1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Dương Ấm Áp - Giảo Xuân Bính (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Trời ơi, sao giờ tui mới biết đến truyện này. :yoyo44:. Hay dã man luôn, t bị bấn loạn nam chính quá xá. :ex10::ex10::ex10:. Thank nàng nhiều :038::038::038:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    2. vivi yoshi

      vivi yoshi Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      26
      Quả nhiên sau khi khai trai luôn nhớ đến thịt:))) đàng hoàng đề cập, hứa hẹn đủ tư thế:v
      Rồi kết bằng câu thách thức làm ce mong chờ c Giản về nhanh lên:))
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    3. nhung_rose

      nhung_rose New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      14
      Bây giờ mặt dày rồi, có thể đứng trước mặt m.ng đọc chương có độ Hot cao mà mặt ko đỏ, nhớ thời mới đọc truyện sắc mình chỉ dám đọc trong bóng đêm mịt mờ, tắt hết đèn và cả nhà ngủ hết rồi thôi!! Thú vui của mình vẫn như cũ, đọc comment của m.ng rồi like dạo! Comment hay ngang tình tiết truyện luôn!!:yoyo52: :yoyo45: Lót dép ngồi hóng tiếp!!:yoyo14:
      Last edited: 6/7/17

    4. Quynhquang82

      Quynhquang82 New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      Hôm nay hok được gặp Nhiên ca và chị Giản hả cả nhà, hay là mình trông chờ quá nên tưởng hnay là thứ 4.. ☺️☺️

    5. RVNT0105

      RVNT0105 Well-Known Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      4,172
      Chương 23

      Edit: TryHọa
      Beta: Hằng Lê
      --------------


      Qua vài giây, Giản Tích gửi đến icon.

      Là icon bị sét đánh cho đen mặt.

      Hạ Nhiên nở nụ cười, gửi tin lại: "Ngủ ."

      Lâm Gia bên cạnh có chút ngây người, mắt chớp chớp, " Nhiên, là bác sĩ Giản à?”

      " Ừ." Hạ Nhiên đem di động đặt bàn, "Lần sau gặp mặt phải gọi ấy là chị dâu."

      "Em gọi đâu, gọi chị nghe trẻ hơn," Lâm Gia cười hi : "Chuyện khi nào thế, có thấy có động tĩnh gì đâu ta."

      " ấy để ý lâu rồi, nhưng đây phải suy nghĩ cẩn thận rồi mới đồng ý thời gian gần đây thôi." Hạ Nhiên vô cùng tự tin, lấy ra điếu thuốc, Lâm Gia nhanh tay châm lửa đốt cho , " Nhiên, em cảm thấy bác sĩ Giản đặc biệt tốt."

      " nhảm, bằng mày như thế nào lại ấy đến chết được thế." Hạ Nhiên búng tàn thuốc cái, cầm băng vải tay quấn chặt chút, đột nhiên : "Cách mưu sinh như bây giờ cũng nên kết thúc rồi, tính đổi công việc khác kiếm tiền."

      Lâm Gia thể tin, ", đòi nợ nữa à?"

      " đòi nữa."

      "Vì sao?" Lâm Gia thể lý giải, "Thanh danh của trong giới này rất có tiếng, đâu sợ có mối làm ăn?”

      Hạ Nhiên lên tiếng.

      "Tuy rằng vất vả, nhưng tốt xấu gì vẫn kiếm được kha khá tiền hơn nữa kinh nghiệm lại phong phú, cũng tính quá nguy hiểm."

      " nguy hiểm?" Hạ Nhiên ngước mắt, liếc nhìn cánh tay bị thương của mình, "Hôm nay chậm giây thôi, cây đao này liền tạo lỗ thủng xinh xắn người cậu rồi đấy."

      Lúc này đến phiên Lâm Gia trầm mặc, hồi lâu, mới hỏi: " phải là vì bác sĩ Giản đấy chứ?”

      Hơi khói bốc lên, làn khói mỏng manh tỏa khắp trung, giờ phút này trở thành động tĩnh duy nhất.

      Ngón tay Hạ Nhiên cầm đầu lọc điếu thuốc, xoay hai vòng, rốt cục thừa nhận: " ấy có công việc đàng hoàng, tiếp xúc mọi người đều là những người đàng hoàng, chúng ta thu nợ tuy rằng cũng có thể cơm no áo ấm, nhưng ra vẫn là khiến người khác chê cười. muốn sống trọn đời với chị dâu cậu, làm cho người phụ nữ của mình xấu hổ, mình đâu xứng làm đàn ông."

      Lâm Gia cúi đầu, hốc mắt đều có chút đỏ.

      Hạ Nhiên liếc cái, giọng, "Cậu đừng nghĩ nhiều, cuộc sống vốn khốn nạn như thế đấy, có thể sống khỏe mạnh, chính là bản lĩnh."

      Trong mắt Lâm Gia có nước mắt, "Kỳ em cũng từng nghĩ đến, rất nhiều người đều xem thường em, hai năm nay bán mạng mới kiếm được tiền, nhưng ở trong mắt người ta, em vẫn còn là tên côn đồ."

      "Côn đồ sao? Cậu nuôi sống cái nhà này, có gì mà mất mặt?" Hạ Nhiên vỗ vai cái, "Phấn chấn lên! Nước mắt còn nhiều hơn đàn bà nữa."

      "Em cũng muốn, nhưng em còn cách nào khác." Lâm Gia lấy mu bàn tay quệt lên mặt, nước mắt nước mũi dính đầy tay, "Bệnh của mẹ em tháng phải xạ trị sáu bảy ngàn, chưa kể còn chuẩn bị cho đứa ra đời."

      chỉ có kiếm tiền, còn phải kiếm nhiều chút.

      Hạ Nhiên thấy ràng, nhưng người sống đời, ai nấy đều có vận mạng khác nhau, an ủi cùng khuyên giải đều là vô nghĩa.

      Hai tay khoát lên vai Lâm Gia, miệng vết thương đau đến kêu gào cũng buông ra.

      "Cậu nhớ kỹ cho , nuôi gia đình sống qua ngày là trách nhiệm của đàn ông, ông trời an bài số phận như vậy cho cậu, cậu có quyền trách nó." Hạ Nhiên rất nhưng đầy uy lực, "Về sau có chỗ nào cần trai giúp, trai hết sức, nhất định giúp cậu."

      Lâm Gia ổn định cảm xúc, " Nhiên, nghĩ đổi công việc gì chưa?"

      "Chưa nghĩ ra." Hạ Nhiên : " làm nữa, nhưng những mối làm ăn tay đều cho cậu, mấy mối lão Diêu bên kia giới thiệu, cũng đều chuyển qua cho qua cậu. Cậu nghe khuyên câu, vượt qua thời kỳ khó khăn này, cũng thu tay lại tìm công việc đứng đắn mà làm."

      Lâm Gia gật mạnh đầu hứa hẹn, " Nhiên, nghỉ ngơi , ngày mai em chở đổi thuốc."

      " tắm." ngày gà bay chó sủa, cả người đều mệt mỏi.

      Tay bị thương nên chỉ còn cách nâng tay lên để nó dính nước, đơn giản cọ rửa những nơi khác phen, Hạ Nhiên trở về phòng gọi điện cho Lục Hãn Kiêu.

      "Tôi nhớ cậu đây, Nhiên Nhiên." Lục Hãn Kiêu say lè nhè, vừa tiếp điện thoại liền hăng hái, "Tới chơi ."

      "Ngu ngốc!" Hạ Nhiên đem di động lấy xa chút, trong miệng bật ra, "Cậu yên lặng chút nghe tôi chuyện. “

      bao lâu, thanh của Lục Hãn Kiêu có chút bình thường, ", , ."

      "Tôi hỏi cậu, nhà Giản Tích thế nào?"

      Lục Hãn Kiêu vừa nghe liền biết, "Ba em ấy quản lý vụ, mẹ bán dung dịch tẩy rửa."

      Hạ Nhiên có chút muốn đánh trận, " cho đàng hoàng."

      "Khiết Tê Nhật Hóa, là mẹ em ấy mở."

      "Ặc..." Hạ Nhiên nhịn được, xí nghiệp này rất nổi danh.

      “Cậu nhớ tớ đến vậy à? Úi làng nước ơi, tớ là em với cậu đó, sao cậu là có thể như vậy chứ?” Lục Hãn Kiêu hét toáng lên: "Được rồi, được rồi, tớ chiều cậu lần này thôi đó, phòng 308, em Lục ở sẵn giường chờ đợi Nhiên đó nhoaaaa~~~~”

      Hạ Nhiên đem di động quăng giường, bắt đầu đêm thời gian, đoán chừng bên kia lên cơn điên xong rồi, mới nhặt điện thoại lên lần nữa.

      "Tính cách của mẹ vợ tôi như thế nào?"

      "Mạnh mẽ."

      "Ba vợ?"

      "Quyền lực."

      "Còn cậu em vợ ảnh đế?"

      "Thích đùa."

      "Cậu cảm thấy nhà ấy có thể đồng ý ?"

      "Tôi cảm thấy cậu rất biết xấu hổ." Lục Hãn Kiêu rất ghen tị, "Cái gì ba vợ cậu, rồi mẹ vợ cậu, em tôi đồng ý rồi chắc?"

      Hạ Nhiên cao ngạo cất cao giọng, "Đừng nhảm, có muốn giúp hay ."

      "Tôi dám giúp sao? Cậu cần tớ đến mức đó cơ mà." Lục Hãn Kiêu cười ha hả, "Yên tâm , cũng có dọa người như vậy đâu, nhà em ấy khá thân thiện, mẹ em ấy lúc rảnh rỗi thích nhất là luyện quyền , đừng lo lắng."

      Hạ Nhiên có chút muốn nhảy vào màn hình, rồi đập cho tên kia gãy đôi như cái côn nhị khúc.

      " nữa, cúp đây."

      "Đừng, đừng, đừng, Nhiên Nhiên, tới giúp tôi chắn rượu với." Lục Hãn Kiêu kêu lên.

      "Ngu ngốc, uống đến ngu người luôn ." Hạ Nhiên , "Lần khác tới tìm cậu chuyện chính ."

      Đầu óc Lục Hãn Kiêu còn có chút chập chờn, cầm điện thoại di động nghĩ rằng, "Ngu người và ngu ngốc có điểm khác nhau sao? Mắng người khác còn cần phải dùng đến hai tính từ, Nhiên Nhiên đúng là vẫn hoang dã như trước kia, theo thiệt thòi."

      - - -

      Giản Tích ngồi xuống ở vùng nông thôn rất hẻo lánh, đây là hoạt động cuối cùng của chương trình nhân ái lần này. Khoa phụ sản của bệnh viện Nhất Thị là địa điểm quan trọng nhất trong thành phố, phải chỉ có cái tiếng bên ngoài, mỗi việc làm đều vững chắc và có ý nghĩa.

      Lúc này chỗ ở điều kiện tốt, kiếng cửa sổ cũng có chút sứt mẻ, cả đêm đều bị gió lùa vào. Giản Tích cùng hai y tá ở tạm trong căn nhà, các ấy vừa tốt nghiệp, tuổi còn rất trẻ nên cực kì hoạt bát.

      "Bác sĩ Giản, ban nãy chị gọi điện cho bạn trai sao?"

      Giản Tích ngâm chân, " Đúng, gọi video, tín hiệu tốt."

      "Bác sĩ Giản, bạn trai chị có phải là người lần trước đón chị tan tầm ở cửa bệnh viện ?” Y tá tò mò hỏi.

      "Là lần nào?"

      "Lần lái chiếc Cayenne đó."

      Nghe vậy biết ngay là Lục Bình Nam, Giản Tích : " phải, bạn trai của tôi lái xe."

      Giản Tích đối xử với mọi người luôn thân thiện điềm đạm, làm cao hay ra dáng, nên y tá lớn gan hơn chút, "Bác sĩ Giản, chị và bạn trai chị quen nhau như thế nào vậy?”

      Giản Tích cười, "Điều tra hộ khẩu hả bé."

      Y tá tuổi còn , bất chợt cảm xúc ưu tư: "Em cảm thấy sau khi tốt nghiệp, có rất nhiều chuyện thể làm theo ý mình. Ra trường rồi, ba mẹ em lại cảm thấy em là thiếu nữ lớn tuổi, suốt ngày thúc giục em tìm đối tượng."

      Giản Tích lẳng lặng nghe.

      "Kỳ em cũng muốn tìm bạn trai, nhưng tỉnh thành giống với địa phương của chúng em, có tiền, còn phải xinh đẹp, em có hộ khẩu ở đây, cũng có tiền, vẻ ngoài cũng đẹp, đối tượng coi thường em, mà người đó của em, , nếu ta quá kém cỏi, em cũng hoài nghi mình đủ dũng khí bắt đầu từ con số 0 với ta."

      Giản Tích lau chân, tiếng nước lách tách, vài giọt đung đưa rớt xuống, thanh nhàng: " có gì khác nhau, chỉ là người này đủ thích."

      Y tá , chớp mắt nhìn .

      Giản Tích cười : "Mức độ thích cùng dũng khí là ngang hàng, khi tình cảm của đạt đến độ dày nhất định, mọi thứ phát sinh cách tự nhiên, kể cả việc cam tâm tình nguyện ở bên người đó. cần cố ý, càng cần thuyết phục bản thân mình phải làm gì."

      Y tá cái hiểu cái , "Bác sĩ Giản, chị rất có kinh nghiệm nha.”

      "Tôi cũng từng bị đau khổ." Giản Tích rất nhàng.

      từng chịu qua cảm giác đau khổ khi thầm mến Lục Bình Nam, thời sinh viên chỉnh là thời kì thầm mến cuồng nhiệt, sau bao nhiêu năm tháng hề được đáp lại, mài mòn dần đoạn tình cảm.

      Thẳng đến khi gặp Hạ Nhiên, chỉ dần cho thấy, ngu muội như thế nào trong đoạn tình cảm đó, dần dần kết quả trở về số 0, nhường chỗ cho tình cảm mới có nơi để nảy mầm.

      Nghĩ vậy, trong lòng Giản Tích giống như ăn mật, dòng chảy ngọt ngào đó lan tỏa khắp toàn thân, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Hạ Nhiên tin nhắn Weichat.

      Rất nhanh, Hạ Nhiên hồi lại, giọng điệu còn rất hung:

      [ “sướng” đến nửa, bị tiếng tin nhắn nhắc nhở của em dọa cho héo luôn. Đừng tìm chuyện, bằng trở về em chết với . ]

      Giản Tích vừa cười vừa nhắn trả lời: [Chết như thế nào? ]

      Hạ Nhiên: [ Sướng chết. ]

      "Lưu manh." Giản Tích mắng khẽ tiếng, lại ngăn được bật cười thành tiếng.

      Hoạt động khám bệnh từ thiện sau hai ngày đúng giờ chấm dứt, chủ nhiệm ở xe buýt bắt đầu báo tin mừng cho mọi người: “Hoạt động lần này có thể hoàn thành viên mãn, cũng được lãnh đạo bên rất tán thưởng, chính là nhờ mọi người đồng lòng cố gắng, tối nay chúng ta liên hoan, sau đó đến chỗ cũ ca hát!"

      Câu cuối cùng được nhấn nhá mạnh: Có thể mang theo người nhà!"

      Tiếng vỗ tay tiếng la hưng phấn bao trùm toàn bộ toa xe.

      Giản Tích móc điện thoại di động ra, gửi cho Hạ Nhiên tin nhắn:

      [ Buổi tối phòng em có tiệc, với em ? ]

      Hạ Nhiên trả lời, mà là trực tiếp điện thoại lại đây.

      "Đến đâu rồi?"

      "Mới xuất phát."

      "Các em có hoạt động gì?"

      "Ca hát." Giản Tích hỏi: " đến ?"

      " muốn gặp em." Hạ Nhiên : " đây vừa có chút việc, hết bận đến."

      Giản Tích lên tiếng trả lời, " Được, đến lúc đó em nhắn địa chỉ cho nghiêng đầu qua bên, thanh chút: "Vậy, buổi tối gặp."

      Hạ Nhiên cúi đầu cười, "Ngoan."

      Giản Tích bị câu cùng tiếng cười của làm đỏ bừng cả mặt, "uhm" tiếng, "Bye bye ."

      "Đừng uhm trong điện thoại làm gì." Giọng Hạ Nhiên đột nhiên trầm: "Buổi tối, em hãy 'uhm' cho nghe."

      Qua hồi lâu, y tá kế bên chấm dứt chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, quay đầu lại "Ủa" thanh, "Bác sĩ Giản, chị nóng lắm à?"

      Nếu sao lại lấy tờ báo quạt gió, còn quạt hăng hái như vậy.

      - - -

      " Nhiên, này, uống chút nước ." Lâm Gia thấy Hạ Nhiên điện thoại nữa, mới đưa tới chai nước, "Lo chuyện của cậu trước , chỗ này của chỉ người có việc gì."

      Hạ Nhiên vặn nắp bình, " cùng cậu đem mối này làm cho xong, hơn nữa, con nợ lần này có vẻ khó nhằn nhất, mình cậu lo nổi."

      Lâm Gia gật gật đầu, " Nhiên, tiền thuê lấy bảy phần ."

      "Đừng cho làm gì." Hạ Nhiên nhíu mày, lấy ra điếu thuốc cắn ở miệng nhưng đốt, "Tất cả thuộc về cậu, được rồi, lo theo dõi người ta ."

      Lần trước ở bãi đỗ xe tuy bị con nợ làm cho bị thương, nhưng nhận nhiệm vụ phải kiên trì cho xong. Hai người được tin tức, ở ngã tư, quán vỉa hè, tối nay đối tượng đến xã giao.

      Mùa đông, sắc trời vừa đến năm giờ liền nhanh chóng thay đổi trở nên tối sớm, sương mù đặc biệt khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

      Con nợ quả nhiên xuất , tiền hô hậu ủng đám đông, phải là thời cơ động thủ tốt.

      Hạ Nhiên : " theo, tìm cơ hội."

      Hai người mờ ám theo dõi sau đó, sau khi thấy tên khách sạn cùng phòng ViP, cả hai quyết định canh giữ ở đại sảnh chờ thời cơ.

      Lại giờ nữa trôi qua, Lâm Gia nửa đường nhận cuộc điện thoại.

      Sau khi xong, khoát tay Hạ Nhiên chặn lại hưng phấn : " Nhiên, có thể kết thúc công việc! Số tiền nợ, ông chủ vừa lấy được!"

      Hạ Nhiên nhổm lên, "Chắc chứ?"

      " có vấn đề, ông chủ tự mình gọi tới." Lâm Gia lấy điện thoại di động cho xem, "dãy số 158 đó."

      Hạ Nhiên lấy di động của mình ra, kiểm tra lại đúng là số chủ nợ có lầm, mới thả lỏng, "Rút thôi."

      Lâm Gia tâm tình tốt, ", ăn thịt xiên ."

      " ." Hạ Nhiên hai tay bỏ túi, bước chân nhanh hơn, " phải trở về hôn bà xã nhà ."

      Di động Lâm Gia lại vang lên, Hạ Nhiên ngừng lại, nghiêng tai.

      "Ông chủ, là em. Gì? Chó má mà ! Được được được, chúng em về." Mặt Lâm Gia vội vàng, " Nhiên, thằng đó giỡn mặt, có gửi toàn bộ tiền!"

      "Mẹ nó." Mắt Hạ Nhiên trở nên nghiêm túc, ", chặn người lại!"

      Hai người chạy về hướng lầu hai bên phía sảnh, "Cậu canh giữ ở cửa cầu thang, lên ."

      Phân công hành động, rốt cục ở lầu là thời điểm tan tiệc đem con nợ chặn lại.

      Cả người Hạ Nhiên đầy hung tàn, mím chặt môi, cầm lên cây chổi, "Mẹ kiếp, mày đứng lại cho tao!"

      giơ gối lên, bắt đầu đập mạnh chổi xuống, cây chổi nháy mắt gãy làm đôi, đoạn đầu nhọn đâm mạnh vào tường hét: “Trước khi xen vào chuyện của người, hãy coi mình có muốn sống nữa hay .”

      thanh ồn ào làm cho mọi người chung quanh sợ hãi. Con nợ sợ tới mức chạy nhanh xuống lầu dưới.

      Hạ Nhiên bắt hụt, vội hô to: "Lâm Gia."

      "Có mặt!" Lâm Gia nhảy ra ngăn chặn.

      Nhưng đối phương cũng là nguwoif đàn ông cao to, cầm chậu kiếng lan can đập về phía mặt Lâm Gia.

      "Ai ôi!" Lâm Gia trúng đòn, con nợ mới nhân cơ hội đó chạy trốn.

      Hạ Nhiên từ sau đầu vượt qua, cả giận : "Mẹ kiếp! Đuổi theo!"

      - - -

      Bảy giờ, phòng liên hoan gần kết thúc.

      Y tá kéo kéo ống tay áo Giản Tích, "Chủ nhiệm chúng ta điên rồi sao."

      Giản Tích giọng , "Khi ông ấy uống chút rượu đều như thế, có tin khi đến KTV ông ấy có thể nhảy suốt đêm ?”

      Y tá che miệng cười.

      "Mọi người ăn no chưa?" Chủ nhiệm đỏ ửng vì say, "Ăn no liền dời chiến trường nào, tiến quân đến KTV!"

      Chừng mười cá nhân bắt đầu ra ngoài, Giản Tích đem khăn quàng cổ quấn chặt lại, y tá kéo tay .

      "Bác sĩ Giản, khăn quàng cổ này của chị là ai tặng thế!"

      "Người ta tặng."

      "Bạn trai sao?"

      "Rồi, rồi, rồi, lại tra hộ khẩu."

      Vừa vừa chuyện phiếm, cười cười . Nhưng mới vừa ra khỏikhách sạn, liền nghe được phía trước truyền đến tiếng kêu la.

      "Đánh nhau, đánh nhau!"

      biết là ai hét lên, gây chú ý của tất cả mọi người, rất đông người đều tới gần xem náo nhiệt. Y tá kéo Giản Tích chen về phía trước, "Nhường chút, nhường chút."

      Giản Tích dở khóc dở cười, chỉ phải theo, về phía trước, kết quả vừa ngước mắt lên, giống như thiên lôi đánh qua đầu vậy.

      Phía xa năm ba thước, là đám người ẩu đả nhau, tay chân vung loạn, tiếng kêu vang ầm trời.

      người đàn ông trung niên ục ịch bị nhấn mặt đất, cưỡi ở người ông ta là gã thanh niên nhiệt huyết kiêu ngạo.

      Hạ Nhiên nắm đầu con nợ mà đánh, dùng sức kéo về phía sau, "Dám đánh em của ông à, mẹ mày, tao phế mày luôn!"

      "Ôi, người nọ bị đánh thê thảm, sưng cả hai mắt."

      "Đám lưu manh giành địa bàn ấy mà, coi gã nằm hung hãn chưa kìa."

      "Suỵt, giọng chút, coi chừng bị đánh, nhìn thấy bọn họ đánh nhau à."

      "Sợ cái gì, nguy hiểm báo cảnh sát bắt bọn chúng lại."

      Những tiếng bàn tán thầm ngừng vang lên, như là đường ranh giới chia khoảng cách ràng. Mọi người đứng ở bên chính nghĩa chí cao vô thượng, phỉ nhổ vào những con người mà trong mắt bọn họ là cặn bã bại hoại.

      Y tá kêu nhiều lần, "Bác sĩ Giản, bác sĩ Giản?"

      Giản Tích lại như hề nghe thấy gì cả, ánh mắt vẫn dán chặt vào người gã đàn ông đánh hăng say kia.

      Mà khi nghe được câu "Bác sĩ Giản", người đàn ông thoải mái vung nấm đấm kia bỗng chốc cứng người lại, dám tin nghiêng đầu nhìn qua.

      Ánh mắt đối diện nhau, như lửa lại như băng.

      Kịp tỉnh hồn lại đầu tiên là Giản Tích, cất bước thẳng về hướng Hạ Nhiên.

      Hạ Nhiên thầm mắng tiếng, "Mẹ kiếp!" Nhanh chóng đứng bật dậy, "Lâm Gia, rút lui!"

      Sau đó cũng liếc mắt nhìn Giản Tích thêm lần nào nữa, cầm lấy áo khoác màu xám lộn nhào vòng rồi chạy về hướng ngược lại.

      người Hạ Nhiên còn bị thương, bàn tay bị con dao đâm vào hôm qua, lúc này cũng rướm máu.

      thể quay đầu, thể bước đến để nhận nhau, trong lòng chỉ có ý tưởng, là mình phải chạy xa, nhất định thể làm cho người phụ nữ của mình đón nhận những ánh mắt đầy ác ý và khinh thường đó được.

      Nhất định thể.

      Giản Tích bị cố ý làm lơ mà trở tay kịp, đứng tại chỗ như hồn lìa khỏi xác.

      Hai em Hạ Nhiên dọc theo đường chạy lên cầu vượt, chạy thục mạng, đến gần mười mấy phút đồng hồ sau mới dừng lại, Hạ Nhiên đem tay chống lên lan can cầu vượt, thở hồng hộc.

      Điện thoại di động rung chuông, lần lại lần.

      Lâm Gia thúc giục, " Nhiên, nghe máy kìa!"

      Mâu thuẫn trong lòng Hạ Nhiên đấu đá lẫn nhau, giống như cầm tay củ khoai nóng phỏng tay vậy. Cuối cùng là đành lòng, ấn mạnh xuống phím call.

      còn chưa mở miệng, thanh nức nở của Giản Tích truyền đến.

      "Hạ Nhiên, là tên khốn kiếp!"

      Hạ Nhiên há hốc miệng, đến chữ cũng được.

      " trốn em làm gì?" Giản Tích gần như sụp đổ, " trốn cũng có tác dụng đâu, em đều với đồng nghiệp, gã lưu manh đánh nhau lúc nãy là bạn trai em!"

      Trái tim của Hạ Nhiên run lên, tựa như chiếc máy cũ bị bỏ hoang rất nhiều năm, bỗng đột nhiên hoạt động, sống lại, và nóng ấm.

      "Giản Tích..."

      "Còn nhớ tên em? Vậy quay đầu lại, quay đầu."

      Hạ Nhiên nhanh chóng xoay người lại, đầu cầu vượt bên kia, Giản Tích mặc chiếc áo khoác lông nhung trắng, gương mặt đỏ ửng vì chạy theo, hô hấp kịch liệt.

      bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, uất ức nhìn Hạ Nhiên.

      "Xin chào chàng vận động viên, làm như quen em, còn chờ em. Sao, muốn chia tay hả?"

      Hạ Nhiên nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng, lúc đầu là , cuối cùng là chạy, càng chạy càng nhanh, vươn tay ra đem ôm vào long.

      Giản Tích đụng vào lồng ngực , giọng ấm ách, "Chạy , sao chạy nữa, ngựa tốt ăn cỏ từng ăn, còn quay đầu lại làm gì?"

      Hạ Nhiên bật cười , : "Ăn em."

      Sau đó ôm Giản Tích chặt, cúi đầu hạ xuống nụ hôn.

      Đầu lưỡi ẩm ướt, hơi thở nóng bỏng, người con trong tay lúc này - -

      Là của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :