[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 35 :
      Em sống có tốt ?

      Khoảng mười phút sau, di động Nana kêu lên, máy móc nhận điện thoại, xác nhận địa chỉ, đọc số phòng, hơi run rẩy.

      Mạch Tuệ tưởng sợ hãi, lặng lẽ trấn an

      “Đừng sợ, đây là địa bàn của Giang Đông, ai dám làm càn đâu”

      Thực ra, Mạch Tuệ cũng nghĩ dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng về cơ bản, muốn giải quyết nhanh chuyện này, tránh để hai ngốc này lại chạy đến khu Đông đó.

      Tôn Thế Văn nhìn quán trà, địa bàn của Giang Đông, tên tuổi mà đến lão đại cũng dám động vào, hẹn ở đây chứng tỏ phải có người đứng giật dây phía sau Tiểu Văn, lẽ lại cùng, trông ấy còn ngây thơ hơn cả Quan Văn Văn, làm sao có thể có liên hệ với Giang Đông được.

      Giang Đông đứng hút thuốc phía bên ngoài quán trà, nhìn thấy xe của Tôn Thế Văn, cảm giác ngờ ngợ có khi người này chính là lý do hôm nay Mạch Tuệ đến đây. vứt điếu thuốc xuống đất, di chân lên rồi tiến lại gần gõ lên cánh cửa xe. Rất nhanh, Tôn Thế Văn mở cửa xe bước ra ngoài.

      Giang, lâu rồi gặp”

      “Ừ, lâu gặp, dạo này sống khỏe chứ? Trần lão đại nhà cậu hôm nay định đại giá quang lâm hả?”

      Tôn Thế Văn đưa chìa khóa xe cho người phục vụ, lắc đầu.

      , tình cờ em có hẹn với người bạn ở đây”

      Giang Đông chợt hiểu dụng ý của người lầu, vỗ vai Tôn Thế Văn, lặng lẽ

      “Tôi còn biết sao hôm nay rồng đến nhà tôm nhiều thế. Tiểu Văn, với cậu họ ở cùng thế giới của chúng ta. Đừng làm gì dại dột”

      Tôn Thế Văn gì, cũng còn chưa biết phải gặp ai, nhưng đến Giang Đông cũng như vậy chắc đây phải người đơn giản.

      Giang Đông gõ cửa ba tiếng rồi đẩy cửa vào, hai người bên trong ngồi rất quy cũ. Tôn Thế Văn nhận ra Nana ngồi trong góc, mặc dù hôm nay trang điểm rất kì quái, bộ dạng lạnh lùng khác hẳn với hôm trước.

      “Mạch thiếu, tôi dẫn người đến rồi. Cứ tưởng ai xa lạ, hóa ra là Tiểu Văn, tuần trước tôi còn ngồi với lão đại của cậu ta làm vài chén rượu, haha”

      Mạch Tuệ đứng dậy

      “Tôi hôm nay cũng chỉ làm hộ hoa sứ giả thôi, cám ơn Giang nhé. Hôm khác có dịp tôi mời vài chén”

      Giang Đông khép cửa phòng lại.

      “Mời ngồi” Mạch Tuê ung dung ngồi lại chỗ cũ.

      Tôn Thế Văn vẫn đứng nguyên, lạnh lẽo “Tôi có thể chuyện riêng với ấy ?” rất thích cảm giác bị áp bức này. Người đàn ông trước mặt phải đại ca xã hội đen khu nào đó mà là ở thế giới khác, tầng lớp “nhị hồng” con cháu cán bộ cấp cao như thế này, bọn muốn chơi cũng chơi được.

      Mạch Tuệ quay sang nhìn Nana, thấy gật đầu đứng dậy lùi ra sau bức bình phong, bên trong vẫn còn bàn đề trà cụ cho người phục vụ.

      Tôn Thế Văn ngồi xuống bàn, cũng rót trà uống, im lặng lúc mới hỏi

      “Tiểu Văn, những năm qua em sống thế nào? sống rất tệ”

      Có người khác trong phòng, muốn chuyện cũng được tự nhiên.

      “Năm đó, họ đưa em , biết làm như thế nào để tìm được em. Cách đây mấy năm có đến Nhật, có tìm em, nhưng gia đình em cung cấp thông tin. Em sống có tốt ?”

      Nana run rẩy, lần vào trong túi tìm thuốc hút.

      vào chuyện chính , tôi muốn lấy lại ngôi nhà đó”

      chuyện với mẹ . Bà ấy cũng muốn bỏ qua, căn nhà đó em bán cho hoặc đổi cho cũng được, có mấy ngôi nhà ở Nguyệt hiên, Thần Hi đại viện, chỗ đó gian sống tốt hơn, an toàn hơn. Em nên quay lại đó nữa”

      muốn mua?”

      “Em ra giá , bao nhiêu cũng được”.

      Bên kia Mạch Tuệ tự pha trà uống mình, tình huống này làm thấy dở khóc dở cười. Tự dưng lại lôi Giang Đông ra, có vẻ hơi bị quá trớn.

      “Tôi rành chuyện nhà đất, luật sư của tôi làm việc với

      Mùi thuốc thoang thoảng, con bé này lại bắt đầu hút thuốc.

      “Em những năm qua sống tệ đến thế sao?”

      Giọng Tôn Thế Văn có vẻ rất khổ sở. Mạch Tuệ biết về quá khứ của Nana, nhưng có vẻ như Nana thiếu tiền, thiếu tiền ở đời này hiếm ai sống tốt.

      “Tôi ổn, nếu có việc gì nữa thôi tôi xin phép trước”

      Mười phút trôi qua, hai người đó vẫn im lặng. Mạch Tuệ cảm thấy khó hiểu, đành đứng dậy, Nana cúi đầu nhìn chén trà. Người còn lại cũng lặng lẽ, nhưng tiêu cự biết hướng về đâu.

      “Xong việc chưa? Tuyền Tuyền còn chờ ở nhà. Con bé nếu có bánh ăn gào lên đấy”

      Mạch Tuệ vỗ vai Nana, giật bắn mình rồi đứng dậy. Tôn Thê Văn cũng đứng dậy theo

      “Tôi tiễn, nhờ chăm sóc cho Tiểu Văn” rồi lại với Nana “về đến nhà gọi điện cho

      Mạch Tuệ gật đầu, người đàn ông còn đứng nhìn mãi cho đến tận khi khép cửa.

      Hai người xuống lầu, Giang Đông thấy liền đứng dậy, cầm theo túi đồ được bọc rất đẹp.

      “Mạch thiếu, về sớm vậy?”

      “Chuyện giải quyết xong rồi, cám ơn Giang cho mượn chỗ, hôm khác cảm ơn sau”

      Giang Đông cười xua tay có gì, bảo phục vụ đem xe của bọn họ đến, cẩn thận giúp họ thanh toán lại tiễn ra tận xe, đứng cho đến tận khi xe của họ khuất.
      Last edited: 30/6/17

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 36 :
      Bọn họ giống chúng ta
      Giang Đông lên lầu ba, Tôn Thế Văn đứng bên cửa sổ, ở góc này có thể thấy rất Mạch thiếu mở cửa cho kia lên xe trước rồi thêm mấy câu, mới lên ở cửa bên kia, lái chiếc xe màu bạc nhập khẩu có giá dưới vài vạn tệ, nghênh ngang rời .

      “Bọn họ giống chúng ta”

      Giang Đông châm điếu thuốc, lại đưa bao thuốc cho Tôn Thế Văn. chàng trai khu Đông này quen biết lâu, nhưng thực người xuất sắc, tương lại rất rộng mở. Cơ hội để lên làm lão đại cực kì lớn.

      biết ta à?”

      Giang Đông gật đầu, quá biết ấy chứ. Ông nội ngày xưa là lính hậu cần của Mạch lão sư mười năm khi ông ở quân khu Thẩm Dương, năm đó khi vướng vòng lao lý, ông từ quê lặn lội lên đây, đến cửa nhà Mạch lão sư chờ ba ngày mới gặp được ông ấy. Mạch lão sư lúc đó chưa nghỉ hưu hẳn như bây giờ, dùng ảnh hưởng của mình đưa ông vào thăm , lại với câu rất ý nghĩa “Đừng để ông cậu cả đời phải quỳ gối trước người ta như vậy, cậu là đàn ông phải mạnh mẽ lên”

      Năm đó ba mươi tuổi, lần đầu tiên khóc như đứa trẻ. Ông nội cũng khóc, ông đưa cho đồ ăn sớm khô khốc, hai chai dầu gió xanh và cả mấy đồng tiền nhàu nhĩ.

      Ba năm sau, vào tối mưa gió, quản tù đột nhiên vào gọi ra. chàng trai trẻ măng mà quen biết, gương măt trẻ con còn búng ra sữa, vừa cao vừa gầy lêu đêu, mặc chiếc áo sơ mi nhìn biết hàng tốt nhìn nghiêm túc .

      là Giang Đông phải ? Ông Giang ốm nặng, ông nội tôi bảo tôi đến đưa về, chúng ta phải nhanh lên, sợ rằng ông trụ được đến sáng đâu.”

      Lúc đó tim đập như điên, mắt mũi hoa cả lên, quản tù rất nhanh giúp làm số thứ giấy tờ.

      Chàng trai đó chính là Mạch Tuệ, Mạch Tuệ đưa ra xe, hai người trong cơn mưa tầm tã. biết hôm đó Mạch Tuệ phải bỏ qua bữa tiệc sinh nhật của bạn, đường điện thoại kêu biết bao nhiêu lần. lịch hỏi có thể để tự về được . Mạch Tuệ lắc đầu bảo ông nội phải đưa về đến nhà.

      Nhà cách Bắc Kinh ba trăm km, hai người đến ba giờ sáng mới về đến bệnh viện huyện. Ông lúc đó hấp hối, nhìn thấy chỉ khóc, sáu giờ ông mất. Mạch Tuệ an ủi , cho vài điếu thuốc để bình tĩnh lại. Giúp làm thủ tục với bệnh viện. Lúc bệnh viện khai tử lại ghi ngày mất là ngày hôm trước. biết lại là lần nữa Mạch lão sư giúp đỡ , nếu làm như thế, chắc chắn thể về kịp được

      Hai người đưa ông Giang đến đài hỏa táng tỉnh, đám tang ngoài Mạch Tuệ kính cẩn thắp ba nén hương ai. Mạch Tuệ lúc đó vẫn còn trẻ, dù tình nguyện nhưng cũng hề bỏ mặc . Hơn tám giờ tối công việc mới tạm xong, ông Giang sau khi hỏa táng tro cốt đặt tại ngôi chùa, hàng ngày có người coi sóc. Mạch Tuệ đưa quay lại nhà tù, cách nhà tù năm trăm mét dừng lại, đưa cho phong bì màu trắng sau đó lịch xin phép xuống xe hút thuốc dù rằng cả ngày ngoài việc đưa thuốc cho hút, cậu ta cũng chẳng hút điếu nào.

      Giang Đông bóc phong bì, trong đó có hai lá thư, của ông nội , của Mạch lão sư. Mạch lão sư lúc trước ông nội có lần từng cứu ông nên việc lần này là việc ơn trả ơn, nghĩa trả nghĩa. Ngoài ra, tổng cộng nợ Mạch lão mười ngàn nhân dân tệ, khi nào ra tù trả lại.

      Giang Đông ôm hai lá thư, khóc trong câm lặng. hiểu dụng ý của Mạch lão sư, ân nghĩa hết, trả cũng được, ra tù cứ việc theo con đường mà thích. Còn nếu hãy sống tử tế, lúc nào có công danh nghiệp đến tìm ông trả tiền.

      Nửa tiếng sau, Mạch Tuệ gõ cửa xe, lau nước mắt. Trịnh trọng cám ơn cậu vì giúp đỡ , lại chuyển lời đến Mạch lão sư, năm năm sau đến trả tiền.

      Lúc đó cách hạn được thả ba năm.

      Giang Đông được ra tù trước thời hạn năm, ngày ra tù, em cũ đến đón, về uống với họ bữa rượu rồi từ nay thể cùng đường với họ được nữa. Lại phải phải trải qua trận mưa mưa máu gió tanh mới cắt đứt được với giang hồ, yên ổn vào làm trong công ty bảo vệ.

      Hai năm sau, rời công ty, tự lập đội bảo vệ của riêng mình. Nhưng cũng phải mất hai năm nữa mới gom đủ tiền. Hôm đến gặp, Mạch lão sư về hưu, già hơn lần đến trại giam thăm rất nhiều.

      Ông nhận tiền, rót cho cốc trà. Hai người im lặng rất lâu. Mạch Tuệ hôm đó cũng về sớm , cùng ngồi uống trà với hai người.

      Ông , Mạch Tuệ giờ lớn rồi, thích nghe lời ông nữa. Lúc đó Mạch Tuệ theo nghiệp nhà binh, học kinh doanh, cùng bạn bè lập công ty, bị người ta lừa ít tiền. Lại bị họ thuê cả xã hội đen đến quấy phá.

      hai lời, ngày hôm sau đem người đến bảo vệ, dằn mặt lại đám xã hội đen đó. Cái tên Giang Đông trước giờ ở Bắc Kinh có người dám coi thường, cũng có người dám coi như rẻ rách, cuối cùng cũng phát huy tác dụng được lần.

      Giang Đông về sau có tiền, biết Mạch lão sư thích trà nên hay tìm trà ngon mua biếu ông, cuối cùng lại bị ông dụ dỗ trở thành nghiện trà, mở ra quán trà này, rảnh rỗi đến đây pha trà cho khách. Quan trà lớn, cũng sang trọng, chỉ được cái là trà ngon và rẻ. Như cuộc đời , bốn mươi năm cuộc đời, cuối cùng cũng sang trang mới.

      Hai người ngồi rất lâu, mỗi người suy nghĩ. Gạt tàn bàn đầy những tàn thuốc. Cuối cùng. Giang Đông đứng dậy vỗ vai Tôn Thế Văn

      “Nếu thể cho người ta cuộc sống tốt đẹp, đừng nghĩ nhiều nữa. thấy cậu phải là tệ, hay là theo buôn trà

      Tôn Thế Văn mỉm cười, sống trong vũng lầy, còn sao dám kéo người khác xuống. cũng muốn được như Giang Đông, sống những ngày tự tại, còn thấp thỏm bất an nữa.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 37 :
      ấy đến
      Hôm Tư Tuyền và Nana ra sân bay đón dượng Andrew, là ngày rất mát mẻ. Cơn mưa đêm qua gần như thổi bay mọi nóng bức thường ngày, sang tháng là chuẩn bị đến mùa thu, thời tiết còn khó chịu nữa.

      Diệp Chính cùng với họ dù công việc của rất bận. Dượng Andrew là trong những tay kỵ sĩ nghiệp dư xuất sắc ở thời của ông ấy, giờ có trong tay cả trang trại ngựa để phối giống, huấn luyện. Ông cũng có trường đua nho với những chướng ngại vật đặc biệt khó, là trong bảy thử thách nhất định phải vượt qua của giới mộ ngựa. Tuy nhiên, với địa vị cao quý của ông, để được nhận lời mời đến làm khách ở trường đua, bạn phải là người rất đặc biệt.

      Andrew là con trai thứ ba của Đại công tước st. Logde, tuy chỉ là con riêng nhưng vị trí rất chắc chắn và rất được tôn trọng, mối quan hệ của ông với đại phu nhân rất tốt. Hơn nữa, với người đứng đầu dòng họ là Fredrick st. Logde rất khắng khít, Andrew ở bên Fredrick nhiều năm, nhất là trong những giai đoạn rất khó khăn của cuộc đời. Với Fredrick, ba người nhà Andrew gân như là gia đình thể thay thế.

      Lúc này người đàn ông quan trọng đó giang tay đón con chim bé sà vào lòng mình, Tư Tuyền chạy như bay lao vào ông, ôm chặt

      “Daddy!!!”

      Andrew ôm con rất chặt, sau cái chết của bà Tư , hai cha con ông mỗi người ôm nỗi đau tự gặm nhấm. Tư Tuyền muốn ở lại trang trại có quá nhiều hình bóng của bà, ông lại thể rời xa nơi đây. Haiz.

      “Mark. Nana chào các con”

      Diệp Chính ôm ông cái qua loa, ông ấy gầy rất nhiều. Andrew là người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh và hóm hỉnh. Giờ ông hơi xơ xác.

      “Tiểu thư Maya, chào

      Tư Tuyền thân mật ôm Peter cái, rất lịch hôn .

      “sir Andrew, ngài nên trở về trước. Tôi còn phải sắp xếp số việc, hành lý buổi chiều được chuyển đến địa chỉ ngài cầu”

      “Peter, với chúng tôi à?”

      “Tôi có việc cần giải quyết, tiểu thư Maya. Đồ đạc của tôi chuyển đến đâu đây?”

      Tư Tuyền đọc nhanh địa chỉ căn hộ của Mạch Tuệ, Peter nghiêm túc ghi lại sau đó định rời

      tôi bao giờ sang đây?”

      Peter đẩy gọng kính, xem giờ, có lẽ là muộn, rất nhanh

      “Tôi vẫn chưa nhận được thông báo chính thức, nhưng có lẽ là tháng sau, tôi xin phép trước”.

      Diệp Chính đưa ba người bọn họ quay lại đại viện, phải nhà họ Tạ mà là Tạ gia ở thành tây, ông nội Tư Tuyền vẫn sống ở đây sau khi nghỉ hưu. Hôm nay, mấy người nhà họ Tạ cũng có mặt rất đông đủ.

      Bà Du Linh đạo diễn bàn toàn những món ngon. nhìn thấy ông Andrew hơi rơm rớm mắt khi ngồi xuống bàn ăn, có lẽ rất lâu rồi, ông được thưởng thức phong cách nấu ăn kiểu này.

      Ăn trưa xong, Tư Tuyền ở lại, dượng Andrew vào thư phòng chuyện với ông nội và cha. Hôm nay được nghỉ ngày, Diệp Chính đưa Nana quay lại nhà rồi trở về công ty.

      Tư Tuyền nằm chung với chị trong căn phòng của chị ở đại viện. Dù bật điều hòa nhưng Tư Toàn vẫn để quạt trần quay cho thoáng, chiếc quạt cổ lỗ nhiều năm, vừa quay vừa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, đẩy đưa.

      “Hồi , em toàn ngủ ở đây với chị nhỉ”

      Lúc đó, bà Du Linh thường xuyên phải theo đoàn diễn khắp nơi, ông Tư Khoan cũng liên miên công tác. Hai em Tư Khiêm, Tư Toàn phải sống ở đây với bà nội, Tư Tuyền thỉnh thoảng về nước, cũng ở đây. Căn nhà lúc đó đông người, thấy vừa vừa chật, giờ chỉ có mình ông nội, lại càng thênh thang.

      “Ừ, lúc đấy hay chạy ra sân chung chơi với bọn Diệp Chính, Mạch Tuệ, Hạ Hầu Uyên. Ông bà nội Mạch Tuệ vẫn còn sống ở đây đấy, nhà Diệp Chính cũng vậy. Nhà Hạ Hầu Uyên chuyển rồi”

      Lúc đó còn rất khó khăn, bố mẹ đều bận công tác, có nhà chỉ còn người quản mấy đứa trẻ con. A Tuệ là sướng nhất, được ở với mẹ và em . Diệp Chính, Hạ Hầu Uyên và em đều phải ở với ông bà.

      Đại viện này, gắn liền với những kí ức ngày của . thiếu thốn lúc đó, có lúc khiến Tư Toàn thấy ghen tị với em mình vì cuộc sống tốt hơn. Tại sao lúc đó đưa , và có lẽ giống như Tư Tuyền, trở thành công chúa sống trong lâu đài cổ tích.

      “Tuyền Tuyền, lúc em biết mình được nhận nuôi nghĩ gì?”

      “Em á?” Tư Tuyền mơ màng ngủ, xoay người ôm chặt chị “Sợ hãi, lúc đó kí ức về bố mẹ rất mờ nhạt, chỉ giống người họ hàng xa. Chị biết đâu, em rất sợ. Sợ dì và dượng cho em ở nhà, sợ mọi người biết em phải là con của dượng em nữa. Thậm chí, em sợ về nhà bà nội, sợ đến mức ngày Noel nhất quyết khóa cửa phòng, chịu ra khỏi. Em từng chứng kiến bà nội đuổi người họ hàng ra khỏi nhà, em rất sợ bị như thế.”

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 38 :
      Lúc đó em nghĩ gì?
      “Phải rất lâu sau, em mới còn sợ hãi nữa. Nhưng lúc đấy lại rất thấm thía rằng những người bọn họ thích mình, phải vì em tóc đen, da trắng. Mà là vì em chính là đứa bé như thế đó, nhưng vì dượng nhận em làm con nuôi, Fredrick luôn coi em là em nên mặc nhiên được hưởng những ưu đãi nhiều hơn bọn họ.”

      “Phải rất lâu sau, em mới còn sợ hãi nữa. Nhưng lúc đấy lại rất thấm thía rằng những người bọn họ thích mình, phải vì em tóc đen, da trắng. Mà là vì em chính là đứa bé như thế đó, nhưng vì dượng nhận em làm con nuôi, Fredrick luôn coi em là em nên mặc nhiên được hưởng những ưu đãi nhiều hơn bọn họ.”

      Tư Toàn thấy nghẹn nghẹn trong họng, từng nghe dì Tư chuyện với mẹ về cuộc sống ở . hoàn toàn là màu hồng, gia tộc st. Logde rất lớn, dì phải chịu rất nhiều áp lực. Xa ra đình, rành tiếng , lại đến từ nơi phát triển, lạ lẫm với thế giới đại lúc đó và dù dì ở Trung Quốc có thuộc gia đình dòng dõi, là tiểu thư lá ngọc cành vàng cũng vẫn là với cao, thể hòa nhập vào giới quý tộc ở đó.

      phải lần, mẹ chịu được hãy về nước nhưng dì từ chối, và kết hôn với dượng là tâm nguyện cả đời của dì mà dượng thể rời khỏi nước .

      “Fredrick đối xử với em rất tốt”

      “Đúng thế”

      “Sao đến giờ ta vẫn chưa kết hôn à? có lần chị nghe em ta có vị hôn thê rồi mà?”

      Tư Tuyền nằm thẳng người, sau cùng cũng “có, nhưng mất được mấy năm rồi. ra cũng chưa đính hôn, chuẩn bị đính hôn được mấy tháng bị tai nạn ở Thụy Sĩ.”

      “Vậy à? Để xứng đôi được với ta, chắc phải là người hoàn hảo lắm”

      Đương nhiên rồi, Tư Tuyền nghĩ thầm. Catherine Clemore, đến từ trong những gia tộc nổi tiếng nhất ở với gia sản thừa kế kếch xù. Hôn nhân giữa hai người đó mang lại lợi ích cho cả hai dòng tộc. Catherine còn là tiểu thư Quốc chính cống, duyên dáng, trang nhã, thanh lịch cách bẩm sinh. Sở thích đọc sách, chơi đàn dương cầm giống như bông hồng biết mình đẹp rực rỡ.

      ra, Tư Tuyền thích Catherine lắm, mặc dù có thể chị ấy đối xử với khá tốt. Tư Tuyền nhớ mấy năm hai người đó ở bên nhau, ở độ tuổi phản nghịch, nhiều lúc làm Fredrick phát cáu, nhưng Catherine lại rất dịu dàng, mua cho rất nhiều những gì thích. Nhưng có lần, vô tình nghe thấy Catherine chuyện với bạn bè về mình là “con nhóc hư hỏng, biết vị trí của mình ở đâu, giống hệt mẹ nó, mang dòng máu thuộc địa thấp kém. Và cực kì ghét những lúc hai người ở bên nhau, chỉ cần nó hò hét tí là Fredrick bỏ ngay tất cả, chạy đến xun xoe cưng nựng như miếng cao dán”

      Sau đó, Tư Tuyền gần như cự tuyệt Catherine. Lúc ấy còn , cách chống đối vẫn rất ngờ nghệch, càng hờn mát, Catherine càng dịu dàng. Thậm chí đến mức dì dượng hay bà nội cũng phải bảo được phá Catherine nữa, làm như thế mất mặt và trẻ con đến mức nào. Cuối cùng, gần như tránh mặt cả hai người đó trong thời gian rất dài, sau này nghĩ lại nghĩ có vẻ Catherine đạt được mục đích.

      tin chắc chắn rằng Fredrick có Catherine, họ phải là tình đầu của nhau, nhưng lại là bạn lâu nhất của . Bằng chứng là Catherine mất được bảy năm, Fredrick vẫn hề có mối quan hệ nào thân sâu đậm đến mức đó. Ngày trước, thỉnh thoảng có ăn tối với vài người, hẹn hò với vài người nhưng chưa bao giờ đưa người đó đến gặp và gia đình, đưa nghỉ riêng cùng với , như làm với Catherine. Nhưng có lúc lại cảm thấy, thực ra Fredrick cũng chẳng sâu đậm lắm. Hôm đưa thi thể Catherine về , sợ buồn nên bám theo rất chặt, chỉ hút thuốc nhiều hơn chút, buổi tối phá lệ uống thêm chút rượu. Sau tang lễ buổi sáng, buổi chiều họp như bình thường, cuối tuần đưa đến Hi Lạp chơi thuyền buồm. Tuần đó Tư Tuyền rất ngoan, gần như cãi lời , để ngồi ghế im lặng hóng nắng, ngủ mơ màng như đứa trẻ.

      “Toàn Toàn, sao chị lại đồng ý kết hôn với Hầu Thần?”

      Tư Toàn im lặng rất lâu, sau cùng chị “Chị luôn mơ ước giấc mơ rất bình thường, gia đình bình thường, có những đứa con xinh xắn. Nhưng thực tế cho thấy, cuộc sống này rất phũ phàng. Chị có cuộc sống no đủ, đường tình phải chênh vênh, khi niềm tin vào tình bị phá hủy, chị lại thấy. Thôi, như vậy đủ rồi, dại dột như vậy đủ rồi, nếu thể đến cùng cái kết cục của tình , với ai chẳng phải đều như vậy?”

      “Nhưng Hầu Thần chị mà?” Tư Tuyền kêu lên

      “Ừ, đó là may mắn của chị. Em đó, đừng làm bố mẹ lo lắng nữa, tìm người bạn trai

      “Chị chưa bằng tuổi mẹ mà sắp thành mẹ rồi đó. Có phải muốn thành mẹ già đến phát điên rồi ?”

      “Tư Tuyền, em biết em may mắn lắm . Em được tự do làm điều mình muốn. Nhiều lúc chị phát ghen với em”

      Tư Tuyền lại ôm chị, biết Tư Toàn phải chịu áp lực rất nhiều từ bố mẹ. Chị ấy rất muốn trở thành bác sĩ, nhưng cuối cùng lại vào học viện ngoại giao. người ngoại tỉnh, cha mẹ đều đồng ý, chị đấu tranh sáu bảy năm, sắp thành chính quả phát ra ta phản bội, bắt cá hai tay với y tá trong bệnh viện ta làm.
      Last edited: 1/7/17

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 39 :
      Ở nơi đây vẫn còn ấy
      Thế giới quan của Tư Toàn sụp đổ, bao nhiêu kiêu hãnh của chị tan như bong bóng xà phòng. Đứng trong căn hộ chị và ta cùng mua trả góp để chuẩn bị cho hôn lễ, nhìn xa lạ thua kém mình nhiều mặt dúm dó trong tấm ga trải giường, Tư Toàn cảm thấy mình làm người cũng thất bại. Chị ta, bỏ ngoài ta can ngăn của cha mẹ, chấp nhận bỏ qua công việc ở bộ ngoại giao, chỉ làm nhân viên phiên dịch bình thường, thậm chí thuê căn phòng chưa đến hai ngàn tệ còn phải ở chung với người ta. Lương làm tháng còn chưa bằng tiền tiêu vặt mẹ cho thời sinh viên tuần, tất cả gom góp để mua nhà, mua xe. Đến công việc của ta ở bệnh viện tư nhân cũng là do chị nhờ họ tìm giúp. Cuối cùng cũng chỉ nhận được câu xin lỗi

      “Tư Toàn xin lỗi em, em quá áp lực, chịu đựng nổi. Mỗi ngày đến bệnh viện, thể chịu đựng được việc “bác sĩ Giang nhờ quan hệ của vợ mới vào được đây làm”. Đứng bên cạnh em, thấy mình thể nào làm thằng đàn ông đúng nghĩa được.”

      Tư Toàn thấy rất tức cười, biết mình làm con ngốc trong bao lâu. Vì , bỏ lại sau lưng bao nhiêu vấn đề, lúc nào cũng phải an ủi ta phải chịu áp lực cuộc sống quá lớn. Chị về nhà ta hai lần, gia đình bình thường, bố làm ở nhà ga, mẹ ở nhà nội trợ. Bên còn hai chị kết hôn, người vợ chồng con cái vẫn còn ở với mẹ đẻ. Trong nhà, ta là người có trình độ cao nhất, là cục vàng hòn ngọc bà mẹ. Sáng sáu giờ, chị phải dậy giúp mẹ ta nấu ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa trong khi ta ngủ đến mười giờ, ăn xong bát cũng phải rửa. Ở lại hai ngày, ngoại trừ mười lăm phút đầu tiên hỏi thăm về gia đình chị, và biết chị tự lập, còn dựa dẫm vào bố mẹ. Cái duy nhất chị được nghe là làm ta thích ăn gì, thích làm gì, làm thế nào để ta vui nhất.

      Lúc trở về, chị kể chuyện này cho ta nghe, sau đó ở nhà mình ngược lại. Nếu tính Tư Tuyền ở xa ở nhà chị là to nhất, vui buồn của cả nhà đều chỉ xoay xung quanh chị. Lúc đó, ta gì nhỉ “Toàn Toàn, lấy chồng phải theo chồng, nếu mẹ biết em như thế vui đâu”

      Bây giờ, Tư Toàn có khi còn thấy mình may mắn. Chị đột nhiên nghĩ đến áp lực sau khi kết hôn, bon chen quá mệt mỏi, về nhà lại còn phải hầu hạ người khác biết bản thân có thể chịu đựng được bao lâu. Chấm dứt sớm cũng tốt.

      Hầu Thần, bạn thanh mai trúc mã nhiều năm rồi, cũng có vài rung động khi học cấp ba, rồi chị tính tiểu thư quen thói biết nhịn, cũng tuổi trẻ hiếu thắng. Bỏ qua nhau sáu bảy năm, đến tận lúc chị đau khổ nhất lại quay lại, lặng lẽ ở bên. Tư Toàn thấy như vậy cũng được, tệ. Hầu Thần đúng là con nhà giàu nhưng có nghiệp riêng, ba mẹ tuy ưng vì con nhà thương phú, với nhà chị là cán bộ cao cấp, có người xì xào hôn nhân lợi ích. Thế nhưng, lại rất đối xử với chị rất tốt. Thôi , ở đời có công bằng.

      Tư Toàn trở về nhà, vào cục xuất nhập cảnh, bắt đầu hẹn hò với Hầu Thần, lại trở thành thiên kim tiểu thư tay lấm hạt bụi. Những tháng ngày đó dần trở thành tro bụi, nhưng ỉ cháy trong lòng chị. Nghe , Giang Nhất Dân trở về quê nhà, sau khi bán căn hộ trả góp. Tư Toàn nhận được phân tiền nào, nhưng có sao, vì cuối cùng chị còn được nhiều hơn thế.

      “Chị à, có bao giờ chị hối hận ?”

      “Chị biết nữa, người chẳng bao giờ toan tính, cho đến khi mình bị tổn thương lúc đấy mới thấy mình mất quá nhiều. Peter vẫn chưa đem váy đến à?”

      “Buổi chiều gửi đến”

      Lần này đính hôn này, Tư Toàn mặc chiếc váy của Dior, chiếc váy là năm tiền lương của Tư Tuyền ở AOA.PM. Mua xong váy cho chị, đến váy của mình Tư Tuyền cũng đủ tiền, cuối cùng vẫn là Fredrick trả tiền.

      Váy cưới Hầu Thần đích thân chuẩn bị, Tư Tuyền cùng mấy người bạn của Tư Toàn làm phù dâu, phải mặc váy của phù dâu. Thành ra, lúc nghe tin đám cưới, hí hứng mua mấy cái váy đều thể mặc được.

      “Tuyền Tuyền, bố mẹ thể nhận lại em. Em có buồn ?

      “Buồn gì chứ, có phải đứa trẻ sáu bảy tuổi nữa đâu. Chị đừng thuyết phục em ở lại Trung Quốc nữa, xong dự án của Diệp Chính em quay lại . Em vẫn chưa lấy bằng RIBA, em còn phải học nhiều lắm”

      “Ờ được rồi, trở lại cũng tốt. Dượng chỉ có mình em. Dì Tư mất rồi”

      Tư Tuyền nằm thẳng người, tâm trí lại quay lại nước xa xôi, cánh đồng xanh miên man, những buổi chiều có nắng hiếm hoi ngập tràn trong hương hoa hồng, mùi cỏ, mùi rêu mốc, mùi táo xanh, mùi ngựa ướt đẫm mồ hôi. Nơi đấy xa lạ mà quen thuộc, nơi này quen thuộc mà xa lạ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :