1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Cổ Đại ] Tiện thiếp của vương gia- Đỗ Dự

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      038 kinh diễm
      Đứng núi giả mà quan sát có thể thấy Mai Viên có mảnh màu xanh lá mạ rất hấp dẫn người nhìn. Gió thổi qua, tạo nên ngọn sóng xanh biếc. đó, có vị bạch y nữ tử đứng, tóc và tay áo nàng nàng bay bay trong gió trông giống như tinh lại giống như tiên nữ.

      88888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888

      Mọi người dường như đều nhìn đến ngây dại. Đặc biệt là Triệu Liên, ánh mắt của si mê mà dán chặt người Hoa Tưởng Dung tựa như bóng tối khát vọng mà đuổi theo ánh sáng.

      Triệu Đoạt lạnh lùng mà liếc Triệu Liên, ánh nhìn của Triệu Liên làm cho Triệu Đoạt cực kỳ khó chịu. Cho dù nàng, nhưng cũng rộng lượng đến mức cho phép nam nhân khác có thể nhìn chằm chằm nữ nhân của mình.

      Triệu Đoạt nắm tay thành nắm đấm để lên môi ho khan vài tiếng, lúc này mọi người mới kinh ngạc phát mình luống cuống, lập tức đều thu hồi ánh mắt.

      Triệu Đoạt dùng ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn mọi người, đặc biệt là Triệu Liên. Trong lòng Triêu Đoạt hận thể xong lên mà bóp chết Triệu Liên ngay bây giờ. Triệu Đoạt biết tại sao lại hư vậy nhưng rồi lại cho rằng đây chỉ là ý muốn chiếm hữu của nam nhân thôi.

      Tình hình tại có chút xấu hổ, Triệu Phi cười cười đến trước mặt Triệu Đoạt để điều chỉnh bầu khí: “Tam hoàng huynh, thời gian sai biệt lắm, bằng chúng ta nhanh uống rượu . Tháng trước, Hoàng Thượng ban cho hoàng huynh mấy vò rượu ngon, lúc ấy đệ liền để mắt đến. Hôm nay, vô luận như thế nào cũng phải thỏa mãn nguyện vọng của tiểu đệ?”

      Triệu Đoạt cong khóe miệng, cười : “ biết đệ rất thích uống rượu mà. , uống rượu thôi.”

      xong, Triệu Đoạt dẫn dầu bước xuống đường xuống núi giả.

      Triệu Liên lưu luyến muốn rời nơi có thể nhìn thấy Mai viên. Hình ảnh tốt đẹp như vậy sợ còn được gặp lại, chỉ sợ còn được gặp lại, bởi vì nàng thuộc về nam nhân khác.

      Nếu ngày đó vào lúc Triệu Đoạt cự hôn, lại chủ động đứng ra thỉnh chỉ cầu hôn có lẽ chuyện này có kết cục như vậy. Nhưng bởi vì câu “ muốn” của nàng cho nên mới nhất thời giận dỗi ra tay, cuối cùng lại làm bỏ lỡ.

      Theo Triệu Đoạt vào thiện đường, tiệc rượu sớm dọn xong, khi mọi ngươi ngồi xuống liền có trong phủ cơ nga tiến đến hầu hạ.

      “Tam hoàng huynh, huynh nghĩ lần này hoàng thượng cử ai làm chủ soái để canh phòng biên giới?” Triệu Thanh là ngườ có chí lớn, ngồi trong bàn tiệc mà ta cũng đem chuyện quốc gia đại để .

      Triệu Đoạt hơi nheo mắt lại ý vị thâm trường mà nhìn Triệu Thanh: “Ta biết đệ muốn , nhưng lão hồ ly khoanh tay đứng nhìn. Theo ta thấy, lúc này đệ nên thành hơn.”

      thành?” Triệu Thanh vui mà cau mày: “Trừ bỏ đệ, còn có ai đủ tư cách?”

      “Hứa Xuất Trần.”

      ? phải”

      “Luận dũng luận mưu thua với đệ. Quan trọng là, thuộc phe chúng ta vừa phải là người của lão hồ ly, người như vậy mới có thể yên tâm mà sử dụng.”

      Lời của Triệu Đoạt giống như đánh thẳng vào trong ngực Triệu Thanh.Ngực phập phồng lên xuống, ngay sau đó đem ánh mắt chuyển về phía Triệu Phi: “Đệ là ta hay là ?”

      Triệu Phi cười cười gì lại bưng mọt ly rượu lên. Triệu Thanh thấy vậy liền quay đến hỏi Triệu Liên: “Thất đệ, đệ .”

      Triệu Liên vẫn còn nghĩ đến màn ở núi giả, bón dáng xinh đẹp kia luôn ở trong đầu đuổi được. Triệu Liên hoàn toàn để ý đến lời của bọn họ, cho đến khi Triệu Thanh hỏi , mới hồi phục tinh thần vẻ mặt hiểu chuyện gì àm cho Triệu Thanh tức muốn hộc máu.

      Triệu Liên thất thần lại làm Triệu Đoạt cảm thấy vui, cảm thấy như có khối đá to đè lên ngực làm cho đến thở cũng thấy khó khăn.
      Triệu Đoạt gọi quá Vương công công, ở bên tai ông phân phó vài câu liền bảo ông lui xuống. Mọi người thấy dáng vẻ thần bí của Triệu Đoạt, cũng biết có chủ ý gì cho đến thấy Hoa Tưởng Dung thân tố y yểu điệu tới, lúc này mới kinh ngạc mà mở to hai mắt mà nhìn.

      888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888

      039 tiền đặt cược

      Hoa Tưởng Dung nghĩ tới trong phòng có nhiều người như vậy. Nàng chậm rãi , cố gắng duy trì dáng vẻ ưu nhã của tiểu thư tướng phủ . Nàng cuối người hành lễ mở miệng bình tĩnh : “Thiếp thân gặp qua phu quân, gặp qua các vị Vương gia.”

      Trước mặt người ngoài câu phu quân là thể tránh, Hoa Tưởng Dung biết nếu là ngày thường nàng gọi là “Phu quân” nhất định giận tím mặt.

      câu “Phu quân” của Hoa Tưởng Dung lại làm tâm tình của Triệu Đoạt cực kỳ tốt. Triệu Đoạt liếc mắt nhìn Triệu Liên quả nhiên thấy sắc mặt Triệu Liên tái nhợt làm cho khỏi đắc ý mà cong khóe môi, vẫy tay nhàng : “Ái thiếp tới đây ngồi xuống.”

      Hoa Tưởng Dung thụ sủng nhược kinh mà nhìn Triệu Đoạt, chỉ thấy trong mắt chỉ có ôn nhu và sủng nịch đối lập với hình ảnh thô bạo mấy ngày trước. Hô hấp nàng cứng lại, sau đó lại khôi phục lí trí: lại diễn kịch.

      Ở dưới ánh mắt mọi người, nàng chậm rãi đến bên cạnh Triệu Đoạt nhàng mà ngồi xuống. Nàng ngồi còn chưa ổn định lại lập tức ngã vào lòng của Triệu Đoạt.

      “Vương gia” Hoa Tưởng Dung giật mình muốn giãy giụa để ngồi dậy. Khuôn mặt nàng đỏ ửng còn có tiếng kêu nho ở trong mắt Triệu Liên những hành động này đều như chim nép vào lòng Triệu Đoạt để làm nũng.

      Triệu Liên cau mày nhìn cánh tay Triệu Đoạt quàng ở bên hông Hoa Tưởng Dung. Trong lòng Triệu Liên liền đau đến khó thở.

      hối hận, hối hận bỗng dưng lại đến Nam Dương Vương phủ để tự rước lấy nhục. Nếu tới ít nhất chịu đả kích như vậy.

      Triệu Đoạt coi ai ra gì mà ôm Hoa Tưởng Dung vào trong lòng, làm như có phát tâm tư Triệu Liên. làm như có việc gì mà cười : “Thất đệ, đệ xem lần trú biên này ai là người được chọn?”

      Triệu Liên nắm tay thành nắm đấm, đem hết chua xót ép vào trong lòng, trả lời: “Theo đệ thấy chính là lục hoàng huynh.”

      Triệu Thanh nghe vậy liền ha ha cười : “Tam ca, huynh xem quả nhiên là đúng ý ta mà.”

      Triệu Đoạt để ý tới, lại : “Thất đệ, tại sao đệ lại khẳng định phải là Hứa Xuất Trần?”

      Triệu Liên để bụng mà : “Tin ai cũng bằng tin người nhà của mình. Nếu Tam hoàng huynh tin, chúng ta có thể đánh cuộc.”

      “Đánh cuộc? là ý hay.” Triệu Đoạt ý vị thâm trường mà nhìn Hoa Tưởng Dung ngồi ở bên cạnh, thấy nàng rũ mi thầm dùng sức nhéo vào eo của nàng.

      “A.” Cảm nhận được đau đớn từ bên hông truyền đến, Hoa Tưởng Dung nhịn được hô , cuối cùng nàng nâng mắt lên, vô tội mà nhìn Triệu Đoạt.

      Triệu Đoạt vươn ngón tay thon dài nâng mặt Hoa Tưởng Dung. chậm rãi cúi người xuống tiến đến tai nàng : “Ái thiếp, nàng xem đánh cuộc lần này rốt cuộc là bổn vương thắng hay là thất đệ thắng đây?”

      hơi thở như có như mà xẹt qua gương mặt nàng. Tại nơi này trước mặt bao nhiêu người lại bày ra tư thế ái muội như vậy làm Hoa Tưởng Dung xấu hổ thôi, nàng run rẩy trả lời: “Đương nhiên là phu quân thắng.”

      “Ái thiếp muốn phu quân thắng, như vậy phu quân tất nhiên thắng.” Triệu Đoạt bên , bên nhìn về phía Triệu Liên ngồi cách đó xa: “Thất đệ, tiền đặt cược của đệ là cái gì?”

      Triệu Liên ngẩn người, ngay sau đó từ bên hông cởi xuống khối thẻ bài: “Tam hoàng huynh luôn cảm thấy hứng thú đối với việc tiểu đệ huấn luyện đám vệ, đây chính là lệnh bài để chỉ huy bọn chúng, hoàng huynh nghĩ như thế nào?”

      “Thất đệ là hào phóng, có thể lấy vệ ra để đánh cuộc, biết thất đệ muốn ta dùng thứ gì để đánh cuộc với đệ đây?”

      Triệu Phi cùng Triệu Thanh dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn bọn họ đánh cuộc, trong lòng khỏi thầm suy đoán: biết Triệu Liên rốt cuộc nhìn trúng thứ gì trong Nam Dương Vương phủ,mà đến ngay cả vệ cũng có thể đưa lên, chẳng lẽ trong Nam Dương Vương phủ còn có cái gì có giá trị liên thành sao?

      Trong lúc mọi người suy đoán, Triệu Liên mặt đổi sắc mà giơ lên tay, thong dong giơ ngón tay. Tiếp theo, mọi người đều khỏi hút ngụm khí lạnh, Triệu Phi càng thể tin được, thiếu chút nữa té ngã mà dựa vào cánh tay Triệu Thanh.

      888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888
      Tin tưởng tất cả mọi người đều đoán được, Triệu Đoạt muốn tiền đặt cược là cái gì ? Trong nhà trang hoàng, võng càng văn, thời gian chừng, kính thỉnh thông cảm. Cảm tạ đại gia duy trì, muốn phiếu phiếu nga. Đề cử kết thúc tác phẩm 《 Cuồng Tình tổng giám đốc 》
      040 lửa giận

      Bầu khí trong phòng dường như đông lại, bốn phía đều im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở. Mọi người đều cảm thấy áp lực xưa nay chưa từng có.

      Mọi người đều nhìn vào Hoa Tưởng Dung, Triệu Liên là si mê, Triệu Phi và Triệu Thanh là tìm tòi nghiên cứu tất cả đều làm nàng cảm thấy người giống như có tảng đá lớn làm nàng thở nổi.

      Nàng tự chủ được mà lui về phía sau, nàng thể thừa nhận kết quả này. Nàng cùng Triệu Liên căn bản là có gì, mà ánh mắt kia của lại che dấu chút dục vọng nào làm nàng cảm thấy sợ hãi.

      Phía sau, bàn tay nóng hổi kéo thân thể sắp ngã đổ của nàng, cần xem cũng biết, đó là Triệu Đoạt.

      Triệu Đoạt phẫn nộ mà nhìn Triệu Liên. Hoa Tưởng Dung dựa vào gần trong gang tấc thậm chí có thể nghe thấy tiếng cắn răng. dự cảm khong lành dân lên trong lòng nàng, đột nhiên người nàng co rụt lại. Ngay sau đó nàng ngẩng đầu lại nhìn thấy bão nổi lên trong đôi mắt của Triệu Đoạt, nàng liền cảm thấy chột dạ mà cúi thấp đầu xuống.

      “Thất đệ, đệ xác định đệ dùng vệ để đánh cuộc với ta sao?” Trong thanh của Triệu Đoạt lộ ra uy nghiêm, tạo ra loại khí thế làm cho mọi người đều cảm thấy áp lực.

      Triệu Đoạt trừng mắt nhìn Triệu Liên, trong lòng như bị lửa giận thiêu đốt. Lợi dụng người khác chú ý, Triệu Phi đến phía sau Triệu Liên để kéo vạt áo nhưng Triệu Liên vẫn như cũ dao động, vẫn là nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung mà gương mặt nàng tại sớm hoa dung thất sắc.

      Triệu Đoạt thấy Triệu Liên vẫn có ý hối hận, có ý định lùi bước. Tay của Triệu Đoạt vẫn còn đặt lưng Hoa Tưởng Dung, lúc nà tay hơ dùng sức đem nàng đẩy ra: “ khi như vậy, ta cùng đệ đánh cuộc.”
      Mất trọng tâm Hoa Tưởng Dung liền lao về phía trước thiếu chút nữa té ngã, mà Triệu Phi và Triệu Thanh vốn muốn đỡ nàng nhưng rồi lại e ngại dám tiến lên.

      Hoa Tưởng Dung tuyệt vọng, nàng lẻ loi mà đứng ở giữa phòng, muốn khóc nhưng lại thể khóc.

      Nàng bị vứt bỏ, muốn bảo vệ nàng, ở trong mắt nàn bất quá chỉ là quân cờ.

      dùng nàng đổi lấy vệ mà mong muốn từ lâu.

      cương quyết của Triệu Đoạt làm Triệu Phi và Triệu Thanh hoảng sợ. Hai người nhìn nhau sau đó ăn ý mà kéo cánh tay của Triệu Liên.

      “Tam hoàng huynh, thất đệ uống quá chén huynh đừng tin lời đệ ấy . hao hết tâm tư để huấn luyện đám vệ, sao có thể đem ra đánh cuộc dễ dàng như vậy được.”

      Triệu Thanh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, lại , phải chỉ là vị trí chủ soái sao, đệ ngồi nữa, đệ nhường cho Hứa Xuất Trần là được.”

      Triệu Liên có giãy giụa, biết nếu có giãy giụa cũng là tốn công vô ích. Nhưng mắt , lòng tâm, vẫn rời bóng dáng của nàng. liền như vậy gắt gao mà nhìn nàng, như là trước khi chia tay muốn đem nàng khắc vào trong lòng, hòa vào trong máu.

      “Tam hoàng huynh, hôm nay rượu liền uống đến đây thôi, chúng ta cũng tiện quấy rầy, xin cáo từ.”

      Triệu Phi và Triệu Thanh đợi Triệu Đoạt trả lời liền lôi kéo Triệu Liên ra ngoài. Bọn họ lo lắng nếu ở lại thêm giây xảy ra chuyện lớn.
      Trong đại sảnh, chỉ còn có Triệu Đoạt cùng Hoa Tưởng Dung. Hai người trầm mặc, vô cùng trầm mặc.

      Im lặng như vậy gây ra sợ hãi, tuy rằng Triệu Đoạt gì nhưng Hoa Tưởng Dung vẫn có thể cảm thấy phẫn nộ.

      “Vương gia nếu có phân phó, thiếp thân cũng xin cáo lui.” Hoa Tưởng Dung cố gắng lấy hết dũng khí để mở miệng.

      Nàng đứng dậy, lui ra phía sau, bước nhanh ra ngoài. Nhưng Triệu Đoạt lại buông tha cho nàng, lúc nàng chuẩn bị bước ra khỏi cửa lại đuổi kịp.

      nắm lấy cổ áo nàng, động tác chút nào thương tiếc mà giống như nắm lấy con mèo . lập tức đóng cửa lại, từng bước mà đem nàng đẩy vào góc tường, thân thể nhắn của nàng liền bị bức tường che khuất.

      041 đoạt lấy
      Nàng đứng dậy, lui ra phía sau, bước nhanh ra ngoài. Nhưng Triệu Đoạt lại buông tha cho nàng, lúc nàng chuẩn bị bước ra khỏi cửa lại đuổi kịp.

      nắm lấy cổ áo nàng, động tác chút nào thương tiếc mà giống như nắm lấy con mèo . lập tức đóng cửa lại, từng bước mà đem nàng đẩy vào góc tường, thân thể nhắn của nàng liền bị bức tường che khuất.

      8888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888

      “Vương gia” cảm giác áp bách này làm cho Hoa Tưởng Dung thở nổi. Nàng lui từng bước về phía sau, thanh của nàng run rẩy như là dây đàn bị gảy mạnh.

      “Ngươi , bổn vương nên như khen thưởng cho ngươi như thế nào? Vì ngươi, nguyện ý thế chấp vệ mà mất tám năm để đào tạo.”

      Tiếng của Triệu Đoạt khàn khàn lộ ra vài phần mê ly, cong cong khóe môi, đường cong có nửa phần nhu hòa mà là lạnh băng làm người ta cảm thấy hít thở thông.

      Hoa Tưởng Dung cắn cắn môi, giải thích: “Vương gia, Tiện Thiếp sao có thể có giá trị đến vậy, chẳng qua là Bình Dương Vương uống quá chén nên biết ngài ấy gì thôi”

      “Sao? Ngươi cũng giúp cho ? cho ngươi thứ gì? Chẳng lẽ là lần trước tiến cung, ngươi cùng có quan hệ mờ ám?” Triệu Đoạt nheo nheo mắt. Đôi mắt kia như sắp phun lửa nhắc nhở Hoa Tưởng Dung nguy hiểm sắp đến.

      Trong lòng Hoa Tưởng Dung căng thẳng, nàng khỏi trừng mắt hô lên: “ Tấm thân trong sạch của thiếp Vương gia đoạt lấy chẳng lẽ còn đủ để chúng minh?”

      “Chính là vì khi đó,ngươi vẫn còn trong sạch, cho nên ngươi mới có thể sống đến bây giờ” Triệu Đoạt vươn tay, nắm cổ tay trắng nõn của nàng, đem nàng kéo đến gần hơn. ngửi thấy người nàng có mùi thơm nhàn nhạt trong lòng càng thêm phẫn nộ, “ Thế nhưng hôm nay lại đem bổn vương để vào mắt, ngươi , bổn vương sao có thể tin ngươi và trong sạch?”

      “Tiện Thiếp có liên quan đều do tự mình Bình Dương Vương”
      “Nếu ngươi quyến rũ , sao có thể màng đến cảm tình huynh đệ hơn hai mươi năm qua của chúng ta? Hoa Tưởng Dung, ngươi thể chịu được tịch mịch sao?” Mày kiếm nhăn lại tựa như mũi đao sắc bén, trong mắt giờ đây chỉ có nghi kỵ và tức giận.

      “Vương gia, Tiện Thiếp ôm mơ tưởng quyến rũ , chỉ cầu sống trong yên tĩnh như vậy còn chưa đủ sao?”

      dễ nghe, ngươi ràng là nữ nhân lã lơi ong bướm lại dám làm trò trước mặt người ngoài, về sau, ngươi chẳng phải cho bổn vương đội cái nón xanh lớn?”

      Trong lòng Hoa Tưởng Dung lạnh, căn bản nghe nàng giải thích, khẳng định nàng cho đội nón xanh, khẳng định nàng trinh khiết, như vậy nàng giải thích với cũng còn ý nghĩa?

      “Muốn ghép tội sợ gì có lí do. Vương gia nếu nhận định Tiện Thiếp trinh làm Vương gia mất mặt, như vậy Vương gia liền hưu Tiện Thiếp .”

      Triệu Đoạt oán hận mà nhìn gương mặt tái nhợt của nàng. Trong lòng tràn đầy tức giận, phóng đến như ngọn lao đem nàng áp lên vách tường. Tay tùy ý vỗ loạn hai, ba cái liền đem nàng áo ngoài cởi xuống lộ ra bờ vai trắng nõn. Đôi mắt thô bạo lóe chút tia máu, đột nhiên cúi đầu xuống cắn vào cổ nàng. Lúc này, hận thể bóp nát nàng, cắn đứt cổ của nàng.

      Đau đớn khó nhịn, Hoa Tưởng Dung gắt gao mà cau mày. Nàng kêu to ra tiếng, tiếp theo liền giãy giụa muốn đẩy ra.

      Đầu lưỡi nếm được chút tanh ngọt, rốt cuộc buông lỏng nàng ra. bờ vai tráng nỏn của nàng liền xuất dấu răng nhuốm máu tựa như là đóa hoa kiều diễm in sâu vào đầu óc .

      “Hoa Tưởng Dung, ngươi cho rằng bổn vương thành toàn ngươi cùng ? cho ngươi biết, tuyệt đối làm được. Nếu như ngươi chú ý đến thanh danh, bằng để cho bổn vương thỏa mãn ngươi?”

      đè nàng chặt, hơi thở của càng thêm dày đặc. Nàng phẫn nộ, nàng tuyệt vọng, tất cả của nàng đều làm cho muốn đoạt lấy.

      ” Hoa Tưởng Dung quyết đoán cự tuyệt, đây là chyện nhục nhã lớn nhất đối với nàng, nàng cần lại đụng vào nàng, cần.

      “Ngươi phải biết rằng, ngươi sinh là người của Nam Dương Vương phủ, chết là ma của Nam Dương Vương phủ, chẳng lẽ bổn vương còn được phép chạm vào ngươi? cần chọc giận bổn vương, bổn vương có kiên nhẫn như vậy”

      xong, liền hề do dự, nhanh nhẹn mà cởi y phục người nàng, mặc kệ kháng cự của nàng mạnh mẽ tiến vào.

      đêm trôi qua, Hoa Tưởng Dung suy yếu mà nằm ở mặt đất lạnh lẽo, nước mắt của nàng bị nhiệt độ cơ thể làm bốc hơi hết, thân thể của nàng đều như được mồ hôi rửa qua.

      Nam nhân bên cạnh hơi thở hổn hển lẳng lặng mà nhìn cơ thể đầy vết xanh tím của nàng. nhớ chính mình muốn nàng bao nhiêu lần, chỉ biết là cảm thấy có muốn bao nhiêu cũng thể thấy đủ.

      muốn tổn thương nàng, chỉ là quá tức giận mà thôi. nam nhân nào có thể chịu đựng được chuyện nam nhân khác ở trước mặt mọi người muốn nữ nhân của , đó là sỉ nhục.

      khuôn mặt nàng vẫn là ánh mắt vô thần, thân hình vẫn mỏng manh như vậy, nhưng nàng tại lại khác xa với nàng ngày đó khi đứng ở mảnh đất trồng dưa ở Mai viên ngày đó.

      Triệu Đoạt sửa sang lại quần áo, bước chân có chút nặng nề. mở cửa ra, bên ngoài trời sáng, ánh mặt trời từ cửa chiếu vào bên trong phòng, chiếu lên thân thể cao gầy của .

      Nàng bướng bỉnh, nàng mạnh mẽ, nàng tức giận, nàng tuyệt vọng, nàng thản nhiên còn có hơi thở nhàn nhạt của nàng, đều như có ma lực hấp dẫn . Đến cuối cùng nàng là người của ai, đến cuối cùng nàng có mục đích gì, dường như đều quan trọng nữa. thở dài lẩm bẩm: “Bổn vương ngầm đồng ý cho nàng trồng dưa ở Mai Viên, nàng muốn như thế nào nữa?”

      quay đầu lại nhìn nàng, nàng vẫn nhúc nhích. dịu dàng trong mắt lại lần hòa tan trong chốc lát lại trở nên lạnh lẽo. trừng mắt gọi Vương công công chờ ở cửa: “Vương Hoàn, rót thuốc cho nàng.”

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      042 hẹn hò

      Từ lúc Triệu Liên công nhiên dùng vệ đổi đánh cuộc để đổi lấy Hoa Tưởng Dung ở Nam Dương Vương phủ quan hệ giữa Triệu Đoạt và Triệu Liên trở nên căng thẳng. triều đình, ý kiến của bọn họ lúc nào cũng trái ngược nhau lại ai chịu nhường ai dẫn tới hoàng đế Triệu Cờ cũng phải khó xử.

      Triệu Phi và Triệu Thanh đều thầm lo lắng. Ở trong mắt bọn họ , Triệu Liên là đáng thương, ràng là Vương phi của mình lại vô duyên vô cớ mà gả vào Nam Dương Vương phủ làm thiếp, sao có thể cam tâm.

      Nhưng Triệu Đoạt cũng có sai nha, đầu tiên là cự hôn nhưng bởi vì thái phi cùng Hoàng Thượng tạo áp lực mới đáp ứng cưới Hoa Tưởng Dung. Bọn họ là cưới hỏi đàng hoàng, giờ phát được tốt đẹp của Hoa Tưởng Dung muốn sủng nàng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

      Chuyện này chung quy là bởi vì Hoa Tưởng Dung. Trong lúc nhất thời, Hai người Triệu Phi và Triệu Thanh đều thầm nghĩ nàng chính là hồng nhan họa thủy.

      Sau khi ta triều, Triệu Đoạt trước sau như nhanh ra ngoài, đến nửa đường bị tiểu thái giám ngăn lại giao cho tờ giấy. nghi hoặc mà mở tờ giấy ra, lại thấy là kia hàng chữ hẹn găp mặt trong rừng cây Ngự Hoa Viên.

      hơi do dự nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ như điên mà chạy về phía rừng cây.

      “Mi Nhi, Mi Nhi, muội ở đâu vậy? Mau ra đây !” Mới vừa bước vào rừng cây, Triệu Đoạt liền gấp chờ nổi mà tìm kiếm cái người mà ngày đem thương nhớ. Mùi hương quen thuộc kia ở quanh đây nhưng đôi mắt lại nhìn thấy bóng dáng nào cả.

      “Ha hả, Đoạt ca ca, huynh ngốc, cũng biết ngẩng đầu nhìn xem.” Mi Nhi ngồi ở ngọn cây híp mắt, cười đến hết sức sáng lạn, nàng ta mặc quần áo màu đỏ rực rất là tươi sáng làm cho khuôn mặt của nàng ta cũng ửng đỏ.

      Triệu Đoạt ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sủng nịch mà nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên vươn đôi tay, ôn nhu : “Xuống dưới, ta đở muội.”
      Mi Nhi nở nụ cười xinh đẹp, ngay sau đó từ cây nhảy xuống lọt vào vòng tay ấm áp của Triệu Đoạt.

      Triệu Đoạt ôm Mi Nhi chặt, trong mắt toàn toàn là nhu tình: “Hôm nay lại cùng mẹ của muội tiến cung? Khi nào trở về?”

      sớm đâu, thái phi truyền mẹ muội tiến cung chuyện, chỉ sợ là đến trời tối còn chưa xong đâu.”

      Ngửi được mùi hương tỏa ra từ người Mi Nhi, Triệu Đoạt liền động tâm, khỏi càng ôm chặt nàng ta: “Mi Nhi, ta nhớ muội.”
      Mi Nhi thẹn thùng mà cúi đầu: “Đoạt ca ca, muội cũng nhớ huynh. Muội vốn dĩ nghĩ tìm huynh, nhưng muội lại nhịn được”

      “Mi Nhi” đợi Mi Nhi hết, Triệu Đoạt liền dùng sức mà đem nàng áp tren thân cây, gấp chờ nổi mà chặn lời của nàng lúc môi lưỡi chạm nhau.

      Môi răng trằn trọc, triền miên thôi, từng tiếng thở dốc nặng nề, thân cây lay đọng thôi, xua tan toàn bộ tối tăm của rừng cây.

      thanh rên rỉ dồn dập, còn có ngẫu nhiên có thanh của nụ hôn làm người miên man bất định, ngay cả chim chóc trong rừng cũng đều xấu hổ với gian xung quanh. Sau lúc lâu, lá cây kia rốt cuộc cũng hề lay động, bốn phía lại yên tĩnh như trước.

      Mặt Mi Nhi ửng hồng, tay nàng ta nắm ấy quần áo từ đầu vai chảy xuống, thở gấp ngớt mà dựa vào trong lòng ngực Triệu Đoạt. Triệu Đoạt nhàng lấy xuống những chiếc lá dính tóc nàng ta rồi để cho nàng ta dựa vào lòng mình.

      “Đoạt ca ca, huynh gần đây có tốt ? Tân phu nhân có làm huynh vừa lòng?”

      “ Sao lại nhắc đến chuyện này?” Nhắc tới Hoa Tưởng Dung làm cho Triệu Đoạt khỏi mím chặt môi.

      Tay Mi Nhi càng nắm chặt quần áo Triệu Đoạt: “Mi Nhi nghe , nàng ở trong Mai Viên,còn nghe Đoạt ca ca rất cưng chiều nàng”

      “ Những thứ này đều danh cho muội” Triệu Đoạt giúp nàng ta kéo lạ vai áo sau đó đem dấu tất cả chua xót vào trong lòng hít sâu hơi : “Chính là muội lại khinh thường nhận.”

      “Đoạt ca ca ta” Mi Nhi thoát khỏi ôm ấp của Triệu Đoạt rồi nhìn lên đường cong cương nghị gương mặt .

      “Mi Nhi, thời gian còn sớm, ta cần phải trở về, muội cũng nên gặp thái phi . Muội nếu có việc tìm ta kêu người vương phủ truyền tin, ta nhất định đến, nhất định

      “Đoạt ca ca”

      “Mi Nhi, nghe lời.”

      Đây là trong cung, nên ở lâu, cuối cùng rồi. Mi Nhi muốn kéo lại kéo kịp, chỉ có thể đứng nhìn rời .

      Trong bóng tối có người thấy tất cả việc,người nọ cong khóe miệng trong măt mang theo tia quỷ dị, chờ Triệu Đoạt khỏi, mới chậm rãi ra, cùng Mi Nhi điều kiện( Triệu Đoạt lại cùng Mi Nhi gì bỏ )

      8888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888

      043 họa người trong

      Ngọt ngào, trừ bỏ ngọt ngào vẫn là ngọt ngào, rốt cuộc lại tìm về cảm giác trước kia. Triệu Đoạt từng bước mà bước lên núi giả trong hoa viên, nhìn thấy khắp nơi đều là cảnh đẹp hoàng hôn hật là vu sướng trong lòng.
      Từ bấy lâu nay, vẫn luôn vì thái đội của Mi Nhi mà ưu sầu. Có mấy lần, hận thể chạy đến tướng quân đem bắt Mi Nhi lại. tại, Mi Nhi rốt cuộc phát ra điểm tốt của . Nàng rốt cuộc nhịn được, nhìn dáng vẻ vội vàng hôm nay làm cho luyến tiếc. Nhưng là, nơi đó chung quy là hoàng cung, chuyện trong rừng cây của bọn họ vẫn là thể cho người khác biết được.

      Ai, chuyện Mi Nhi phải nghĩ ra biện pháp gì mới được.

      Lắc lắc đầu, tạm thời nghĩ tới chuyện phiền não này nữa. quay đầu, đập vào trong mắt chính là mảnh đất xanh xanh của Mai Viên.

      “Đoạt đoạt” của rốt cuộc có mọc ra chưa? Chắc là nhanh như vậy đâu? Nơi đó có thể mọc ra bao nhiêu quả dưa ? Quả nào mới thuộc về đây?

      Phiền lòng, lại phiền lòng.

      Bỗng dưng ngực như bị thứ gì đụng trúng , đột nhiên phát , nàng hôm nay có ra tưới nước. Nàng sao lại kiên nhẫn như vậy? thế nào nữa, chính tay nàng trồng mảnh dưa này, chẳng lẻ nàng lại muốn trồng tiếp nữa?

      Trong lòng thầm suy nghĩ, Hoa Tưởng Dung cùng Tiểu Thúy ôm thùng nước chậm rãi mà tới. Nàng vẫn ăn mặc đơn giản như cũ, mái tóc đen của nàng tựa như dãy lụa phiêu diêu trong gió, thấy sắc môi nàng, chỉ cảm thấy nàng ngày càng gầy.

      “Tiểu thư, người dưa của chúng ta trồng mọc ra hay chưa?” Tiểu Thúy múc gáo nước đưa cho Hoa Tưởng Dung, vẻ mặt nàng ta đầy khát khao.

      Hoa Tưởng Dung ngồi xổm xuống cẩn thận xốc lên mảnh dưa xanh, quả nhiên thấy được nơi dây dưa mọc ra quả dưa nho .

      kết quả, em xem nó , là đáng nga.” Hoa Tưởng Dung vui sướng mà chỉ vào quả dưa nho nho cười càng thêm xán lạn.

      Dưới hoàng hôn gương mặt nàng như được mạ thêm lớp vàng làm cho nụ cười của nàng càng thêm sáng lạn. Triệu Đoạt nhìn dưa trong đất, nhìn đến hai người cười đùa ở đó, Triệu Đoạt càng nhìn càng thể dời tầm mắt.

      Nhìn các nàng vui bỗng dưng nghiêm túc trong mắt cũng trở nên nhu hòa. Từ người các nàng thấy được hạnh phúc thỏa mãn. đứng xa xa mà nhìn, thấy các nàng quơ chân múa tay, nhìn các nàng tùy ý mà đem tưới dưa, hắt nước lung tung vào người đối phương dần dần cũng cong cong khóe miệng.

      “Vương gia, Lan phu nhân sai người tới hỏi người có qua dùng bữa hay .”Phía sau Vương công công đứng yên lâu, cuối cùng là muốn quấy rầy yên tĩnh của Triệu Đoạt . Nhưng phía Đinh Lan cứ thúc giục làm cho Vương công công cuối cùng cũng phải mở miệng.

      Triệu Đoạt lưu luyến mà dời ánh mắt, nhàn nhạt mà : “Hồi Thanh Hiên Các.”

      Đứng ở án thư trước, mở giấy mặc ra, ngón tay thon dài của cầm lấy bút . Triệu Đoạt mặc thân trường bào màu trắng, trong tay cầm cây bút mà vẽ, vẻ phong độ trí thức chất chậm rãi ra mà nhuệ khí tranh đoạt triều của dần dần tiêu tán.

      Vừa nghĩ vừa vẽ chỉ trong chốc lát bức mỹ nhân cười liền ra ở trước mắt. Thời điểm dừng bút bỗng nhiên cảm thấy bất ngờ,lại có chút khó hiểu : Vì cái gì, vì sao lại vẽ ra dung mạo của nàng.

      8888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888888
      Vì sao lại là nàng? Vì sao lại như vậy? Động tâm sao?

      044 đưa canh
      Trong Lan viên, Đinh Lan đứng ở cửa đợi Triệu Đoạt đến nhưng đợi lâu cũng thấy đến, đôi mắt nàng dần dần tối lại, cuối cùng đem tia chờ đợi khóa vào đáy mắt.

      Tỳ nữ được phái ra tìm hiểu tin tức chạy trở về thở hồng hộc mà hồi bẩm : “Phu nhân, phu nhân, Vương gia về Thanh Hiên Các. Nghe tiểu Chu Tử , Vương gia hôm nay gặp phu nhân nào cả chỉ là ở trong hoa viên cả ngày.”

      Nghe tỳ nữ xong, lòng Đinh Lan cuối cùng cũng hạ xuống. lâu rồi chưa đến đây, nàng cho rằng đến chỗ các phu nhân khác.

      Nàng cho rằng nàng làm sai cái gì mới có thể cố tình vắng vẻ nàng.
      Nhưng khi quan sát thời gian, nàng mới phát chỉ là chính mình mà các phu nhân khác cũng bị vắng vẻ.

      Quay đầu lại nhìn sang kia bàn bày đầy đồ ăn, Đinh Lan đành phải lắc đầu trong tiếc nuói: “Đem đổ hết .”

      Tiểu tỳ vừa nghe mắt liền đỏ lên: “Phu nhân, canh này là do người tốn cả buổi trưa để làm mà”

      sao?” Đinh Lan lắc đầu cười khổ, “ qua đây, phải sao?”

      “Phu nhân Dao Nhi xin câu nên . Thân phận Vương gia cao quý, nữ nhân bên người ngài ấy phì hoàn yến gầy tranh nhau khoe sắc , nhưng chân chính được cưới vào cửa chỉ có mai, lan, trúc, cúc bốn vị phu nhân. Trước mắt, Mai phu nhân được sủng ái, tạm thời , chỉ còn lại ba vị phu nhân có thể là cân sức ngang tài. Thái độ của Vương gia đối với các phu nhân đều giống nhau, thưởng Lan viên, liền tất nhiên thưởng Trúc viên và Cúc viên, hôm nay tới Lan viên ngày mai, ngày mai lại đến hoa viên của phu nhân khác.”

      “Dao Nhi, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Đinh Lan trừng mắt lên nhìn Dao Nhi chớp mắt, hiển nhiên nàng rất tán đồng lời Dao Nhi .

      “Phu nhân, ý của nô tỳ là sao người chủ động tranh thủ tình cảm của Vương gia? Tiểu Chu Tử , Vương gia còn chưa dùng bữa, phu nhân, người sao tự mình đưa canh tới cho Vương gia?”

      “Đưa canh?” Đinh Lan cúi đầu xuống, thanh thấp có nửa phần tự tin, “ từ trước đến nay cho chúng ta đến Thanh Hiên Các, vạn nhất bị mắng sao”

      “Phu nhân, thử thử lần làm sao biết được? Vương gia chính bận rộn, chừng lúc này đan cần người quan tâm đến ngài ấy ?”

      Dao Nhi nhắc nhở Đinh Lan,nhưng trong lòng nàng ta còn có chút do dự. Nếu Triệu Đoạt thích tốt, còn nếu chọc giận chẳng phải là tự vác đá nện vào chân mình sao? Ai, cái này chủ ý đúng là “gân gà”, ăn vào ngon, bỏ đáng tiếc.

      Ở trong phòng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Đinh Lan cũng chịu nổi cám dỗ đành hạ quyết tâm bảo Dao Nhi bưng thố canh đến Thanh Hiên Các.

      Triệu Đoạt nhàng mà làm khô nét mực bức họa sau đó cẩn thận mà treo lên rồi đứng ở xa xa lẳng lặng mà thưởng thức. Bút pháp rất sinh động làm cho cảm thấy lại về tới núi giả trong hoa viên.

      “Vương gia, Lan phu nhân cầu kiến.”

      Vương công công giọng đánh gãy tâm tư của Triệu Đoạt làm cho có chút vui mà nhăn mày lại: “Nàng ta tới đây làm gì?”

      Vương công công trả lời: “Hồi Vương gia, lan phu nhân nghe ngài chưa dùng bữa liền đích thân làm canh bổ đưa tới”

      Canh bổ? Triệu Đoạt lấy tay sờ sờ bụng, hình như cũng có chút đói bụng vì thế phất phất tay : “Để cho nàng vào .”

      Đinh Lan thấy Vương công công gọi lập tức vào. Nàng vui mừng giống như được đại xá bèn chỉnh lại đầu tóc. Phải biết rằng có nữ nhân nào được bước vào Thanh Hiên Các , mà nàng là nội thiếp duy nhất được tiến vào Thanh Hiên Các, đây là vinh hạnh như thế nào chứ?

      Chậm rãi tiến vào Thanh Hiên Các, nàng nhìn đến bóng dáng cao lớn của Triệu Đoạt, nghĩ cũng là người có tình cảm vì vậy trái tim nàng nhịn được mà run rẩy, nàng ta yểu điệu thi lễ : “Thiếp thân tham kiến Vương gia.”

      “Đứng lên .” Triệu Đoạt quay đầu lại, cười như cười mà , “Nghe , nàng đưa canh bổ?”

      “Vâng ạ.” Sắc mặt Đinh Lan đỏ lên, thầm phất tay, ý bảo Dao Nhi đem bổ canh đặt ở bàn ngay sau đó giải thích : “Thiếp thân thấy Vương gia trăm công ngàn việc, mệt nhọc thôi, cho nên cố ý làm chút canh bổ tới, mong rằng Vương gia ghét bỏ.”

      Triệu Đoạt hiểu mà cong khóe miệng: “ là như thế, bổn vương sao có thể phụ tâm ý của Lan nhi? Để canh lại, nàng có về hồi Lan viên.”

      Đinh Lan trong lòng rùng mình, cổ thất vọng cùng hàn ý tràn tới. Nàng đột nhiên ngẩng đầu sau đó lại khỏi ngây ngẩn cả người.

      Bức tường phía sau Triệu Đoạt có treo bức họa, trong họa là nữ tử cười, nữ nhân này ràng là nữ nhân đê tiện ở Mai Viên.

      Bỗng chốc tim nàng đập chậm nửa nhịp, tiếp theo, nàng cơ hồ nghe thấy được thanh trái tim rách nát. Sao lại như vậy? Vương gia có khả năng, tuyệt đối thể, lúc trước Vương gia còn hung hăng mà giáo huấn tiện nhân này sao có thể nàng ta chứ? Nhưng mà nếu Vương gia nàng sao lại vẽ nàng ta?

      Trong lúc nhất thời, ghen ghét, phẫn nộ như giống như thủy triều làn lượt đánh tới. Nàng ngơ ngác mà đứng ở nơi đó cơ hồ quên mất hô hấp.

      thất thần của Đinh Lan khiến cho Triệu Đoạt chú ý, nhìn theo nàng ánh mắt mới phát , nàng nhìn chằm chằm bức họa được treo tường. Triệu Đoạt lập tức thu hồi vẻ mặt hiền hoà, mang lên vẻ mặt uy nghiêm, ho khan vài tiếng hỏi: “Lan nhi còn có chuyện gì sao?”

      Đinh Lan hoảng hốt lại nhìn thấy thần sắt của Triệu Đoạt có vẻ như vui. Nàng ta thể tạm thời đem hận ý trong lòng áp xuống, ngay sau đó cung kính : “Thiếp thân quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, xin cáo lui.”

      Từ Thanh Hiên Các ra, lòng bàn tay Đinh Lan sớm ướt bởi mồ hôi. Nàng nghiến răng nghiến lợi mà cầm chặt khăn trong tay, tự chủ được mà nhìn về phía Mai viên.

      Mai Viên, sớm tắt ánh nến hòa vào trong bóng tối. Mà người ở bên trong người vì dưa mọc ra trong lúc ngủ cũng mở ra nụ cười.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :