1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhìn người không thể nhìn bề ngoài - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Theo đạo lý, sau này tại sao phải mời ăn cơm?


      Editor: Hy

      Sau khi chương trình về Tiểu Tùng Tùng được đưa vào viện nhi, kênh 8 đài Đế Đô thu được ít điện thoại khen ngợi, còn có ít người lớn tuổi viết thư khen ngợi cho bọn họ. Buổi sáng thường có thói quen xuống dưới lấy bưu kiện và nghe điện thoại, những lá thư khen ngợi này giống như là phượng hoàng rơi vào bầy gà, tổ chương trình rất chú ý những là thư này, giống như là ôm viên chân châu cực kì quý giá vậy.

      "Mười năm trước, ở trong đài cũng thường xuyên được mọi người gửi thư khen ngợi," Kim đài trưởng hơi hoài niệm mà nhìn những lá thư này, "Mấy năm nay người viết thư còn nhiều nữa rồi."

      Nhan Khê mở phong thư, giấy viết thư là giấy in ấn truyền thống, có in hoa chìm lại càng có mùi thơm, nhưng người viết thư lại rất chân thành, mặt giấy có chút vết bẩn nào, càng có chữ sai. Chữ viết bằng bút máy già dặn cứng cáp, cách hành văn lão luyện lại nghiêm túc, từ trong những hàng chữ là có thể thấy được, vị khán giả này xem bao nhiêu chương trình của bọn họ.

      Bức thư cuối cùng, vị này hơn 70 tuổi thường viết cho họ những lời chúc phúc, Nhan Khê mặc dù biết tướng mạo của ông, nhưng lại có thể cảm nhận được ông ấy rất kì vọng vào tiết mục của bọn họ.

      Đọc xong thư gắp lại bỏ cẩn thận vào phong thư, lấy điện thoại ra chụp tấm hình phong thư này, những lời chúc tốt đẹp của ông ấy, nhận lấy và nhớ kĩ.

      Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Nhan Khê lấy giấy bút trả lời cho ông lão phong thư, có đồng nghiệp tới, cười : "Viết tay tốn nhiều sức, bằng dùng máy tính mà đánh chữ."

      " sao, dù sao tôi cũng nhàn rỗi nhàm chán." Nhan Khê cười với đồng nghiệp, tiếp tục vùi đầu vào viết.

      Chữ của mặc dù đẹp mắt bằng chữ của ông lão ấy, nhưng mà cảm thấy, có lẽ ông lão thích thư viết tay hơn.

      "Ngày mai em nghỉ, có sắp xếp gì ?" Lúc Trần Bôị tới, Nhan Khê vừa vặn viết xong thư, ngẩng đầu lên , "Ngày mai có khả năng em mời người ăn cơm."

      "Vậy còn cách nào rồi," Trần Bội xoay người bên tai , "Có nhà tại trợ làm hoạt động tại cửa hàng tổng hợp, muốn mời chúng ta tham gia, nhìn trúng đồ vật nào bán giá vốn cho chúng ta, nếu như em , chị đem slot này cho người khác."

      "Vậy khéo," Nhan Khê lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, "Mấy hôm trước phải Tiểu Dương luôn muốn mua ít đồ gia dụng sao, bằng chị mang sang cho ấy ."

      "OK." Trần Bội cười tiếng, hỏi Nhan Khê ngày nghỉ mà hẹn ăn cơm với ai, quay đầu tìm Tiểu Dương chuyện này, còn đặc biệt là Nhan Khê mang slot này tặng cho nàng nữa, làm cho Tiểu Dương liên tục cảm ơn với .

      Nhan Khê biết Trần Bội cố ý lôi kéo , nên ngẩng đầu lên : "Toàn bộ là nhờ chị Trần có máu mặt, người ta mới mời chúng ta, bằng ông chủ cửa hàng nào biết em là ai đâu."

      Mọi người giúp nhau thổi phồng phen, chuyện này coi như xong, Nhan Khê mở Wechat ra, mở khung chat, gửi cho đối phương tin nhắn.

      Trong phòng họp, Nguyên Dịch mặt cảm xúc mà nghe hai giám đốc chi nhánh tranh cãi nhau, giả bộ như nhìn thấy hai người này có bộ dáng mâu thuẫn, "Chuyện này cho hai người tự thương lượng xử lĩ, tôi hi vọng tuần sau có thể có được kết luận."

      Mọi người đều biết tính cách Nguyên Dịch, thấy mở miệng, hai bên đều đem lời định nuốt xuống.

      Nguyên Dịch nâng mi nhìn mọi người: "Còn có chuyện gì , nếu tan họp."

      Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng cũng có người mở miệng : "Sếp, liên quan tới mở rộng hạng mục..."

      "Cái hạng mục này tôi coi trọng." Nguyên Dịch gõ gõ mặt bàn, thái độ có chút cương quyết bướng bỉnh, nhưng mọi người ngồi ở đây ai dám nhiều lời, chỉ im lặng nghe. Sếp nhà họ thoạt nhìn giống với người làm ăn đứng đắn, nhưng ánh mắt đầu tư vẫn rất chuẩn, những viên chức như bọn họ sớm thành thói quen.

      Sau khi tan họp, Nguyên Dịch đứng dậy, mà mở điện thoại ra. Trong lúc họp, đơn giản là thích dùng điện thoại, cho nên dù nửa giờ trước có nghe thấy thanh nhắc nhở của Wechat, vẫn kiên nhẫn cho tới bây giờ.

      này rốt cuộc cũng định thời gian ăn cơm và địa điểm, còn tưởng đối phương quên rồi cơ.

      Đối phương sớm đáp ứng, Nguyên Dịch cự tuyệt, nhưng lại muốn làm cho bản thân lộ ra quá nhiệt tình, xóa hết các chữ gõ, gửi chữ "Được" .

      Cái chữ này nhất định có thể thể cố gắng làm, chỉ là thái độ lễ phép đáp ứng?

      Nhưng mà Nhan Khê lại là người tương đối dễ tính, thấy đối phương đồng ý với sắp xếp của , liền ném di động sang bên, làm gì có suy nghĩ hàm nghĩa và cảm xúc phía sau chữ đó chứ, cũng phải là học sinh làm bài thi đọc hiểu.

      vất vả nghỉ phép, Nhan Khê vừa về tới nhà, liền cởi bộ váy đoan trang người xuống, thay cái váy ngủ thoải mái dễ chịu, đôi dép mềm rồi tiến vào trò chơi giết quái.

      Chơi được nửa, điện thoại vang lên, ấn loa ngoài, tiếp tục thao tác nhân vật đánh quái ở phó bản.

      "Đại Hà," Thanh của Đào Như ở trong di động truyền tới, "AAAA, tao thấy mày ở TV!"

      Nhan Khê nhìn giờ, bây giờ đúng là lúc chiếu "Những câu truyện bên người", "Thế nào, tao có phải rất ăn ảnh hay ?"

      "Nhan Đại Hà, mày thế này là lừa người, làm ở đài truyền hình lúc nào, cũng báo cho chúng tao tiếng." Đào Như chậc chậc , "Nhưng cái mặt của mày đúng là rất được, bộ dạng của tiểu bạch hoa, làm người khác sinh lòng muốn bảo vệ mày."

      " tại tiểu bạch hoa cũng bị bôi đen thành cái dạng gì rồi, đây là mày khen tao là mắng tao," Nhan Khê nở nụ cười, "Lần trước phải tao với mày rồi à, tao làm ở đài truyền hình, thấy tao ở TV có gì kì quái."

      Hai người bôi đen nhau hồi, bỗng nhiên Đào Như : " chuyện phiếm cùng mày luôn biết trời đâu, tao là muốn với mày chuyện."

      "Cái gì?" Nhan Khê rời phó bản, bưng cốc nước trái cây bàn uống ngụm.

      "Ngụy Hiểu Mạn và Trần Minh Động chia tay rồi," Đào Như giọng có chút khinh thường, "Tao biết ngay mà, hai tiểu tiện nhân đó có kết cục tốt đẹp gì."

      Năm đó bốn người họ ở chung phòng, tình cảm rất tốt, ai cũng nghĩ tới Ngụy Hiểu Mạn lợi dụng thời gian mẹ của Nhan Khê bị bệnh, cùng Trần Minh Động có gì đó.

      " bàn tay vỗ kêu, Trần Minh Động mà có tâm tư kia, Ngụy Hiểu Mạn cũng đào được bức tường này," Hai ba năm trước, Nhan Khê sớm quyên hai người này, "Hôm nay mày gọi điện cho tao là vì muốn cái này?"

      "Tao là từ chỗ bạn học trước kia thăm dò được, Ngụy Hiểu Mạn đến Đế Đô rồi." Đào Như vội ho tiếng, giọng dần dần . Năm đó mẹ Nhan mất, Đại Hà thương tâm mà gầy vòng, sau khi xử lí xong hậu của mẹ Nhan, hồi trở lại trường học lại phát sinh truyện này, lúc đó Đại Hà có bao nhiêu khổ sở?

      " ta đến đến, có liên quan gì tới tao," Ngữ khí Nhan Khê hơi nhàn nhạt, "Mày yên tâm , cho dù vận khí của tao tốt mà gặp ta, tối đa cũng chỉ trợn mắt với ta cái, đánh nhau đâu."

      "Ai muốn mày đánh nhau với nó?" Đào Như im lặng, làm sao mà nhấc lên quan hệ đánh nhau rồi.

      Sau khi chuyện xong với Đào Như, Nhan Khê nằm chết dí giường, mở Weibo ra lướt.

      Về phần những chuyện nhặt trước kia, sớm quên rồi. Đời người, chuyện vận khí tốt, khó tránh khỏi gặp những kẻ cặn bã, hết vận xui, vận may tới.

      Cũng biết bạn trai tương lai của ngồi xổm ở cái xó xỉnh nào, lúc này rồi mà còn chưa tới tìm .

      Cùng gặp mặt, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen có phải quá nghiêm túc ?

      Nguyên Dịch đứng trước tủ quần áo, ánh mắt đảo qua từng dãy trang phục, giống như dò xét lãnh đại thuộc quốc gia của mình.

      "Em trai," Nguyên Bác gõ cửa vào, "Hôm nay theo chuyến, ông chú mời chúng ta làm khách."

      " ," Nguyên Dịch gỡ áo sơ mi trắng xuống, "Em có hẹn rồi."

      kia cũng phải là gì của mình, mình mặc cái gì cần cân nhắc tâm tình của ta sao? Áo sơ mi trắng đồ tây rất được, vạn năng phối hợp sai gì cả.

      "Hẹn với ai?" Nguyên Bác ngồi xuống ghế sô pha, "Ông chú này muốn dẫn theo cho cậu làm quen, nghe ấy là bạn cấp 3 của cậu đấy."

      Nguyên Dịch cúi đầu thay quần áo gì cả.

      "Nếu như cuộc hẹn hôm nay quá quan trọng, hủy ." Ngữ khí Nguyên Bác bình thản, "Tuổi của cậu cũng còn nữa."

      "Đàn ông lập nghiệp trước rồi mới lập gia đình, em gấp." Nguyên Dịch cúi đầu thắt cà vạt, "Dù sao cũng gấp, em cái gì chứ?"

      " có bạn , cậu có," Nguyên Bác thích phép khích tướng này, "Cậu nếu muốn gặp, quên . Nhưng đợi bố mẹ trở về, mẹ lại thúc giục cậu."

      "Bọn họ vợ chồng ân ái, làm gì còn thời gian quản em?" Đem cà vạt thắt xong, bẻ cổ áo, giọng Nguyên Dịch bình thản lại có chút lạnh nhạt, "Em qua tuổi để họ quan tâm rồi."

      Nguyên Bác thấy em trai như vậy, im lặng.

      11h40 phút, Nhan Khê tới điểm hẹn, phát Nguyên Dịch tới.

      "Xin lỗi, để đợi lâu." ngờ Nguyên Dịch tới sớm vậy, Nhan Khê ngồi đối diện , đem menu đưa cho Nguyên Dịch. Nguyên Dịch nhìn menu mà nhận, "Nhường phụ nữ trước."

      Nhan Khê lại sững sờ lần nữa, cười cười thu menu lại, sau đó chọn hai món.

      Sau khi gọi đồ ăn, hai người ngồi đối diện, chuyện. Nhan Khê thấy Nguyên Dịch có bộ dạng chủ động chuyện, cảm thấy nến cứ im lặng như vậy, bữa cơm này đau dạ dày, "Nguyên tiên sinh, viện nhi mấy ngày trước có đưa tờ chi tiêu cho tôi, còn muốn tôi thay mặt tất cả trẻ em ở đó lời cảm ơn. Tờ chi tiêu này muốn xem ?"

      " cần," Nguyên Dịch lắc đầu, "Hôm nay đến là để những cái này?"

      Hóa ra đúng là vì chuyện của viện nhi mới mời ăn cơm, xem ra người phụ nữ này quên chuyện hôm trao đổi Wechat rồi.

      "Hả?" Nhan Khê hiểu nhìn mặt Nguyên Dịch viết bốn chữ "Tôi mất hứng rồi", ràng khuôn mặt này từ đầu tới cuối khong có nhiều biến hóa, vậy loại ảo giác này từ đâu mà tới?

      liếc mắt, "Lần trước cố ý tiễn tôi về nhà, tôi còn chưa lời cảm ơn với . Cố tình muốn mời ăn cơm, lại sợ bận việc, tiện làm phiền..."

      thực tế chỉ là muốn đối phương cho rằng, mặt dầy ôm bắp đùi, dù sao... đóa tiểu bạch hoa độc lập.

      "Ồ," Nguyên Dịch rủ mí mắt, "Ngày nghỉ lễ của tôi vội."

      "Ha ha, vậy sao, vậy tệ, "Nhan Khê lễ phép cười.

      Nguyên Dịch ngẩng đầu nhìn : "Về sau mời tôi ăn cơm, ngày nghỉ lễ đều được cả."

      Nhan Khê cười gật đầu, sau đó mới ý thức được đúng.

      Theo đạo lý, sau này tại sao lại muốn mời ăn cơm?


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Nguyên tiểu nhị: Tôi trầm mặc ít , là cao lãnh như vậy đấy.
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn10 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Loại logic này, bụng và dạ dày đều kháng nghị.


      Editor: Hy

      "Bởi vì công việc, ngày nghỉ của tôi rất ít, tôi sợ sau này cơ hội mời ăn cơm còn nhiều lắm," Nhan Khê nhập ngụm nước ô mai ở trong li, "Huống chi tôi lo lắng bạn của hiểu nhầm mối quan hệ của chúng ta đấy."

      "Hiểu lầm chúng ta?" Nguyên Dịch hiểu nên ngẩng đầu lên , "Yên tâm , và tôi cùng nhau rất an toàn, có ai hiểu lầm đâu."

      "Vậy cũng được," Nhan Khê gật đầu, "Tôi thích đàn ông nhã nhặn thanh tú, khả năng bạn của tôi hiểu lầm cũng lớn lắm, chủ yếu là lo bạn của hiểu lầm thôi, lại ảnh hưởng đến đời sống tình cảm sau này của ."

      " phải tôi với rồi sao, tôi thích người ngực lớn chân dài mà?" Nguyên Dịch lườm Nhan Khê, ý vị sâu xa mà : " ấy à..."

      Ngực sao? Tôi là tiết kiệm vải vóc cho quốc gia đấy, tiết kiệm nhiên liệu có hiểu hay ?

      Nhan Khê ngoài cười nhưng trong cười: "Tôi hiểu rồi, ra thích loại như Triệu Phi Phi," Thời gian trước có scandal của ta cùng với minh tinh kia, nhưng khoan hãy bàn chuyện đó, xác thực ngực của Triệu Phi Phi rất lớn, là nữ thần sexy của ít trai tân đấy.

      "Triệu Phi Phi là ai?" Nguyên Dịch khó hiểu nhìn Nhan Khê, sao tự dưng lại nhắn tới người khác?

      "Chính là nữ thần sexy ngực lớn chân dài đấy," Nhan Khê nhướn mày, "Mấy tháng trước cùng ấy chọn nhà, còn lên top của trang giải trí nữa đấy."

      "Làm sao tôi có thể cùng phụ nữ xem nhà được chứ," Nguyên Dịch lập tức phản bác, "Tôi rảnh rỗi như vậy." hơi hoài nghi mà nhìn Nhan Khê, " mới vào đài truyền hình lâu à?"

      "Làm sao vậy?"

      "Khó trách tin tưởng những bài báo giải trí vớ vẩn đấy."

      "Đúng vậy, làm sao bằng Nguyên tiên sinh có kiến thức rộng rãi như ngài chứ." Trong lòng Nhan Khê khinh bỉ phen.

      Nhận ra hình như Nhan Khê có chút mất hứng, Nguyên dịch hơi bất đắc dĩ, người phụ nữ này kì quái, động tí là vui, đại nam nhân như , thèm so đo cùng ta. Đợi cả buổi, bít tết bò cũng sắp ăn xong, cũng thấy Nhan Khê mở miệng chuyện lần nào, Nguyên Dịch : "Lần sau tôi mời ."

      Nhan Khê ngẩng đầu nhìn : "Làm sao lại biết xấu hổ mà để tốn kém được, lần sau nghỉ tôi cùng bạn bè ra ngoài chơi, cho nên có cách nhận thịnh tình của rồi."

      " sao, chờ lần sau nghỉ cũng giống nhau thôi." Nguyên Dịch cảm thấy mình rất rộng lượng, " muốn ăn cái gì, có thể cho tôi biết."

      Thấy thái độ của Nguyên Dịch rất nghiêm túc, Nhan Khê cảm thấy đối phương đại khái là hiểu loại lí do thoái thác gọi là "Từ chối nhã nhặn", bèn chừng mắt, "Nguyên tiên sinh, khi người đàn ông kiên trì muốn mời ăn, nếu như phải có chỗ cần giúp đỡ, chính là có hứng thú với ấy."

      Nguyên Dịch:...

      "Đừng suy nghĩ lung tung, tôi thế nhưng mà..."

      "Dạ dạ dạ, thích người đẹp ngực lớn chân dài." Nhan Khê từ ghế đứng lên, " ngồi đây lát, tôi thanh toán."

      Nguyên Dịch nhìn bước ưu nhã nhịp nhàng về phía quầy thu ngân, ánh mắt tự chủ được mà rơi xuống đôi chân trắng nõn cân xứng của , ra chân người phụ nữ này... Cũng rất dài và đẹp mắt đấy.

      Nhan Khê thanh toán xong quay đầu lại, Nguyên Dịch cực kì nhanh mà thu hồi ánh mắt lại, nhìn về chén đĩa trống ở trước mặt.

      Nhà hàng này mở máy lạnh, có chút nóng.

      Hai người ra khỏi nhà hàng, Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê giày cao gót, hoa văn lõm xuống của gạch mà ưu nhã như mây bay nước chảy, nhịn được mà : "Gót giày cao như vậy, sợ trẹo chân sao?"

      "Nguyên tiên sinh nhất định chưa từng đương với phụ nữ," Nhan Khê dừng bước lại, như cười như mà nhìn Nguyên Dịch.

      Nguyên Dịch hiểu sao lại cảm thấy nụ cười này giống như giễu cợt mình, giọng điệu của cao lên: "Tôi chỉ là có kiên nhẫn chuyện với phụ nữ mấy người mà thôi, lời này của là có ý gì?"

      "Bởi vì đàn ông mà từng đương, tuyệt đối với phụ nữ loại lời này, bọn họ chỉ biết khen chân của ấy đẹp, hoặc là đường ưu nhã," Nhan Khê khẽ nâng cằm, "Đây cũng là nguyên nhân khiến bây giờ vẫn còn FA."

      "Buồn cười," Nguyên Dịch hừ lạnh, "Nếu như tôi muốn tìm người , cần phải phí tâm tư vậy sao?"

      "Lời này cũng rất có đạo lý, chỉ cần có tiền có địa vị, đừng người, mà cho dù phải là người, cũng có người nguyện ý theo ," Nhan Khê làm vẻ bừng tỉnh, cười vô tội, con ngươi sáng lóe, ngập nước, "Ánh mắt của tôi quá hẹp, Nguyên tiên sinh đừng để ở trong lòng."

      Nguyên Dịch biết mình bị giễu cợt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Nhan Khê long lanh nước, tài nào nổi giận được, nhẫn nhịn hồi lâu mới , " hiểu quan hệ nam nữ như vậy, phải vẫn còn là cẩu độc thân sao?"

      Nhan Khê: "..."

      là muốn xắn tay áo đánh người mà.

      "Cậu trai này," người đàn ông trung niên tới, ông đứng ở trước mặt Nguyên Dịch, đem ngăn cách Nhan Khê và Nguyên Dịch, "Giữa người với nhau có gì mâu thuẫn có thể từ từ giải thích, tuyệt đối nên động thủ."

      xong, ông vì khí hòa hoãn, còn giơ tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Dịch: "Mình là đàn ông, rộng lượng với bạn của mình chút có hại đâu."

      Cái quái gì vậy? Nguyên Dịch nhìn người đàn ông tự dưng xuất này, nhất thời chưa phản ứng kịp. Rất nhanh sau đó lại có hai bác vây đến, tận tình khuyên bảo khích lệ , gì mà đàn ông phải biết thương xót người , phải bảo vệ tốt bạn của mình, bạn của ôn nhu như vậy, có được ấy chính là vận may của .

      Vân vân và mây mây, nhưng đợi tí, bạn của ? Ai chứ?

      Qủa thực mặt của Nguyên Dịch đẹp theo kiểu phái bất chính, bình thường mọi người đều cảm thấy kẻ khó ở, nhưng cũng phải là người hay sử dụng bạo lực. Nhưng mà khi đứng cùng chỗ với Nhan Khê có loại cảm giác bắt nạt, cũng làm cho người khác cảm thấy bắt nạt ấy.

      Người qua đường thấy sắc mặt của tốt, cho rằng động thủ, nên đành lấy dũng khí lên hòa giải.

      Bị nồi nhọ từ trời giáng xuống, Nguyên Dịch nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía đầu sỏ gây nên, kết quả đối phương chỉ mở to mắt nhìn như là người vô tội, mặt mũi có ý "Xảy ra chuyện gì vậy, tôi chẳng hiểu cái gì cả."

      "Nhan Khê!" Hai chữ này Nguyên Dịch nặn ra từ trong hàm răng.

      Nhan Khê thấy Nguyên Dịch thực nổi giận, mới bước lên cười tủm tỉm khuyên người qua đường, thỉnh thoảng còn trách cứ Nguyên Dịch hai câu, thấy Nguyên Dịch muốn cãi lại, lập tức chỉ chỉ miệng của mình, ra hiệu cho Nguyên Dịch cần gì cả.

      Nguyên Dịch đôi môi phấn nộn của , tức giận ngập tràn lại giống như bị ném sang bắc cực, vèo vèo biến mất hết.

      "Thế này mới đúng," bác nhiệt tình thấy Nguyên Dịch ngoan ngoãn nghe trách móc, cười híp mắt với Nhan Khê, "Con , phụ nữ chúng ta cũng thể lúc nào cũng ngoan ngoãn phục tùng đàn ông được, đối với đàn ông động thủ đánh người chấp nhận được."

      Nhan Khê liên tục xác nhận, tiễn bác nhiệt tình và ông chú kia , sau đó cùng Nguyên Dịch bước nhanh ra bãi đỗ xe.

      "Ha ha ha ha." Nhan Khê ngồi vào ghế sau, nhịn được mà cười to ra tiếng.

      "Cốc cốc cốc." Nguyên Dịch cảm xúc mà nhìn người phụ nữ cười to ngớt ở trong xe, gõ cửa xe của , nhưng mà đồi phương để ý tới . chưa từ bỏ ý định nên tiếp tục gõ, đối phương mở cửa nhưng vẫn có nhịp nhàng.

      Cười đủ rồi rốt cuộc Nhan Khê cũng phát ra Nguyên Dịch, hít sâu hơi, nghiêm túc đứng đắn nhìn về phía Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, xin hỏi còn có việc gì?"

      Người phụ nữ này cho rằng chỉ cần bày ra bộ dáng đứng đắn, phát vừa rồi ta cười sao?

      " có gì, chỉ muốn nhắc nhở lần sau nếu cười trộm nên gục xuống tay lái, còi xe kêu." Nguyên Dịch mặt lạnh lùng, "Rất buồn cười?"

      " buồn cười," Nhan Khê liên tục lắc đầu, thái độ hết sức đoan chính, làm cho người khác thoạt nhìn tin lời của , " !"

      Đối phương chính là Nguyên nhị thiếu gia, đắc tội nổi đâu, tuy nhiên cảm thấy sau hôm nay, ta đem mình thành đắc tội rồi.

      "Muốn cười cười ," Nguyên Dịch nhìn hai má đối phương đỏ hồng, quay đầu nhìn Nhan khê nữa, "Tôi so đo với ."

      "Khụ," Nhan Khê bóp cuống họng, "Là có chút... Chỉ có buồn cười chút thôi," thấy mặt Nguyên Dịch túm lại, ràng có chút vui, "Cái này thể trách được, có trách trách tướng mạo tôi bé, làm cho người khác dễ hiểu lầm."

      Nghe được lời này của Nhan Khê, Nguyên Dịch nhíu nhíu mày.

      Lời này làm cho nhớ tới chuyện ở 9 năm trước, đó là lần đầu tiên gánh chịu cảm giác sai lầm. Từ đó trở biết, phụ nữ là loại sinh vật vô cùng phiền toái.

      9 năm sau, lại lần nữa cảm nhận được loại cảm giác oan uổng này, Nguyên Dịch cảm thấy mình muốn nhớ lại chút nào.

      "Được rồi, về sớm ," Nguyên Dịch thấy Nhan Khê còn nhìn mình, xụ mặt , "Chúng ta có hẹn ăn cơm, đến lúc đó tôi bảo với ."

      Nhìn đối phương sải bước rời , Nhan Khê á khẩu trả lời được.

      Từ khi nào bọn họ hẹn ăn cơm vậy?

      Nguyên Dịch về đến nhà, Nguyên Bác ngồi ở ghế sô pha chờ .

      "Trở về rồi à?" Nguyên Bác nhìn cái, "Lúc ăn trưa, chú Tăng hỏi cậu đấy."

      "Ông ấy hỏi em cái gì," Nguyên Dịch cởi âu phục đưa cho bác Lý, quay người ngồi xuống cạnh Nguyên Bác, "Chẳng lẽ muốn đem con gả cho em?"

      "Cậu đừng tưởng bở, vậy cũng phải đợi người nhà đồng ý," Nguyên Bác nhìn thái độ lạnh nhạt của cười, "Vậy cậu cho chút, cậu thích dạng phụ nữ như nào?"

      Trong đầu hiểu sao lại lên Nhan Khê trốn ở sau lưng bác nhiệt tình và ông chú kia với bộ mặt vô tội, phía sau lưng Nguyên Dịch lạnh toát, người phụ nữ này đúng là tinh hại người, làm cho mình vừa nghe đến hai chữ phụ nữ liền nghĩ đến ta.

      Nếu như tất cả phụ nữ đều như ta, vậy đàn ông trong thiên hạ là khổ sở, thà làm cả đời lưu manh còn hơn.

      Trở lại phòng sách, lạt lại quyển "Tiểu quái thú" lần trước chưa đọc xong, Nguyên Dịch chợt phát tác gải tên là Tiểu Khê Lưu.

      Khê...

      Nhan Khê...

      Phiền muộn trong lòng cho nên đem truyện bỏ vào khung, nhất định là bị người phụ nữ tên là Nhan Khê kia làm cho choáng váng rồi, nhìn Tiểu Khê cũng có thể nghĩ đến .

      Xuống lầu mở TV, vị ca sĩ già biểu diễn.

      " đầu Đại Hà gợn sóng rộng, gió thổi hoa lúa..."

      Wechat của Nhan Khê hình như tên là 'Đại Hà, tôi là Tiểu Khê"?

      "Bụp!" đem điều khiển ném xuống bàn uống nước, tại sao phải đáp ứng mời người phụ nữ kia ăn cơm, vì cái gì mà còn muốn cuối tuần mời ăn cơm?

      Đầu óc của mình có phải bị bệnh ?

      "Cậu làm gì vậy?" Nguên Bác ngẩng đầu nhìn TV, đây là ca khúc được truyền xướng nhiều năm, rốt cuộc là chọc đến cậu ta ở chỗ nào?

      "Lúc trưa ăn nhiều," Nguyên Dịch lại lên lầu.

      Nguyên Bác nhìn cầu thang trống rỗng, cho nên đem đầu óc để chống đỡ bụng hả?

      Cái loại logic này, bụng với dạ dày đều kháng nghị.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Nguyên Tiểu Nhị: Có độc!

      Đại Hà: ? ? ?
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn9 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Huyễn nữ cuồng ma. (Cuồng khoe khoang con )


      Editor: Hy

      Nhan Khê vừa vào nhà thây Tống Hải ngồi ở sô pha, liền đem túi thuận tay ném tới sô pha, "Bố, bố ra ngoài sao?"

      "Buổi tối có buổi tiệc tư nhân, có rất nhiều bạn bè thương trường, bố về trước để đổi quần áo," Tống Hải nghĩ rồi , "Buổi tối con cũng cùng bố , thuận tiện làm quen với mấy bạn bè kia của bố."

      Lần trước ở tiệc sinh nhật của phu nhân Nguyên gia, rất nhiều bạn của ông nhận được thư mời, cho nên ông cũng có cơ hội giới thiệu nhiều bạn của mình cho Nhan Khê. Rốt cuộc tại cũng có thể có cơ hội khoe khoang con trước mặt bạn bè, Tống Hải làm sao cam lòng buông tha được.

      "Vâng," Nhan Khê đoán được tâm tư này của bố, nên cũng nguyện ý thỏa mãn ông, lập tức đáp ứng. Qủa nhiên sau khi gật đầu, mặt Tống Hải lộ ra nụ cười vui vẻ.

      "Đúng rồi," Tống Hải gọi Nhan Khê định lên lầu, "Có đôi khi bố có chuyện đột xuất bận quá nên thể về nhà, trong nhà cũng nên có người dọn dẹp phòng và nấu cơm, có nên tìm bác giúp việc đáng tin đến, giúp chúng ta nấu cơm lau dọn."

      Dù ông cẩn thận thế nào, cũng là người đàn ông, thuê bác giúp việc tới chăm sóc Nhan Nhan, cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

      Nhan Khê ngẩn người, bố ở mình hơn 9 năm nay đều thuê giúp việc, tại chỉ sợ thuê giúp việc cũng là vì .

      " sao ạ, nhờ nhân viên dọn vệ sinh theo giờ là được rồi," Nhan Khê cười , "Có người ngoài trong nhà cũng bất tiện, như kia cũng tốt rồi."

      Tống Hải thấy Nhan Khê xác thực có ý muốn thuê giúp việc, đành phải : "Vậy theo ý của con, về sau nếu như muốn thuê, với bố tiếng," Bình thường ông quá bận, nên lo lắng thể chăm sóc tốt cho .

      Trở về phòng, rửa mặt sạch , làm cho làn da được hít thở khí. Ngồi ở bàn vẽ hồi liền nảy sinh tình tiết cho truyện manga, nhìn thời gian, đứng dậy thay quần áo.

      Loại tiệc tụ hội thương nhân này, quần áo thể quá tùy ý hoặc thích hợp được, nhưng ăn mặc quá trịnh trọng lại quá trang nghiêm, cuối cùng chọn chiếc váy chiết eo, thuận tiện trang điểm luôn. đến trước gương to soi, xác định là bộ dạng của con nhu thuận thanh tú, Nhan Khê mới đeo vòng tai lên.

      "Bác Chu bán dược phẩm ý, năm nay nghiên cứu ra được loại thuốc đặc hiệu mới, còn được người trong ngành khen ngợi," ngồi xe, Tống Hải giới thiệu những nhân vật chính của yến hội, "Cuộc tụ họp hôm nay, cũng coi là tiệc ăn mừng của ông ấy."

      Nhan Khê phát Tống Hải đề cập tới nhân phẩm tính cách của bác Chu này, khác với những người bạn mà ông giới thiệu trước đó, "Bố cùng bác Chu này có quan hệ rất tốt ạ?"

      "Bạn làm ăn thương trường, có lợi ích xung đột, cũng phải là quá xấu," Tống Hải lập lờ nước đôi, "Nghe ông ta nhập vào con đường làm ăn với Tống gia, gần đây con đường làm quan rất rộng mở."

      "Tống gia nào?" lăn lộn ở trong thương trường nên đối với những cái này Nhan Khê hoàn toàn biết gì cả, "Còn lợi hại hơn Nguyên gia sao ạ?"

      "So về nội tình, Tống gia kém hơn Nguyên gia, so về tài lực..." Tống Hải suy nghĩ sâu xa lát, "Dù sao nền kinh tế ở Đế Đô dậm chân cái các đại gia tộc cũng bị bị ảnh hưởng."

      "Cho nên bố cũng biết ," Nhan Khê vẻ mặt hiểu , "Nhà chúng ta ngay cả đùi của Nguyên gia cũng ôm đến, cũng biết Tống gia kia có bao nhiêu lợi hại." dám là buổi trưa nay vừa ăn cơm cùng Nguyên nhị thiếu gia, còn đặc tội với người ta nữa. Cảm thấy, nếu lời này ra, khả năng bố cho là bị ấm đầu.

      "Dù sao chugns ta cũng ôm đến đùi của Tống gia, bố biết nhà họ có bao nhiêu tiền cũng vô dụng," Tống Hải ngược lại vô cùng lưu manh, hôm nay ông chỉ đơn thuần khoe khoang con thôi.

      Với tư cách là huyễn nữ cuồng ma (cuồng khoe khoang con mình), Tống Hải muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào để khoe khoang con .

      Biệt thự của Chu gia người tới người , xe sang trọng đậu đầy trước sân sau sân, con trai con con dâu con rể của Chu gia đều bận nghênh đón khách đến mức chân chạm đất, ông chủ Chu nghe các tân khách lời tâng bốc, liền lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      "Bố," con trai của của ông chủ Chu với ông ta,"Người của Tống gia đến ạ?"

      "Người trẻ tuổi là thiếu kiên nhẫn," ông chủ Chu lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, chỉ là trong ánh mắt đắc ý và khoe khoang vẫn làm lộ ra nội tâm của ông ta, "Yên tâm ,"

      Tống gia chỉ có người đến, hơn nữa còn là người thừa kế tương lai của Tống gia. Công tử nhà giauf chính là công tử nhà giàu, ước chừng ông gặp vị công tử Tống gia này hai lần, người này phong độ nhàng, năng lực phi phàm, có mấy người trẻ tuổi có thể bì kịp được.Nếu so sánh cùng với cậu ta, con trai ưu tú của mình, chẳng là cái gì cả.

      "Chu lão ca, chúc mừng chúc mừng," người mập tới, ông vươn tay ra, mặt treo nụ cười vui mừng, "Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, công ty của Chu lão ca nghiên cứu được loại thuốc tốt, chỉ là việc vui của ông, cũng là người có bệnh vui, da mặt tôi dày, trước chúc mừng ông, sau chung khí vui mừng."

      "Tống lão đệ khách khí rồi, tôi và ông nhiều năm quen biết, cần gì dùng những lời khách khí này, có nhu cầu nào với tôi." Ông chủ Chu vội cầm tay đối phương, thuận tay vỗ vỗ vai đối phương, làm bộ dáng của người tốt.

      Tống Hải này cũng là lão hồ ly nương tay, hơn hai mươi năm trước mới lưu lạc tới đây kinh doanh, lúc ấy vẫn còn nghèo trắng tay, tại đứng vững gót chân ở Đế Đô, còn có ít mạch kinh doanh, loại nhân vật này, ông chủ Chu từ trước tới nay nghĩ đắc tội. Ánh mắt ông ta rơi xuống người con cùng Tống Hải, này tính là xinh đẹp nhất, nhưng bộ dáng nhu thuận thanh thuần, cũng có vài phần thú vị. Mấy năm nay bên người Tống Hải chưa bao giờ có phụ nữ, chẵng lẽ đổi khẩu vị?

      "Đây là con Tiểu Nhan của tôi," Tống Hải chú ý tới ánh mắt của ông chủ Chu, quay đầu giới thiệu Nhan Khê, "Nhan Khê mau chào bác Chu ."

      "Cháu chào bác Chu." Thanh của Nhan Khê rất êm tai, nếu cố ý đè thấp giọng, nghe rất ngọt ngào mềm mại, nhu thuận cực kì, dễ để người ta sinh ra hảo cảm.

      Ông chủ Chu ngờ, Tống Hải xấu và béo như vậy lại có thể sinh là con ôn nhu như thế, sửng sốt chút mới thay đổi khen Nhan Khê, Tống Hải mặt mày hớn hở, cảm thấy rất mỹ mãn.

      Nghe xong lời khen của ông chủ Chu, Tống Hải mới chút hoang mang đem Nhan Khê tới đám người. Tại tiệc cao cấp, người quen của Tống Hải có hạn, nhưng tại giai cấp thương nhân bình thường, ông cũng được coi là có bạn khắp thiên hạ, vòng, Nhan Khê chào chú với dì mấy lần liền.

      Lúc trò chuyện cao hứng, Nhan Khê thấy mấy hậu bối của Chu gia vội vàng ra ngoài, hơi tò mò mà nhìn ra cửa, vừa rồi bác Chu có sắc mặt tốt giờ ân cần với người đàn ông trẻ tuổi tới.

      Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu hoa râm, da trắng môi hồng, mang kính mắt kim loại, thoạt nhìn rất nhã nhặn và tuấn mỹ, Nhan Khê nhịn được mà nhìn mấy lần. Cũng may còn nhớ đây là nơi nào, mấy cái nhìn này rất khắc chế và uyển chuyển, ai cũng cũng thể nhìn ra chiêm ngưỡng sắc đẹp của người đàn ông lạ lẫm.

      Tống Triều tươi cười ôn hòa, phong độ đối nhân xử thế nhàng, nhưng xuất của , giống như là phượng hoàng rơi vào bầy khổng tước, mang theo điểm rụt rè nhưng thể ra, mấy thương nhân giảo hoạt định tiến lên nịnh hót rồi lại dám tiến lên. Cuối cùng vẫn là ông chủ Chu, dùng loạt tư thái nhiệt tình nịnh nọt, bắt đầu giới thiệu Tống Triều với mọi người ở đây.

      Khó trách đêm nay khách mời đều bu tới ông chủ Chu, hóa ra là đợi lúc này.

      Nhìn hàng trăm thương nhân, Nhan Khê hơi thương bố , nghĩ đến ông ở thương trường, gặp phải đại nhân vật như này phải bầy ra tư thái nghe lời, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu. Vuốt lại tóc, Nhan Khê khoác cánh tay Tống Hải.

      Loại thời điểm này, muốn ở cùng bố.

      "Tống tiên sinh, đây là Tống Hải bạn nhiều năm của tôi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chính phủ cũng từng khen ngợi qua." Lúc ông chủ Chu dẫn đến chỗ Tống Hải, cố ý chỉ ra "Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng".

      " đáng quý, ông chủ Tống cùng họ với tôi, ngàn năm trước là người nhà cũng nên," Tống Triều giơ tay ra bắt lấy vị "dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng" này.

      " dám dám, Tống tiên sinh đây thanh tiên tài giỏi tuấn tú, loại truyện trăm năm trước là người nhà, Tống mỗ chỉ dám nghĩ trong mơ," Tống Hải hơi khom người, hai tay nắm lấy tay Tống Hải.

      "Ông chủ Tống khách khí rồi," Khóe môi Tống Triều khẽ nhếch, ánh mắt lại có chút biến hóa nào, khóe mặt cũng chút sứt mẻ, thu tay mình lại, mắt liếc đến cạnh Tống Hải. gỡ kính mắt xuống, nhìn vào mắt của , dáng cười ôn hòa thêm vài phần, "Vị cạnh ông chủ Tống này là...."

      "Đây là thiên kim của ông chủ Tống, nhân tài ở đại học Hải Thị," Ông chủ Chu có ý định giới thiệu Nhan Khê, thấy Tống Triều hỏi, mới lại mở miệng, "Tiểu Nhan, đây là Tống tiên sinh của Tống thị."

      "May mắn gặp mặt," Tống Triều hơi khom người, cầm tay Nhan Khê, mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, "Tống tiểu thư tối nay đúng là xinh đẹp động lòng người."

      "Cảm ơn Tống tiên sinh khích lệ, dám nhận," Nhan Khê nhìn tay của mình bị cầm chặt, ánh mắt của vị Tống tiên sinh này xác định được, nhưng cái miệng này nhất định rất biết dỗ phụ nữ. Tuyệt đối ngờ, sống hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng có quan hệ với từ xinh đẹp động lòng người.

      Về phần họ Nhan mà phải họ Tống, cần giải thích cùng ta.

      "Tống tiểu thư đừng tự coi bản thân," Tống Triều buông tay ra, đeo mắt kính lại, "Tống tiểu thư dung mạo đẹp đẽ, lúc ở trường học, nhất định có rất nhiều người theo đuổi."

      tốt nghiệp, phải lúc ở trường có nhiều người theo đuổi, chẳng lẽ thể thêm tại có rất nhiều người theo đuổi sao?

      Mặc dù được người ta khích lệ, nhưng loại khích lệ này, giống như phải là để cho người ta vui vẻ, " có, có, Tống tiên sinh đùa rồi."

      "Sao lại có, nếu như tôi là bạn học của Tống tiểu thư, nhất định cũng theo đuổi ." lời này, Tống Triều lập tức cười khẽ tiếng, phảng phất lời đùa, "Tống tiểu thư cứ tự nhiên, tôi xin lỗi tiếp được."

      Nhan Khê:...

      Mẹ ở nơi thiên đường xa xôi ơi, con của của mẹ bị người ta đùa giỡn rồi!

      Tin tức Tống Triều lôi kéo các ông chủ xí nhiệp , rất nhanh truyền tới Nguyên gia, thậm chí cả người nhà của các ông chủ xí nghiệp cũng được mời tới.

      Nguyên Dịch tùy ý nhìn danh sách, lúc nhìn đến hai chữ Nhan Khê, nhớ tới lúc trưa ăn cơm Nhan Khê có , thích đàn ông nhã nhặn thanh tú.

      Dáng dấp của Tống Triều... Giống như rất nhã nhặn thanh tú.

      Quan hệ nội bộ của Tống gia hỗn loạn, Tống Triệu lại mang tâm tư thâm trầm coi trọng lợi ích, ngộ nhỡ này vừa ý Tống Triều, dùng đầu óc và địa vị của , biết chịu bao nhiêu oan ức nữa.

      nhịn được mà lấy điện thoại ra, nhưng lấy ra rồi lại chẳng làm gì cả.

      Nhan Khê cũng phải là con của , loại tâm tư của cha mẹ này làm cái gì?



      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Đại Hải: khẩu hiệu của tôi là, khoe khoang con ! Khoe khoang con !
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn7 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Chỉ là đáp ứng chuyện của đối phương, nhất định phải làm được mà thôi


      Edior: Hy

      "Cậu có thù oán gì với cái điện thoại à?" Nguyên Bác tan tầm trở về, thấy Nguyên Dịch gắt gao nắm điện thoại ngẩn người ra, " 8 rưỡi rồi, cậu định rửa mặt rồi ngủ à?"

      Xoay người cầm lấy điều khiển, Nguyên Bác cũng xem tivi chiếu cái gì, cởi âu phục ném qua bên, ngồi xuống sô pha.

      Nguyên Dịch nghe thấy Tivi truyền ra thanh quen thuộc, ngẩng đầu nhìn tivi, lời nào. tivi, Nhan Khê giới thiệu đồ từ thiện mà viện nhi nhận được, những thứ đó đến từ những nơi nào. Sau đó còn quay căn tin của viện nhi, vô cùng sạch . Nhưng có lẽ vì bảo vệ đợi tư của trẻ em, trong màn ảnh có mặt của đứa trẻ nào, nếu ngẫu nhiên có quay phải đều làm mờ mặt , mà ngay cả thanh của lũ trẻ cũng được hậu kì xử lí.

      Hôm nay là thứ bảy, phát lại chương trình, cũng có nội dùng mới. Nguyên Dịch mặt cảm xúc nhìn chằm chằm tivi, mãi đến khi hết chương trình, mới quyết định được.

      Nhìn người phụ nữ này có lòng tốt, vẫn nên nhắc nhở ta chút.

      Bữa tiệc của ông chủ Chu rất thành công, cộng thêm Tống Triều làm tăng thêm vinh quang của ông ta, làm cho ông ta được ít lời khen ngợi, tránh khỏi uống nhiều thêm vài chén, lúc chuyện lại càng thêm đắc ý.

      Tống Hải cùng những người bạn lượn quanh, lo con theo ông bị mệt mỏi, liền tìm chỗ nghỉ ngơi cho , cần cùng ông nữa. Nhan Khê biết loại trường hợp này, thương nhân trao đổi phương thức, cho nên nghe lời ngồi vào góc. Đầu bếp của bữa tiệc này, đều là ông chủ Chu bỏ giá cao ra mời tới, bất kể là hình dáng hay hương vị đều rất tuyệt vời.

      Nhan Khê lấy ít đồ ăn bàn, ngồi vào góc. Loại tiệc này đôi khi cũng có các phu nhân ngoại giao với nhau, chỉ tiếc Nhan Khê còn trẻ tuổi, thuộc phạm trù phu nhân này, cho nên rất nhiều người chỉ chào hỏi với , bắt chuyện cùng .

      "Tống tiểu thư," Tống Triều bưng ly rượu tới, ngồi đối diện Nhan Khê. nhìn bàn ăn, đồ ăn ăn xong, son môi miệng đối phương hơi nhạt, xem là chưa kịp tu bổ lại, "Quấy rầy rồi."

      Nhan Khê gọi người mang những đồ ăn hết , cười lễ phép với Tống Triều: "Tống tiên sinh có để ý tôi trang điểm chút ?"

      "Vinh hạnh của tôi," Tống Triều ngẩng đầu lên làm động tác mời.

      Nhan Khê biết tại rốt cuộc có bao nhiêu người chú ý tới Tống Triều, cử chỉ của đối phương khiến ít người hiểu lầm, nhưng loại mỹ nam này lại chủ động ngồi trước mặt , cũng tính là bị chịu thiệt, về phần người khác nghĩ gì, chỉ cần phải ý xấu kệ họ thôi.

      Nhân sinh đời, có ai nghĩ ngợi lung tung vài lần đâu?

      Tống Triều quan sát trước mắt này, nhịn được mà nhớ lại 9 năm trước. Khi đó áp lực học tập của lớn, biết tại sao đối với đàn em lớp 10 này lại có thêm vài phần tâm tư mông lung. 9 năm trước, trẻ trung, học những phương pháp theo đuổi nữ sinh của bạn học, viết cho bức thư tình.

      Sau đó nữ sinh này hồi cho , cũng có đến địa điểm mà hẹn ở trong thư, như đần đứng ở đó suốt cả buổi. Về sau tìm nữ sinh kia, chợt nghe buổi sáng hôm đó làm thủ tục chuyển trường rồi.

      Cách đây chín năm, dung mạo của bé kia mơ hồ trong trí nhớ của , chỉ mơ hồ nhớ bé vô cùng nhu thuận và sạch . Nhưng đứng dưới trời nắng đợi cả buổi, tâm trạng từ hi vọng đến thất vọng lại nhớ rất ràng. Đây là việc thất bại duy nhất trong thời còn trẻ của , cũng muốn nhớ lại, cho nên quá vui vẻ khi nhớ lại nó.

      cho rằng quên được chuyện này, thế nhưng lần nữa gặp lại nữ sinh năm đó, gần như lập tức nhớ lại tướng mạo của , vẫn thuần khiết như vậy, vẫn mảnh mai như vậy, mà ngay cả đôi mắt ngập nước kia cũng vẫn giống xưa, cực kỳ giống bé thỏ con khi bị bắt nạt.

      Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

      cũng chỉ bận bịu trang điểm, ở trước mặt cười giống như những bình thường khác.

      Nhan Khê phải là người ngu, sớm phát Tống Triều từ khi ngồi xuống vẫn luôn đánh giá , đem lực chú ý rời chiếc gương , chống lại hai mắt của Tống Triều, "Tống tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì ?" chỉ chỉ góc môi của mình, "Bị người đàn ông ưu tú như vậy nhìn chằm chằm, tôi lo lắng tay mình run mà đem bôi son lên cả răng mất."

      " có lỗi, bởi vì hình dáng Tống tiểu thư hơi giống mối tình đầu của tôi, cho nên nhịn được mà nhìn nhiều lần," Tống Triều gỡ kính mắt bỏ lên bàn, mỉm cười nhìn Nhan Khê, " chín năm tôi chưa gặp ấy, biết tại ấy như thế nào nữa."

      " kia có thể đươc Tống tiên sinh thích, nhất định rất ưu tú, cho nên cần lo lắng, khẳng định ấy giờ rất khá." Nhan Khê khép gương lại, đem son môi cùng gương bỏ vào túi.

      Đây cũng phải phim thần tượng, cái gì mà mối tình đầu, cái gì mà chín năm chưa gặp, loại này ngay cả tiểu thuyết cũng viết nữa, cho rằng chưa từng thấy đàn ông à? nhìn ra, hình dạng Tống Triều lại nhân mô cẩu dạng (chỉ hành động dáng dấp của người cố ý tỏ ra nghiêm trang).

      Cũng thể bởi vì mặt dễ lừa, mà chạy sang đây lừa gạt chứ?

      "Tống tiểu thư..."

      Điện thoại Nhan Khê vang lên, thừa dịp đứng dậy, cười áy náy với Tống Triều, mang theo túi xách ra chỗ vắng người. Lấy điện thoại ra, phát người gọi tới là Nguyên tiểu nhị, hơi bất ngờ, quay đầu nhìn lại thấy Tống Triều đeo kính lên, đứng dậy chuẩn bị rời , nhấn nút nghe.

      "Nguyên tiên sinh,"

      " ở đâu vậy, sao lại ồn ào vậy?"

      Nhan Khê quay đầu nhìn mọi người ở sau lưng, đứng cách xa như vậy, vị đại thiếu gia này còn có thể nghe thấy, là lỗ tai chó biến thành mà: "Cùng bố tôi tới dự bữa tiệc."

      " có chuyện gì sao?"

      " có việc thể gọi điện cho ?"

      Bọn họ quen, có việc gì gọi điện làm gì, chiếm dụng thông tin sao? Nhan Khê hướng lên trần nhà liếc mắt cái, "Đương nhiên có thể, nhiệt liệt hoan nghênh."

      "Yên tâm , có việc gì tôi cũng lười tìm ," Nguyên Dịch cười xùy tiếng, "Hôm nay phải tôi mời ăn cơm sao? Người làm chủ, cũng nên hỏi ý của khách, cho tôi thích cái gì, tôi xếp chỗ."

      "Chỉ vì cái này?"

      Nguyên Dịch quay đầu thấy Nguyên Bác nhìn , nghiêng người, cho Nguyên Bác thấy biểu cảm mặt của mình, "Người dân lấy ăn là trời, đây chính là việc lớn."

      thể nhìn ra, Nguyên tiểu nhị này lại là đồ ham ăn nha.

      Nhan Khê thiếu chút nữa bị giọng điệu hùng hồn của đối phương thuyết phục mất: "Món cay Tứ Xuyên sao?"

      Nghĩ đến trái ớt cay nóng, lại có đầu lưỡi tê dại mất cảm giác, Nguyên Dịch cự tuyệt ở trong lòng: "Được, tôi sắp xếp, an tâm chờ ."

      "Vậy... cám ơn?" Nhan Khê rất lâu rồi gặp qua người mời cơm mà trịnh trọng nghiêm túc như vậy, nhịn được cười , "Chờ tìm được địa điểm."

      ", cần khách khí," Nghe thấy tiếng của Nhan Khê mang theo vui vẻ, cuống họng và lỗ tai của Nguyên Dịch đều run lên, biểu đạt ngay ngắn "Đúng rồi, trường hợp nhiều người uống ít rượu chút, gặp được kẻ nhã nhặn nhưng bại hoại tránh xa chút, có loại đàn ông vóc người đẹp mắt, nhưng tâm địa rất đen tối."

      ràng lời này của Nguyên Dịch chỉ điểm ai cả, nhưng hiểu sao Nhan Khê lại nghĩ tới Tống Triều của Tống gia kia, sờ mũi: "Được, cảm ơn nhắc nhở."

      Hóa ra Nguyên tiểu nhị chỉ là đồ ham ăn, còn là người thích quan tâm, còn... có nhìn ra.

      Nghe giọng điệu Nhan Khê hơi qua loa, Nguyên Dịch lạnh tiếng : " đừng xem , đoạn thời gian trước có người xảy ra chuyện, huyên náo đến người nhà."

      "Được, tôi nhất định chú ý," Nhan Khê với điện thoại, "Tuyệt đối uống rượu."

      Cúp điện thoại, chụp tấm hình với ly nước chanh trong tay, gửi qua Wechat cho Nguyên tiểu nhị.

      Nguyên Dịch nhận được ảnh của Nhan Khê, vẻ mặt nghiêm tục mới dịu chút, tùy ý quăng điện thoại lên sô pha, rốt cuộc cảm thấy ngực mình còn nhiều buồn bực.

      "Ai uống rươu hỏng việc vậy, huyên náo đến mất mặt người nhà, sao chưa nghe qua?" Nguyên Bác nhíu mày nhìn về phía Nguyên Dịch, "Nguyên tiểu nhị, cậu được hươu vượn, nhỡ tin tức rơi vào tai phóng viên, lại biên soạn ra đoạn ân oán tình thù, cậu cho tôi an tĩnh chút ."

      "Lấy ví dụ thôi, ," Nguyên Dịch về phía nhà bếp, "Bác Lý, cho cháu chén nước chanh."

      " dối mà cậu còn được lý lẽ hùng hồn như vậy, lão nhị, cậu là bản lĩnh," Nguyên Bác bất đắc dĩ , "Đêm hôm khuya khoắt uống nước chanh làm gì, là tật xấu."

      "Nước chanh có thể bổ sung vitamin C, em cảm thấy rất tốt," Nguyên Dich đứng lên, thuận tay lấy di động bỏ vào túi, về bếp cầm nước chanh.

      Nguyên Bác nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, cả nửa ngày được lời nào.

      Tật xấu!

      Nhà giàu đều có nhóm chuyện của riêng mình, từ khi Wechat thịnh hành, bọn họ cũng theo phong trào chuyện phiếm, nhóm cũng nhiều người hơn, nọi dung cũng nhiều hơn.

      Cái gì mà xe sang trọng, du thuyền máy bay, mĩ nhân xinh đẹp, đều là nội dung chuyện của họ, ngược lại vấn đề liên quan tới buôn bán, gần như cố ý tránh . Như những người có thân phận, có đôi khi sơ ý để lộ tin tức, liền liên quan tới bát cơm của hàng vạn người, em ruột cũng phải tính sổ ràng, cho nên rượu và thức ăn có thể tùy tiện ăn, nhưng lời thể lung tung.

      Ngay lúc mấy người bạn tới mua máy bay mới, Nguyên Dịch hỏi câu.

      Nguyên: Mấy người ai biết món cay Tứ Xuyên ở đâu là hương vị chính tông nhất ?

      Trương Vọng:...

      Dương Dục: Bị hack nick rồi à?

      Từ Kiều Sinh: Tên trộm nick, chúng ta để cho ngươi nạp tiền điện thoại, cũng mượn tiền, cám ơn!

      Nguyên Dịch nhìn nhóm chát hơn hai mươi tin, tất cả đều mắng , rất nhanh liền trở về đầu.

      Nguyên: Đừng tưởng rằng tôi biết mấy người thừa cơ mắng tôi, trả lời vấn đề của tôi trước.

      Từ Kiều Sinh: Dịch ca, mười rưỡi, cậu còn chưa ngủ à?

      Nguyên Dịch nhìn nhìn chén ở bàn, uống nhiều nước chanh, ngủ được. trả lời vấn đề này của Từ Kiều Sinh, lại hỏi về vấn đề món cay Tứ Xuyên.

      Trương Vọng: hỏi cái này làm gì, mang bạn ăn cơm à?

      Nguyên: Nghĩ nhiều rồi, tôi nịnh nọt phụ nữ sao?

      chỉ là đáp ứng chuyện của đối phương, nhất định phải làm được mà thôi.

      Chỉ đơn giản như vậy.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Nguyên tiểu nhì: Tôi họ Nguyên, tôi là người có nguyên tắc. Ví dụ như... dối, lời giữ lời.
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn8 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Hửm?


      Editor: Hy

      Buổi tiệc kết thúc, lúc Nhan Khê và Tống Hải rời Chu gia, bộ phận lớn người của Chu gia tiễn Tống Triều, tiễn hai bố con ra cửa là con rể của Chu gia.

      "Thái độ của Chu gia quá mức rồi," sau khi lên xe, Tống Hải với Nhan Khê, "Cho dù có việc nhờ người, cũng cần có mức độ, vô cùng ân cần cũng phải là phương pháp hợp tác tốt nhất," Hôm nay tiệc khách đến ít, mặc dù ông chủ Chu ngồi với Tống gia làm cho người khác hâm mộ, nhưng bộ dạng khúm núm của ông ta cũng rơi vào mắt người khác, khó tránh tránh khỏi cảm giác "Vô cùng nhu nhược."

      "Đối với bất kì chuyện gì đều là chín quá hóa nẫu," lời này của Tống Hải là phân tích ông chủ Chu, bằng giảng đạo cho Nhan Khê, "Người làm kinh doanh đều giống nhau, có thể xoay người, lại thể khom đầu gối, nếu đầu gối khom xuống, muốn đứng lên dễ dàng."

      Nhan Khê nhu thuận gật đầu, thành phố này phồn hoa náo nhiệt, nhưng sau lưng cái phồn hoa đấy, biết có bao nhiêu người đổ mồ hôi cùng máu.

      "Bố, kỳ con cảm thấy cái tên Tống Triều này rất quen, có lẽ con nghe được ở đâu rồi," Nhan Khê cúi đầu hồi tưởng, "Trước kia bố có với con ?"

      "Nếu như cậu ta gọi là Tần Triều, Đường Triều, con cảm thấy quen thuộc," Tống Hải cảm thấy cha mẹ Tống Triều rất có tâm cơ, lấy cho con trai cái tên như vậy, thời điểm đến trường, khắng định thầy giáo và bạn bè đều nhớ ký, trời sinh kèm theo chú ý, đều là họ Tống, tên này của có người nào thuộc lòng chứ, "Ai còn chưa từng nghe qua hai chữ Tống Triều chứ?"

      " có lý..." Nhan Khê bị bố Tống thuyết phục.

      Ngày nghỉ qua , Nhan Khê lại cùng đồng nghiệp chạy tìm tin tức, có lẽ bởi vì lần trước chương trình của Tiểu Tùng được chú ý ít, đài ở bên còn lập trang fanpage riêng cho họ, tên là "Những câu chuyện bên mình", nhưng ngoại trừ những người ở trong đài Đế Đô chú ý đến, cái fanpage này có cái like dạo nào cả.

      Trần Bội nhìn sang, thương lượng cùng Kim trưởng đài, bỏ ra mấy trăm đồng để mua fans ảo, thỉnh thoảng để cho những fans ảo này like hoặc bình luận mấy cái, cái fanpage này hoang vu như này nữa.

      Nhan Khê ghi hình xong chương trình, bị Kim trưởng đài gọi lại, hóa ra là bởi vì hưởng ứng quan hệ quần chúng gần đây, để hiểu thêm sở thích của giới trẻ nay, Kim trưởng đài đề nghị Nhan Khê mở cái Weibo.

      Nhan Khê:...

      Fanpage toàn bộ đều nhờ vào fans ảo mới duy trì được cái tôn nghiêm giả tạo, người dẫn chương trình vô hình như , cũng phải tự móc tiền túi ra mua fans ảo sao?

      Đối diện với ánh mắt chờ mong của Kim trưởng đài, Nhan Khê được lời cự tuyệt, quyết định lấy số để lập, thuận tiện bỏ ra ít tiền mua fans, ít ít chút là đủ rồi.

      Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Kim trưởng đài lại hỏi Nhan Khê về chuyện lập Weibo, Nhan Khê đành phải dưới dám sát của Kim trưởng đài lập cái Weibo, đem hình giấy hành nghề của mình ra làm avatar.

      " tệ, tệ," Kim trưởng đài thấy Nhan Khê chụp giấy hành nghề của mình làm avatar, liên tục gật đầu, "Thái độ làm việc của Tiểu Nhan rất đoan chính."

      Nhan Khê cảm thấy, và đài trưởng có khả năng hiểu lầm cái gì đó, nếu như thái độ làm việc của thực đoan chính, nên chọn tấm được photoshop đẹp như tiên làm avatar, sau đó vắt hết óc ra để suy nghĩ sao cho nổi tiếng, kéo cao độ hot của chương trình, chứ phải qua loa như vậy.

      Cho nên khác nhau giữa người với người, đôi khi rất khó giải thích.

      Được Kim đài trưởng khen ngợi xong, Nhan Khê có ý định để Weibo trống , liền liên hệ với người bán fans đem Weibo của mình thành nghìn người theo dõi, post Weibo.

      Nhan Khê bị đăng kí: Hôm nay ngày tốt lành, thích hợp khai mở Weibo [mặt chó mỉm cười].

      nhờ fans ảo like cho mình, bởi vì nó hơi đắt, muốn đem tiền lương của mình bắt đầu tích lũy để mua quà sinh nhật lần 50 cho bố.

      Thu nhập của người dẫn chương trình như cũng được nhiều, cũng may Nhan Khê vẫn là họa sĩ hot ở mạng, bằng đúng là phải tiêu tiền mà bố cho , để mua quà này rồi.

      Post xong Weibo, còn chưa đăng xuất, Trần Bọi liền đến: "Tiểu Nhan, vừa rồi ở trong đài thu được tin tức, công ty Trường Phong cách chúng ta xa có công nhân muốn nhảy lầu, em cùng Triều Bằng đến đó chuyến ."

      "Hả?" Nhan Khê sửng sốt chút, "Cái này có ảnh hưởng tới công tác bảo trì trường của cảnh sát ?"

      "Hai người ở ngoài vòng giới tuyết phỏng vấn quần chúng ở trường là được rồi," Trần Bội bật cười, "Việc này nếu như phải phát sinh ở công ty Trường Phong, em và Triệu Bằng cũng cần phải đến đó."

      Nhan Khê lập tức hiểu được, có chuyện để phát mới là tin tức, có chủ đề, ai cũng quan tâm. Chị Trần vội vàng để cho người dẫn chương trình như làm công việc của phóng viên, phải vì chị ấy quan tâm có người chuẩn bị nhảy lầu, mà là vì chuyện này có dính dáng đến công ty Trường PHong.

      "Em biết rồi," Nhan Khê cầm lấy túi, cùng Triệu Bằng vội vã ra cửa. Vì thời gian gấp gáp, Nhan Khê để cho lái xe lái xe của , mà cần lấy xe van của đài.

      Công ty đó cách đài xa, cộng thêm bây giờ phải là giờ cao điểm, Nhan Khê đến đó chỉ tốn chừng mười phút, trường có cảnh sát, quần chúng nhân viên, cảnh sát phòng cháy, mỗi người chức vụ, nhưng lực chú ý dồn hết vào người tự sát.

      Người ở dưới lầu bơm đệm lót, ở ngoài vòng giới tuyết quần chúng tụ tập, bọn họ cầm điện thoại, chụp người ở lầu, thậm chí còn có người dùng di động phát trực tiếp, người nhảy lầu là viên chức của công ty Trường PHong, mang theo hứng thu khi cười đau khổ của người khác.

      Công ty Trường PHong cũng dễ vào, có thể làm việc ở đây, ít nhiều đều có chút năng lực, những người hả hê vây xem biết là cười nhạo người nhảy lầu, hay là xem náo nhiệt của Trường PHong.

      "Mẹ, chúng ta đừng để cho người ta nhảy lầu, leo lên cao vậy mà nhảy xuống rất đau đấy." Trong đám người, bé trai bị băng bó tay mặt mũi đầy lo lắng, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại chỗ.

      Cậu bé lên tiếng, làm cho những người khác có mặt thảo luận vì sao người kia nhảy lầu cũng phải để ý, tiếng thảo luận bốn phía dần.

      "Bạn này đừng lo lắng, các chú cứu ông ta xuống," cảnh sát phòng cháy phụ trách kéo phòng tuyết như vậy, quay đầu sờ lên đầu cậu bé, "Sao tay của cháu lại bị thương?"

      "Trèo lên cao ngã ạ..." Thanh của cậu bé có chút chột dạ.

      "Vậy lần sau nên nghịch ngợm như vậy." cảnh sát phòng cháy ngồi xổm trước mặt cậu bé, cười với nó, "Bị thương rất đau."

      "Vâng," Cậu bé sờ lên vết thương ở mu bàn tay của cảnh sát, "Chú này, chú cũng trèo lên sao xong ngã ạ?"

      "Đúng vậy," cảnh sát phòng cháy quay đầu nhìn trường cứu viện, mở bàn tay ra để cho cậu bé nhìn . bàn tay thô ráp, đầy những vết chai, có miệng vết thương, còn có hai cái chảy máu, "Chú nghe lời bố mẹ nên mới bị ngã thành như vậy."

      "Chú là lợi hại, ngã thành như vậy mà cũng khóc." Cậu bé mặt đầy sùng bái, "Khó trách mẹ với cháu, chú cảnh sát là lợi hại nhất."

      Nhan KHê đứng ở bên cũng đến quấy rầy, mà để cho Triệu Bằng ghi lại cảnh này.

      người cảnh sát phòng cháy, nhìn thấy chính là tránh nhiệm cùng cứng cỏi, ở người cậu bé là lương thiện, ngây thơ và cả hi vọng nữa.

      Cảnh sát phòng cháy giằng co cùng người nhảy lầu cả nửa giờ, lúc trong đám người truyền tới tiếng ồn ào, mấy người đàn ông mặc âu phục đẩy đám người ra, để lại đám người vây xem ở phía sau, chen vào giới tuyến.

      "Các đồng chí cực khổ rồi, tôi là người phụ trách do tổng công ty Trường PHong phái tới," Nguyên Dịch nhìn công tác cứu viện ở lầu, "Xin hỏi có cần công ty chúng tôi phối hợp chỗ nào, chúng tôi nhất định dốc sức phối hợp."

      Nguyên Dịch vậy mà tự mình đến à?

      Thấy Nguyên Dịch xuất , trong lòng Nhan Khê hơi bất ngờ, bình thường những xí nghiệp gặp chuyện này, các lãnh đạo cấp cao hận thể trốn , miễn sao dính lên người mình, vậy mà Nguyên Dịch thân là Nhị thiếu gia, lại tự mình đến xử lí vấn đệ, là có chút khó ngờ.

      Nhan Khê đứng cách khá xa, biết cảnh sát và Nguyên Dịch gì, nhưng chưa đầy lát Nguyên Dịch được cảnh sát mang lên lầu, chưa đến hai phút phát người ngồi ở cửa sổ để tự sát quay đầu lại gì đó với người ở trong phòng.

      Lựa thời cơ này, cảnh sát đu dây leo xuống, cước đem người tự sát đẩy vào trong phòng!

      Người tự sát được cứu, trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người khích lệ cảnh sát, có người mệnh người này may mắn, có người móc tiền ra mua nước đưa cho cảnh sát, nhưng cảnh sát dám nhận đồ của dân, ta rơi vào đường cùng, đành phải đem nước phân phát cho người xem náo nhiệt.

      Mặc dù bọn họ có tật xấu buôn chuyện, nhưng bất kể thế nào, khi tính mạng ở trước mặt, bọn họ vẫn thiện nhiều hơn ác. Cho nên đám người có chút đáng ghét, có đôi khi lại rất đáng .

      Nhan Khê xuyên qua đám người, chuẩn bị phỏng vấn những cảnh sát này. Đến gần mấy cảnh sát, mới phát , mấy cảnh sát này còn rất trẻ, gần như mỗi người đều hơn . đến trước mặt cảnh sát đầy mồ hôi, cầm giấy chứng nhận công tác của mình ra, mục đích, gương mặt của người cảnh sát này đỏ rần lên, né tránh có ý định nhìn camera.

      Hỏi tuổi và danh tính của ta, Nhan Khê biết được người này mới chỉ có 19 tuổi, là đội hiệp sĩ phòng cháy bắt cướp. tới nội dung công tác của họ, chàng này mới miễn cưỡng tự nhiên lên.

      "Dập tắt lửa mở khóa, cứu người cứu mèo cứu chó, ứng phó nhu cầu bức thiết, chọc tổ ong vò vẽ, quét dọn chuồng động vật ở nông thôn, những cái này chúng tôi đều trải qua," chàng sờ lên mặt đầy mồ hôi, cười đến tim phổi.

      ràng câu khen ngợi cũng có, nhưng Nhan Khê lại nghe đến vô cùng xúc động.

      Nguyên Dịch từ văn phòng ra, thấy trường có chuyên viên quay phim, quay đầu với tổng giám đốc chi nhánh: "Phóng viên cũng tới?"

      Nội tâm tổng giám đốc thầm kêu khổ: "Tôi lập tức đuổi họ ."

      "Mọi người đến rồi, đem họ đuổi khác gì chột dạ, chuyện bé xé ra to." Nguyên Dịch nhíu mày, "Kệ bọn họ ." xuống bậc thang, nghe thấy phóng viên chuyện với mọt cảnh sát.

      "Cảm ơn tiếp nhận phỏng vấn của tôi, chúc bình an, khỏe mạnh."

      Hửm?

      Nghe được thanh quen thuộc, bước nữa, Nhan Khê?


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Đại Hải: Tôi nên tự gọi mình là Đại Tống, nhất định được người khác nhớ kĩ, làm kinh doanh nhất định càng thành công.
      AliceNguyen, 1900, ZjnZjn9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :