1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thịnh thế sủng hậu - Quân Lai

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Dạo này mình bận tí, nhưng mình cũng edit hết 6 chương của tuần này rồi! Nên hôm nay mình up luôn 6 chương luôn =D Bây giờ là chương đầu tiên nhé!

      Chương 42: Tùy Theo Lòng Mình

      Sau khi tắm rửa dâng hương xong, Thẩm Ấu An theo Thái hậu vào Phật đường. Phật đường này thờ bức tượng của Phật Thích Ca Mâu Ni, trước mặt có bày đủ loại lễ vật dâng cúng, phía dưới có ba tám nệm lót. Thái hậu đằng trước, quỳ tấm đệm, tràng hạt trong tay bà xoay vòng Thẩm Ấu An theo sau Diêu Tử Tẩm, im lặng cúi đầu đứng bên, nhưng lại nghe Thái hậu , “Cửu Bảo, qua đây quỳ bên cạnh ai gia này.”

      Thẩm Ấu An sững sờ chút, nhưng vẫn nghe lời qua quỳ bên cạnh Thái hậu. Thái hậu quay qua nhìn nàng, rồi khép hờ hai mắt, bắt đầu niệm kinh. Thẩm Ấu An biết bà niệm cái gì, chỉ quỳ bên lên tiếng. biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tại lại nghe được tiếng của Thái hậu.

      “Cửu Bảo, Phật gia có : tùy tâm, tùy duyên, tùy tính.”

      Thẩm Ấu An theo tiềm thức mà thẳng người lên, liền nghe Thái hậu , “Ai gia lần đầu tiên gặp con, thấy con là người làm việc theo quy tắc, là kiểu mẫu của thế gia nữ tử. Lúc còn trẻ, ai gia cũng y hệt con, thường xuyên cẩn thận từng bước , sợ sai con đường, lại dám nhiều, nhưng bây giờ ai gia thấy rằng, tất cả điều đó đều là sai lầm.”

      Đột nhiên Thái hậu mở mắt nhìn Thẩm Ấu An, nàng đưa tay qua đỡ bà đứng dậy. Thái hậu nắm lấy tay của Thẩm Ấu An, để nàng đỡ mình, trước mặt Phật thể nhiều, nên Thái hậu dẫn Thẩm Ấu An về lại noãn phòng. Ngồi lên giường nhung mềm mại, cung nhân tiến lên quỳ xuống trước mặt Thái hậu để đấm chân cho bà. Thái hậu nghiêng người, vẫy tay kêu Thẩm Ấu An, “Cửu Bảo qua đây, ngồi bên cạnh ai gia. Đứa bé ngoan, con đừng sợ.”

      Thẩm Ấu An qua ngồi xuống, Thái hậu kéo tay nàng , “Con theo ai gia lễ Phật, có cảm thấy nhàm chán ?”

      Thẩm Ấu An lắc đầu, “Nô tỳ dám.”

      Thái hậu bật cười, “Ai gia hỏi con có dám hay . Mới vừa rồi ai gia còn với con, phải tùy tâm, tùy duyên, tùy tính. Đời này chuyện đau lòng nhất của ai gia là thể làm theo ý mình. Lúc ai gia còn trẻ, tiên đế mở rộng hậu cung, rất nhiều phi tử xinh đẹp tiến cung. ra trong lòng ai gia hận gần chết, nhưng khốn khổ là vẫn phải duy trì nụ cười mặt, nhìn tiên đế an bài phi tử thị tẩm, còn phải giúp những phi tử đó đòi ban thưởng. Tiên đế khen ai gia nhân ái, nhưng trong lòng ai gia lại muốn, cũng rất muốn làm loạn lần, nhưng thân phận lại để cho ai gia làm vậy.

      “Thái hậu nương nương hiền lương thục đức, đúng là khuôn mẫu để chúng nữ tử noi theo.

      “Vậy con cảm thấy nếu nữ nhân mà cứ hiền lương thục đức, thay phu quân lo liệu tất cả mọi việc, thay nạp thiếp nuôi con, hay tùy ý làm bậy, sống với ước muốn của mình, cái nào tốt hơn?”

      Thái hậu xong, Thẩm Ấu An lập tức im lặng, nàng biết phải trả lời như thế nào, là nữ nhân, tất nhiên phải giúp phu quân xử lý mọi chuyện trong hậu việc, nhưng khi Thái hậu hỏi nàng điều này, nàng lại cảm thấy nếu cứ sống đời như vậy, chả khác gì cái xác hồn. Nhưng sao nàng lại dám có suy nghĩ này cơ chứ? Từ phụ vương dạy mình rằng, thân là nữ tử, phải hiểu tam tòng tứ đức, nàng thể vô thiên vô pháp như thế được.

      “Thái hậu nương nương, nô tỳ thấy rằng, là nữ nhân phải nên giúp đỡ phu quân xử lý mọi việc, còn nếu nô tỳ phát phu quân mà liếc mắt đưa tình với mấy người hầu tiểu thiếp, nô tỳ thà cần phu quân như thế.”

      Thẩm Ấu An biết Thái hậu có vừa lòng với câu trả lời của mình , nàng chỉ biết cúi đầu thấp thỏm lo lắng, suy nghĩ coi Thái hậu hỏi câu này là có ý gì. Đột nhiên cung nhân vào thông báo, thế tử của Định Quốc Công phủ đến thỉnh an bà. Thái hậu lại bảo rằng, “Ngươi ra với thế tử, ai gia có khách, bảo hôm khác lại đến.”

      Bà còn chưa xong, Lý Hồng Mậu bên ngoài hét um sùm, “Khách nào mà để cho mẫu hạ lệnh trục khách với chất nhi.”

      Lý Hồng Mậu vào, quỳ xuống cười hì hì với Thái hậu, bà trừng mắt nhìn , cũng kêu đứng dậy, giả bộ giận dữ , “Con đúng là càng ngày càng có quy củ, ai gia còn chưa kêu con vào, thế mà con cũng dám vào đây.”

      Lý Hồng Mậu thấy Thẩm Ấu An ở đây giật mình, tưởng rằng Thái hậu thế chỉ vì muốn từ chối . Thời gian này Thái hậu cảm thấy khỏe, chính mình mà đôi khi cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa, vì vậy lần này nghĩ chắc Thái hậu cũng như thế, nên mới muốn tìm cách vào dỗ dành bà, chưa từng nghĩ rằng Thái hậu thế mà có khách thiệt.

      Thái hậu cho đứng dậy, nên chỉ có thể quỳ mặt đất, vẻ mặt đưa đám nhìn Thẩm Ấu An , “Thẩm Tư Tẩm, do ta hiểu quy củ nên làm mẫu tức giận, nàng có thể vài câu cầu tình cho ta với mẫu được ? Để người cho ta đứng dậy, đầu gối ta đều đau cả rồi…”

      Thấy với vẻ đáng thương, mà Thái hậu luôn luôn thương , cho dù biết giả bộ, cũng cần Thẩm Ấu An đỡ, bảo mau mau đứng lên.

      Sau khi Lý Hồng Mậu đứng dậy, liền nhìn về phía Thẩm Ấu An , “Tại sao Thẩm Tư Tẩm lại ở chỗ của mẫu?”

      Thẩm Ấu An chưa kịp trả lời, Thái hậu lên tiếng, “Tất nhiên Cửu Bảo ở đây để bồi ai gia.”

      “Cửu Bảo?”

      Lý Hồng Mậu ngạc nhiên, Cửu Bảo là ai? Nhưng ngay sau đó nhanh chóng hiểu ra, chắc Cửu Bảo là nhũ danh của Thẩm Ấu An, nhìn Thẩm Ấu An áy náy , “Xin lỗi, do ta thất lễ, Thẩm Tư Tẩm đừng trách.”

      Tất nhiên Thẩm Ấu An dám trách , ngược lại người mà xưa nay luôn nuông chiều Lý Hồng Mậu lại bất mãn , “Trước mặt ai gia mà con có quy củ cũng thôi , thế mà trước mặt Cửu Bảo mà cũng dám thất lễ như thế.”

      Thẩm Ấu An vội vàng khoát tay, “Nô tỳ để ý.”

      Làm sao nàng dám để ý chứ, Lý Hồng Mậu có thể tùy ý làm bậy trước mặt Thái hậu, mình làm sao dám trách , huống chi chưa gì sai cả.

      Lý Hồng Mậu hắc hắc cười hai tiếng, “ mẫu, phải ở đây đều là người trong nhà cả sao?”

      Lời này chạm đến tiếng lòng của Thái hậu, đều là người nhà, người là cháu của bà, người là con dâu của bà.

      Lý Hồng Mậu liếc nhìn chỗ khác, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào con thần điểu mà đưa cho Thái hậu. Tại sao tất cả lông của con thần điểu đó rụng sạch thế kia? Làm cho bây giờ nó trở thành con chim trụi lông, đậu bên kia, dùng ánh mắt mong chờ nhìn . Đột nhiên đứng dậy, đến trước mặt nó, hết lần này đến lần khác muốn xác nhận đây chính là con thần điểu mà đưa cho Thái hậu, tại thấy tất cả lông mao màu sắc rực rỡ của nó đều rụng sạch, đau lòng gào khóc, “ mẫu, lông của con thần điểu này đâu hết rồi?”

      Thái hậu cảm thấy chột dạ , “Ai gia cũng biết tại sao mà lông của nó đều rụng hết.”

      Tất nhiên Lý Hồng Mậu tin lời này của Thái hậu, yên lành mà tại sao lông của nó lại thành như vậy, nhưng mà lại có chuyện kỳ quái, bộ lông rực rỡ màu sắc trước kia bị thay thế bằng tầng lông thưa thơt, miễn cưỡng có thể che kín thân thể của nó, mà tầng lông này lại đều nhau đến kỳ lạ. Lý Hồng Mậu đau lòng đem cửa lồng mở ra, đem con thần điểu thương để lên tay mình, đột nhiên nhớ đến mấy con chim mình nuôi ở nhà, mỗi khi nha đầu Lý Mộ An tức giận, đều rút mấy cái lông của bọn nó để trút giận, nhưng dù tụi nó có thảm như thế nào, cũng thể thảm hơn con này được. Con chim này là con mà lúc trước thích nhất, lông nó vừa dài vừa đẹp, đặc biệt chọn nó để đưa cho Thái hậu. Bây giờ nhàng vuốt ve con chim đáng thương ấy, nó tủi thân, giờ phút này biết mình là chỗ dựa của nó, nên cúi đầu áp vào tay của Lý Hồng Mậu.

      Thái hậu chắc chắn xác nhận, lông nó là hoàn toàn tự rụng, liên quan đến mình. Thẩm Ấu An ngồi bên, quan sát con chim mà toàn thân chỉ có lớp lông mỏng, càng nhìn càng thấy quen quen, phải nó giống với quả cầu bằng lông gà mà hoàng thượng mới đưa cho nàng sao? ra nó phải làm từ lông gà, mà chính là lông chim.

      Thái hậu thấy vẻ mặt nàng lộ ra vẻ ngạc nhiên, vội vàng nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng. Mà động tác ràng như thế, tất nhiên Lý Hồng Mậu nhìn ra được, đem con chim trụi lủi đó đến trước mặt Thẩm Ấu An, con chim đó rất xấu, nhìn từ xa còn đỡ, khi nó đến gần lại dọa Thẩm Ấu An giật mình. Thái hậu ở bên vỗ vào lưng Lý Hồng Mậu , “Con muốn chết sao, còn mau đem con chim kia ra, dám hù dọa Cửu Bảo.”

      Lý Hồng Mậu thấy Thẩm Ấu An giật mình, cúi đầu nhìn con chim tay, cũng thấy nó xấu. thích con chim này là do bộ lộng của nó đẹp mắt, bây giờ lông đều rụng hết, nhất thời đau lòng, thế mà lại dọa Thẩm Ấu An sợ hãi, làm cảm thấy có chút hối hận, nên đem con chim thả lại vào lồng tre, vì vậy con chim vừa mới cảm nhận ấm áp khi nãy, bây giờ lại buồn bã trở về lồng tre, biến thành con chim trụi lông.

      đến cùng cũng do con chim này xui xẻo, vốn bởi vì bộ lông đẹp nên được Lý Hồng Mậu chọn để đưa cho Thái hậu, thế mà hết lần này đến lần khác gặp phải Tề Cảnh Hoán, là người mà thấy thứ gì tốt đều muốn đem về cho nàng dâu của mình. Hôm nọ Tề Cảnh Hoán đến VĨnh Thọ Cung để dùng bữa với Thái hậu, lúc về ngang qua lồng của con thần điểu này. Lúc đó nó đứng trong lồng, mặt hướng về phía mặt trời, hưởng thụ ánh nắng ấm áp, bộ lông rực rỡ phủ toàn thân hấp dẫn ánh mắt của Tề Cảnh Hoán, làm thấy nó rất đẹp, nên kêu người vặt lông nó, đem về làm quả cầu cho Thẩm Ấu An chơi. Với tính tình của nàng nàng đá cầu rồi, nhưng cái tính cứ thấy thứ gì tốt nhất định phải đem về cho nương tử, nên bộ lông xinh đẹp của con chim đáng thương kia bị vặt sạch, vẻ đẹp của nó đều biết mất, làm nó trở thành con chim trụi lông.

      Thẩm Ấu An ngồi bên cạnh Thái hậu cảm thấy có chút chột dạ, dù phải chính mình nhổ lông của con chim kia, nhưng quả cầu làm từ lông nó còn ở trong phòng của mình. Lý Hồng Mậu nhìn Thẩm Ấu An mà cảm thấy nhức đầu, ngôi sao gây rối ở nhà mình cứ suốt ngày làm phiền muốn đưa nàng tiến cung gặp Thẩm Ấu An. Với tính tình của nàng như thế, làm sao dám đem nàng vào cung. Trong Định Quốc CÔng phủ, nếu nàng cảm thấy khó chịu đánh bọn nô tài trong viện của mấy cái thôi, nhưng mà đến nơi này, nàng còn như thế được rồi.

      “Thẩm Tư Tẩm muốn ở lại Vĩnh Thọ Cung luôn, hay chỉ tạm thời sang đây hầu hạ Thái hậu thôi?”

      Thái Hậu cười cười , “Bây giờ Cửu Bảo ở đây giúp ai gia giài sầu, hay là sau này vẫn về lại Thánh Ninh Cung ?”

      Lý Hồng Mậu hiểu nên chỉ cười , “Sao bệ hạ có thể để cho Thẩm Tư Tẩm ở Vĩnh Thọ Cung hầu hạ thế này hoài cơ chứ?”

      “Lời này thể bậy, chờ tương lai con đón dâu, ai gia rước nàng dâu của con vào đây, ngày ngày ở chỗ này bồi ai gia, coi đến lúc đó con có đồng ý hay ?”

      “Tất nhiên đồng ý rồi.” Lý Hồng Mậu dở khóc dở cười , “Hầu hạ mẫu vốn là bổn phận mà cháu dâu phải làm, tất nhiên chất nhi đồng ý.”

      Thái hậu mỉm cười, “Được rồi, con hiếu thảo nhất, chờ con tìm được nàng dâu rồi tiếp.”

      Lý Hồng Mậu thở dài, “Chuyện tìm vợ như thế này thể gấp được, phải từ từ, phải từ từ.”

      “Con cũng hai mươi tuổi, người ở tuổi này đều có con hết trơn.”

      Lý Hồng Mậu thấy Thái hậu lại muốn càu nhàu, vội vàng khoát tay , “Chuyên của bệ hạ còn quan trọng hơn con. Chờ bệ hạ lấy vợ rồi, con lấy vợ.”

      xong còn quay đầu nhìn Thẩm Ấu An chằm chằm, Thẩm Ấu An nhất thời xấu hổ, nhịn được , “Dù bệ hạ chưa lập hậu, nhưng phi tần trong cung lại ít, đến bây giờ ngay cả thiếp thất mà thế tử cũng có, hay bằng để Thái hậu ban cho người vài mỹ nhân .”

      Lý Hồng Mậu ngẩn người, dùng ánh mắt quái dị nhìn Thẩm Ấu An, sau đó vội vàng đứng dậy , “ mẫu, chất nhi còn có chút chuyện cần xử lý, ngày khác lại đến thỉnh an mẫu.”

      chờ Thái hậu mở miệng, hằn liền phủi mông nghênh ngang rời . Lúc còn quăng cho Thẩm Ấu An ánh mắt ý tứ, thầm nghĩ hổ là nữ nhân mà bệ hạ vừa mắt, câu kia vừa đâm chọt vừa muốn hại , nhìn ôn nhu vô hại như thế, ai ngờ vừa mở miệng lại làm cho người khác á khẩu. Trong lòng Lý Hồng Mậu thầm thề rằng, về sau thể trêu chọc nữ nhân này nữa, nếu vừa rồi mà mẫu theo ý nàng mà ban thưởng cho mình đống nữ nhân đem vể, chắc chắn vị tổ tông trong nhà quậy đến lật trời.
      Yên Hoa, Lim-0403, Dung Nguyễn 19957 others thích bài này.

    2. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 43: Lừa Dối
      Edit: Usagi

      “Hôm nay A Mậu lạ thế ta, bất quá chỉ mới đến nữ nhân mà thôi, sao lại sợ đến như vậy?”

      Thẩm Ấu An cười cười, bưng ly trà đưa cho Thái hậu, “Xem ra thế tử có việc bận . Thái hậu khát ? Uống chén trà ạ.”

      Thái hậu uống ngụm trà rồi nhìn Thẩm Ấu An hỏi, “Đêm nay bệ hạ có qua đây ?”

      Thẩm Ấu An gật đầu, “Bệ hạ là đêm nay đến đây dùng bữa với Thái hậu.”

      Thái hậu vui vẻ , “Vậy tốt, buổi tối qua đây, con theo về Thánh Ninh Cung , ai gia buổi tối cần con ở bên cạnh đâu.”

      Thẩm Ấu An thầm nghĩ, chắc là Thái hậu cho rằng mình với bệ hạ có phu thê chi thực, trong lòng nàng khỏi cảm thấy buồn cười. Vốn nghĩ khi Thái hậu hiểu lầm mình ở cùng với bệ hạ thấy mình dám mê hoặc chủ nhân, ai ngờ Thái hậu lại ủng hộ như thế này, làm nàng có chút mắc cỡ. Có lẽ Thái hậu nghĩ rằng mình với bệ hạ có quan hệ như vậy nên mới đối xử với mình thế này, nếu bà phát ra đây chỉ là hiểu lầm … Mà thôi , suy nghĩ nhiều như thế làm gì, Thái hậu là mẫu thân tốt, bệ hạ cũng hiếu thảo, ở trong hoàng gia mà lại có loại tình cảm như thế này dễ dàng gì.

      Lý Hồng Mậu tới cửa, lại gặp phải Tề Cảnh Hoán vừa ở Ngự thư phòng trở về. Tề Cảnh Hoán thấy biểu của có chút bực bội nên gọi lại hỏi han, Lý Hồng Mậu ý tứ sâu sa nhìn Tề Cảnh Hoán cái, rồi mang vẻ mặt thần bí ghé sát vào Tề Cảnh Hoán. Tề Cảnh Hoán thấy vừa mới từ Vĩnh Thọ Cung ra, nghĩ chắc nghe được mẫu hậu và Thẩm Ấu An chuyện, nên đứng thẳng lưng chờ mở miệng, ai ngờ Lý Hồng Mậu đến gần rồi nhàng , “Biểu ca, con thần điểu của đệ là do huynh vặt lông.”

      Tề Cảnh Hoán liếc cái, “Chỉ có vài ba lông chim, lại làm đệ tức như thế này.”

      “Gì mà chỉ có vài ba cái, ràng là rất nhiều, huynh có biết , con chim đó đệ tìm lâu mới thấy, bây giờ toàn bộ lông người đều bị huynh nhổ hết, huynh xem giờ huynh muốn bồi thường cho đệ như thế nào?”

      Vốn là Lý Hồng Mậu muốn mượn lý do này để lừa chút bảo bối đem về, ai ngờ Tề Cảnh Hoán nghe , liền cười hai tiếng, “ phải chỉ là con chim thôi sao? Trẫm bồi thường cho đệ mười mỹ nhân được ?”

      Lý Hồng Mậu bỗng nghẹn lời, lại là mỹ nhân, đúng là đồng vợ đồng chồng, ngay cả cách chỉnh người cũng giống nhau, biết mình sợ cái này nhất, mà còn như thế.

      “Mười vị mỹ nhân kia hay là giữ lại cho bệ hạ , vi thần sợ là có phúc để hưởng thụ.”

      Tề Cảnh Hoán hừ lạnh tiếng, trầm giọng , “Cút.”

      Lập tức Lý Hồng Mậu hi hi ha ha cười, “Tuân chỉ, vi thần cút đây.”

      Tề Cảnh Hoán vừa vào cửa liền nghe tiếng cười của Thái hậu và Thẩm Ấu An, biết hai người chuyện gì mà bầu khí hết sức hài hòa, Tề Cảnh Hoán cười hỏi, “Hai người gì thế?”

      Thẩm Ấu An vội vàng đứng dậy hành lễ với , Tề Cảnh Hoán khoát khoát tay kêu nàng đứng lên, rồi ngồi vào chỗ Thẩm Ấu An ngồi khi nãy.

      Thái hậu thấy đến, vừa cười vừa , “Ai gia với Cửu Bảo về A Mậu.”

      Tề Cảnh Hoán thuận tay tiếp nhận chén trà Thẩm Ấu An đưa qua, uống hớp rồi hỏi, “ làm sao? phải vừa mới từ Vĩnh Thọ Cung ra à?”

      “Đúng thế, mới vừa rồi còn chuyện vui vẻ, nhưng sau khi muốn ban thưởng vài mỹ nhân cho , liền bị dọa sợ trốn .”

      Vẻ mặt Thái hậu buồn bực, Tề Cảnh Hoán im lặng nhìn qua Thẩm Ấu An, thấy nàng cúi đầu gì.

      Sau bữa tối, Thái hậu lấy cớ mình mệt rồi, đuổi Tề Cảnh Hoán và Thẩm Ấu An ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, dù bị đuổi nhưng hoàng đế bệ hạ lại vô cùng hớn hở, muốn dẫn Thẩm Ấu An dạo ngự hoa viên. Giống như lúc trước, cung nhân bên người đều tự động lui xuống phía sau, tại ra khoảng cách, để lại khoảng gian riêng tư cho Tề Cảnh Hoán và Thẩm Ấu An. Thẩm Ấu An cũng sớm xem chuyện này thành thói quan, cung nhân lui ra, nàng tự động lùi về sau hai bước, mặc dù còn cách Tề Cảnh Hoán bước chân lớn, nhưng khoảng cách như vậy rút ngắn nhiều rồi.

      Tề Cảnh Hoán rất hài lòng, xoay người kéo tay nàng lôi lên, để nàng đứng ngang vị trí với mình. Thẩm Ấu An muốn né tránh, nhưng Tề Cảnh Hoán nắm tay nàng rất chặt, nhàng , “Đừng động, để trẫm nhìn kỹ xem, nửa ngày thấy nàng, là nhớ.”

      Thẩm Ấu An bị lời của làm xấu hổ đỏ hết cả mặt, bất chấp tay mình còn nằm trong tay , cúi đầu gì hết. Từ xa nhìn qua, thấy hai người giống như hai tình nhân vui mừng gặp gỡ dưới ánh trăng, tình cảm rất nồng thắm.

      loại người rất thích hếch mũi nhìn trời, dĩ nhiên Tề Cảnh Hoán là người như thế. nắm tay của Thấm Ấu An, thấy nàng phản kháng, nên càng ngày càng dũng cảm, lúc trước mặc dù cũng nắm tay của nàng, nhưng chỉ ở những nơi riêng tư, giống như bây giờ có rất nhiều cung nhân xung quanh, làm sao nàng có thể để cho chạm vào như vậy, nên cúi người xuống, ghé sát vào tai Thẩm Ấu An , “Nàng biết thôi, nửa ngày này trong lúc phê duyệt tấu chương, đầu óc trẫm đều nghĩ đến nàng, chữ mấy tấu chương đó đều biến thành nàng hết. Lúc trẫm kêu người bưng trà lên, thấy người ấy phải là nàng, khi đó trẫm rất giận.”

      Thẩm Ấu An nghe lời , liền cúi đầu xuống thấp, quả thực lời này nàng nghe nổi nữa, nhưng mà khúc sau lại còn điểm bình thường, giận? Sao lại giận, thiên tử giận dữ, phục thi trăm vạn*, tuy chỉ là dâng trà, nhưng bệ hạ lại giận, chẳng phải là muốn nổi giận sao? Thẩm Ấu An rất hiểu người trước mắt, từ trước đến giờ lúc bệ hạ giận dữ đều trút hết ra ngoài, bao giờ để chính bản thân bị uất ức, nếu là như thế, cung nhân dâng trà buổi chiều chẳng phải gặp tai họa rồi sao?

      *Thiên tử giận dữ, phục thi trăm vạn: khi hoàng đế nổi giận xác trắng phơi đầy.

      Thẩm Ấu An nhàn nhạt hỏi, “Bệ hạ phạt người đó?”

      “Đúng vậy.”

      Thẩm Ấu An gì, thầm nghĩ biết ai xui xẻo thế nhỉ, chút nữa phải hỏi Cao công công coi, xem nàng có thể an ủi cung nhân đó chút được , cũng do mình mà người ấy mới bị phạt.

      Tề Cảnh Hoán thấy nàng im lặng, cho rằng nàng tức giận, nhất thời hối hận thôi, do mình nhiều, chỉ câu phía trước là tốt rồi, tại sao phải thêm câu phía sau nữa, dễ dàng gì mà Thẩm Ấu An mới can đảm ở chung với mình mà kháng cự như thế này, thể vì tiểu cung nhân mà làm cho Ấu An giận mình được.

      Trong khi Thẩm Ấu An suy nghĩ phải đền bù cho tiểu cung nhân vô tội kia như thế nàng, lại nghe Tề Cảnh Hoán , “Tại nàng biết, hôm nay lúc trẫm nhìn nàng ra từ tấu chương cười với trẫm, trẫm rất là vui vẻ, ai ngờ Y Xảo lại động tay động chân, đem chén trà vừa dâng lên đổ hết tấu chương, sao trẫm thể tức giận được kia chứ? Phạt nàng ta cũng oan ức gì cả.”

      Thẩm Ấu An kinh ngạc, “Người hôm nay dâng trà là Y Xảo?”

      Từ lúc Y Xảo hầu hạ bên cạnh Tề Cảnh Hoán, mặc dù được chững chạc như Thái Huyên và Bích Đồng, nhưng cũng đến nổi làm đổ trà lên tấu chương, cho dù phải vì phá hư ảo tưởng về Thẩm Ấu An của Tề Cảnh Hoán, chỉ riêng việc làm ướt mấy tờ tấu chương kia tội rồi. Ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ nhiều năm như thế, sao cả chuyện dâng trà nhặt như thế này mà còn làm được, nếu việc này do tiểu cung nhân phạm phải, Thẩm Ấu An còn tin, nhưng người gây chuyện lại là Y Xảo, Thẩm Ấu An có chút nghi ngờ.

      Tề Cảnh Hoán khụ tiếng, “Đúng vậy, hầu hạ trẫm nhiều năm như thế mà còn dám động chân động tay, dạy dỗ nàng ấy chút nàng nhớ lâu được.”

      Bệ hạ muốn trách phạt nữ quan, tất nhiên Thẩm Ấu An gì, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, bây giờ người hầu hạ trong Thánh Ninh Cung nhiều lắm, mà tính tình bệ hạ lại nóng, thường xuyên đuổi mấy cung nhân phạm lỗi ra ngoài, phải muốn làm cung nhân trong Thánh Ninh Cung là làm, mà nữ quan bên người bệ hạ chỉ có các nàng, Cao Hòa ngày ngày theo Tề Cảnh Hoán nên cũng rất bận, mấy chuyện của các tiểu cung nhân bên dưới thể nào để ý được, nên ngày qua ngày, số người trong Thánh Ninh Cung lại ít hơn cả mấy cung nhân hầu hạ dưới trướng của các nương nương có địa vị cao. Thẩm Ấu An nghĩ ngày mai mình cần qua phủ nội vụ, coi coi có mầm non tốt nào , đem vài người qua đây, nếu để người ngoài biết được cung nhân trong Thánh Ninh Cung ít như thế này, là để bọn họ chê cười.

      người trong Thánh Ninh Cung cũng ít, nhưng hoàng đế đại gia trước mắt hễ khó chịu chút đuổi người , quy củ bên trong lại nhiều, trừ mấy người bên cạnh nàng cũng thấy ai khác có thể chịu đựng được thế này. Mặc dù Thánh Ninh Cung chỉ có vị chủ tử, nhưng Thánh Ninh Cung lại , việc cần làm rất nhiều, mà có việc gì mấy người khác đều đến hỏi ý kiến của các nàng, rất sợ nếu mình cẩn thận đụng phải vẩy ngược của vị đại gia này, nên thành , tất cả mọi người đều bận rộn, năm bốn mùa, trừ việc cần bận rộn cố gắng vội vàng hoàn thành, thời gian rãnh rỗi còn lại đều dành hết cho việc may quần áo cho vị đại gia đó. Thẩm Ấu An còn tốt, Bích Đồng các nàng lại bận đến nổi ngừng tay được, nên việc chọn cung nhân hầu hạ bệ hạ thể qua loa, chọn người rồi, đến Thánh Ninh Cung cũng thể để các nàng làm việc ngay, chính mình phải dẵn dò chút, mà dạy dỗ kiểu này mất rất nhiều thời gian mới dám giao nhiệm vụ cho các nàng ấy, nếu mười người đều có thể ở lại hết quá tốt.

      Nàng thân là nữ quan, thể cứ dựa vào mà lười biếng hoài như vậy, đem tất cả mọi chuyện đẩy hết lên người Bích Đồng các nàng, nên nàng mới với Tề Cảnh Hoán rằng, ngày mai nàng chọn vài tiểu cung nhân. Tề Cảnh Hoán nghe thấy nàng muốn chọn cung nhân, nghĩ thầm nếu nàng mai nàng thể ở cạnh mình, nên cảm thấy vui.

      Thẩm Ấu An ở bên cạnh hầu hạ lâu, ít nhiều cũng hiểu được vẻ mặt bây giờ là muốn cự tuyệt, nên nàng vội vàng chút lời ngon ngọt, có bao nhiêu lời tốt đều lấy ra hết, đại khái chính là, bởi vì người mà Bích Đồng tỷ tỷ cùng các nàng chọn đều thể khiến cho bệ hạ hài lòng, mặc dù Bích Đồng tỷ tỷ và các nàng hầu hạ bệ hạ từ , nhưng lòng người cũng thay đổi. Mấy ngày này đều do nô tỳ hầu hạ bên cạnh bệ hạ, nô tỳ cảm thấy rằng mình hiểu bệ hạ hơn Bích Đồng tỷ tỷ cùng các nàng khác, nếu là cung nhân do chính nàng chọn lựa, khẳng định làm cho người hài lòng. Hơn nữa bệ hạ có thân phận tôn quý, người hầu hạ thể ít hơn so với nhóm người bên cạnh các nương nương khác. Vì mặt mũi của bệ hạ, nô tỳ cố gắng hết sức chọn vài người cung nhân tốt đem về đây.

      Những câu này của Thẩm Ấu An nhàng đánh vào lòng của Tề Cảnh Hoán. Nàng dâu của nàng hiểu nhất, nàng dâu lại tất cả là vì mặt mũi của . Mấy lời này đều là lời mà nam nhân thích nghe, rất vui vẻ, vì cảm thấy rất đắc ý kiêu ngạo, nên hoàng đề bệ hạ liền vung tay lên, xem như chuẩn ý, mà cả đêm đường, cảm thấy như bông vậy ấy.

      Thế nhưng sáng sớm ngày thứ hai vừa hạ triều trở về, thấy Thẩm Ấu An đâu, hỏi ra mới biết nàng chọn cung nhân cho mình. Bây giờ Tề Cảnh Hoán mới cảm giác được mình bị lừa, việc chọn cung nhân thế này ai chả được, Bích Đồng, Thái Huyên , Cao Hòa cũng có thể , cần gì phái nàng qua đó.

      sớm phát Thẩm Ấu An can đảm hơn chút, nhưng bây giờ nhìn lại thấy có gì đó đúng, lá gan bây giờ của Thẩm Ấu An cũng lớn quá rồi, ngay cả mình mà cũng dám lừa gạt, đợi qua ít ngày nữa, gan lớn hơn, để cho hôn, để cho ôm làm sao giờ? Nghĩ đến những điều này, Tề Cảnh Hoán cảm thấy vô cùng bực bội, vì vậy suy nghĩ nhanh chóng ra trong đầu, thế đợi nữa, lập tức cưới nàng .
      Yên Hoa, Lim-0403, Tóc Xù7 others thích bài này.

    3. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 44: Chọn Lựa
      Edit: Usagi

      Bởi vì muốn tuyển thêm cung nhân cho Thánh Ninh Cung, mà ngày hôm qua Tề Cảnh Hoán cũng đồng ý, nên hôm nay Thẩm Ấu An liền tới gặp Vương Tư Thiết của Thương Thẩm Cục để chọn ra vài cung nhân. Những cung nhân mới nhập cung chưa được dạy dỗ, quy củ chưa tốt, nhưng đa phần những cung nhân đó vào Thượng Thẩm Cục để học quy củ, nếu quy củ tốt rồi, mà có thêm vận khí tốt nữa được điều sang các cung khác để hầu hạ bên cạnh chủ tử, còn vào lục phòng. Từ trước đến nay, Vương Tư Thiết ở Thưởng Tẩm Cục luôn nghiêm khắc, so với sáu cục khác cung nhân ở đây được dạy dỗ tốt nhất. Thẩm Ấu An là người thông minh, nên hôm nay nàng mới muốn chọn người từ Thượng Tẩm Cục.

      Vương Tư Thiết nghe ý của nàng rất vui mừng, chưa đến Thẩm Ấu An là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, là người mà hẳng ngày ngươi muốn nịnh bợ cũng nịnh bợ được, nay người đó cần nhờ mình giúp đỡ, đương nhiên nàng cố gắng hết mình; còn điều nữa là, những tiểu cung nhân trong Thượng Tẩm Cục đều do chính nàng dạy bảo, nếu có hai người được tuyển qua đó hầu hạ bên cạnh bệ hạ, sau này có tiền đồ gì, mà người đó có thể nhớ tới nàng, cuộc sống trong cung của nàng tốt hơn trước rất nhiều! Các nàng là nữ quan, sau này nếu cẩn thận mà đắc tội với người nào, có người quen biết bên cạnh bệ hạ, mấy người đó cũng cho nàng chút ít mặt mũi.

      Bây giờ mỗi lần Thẩm Ấu An ra khỏi Thánh Ninh Cung, mọi người đều tự động dán lên người nàng nhãn hiệu “Người của bệ hạ”, có đôi khi còn là “nữ nhân của bệ hạ”, điều này cho thấy cái chuyện vào đêm mười tám tháng tư, lúc bệ hạ cõng Thẩm Tư Thẩm về Thánh Ninh Cung, đều được truyền khắp hậu cung, đến cung nhân vẩy nước quét nhà trong lãnh cung cũng biết nữa kìa, huống hồ Vương Tư Thiết lại là nữ quan dạy dỗ các cung nhân, có bao nhiêu nữ nhân được bệ hạ cõng như thế chứ? Tiền triều có ai nàng biết, nhưng triều đại này đây là lần đầu tiên, lại nhớ tới thân phận trước đây của Thẩm Ấu An, là quận chúa của An Bình Vương, lúc thấy nàng phải vào cung làm nữ quan, có người tiếc hận, cũng có người hả hơi khi thấy người ta gặp họa, ngươi là quận chúa thế nào, còn phải rất giống bọn ta sao, làm nô tì hầu hạ người khác, cái suy nghĩ ấy, khi thấy mình có cùng vị trí với người có thân phân cao quý, tất nhiên cũng thấy thân phận mình cao hơn bậc so với trước kia.

      tại những người đó đều có cảm giác như bị người khác cho cái tát vào mặt, vốn cho là mọi người đều giống nhau, ai cũng là nữ quan, nhưng bây giờ sao? Thẩm Ấu An là Tư Tẩm, dù phẩm cấp cao, nhưng trong lòng mọi người lại có suy nghĩ khác, Thẩm Tư Tẩm này hầu bạ bên cạnh bệ hạ, tại bệ hạ vào hậu cung, cũng tại do ở bên cạnh Thẩm Ấu An lâu ngày, chiếu chỉ phong phi thế nào cũng sớm ban xuống thôi.

      Sớm tinh mơ, Vương Tư Thiết kêu người chia mấy tiểu cung nhân mới tới ra thành mấy hàng, đứng trong sân của Thượng Tẩm Cung để chờ Thẩm Ấu An. Những cung nhân ấy đều biết hôm nay Thẩm Tư Tẩm bên cạnh bệ hạ qua đây chọn người, đám đều vô cùng hưng phấn, trong lòng thầm nghĩ đợi tí nữa Thẩm Tư Tẩm qua đây, nếu nàng hỏi mình vấn đề gì mình nên trả lời như thế nào, còn nếu mình được Thẩm Tư Tẩm chọn, điều qua Thánh Ninh Cung, so với việc các nàng ở đây học tập mệt gần chết, qua kia chắc chắn khỏe hơn rất nhiều.

      Thẩm Ấu An dẫn theo Diệc Đào và Diệc Sương qua Thượng Tẩm Cục để chọn người, hai tiểu cung nhân này đều là người được Thẩm Ấu An chọn từ cục khác về rồi chính mình dạy bảo, được coi như đồ đệ của Thẩm Ấu An, chỉ là khi chỉ dẫn các nàng, Thẩm Ấu An chỉ nghĩ là đào đạo thêm người để hỗ trợ các nàng, giúp đỡ các nàng hầu hạ bệ hạ, nhưng những người này lại bị các nữ quan được bệ hạ kêu qua hỗ trợ mình, dạy dỗ thành người có thể giúp đỡ nàng, giúp nàng quản lý mọi việc, biến các nàng ấy thành nữ quan quản .

      Đoàn người của Thẩm Ấu An vừa mới bước vào Thưởng Tẩm Cục, Trần Chưởng Thiết, người bên cạnh Vương Tư Thiết tiến lên chào hỏi, thi lễ với Thẩm Ấu An rồi , “Xin chào Thẩm đại nhân, Vương đại nhân tập trung toàn bộ tiểu cung nhân ở trong sân để chờ người, in mời người qua.”

      Thẩm Ấu An gật đầu, theo Trần Chưởng Thiết vào trong, từ xa thấy Vương Tư Thiết đứng phía , dặn dò các tiểu cung nhân bên dưới. Nàng đứng im chỗ, bước lên phía trước, Trần Chưởng Thiết nghi hoặc nhìn nàng, nhưng lại dám lên tiếng thúc giục.

      Vương Tư Thiết cũng thấy nàng, thấy nàng tiếp, liền cười cười rồi tới, Thẩm Ấu An hành lễ với nàng ta rồi hỏi, “Tất cả các cung nhân mới tiến cung đều ở bên trong sao?”

      Vương Tư Thiết cười , “Hôm nay chính mình Thẩm Tư Tẩm qua đây chọn người, tất nhiên ta triệu tập các cung nhân qua đây, chỉ hy vọng Thẩm Tư Tẩm có thể chọn được vài người, để cho Thưởng Tẩm Cục của ta được thơm lây.”

      Thẩm Ấu An cười cười, ra nàng cũng là người của Thượng Tẩm Cục, nhưng bây giờ nàng là nữ quan bên cạnh bệ hạ, tất cả đều theo quy chế của Thánh Ninh Cung, Thượng Tẩm Cục thể quản được nàng.

      Vương Tư Thiết thấy nàng đứng chỗ này nhìn mấy cung nhân kia, nơi này rất xa, chỉ có thể thấy được hình dáng, chứ mấy cái khác đều thể nhìn , cho nên đều nghị, “Thẩm Tư Tẩm có muốn lại gần để nhìn kỳ hơn ?”

      Cảnh tượng này làm cho Thẩm Ấu An nhớ lại việc tuyển tú năm ngoái, cả hai rất giống nhau, đều là chọn người hầu hạ bệ hạ, chỉ là lần đó mình là người dự tuyển, còn lần này mình là người chọn người khác. Mặc dù nàng nhìn thấy mặt của các cung nhân đó, nhưng nàng có thể cảm nhận được trong lòng các nàng ấy căng thẳng, nhớ tới năm ngoái so với các nàng mình còn khẩn trương hơn nhiều, sợ mình bị người ta chọn trúng, trong lòng lại cảm thấy với thân phân của mình việc bị chọn tỷ lệ có vẻ lớn, ai ngờ lúc thấy kết quả nàng rất bất ngờ, nghĩ tới mình được chọn, ngoại trừ kinh ngạc còn rất vui mừng, hưng phấn sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị về nhà, lại bị đạo thánh chỉ đập nát hy vọng, chính mình được tuyển chọn để làm phi tần, nhưng bị bệ hạ giữ lại để làm nữ quan, chính mình vẫn phải ở lại trong cung.

      ra, chỉ có đám cung nhân kia căng thẳng, đến Vương Tư Thiết cũng có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay đổ ít mồ hôi hột, đứng nhìn Thẩm Ấu An chằm chằm, mặt đổi sắc, nàng ta cũng biết mình sợ điều gì, bất quá đó chỉ là tiểu nha đầu mà thôi, cho dù trước kia thân phận cao quý, nhưng tại có cùng cấp bậc với mình, tuy có bệ hạ chống lưng, nhưng mình cũng nên sợ hãi như vậy, mình ở trong cung nhiều năm rồi, bây giờ lại bị tiểu nha đầu trấn áp, ràng tiểu nha đầu này còn chưa làm cái gì mà.

      Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh, đè nén cảm giác bị áp bức xuống, dò hỏi, “Thẩm Tư Tẩm có muốn vào trong ngồi chút ? Ta đem danh sách về thân thế của nàng đưa cho ngươi xem trước.”

      Bị Vương Tư Thiết hỏi như vậy, Thẩm Ấu An lập tức tỉnh táo, biết mình thất thần, nên cảm thấy có lỗi, nhìn về phía Vương Tư Thiết cười , “Tốt, ta nên xem danh sách của các nàng trước.”

      Vương Tư Thiết dẫn Thẩm Ấu An vào trong điện, nhường ghế chủ tọa cho nàng, nàng cũng khách khí, trực tiếp ngồi xuống, tuy các nàng có cùng cấp bậc, nhưng nàng là người bên cạnh bệ hạ, lúc ra ngoài đại diện cho thể diện của bệ hạ, thân phận nàng có hơn Vương Tư Thiết chút.

      Vương Tư Thiết sai người đem danh sách của mấy cung nhân lên, tiểu cung nữ bưng khay gỗ đào đến trước mặt Thẩm Ấu An rồi quỳ xuống, trình danh sách lên cho nàng xem. Diệc Đào cầm lấy rồi đưa cho Thẩm Ấu An, cung nhân kia liền đứng dậy lui qua bên.

      Thẩm Ấu An nhìn mấy quyển sách bày trước mặt, cầm lấy quyển thứ nhất, bên trong ghi chép tin tức của các cung nhân rất cặn kẽ, từ gia thế bối cảnh, khi nào vào cung, trước làm cái gì, tới việc được ma ma nào dạy bảo cũng đều được ghi lại cẩn thận. Nàng lật từng tờ từng tờ xem kỹ, thấy nàng xem nghiêm túc như thế, Vương Tư Thiết ngồi ở bên cảm thấy ngạc nhiên, nàng ta cho rằng Thẩm Ấu An qua đây chọn vài cung nhân, bất quá hỏi mấy câu rồi xem có ai hợp mắt giữ lại, ai ngờ ngay cả bới cảnh mà nàng cũng muốn xem qua như thế, quả là người cẩn thận.

      Khi Thẩm Ấu An xem xong canh giờ trôi qua, mặc dù người trong Thượng Tẩm Cục ít, nhưng việc xem danh sách cũng cần nhiều thời gian như thế, chỉ do Thẩm Ấu An cẩn thận, muốn sai sót nên mới mất canh giờ.

      Nàng nhàng khép sách lại, với Diệc Sương bên cạnh, “Ngươi ra bên ngoài xem chút, nhìn coi mấy cung nhân kia làm gì, nếu còn đứng chỗ cũ, xì xào bàn tán, mặt đổi sắc liền kêu các nàng vào.”

      Vương Tư Thiết thầm nghĩ, khó trách nàng đọc lâu như vậy, ra muốn khảo nghiệm mấy cung nhân kia, trong lòng nàng ta khỏi đắc ý, những cung nhân được chọn đều là người hiểu nhất, mới canh giờ mà thôi, các nàng ấy được nàng dạy bảo tất nhiên đứng tốt.

      Nhưng khi Diệc Sương dẫn cung nhân vào, mặt nàng lập tức sa sầm, cái này có bao nhiêu người, còn được nửa số cung nhân lúc đầu, ngày thường lúc dạy các nàng quy củ, bảo đứng nửa ngày còn dám động đậy, sao hôm nay lại thế này?

      Những cung nhân tiến vào điện, đồng loạt khom người hành lễ với Thẩm Ấu An, Thẩm Ấu An muốn để các nàng khó xử, nàng tới là để chọn người, phải tới để tỏa uy quyền, việc làm khi nãy chỉ muốn xem các cung nhân này có thể tự quản chính mình hay , nàng cũng từng dự kỳ tuyển tú, mặc dù hai việc này giống nhau lắm, nhưng đại khái vẫn hiểu được tâm tư các nàng, cho nên hôm qua nàng cho người thông báo cho Vương Tư Thiết mình qua đây chọn người, tất nhiên Vương Tư Thiết cũng với các nàng, các nàng nhất định rất mong đợi được mình chọn, dễ dàng chờ đến lúc nàng tới, ai ngờ nàng lại thẳng vào chính điện, thời gian trôi qua lâu như thế mà nàng cũng đề cập gì tới các nàng ấy, các nàng lo lắng, biết việc Thẩm Tư Tẩm qua đây chọn người có phải là hay , bởi vậy trong lòng vô cùng hoan mang, ngay cả huấn luyện hằng ngày cũng đều quên , làm cho từ trận đầu bị rối loạn, cho nên chỉ có nhiêu đây cung nhân được vào điện.

      Những cung nhân sau khi hành lễ xong đều đứng đàng hoàng, dám ngẩng đầu lên, các nàng biết người ngồi ở chủ tọa là Thẩm Tư Tẩm bên cạnh bệ hạ, đối với các nàng mà , thân phận như thế đủ làm cho các nàng sợ hãi, mà các nàng cũng biết tính tình của vị Tư Tẩm đại nhân này ra sao, cho nên vừa vào đến nên liền thẳng vào điện, mặt cũng lộ ra, qua lâu như thế mới triệu kiến các nàng, còn đuổi hơn phân nữa, các nàng cũng mơ hồ biết được đây là khảo nghiệm đầu tiên của mình, mà các nàng may mắn thông qua, mặc dù các nàng cũng biết mình thông qua như thế nào.

      Trong khi các nàng thấp thỏm lo âu, nghe thấy người ngồi ở cười khẽ, “Đừng khẩn trương, ngẩng đầu lên .”

      Nhóm cung nhân vâng lời ngẩng đầu lên, thấy nử tử mặc trong cung màu trắng ngà mỉm cười nhìn các nàng, chút cũng uy nghiêm như các nàng tưởng tưởng. Tất cả cung nhân ở đây tuổi đều còn , thấy vị nữ quan trẻ tuổi xinh đẹp như thế này liền sinh ra hảo cảm, cảm giác căng thẳng lúc trước cũng vơi vài phần. Có người còn to gan nhìn Thẩm Ấu An chằm chằm, trong lòng cực kỳ hâm mộ, nàng đẹp quá!

      Vương Tư Thiết khẽ nhíu mày, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía nhóm cung nhân bên dưới, hù dọa làm các nàng sợ hãi, rụt cổ lại, đàng hoàng đứng đó dám lộn xộn, trong lòng cảm thái, vị nữ quan tỷ tỷ kia tốt, khuôn mặt hiền hòa, chắc phải người nghiêm khắc đâu nhỉ, nếu được nàng chọn trúng, theo bên cạnh nàng tốt rồi.
      Yên Hoa, Lim-0403, Dung Nguyễn 19956 others thích bài này.

    4. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 45:
      Edit: Usagi

      Phần lớn mấy tiểu cung nhân bên dưới đều từ mười đến mười ba tuổi, còn rất , mới vào cung được thời gian, vừa mới được phân tới Thượng Tẩm Cục, Thẩm Ấu An nhấp ngụm trà rồi , “Theo người ở hàng thứ nhất bắt đầu, dựa theo thứ tự, mỗi người báo lại tên của mình lần .”

      Cung nhân bên dưới bốn mắt nhìn nhau, tiểu cung nhân ở hàng thứ nhất vừa nghe thấy lời nàng, có chút khẩn trương bước lên trước bước đáp, “Nô tỳ tên là Lục Xuân.”

      Nàng xong liền đứng tại chỗ, cảm thấy hoang mang, biết mình nên tiếp hay . Hôm qua Vương Tư Thiết dặn, hôm nay Thẩm Tư Tẩm đến chọn người, cho nên các nàng phải ra hết những chuyện mình am hiểu, chỉ là bây giờ Thẩm Tư Thẩm lời nào, nàng theo bản năng nhìn Vương Tư Thiết, biết mình nên làm gì mới được.

      Vương Tư Thiết thấy mình thể nhịn thêm nữa, xưa nay nàng ở Thượng Tẩm Cục nổi danh là người nghiêm khắc, mà hôm nay mấy cung nhân trước mặt Thẩm Tư Tẩm lại như người vừa mới nhập cung, làm nàng tức giận, vì Thẩm Tư Tẩm ngồi ở đó, nàng cũng tiện mở miệng khiển trách, chỉ dùng ánh mắt sắt bén cảnh cáo đám cung nhân bên kia.

      Mấy tiểu cung nhân ở Thượng Tẩm Cục sợ Vương Tư Thiết nhất, các đại nhân khác ngày ngày luôn bận rộn, các nàng chỉ là tiểu cung nhân nên có dịp gặp mặt, mà Vương Tư Thiết này chính là người thường xuyên dạy quy củ cho các nàng, chỉ ánh mắt thôi làm cho các nàng kinh hồn táng đảm.

      Thẩm Ấu An thu hồi dáng vẻ tươi cười, thản nhiên , “Lui xuống . Người tiếp theo.”

      Lục Xuân đứng đó biết làm sao, Vương Tư Thiết liền khuyên răn, “Ngươi nghe thấy lời của Thẩm Tư Tẩm sao? Còn lui xuống!”

      Tiểu cung nhân được Vương Tư Thiết khuyên bảo, cuống quít hướng chủ tọa thi lễ cái, rồi lui về chỗ cũ. Mấy tiểu cung nhân phía sau chứng kiến tất cả, nên ai cũng lên phía trước, ra tên mình rồi lui về chỗ đứng, việc này rất nhanh, tới lúc tất cả cung nhân báo tên mình.

      Thẩm Ấu An ngồi phía lời nào, giống như suy nghĩ. Vương Tư Thiết thấy nàng lâu mà nhúc nhích, nhíu mày , “Thẩm Tư Tẩm còn muốn hỏi các nàng các vấn đề khác ? Cũng nên biết thêm chút thông tin về các nàng.”

      Thẩm Ấu An trầm ngâm trong chốc lát, “ cần đâu.”

      xong liền đứng lên tới trước mặt đám cung nhân, vòng quanh các nàng, rồi đến chỗ cung nhân , “Ánh Lan.”

      Cung nhân kia ngờ Thẩm Ấu An có thể nhớ được tên mình, sững sờ lúc rồi mới khom người , “Có nô tỳ!”
      “Ngươi có đồng ý đến Thánh Ninh Cung ?”

      Hai mắt của Ánh Lan sáng bừng, đây chính là cơ hội của nàng, cố gắng đè nèn cảm giác vui mừng trong lòng đáp, “Hồi Thẩm Tư Tẩm, nô tỳ nguyện ý.”

      Sau khi nghe nàng đáp lời, Thẩm Ấu An nhìn nàng nữa, với Diệc Đào bên cạnh, “Ghi tên nàng xuống.”

      xong liền tới chỗ cung nhân tiếp theo, lặp lặp lại bảy lần, tính luôn Ánh Lan nàng chọn được tám người. Mấy cung nhân được chọn, khuôn mặt ai cũng mừng rỡ, đến cùng các nàng tuổi còn , mặc dù được dạy bảo, nhưng bây giờ khỏi kiềm nén vui sướng. Những cung nhân được tuyển đều ra ngoài.

      Còn lại tám người đứng trong điện, cúi đầu chờ Thẩm Ấu An phân phó. Vương Tư Thiết nhìn tám người ấy, có chút hiểu nhìn Thẩm Ấu An, phải Thẩm Ấu An là nữ nhân của bệ hạ sao? Lúc đầu cẩn thận xem danh sách kỹ lắm, lại đưa ra khảo nghiệm cho các nàng, rồi kêu từng người báo danh, nàng còn tưởng rằng vị Thẩm Tư Tẩm này có thủ đoạn cao siêu nào để chọn người, ai ngờ nháo nửa ngày, vị Thẩm Tư Tẩm này lại chọn tám người có dung mạo đẹp nhất, nàng là nữ nhân của bệ hạ, giờ lựa chọn cung nhân xinh đẹp đến hầu hạ bệ hạ, nàng ta sợ mình bị thất sủng sao? Hay là mình nghĩ sai rồi, Thẩm Tư Tẩm chắc nghiêm túc chọn lựa, chỉ là vừa vặn những người này có tướng mạo đẹp mà thôi?

      Vương Tư Thiết có suy nghĩ này, là do nàng còn chưa biết con người của Thẩm Ấu An, ai thân thiết với THẩm Ấu An đều biết , nàng là người thích cái đẹp. Từ lúc ở An Bình Vương phủ, khi chọn lựa đồ vặt để đưa đến cho nàng, điều kiện đầu tiên là phải đẹp mắt. Lớn là vách tường, đến bình hoa chén trà cũng phải là đồ vặt xinh đẹp. Nô tỳ hầu hạ bên cạnh người nàng cũng phải có tướng mạo đẹp mắt. Lòng thích cái đẹp ai mà chẳng có, nhưng Thẩm Ấu An lại là người coi trọng nó nhất. Nàng luôn luôn thích cái đẹp. đến bây giờ thay đổi, huống hồ tại nàng chọn người cho bệ hạ, tất nhiên phải chọn người đẹp mắt, tất cả đều vì nghĩ cho thể diện của người, còn vấn đề bệ hạ có bị những cung nhân này câu dẫn hay , nàng nghĩ tới.

      Thẩm Ấu An còn chuyện để , chỉ là mấy cung nhân này sắp chuyển tới Thánh Ninh Cung, cho nên Vương Tư THiết dạy dỗ các nàng còn muốn dặn dò các nàng lần cuối, từ nay kiều quy kiều, lộ quy lộ*, phải xem vận mệnh của các nàng. Vương Tư Thiết muốn chuyện với mấy tiểu cung nhân, Thẩm Ấu An tiện ngồi đó nên ra ngoài.

      *Kiều quy kiều, lộ quy lộ: nghĩa là đường ai nấy .

      Vương Tư Thiết ở bên trong răn dạy hồi, rồi để cho các nàng theo Thẩm Ấu An về Thánh Ninh Cung. Thẩm Ấu An nhìn các tiểu cung nhân , “Trước hết các ngươi theo ta về Thánh Ninh Cung để quen thuộc chỗ ở, sau này, ta cho các người canh giờ để về đây sắp xếp đồ dùng.”

      “Tạ ơn Thẩm Tư Tẩm.”

      Thẩm Ấu An gật gật đầu, vài câu với Vương Tư Thiết rồi dẫn các cung nhân về Thánh Ninh Cung. Thẩm Ấu An phía trước, Diệc Sương và Diệc Đào theo phía sau, còn các cung nhân mới tuyển xếp thành hàng sau cùng.

      Thẩm Ấu An rất ít khi ra Thánh Ninh Cung, người biết nàng nhiều lắm. Cách đó mấy bước có hai tiểu thái giám, thấy cách nàng ăn mặc giống như cung nhân bình thường, phía sau lại dẫn theo hàng cung nhân, đến thái giám trước cũng cúi đầu nhìn đất, dám ngẩng lên nhìn nàng. Khi nàng xa rồi, mới hỏi người bạn bên cạnh, “Đó là ai vậy? Nhìn xinh đẹp!”

      Thái giám phía trước quay lại trừng mắt, “ bậy bạ gì đó, ngươi còn muốn sống nữa ?”

      Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống nhận tội, thái giám kia để ý , tiếp tục về phía trước, bạn bên cạnh kéo dậy , “Ngươi đúng là muốn sống nữa, dám lung tung. Đó là Thẩm Tư Tẩm, là nữ nhân của bệ hạ đó.”

      Tiểu thái giám biết Thẩm Tư Tẩm là ai, nhưng sau khi nghe được người đó là nữ nhân của bệ hạ toàn thân run rẩy, người như vậy bọn họ sao có thể ngắm nhìn được chứ.

      Lúc Thẩm Ấu An trở lại Thánh Ninh Cung, Bích Đồng ra đón nàng, thấy mấy tiểu cung nhân phía sau, khóe mắt giựt giựt hỏi, “Muội mới tuyển những người này?”

      Thẩm Ấu An mờ mị hỏi lại, “Đúng thế, làm sao vậy?”

      Bích Đồng cười cười , “ có gì. Bệ hạ vừa trở lại, còn tìm muội đó. Mau đem cái này vào cho người .”

      “Bệ hạ trở về lúc nào?”

      “Vừa hạ triều bệ hạ lập tức trở về.”

      Thẩm Ấu An quay lại, bảo Diệc Đào cùng Diệc Sương dẫn mấy tiểu cung nhân xuống, còn mình theo Bích Đồng đến Duyên Khánh Điện.

      Lúc Thẩm Ấu An bưng chén trà vào Tây Noãn Các, Tề Cảnh Hoán cúi đầu xem tấu chương. Nàng quấy rầy , đến phía sau, đặt chén trà lên án kỷ, rồi ngồi xuống cái ghế mà Tề Cảnh Hoán đặc biệt chuẩn bị cho nàng, yên lặng ngồi ghế, lời nào.

      Từ lúc Thẩm Ấu An vào, Tề Cảnh Hoán chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng. Thấy nàng vẫn chưa phát ra chuyện bình thường, chính mình làm tự mình chịu, Tề Cảnh Hoán lạnh nhạt, bỗng nhiêu lạnh nhạt nữa, khép tấu chương lại hỏi, “Trở về rồi sao?”

      Đây phải là hỏi nhảm à? Người cũng ngồi đây rồi.

      “Vâng.”

      “Chuyện của mấy tiểu cung nhân đều xử lý xong rồi?”

      Nhắc tới việc này, Thẩm Ấu An nhíu chân mày , “Chỉ chọn được có tám người.”

      ra nàng muốn chọn nhiều hơn tám người, tám người chọn ra để đến Thánh Ninh Cung quá ít, chỉ do nàng chọn người đều dựa vào dung mạo xuất chúng của các nàng, mấy người còn lại dáng vẻ chỉ đến mức trung bình mà thôi.

      Tề Cảnh Hoán nhướn mày, “Tám người đủ rồi, cứ vậy , bên người trẫm còn có nàng, cũng cần nhiều người hầu hạ.”

      Nều lời này mà với những nữ nhân khác các nàng chắc chắn mừng rỡ như điên, nhưng Thẩm Ấu An lại là đầu gỗ, chỉ nghĩ Tề Cảnh Hoán về chuyện của mấy cung nhân, ra nàng cũng biết Tề Cảnh Hoán thích mình, đúng vậy, bây giờ nàng biết, bởi vì tại khi nhìn nàng, ánh mắt thèm che giấu nóng bỏng cuồng nhiệt, cho dù nàng là đầu gỗ vẫn nhận ra. thời nàng buồn rầu vì Thánh Ninh Cung đủ người, rất tổn hại mặt mũi của bệ hạ, mà đến Thượng Tẩm Cục cũng chỉ chọn được tám người có diện mạo xuất chúng, nàng có thể đến cục khác để chọn, trước đó nàng cũng nghĩ chỉ chọn được tám người ở Thượng Tẩm Cục, cho nên báo trước với mấy cục khác, tại thể trực tiếp qua, hơn nữa bệ hạ chắc cũng để nàng rời .

      Nàng cảm thấy buồn bực, thấy mình dễ dàng gì mới kiếm được chuyện để làm, tất nhiên Tề Cảnh Hoán hiểu nàng, nên dựa gần vào nàng , “Tám người được rồi. Mấy người còn lại để cho bọn Thái Huyên chọn . Nàng yên tâm, các nàng ấy ở bên cạnh trẫm nhiều năm, mắt nhìn người kém, trẫm với các nàng, chọn mấy người đẹp mắt qua đây.”

      Lúc này Thẩm Ấu An mới hài lòng gật đầu, cảm thấy thẹn thùng nhìn Tề Cảnh Hoán cái. Lúc ở An Bình Vương phủ, đối với hạ nhân nàng cực kỳ chú ý, về sau vào cung, có ai nuông chiều nàng nữa, nên mấy chuyện này đều bỏ qua. Nhưng mà nàng vẫn rất chú ý cách ăn mặc, ra nàng cũng phải là người khó hầu hạ, tại vì nàng có mệnh phú quý, thiệt thòi chút chịu được. may mắn gặp được người tốt như Bích Đồng, mà nàng hầu hạ bên người bệ hạ, mọi người cũng nể mặt nàng, mới để cho ngày ngày của nàng đều thuận lợi trôi qua. Chỉ là thời gian này, Tề Cảnh Hoán đối xử với nàng quá tốt, mọi chuyện đều thuận theo ý nàng, những thói quen trước khi lại từ từ xuất . Con người mà, ai cũng như thế, có người nguyện ý nuông chiều mình, thói hư tật xấu gì cũng đều nảy sinh, tất nhiên nàng cảm thấy mấy chuyện này cũng phải chuyện lớn, dù sao Tề Cảnh Hoán cũng tự nguyện nuông chiều nàng, là thiên tử, tự nhiên có thể đem thứ tốt nhất cho nàng dâu của mình, dù sao chỉ là vài cung nhân xinh đẹp, chỉ cần nàng dâu của muốn, đem tất cả cung nhân tập hợp lại, để cho nàng lựa chọn.

      “Bệ hạ…””

      Tề Cảnh Hoán cúi đầu phê duyệt tấu chương, nghe Thẩm Ấu An gọi mình nên ngẩng đầu lên hói, “Làm sao thế?”

      Thẩm Ấu An lắc đầu.

      Tề Cảnh Hoán , “Có chuyện gì , trẫm đáp ứng với nàng.”

      Thẩm Ấu An vẫn tiếp tục lắc đầu, ra nàng có chuyện gì hết, chỉ là cẩn thận gọi tiếng.

      Tề Cảnh Hoán bỏ tấu chương xuống , “ phê nữa, hai ta ra ngoài dạo nào.”

      “Nhưng mà sắp tới giờ dùng ngọ thiện rồi bệ hạ…”

      “Cho nên nàng muốn cái gì?” Tề Cảnh Hoán nhướn mày.

      Mặt Thẩm Ấu An đỏ lên, được tự nhiên , “Nô tỳ đói bụng…”

      Quả nàng rất đói, từ lúc buổi sáng hầu hạ Tề Cảnh Hoán rời giường, nàng liền đến Thượng Tẩm Cục chọn người, lăn qua lăn lại cho tới bây giờ, chưa ăn cái gì hết, ngược lại chỉ uống nước trà đầy bụng.

      Tề Cảnh Hoán hiểu nàng, gọi Cao Hòa dọn ngọ thiện lên. Thẩm Ấu An cúi đầu đứng bên, cảm thấy vô cũng xấu hổ, từ xưa đến nay bệ hạ đều dùng bữa đúng giờ, mà hôm nay mới giờ này kêu người bày thiện, thế nào mọi người cũng đoán được là vì mình, trong lòng càng thêm mắc cỡ, nếu biết thế nàng ráng nhịn đến giờ ăn cơm.
      Yên Hoa, Lim-0403, Dung Nguyễn 19956 others thích bài này.

    5. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 46:
      Edit: Usagi

      Từ lúc Chiêu Đức thái tử phi qua đời, mọi người đều biết quan hệ của bệ hạ và vị hoàng tẩu này vô cùng thân thiết, cho nên tâm tình bệ hạ luôn tốt, các đại thần mỗi khi lên triều vô cùng cẩn thận khi muốn thượng tấu điều gì, nếu trốn được liền trốn, rất sợ bệ hạ giận cá chém thớt, bởi vậy tấu chương thúc giục bệ hạ lập hậu lập tức ít lại, yên tĩnh hơn xưa.

      Hôm nay biết vì sao mà Vinh Thân Vương lại dẫn đầu nhắc lại việc lập hậu, nếu chuyện này cho người khác Tề Cảnh Hoán chỉ cười ứng phó, nhưng VInh Thân Vương lại khác, ông là đệ đệ của tiên đế, hoàng thúc của Tề Cảnh Hoán, quan trọng nhất là, mặc dù tiên đế có nhiều hoàng đệ, nhưng chỉ lưu lại mỗi mình Vinh Thân Vương ở lại Dục Đô để phụ giúp việc triều chính, ông rất được tiên đế tín nhiệm. Vinh Thân Vương phụ tá nhiều năm, nhưng có tà tâm nào đối với triều đình, toàn tâm toàn ý làm tròn trách nhiệm của Vinh Thân Vương. Kiếp trước lúc Tề Cảnh Hoán có con nối dõi, mấy vị hoàng thúc khác đều rục rịch kiếm thời cơ để soán ngôi vị, nhưng vị hoàng thúc này lại hoàn toàn im ắng, mà từ trước đến nay ông chưa bao giờ nhúng tay vào việc lập hậu, nay lại dâng tấu chắc chắc có nguyên nhân.

      Tất nhiên Tề Cảnh Hoán đối xử với ông như mấy đại thần khác, cứ bất mãn là cầm tấu chương quăng lên mặt bọn họ, bây giờ chỉ cười trừ, rằng việc lập hậu là đại , cần phải suy xét kỹ càng. Vương Thân Vương nhiều, ông dâng tấu là do đáp ứng người khác, ông chưa bao giờ muốn bắt buộc vị hoàng đế cháu trai của mình làm bất cứ điều gì cả.

      Vốn là do Vinh Thân Vương dâng tấu mà mấy đại thần khác mới lên tiếng phụ họa, bây giờ ông lời nào, nên bọn họ cũng đành lui về phía sau.

      Sau khi hạ triều, Tề Cảnh Hoán mời mình Vinh Thân Vương đến Ngự thư phòng, hoàng thúc của luôn thông minh, có thể được ở lại Dục Đô, mà phụ hoàng mình cũng trọng nhiều năm tất nhiên phải người bất tài, lần này ông nhắc tới việc lập hậu triều, sợ là hơn phân nửa có dính dáng tới Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa của Hầu phủ.

      Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa là đích nữ của vua Nhân Tông, trước khi lấy chồng được ông vô cùng sủng ái, Vinh Thân Vương là con vợ kế, sau khi mẫu thân qua đời được Hiếu Chiêu hoàng hậu nhận nuôi, có quan hệ tệ với Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, mà ông cũng lòng thương muội muội này, có thể đả động làm ông về việc lập hậu với mình cũng chỉ có mình Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa mà thôi.

      Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa luôn làm cho người khác nhức đầu, là đích nữ của vua Nhân Tông, bà có thân phận cao quý, mặc dù tiên đế qua đời, nhưng bà vẫn có mối quan hệ tốt với vài vị trong tôn thất, có lẽ nguyên nhân là do Hiếu Chiêu hoàng hậu. Bà là con của Hiếu Chiêu hoàng hậu, tướng mạo cũng thừa kế từ mẹ ruột của mình, lúc còn trẻ là mỹ nhân nũng nịu, huống chi với thân phận lúc đó, bà chính là thiên chi kiều nữ, được hoàng hậu tự mình nuôi dưỡng, mỗi lần gặp vị hoàng huynh nào tùy ý làm nũng, ai mềm lòng cơ chứ? Cho nên mọi người ai cũng đều lòng thương bà.

      “Sao hôm nay Vinh hoàng thúc lại đột ngột nhớ tới việc lập hậu thế?”

      Tề Cảnh Hoán ngồi ghế thường ngày dùng để phê duyệt tấu chương, nhìn Vinh Thân Vương ngồi phía dưới uống trà.

      Vinh Thân Vương nghe hỏi để chén trà xuống , “Bệ hạ, lập hậu là căn bản của việc trị quốc.”

      “Vinh hoàng thúc, chỉ có thế thôi sao? Giờ Thìn hôm qua, có phải Phúc Tuệ hoàng đến phủ của người nửa canh giờ hay ?”

      Tề Cảnh Hoán thẳng thắn rằng mình biết chuyện này, Vinh Thân Vương nghe như vậy hoàn toàn kinh ngạc, cũng giận dữ vì thấy phủ đệ của mình bị vị hoàng đế này giám sát, ngược lại, trong lòng ông có tia vui mừng, thân là đế vương, cho dù người thân cận nhất cũng phải đề phòng, huống chi mình chỉ là hoàng thúc của .

      Vinh Thân Vương có ý định lừa gạt Tề Cảnh Hoán nên thẳng, “Chuyện này đúng là có liên quan tới Phúc Tuệ, như nếu chỉ vì Phúc Tuệ mà thôi thần tấu, tư tình sao có thể trộn lẫn với quốc , chỉ là bây giờ bệ hạ tròn hai mươi, đăng cơ cũng hơn năm rồi.”

      Ngụ ý là, ngươi hai mươi rồi, chừng nào mới lấy vợ đây?

      Tề Cảnh Hoán khẽ cười, là quốc thể bị tư tình cá nhân quấy nhiễu, nhưng vẫn có chút tư tình cá nhân bên trong, nếu phải vì Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, ông bị kẻ xấu lây nhiễm, kiếp trước lúc hai mươi mốt tuổi, hoàng thúc mới dâng tấu kêu lập hậu, sao bây giờ lại sớm hơn năm?

      Vinh Thân Vương sờ râu của mình, cười , “Tất nhiên người còn sống thể dính dáng tới tình cảm, dù sao Phúc Tuệ cũng là hoàng của người.”

      Tề Cảnh Hoán thu lại nụ cười, bình thản , “Nếu Vinh hoàng thúc vậy, trẫm phải nể tình Phúc Tuệ hoàng , tức là phải lập nữ nhi của hoàng làm hoàng hậu? Vinh hoàng thúc nghĩ con Trương Nhược Huyên của Phúc Tuệ hoàng có thể làm hoàng hậu sao?”

      Thấy Vinh thân vương trả lời, Tề Cảnh Hoán tiếp tục , “Nhìn kỹ , Trương Nhược Huyên kia kiêu căng ương bướng như mẫu thân của nàng, tự phụ ngạo mạn như phụ thân, đường ức hiếp nữ nhi của các quan lại, lại hung hăng với quý nữ của những thế tộc cao quý, hoàng thúc nghĩ nàng có thể làm quốc mẫu, quản lý phi tần của lục cung, làm người đàn bà cao quý nhất thiên hạ?”

      Vinh Thân Vương bị Tề Cảnh Hoán đến á khẩu, tất cả chuyện này đều là , ông thể cãi lại, dù sao đó cũng là cháu ngoại của mình, lúc có kiêu căng tí, nhưng thể chịu nổi như lời bệ hạ , nhưng Vinh Thân Vương cũng hiểu được ý của , vị hoàng đế cháu trai của mình căn bản là muốn lập Trương Nhược Huyên làm hoàng hậu.

      Vinh Thân Vương thở dài , “Lập hậu là chuyện lớn, triều thần chỉ có thể góp chút ý kiến cho bệ hạ, cuối cùng vẫn do bệ hạ và Thái hậu quyết định. Nhược Huyên dù có kiêu căng chút, nếu thể làm hoàng hậu chắc cũng có thể làm Quý phi nhỉ?”

      Vinh Thân Vương đúng là rất thương Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, vị muội muội này của mình cả đời kiêu ngạo, bây giờ lại có việc đến cầu xin ông giúp đỡ, đương nhiên ông muốn làm hết sức mình. ra ông hiểu rất tính tình của cháu ngoại của mình, chính xác là thể làm hoàng hậu được, chưa đến vị trí quý phi, bằng ở ngoài gả cho con trai của thế tộc, có Phục Tuệ Đại trưởng công chúa và mấy vị thân quen khác trong hoàng tộc làm hậu thuẫn, nàng nhất định gặp phải ủy khuất gì. Chỉ là nàng luôn tâm tâm niệm niệm muốn trở thành hoàng hậu, tuyên bố ra ngoài nếu phải gả, vì thế mình chỉ có thể mặt dày cầu xin vị trí quý phi cho nàng. Từ lúc đầu ông ôm hy vọng rằng nàng được phong làm hoàng hậu, cố gắng xin xỏ vị trí quý phi, mà nếu bệ hạ muốn lập cháu ngoại của mình làm hoàng hậu, ông chắc chắn đứng ra khuyên nhủ, dù sao thể suy nghĩ cho mình cháu ngoại mà gài bẫy cháu trai, huống chi đứa cháu trai này phải là người bình thường, chính là hoàng đế của Đại Dục, nếu bẫy có khác gì bẫy Đại Dục đâu?

      Tề Cảnh Hoán cười cười với Vinh Thân Vương, “Ý tứ của Vinh hoàng thúc, trẫm hiểu.”

      Vinh Thân Vương thở phào nhõm, “Thế là được rồi, thân phận của Nhược Huyên nha đầu như thế, cho nàng vị trí thấp sợ rằng…”

      Ông còn chưa xong, Tề Cảnh Hoán xen ngang, “Trẫm hiểu ý của hoàng thúc, Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa là bào muội của phụ hoàng, là trưởng công chúa của Đục Dục, thể diện của bà cũng chính là thể diện của hoàng thất.”

      đến đây Vinh Thân Vương vô cùng vui mừng gật đầu, đúng là cái này, mà ông chưa kịp bày tỏ vui mừng Tề Cảnh Hoán tiếp, “Làm phiền Vinh hoàng thúc về lại với Phúc Tuệ hoàng , cần nghĩ tới vị trí quý phi, cho dù vị trí phi tần thấp nhất trẫm cũng cho nàng.”

      Vinh Thân Vương nghẹn lời, hiểu hỏi, “Sao lại thế? Thân phận của Nhược Huyên thể làm Quý phi sao?”

      “Theo Vinh hoàng thúc với thân phận của Phúc Tuệ Đại trưởng công chúa, bà cam lòng để nữ nhi của mình quỳ gối trước nữ nhân khác sao? Trương Nhược Huyên làm hoàng hậu được cũng thể vào cung.”

      Vinh Thân Vương bị chặn làm cho còn lời nào để , thầm nghĩ thằng nhãi này được à nha, so với hoàng huynh của mình làm việc quyết đoán hơn nhiều, nhưng khi nghĩ tới cái cảnh muội muội kia của mình nghe được tin này, bà chắc chắn nhảy dựng lên, đến lúc đó náo động làm cho hoàng thất còn mặt muĩ nào hết.

      Chiêu bài tình thân thể dùng, phải nghĩ biện pháp khác. Vinh Thân Vương , “Bệ hạ, tuy là như thế, nhưng mọi việc còn có thể thương lượng mà!”

      Thấy Vinh Thân Vương muốn thương lượng, Tề Cảnh Hoán nhướn nhướn mày.

      Vinh Thân Vương , “Từ trước đến nay bệ hạ luôn có chủ kiến của mình, đối với việc lập hậu chắc người cũng có ý định rồi, bệ hạ hợp ý ai, muốn lập người đó làm hoàng hậu, sau này vi thần toàn lực ủng hộ, chỉ cầu vị trí Quý phi thôi.”

      Vinh Thân Vương xong còn tự mình cảm thấy xấu hổ, ông chỉ là suy đoán, nghe gần đây bệ hạ sủng hạnh nữ quan bên cạnh mình, nếu chỉ là nữ quan bình thường cũng chả phải chuyện lớn gì, nhưng lần này thân phận của nàng ta rất tốt, lúc đầu mang danh tuyển tú để vào cung, bị bệ hạ giữ lại làm nữ quan bện cạnh, huống hồ muội muội của mình cũng , hình như bệ hạ có ý lập Thẩm Ấu An làm hoàng hậu, ra ông tin lời này cho lắm, nếu bệ hạ muốn làm thế làm từ năm ngoái rồi, cần kéo dài tới tận bây giờ. Lúc đó trực tiếp lập nàng làm hoàng hậu dễ dàng hơn bây giờ nhiều lắm, tại muốn phong nàng làm hậu, chắc chắn có rất nhiều người phản đối.

      Ánh mắt của Tề Cảnh Hoán xẹt qua Vinh Thân Vương, hừ lạnh tiếng , “Vinh hoàng thúc, nếu trẫm muốn nữ nhân, cho dù tất cả mọi người có phản đối, trẫm vẫn có thể để nàng lên làm hoàng hậu, cần bất cứ kẻ nào ủng hộ.”

      Vinh Thân Vương cười xấu hổ, chưa từ bỏ ý định tiếp, “Bệ hạ, chỉ là Quý phi mà thôi, Nhữ Dương Hầu phủ, Vinh Thân Vương phủ, còn Đức Thân Vương phủ ủng hộ việc lập hậu của bệ hạ vô điều kiện.”

      thế này giống như đây là vụ mua bán có lời, Tề Cảnh Hoán khẽ cười, “Có Tam gia cao quý như thế này đứng sau Quý phi, hoàng hậu của trẫm có thể yên ổn ngồi phượng vị sao? Huống hồ Vinh hoàng thúc lại thỉnh cầu vị trí Quý phi, Nhữ Dương Hầu phủ cũng muốn thỉnh cầu vị trí đó sao?”

      Vinh Thân Vương nghẹn lời, cảm thấy bực mình, sao bệ hạ này dầu muối đều ăn, chỉ có vị trí Quý phi mà thôi, nếu hoàng hậu tương lai còn thể áp chế được Quý phi sao có thể làm hoàng hậu được chứ?

      Như hiểu suy nghĩ của ông, Tề Cảnh Hoán tiếp, “Năm đó Lâm phi cũng là Quý phi, có thể gia tộc của mẫu hậu trẫm bằng gia thế của Lâm phi, cho nên nhiều năm trôi qua, mẫu hậu đều bị Lâm phi áp chế. Nếu phải cuối cùng phụ hoàng dốc sức diệt trừ Lâm gia, biết trẫm có thể thuận lợi đăng cơ nữa? Thuở trẫm thấy khốn khổ của mẫu hậu, sao trẫm lại có thể để cho hoàng hậu của mình bị phi tử khác đàn áp? Huống hồ ngôi vị hoàng đế của trẫm nhường cho con trai trưởng của mình thừa kế, nếu phi tử của trẫm dám như Lâm phi tham lam biết đủ, trẫm cũng như phụ hoàng, mà làm cho vận mệnh của Lâm gia kết thúc sớm hơn hai mươi năm.”

      Lời cuối cùng này có ý uy hiếp ràng, Lâm phi làm Quý phi được hai mươi năm, mà để bà làm lâu như thế, tức là muốn truy đuổi giết hết người của Lâm gia, để bà hoàn toàn thể làm Quý phi. Bây giờ bệ hạ bất mãn với Nhữ Dương Hầu phủ, thậm chí cũng tức giận với Vinh Thân Vương phủ, còn có cả Đức Thân Vương phủ nữa.
      Yên Hoa, Lim-0403, Dung Nguyễn 19956 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :