1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 214: Trang gia xuất .


      Biến mất trong tầm mắt của mọi người gần tháng nay,Trang Thư Tình rốt cuộc xuất .


      Nàng cần dùng Xe ngựa Lúc trước để tránh tầm mắt của mọi người, chiếc xe lần đầu do nội phủ được Bạch Chiêm cầu thiết kế đặc biệt.


      Là chiếc xe làm theo quy cách của Hoàng Tử, nhưng bỏ những màu sắc hoa lệ, bốn phía treo vải xa-lanh, có thể nhìn thấy được bóng người bên trong .


      Chiếc xe ngựa này vừa ra khỏi bạch phủ lập tức liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người, gió thổi qua, xa-lanh nhàng phấp phới, lộ ra hai bóng người cùng ngồi bên trong.


      Trang tiểu thư bình yên vô !


      đợi xe ngựa tiến vào hoàng cung, tin tức này lập tức được truyền khắp kinh đô.


      Người chính là như vậy, có thông tin chính xác bọn họ còn lo lắng, biết nàng có phải chuyển tốt hay , trong lòng bước khó , ít người liền bắt đầu nghị luận, biết Trang tiểu thư đối mặt với phán quyết của phụ thân nàng phản ứng như thế nào?


      “Trước tới nay ta chỉ thấy nhi nữ làm bại hoại gia phong, hủy hoại nghiệp của tổ tiên, khiến cho cha mẹ tức chết, nhưng làm phụ thân lại kéo chân sau của nư nhi như Trang Trạch Lương ta vẫn thấy lần đầu tiên, như là giết chết tử nữ của mình đời này sống yên vậy, cũng biết kiếp trước Trang tiểu thư tạo phải nghiệp gì mà kiếp này lại đầu thai vào Trang gia.”


      Người chuyện thở dài lắc đầu, những người nghe thấy đều đồng ý gật đầu. “ vất vả mới đoạt được mạng lại từ trong tay của diêm vương nàng lại phải đối mặt với chuyện như vậy, biết Trang tiểu thư đau lòng đến mức nào nữa.”


      “Có khổ cũng biểu ra ngoài, theo ta thấy, Trang tiểu thư khẳng định cứu Trang Trạch Lương, dứt bỏ hết ân ân oán oán này cũng tốt, Trang tiểu thư trước đến nay luôn làm việc quang minh lỗi lạc, nàng hề kém cỏi hơn bất cứ nam nhân nào, vẫn luôn là tấm gương tốt, ngoài Trang Trạch Lương làm ra chuyện lớn như vậy ra những người khác cũng coi như an phận nhưng Trang tiểu thư lại nâng đỡ bọn họ, Trang gia biết là oán hận nàng như thế nào.”


      “Phi, còn oán hận, tội phản quốc là tru di cửu tộc, nhưng chỉ xử quyết đám nhà bốn người kia, làm như vậy coi như nể mặt Trang tiểu thư lắm rồi? Muốn oán hận sợ là chỉ có oán hận, bọn họ là oán Trang tiểu thư người đắc đạo, nhưng gà chó lại được lên trời, Đổng gia chỉ có mình vị lão tam được làm việc trong triều, nắm thực quyền, Trang gia có ai? Ta biết được, Trang tiểu thư chẳng những đề bạt người Trang gia, còn phái người đặc biệt truyền tin, chính là sợ bọn họ làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến nàng, ra cũng coi như nhẫn tâm.”


      “Nhưng nếu , Trang tiểu thư sau khi lên giám quốc, nàng bị quyền lợi mê muội, bốn phía đề bạt Trang Đổng hai nhà, như vậy hoàng thượng có thể tin nàng sao? Thái tử điện hạ cũng đề phòng nàng sao? Nhẫn tâm vậy là đúng, bằng chính là mang họa đến cho bọn họ, Trang tiểu thư là người thông minh, cũng chỉ có người thông minh như vậy mới có thể trong tình huống Trang Trạch Lương phản quốc nàng vẫn có thể bảo vệ được Trang gia.”


      “Thông minh quá bị thông minh hại, bằng nàng cũng bị bệnh đến như vậy, nghe Phúc Nguyên đại sư của tăng trí tự dùng hơn mười ngày mới có thể cứu nàng trở về, chỉ mong là lần bị bệnh này ảnh hưởng gì đến thân thể nàng, nữ nhân có thể làm được đến như vậy, là chuyện hề dễ.”


      “Phúc Nguyên đại sư? Trước kia chưa từng nghe qua người này.”


      “Tăng trí tự truyền thừa nhiều năm như vậy còn phải có chút bản lĩnh hay sao? Chứ người nghĩ vị đại sư có bản lĩnh như thế nào? Bản lĩnh chân chính sao có thể dễ dàng để lộ ra ngoài. Ta có biết được vài chuyện, đến đến, ta cho các ngươi vài chuyện về vị đại sư này…”


      Đề tài tiếp theo cứ như vậy được dời , bốn người trong tửu lâu yên lặng lên tiếng động thầm trả tiền trà sau đó liền rời .


      Thái dương rất chói, bốn người tìm gốc cây râm để đứng lại.


      “Phụ thân…” Nếu Trang Thư Tình ở đây chắc chắn nàng nhận ra, người chuyện là Trang Trạch Dân, người đầu tóc hoa râm, chính là Trang Bình Chí.


      “Nếu như đến đây chuyến, chúng ta nhiều lắm mới chỉ biết được Tình nha đầu bị bệnh thiếu chút nữa liền , hơn lắm cũng chỉ có thể biết được Trang Trạch Lương thế nhưng làm ra chuyện như vậy, các người đừng chỉ nghe câu nàng phái người canh chừng Trang gia liền sinh bất mãn với nàng, dưới tình huống như vậy nàng còn nhớ phải bảo vệ Trang gia đều này lên rằng nàng muốn bảo toàn Trang gia, nên nàng mới có thể bỏ tâm quản, bằng , dưới tình huống như vậy nàng lại bỏ qua Trang gia, các ngươi nghĩ tương lai của chúng ta như thế nào?”


      Ba người trong đó, trừ Trang Trạch Dân ra còn có lão lục Trang Trạch Dung, và vị tiểu bối là Trang Thư Ngộ, lúc này bọn họ đều cúi đầu, vừa rồi trong tửu lâu, bọn họ quả thực trong lòng vui.


      Trang Bình Chí lắc đầu, “Các ngươi a, tài năng phải là bẩm sinh, được nàng che chở nhưng các ngươi có nghĩ cho nàng, nàng đến bước này là có bao nhiêu khó khăn, các ngươi quên rằng ai nàng mới chỉ có mười sáu thôi, ngay cả các ngươi cũng sinh ra ý nghĩ như vậy, nếu phải nàng phái người trông chừng, Trang gia bị người ngoài xúi dụng trở thành dạng gì rồi.”


      Mặt Trang Trạch Dân đỏ lên, mấy ngày nay đến đây, cho dù biểu khác gì người thường nhưng trong lòng biết, tâm cũng cảm thấy tự phụ.


      Ai cũng đều nịnh nọt tâng bốc , muốn bảo trụ lòng bình thản, quá khó khăn.


      Mà Thư Tình, nàng ở vị trí kia, nàng làm thế nào để bảo trụ tỉnh táo?


      Trang Trạch Dung ho tiếng đổi đề tài, “Đại bá, ngài xem tiếp theo chúng ta phải làm gì?”


      “Đưa bái thiếp cho Đổng gia.”


      " Bạch phủ sao?"


      “Đổng gia là thông gia, cho dù bọn họ tiếp thu cũng phải kiên trì, Trang gia vốn thẹn với Đổng gia, chịu chút sắc mặt là việc nên làm.”


      Đổng gia sau khi nhận được bái thiếp như thế nào, lúc này, Trang Thư Tình tiến cung, đứng ở trước mặt hoàng thượng.


      “Gầy chút, nhưng tinh thần vẫn còn tốt.” Hoàng đế đánh giá phen, ý cười mặt vẫn chưa lui .


      “Nhưng tình huống của ngài lại quá tốt, phải con thân thể của ngài thể bị bệnh nữa hay sao? Cho dù là bệnh , đối với ngài nó cũng là bệnh nặng.” Vừa xong, Trang Thư Tình lập tức tiến tới long sàng, kê gối xuống, cầm tay bắt mạch.


      Hoàng đế thấy vậy bật cười, lại có chút rối rắm, được người quan tâm lo lắng, ai có thể mất hứng cho được.


      Nhíu mày, Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chiêm, “Mấy ngày nay sao thấy Thanh Dương Tử? đâu rồi?”


      “Sắp về rồi, nhìn trúng thảo dược của bộ tộc Mộc Hạ, nhưng lấy mầm lại trồng được nên muốn ở lại đoạn thời gian mang mầm về.”


      Trách được, Trang Thư Tình gật đầu, “Trước khi thân thể hoàng thượng cần điều trị mới có thể khởi sắc, ta xem quả đúng là như thế, mấy tháng nay thân thể hoàng thượng hề có tí khởi sắc nào cả, phương diện này ta quả am hiểu.


      Vinh Chính xấu hổ cúi đầu.


      thể trách được mọi người, ai cũng có thứ mình am hiểu và am hiểu, ta biết mọi người đều tận lực, Thanh Dương Tử vốn có ít người có thể so với , chờ Thanh Dương Tử trở về ta chỉ điểm cho các ngươi chút, nể mặt ta.”


      Dùng phương thuốc của bọn họ ở thế giới để mang lại lợi ích cho nhi viện, Trang Thư Tình nhớ kỹ, tuy rằng bọn họ biết, nhưng nàng cũng muốn bồi thường cho bọn họ ở phương diện khác.


      Vinh Chính lập tức ngẳng đầu, sau khi xác định lời của Trang tiểu thư phải thuận miệng ra, nhất thời liền kích động, chỉ có thể gật đầu liên tục.


      Bản lĩnh của Hữu Vọng chân nhân ai mà chẳng muốn học? Là vị đệ tử duy nhất của Hữu Vọng chân nhân, tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Thanh Dương Tử, nếu có thể được chỉ điểm, vậy Vinh Chính , là toàn bộ người của thái y viện đều vui mừng khôn xiết.

      Edit: Rất xin lỗi mọi người vì chậm trễ, thời gian qua ta bận ôn thi cho em thi đại học, tuần trước ta cũng vừa thi xong bằng tiếng Nhật nên tuần này ta mới làm tiếp được. Xin lỗi mọi người nhiều, ta chuẩn bị edit bộ mới, lần này là trọng sinh, ngọt sủng sạch nha!
      hauyen2803, lêthanh9009, LyLy Mai31 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 215: Phụ tử xung đột


      Hoàng đế đuổi hết nhưng người liên quan ra ngoài, sau đó nhìn về phía Trang Thư Tình, “Uy vọng của thái tử đủ, kinh nghiệm của cũng đủ, chỉ có thể miễn cưỡng ổn định được cục diện, nhưng vẫn may là có phúc của con và Chiêm Nhi, có số việc, vẫn phải nhờ con quyết định.”


      “Phụ thân, ngài là bệnh nhân, Hữu Phong cũng vậy.”


      Hoàng đế cười khổ, cũng biết lời này nên vào lúc này, nhưng giang sơn Đại Chu thể loạn.


      “Chiêm Nhi, con có biết việc này phải con quản là Thư Tình quản, ta càng muốn để nàng quản, nàng làm tốt hơn con nhiều.”


      Bạch Chiêm cười lạnh, khó có khi tham tham bất duyệt như vậy, còn dùng ngữ khí châm chọc, “Nàng có họ Chu, đây phải là chuyện nàng nên làm, ngài đem những thứ này đưa cho nàng, bất quá là vì nhìn thấu nàng vì ta mà thoái nhượng, để nàng làm trâu làm ngựa cho Chu Quốc, bồi dưỡng người thừa kế, sau đó sao? Sau khi thái tử có đủ năng lực mọi người liền coi như đương nhiên bắt nàng giao quyền ra, đời nào có chuyện tốt như vậy? Đổng Trang hai nhà cộng lại cũng chỉ có mình Đổng Minh Dương vào triều làm quan, như vậy lại còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cái vị trí kia, muốn nàng phải giao ra, nàng trả giá tâm huyết để đổi lấy, nàng hi sinh nhiều như vậy, nhưng có mấy ai biết được, có mấy ai trân trọng? Ngài sao? Ngài cũng chỉ áp bức nàng thôi, dựa vào cái gì nàng phải tiếp tục cai quản giang sơn của Chu gia?”


      Hoàng đế khó thở, “Nếu phải vì nàng, Trang gia sao có thể cần phải chịu tội tru di cửu tộc?”


      “Nếu phải vì nàng là người cai quản giang sơn của Chu gia, Cúc quốc sao có thể coi trọng Trang Trạch Lương?” Bạch Chiêm hừ lạnh, “Nếu ngài muốn tru di cứ tru di, ta muốn nhìn xem, là người của ngài động tác mau, hay người của ta động tác mau hơn.”


      Trước mắt hoàng đế từng đợt, từng đợt biến thành màu đen, “Chiêm Nhi, con cũng là hoàng tử Chu Quốc, Thư Tình là con dâu, cũng chính là người của hoàng gia, những thứ nàng trả giá ta đều nhớ kĩ, nhất định bạc đãi nàng…”


      “Ta họ Bạch.” Bạch Chiêm bâng đánh gãy lời , còn muốn tiếp, nhưng tay lại bị nắm chặt.


      Theo bản năng nắm ngược lại, Bạch Chiêm cúi đầu.


      Trang Thư Tình cười nhìn , rất dịu dàng, … thoải mái, đó là nụ cười xuất phát từ chính lòng nàng.


      "Ôn Đức, giúp hoàng thượng uống thuốc."


      ràng cảm giác được bàn tay giữ lấy nàng từ căng thẳng trở nên thả lỏng hơn rất nhiều, Trang Thư Tình cầm tay cọ cọ lên mặt nàng.


      Sau khi trở lại bình thường, hoàng đế cảm thấy lòng của vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại , “Thư Tình, con nên biết, ta cũng có ý kia.”


      Là ta, phải trẫm, có thể thấy được hoàng đế bị lời của Bạch Chiêm kích thích.


      Cảm giác được lực nắm tay của trở nên chặt hơn, Trang Thư Tình thân thiết cầm lấy tay cọ cọ mặt nàng.


      Trang Thư Tình để cho Chỉ Cố mở miệng, đáp lời : “Hoàng thượng muốn giang sơn Chu Quốc xảy ra vấn đề trong khi ngài tại vị, con có thể hiểu, hơn nữa con cũng tận lực giúp đỡ ngài, mong ngài tin tưởng điều này. Nếu như Chu Quốc thực xảy ra chuyện gì, Chỉ Cố chắc chắn bàng quang, chàng ấy chỉ là có chút lo lắng cho con, dù sao lúc trước, thiếu chút nữa là con thể tỉnh lại.”


      “Con cũng hối hận vì những gì con trả giá, đương nhiên. Cũng phải con muốn đến trước mặt ngài tranh công, rằng công lao của bản thân lớn bao nhiêu, chỉ là, con tán thành suy nghĩ này của ngài, nếu như con là người có dã tâm… , cần phải có dã tâm, chỉ cần là người có chút kiên định, đều sinh ra tâm tư muốn có được quyền lợi cao hơn nữa, ai chẳng muốn tiền hô hậu ủng? Con phải người thanh tỉnh như ngài suy nghĩ, cũng phải quyến luyến quyền lực, chỉ là con có lý tưởng của con, cũng muốn Chỉ cố nhìn thấy bộ mặt xấu xí khác của mình.


      “Con lo lắng bản thân trở thành tấm gương xấu, lúc này Chu Quốc gặp nguy, nếu như sau này, vừa đúng hoàn cảnh như vậy, cũng đồng thời xuất người có khả năng như con, chừng nàng ta là con kế tiếp. Ai có thể khẳng định được nàng ấy cũng có thể thanh tỉnh được đến cuối như con? Con chỉ hi vọng, trong lịch sử Chu Quốc chỉ lần duy nhất có nữ nhân khác họ đứng ra giám quốc.”


      Trang Thư Tình xong lời này, cho dù hoàng đế vẫn còn bị câu lúc nãy của nhi tử chọc cho tức giận muốn chết nhưng cũng biết nàng cũng vì muốn giải vây cho nhi tử, tại cũng bớt giận rất nhiều, thậm chí còn cảm thấy lời của nàng có đạo lý.


      Nếu như Trang Thư Tình có chút dã tâm, bằng tài năng của nàng trước kia cùng với uy vọng và duy trì của dân chúng lúc này, muốn Chu Quốc bất ổn khiến nàng có thể thừa cơ hội lọi dụng đứng lên trực tiếp nắm quyền cũng hải là thể, huống chi, người chống lưng cho nàng căn bản chút quan niêm gì về thị phi, có bất kì trung quân ái quốc, hơn nữa còn có tài năng ngập trời.


      Vạn hạnh là nàng phải.


      “Ý của con trẫm hiểu được, nhưng lúc này tình huống cả Đai Chu con cũng biết đấy, thể nào thiếu được con.”


      Bạch Chiêm lúc này chỉ hận thể xốc ngược hoàng cung, dựa vào cái gì hoàng thượng bị bệnh có thể dưỡng, còn thân thể của Hưu Phong chưa lành, lại mở miệng bắt nàng xử lý quốc ? Mệnh của Hữu Phong rẻ mạt như vậy sao? Chỉ bởi vì nàng phải nam nhân, bởi vì nàng họ Chu, nên nàng xứng đáng hi sinh sức lực của mình, thay những người chân chính mang họ Chu cai quản giang sơn vốn là của bọn họ?


      Trang Thư Tình gắt gao nắm lấy tay , nàng muốn đeo tội danh làm cho phụ thân tức chết.


      “Ta…”


      “Ta làm.” Bạch Chiêm mạnh mẽ lôi người ra ngoài, “Ta quản.”


      coi như triệt để đắc tội với Chiêm Nhi, hoàng đế bất đắc dĩ thở dài, nếu có thể kéo dài thêm chút thời gian, cần gì trêu chọc kiên nhẫn của Chiêm Nhi.


      “Chiêm Nhi…”


      “Mong là ngài hối hận.”


      Hoàng đế càng cảm thấy bất lực, Chiêm Nhi sợ là oán .


      Nếu cứ như vậy, sợ là chút tình phụ tử cuối cùng cũng còn.


      Lắc đầu nhìn hai người rời , hoàng đế cười khổ, sống cả đời cũng thể hành động tùy ý như Chiêm Nhi được, nhưng mà Chu Quốc bây giờ truyền vào trong tay , phàm là còn sót lại hơn cũng phải bảo vệ cho giang sơn này.


      “Hoàng thượng, Trang tiểu thư thân thể tốt, ngài cần gì…”


      “Mục tiêu của trẫm vốn là Chiêm Nhi, tình huống của Thư Tình như thế nào sao ta có thể biết? Nhưng nếu như ra tay từ nàng, Chiêm Nhi có thể chủ động mở miệng sao? Nếu từ Chiêm Nhi chủ động ai có thể được ?”


      Ôn Đức khẽ nhếch miệng, để Bạch công tử đứng ra cai quản triều đình, các vị quan lại còn có thể chịu được?


      Coi chừng bị công tử thanh lý cho còn mống.


      “Vua nào triều thần ấy, có số người, nên thoái lui.”


      "Hoàng thượng thánh minh."


      thánh minh chỗ nào chứ, ràng là bị ép đến bất đắc dĩ, hoàng đế thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


      Ngồi xe ngựa, Trang Thư Tình mới mở miệng , “ tại ta vừa xảy ra chuyện, hoàng thượng sử dụng để tính kế chàng.”


      Bạch Chiêm nhìn xe ngựa bên ngoài, còn chua ra khỏi hoàng cung, có rất nhiều chỗ vẫn chưa được sửa chữa tốt, dấu vết của trận động đất lúc trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất.


      Chỉ là, nơi được mệnh danh là tôn quý nhất đời này, mẫu thân chưa từng đặt chân đến, , cũng nguyện ý đến.


      đổi họ, ở tại kinh đô, năm cũng chỉ cố định mấy ngày gặp mặt với phụ thân, trắng ra là muốn giao thiệp quá sâu với người của Chu gia. khi đến gần, kết quả giống như tại vậy.


      bỏ lại hết thảy, cần bất cứ thứ gì, ai cũng thể cản , nhưng mà lúc này, phải.


      Hữu Phong là người vô cùng có trách nhiệm, hơn nữa còn có lời kia của Phúc Nguyên, Hữu Phong nhất định thể buông bỏ mọi thứ để cùng với .


      Coi như là tạo ân , bạch Chiêm tự với bản thân như vậy.


      “Chỉ Cố. Chúng ta ở kinh đô hai năm rồi lại quay về Hội Nguyên Phủ.” Trang Thư Tình dựa vào đầu vai Bạch Chiêm, “Nếu như Tri Tiếu cố gắng, nới chừng là chưa tới hai năm, về sau, chúng ta cao chạy xa bay.”


      Bạch Chiêm hôn thái dương của nàng, nghiêng đầu kề bên đầu nàng, “ nhất định phải cố gắng.”


      Trang Thư Tình nhếch lên khóe miệng, trong lòng thầm cầu nguyện cho Chi Tri Tiếu.


      Xe ngựa vừa ra khỏi cung liền ngừng lại, có tiếng Trần Nguyên tiến lên chuyện với người ta.


      “Tiểu thu, Đổng lão đại nhân cho người đến truyền lời, Trang gia có người vào kinh, lúc này ở Đổng phủ.”


      “Người Trang gia tiến cung? Sao ta nhận được tin?”


      Bạch Chiêm mặt biểu cảm mở miệng, “Có người đến đưa tin, chỉ là lúc đó nàng hôn mê, sau đó ta cũng quên.”


      Nàng còn tưởng rằng có người bị thu mua, hoặc là xảy ra chuyện gì, Trang Thư tình có lo lắng nhiều, “ Đổng phủ.”


      "Vâng."



      Đổng lão gia tử cũng có ra ngoài nghênh đón.


      Dựa theo thân phận và địa vị mà , cho dù là Bạch Chiêm hay Trang Thư Tình cũng có ai dám chậm trễ tiếp đãi hai người bọn họ, nếu là gia tộc khác, sợ là toàn ra đứng trước cửa nghênh đón.


      Nhưng lão gia tử như thế.


      tại vô cùng nhàn rỗi, Trang Thư Tình là cháu ngoại , Bạch Chiêm là cháu rể tương lai của , tiểu bối tới gặp trưởng bối, có đạo lý nào trưởng bối còn phải ra tiếp đón.


      Huống chi Tình nha đầu luôn rất có hiếu, nếu thực phủng nàng càng cao, còn đứng lên chào hỏi với nàng, nàng ngược lại sợ là càng thương tâm.


      Cho nên khi đoàn người tiến bào, người đứng chờ ở cổng chỉ có Đổng Hiểu Chân và Mạnh Bá.


      "Biểu muội, Bạch đại ca."


      Trang Thư Tình tươi cười với , "Biểu ca."


      Trong lòng Đổng Hiểu Chân có chút kích động, thấy hai người xuống ngựa vội , “Tổ phụ thời tiết hôm nay có chút nóng bức, biểu muội thân thể lại chưa lành, biểu muội cứ ngồi xe vào phủ.”


      Trang Thư Tình liếc mắt nhìn Bạch Chiêm, cũng có cự tuyệt ý tốt, xe ngựa cứ như vậy tiến vào trước viện.


      Đổng Hiểu Linh vẫn luôn mong ngóng người đến, vừa thấy xe ngựa liền nâng váy chạy lại, "Tình tỷ tỷ."


      Đổng Hiểu Chân nhìn chân trối, “Tiểu muội, nếu muội cứ tiếp tục như vậy, nhà trai nào còn dám đến cửa.”


      Đổng Hiểu Linh víu lấy cánh tay Trang Thư Tình phản bác, “Nương có rất nhiều người đến cửa cầu hôn, sao có thể ai cần muội.”


      Còn phải là do bọn họ muốn bám víu lấy biểu muội, Đổng Hiểu Chân thầm trong lòng, nhưng có làm trước mặt vị muội muội đơn thuần này của .


      Nhưng mà Trang Thư Tình sao lại có thể hiểu, nắm lấy bàn tay của tiểu nương vào trong phong, “Biểu muội của ta xinh đẹp khả ái như vậy, đương nhiên là có rất nhiều người muốn cầu hôn rồi, biểu tỷ chọn ra cho muội vị tốt nhất.”


      Đổng Hiểu Linh lập tức tươi cười, sức sống kia hề thua kém với thái dương trời.


      Đây cũng là nguyên nhân mà Trang Thư Tình thích nàng, mợ bảo hộ nàng rất tốt, tình của Đổng gia lúc trước hề ảnh hưởng đến nàng nửa phần, ở gia đình như vậy lại có thể dưỡng ra vị tiểu thư đơn thuần như Đổng Hiểu Linh cũng là khó có được.


      Nhưng mà những chuyện nên học cũng cần phải học, đến nhà người khác, ngày sau muốn sông như thế nào cũng chỉ có thể dựa vào chính nàng, cho dù có tra ra tất cả mọi người, có lật ngược từ đất lên trời, tận lực để tìm ra được người có phẩm tính tốt, tính tình thích hợp, đáng giá với nàng, nhưng Đổng Hiểu Linh cũng phải có đủ khả năng để bảo vệ chính nàng, để ai có thể khi dễ.


      Dọc theo đường vào phòng chính, chỉ nghe thấy tiếng Đổng Hiểu Linh ríu rít, Trang Thư Tình ngẫu nhiên cũng phụ họa vào câu, khiến cho Đổng Hiểu Chân hoảng hốt cảm thấy nếu có thể vẫn luôn như vậy tốt rồi.


      cần lo lắng đề phòng thân thích, và nhưng người họ hàng mượn danh đến phá hoại, tổ phụ cơ trí,tổ mẫu hiền lành, cha mẹ ân ái, muội muội hồn nhiên, biểu muội thân cận với bọn họ... Nếu có thể mực như vậy tốt rồi.


      Nhưng mà, bắt buộc phải thành thân, tuy rằng mẫu thân luôn coi trọng phẩm tính hơn cả gia thế, nhưng có số chuyện sao có thể được tuyệt đối.


      Muội muội đến ngày rồi phải lập gia đình, tình huống trong nhà càng phức tạp.


      Đổng Hiểu Chân cúi đầu, cha , vinh quang của Đổng gia đều là nhờ có biểu muội mang đến, có thể kéo dài vinh quang này hay , phải nhìn vào , trách nhiệm này phải của biểu muội, mà là của .


      đáng lẽ phải càng thêm nỗ lực mới đúng.
      hargane187, tart_trung, hauyen280332 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 216: bằng heo chó


      Đổng gia đối với người của Trang gia rất khách khí, thái độ bình hòa ngoài dự đoán của mọi người.


      Trang Bình Chí tuy rằng tiếp xúc nhiều với quan lớn, nhưng nắm quyền trong Trang gia nhiều năm cũng vô cùng ổn trọng, có thể thấy được cũng phải người chút thành ý.


      So vài chiêu với Đổng lão gia tử cũng liền hiểu tâm lý Đổng gia, nhất thời liền an lòng.


      Cũng đúng, cho dù là Trang gia xuất thân nơi sơn dã hay Đổng mấy năm chìm nổi ở kinh đô bất cứ ai cũng mong Thư Tình có thể sống tốt, mình nàng chống đỡ hai gia tộc, lúc này người có chút đầu óc ngầm dẫn dắt ân oán của hai nhà, kéo chân sau của nàng.


      Trừ phi là Trang Thư Tình ghét trong hai gia tộc, bằng quan hệ hòa bình thể tiếp tục bảo trì như bề ngoài.


      Nhưng mà như vậy có sao, hai nhà cũng có khả năng có thể ở chung với nhau như người thân nhà, trong lòng Trang Bình Chí có tính toán, Đổng gia có thể tâm bình khí hòa đối đãi với Trang gia là kết quả tốt nhất có thể nghĩ đến.


      Hai bên xong lời khách khí, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cung với hai thanh chuyện.


      trong số đó, bọn họ vô cùng quen thuộc.


      Trang Thư Ngộ kích động đứng lên.


      Trang Bình Chí liếc mắt nhìn cái, cũng trách biểu thất thố, ở Trang gia, Trang Thư Tình sớm bị mọt người thần hóa, tất cả tiểu bối ai ai cũng đều vô cùng sùng bái nàng.


      Vừa vào chính đường, Đổng Hiểu Linh liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đây là điểm của nàng mà Trang Thư Tình rất thích, tiểu nương vô cùng hiểu chuyện, khi nào có thể linh động giương oai, khi nào có thể trở thành Đổng tiểu thư dịu dàng nhu thuận, nàng đều phân biệt được ràng.


      Trách được người trong nhà đều thương nàng.


      “Tổ bá phụ.” Trang Thư Tình dựa theo quy củ, hành đại lễ với Trang Bình Chí lâu gặp.


      Trang Bình Chí cũng để nàng quỳ xuống, lập tức tự mình đỡ nàng lên, “Nghe thân thể con còn chưa tốt, những nghi lễ xã giao này cứ miễn .”


      Nam Châu vã Bảo Châu nhanh chóng tiến lên đỡ người.


      Trang Thư Tình lại hành lễ của vị tiểu bối với hai trưởng bối với đường ca, có tấm gương trước là Trang Bình Trí, những lễ nghi này đều đơn giản rất nhiều.


      Bạch Chiêm chỉ hơi khom người cái, bất kỳ lời nào.


      Trang Bình Chí nhìn thái độ này của trong lòng có chút an tâm, nếu thực để vị hoàng tử cúi chào , thực là chịu nổi.


      Trang gia thế nhưng cũng có ngày nhấc lên quan hệ với hoàng gia, nghĩ đến Tình nha đầu xuất thân nơi thôn dã, biết hai người như thế nào lại có thể gặp gỡ lẫn nhau.


      Chủ khách đều cùng ngồi xuống, Trang Thư Tình làm tiểu bối, nàng rất tự nhiên thay đổi đề tài, “Sao tổ bá phụ lại đến kinh đô? Hôm nay ngoài thành nóng như vậy, nếu bị bệnh đường sao đây?”


      “Ở nhà yên tĩnh, luôn có rất nhiều người tìm lý do đến bái phỏng, con cũng biết Trang gia dòng dõi cao, ai cũng thể cự tuyệt được. Lúc trước có cách nào cũng đành phải tiếp rất nhiều người, có chút thứ thể nhận, nhưng gần đầy tình huống lại thích hợp, ta chuyến an lòng.”


      Trang Thư Tình ở thế giới kia ít ngày, trở về lại phải nằm tĩnh dưỡng giường bệnh, hơn nữa nàng vốn cũng có ý tưởng muốn khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, Trang Thư Tình ngẫm lại, quả mấy ngày nay nàng bỏ bê rất nhiều chuyện.


      Bằng tình tình của Chỉ Cố, chỉ cần phải việc liên quan đến sức khỏe của nàng, sợ là dẹp hết ra ngoài thèm để ý.


      Nghe vậy Trang Thư Tình liền ngồi thẳng dậy, “Là người hay là chuyện gì?”


      “Cả hai.” Vẻ mặt Trang Bình Chí rất nghiêm túc, “Trước kia có rất nhiều người vì muốn cầu vinh, muốn thông qua Trang gia để liên hệ với con, mong có thể có được con đường làm quan rộng rãi, nhưng những người đến sau này lại đơn giản như thế nữa, tuy rằng bọn họ cũng muốn cầu vinh, có lẽ là muốn kiếm chút lợi ích, nhưng lại chuyển thành đến nghe ngóng chuyện của con, ngay từ đầu ta chỉ cho rằng bọn họ đổi phương thức khác, nhưng sau lại dần cảm thấy thích hợp, ai đến đều hỏi câu có ý giống nhau, vì vậy ta liền cho người hỏi thăm, phát quả có người nghe ngóng tin tức của con, sau đó ta đến Hội Nguyên Phủ, phát tình huống cũng như thế, vậy nên mới đến đây chuyến chính miệng cho con những chuyện này.”


      Trang Thư Tình nhíu mày, người nên thu thập phải được thu thập hết rồi sau? Sao lại còn có người an phận?


      Nghiêng đầu nhìn lại, “Chỉ Cố, chỗ của chàng có nhận được tin tức gì hay ?”


      Bạch Chiêm đương nhiên lắc đầu, rảnh để quan tâm chuyện thiên hạ, với , những chuyện như vậy cũng quan trọng bằng việc Hữu Phong tĩnh dưỡng, cho nên sớm phân phó xuống, những chuyện quan trọng được đến quấy rầy , càng thể cho Hữu Phong.


      “Trần Nguyên.”


      Vẫn mực đứng ở bên ngoài, cần người thông báo, Trang Nguyên tiến vào ra tất cả những thông tin mà biết, :Lúc trước có tin truyền đến, thuộc hạ cho người tra xét, là những người bị Trang tiểu thư gỡ xuống nón quan nên ấm ức làm thơ về Trang tiểu thư, nhưng mà bọn họ cũng làm dậy nổi sóng gió gì, thuộc hạ cho người coi chừng.”


      Bạch Chiêm bất mãn liếc mắt nhìn Trần nguyên, “Xử lý hết.”


      "Vâng."


      Chỉ cần là quyết đình của Bạch Chiêm, Trang Thư Tình đều rất ít can thiệp vào, lúc này cũng giống như vậy, nàng phải sứ giả của chính nghĩa, tâm sinh thương hại đối với những người có ý đồ xấu với nàng, cho dù phương thức xử lý có chút thô bạo lạnh lùng.


      Chỉ có người tồn tại tâm tư muốn hại người khác tự mang đến tai ương cho chính mình, trách ai được cả.


      Nhưng mà…


      "Đợi chút.”

      Trần Nguyên quay lại nhìn nàng.


      Ánh mắt những người khác cũng đều dừng người nàng, đều cho rằng nàng cản lại.


      “Chỉ Cố, phải hoàng thượng buộc chàng quản chuyện triều đình sao? Dùng mấy người này để giết gà dọa khỉ, miễn cho bọn họ cảm thấy Bạch công tử chỉ là hư danh.”


      Bạch Chiêm trước giờ luôn nghe lời nàng như thánh chỉ.


      Trần Nguyên đồng ý rời .


      Đúng là khống giống người thường, Trang Bình Chí thầm nghĩ trong lòng, Trang Thư Tình sát phạt quyết đoán của ngày hôm này, có ai ngờ được đây chính là vị tiểu nương mang theo đệ đệ cùng thân thương tích tìm đến nhờ tộc trưởng Trang gia làm chủ.


      Bây giờ nghĩ lại, quyết đoán và có chủ kiến ấy có thể nhìn thấy được khi đó.


      biết trang Trạch Lương bị thứ gì che mờ mắt.


      Nghĩ đến Trang Trạch Lương, Trang Bình Chí khỏi nghĩ đến tin tức mà nghe được, “Trang Trạch Lương bị phán tội phản quốc?”


      “Đâu chỉ có Trang Trạch Lương, ngài có biết chuyện lão thái thái chết hay ?”


      Lão thái thái..."Trần thị?"


      “Đúng vậy, lão Trần thị, bà ấy bị Trang Thư Diệu đẩy ngã mà chết ."


      Sắc mặt Trang Bình Chí đột nhiên thay đổi, làm sao có thể! Chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, Trang gia sao có thể tự nhân bản thân là dòng dõi thư gia? Bọn tiểu bối làm sao có thể sống yên cho được!


      "Trang Trạch Lương cũng biết?"


      “Biết, nhưng mà cũng chỉ biết mà thôi, trước khi Chỉ Cố mang người đến bắt bọn họ về, Trang Thư Diệu vẫn tiêu dao bên ngoài.”


      Trang Bình Chí tức giận đến run rẩy, "Súc sinh, súc sinh, cả heo chó cũng bằng!"


      Trang Trạch Dân vội tiến lên giúp phụ thân thuận khí, Trang Thư Tình đứng dậy bắt mạch, xác định là có gì trở ngại mới giọng : “Tổ bá phụ phải bảo trọng, ngài tức giận vì người như vậy, đáng giá.”


      Nàng ra chuyện này, sở dĩ vì tránh cho người Trang gia nàng thấy chết cứu, lãnh huyết vô tình, tiếng xấu do Trang trạch Lương mang đến, nàng muốn nhận.


      Trang Bình Chí ngẩng đầu nhìn nàng, "Theo luật pháp đại chu, phản quốc là tội tru di cửu tộc, Trang gia..."


      "Trang gia bị liên lụy, tổ bá phụ yên tâm."


      Mấy người Trang gia lúc này mới thở ra hơi, cần phải , đây chắc chắn cũng là vì có Thư Tình mà bọn họ mới được tránh liên lụy.


      “Thư Tình, có thể an bày cho tổ bá phụ gặp mặt lần hay ?” Dừng chút, Trang Bình Chí lại bỏ thêm câu, “Nếu như phiền toái con coi như tổ bá phụ chưa lời này.”


      Trang Thư Tình chút lo lắng liền gật đầu, "Để con an bày."
      hargane187, tart_trung, hauyen280330 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 217: chó cắn chó


      Mấy người Trang gia ở lại Đổng phủ.


      Ngày kế, Trang Thư Tình liền mang theo bọn họ đại lao hình bộ.


      Đương nhiên, Trang Thư Tình vào, vì để giết thời gian, nàng liền lật xem hồ sơ của hình bộ.


      Hình bộ thượng thư Sở Trác thường thường ngẩng đầu nhìn nàng, biết nàng nhìn hay là thất thần.


      Trang Thư Tình thất thần, chẳng những vậy tại nàng đọc được ít.


      Trang Thư Tình đột nhiên mở miệng, “Sở đại nhân cảm thấy hiệu suất phá án tại của hình bộ như thế nào?”


      "Này..."


      dám trả lời?” Trang Thư Tình ngẩng đầu, “Hay là biết phải trả lời như thế nào?”


      Sở Trác định đáp lời, Trang Thư Tình lại : “ cần suy nghĩ phải ứng phó ta như thế nào, bây giờ ta mặc kệ mọi chuyện, ngại báo trước cho Sở dại nhân tiếng, sau này các người do Bạch công tử quản, nếu muốn bị lột xuống tầng da, tốt nhất là nên làm tốt mọi chuyện, dễ chuyện như ta đâu.”


      Nghe được tiếng bước chân, Trang Thư Tình khép hồ sơ đứng dậy, “Ta chỉ thuận miệng mà thôi, phải làm như thế nào là chuyện của Sở đại nhân, quấy rầy rồi.”


      “Hạ thần tiễn Trang tiểu thư.”


      Trang Bình Chí thấy vị đại thần trong triều cung kính đưa Thư Tình ra ngoài, tức khí lúc nãy nhất thời đều biến mất, đây mới là hy vọng của Trang gia, tương lai của Trang gia, những tên kia đến khi ngồi lao lại vẫn chưa biết hối cải, chết cũng xứng đáng.


      "Tổ bá phụ."


      Trang Bình Chí phục hồi lại tinh thần, cảm xúc của hòa hoãn rất nhiều, “Sau khi trở về ta khai trừ tên bọn họ khỏi từ đường, đá bọn họ ra khỏi gia tộc, Trang gia có loại con cháu như vậy.”


      “Tổ bá phụ cần vì bọn họ mà tức giận, đáng giá.”


      “Trang gia tự nhận là dòng dõi thư hương, đời đời vẫn luôn thanh thanh bạch bạch, nghĩ tới thế nhưng lại có loại làm ra những chuyện bất trung bất hiếu như vậy, sao có thể tức cho được.” Trang Bình Chí thở dài hơi, “Bọn họ còn muốn gặp con, ta trực tiếp cự tuyệt, bọn họ còn có mặt mũi nào để gặp con.”


      Khóe môi Trang Thư Tình giơ lên, “Là ai muốn gặp con? Trang Thư Đình?”


      “Là nàng đề xuất, phụ… Trang Trạch Lương cũng phụ họa, con cần để ý tới, con nợ bọn họ bất kì thứ gì cả, bọn người biết thị phi này, trong lòng tổ bá phụ quyết, Trang gia có người nào dám xàm.”


      “Thư Tình đa tạ tổ bá phụ duy trì, nhưng mà nếu bọn họ muốn gặp con, vậy liền gặp , con có cái gì mà dám, nay bọn họ mất tự do, con lại ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, bọn họ đếm ngược từng ngày, mà con, lại có tương lai trường trường cửu cửu. Bọn muốn gặp con chắc là muốn đề ra cầu cuối cùng, con đương nhiên thỏa mãn bọn họ.”


      Trang Trạch Dân nhíu mày, lời, khỏi có chút…


      “Hướng Tả. Ngươi thay ta đưa tổ bá phụ mọi người về Đổng phủ trước.”


      “Vâng.”


      Trang Bình Chí thấy bộ dáng nàng như hạ quyết tâm, cũng khuyên gì nữa, chỉ nhắc nhở: “Lời của bọn họ nếu quá mức khó nghe con cũng đừng để trong lòng, tại bọn họ cùng đường, chuyện cũng khó lựa lời, ngay cả với ta thế, đối với con chỉ sợ càng khó nghe, con đừng quá chấp nhặt.”


      “Con biết, tổ bá phụ yên tâm.”


      Trang Trạch Lương, nhà bốn người bị nhốt trong hai lồng giam cạnh nhau.


      Tuy rằng tội của bọn họ định, ít ngày nữa lập tức bị hành quyết, nhưng dù sao cũng là người thân của Trang tiểu thư, cũng có ai dám quá mức khắc nghiệt với bọn họ, ai biết được lúc nào Trang tiểu thư mềm lòng? Cho nên mấy người ở trong lao cũng chịu đau khổ, tính tình càng có nửa phần thu liễm.


      Nhìn thấy Trang Thư Tình khắc, Trang Thư Đình lập tức nhào tới cửa lao, cố gắng khống chế bản thân cào nát gương mặt kia.


      Trước mắt, chỉ có Trang Thư Tình mới có thể khiến nàng thoát ra khỏi nơi này.


      Trang Trạch Lương cũng cùng chạy đến, khống chế bản thân lại như Trang Thư Đình, từ trong khe hở vươn tay ra muốn bắt lấy nàng, lập tức bị Bảo Châu khách khí đánh về.


      Chịu đựng đau đớn, kiềm chế tỳ khí, ngữ khí Trang Trạch Lương khẩn cầu : “Thư Tình, Tình Nhi, con cứu cha , chuyện này đối với con rất dễ dàng, con thả ta ra ngoài, ta là cha con, cho dù ta có lỗi với mẫu thân con ta cũng là cha của con, con sao có thể nhìn phụ thân mình tìm chết.”


      “Ta có thể.” Trang Thư Tình bẫng ra ba chữ, nhìn vẻ mặt vẫn tuấn lãng như trước của Trang Trạch Lương lúc này ngốc ra, trong lòng nàng vui vẻ ít, “Vì sao ta lại thể? Phụ thân? Phụ thân ta chết sớm, còn ngươi, tạm thời còn sống, nếu ngươi chết, chừng ta còn có thể thắp cho ngươi nén hương.”


      “Đồ bất hiếu!: Cảm thấy thanh của mình quá lớn, tỳ khí cũng khống chế tốt, Trang Trạch Lương lại đè xuống thanh , “Tình Nhi, cha sai lầm rồi, cha biết sai rồi, về sau cha nhất định đối tốt với con, đối tốt với Hàn Nhi, con tin tưởng cha, có được ?”


      Trang Thư Tình ra hiệu cho Hướng Tả chuyển ghế ngồi đến cho nàng, phủ phủ tro bụi vốn quần áo, ngẩng đầu chống lại ánh mắt vội vàng của Trang Trạch Lương, lại chuyển đầu về phía Trang Thư Đình, “Nghe là ngươi muốn gặp ta, muốn cái gì?”


      Trang Thư Đình nghĩ tới nàng đột nhiên chuyện với mình, sau đó cắn răng cái : “Chỉ cần ngươi ta ta ra ngoài, ta dập đầu bồi tội với ngươi.”


      “Ngươi nghĩ rằng là ta giống như ngươi sao?” Trang Thư Tình chỉ vào Trang Trạch Lương, “Để ý quan ái của ? Để ý chút tài sản của Trang gia? Luôn cảm thấy rằng ngươi xuất sắc hơn ta, ta phải ghen tị ngươi, cho nên bây giờ mới muốn áp chế ngươi?”


      "Ngươi..."


      “Nếu như khi ta còn đúng là như vậy, có lẽ ta từng để ý, cũng từng chờ đợi, nhưng tại, những thứ này đối với ta còn cần thiết, ta dựa vào bản thân mình để có được hết thảy chính mình mong muốn, những thứ này, cho dù là cả đời các ngươi cũng thể theo kịp, bất kể là thứ gì, chỉ cần ta muốn, ta rất dễ dàng có thể lấy được, giống như tại vậy, là các ngươi phải cầu khẩn ta, mà ta, có thể ngồi ở chỗ này nghe các người cầu xin.”


      Trang Thư Đình oán hận cắn chặt lấy môi, cố gắng để bản thân đưuọc mất khống chế, dựa vào cái gì, Trang Thư Tình dựa vào cái gì mà có thể có được hết thảy!


      Quyền thế, nam nhân cường đại, danh vọng khó ai có thể sánh bằng, tất cả những thứ này, nên là của nàng mới đúng!


      Từ nàng mạnh hơn Trang Thư Tình, Thư Tình chỉ là đồ nhá gan, vĩnh viễn chỉ biết tránh đằng sau nương, y thuật thần kỳ có thể mổ bụng người gì đó, nàng học được từ chỗ nào? Sao nàng lai dám học


      Người này, phải Trang Thư Tình, tuyệt đối phải!


      “Đúng, đúng, ngươi phải Trang Thư Tình, Trang Thư Tình cho dù chuyện lớn tiếng cũng dám, bị khi dễ cũng chỉ ó thể trốn chỗ nào đó thầm khóc, nàng căn bản biết y thuật, càng có tài năng giám quốc, ngươi có khả năng là Trang Thư Tình, , ngươi là ai!”


      “Đúng vậy, ta phải Trang Thư Tình, Trang Thư Tình sớm chết, chính là Trang Thư Tình nhát gan kia, nàng chính là bị các ngươi liên thủ giết chết, Trang Thư Tình tại là người hoàn toàn mới, nàng to gan, sơ bất luận kẻ nào, bất kỳ việc gì, có thể cứu được người, giữ được nước, dám làm dám chịu, nàng có được hâm mộ của mọi người, có được hết thảy những thứ người thứ mà người khác chỉ dám nghĩ trong mơ, những thứ này, tất cả đều là của Trang Thư Tình, ngươi, cho dù cam lòng có thể làm được gì?”


      Trang Thư Tình biết lúc này nàng hận ai, nhưng đồng hời, trong lòng nàng lại thoải mái giống như được uống mô ly nước đá vào ngày trời nóng bức, thoải mái từ đầu đến chân.


      Những ngươi này, đều là người từng làm nhục nàng, tại, bọn họ chịu báo ứng.


      “Tình Nhi, Tình Nhi, đừng để ý đến nàng, thả phụ thân ra ngoài, nhanh, thả phụ thân ra ngoài.”


      Nam nhân này, sinh được bộ túi da tuấn lãng, nhưng bên trong lại thối rữa đến tanh tưởi.


      Trang Thư Tình lạnh lùng nhìn , “Trong bốn người các ngươi, ta chỉ thả người, các ngươi tự thương lượng với nhau, nên thả ai.”


      “Ta.”


      Cả ba người đều trăm miệng lời, Trang Thư Diệu và Trần thị lúc trước vẫn luôn làm người hình lúc này cũng tiến lại đây, chỉ có Trang Thư Đình mắt lạnh quan sát hết thảy, nàng biết, Trang Thư Tình bỏ qua cho bọn họ, nàng muốn xem bọn họ xấu mặt, nàng cho dù chết, cũng muốn bị Trang Thư Tình chế giễu.


      “Chỉ có thể chọn .”


      “Ta, Tình Nhi, ta, ta là phụ thân của con, là trụ cột trong gia đình, đương nhiên là ta.”


      Trang Thư Diệu lạp tức phản bác, “Cha, ngài già rồi, ngài ra ngoài có thể sống được mấy năm, nên để con ra ngoài mới đúng, ngài yên tâm, ra ngoài con nhất định nối dõi tống đường, khiến hương khói của ngài bị đứt.”


      Mặt Trang Trạch Lương vặn vẹo nhìn , chỉ cảm thấy nhi tử ngày thường vẫn luôn mến lúc này lộ bộ mặt , “Nối dõi tông đường cũng đến phiên ngươi!”


      “Ngài còn có thể sinh được sao? đúng, ngài còn có thể cứng được sao?” Trang Thư Diêu thở hổn hển trừng mắt nhìn , trong mắt lóe lên nguy hiểm.


      Trang Trạch Lương hất tay cho cái tát, “Ngươi nghĩ rằng ta biết ngươi làm gì hay sao? Ngươi nghĩ là ta biết tổ mẫu ngươi chết như thế nào hay sao? Nàng bất quá chỉ muốn ngươi tiêu tiền bớt lại, thế nhưng ngươi lại nhẫn tâm đẩy nàng xuống mỏ núi, tên súc sinh như ngươi, thiên lý khó dung, ngươi còn muốn ra ngoài?”


      “Ngươi… sao ngươi biết được? Nương, ngài cho cha biết đúng ?” Trang Thư Diệu hung tợn trừng mắt nhìn Trần thị.


      Trần thị lắc đầu liên tục, muốn rằng nửa chữ nàng cũng chưa từng ra, nhưng Trang Thư Diệu cho nàng cơ hội chuyện, giống như người điên đập cửa lao của nàng, “Dám bán đứng ta, bóp chết ngươi, ta muốn bóp chết ngươi.”


      Trang Thư Tình liếc mắt nhìn Tam Tử, Tam Tử hiểu ý, qua mở ra nơi ngăn cách giữa hai bên nhà lao.


      Trang Thư Diệu lập tức phóng qua nhà lao bên cạnh, phen đẩy ngã tỷ tỷ muốn ngăn cản , cước đá Trần thị xuống đất, tiến lên nắm lấy cổ nàng, bộ dáng kia xem như dùng hết toàn lực. Trang Thư Đình tiến lên gỡ tay ra, cạy được liền đánh lên đầu , “Thư Diệu, đệ điên rồi sao, nàng là nương, nàng là người sinh ra đệ, nuôi đệ, thương đệ, cho dù đệ bóp chết nương đệ cũng chạy thoát, chúng ta cùng hết, người nhà chúng ta có chết cùng chết, mau buông nương ra!”


      Nhìn màn này, Trang Thư Tình đột nhiên nhớ tới Trang Thư Đình từng rất ghét bỏ Trần thị, lại nhu mộ đại nương, tại xem ra, sau khi trải qua khổ, cảm tình hai mẹ con lại sâu hơn trước.


      "Trang Trạch Lương chạy."


      Lời này hữu dụng hơn Trang Thư Đình rất nhiều, Trang Thư Diệu mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn nhà giam bên quả nhiên có người, nhìn về phía cửa, bóng dáng Trang Trạch Lương biến mất ở đó.


      Trang Thư Diệu sao còn có thể lo lắng đến Trần thị, té chạy đuổi theo.


      Trang Thư Tình có ngăn cản, chuyện hai người kia rời nhà giam là nằm mơ.


      Trang Thư Đình ôm lấy Trần thị, thanh khàn khàn kêu lên, "Ngươi vừa lòng chưa? Trang Thư Tình, ngươi vừa lòng ?"


      “Ta vừa lòng hay cũng thể thay đổi được kết cục của các ngươi, Trang Thư Đình, các ngươi bị phán tội phản quốc, nếu ta thả các ngươi, Trang gia hủy, đương nhiên, các ngươi làm sao quan tâm đến những thứ này, Trang gia có ra sao liên quan gì đến các ngươi, có phải hay ? Nhưng mà Trang gia có liên quan tới ta, những người khác ta mặc kệ, nhưng Thư Hàn cũng họ Trang,đây là , cả đời cũng sửa được, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta vì các ngươi mà hủy tương lai của ? Vào thời điểm các ngươi chấp nhận những lợi ích mà Cúc quốc mang đến, muốn gây thêm phiền toái cho ta các ngươi có từng nghĩ đến kết cục có ngày hôm nay? Đời sau an phận làm người .


      Vừa , cũng với hai tiếng thảm thiết vang lên, Trang trạch Lương và Trang Thư Diệu bay lên trung rồi rơi mạnh xuống đất.


      Bạch Chiêm xuất trong tầm mắt của mọi người.
      hargane187, tart_trung, hauyen280331 others thích bài này.

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 218: Trảm

      Trang Thư Đình cứ như vậy nhìn người nam nhân như thiên thần kia đến trước mặt Trang Thư Tình, bộ dáng vốn coi ai ra gì nhưng khi đối mặt với Thư Tình ánh mắt lại trở nên nhu hòa.


      “Sao lại đến đây?”


      “Làm xong rồi.” Nhà giam quá mức ẩm thấp, Bạch Chiêm lập tức nắm tay Trang Thư Tình nâng nàng dậy ra ngoài, “Ba ngày sau trảm.”


      Trang Thư Tình từng có kinh nghiệm xử lý quốc , biết được thời gian cần để làm xong hết mọi chuyện, bình thường nàng phải mất cả buổi sáng mới có thể làm xong, tính ra, Chỉ Cố làm còn chưa đến canh giờ, đây chính là chênh lệch.


      Về phần ba ngày sau trảm, nàng coi như nghe đến.


      Nhưng Trang Trạch Lương lại sợ hãi, bò lại muốn ôm lấy chân Trang Thư Tình. đợi tới gần bị Trần Nguyên đá cước gã lăn.


      Trang Trạch Lương cũng bất chấp những thứ này, lúc này chỉ muốn bảo toàn mạng sống, mọi người chết cũng sao, chỉ cần còn sống.


      “Tinh Nhi, Tình Nhi, con đáp ứng buông tha người trong chúng ta rồi, con , lời ra thể sửa đổi.”


      Trang Thư Tình cúi đầu nhìn , “Ta đáp ứng, nhưng người khác đáp ứng, luật pháp Đại Chu đáp ứng, liệt tổ liệt tông Trang gia đáp ứng.”


      Trang Trạch Lương rên lên tiếng dài, nếu ai biết những chuyện làm trước đầy, bộ dáng thống khổ tuyệt vọng kia quả có thể khiến người đồng tình.”


      Bạch Chiêm ôm lấy nàng ra ngoài.


      Trang Thư Diệu vẫn mực nhúc nhích, Trang Thư Tình chỉ cho rằng hôn mê rồi, lúc bước qua người , nhìn thoáng qua mới nhận thấy, trong mắt đầy vẻ điên cuồng cùng hai bàn tay nắm chặt, lòng nàng liền biết chuyện tốt, lúc này nàng quên mất Bạch Chiêm là người vô cùng lợi hại, theo bản nằng vừa nhào tới bên người , vừa khẽ lên tiếng, “Cẩn hận.”


      "Phanh!"


      Trang Thư Diệu bị đá bay ra ngoài, ánh mắt Trần Nguyên tối sầm nhìn . Nếu phải bọn họ còn muốn chết rên đoạn đầu đài hôm nay chết chắc rồi, chứ chỉ là phun máu.


      Bạch Chiêm bị động tác của Trang Thư Tình khiến cho trở nên bối rối, thấy vẻ mặt nàng vẫn chấn kinh, lập tức bế người ra ngoài.


      Trang Thư Đình an tĩnh nhìn, sau khi đám người rời chạm rãi cúi đầu, nhìn mẫu thân yên lặng rơi lệ.


      Ba ngày sau là trảm, nàng chỉ còn lại ba ngày để sống mà thôi.


      Hối hận sao?


      Nếu ngay từ đầu nhằm vào Trang Thư Tình. Nếu như lúc đầu đối tốt với nàng, tại nàng hẳn cũng đối xử tử tế với bọn họ, con đường thênh thang như Trang Thư Hàn dành cho bọn họ.


      Tương lai, là thứ kỳ lạ.


      “Nếu như đời này ta có thể sống lại lần nữa, ta nhất định muốn có bất cứ liên quan gì với Trang Trạch Lương.” Trần thị nhìn hai phụ tử bị ném vào nhà giam, cúi đầu . “Nhất định nuôi dưỡng tốt con cái của mình, cầu có thể xuất sắc như Trang Thư Tình, ít nhất chỉ cần có thể ưỡn ngực thẳng đầu mà sống, bình thản làm người. Đình Nhi, là nương hại con rồi.”


      Trang Thư Đình chỉ trầm mặc.


      Bây giờ có nữa cũng chỉ dư thừ.


      Nàng chỉ nguyện đời sau mẫu thân nữ tử như đại nương, nếu như nàng được đại nương dạy bảo, nhất định nàng tham lam vọng niệm, nhất định có nhiều suy nghĩ xấu xa như vậy, gả cho người đáng giá, có con cái của bản thân, sống cuộc sống bình thường.


      Đời sau, nàng muốn giống như bây giờ.


      Đời sau, nàng cần có cha mẹ huynh đệ như bọn họ.


      Đời sau, nàng muốn có tỷ tỷ như Trang Thư Tình, có thể được nàng toàn tâm bảo vệ, nhất định rất hạnh phúc.


      ra khỏi nơi u ẩm ướt, ánh mặt trời chiếu lên người có cảm giác vô cùng thoải mái, toàn thân như có thể cảm giác được nhiệt độ.


      Nheo mắt lại ngẩng dầu nhìn lên đám mây bay trời, tâm tình Trang Thư Tình trở nên bình tĩnh, nàng nghĩ, Trang Thư Tình hẳn có thể an tâm ly khai.


      Chỉ mong nàng ấy cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời.


      Thực xin lỗi vì chiếm thân thể của ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định thay ngươi chiếu có tốt cho Thư Hàn.


      thôi.”


      Xe ngựa trực tiếp chạy về Bạch phủ.


      Buổi tối, Trang Thư Tình mơ giấc mơ, nữ tử ôn nhu nhìn nàng mỉm cười, vén áo thi lễ với nàng, “Ta phải rồi, ngươi hay sống hạnh phúc, sống thêm cả phần của ta nữa.”


      Mở to mắt, xung quanh vẫn là bóng đêm u tối.


      Trang Thư Tình nở nụ cười, ta hạnh phúc, cho cả phần của ngươi nữa.


      Ngày hành hình hôm ấy, Trang Bình Chí đưa nhà bốn người bọn họ .


      Cho dù có gây ra lỗi lầm gì, bọn họ cũng mang họ Trang, vào thời điểm này, yên lặng đưa bọn họ đoạn đường coi như tận lực.


      Trang Trạch Dân đột nhiên kinh hô, “Thư Hàn đến.”


      Trang Thư Hàn mang theo hộp cơm rất lớn, quan binh duy trì trật tự hiểu ý. Lập tức lui ra.


      khí nguyên bản trầm lặng, Trang Trạch Lương nháy mắt nhìn thấy lập tức liền sáng lên, “Hàn Nhi, Hàn Nhi, con đến cứu cha có phải ?”


      Trang Thư Hàn đến trước mặt , mở hộp cơm a, lấy mỗi món đồ ăn ra ngoài, chia làm mười phần.


      Đây là phần cơm dành cho bốn người, Trang Bình Chí nhìn, trong lòng tờ dài cảm khái, đây là hài tử xuất sắc do Trang Thư Tình tay dạy nên.


      Lão Thất a, phụ mẹ con bọn họ.


      Bưng lên bát cơm, gắp chút đồ ăn lên, dùng thìa múc đưa đến bên miệng Trang Trạch Lương, “Ăn no, lên đường cũng dễ hơn.”


      “Trang Thư Hàn, uổng cho ngươi đọc nhiều sách thanh hiền, uổng ngươi làm người, ngươi thế nhưng lại trơ mắt nhìn phụ thân của mình chết mà cứu, ngươi, phải người!”


      Trang Thư Hàn thấy ăn, cũng bắt buộc, đổi hướng chuyển đến trước mặt Trần thị.


      Trần thị nhìn , rơi lệ mở miệng, mơ mơ hồ hồ ra mấy chữ, Trang Thư Hàn nghe ràng, nàng xin lỗi.


      Sau đó là Trang Thư Đình, Trang Thư Đình yên lặng ăn xong, “ với tỷ tỷ ngươi, với nàng, ta rất hối hận.”


      Hối hận cái gì, đại khái cũng chỉ Trang Thư Tình hiểu.


      Trang Thư Hàn gật đầu.


      Cuối cùng là Trang Thư Diệu, bị thương thế tra tấn , lúc này cũng nhận mệnh, ăn hết đồ ăn Trang Thư Hàn đút cho, cuối cùng : "Trang Thư Hàn, ta thực hâm mộ ngươi."


      Trang Thư Hàn cũng gật đầu, đây là lời đáp lại duy nhất có thể biểu đạt lúc này.


      Đến lúc này rồi Trang Trạch Lương vẫn mực chửi bới ngừng, cho dù là binh lính dẫn phạm nhân đến pháp trường, hay người dân bên đường tất cả đều nhăn mày lại.


      Nếu từ hiếu đạo, tỷ đệ Trang Thư Tình và Trang Thư Hàn quả bất hiếu, nhưng so với bất trung, bất hiếu cũng quan trọng bằng.


      Vào phút cuối cùng, Trang Thư Hàn còn nguyện ý bất chấp cả thiên hạ để xuất ở nơi này đưa bọn họ đoạn đường, hành động này khiến cho mọi người thể thêm lời gièm pha nào.


      Nhưng người làm cha lại nghĩ cho nhi nữ của mình, bọn họ được đến bước này cũng dễ dàng, thế nhưng lại còn dùng ngôn ngữ độc ác như vậy để mắng mỏ bọn họ, dù là người nghe cũng cảm thấy trái tim băng giá.


      "Trang Thư Hàn, ngươi được chết tử tế, ngươi và tỷ tỷ kia của ngươi đều được chết tử tế..."


      "Ngươi tỷ tỷ cứu ngươi, là vì bất hiếu." Nghịch lân của Trang Thư Hàn chính là tỷ tỷ của , mắng thế nào cũng nhẫn được, dù sao bọn họ cũng chỉ gặp mặt lần này, nhưng Trang Trạch Lương tuyệt đối được mắng chửi tỷ tỷ của .


      “Phản quốc là tội tru di cửu tộc, nhưng người tại chịu chết chỉ có bốn người các ngươi, tỷ tỷ cố hết sức để bảo vệ tộc nhân, nàng hổ thẹn với Trang gia, tại sao lại là bất hiếu? Mà ngươi, lúc ngươi phản quốc ngươi có từng nghĩ đến mang đến bao nhiêu tai nạn cho Trang gia? Có nghĩ đến tình thế của tỷ tỷ lúc đó khó khăn như thế nào? Có nghĩ đến ta bị ngươi liên lụy mà tiền đồ bị hủy mất? Có nghĩ đến thanh danh mà Trang gia tích góp được từng chút đều vì ngươi mà mất hết còn lại thứ gì? Người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa là ai, là ai?”


      Trang Thư Hàn thu thập xong bát đĩa liền đứng dậy, từ cao nhìn xuống : “Tỷ tỷ trở thành người hạnh phúc nhất thế giới, ta cũng sống rất tốt, ngươi an tâm .”


      "..."


      Nghẹn họng chân trối nhìn thân ảnh xa của Trang Thư Hàn, Trang Thư Ngộ thào : “Lời này, phải cố ý ra để khiến cho người chết cũng chết cam lòng chứ?”
      hargane187, tart_trung, hauyen280332 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :