giận dỗi: Lâm An Nhàn chê mình phiền phức nhiều? Mình đối xử với ta tốt như vậy, lần trước Văn Nghiêu còn mua quần áo đắt tiền như thế cho ta, nếu nể mặt mình, Văn Nghiêu đâu thèm mua chứ! Kết quả tại lại kiên nhẫn với mình, khó trách nhà dì Hai ai ưa ta, đúng là đồ vô ơn mà! Dù sao chăng nữa, tình cảnh của ta có tốt gì hơn mình, có tư cách gì dạy bảo mình?

      Vì thế lạnh mặt xuống: “Tôi hiểu ý chị, tôi chỉ ngờ tôi hiểu lầm chị là người có tình có nghĩa, nên trong lòng nghĩ gì đều với chị, có chuyện tốt gì cũng nghĩ đến chị, tại xem ra tôi uổng phí tâm tư . Khó trách Văn Nghiêu cũng ưa gì chị, tôi còn giúp giùm chị trước mặt ấy. Nếu thế này, vậy sau này tôi làm phiền chị nữa, hưởng thụ những ngày thoải mái của chị !”

      Dương Quân xong, đứng dậy bỏ .

      Lâm An Nhàn biết mình đắc tội Dương Quân, nhưng như thế này cũng tốt, về sau lui tới cũng bớt thị phi.

      Buổi chiều đến công ty, Tôn Bằng thừa dịp có ai, nhiều chuyện hỏi Lâm An Nhàn: “An Nhàn, người đàn ông tối đó là ai vậy?”

      người họ hàng xa có việc muốn tìm tôi thôi.”

      ra là thân thích, xem ra là người có tiền, hai người tranh cãi gì sao, hôm đó thấy được vui?”

      Lâm An Nhàn đáp có lệ: “Có chút vướng mắc, nhưng phải chuyện lớn.”

      Tôn Bằng vừa nghe là chuyện gia đình nên cũng hỏi nhiều.

      Đến mười giờ tan tầm, Lâm An Nhàn sợ Quý Văn Nghiêu chưa từ bỏ ý định lại chờ ở bến xe, nên băn khoăn biết có nên đón xe bus hay .

      Vì thế, vừa ra cửa công ty, liền nhìn Tôn Bằng : “Hôm nay tôi muốn xe bus, tôi đón taxi tiện đường cho cậu cùng.”

      Tôn Bằng cười : “ tốt quá.”

      Hai người đứng chờ taxi, vẫn là Tôn Bằng lẹ mắt: “An Nhàn, đó phải xe của họ hàng xa của sao?”

      Lâm An Nhàn vội nhìn theo hướng Tôn Bằng chỉ, quả nhiên là Quý Văn Nghiêu, co chân muốn chạy theo bản năng.

      “An Nhàn, đâu vậy? Dù muốn gặp ta nhưng làm sao chạy nhanh bằng xe ta được? .” Tôn Bằng nhắc nhở Lâm An Nhàn. Sau đó, ngẫm lại cũng là chuyện riêng nhà người ta nên thêm gì nữa, chào Lâm An Nhàn rồi đón xe bus.

      Lâm An Nhàn nhìn Tôn Bằng càng sốt ruột, vừa muốn Tôn Bằng giúp mình, nhưng cũng sợ biết vào miệng Quý Văn Nghiêu rồi ta lệch đến mức nào. Mắc công sau này mình và Tôn Bằng xấu hố khó có thể nhìn mặt nhau, vả lại thể hủy thanh danh của Tôn Bằng, gia đình người ta cũng vừa mới yên ổn được chút mà thôi.

      “Lâm An Nhàn, em mà dám chạy xuống túm em lên xe.” Quý Văn Nghiêu tựa đầu vào kính xe, mở miệng cảnh cáo.

      Lâm An Nhàn nghe thấy thế đương nhiên là dám chạy nữa, đành lên xe Quý Văn Nghiêu.

      “Gã đó cũng biết thức thời đó chứ, cái này cho em.” xong nhét cái hộp vào tay Lâm An Nhàn.

      Lâm An Nhàn mở ra thấy bên trong lấp lánh sợi lắc bằng bạch kim, lập tức khép lại đặt sang bên cạnh chút suy nghĩ: “Tôi cần.”

      “Vậy gã kia đưa, sao em lại nhận?”

      “Đó là vợ cậu ta tặng tôi, kiểu có qua có lại thôi.” Lâm An Nhàn bình tĩnh trả lời.

      “Đây cũng là tình bạn bè thôi, em giữ .”

      Lâm An Nhàn lại : “Bạn bè? thôi , tôi cần là cần!”

      Quý Văn Nghiêu cũng giận, cười : “Em chúng ta phải bạn bè, vậy quan hệ của chúng ta là gì, người tình cũ? Hay em thích gọi là chị dâu?”

      “Ai là tình nhân cũ của , ăn lung tung!” Lâm An Nhàn có chút hổn hển.

      Quý Văn Nghiêu cười mà , Lâm An Nhàn cũng im lặng.

      Đến cửa tiểu khu, Lâm An Nhàn mới : “Đến rồi, tôi muốn xuống xe, mở cửa!”

      Quý Văn Nghiêu mở cửa xe, mà kề sát tai Lâm An Nhàn : “Da em trắng thế này khi đeo vào chắc chắn rất đẹp, về sau lại mua cho em chiếc khác.”

      Lâm An Nhàn dùng sức giãy dụa muốn rút cánh tay bị Quý Văn Nghiêu cứng rắn lôi kéo: “Tôi cần, mau cho tôi xuống!”

      Trong lúc hai người tranh chấp vô tình làm đứt sợi dây mỏng manh, Lâm An Nhàn nhất thời ngây ngẩn.

      Quý Văn Nghiêu thèm nhìn tới, vươn tay ôm Lâm An Nhàn vào lòng: “Hỏng rồi, lại mua cho em sợi khác. An Nhàn, mỗi ngày đều muốn em, ngày mai chia tay Dương Quân, như vậy em khó xử.”

      Thừa dịp Lâm An Nhàn chưa hoàn hồn, liền trực tiếp hôn lên môi , cảm giác được Lâm An Nhàn chống đẩy kháng cự, càng tăng thêm lực đạo gắt gao dây dưa.

      Lâm An Nhàn bị Quý Văn Nghiêu cưỡng hôn, kinh sợ giãy ra, muốn cho ta càng thêm hưng phấn, nên thân thể bất động, kháng cự cũng đáp trả.

      Quý Văn Nghiêu thỏa mãn, khôn ngoan buông Lâm An Nhàn ra, thở gấp hỏi: “ muốn phải ? An Nhàn, em bị chính quan niệm của mình trói buộc, kỳ là em thích , em nên ngoan ngoãn đón nhận cảm giác giữa hai chúng ta

      xong lại hôn Lâm An Nhàn tiếp, bàn tay ấn sau gáy phòng ngừa né tránh, tay kia cũng chậm chậm bò qua thắt lưng, cách lớp áo xoa bên bầu ngực sữa.

      Quý Văn Nghiêu say mê xoa nắn lúc lâu, thấy Lâm An Nhàn hề phản kháng, liền cao hứng lớn mật kéo khóa kéo xuống, tay lần qua lớp quần lót, đưa vào trong, tìm khe rãnh mềm mại xoa vài cái, sau đó đưa ngón tay vào khe hở mềm mại, bắt đầu đâm vào rút ra.

      Lâm An Nhàn cắn chặt môi, mặc cho Quý Văn Nghiêu làm gì làm.

      Đầu Quý Văn Nghiêu vùi vào trước ngực Lâm An Nhàn, thanh có chút khó chịu: “An Nhàn, em thơm quá, em có thấy sướng ?”

      Lâm An Nhàn chỉ nhắm mắt lại, lời nào, cảm nhận Quý Văn Nghiêu muốn cởi áo lót của ra, thân thể cằng căng thẳng hơn, cứng người chờ đợi hành động tiếp theo của ta, lại phát Quý Văn Nghiêu buông mình ra.

      Chậm rãi mở to mắt, thấy Quý Văn Nghiêu tức giận nhìn chằm chằm mình.

      Quý Văn Nghiêu ngồi trở về chỗ cũ, lạnh lùng nhìn Lâm An Nhàn : “Em giỏi , em làm thế này là thủ thân cho Phó Minh Hạo đấy à? Lâm An Nhàn, em Phó Minh Hạo đến thế sao? đến mức hề có chút cảm giác nào với ?”

      Quý Văn Nghiêu rất tức giận, chẳng những giận Lâm An Nhàn, còn giận cả chính bản thân mình, mình thương âu yếm như vậy mà ấy có chút phản ứng nào, chẳng lẽ ấy thực hề có chút cảm giác với mình? Cho dù đối với mình có cảm giác, phản ứng sinh lý cũng phải có chứ? Như vậy có thể thấy được Lâm An Nhàn chán ghét mình đến mức nào!

      Nhưng càng như thế Quý Văn Nghiêu lại càng thể buông Lâm An Nhàn ra được, dù vẻ mặt chút cảm giác giờ của cũng làm thương đến chết được. Càng nghĩ, càng hận Phó Minh Hạo đến ngứa răng, nếu phải tên họ Phó này, An Nhàn sao lạnh lùng với mình như vậy!

      Quý Văn Nghiêu giúp Lâm An Nhàn sửa sang lại quần áo còn : "Em trả lời cũng sao, cũng làm khó em, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày đều đến đón em, nếu em muốn đồng nghiệp biết liền ngoan ngoãn lên xe, về sau được xúc nhiều với tên đồng nghiệp kia. Xong rồi, em vào nhà , chờ em vào .”

      Nghe thanh mở khóa cửa xe, Lâm An Nhàn xoay người, dùng hết sức cho Quý Văn Nghiêu cái tát: “Quý Văn Nghiêu, hành động vừa rồi của là cưỡng hiếp đó, có biết ! Nếu dám làm thêm lần nữa tôi báo cảnh sát!”

      Lâm An Nhàn xong lập tức mở cửa xe, chạy ra ngoài.

      Quý Văn Nghiêu vuốt mặt, lơ đễnh nở nụ cười.

      Phó Minh Hạo mở cửa cho Lâm An Nhàn hỏi: “Hôm nay về trễ vậy.”

      “Uhm, trễ xe bus.”

      “Hơn 11 giờ đêm rồi, mau ngủ .”

      Lâm An Nhàn thay quần áo, rửa mặt, im lặng nằm giường.

      Phó Minh Hạo ôm hỏi: “Em còn giận à? Ở công ty bị ai ăn hiếp sao, mắt em lại sưng lên vậy?”

      Lâm An Nhàn trừng mắt nhìn, thở sâu đáp: “Em tức giận, có chuyện gì đâu, do ngủ được thôi, đừng suy nghĩ lung tung, ngủ .”

      Phó Minh Hạo nằm ngay ngắn lại, chỉ lát sau ngủ, Lâm An Nhàn lại đêm thức trắng.

      Hôm sau Lâm An Nhàn nghỉ ở nhà, dọn dẹp vệ sinh, giặt giũ quần áo, cố hết sức thèm nghĩ đến chuyện tối qua.

      Tới giờ cơm chiều Phó Minh Hạo về với gương mặt hớn hở, vừa vào nhà liền kéo Lâm An Nhàn vào phòng.

      Vương Thu Dung gọi với theo: “Minh Hạo à, muốn làm gì cũng phải đợi cơm nước xong chứ.”

      “Con biết rồi, con chỉ An Nhàn mấy câu, chuyện gấp ạ, mẹ đừng bận tâm.”

      Nhìn Phó Minh Hạo đóng cửa, Lâm An Nhàn hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì mà gấp như vậy?”

      “Đương nhiên là chuyện tốt, mẹ em phải muốn mượn tiền sao, em xem đây là cái gì?”

      Phó Minh Hạo từ trong túi xách lấy ra túi hồ sơ, mở ra bên trong tất cả đều là tiền.

      “Ở đâu có nhiều tiền như vậy?”

      “Quý Văn Nghiêu cho mượn, mười vạn, ta còn muốn trả lúc nào cũng được. Trước kia mọn, ngờ người ta lại trượng nghĩa như vậy!”

      Lâm An Nhàn nhắm mắt, ảo não : “Đem trả , em dùng tiền của ta!”

      Phó Minh Hạo khuyên: “Em đừng cố chấp như thế, xã hội bây giờ có mấy ai hào phóng cho người khác mượn tiền như ấy chứ? Tính tình Quý Văn Nghiêu dù có chút kỳ quái, nhưng chưa bao giờ ta nhằm vào nhà chúng ta. Tiền này xem như mượn, liên quan đến em, em đem đưa cho mẹ .”

      “Em em cần tiền của ta, mai mang trả .”

      Phó Minh Hạo mất hứng: “An Nhàn, em bắt đầu ngoan cố cứng đầu như thế từ khi nào vậy? Văn Nghiêu người ta hôm đó nghe thấy nên chủ động tìm cho mượn tiền, còn bảo khi nào trả cũng được, đúng là người tốt hiếm có. Em nên vì chút chuyện trước kia mà có thành kiến với người ta. Người ta những đem tiền cho mượn, mà còn đưa cái này bảo mang về tặng em, bảo là do bạn tặng, ta có giữ cũng vô dụng. Thứ mắc thế này ta muốn tặng ai mà chẳng được, nhưng ta chỉ nghĩ cho em, em còn muốn ta phải làm sao em mới vừa lòng?”

      Lâm An Nhàn nhìn hộp màu hồng trong tay Phó Minh Hạo, trong lòng biết trong đó chắc chắn là sợi lắc tay bạch kim!
      Last edited: 13/7/17
      BigCute→_→, linhdiep17, lonkon9545 others thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      like rồi đọc sau :yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :