TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 36 : Bọn họ giống chúng ta
Giang Đông lên lầu ba, Tôn Thế Văn đứng bên cửa sổ, ở góc này có thể thấy rất Mạch thiếu mở cửa cho kia lên xe trước rồi thêm mấy câu, mới lên ở cửa bên kia, lái chiếc xe màu bạc nhập khẩu có giá dưới vài vạn tệ, nghênh ngang rời .
“Bọn họ giống chúng ta”
Giang Đông châm điếu thuốc, lại đưa bao thuốc cho Tôn Thế Văn. chàng trai khu Đông này quen biết lâu, nhưng thực là người xuất sắc, tương lại rất rộng mở. Cơ hội để lên làm lão đại cực kì lớn.
“ biết ta à?”
Giang Đông gật đầu, quá biết ấy chứ. Ông nội ngày xưa là lính hậu cần của Mạch lão sư mười năm khi ông ở quân khu Thẩm Dương, năm đó khi vướng vòng lao lý, ông từ quê lặn lội lên đây, đến cửa nhà Mạch lão sư chờ ba ngày mới gặp được ông ấy. Mạch lão sư lúc đó chưa nghỉ hưu hẳn như bây giờ, dùng ảnh hưởng của mình đưa ông vào thăm , lại với câu rất ý nghĩa “Đừng để ông cậu cả đời phải quỳ gối trước người ta như vậy, cậu là đàn ông phải mạnh mẽ lên”
Năm đó ba mươi tuổi, lần đầu tiên khóc như đứa trẻ. Ông nội cũng khóc, ông đưa cho đồ ăn sớm khô khốc, hai chai dầu gió xanh và cả mấy đồng tiền nhàu nhĩ.
Ba năm sau, vào tối mưa gió, quản tù đột nhiên vào gọi ra. chàng trai trẻ măng mà quen biết, gương măt trẻ con còn búng ra sữa, vừa cao vừa gầy lêu đêu, mặc chiếc áo sơ mi nhìn biết hàng tốt nhìn nghiêm túc .
“ là Giang Đông phải ? Ông Giang ốm nặng, ông nội tôi bảo tôi đến đưa về, chúng ta phải nhanh lên, sợ rằng ông trụ được đến sáng đâu.”
Lúc đó tim đập như điên, mắt mũi hoa cả lên, quản tù rất nhanh giúp làm số thứ giấy tờ.
Chàng trai đó chính là Mạch Tuệ, Mạch Tuệ đưa ra xe, hai người trong cơn mưa tầm tã. biết hôm đó Mạch Tuệ phải bỏ qua bữa tiệc sinh nhật của bạn, đường điện thoại kêu biết bao nhiêu lần. lịch hỏi có thể để tự về được . Mạch Tuệ lắc đầu bảo ông nội phải đưa về đến nhà.
Nhà cách Bắc Kinh ba trăm km, hai người đến ba giờ sáng mới về đến bệnh viện huyện. Ông lúc đó hấp hối, nhìn thấy chỉ khóc, sáu giờ ông mất. Mạch Tuệ an ủi , cho vài điếu thuốc để bình tĩnh lại. Giúp làm thủ tục với bệnh viện. Lúc bệnh viện khai tử lại ghi ngày mất là ngày hôm trước. biết lại là lần nữa Mạch lão sư giúp đỡ , nếu làm như thế, chắc chắn thể về kịp được
Hai người đưa ông Giang đến đài hỏa táng tỉnh, đám tang ngoài Mạch Tuệ kính cẩn thắp ba nén hương có ai. Mạch Tuệ lúc đó vẫn còn trẻ, dù tình nguyện nhưng cũng hề bỏ mặc . Hơn tám giờ tối công việc mới tạm xong, ông Giang sau khi hỏa táng tro cốt đặt tại ngôi chùa, hàng ngày có người coi sóc. Mạch Tuệ đưa quay lại nhà tù, cách nhà tù năm trăm mét dừng lại, đưa cho phong bì màu trắng sau đó lịch xin phép xuống xe hút thuốc dù rằng cả ngày ngoài việc đưa thuốc cho hút, cậu ta cũng chẳng hút điếu nào.
Giang Đông bóc phong bì, trong đó có hai lá thư, của ông nội , của Mạch lão sư. Mạch lão sư lúc trước ông nội có lần từng cứu ông nên việc lần này là việc ơn trả ơn, nghĩa trả nghĩa. Ngoài ra, tổng cộng nợ Mạch lão mười ngàn nhân dân tệ, khi nào ra tù trả lại.
Giang Đông ôm hai lá thư, khóc trong câm lặng. hiểu dụng ý của Mạch lão sư, ân nghĩa hết, trả cũng được, ra tù cứ việc theo con đường mà thích. Còn nếu hãy sống tử tế, lúc nào có công danh nghiệp đến tìm ông trả tiền.
Nửa tiếng sau, Mạch Tuệ gõ cửa xe, lau nước mắt. Trịnh trọng cám ơn cậu vì giúp đỡ , lại chuyển lời đến Mạch lão sư, năm năm sau đến trả tiền.
Lúc đó cách hạn được thả ba năm.
Giang Đông được ra tù trước thời hạn năm, ngày ra tù, em cũ đến đón, về uống với họ bữa rượu rồi từ nay thể cùng đường với họ được nữa. Lại phải phải trải qua trận mưa mưa máu gió tanh mới cắt đứt được với giang hồ, yên ổn vào làm trong công ty bảo vệ.
Hai năm sau, rời công ty, tự lập đội bảo vệ của riêng mình. Nhưng cũng phải mất hai năm nữa mới gom đủ tiền. Hôm đến gặp, Mạch lão sư về hưu, già hơn lần đến trại giam thăm rất nhiều.
Ông nhận tiền, rót cho cốc trà. Hai người im lặng rất lâu. Mạch Tuệ hôm đó cũng về sớm , cùng ngồi uống trà với hai người.
Ông , Mạch Tuệ giờ lớn rồi, thích nghe lời ông nữa. Lúc đó Mạch Tuệ theo nghiệp nhà binh, học kinh doanh, cùng bạn bè lập công ty, bị người ta lừa ít tiền. Lại bị họ thuê cả xã hội đen đến quấy phá.
hai lời, ngày hôm sau đem người đến bảo vệ, dằn mặt lại đám xã hội đen đó. Cái tên Giang Đông trước giờ ở Bắc Kinh có người dám coi thường, cũng có người dám coi như rẻ rách, cuối cùng cũng phát huy tác dụng được lần.
Giang Đông về sau có tiền, biết Mạch lão sư thích trà nên hay tìm trà ngon mua biếu ông, cuối cùng lại bị ông dụ dỗ trở thành nghiện trà, mở ra quán trà này, rảnh rỗi đến đây pha trà cho khách. Quan trà lớn, cũng sang trọng, chỉ được cái là trà ngon và rẻ. Như cuộc đời , bốn mươi năm cuộc đời, cuối cùng cũng sang trang mới.
Hai người ngồi rất lâu, mỗi người suy nghĩ. Gạt tàn bàn đầy những tàn thuốc. Cuối cùng. Giang Đông đứng dậy vỗ vai Tôn Thế Văn
“Nếu thể cho người ta cuộc sống tốt đẹp, đừng nghĩ nhiều nữa. thấy cậu phải là tệ, hay là theo buôn trà ”
Tôn Thế Văn mỉm cười, sống trong vũng lầy, còn sao dám kéo người khác xuống. cũng muốn được như Giang Đông, sống những ngày tự tại, còn thấp thỏm bất an nữa.