1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại - Trọng sinh] Đãi Thiên Hoa Khai - Độc Độc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chào mọi người, từ chương 19 là mình edit nhé. Kinh nghiệm còn yếu nên có gì mong mọi người giúp đỡ thêm :yoyo63:

      --------------------

      Chương 19:


      Lúc đó Thục Tịnh thái phi tỉnh ngủ, thân thể cũng chuyển biến tốt hơn mới cùng hoàng hậu tìm tới, hoàng đế mạnh mẽ đem lời muốn chất vấn đè nén lại, để cho Thái phi cùng hoàng hậu ngồi vào vị trí cùng chung vui.

      Toàn hoàng hậu ở trong bữa tiệc biết được Tứ muội lại có thể tự mình mới vừa rồi chơi giấu ngọc thắng Đức phi bốn ngàn thước tơ lụa, khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn Trạm Liên.

      Trạm Liên mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực.

      Đức phi mới bị hoàng đế trách cứ, vẫn ủ rũ , nhưng mà nhìn thẳng Trạm Liên ánh mắt ràng mang theo hung ác độc địa.

      Thái phi thấy Trạm Liên thắng Đức phi còn rất tốt , có gãy cánh tay hay cụt chân, lòng cũng cảm thấy nhõm.

      Cho đến khi có công văn từ tám trăm dặm cấp báo đưa tới, Minh Đức Đế mình trở về Càn Khôn cung, Toàn hoàng hậu và Trạm Liên cùng Thái phi trở về Ninh An cung, phi tần khác thấy cuộc vui tàn cũng giải tán.

      Về đến Ninh An cung, hoàng hậu bồi Thái phi chuyện với nhau, Thái phi nhìn sắc trời cũng trễ. Toàn hoàng hậu tự nhiên thức thời cũng biết cáo lui, Thái phi liền Trạm Liên thay bà tiễn hoàng hậu đoạn đường.

      Trạm Liên đỡ hoàng hậu ra Ninh An cung, Toàn hoàng hậu mang theo nàng phía sau, bản thân ngồi đoan trang điềm đạm cỗ kiệu, nhanh chậm phía trước, Trạm Liên cùng theo bên, nàng ta : "Tứ muội, ngươi thắng Đức phi bốn ngàn thước lụa?"

      Trạm Liên gật đầu xác nhận, sau chợt nhớ ra gì đó lại nhìn sắc mặt hoàng hậu. Chỉ thấy Toàn hoàng hậu có vẻ gì là giận dữ như lần trước, ngược lại còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa như vui đùa : "Lúc này ngươi là gây rắc rối lớn rồi , Đức phi con người kia, hẹp hòi nhất đấy, ngươi thắng tiền của nàng ta, nàng có thể ghi hận ngươi cả đời."

      Trạm Liên kín đáo khó lường, cũng tiếp.

      "Bổn cung tin Đức phi cứ như vậy uổng công đưa ngươi mấy ngàn thước lụa màu đó, nàng có làm khó với ngươi?" Toàn hoàng hậu đối với Đức phi có thể là hiểu như lòng bàn tay.

      "Đức phi nương nương Thiếp chơi gian lận."

      Toàn hoàng hậu đáy mắt lên vẻ châm chọc, " Sau đó nàng cầu bệ hạ làm chủ?"

      "Nương nương minh."

      Hoàng hậu quay đầu nhìn xuống Trạm Liên, hơi lộ ra bất đắc dĩ cùng tự trách: "Lần trước nguyên là Bổn cung quá phận, tứ muội chẳng lẽ là vẫn tha thứ Bổn cung, đến tiếng tỷ tỷ cũng muốn kêu?"

      Lúc này dáng vẻ Toàn hoàng rất giống với trong trí nhớ của Trạm Liên, còn hoàng hậu dữ tợn kia tựa như chỉ là giấc mộng thoáng, nhưng nếu phải Xuân Đào giải thích, Trạm Liên có thể hiểu được việc hoàng hậu khống chế được kia. Nhưng bây giờ, nàng hoài nghi Toàn hoàng hậu trong tay có phải hay che giấu gì đó.

      "Nhã Liên dám, Nhã Liên chuyên tâm ngưỡng mộ tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ tỷ tức giận Nhã Liên, tổn hại kim thể."

      Hoàng hậu vui mừng : "Tứ muội quả nhiên trưởng thành, biết đau lòng bổn cung rồi. Qua hai ngày nữa ngươi xin phép Thái phi, Chiêu Hoa cung cùng Bổn cung trò chuyện chút."

      "Nhã Liên tuân mệnh."

      Hoàng hậu gật đầu, ra lệnh Trạm Liên trở về Ninh An cung . Xa giá mấy bước, hoàng hậu lại bỗng nhiên cho người gọi nàng tiếng, tiện đà thêm: "Tứ muội, Đức phi là trong bốn Phi, ngươi bình thường vẫn nên cẩn thận hơn, đừng có quá mức chống đối cho nàng."

      Trạm Liên cấp thiết đáp ứng, hoàng hậu khẽ cười vỗ vỗ đầu của nàng, mang theo hai phần trìu mến.

      Trạm Liên nhìn theo hoàng hậu rời , trong mắt lướt qua tia phức tạp. Mới vừa rồi hoàng hậu căn bản có hỏi về phản ứng của Tam ca ca thế nào, nhưng lại chỉ quan tâm về thay đổi xưng hô của nàng. Người bên ngoài có thể chỉ nàng tỷ muội tình thâm, Trạm Liên lại cho rằng, chỉ riêng việc mình bây giờ yên lành đứng trước mặt nàng ta, cho thấy thái độ ràng của hoàng đế, nàng mặc dù hỏi, cũng biết Tam ca ca chỉ có mượn cớ làm khó dễ, ngược lại làm cho Đức phi phải chung bốn ngàn thước lụa cho nàng.

      biết rồi, cũng cần phải nhiều câu hỏi này kia, còn bằng nhân cơ hội này lấy tình cảm tỷ muội lay động lung lạc lòng nàng, như vậy liền có thể vững vàng nắm nàng trong tay.

      Trạm Liên biết mình có phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hay , chỉ biết bản thân thể tín nhiệm Toàn hoàng hậu như từng được nữa rồi.

      Nàng than tiếng, xoay người hướng Ninh An cung tới, ai biết chưa đến cửa cung, nàng lại bị thái giám vội vã gọi lại.

      Trạm Liên bị gọi tới Ngự phòng. nàng hơi kinh ngạc, mặc dù vốn muốn Tam ca ca, nhưng cũng nhanh như vậy gọi nàng kiến giá, chẳng lẽ... Là nàng dụng tốc bất đạt, Tam ca ca muốn xử nàng?

      Cất mấy phần mong đợi cùng tâm thần bất định, Trạm Liên bước vào Ngự cửa thư phòng. Nơi đây tên là Thái Lai trai, là Minh Đức Đế với hậu cung bên trong thư phòng. Thư phòng này so với trong trí nhớ của Trạm Liên cũng có khác trước là bao, bất quá là thay đổi tòa Đa Bảo Các vài cái Cung Tỳ mà thôi.

      Hoàng đế thay đổi thân thường phục màu lam với các hoa văn thêu chìm, gác tay ngồi dựa trường tháp đọc sách, nghĩ đến những tấu chương hỏa tốc mới rồi được xử lý tốt. Nghe được Trạm Liên quỳ gối trước mặt cùng thỉnh an, chỉ nâng mi mắt nhìn phía dưới chút rồi nhàn nhạt ban thưởng ghế ngồi.

      Trạm Liên bị dẫn tới ngồi phía bên trái hoàng đế, cái ghế hình lục giác được làm từ gỗ tử, nhất đẳng nữ quan của ngự thư phòng Tần Tài Nhân dâng trà cho nàng, Trạm Liên nhớ kỹ bây giờ thân phận mình, đứng lên hai tay tiếp nhận.

      Tần Tài Nhân dâng trà xong, lui tới bên người hoàng đế .

      Trạm Liên khẽ nhấp cái, nhíu mày. Trà tuy là trà ngon, chỉ là nàng thích uống Hồng Châm, nàng luôn nhớ kỹ ở Thái Lai đều dùng là Bích La, từ lúc nào đổi thành Hồng Châm?

      Nàng đem chén trà đặt xuống, nhìn về phía Minh Đức Đế gần trong gang tấc. Chỉ là hoàng đế lại tựa như là chỉ tập trung nhìn cuốn sách thích buông tay, chỉ lo đọc sách cũng nhìn nàng.

      Trạm Liên lặng lẽ ngồi hồi, ánh mắt còn cách nào khắc chế mà chuyển qua nhìn hộp gỗ phía mặt gỗ tử đàn khảm ngọc khắc điệp văn, đây là các món đồ lặt vặt hoàng đế thích dùng, giá sách gần đó được để các cuốn sách thích xem, tầng mới được đặt vào hai quyển sách mới, còn có 3 quyển trục, giá bút tử đàn, phía treo mấy cây bút lông sói lớn đều, nhưng vì sao Cung Tỳ có thể lười biếng như vậy, đừng sách cùng quyển trục ném vứt lung tung, ngay cả bút lông sói lại được để đúng hàng ngay lối nữa chứ!

      Trong đầu như có tiểu tình làm lòng nàng loạn cào cào, Trạm Liên chỉ cảm thấy đầu ngón tay ngứa chút, phí hết khí lực mới có thể ngăn cản bản thân tiến lên dọn dẹp chỉnh tề.

      Nàng ép buộc chính mình dời ánh mắt, ai biết vừa dời nhìn đến nơi khác đúng là muốn chết. tòa Đa Bảo Cát lớn đều còn để nghiêng ngả thế kia, treo tường là bức thư pháp xiêu vẹo, bàn sách giấy và bút mực đều loạn nùi, thậm chí cả giá sách kia đúng là cao thấp đồng đều ! A di đà phật, nàng đến nhầm ổ chó hay tổ gấu rồi phải ? Chẳng lẽ có Vĩnh Nhạc đời, những cung nữ lười biếng này cứ như vậy có lệ hầu hạ Tam ca ca hay sao?

      Trạm Liên toàn thân càng thêm khó chịu, hết lần này tới lần khác hoàng đế kêu người đến, lại đưa nàng gạt sang bên. Cái này muốn nàng sống sao cho tốt đây? Chẳng lẽ nhắm mắt lại nhìn tới sao?

      Chống đỡ qua chén trà, Minh Đức Đế vẫn lời nào, Trạm Liên như đứng đống lửa, ngồi đống than, cho nên ngay cả tay chân đều biết làm sao. Nàng chịu nổi vừa muốn mở miệng, nhóm cung tỳ lại đưa điểm tâm tới.

      Tần Tài Nhân lau tay, lại lấy chậu nước sạch khác dâng tới trước mặt hoàng đế, hoàng đế miễn cưỡng xua tay, "Trẫm ăn." làm như muốn cho lui, bỗng nhiên đổi ý cái, "Thưởng."

      Thư phòng này bên trong chỉ có gã khách lạ, Tần Tài Nhân biết nghe lời đem chậu nước dời trước mặt Trạm Liên. Trạm Liên chỉ có đứng dậy rửa tay, nhìn về phía mấy cung nhân nâng bánh ngọt và các đồ lặt vặt.

      Chỉ thấy năm người cung nữ từng cái nâng giơ là hạt dẻ cao ngất, canh trứng gà, canh hoa bách hợp, cháo tổ yến cùng đậu phụ hoàng kim, Trạm Liên ngoại trừ canh trứng gà, những thứ khác đều thích ăn, nàng thấy thế mắt chớp cái, tất nhiên là lấy phần điểm tâm mình thích thích ăn rồi.

      "Đa tạ bệ hạ." Trạm Liên tạ ân, Tần Tài Nhân dẫn nàng đến phòng ăn dùng thực.

      Hai người chậm rãi vào phòng ăn , Minh Đức Đế cũng ngẩng đầu, lướt qua vẫn chưa nhìn xong trang sách.

      Khoảng khắc, bên trong truyền đến đồ vật chạm vào nhau cùng tiếng nôn mửa. Hai cái cung nữ vội vàng bước nhanh vào, ai biết lại có đạo bóng người màu xanh lam so với các nàng vào gian phòng trong còn nhanh hơn.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      Tần Tài Nhân ngẩng đầu, bối rối trả lời, "Bệ hạ, Mạnh phu nhân chẳng biết tại sao, chỉ ăn miếng canh trứng gà sau đó vô cùng khó chịu, phun canh ra..." phải là có độc chứ?

      Trạm Liên cầm chậu đầu khắc mây nôn khan hai tiếng, vui : "Trong canh trứng gà sao lại cho sâm đỏ vào! "

      Minh Đức Đế trong lòng rung động mạnh mẽ.

      Liên Hoa Nhi là người đụng vào được nhân sâm đỏ , nàng sâm đỏ có mùi lạ, làm nàng thực nuốt trôi. Quá khứ Liên Hoa Nhi sinh bệnh, vì bổ khí, thái y làm cho canh trứng gà bên trong lại cho chút sâm đỏ, Liên Hoa Nhi còn có nuốt xuống khó chịu, nhất thời phun ra. Từ đó về sau, nàng thích ăn canh trứng gà, Ngự Thiện Phòng cũng dám cho nguyên liệu nấu ăn khác vào nữa. Chuyện này ngay cả Thục Tịnh thái phi cũng biết, nàng chỉ nàng thích canh trứng gà thuần túy thôi.

      Từ lúc Toàn Nhã Liên tiến vào, Minh Đức Đế khắp nơi thăm dò nàng. cố ý tuyển Hồng Châm mà phải là Bích La, cố ý sai người thay đổi vài chỗ bé ở Thái Lai Trai, cố ý chọn trúng bốn thứ điểm tâm Liên Hoa Nhi từng thích ăn cùng với canh trứng gà, lại bí mật ra lệnh Thuận An ở trong canh trứng gà cho chút vụn hồng sâm vào.

      Minh Đức Đế cảm thấy mình sắp điên rồi, trước mặt ràng là gương mặt nữ tử xa lạ phải là Liên Hoa Nhi hai năm trước rời bỏ , nhưng nàng giở tay nhấc chân, thần tình giọng , còn có các cử chỉ run như cầy sấy vừa khớp, làm cho còn cách nào khắc chế mà phát sinh ý niệm điên cuồng trong đầu.

      bước nhanh tiến lên, đem muỗng canh khuấy đều rồi thử chút, cũng đem đẩy chén canh tới trước mặt Trạm Liên chất vấn: "Hồng sâm ở đâu chớ? Ăn bậy bạ!"

      Trạm Liên : "Cái mùi nồng như vậy, sao lại có? "

      "Bệ hạ..." Tần Tài Nhân khó hiểu thâm ý hai người tranh chấp , chỉ sợ thánh giá ăn trúng đồ bị hạ độc, có ý muốn mở miệng, lại nghe hoàng đế lớn tiếng quát bảo nàng lui.

      Tần Tài Nhân dám kháng chỉ, chỉ có thể vâng dạ mà lui.

      Minh Đức Đế đặt bát canh trứng gà xuống, cánh tay dài duỗi cái bắt lấy cái cổ mịn của Trạm Liên, hung ác nham hiểm vô cùng : ", ngươi là ai?" nàng nếu đáp sai chữ...

      Trạm Liên bị đau, miệng đáp: "Ta là Toàn Nhã Liên."

      Minh Đức Đế cương ngạnh bàn tay tăng thêm phần lực đạo, "Ngươi là ai? "

      Trạm Liên mặt đỏ tới mang tai, hai tay tự chủ nắm chặt tay Minh Đức Đế tay, "Ta là khối ngọc bội hoa sen!"

      Minh Đức Đế như bị sét đánh, vội buông bàn tay ra, lùi lại bước.

      Liên Hoa Nhi làm người ta thương kia, từng ở trước khi lâm chung thê lương lạnh lẽo với rằng, nàng nếu được đầu thai, nàng làm khối ngọc bội, lúc nào cũng hầu ở bên người Tam ca ca, lại muốn Tam ca ca quá đau khổ vì mất mát này.

      Liên Hoa Nhi tại lúc trước khi lâm chung chỉ có bên người làm bạn, nàng ghé vào lỗ tai thầm khẽ , còn có người nào có thể được biết?

      Minh Đức Đế hít hơi sâu, môi dưới nhịn được run rẩy, vị đế vương tuổi trẻ tài cao này, đối mặt với nho yếu đuối này chỉ cần tay cũng có thể bóp chết, vậy mà giờ lại sinh ra sợ hãi còn lớn hơn so với địch quốc có thiên quân vạn mã.

      "Ngươi..." hoàng đế chưa hề biết, chính mình lại có ngày ra lời thế này. Cổ họng khó chịu, cố nuốt nước miếng làm dịu yết hầu khô khốc, mới có thể lần nữa mở miệng, "Ngươi là Liên Hoa Nhi..." mặc cho thế nhân điên rồi cũng tốt, ngây dại cũng được, thiên hạ mềm mại này, đích xác chính là Liên Hoa Nhi của !

      Trạm Liên đôi tay vịn chặt cái cổ ho mãnh liệt hai tiếng, ngẩng đầu phủ nhận, " phải."

      Nàng nhất định là còn giận chuyện tổn thương nàng. Minh Đức Đế tự chủ lướt qua cái ý niệm này, lần nữa: "Ngươi là Liên Hoa Nhi mà."

      Trạm Liên thấy khẳng định trong mắt càng sâu hơn, trong lòng vui mừng gì sánh được, nhưng miệng còn quật cường : " ta phải, ta là khối... "

      Còn chưa dứt lời, Trạm Liên bị gắt gao kéo mạnh vào vòng tay vô cùng quen thuộc.

      Lồng ngực này vẫn cứng rắn như vậy, hơi thở này vẫn làm cho người ta cảm thấy bình an như vậy, Trạm Liên giống như trải qua giấc mộng dài, quanh quẩn lại nàng vẫn có thể ở trong vòng ôm ấm áp này, khỏi tháo xuống tất cả gánh nặng, nhất thời mũi cay xè, nghẹn ngào mềm mà kêu tiếng, "Tam ca ca..."

      Đáp lại nàng là vòng tay ôm đó gần như siết chặt hơn.


      Viền mắt của Trạm Liên nóng lên, lã chã rơi lệ.
      Last edited: 13/6/17
      LyLy Mai, linhdiep17, Phong Vũ Yên9 others thích bài này.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Hix, tr hay quá nàng ơi. Nhưng mà hoàng hậu giả nhân giả nghĩa như thế nào á, còn bà đức phi nữa, mạnh mẫu vs đại gia nữa, bị hoàng đế cữ đẹp cho coi.
      namphuonghuongduong thích bài này.

    3. Yuki Hana

      Yuki Hana New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      10
      Lâu quá editer ơi. :yoyo66:
      :yoyo66: Cho m xin lich post với :yoyo51:
      namphuonghuongduong thích bài này.

    4. namphuonghuongduong

      namphuonghuongduong New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      1
      Editor ngừng truyện rồi ư :-(

    5. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 20
      Edit: TryHọa


      --------------------
      Trạm Liên nhào vào trong lòng hoàng đế, nước mắt vì vui mừng cứ thế rơi hồi lâu, cho đến khi bên cổ truyền đến cảm giác ẩm ướt, mới làm cho nàng bỗng nhiên hoàn hồn.

      "Tam ca ca..." chẳng lẽ hoàng đế ca ca của nàng khóc? Người ta hay nam nhi dễ rơi lệ, vậy mà lúc này đây Tam ca ca thế nhưng lại khóc?

      "Ân," Thanh hết sức khàn khan của Minh Đức Đế Trạm Huyên từ cổ nàng truyền đến, "Để ca ca ôm lát... lát thôi."

      Trạm Liên nghe ra vài phần yếu đuối của , dựa vào lồng ngực như sôi sục, có thể thấy được chủ nhân của nó lúc này có bao nhiêu căng thẳng.

      Hồi lâu, Trạm Huyên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ôm lấy cánh tay nàng, Trạm Liên nhìn thấy lau khô vệt nước mắt từ lúc nào. Chỉ là đối mặt với Trạm Liên lúc này là đôi con ngươi đỏ đậm. Vẫn đủ tiết lộ cho người ta biết rằng chủ nhân muốn muội muội của nhìn thấy bộ mặt mềm yếu này.

      Trạm Liên thấy Tam ca ca khóc, so với chính nàng khóc càng đau lòng hơn, nàng lôi tay áo của , ngây ngốc hỏi: "Tam ca ca, huynh tại sao khóc? "

      "Ca ca có khóc." Trạm Huyên lúng túng nghiêng đầu trừng mắt nhìn.

      Thuận An cùng Tần Tài Nhân ở bên ngoài dám nghe trộm, chỉ là hồi lâu vẫn thấy hoàng đế ra, khỏi có chút bận tâm, Thuận An nhàng mà dời hai bước, thò cổ cái, đối với bên trong kêu tiếng nặng thăm dò.

      Thanh Minh Đức Đế truyền đến, "Hết thảy đều lui ra ngoài!"

      Thuận An khó hiểu thánh ý, nghĩ bệ hạ sao có thể cùng Toàn Nhã Liên ở chung chỗ lâu như vậy, phải là định đem nàng giết chớ? Nghĩ đến điểm này, Thuận An vội vàng kêu Tần Tài Nhân dẫn cung tỳ lui ra.

      Trạm Liên vội lặng lẽ : "Để cho bọn họ đem đồ vật dọn dẹp rồi hãy lui ra!"

      Trạm Huyên ngưng mắt buồn cười nhìn nàng, cuối cùng vẫn là làm theo lời nàng .

      Thuận An cổ quái khó hiểu, thánh thượng lúc muốn bọn nha đầu bài biện loạn lên, lúc lại muốn dọn dẹp lại gọn gàng, cái này phải là lại bắt đầu nhớ Vĩnh Nhạc công chúa nên phát điên chớ? Tuy có oán thầm, Thuận An vẫn là lập tức làm cho nhóm cung nhân thu thập.

      Chỉ trong chốc lát, các cung nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh đem đồ vật trong phòng xếp lại chỉnh tề, Thuận An lần nữa cho bọn họ lui ra, lại nghe được Minh Đức Đế :

      "Thuận An, ngươi cũng ra ngoài ."

      Thuận An lần này thực đoán được long tâm rồi, cố bới long tìm vết có chút lo âu liếc mắt nhìn về phía bên trong, yên lặng khom người xin cáo lui.

      Hoàng đế lôi kéo Trạm Liên ra, để cho nàng ngồi ở giường, chính mình đứng ở trước mặt của nàng, bưng lấy gương mặt tinh tế của nàng nhìn cách si ngốc .

      Trạm Liên bị nhìn lúc lâu, khỏi câu môi khẽ cười, "Tam ca ca, huynh nhìn gì vậy?”

      "Trẫm nhìn..." Trạm Huyên chậm rãi giương môi, đôi con ngươi đen vẫn còn dán chặt gương mặt kiều kia, "Liên Hoa Nhi của trẫm, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp."

      Trạm Liên hỏi: "Ca ca thích khuông mặt mới này của muội sao?"

      "Thích." Trạm Huyên trả lời chút do dự. Chỉ cần là Liên Hoa Nhi của , thế nào đều thích.

      "Nhưng trước đó phải huynh còn tát gương mặt này sưng lên, thiếu chút nữa ở trán muội…. "
      ---------Đọc full chương tại cungquanghang.com-----------

      Trạm Liên còn chưa hết, chỉ nghe đạo thanh vô cùng giòn từ cái tát nặng nề giáng xuống. Ánh mắt hoảng sợ, chỉ thấy má trái của vị cửu ngũ chí tôn tôn quý nhất Đại Lương xuất dấu bàn tay vô cùng ràng, chỉ trong nháy mắt, má trái hoàng đế liền trở nên vừa đỏ vừa sưng.

      Trạm Liên nhất thời đứng dậy kinh hô, "Tam ca ca, huynh làm gì đấy!"

      "Ca ca sai rồi." tựa như người bị đánh phải là mình, Trạm Huyên chỉ khẽ vuốt gương mặt non mềm của Trạm Liên, vô cùng hối hận mở miệng, "Ca ca là bị điên rồi, mới có thể đánh Liên Hoa Nhi, muội là người tốt nhất, đừng giận ca ca nhé." chính mình còn nhớ kỹ cái tát kia nặng bao nhiêu, thương thay Liên Hoa Nhi luôn được thương chiều chuộng làm sao chịu nổi đau đớn đó chứ, nhớ tới gương mặt hoa lê đái vũ của nàng lúc đó, Trạm Huyên liền hận thể phế cái tay ác độc của mình.

      Trạm Liên tức giận, "Muội bất quá chê cười mình ngu dốt mà thôi, làm sao dám tức giận với Tam ca ca, chớ là đánh, dù giết muội, muội cũng câu oán hận. Lại Tam ca ca đánh Toàn Nhã Liên, lúc đó chẳng phải bởi vì quên được muội sao? Muội chẳng lẽ ngay cả chút đạo lý này cũng biết?" nàng mặt , mặt nắm chặt vạt áo hoàng đế, ngửa đầu cà nhắc đến bên má trái của mềm thổi khí, phảng phất như vậy có thể làm tựa như cảm thấy đau.

      Trạm Huyên thở , tình cảm khó kiềm giữ được mà lần nửa tự động kéo Trạm Liên vào ngực.

      trở về, thực trở về. Tâm can bé duy nhất trong mắt .

      Trạm Liên chỉ cảm thấy là cùng Tam ca ca nhận nhau, cũng gì, liền đến bữa tối. Thái phi nghe nàng bị Minh Đức Đế gọi tới, cũng phái người tìm tới.

      Bữa tối phần nhiều là hai huynh muội cùng nhau ăn, chỉ là thân phận bây giờ khác xưa, Trạm Liên tự nhiên thể cùng ca ca ăn chung rồi. Nàng lưu luyến mà dòm Trạm Huyên, lúc này trong lòng nàng tựa như dời sông lấp bể, lúc nào cũng cảm thấy đói?

      Trạm Huyên nắm lấy lòng bàn tay non mềm của nàng, "Muội cần trở về chổ Thái phi, ở lại cùng ca ca dùng thiện . "

      Trạm Liên hỏi: "Nếu mẫu Phi hỏi tới, Tam ca ca định thế nào?" hoàng đế hôm kia mới chán ghét Toàn Nhã Liên cực kỳ, đột nhiên bây giờ thái độ lại thay đổi lớn như vậy, cái này nên giải thích như thế nào đây?

      Trạm Huyên : " Vĩnh Nhạc công chúa của thái phi trở về."

      Trạm Liên bật cười, "Vậy phải dọa mẫu Phi sợ choáng váng sao?". Tuy là bà là mẹ ruột của nàng, Trạm Liên nhưng cũng thể nghĩ Thục Tịnh thái phi có thể giống như Tam ca ca, tiếp thu việc hoang đường này. Sợ rằng bà còn có thể cho mình là tà thuyết mê hoặc người khác, mê hoặc Tam ca ca.

      Trạm Huyên nhíu chặt mi, tuy biết chuyện này quả thực cần được bàn bạc kỹ hơn, nhưng mới cùng Trạm Liên tử biệt gặp lại, sao bằng lòng thả nàng rời khỏi tầm mắt đây?

      "Vậy ca ca cùng muội đến bồi thái phi dùng thiện." núi bất tiện theo ta, ta liền theo núi thôi.

      Con mắt Trạm Liên sáng ngời, muốn vỗ tay tán thưởng, lại thấy mặt còn sưng đỏ chưa tan, "Ca ca mặt sưng đỏ còn chưa biến mất đâu." Ca ca là khờ mà, đánh mình cũng dùng sức như vậy.

      "Xoa xoa chút là được rồi."

      Trạm Liên vội hỏi: "Ai ai, đừng chà xát đừng chà xát, muội thay ca ca dùng phấn ngụy trang chút, ca ca cầm thêm cây quạt che bớt nữa là được rồi."

      Trạm Huyên gật đầu đáp ứng.

      Trạm Liên giống như biết ảo thuật, từ trong tay áo lấy ra túi son phấn , Trạm Huyên thấy thế nhếch miệng mà cười, "Đúng là Liên Hoa Nhi mà."

      Trạm Liên : "Những thứ này là muội khó khăn lắm mới chế ra được đấy, chỉ là còn có nhiều nguyên liệu chỉ có trong cung thôi, bên ngoài có, ngày mai ca mau giúp muội đem kiếm mấy nguyên liệu đó nhé, huynh nhìn da thịt của muội bây giờ xem, rất khô đó."

      Trạm Huyên sờ bên khuông mặt nhắn mềm mại của nàng, thầm nghĩ cũng có thể bóp ra nước rồi nơi nào còn khô? Chỉ là trong miệng lại hùa theo: "Tốt, muội viết ra hết , tối nay ca ca liền cho ngươi chuẩn bị đầy đủ."

      khắc đồng hồ sau, Trạm Huyên Trạm Liên trước sau mà ra khỏi ngự thư phòng, bên ngoài sau khi chờ lâu Thuận An nhìn chủ tử, đôi đôi mắt ngược lại dùng sức nhìn phía sau Trạm Huyên, nhìn thấy Trạm Liên ra, đầu tiên là thở phào, sau đó lại trái phải quan sát nàng, thấy nàng có dấu vết bị thương ngược lại cảm thấy ngạc nhiên, bệ hạ đến tột cùng là đơn độc ở ngự thư phòng cùng Toàn tứ tiểu thư người chán ghét làm cái gì?

      Chờ , chẳng lẽ là nội thương?

      Hai huynh muội tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng Thuận An, hai người cùng nhau tới Ninh An cung, Thục Tịnh thái phi nhìn thấy Minh Đức Đế qua đây cùng mình dùng bữa tối rất là kinh hỉ, vội vàng cho người dọn thức ăn chay, lại hỏi hoàng đế có hay để ngự thiện phòng mang đồ ăn lên, hoàng đế gật đầu đáp ứng.

      Trong chốc lát, Ngự thiện phòng bày ra bàn thức ăn tinh xảo, Trạm Liên vốn là cùng Hồng đứng nghiêm phía sau gắp thức ăn cho Thái phi cùng hoàng đế, chỉ là Trạm Huyên nơi nào cam lòng để muội muội bảo bối của mình đứng hầu hạ người, xòe quạt suy nghĩ làm sao tìm được lý do để cho Trạm Liên ngồi xuống, lại lơ đãng nghe Thục Tịnh thái phi hỏi: "Bệ hạ, biết bệ hạ hôm nay cho đòi nha đầu Nhã Liên qua, là vì chuyện gì? "

      Minh Đức Đế khẽ nhướng mày kiếm, "Ah, nguyên là có mấy câu muốn hỏi nàng, chỉ là biết tại sao , hồi lại đến việc Dự Châu đại hạn”. Vùng Dự Châu quanh năm đại hạn, cho tới nay là điều làm triều đình đau đầu, tuy là năm nay còn chưa có tin tình hình hạn hán truyền đến, nhưng hoàng đế thủy chung lo lắng trong lòng.

      Thái phi nghe vậy kinh hãi, quay đầu trách cứ Trạm Liên : "Ngươi đúng là nha đầu hiểu chuyện mà, dám biết trời cao đất rộng cùng bệ hạ thảo luận chính , còn quỳ xuống!"

      Trạm Liên yên lặng làm bộ quỳ xuống.

      Minh Đức Đế vội vàng ngăn cản : "Thái phi cần khẩn trương, chỉ là có chút khó , nhưng cũng có vài lời, ngược lại cho trẫm cái chủ ý tốt, trẫm nghĩ tới bách tính Dự châu bị nổi khổ đại hạn, trong lòng thoải mái. Nha đầu Nhã Liên, trẫm hôm nay liền ban thưởng ngươi cùng trẫm cùng Thái phi ngồi chung."

      Trạm Liên nhìn là biết hoàng đế muốn làm gì rồi, cái này đúng là Tam ca ca giảo hoạt mà, đây là lót đường cho nàng đây mà.

      Thái phi tất nhiên cũng nhìn ra được cái cớ quanh co ly kỳ này, dĩ nhiên trong chốc lát phản ứng kịp.

      Trạm Liên lúc này vui vẻ tuân chỉ, tuy là nàng đứng sau mẫu Phi cùng ca ca cũng sao, nhưng bản thân ngồi xuống ăn vẫn là thoải mái hơn, hơn nữa sau này nàng triền miên giường bệnh, cũng còn cùng bọn họ hảo hảo dùng cơm. Bây giờ nàng thay đổi thân thể khỏe mạnh, trước mắt có thể gần gũi với hai người nàng thân nhất, Trạm Liên sao có thể vui?

      Minh Đức Đế sai người bày thêm cái ghế, để cho Trạm Liên ngồi bên cạnh , thấy nàng khẽ mỉm cười, nhất thời cảm thấy mỹ mãn.

      Cung nhân phục vụ xung quanh cũng thất kinh đến nỗi tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, người nào biết vạn tuế gia nổi danh là ghét cay ghét đắng Toàn tứ tiểu thư, vậy mà hôm nay lại ân chuẩn cho nàng cùng ngồi dùng thiện, lại còn ngồi gần như vậy, việc này, đây là mặt trời mọc lên từ phía tây sao?

      Thục Tịnh thái phi biểu tình cũng là cổ quái. Hôm kia còn muốn đánh muốn giết, lúc này cư nhiên lại để người ta ngồi chung rồi?

      Trạm Liên cũng mặc kệ người bên ngoài cái gì, vui vui vẻ vẻ ngồi xuống.

      Ngự thiện cùng hoàng đế cũng phải muốn ăn cái gì ăn, phải là thiên tử dùng trước, lại do thiên tử ban thưởng. Trạm Huyên ở giữa bàn món ngon mỹ vị, trước uống ngụm trà sữa, cung nhân trước lên món canh bồ câu nấu với táo đỏ và cẩu kỷ, sau đó lại là thịt nai hoàng kim, cuốn hoàn kim phật thủ, chân giò sốt cá viên, đài sen xào với giá, từng món ăn đều được chia tỉ mỉ, chỉ là thường thích ăn những món thanh đạm, lúc này đây lại nhúc nhích. Trạm Liên dở khóc dở cười, Tam ca ca gắp cho nàng, tất cả đều là thịt cá bổ dưỡng dưỡng, ràng tất cả đều là muốn nàng ăn. Tâm ý của ca ca nàng tất nhiên là vui vẻ cảm kích , còn nữa tâm tình quá mức tốt đẹp, nô tỳ gắp cái gì tới nàng liền ăn cái đó, chỉ chốc lát sau đem bụng ăn đến tròn vo.

      Nàng che miệng nho cái.

      Minh Đức Đế nhất thời : "Mới như vậy no rồi?"

      Trạm Liên gật đầu.

      "Ngươi ăn quá ít..." Minh Đức Đế vốn muốn thân thể nhắn của nàng phải bồi bổ nhiều lắm, miễn cho nàng đời giống như trước kia, chỉ là thấy thần tình Thái phi quái dị, khỏi bồn chồn ngừng lại nửa câu.

      Mặc dù chê nàng ăn ít, nhưng Trạm Huyên lại sợ nàng cố ăn lại đau bụng, dám ép buộc nàng thêm, để cho nàng nhấp hớp trà Bích la, mình cùng Thái phi dùng thêm vài món nữa, dùng thiện xong, Thái phi xua tay muốn nô tỳ đưa trà Bích la, theo thường lệ pha bầu Hồng châm để hoàng đế tiêu thực, Trạm Liên : "Thái phi, để thiếp làm cho." lâu nàng có pha trà cho mẫu Phi cùng Tam ca ca.

      Thục Tịnh thái phi sững sờ, nhìn sang ánh mắt yên tĩnh của hoàng đế, cười cười : " cần, vẫn để ai gia làm ."

      Trạm Liên nghe vậy cũng làm khó nữa, chỉ đứng ở phía sau Thái phi thè lưỡi nhìn Trạm Huyên.

      Minh Đức Đế cố che ý cười trong mắt.

      Trà này Minh Đức Đế hề thưởng cho Trạm Liên rồi, biết nàng thích Hồng châm, sợ rằng thưởng cũng chiếm được chữ "hảo". uống hai chung trà, thái giám kính phòng cầm khay thẻ bài tiến tới, hoàng đế nhìn cũng nhìn khoát tay áo.

      Đây là dự định ngủ mình ở Càn Khôn cung rồi. Thái giám Kính phòng hiểu ý, khom người xin cáo lui.

      Lại uống chung trà nữa, hoàng đế đứng dậy hồi cung. Trạm Liên tuy có chút nỡ, nhưng nghĩ lại còn nhiều thời gian, nên cũng buồn phiền lắm.

      Thái phi tiễn hoàng đế rời , xoay người liền hỏi Trạm Liên đến tột cùng phát sinh chuyện gì, Trạm Liên chỉ dựa theo kịch bản hoàng đế soạn sẳn, cách mập mờ : "Thiếp cũng biết phát sinh chuyện gì, chỉ thấy bệ hạ cùng Thiếp vừa chuyện, bỗng nhiên linh quang lóe lên, cười to vài tiếng. Sau thiếp mới biết bệ hạ là tìm ra biện pháp giải quyết đại hạn Dự châu ."

      Thục Tịnh thái phi hồ nghi, trong chốc lát lại nhìn ra điều bất thường cổ quái trong đó, đành thôi.

      Xuân Đào biết được chủ tử hôm nay may mắn thôi, chỉ có thắng sáu ngàn thước lụa màu, còn được hoàng đế bệ hạ ban thưởng cho phép ngồi cùng bàn dùng thiện, trong chốc lát vui vẻ đến như có tin mừng, miệng tíu tít ngậm lại được.

      Trạm Liên tắm rửa xong ra, thấy nàng còn đắm chìm trong vui sướng, khỏi cười khẽ, "Cái này tính là gì, sau này càng vui vẻ hơn. "

      Xuân Đào : "Chủ tử hồng phúc tề thiên, nhất định là khổ tận cam lai rồi! "

      Trạm Liên từ người lau khô tóc, phái Xuân Đào ra ngoài làm việc, còn mình dùng dây lụa trắng thuần khiết đem tóc buộc lại, mình ở bên trong phòng chuyên tâm sao chép kinh văn.

      Bỗng nhiên cánh tay dài từ phía sau mò lên thân thể nàng, Trạm Liên lại càng hoảng sợ, bút lông quơ loạn, quệt lên trang kinh văn.
      nhimxu, cỏ28, Hoa Bỉ Ngạn9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :