1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 219: Hoàng thượng triệu kiến

      Trang Bình Chí chuẩn bị trở về Khê Thủy trấn.


      Với , chuyến lần này hề đến , nếu như tận mắt chứng kiến, cũng thể tin tưởng, nữ tử của Trang gia lại có quyền thế đến như vậy, được mọi người tâng bốc đến như vậy.


      phải người trẻ tuổi, nhưng mỗi khi đến, đều cảm thán nàng làm được như vậy cũng phải dễ.


      Sống đến tuổi này, hiểu rất đạo lý, thiên hạ này có bữa cơm nào mà miễn phí, tại nàng có được bao nhiêu, nàng trả giá bấy nhiêu mới có được.


      Ở nơi mà bọn họ thấy, vào thời điểm bọn họ biết, Thư Tình làm được đến mức này,


      Nàng từng mang mãnh thú trong núi áp chế phản loạn, từng thay máu để cứu mạng hoàng thượng, lấy thân phận nữ tử để giám quốc, cũng bởi vì có nàng mà trong trận động đất lớn như vậy phần lớn dân cư trong thành mới có thể bảo toàn tính mạng, đem tổn thất ép đến thấp nhất.


      Nàng từng hôn mê mười ngày, nhưng hề tìm thấy được nguyên nhân của bệnh, cuối cùng phải nhờ đến đại sư của tăng trí tự mới có thể cứu về được mạng, tuy rằng có ai biết , nhưng tất cả mọi người đều đoán rằng nàng mệt nhọc quá độ, áp lực quá lớn, cho nên khi Bạch công tử vừa mới trở về nàng liền thả lỏng khiến cho cơ thể chưa kịp thích ứng dẫn đến hôn mê sâu.


      Những chuyện này, bọn họ đều biết.


      Nàng cũng nàng trả giá bao nhiêu, chỉ bảo bọn họ ước thúc những đệ tử có tư chất trong tộc, đợi Trang gia đến ngày quật khởi.


      Nàng mang đến vinh quang cho gia tộc, nhưng việc nàng làm, viết ra cũng khó kể hết.


      chút nghi ngời, nếu như tộc nhân gây ra chuyện thể vãn hồi, nàng chút do dự gạt bỏ Trang gia, cũng giống như toàn gia của Trang Trạch Lương vậy.


      Nhưng cũng tin tưởng, nếu như Trang gia có người biết tiến lên phía trước, nàng chắc chắn mang đến cho bọn họ hỗ trợ rất lớn.


      Nha đầu này, nàng còn quyết đoán và cường thế hơn cả nam nhân, cũng càng là người có thể cầm được buông được.


      phải làm, là quản tốt tộc nhân, khiến mọi người nhớ kĩ từng thứ mà nàng trả giá.


      Biết tính toán của tổ bá phụ, Trang Thư Tình cũng ở lâu, “Khê Thủy Trấn non xanh nước biết, là nơi tốt để mọi người có thể dốc lòng đọc sách, những vị phu tử con mời đến đều là người có học vấn, mong bá phụ sắp xếp tốt cho bọn họ, cũng mong bá phụ nhắc nhở các vị đệ tử trong tộc dốc lòng cầu học, những chuyện lúc trước con ứng con đều nhớ kỹ, măt khác.”


      Trang Thư Tình dừng chút, ánh mắt đảo qua bốn người, “Con biết tâm của ít người trong tộc vẫn luôn phấp phỏng, ít người đều trách con đề bạt tộc nhân, nếu con lý giải cũng có người cho rằng con dối, con chỉ hỏi lời thôi, đại bá, nếu con cho ngài làm quan, ngài nhận mình có thể đảm nhiệm vị trí nào?”


      Trang Trạch Dân nghĩ tới bản thân bị điểm danh, nghĩ lát, cảm thấy huyện lệnh chưa hẳn thể làm được.


      Nhưng lời này vẫn thể ra khỏi miệng, chỉ lắc đầu.


      “Đại bá cần lắc đầu, chắc là ngài cảm thấy huyện lệnh thành vấn đề, chỉ là nếu chức quan lớn hơn chút thể đảm nhiệm nổi, nếu là bình thường, bằng bản lĩnh của mọi người có thể ngồi lên vị trí kia. Vậy mọi chuyện đều rất dễ , có chỗ nào mà tốt. Nhưng mọi người làm được, bởi vì chức tước của mọi người tới quá đột nhiên, danh chính ngôn thuận, càng bởi vì luôn có người nhìn chằm chằm vào con, vì chỉ cần tìm ra sai lầm của con lập tức tìm cách bôi đen con, thậm chí còn có người bắt lấy nhược điểm của Trang gia để kéo con xống nước, đây cũng là trong những nguyên nhân mà con cho người giám sát chặt chẽ Trang gia, cho dù là Đổng gia, cũng chỉ có minh tam cữu của con làm quan trong triều, hoàng thượng từng muốn phục quan cho ngoại tổ phụ, nhưng ngoại tổ phụ cự tuyệt, cũng bởi vì Đổng gia, cũng bởi vì muốn tốt cho con, trong nhà hiển quý tất nhiên là chuyện tốt, nhưng sau khi mọi chuyện qua , tiếp theo là mạng của mọi người.”


      Thở ra hơi, Trang Thư Tình lại : “Mà tại, Trang gia tránh né thị phi, vô thánh vô thức càng thể thành , làm tròn bổn phận của mọi người, cho dù là hoàng thượng hay là thái tử đều biết Trang gia là gia tộc tốt, về sau chỉ cần người có tài xuất ở Trang gia, ai cũng thể áp chế được , tại con thiết kế tốt kết cục về sau cho mọi người, nếu như sau này có người của Trang gia muốn vào triều làm quan, cho dù con thối lui, ấn tượng tốt này vẫn còn để lại, đến lúc đó mọi người có thể thoải mái hơn chút, huống chi còn có Thư Hàn ở đó.”


      Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, “Con hình như lại quên cho tổ bá phụ, Thư Hàn nay là thư đồng của thái tử, mà thái phó của thái tử lại là Tô tiên sinh, ân sư của Thư Hàn, chỉ cần Trang gia làm ra chuyện động trời, Thư Hàn luôn mực tiến tới, sau này tiền đồ vô lượng, phải con suy nghĩ cho Trang gia, con chỉ là suy nghĩ xa hơn chút mà thôi, chứ phải chỉ ở trước mắt, tại danh khí của con vô cùng nổi bật, nếu như vì chuyện này mà khiến cho hoàng thượng cảnh giác, thu hồi lại hết thảy cũng là việc trong nháy mắt, quyền lợi, thứ này muốn có được phải chuyện dễ dàng, nếu muốn đoạt lại phải chỉ cần câu là có thể thành công, dù sao, thiên hạ này mang họ Chu, mà con, phải họ Chu.”


      đến hai năm, con và Chỉ Cố trở về Hội Nguyên Phủ, nới đó mới là nơi thích hợp để chúng ta sinh hoạt về sau, con mua tòa nhà lớn ở Hội Nguyên phủ, dành cho những người ở Trang gia có ý định muốn rời khỏi Khê Thủy Trấn, nếu như nhận được chấp thuận của trưởng bối, tòa nhà này do người trong tộc quản, những chuyện có thể làm vì Trang gia, con đều làm, cầu con đối với mọi người có gì khác, chỉ cần mọi người trước khi làm việc gì đó hãy thử hỏi lương tâm của mình, suy nghĩ kỹ càng xem việc mình làm, lời mình có nên hay , có làm đúng hay .”


      lời vô cùng dài, ở trong lòng mọi người liên tiếp để lại từng đợt sóng lớn, bọn họ nghĩ tới trong lòng Trang Thư Tình lại có nhiều cân nhắc đến như vậy, trách được nàng có thể giám quốc, mà bọn họ, chỉ có thể là phàm nhân tục tằng.


      Trang Bình Chí trịnh trọng gật đầu, “Trang gia phụ tấm lòng của con.”


      Trang Thư Tình thở phào hơi, “ tại con giám quốc, chỉ cần yên ổn trôi qua hai năm, chắc chắn xảy ra chuyện gì, bằng lúc trước cho dù có làm nhiều hơn nữa cũng trở nên tốt, nguyên nhân bởi vì nhà Trang Trạch Lương, công lao cũng mất nửa, còn dư lại chút kia, con hy vọng có thể sử dụng ở những chỗ hữu ích.”


      “Ta biết, con yên tâm, sau khi trở về ta ước thúc tộc nhân cho tốt.”


      “Con tin lời của tổ bá phụ, nếu phải có tổ bá phụ, Trang gia tại sợ rằng cũng an ổn như vậy.”


      Trang Bình Chí lộ ra tươi cười, lời này xem như đến chỗ ngứa của .


      "Cốc cốc cốc."


      "Chuyện gì."


      Hướng Tả ở ngoài cửa bẩm báo, "Tiểu thư, Ôn công công đến ."


      Ôn đức? Tìm nàng hay là...


      "Tiến vào."


      Khoảng cách ngắn ngủi, Trang Thư Tình còn chưa kịp cho Trang gia thân phận của Ôn Đức. Nhưng vừa nghe là đại thám giám bên người hoàng thượng, mấy người nhất thời đều có chút khẩn trương.


      Thái độ của Ôn Đức ngược lại cực kỳ ấm áp, vừa tiến vào liền chào hỏi Trang Thư Tình, sau đó mới cười tủm tỉm : “Hoàng thượng biết tộc lão của Trang gia đến nên mệnh cho lão nô mời các vị vào trong cung gặp mặt lần, chủ yến cũng vì hôn của Trang tiểu thư và công tử.”


      Thái độ dù rất tốt nhưng cũng che dấu được thánh ý, cho dù lúc đối mặt với hoàng đế Trang Thư Tình cũng rất tùy ý nhưng ở ngoài nàng luôn nhớ phải duy hộ hoàng quyền, bằng hoàng đế cũng vừa lòng nàng đến như vậy.


      Hoàng thượng truyền lời tất nhiên là phải , Ôn công công, Trang gia xuất thân là tiểu môn hộ, người làm đến chức lớn nhất cũng chỉ là Huyện lệnh, ta phùng bồi cũng chuyến hẳn là hợp với quy củ chứ?”


      Ôn Đức khom lưng xuống, “Hoàng thượng , Trang tiểu thư khi nào muốn tiến cung cũng có thể, dù là nghi thiên điện cũng cần phải thông truyền.”


      Lợi dụng nàng để ép Chỉ Cố giám quốc xong, tại liền vội tới cho nàng mặt mũi? Trang Thư Tình hừ hừ trong lòng, tuy rằng vẫn quá thoải mái, nhưng cũng thể nhận ý tốt này.


      "Mạnh bá, chuẩn bị xe."


      “Lão nô lập tức chuẩn bị xe ngựa đến đây.”


      Trang Thư Tình hừ hừ hai tiếng, sau đó mới quay đầu nhìn về mấy người : “Mọi người mau đổi y phục để diện thánh, yên tâm, con cùng .”


      Cho dù có khiếp đảm hay , chuyến này cũng là tất yếu.


      Mấy người lần lượt tiến vào cung điện, nhìn cũng dám nhìn nhiều, tim đập nhanh vô cùng.


      Trang Thư Tình mình xe ngựa, nhất thời cũng giúp được bọn họ, vừa xuống xe ngựa, áo ai cũng ướt mảng ở cổ áo.


      Loại cảm giác khẩn trương này dù người khác có khuyên cũng được, Trang Thư Tình cũng nhiều, phía trước cùng với Ôn Đức.


      “Trang tỷ tỷ.” Chu Tri Tiếu và Trang Thư Hàn đứng bên ngoài nghi thiên điện, vừa nhìn liền biết cố ý chờ nàng.


      “Tan học rồi?”


      “Vâng, kết thúc được lát, các vị này chính là tộc nhân của Trang tỷ tỷ sao?”


      “Đúng vậy, tổ bá phụ, đây là thái tử điện hạ.”


      Nghe vậy, chân Trang Chí Bình liền mềm nhũn, muốn lập tức hành lễ, Chu Tri Tiếu tiến lên trước tự tay dỡ dậy, “Ngài là trưởng bối của Trang tỷ tỷ, cũng thể quỳ trước ta, ra, ta còn phải chào hỏi ngài trước mới thích hợp.”


      Trang Bình Chí muốn giữ khí thế cho Thư Tình, nỗ lực ổn định mình, "Thảo dân tạ thái tử điện hạ."


      Chu Tri Tiếu cũng khó xử , tới chuyện với Trang Thư Tình, tại Trang tỷ tỷ cần phải thường xuyên tiến cung nữa, muốn gặp mặt dễ.


      Trang Thư Hàn tiến đến cúi chào trưởng bối.


      Hai vị tiếu bối đều ở đây nên Trang Bình Chí cung thả lỏng chút.


      Ôn Đức bước ra khỏi phòng , “Trang tiểu thư, hoàng thượng chờ.”


      Đoàn người vào nghi thiên điện, thời tiết như vậy, hoàng đế cũng che chăn mỏng ngồi ở giường, Bạch Chiêm an vị bên giường, khí thế của ai cũng thể làm ngơ.


      Chu Tri Tiếu nghĩ tới Bạch đại ca cũng ở đây, chân hơi ngừng lại, sau đó cách Trang tỷ tỷ xa chút, mấy ngày nay sống hề dễ chịu, nếu phải những thứ học vô cùng thiết thực, rất có nhiều ích lợi cho sau này, hoài nghi bạch đại ca là muốn thu thập .


      Nếu Bạch Chiêm biết suy nghĩ trong lòng , nhất định trắng ra, đúng vậy, ta chính là muốn thu thập ngươi.


      Dám đánh chủ ý đến Hữu Phong, coi chết rồi?


      Trang Thư Tình nghĩ tại ở trước mặt trưởng bối, cũng làm càn giống trước kia.


      Còn chưa làm gì, hoàng đế liền vậy tay với nàng, “lại đây ngồi.”


      Ôn Đức chuyển ghế đến đặt bên cạnh bạch Chiêm, trong đầu nàng suy nghĩ rất nhiều, những cũng làm trái ý hoàng đế.


      Mọi người Trang gia há hốc mồm nhìn đãi ngộ của Trang Thư Tình, lúc này cũng bất chấp nhiều, lập tức quỳ xuống hô vạn tuế.


      "Bình thân, ban ngồi."


      "Tạ hoàng thượng."


      Mấy người đặt mông ngồi xuống, thời cũng dám thở mạnh.


      phải con có ý kiến với trẫm nên đồng ý tiến cung sao? Có Bạch Chiêm ở đây, trẫm có thể làm gì tộc nhân của con.”


      Trang Thư Tình từ đầu tới cuối cũng chưa từng sợ hoàng đế, ở chung lâu như vậy cũng càng biết sợ, lời phản bác liền ra khỏi miệng, “Con nào giám có ý kiến gì với ngài, tại rốt cục còn có thể thanh nhàn, ngài còn cho con mỗi ngày trốn trong nhà ngủ.”


      có tiền đồ.” Hoàng đế trừng nàng, “Con thể vào cung trò chuyện với trẫm sao? Bằng giúp Chiêm Nhi chút việc cũng được, mới có vài ngày, quan viên trong triều đều bị hành ra hình người.”


      “Chuyện này con xen vào.” Trang Thư Tình giọng than thở câu, sau khi phục hồi tinh thần lại tiếp tục nữa.


      Nhất cử nhất động của nàng điều khiến cho mấy người Trang gia cảm thấy bớt căng thẳng, nàng chưa bao giờ khiến cho bọn lo lắng quá nhiều.
      hargane187, tart_trung, hauyen280329 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 220: Đàm hôn luận gả


      Hoàng đế mấy câu này đương nhiên đều là cố ý, thấy nàng nữa liền cười cười, chuyển đề tài .


      “Thư Tình đứa này luôn suy nghĩ rất nhiều, các ngươi cũng đừng trách nàng suy nghĩ vì gia tộc, thanh danh có thịnh bao nhiêu, cũng có bấy nhiêu người nhìn chằm chằm các ngươi, nàng thực quan tâm, mặc cho Trang gia bị người xui khiến, đây mới chính là muốn hại Trang gia, các người yên tâm, những chuyện Thư Tình làm vì quốc gia này, trẫm đều ghi tạc trong lòng.”


      Mấy người kinh sợ quỳ xuống, ngay cả cũng dám.


      Ôn Đức tiến lên nâng người dậy, để bọn họ ngồi xuống, hoàng đế lại : “Tộc lão còn phải đốc thúc tộc nhân thêm nhiều, bọn họ đừng kéo chân sau của Thư Tình, nàng có hôm nay, đó là do nàng trả giá rất nhiều mới có được.”


      Nhìn mấy người lại muốn quỳ, hoàng đế cười , “Ngồi chuyện.”


      Bạch Chiêm đột nhiên xen miệng vào, “ chuyện hôn .”


      quên chuyện của con.” Hoàng đế vừa bực mình vừa buồn cười liếc mắt nhìn nhi tử. “Trong vòng hai ngày nay hai người ai cũng được rời khỏi kinh đô, cho nên hôn chỉ có thể xử lý ở kinh đô, ý của trẫm là muốn Thư Tình xuất giá từ Đổng gia, Trang gia muốn đặt đồ cưới chỉ cần đưa đến Bạch phủ hay Đổng gia đều được, tộc lão có đồng ý hay ?”


      “Thảo dân tuân mệnh hoàng thượng.”


      Hoàng thượng đắc ý nhìn Trang Thư Tình, nhìn , việc này chỉ cần là lập tức được ngay.


      Về phần Đổng Trang hai nhà muốn làm chuyện này như thế nào, trẫm hỏi đến, trẫm chỉ có cầu.” Hoàng đế ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Vạn vạn thể khiến Thư Tình mất mặt, trẫm cho phép chuyện như vậy xảy ra.”


      “Vâng, thảo dân tuân chỉ.” Trang Bình Chí lau mồ hôi trán , ràng Thư Tình là người Trang gia, tại ý của hoàng thượng lại là muốn cho nàng là chỗ dựa, này đúng là…


      Hoàng đế thây ý của biểu đạt ràng, thấy hiệu quả sai biệt lắm liền dặn Ôn Đức tự mình đưa người trở về, nhưng lại lưu Trang Thư Tình lại.


      “Con có cầu gì về hôn hay ?”


      Trang Thư Tình bất đắc dĩ, “Con muốn xử lý đơn giản chút, giống như những gia đình bình thường, mời thân nhân bằng hữu đến ăn bữa cơm là được, nhưng khẳng định ngài đồng ý.”


      “Con phải biết được thân phận của con, Thư Tình.” hoàng đế lắc đầu bật cười, “Cho dù là đại hôn của vị hoàng tử bình thường cũng có khả năng, huống chi, con và Chiêm Nhi lại muốn lặng lẽ làm, sau khi dân chúng biết nghĩ như thế nào đây, con coi như suy nghĩ cho Đại Chu , trước đây Đại Chu liên tục gặp chuyện may, nay cũng cần hỉ để khiến lòng mọi người trở nên thoải mái.”


      Trang Thư Tình sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng do dự quá nhiều, thản nhiên tiếp nhận.


      “Chiêm Nhi, chuyện sính lễ trẫm để bộ lễ và Ôn Đức cùng…”


      cần, con tự mình chuẩn bị.” Bạch Chiêm cắt đứt lời của phụ thân, “Khâm thiên giám tính xong ngày tốt, đại hôn định vào mười sáu tháng ba năm sau, thời gian như vậy là đủ rồi.”


      Vậy cũng được? Trang Thư Tình thoáng có chút nghi hoặc, ánh mắt có chút quá tin tưởng.


      Bạch Chiêm giải thích : “Trước khi rời Hội Nguyên Phủ ta chuẩn bị ít, có những thứ nặng nề nên di chuyển hơi chậm, nhưng thời gian như vậy cũng đủ rồi.”


      ra là thế, Trang Thư Tình gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng mà. “Về sau vẫn phải trở về Hội Nguyên Phủ mà? đưa tới cũng sao.”


      “Chỉ đưa phần tới.” vấn đề này, Bạch Chiêm vô cùng kiên trì. Sính lễ càng nhiều, càng thể mức độ coi trọng của hoàng gia đối với Trang Thư Tình. cho phép bất cứ lời đàm tiếu nào có liên quan đến Trang Thư Tình.


      Hoàng thượng hiểu được quyết tâm của nhi tử, cũng can thiệp nhiều đến chuyện này, “Sính lễ những người khác nhúng tay đến, những chi tiết khác cứ giao cho bộ lễ, những thứ trong khố phòng con cứ tùy tiện đến chọn.”


      “Con .” Bạch Chiêm trả lời có nửa điểm khách khí, trước giờ trong đời chưa từng có hai chữ khách khí.


      Hoàng đế bật cười, chợt nhớ tới chuyện, có chút xúc động muốn hỏi khi hai người các người rời có thể mang theo trẫm ? Khiến có thể tận hưởng thế gian, nhưng làm hoàng đế vài thập niên, tự tôn là thứ thể mất, lời này, nghĩ sao cũng thể lên lời.


      Hoàng đế tự xưng là vương, ai có thể nguyện ý để bản thân làm người độc.


      Mấy người vốn tính trở lại Trang gia, nhưng vì hôn của Trang thư Tình nên lưu lại mấy ngày, để thương lượng tốt với Đổng gia sau đó mới quay về.


      “Hoàng thượng đúng, Trang gia thể làm hậu thuẫn cho con, dù sao cũng thể khiến con mất mặt, ta viết thư đưa về trước, để bọn họ chuẩn bị sớm vài ngày, thời gian quá dư dả, cũng may bá nương hai năm nay cũng ngừng chuẩn bị cho con chút, hơn nữa phần lúc trước chuẩn bị cho Mẫn nha đầu cũng có thể dùng trước.”


      Trang Bình Chí lắc đầu than , “Cũng may là còn có chút trụ cột, bằng đúng là…”


      Trang Thư Tình hiểu ý tứ của tổ bá phụ.


      Những gia đình có gia thế tốt thường khi nữ nhi vừa sinh ra bắt đầu chuẩn bị đồ cưới.


      Có những bó củi tốt phải tùy thời đều có thể mua được, có những thứ muốn chuẩn bị cũng phải muốn là lập tức có được, vì vậy mà nương cùng chuẩn bị đồ cưới cho nàng từ khi còn , đáng tiếc cuối cùng nàng vẫn thể dùng được.


      cần lấy đồ cưới của Mẫn tỷ tỷ, những món đồ này cũng nhất thiết phải có, con cũng cần quá nhiều, Chỉ Cố cũng vì thế mà xem con, cần là người, nếu con cũng chướng mắt."


      “Ta tin lời con, nhưng mà Trang gia cũng nên làm chút gì đó, nếu , cũng khó an lòng .”


      Lời đến như thế, Trang Thư Tình cũng thêm cái gì, sau khi đưa mọi người lên đường lập tức liền trở về Đổng gia.


      Lão phu nhân và Lưu thị vẫn chờ nàng.


      Lão phu nhân tươi cười đưa cho nàng cuốn sách, trong lời còn mang theo chút đắc ý, “Năm đó nương con thể dùng tới, mấy năm nay liên tục tích góp lại từng chút, còn nửa năm nữa, Trang gia cũng tận lực, đặt mua thêm những thứ lưu hành nay nữa là được.”


      Nét mực trang sách vẫn còn mới tinh, đây là bản mới sao chép lại, bản cũ bỏ số thứ, thêm vào càng nhiều những thứ đồ cưới xa hoa, công chúa hoàng thất gả ra ngoài cũng hơn những thứ này.


      Lão phu nhân lại , “Bằng coi trọng của Bạch công tử đối với con, sính lễ chắc chắn ít, đến lúc đó đồ cưới của hai nhà chúng ta có tính là gì, Giang nam mười dặm hồng trang cũng ngoa, chúng ta hai mươi dặm là đủ.”


      Trang Thư Tình tưởng tượng chút đến trương hợp kia đầu nàng liền cảm thấy đau, như vậy khỏi có chút quá khoa trương .


      Thấy nàng như vậy, Lưu thị nhịn được nở nụ cười, “Đây là chuyện mà nữ nhi nhà khác cầu còn được, con còn sầu cái gì, cuộc đời nữ nhi cũng chỉ có lần như vậy, con coi như thành toàn cho tiếc nuối của tổ mẫu .”


      Hốc mắt lão phu nhân đỏ lên, nhớ lại tình huống năm đó, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau lúc ấy khiến nàng biết sao có thể sống được đến giơ.


      “Con và Hàn Nhi đều vô cùng xuất sắc, nếu nương của con còn sống biết vui đến mức nào.”


      Lưu thị ảo não vỗ vỗ đầu mình chút, “Xem con gì rồi nay, nương, tại chúng ta nên cao hứng thay cho Thư Tình, tính cả phần của nương nàng nữa, để tiểu dù xuống cửu tuyền cũng có thể an tâm.”


      “Đúng đúng.” Lão phu nhân lau lau khóe mắt, lại vui vẻ trở lại, “ những chuyện này nữa, hôn của Tình Nhi quan trọng nhất, con xem thử xem còn thiếu gì , nếu thấy thiếu ra, để ta thêm vào.”


      “Ôi.” Lưu thị nháy mắt ra dấu, hai người cùng dỗ lão phu nhân trở nên vui vẻ.


      Sau khi trở lại Bạch phủ, nhìn thấy mọi người trong phủ, Trang Thư tình có ngàn vạn suy nghĩ, ở thế giới kia đến ba mươi tuổi nàng cũng chưa có bạn trai, ở nơi này, mới mười sáu tuổi nàng lập gia đình rồi.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 221: Rời khỏi triều đình


      Tuy vẫn còn ba tháng nữa, bên ngoài chiến trận có hai nước giao chiến, cùng với chuyện ở kinh đô, nhưng cũng cần nàng lại nhúng tay vào.


      Trong lúc mọi người bận rộn, Trang Thư Tình trừ thời gian chỉ dạy cho hai đệ tử ra vô cùng nhàn nhã rảnh rỗi.


      Vừa lúc này, Thanh Dương Tử mang theo bảo bối của trở lại.


      Trong phủ đặc biệt dọn ra chỗ trống trải, hai người rất vui vẻ tụ cùng chỗ, cùng nghiên cứu thảo dược, có loại bị chết, nhưng cũng may phần lớn cây vẫn còn sống, như vậy cũng ở trong đoán trước của hai người, cũng đến nỗi quá mức thất vọng.


      Cho đến khi Thanh Dương Tử rốt cuộc chịu nổi ánh mắt của công tử, liền kiến nghị, “Tiểu thư, bằng chúng ta mở y quán ở kinh đô?”


      “Ta cũng nghĩ đến.” Dưỡng mấy ngày, rốt cục Trang Thư Tình cũng tăng lên được mấy cân, mặt nàng lúc này cũng còn gầy như trước, lúc này nâng quai hàm phát sầu, “Nhưng tại ta trở thành danh nhân rồi, nếu mở y quán vậy những y quán khác khẳng định có người đến, ngược lại ở y quán người muốn khám bệnh cũng đến vây đầy, còn những người muốn chữa bệnh cũng chen lọt.”


      “Cũng nhất định là như vậy…” xong lời ngay cả mình cũng tin, Thanh Dương Tử ngồi xổm bên người nàng, cũng nâng quai hàm, “Dù sao cũng phải thử mới biết được, chừng có người muốn nhờ tiểu thư cứu mạng sao? Lại , hai vị đệ tử kia của tiểu thư cũng học gần xong hết lý thuyết rồi, nếu như có cơ hội để thực hành các nàng cũng học xong được, dù sao cũng giống y thuật ở đây, cần vọng, văn, vấn, thiết.”


      “Sau khi ngươi trở về phải ít thi thể được mang đến sao?” Trang Thư Tình lườm , thể phụ nhận lời này khiến cho nàng có chút tâm động, nàng là đại phu, cái gì giám quốc, cái gì hoàng tử phi, tất cả đều là danh phận bề ngoài, nàng là Trang đại phu.


      Y thuật của nàng rất cần phải thực hành, vừa lơi tay liền cảm giác có chút quen, nếu tại để nàng làm giải phẫu, nàng cũng phải luyện tập trước mới dám động dao, “ phải tiểu thư còn dạy cho ngự y hay sao? Đến lúc đó để ngự y ngồi chẩn bệnh, vừa lúc bọ họ có thể quan sát. Trong cung chỉ có vài người như vậy, bọn họ thực nhàn.”


      Trang Thư Tình...bị thuyết phục.


      Chưa đến nửa tháng, Trang Thư Tình vẫn dùng tên y quán cũ ở Hội Nguyên phủ, Cùng Tế y quán để mở sản nghiệp trong thành.


      Vì tránh cho phiền toái xảy ra, mãi cho đến khi khai trương qua mấy ngày, vẫn rất ít người biết y quán này là Trang Thư Tình mở.


      Nàng cũng để thừa lại mấy chiếc xe ngựa trong nhà, chỉ cần sửa lại chút liền lấy ra dùng.


      Nhưng chỉ cần nàng chẩn bệnh, vậy việc này cũng khó có thể giấu giếm được.


      ngoài dự đoán, người đến ngày càng nhiều.


      Cũng may Trang Thư Tình sớm có đối sách, trong ba vị đại phui ngồi chẩn bênh bên ngoài có vị là ngự y.


      Hai người khác biết do Trần Nguyên lấy đến từ đâu, phải tình trạng bắt buộc nàng ra mặt, nàng thân.


      thời gian sau lượng người hẳn là dần giảm .


      Tuy rằng sinh ý của y quán tốt hơn rất nhiều y quán khác ở trong thành. Nhưng vì lúc trước chuyện Trang Thư Tình thay máu cho hoàng thượng truyền khắp kinh đô, có cái thanh danh này nên nhân dân trong kinh thành đều có tín nhiệm cực cao đối với thanh danh của nàng, rất nhanh liền có người bệnh được đưa tới cửa.


      Đó là nam tử trẻ tuổi bị dao gây thương tích.


      “Miệng vết thương sinh mủ, bị bao lâu rồi?”


      Phụ nhân theo đoàn người gạt nước mắt : “ nửa tháng nay rồi, ta tìm rất nhiều đại phu, lúc trước vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, vẫn ăn ngủ được, nhưng sau đó bắt đầu hộc máu, dần dần ngày càng trở nên nghiêm trọng. Trang đại phu, Nhiên Nhi nhà ta mới mười chín tuổi, dưới gối chỉ có nữ nhi còn tuổi. Nếu như con ta ngã xuống, cái nhà này còn gì cả, Trang đại phu, ngài nhất định phải cứu lấy con ta, cứu lấy !”


      Vị phu nhân kia khóc thành tiếng, vị phu nhân trẻ tuổi khác lại trầm mặc, rên tiếng.


      Gãy ba cây xương sườn, vị trí này, hẳn là bị thương đến phổi, Trang Thư Tình giương giọng : “Giai Oánh, Tri Quỳnh, chuẩn bị giải phẫu, Thanh Dương Tử, tìm nhóm máu thích hợp.”


      "Vâng."


      Vị phụ nhân mừng rỡ, giữ chặt lấy cổ tay Trang Thư tình : “Trang đại phu, Nhiên Nhi nhà ta có thể cứu được hay ?”


      “Ta tận lực.”Trang Thư Tình tránh khỏi tay vị kia, “Vết thương này của lệnh công tử phải tự mình làm, nghe khoảng thời gian trước phát sinh chuyện hai vị công tử cùng tranh đoạt mỹ nhân mà ra tay quá nặng, vậy lệnh công tử đây chính là người trong đó, Chu gia công tử đúng là thiếu niên phong lưu, biết công tử để mặt của thê tử trong nhà ở đâu mất rồi.”


      Lời này nếu là người khác , Chu phu nhân nhất định mắng lại câu liên quan gì đến ngươi, nhưng lời này lại do Trang đại phu , nàng chẳng những dám lời nào, ngược lại vô cùng kinh hoảng.


      Trang đại phu là ai? Đó là tiên sinh chính thức của thái tử, là người đầu quả tim của Bạch công tử nay giám quốc, nàng còn là vị nữ tử khác họ duy nhất mà hoàng thượng tín nhiệm, Nhiên Nhi khi bị nàng phủ định, về sau sao có thể tiếp quản gia nghiệp, sau này sao có thể sống yên trong kinh thành!


      Nghĩ nghĩ, Chu phu nhân liền nóng nảy, thầm ra hiệu cho nàng dâu, ngoài miệng vội vàng giải thích hộ nhi tử, “Nhiên Nhi quả hiểu chuyện, nhưng việc này cũng muốn có kết quả như vậy, nam nhân kia biết thương tiếc mỹ nhân, Nhiên nhi chỉ vì nhất thời hồ đồ, nếu muốn chủ động tranh đoạt nữ nhân thanh lâu là chuyện có khả năng, bình thường cùng con dâu cũng vô cùng ân ái, Huyên Nhi, con có phải ? Nhiên Nhi bình thường đối với con có tốt ?”


      Tốt sao? Nếu tốt, vậy tại sao lại phát sinh loại chuyện như vậy.


      Nhưng nàng có thể tốt sao? Nàng là con dâu Chu gia, nửa đời sau cũng chỉ có thể sống ở nơi hậu trạch kia, chết cũng chỉ có thể chết ở nơi đó, còn có nữ nhi chưa được tuổi cũng cần có nàng che chở, nàng sao có thể tốt.


      Ngẩng đầu chống lại tầm mắt ôn hòa của Trang Thư Tình, lòng vị thiếu phụ nổi lên chua sót, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng rơi lệ, , giọng : “ là phu quân của ta, mong Trang đại phu cứu .”


      Trang Thư tình thở dài trong lòng, mỉm cười với nàng, cũng thêm gì nữa, nàng vốn cũng có ý muốn châm ngòi mối quan hệ giữa bọn họ, chỉ là vừa khéo biết có chuyện như vậy nên mới đâm cho bọn họ câu.


      Chỉ mong bởi vì lời hôm nay của vị phu nhân này mà cuộc sống sau này của nàng có thể tốt hơn chút.


      Ở xã hội này, làm nữ nhân chuyện dễ dàng.


      phải mỗi người đều có mệnh tốt như nàng, có thể gặp được nam nhân như Chỉ Cố, nàng, thương nàng, bảo vệ nàng.


      So với phần lớn nữ tử mà , nàng là hạnh phúc.


      “Sư phụ, chuẩn bị tốt.”


      “Tiểu thư, nghiệm được nhóm máu.”


      Liễu Tri Quỳnh cà Thanh Dương Tử trước sau tiến ra ngoài bẩm báo.


      Trang Thư Tình gật đầu, “ lấy máu , Thanh Dương Tử, chuẩn bị thuốc tê.”


      “Được.”


      cuộc phẫu thuật như vậy đối với Trang Thư Tình cũng phải quá khó, Lưu An Cư lúc này cũng xuất , hai người đệ tử và cả Thanh Dương Tử cũng ở, hơn nữa còn có Hạ Trân và Hạ Nạm, nhân thử đều đủ.


      Bầu khí quen thuộc khiến Trang Thư Tình rất nhanh liền chìm vào trong đó, giảng giải cũng vô cùng kĩ càng.


      Có người bắt đầu, hơn nữa cũng xác định Chu gia công tử sắp kề cận tử vong nay mỗi ngày đều trở nên khỏe mạnh, người đến xem bệnh cũng càng ngày càng nhiều, đặc biệt chiếm đa số là bệnh nhân cần phẫu thuật.


      Tuy rằng mệt mỏi, nhưng mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ, tươi cười mặt Trang Thư Tình càng ngày càng nhiều.


      Bạch Chiêm thấy nàng như vậy, dù nguyện để nàng chịu mệt nhọc nhưng mỗi ngày đều dành ra chút thời gian để theo cùng nàng.


      mong muốn, tất cả chỉ là khiến cho Hữu Phong có thể vui vẻ tươi cười.


      ngày có ca giải phẫu.


      Trời u, gió nổi lên, xem ra là muốn đổ mưa.


      Liên tục mấy ngày phải cầm dao mổ, Trang Thư Tình cũng có chút mệt mỏi, khó có khi nhàn rỗi nàng cảm thấy lười biếng có việc gì làm, ngồi ở hậu viện có thể ngửi thấy được vị thuốc quen thuộc sảnh chính.


      Khác với mùi gay mũi của nước tẩy trùng, nàng càng thích mùi của thuốc bắc.


      Hôm này người đến đây là viện sử Vinh Chính.


      Trang Thư Tình cũng miễn cưỡng cầu tất cả đại phu trong cung đều phải đến thay phiên làm việc ở y quán, nhưng bọn họ tự thống nhất với nhau, tuy ra thẳng trước mặt, nhưng tất cả đều cam nguyện chấp lễ của vị đồ đệ đối với tiên sinh của mình.


      Cũng có thể bản thân viện sử Vinh Chính là người tâm tư liêm chính, ngay cả những người trong thái y viện cũng đều có theo đuổi ngừng đối với y thuật.


      Đây cũng chính là nguyên nhân mấu chốt mà Trang Thư Tình nguyện ý dạy cho bọn .


      Vinh Chính có chút tiếc nuối vì hôm nay có ca phẫu thuật nào, thể tiếp tục tận mắt nhìn thấy y thuật thần kỳ của Trang đại phu, vừa lúc cũng có người đến chẩn bệnh, liền cầm cuốn vở ghi chép ra.


      Đem tất cả những chỗ mình hiểu ghi lại trong tập, sau đó lại hỏi Trang Thư Tình đáp án chính xác, đây phương pháp của Từ Giai Oánh, do nàng cảm thấy bản thân có tư chất bằng sư muội nên nghĩ ra cách này để học tập, sau đó Lưu Cư An thấy được cũng học theo, ngày từ đầu là để cho dùng, sau đó toàn bộ thái y viện đều học hỏi theo.


      Đay cũng là lý do khiến cho thái y viện từ trước đến này chưa có lúc nào hòa thuận được như vậy, trách được hoàng thượng cười , tại thái y viện là nơi đồng lòng nhất cả nước.


      Trang Thư Tình nhìn vấn đề kia, lại nêu ra vài ví dụ cụ thể, sau đó vẽ ra giảng giải kĩ càng, Vinh Chính nghe nàng liên tục gật đầu, Từ Giai Oánh và Liễu Tri Quỳnh cũng đến nghe, nhưng chỉ nửa hiểu nửa .


      "Trang Thư Tình."


      giọng nữ xa lạ từ ngoài cửa truyền đến, đám người theo tiếng nhìn qua, là vị nương mặc trang phục của nam tử.


      nương này rất đẹp, cho dù mặc thân nam trang cũng thể che giấu được vẻ đẹp của nàng, loại sắc thái tương phải này càng khiến cho nàng thêm vài phần xinh đẹp.
      hauyen2803, lêthanh9009, PhongVy27 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 222: khiêu khích


      Trang Thư Tình trừng mắt nhìn, người này, là ai?


      Vinh Chính thường xuất nhập các phủ, liếc mất liền nhận ra, cảm thấy bất mãn với thái độ kiêu ngạo của nàng, lúc này cũng chỉ có thể hạ giọng giới thiệu cho Trang Thư Tình, “Đây là đại tiểu thư Mễ gia.”


      Vinh Chính biết gì hơn, ở trước khi thanh danh của Trang tiểu thư được lan truyền xa, đại tiểu thư Mễ gia chính là nữ tử nổi tiếng nhất kinh thành.


      Nhưng từ khi Trang tiểu thư vào kinh, đại tiểu thư Mễ gia liền bị mọi người lãng quên, cho dù là nàng mĩ mạo song toàn hay tính tình mạnh mẽ ở trước mặt Trang đại phu đều thể so sánh.


      Hôm nay đến đây, sợ là lai giả bất thiện.


      Bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm, trời đổ mưa.


      Trang Thư Tình đứng dậy, mặt mang theo ý cười, “Nguyên lai là Mễ tiểu thư thân thể có chỗ nào thoải mái sao?”


      “Mới gặp lần đầu liền loại lời như thế này, đây là lễ nghi của Trang tiểu thư?”


      Trang Thư cảm thấy buồn cười, “Nơi này là y quán, người đến chẩn bệnh đương nhiên là bệnh nhân, nếu thân thể Mễ tiểu khỏe mạnh, vậy tiểu thư đến y quán của ta làm gì?”


      "..."


      Từ Giai Oánh cùng sư muội nhìn nhau, cố gắng nhịn cười, muốn khi dễ sư phụ, đúng là hề dễ dàng.


      Mễ Như Linh cắn môi, đôi môi đỏ mọng trông có vẻ càng diễm lệ, vẻ mặt nàng mang theo tia quật cường, khiến người khác hiểu muốn nhìn nhiều thêm lát.


      Trận mưa lớn bên ngoài cản trở những người ngoại lai, cũng vây khốn những người bệnh ở y quán.


      Tâm lý Trang Thư Tình lớn hơn rất nhiều so với tuổi của thân thể này, cũng muốn so đo với tiểu nương, khiến nàng mất mặt trước mặt người khác, liền cho đối phương bậc thang để bước xuống, “Mùa hè mau đến mau , bằng Mễ tiểu thư theo ta vào trong nhà uống chén trà đợi mưa tạnh?”


      Mễ Như Linh đương nhiên muốn.


      Nàng tới nơi này phải vì muốn uống trà.


      “Trà của Trang tiểu thư là loại trân phẩm, Như Linh uống trôi, y thuật Trang tiểu thư vô cùng cao siêu, lại chỉ biết mở y quán kiếm tiền, tiểu thư có biết sau lần động đất kia có bao nhiêu người biến thành hai bàn tay trắng, bị bệnh cũng chỉ có thể chờ chết? Uổng cho dân chúng kinh thành khen ngợi, Trang tiểu thư ngài có cảm thấy rằng bản thân phụ ưu ái của bọ họ?”


      Biết lời của nàng vẫn chưa xong, Trang Thư Tình yên tĩnh ngồi chỗ, vữa xua tay ngăn lại người muốn thay nàng chuyện. “Trang tiểu thư có bản lĩnh hơn chúng ta, có thể lấy thân phận nữ tử đứng trong triều đinh, tiểu thư có cơ hội tốt như vậy, thế ngài có từng làm việc gì có ích cho dân chúng hay chưa? Có từng tranh thủ vì nữ tử hay chưa? tại Trang tiểu thư lại muốn kiếm lợi ích từ dân chúng, Có được thanh danh tốt, tiểu thư có nghĩ rằng nếu như tiểu thư tiếp tục ở trong triều, làm nhiều việc vì dân chúng, chẳng phải giúp đỡ cho thiên hạ rất nhiều so với việc ngài mở thêm vài cái y quán nữa hay sao? Người khác rằng Trang tiểu thư thức thời biết tiến thối, cầm được buông được, Như Linh lại cảm thấy, Trang tiểu thư ngài ích kỷ tới cực điểm.”


      Trang Thư Tình sâu lý giải những người đột nhiên bị gán tội nhưng lại bị đối phương dùng lý do nghe có vẻ vô cùng đường hoàng chính chính hán đinh cho mình. đúng là, người ngồi rong nhà, họa lại theo trời rơi xuống.


      “Nếu như đổi lại là Mễ tiểu thư, tiểu thư làm như thế nào?”


      Mễ Như Linh quay người qua, ảo não nhìn về phía bầu trời ngừng đổ mưa, lúc trước nàng đến tính trước thời gian, nàng và Bạch công tử hẳn là trước sau tiến vào y quán, nghĩ lại bị cơn mưa này phá hỏng việc tốt, đáng giận!


      Nhưng lời đến như vậy, càng chỉ có thể tiếp tục tiếp, “Nếu như là ta, tất nhiên tiếp tục giám quốc, mưu chuyện thiên hạ, làm vị nữ quan xuất sắc nhất từ trước đến giờ, khiến cho nam nhân biết, phải nữ nhân tóc dài là kiến thức ngắn, cũng số người có thể mang đến lợi ích cho Đại Chu, mang đến lợi ích cho nữ tử…”


      Trong màn mưa xuất chiếc xe ngựa, Mễ Như Linh kích động hô hấp đều trở nên rốt loạn, đợi khi nhìn thấy thân ảnh của Bạch công tử, càng cắn chặt đầu lưỡi khiến bản thân thể thất thố, cằm hơi dương lên, kiêu ngạo nhưng lại tự tin cách mất tự nhiên.


      Liễu Tri Quỳnh đột nhiên liền hiểu được loại cảm giác quen thuộc này là chuyện gì xảy ra, người này, học thần thái của sư phụ nàng.


      Lại vừa nhìn thấy người vào cửa, nàng nào còn biết trong đầu nàng ta suy nghĩ cái gì.


      là buồn cười, người ở ngay trước mặt, ai còn có thể bỏ qua người mà coi trọng thứ đồ dỏm như nàng ta?


      Trang Thư Tình lúc trước suy nghĩ đến phương diện này, tại , muốn cướp nam nhân của nàng sao? Chậc!


      "Bạch công tử..."


      Bạch Chiêm liếc mắt nhìn qua, Mễ Như Linh nhất thời giống như bị người chặn cổ lại, muốn ra lời cũng biết nên thế nào.


      Trang Thư Tình nhìn thấy thú vị, bằng chút lá gan như vậy còn muốn cướp người?


      đến bên người Hữu Phong, thanh Bạch Chiêm tự nhiên mà ôn nhu, “Hôm nay bận sao?”


      bận.” Trang Thư Tình nhìn về phía Mễ Như Linh vẫn duy trì kiêu ngạo của nàng như trước, : “Mễ tiểu thư cảm thấy lúc trước là ta làm tốt, tại cũng làm tốt… Ta nhớ là hình như ở Hộ bộ thiếu nhân thủ, vậy để Mễ tiểu thư qua đó lịch lãm mấy ngày .”


      “Được rồi, ngày mai đến Hộ bộ tìm Lâm Tri đại nhân.” Từ trong túi lấy ra giấy thấm dầu, đem miếng bánh còn nóng để bên miệng nàng, “Có bỏ thêm vị mứt nàng thích ăn.”


      Trang Thư Tình mở miệng cắn cái, hương vị mềm mại tràn ngập trong khoang miệng khiến nàng vô cùng thỏa mãn, “Bánh nhà ai cũng giống nhau, chỉ có vị mứt này là ăn ngon nhất.”


      xong liền muốn cầm lấy chiếc bánh nhưng lại bị Bạch Chiêm giữ lại, đưa tới bên miệng nang, “Có dầu.”


      Trang Thư Tình vẫn luôn tiếp nhận cưng chiều của như vậy, thấy , nàng liền thu tay, ăn bánh đút cũng cảm thấy có gì đúng.


      Mễ Như Linh ghen tị đến đỏ mắt, nam nhân khắp thiên hạ, duy chỉ có Bạch công tử mới có thể xứng đôi với nàng, ba năm trước khi nàng lần đầu nhìn thấy nàng thề, đời này, phải Bạch công tử gả.


      Nhưng mạc danh kỳ diệu lại xuất Trang Thư Tình, chẳng những khiến cho danh tiếng của nàng ngày càng ảm đạm, mà còn có được trái tim của Bạch công tử, sao nàng có thể cam tâm!


      Nàng tới nơi này, phải vì kết quả như vậy!


      muốn nữa để thu hút chú ý của Bạch công tử, Trần Nguyên lập tức tiến lên phía trước, “Mời Mễ tiểu thư trước, sáng mai có người đến Mễ phủ đón Mễ tiểu thư đến Hộ bộ, mang Mễ tiểu thư chuẩn bị sẵn sàng.”


      "Ta..."


      Trần Nguyên vung tay lên, lập tức liền có hai người tiến lên kép nàng ra ngoài,cũng quản bên ngoài mưa to, vừa đẩy người ra khỏi y quán bọn cũng để ý.


      Nha hòan mực chờ ngoài cửa lúc này vội vàng tiến lên che mưa cho đại tiểu thư, vừa dè dặt cẩn trọng , “Đại tiểu thư, chúng ta trở về sao?”


      Mễ Như Tình đẩy ngã nha hoàn xuống đất, để cho nước mưa xối lên người, Hộ bộ nàng phải , nhất định phải , chuyện Trang Thư Tình ngươi có thể làm được, Mễ Như Linh ta cũng nhất định có thể!


      Muốn xem ta bị xấu mặt, a, từ được đại sư nho giáo chỉ dạy, cũng học qua sử tử tạo, sao có thể so được với nha đầu xuất thân thôn dã.


      Ngươi chờ ! Ta khiến Bạch công tử nhìn lại, coi ai mới là cá mục, ai mới là trân châu chân chính!


      Ăn xong miếng bánh cuối cùng,Trang Thư Tình nghiêng người nhìn ra ngoài cửa, người mất.


      “Chỉ là tiểu nương hiểu chuyện, tâm sinh vọng tưởng, chàng đừng ra tay quá nặng, nàng chịu nổi hai chúng ta đồng loạt đối phó.”


      Bạch Chiêm tiếp nhận khăn tay, lau sạch , thuận tiện còn giúp Hữu Phong lau miệng, giọng ‘Ừm’ tiếng


      Về phần có phải làm gì cả…


      Bạch Chiêm nhìn ra ngoài trời mưa, cho ngươi chịu chút giáo huấn, người khác cho rằng Hữu Phong dễ khi dễ, nàng mềm lòng, thu thập người cũng muốn thương gân động cốt, nhưng phải người lương thiện, cho ngươi nếm thử tư vị bị rút gân róc thịt, sao bọn họ có thể nhớ đau.
      hauyen2803, lêthanh9009, PhongVy28 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 223: Hậu quả của khiêu khích


      Phản ứng của Mễ gia như thế nào biết, nhưng ngày tiếp theo Mễ Như Linh xuất ở Hộ bộ.


      Lâm Tri liếc nhìn nàng cái, với Tả thị lang: “ phải ngươi cần người giúp đỡ tính thu nhập từ thuế sao? Để nàng làm .”


      Vẻ mặt tả thị lang nhất thời nhăn lại như bị bắt ăn trái chanh, từ lúc Bạch công tử thay thế Trang tiểu thư giám quốc, tình cảnh của bọn họ ngày sau lại càng tệ hơn ngày trước, đừng là nghỉ ngơi, cho dù nhà xí cũng phải nén nhịn thể , sợ có ngày bọn họ làm tốt bị Bạch công tử thu thập.


      Trước mắt sắp đến vụ mùa thu hoạch, đúng rất cần người hỗ trọ, nhưng là muốn thượng thư đại nhân đến bộ nhân xin vài người đến đây, nhưng tại lại ném cho vị đại tiểu thư, đây là hỗ trợ hay muốn gây thêm trở ngại cho , cả đại Chu cũng chỉ có Trang tiểu thư mà thôi.


      Mễ Như Linh hôm nay cố ý sửa soạn, bộ dáng mím môi giống như chịu ủy khuất vô cùng lớn, quả là mĩ nhân, nhưng cho dù người có đẹp, cũng thể khiến bọn nhắc lên chút tâm tư.


      Chuyện ngày hôm qua được truyền , Lâm Tri tất nhiên biết đây là chuyện gì, trong những lão thần được tiếp xúc sớm nhất với Trang tiểu thu, đối với nàng vô cùng tin phục, nhưng với loại người như Mễ Như Linh sớm quen nhìn, mặt của Mễ gia đều mất hết.


      Xảy ra chuyện như vậy, sau này nếu muốn nghị thân, sợ là cũng có ai dám đến.


      “Kính chào Thượng thư đại nhân.”


      “Ôn công công?” Lâm Tri vội đứng dậy ra khỏi thư án, “Sao công công lại đến đây, hoàng thượng có gì phân phó hay sao?”


      “Cũng phải là hoàng thượng phân phó, mà là công tử muốn ta truyền lời, Mễ tiểu thư quản việc lương thảo tiền tuyến, sai số, cắt tấc tóc, nếu sai mười lần, vậy liền đưa vào am ni tu dưỡng. Bất cứ ai cũng được cầu tình.”


      Lâm Tri nhất thời nhăn mày lại, “Việc này cho dù là lão thần cũng có lúc xảy ra lỗi, nàng mới bao lớn? Chưa đến chuyện có kinh nghiệm, là người ai chẳng có khi để xảy ra lỗi, sợ là trụ được bao lâu, phải mỗi người đều có được tài năng như Trang tiểu thư.”


      “Mễ tiểu thư tất nhiên cho rằng như vậy. Nàng cảm thấy Trang tiểu thư có được ngày hôm nay là do tiểu thư may mắn có được cơ hội. Chỉ cần nàng có được cơ hội giống như vậy, chắc chắn nàng làm được tốt hơn cả Trang tiểu thư, khi như vậy, cơ hội này tất nhiên là đưa cho nàng, hoàng thượng cũng muốn nhìn chút Đại Chu có phải xuất thêm Trang tiểu thư nữa hay .”


      Ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động…


      Mễ Như Linh xong rồi!


      “Chúng ta biết thượng thư đại nhân và Mễ đại nhân coi như là bạn cố tri, ngại cho đại nhân câu, Mễ tiểu thư chưa hẳn sống cả đời trong am ni , Hoàng thượng như vậy cũng nhờ phúc của Trang tiểu thư làm, chỉ cho nàng chịu chút giáo huấn như vậy, đương nhiên, điều kiện là nàng phải nhớ kỹ giáo huấn lần này.”


      Lâm Tri còn có thể gì nữa, so với chết già ở am ni , giáo huấn như vậy là quá ít.


      Lấy gương mặt kia của Mễ Như Linh, cho dù dùng số lượng lớn đồ cưới gả ra ngoài cũng phải chuyện khó, nhưng nếu muốn tái giá dù có bao nhiêu tốt cũng chỉ là mơ tưởng.


      "Lão thần biết. Đa tạ Ôn công công nhắc nhở."


      Ôn Đức khom người, "Hoàng thượng có bao nhiêu coi trọng Trang tiểu thư cũng có bấy nhiêu duy hộ nàng. Có số người vốn thể chạm vào được ."


      Lâm Tri hiểu ý, "Lão thần chuyển lời cho Mễ đại nhân."


      Mễ Như Linh lớn lên xinh đẹp, trong quá khứ cũng bởi vì nàng có gương mặt xinh đẹp mà mọi việc đều trở nên thuận lợi. Nhưng lần này, Bộ hộ ai dám liếc nhìn nàng, sợ bị liên lụy.


      Cho nên khi nàng nhận việc thống kê lương thảo nàng chỉ có thể hỏi những quan viên hơi lớn tuổi, người ta cũng chỉ trả lời nàng với thái độ cứng ngắc, cũng chịu nhiều câu.


      Càng là như vậy, nàng càng quyết tâm làm cho tốt, khiến mọi người giật mình.


      Nhưng thực lại khiến nàng càng lúc càng lâm vào hoảng hốt, việc này, có tiên sinh dạy cho nàng, nhưng khi chính bản thân bắt tay vào làm, nàng mới phát , so với thứ nàng hiểu biết lại là trời vực.


      Nàng ràng là biết, ràng là biết!


      Nàng thăm dò những người khác, buông tự tôn hỏi, chỉ là khi nàng đưa lên phần hồ sơ thứ nhất, Lâm thượng thư trực tiếp ném cho nàng câu, “ sai lầm cũng có thể gây lên hậu quả vô cùng lớn, đều sai.”


      Mễ Thư Linh cắn răng, xoay người , tính làm lại phần.


      “Đợi chút.” Chống lại tầm mắt của nàng, Lâm Tri : “Bạch công tử có lời truyền xuống, sai lần, cắt tấc tóc, sai mười lần, đưa vào am ni , lần này sai, những lần sau ngươi tự giải quyết cho tốt.”


      Mễ Thư Linh nghẹn họng nhìn trân trối, nàng nghe lầm sao? Làm sao có thể, Bạch công tử sao có thể nhẫn tâm hạ mệnh lệnh như vậy với nàng!


      Để nàng làm ni , làm sao có thể!


      “Lâm… Lâm đại nhân, có phải ta nghe lầm hay ? Ngài… ngài mới cái gì vậy?”


      Lâm Tri nhìn nàng, mặt vô bi vô hỉ, “Nên phụ trách hậu quả của những việc ngu xuẩn ngươi làm.”


      Mễ Như Linh đột nhiên phản ứng lại, bước nhanh tới gần thư án, “Là Trang Thư Tình phải ? Nàng giả truyền lời Bạch công tử có phải hay ? Nhất định là nàng, bất quá chỉ là nha đầu thôn dã…”


      “Mễ Như Linh!” Lâm Tri trầm giọng khiển trách, mặt lên vẻ giận dữ, “Người chớ có lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, Trang tiểu thư tuy rằng là nữ tử, nhưng bản lĩnh của nàng hề kém hơn bất kỳ nam nhân nào, tuy rằng là ngươi chủ động khiêu khích nàng, nhưng nàng cũng chỉ vì muốn cho ngươi biết khó mà lui, nhận được giáo huấn mà đánh mất vọng tưởng của mình, chứ phải chán ghét ngươi, người muốn ngươi dễ chịu là Bạch công tử, phải Trang tiểu thư, mà là Bạch công tử, ngươi suy nghĩ cái gì vậy!”


      "Trang Thư Tình tính là thứ gì, nàng tính là thứ gì..."


      “Nàng quyết đoán dám đánh mười tiếng chuông, để mọi người có thể bước ra khỏi cửa, có thể bảo toàn tính mạng của mọi người, Mễ Như Linh, Trang tiểu thư cứu ngươi mạng, cứu già trẻ lớn bé trong nhà ngươi, ra, nàng chính là ân nhân của Mễ gia, ngươi dám nàng tính là thứ gì!”


      Mễ Như Linh sững sờ, ánh mắt như lọt vào hư , việc này tất nhiên là nàng nghe nới qua, nhưng mà, chuyện này phải do người khác đồn bậy hay sao? phải là giả hay sao? Nàng nghe người ta đây là giả a, đây điều là do hoàng thượng sai người làm, phải nàng ta.


      “Nàng có thể ổn định cục diện của Đại Chu, khiến thần tử tin phục, mà ngươi, ngay cả chút công việc của Hộ bộ cũng làm được Mễ Như Linh, ngươi lấy thứ gì để so với nàng?”


      phải như thế, phải như thế, là Bạch công tử để nhân thủ lại giúp nàng giải quyết, người khác nghe nàng, là vì có uy nghi của Bạch công tử, mọi người đều e ngại Bạch công tử, chứ phải Trang Thư Tình nàng!


      Thấy nàng như vậy, Lâm Tri lắc đầu, “ làm việc .”


      Mễ Như Linh hoảng hốt ra khỏi phòng chính, hiệu suất làm việc, đương nhiên là có.


      Khi Tả thị lang tức giận đến nỗi muốn cắn người, bộ tài nguyên rốt cục đưa người tới, dứt khoát vứt Mễ Như Linh qua bên, để nàng tự kiếm việc làm.


      Mã ngày tiếp theo, Mễ Như Linh lại xuất ở Hộ bộ.


      “Té gãy chân?” Trang Thư Tình kinh ngạc ngẩng đầu, “Làm sao lại ngã?”


      Lưu Cư mang theo hòm thuốc nhịn cười, “Nghe là tinh thần tập chung, nhìn đường.”


      Nàng đúng là, Trang Thư Tình cũng biết gì cho phải, “Mễ gia mời ngươi?”


      “Đây là chuyên môn của ta, Trang đại phu có gì muốn giao phó hay ?”


      “Ta có thể cái gì.” Trang Thư Tình bật cười, “Nàng đều như vậy, ta còn có thể so đo gì với nàng, Thanh Dương Tử làm loại cao trị nứt xương rất tốt, ngươi mang qua , tiểu nương gia, về sau còn phải lập gia đình, giảm bớt thưởng tổn nào hay phần ấy.”


      “Vâng.” Lưu Cư nghe theo lời nàng, tất nhiên là tin tưởng nhân phẩm của Trang đại phu, nàng sử dụng thủ đoạn gì cả, nhưng cũng nghĩ rằng Trang đại phu lại rộng lượng đến như vậy, cũng đúng, người ta căn bản là cần phải đặt Mễ Thư Linh vào mắt.


      Khi Bạch Chiêm tiến vào, Trang Thư Tình liền đến việc này: “Được rồi, có thái độ này của chàng, về sau còn ai dám xuống tay với ta, đại giới trả đủ, chàng thả nàng , có được ?”


      Bạch Chiêm chuyện, vẫn cảm thấy chưa đủ.


      Cho dù gãy chân cũng thể hoãn thời gian đưa đến am ni .


      Thả người quan trọng ra ngoài, và tâm trạng của người trong lòng mình, Trang Thư Tình đương nhiên hề do dự lựa chọn cái thứ hai, cũng liền gì thêm.


      Có giáo huấn của Mễ Như Linh, cho dù là các vị phu nhân tiểu thư hay các vị nam nhân nào có đánh chủ ý gì khác cũng đều phải buông xuống tâm tư.


      Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nữ nhân ngăn cản được, cũng có tư cách để ngăn cản, cho dù nam nhân căn bản là có ý nghĩ kia, nhưng bọn họ vẫn nên vuốt râu hổ vẫn tốt hơn.


      Thời tiết bắt đầu vào thu, ban ngày giống như trôi qua rất nhanh.


      Đầu tháng mười , Hội Nguyện Phủ nghênh đón đội ngũ rất đông.


      Trang Thư Tình nhìn những thứ được chất đống trong nhà, trong lúc hoảng hốt lại phảng phất như cảm thấy được vị nữ tử được vận mệnh chiếu kia mỉm cười ôn nhu với nàng.


      Cả nhà Trang Trạch Lương phải trả giá, ngài cũng biết, đúng ? Ngài… có thể nhìn thấy được Trang Thư Tình chân chính ?


      Phía sau xuất người, có tiếng bước chân, cũng gì, nhưng Trang Thư Tình lại biết.


      quay đầu lại, nàng hỏi, “Mấy thứ này, khi nào mang đến?”


      “Sau khi Trang Thư Đình lập gia đình, Trần Nguyên mang mấy thứ này dời về.”


      “Làm tốt lắm.” Ánh mắt Trang Thư Tình phiến hồng, trong mắt ràng có lệ, nhưng cũng giấu được tươi cười, “Đay là đồ cưới mà nương ta chuẩn bị, của ai cũng thể thay thế.”


      Bạch Chiêm ôm lấy vai nàng, tiếng động an ủi.


      Hai mươi tám tháng mười là ngày đại cát.


      Ngày này là ngày mà Bạch công tử chuyển sính lễ đến Đổng gia.


      Kinh đô có vẻ náo nhiệt hơn xưa rất nhiều, dọc theo đường cũng thấy những cửa hàng sớm được chiếm hết vị trí tốt, người dân ào ào kéo nhau ra đường xem.



      "Đến đến ."


      đám người mặc quần áo mới, người chịu trách nhiệm khiêng sính lễ, là…


      “Cư nhiên là cấm vệ quân.” Có người nhận ra được vài người trong đó, kinh hô ra tiếng.


      Thế nhưng lại xuất động cấm vệ quân, còn bị sai khiêng sính lễ!


      Có người bắt đầu chà sát tay thầm đếm số rương sính lễ.


      Mặt trời từ phía đông dời lên đỉnh đầu nhưng đội ngũ vẫn chưa có dấu dừng lại, người đến cũng sớm dừng lại đếm, nhìn số lượng như vậy, có mà đếm tới chết.


      Tám trăm dặm hồng trang, so với cái này có gì khác nhau? Chưa từng thấy tám trăm dặm hồng trang? Vậy cứ ra đường mà xem, số lượng sính lễ vẫn còn được chuyển , có người ngồi lại về bàn của mình.


      “Bạch công tử muốn chuyển hết nội kho ra làm sính lễ sao?”


      “Người thông minh làm việc thông minh, cho dù sính lễ có nhiều hơn nữa về sau phải là cũng trở lại Bạch phủ hay sao, Đổng gia còn dám nuốt riêng?”


      “Theo ta thấy chẳng những dám nuốt riêng, sợ còn phải cho người coi giữa cẩn thận, nhưng mà chuyện này cũng cần quá lo lắng, đến lúc đó các thế gia đại tộc toàn kinh đô ai mà chẳng đến đưa qua cưới cho Trang tiểu thư? Chậc, đến lúc đó khẳng định còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều.”


      “Đúng rồi, đến lúc đó phải chiếm được vị trí tốt hơn hôm nay.”


      Bởi vì câu nay, bốn tháng sau đó, tất cả vị trí từ Bạch phủ đến Đổng phủ đều được đặt trước, có người còn lo lắng đến lúc đó bị đoạt chỗ, nhìn trận náo nhiệt này quay đầu lại phải tiên hạ thủ vi cường, nếu như để còn lại hai tháng mới đặt chỗ, vị trí tốt, còn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :