1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A Na

      A Na New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      16
      Kết câu cuối ghê, "đao cùn cắt thịt ". Thương a Đạc quá hụ hụ :yoyo25:

    2. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Suốt ngày cứ làm đau a đạc của ta huhu
      heavydizzy thích bài này.

    3. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Nàng cứ thả thính tnay hụt tim lắm,cho con dân 1 mạch đọc hết đoạn kể lể này nàng ơi
      heavydizzy thích bài này.

    4. anhtrantu2810

      anhtrantu2810 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      48
      Rồi, quá trình ngược tâm của Tiểu Đạc bắt đầu rồi :'(

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 100

      Nghĩ đến cảnh nàng sợ chết quỳ gối trước mặt mình liên tục cầu xin tha thứ, ngực dường như có thanh đao cùn thong thả cắt vào thịt.

      Lại nâng con ngươi lên, trong mắt là sâu thẳm đen tối, hầu kết khẽ nhúc nhích, khàn khàn : "Ngươi tiếp ."

      có đời thứ nhất, chẳng phải là còn có đời thứ hai?

      A Nghiên bình tâm tĩnh khí nhìn , thản nhiên : "Đời thứ hai, ta gả làm vợ người ta, mang thai, lại bởi vì nhìn thấy ngươi, lúc vô tình trong mùa đông khắc nghiệt, ngã xuống hồ nước, thi hai mệnh."

      Tiêu Đạc nhìn chằm chằm A Nghiên, con ngươi kia bình tĩnh gợn sóng, lại dường như xuyên thấu qua mặt nước bình tĩnh kia, thấy chỗ sâu nơi đáy nước, từng thống khổ và giãy dụa.

      hơi hơi xả môi, cười khổ tiếng, trong mắt có vài phần chật vật.

      "Đời thứ ba thế nào, ngươi là ai, ta là ai, ngươi lại vì ta mà chết sao?"

      A Nghiên cười tiếng: "Đời thứ hai, ta là công chúa tiểu quốc, bị gả cho ngươi, nhưng đêm tân hôn, ngươi căn bản lộ diện. Ta vì kiếp trước lòng mang thù hận, muốn ám sát người, nhưng vô tình lại ám sát người khác. Sau này ngươi trở về, liền đem ta xử tử."

      Tiêu Đạc nghe thế, ngón tay buông lỏng đầu gối nhàng thu lại, thu lại rồi từ từ siết chặt.

      "Hóa ra, chúng ta từng có duyên phận như vậy."

      Cũng từng có thể kết tóc làm phu thê, đáng tiếc đến cùng là duyên mỏng, chỉ dễ dàng thoáng qua như vậy.

      Nắm chặt nắm tay hơi hơi động, Tiêu Đạc thống khổ buông con ngươi xuống.

      Kỳ trong lòng minh bạch, vô luận thế nào, cả đời thế nào, đời Tiêu Đạc, chỉ cần A Nghiên đến bên người , chỉ cần cho thời gian, nhất định nàng.

      Đáng tiếc vận mệnh trêu cợt, thế nhưng vẫn tự tay xử tử nàng —— xử tử nàng suýt nữa có duyên phận vợ chồng với mình!

      A Nghiên cũng để ý thấy Tiêu Đạc thống khổ, thực tế lúc này nàng đắm chìm trong chuyện cũ.

      "Đời thứ tư, ta xuất thân nhà võ tướng, là tướng quân, thiếu niên hăng hái, lúc đó ngươi phụng mệnh chinh phạt nước ta, ta lại tao ngộ với ngươi. Ta vốn muốn quyết chiến thư hùng với ngươi sa trường. Ai ngờ may, xuất sư chưa thành, thân chết trước, ta cứ như vậy từ ngựa rơi xuống, ngã chết."

      Cết kiểu này uất ức.

      Tiêu Đạc mím môi, cúi đầu xuống, tóc mái xõa ra che khuông mặt hẹp dài, mị hoặc. Sắc trời từ từ trầm xuống, dung nhan tuấn mỹ bao phủ tầng hơi thở thần bí, lúc này khiến người ta nhìn hiểu.

      "Sau đó thế nào?" khàn khàn giọng hỏi.

      "Đời thứ năm, ta là đầu lĩnh thổ phỉ, ngươi là hoàng tử, ngày ngươi theo ta lên núi, trực tiếp giết ta."

      Tiêu Đạc hơi hơi giương mắt: "Cứ như vậy?"

      A Nghiên nghĩ nghĩ: "Lúc đó ta cúi đầu quỳ xuống, kết quả vong mạng, ta cũng biết vì sao bị giết."

      Từ trước kia tới giờ nàng nghi hoặc chuyện này, nhưng sau này nàng biết có Sài đại quản gia, mới tỉnh ngộ, hẳn là Sài đại quản gia giết mình.

      "Đời thứ sáu thế nào?"

      "Ta là thần y, ngươi là hoàng tử, ngươi tìm ta chữa bệnh, ta vừa chữa bệnh cho ngươi vừa hạ độc ngươi. Sau này ngươi chết, ta cũng chết."

      Kỳ đến cùng chết hay nàng cũng chắc chắn nhưng khẳng định nàng bồi mình theo.

      "Chết như thế nào?" sâu sắc tìm được điểm bị nàng bỏ qua.

      "bệnh tim tái phát." Nàng lời ít mà ý nhiều.

      Thống khổ đó biết qua bao nhiêu lần, giống như nước sôi ngâm lá trà nhiều lần, nay nhắc đến, đúng là cảm thấy còn mùi vị gì.

      Có lẽ sau đó, cực khổ mấy cũng đạm nhạt, đạm thành chuyện cũ gợn sóng sợ hãi, đạm thành kí ức mờ nhạt trong đầu.

      Tiêu Đạc nghe thấy bốn chữ kia, lập tức đánh giá A Nghiên lên lên xuống xuống phen, cuối cùng ánh mắt dừng ở ngực nàng.

      "Đời này thế nào?" ám ách hỏi.

      " có việc gì.”A Nghiên đơn giản hồi phục.

      Tiêu Đạc tinh tế nhìn nàng, .

      A Nghiên nhún nhún vai, tiếp tục kiếp sau: "Đời thứ bảy, cũng chính là đời trước của hai người chúng ta, ta nhớ thực ràng. Lúc đó ta là tiểu ni , lục căn thanh tịnh chặt đứt ba ngàn sợi phiền não, ai ngờ ta lại gặp ngươi, ta cứu ngươi, ôm ngươi đêm, ngày thứ hai, ngươi lại phóng hỏa đốt núi, thiêu chết ta."

      Lời này vừa ra, mắt Tiêu Đạc nhất thời nheo lại.

      "Ta thiêu chết ngươi?"

      "Ừ.”A Nghiên thản nhiên, chuyện này chính là làm a!

      phóng hỏa đốt núi, đốt chim bay thú chạy, cũng đốt núi rừng, ngay cả có Sài đại quản gia làm khó dễ, nhưng tính sao, chính là phạm phải tội nghiệt!

      con ngươi Tiêu Đạc thanh lãnh tnổi lên đau đớn thâm trầm, hô hấp ở giờ khắc này cơ hồ ngừng trệ.

      Màn đêm buông xuống, gió núi úp tới, mang đến cho bọn thêm nhiều lạnh lẽo. chấm trung bắt đầu thanh lãnh sáng cao. Chung quanh rất yên tĩnh, trừ tiếng hít thở, chỉ có thể nghe thấy dế mèn trong bụi cỏ kêu thanh thúy.

      "Ta thiêu chết ngươi... Ta thiêu chết ngươi..." đem những lời tối nghĩa này lặp lại vài lần.

      "Phải."

      "Trách được ngươi sợ ta, bởi vì ngươi sợ chết, ngươi sợ chết đến đòi mạng, cho nên ngươi nhìn thấy ta, như nhìn thấy ôn thần mà trốn tránh ta. Ngươi còn định hạ độc ta, bởi vì ngươi từng bị ta thiêu chết."

      cắn răng, dùng thanh xem như bình tĩnh nối từng chữ từng chữ. Mỗi chữ ra, đều như cây đao, đâm tâm , cắt thịt .

      "Đúng vậy, ta từng hận ngươi, hận thể đao chém chết ngươi, cho dù ngươi nâng niu ta trong lòng bàn tay, ta cũng hận ngươi, hận thế nào cũng thể buông xuống."

      Nàng ngừng cúi xuống, thở phào nhõm, lại tiếp tục : "Bất quá tại ta hận ngươi, bởi vì ta phát chuyện này hình như ngươi cũng có chút vô tội."

      Tiêu Đạc lúc này , xuyên thấu qua tóc mái mỏng manh, đen bóng, dùng cặp con ngươi lợi hại mà thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

      Giờ này khắc này, dù nàng ra cái gì, đều ngoài ý muốn.

      "Ta luôn luôn cảm thấy mình là trường hợp đặc biệt. đời này người giống ta có trí nhớ nhiều đời sợ là chỉ mình ta, thống khổ ấy cũng chỉ có mình ta. Nhưng gần đây ta mới phát , hóa ra đời này chỉ mình ta."

      Nàng nhìn cái, thấy nhanh mím môi, chờ nàng .

      Nàng đành phải tiếp tục : "Còn có Sài đại quản gia, cũng có được trí nhớ bảy đời. Mỗi lần trong nhân sinh của chúng ta, đều trùng hợp chen cước, ngườ chân chính khiến ta chết, kỳ , luôn luôn ở giữa làm khó dễ."

      Sau khi xong những lời này, Tiêu Đạc cụp lông mi dài, lâu gì.

      trong lòng A Nghiên kỳ nhàng thở ra, đây là bí mật bao nhiêu đời của nàng, ngờ thản nhiên ra với người như vậy.

      Cố tình người đó là Tiêu Đạc.

      Trước đây nàng cũng nghĩ đến.

      Kỳ ra việc này, lòng nàng cũng buông lỏng, bình thường trở lại.

      Gió núi thổi qua, A Nghiên nhắm mắt lại, khẽ thở ra hơi.

      Nhưng lúc này, nàng nghe thấy thanh Tiêu Đạc khàn khàn trầm thấp vang lên.

      ", thể trách ."

      Trong thanh cơ hồ nghe ra thống khổ, nhưng hiểu , lúc này hẳn là biết cực độ đè nén thống khổ.

      "Chỉ trách ta."

      A Nghiên lông mi run rẩy, hiểu nhìn .

      "Đương nhiên phải trách ta, nếu ta muốn ngươi chết, dù có người làm khó dễ, ngươi cũng chết. Ta hẳn là bảo vệ ngươi, làm sao có thể bởi vì người khác làm khó dễ, ta giết ngươi đây."

      Con ngươi đen của có chút mê loạn: "Ta làm sao có thể để ngươi chịu khổ nhiều đời như vậy?"

      " biết, có lẽ là chú định trong số mệnh của ta."

      Giờ phút này A Nghiên nhớ tới số mệnh theo lời Ninh Phi. Nguyên bản Ninh Phi là "Đáng tiếc ta đánh lại cái gọi là số mệnh của ngươi", cho nên, Ninh Phi kỳ phải người thế gian này.

      đến nhân gian, theo mình chuyển thế mà sống, kỳ là vì bảo hộ mình, nhưng cũng đấu lại cái gọi là số mệnh này.

      Xem ra cái này là mệnh của mình, mệnh đáng phải chịu chết thảm.

      Còn vì sao Ninh Phi biết, Sài đại quản gia có lẽ cũng biết, nhưng bọn cho mình.

      ", ta tin số mệnh, đây phải mệnh." ngữ khí Tiêu Đạc ngừng chút, lại tiếp tục : "Ngươi đến Kiếm Thần, lại là chuyện gì xảy ra?"

      Lúc đó nàng lời này, cho là nàng cái cớ vớ vẩn, nay cũng mơ hồ có chút cảm giác.

      A Nghiên nghĩ nghĩ tìm từ, mới : "Là Sài đại quản gia , ngươi là Kiếm Thần, kiếm của ngươi khi ra khỏi vỏ, khiến trăm họ thiên hạ lầm than, còn có thể khắc người đả thương mệnh, đương nhiên ta cũng bị khắc. Đời này cho dù có Sài đại quản gia quấy phá, nếu cùng với ngươi, ta chết."

      "Ngươi chết." Tiêu Đạc kiên trì mà cố chấp : "Ta bảo hộ ngươi, cho ngươi chết."

      A Nghiên nghe như vậy, cũng còn kiên trì.

      Dù sao nếu thực là thiên mệnh, số mệnh này nọ, hơn nữa nàng chính xác phải chết , Tiêu Đạc có cách nào ngăn cản —— chính tại phải cũng bị trọng thương sao?

      "Được rồi, cho dù ngươi bảo hộ ta tốt, nhưng trọng điểm là, ngươi là thần kiếm gì đó, khi kiếm ra khỏi vỏ, khiến thiên hạ thương sinh chịu khổ lầm than. Theo ta đoán, nay trận náo động này, sợ là ngươi gây ra."

      "Chính ta gây ra." Tiêu Đạc lạnh nhạt .

      "Gì?”A Nghiên kinh ngạc.

      "Nếu phải ta bỏ rời vị trí" Tiêu Đạc liếc mắt lườm nàng cái, tiếp tục : " quan tâm mấy chục vạn đại quân, sao có thể có trận chiến loạn này?"

      Chỉ câu này, A Nghiên nhất thời im bặt.

      Lại phải tiếp, trường kiếp nạn này vẫn là do nàng?

      Nàng nên rời khỏi Tiêu Đạc, nên để Tiêu Đạc an tâm?

      Đợi chút, suy nghĩ này có chút vấn đề đâu?

      "Quên , theo năng lực của ta, cần quan tâm thiên hạ thương sinh, ta chỉ quan tâm mệnh mình. Dù sao ta cùng với ngươi, mạng sớm muộn gì khó giữ được."

      "Ta bảo hộ ngươi."

      "Ngươi tự mình còn khó bảo toàn, lấy gì bảo hộ ta?"

      "Ta tự mình khó bảo toàn, cũng bảo hộ ngươi."

      "Vậy ngươi bây giờ bắt chim trĩ cho ta ăn đỡ đói , bằng ta bị ngươi liên lụy chết đói."

      "Được."

      xong, Tiêu Đạc đứng dậy, cắn răng về ngọn núi.

      "Ai quên , ta thuận miệng thôi ——”A Nghiên biết bị thương, sao có thể cậy mạnh như vậy.

      Ai ngờ nàng vừa dứt lời, Tiêu Đạc trực tiếp ngã quỵ tại chỗ.

      "Ta a!”A Nghiên bất đắc dĩ dậm chân, chạy vội tới xem miệng vết thương.

      @Bé Bi hết chuyện này nó lại ra chuyện khác mà. Từ giờ đến cuối truyện nó đều cái kiểu kể truyện nghìn lẻ đêm, xem hồi sau mới biết ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :