1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người tôi yêu - Minh Khai Dạ Hợp (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Lộc sơn (14)

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Cơm trưa ở nhà Tưởng Hòa Hoa giống như muốn mở tiệc, trước cái bàn tròn lớn, mẹ Hứa chuyện phiếm với bà nội của Tưởng Hòa Hoa, nhìn thấy Chu Hiểm và Hứa Đường tiến vào, trong lỗ mũi hừ tiếng, quay mặt qua chỗ khác, hỏi bà nội Tưởng, "Cam vẫn còn? Con bóc vỏ cho bà ăn?"

      Em trai của Tưởng Hòa Hoa gần mười tuổi, còn tuổi nhưng rất siêng năng, mời Chu Hiểm và Hứa Đường đến bàn, lại rót hai ly trà nóng. Tưởng Hòa Hoa lại bưng lên hai món ăn, cắm điện vào lò vi sóng, cười : "Đừng ngồi , ăn ."

      Mẹ Hứa hô tiếng với phòng bếp, "Em , đừng nấu ăn nữa, mau ra đây ăn cơm!"

      Trong phòng bếp mẹ Tưởng cười : "Còn món cuối cùng xào hết tới, mọi người cứ ăn trước."

      Ba Tưởng cầm chai rượu trắng kệ xuống, cười nhìn Hứa Đường, "Hứa Đường, con uống ?"

      Hứa Đường cười đáp, "Chú à, con còn chưa khỏe, tạm thời thể uống rượu, sau này có cơ hội nữa bồi chú uống chén."

      "Ok!" Ba Tưởng chuyển sang Chu Hiểm, sắc mặt hơi cổ quái, vẫn là cười : "Vị này chắc là. . . . . ."

      "Bạn trai con." Hứa Đường cười cười, vừa dứt lời, mẹ Hứa ở bên nghe thấy lại "Hừ" tiếng.

      "Ừ, được lắm." Ba Tưởng cười đáp, rót rượu cho Chu Hiểm, " định ngày mời rượu mừng chưa?"

      Hứa Đường sửng sốt chút, khỏi nhìn mẹ Hứa. Mẹ Hứa đút quả cam cuối cùng cho bà nội Tưởng, hời hợt : "Để xem tháng sau có ngày tốt ."

      Ba Tưởng cười ha ha : "Vậy tốt quá, cũng lâu rồi có chuyện vui lớn như vậy rồi."

      Hứa Đường quả thể tin được mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như thế, chiêu có con mới cưới này kéo dài ngớt, quả là nguyên nhân.

      Ăn xong cơm trưa, mẹ Hứa ngồi lại lát với bà nội Tưởng, rồi mới đứng dậy về nhà, Hứa Đường và Chu Hiểm vội vàng theo sau.

      Về đến nhà, mẹ Hứa lấy cuốn Hoàng Lịch trong ngăn kéo ra trước, nhìn thấy Hứa Đường và Chu Hiểm chụm đầu lại bàn luận xôn xao, khỏi ho tiếng, "Đứng đó làm gì, còn mau tới xem ngày!"

      Hứa Đường vội vàng chạy chân chó tiến tới.

      Kết hôn là chuyện lớn, vội vàng được, nhưng lại thể kéo quá lâu, nếu đứa trong bụng Hứa Đường càng lớn, dễ bị lộ bụng, hơn nữa mặc áo cưới khó coi.

      Trường học của Hứa Dương tựu trường vào tháng 12, sau khi , để cho Phương Cử đến giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ.

      Mẹ Hứa lần đầu tiên nhìn thấy Phương Cử, rất ghét bỏ, chỉ hỏi : "Cậu chính là người cướp trăm tiền đồng của Tưởng Hòa Hoa?"

      Phương Cử cũng giận, cười hì hì: "Khi đó trẻ tuổi hiểu chuyện, dì ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhất con."

      Nhưng chưa tới mấy ngày, Phương Cử liền lấy được tin tưởng của mẹ Hứa, mặc kệ mẹ Hứa làm cái gì đều kêu , có vẻ coi Hứa Đường và Chu Hiểm thành người ngoài.

      lần, Hứa Đường thậm chí nghe mẹ Hứa với Phương Cử như vậy: "Đáng tiếc dì chỉ có đứa con , nếu nhất định cho cậu làm con rể của dì."

      Hứa Đường dở khóc dở cười.

      Chuẩn bị cho hôn lễ rất rườm rà phức tạp, mọi thứ đều cầu kiên nhẫn. Nhưng Hứa Đường có thai, tham dự nhiều lắm, cùng Chu Hiểm đến huyện lý chụp ảnh cưới ở ngoài là xong, rồi giúp tay chọn thiệp mời cưới, xác định thực đơn tiệc cưới.

      Nhoáng cái hơn nửa tháng, ngày hai mươi sáu tháng hai theo lịch là kết hôn ngày càng gần, danh sách tân khách phải được xác nhận lần cuối. Mấy người ngồi ở dưới đèn, cân đo danh sách lúc ban đầu.

      Chu Hiểm mở miệng trước: "Bên thành vấn đề, tới hết."

      Hứa Đường nhìn thân thích của mình, "Mẹ, vẽ vòng tròn những người này, là tới hay tới?"

      "Mẹ nào biết, gọi điện thoại mấy lần, đều còn phải xem tình huống." Mẹ Hứa ném bút , "Vài chục năm nhân tình lui tới, đến lúc này là có ý gì!"

      "Mẹ, có chuyện gì, mặc dù đến, khách cũng nhiều rồi."

      "Con biết cái gì." Mẹ Hứa trừng mắt nhìn , "Cưới gả tang ma, các nhà lui tới đều muốn có lễ vật, giống nhà này vậy." Tay bà chỉ ở tờ danh sách, "Năm trước cưới vợ, năm ngoái đứa bé làm đầy tháng, trong nhà lại mất người già, hơn ngàn lễ vật, con kết hôn mà bọn họ đến, phải tiền này tát nước rồi sao?"

      "Mẹ." Hứa Đường vội vàng trấn an bà, "Chúng ta đến nỗi thiếu chút tiền này, nếu bọn họ đến, sau này lại có chuyện gì, mẹ là được, phải tiết kiệm rất nhiều thời gian sao?"

      " thiếu chút tiền này?" Giọng của mẹ Hứa đột nhiên nâng cao mấy phần, "Con cho là mình có bao nhiêu của cải? Có tiền để sống qua ngày phải tính toán tỉ mỉ. . . . . ." Bà dừng chút, "Mẹ thấy bọn họ cho là ba con rồi, nên coi Hứa gia chúng ta dễ khi dễ. . . . . ." Giọng thấp dần, đột nhiên hồng vành mắt, "Ba con cũng thế. . . . . . Con kết hôn ông ấy chỉ liếc mắt cái. . . . ."

      Lỗ mũi Hứa Đường cũng đau xót theo, "Mẹ, mẹ đừng lời như vậy. . . . . ."

      Phương Cử ở bên vội : "Dì, chú ở trời khẳng định nhìn thấy! Nếu dì sợ chú quên chuyện này, ngày mai con liền đốt tiền vàng mã cho con, xin gửi lời cho chú, bảo chú tối mai báo mộng cho dì!"

      Mẹ Hứa bật cười.

      Chu Hiểm cầm lấy danh sách, gạch mất những người bị đánh vòng tròn, "Dì, nếu như những người này tính toán như vậy, dì cần gì lui tới với bọn họ, gặp phải chuyện gì, dựa vào bản thân mình hay hơn."

      Phương Cử gật đầu, "Đúng, dì nên nghĩ thông suốt. Chị dâu và Hiểm kết hôn là chuyện vui, dì xem dì bây giờ có giống mắc chứng u uất trước hôn nhân . . . . . ."

      "Phương Cử." Hứa Đường nghe nổi nữa, "Có cha mẹ vợ mắc chứng u buồn trước hôn nhân sao?"

      "Sao thể được? Con ruột của mình sắp lấy chồng rồi, người làm mẹ u buồn là hợp tình hợp lý!" xăn tay áo cái, tiếp tục phân tích cho mẹ Hứa nghe, "Dì người xem, người bên Hiểm này, mặc dù nhiều, nhưng đều là người có chức quyền, đến lúc đó chạy BMW hay Maserati băng băng đường. . . . . . hàng xe nổi tiếng dừng lại trước tiệc cưới, riêng khung cảnh này, trước kia trấn chưa từng có đó? Nhìn lại khách sạn chúng ta đặt, là tốt nhất trấn, lầu lầu dưới tổng cộng hai tầng, bốn mươi bàn, bàn rượu hơn mấy ngàn, tất cả đều là vây cá bào ngư, tôm hùm chân gấu. . . . . . Bọn họ đến, là bọn tổn thất!"

      Mẹ Hứa nghe xong liền vui vẻ.

      "Lại ngày đó chị dâu kết hôn phải mặc hai bộ áo cưới, còn có dì phải mặc lễ phục, chúng ta mời là chuyên gia thiết kế thời trang nổi danh nhất mấy dặm gần đây, lại còn đặt riêng cho mọi người, tăng giờ làm việc để may gấp, tất cả đều là may thủ công, điểm nào cũng rất nghiêm túc nha!"

      Mẹ Hứa vẫn cho lễ phục tơ lụa mà mình thử đó là đồ mướn, nghe Phương Cử như thế, sợ hết hồn, "Đây chẳng phải là hơi đắt?"

      Phương Cử khoát tay chặn lại, "Kết hôn là đại cả đời, cả đời chỉ có lần, đắt chút tính là gì? Mặc dù dì muốn ăn mặc mộc mạc chút, chị dâu cũng luyến tiếc nha!"

      Mấy lời này khiến mẹ Hứa mở cờ trong bụng, Hứa Đường cũng khỏi chắc lưỡi hít hà, sớm biết vừa bắt đầu nên để Phương Cử đảm đương thuyết khách, chừng còn có thể tiết kiệm phần cho Chu Hiểm.

      Ngày hôm sau, Chu Hiểm và Phương Cử phát thiệp mời, sau đó làm ít chuyện, chờ phòng ốc lắp đặt thiết bị xong liền bắt đầu sắp xếp đồ dùng gia đình.

      Ngay từ quyết định kết hôn, Hứa Đường liền cùng mẹ Hứa quyết định cách trang trí phòng ốc. Sau này Hứa Đường và Chu Hiểm ở trấn Độ Hà thường lắm, mà phòng ốc ở nhà Hứa Đường lâu năm sửa sang, nên trưng cầu ý kiến của mẹ Hứa, để cho bà vào ở, lắp đặt thiết bị phòng ốc, đương nhiên cũng dựa theo thích của mẹ Hứa.

      Cũng may mắt thẩm mỹ của mẹ Hứa rất đáng tin, mặc dù nhìn trúng đồ khá bị cỗ, nhưng khi đặt mặt bàn, thê thảm giống Phương Cử nhà giàu mới nổi.

      Mọi chuyện đều được tiến hành, bất tri bất giác ngày thành hôn chỉ cách hai ngày nữa. Lúc này Hứa Đường mới khẩn trương, giống như luôn có mấy phần chân . Ban đêm nằm ở giường, lăn qua lộn lại, vẫn ngủ được.

      lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Chu Hiểm.

      Bên kia rất nhanh bắt máy, cười tiếng, "Sao em còn chưa ngủ?"

      Hứa Đường từ giường bò dậy, tới bên cửa sổ, nhìn lên trời, có trăng sáng, cũng có thể nhìn thấy ngôi sao treo đầy trời, bầu trời đêm trong sáng, giống như có người làm đổ hộp crystal.

      " ngủ được." Hứa Đường cắm tai nghe vào, bỏ điện thoại di động vào trong túi áo ngủ, vừa chuyện với Chu Hiểm, vừa kéo ngăn kéo ra, " phải cũng chưa ngủ sao?"

      " cũng ngủ được."

      Ngăn kéo rất gồ ghề, Hứa Đường cúi đầu liếc nhìn vào trong, như có thứ gì cắm ở bên trong, "Tại sao ngủ được?"

      Chu Hiểm cười tiếng, "Nhớ em, dĩ nhiên ngủ được."

      Hứa Đường dùng sức kéo ngăn ra, "Ngày nào cũng gặp mặt, có gì mà nhung nhớ."

      "Thấy được ăn được, cho nên phải dựa vào tường."

      Khuôn mặt của Hứa Đường nóng lên, ". . . . . . có thể đứng đắn chút hay ."

      " còn đứng đắn sao?" Chu Hiểm cười , bên kia truyền đến tiếng ma sát, "Vì con của chúng ta, nghẹn điên rồi."

      ". . . . . . Là tự lực cánh sinh à?" Hứa Đường tiếp tục so tài với ngăn kéo, tay vươn vào, xé thứ mắc kẹt trong đó ra, hình như là góc túi vải.

      "Uống rượu độc giải khát, hiểu ?"

      Hứa Đường buồn bực cười tiếng, " lại còn biết cái từ uống rượu độc giải khát này."

      ". . . . . . Hứa Hải Đường, em ngứa da hả?"

      Hứa Đường lấy túi vải ra, có mấy phần chìm, màu đen, vải nhung, phía bị sợi dây trói chặt. cởi nút buộc ra, mở túi vải ra, lập tức sửng sốt —— bên trong là vòng tay mấy năm trước Chu Hiểm cầm cố cho , còn có giấy nợ mình tiêu hủy.

      Bên tai giọng Chu Hiểm vang lên lần nữa: "Ngủ thiếp rồi hả, sao chuyện?"

      " có. . . . . ." Hứa Đường vội vàng , cẩn thận xếp giấy nợ lại, bỏ vào túi áo, lại lấy vòng tay ra, đeo vào cổ tay mình. Vòng tay có chút cũ, mặt ngoài bằng bạc có chút ảm đạm, nhưng trĩu nặng mát lạnh, tựa như quấn thời gian mấy chục năm cổ tay .

      "Tức giận?"

      "Nếu là tức giận, em sớm bị chọc tức chết 800 lần rồi." Từ lần đầu tiên ra cái từ "Giao phối" này Hứa Đường biết ngàn vạn lần thể đánh nhau với đồ lưu manh này.

      Chu Hiểm cười ha hả.

      Hứa Đường bỏ album ảnh mà trước kia Phương Cử muốn làm video vào ngăn kéo, đóng kỹ, tới đối diện, kéo cửa tủ quần áo ra.

      "Hứa Hải Đường, em làm chuyện xấu xa gì, sao có nhiều tạp như vậy."

      Hứa Đường lục soát đống quần áo ở đáy tủ, " có, có lẽ là do tín hiệu tốt đấy."

      ". . . . . . Hai chúng ta cách nhau tới 500m, em cho biết tín hiệu tốt là như thế nào?"

      Hứa Đường cười hắc hắc tiếng, tay vươn vào chỗ sâu trong hộc tủ, kéo mạnh, kéo ra cái t shirt màu đen, là đồ vật năm đó chưa kịp trả lại cho Chu Hiểm. Thả qua nhiều năm, phía bốc mùi nấm mốc, hòa lẫn mùi vị của long não.

      Hứa Đường nhíu mày, đóng cửa tủ quần áo, ném quần áo đến ghế dựa, tính để ngày mai giặt giũ.

      "Chu Hiểm, nhất định biết em phát ra đồ tốt gì."

      "Cái gì?"

      Hứa Đường cười hì hì, " cho biết, cầu xin em ."

      Chu Hiểm ở bên kia giống như thở dốc hơi, ". . . . . . Hứa Hải Đường, ngàn vạn lần đừng để cho bắt được em."

      Hứa Đường ngồi lại giường, " tới bắt thử xem, em chờ."

      "Được, em chờ đó."

      Vừa dứt lời, liền nghe có cái gì đập vào thủy tinh. Hứa Đường nheo mắt, lập tức đứng dậy tới trước cửa sổ, bên tai truyền đến tiếng cười có chút hổn hển của Chu Hiểm, "Ra ngoài."

      ". . . . . . Sao lại nhanh như vậy? !"

      "Ngu ngốc, khi em gọi điện thoại liền ra ngoài."

      Hứa Đường rón rén ra phòng ngủ, lẳng lặng mở cửa, nhàng khép lại, về phía trước mấy bước, liền nhìn thấy bóng dáng của Chu Hiểm.

      ràng mỗi ngày đều gặp nhau, ban ngày còn vì chuyện có nên thêm lễ cầu hôn vào trong tiệc cưới mà cãi nhau, nhưng giờ phút này gặp lại , lại tựa như trở lại sinh nhật năm ấy, đứng ở đầu hẻm đợi , tim đập nhanh, kích động rồi lại chua xót dứt.

      Hứa Đường cúp điện thoại, mấy bước chạy đến bên cạnh , đưa tay ôm chặt lấy .

      Bàn tay Chu Hiểm phủ ở lưng , tiếng cười trầm thấp khuếch trương bên tai , "Chậm chút, chờ em."

      "Chu Hiểm."

      "Hả?"

      "Chu Hiểm."

      "Hả?"

      "Chu Hiểm. . . . . ."

      ". . . . . . Hứa Hải Đường, em trêu chọc lão tử phải ?"

      "Chu Hiểm, em ."

      Bàn tay Chu Hiểm dùng sức hơn, yên lặng mấy giây, "Ừ, biết ."

      " còn nhớ , từng ghi giấy nợ cho em."

      ". . . . . . Cuối cùng phải trả lại tiền cho em sao?"

      Hứa Đường cười tiếng, thoát khỏi lồng ngực của Chu Hiểm, từ trong túi móc ra hóa đơn, nhét vào trong tay , "Giấy nợ vẫn còn, em thừa nhận."

      Chu Hiểm liếc mắt cái, ánh mắt rơi vào cổ tay trắng nõn của Hứa Đường, cười cười, "Hứa Hải Đường, em có biết lai lịch của vòng tay này ?"

      Hứa Đường cúi đầu nhìn, "Em đoán, là di vật của mẹ ?"

      Chu Hiểm yên lặng mấy giây, chợt đưa tay ôm Hứa Đường vào lòng lần nữa, cúi đầu hôn cái miệng , "Hứa Hải Đường, vòng tay này mẹ để cho truyền cho con dâu của bà ấy."

      Hơi thở nóng rực làm run động mấy sợi d[[dlqd tóc mai, hơi lạnh của gió đêm, thổi vào giọng trầm thấp tựa như rượu, vang vọng ở trong tai, năng có khí phách:

      " sớm trao cả đời mình cho em rồi, em có biết ?"
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tôm Thỏ, duyenktn1, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52 Phương Cử & Tưởng Hòa Hoa (1)

      Edit: Nhật Dương

      Phương Cử lại nhìn thấy Tưởng Hóa Hoa lần nữa trong hôn lễ của Chu Hiểm và Hứa Đường.

      mặc chiếc váy dài màu hồng, duyên dáng kiều đứng bên cạnh Hứa Đường giống y như người phụ nữ trưởng thành.

      Xung quanh ồn ào ầm ĩ, Phương Cử bên cạnh Chu Hiểm, nhét cho Tưởng Hòa Hoa giữ cửa bao tiền lì xì. Cửa mở ra chút, Tưởng Hòa Hoa dùng tay niết lấy bao tiền lì xì của xong rồi hất cằm : "Chỉ có nhiêu đây mà cũng muốn tiếp chị họ Hứa Đường của chúng tôi sao?"

      Phương Cử cười, lại lần lượt móc từ trong túi ra bao tiền lì xì: "Có đủ hay ?"

      Tưởng Hòa Hoa câu nào.

      Phương Cửa tiếp tục móc, móc bao lại nhìn sắc mặt của Tưởng Hòa Hoa lần, móc đến cuối cùng túi còn, cười hì hì : "Vẫn đủ sao? Nếu lại viết giấy nợ đưa cho em?"

      Tưởng Hòa Hoa nhìn xấp bao lì xì dày trong tay, cũng ngại tiếp tục làm khó, khẽ "hừ" tiếng, giọng : " cướp em 300 tệ còn chưa trả đâu."

      Sau khi tiệc cưới kết thúc, người lớn và học hàng hai bên đều ra về, Phương Cử mở phòng bao, người trẻ tuổi tiếp tục chơi đùa. Hứa Đường mang thai thể mệt nhọc nên phải về nghỉ trước. Tưởng Hòa Hoa vốn định theo Hứa Đường về nhưng bị người kéo lại, thể làm gì khác hơn là ở lại. Chu Hiểm cùng với Hứa Đường về, trước khi Hứa Đường cố ý dặn dò Phương Cử phải chăm sóc Tưởng Hòa Hoa kỹ.

      Sau khi dâu và chú rể về, mọi người càng kiêng kỵ gì, say sưa ca hát, vui vẻ uống rượu chơi xúc xắc. Phương Cử cũng được, thấy Tưởng Hòa Hoa ngồi ở trong góc cúi đầu lướt di động.

      Khóe miệng cong lên, tới rồi lấy cái ghế ngồi xuống cạnh , cúi đầu nhìn : "Sao ra chơi với bọn họ?"

      Tưởng Hòa Hoa mở to mắt: "Chơi vui."

      Phương Cử cười cười: "Cái này chơi vui vậy bình thường em hay chơi gì?"

      Tưởng Hòa Hoa vẫn ngẩng đầu nhìn , tiếp tục lướt màn điện thoại: " mượn xen vào." ////..Dđlqđ..///

      Phương Cử có chút ngượng ngùng, ngồi chút cũng đứng dậy chỗ khác.

      Nhất thời ánh đèn trong phòng hỗn loạn, tiếng nhạc ầm ầm, tiếng cười xen lẫn tiếng mắng, từng đợt tiếng ồn ào đánh thẳng vào màng nhĩ.

      người đàn ông uống say lên hát, cầm micro nhảy lên trước màn hình, căng giọng hát "Em tôi ngồi ở đầu thuyền, trai ở bờ ", đến phần giọng nữ ta cũng thắt giọng thử chút nhưng cũng giả giọng hát được đành cao giọng hỏi: "Đến, có ai hát chung với tôi ?"

      Mọi người mạnh ai nấy chơi, ai để ý đến ta, ta nhìn xung quanh vòng, thấy Tưởng Hòa Hoa ngồi ở bên lập tức lung la lung lay tiến lên nắm lấy tay Tưởng Hòa Hoa, cười hì hì : "Em , giúp hát bài."

      Tưởng Hòa Hoa sợ hết hồn, lấy tay tách bàn tay người đàn ông nắm chặt lấy cánh tay ra: " làm gì vậy!"

      "Đến, hát với bài, mời em uống rượu!" Người đàn ông dùng tay kéo về phía trước. Tưởng Hòa Hòa vừa giãy giụa vừa la: " buông tôi ra!"

      Người đàn ông nhét chiếc micro khác vào trong tay Tưởng Hòa Hoa, đưa tay ôm lấy eo : "Đến đây, hát mấy câu để nghe kỹ xem có dễ nghe hay !"

      Tưởng Hòa Hoa dùng sức tách vòng tay ở eo ra nhưngmà người nọ rất mạnh, Tưởng Hòa Hoa giãy giụa giống như kiến càng lay cây. Người đàn ông nhìn gấp đến mức mặt đỏ rần, cười ha ha, cánh tay siết chặt hơn: "Em , em có bạn trai chưa?"

      Vừa dứt lời, khóe mắt thấy chai bia bay tới bên này, người đàn ông sợ hết hồn, lập tức né sang bên cạnh. Chai bia nổ tung bên cạnh chân, rượu và mảnh vụn nháy mắt văng đầy đất.

      Người đàn ông muốn chửi ầm lên nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy người ném chai lập tức ngậm miệng, vội vâng dạ : "Phương tổng."

      Phương Cử trầm mặt, giày da qua những mảnh thủy tinh đất tới, ánh mắt lướt qua cánh
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, duyenktn1, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52 Phương Cử & Tưởng Hòa Hoa (1 tiếp)

      Edit: Nhật Dương

      "Em đừng gấp, Hiểm và chị dâu vẫn còn ở trấn đó."

      Tưởng Hòa Hoa gật đầu, cũng chuyện, chỉ cúi đầu yên lặng nghẹn ngào.

      Xe rất nhanh ra tới ngoài thị trấn, lên đường cao tốc. Tốc độ từ Chi Xuyên về Lộc Sơn giớ hạn ở tám mươi km, chạy lúc, Phương Cử chợt dừng xe sang bên cạnh, rút ra hai tờ danh thiếp che lại biển số trước và sau xe, lại trở về trong xe, khi đó tốc độ tăng lên 120.

      Máy hướng dẫn ngừng nhắc "Ngài vượt quá tốc", Tưởng Hòa Hoa nhìn Phương Cử " lái chậm chút, cần gấp gáp."

      " có việc gì" Phương Cử lắc đầu, "Rạng sáng xe ít, có chừng mực."

      Lộ trình sáu tiếng nhưng bốn tiếng đến, còn chưa tới mười giờ, cửa nhà Tưởng Hòa Hoa bắt đầu dựng rạp, linh đường cũng được bố trí thỏa đáng.

      Tập tục ở trấn Độ Hà là quàn ba ngày, sáng sớm hạ táng.

      Khi bà nội Tưởng còn sống từng muốn được chôn cất trong núi, cạnh chỗ ông nội Tưởng.

      Sau khi hạ táng, đoàn xe đưa tang trở về trấn Độ Hà, ăn cơm trưa xong đều rời . Nhà họ Tưởng thiếu người, mọi người đều có chút hoảng hốt, thu dọn phòng sạch xong cũng yên lặng lại, mỗi người đều tự về nghỉ ngơi.

      Lúc gần tối, Tưởng Hòa Hoa tỉnh lại, thất hồn lạc phách xuống giường vào phòng lúc bà nội còn sống ở, lặng lẽ ngồi lâu. Trời dần tối, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, là Phương Cử gọi tới.

      "Chừng nào em trở về trong thành phố?"

      Tưởng Hòa Hoa lau mắt: "À, sáng sớm ngày mai."

      "Vậy tốt, ngày mai em ăn cơm rồi tới nhà Hiểm tìm ."

      Tưởng Hòa Hoa sửng sốt: "Em cho là về."

      Phương Cử cười tiếng: "Làm sao , nhất định phải đợi em."

      Ăn sáng trễ, ăn xong cũng gần mười giờ. Tưởng Hòa Hoa đến nhà Chu Hiểm Phương Cử ngồi ở trong sân chuyện với Hứa Dương.

      Phương Cử thấy tới, lập tức đứng dậy, nhìn cười : "Ăn sáng rồi sao?"

      Tưởng Hòa Hoa gật đầu.

      "Hứa Dương cũng muốn trở về trường học, cùng ngồi xe của ."

      Lúc trở về cần vội nên Phương Cử lái xe đàng hoàng. Hứa Dương ngồi kế tay lái, đường chuyện với Phương Cử. Tưởng Hòa Hoa nghe được mấy câu, dường như toà án thẩm vấn gì đó, biết nguyên do trong đó, nghe như lọt vào trong sương mù.

      Lại thấy Phương Cử trầm mặt, lạnh giọng : "Đội trưởng Ngô với , phía huyện tính toán xứ lý vụ án này, lãoTrịnh nhất định thoát khỏi án tử hình. . . . . . Cuối cùng cũng thay tôi báo thù."

      Tưởng Hòa Hoa lập tức sững sờ, ngờ Phương Cử cũng có lúc nghiêm túc như vậy.

      Bốn giờ rưỡi chiều tới thành phố Chi Xuyên, Phương Cử muốn mời hai người ăn cơm, Hứa Dương lắc đầu: "Trong đoàn trường em có chuyện, ngày hôm qua hối thúc, thể chậm trễ, Phương với Hòa Hoa tìm gì ăn : " lại cường điệu, "Nhất định phải đưa ấy trở về trường học an toàn."

      Phương Cử cười : " làm việc mà em vẫn còn chưa yên tâm?"

      Xe đến trường học của Hứa Dương trước, ra khỏi cổng trường Phương Cử hỏi Tưởng Hòa Hoa: "Em muốn ăn gì?"

      "Đều được."

      "Ài, chỉ sợ tụi em ‘tùy tiện’, ‘ ều được’. . . . . . đến chỗ Hải Đường làm việc ăn được ? Quán của chị dâu và Hiểm, em còn chưa qua lần nào phải ?"

      Tưởng Hòa Hoa gật đầu.

      Phương Cử sợ cảm thấy ồn ào nên chọn phòng, chọn xong món ăn, dặn dò người phục vụ trực tiếp mang tới cửa, tới mười lăm phút, dọn lên đủ bốn món ăn.

      Tưởng Hòa Hoa chưa ăn cơm trưa cộng thêm mấy ngày nay vẫn ngày đêm hoảng loạn, giờ phút này tỉnh táo lại, chợt cảm thấy đói đến mức ngực dán vào lưng, lập tức để
      [​IMG]
      Tôm Thỏ, duyenktn1, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Phương Cử & Tưởng Hòa Hoa (hạ)
      Edit: Lạc Thần

      Mùa thu ngắn tại Chi Xuyên, trận mưa qua , liền tựa như tiến vào mùa đông, ẩm ướt u ám. Tưởng Hòa Hoa bắt đầu làm ngoài giờ với công việc hậu cần ở công ty của Chu Hiểm và Phương Cử, chủ yếu là làm công việc văn kiện hậu cần. Phương Cử mở cửa sau cho , cho phép mang về túc xá làm, đỡ phải khổ cực về về, Tưởng Hòa Hoa thường ngày cũng cần phải mệt mỏi giống ngày xưa nữa.

      Hứa Đường tính chờ ăn tết ở trấn , đầu xuân lại về Chi Xuyên, Chu Hiểm phải theo , chủ yếu phụ trách nghiệp vụ Lộc Sơn, tất cả công việc ở Chi Xuyên, giao tất cả cho Phương Cử quản lý. Phương Cử loay hoay quá sức, nhưng mỗi tuần vẫn nhín chút thời gian ăn bữa cơm với Tưởng Hòa Hoa.

      Phương Cử đưa Tưởng Hòa Hoa về túc xá, lại bị bạn cùng phòng trông thấy nhiều lần. Bạn cùng phòng nhịn được trêu ghẹo : "Tớ thấy bằng hữu của chồng đàn chị sắp trở thành bạn trai cậu rồi nha?"

      Vốn cho rằng Tưởng Hòa Hoa giống như trước đây thề thốt phủ nhận, ai ngờ nhíu nhíu mày, chỉ : "Người ta chạy Mercedes-Benz, cha mẹ ở quê nhà tớ là người có quyền có thế huyện, ánh mắt sao có thể thấp đến loại trình độ này."

      Bạn cùng phòng giật mình, đưa tay bóp lấy cằm , ngửa mặt lên: "Cậu cậu cậu được ta tỏ tình rồi à?"

      Tưởng Hòa Hoa chớp mắt: " có."

      "Trợn mắt dối."

      " có, đối phương là xem ở mặt mũi chị của tớ chiếu cố tớ, căn bản có muốn phát triển với tớ."

      "... Cho nên là cậu động tâm?"

      Tưởng Hòa Hoa lên tiếng.

      Thực ra lúc đầu cũng muốn thừa nhận điều này, để cho tiếp nhận rằng mình thích người năm đó cõng mình chạy khỏi những tên tội phạm cướp giật trong rừng trúc, quả thực so với việc để chấp nhận việc tất cả bài thi chuyên ngành cuối kỳ của mình bị treo còn khó hơn.

      Nhưng hơn nửa năm này ở chung với nhau, Phương Cử có thể là có tình có nghĩa. Đối với chiếu cố có thừa, cầu được ước thấy , ngẫu nhiên động kinh tính khí hỏng bét cũng tiếp nhận đến có chút lời oán giận nào.

      Có lần cuối tuần, qua công ty Phương Cử đưa bản thảo được làm tốt, thuận tiện cùng ăn bữa cơm chiều. Phương Cử chưa học xong cấp ba, mỗi lần nghe nhắc đến cuộc sống đại học, chắc chắn cảm thấy bùi ngùi. Tưởng Hòa Hoa liền hỏi , vì cái gì học đại học.

      Phương Cử cười cười: "Muốn kế thừa di chí* của ."

      * Di chỉ: chí nguyện của người chết

      Tưởng Hòa Hoa lại nghĩ tới xe ngày đó, chưa từng có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Lúc trai của mất, chung quy phá lệ nghiêm túc.

      Kết xong sổ sách, Tưởng Hòa Hoa toilet, Phương Cử ra ngoài trước đợi . Lúc Tưởng Hòa Hoa ra, Phương Cử đứng dưới cột điện trước cửa ra vào, cúi đầu nghe điện thoại. biết bên kia cái gì, toàn bộ quá trình chỉ thấy cúi thấp đầu, thấy vẻ mặt. lát, để điện thoại xuống, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về chỗ bầu trời đêm, cúi đầu buông tiếng thở dài.

      Tưởng Hòa Hoa dừng bước tại chỗ, bỗng nhiên dám bước lên trước, cũng dám lên tiếng gọi .

      Giờ này khắc này yên tĩnh cùng với độc là thuộc về , thanh này bao hàm tiếng thở dài vô tận trong đáy lòng, cũng là thuộc về mình .

      chợt cảm thấy trái tim mình trướng lên chua xót khó chịu, loại ủy khuất thể gọi tên giống như thủy triều xông tới.

      Ngược lại là Phương Cử trông thấy trước, cười cừoi với : "Ngốc đứng ở đó làm gì, thôi."

      đường trở về, Tưởng Hòa Hoa hết sức im lặng. Cho là tâm tình của Phương Cử tốt, cũng dám tùy tiện mở miệng.

      Cuối tuần ban đêm nhiều xe, đường chặn đến rối tinh rối mù.

      Đột nhiên trong đầu Tưởng Hòa Hoa nhảy ra cái ý niệm, muốn cứ bị chặn lại như vậy, vĩnh viễn đến được ký túc xá càng tốt.

      Ý tưởng này vừa mới xuất , bị chính mình làm cho giật mình, tranh thủ thời gian liếc nhìn Phương Cử chút. nhìn về phía trước, ngón tay buồn bực ngán ngẩm gõ tay lái.

      Còn lại nửa lộ trình, đều nỗ lực kéo những suy nghĩ xấu xa này xuống, mãi cho đến dưới lầu ký túc xá.

      Phương Cử vẫy tay, mặt vẫn treo nụ cười sáng ngời: " lên nghỉ ngơi sớm chút!"

      Tưởng Hòa Hoa rủ mắt xuống, vào trong mấy bước, đột nhiên dừng lại quay người, xe Phương Cử dừng lại trong bóng đêm tối đen.

      Trong nháy mắt này, nghĩ ràng.

      Từ nay về sau, tiếp tục nỗ lực để tìm hiểu suy nghĩ của Phương Cử là như thế nào. Có thể người này tùy tiện tim phổi, tính tình đối với ai cũng đều giống như nhau.

      Tưởng Hòa Hoa bất đắc dĩ, goi điện cho Hứa Đường. Trước tiên chuyện quanh quẩn về cha mình, hàn huyên vài câu, cuối cùng được tự nhiên xoay
      tới vấn đề chính: "Cái đó... Chị Hứa Đường, chị có nghe Phương Cử qua về chuyện đương chưa vậy?"

      "Hai năm nay , trước kia chị cũng , em chờ chút." Giọng xa chút, Hứa Đường gọi to "Ông xã", sau đó hỏi: "Phương Cử có qua chuyện đương với ?"

      Mơ hồ có tiếng cười của em bé, giọng của Chu Hiểm truyền đến: " qua rồi, trước kia lúc ở Độ Hà trấn."

      Giọng Hứa Đường xích lại gần: " có!"

      Tưởng Hòa Hoa buồn cười: " phải Hiểm lúc ấy ở Độ Hà trấn có qua sao?"

      "Vậy cũng có thể kêu là chuyện đương?" Hứa Đường dừng chút: "Hòa Hoa, em hỏi cái này làm cái gì?"

      mặt Tưởng Hòa Hoa nóng lên: ", chỉ là hiếu kỳ."

      Bên kia yên tĩnh lát, cười cười.

      Hứa Đường là người rất thông minh, Tưởng Hòa Hoa đoán rằng biết, dứt khoát hề che giấu: "Chị Hứa Đường, chị có thể chút chuyện của Phương Cử và trai của ấy cho em biết được ?"

      "Em chờ chút." lát, tiếng ồn ào bên kia hoàn toàn biến mất nghe thấy gì nữa, nghĩ là Hứa Đường đổi sang phòng khác: "Em biết lão Trịnh ?"

      "Có nghe Phương Cử nhắc đến, cái gì toà án thẩm vấn, còn có tử hình..."

      "Ừm, phán quyết gần nhất của bồi thẩm đoàn dành cho lão Trịnh, là tử hình."

      Tưởng Hòa Hoa dừng chút: "Cho nên lão Trịnh..."

      "Là thủ phạmhại chết Phương Kình trai của Phương Cử."

      Hứa Đường toàn bộ câu chuyện trong đó năm mười cho Tưởng Hòa Hoa nghe, chỉ bỏ bớt chi tiết sau cùng bắt được lão Trịnh.

      Tưởng Hòa Hoa nghexong lâu gì: "Em... Em nghĩ tới..."

      "Phương Cử giống như bề ngoài cậu ấy thể , có thể vì việc mà kiên trì nhiều năm như vậy, mười phần đơn giản."

      Tưởng Hòa Hoa khẽ kêu tiếng "Ừ" .

      Hứa Đường cười cười: "Về phần chuyện đương sao, loại người như cậu ta, thẳng cậu ta hiểu. Cái gì ám chỉ khéo léo, hết thảy cần diễn, chị đoán chừng chỉ cần say khướt rồi bá vương ngạnh thương cung là hữu dụng nhất..."

      Tưởng Hòa Hoa mặt đỏ tới mang tai: "Chị Hứa Đường!"

      Hứa Đường cười ha ha: "Chị đùa. Nếu là em... trực tiếp với cậu ta , mặc kệ cậu ta nghĩ gì về em, nhất định suy nghĩ kỹ, qua loa với em."

      Sau khi tìm Hứa Đường lĩnh giáo kinh nghiệm, Tưởng Hòa Hoa liền chờ
      [​IMG]

      HOÀN
      Tôm Thỏ, duyenktn1, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :