TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 46 : cũng đẹp trai, coi như tôi thiệt thòi gì
Mạch Tuệ lật người nằm quay lưng với mình lại, khuôn mặt rất quen. Bản thân bàng hoàng, Nana, bạn của Tư Tuyền. Cả người đầy vết xanh tím, người có tí phản ứng nào, chỗ đó thậm chị có có máu chảy lẫn với chất dịch màu trắng.
Mạch Tuệ cảm thấy mình điên rồi. Từ đêm qua cảm thấy cái gì đó đúng,nhưng lại hiểu sao lại thành kết quả như này.
“Nana.. tỉnh lại… nghe thấy gì ?”
trong tay mềm oặt, có động tĩnh, biết là ngủ hay hôn mê, trán hơi bị nóng quá.
Mạch Tuệ vội vàng bật dậy, nhìn mớ quần áo mình vương vãi khắp phòng, quần áo của Nana bị xé hết, hai tay còn bị cà vạt của trói chặt. vội vàng cởi trói, mặc quần áo của mình, nhìn mớ quần áo của lùng nhùng biết mặc thế nào đành quấn tạm cho cái áo choàng tắm rồi bế mạch xuống lầu.
Bên ngoài trời vẫn còn tối đen, xe thuận tiện chạy mạch đến bệnh viện. Bác sĩ Lưu chờ sẵn, lúc lật áo tắm ra khỏi ngỡ ngàng, cho y tá xử lý lúc, chụp chiếu thấy thương tổn phần mềm quá nhiều, bên ngoài gần như có chỗ nào xanh tím. mặt còn hơi sưng, môi bị cắn nát hết cả.
Bác sĩ Lưu lúc nhận được báo cáo giám định liền chút kiêng nể đập thẳng vào đầu rít lên “Được lắm, làm con nhà người ta đến mức này cơ đấy. Cậu đói khát thế cơ à”
Mạch Tuệ nhìn mỗi dòng chữ mô tả thương tổn đâm vào mắt đau nhói, tự trả lời tích lũy trong mười năm, bộc phát lần, chính cũng còn biết là kinh khủng đến thế. Nhưng đây lại là Nana, bạn của Tư Tuyền.
Hơn sáu giờ sáng Nana tỉnh lại, khó nhọc mở mắt, cổ họng khô như rang, khò khè phát ra tiếng thở bất lực.
“Em tỉnh rồi?”
Nana nhìn về phía , đôi mắt nhíu chặt có biểu , nó khô khốc
“Đêm qua cũng mãnh liệt quá đấy”
Mạch Tuệ nhìn nụ cười méo mó của , cảm thấy tâm trạng ngày càng tệ, bị như thế mà vẫn còn cười được
“Đừng để cho Maya biết. Bảo tôi về Nhật thời gian, dọn số đồ đạc của tôi đến đây”
“Em còn yếu lắm, đừng cử động. xin lỗi, hôm qua, .. tỉnh táo…”
Mạch Tuệ ngắt quãng, câu xin lỗi nặng nề, khiến thể thốt lên cách tử tế.
“Tính sau , đừng để cho Maya biết”
Mạch Tuệ gật đầu, lấy súp nóng trong bình ủ đổ ra bát, Nana run rẩy đỡ lấy, tự mình uống ít.
“.. làm thế nào để báo được cho gia đình em?”
Nana cúi đầu ăn rất lâu, sau cùng ngẩng lên
“ cần, tôi sống mình. cho y tá chăm sóc tôi, về lấy số đồ đạc của tôi đem đến đây”
Mạch Tuệ nhìn ánh mắt cự tuyệt của , cuối cùng gọi y tá vào dặn dò, quay trở về nhà thu thập đồ. Cửa mở, nhìn qua qua cũng có thể thấy hai người vật lộn từ phòng khách vào đến phòng ngủ chính, quần áo Nana vương vãi khắp phòng. Vết máu drap giường khô lại, đỏ sẫm nhìn rất chói mắt. Dù biết có phải lần đầu tiên nhưng đến mức này cũng đủ hiểu hôm qua mạnh tay đến mức thế nào.
Mạch Tuệ thu xếp lại đồ đạc, cho drap giường quần áo rách vào túi buộc chặt, đem vứt ra khu đổ rác, mang điện thoại vớ nát thành mấy mảnh, mấy bộ quần áo, ví tiền đến cho Nana, Lúc này ngủ lại, đưa tay rẽ những sợi tóc lòa xòa mặt sang bên, Nana quay đầu, bản năng khiến co người lại. tránh sáng bên.
trang điểm, Nana rất trắng, nhợt nhạt, mắt vẫn hơi sưng, bên má sưng to hơn, hơi tím, môi bị rách, nứt nẻ. Mạch Tuệ biết phải đối diện với như nào.
Thấy động, Nana mở mắt, vẫn truyền nước. rất gầy, xanh xao nằm đó như con búp bê cũ, lẳng lặng hỏi
“ nhìn gì?”
“ có gì”
Nana tìm đồ trong cái túi , thấy cái cần
“ có thuốc à? có thuốc , cho tôi điếu?”
“Em đừng hút thuốc, bệnh viện cấm hút thuốc”
Nana nhìn rất lâu, cuối cùng Mạch Tuệ chịu được, đầu hàng đưa cho thuốc của . Bình thường hút, nhưng đôi khi gặp khách hàng quan trọng cũng phải xã giao, thuốc của nặng lắm. Nana nhìn với vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn châm lửa. Làn khói thuốc mỏng mảnh bay lên, chậm rãi hít hơi, cảm thấy tâm trạng mình bình tĩnh lại hẳn.
“Chúng ta chuyện nghiêm túc ”
Mạch Tuệ ngồi xuống ghế cạnh đầu giường , Nana nhìn .
“ xin lỗi chuyện đêm qua, biết tại sao, nhưng đúng là lúc đó tỉnh táo, biết mình làm gì”
“Tôi nghĩ bị bỏ thuốc”
Nana hít thêm hơi nữa, việc người đàn ông này ngồi cạnh khiến run phát điên lên được. Đêm qua như ác mộng kinh hoàng, đến giờ vẫn chưa thoát khỏi được nó.
“…”
“Được rồi, vì là bạn của Maya, nên tốt nhất chúng ta coi như chuyện này tồn tại. Tôi cũng kiện cáo gì , mấy ngày tôi ở đây, cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Coi như tôi lấy thân mình báo đáp vậy”
Nana cười cười, Mạch Tuệ cảm thấy mình thể nhếch mép nổi. Chuyện này quá kinh khủng, tài nào coi như có gì được
“Chuyện này, nghĩ có thể bồi thường…”
“Đừng làm vậy, làm tôi thấy mình như con điếm rẻ tiền. Tôi rất tốt, thiếu tiền đâu. Hay là cứ coi như là tình đêm cũng được. cũng đẹp trai, coi như tôi thiệt thòi gì”
Mạch Tuệ cứng miệng, méo mó cười.
“Cảm ơn em!”
“Tuy vậy, nhưng đây cũng phải chuyện tình đẹp đẽ gì. Nên là chúng ta tốt nhất sau này đừng gặp lại nhau nữa. Sau khi hồi phục, tôi chuyển khỏi nhà . Cho nên nếu tốt bụng có thể tìm giúp tôi gian phòng được ? cần lớn quá, tôi rất nhanh hết tiền. Ở gần chỗ Maya chút”
“Được”
xong, Nana nhắm mắt, gác tay lên che mắt, Mạch Tuệ kéo rèm kín lại, để ngọn đèn cho nghỉ ngơi, còn bản thân thu xếp. lòng muốn , có rất nhiều nhà, cần thuê, nhưng rồi lại sợ làm cho cảm thấy áp lực, dám nữa.