[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 45:
      Sai lầm chết người
      Tư Tuyền cưỡi ngựa ra ngoài, Prune thấy đường chạy và gian xa lạ nhưng thề sợ hãi, chỉ chồm lên cái rồi chạy mạch. Trời gần tối, nhưng đường chạy vẫn có điện sáng, Tư Tuyền cho nó chạy hai vòng, cảm giác . Trời, món quà quá sức bất ngờ luôn, khi quyết định ở lại Trung Quốc cho đến khi xong dự án của Diệp Chính, nghĩ là phải rất lâu mới có gặp lại con ngựa quý của mình.

      “Lại gặp nhau rồi!”

      Quỳ Song Ngọc cưỡi con ngựa của ta về từ phía khác, hai người gặp nhau ở cửa chuồng ngựa.

      Tư Tuyền nhún vai, đưa dây cương cho người chăm sóc, lần này Prune ngoan ngoãn để cho người kia dắt về chuồng.

      “Con ngựa tốt đấy”

      Quý Song Ngọc liếc nhìn con ngựa, còn hơn là tốt. con ngựa rất đẹp với chiều cao vừa phải, bốn chân thon gọn, những bó cơ nổi lên dưới lớp lông đen mượt mà, mắt nó rất sáng, và rất trung thành với chủ.

      “Cám ơn!”

      Tư Tuyền cười cười đáp lại, được khen tội gì nhận.

      “Ngày mai có muốn đua lại ? 7h00 sáng tại đây!”

      “Được thôi. Lần này có muốn điều kiện gì ?”

      Tư Tuyền vẫn cười cười, trận thua lần trước, ta vẫn chưa phục phải.

      “Hừ”

      Quý Song Ngọc ngúng nguẩy bỏ . Tư Tuyền cũng nhiều, trở về phòng, có hai cuộc gọi nhỡ của Mạch Tuê, tắm rửa sạch rồi mới thong thả gọi lại.

      “Tuyền Tuyền,sao gọi nghe máy?”

      “Có chút bận, có chuyện gì vậy”

      Giọng bên kia khá ngập ngừng, đột nhiên đổi người

      “Maya tớ Nana đây. Tớ phải về Nhật gấp, khoảng hai ba tuần nữa tớ trở lại”

      Tư Tuyền giật mình, hôm qua còn rất tốt mà sao phải về Nhật?

      “Có chuyện gì vậy?”

      “Có số vấn đề về thừa kế, tớ về rồi sang. rất nhanh thôi, chắc chắn kịp lễ đính hôn của chị Toàn Toàn”

      “Ok, giờ cậu ra sân bay à?”

      “ừ, chuẩn bị ra. Mạch Tuệ đưa tớ ra”

      “Điện thoại cậu sao vậy?”

      Bên kia im lặng sau đó trả lời rất nhanh

      “Rơi hỏng rồi, tớ phải đây. Lúc nào đến Nhật gọi lại cho cậu. Cúp đây”

      Tư Tuyền vất điện thoại lại giường, lau khô tóc rồi sấy. Thấy Nana có vẻ kì quặc, nhưng lại biết kì quặc thế nào.

      Bên kia đầu dây, Mạch Tuệ nhìn Nana thê thảm nằm giường bệnh, khổ sở

      “Cảm ơn em”

      có gì, ra ngoài

      Mạch Tuệ nhìn nhắm mắt lại, sau đó cũng bước ra ngoài. Đây là phòng bệnh cao cấp, nên ngoại trừ gian phòng của bệnh nhân còn gian phòng cho người nhà chăm sóc. Mạch Tuệ ngồi xuống ghế sofa, thở dài.

      Sai lầm này, biết bào chữa, sửa sai cho thế nào cho đúng.

      Bác sĩ bước vào, chị ta kiểm tra qua tình trạng bệnh nhân lúc quay ra thấy Mạch Tuệ đứng ở cửa, hiểu ý, bước vào phòng khách bên cạnh.

      “Đều là trẻ, rồi hồi phục thôi. Vấn đề còn lại là đả thông tâm lý, tôi thấy ấy cũng có quan hệ tệ với cậu. Giám định thương tật có rồi, nếu muốn kiện chắc ông già nhà cậu giết cậu mất. Cho nên tốt nhất là cậu tìm cách hòa giải với ta

      ấy có ý định kiện tôi, cũng có ý định gì khác. Khi nào hồi phục muốn về nhà thôi.”

      Bác sĩ Lưu nhíu mày, cuối cùng

      ta muốn gì? Mạch gia nhiều năm theo đường binh nghiệp, cậu dù theo nhưng nhà cậu nghiêm khắc như nào chắc cậu cũng biết. Tự nhiên lại làm ra chuyện động trời như này”

      “Mượn rượu giả điên, chị cứ coi như vậy ”.

      Mạch Tuệ cười buồn.

      “Còn bên phía nhà họ Kiều, đừng để Kiều Gia Linh biết”

      “Chuyện này chỉ có chị với em biết, chị lẽ nào em tự khai”

      Bác sĩ Lưu chỉnh lại kính, đứng dậy chuẩn bị rời

      “Hôm nay tổn thương sâu quá, nên tôi thể cho hút sạch tinh dịch được, cơ thể ta cũng quá yếu nên cũng dùng thuốc được, dễ nhiễm trùng phía trong. Tỉ lệ dính là khá cao đấy, hai tuần nữa nếu có phôi, tôi cho hút ra ngoài. Tôi đây”

      Mạch Tuệ tiễn bác sĩ Lưu ra cửa, đây là người chị họ hàng xa của , dù lớn hơn khá nhiều tuổi, năm đó là người chăm sóc sức khỏe cho mẹ khi bà sinh em nên hai người khá thân thiết.

      Mạch Tuệ đóng cửa lại, nằm xuống ghế sofa nhìn đôi bàn tay mình trong trung, chỉ muốn tự vả cho mình cái. Loại sai lầm chết người.

      Đêm qua tiếp khách, ngờ lại gặp vài “người bạn cũ” bị quây trận, uống đến mức đến cũng nghĩ mình phải người. Trợ lý đưa về nhà như thế nào cũng biết, chỉ cảm thấy người cực nóng cần được giải thoát.

      Sáng nay, tự dưng thấy mình có mộng xuân, nhìn mặt , nhưng cơ thể quá mềm mại, quá chặt khiến tài nào kiềm chế được. Hai mươi mấy năm cuộc đời, chưa bao giờ có cảm giác ham muốn đến thế. Cho đến tận lúc bản thân được giải thoát, Mạch Tuệ mới thấy lạ. ràng cảm giác này quá , hề giống mơ tí nào. cảm thấy mình vẫn còn trong cơ thể kia, tay mình còn ôm người rất chặt.

      Mạch Tuệ mở mắt, dĩ nhiên phải là mơ. bật dậy, chuyện tình dục với ra là điều cấm kị, Rất nhiều năm rồi từ sau năm đó, còn ham muốn với phụ nữ, hôm qua
      Hale205Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 46 :
      cũng đẹp trai, coi như tôi thiệt thòi gì
      Mạch Tuệ lật người nằm quay lưng với mình lại, khuôn mặt rất quen. Bản thân bàng hoàng, Nana, bạn của Tư Tuyền. Cả người đầy vết xanh tím, người có tí phản ứng nào, chỗ đó thậm chị có có máu chảy lẫn với chất dịch màu trắng.

      Mạch Tuệ cảm thấy mình điên rồi. Từ đêm qua cảm thấy cái gì đó đúng,nhưng lại hiểu sao lại thành kết quả như này.

      “Nana.. tỉnh lại… nghe thấy ?”

      trong tay mềm oặt, có động tĩnh, biết là ngủ hay hôn mê, trán hơi bị nóng quá.

      Mạch Tuệ vội vàng bật dậy, nhìn mớ quần áo mình vương vãi khắp phòng, quần áo của Nana bị xé hết, hai tay còn bị cà vạt của trói chặt. vội vàng cởi trói, mặc quần áo của mình, nhìn mớ quần áo của lùng nhùng biết mặc thế nào đành quấn tạm cho cái áo choàng tắm rồi bế mạch xuống lầu.

      Bên ngoài trời vẫn còn tối đen, xe thuận tiện chạy mạch đến bệnh viện. Bác sĩ Lưu chờ sẵn, lúc lật áo tắm ra khỏi ngỡ ngàng, cho y tá xử lý lúc, chụp chiếu thấy thương tổn phần mềm quá nhiều, bên ngoài gần như có chỗ nào xanh tím. mặt còn hơi sưng, môi bị cắn nát hết cả.

      Bác sĩ Lưu lúc nhận được báo cáo giám định liền chút kiêng nể đập thẳng vào đầu rít lên “Được lắm, làm con nhà người ta đến mức này cơ đấy. Cậu đói khát thế cơ à”

      Mạch Tuệ nhìn mỗi dòng chữ mô tả thương tổn đâm vào mắt đau nhói, tự trả lời tích lũy trong mười năm, bộc phát lần, chính cũng còn biết là kinh khủng đến thế. Nhưng đây lại là Nana, bạn của Tư Tuyền.

      Hơn sáu giờ sáng Nana tỉnh lại, khó nhọc mở mắt, cổ họng khô như rang, khò khè phát ra tiếng thở bất lực.

      “Em tỉnh rồi?”

      Nana nhìn về phía , đôi mắt nhíu chặt có biểu , nó khô khốc

      “Đêm qua cũng mãnh liệt quá đấy”

      Mạch Tuệ nhìn nụ cười méo mó của , cảm thấy tâm trạng ngày càng tệ, bị như thế mà vẫn còn cười được

      “Đừng để cho Maya biết. Bảo tôi về Nhật thời gian, dọn số đồ đạc của tôi đến đây”

      “Em còn yếu lắm, đừng cử động. xin lỗi, hôm qua, .. tỉnh táo…”

      Mạch Tuệ ngắt quãng, câu xin lỗi nặng nề, khiến thể thốt lên cách tử tế.

      “Tính sau , đừng để cho Maya biết”

      Mạch Tuệ gật đầu, lấy súp nóng trong bình ủ đổ ra bát, Nana run rẩy đỡ lấy, tự mình uống ít.

      .. làm thế nào để báo được cho gia đình em?”

      Nana cúi đầu ăn rất lâu, sau cùng ngẩng lên

      cần, tôi sống mình. cho y tá chăm sóc tôi, về lấy số đồ đạc của tôi đem đến đây”

      Mạch Tuệ nhìn ánh mắt cự tuyệt của , cuối cùng gọi y tá vào dặn dò, quay trở về nhà thu thập đồ. Cửa mở, nhìn qua qua cũng có thể thấy hai người vật lộn từ phòng khách vào đến phòng ngủ chính, quần áo Nana vương vãi khắp phòng. Vết máu drap giường khô lại, đỏ sẫm nhìn rất chói mắt. Dù biết có phải lần đầu tiên nhưng đến mức này cũng đủ hiểu hôm qua mạnh tay đến mức thế nào.

      Mạch Tuệ thu xếp lại đồ đạc, cho drap giường quần áo rách vào túi buộc chặt, đem vứt ra khu đổ rác, mang điện thoại vớ nát thành mấy mảnh, mấy bộ quần áo, ví tiền đến cho Nana, Lúc này ngủ lại, đưa tay rẽ những sợi tóc lòa xòa mặt sang bên, Nana quay đầu, bản năng khiến co người lại. tránh sáng bên.

      trang điểm, Nana rất trắng, nhợt nhạt, mắt vẫn hơi sưng, bên má sưng to hơn, hơi tím, môi bị rách, nứt nẻ. Mạch Tuệ biết phải đối diện với như nào.

      Thấy động, Nana mở mắt, vẫn truyền nước. rất gầy, xanh xao nằm đó như con búp bê cũ, lẳng lặng hỏi

      nhìn gì?”

      có gì”

      Nana tìm đồ trong cái túi , thấy cái cần

      có thuốc à? có thuốc , cho tôi điếu?”

      “Em đừng hút thuốc, bệnh viện cấm hút thuốc”

      Nana nhìn rất lâu, cuối cùng Mạch Tuệ chịu được, đầu hàng đưa cho thuốc của . Bình thường hút, nhưng đôi khi gặp khách hàng quan trọng cũng phải xã giao, thuốc của nặng lắm. Nana nhìn với vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn châm lửa. Làn khói thuốc mỏng mảnh bay lên, chậm rãi hít hơi, cảm thấy tâm trạng mình bình tĩnh lại hẳn.

      “Chúng ta chuyện nghiêm túc

      Mạch Tuệ ngồi xuống ghế cạnh đầu giường , Nana nhìn .

      xin lỗi chuyện đêm qua, biết tại sao, nhưng đúng là lúc đó tỉnh táo, biết mình làm gì”

      “Tôi nghĩ bị bỏ thuốc”

      Nana hít thêm hơi nữa, việc người đàn ông này ngồi cạnh khiến run phát điên lên được. Đêm qua như ác mộng kinh hoàng, đến giờ vẫn chưa thoát khỏi được nó.

      …”

      “Được rồi, vì là bạn của Maya, nên tốt nhất chúng ta coi như chuyện này tồn tại. Tôi cũng kiện cáo gì , mấy ngày tôi ở đây, cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Coi như tôi lấy thân mình báo đáp vậy”

      Nana cười cười, Mạch Tuệ cảm thấy mình thể nhếch mép nổi. Chuyện này quá kinh khủng, tài nào coi như có gì được

      “Chuyện này, nghĩ có thể bồi thường…”

      “Đừng làm vậy, làm tôi thấy mình như con điếm rẻ tiền. Tôi rất tốt, thiếu tiền đâu. Hay là cứ coi như là tình đêm cũng được. cũng đẹp trai, coi như tôi thiệt thòi gì”

      Mạch Tuệ cứng miệng, méo mó cười.

      “Cảm ơn em!”

      “Tuy vậy, nhưng đây cũng phải chuyện tình đẹp đẽ gì. Nên là chúng ta tốt nhất sau này đừng gặp lại nhau nữa. Sau khi hồi phục, tôi chuyển khỏi nhà . Cho nên nếu tốt bụng có thể tìm giúp tôi gian phòng được ? cần lớn quá, tôi rất nhanh hết tiền. Ở gần chỗ Maya chút”

      “Được”

      xong, Nana nhắm mắt, gác tay lên che mắt, Mạch Tuệ kéo rèm kín lại, để ngọn đèn cho nghỉ ngơi, còn bản thân thu xếp. lòng muốn , có rất nhiều nhà, cần thuê, nhưng rồi lại sợ làm cho cảm thấy áp lực, dám nữa.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 47 :
      Gặp lại người quen cũ

      Ba tiếng gõ cửa, Peter đứng ngoài cửa khẽ khỏi

      “Tiểu thư, dùng bữa tối được chưa?”

      “Tôi ra ngay đây”

      Tư Tuyền trả lời rồi sấy nốt tóc, thay đồ rồi xuống lầu. Bữa tối đơn giản, bốn người ngồi quanh cái bàn ở gần ban công ăn súp đậu nấm, cá tầm sốt kem, tôm chiên bơ và cơm rang Dương Châu.

      So với hôm trước cùng Mạch Tuệ đến thái độ hôm nay của quản lý chỉ có hơn chứ kém. Sau bữa tối, xe đầy bánh ngọt và trà được bưng đến. Peter đích thân phục vụ bọn họ. Andrew và Tư Tuyền quá quen với cung cách này nên có phản ứng gì, chỉ có A Sảng cứ lóng nga lóng ngóng.

      Khi Tư Tuyền ăn đến miếng bánh thứ hai, người phục vụ đến bên cạnh với Peter, Peter gật đầu, sau đó với ông Andrew.

      “sir Andrew, có người tự giới thiệu là bạn cũ của bà Jullian muốn xin vài phút hỏi thăm”

      A Sảng nhìn ông Andrew dừng uống trà gật đầu, Tư Tuyền bỏ nĩa ăn xuống cũng bất giác ngừng ăn, ngồi nghiêm túc trở lại.

      Hai người phụ nữ và người đàn ông trẻ tuổi lại gần. Tư Tuyền nhận ra trong hai người phụ nữ là dì Quách.

      Peter đứng dậy giới thiệu.

      “sir Andrew, đây là Giang phu nhân, Giang phu nhân thường đến thăm bà Jullian mỗi lần bà ấy đến London. Đây là con trai và em họ của của bà ấy”

      Andrew gật đầu, đứng lên lịch hôn tay hai người phụ nữ và bắt tay với chàng trai trẻ. Tư Tuyền nhớ ra người phụ nữ này, hình như cùng trong nhóm chơi chung với dì Tư .

      thích theo dì mua sắm, uống trà cùng mấy người này nên rất ít gặp.

      “Con tôi và bạn nó”

      “Cháu chào

      Tư Tuyền đứng dậy. Dì Quách cười với . Giang phu nhân nhắc lại mấy câu về dì Tư , ông Andrew rất xúc động. Mấy người phục vụ kê thêm mấy cái ghế. Ba người mới đến cùng ngồi xuống

      “Con trai tôi Matthew Giang Triết, cháu làm luật sư ở Pháp. Maya phải , cháu xinh xắn quá. Jullian thường xuyên khoe ảnh cháu với chúng tôi. Dì thường xuyên làm điểm tâm rồi gửi cho cháu, cháu rất thích ăn bánh hoa hồng đúng ?”

      Tư Tuyền a lên tiếng, đúng là nếu dì Tư uống trà hoặc gặp bạn bè về thường xuyên đem đồ điểm tâm về cho . Lúc đầu còn tưởng là mua, vì mấy món này ở đắt kinh hồn sau đó mới biết là có người cho .

      “Dì là dì Clair ở Montreail phải ạ, mẹ cháu nhiều về dì lắm”

      “Đúng rồi. Hôm tang lễ dì có gặp cháu, mà cháu khóc dữ quá, dì kịp chuyện.”

      Bà Giang ngồi cạnh Tư Tuyền, nắm tay , dùng khăn tay chấm chấm nước mắt. Bà Tư trong số ít những người Hoa ở có quan hệ tốt với bà, nhìn thấy con giống mẹ như đúc, bà rất xúc động.

      Cuối cùng Giang Triết và Maya phải an ủi mãi bà mới thôi khóc. Bà lau nước mắt “Dì còn ở đây tháng, cho dì số điện thoại, con đến chơi với dì, dì làm bánh cho con ăn nhé?”

      Tư Tuyền gật đầu, đọc số điện thoại, Giang Triết ở bên lưu lại. Dì Giang dần nín khóc, bắt đầu ngồi chuyện với Tư Tuyền và dì Quách về chuyện ở . Giang Triết và ông Andrew ngồi chuyện về tình hình kinh tế chính trị.

      Mọi người ngồi chuyện rất lâu, đến hơn mười giơ mới chịu đứng dậy. Tư Tuyền hơi sốt ruột, Nana vẫn chưa gọi lại cho . biết về Nhật có chuyện gì.

      Khi qua chỗ Quý Song Ngọc ngồi, ta rất bình thường đứng dậy, hếch cằm với

      “Đừng quên lời hẹn sáng mai đấy”

      Tư Tuyền cười cười gật đầu

      “Lời hẹn gì?”

      “Daddy, sáng mai con có lời thách đấu”

      “Được, ba chuẩn bị ngựa cho con”

      Giang Hạ quay lại chỗ ngồi, dì Quách theo sau. Bà đoán sai, Tư Tuyền chắc chắn phải có gia thế tầm thường.

      “Chị, nhà họ là như thế nào vậy?”

      Giang Triết rót cho bà tách trà hoa cúc, Giang Hạ vỗ vỗ lên tay con trai, ý bảo có thể nghỉ ngơi. Lần này Giang Triết đưa bà về nước nghỉ hè, bà muốn tranh thủ giới thiệu cho con trai vài nên mới nhờ Quách Ngọc Lan giúp đỡ. Có điều nhân bất thập toàn, con trai xuất sắc như vậy, người xinh nhưng đủ nội hàm, người cơ trí chút nhưng lại muốn lấy chồng xa. Giang Triết cũng lại quá mặn mà nên ngõ cụt vẫn hoàn ngõ cụt.

      “Có nhóm phụ nữ hoa kiều thường xuyên tụ họp ở London. Chị gặp Jullian ở đó, chuyện rất hợp. ấy tốt số hơn chị, gả cho người chồng rất tốt. Em đừng nhìn người đàn ông lúc nãy mà thấy bình thường. Ông ấy đến từ dòng chính của gia tộc lớn nhất nhì ở . Gia tộc đó vừa quyền lực vừa giàu có.”

      sao?”

      Trong lòng dì Quách nổi sóng, đàn ông vây quanh dì thiếu, nhưng dì chưa bao giờ gặp người nào mà chỉ nhìn bên ngoài thấy hấp dẫn như vậy.

      “Đúng vậy, chị rất ngưỡng mộ Jullian, nhưng tiếc quá, ấy mất khi còn quá trẻ. Đúng là trời bao giờ thương người tốt”

      ấy đẹp lắm à?”

      “Rất đẹp. Chị có ảnh của ấy đây”

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 48 :
      Tạ Tư

      Bà Giang Hạ tìm lại những ảnh chụp cũ trong điện thoại. Dù điện thoại rất xịn nhưng dù sao các bà cũng lớn tuổi, rành công nghệ, mấy tấm hình chụp vừa phô sáng vừa lóa. Tuy vậy nhưng Tạ Tư vẫn rất nổi bật. Tuổi tác gần như ảnh hưởng đến nhan sắc của bà. Tạ Tư là diễn viên múa, dù còn theo nghề nhưng vẫn đều đặn tập muá và tập yoga, thân hình dù qua tuổi bốn mươi từ lâu nhưng vẫn còn rất lả lướt. gu ăn mặc lại trang nhã, lịch thiệp. Trông bà rạng rỡ, thanh khiết như đóa hoa sen trắng buổi sáng.

      Dì Quách ngạc nhiên, đẹp như vậy ông Andrew mê cũng là cái đúng. Con của hai người lớn như vậy, tình này chắc cũng phải kéo dài hơn hai mươi năm. Đúng là rất đáng ngưỡng mộ.

      “Nghe , ngày trước Jullian là diễn viên múa ở trong Đoàn văn công Giải Phóng, ông Andrew làm trong đại sứ quán ở Bắc Kinh. Hai người họ phải mất bảy tám năm đấu tranh mới lấy được nhau.”

      “Đoàn văn công à? Tôi cũng quen biết nhiều trong đoàn văn công đấy, cho tôi xem mặt nào”

      người phụ nữ trong nhóm tò mò hỏi. Bà Giang Hạ sống ở Trung quốc nên người quen cũng nhiều.

      “Ồ, tôi còn tưởng ai. Tạ Tư . Đúng ta rồi, năm đó nhà họ Tạ bà mối đạp sập cả cửa. Tạ Tư biết có bao nhiêu người theo đuổi. Mà còn toàn các thanh niên tài cao học rộng, bây giờ vẫn còn nhiều người làm quan to chứ. Có lần còn có người đánh nhau vì ta. À, chính là Mạch Tuyên, giám đốc Sở quy hoạch đô thị Bắc Kinh với Lưu Đôn, viện phó viện kiểm sát đấy.”

      Bà Giang Hạ chớp mắt, Jullian nhiều về chuyện ở Trung Quốc cho nên bà cũng biết gì về xuất thân của bà ấy.

      “Ở Đoàn văn công đúng là hoa cho bướm lượn là đúng rồi còn gì” người phụ nữ khác lên tiếng.

      “Các bà đừng có nhầm. Bối cảnh ta lúc đấy còn danh gia vọng tộc, mấy người kia vẫn còn là với cao đấy. Có biết lão tướng Tạ Tư Khuyên ? Nhà họ Tạ có ba người con người cho làm con nuôi, người là Tạ Tư Khoan là bí thư xứ ủy, với con út là ta. Nhà họ Tạ trước giờ vẫn kín tiếng, giao du bên ngoài nhiều, giếng sâu thấy đáy nên các người vẫn còn ít được nghe đó thôi.”

      Mấy người phụ nữ im lặng, có tiếng hít khe khẽ, người đẹp xuất sắc như thế, gia cảnh tốt như thế. Cách đây ba bốn mươi năm, các bà còn phải chạy ăn từng bữa, nhưng ta có thể quần là áo lượt ngày đến đoàn văn công, cười cười , hát múa, giành trọn vẹn ánh mắt của những người đàn ông tốt nhất.

      “Nhà họ Tạ rất ít khi giao thiệp với bên ngoài. Có lần tôi gặp bà Du Linh, vợ ông Tạ Tư Khoan. thế nào ấy nhỉ, quá có khí chất, bà ấy là người Giang Nam. Chữ “thục nữ” viết thế nào chính là thế đó. Nhà đó có hai đứa con, cũng có tiền đồ lắm. Con trai làm đến chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, con làm trong cục xuất nhập cảnh. Chuẩn bị lấy con trai bà chị họ tôi”

      Vị phu nhân này là họ hàng gần với Hầu Thần, nên cũng coi như biết hơn chút.

      “Chị Hoàng, cái chuyện năm đó của con nhà họ Tạ, có đúng ?”

      Người họ Hoàng gật đầu, làm ra vẻ thần bí lắm

      “Đúng đấy, đến mức chết sống lại, sau đó chia tay rồi mới đến Hầu Thần nhà chúng tôi. Cũng kiểu cách cảnh vẻ lắm, may mà cháu trai nhà tôi si đần nên bỏ qua chứ bố mẹ nó cũng ưng ý. Có câu “cửa nhà quan sâu như biển”, chúng ta làm ăn buôn bán, cửa nhà họ cao, với được sống cùng cũng khó.

      Quý Song Ngọc ngồi trong góc cười lạnh. nếu là chị em họ với Tạ Tư Toàn bảo sao lại có thể dễ dàng tiếp cận Diệp Chính như vậy. Trịnh Thiếu Thành, Diệp Chính, Mạch Tuệ, Hầu Thần, Hạ Hầu Uyên. Ngũ độc hoàng kim, chỉ duy nhất có Tạ Tư Toàn chơi được với bọn họ. Nhưng hay lắm, có như thế mới xứng đáng là đối thủ của .

      Hôm sau, chưa đến sáu giờ sáng Giang Triết dạy bộ gặp ông Andrew tắm cho ngựa. vui vẻ chào hỏi, Andrew dừng tay chải lông, cười cười chuyện với .

      “Con ngựa đẹp quá. Mày tên là gì?”

      “Prune!”

      Prune tự giác hí vang tiếng, gúc gắc đầu, nó quá quen thuộc với những người xung quanh trầm trồ ngưỡng mộ. Prune đẹp cách kiêu hãnh, là giống ngựa thuần chủng được có nguồn gốc tốt nhất. Mẹ Prune cũng từng là con ngựa đua rất đẹp, được trả đến hơn triệu bảng cho mỗi lần phối giống.

      Tư Tuyền chính thức được sở hữu Prune vào sinh nhật mười lăm tuổi. Bắt đầu chăm sóc cho nó từ khi là con ngựa non cho đến khi đẹp đẽ thế này. Nếu Tư Tuyền cưỡi nó vào buổi sáng, nó tự chạy mình, gần như thích ai khác ngoài chạm vào nó.

      “Cháu cũng thích ngựa, nhưng có thời gian. Cháu có thể chải lông cho nó ?”

      “Được chứ”

      Prune phản đối khi Giang Triết miết cái bàn chải người đó với lực đều đặn.

      “Phải ngoan, chúng ta trận đấu”

      Andrew vỗ vỗ đầu, sau đó chuẩn bị yên ngựa.

      “Chỉ là trận đấu thôi mà, mấy đó, chỉ là đùa vui thôi”

      Andrew lắc đầu, nghiêm túc

      “Danh dự rất quan trọng, khi nhận lời nhất định phải thi đấu trong phong độ tốt nhất”.

      Sống ở nước ngoài lâu, Giang Triết coi như cũng hiểu tinh thần hiệp sĩ của người nhưng xem ra, lần này ông Andrew cũng chuẩn bị kĩ càng quá.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 49 :
      Daddy, con có lời thách đấu
      Bảy giờ sáng, Tư Tuyền mặc bộ đồ cưỡi ngựa quen thuộc được gửi kèm tới cùng Prune. Trời nóng, tháo cúc áo sơ mi trước ngực, Quý Song Ngọc nhìn thấy hơi ưỡn ngực lên cười khẩy. Đương nhiên so về độ nóng bỏng của ta, Tư Tuyền khác gì con nhóc học cấp 2.

      Hai con ngựa cùng bước về vạch xuất phát. Hôm nay chạy đường thẳng mà chạy đường đua vòng tròn, cần khéo léo tính toán thả cua hơn. Tư Tuyền vỗ vỗ lên má Prune, con ngựa hưng phấn quá thể kiềm chế được.

      trọng tài bước lên bục, trong nắng lấp lóa, Tư Tuyền nhìn những người ngồi khán đài. Còn khá sớm nhưng nhiều người dậy, dì Giang và con trai dì đứng bên cạnh dượng Andrew, dì Quách cũng đứng đó, chuyện cùng người phụ nữ khác.

      Phát súng hiệu vang lên, Tư Tuyền chấp Quý Song Ngọc đúng nửa sải mới bắt đầu chạy, chưa hết vòng đuổi kịp ta ở đoạn cua, bứt lên nhanh chóng ở vòng hai. Vòng ba, Quý Song Ngọc về sau đến hai chục mét.

      Quý Song Ngọc nhảy phắt xuống ngựa, lần thua này phải là tính trước. Kỹ năng của đối thủ quá tốt, con ngựa cũng tốt hơn hẳn ngựa của . bực mình phải vì thua mà vì Tư Tuyền chấp nửa sải. Ai cần cái đó của ta?

      Ông Andrew đón lấy dây cương, Tư Tuyền nhảy phốc xuống. Quý Song Ngọc đối diện với , cười gằn

      “Lần sau tôi thua”

      “Tôi chờ

      xong Quý Song Ngọc lập tức vào trong biệt thự. Mồ hôi Tư Tuyền ướt đẫm, dính sát vào áo sơ mi cực kì khó chịu. Thời tiết này ở Trung Quốc khác gì cực hình.

      “Con về phòng thay đồ . Ba đưa Prune về chuồng”

      “Dạ”

      Giang Triết đứng ở bên, hớn hở

      “Để đưa em về”

      Tư Tuyền cũng từ chối. Hai người cùng vào trong sảnh.

      muốn gì?”

      nghe chú em làm kiến trúc sư?”

      “Đúng vậy”

      “em sắp về nước kết hôn. muốn mua tặng nó ngôi nhà”

      “Thị trường nhà đất ở Trung quốc em lắm”

      Tư Tuyền khó xử, đợt này cũng rất bận. Ít nhất phải hai tuần nữa, khi hoàn thiện gói thầu mới có thể rảnh rỗi

      sao, nhà mua rồi, giờ cần trang trí lại. Việc này nhờ em được chứ?”

      “Dạo này em khá bận, nếu vội có thể chờ khoảng hai tuần nữa. Lúc đó em có thời gian”

      “Được, lần này đưa mẹ về nước nghỉ cũng khá dài. Ở trong nước mẹ có nhiều bạn, rảnh rỗi em tới thăm bà nhé?”

      “Vâng, dì Giang nấu ăn rất ngon. Chắc chắn em đến”

      Giang Triết hài lòng. Với này, có ấn tượng rất tốt Mẹ lại thích, nên nếu bà cứ nhất quyết ép lấy vợ như thế, thử theo đuổi này cũng sao cả.

      Tư Tuyền trở về phòng, A Sảng dậy muộn, lúc tắm rửa sạch xuống lầu mới thấy cậu ta ngáp ngắn ngáp dài xuống. Ba người bọn họ trở lại văn phòng Diệp Chính, bắt đầu chuỗi ngày tăng ca khổ cực.

      Còn tháng nữa mới đến ngày bỏ thầu. Tổ của Tư Tuyền coi như có tốc độ nhanh nhất, dự kiến khoảng hai tuần nữa xong. Lucy và Trân Trân đến giai đoạn phác thảo thiết kế. Hai , mỗi phong cách khác nhau, bắt đầu có bất đồng ý kiến, mỗi ngày đều tranh cãi đến mỏi mệt. Cho nên Diệp Chính dự kiến chỉ làm phác thảo demo với Andrew trong khoảng tuần, sau đó quay lại khu đô thị.

      tuần đó gần như rút trọn sức lực của . Dượng Andrew thích ồn ào, nên dời tổ của Tư Tuyền đến nhà . Tư Tuyền, A Sảng và hai kĩ sư tập nữa phụ trách làm phối cảnh, và Andrew làm demo thiết kế. Sau khi có demo, Tư Tuyền hoàn thất phần dựng phối cảnh còn lại.

      Căn hộ của Diệp Chính có ba phòng ngủ, ông Andrew dùng phòng ngủ chính, Tư Tuyền dùng phòng ngủ phụ, bọn A Sảng dùng chung phòng ngủ còn lại. Vì có thêm Andrew, nên chất lượng đời sống nâng cao hẳn, Diệp Chính thuê người giúp việc có kinh nghiệm phục vụ người nước ngoài chuyên lo chuyện nấu nướng, dọn dẹp. Nhưng dù vậy cách ngày hoặc là người giúp việc Tạ gia mang đồ ăn từ nhà đến, hoặc Diệp Chính gọi thêm đồ ăn ở ngoài.

      Bà Giang cũng tham gia vào cuộc đua đồ ăn này, dạo này thời tiết vẫn nóng nên bà ra ngoài nhiều. Giang Triết thay bà mang đến, Giang Triết ở Trung Quốc hết bậc trung học rồi mới sang với mẹ, cho nên vẫn còn biết rất nhiều chỗ bán đồ ăn vặt ngon lành. Lần nào ngoài đống đồ của bà Giang gửi cho Tư Tuyền, cũng mua riêng cho đống.

      Thành ra, sau hai tuần ngập chìm trong đống đồ ăn. Bọn Tư Tuyền, A Sảng béo trắng, thậm chí còn kích động đến nỗi hô hào cần được OT thêm thời gian nữa.

      Tư Tuyền dùng ba ngày hoàn thành hồ sơ thầu, lần này bỏ thầu rất tự tin nên làm rất kĩ. Đến lúc tiếp xúc với chủ đầu tư, chắc chắn phải sửa nhiều nhưng về cơ bản tinh thần thay đổi.

      Ngày mười tám chính thức bỏ thầu, từ giờ đến lúc đó còn hơn mười ngày. Tư Tuyền kết thúc đợt OT, Diệp Chính cho mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi, cùng với dượng Andrew quay lại Tạ gia sống với ông nội. Dù rất cố gắng ăn ngủ, nhưng cũng thể chịu đựng được chuyện hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, phát rồ lên được.

      gọi cho Mạch Tuệ, rất bận. Đợi rảnh rồi đưa chơi, Mạch Tuệ à uôm lúc rồi hỏi Nana có gọi cho . Tư Tuyền trả lời , Nana Nhật là mất xác. gọi lần nào cũng thuê bao, đoán là Nana quay lại nhà Takahashi nên cũng nghĩ nhiều nữa, chờ khi nào Nana quay trở lại khởi binh hỏi tội.

      Trịnh Thiếu Thành đưa chơi được ngày sau đó cũng có thời gian dành cho nữa. Đám công tử Bắc Kinh đó, ăn chơi cũng ăn chơi , nhưng làm chắc chắn chẳng có tiền ăn chơi, đừng nghĩ họ thảnh thơi mà nhầm.

      Tư Tuyền nằm giường, ba và ông nội suốt ngày chơi cờ. dám thò đầu ra vườn, bên ngoài quá nóng. Ngủ nhiều quá nên giờ dù rất muốn ngủ cho qua ngày, cũng thấy buồn ngủ nữa.

      Đúng lúc chán đời đó, Giang Triết gọi điện tới

      “Maya, ở trước cửa. Có ai ở trong nhà ? ấn chuông được lúc rồi”

      Tư Tuyền vỗ vỗ trán, Tuần trước Giang Triết đưa bà Giang Hải Nam, bảo khi về đem quà đến cho . Nhưng công việc kết thúc, nên bọn Tư Tuyền cũng còn ở nhà Diệp Chính nữa.

      “Em ở nhà ông nội, OT xong rồi, xin lỗi báo cho . về rồi sao?”

      sao. Cho địa chỉ, mang qua cho em”

      “Khu cánh tả Di Linh Viên, cứ đến cửa đại viện, em chạy ra”

      “Ồ? vào đc gần nhà à? Hôm nay trời nóng lắm đó”

      Tư Tuyền thở dài, nhà ông nội cách cổng đại viện khá xa, gọi lái xe đưa ra đến cổng rồi lại về hơi quá đáng. Mà bảo người làm ra lấy càng quá đáng hơn, người làm của nhà ông nội người trẻ nhất cũng ngoài năm mươi, cảnh vệ được phép rời khỏi chỗ gác.

      “Đành vậy, em chạy ra lúc. Mà có bận gì ?”

      , rảnh lắm. Em cũng rảnh hả? Vậy đưa em hóng gió nhé?”

      Tư Tuyền cầu còn được, vội vàng đồng ý. nhanh chóng tắm qua loa, thay quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc, từ nhà Diệp Chính đến đây khá xa, nên chắc Giang Triết cũng phải lúc nữa mới tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :