1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hướng dẫn trêu chọc đàn ông - Nhất Tự Mi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 65

      Edit: Thố Lạt
      Chương này mọi người vì sao Quan Hành lại đánh người nha ^_^

      Ra khỏi cục cảnh sát, luật sư gọi Quan Hành vào trong mấy câu, rồi tự động rời khỏi.

      Quan Hành trở về, ôm Lương Kiều vào ngực rất tự nhiên, sờ sờ tóc : "Xin lỗi, cùng em dạo phố, lại hại em bị thương, còn đợi ở đây lâu như vậy... Em có đói ? Chúng ta đến bệnh viện trước, ăn cơm xong dạo tiếp có được ?"

      Lương Kiều lắc đầu, giúp sửa sang quần áo bị nhăn: "Em muốn đâu hết, chúng ta về nhà ."

      "Hai chữ "về nhà này, rất dễ đâm vào nơi mềm nhất trong đáy lòng Quan Hành, ánh mắt nhìn bỗng nóng lên vài phần, cúi đầu hôn lên trán , khẽ : "Được."

      Xe của vẫn đậu ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, Lương Kiều lo lắng cho lái xe, phải làm phiền Trương Vĩ đưa họ về.

      Quan Hành và Lương Kiều cùng ngồi ở ghế sau, vừa lên xe ôm vào ngực, khẽ hỏi bị thương ở đâu, sau đó lại giúp xoa vết thương.

      Trầy da khuỷ tay dễ , mấy vết thương khác cũng có thể chịu được, đau nhất là phần hông, lúc ấy bị đập rất mạnh, bây giờ chỉ khẽ đụng cũng rất đau, biết có sưng .

      Vị trí kia có phần bất tiện, Quan Hành lại hề để ý có người thứ ba ở đây, giữ tay lại, tay bắt đầu dịu dàng xoa bóp.

      Lương Kiều chăm chú nhìn phía trước, Trương Vĩ rất chuyên tâm lái xe, mắt nhìn về đằng trước, chú ý động tĩnh phía sau. Lương Kiều hơi vặn mình, thay đổi tư thế thoải mái dựa lên người Quan Hành, hưởng thụ mát xa của .

      người hề bị thương tổn gì, trái lại đối phương bị đánh thành bộ dáng kia, rất lâu mới có thể bình phục.

      Nhưng hiểu sao lòng Lương Kiều vẫn đau đớn, đưa tay sờ mặt .

      Quan Hành chợt dừng động tác, cầm tay , cọ cọ lên mặt.

      đường qua hiệu thuốc, Quan Hành xuống xe mua đống thuốc trị vết thương và trầy da. Vừa hay kế bên là tiệm pizza, lại mua hai phần pizza và vài món ăn vặt.

      Trương Vĩ bận theo xử lí công việc cho tới trưa, vẫn chưa ăn cơm.

      Trương Vĩ đưa họ đến dưới lầu, Quan Hành xuống xe nhanh chóng chạy sang bên kia, mở cửa xe cho Lương Kiều. Quan Hành khoá túi của lên vai mình, rất cẩn thận vươn tay đỡ , khiến Lương Kiều dở khóc dở cười, cũng đâu bị tàn phế đâu.

      Quan Hành lấy nửa pizza và đồ ăn vặt, còn lại đưa cho Trương Vĩ, "Hôm nay phiền cậu rồi."

      Lão Đại bỗng trở nên khách sáo như vậy, còn có thể chủ động quan tâm người khác! Trương Vĩ thụ sủng nhược kinh, ôm pizza cảm động nên lời: "Cảm ơn Lão Đại, cảm ơn Lương, tôi nhất định ăn hết!"

      Lương Kiều cười phá lên: "Cảm ơn nha, Tiểu Trương Vĩ."

      Tiểu, Tiểu Trương Vĩ...?

      Trương Vĩ bỗng thấy khó xử (* ω╲*)

      " thôi thôi." Quan Hành hơi đen mặt, tay ôm Lương Kiều qua, nghiêng người ngăn cản tầm mắt của hai bọn họ.

      Quan Hành tay cầm pizza, vai vẫn đeo túi của , tay ôm eo , ôm lên lầu về nhà.

      Lương Kiều rất đói bụng, về đến nhà cởi áo khoác rửa tay, cầm miếng pizza ăn mạch.

      Quan Hành lấy túi nước đá, sau đó chuyển chân Lương Kiều lên ghế sfa, để nằm sấp, tiếng nào, trựa tiếp kéo váy lên.

      Lương Kiều ăn pizza nghiêng đầu sang chỗ khác mắng : "Đồ lưu manh!"

      Quan Hành ho khan hai tiếng, " chuờm lạnh cho em..."

      Lương Kiều hừ hừ, tiếp tục ăn.

      Phần eo bầm tím, Quan Hành đa lòng, cúi người hôn lên vết bầm, sau đó lấy khăn bao lên túi chườm đá, lấy tay chườm cho .

      Sau đó ngồi sang bên bắt đầu nghiên cứu đống thuốc.

      mua rất nhiều thuốc, cũng biết nên dùng loại nào. Chủ tiệm thuốc trong vòng 24 giờ tốt nhất nên chườm lạnh, được chườm nóng cũng được dùng thuốc tan máu bầm, sau đó mới giới thiệu cho lọ thuốc xoa, nhưng cầm lên nhìn tỉ mỉ hồi lâu, thấy còn dùng được.

      Lương Kiều quay đầu nhìn : "Ăn chút gì , ăn xong rồi nghiên cứu tiếp."

      Quan Hành thèm ngẩng đầu lên : "Em ăn , đừng làm phiền ."

      Lương Kiều khuyên nữa, trực tiếp cầm pizza lắc người đút cho , Quan Hành cúi đầu ăn miếng, từ từ ăn hết miếng tay .

      Sau khi ăn xong Lương Kiều quay người lại, Quan Hành vẫn ở phía sau đỡ túi chườm nước đá cho .

      Lương Kiều duỗi người, động tác quá mạnh đụng đến vết thương, đau đớn kêu lên tiếng. Quan Hành vội cúi đầu hôn , vừa hôn vừa như dỗ trẻ con: " đau đau."

      "..."

      "Em mệt." Lương Kiều mặc kệ việc chườm đá, xoay người ôm , còn quơ quơ, " ngủ cùng em lát ."

      Quan Hành sờ đầu : "Được."

      Lương Kiều thay bộ váy ngủ lên giường, Quan Hành tắm, thay quần áo cotton ở nhà, lại cầm túi chườm đá qua.

      vừa lên giường, Lương Kiều liền tự động ghé vào, Quan Hành vén váy lên, ấn túi chườm đá lên.

      Lương Kiều ôm eo , mặt dán lên ngực , có thể nghe tiếng tim đập 'thình thịch' bên trong.

      Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ sưởi ấm cả căn phòng, những lá ngô đồng cành cây ngoài cửa sổ cũng tỏa ánh sáng màu vàng nhạt.

      Nhắm mắt lại, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hét trong tiểu khu, tiếng chó mèo văng vẳng. Người trong lòng ở ngay trong ngực , nhuyễn ngọc ôn hương, khiến vừa chạm vào muốn buông ra.

      Cảm giác này rất yên bình, những cảm xúc hỗn loạn cũng dần lắng xuống, Quan Hành siết vòng tay chặt, cằm đặt đỉnh đầu , trong đầu là "Nếu ngày nào cũng có thể ôm phải làm gì hết tuyệt."

      "Quan Hành?" Lương Kiều bỗng ngẩng mặt lên từ trong lồng ngực , ngửa đầu nhìn .

      "Ừ? Quan Hành mở to mắt, cúi đầu nhìn , kìm được hôn lên trán cái.

      Lương Kiều híp mắt, tỏ ra rất hưởng thụ.

      Quan Hành ngứa ngáy trong lòng, rất muốn sờ , nhưng tay bị gối lên, tay đỡ túi chườm đá phía sau , thể ra tay, chỉ có thể cọ cọ mặt cho đỡ thèm.

      "Hôm qua, cả hôm nay nữa... rất xin lỗi," bây giờ nhớ đến vẫn hối hận muốn chết, Quan Hành rất xấu hổ, hôm qua đối xử với như vậy, hôm nay lại hại bị thương, có khác gì súc sinh đâu chứ.

      Tay Lương Kiều vỗ vỗ lưng trấn an: "Là em sai trước, em cũng giải thích với . Chuyện xem mắt là do em xử lí tốt, người là bà nội em giới thiệu, lúc ấy vẫn chưa làm lành với , nóng nảy nên đáp ứng, sau này sợ bà nội phật ý, nghĩ rằng chỉ gặp mặt lần người ta cũng nhất định để ý em, nên từ chối. Sợ giận mới lén sau lưng , ai biết làm chuyện xấu lại bị bắt tại trận." bĩu môi , "Nhưng hôm qua thực rất quá đáng, chưa nghe em giải thích cưỡng gian..."

      đến đây Quan Hành liền chột dạ, nhanh chóng cúi đầu chặn miệng .

      Nụ hôn này mất hơn nửa ngày mới dứt ra, mặt Lương Kiều đỏ bừng, mắt cũng ngập nước, ánh mắt hơi mê li nhìn , miệng ướt át hơi mím lại.

      Quan Hành nóng trong người, luồng điện chạy thẳng xuống bụng dưới, vội mở to mắt, nhìn sang chỗ khác.

      Hô hấp dần bình ổn lại, trừng mắt khẽ : "Em gạt vụng trộm với đàn ông khác, có thể tức giận ư?" xong lập tức hạ giọng giải thích, "Sau này như vậy nữa..."

      Lương Kiều : " thấy em cố ý mặc xấu xí như vậy sao, cũng thèm trang điểm, lôi thôi."

      Quan Hành than thở: "Vậy cũng ngăn được vẻ đẹp của em." xong ôm chặt hơn chút, " muốn giấu em trong nhà, để em khỏi ra ngoài gặp mặt người khác. này mặn nhạt đều chê, nam nữ già trẻ ăn hết, ngày nào cũng khó lòng phòng bị."

      Lương Kiều ngưng cười, híp mắt nhìn , "Có phải còn muốn buộc em giường, ngày ngày ân ái quên cả ngày đêm đúng ?"

      "Được vậy còn gì bằng."

      "Em muốn chọc ." Lương Kiều , "Là do em vướng mắc chuyện phí chia tay, em muốn đồng ý với dễ dàng như vậy, khiến cảm thấy em gọi đến đuổi , biết quý trọng em."

      " phải phí chia tay mà!" Quan Hành muốn nhảy lầu, lúc trước giải thích nhiều lần như vậy, rốt cuộc có thể cho qua chuyện này chưa vậy?

      nhịn được thở dài, tỏ vẻ ràng cam chịu bất đắc dĩ đến cực điểm: "Em cứ chọc nữa , vui vì được em chọc, chọc cả đời tốt."

      Lương Kiều vùi mặt trong lòng , nhịn được thầm vui vẻ.

      Qua lúc lâu sau, Quan Hành lại thấp giọng hỏi: "Có phải hôm nay doạ đến em rồi ?"

      Lương Kiều lắc đầu: "Em đâu có nhát gan như vậy." Dừng lát, lại ngẩng đầu lên từ trong ngực , "Có thể cho em biết vì sao lại đánh nhau ?"

      Ánh mắt Quan Hành dời ra ngoài cửa sổ, gì.

      Lương Kiều vươn cổ lên cằm , chép miệng, " muốn cũng sao."

      " có." Quan Hành cúi đầu lên mặt , cũng chép miệng, " chỉ nghĩ nên bắt đầu từ đâu thôi, chuyện từ rất lâu về trước rồi."

      Người bị đánh đập dã man hôm nay tên là Thiệu Dương, là bạn cùng phòng thời đại học của Quan Hành, tình cảm tốt đến nỗi có thể mặc chung chiếc quần, thậm chí Quan Hành còn đưa ta vào nhóm của mình.

      Thiệu Dương xuất thân từ nông thôn, cha mẹ qua đời từ sớm, từ sống nương tựa cùng bà nội, tạm học xong nhờ đủ loại trợ cấp. Thành tích của ta rất tốt, nhưng vì muốn mau chóng kiếm tiền để bà nội được hưởng hạnh phúc nên từ bỏ tư cách học tiếp lên cao. Mặc dù có phiếu điểm tốt và thư giới thiệu của nhà trường nhưng sinh viên chưa tốt nghiệp chỉ có thể kiếm được công việc có mức lương cao.

      Quan Hành có gia tộc lớn chống lưng, phí nhiều lời dựng được nghiệp tài chính, mời Thiệu Dương cùng lập công ty phát triển phần mềm, hơn nữa còn rất rộng rãi cho ta nửa cổ phần công ty.

      Theo lý thuyết mà , Thiệu Dương có kĩ thuật, Quan Hành có tài chính đầy đủ, muốn làm được là chuyện khó, nhưng ngay khi công ty vào quỹ đạo, em tốt này lại trở mặt thành thù.

      Chuyện xảy ra sau lễ chúc mừng vì nhận được đơn hàng lớn.

      Đêm đó Quan Hành vui vẻ uống nhiều, say đến nỗi bất tỉnh nhân , Thiệu Dương lại chỉ uống hai ba chén, nên sau khi hết tiệc đưa Quan Hành về nhà. Nửa đường bỗng có xông ra đường cái, ta phanh kịp, tông phải người ta.

      Quan Hành vốn ngủ biết trời đất gì, ngồi phía sau ngã xuống bị đập đầu, ngất hoàn toàn.

      được cảnh sát đánh thức, bốn phía kéo dây cách ly, người bị thương vừa được đưa lên xe cấp cứu, ngồi ở ghế lái, dây an toàn cũng được cài kĩ, còn Thiệu Dương mất tăm mất tích.

      bị thương cấp cứu ở bệnh viện qua khỏi tử vong, cho dù người mang theo di thư là dấy lên nghi ngờ, Quan Hành vẫn phải ra toà vì say rượu lái xe đâm chết người. Trước khi Thiệu Dương chạy trốn lau sạch vân tay tay lái, chuyện ở trường cũng có người chứng kiến, Quan Hành vốn có chứng cứ chứng minh phải bản thân lái xe.

      Trong nhà người chết có em trai, cha mẹ mang tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, vốn coi ấy là con người, nên sau khi ấy mất chỉ muốn lấy khoản tiền cho con trai mua nhà cưới vợ.

      Nhà họ Quan dùng số tiến lớn, vận dụng hết các mối quan hệ, cuối cùng cứu Quan Hành ra, còn đè ép tin tức xuống.

      Quan Hành còn phái người tìm Thiệu Dương, thậm chí tìm được quê của ta. Hiển nhiên Thiệu Dương báo tin cho bà nội, cụ già biết chuyện tai nạn, vừa thấy Quan Hành quỳ xuống khóc lóc than thở cầu xin buông tha cho Thiệu Dương, khóc đến suýt tắt thở.

      Sau khi Quan Hành trở về liền bán công ty, cũng tìm Thiệu Dương nữa.

      Nhưng tên cháu trai kia lại có gan trở về, còn xuất trước mặt , Quan Hành sao có thể bỏ qua cho ta.
      Last edited by a moderator: 2/8/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66

      Cảnh báo: Cẩu độc thân (như Te) cẩn thận khi đọc chương này ~

      Edit: Thố Lạt

      Quan Hành có việc đột xuất phải công tác, sáng thứ hai vốn định lái xe đưa Lương Kiều làm, kết quả lại bị từ chối.

      Lương Kiều ăn bánh mì ốp la làm : " cần, đưa chìa khóa cho em, em tự lái là được." Nghĩ đến bộ dáng mình lái xe thể thao, trong lòng bỗng thấy tươi đẹp, "Em muốn chiếc xe thể thao đó!"

      "Tay em sao chứ?" Quan Hành nhìn , gác chảo sang cạnh tay ."

      "Đương nhiên sao." ra lúc đưa lên vẫn còn hơi đau, nhưng chút đau đớn ấy đâu có là gì so với phong cách khi lái xe thể thao.

      Quan Hành thấy vẻ mặt hưng phấn của lo lắng: "Em đừng học người ta đua xe đấy."

      Lương Kiều lơ đễnh: "Em là loại người biết chừng mực vậy sao?"

      Ăn cơm xong Lương Kiều trực tiếp lấy chìa khoá xe của , tung tăng chạy xuống lầu.

      Quan Hành tháo tạp dề đưa xuống lầu, nhìn thuần thục lái xe ra. qua gõ lên cửa kính xe, Lương Kiều cười tít mắt hạ kính xuống, "Sao vậy, nỡ à?"

      "Ừ." Quan Hành cúi người, chui đầu vào cửa sổ, hôn lên trán , "Nếu thuận lợi tối mai có thể trở về. Em ở nhà thành chút, được vụng trộm với đàn ông khác sau lưng . Còn cả vết thương của em nữa, hôm nay có thể chườm nóng rồi, thuốc bôi và tinh dầu hoa hồng cũng mua rồi, thuốc dán cũng có, em nhớ bôi đấy." xong định lui ra bị Lương Kiều ôm cổ, chủ động dâng nụ hôn triền miên.

      Lương Kiều lái xe làm, thậm chí ngay cả vị trí dừng xe và tư thế xuống xe đều chê vào đâu được.

      Xe phải dừng giữa toà nhà, khi xuống xe phải vươn ra đôi chân dài thẳng tắp -- Ừ, vừa hay hôm nay mặc quần bó, chân vừa dài vừa thẳng, quả thực thể ngầu hơn -- khi ra khỏi xe thể khom lưng thể cúi đầu, lưng phải thẳng, tư thế phải tao nhã, cuối cùng động tác đóng cửa xe phải ngầu và phóng khoáng.

      Tưởng tượng ra hình ảnh đẹp, có chút căng thẳng, lái xe cũng suýt nhảy lên.

      Kết quả đến dưới lầu công ty, phái phát vị trí đối diện ven đường bị chiếc xe đen có rèm che chiếm mất.

      Chiếc xe kia nhìn có chút quen mắt, Lương Kiều dừng sát phía sau, bởi vì bước đầu tiên của kế hoạch gặp trở ngại nên hơi khó chịu, khi mở cửa xe quên động tác. hùng hổ xuống xe, khi nhìn vào cửa kính thấy Hạ Bác Viễn mang vẻ mắt buồn cười nhìn .

      "Xe tệ." cười .

      Lương Kiều đắc ý gật đầu.

      Nhưng Hạ Bác Viễn lại tiếp: "Nhưng mà tư thế còn ngầu hơn, lần đầu tôi thấy có người xuống xe thế này."

      "..."

      Lương Kiều "Ai" tiếng, "Tư thế tôi đặc biệt thiết kế, khi nào đến lại có mỹ cảm rồi hả?" ngang xe của Hạ Bác Viễn, vỗ hai cái lên mui xe, " dừng xe như vậy, lại dừng ngay chính giữa, kế hoạch của tôi bị phá huỷ hết rồi."

      "Vậy tôi chuyển , để làm lại lần nữa?"

      " cần." Lương Kiều khoát tay, thấp giọng , "Lúc nãy đập mạnh quá, động đến thắt lưng rồi."

      Khiến Hạ Bác Viễn vui vẻ thôi.

      Hai người vừa vừa sóng vai vào cao ốc, gặp mấy đồng nghiệp trước cửa thang máy.

      Thích Thải thấy họ trước, sửng sốt, nhanh chóng kịp phản ứng, cúi đầu chào: "Chào buổi sáng sếp Hạ."

      Mấy người sau nghe vậy cũng vội vàng chào hỏi sếp Hạ, còn dùng ánh mắt mờ ám dò xét Lương Kiều, cười chị Kiều cũng được.

      Trong lòng Lương Kiều biết hai hiểu lầm, tuy và Hạ Bác Viễn chỉ gặp nhau ở cửa sau đó cùng vào nhưng chịu nổi trí tưởng tượng của người trẻ tuổi, đến văn phòng mấy người kia qua hỏi thăm có phải hoa và quà mấy lần trước là sếp Hạ gửi , Lương Kiều khẽ giải thích là phải.

      Vốn cho rằng chuyện này cứ thế là xong, kết quả sáng hôm sau lại diễn ra trò cười ở văn phòng.

      Nguyên nhân là sáng ra Thư Nam lại đến muộn, hơn 9 rưỡi mới hớt haỉ chạy vào văn phòng, đúng lúc Vạn Thiên lên lầu họp, Diệp Như phụ trách chấm công nhắc Thư Nam trong nhóm Weixin --

      Nấm Nấm: Nam Nam tháng này cậu muộn 5 lần, chuẩn bị tâm lí [cười]

      Thư Nam: Aaaaa tiền thưởng của bé!

      Thư Nam: Cậu xem nếu mình dùng sắc dụ sếp Hạ, có chút hi vọng thành công nào ?

      Nấm Nấm: Cậu muốn nghe lời hay dối?

      Thư Nam: [Khóc lớn] Cậu vẫn nên câm miệng lại ...

      Nấm Nấm: Hay là cậu dùng sắc dụ tổng biên tập ? Xác suất thành công cao hơn sếp Hạ đấy [cười]

      Hai người chat trong nhóm weixin, trong văn phòng yên tĩnh bỗng xuất giọng nữ ràng, " thân với Lương Kiều như thế, bảo ta xin cho , hậu thuẫn của ta mạnh lắm."

      Mấy người gây chuyện vùi đầu làm việc đưa mắt nhìn nhau, ai tiếp.

      "..." Cảm nhận được những ánh mắt nhiều chuyện phóng đến sau lưng, Lương Kiều phản ứng, bình tĩnh mở mail đọc thư.

      Thư Nam lại nhíu mày, quay đầu nhìn Hàn Tử Hân, chuyện của chị Kiều và sếp Quan vẫn chưa công khai, Hàn Tử Hân vậy là có ý gì, muốn ra vẻ à? Có lợi gì cho ta chứ?"

      Thích Thải vốn rất ít khi chuyện bỗng ngẩng đầu : "Đúng vậy, quan hệ của chị Kiều và sếp Hạ tốt như thế..."

      Thư Nam: WTF??? Sao lại đổ lên người sếp Hạ rồi hả?

      Thư Nam liếc nhìn Lương Kiều theo bản năng, chỉ nghe sau đó có người đáp câu: "Chị Kiều và sếp Hạ? hay giả vậy?"

      Tuy hiểu vì sao Thích Thải lại khiến mọi người hiểu lầm Lương Kiều và sếp Hạ, nhưng Hàn Tử Hân lại vui mừng vì thành công: " cho rằng vì sao ta lại thăng chức nhanh như vậy?"

      Lời này rất độc... Thư Nam phỉ nhổ: "Hàn Tử Hân có phải bị ngu rồi hay ? Cả phòng làm việc ai biết gato với chị Kiều, bằng người ta đặt điều hãm hại, phải ghét dòng dõi thư hương của mình sao, dòng dõi thư hương dạy dỗ thế này à? Ứng xử thể hơn sao Hàn Tử Hân."

      Có đồng nghiệp khuyên câu: "Thư Nam, cậu đừng nghiêm túc như vậy, ấy chỉ đùa chút thôi..."

      Hàn Tử Hân lại để người ta hoà giải, tiếp: " làm rồi, còn sợ người khác sao?" ta liếc Lương Kiều, "Ngay cả người trong cuộc cũng chột dạ lời nào rồi, còn mù quáng xen vào làm gì."

      "Quá biết xấu hổ rồi!" Hàn Tử Hân vừa dứt lời, Lương Kiều vẫn hé răng buông ra câu.

      Han Tử Hân cứng mặt: " mắng ai thế hả?"

      Lương Kiều thèm để ý ta, đưa lưng về mọi người như gió mây trôi: "Mọi người đừng nhiều chuyện, chị đây có bạn trai, thấy lúc trước ngày nào cũng đưa hoa đến sao."

      Diệp Như : "Lương Kiều cậu phúc hậu, lại đương sau lưng bé? Mau khai ra! Là tên nào hả?"

      Lương Kiều: " ra doạ chết cậu."

      Thư Nam cười hì hì quay đầu : "Mình biết nhưng mình cho cậu!"

      Diệp Như tức giận chỉ chỉ : " mau, cái đồ mập mạp chết bầm nhà cậu."

      Thư Nam bỗng đập bàn: "Cậu ai mập!"

      "Rảnh rỗi như vậy chi bằng tâm với tôi?" Vạn Thiên họp về đứng ở cửa, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn mọi người, mấy người vừa ồn ào tám chuyện nháy mắt đều câm như hến.

      Lương Kiều cười cười với , còn thản nhiên tặng nụ hôn gió.

      Vạn Thiên tức giận trừng mắt nhìn , vào văn phòng.

      Lương Kiều nghĩ ngợi, mở weixin, đăng tấm ảnh chụp chung trong quan hệ bạn bè -- ảnh chụp bọn họ tối hôm đó, chiều đó ăn tối xong đến công viên gần đó dạo, mua kem ốc quế, hai người ngồi ở băng ghế công viên, trán sát trán, cùng cúi đầu ăn kem.

      Hôm đó trời chiều rất đẹp, cảnh sắc công viên cũng rất đẹp, cảnh chụp đến cảnh giới rất hữu ý, hai người hình đều có giá trị nhan sắc cao, khoé mắt đuôi mày đều mang ý cười , cách màn hình gần như có thể ngọt tràn ra ngoài khiến người khác hâm thôi.

      chỉ đăng tấm ảnh, chú thích gì, nhưng cũng đủ dẫn đến trận bão lớn.

      Thư Nam like đầu tiên, còn thuận tay forward -- Aiya trượt tay ╮(╯▽╰)╭.

      Tiếng thông báo weixin vang lên ngừng, Lương Kiều làm như thấy, log out weixin, bỏ di động lại vào túi.

      Trong văn phòng nhanh chóng vang lên tiếng xì xào bàn tán, Diệp Như bưng cốc nước làm bộ đến phòng trà uống nước, cố ý lảng đến cạnh Lương Kiều, vỗ phát lên lưng : "Cậu đấy, giấu kín ghê!"

      Tiểu Mỹ đặc biệt gọi điện đến chúc mừng: "Aiya cuối cùng hai người cũng công khai rồi, bé thay hai người giữ bí mật sắp nghẹn chết rồi!"

      Lát sau trạch nam Vương Thuỵ ở bộ phận phát hành cũng kêu lên: "Chị Kiều, ba Kiều! Cẩu thả phú quý, vật tương vong!"

      Thư Nam hô theo: "Cẩu thả phú quý là cẩu thả phú quý!"

      Từ đầu đến cuối Lương Kiều chỉ mỉm cười.

      Lương Kiều quan tâm đến bình luận như hoa của bạn bè phía dưới, chỉ chú ý đến phản ứng của Quan hành. Chắc còn bận? Chắc xong việc thấy? Nếu thấy có gọi điện thoại cho ?

      Kết quả là, cả ngày đều nhận được tin gì từ Quan Hành.

      Lương Kiều hơi khó chịu, làm gì vậy? Vẫn chưa thấy à?

      Đến tận giờ tan làm buổi chiều, bên kia cả cái rắm cũng có!

      Lương Kiều dạo Weixin, Weibo và QQ lượt rồi nghiến răng bỏ điện thoại vào túi.

      Muốn gọi Thư Nam cùng ra ngoài ăn tối, kết quả là Thư Nam hẹn trước với bạn trai, Lương Kiều dựng ngón giữa, nhưng " người khác phái chết bầm" như trước.

      Dù sao bây giờ cũng gia nhập hàng ngũ đương rồi.

      Bạn trai Thư Nam chờ dưới lầu, Lương Kiều cùng xuống lầu, vấn chuẩn bị xong tâm lí "Thư Nam vừa thấy bạn trai liền bỏ nhào đến ôm hôn bạn trai", kết quả vừa ra khỏi cửa nhìn thấy đầu tiên lại là đẹp trai tà tà dựa vào xe thể thao màu trắng -- sáng nay Hạ Bác Viễn đặc biệt nhường vị trí dễ bị trông thấy nhất cho , bản thân khiêm tốn dừng sau .

      đẹp trai chân dài lần nhìn sang bên này, vừa thấy liền đứng thẳng người, di chuyển đôi chân dài sang bên này.

      Thư Nam vẫn nhìn khắp bốn phía tìm bạn trai, cánh tay kéo Lương Kiều bỗng bị hất ra.

      "Ối!" kinh ngạc quay đầu, thấy Lương Kiều chạy với vận tốc có thể sánh với vận động viên chạy , nhanh đến nỗi gần như sắp bay lên vậy.

      Nhìn theo hướng chạy, chàng trai mặc áo khoác xám tới, cùng lúc mở ra hai cánh tay.

      Lương Kiều bổ nhào vào lòng , nháy mắt bị ôm trọn.

      Lương Kiều chưa đứng vững ôm cổ Quan Hành hôn, Thư Nam phía sau thấy màn ngược cẩu như vậy kinh ngạc khép miệng lại, xoay đầu , tiếp tục tìm bạn trai thấy đâu của mình.

      Lúc này thiếu người quen ngang qua, Lương Kiều thèm để ý, ôm Quan Hành hôn đến nóng bỏng động tình. Cánh tay Quan Hành ôm chặt hông , dường như muốn khắc sâu vào cơ thể mình.

      Hai người hôn đến biết trời đất trước cửa cao ốc, mãi đến khi có người qua bọn họ: "Chú ý ảnh hưởng chú ý ảnh hưởng."

      Lúc này Lương Kiều mới buông Quan hành ra, liếm môi, cười híp mắt, sau đó dựa đầu lên vai . Đúng lúc nghiêng đầu thấy Thư Nam chuyện với bạn trai, còn dựng ngón giữa với từ xa.

      Lương Kiều cười rộ lên, Quan Hành càng ôm chặt hơn.

      Quan Hành sờ tóc , quay đầu nhìn Hạ Bác Viễn đầy chán ghét, "Cậu có thể xa chút , sao lại biết nể mặt như vậy?"

      Hạ Bác Viễn vô tội chỉ vào xe của mình.

      Quan Hành hư tiếng: " Bãi đậu xe để làm cảnh à? Dừng xe ở cửa, có chút đạo đức công cộng nào ?"

      " chuyện cẩn thận chút, bạn cậu cũng dừng xe ở đây đấy."

      Quan Hành mà mặt đổi sắc: "Bạn tôi dừng xe ở đâu cũng đúng hết."

      Cái thằng này... Hạ Bác Viễn cười, lái xe rời .

      Có nhân viên tan làm ra, thấy ông chủ ôm mỹ nữ đứng kia, nhịn được tò mò nhìn qua. Ông chủ tính tình luôn tốt lại phá lệ cười với ta, sợ đến nỗi ta giật mình mau chóng chạy .

      Ôm Lương Kiều đứng thêm lúc, QUan Hành nhàng lay : " thôi, bạn ."

      Lương Kiều ngẩng đầu lên, cười hì hì đáp lại: "Được, bạn trai."

      Tác giả có lời muốn : Đừng hỏi tôi vì sao dừng xe ở cửa chính, logic của tác giả bị chó ăn rồi, bỏ ... [tạm biệt]
      Last edited by a moderator: 2/8/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67

      Edit: Thố Lạt

      " phải mai mới về sao?" Sau khi lên xe, Lương Kiều thuận miệng hỏi, "Sao về rồi?"

      Quan Hành rất nghiêm túc giúp thắt dây an toàn, tâm tình vô cùng sung sướng : "Nhớ em, nên về."

      ra là thấy đăng ảnh chế độ bạn bè, vừa vui vừa kích động, rất muốn ôm , hôn ngay lập tức, ngay cà chuyện chính cũng quan tâm, chỉ muốn lập tức mọc cánh quay về bên cạnh .

      May mà bên kia vừa hay chỉ còn vài việc cuối, mình Trương Vĩ cũng có thể làm được. Nên Quan Hành trì hoãn thêm phút nào, mua vé máy bay về trước.

      "A..." Lương Kiều thờ ơ đáp, khóe miệng lại giấu được nụ cười xấu xa. Khời động xe xong, nhìn Quan Hành, giả vờ hỏi vu vơ, "Em đăng ảnh thấy ?"

      Quan Hành làm như biết: " thấy, em đăng gì vậy?"

      "Ảnh em và chàng trai lạ."

      "Là sao, chàng trai lạ nào lại may mắn như vậy?"

      Lương Kiều tỏ vẻ đứng đắn : "Phải đấy, em xinh đẹp lại đáng lương thiện như vậy, ấy nhặt được báu vật rồi."

      "Đúng vậy, nhặt được báu vật rồi." Phía trước có đèn đỏ, Quan Hành dừng xe lại, tranh thù nghiêng qua nâng mặt Lương Kiều hôn môi , sau đó cười vui vẻ trước ánh mắt sáng như rực của , "Em nhìn làm gì, hôn bảo bối nhà được à."

      Lương kiều mỉm cười: "Được, đương nhiên là được."

      Đèn đỏ chuyển xanh, dòng xe bắt đầu di chuyển. Tâm tình Quan Hành tệ, Lương Kiều cũng rất vui, nhún nhún ghế vài cái, lại quay đầu gọi : "Bạn trai."

      Quan Hành rất phối hợp: "Bạn có gì sai bảo?"

      "Chúng ta ăn tiệc lớn được , bạn trai?"

      "Bạn trai chuẩn bị bữa tiệc lớn cho bạn , bạn thấy sao?"

      Lương Kiều chắp hai tay như dâng hoa: "Bạn trai lợi hại."

      Quan Hành đáp lại: "Bạn đáng ."

      xong hai người vui vẻ cười phá lên, khoé miệng Quan Hành kéo đến mang tai, niềm vui trong long liền thuận gió mà lên, như diều gặp gió bay lên chín vạn dặm.

      "Aiya được, em sắp ức chế nổi kích động của em, em muốn nhảy." Lương Kiều mở nhạc trong xe, chọn bài hát vui vẻ, bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.

      Quan Hành cũng lắc lư theo hai lần.

      Đây là lần đầu hai người ăn tiệc lãng mạng tiêu chuẩn, Quan Hành đặt chỗ trong nhà hàng Michellin ba sao, thức ăn ngon miễn bàn, Lương Kiều vùi đầu vào ăn vui vẻ, lãng phí phong cảnh lãng mạn lịch tao nhã.

      Tâm tình của hai người hôm nay đều tốt hết chỗ , kết quả là Lương Kiều vui vẻ ăn no, còn Quan Hành cũng vui vẻ uống thêm hai chén.

      Nhà hàng này cách bờ sông xa, sau khi ăn xong hai người tay trong tay tản bộ dọc theo bờ sông để tiêu thức ăn.

      sông có cây cầu dài, tên là "Cầu tình nhân", dài đúng 1314 thước, hơn nữa phong cảnh rất tuyệt, là thánh địa hẹn hò với những cặp tình nhân. Nơi lãng mạng đương nhiên có câu lãng mạng: Nghe nếu những người nhau có thể nắm tay cùng qua cầu tình nhân, có thể bên nhau trọn đời trọn kiếp.

      Nếu là Quan Hành trước đây, tuyệt đối cười nhạt, nhưng trong tay thành công chiếm giữ trái tim , tâm tình hoàn toàn khác.

      Đến bên cầu, nắm chặt tay Lương Kiều, dắt bước lên cây cầu vô cùng ý nghĩa này.

      Trong tay có Kiều, dưới chân có cầu... Trong đầu đột nhiển nảy ra ý nghĩ như vậy, Quan Hành vui vẻ hẳn lên.

      được hai bước, Lương Kiều bỗng dừng lại, kéo về.

      "Sao vậy?" Quan Hành cảm thấy căng thẳng, muốn quay đầu, nhưng có bóng ma tâm lí do chuyện lần trước, dám dùng sức với , bị Lương Kiều hung hăng kéo về đầu cầu.

      muốn cùng qua cây cầu này sao?

      suy nghĩ lung tung, bỗng Lương Kiều vỗ vỗ tay, đến sau lưng đè vai xuống: "Ngồi xuống ngồi xuống."

      Đầu còn chưa kịp phản ứng, cơ thể phản ứng theo bản năng, phôi hợp khom lưng nửa ngồi xuống. Lương Kiều nằm sấp lưng , ôm cổ , hưng phấn kêu lên: "Khởi giá!"

      Quan Hành nâng chân từ từ đứng thẳng lên, cố định lưng, từ từ bước về phía trước.

      này muốn chèn ép trọn đời trọn kiếp đây mà, xấu quá!

      được đoạn, Quan Hành bỗng đề nghị: "Như vầy chậm quá, chi bằng cõng em chạy qua, thế nào?"

      Lương Kiều ghé vào vai : "Sao vậy, vội à?"

      "Như vậy có thể thêm mấy lần nữa."

      Lương Kiều thấy cũng phải, vỗ vai hô lên: "Lên lên lên!"

      Quan Hành cõng chạy, nhanh chóng vượt qua đôi nắm tay bước chậm. Lương Kiều hưng phấn hô to, thu hút ánh mắt của người đường.

      người cõng hơn năm mươi kí, dù Quan Hành thân thể cường tráng, khi chạy cũng có chút ra sức. còn ra sức kiên trì, bỗng Lương Kiều vỗ mạnh vai bảo dừng.

      "Quan Hành từ từ dừng lại, nghiêng đầu thấy cau mày dường như rất đau khổ, liền thấy căng thẳng, thở dốc hỏi: "Sao vậy?"

      "Sắp ói rồi..." tay Lương Kiều ôm bụng, mặt nhăn nhó.

      Vừa rồi ăn quá nhiều, chắc là chạy nhanh quá rồi. Quan Hành vội buông tay muốn đặt xuống: "Xuống nghỉ ngơi chút ."

      " được!" Lương Kiều ôm cổ , dang chân cũng ra sức kẹp , " thể bỏ dở giữa chừng. chậm chút là được."

      Quan Hành có cách, lại nhấc lên. Nghỉ ngơi chút, tiếp tục cõng về phía trước.

      Lúc này là thời điểm cảnh sông đẹp nhất, mặt sông sóng gợn lăn tăn, ngọn đèn du thuyền thoáng lay động mặt nước trong bóng tối, như đom đóm lập loè.

      " đẹp..." Lương Kiều thích thú kêu lên.

      Quan Hành dừng bước, cõng đến bên lan can cầu.

      " muốn ở lại sông." Lương Kiều ra mong muốn từ tận đáy lòng. Phong cảnh sông khác với đất liền, ở đây đêm đêm đều có thể hứng gió thưởng thức cảnh đêm đẹp tuyệt vời, chỉ nghĩ đến thôi thấy vô cũng mỹ diệu.

      Quan Hành nhìn du thuyền dừng cạnh bờ sông, Muốn ở chúng ta cùng chuyển đến."

      Lương Kiều: "..." Được rồi, với cùng lắm chỉ là con thuyền.

      Hai người chút lại dừng, nhưng từ đầu đến cuối Quan Hành hề buông Lương Kiều xuống. Mãi đến khi sang đến bờ bên kia, Lương Kiều mới nhảy khỏi lưng , cẩm tay lắc lắc, vẫn quên khen ngợi : "Bạn trai em men."

      Quan Hành cười vui vẻ: "Cảm ơn bạn ."

      Hai người ngồi ghế đá cạnh cầu nghỉ ngơi lúc, lại tay trong tay trở về.

      về như vậy, đủ tiêu thức ăn rồi, chút rượu Quan Hành uống cũng bay hết. Nhưng Lương Kiều kiên quyết cho lái xe, nhét vào ghế phụ, mình ngồi ghế lái.

      Về đến nhà gần mười giờ, Lương Kiều ngáp cái, cầm khăn tắm và áo ngủ tắm.

      Từ khi vào nhà thái độ của Quan Hành trở nên là lạ, ánh mắt dính chặt người , lại dường như có chút cẩn thận, giông như e ngại điều gì. Lương Kiều làm như thấy, nhưng khi tắm cũng khóa cửa.

      Xét theo tác phong trước đây của Quan Hành, nhất định phá cửa vào kiên quyết đòi tắm uyên ương với , nhưng hôm nay lại rất ngoan, Lương Kiều nghe thấy tiếng tới cách cánh cửa, đứng ở cửa lúc, lại tránh .

      thay váy ngủ xong ra sấy tóc, ánh mắt Quan Hành nhìn còn nóng hơn trước vài phần, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, qua động tay động chân với .

      Lương Kiều sấy tóc xong rót chén nước ấm uống, Quan Hành cầm thuốc qua thoa cho .

      Thoa thuốc xong Lương Kiều dựa vào đầu giường chờ , Quan Hành nhanh chóng tắm xong ra, thấy dừng chút, nghiêng đầu tóc ướt sũng qua, đưa khăn cho : "Bạn giúp lau đầu ."

      Lương Kiều nhận khăn, co chân lại, Quan Hành cũng khoanh chân ngồi lên, cúi đầu để lau.

      Tóc ngắn, lau qua vài cái là được. Lương Kiều lau cho xong, tuỳ ý tóm lấy vài sợi, sau đó dùng khăn mặt lau nước đọng cổ . "Xong."

      Quan Hành sờ sờ tóc, sau đó duỗi tay ôm eo , cúi đầu cọ vào ngực .

      Váy ngủ của rất mỏng, bên trong lại có gì, rúc đầu vào, cố ý vô tình đụng vào hai thứ gì đó vểnh ca. Lương Kiều làm như phát , ném khăn sang bên, vỗ vỗ đầu : " còn sớm, về ngủ ."

      Quan Hành mân mê eo bỗng cứng đờ, ấp úng hỏi: " thể ngủ với em sao?"

      Lương Kiều : "Sợ nhịn được muốn làm gì đó."

      "Em muốn làm gì đó với sao?" Quan Hành chưa từ bỏ ý định , dừng chút lại thêm, "Ngày hôm nay đặc biệt như vậy, em muốn làm chút chuyện có ý nghĩa để ăn mừng sao?"

      Lương Kiều cố nén cười, rất chắc chắn: "Muốn chứ."

      Ừm??? Quan Hành nhanh chóng ngẩng đầu khỏi ngực , hai mắt sáng bừng.

      Nhưng vẫn chưa kịp gì, nghe thấy Lương Kiều tiếp, "Nhưng em muốn trừng phạt ." xong giật tai , "Sổ sách lần trước còn chưa tính với đấy."

      Quan Hành chính là chột dạ vì chuyện kia, nên mới cố gắng kìm nén ham muốn của bản thân, áp hẳn xuống. Lúc này nghe nhắc đến cả người liền ủ rũ, cúi gẳm đầu cọ cọ , lát sau chui vào chăn.

      Lương Kiều ra vẻ nghiêm túc nhìn , Quan Hành chột dạ : "Nhìn được ăn được mới càng dày vò, nếu em muốn trừng phạt hãy cho ngủ cùng em ." Thấy phản ứng, lại giơ tay thề, " đảm bảo làm gì khác."

      Lương Kiều làm như suy nghĩ hồi, gật đầu : "Vậy cũng được."

      tắt đèn nằm vào trong chăn, sau lưng lập tức có cảm giác nóng hầm hập. Lương Kiều dùng tay dí trán , cảnh cáo: " được sờ loạn..."

      " sờ loạn." Bàn tay đặt eo của Quan Hành thu về, nắm bàn tay , sau đó lại mắt đầu cọ cọ lên lưng . " chỉ cọ cọ."

      Lương Kiều xoay người lại, tay luồn vào cổ áo ngủ lỏng lẻo của , sờ tới sờ lui người , đốt lửa khắp nơi.

      Quan Hành bị chọc có chút chịu nổi, nhịn được cũng muốn đáp trả, nhưng tay vừa đặt lên người , thấp giọng cảnh cáo: " bảo được sờ loạn em."

      A a a! Quan Hành đau khổ thu tay về, áp sát người lại.

      Nhiệt độ người rất nóng, thứ gì đó thẳng tắp dưới chân áp lên đùi , khẽ cọ như uống rượu độc giải khát.

      "Em thơm..." Quan Hành vùi đầu vào hõm vai hít mấy hơi sâu, lẩm bẩm, " muốn ăn em... Bảo bối ngoan, cho ăn miếng được ?"

      Giọng dụ dỗ khêu gợi này khiến người ta khó mà kìm nén, Lương Kiều cũng có chút ngứa lòng, thấy trêu ghẹo cũng tệ, cầm tay rút về.

      xoay người sang chỗ khác, hít sâu vào cái, với giọng thản nhiên: "Ngủ ."

      A a a a a a a -- Quan Hành ở phía sau khó chịu cọ quậy giường.

      Tác giả có lời muốn : Tự gây nghiệt, thể sống.
      Last edited by a moderator: 2/8/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68
      Editor: Linh

      Lại là ngày nắng ráo. Ánh mặt trời tốt.

      Lương Kiều ngáp dài tỉnh lại, cả người duỗi ngang ra trong chăn. Đột nhiên ngang hông có cánh tay vươn qua, xoay người, Quan Hành còn ngủ say sưa. Từ góc độ này nhìn qua lông mi dài, Lương Kiều gây khó dễ chỉ nhàng gẩy gẩy, lông mi run lên hai cái, hơi nhíu mi quay đầu , né tránh móng vuốt của .

      Thời gian còn sớm, Lương Kiều dựa vào trong ngực , chân nâng lên khoác lên người .

      Móng vuốt thành xoa bóp bên trong người , người này còn chưa tỉnh. Bản thân Lương Kiều chơi lát, cầm điện thoại vào trang cá nhân.

      Nhìn vài phút, di động đột nhiên bị rút , ngẩng đầu, biết lúc Quan Hành nào tỉnh lại, mặt mũi còn mang theo mờ mịt của người mới tỉnh, di động vứt qua bên, sau đó ôm lấy vào lòng.

      "Tỉnh?"

      "Ừ." Giọng mới tỉnh mang theo chút khàn khàn, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cái, "Ngủ có ngon ?"

      Lương Kiều ôm vòng eo gầy gò của , mặt cọ xát ở lồng ngực , cười tủm tỉm : "Tốt lắm."

      "Nhưng mà tốt..." Quan Hành ủy khuất kéo tay mò xuống dưới, "Nó muốn em, muốn đến ngủ được."

      Căn nguyên gắng gượng đứng lên, Lương Kiều bị ấn sờ soạng hai cái, cứng rắn rút tay về được." nên nháo, ôm em cái."

      Quan Hành duỗi tay sít sao ôm , có chút buồn bực hỏi: "Em muốn trừng phạt tới khi nào?"

      "Xem tâm tình của em."

      "Chúng ta đổi lại đừng trừng phạt được hay ? Em bảo làm cái gì đều được." Quan Hành cố gắng thương lượng với .

      Bị Lương Kiều trực tiếp phủ quyết: " được, đây là thứ duy nhất có thể trị ."

      Hai người lại ôm nhau nghiêng ngả hồi, cùng nhau rời giường rửa mặt. Lúc đánh răng rửa mặt Quan Hành nhất định chen chúc chung cùng chỗ với Lương Kiều, miệng quệt đầy kem đánh răng muốn hôn , bị Lương Kiều quệt kem đánh răng trét đầy mặt.

      Rửa mặt xong Lương Kiều muốn nhà vệ sinh, Quan Hành chậm rì rì chịu , bị Lương Kiều đạp cước ra ngoài.

      Xuống lầu ăn xong sớm chút, Quan Hành lái xe chở làm.

      Đến bãi đậu xe của Đỉnh Nguyên, Quan Hành vừa xuống xe liền dắt tay , trong thang máy cũng liên tục có buông ra. Nhưng đụng phải người đồng nghiệp nào, điều này làm Quan Hành có hơi thất vọng.

      Vì vậy Quan Hành bụng dạ khó lường cũng dừng lại ở tầng 18, cứng rắn đưa đến phòng làm việc.

      Tiểu Mỹ đứng trước quầy hết sức có ánh mắt kêu: "Ông chủ buổi sáng tốt lành, bà chủ buổi sáng tốt lành." bên hướng về Lương Kiều cười hì hì nháy mắt ra hiệu.

      Tư thế Quan Hành kiêu căng gật đầu, khóe miệng lại kìm được giương lên. Lương Kiều nhìn nhan sắc của tiểu Mỹ, mang theo nụ cười mê hoặc của mẫu nghi thiên hạ, vẫy tay với : "Làm việc cho tốt"

      Tiểu Mỹ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: "Được bà chủ!"

      Phòng làm việc có vài người đồng nghiệp ở đây, nhìn thấy Quan Hành vào vội vàng chào hỏi.

      Quan Hành ôm Lương Kiều cúi đầu lập tức hôn trận, sau đó trong ánh mắt ái muội của mọi người buông ra, rạng rỡ rời .

      Người khác vừa , trong phòng làm việc lập tức trận ồn ào: "Oa a ~~~" trong đó giọng to nhất thuộc về Thư Nam vừa mới đến phòng làm việc nhìn thấy tình huống ngược liền trốn qua bên xem kịch vui.

      "Ai nha công việc công việc a." Sắc mặt Lương Kiều đỏ rực ngồi xuống, mở máy tính ra.

      Thư Nam còn ở khoa trương kêu: "Ò ó o o, chị Kiều đỏ mặt a! là từ xưa đến nay mới thấy lần đầu! Tiểu Mỹ em nhìn thấy ? Vương Thụy nhìn thấy ? phải là ảo giác của tôi đúng ? Con mắt tôi mù đúng ?"

      Lương Kiều : "Mập mạp chết bầm em lại đây ngồi cho chị!"

      " được kêu em mập mạp a a a!" Thư Nam nhào tới vặn vẹo đánh nhau với .

      Hai người ngươi tới ta nháo, giữa lúc đó Thư Nam đến tai giọng câu: "Cho chị chút tin tức này, vừa rồi em cùng Thích Thái đến, ta nhìn thấy hai người hôn, đỏ hồng mắt ra ngoài."

      Động tác của Lương Kiều ngừng lại, ngước mắt nhìn .

      Thư Nam cho ánh mắt "Tự chị tìm hiểu ", trở lại vị trí của mình.

      Thích Thái? Lương Kiều khỏi lại nhớ lại những phản ứng kì quái của ta lúc trước, khẽ nhăn mày lại.

      Buổi trưa Quan Hành có việc ra ngoài, có bồi Lương Kiều ăn cơm, nhưng để Trương Vĩ đưa cho thẻ VIP của mấy nhà hàng khách sạn, Lương Kiều liền mang theo Thư Nam ra ngoài xắn tay ăn.

      Buổi chiều có hội nghị cấp cao vốn định tổ chức ở phòng làm việc Duyệt Kỷ, về sau tạm thời thay đổi đến phòng họp Duyệt Kỷ, Lương Kiều cùng Thư Nam vội vàng rót nước pha coffee cho các vị lãnh đạo.

      Công việc bưng trà đưa nước kết thúc, Lương Kiều từ phòng họp ra, lại thấy Quan Hành ngồi bên cạnh chỗ , thả vật gì đó vào bàn của .

      vượt lên chạy qua: "Sao lại tới đây, chẳng lẽ phải tham gia hội nghị này sao?"

      "Thuận tiện đến xem em chút." Quan Hành vuốt tay giọng .

      Quả thực cần thiết phải tham gia hội nghị này, nhưng trong chốc lát nhìn thấy vô cùng nhớ nhung, cho nên tạm thời bắt buộc đổi chỗ, có thể quang minh chính đại mượn cơ hội đến xem .

      Lương Kiều cũng đoán được sơ sơ, liếc nhìn về phía mặt bàn, mặt bàn bày chiếc hộp sặc sỡ, chắc là đồ ngọt ở tiệm nào đó. Bên cạnh hộp sữa chua của nhiều hơn chậu hoa bằng sứ tròn, bên trong trồng cây xương rồng , còn cắm con hươu cao cổ hoạt hình bằng gốm sứ.

      "Oa, đáng !" Lương Kiều cầm lên nhìn nhìn, thích.

      Mặt Quan Hành tiến lại gần: "Vậy hôn cái."

      Lương Kiều hôn vào khóe miệng của ngụm, sau đó đẩy về phía phòng họp: "Mau họp, tất cả mọi người đợi đấy."

      Lại vừa quay đầu, chống lại đôi mắt như hai cây đuốc cháy hừng hực. Thư Nam dùng tay làm thành điện thoại đặt bên tai: " quái đứng đắn sao, bên trong này có người ngược đãi động vật ."

      Vương Thụy bên kia phối hợp : "Nhận được, cảnh sát nhân dân lập tức xuất phát, vì dân trừ hại!"

      Lương Kiều mỉm cười mở chiếc hộp sặc sỡ ra, cố ý khoa trương kêu: "Oa, kem ly bánh ngọt này! Chao ôi, đáng tiếc động vật cùng cảnh sát thích ăn đâu."

      Thư Nam cùng Vương Thụy hai mắt tỏa sáng cùng nhau tới, hai người xô đẩy lẫn nhau: " tôi đấy, có nghe thấy !"

      Mọi người lên chia cắt bánh ngọt, Hàn Tử Hân cùng Thích Thái tự nhiên là có ý tứ lại đây. Lương Kiều cắt hai miếng cầm cho các , còn đặc biệt lưu ý phản ứng của Thích Thái - - khóe miệng ta nhếch lên, nhìn như rất khẩn trương.

      Căng thẳng cái cái quỷ gì? Lương Kiều nghĩ ra, cũng thêm cái gì, cầm bánh ngọt cho hai người đó rồi quay lại, hai bước nghe được giọng phía sau vang lên - - Hàn Tử Hân qua tay liền ném bánh ngọt vào thùng rác.

      Lương Kiều cùng Thư Nam liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai.

      Còn như Thích Thái với miếng bánh ngọt kia, thấy ta ăn, cũng thấy ném, giống như có căn cứ.

      Lúc tan việc Quan Hành sớm đến đón , dựa khung cửa hai tay cắm ở trong túi, làm cho tất cả mọi người dám , ngồi tại chỗ ngồi chậm rì rì. Lương Kiều thu dọn đồ xong tạm biệt mọi người, nhảy qua khoác Quan Hành: " thôi, bạn trai."

      Quan Hành ôm lấy ra ngoài, tay Lương Kiều khoác lên eo , hai người di chuyển miệng liền tiến tới cùng nhau, lại là nụ hôn sâu.

      Cơm tối là bữa tiệc hải sản lớn Quan Hành đặt trước, thời điểm bọn họ lái xe tới nhà hàng, Lương Kiều cầm di động của Quan Hành xem tin mới lên mạng. Thư Nam gửi tin nhắn đến cho - -

      Thư Nam: Em có hai bức hình, đều là về chị, tốt tốt, chị muốn xem cái nào trước?

      Lương Kiều suy nghĩ chút, hồi: Trước xem cái đẹp . Là ảnh chụp chị sao? [ cười xấu xa ]

      Thư Nam: Hừ!

      Sau đó gửi tấm hình tới đây, Lương Kiều mở ra - - là ảnh chụp cùng Quan Hành ở trong tầng làm việc hôn môi, là ảnh lúc vừa mới ra mà Thư Nam chụp.

      Kỹ thuật chụp hình của ( Thư Nam ) còn tệ, bốn phía là bối cảnh đại bốn phía đều là màu trắng, góc bên trái có ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, hiểu khi đó ánh mặt trời hay là qua lăng kính, tóm lại rất đẹp mắt.

      Nếu như có thể tách ra nửa người P trong góc ra rất hoàn mỹ.

      Lương Kiều đưa ảnh chụp cho Quan Hành xem, hơi cong môi cái, "Ai chụp?"

      "Thư Nam đó." Lương Kiều , "Chính là mập mạp ."

      Quan Hành thuần thục quẹo tay lái, vô cùng khí phách : "Thăng chức tăng lương cho ấy."

      Lương Kiều cười trả lời Thư Nam: Quan lão bản của các em thăng chức tăng lương cho em đấy: )

      Thư Nam: ! ! ! Cảm ơn Quan lão bản! , phải cảm ơn bà chủ Kiều! [ nhe răng ]

      Thư Nam: Cục cưng còn , các ngươi thể lừa gạt ta!

      Sau đó Lương Kiều liền nhanh chóng xóa tin gửi trước đó.

      Lương đại Kiều: : )

      Thư Nam: ... ... Cục cưng vĩnh viễn cũng tha thứ ngươi! [ chửi bới ]

      Lương đại Kiều: Được rồi được rồi, bức ảnh chụp khác đâu?

      Thư Nam nhanh chóng gửi tấm hình khác tới, là dùng di động chụp lại, đó là tấm hình Thích Thái gửi trang cá nhân của ta - - tôi gặp được hùng cái thế cưỡi mây bảy sắc tới, ấy cũng phải lang quân như ý của tôi...

      Câu này làm Lương Kiều sinh ra loại cảm giác hết sức thoải mái, đọc nhiều lần, mơ hồ cảm thấy người Thích Thái là Quan Hành.

      Thích Thái thích Quan Hành? Bọn họ mới thấy qua mấy lần, cũng chuyện, sao có thể thích? Trước kia liền biết lời cũng thông, Quan Hành căn bản biết ta...

      Thư Nam: ta gửi mấy giây liền xóa, may mắn em cơ trí chụp màn hình lưu lại chứng cớ.

      Thư Nam: cần khách khí, cũng nên gọi ta là sấm chớp (ý nhanh tay ), mời trực tiếp dùng nhân dân tệ mềm mại nhục nhã ta, ủng hộ ủng hộ.

      Lương Kiều gửi cho bao lì xì dày.

      Thư Nam nhận được, gửi lại mặt vui vẻ, sau đó hỏi : 127 có ý gì?

      (127/2=63,5 kg nhé )

      Lương Kiều: Cân nặng của em : )

      Thư Nam: ... ... (╯‵□′ )╯︵┻━┻

      Lương Kiều hỏi lại Quan Hành về chuyện của Thích Thái, qua biết, vậy cũng sao, còn đến mức vì chuyện như thế này mà dối. Cứ coi như trước kia bọn họ thực gặp mặt, phỏng đoán người này cũng quên.

      Mặc kệ bảy sắc tám màu gì, hứng nổi cái việc phóng túng.
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoni, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69
      Editor: Linh

      Bước vào tháng tư, nhiệt độ dần dần tăng lên, quần áo dày bị cho xuống đáy hòm, thời trang mùa xuân mỹ lệ nhàng leo lên sân khấu.

      Quan Hành để người đưa rất nhiều sản phẩm thời trang mùa xuân mới lại đây, tất cả đều là kiểu dáng tình nhân, mỗi ngày mặc giống quần áo với Lương Kiều ân ái ở trước mắt mọi người biết mệt. Nhan sắc giá trị dáng người của hai người đều rất tốt, lúc đường mặc quần áo tình nhân sóng vai chẳng khác nào người mẫu thời trang cả.

      Gần đây nghe rất nhiều lời khen ngợi, cho nên khi ngày nào đó Quan Hành hưng trí bừng bừng hỏi có muốn chụp quảng cáo với hay , Lương Kiều lại cũng có quá nhiều kinh ngạc.

      "Nghệ sĩ của công ty đều chạy hết rồi sao? Chụp quảng cáo cũng phải để đích thân ông chủ đến chụp."

      "Chụp để vui chơi chút mà." Quan Hành , " muốn chụp với em, có số việc cả đời muốn nếm thử lần, về sau già rồi hồi tưởng lại mới có nhiều ý nghĩa.”

      Lương Kiều ăn kem ly : "Có quảng cáo sao lại để cho minh tinh ở công ty , hai chúng ta cũng lăn lộn ở giới giải trí, tại sao phải đoạt chén cơm của người khác."

      Quan Hành có chút ghét bỏ : "Dáng người của mấy người đấy đều bằng em, chụp hình khẳng định đáng xem bằng em."

      "Là quảng cáo gì còn phải xem dáng người? Phát ngôn trang phục sao?"

      "Xem như thế ." Quan Hành cố ý mê hoặc , "Có phí phát ngôn nhiều đấy."

      Lương Kiều có động tâm chút, hình như phí phát ngôn của minh tinh rất nhiều, mặc dù có danh tiếng, có phải chụp lần cũng có thể lời được khoản tiền đúng ? Lương Kiều xúc thìa kem ly, đếm xỉa tới hỏi: "Bao nhiêu?"

      Quan Hành cầm lấy tay đưa thìa kem vào trong miệng mình, lạnh nhạt : "Mấy trăm vạn ."

      “Nhiều như thế?" Lương Kiều trợn mắt há hốc mồm, chụp lần có thể có nhiều lợi nhuận như thế, dứt khoát cũng làm minh tinh! nắm chặt Quan Hành tay, nghiêm túc quơ quơ, "Đồng ý!"

      Mục đích đạt thành, Quan Hành giơ khóe miệng lên, thần sắc sung sướng.

      Lương Kiều lại đút thìa kem cho , cười hì hì : "Nếu em cũng làm minh tinh nhé, em xinh như thế, khẳng định vài phút bùng nổ."

      "Em muốn tiến vào giới giải trí?" Mới vừa rồi còn liên tục khuyến khích chụp quảng cáo, bây giờ nghe muốn làm minh tinh, Quan Hành ngược lại nhăn mày, còn kém viết hai chữ được lên mặt." ra minh tinh hết sức vất vả, thoải mái như em nghĩ đâu. Hơn nữa vòng tròn này nước rất sâu, mặt ngoài nhìn qua hết sức quang vinh chói lọi, nhưng sau lưng tất cả đều là giao dịch dơ bẩn xấu xa. Nhất là nữ minh tinh, dựa vào chính mình dốc sức làm rất khó.”

      "Em giống với mấy người đấy!" Lương Kiều nhét ly kem vào trong tay , ôm lấy cổ , giọng khoan khoái, "Em có , ủng hộ sao?"

      "... Nếu như em muốn chơi, nhất định bao bọc em." Quan Hành vứt ly kem qua bên, hai tay ôm , "Nhưng mà muốn để em tiến vào vòng tròn này."

      "Vì cái gì?"

      " muốn để cho người đàn ông khác thích em..." Quan Hành rầu rĩ , "Em người phụ nữ này quá quyến rũ đàn ông, phải khóa em ở nhà giấu , để cho người khác nhìn thấy em."

      Lương Kiều có chút buồn cười, chậc tiếng : "Vậy còn muốn em chụp quảng cáo?"

      " giống nhau mà..." Quan Hành lẩm bẩm, trong lòng tự nhủ quảng cáo này là chụp để chính mình xem, làm sao để người đàn ông khác chứng kiến được.

      -

      Có lẽ là vài ngày này ăn nhiều kem ly, lúc buổi sáng bụng Lương Kiều có chút thoải mái, mơ hồ cảm thấy có lẽ là dì cả tới, lúc làm còn mang theo gói BVS phòng ngừa vạn nhất.

      làm được nửa bụng đột nhiên quặn đau trận, có dòng ấm nóng chảy xuống, Lương Kiều cầm BVS vọt tới buồng vệ sinh, quả nhiên bên BVS có chút ít đỏ.

      Lần này đau hơn những lần trước, Lương Kiều nhịn được thở dài, sớm biết vậy ngày ngày ăn kem ly tự tìm đường chết.

      Đổi hết BVS định ra ngoài, chợt nghe bên ngoài có tiếng chuyện, động tác mở cửa của Lương Kiều ngừng, thu tay lại.

      Bồn nước ào ào vang lên tiếng nước chảy, chỉ nghe Hàn Tử Hân : "Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy, trạng thái kém như thế."

      Ngay sau đó là giọng trầm của Thích Thái: " có gì, có lẽ ngủ ngon."

      "Đừng đùa, có tâm tôi còn có thể nhìn ra được sao?" Hàn Tử Hân , "Là phải vì người ân nhân cứu mạng kia của sao? Gần đây gặp ta đúng ?"

      Giọng của Thích Thái cũng có chút bối rối: "Chị chớ lung tung!"

      "Lần trước post lên với bạn bè tôi cũng nhìn thấy, cái gì mà hùng cái thế lang quân như ý..." Hàn Tử Hân hoàn toàn có ý tứ bởi vì thấy ta ( TT ) quẫn bách mà dừng lại, "Có phải thích ta ? ta kết hôn?"

      " có kết hôn, ấy có bạn ..." Thích Thái vô lực thanh minh , "Em có thích ấy, chị đừng liều."

      "Chao ôi được được được, “Bộ dáng Hàn Tử Hân có chút kiên nhẫn, " ở đó lừa mình dối người."

      Tiếng nước chảy dừng lại, hai người rửa tay xong, cùng nhau ra ngoài, loáng thoáng còn có thể nghe được giọng của Hàn Tử Hân: "Tôi đừng làm công việc lái xe kia nữa, người người phụ nữ buổi tối quá nguy hiểm, lần sau lại gặp quỷ rượu nổi điên, còn vận may như vậy lại được gặp hùng cái thế ..."

      Giọng Thích Thái có chút gấp gáp: "Chị đừng nữa!"

      "Được được được, lười phải quản !"

      ...

      Buồng vệ sinh trong phòng kế, Lương Kiều ngồi ở bồn cầu thở dài, cuối cùng là được làm cho vì cái gì mà thái độ của Thích Thái đối với Quan Hành lại kỳ quái như vậy. Cho nên chân tướng chính là Thích Thái làm lái xe, từng bất hạnh đụng phải khách cũ mượn rượu làm càn muốn bắt nạt ta, sau đó được Quan Hành cứu?

      Còn ân nhân cứu mạng... hùng cái thế...

      Lương Kiều hừ tiếng, nhìn ra đấy, tên kia còn là hùng cứu mỹ đâu, cắt!

      Buổi tối Quan Hành bị vài người em gọi uống rượu, Lương Kiều liền kêu Thư Nam cùng mấy đồng nghiệp khác ăn cơm, đặc biệt chọn nhà hàng cơm buffett rất đắt, quẹt thẻ của Quan Hành mời mọi người ăn cơm.

      Nhưng thể ăn lạnh và cay, cũng thể uống bia đá, xem mọi người ở bên cạnh tận tình vừa ăn vừa uống, khỏi buồn bực.

      vừa ăn bên cạnh đó còn để ý di động, vốn cho là bỗng chốc tiêu của mấy nghìn tệ, ít nhất Quan Hành gọi điện thoại hỏi câu, kết quả chút phản ứng người kia cũng có! Lương Kiều tức giận đến thiếu chút nữa vứt di động vào bên trong nồi nấu.

      Cơm nước xong có đồng nghiệp vẫn chưa thỏa mãn đề nghị hát karaoke, nhưng có người vội vàng về nhà xem con, chủ yếu nhất là Lương Kiều có tâm tình gì, cho nên cuối cùng mọi người vẫn là tản .

      Hơn chín giờ Quan Hành còn chưa có trở lại, Lương Kiều ở nhà mình đợi bên trong, hết sức nhàm chán, cũng có chút bực bội.

      Tắm xong ra, nhận được điện thoại của Quan Hành, hỏi đến nhà chưa, còn bản thân khả năng trễ chút.

      Lương Kiều lạnh nhạt ồ tiếng, cúp điện thoại gửi tấm hình tự sướng qua.

      Quan Hành đặc biệt chạy ra bên ngoài gọi điện thoại cho , sau khi cúp mới về bên trong ngồi xuống, Cao Hàn nhét hai chai rượu tới, "Cậu cũng thua hai ván rồi, nhanh chóng uống , đừng có trốn nợ."

      Trong túi vang lên thanh nhắc nhở, Quan Hành cầm lấy rượu uống hai ngụm, móc di động ra.

      Mở ảnh chụp nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa phun ra ngụm rượu.

      ho khan mãnh liệt, Cao Hàn ngậm điếu thuốc nhìn cái, đầu tiến tới ngó điện thoại di động của : "Thứ gì đó, làm cậu kích động thành dạng này?"

      Quan Hành vội vàng úp màn hình điện thoại lên đùi, khóa màn hình, thuận khí hai cái rồi : "Nhìn cái gì vậy, đánh bài của cậu !”

      Cao Hàn nhếch khóe miệng cười, với người bên cạnh: "Này, Quan nhị coi thường liên tiếp nhiều lần chia sẻ với chúng ta, mau lấy điện thoại của cậu ta ."

      "Cái gì? !" Người tuổi nhất đứng lên, nhào tới muốn đoạt di động của Quan Hành, "Nhị ca phúc hậu, có thứ đồ tốt thế mà giấu riêng chia sẻ với bọn em, em tốt toàn ở đâu ý!"

      " cả nhà cậu đấy!" Quan Hành nhất thời có phòng bị di động thiếu chút nữa rời khỏi tay, đá cước, "Cút ! Nháo nữa lão tử lột quần treo cậu lên triển lãm tin hay ?"

      Lão lập tức nhảy ra: "Này đáng ghét, về sau em có liên tiếp bị coi thường cũng chia sẻ với em.”

      Ai hiếm lạ! Quan Hành trừng mắt liếc cậu ta cái, mang theo bình rượu ngồi vào trong góc.

      Mấy người kia tiếp tục hi hi ha ha đánh bài, Quan Hành lại lặng lẽ mở di động ra, tấm hình kia lại nhảy ra ngoài - -

      Đó là ảnh chụp Lương Kiều quỳ gối giường phòng ngủ soi gương, đồ ngủ tơ tằm người mở rộng, cài đai lưng, tà áo thả lỏng áp vào hai đỉnh núi, khó khăn lắm mới che kín đỉnh nhọn của hai trái hồng đào. Bên trong trống , hai nửa vòng tròn hình dáng sung mãn cùng khe rãnh mê người ở giữa đều lõa lồ, kéo đường mơ hồ xuống dưới rốn, còn có thể thấy quần lót có đường viền hoa văn xuất lờ mờ.

      Loại nửa che nửa đậy này so với lộ hết còn mê hoặc hơn, là muốn mạng người...

      Quan Hành kéo kéo cổ áo, ngửa đầu đổ vài ngụm rượu.

      Luồng lửa nóng kì dị còn chưa được đè xuống, di động lại vang lên.

      Lần này có chuẩn bị tâm lý, lúc nuốt rượu xuống mới mở hình ra.

      ngoài dự liệu, lại là ảnh chụp quyến rũ người phạm tội đó- - lần này ngồi đưa lưng lại với gương, đầu tóc còn chưa khô được đẩy về bên ở phía trước, áo ngủ trực tiếp tuột đến cái mông, cả mảng lưng trần truồng đều bại lộ dưới ánh đèn ái muội. Xương cốt xinh đẹp như hồ điệp, rãnh xương sống thẳng tắp, còn có đường cong cố ý lõm ra bên hông đều thấy ràng; thậm chí quần lót đều bị cố ý kéo xuống dưới chút, hai bên khe mông rất tròn trong bóng mờ cũng lộ ra mảng.

      Hô hấp của Quan Hành căng thẳng, trong nháy mắt cỗ lửa nóng kia lại càng cháy hừng hực hơn, đường thẳng xuống đến bụng. hít sâu hai ngụm khí, đặt bình rượu sang bên cạnh, đứng lên.

      "Tôi trước." Quan Hành cầm lấy áo khoác, tiếng với đám người chơi đùa.

      Mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua : "Làm sao thế, còn chưa có bắt đầu uống đâu."

      "Có chút việc gấp phải xử lý." Quan Hành quét Cao Hàn cái, liếc mắt ra hiệu cho ta.

      Cao Hàn làm bộ thấy được: "Có phải tìm phụ nữ hay ? Gặp sắc vong nghĩa đúng là cậu, có phụ nữ trong mắt liền đếm xỉa đến em, bảo cậu uống chút rượu còn khó hơn so với lên trời! Tay chân cắt cắt, quần áo thể mặc. Thôi cậu , em nào có quan trọng bằng phụ nữ, ngày ngày ngủ với cậu cũng phải bọn tôi."

      Quan Hành tức giận đến muốn cầm bình rượu đập ta: "Thế nào, nghe ý của cậu đây là muốn theo tôi ngủ?"

      Cao Hàn giương mắt, khóe miệng nổi lên ý quyến rũ: "Ơ, nghe ý của cậu là muốn ngủ với tôi?"

      "Cút ngay!" Quan Hành mặc áo khoác thẳng ra ngoài, "Tôi đây, lần tới gọi các cậu uống rượu."

      Lão lại hô tiếng về phía : "Nhị ca, có thể chụp bức ảnh người liên tiếp coi thường cho bọn em xem hay ?"

      Bước chân Quan Hành ngừng lại, quay lại đạp cái vào mông cậu ta: "Tiểu tử thúi, có phải ngứa da hay ?"

      "Chao ôi chao ôi nhanh lên !" Lão trốn sang bên cạnh bên cạnh vẻ mặt đau khổ kêu, " đáng ghét!"

      Bia cũng chưa uống đủ hai chai, giờ phút này ý thức của Quan Hành vô cùng ràng, cũng lười gọi xe, trực tiếp khởi động xe chạy về nhà.

      Di động lại leng keng tiếng, có tin mới gửi đến.

      Còn chưa mở ra xem, bụng chính là trận nóng, Quan Hành xê dịch cái mông, lúc đến đầu đường dừng lại chờ đèn đỏ, cầm điện thoại ra xem.

      Lần này thế nhưng phải là ảnh chụp, trong lòng Quan Hành có chút thất vọng, gẩy gẩy lên , lại nhìn hai tấm hình kia chút, sau đó trượt xuống mở tin nhắn thanh mới gửi tới ra nghe.

      Chỉ nghe giọng Lương Kiều cố ý làm nũng ở bên kia mềm mại gọi: "Ông xã ~~~ khi nào trở về nhà? Người ta đều cởi trống trơn, muốn sờ sờ ~~~ "

      Trong nháy mắt nửa người Quan Hành mềm nhũn, từ tai phải liên tục yếu mềm đến ngang lưng, di động đều thiếu chút nữa cầm chắc rơi xuống.

      "Tiểu **! Chờ, ông xã lập tức trở về làm em!" cắn răng điều chỉnh giọng , chờ đèn đỏ chuyển xanh, đạp mạnh chân ga.

      đường chạy về nhà nhanh như điện chớp, cỗ nóng nực trong thân thể chưa lui . Quan Hành vừa vào cửa nhà liền vứt bỏ áo khoác, tới trong phòng ngủ đồng thời nhanh chóng cởi bỏ dây lưng cởi quần đá văng ra.

      vặn mở cửa, trong phòng thế nhưng có bật đèn.

      Trong gian yên tĩnh thậm chí ngay cả tiếng hít thở của mình đều có thể nghe ràng, Quan Hành duỗi tay nhấn chốt mở, trong nháy mắt trong phòng lại sáng trưng, chỉ thấy Lương Kiều tay chống đầu nằm lỳ ở giường nhìn qua , người cùng hai bắp chân dài đều trần truồng, chăn mỏng đáp ở góc mông, che kín cảnh sắc phía dưới.

      Bên trong có mặc quần lót nhìn ra, nhưng chỉ là suy nghĩ đến tấm hình kia chút, thân thể liền giống bị nhen nhóm, nóng rang, rung động.

      "Tiểu **, ông xã trở về!" thấp giọng khàn khàn , nhanh chóng kéo áo sơ mi ném mặt đất.

      Lương Kiều híp mắt liếm liếm môi, vểnh mông người chậm rãi ngồi thẳng, kia hai thứ trắng chói mắt quơ quơ trong tròng mắt Quan Hành, ánh mắt nóng lên, thứ dưới thân kích động nhảy lên.

      Quan Hành bước lại đây, phen vén chăn lên, thấy quần lót phía dưới màu trắng của . Duỗi tay sờ soạng hai cái ở chân , sau đó cầm đoàn tiểu bạch thỏ trong đó, mặt khác cúi đầu ăn.

      Lương Kiều đưa tay cầm thứ của , nhàng xoa vài cái, cảm nhận được thứ trong lòng bàn tay vô cùng cứng rắn, liếm liếm môi, cười rộ lên với .

      Quan Hành bị nụ cười quỷ dị của làm cho sững sờ, buông ra, khàn giọng hỏi: "Cười cái gì?"


      "Người ta muốn nha ~~~" Lương Kiều lại dùng giọng làm nũng , sau đó dắt tay chậm rãi thả tới phía dưới, tiến đến bên lỗ tai , "Nhưng mà thân thích đến a..."

      "..." Ngón tay sờ đến xúc cảm dầy, Quan Hành mới bỗng nhiên kịp phản ứng, trong nháy mắt bối rối.

      Mục đích của Lương Kiều đạt tới, ở dưới người cười đến run rẩy. Quan Hành sững sờ trong chốc lát, dần dần phục hồi tinh thần lại, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn chằm chằm : "Em cố ý?"

      Giọng Lương Kiều bộ đương nhiên: " được phép tức giận nha, khi bà dì cả đến tính tình phụ nữ đều rất kì quái, thời điểm này làm cái gì đều có thể được tha thứ, thể giận em."

      " tức giận." Quan Hành nhìn lát, dường như thực có ý tứ tức giận, khóe miệng tà tà quyến rũ, cười cái.

      Lần này đổi lạiLương Kiều bị cười đến sợ hãi, nuốt nước miếng cái, còn chưa nghĩ tới cái gì, Quan Hành cúi đầu cắn cái ở khóe miệng , phun khí nóng : " phải là em muốn sao, mặt còn có cái miệng đấy, chúng ta dùng tới mặt như thế nào, hử?"

      Lương Kiều: "..."

      Xong rồi, giống như mua dây buộc mình!

      cắn răng : " nằm mơ!"

      "Em thể vong ân bội nghĩa như thế." Quan Hành dùng sức cọ ở người , " đều dùng miệng hầu hạ em nhiều ngày như vậy, em cũng giúp lần, được hay ?"

      Lương Kiều chột dạ ho tiếng.

      Vài ngày này liên tục kiên trì chịu cùng Quan Hành , nhưng mà mỗi ngày ngủ ở cùng cái giường, hôn hôn sờ sờ, khó tránh khỏi lau súng cướp cò. biết có phải là cố ý chứa tâm tư nịnh nọt hay , Quan Hành cho miệng nhiều lần, mỗi lần đều lấy được cao triều của , liên tục, muốn ngừng mà được. Làm cho tại tiện cự tuyệt ...

      Cũng biết có hảo tâm như vậy! Tuyệt đối là mưu đồ lâu! mưu!
      Last edited by a moderator: 2/8/17
      Mai Trinh, meomeoniPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :