1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Hoàng thượng đáng quá :)):))

    2. Bạch Y Nhạc

      Bạch Y Nhạc New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Truyện hay quá, cám ơn bạn Editor <3<3<3

    3. Bảo khanh 2804

      Bảo khanh 2804 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Sao lâu rồi có chương mới vậy ạ

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 63: Đồng tâm…

      Edit: Linh San

      Kỷ Vô Cữu mặt dày tiếp tục duy trì tư thế chứng tỏ vô tội này, mãi đến khi Diệp Trăn Trăn tới, mới đẩy Tác Lạp vẫn còn ngẩn người ra.

      Thấy thần sắc Diệp Trăn Trăn tốt, Kỷ Vô Cữu tuy mặt bày ra vẻ vô cùng lo lắng, trong lòng lại biết xấu hổ mà đắc ý. Thấy chưa, thê tử của ta rất để ý ta đấy.

      Tác Lạp cũng có chút vô tội, còn có mơ hồ hiểu ra sao, ta cùng Ngô Tướng quân chuyện nam nữ, ngươi... là ai chứ! Hơn nữa, đại nam nhân, động chân động tay với nữ nhân, chẳng có chút phong độ nào!

      Diệp Trăn Trăn nhướn mày, nhấc tay, giơ ra cây đao đặc chế cho binh lính, dùng chuôi đao ấn lên ngực Tác Lạp, mặt chút thay đổi : "Nếu lại dám tiếp cận , ta lấy mạng chó của ngươi."

      hổ là thê tử của ta, ghen cũng đáng như thế. Kỷ Vô Cữu thấy thú vị, ánh mắt dần nhuộm nét dịu dàng.

      Tác Lạp biến sắc, cố gắng tươi cười : "Chân Tướng quân hay đùa, Tác Lạp chỉ ngưỡng mộ Ngô Tướng quân, phải ác ý."

      Diệp Trăn Trăn ôm đao cười lạnh: "Người ngưỡng mộ vô số, ngươi tính là cái gì."

      Người này chuyện đúng là khó nghe, Tác Lạp nghĩ thầm.

      Thê tử của ta chuyện càng ngày càng dễ nghe, Kỷ Vô Cữu nghĩ thầm.

      Tác Lạp lúc này ngay cả giả bộ cười cũng làm nổi nữa, hừ tiếng đáp: "Ta tự biết xứng gần gũi với Ngô Tướng quân, nhưng mà, ta có thể thân cận Ngô Tướng quân hay , cũng do Ngô Tướng quân định đoạt," nàng ta xong, cố ý liếc nhìn Kỷ Vô Cữu, "Ngô Tướng quân cũng phải người của ngươi, hình như cần nghe theo lệnh của ngươi." Bóng gió là ta cùng Ngô Tướng quân nam nữ đương liên quan gì ngươi mà ngươi quản. Lời này còn có ý chia rẽ, nếu hai người trước mặt chỉ là giao tình bình thường, nàng ta như vậy càng thích hợp.

      Diệp Trăn Trăn nheo mắt phượng, suy nghĩ nên phản bác lại thế nào. Kỷ Vô Cữu nghe Tác Lạp thế, lại cực kỳ mất hứng. chờ Diệp Trăn Trăn trả lời, ôm bả vai của nàng trước, rồi với Tác Lạp, "Lời này của ngươi sai rồi," cúi đầu nhìn Diệp Trăn Trăn, thấy gương mặt hồng nhạt của nàng hơi sương lạnh, ánh mắt bén nhọn, tự giác cong khóe miệng, mắt nhìn chăm chú Diệp Trăn Trăn, "Ta vốn là người của ."

      Tác Lạp trong nháy mắt ngây ngốc, hai đại nam nhân... hả?

      phải giống như nàng ta tưởng tượng chứ...

      Trong lúc Tác Lạp từ biểu tình nghi hoặc chuyển sang giật mình rồi đến khiếp sợ rồi nắm chặt cổ tay mất mát..., Kỷ Vô Cữu nắm tay Diệp Trăn Trăn, xoay người rời .

      Suốt đường Diệp Trăn Trăn vẫn cúi đầu trầm mặc . Kỷ Vô Cữu phát mình rất phúc hậu, Diệp Trăn Trăn càng tức giận vì chuyện này, hình như càng... vui vẻ?

      Kỳ , tâm tình Diệp Trăn Trăn tốt, cũng chỉ vì việc này. Ngày mai họ phải trở về kinh thành, trở về cũng có nghĩa là Kỷ Vô Cữu lại có rất nhiều nữ nhân, vậy và nàng... Diệp Trăn Trăn vừa nghĩ đến việc Kỷ Vô Cữu thân mật với nữ nhân khác, cả người đều thoải mái. Nếu có thể, nàng hi vọng bọn họ vĩnh viễn phải trở về.

      Nhưng điều này là thể, là Hoàng đế, bên cạnh có khả năng chỉ có nữ nhân. Ba nghìn bình nước chỉ uống bình, có thể đúng với bất kỳ nam nhân nào dưới gầm trời này, duy chỉ thích hợp với Kỷ Vô Cữu .

      Làm sao đây?

      Diệp Trăn Trăn biết. Muốn Kỷ Vô Cữu sủng hạnh nữ nhân khác là thực tế, nhưng muốn thân mật với người khác xong lại leo lên giường của nàng, nàng chỉ nghĩ thôi cũng chấp nhận được.

      Hoặc là, để mọi chuyện trở về như ban đầu. Nhưng hình như bây giờ nàng còn chán ghét Kỷ Vô Cữu như trước nữa, bảo nàng cách ngàn dặm, đẩy vào tay nữ nhân khác, nàng làm sao cam lòng đây?

      Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Trăn Trăn càng nghĩ càng phiền muộn. Đúng lúc hôm nay lại thấy Kỷ Vô Cữu và Tác Lạp ở đây dây dưa, hình ảnh này giống như mồi lửa ném vào thùng thuốc súng, đốt lên âu lo mấy hôm nay của nàng.

      Đến khi hai người về tới doanh trại, sắc mặt Diệp Trăn Trăn vẫn hề có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng đen. Kỷ Vô Cữu cho rằng nàng vẫn còn ghen, liền kéo nàng ngồi xuống giường, cười : "Bình giấm chua , sao vẫn còn giận? Ta với Tác Lạp kia, có quan hệ gì."

      Ngươi và nàng ta có quan hệ gì, nhưng nữ nhân có quan hệ với ngươi nhiều lắm. Diệp Trăn Trăn khó chịu nghĩ.

      Kỷ Vô Cữu mềm giọng vừa khuyên nhủ vừa dụ dỗ: " tóm lại, ta là của nàng."

      Ngươi hôm nay là của ta, ngày mai biết là của ai. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Trăn Trăn đột nhiên dâng lên cỗ bi thương. Người nam nhân này, chỉ có hôm nay, mới hoàn toàn thuộc về mình, qua hôm nay, chẳng biết hai người ra sao.

      Kỷ Vô Cữu nâng cằm Diệp Trăn Trăn, cười nhìn nàng: "Nàng muốn ta thế nào ta như thế ấy, chỉ cần đừng giận nữa, được ?"

      Diệp Trăn Trăn túm lấy vạt áo trước ngực , kéo mạnh về phía mình, bị bất ngờ đổ về phía trước, nhất thời khoảng cách của hai người rút lại sát sạt.

      Đầu mày khóe mắt Kỷ Vô Cữu treo lên nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia giống như xuân về hoa nở, lại như tia nắng rực rỡ. nhìn vào đôi mắt Trăn Trăn, giọng thở dài : "Trăn Trăn, nàng muốn làm gì?"

      Diệp Trăn Trăn dùng hành động trả lời . Nàng chủ động hôn lên môi .

      Cảm nhận được làn môi mềm mại ướt át, trái tim Kỷ Vô Cữu ấm áp gần như muốn tan ra. đỡ eo Diệp Trăn Trăn, dẫn dụ nàng kéo sâu nụ hôn này. Môi lưỡi quấn quýt, nụ hôn của Diệp Trăn Trăn có chút vội vã. Nàng dường như hài lòng với cách ngửa cổ hôn từ dưới lên, dần dần quỳ gối lên giường, nâng mặt Kỷ Vô Cữu, cúi đầu nghiêm túc mà bức thiết hôn lên.

      Kỷ Vô Cữu ngửa đầu thừa nhận nụ hôn của Diệp Trăn Trăn. Trăn Trăn của muốn . Ý nghĩ này khiến trái tim Kỷ Vô Cữu đập nhanh hơn, máu huyết càng nóng lên.

      Diệp Trăn Trăn hôn rồi hôn, dần dời môi, lướt qua mặt đến sau tai. Nàng học cách hôn nàng, ngậm vành tai , khẽ cắn rồi vờn liếm, Kỷ Vô Cữu hơi mở miệng, thở dồn dập, con ngươi đen ám sớm hóa thành đầm xuân, tràn lên ánh nước sáng ngời dịu dàng. ra được hôn lên tai là cảm giác như thế, như là có chiếc lông vũ nhàng trêu chọc, cảm giác tê dại ngứa ngáy từ vành tai lan xuống hai má, trượt xuống cổ chạy thẳng vào sâu trong lồng ngực, ngừng lượn lờ quấn lấy trái tim, khoan khoái nên lời, rồi lại khát vọng nên lời.

      "Trăn Trăn..." Kỷ Vô Cữu nhè ôm đầu Diệp Trăn Trăn, thúc giục nàng.

      Diệp Trăn Trăn đại khái là nghe hiểu. Nàng buông tha tai , môi dọc theo cổ trượt xuống dưới, dừng ở trước cổ , lưỡi thơm lượn vòng, dùng sức hút liếm vòng quanh hầu kết của .

      Trái tim Kỷ Vô Cữu suýt nữa vọt khỏi cổ họng. thoải mái mà híp mắt, hàng mày tuấn ngày thường lúc này buông xuống, tựa như tín đồ thành kính trước Phật. thoải mái đến mức đầu lưỡi đều phát run, nhưng cũng khát vọng đến mức cổ họng sắp bốc hỏa. thở gấp càng ngày càng dữ dội, càng ngừng thầm gọi: "Trăn Trăn, Trăn Trăn..."

      Môi Diệp Trăn Trăn lại tiếp tục dời xuống, dừng ở xương đòn của . Hình dáng xương đòn của loại đẹp đẽ hài hòa nên lời, Diệp Trăn Trăn cực kỳ thích. Lúc này ngậm lấy xương đòn của nhàng gặm cắn, lưu luyến chịu rời .

      Kỷ Vô Cữu bên thở dốc hưởng thụ những chuyện này, bên cởi y phục của hai người, bỏ áo ngoài. Kỷ Vô Cữu hơi ngưỡng về sau, nằm xuống giường, lôi kéo Diệp Trăn Trăn phủ lên người : "Trăn Trăn, qua đây..."

      Diệp Trăn Trăn liền buông xương đòn của ra. Tay nàng chậm rãi vờn lên ngực , thỉnh thoảng nặng ấn cái, hoặc là khẽ xoa nắn hai viên đậu đỏ của , chơi đùa đến là vui vẻ.

      Kỷ Vô Cữu bị nàng giày vò sắp điên rồi: "Trăn Trăn, nàng hôn lên , hôn nó..."

      Diệp Trăn Trăn vô cùng nghe lời cúi đầu, nhàng hôn lên viên đậu đỏ, nhận ra hình như nó có chút biến hóa, nàng lại ngậm nó, hút vài cái, rồi dùng đầu lưỡi liếm đùa.

      "!!!" Kỷ Vô Cữu thở gấp còn kèm theo thanh run rẩy.

      Trăn Trăn của , Trăn Trăn của giường lại có thể nghiệt như thế. có thể xác định chính mình chưa từng dạy nàng những thứ này. Mấy ngày nay đối với chuyện giường, phần lớn là chủ động, nàng nhiều nhất là hưởng thụ, lại ngờ rằng, khi nàng chủ động, chỉ khiêu khích vài cái, có thể giày vò nam nhân đến dục tiên dục tử, quả nhiên là... thiên phú dị bẩm...

      ra Diệp Trăn Trăn hề nghĩ tới cái gì mà khiêu khích với khiêu khích. Chỉ là nàng muốn hôn khắp mọi chỗ người Kỷ Vô Cữu, người này, là của nàng, ít nhất tối nay, là thuộc về nàng.

      Kế đó, Diệp Trăn Trăn lại từng bước từng bước thực ý nghĩ của nàng. Nàng hôn bờ vai , hôn tấm lưng , hôn đôi chân thẳng tắp thon dài của , hôn vòng eo dẻo dai mạnh mẽ của , hôn lên cơ bụng rắn chắc kiện mỹ của ...

      Kỷ Vô Cữu bị nàng khiêu khích đến mức □ sớm dựng đứng cứng rắn, trướng đau đến muốn nổ tung, nhưng nàng vẫn nhất quyết tránh né địa phương kia, vuốt ve hôn lên mỗi tấc da thịt người .

      "Trăn Trăn," Giọng Kỷ Vô Cữu trầm khàn trộn lẫn tầng cảm xúc nhộn nhạo: "Trăn Trăn, nàng ngồi lên được ."

      Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn : "Chàng là của ta."

      "Được, ta là của nàng," Kỷ Vô Cữu ngửa đầu thở gấp, tựa như người cá khát nước, rũ mi buông mắt nhìn nàng, giọng mê hoặc dụ dỗ lại mang theo tia cầu xin: "Ta là của nàng, thế nên nàng ngồi lên , đem nó ăn vào được ?"

      Diệp Trăn Trăn gật gật đầu. Nàng bước qua quỳ người , đỡ lấy vật thô cứng nóng bỏng kia đưa vào trong thân thể mình. Vì là lần đầu tiên làm vậy, có kinh nghiệm, thử vài lần mới thuận lợi, rốt cuộc thân thể hai người cũng kháp chặt với nhau.

      Hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Kỷ Vô Cữu chớp mắt nhìn hai người hợp làm , sảng khoái thân thể và cảm giác thỏa mãn đầy ắp trong lòng đan xen với nhau, khiến gần như muốn điên cuồng. Trăn Trăn lúc này, xinh đẹp, nhiệt tình, quyến rũ, động lòng người, nữ nhân như vậy, là của , chỉ thuộc về mình ...

      "Trăn Trăn, cử động." Kỷ Vô Cữu đỡ eo Diệp Trăn Trăn, vừa xoa dịu vừa dụ dỗ .

      Diệp Trăn Trăn sớm bị cảm giác khoái hoạt tràn đầy trong cơ thể khiến cho mơ màng, nghe thế, liền chuyển động lung tung. Kỷ Vô Cữu bên trầm thấp dẫn dắt nàng, bên thẳng lưng phối hợp với nàng, trong phòng bỗng chốc vang lên thanh * làm người ta mặt đỏ tim đập.

      ***​

      Sớm hôm sau, Kỷ Vô Cữu tỉnh lại trước, thỏa mãn nhìn người trong lòng say ngủ. nhớ lại đêm hương diễm hôm qua, ngực lại ỉ nóng lên. Đêm qua Diệp Trăn Trăn nhiệt tình tả xiết, hệt như tinh ăn thịt người, quấn quýt lấy hết lần này đến lần khác, sau đó nàng còn hé ra hàm răng trắng sữa, cắn khắp nơi người , cắn xong rồi, rất thỏa mãn nhìn những dấu răng kia.

      Mãi đến khi nàng mệt đến nhấc nổi đầu ngón tay, toàn thân đầm đìa mồ hôi thơm, giống như vừa bước ra từ trong nước, hai người mới dừng lại. Kỷ Vô Cữu phải chưa từng thấy nữ nhân ghen tuông, nhưng mà ghen tuông vừa dễ thương vừa ngon miệng như thế, đây là lần đầu tiên được thấy.

      nâng lên vài sợi tóc đen mướt của Diệp Trăn Trăn, nâng niu ngắm nghía trong tay, cúi đầu nhìn nét mặt say ngủ của nàng, hiểu sao, lại nhớ tới câu thơ "Phu thê cùng kết tóc, ân ái mãi cả đời".

      Nhớ lại, là phu thê, nhưng ngày đại hôn đó hình như bọn họ vẫn chưa kết tóc?

      Nghĩ tới đây, Kỷ Vô Cữu cầm luồng tóc mình, muốn cùng với tóc Diệp Trăn Trăn thắt thành đồng tâm kết.

      Thân là hoàng đế, Kỷ Vỗ Cữu biết rất nhiều kỹ năng, nhưng trong đó tuyệt có thắt đồng tâm kết. Thứ này chỉ mới nghe qua chứ chưa từng thấy qua, vốn tưởng cũng đơn giản, nhưng thắt tới thắt lui lại càng làm càng hư. Giày vò đến cuối cùng, kết cũng thắt xong, nhưng nhìn sao cũng giống đồng tâm kết. Tóc hai người đều rất dài, Kỷ Vô Cữu túm tới quấn quậy cả nửa ngày, bây giờ nhìn lại, thứ trong tay sao giống như củ khoai tây lớn bị nướng cháy đen vậy.

      Lúc này, Diệp Trăn Trăn đột nhiên thoải mái ngâm tiếng.

      Kỷ Vô Cữu vỗ nhè lên lưng nàng, tiện thể cúi đầu hôn lên môi nàng chút.

      Diệp Trăn Trăn giống như người đẹp ngủ trong rừng, bị hôn tỉnh. Nàng mở mắt ra câu đầu tiên là, "Đói quá." Hôm qua hai người vừa về lăn lên giường, sau cũng bỏ bữa tối, cả đêm tiêu hao quá nhiều tinh lực, giờ dạ dày đều trống rỗng.

      Kỷ Vô Cữu áp trán mình lên trán nàng, nhìn vào mắt nàng, cười : "Đói? Tối qua còn chưa cho nàng ăn no sao?"

      Diệp Trăn Trăn tiếp lời trêu ghẹo của , ngồi dậy muốn mặc quần áo. Nhưng mới nhấc người dậy, da đầu đột nhiên truyền đến trận kéo đau. Vì hai người lôi kéo, cái kết mới rồi Kỷ Vô Cữu thắt, lúc này càng siết chặt hơn, khoai tây cũng cuộn lại bớt.

      Diệp Trăn Trăn: "???" Ai có thể cho nàng biết chuyện gì đây ?

      Kỷ Vô Cữu giải thích cho nàng, vùi đầu giải mở cái kết kỳ diệu kia.

      Đáng tiếc thắt dễ nhưng mở khó, kết vốn thắt loạn, mới rồi còn lôi kéo, lại càng rối nùi, nên lúc này gỡ ra cực kỳ vất vả. Kỷ Vô Cữu mày mò nửa ngày cũng xong, sau đó Diệp Trăn Trăn cũng gia nhập chiến đấu, hai người đều khéo tay, đối với chuyện này rất ư vụng về luống cuống.

      Kỷ Vô Cữu: "..."

      Diệp Trăn Trăn: "..."

      Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Vương Hữu Tài: "Ngô Tướng quân? Ngô Tướng quân ngài thức chưa?" tại Vương Hữu Tài có kinh nghiệm, buổi sáng khi muốn hầu hạ Đế Hậu rời giường, nhất định phải ở ngoài kêu hai tiếng xác nhận trước mới được.

      Kỷ Vô Cữu giúp Diệp Trăn Trăn mặc quần áo xong, kêu Vương Hữu Tài tiến vào.

      Lúc Vương Hữu Tài vào, thấy Hoàng hậu nương nương mặc quần áo xong xuôi, còn Hoàng thượng mặc áo ngoài, lộ ra lồng ngực rộng lớn, đó còn che kín dấu răng.

      Răng Hoàng hậu nương nương tốt , Vương Hữu Tài thầm khen.

      Vương Hữu Tài tưởng Hoàng thượng gọi vào để hầu hạ người mặc quần áo rời giường, lại nghĩ rằng, Hoàng thượng giơ ra cục đen thui đến trước mặt : "Tháo nó ra."

      Vương Hữu Tài: "..." Đây là cái thứ gì vậy!

      phải là muốn thắt đồng tâm kết chứ? Tới giờ nô tài ta cũng chưa từng thấy cái đồng tâm kết khủng khiếp thế này đâu...

      Vương Hữu Tài kiềm chế cảm giác muốn cười phá lên, nghiêm mặt giúp hai người tháo gỡ đồng tâm kết thần kỳ này. Sau khi gỡ xong, chờ Kỷ Vô Cữu sai bảo, quay đầu chạy biến ra ngoài.

      Vừa ra khỏi cửa doanh trại, Vương Hữu Tài liền cười sằng sặc, vừa cười vừa chạy, vừa chạy vừa khoa tay múa chân, giống hệt như điên khùng mất trí.

      Lục Ly đúng lúc ngang qua cửa doanh trại, thấy Vương Hữu Tài như vậy, bị dọa cho hết hồn. tò mò muốn chết, lát sau, thấy Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn cùng nhau ra, Lục Ly nhịn nửa ngày, cuối cùng hỏi Kỷ Vô Cữu: "Hoàng thượng, sao Vương tổng quản lại mừng rỡ như thế?"

      "Ta làm sao biết," Kỷ Vô Cữu biến sắc đáp: "Có thể là ngọc hành sống lại*."

      (*ngọc hành sống lại: ý là cái mất của thái giám trở lại).

      Lục Ly: "..."

      Vương Hữu Tài vừa vội quay về: "..."
      garubi29498, cá cơm, inbeibe30 others thích bài này.

    5. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 64: Hồi cung…

      Hoàng thượng ngự giá thân chinh, đại thắng trở về. Diệp Tu Danh dẫn văn võ bá quan đứng ngoài Vĩnh Định Môn nghênh đón ba quân khải hoàn. Kỷ Vô Cữu thay xong Kim Long Giáp lấp lánh chói lòa, cưỡi lưng tuấn mã trắng tuyết chút tạp sắc, trưng ra gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị cho vạn dân chiêm ngưỡng. Diệp Trăn Trăn tiện lộ diện, chỉ mặc quân giáp bình thường nhất, xen lẫn trong quân đoàn phía sau .

      Lần ngự giá thân chinh này khiến uy danh của Kỷ Vô Cữu tăng vọt, gần như toàn bộ dân chúng kinh thành đều chạy tới vây xem, dọc đường từ Vĩnh Định Môn đến hoàng cung chật ních người, nhiều người có chỗ đứng, nhao nhao leo lên tường và mái nhà, chỉ để được thấy phong thái của Hoàng thượng. Vốn Diệp Tu Danh còn lo lắng cho an toàn của Kỷ Vô Cữu, muốn hạ lệnh ngăn cản dân chúng tụ tập, nhưng Phương Tú Thanh lại thấy đây là tấm lòng kính của bách tính, nên cấm đoán. Hiếm có khi Diệp Tu Danh lại nghe theo ký kiến của ông ta, vì thế ra lệnh gia tăng thị vệ bảo hộ Hoàng thượng.

      Kỷ Vô Cữu đến đâu, cần ai dẫn đầu, dân chúng đều tự phát tự giác quỳ rạp xuống đất hô to vạn tuế.

      Nhiều người như vậy, cũng thể chạy về quá nhanh, đành phải ghìm ngựa, thả chậm tốc độ , cả đoạn đường về cung đều chậm rì rì.

      Về đến hoàng cung, trước tiên Kỷ Vô Cữu dẫn Diệp Trăn Trăn vấn an Thái hậu, sau đó đến Dưỡng Tâm Điện, tiếp đãi các đại thần Nội Các.

      Hai bên quân thần tâng bốc nhau phen, bên "Hoàng thượng thánh minh uy dũng, dụng binh như thần, là tấm gương cho binh sĩ, là phúc của Đại Tề ta", bên lại "Mấy ngày nay Trẫm vắng chư vị ái khanh cúc cung tận tụy vất vả lao khổ là tay chân của Trẫm".

      Người nào người nấy mặt đổi sắc linh tinh nhưng lời vô nghĩa, cuối cùng cũng đến chính . Chính có rất nhiều, mấy ngày Kỷ Vô Cữu vắng mặt, Nội Các đều xử lý những chuyện chính lớn rất ổn thỏa.

      Chỉ có chuyện, những người khác ngay cả mở lời cũng dám, Diệp Tu Danh cũng , chẳng qua tầm mắt thỉnh thoảng quét qua Phương Tú Thanh.

      Chuyện Thái hậu hành ngu ngốc, thân phận Diệp Tu Danh nhạy cảm, tiện đề cập tới, những người khác cũng dám trước mặt Hoàng Đế tố cáo mẹ ruột . Chỉ có Phương Tú Thanh, ông ta là người đứng thứ hai ở Nội Các, ai cũng biết ông ta có quan hệ mật thiết với Hoàng đế, người khác khó dám , nhưng là ông ta lại đỡ lăn tăn hơn.

      ra Phương Tú Thanh cũng muốn chuyện này với Kỷ Vô Cữu. Vốn dĩ, trong hậu cung, Thái hậu khá quan tâm đến Hiền phi, muốn lật đổ Hoàng hậu, đại khái cần rất nhiều người đồng tâm hiệp lực mới làm được. Sở dĩ vì vậy mà trước đó Phương Tú Thanh cũng thầm có ý muốn dựa vào Thái hậu. Nhưng tại xảy ra chuyện như vậy, ông ta phát vị Thái hậu này ngoài mạnh trong yếu, bề ngoài có vẻ sáng suốt, bản chất lại quá hồ đồ, để con ông ta theo bà, khéo còn bị liên lụy.

      Vì thế Phương Tú Thanh quyết định giữ khoảng cách với Thái hậu, lúc này đối diện với Kỷ Vô Cữu cũng do dự nữa, chuyện gì nên nên cũng đều ra.

      Sau khi Kỷ Vô Cữu nghe xong, cũng có biểu cảm gì, cho các vị đại thần về trước.

      biểu cảm chính là biểu cảm lớn nhất, mọi người là người thông minh, đều ngầm hiểu mà cần , nghĩ mấy ngày nay nên tránh người nào chuyện nào.

      Bên này Kỷ Vô Cữu thoải mái, bên kia Diệp Trăn Trăn càng thoải mái. Nàng và Kỷ Vô Cữu chân trước vừa , chân sau Thái hậu đón Hiền phi về, chỉ đón về, còn để mình nàng ta tạm xử lý chuyện lục cung, chỉ để nàng ta tạm xử lí chuyện lục cung, còn để nàng ta thay Hoàng hậu làm lễ Tiên Tằm!

      Xưa nay Hoàng đế Tế Thiên, Hoàng hậu Tiên Tằm, đây vĩnh viễn là quy cũ thể thay đổi. Nếu như hậu vị để trống, hoặc là Hoàng hậu bất tiện, lễ Tiên Tằm năm đó có thể làm, chứ chưa từng nghe có phi tử nào dẫn theo mệnh phụ mở màn hái dâu cho tằm ăn, ai thấy Vương gia Tế Thiên thay Hoàng đế chưa?

      Vượt quá chức phận, loạn Tử đoạt Chu, Thái hậu này, càng ngày càng biết điều.

      Lại còn Hiền phi, biết có phải ở bên Thái hậu lâu quá mà đầu óc cũng hỏng theo , loại chuyện dễ bị ăn chửi thế này mà nàng ta vẫn dám làm. Nếu năm nay tơ tằm thu hoạch tốt làm gì, nhưng nếu tốt, Hiền phi nàng ta cứ chờ xem, biết có bao nhiêu người đổ lỗi cho chuyện này đâu. Lại , cha nàng ta đứng thứ hai trong Nội Các, tiếng tăm cũng tệ, giờ lại dạy ra con biết dưới biết tiến lui tri thư lễ nghi gì cũng biết như thế, hiểu bị đám phần tử trí thức kia đặt điều thế nào nhỉ.

      Nghĩ đến đây, Diệp Trăn Trăn cũng tức giận, chỉ có vui sướng khi người gặp họa.

      thể , dù cho đầu óc Diệp Trăn Trăn khôn khéo như Hiền phi, hành xử cũng thận trọng vững vàng bằng nàng ta, nhưng ở phương diện tầm nhìn với đại cục, Hiền phi hoàn toàn bằng nàng.

      Ngày đó sau khi Hiền phi về cung, cảm thấy uy danh của mình giảm mạnh rệt, cực kỳ dễ chịu. Thái hậu cho nàng ta thay Diệp Trăn Trăn làm lễ Tiên Tằm, lòng nàng ta lấp đầy ý nghĩ rằng, đây chính là thời cơ tốt để nàng ta xác lập lại uy tín lần nữa, cũng có thể mở rộng lực ảnh hưởng của nữ nhân Phương gia với các mệnh phụ. Vì thế hề do dự lập tức đồng ý. Khi Phương Tú Thanh nghe thấy việc này, cảm thấy cực kỳ ổn, nhưng việc định, ông ta cũng thể làm gì, chỉ lén cho người truyền lời vào hoàng cung, đại ý nhắc nhở Hiền phi nên giữ khoảng cách với Thái hậu.

      Hiền phi cho là cha nàng ta nghĩ nhiều, hăm hăm hở hở làm lễ Tiên Tằm. Qua vài ngày, bắt đầu có người chỉ trích Hiền phi làm việc này danh bất chính ngôn bất thuận. Nhóm nam nhân tiện nhiếc móc nữ nhân, chẳng thể làm gì khác hơn là mắng cha của nàng ta. Phương Tú Thanh phải chịu đựng áp lực cực lớn, lại cho người chuyển lời vào cung, Hiền phi nhất định phải tránh xa Thái hậu chút.

      Sau khi Thái hậu làm ra kiện ngu ngốc kia, Hiền phi cũng nhìn ra trí tuệ bà ta có hạn. Chẳng qua Hiền phi người này lại tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng dù Thái Hậu có đần độn, nhưng nếu dùng để đối phó với Diệp Trăn Trăn, cũng rất tiện lợi. Chỉ cần nàng ta hành cẩn thận, để người khác nắm được nhược điểm, phải được rồi sao. Bởi vậy nàng ta cũng nghe theo lời phụ thân mình.

      Lại bên này, Kỷ Vô Cữu vẫn ở Dưỡng Tâm Điện mãi đến khi trời tối, xem qua chuyện triều chính gần đây lần, thấy đúng là vụ lớn đều được Nội Các xử lí gọn gàng ngăn nắp, cuối cùng tâm tình cũng thoải mái.

      Phùng Hữu Đức tiến vào hỏi Kỷ Vô Cữu có muốn cho người mang cơm lên , Kỷ Vô Cữu thả sổ con trong tay xuống, " cần, Khôn Ninh Cung," đứng lên, vươn tay hơi duỗi thân, suy nghĩ chút, rồi với Phùng Hững Đức, "Thôi khỏi, qua xem Hiền phi trước ."

      Kỷ Vô Cữu biết chuyện Hiền phi được Thái hậu đón về, còn biết nàng ta làm ra chuyện gì, mặc dù tương đối hài lòng với nàng ta, nhưng vẫn định cho nàng ta thêm cơ hội, vì gì khác, chỉ vì cha nàng ta. Muốn chỉnh đốn hậu phi, Kỷ Vô Cữu ít khi hao tổn sức lực, nhưng Phương Tú Thanh là người hiếm có. Người này có tài hoa, có uy danh, kiêu căng nóng nảy, đầu óc sáng suốt, đối nhân xử thế khôn khéo biết co giãn, như Diệp Tu Danh cứng đầu ương ngạnh. Ông ta dù thỉnh thoảng cũng mưu lợi riêng, nhưng thực trung thành với Hoàng đế.

      người như vậy, nhất định được sử sách lưu danh hiền thần. Cho nên, đối với Hiền phi, Kỷ Vô Cữu lòng muốn nặng tay, khiến tâm trung thần lạnh lẽo.

      Hiền phi cho rằng hôm nay Kỷ Vô Cữu trở về, rất có thể đến chỗ nàng ta, tục ngữ , tiểu biệt thắng tân hôn mà. Hai người mấy tháng nay gặp, mà và Diệp Trăn Trăn ngày nào cũng ở cùng nhau, đương nhiên thấy chán.

      Vậy nên nàng ta trang điểm tỉ mỉ, buổi tối Nguyệt Cung mới vừa bưng cơm lên, Kỷ Vô Cữu đến, thế là vui vui vẻ vẻ ăn cơm. Hiền phi nghĩ, Hoàng thượng còn chưa dùng bữa tới Nguyệt Cung, xem ra là muốn nàng ta, cho nên nàng ta càng phấn chấn, mặt lộ ra vài phần nhộn nhạo.

      Chỉ có điều trước khi thị tẩm, Hiền phi vẫn còn việc phải làm.

      "Ái phi thế này là sao?" Kỷ Vô Cữu giả bộ ngạc nhiên nhìn Hiền phi quỳ đất.

      Khi Hiền phi ngẩng đầu lên, vành mắt hồng, lệ nóng long lanh trong mắt, "Thần thiếp có tội, xin Hoàng thượng trách phạt."

      Kỷ Vô Cữu đặt để chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt : "Nàng có tội gì?" Tuy rằng vậy, nhưng cũng bảo nàng ta đứng lên.

      Hiền phi liền biết lần này mình quỳ đúng rồi. mặt lại ra nét ửng đỏ hổ thẹn, đáp, "Trong lúc Hoàng hậu nương nương rời cung, Thái hậu nương nương cầu thần thiếp chủ trì lễ Tiên Tằm, thần thiếp nhất thời hồ đồ, lại làm theo. Thần thiếp quá giới hạn như thế, quả là thất lễ, kính xin Hoàng thượng giáng tội!"

      Ba câu hai chữ, tuy chỉ ra là Thái hậu cầu nàng ta, nhưng cũng đùn đẩy trách nhiệm. Kỷ Vô Cữu tuy vẫn là thần sắc bình tĩnh như cũ, nhưng Hiền phi lại có thể cảm giác được tâm tình của rất tốt, vậy nên cũng khẽ thở phào hơi.

      Kỷ Vô Cữu trầm mặc hồi, thấy Hiền phi quỳ mệt mỏi, người cũng tự nhiên vặn vẹo, mới lên tiếng: "Nàng đứng lên trước ."

      "Thần thiếp tội thể tha thứ, nếu Hoàng thượng phạt thần thiếp, thần thiếp đứng dậy."

      "Nàng muốn Trẫm phạt nàng thế nào?" Tròng mắt Kỷ Vô Cữu khẽ động, nửa cười nửa nhìn nàng ta.

      Nét mặt Hiền phi càng đỏ rực, cúi đầu .

      Kỷ Vô Cữu khẽ nghiêng về phía trước chút, vươn tay kéo nàng ta lên.

      Hiền phi được Kỷ Vô Cữu nâng, từ từ đứng lên. Có lẽ là quỳ lâu, đầu gối mềm nhũn, ngờ lại ngã, cũng may được Kỷ Vô Cữu đỡ.

      Hiền phi ngồi trong lòng Kỷ Vô Cữu, vùi đầu dám nhìn .

      Kỹ Vô Cữu hơi nhíu mày. Mỹ nhân trong ngực, nếu chút động tâm, vậy phải nam nhân. Nhưng khi vừa nghĩ tới bình giấm chua Diệp Trăn Trăn, lại cảm thấy buồn cười, nếu như hôm nay mình cùng Hiền phi thân thiết lần, hôm khác biết phải tốn bao nhiêu công sức mới lại có thể lên giường của nàng. rất thích nhìn Diệp Trăn Trăn ghen, nhưng mà việc gì cũng phải chừng mực, hăng quá hóa hư.

      Vừa nghĩ đến Diệp Trăn Trăn, giữa hai hàng lông mày Kỷ Vô Cữu tự giác lộ ra vài nét dịu dàng.

      Hiền phi thấy Kỷ Vô Cữu mãi có động tác gì, liền ngẩng đầu nhìn , vừa thấy ánh mắt mềm mại như nước mùa xuân, đầu óc nàng ta nóng lên, thăm dò đến gần muốn chủ động hôn .

      Nhưng Kỷ Vô Cữu dường như bị hành động này của nàng ta dọa sợ, đột nhiên buông tay ra, vội vã đứng lên.

      Hiền phi: "..." cứ ném mình xuống đất như vậy ư?

      "Người ngươi là vượt quyền Hoàng hậu, nếu phạt, đương nhiên cũng phải do nàng phạt. Ngày mai tự đến nhận tội với nàng ." Kỷ Vô Cữu xong câu này, chờ Hiền phi phản ứng, vội vàng rời .

      Hiền phi kinh ngạc, lại vừa thẹn vừa giận, còn mơ hồ có chút sợ hãi. Nữ nhân Diệp Trăn Trăn kia cả bụng toàn là chủ ý xấu xa, nếu để nàng ta phạt...

      ***​

      Kỷ Vô Cữu ra khỏi Nguyệt Cung, liền tới Khôn Ninh Cung, ở ngoài điện ngăn thông báo, còn mình vô sỉ đứng ngoài cửa sổ nghe lén động tĩnh bên trong.

      Diệp Trăn Trăn chơi đùa với con sáo biết . Chim sáo là Tố Phong đem về, tốn ít tiền, vì nghĩ khi Hoàng hậu nương nương về chắc chắn thích, nên vẫn luôn nuôi ở Khôn Ninh Cung.

      Đại khái chim sáo là loại chim học vẹt giỏi nhất trong tất cả các loài chim, thơ Đường có câu: "Tai thính tâm tuệ lưỡi khóe, tiếng chim tiếng người đều tinh thông", chính là về loài chim này.

      Diệp Trăn Trăn: ", Chân Uy Mãnh.'

      Sáo: " xinh đẹp*."

      (* xinh đẹp: Tiếng Hán là "chân phiêu lượng", "chân" này nghĩa là "rất"; đồng khác nghĩa với "chân" - chỉ họ tên người trong "Chân Uy Mãnh").

      Diệp Trăn Trăn: "Hoàng hậu nương nương Chân Uy Mãnh."

      Sáo: "Hoàng hậu nương nương xinh đẹp."

      Diệp Trăn Trăn: "Chim ngốc."

      Sáo: "Ngươi mới ngốc."

      Diệp Trăn Trăn: "Ăn bồ đào nhổ vỏ bồ đào, ăn bồ đào cũng nhổ vỏ bồ đào."

      Sáo: "..."

      Diệp Trăn Trăn: "Hồng phượng hoàng, phấn phượng hoàng, hồng phấn phượng hoàng phấn hồng phượng hoàng."

      Sáo: "..."

      Diệp Trăn Trăn: "Chim ngốc."

      Chim sáo: "..."

      Ngoài cửa sổ Kỷ Vô Cữu nghe xong vạch đen đầy đầu, dạy chim sáo mấy câu vè đọc nhịu, quá là phúc hậu, mệt nàng còn nghĩ ra.

      Chim sáo bên trong dường như bị chọc giận, dứt khoát nghểnh cổ, gào lên: "Hoàng thượng giá lâm ——!"

      Diệp Trăn Trăn cười nhạo : " đến đâu!"

      Những lời này khiến tim Kỷ Vô Cữu đột nhiên nhảy mạnh, có loại cảm giác mờ mịt nên lời vấn vít quanh ngực . hô lớn : "Ai Trẫm đến?" xong, vào phòng ấm.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :