1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Thê tử bên gối của Tà Vương - Lưu Tố Tố (0/123c)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 29: Người nhà Nam Cung tới

      Edit: Phong Nguyệt

      Trở lại Vương phủ, là nửa đêm.

      "Sư tỷ, nơi này là chỗ ở của tỷ sao? to nha!" Mạc Sầu từ xe ngựa nhảy xuống, đôi mắt nhìn qua Vương phủ xa hoa, trong mắt thoáng qua khó che giấu kinh ngạc, khóe miệng lên nụ cười nhạt, biết, sư tỷ phải là người thấy tiền sáng mắt, tò mò, là hạng người gì cướp lòng của sư tỷ, thể chờ đợi thêm được muốn gặp cái người gọi là‘ Biểu tỷ phu ’.

      "Mạc Sầu, vào phủ !"

      Mạc Sầu đột nhiên do dự : "Sư tỷ, ngộ nhỡ tỷ phu thích đệ, muốn đuổi đệ sao?"

      Khóe miệng của Nam Cung Tự lên nụ cười nhàn nhạt: "Mạc Sầu ngoan, có sư tỷ ở đây, đổi đệ ." Nàng dám đảm bảo sau khi Hiên Viên Dật trở về đuổi , nhưng ít ra tại Vương phủ này Nam Cung Tự nàng định đoạt.

      An bài Mạc Sầu ở nơi hậu viện, Nam Cung Tự đường hướng viện mình tới, chân trước mới vừa bước vào viện, chỉ thấy bên trong chánh phòng ánh nến lóe lên, giấy màu trắng dán cửa sổ lên bóng người màu đen. ***************


      Nam Cung Tự vào, chỉ thấy nha hoàn người mặc váy ngắn ống tay áo dài tréo hai chân ngồi ở giường êm, đất đầy vỏ hạt dưa, giống như nàng mới là chủ nhân của phòng này.

      Thấy người tới là Nam Cung Tự, nha hoàn Châu nhi cũng dừng động tác cắn hạt dưa, dứt khoát : "Đại tiểu thư, lão gia muốn người rời khỏi Vương Gia, rời khỏi thành Lạc Dương, xa." Chỉ vào hộp gỗ bàn, "Lão gia chỉ cần Đại tiểu thư chịu phối hợp, trăm lượng là của người, nếu chê ít ra cái giá, nô tỳ đưa cho người."

      Trong mắt của Nam Cung Tự tràn ngập sát khí, lạnh lùng liếc mắt nhìn Châu nhi cái, cặp mắt thâm hắc(sâu sắc) giống như lưỡi dao bén nhọn, bề ngoài bình tĩnh mơ hồ lộ ra sát khí.

      Ban đầu, là bọn họ ép nàng thay thế Nam Cung Ngọc gả cho cho Tà U Vương, hôm nay, bọn họ muốn dùng phương thức giống nhau ép nàng rời khỏi, làm cho Nam Cung Ngọc danh chánh ngôn thuận trở lại?

      Nhìn chút, đây chính là phụ thân, phụ mẫu mà nàng mười sáu năm qua sáng nhớ chiều mong, như vậy bất công .

      Mặc dù nàng là mượn thai hoàn hồn, nhưng người nàng chảy huyết mạch của Nam Cung gia, có cách nào phủ nhận được.

      Thế nhưng. . . . . . . Nam Cung Tự nàng còn giống ban đầu để cho bọn họ định đoạt nàng như tượng gỗ, càng phải là quả hồng mềm mà họ có thể đùa giỡn.

      Từ lúc nàng quyết định lưu lại mạng sống của họ, cũng trả hết nợ bọn họ cho nàng cái mạng này.

      Nam Cung Tự
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 30: Dâng trào ghen tuông

      Edit: Phong Nguyệt


      Đôi mắt của Mạc Sầu lên đầy tia máu, lười biếng duỗi eo, ngáp cái : "Sư tỷ, đệ mệt rồi, tối nay đệ ngủ giường của tỷ."

      "Vương phi!" Hổ Phách bưng trà nóng cùng bánh xốp tiến vào, vừa đúng lúc nhìn thấy cả người Mạc Sầu nằm giường của Vương phi, nàng chợt để mâm trà lên bàn , tiến lên tay nắm lấy xiêm áo của Mạc Sầu, "Giường của Vương phi là chỗ ngươi có thể nằm sao?"

      Nàng vui mừng, may mắn Vương Gia thấy, nếu kết quả. . . . . . tưởng tượng nổi nha!

      Mạc Sầu mở đôi mắt tỉnh táo ra, lộ ra nét mặt vui, tầm mắt rơi vào xiêm áo của mình bị Hổ Phách nắm, lông mi nhăn lên, khỏi nheo mắt lại, "Vị tỷ tỷ này, chẳng lẽ ngươi biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" ***************


      Đôi mắt u hàn khí của Hổ Phách nhìn ành mắt của Mạc Sầu, nghe vậy, tầm mắt sững sờ rơi vào lồng ngực cường tráng trắng nõn kia, đáy mắt phung trào hốt hoảng đẩy màu sắc, nhưng tay cũng bất giác thả ra.

      Nam Cung Tự khẽ nhấp ngụm trà nóng, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn Hổ Phách, cái miệng nhắn hơi vểnh lên, " có gì đáng ngại, Bổn cung tối nay ngủ trong phòng của Vương Gia."

      Ấn đường của Hổ Phách nhăn lại, lộ ra vẻ do dự: "Nhưng. . . . . ."

      Nam Cung Tự chậm rãi đặt ly trà xuống, đứng dậy liếc nhìn Hổ Phách, "Thuận theo ý của !" xong, nghênh đón gió phả vào mặt ra ngoài.

      Mạc Sầu ngắm nhìn bóng lưng sư tỷ rời , cái nhìn đầy thâm ý hướng Hổ Phách nhìn tới, nhếch miệng lên nụ cười hài hước, "Thế nào, có ý định buông tay sao?"

      Hổ Phách luống cuống, vội vàng buông tay ra, trừng mắt nhìn Mạc Sầu hừ tiếng, xoay người ra ngoài.

      Sau mấy ngày

      Phía chân trời ở giữa treo vòng ánh tà dương, hào quang phản chiếu mặt hồ, nước theo mặt hồ dâng lên tầng cơn sóng phiêu dật dập dờn, cây mai bờ hồ theo gió thổi lất phất, cánh hoa màu hồng nhàng bay xuống mặt hồ.***************

      Bước chân của Nam Cung Tự chậm mặt tuyết trong hậu viện Vương phủ, nàng dừng lại bước chân, thân thể nhàng nghiêng dựa vào cây mai, hít khí lạnh hơi, hoa mai ở đầu ngón tay theo gió bay xuống ở mặt hồ, lên từng vòng dao động.

      Lối vào hậu viện, bóng người mặc chiến bào vội vã xông vào, nhìn kỹ, đầu đội khôi giáp, eo
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 31: Chuyện cũ qua người sống như vậy

      Edit: Phong Nguyệt


      Chỉ thấy thân thể nhàng của Nam Cung Tự từ trong ngực của Nhị hoàng tử thoát ra ngoài, tay phải đưa lên tát vào mặt của Nhị hoàng tử, tiếng của bàn tay vang dội khắp trong viện.

      Đôi mắt xếch hẹp dài của Đường Uyên Tự trầm lắng, đáy mắt lên vẻ khó có thể tin.

      Nhìn nụ cười của Nhị hoàng tử từ từ biến mất, gương mặt tuấn mỹ dần dần cứng ngắc lại, tâm tình của Hiên Viên Dật bỗng nhiên cảm thấy rộng mở, lửa giận vừa rồi giống như bị cái tát này đánh cho vân tiêu mưa tan( còn chút gì hết), gương mặt đẹp đẻ phác hoạ lên ý cười sâu.

      Làm tốt lắm! hổ là nữ nhân mà Hiên Viên Dật coi trọng, đủ cá tính, thích.

      Chỉ là. . . . . . Nụ cười mặt từ từ biến mất.


      Mộ Thiên Vấn nhận ra mặt của Vương Gia phủ tầng sóng gợn , "Vương Gia, ngài thế nào rồi ?" Chẳng lẽ còn nghĩ muốn chém Nhị hoàng tử?

      Trong ánh mắt của Hiên Viên Dật có ánh sáng lóe lên, tiếc hận than thở: "Vương phi xuống tay quá rồi, nên phế ." Mới đủ để giải hận.

      Ặc, "Như vậy tốt đâu?" Ngài phế hai đứa con của Hoàng thượng, chẳng lẽ cần phải diệt hết người nối dòng dõi cho Hoàng thượng người mới cam tâm? Trong lòng Mộ Thiên Vấn khỏi thầm thở dài tiếng, người người hâm mộ Hoàng thượng dưới người vạn người(chắc là đứng sau Tà U Vương), lại biết Hoàng đế lão nhi kia bụng nuốt nước đắng nha!

      "Tỉnh chưa?" Nam Cung Tự đột nhiên .

      Lông mày của Đường Uyên Tự nhíu , gương mặt tuấn mỹ lên tầng mây mù, làm như mê hoặc .

      Nam Cung Tự bực bội, ngờ gặp quấy nhiễu của nam nhân này.

      Đầu tiên là thả chim bồ câu, mặt dày đuổi theo xe ngựa của nàng, bị nàng đe dọa, vẫn làm bộ dạng có chuyện gì xảy ra, chủ động tới cửa thổ lộ.

      Bị nàng đánh bạt tai, theo lý thuyết, là người cũng chút nhíu mày tức giận chứ? Mà giận, ngược lại mặt ra biểu tình nghi hoặc.

      "Xem ra Nhị hoàng tử còn chưa có tỉnh táo ! Phải làm gì đây?" Lông mày của Nam Cung Tự nhăn lại, tầm mắt nhìn gốc cây rồi nhìn vào trong hồ nước lạnh như băng, khóe môi nở ra nụ cười xinh đẹp, đưa tay hướng sau lưng Nhị hoàng tử đẩy cái.

      "Bùm" tiếng, Đường Uyên Tự hề phòng bị, phải là ngoài dự đoán, bị Nam Cung Tự tay đẩy mạnh xuống hồ nước lạnh thấu xương, sững sờ phát hồ nước này rất cạn, chỉ là nhấn chìm nửa người dưới của , xem ra vừa rồi lo lắng là dư thừa.

      Nam Cung Tự chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón trỏ chỉ nước hồ : " Nhị hoàng tử xuống nước như vậy, ngại giúp ta ở đáy hồ tìm ngọc bội."

      "Ngọc bội?" Lông mày của Đường Uyên Tự cong lên, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, ra là nàng xuống nước là muốn tìm ngọc bội nha! Chắc hẳn khối ngọc bội kia đối với nàng mà rất quan trọng, đây là cơ hội để biểu tốt, ân! nghĩ như vậy. hai lời, cầm cây quạt trong tay cắm vào eo áo bên trong, xoắn ống tay áo lên, ở trong hồ ra sức tìm ngọc bội. ***************


      Hồi lâu, tay của từ trong hồ nước lạnh thấu xương lấy ra khối ngọc bội óng ánh trong suốt, đưa cho Nam Cung Tự, dịu dàng cười : "Chắc hẳn ngọc bội này đối với nàng mà rất quan trọng?"

      Đứng ở lối vào cửa viện Hiên Viên Dật liếc mắt nhận ra khối ngọc bội kia, là đưa ngọc bội Uyên ương cho nàng, người cũng có khối ngọc bội giống nhau như đúc, chỉ là hoa văn giống nhau. Trong mắt lên ý cười sâu hơn mấy phần, xem ra trong lòng nàng vẫn có vị trí nhất định.

      Nam Cung Tự nhíu mày, nhìn khối ngọc bội trong tay bị nước giội ướt càng thêm lộ ra vẻ sáng long lanh, suy nghĩ chút, hình như là suy tư. Hồi lâu, Nam Cung Tự mới giương đôi mắt nhìn về phía Đường Uyên Tự: "Ừ, xem như thế ! Bởi vì đây là món quà duy nhất mà Vương Gia đưa cho ta mà ta để ý."

      "Vương
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 32: Cường hôn

      Edit: Phong Nguyệt


      "Vương Gia ~" Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến giọng mềm mại, còn kèm theo tiếng khóc nức nở bị cường điệu lên, chỉ thấy người tới là thiếp thất của , Chu Văn Nương, tóc đen dài mượt búi tóc thành hoa Mẫu Đơn, người mặc y phục lụa gấm mỏng viền hình hoa mai, bên trong áo lụa viền đóa hoa Phù Dung quý giá, bên hông treo thương bội màu lam bằng bốn ngón tay, rơi xuống là quần mỏng viền hình hoa mai nhiều màu sắc ra, lả lướt mà đến.

      Chu Văn Nương là hòn ngọc quý tay của Chu thừa tướng, ngày thường kiều diễm mỹ lệ, bởi vì thân thể mảnh mai, toàn thân liền toát ra cỗ phong cách dịu dàng nhu nhược, nhìn cái làm người ta sinh ra tiếc thương, nhưng đáy mắt lại khó có thể che giấu tàn độc.

      Nàng ước muốn gả cho Tà U Vương, nhưng từ khi nàng gả vào Vương phủ liền được Vương gia sủng hạnh, nàng chờ đợi trong tẩm cung trống rỗng ngày qua ngày, bình thản vô vị, tựa như ở trong lãnh cung loại thê lương.

      Biết được Hiên Viên Dật bị thương nặng, nàng cũng nhẫn nại được khi trong lòng trống , để ý hậu quả, nghe người làm khuyên, cố ý tới thăm Vương Gia, đây là cơ hội tốt của nàng.

      Chu Văn Nương bộ pháp nhàng thẳng bước vào, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn về phía Nam Cung Tự, xem ra nàng vẫn chậm bước, lại thấy Vương Gia tay gắt gao lôi kéo tay Nam Cung Tự, ghen tức càng thêm dâng tràn lên trong lòng, nàng đè nén cơn ghen tức trong lòng, gượng cười tới.

      "Thiếp thân gặp qua Vương phi." ***************


      Ánh mắt của Nam Cung Tự lười biếng nhìn nữ nhân trước mặt, giác quan thứ sáu cho nàng biết, nữ nhân này đối với nàng có thành kiến rất sâu, tám phần coi nàng thành tình địch?

      " cần đa lễ!" Nàng lạnh nhạt .

      Chu Văn Nương rất nhanh tháo xuống thái độ nhún nhường, tiến lên lấy tay của Hiên Viên Dật đặt ở trong lòng bàn tay của mình, ngồi ở bên giường, giơ tay phải lên, động tác êm ái lau mồ hôi trán của Hiên Viên Dật, ánh mắt lạnh tanh liếc nhìn Nam Cung Tự, "Vương phi, thời gian cũng sớm, Vương Gia có thần thiếp lo, ngài hay là trở về phòng nghỉ ngơi !"

      Nghe giọng điệu này, giống như nàng là người dư thừa.

      Nam Cung Tự liếc nhìn người giường vẫn nhúc nhích, cười : "Vậy làm phiền muội muội." xong, xoay người muốn rời , lại bị bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.

      Bên tai truyền đến giọng từ tính hơi khàn khàn: "Ai cho ngươi ?"

      Hiên Viên Dật chán ghét tay trái đẩy nữ nhân ở mép giường ra, tay phải lôi kéo, chợt kéo Nam Cung Tự vào trong ngực ấm áp, kèm theo hô hấp vững vàng, luồng khí ấm áp phả ra ở cổ. Con mắt đen như mực đe dọa nhìn Chu Văn Nương, mới vừa chớp mắt cái nhu tình còn nữa, thay vào đó là chán ghét.

      "Cút ra khỏi tầm mắt của Bổn vương!"

      Giọng lãnh, đập vào mặt, đập vào đến trong lòng của Chu Văn Nương.

      "Vương Gia. . . . . ." Chu Văn Nương sững sờ nhìn nam tử trước mặt lạnh lùng vô tình, hốc mắt ướt át, tim như bị đao cắt. Ba năm, nàng gả cho Vương Gia ba năm, đổi lấy chỉ là ánh mắt chán ghét của , dù nàng có làm như thế nào, cũng liếc nhìn nàng cái.

      Nàng biết, Vương gia dịu dàng chỉ khi ở bên Nam Cung Tự, những người khác, vĩnh viễn chỉ có thể xem ánh mắt lạnh lùng xem thường của .

      Nhưng mà. . . . . . Nàng phục, nữ nhân trong ngực của Vương Gia ban đầu sớm còn cái dạng xinh đẹp như hoa Đệ Nhất Tài Nữ, mà là nữ nhân xấu xí, dựa vào cái gì Nam Cung Tự được Hiên Viên Dật nâng ở lòng bàn tay như Minh Châu(ngọc), mà nàng đây? Ở bên Vương Gia cũng xứng. ***************


      Chỉ là Vương Gia phải người bị trọng thương sao? Vì sao mặt
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 33: Chọc giận làm nàng khóc

      Edit: Phong Nguyệt


      Nam Cung Tự vùi mặt trong chăn, như ngẫm nghĩ đều gì, cái vấn đề này hỏi quá đột ngột, nàng biết nên trả lời như thế nào, hồi lâu, nàng có lên tiếng.

      Nghe nàng hít thở đều đều, hiểu sao trong lòng dâng lên cảm giác mất mát, mặt nam nhân ra vẻ khổ sở tự giễu, cặp mắt màu hổ phách dưới ánh trăng ra vẻ ảm đạm.

      xốc niệm lên, nằm quay lưng vể phía nàng.

      Trong bóng tối, bên tai truyền đến giọng trầm thấp: "Coi ta như qua những lời này, ngày mai ta
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :