1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ôm Usagi cái nào. Thanks
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      12. Chỗ dựa
      Edit: Ngân Phương.
      Lục Thanh Lam cũng nhận ra, thiếu niên này là hoàng tử thứ tám của Gia Hòa đế, Tiêu Thiểu Mân. Tiêu Thiểu Mân là con trai thứ hai của Tiền hoàng hậu, cách khác chính là đệ đệ cùng mẹ của Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh, nhờ có hoàng hậu cùng nhị ca làm chỗ dựa cho , từ ăn chơi suốt ngày chịu học hành gì, ở trong cung hoành hành ngang ngược, làm mưu làm gió, quả thực khiến người và quỷ đều ghét.

      Kiếp trước Nhị hoàng tử đoạt ngôi thất bại, đầu tiên là bị Tiêu Thiểu Huyền giam cầm, sau lại bị bí mật xử tử. Bát hoàng tử vì bất tài vô học, được lòng người nên được Tiêu Thiểu Huyền giữ lại,hời hợt ban cho tước vị Quận vương hoàn toàn có thực quyền gì, chỉ có tác dụng duy nhất là tăng thêm danh tiếng cho Tiêu Thiểu Huyền mà thôi. Cái vị thô lỗ, ngang tàng lại có đầu óc ấy tại kinh thành này từng gây ra ít chuyện khiến người ta chê cười, mọi người cũng gọi là Hoang Đường vương gia.

      Tiêu Thiểu Mân ha ha cười tiếng: "Bổn cung thích làm thôi, ngươi quản được sao?" Vừa vừa ném thêm khối cầu tới đây. Viên cầu của đều được chế tạo từ vàng hòa lẫn đồng thau, đánh trúng vào người đau kinh khủng, vai Tam công chúa bị trúng viên, đau đến mức oa oa khóc lên.

      Nàng hét lớn: "Bát hoàng huynh, huynh là người xấu! Người xấu!"

      Tiêu Thiểu Mân thấy nàng khóc nháo lại càng thêm vui vẻ, tiếp tục kéo dây cung vừa lui vừa bắn, "vèo vèo vèo" bắn trúng hai người mấy phát liên tiếp, khiến Tam công chúa khóc càng lớn. Tiêu Thiểu Mân hết sức thích thú, : "Lần này có lão Cửu khốn kiếp kia giúp ngươi, ngươi khóc cũng vô ích."

      Lục Thanh Lam cũng bị trúng vài viên, cũng đau dữ dội, nhưng lại khóc. Thấy Tam công chúa muốn xông lên liều mạng với Tiêu Thiểu Mân, nàng đánh giá tình thế giờ chút, thấy bên người Tiêu Thiểu Mân có chừng mười tên thái giám, cứ cho là các nàng có thể xông đến gần Bát hoàng tử để đánh , chính bản thân các nàng cũng hay ho gì.

      Vì vậy nàng kéo Tam công chúa lại, : "Đừng để ý tới người xấu này, chúng ta !" Lôi kéo Tam công chúa muốn rời khỏi đó.

      Tiêu Thiểu Mân chơi vui đến quên trời quên đất, sao có thể để mặc các nàng rời như vậy, "Muốn chạy à, dễ đâu!" vừa ra lệnh cho mấy tên thái giám tiến lên ngăn cản hai tiểu nương, vừa tập trung bắn đạn về phía Lục Thanh Lam, nhất quyết làm cho Lục Thanh Lam khóc lên ngừng.

      Dù sao Lục Thanh Lam cũng còn , thân thể yếu ớt, ràng thấy viên đạn bay tới, nhưng tốc độ phản ứng của cơ thể theo kịp tư duy, tránh thoát được.

      "Tiểu nương, ngươi khóc , khóc tiếng bổn điện hạ bỏ qua cho ngươi."

      Lại bị bắn thêm hai phát, quả thực như kim châm muối xát, nhưng dù sao nàng phải là đứa , tính tình lại quật cường. Tiêu Thiểu Mân càng muốn làm cho nàng khóc, nàng càng dứt khoát khóc.

      Mắt thấy lại thêm khối cầu bay tới, bỗng có bóng người lao ra, rút chủy thủ bên hông ra, leng keng tiếng đánh rớt khối cầu kia.

      Viên cầu này bay cực nhanh, phải là người có nhãn lực cùng tốc độ phản ứng cỡ nào mới có thể thoáng cái đánh rớt viên cầu bay như thế, quả thực phải là nhân vật bình thường.

      Người nọ chậm rãi thu hồi chủy thủ, lạnh lùng : "Chậc chậc chậc, Bát ca ức hiếp hai bé như vậy, thực hùng đó nha!"

      Thiếu niên này mặc áo choàng màu xanh ngọc thạch, đầu đội kim quan khảm ngọc quý báu, mặt như quan ngọc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho ai dám thân cận, phải Tiêu Thiểu Giác là ai?

      Tiêu Thiểu Mân thấy đệ đệ, miệng hùm gan sứa : "Cửu đệ, việc của Bát ca đệ quản ít chút ."

      "Nếu như đệ thể can thiệp sao?" Tiêu Thiểu Giác vừa dứt lời, liền lao nhanh tới trước mặt Bát hoàng tử, vừa rồi mỗi lần Lục Thanh Lam bị bắn trúng, đều cảm nhận được nỗi đau đớn, khác gì những viên cầu ấy bắn thẳng vào người . cũng giống Lục Thanh Lam, bao giờ để bản thân phải uất ức, lúc này mặt ngoài nhìn khá bình tĩnh, thực ra trong lòng phẫn nộ như điên.

      Bát hoàng tử chỉ cảm thấy hoa mắt, còn kịp phản ứng, bị Tiêu Thiểu Giác đoạt lấy cây cung. Bát hoàng tử lại càng hoảng sợ, dần lui về phía sau, nhưng kịp nữa rồi. Tiêu Thiểu Giác nện thẳng quyền lên mặt , chỉ thoáng chốc Bát hoàng tử chảy máu mũi dầm dề, bị Tiêu Thiểu Giác đánh ngã ra đất.

      Lại tiếp, Bát hoàng tử còn lớn hơn Tiêu Thiểu Giác tuổi, nhưng Tiêu Thiểu Giác là người của Hạ tộc, bất luận là thể chất hay là trí tuệ, đều so với Bát hoàng tử cao hơn chỉ bậc, Bát hoàng tử đâu phải là đối thủ của .

      Tiêu Thiểu Giác giẫm đế giầy mềm lên mặt , Bát hoàng tử lập tức gào lên như lợn bị giết: " dám, huynh dám nữa! Cửu đệ tha mạng!"

      Tam công chúa thấy Tiêu Thiểu Giác chỉnh cho Bát hoàng tử phải khóc oa oa, cũng dừng khóc, chạy đến trước mặt liên tục vỗ tay: "Đánh hay lắm! Đánh hay lắm! Xem huynh còn dám bắt nạt muội với Bảo nhi nữa hay !" Vừa trải qua phen đồng cam cộng khổ, xưng hô đối với Lục Thanh Lam được thăng cấp từ "Này" lên "Bảo nhi".

      Tiêu Thiểu Giác vẫn chưa nguôi giận, cầm lấy khối cầu trong ngực Bát hoàng tử, dùng cung bắn loạn xạ lên người , đánh cho Bát hoàng tử kêu cha gọi mẹ, oa oa khóc gào.

      Lục Thanh Lam thấy vậy, rất là hả giận. Người xưa có câu “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ nhân”, cho dễ hiểu chính là người ta dùng cách gì đối phó với mình mình cũng dùng chính cách đó đáp trả lại họ, ăn miếng trả miếng, cứ để cho nếm thử mùi vị bị bắn đạn như thế .

      Tận đến khi tất cả viên đạn đều được bắn hết, Tiêu Thiểu Giác mới ngừng tay. mặt Bát hoàng tử nào là nước mắt nào là nước mũi, nhìn vô cùng bẩn thỉu, liên tục cầu xin tha thứ: "Cửu đệ tha mạng, đệ tạm tha cho ca ca . Ca ca cũng dám nữa!"

      Cái tên nhát gan yếu đuối này!

      Mấy tên thái giám Bát hoàng tử mang tới muốn giúp đỡ chủ tử chạy thoát, đều bị Vệ Bân mang người bắt giữ lại, có mấy người muốn chạy Vĩnh Ninh cung của hoàng hậu báo tin, cũng bị bắt trở về, quỳ thành hàng.

      Tiêu Thiểu Giác lúc này mới quẳng cung sang bên, "Bát ca thực dám?"

      Tiêu Thiểu Mân liên tục xua tay, hề dám phản kháng, chỉ biết là liên tục cầu xin tha thứ, "Thực dám, huynh bao giờ dám bắt nạt Tam muội muội nữa."

      Tiêu Thiểu Giác hừ tiếng: "Chỉ có Tam muội muội thôi sao?"

      Tiêu Thiểu Mân lúc này lại trở nên nhanh trí, "Còn có tiểu nương này..."

      Tiêu Thiểu Giác : "Lục tiểu nương..."

      Tiêu Thiểu Mân biết nghe lời phải, "Huynh cũng dám bắt nạt Tam muội muội và Lục tiểu nương nữa. Huynh, huynh thề với trời." Liền chỉ lên trời mà thề độc.

      Tiêu Thiểu Giác nở nụ cười như ác ma: "Đệ nhớ hình như hồi trước Bát ca từng thề, bao giờ đến Ngọc Minh cung và Trường Hi cung gây nữa, trí nhớ của Bát ca kém đấy!" vỗ tay cái : "Thế này , đệ làm người tốt đến cùng, bớt chút thời gian làm vài chuyện để giúp Bát ca ghi nhớ được lâu hơn chút."

      Sắc mặt Tiêu Thiểu Mân đại biến: "Đệ, đệ định làm gì?"

      Tiêu Thiểu Giác đáp, đưa tay kéo Tiêu Thiểu Mân lên, từng bước đến cạnh ao sen, Tiêu Thiểu Mân sợ đến mức mặt tái xanh hết cả, ", Cửu đệ đừng như vậy, huynh biết bơi mà!"

      Tiêu Thiểu Giác mắt điếc tai ngơ, "rào rào" tiếng ném vào trong hồ sen lạnh như băng.

      Mùa này nước ao lạnh đến tận xương, có nhiều chỗ còn kết thành tầng băng mỏng, Tiêu Thiểu Mân vừa rơi vào nước, tim mật gì đó đều sợ đến tê liệt, ở trong ao đập tay đạp chân loạn xạ, "Có ai cứu mạng! Cứu mạng với!"

      Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng nhìn, nét mặt có chút biểu cảm nào. Mấy tên thái giám dắt tới đều câm như hến, ai dám chữ.

      Tiêu Thiểu Mân càng vùng vẫy càng chìm xuống, chẳng mấy chốc nước ngập qua đầu của , làm hại uống ừng ực ừng ực hai ngụm nước ao. Chỉ trong khoảnh khắc, Tiêu Thiểu Mân chìm hẳn tới đáy, mặt hồ chỉ còn lại ít bong bóng.

      Vệ Bân bồn chồn lo sợ, "Điện hạ..." Nếu như dìm chết vị hoàng tử, bất cứ người nào có mặt ở đây cũng đừng mong sống sót.

      Vẻ mặt Tiêu Thiểu Giác lại hết sức tự nhiên, khoát tay áo: " sao!"

      Vệ Bân cũng dám thêm cái gì.

      Tam công chúa vốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi nãy giờ, đến lúc này cũng hơi sợ, trốn phía sau Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ thằng nhóc này còn ra tay độc ác như vậy, thảo nào sau này có thể thống lĩnh cẩm y vệ cùng Đông Hán, trở thành thủ lĩnh chỉ huy lớn nhất.

      Thời gian thoáng chốc kéo dài như cả năm. Lại sau lúc lâu, Tiêu Thiểu Giác thấycũng tạm được rồi, mới khoát tay áo với Vệ Bân: "Vớt lên ."

      Vệ Bân hai lời, y phục cũng kịp cởi, "bõm" tiếng nhảy vào trong ao sen, nhanh chóng cứu được Tiêu Thiểu Mân.

      Vớt lên rồi mới thấy, Bát hoàng tử quả thực dùng hết sức bình sinh mà chống đỡ, sau khi nôn ra vài ngụm nước liền từ từ tỉnh lại. Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Thiểu Giác, quả thực tựa như thấy được kẻ địch trời sinh, trong mắt đều là kinh sợ.

      Tiêu Thiểu Giác thản nhiên : "Như vậy, Bát ca đương nhiên quên lời thề độc mà mình vừa phát." xong câu đó, xoay người lại gọi Tam công chúa cùng Lục Thanh Lam: "Chúng ta !"

      được vài bước, Vệ Bân tâm trạng yên hỏi: "Hay là, nô tài phái người đưa Bát điện hạ về Vĩnh Ninh cung?"

      Tiêu Thiểu Giác thản nhiên : " cần, ngươi đưa mang tới chỗ mấy tên thái giám được thả, bọn họ tự nhiên đưa về."

      Tiêu Thiểu Giác mang theo Tam công chúa cùng Lục Thanh Lam trở về tẩm điện của mình trong Ngọc Minh cung.

      Lục Thanh Lam chẳng biết muốn gì, thực ra hành động vừa rồi của Tiêu Thiểu Giác làm nàng cũng rất kinh sợ, nàng hạ quyết tâm, nhất quyết thể trêu chọc con người gian ác này.

      Tiêu Thiểu Giác gọi hai tiểu nương đến ngồi ở ghế, Lục Thanh Lam tuổi còn , da mềm mịn, trán bị Bát hoàng tử dùng cung đánh cái, sưng lên cục u lớn, nhìn có chút dọa người.

      Tiêu Thiểu Giác tự chủ được sờ sờ trán của mình, cũng là vô cùng đau đớn, chẳng quakhông có nổi u mà thôi.

      phân phó Vệ Bân: "Mang cao băng cơ tiêu sưng tới."

      Đôi mắt Lục Thanh Lam sáng bừng lên, nàng biết cao băng cơ tiêu sưng này, đây chính là loại thuốc giảm sưng giúp lưu thông máu cực kỳ quý báu, nữ nhân dùng còn rất tốt cho da dẻ, kiếp trước ở trong cung nàng từng được dùng. Cao băng cơ tiêu sưng này chuyên cung cấp cho hoàng thất Đại Chu, trân quý vô cùng, dù là kiếp trước nàng cũng thể thường dùng, nghĩ tới lọ ở đây.

      Vệ Bân nhanh chóng cầm tới bình tinh xảo màu trắng, mở nắp chai, lập tức liền có mùi thơm kỳ lạ truyền đến. Tiêu Thiểu Giác ngồi xổm trước mặt của Lục Thanh Lam, dùng ngón trỏ lấy cao, chuẩn bị bôi lên mặtLục Thanh Lam, hai người cách quá gần, Lục Thanh Lam hầu như có thể thấy từng lỗ chân lông mặt , liền nghiêng đầu chút.

      Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, giọng điệu vui: "Ngồi im!" Tiêu Thiểu Giác đương nhiên mất hứng, vận mạng của mình cùng người khác buộc chung chỗ, chút cảm giác an toàn, khiến đặc biệt khó chịu.

      Lục Thanh Lam vốn nghĩ vừa cứu nàng, trong lòng tràn đầy cảm kích với , nhưng bây giờ thấy thái độ ác liệt như vậy, chợt cảm thấy thoải mái,thầm nghĩ người này tình bất định, khó hiểu vô cùng.
      ly sắc, Pe Mick, Thanhbliss40 others thích bài này.

    3. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Chuong 13. Bôi thuốc
      Edit: Ngân Phương
      Ngón tay thon dài trắng nõn của Tiêu Thiểu Giác linh hoạt bôi bôi trét trét trán nàng. động tác của nặng thích hợp, giống như là tự bôi thuốc cho chính mình .

      Thực ra Tiêu Thiểu Giác rất khâm phục tiểu nương này, bị khối cầu bắn trúng nhiều lần như vậy, đầu sưng lên cục lớn, lại rên tiếng nào, tiểu nương kiên cường. Tam công chúacũng gặp chuyện tương tự giờ này vẫn góc nức nở khóc liên tục.

      Lục Thanh Lam thầm kinh ngạc, thầm nghĩ kiếp trước vị Cửu điện hạ này có tiếng là lãnh khốc vô tình, thủ đoạn máu tanh. Thế mà sao lúc giúp đỡ người ta lại thông thạo thành thục,thuận buồm xuôi gió như vậy?

      tại Tam công chúa rất vui. Nàng còn ngồi đợi mốc mỏ ở bên, bản thân nàng cũng bị Bát hoàng tử đánh cho rất chật vật. Nhưng Tiêu Thiểu Giác lại bôi thuốc cho nàng trước, ngược lại giúp Lục Thanh Lam bôi thuốc trước. Rốt cuộc ai mới là muội muội của chứ?

      Tam công chúa lập tức chạy tới, lôi kéo cánh tay Tiêu Thiểu Giác, mắt long lanh : "Cửu ca ca,bôi thuốc cho muội trước,bôi thuốc cho muội trước."

      Lông mày Tiêu Thiểu Giác cau lại, : "Trước tiên muội ngồi ở bên ."

      Tam công chúa : ", huynh phải bôi thuốc cho muội trước."

      Lục Thanh Lam cũng cảm thấy, dù là luận về mức độ thân thiết hay là địa vị cao thấp, Tiêu Thiểu Giác trước hết đều phải quan tâm Tam công chúa xong rồi mới tới lượt nàng.

      ngờ Tiêu Thiểu Giác lại : "Trong hai người ai nhiều tuổi hơn?"

      Tam công chúa so sánh giữa nàng và Lục Thanh Lam rồi : "Muội lớn hơn."

      Tiêu Thiểu Giác gật đầu, "Đúng rồi. Phụ hoàng vẫn thường hay dạy chúng ta phải biết kính già trẻ mà, nàng ấy tuổi hơn muội, đương nhiên là phải bôi thuốc cho nàng trước."

      "Nhưng,nhưng....." Tam công chúa dù sao cũng mới sáu tuổi, đâu thể lại được với Tiêu Thiểu Giác.

      Tiêu Thiểu Giác : " nhưng nhị gì cả, muội ngồi ở bên cho huynh, huynh giúp Lục tiểu nương bôi thuốc xongsẽ giúp muội!"

      "Vâng." Tam công chúa hơi sợ vị Cửu ca ca này, dám nữa, ngồi lại về ghế.

      Lục Thanh Lam rất là kinh ngạc, nàng hậu tri hậu giác mà nghĩ đến: Cửu hoàng tử... Vì sao đối đãi với nàng tốt như vậy?

      Động tác Tiêu Thiểu Giác rất nhanh, chẳng bao lâu bôi lượt thuốc lên vùng đầu bị đánh của nàng, sau đó dùng đôi mắt có biểu cảmgì mà bảo Lục Thanh Lam "Cởi xiêm y."

      Lục Thanh Lam vừa nghe lời này nhất thời trợn tròn mắt. Thằng nhóc này muốn làm gì?

      Mày đẹp của Tiêu Thiểu Giác cau lại, vươn tay trực tiếp cởi nút buộc áo nàng. Lục Thanh Lam bất đắc dĩ, đành phải tự cởi áo ngoài của mình ra, bả vai của nàng bị bắn trúng phát, bầm tím, biết sao Tiêu Thiểu Giác lại biết được.

      Tiêu Thiểu Giác thấy nàng cởi áo ngoài, lộ ra áo trung y màu trắng tuyết bên trong, mặc dù áo trung y trắng tinh, nhưng lại sánh được với làn da trắng hồng của nàng. Tiêu Thiểu Giác bôi cao băng cơ giảm sưng lên bả vai nàng, dù gì Lục Thanh Lam cũng nhóc con năm tuổi, bị nam tử xa lạ nhìn bả vai, lại còn tiếp xúc da thịt, khiến mặt nàng khỏi ửng hồng.

      Tiêu Thiểu Giác lại có chút nào khác thường, với , đối phương chỉ là năm tuổi.

      Chỉ vậy mà thôi.

      xức thuốc vào vết thương của nàng xong,liền thở phào nhõm : "Được rồi."

      Lục Thanh Lam vội vàng mặc lại xiêm y.

      Tam công chúa lúc này mới cao hứng chạy tới, lôi kéo cánh tay Tiêu Thiểu Giác, hai mắt sáng ngời trong suốt: "Cửu ca ca, giờ đến lượt muội."

      Tiêu Thiểu Giác nhịn được thoát khỏi tay Tam công chúa, vứt bình cho Vệ Bân : "Ngươi bôi thuốc cho muội ấy." Liền xoay người ra.

      Tam công chúa ngờ Tiêu Thiểu Giác nể mặt mình như vậy, vừa đuổi theo vừa : "Cửu ca ca, Cửu ca ca chờ muội chút, huynh giữ lời!"

      Tiêu Thiểu Giác mắt điếc tai ngơ, rầm tiếng đóng cửa lại.

      Tam công chúa buồn tủi vô cùng, oa tiếng khóc lớn lên.

      Lục Thanh Lam chưa từng thấy ca ca nào như vậy, lòng nhất thời tràn đầy căm phẫn. Nghĩ lại vừa rồi, Tiêu Thiểu Giác kiên nhẫn với muội muội mình như thế, vì sao lại đối đãi với nàng tốt vậy?

      Vệ Bân đến gần Tam công chúa, cười : "Công chúa điện hạ, hãy để cho nô tài bôi thuốc cho ngài ."

      Tam công chúa vừa khóc vừa nháo, nhưng cũng làm trễ nải việc Vệ Bân bôi thuốc cho nàng.

      Nán lại Tây thiền điện nghỉ ngơi lát, Tiêu Thiểu Giác để Vệ Bân đưa Lục Thanh Lam ra khỏi cung.Trước khi Tam công chúa tức giận, cũng chuyện với Lục Thanh Lam. Theo ý nàng, Tiêu Thiểu Giác chỉ quan tâm Lục Thanh Lam lại mặc kệ nàng, là Lục Thanh Lam đoạt ca ca của mình.

      Lục Thanh Lam cười híp mắt, hề lo lắng. Tính tình Tam công chúa nàng hiểu rất , muốn làmnàng ấy vui cũng chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi. Huống chi Tam công chúa mất hứng mới tốt, như vậy gọi nàng tiến cung khiến nàng chịu giày vò nữa. Nàng nghĩ nàng và hoàng cung này quả thực là bát tự tương khắc, có lần nào tiến cung là xảy ra chuyện .

      Lục Thanh Lam xuất cung, Kỷ thị còn ở Đông hoa môn chờ nàng, tựa như vẫn mãi chờ ở đây, chưatừng về nhà.Hốc mắt Lục Thanh Lam khỏi nóng lên.

      Kỷ thị liếc mắt nhìn thấy trán Lục Thanh Lam có cục u lớn, thoáng chốc nước mắt chảy xuống, lập tức ôm nữ nhi vào lòng: "Tam công chúa lại ăn hiếp con à, Bảo nhi đáng thương của mẹ!"

      phải là Tam công chúa!

      Lục Thanh Lam cọ cọ trong lòng Kỷ thị, sợ khai ra Bát hoàng tử lại càng hù dọa mẫu thân, liền ; "Mẫu thân, Tam công chúa đối xử với Bảo nhi rất tốt, là Bảo nhi cẩn thận ngã sấp xuống dập đầuvào ngưỡng cửa, mẫu thân đừng lo!"

      Kỷ thị đâu chịu tin.

      Hai mẹ con trở lại Hầu phủ, Lục Thần thấy đầu nàng sưng lên cục, cũng cảm thấy đau xót. Thực rakhối u đầu Lục Thanh Lam tan ít, nhưng hai vợ chồng vẫn yên tâm, vội vàng mời đại phu đến xem.

      Đại phu kiểm tra tỉ mỉ thương thế của Lục Thanh Lam rồi cười : "Tiểu hài tử da mềm mại, dù chỉ va chạm chút cũng rất dễ sưng lên, Lục nương bôi cao băng cơ tiêu sưng quý giá, lão phu ở đây cũng có thuốc nào tốt hơn,nên cho nương đơn thuốc khác."

      Hai vợ chồng nhìn nhau, đều có chút giật mình, bọn họ cũng từng nghe tới cao băng cơ giảm sưng, quý báu vô cùng, ngờ Trường Hi cung lại lấy ra cho nữ nhi sử dụng.

      Bên này vừa tiễn đại phu , trong cung lại có người đến.

      Người tới là thái giám hơn ba mươi tuổi, nhìn rất hiền lành. Tự xưng là người của Trường Hi cung, cầm lọ cao băng cơ giảm sưng mới, đưa cho Kỷ thị : "Tam công chúa nhớ tới thương thế của Lục nương, đặc biệt sai nô tài mang lọ thuốc tới, xin Nhị lão gia Nhị phu nhânvui lòng nhận cho."

      Trong cung ban thưởng đồ, Lục Thần cùng Kỷ thị dám nhận.

      Lục Thanh Lam vừa chơi với mấy ngón tay của mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn tên thái giám, cái gì mà Trường Hi cung, cái gì mà Tam công chúa phái tới, toàn là bậy. Chính Tam công chúa cũng có cao băng cơ giảm sưng!

      Nàng biết đây chính là thái giám bên cạnh Tiêu Thiểu Giác, Lục Thanh Lam từng gặp ở Ngọc Minh cung. Hiển nhiên Tiêu Thiểu Giác dùng danh nghĩa của Tam công chúa để đưa cao cho nàng.

      Việc này cần thiết cho phụ mẫu, nàng cũng vạch trần lời dối của tên thái giám. Chỉ là nàng cảm thấy hết sức bất an, rốt cuộc Tiêu Thiểu Giác có mưu đồ gì?

      Vĩnh Ninh cung.

      Tiền hoàng hậu nhìn nhi tử bị lạnh đến mức sắc mặt tái xanh,tay ôm lò sưởi răng đánh bò cạp run cầm cập, tức đến mức suýt nữa cắn nát hàm răng. Tiền hoàng hậu mặc bộ cung trang màu vàngthêuhình phượng và mẫu đơn, đầu đội mũ phượng bằng Bát Bảo lưu ly, mặc dù tuổi bốn mươi, nhưng bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn cũng mới qua ba mươi chút, mặc lên bộ phục sức đầy hoa lệ này lại càng có vẻ ung dung hoa quý, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần.

      Khó trách được Gia Hòa đế phù chính từ quý phi lên làm hoàng hậu, hơn hai mươi năm quang vinh cưngchiều dứt, lại còn sinh hạ hai đứa con trai cho ngài.

      Bát hoàng tử khóc lóc ỉ ôi, : "Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho hài nhi!"

      Tiền hoàng hậu thương nhi tử hết mực, nhưng thấy có tiền đồ như thế, khỏi cả giận : "Con đúng là kẻ bất lực, con còn lớn hơn tuổi, sao bị đánh thành như vậy màkhông biết đánh lại?"

      Bát hoàng tử lầu bầu : "Mẫu hậu cũng phải biết, Tiêu Thiểu Giác ngày thường thông minh, từ theo bọn thị vệ học tập võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, nhi tử đâu phải là đối thủ của ?Lần này nhi tử, nhi tử suýt bị hại cho chết đuối, suýt còn được gặp lại mẫu hậu nữa rồi...Hu hu hu..."

      Tiền hoàng hậu nghĩ đến những thủ đoạn độc ác của Tiêu Thiểu Giác, tức giận đến mức trán nổi lênmột đường gân xanh.

      Bát hoàng tử vẫn còn lầu bầu làm nũng: "Mẫu hậu phải báo thù cho nhi tửđó!"

      , cung tỳ tiến đến thông truyền: "Hoàng hậu nương nương, Lỗ vương điện hạ tới."

      Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh năm trước thành thân mở phủ riêng, được phong là Lỗ vương. Theo tổ chế, hoàng tử nào được phong vương phải tới đất phong làm phiên vương, nhưng Gia Hòa đếvẫn chưa lập thái tử,nên hai vị Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đều ở lại kinh thành.

      Tiêu Thiểu Cảnh năm nay hai mươi mốt tuổi, hơn Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du ba tuổi. mặc mộtbộ mãng trường bào cổ tròn màu lục sắc, đầu đội kim quan màu tím, thân hình cao lớn, dáng vẻ đầy khí phách. Những năm gần đây cùng Đại hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, mặc dù còn trẻ tuổi, ngược lại lòng dạ lại khá sâu xa.

      Tiêu Thiểu Cảnh hướng đến mẫu hậu hành lễ.

      Tiền hoàng hậu thấy nhi tử khí bừng bừng, đôi mắt hổ sáng ngời, trong lòng khỏi vui mừng, : “Con biết tin rồi à.”

      Tiêu Thiểu Cảnh tới trước giường ngồi xuống, đầu tiên là hỏi: "Bát đệ sao chứ?"

      Tiền hoàng hậu tức giận : " chết đuối nhưng suýt bị chết lạnh, tên tiểu súc sinh Tiêu Thiểu Giác, hạ thủ quá độc ác!"

      Tiêu Thiểu Mân nước mắt lã chã nhìn , "Nhị ca, huynh nhất định phải báo thù cho đệ!"

      Tiêu Thiếu Cảnh an ủi vài câu, bảo dưỡng bệnh tốt, sau đó cùng Tiền hoàng hậu vào trong mật thất bàn bạc.

      Tiêu Thiểu Cảnh : "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tiền hoàng hậu liền kể đầu đuôi câu chuyện. Tiêu Thiểu Cảnh cau mày : "Bát đệ nên thân,lớn tồng ngồng rồi mà suốt ngày chỉ biết ở trong cung bắt nạt Tam muội muội và tiểu nương. Mẫu thân nên tìm cho đệ ấymột lão sư cao tay có nhiều học vấn, để dễ quản giáo đệ ấy."

      Tiền hoàng hậu vui : "Nó là đệ đệ con, cùi chỏ của con thế nhưng lại hướng ra bên ngoài?"

      Tiêu Thiểu Cảnh cười : "Mẫu hậu, AMân với con là cùng mẹ, trong tất cả huynh đệ chỉ có con vàđệ ấy là có quan hệ gần nhất,con hướng về đệ ấy chẳng lẽ lại hướng về Cửu đệ à?"

      "Vậy sao con..."

      Tiêu Thiểu Cảnh : "Mẫu hậu muốn xử lý việc này như thế nào?"

      Tiền hoàng hậu : "Đương nhiên là kẻ nào gây ra họa phải bị trừng phạt nghiêm khắc, cũng là để đệ đệ con được hả giận, miễn cho sau này trong cung mọi người đều muốn cưỡi lên đầu Vĩnh Ninh cung chúng ta."
      ly sắc, Pe Mick, Thanhbliss34 others thích bài này.

    4. NganPhuong214

      NganPhuong214 Well-Known Member

      Bài viết:
      110
      Được thích:
      4,141
      Chuong 14. Phân xử
      Edit: Ngan Phuong
      Tiêu Thiểu Cảnh : "Mẫu hậu cũng biết, danh nghĩa Cửu đệ là con của ngài, nhưng nếu ngài muốn động đến sợi tóc của , cũng phải được phụ hoàng đồng ý. Còn Ngọc Minh Cung sớm bị Trinh Phi kiểm soát đến mức gió mưa lọt vào. Giờ ngài muốn trừng phạt Cửu đệ, ngài có nghĩ tới chuyện phụ hoàng có chịu hay ?"

      Tiền hoàng hậu nghĩ tới đây khỏi tức giận: "Phụ hoàng con... bị Hạ Cơ dụ dỗ mê hoặc mất rồi, nhiều năm như vậy mà vẫn còn đối với ả nhớ mãi quên, tìm mọi cách che chở tên tiểu súc sinh này. Nếu có phụ hoàng con làm chỗ dựa, tên tiểu súc sinh này sao dám ngông cuồng đến thế chứ?"

      Tiêu Thiểu Cảnh : "Đúng là như vậy, nếu như chúng ta truy cứu việc này đến cùng, cạn tào ráo máng với , phụ hoàng nhất định che chở Cửu đệ, đến lúc đó chúng ta chỉ thể bắt phải trả cái giá lớn, trái lại còn có thể chọc giận phụ hoàng. Hơn nữa, đại ca vẫn luôn muốn lấy lòng , lòng muốn lôi kéo Cửu đệ về phe của mình, đến lúc đó tự dưng chúng ta lại có thêm cường địch. Cửu đệ thông minh nhạy bén, năng lực cũng rất mạnh, chúng ta thể khơi khơi dâng tặng đại ca nhân tài như vậy. Huống chi còn có Quốc Công phủ làm chỗ dựa."

      Tiền hoàng hậu nhíu nhíu mày : "Vậy theo ý con phải làm thế nào?"

      Tiêu Thiểu Cảnh : "Nếu chúng ta biết làm gì được , tại sao lại rộng lượng chút, chứng tỏ rằng mình khoan dung, bỏ qua chuyện cũ, để phải nợ ơn nghĩa của chúng ta. Như vậy vừa được lòng của phụ hoàng, mà sau này chúng ta cũng có thể nhân cơ hội lợi dụng ."

      Tiền hoàng hậu tức giận bất bình: "Lẽ nào cứ thế bỏ qua cho tiểu súc sinh kia? Mân Nhi chịu thiệt thòi nhiều như vậy mà trả thù chút nào sao?"

      Tiêu Thiểu Cảnh lạnh mặt. Diện mạo của khá tốt, nhưng khi nghiêm mặt lại, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ hung ác nham hiểm, ngược lại cũng có chút dọa người. "Có câu quân tử báo thù mười năm muộn, chờ tương lai nhi tử đoạt được ngai vàng, phải chúng ta có thể mặc sức xử lý hay sao!"

      Tiền hoàng hậu cam lòng, cứ do dự mãi, rốt cuộc đại nghiệp của nhi tử vẫn quan trọnghơn. "Việc nhẫn việc lớn loạn, nghe lời con vậy."

      Trong Ngọc Minh cung, hai mẹ con Trinh Phi cùng Tiêu Thiểu Giác cũng bí mật thương nghị với nhau.

      Trinh Phi rầu rĩ : "Mẫu phi biết con rất oán hận Vĩnh Ninh cung. Năm đó nếu phải do Vĩnh Nung cung giở trò, Hạ tỷ tỷ cũng sớm như vậy liền ngọc nát hương tiêu, những năm gần đây Vĩnh Ninh cung xem chúng ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, làm ít chuyện xấu sau lưng chúng ta... Nhưng lần này con suýt làm Bát hoàng tử chết đuối, ta sợ bên kia từ bỏ ý đồ."

      mặt Tiêu Thiểu Giác lên ý cười nhạt. Năm xưa Tiền hoàng hậu thiết kế hại chết Hạ Huệ phi, tưởng là người chẳng biết quỷ hay, đâu nghĩ đến thực lực và hiệu suất làm việc của mật vệ Hạ tộc so với Đông Hán cẩm y vệ còn cao hơn bậc, sớm bị Tiêu Thiểu Giác tra ra dấu vết. nực cười là Nhị hoàng tử Tiêu Thiểu Cảnh còn bày ra bộ dạng huynh trưởng từ ái để lôi kéo .

      "Mẫu phi yên tâm , nhi tử cũng phải chỉ nhất thời muốn phát tiết oán hận mà làm bậy." Ánh sáng rét lạnh lóe lên trong đôi mắt : "Mấy ngày trước đây Quốc tử giám Tế tửu Lâm đại nhân dâng tấu chương lên cho phụ hoàng, xin phụ hoàng lập Đại hoàng huynh làm thái tử, để bàn dân thiên hạ được yên lòng. Mặc dù phụ hoàng tỏ thái độ gì, nhưng trong triều lại xôn xao hết cả lên, phái ủng hộ Đại hoàng huynh, phái ủng hộ Nhị hoàng huynh, thế lực coi như là ngang nhau. Ngoại tổ phụ trong quân đội có uy vọng rất cao, nếu ngoại tổ phụ tỏ thái độ ủng hộ Đại hoàng huynh, e là cho dù Nhị hoàng huynh muốn cũng vẫn phải đến đất phong làm phiên vương ... Đương nhiên trước mắt, Nhị hoàng huynh tuyệt đối dám đắc tội chúng ta."

      "Đây..." Trinh Phi khó tin nhìn đứa năm nay mới tám tuổi, "Lúc con đẩy Bát hoàng tử vào hồ, chỉ trong khoảnh khắc đó thôi mà suy tính kỹ càng mọi việc như thế?"

      Tiêu Thiểu Giác gật đầu.

      Tuổi thọ của người Hạ tộc nhân ngắn hơn người bình thường, cho nên tâm trí cũng trưởng thành sớm hơn chút. Thế nhưng đứa này mới tám tuổi thôi mà, Trinh Phi chỉ cảm thấy đau lòng.

      Chuyện này tuyệt đối ém nhẹm được. Đêm vừa buôn xuống, Gia Hòa đế lập tức cho truyền hoàng hậu, Trinh Phi, Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử... tất cả mọi người đều được triệu tập đến Kiến Thủy điện.

      Ngoại trừ bốn người bọn họ, Gia Hòa đế còn gọi tất cả nhi tử của mình, cùng với nữ nhi duy nhất là Tam công chúa Tiêu Nguyên San tới đây.

      Gia Hòa đế ngồi ở long ỷ to lớn, nhìn các phi tử cùng con cái quỳ đầy mặt đất, tức giận đến mức vỗ bàn. "Từng người từng người cá ngươi thực là quá tốt. Trẫm vừa nhận được thư cầu cứu khẩn cấp từ Vân Châu, đê ngăn sông Vân Thủy vừa vỡ, huyện Huỳnh Xương gặp đại nạn, ngàn vạn người có nhà để về, bị lũ lụt cuốn cho chết chìm có đến mấy nghìn người. Con dân của trẫm bụng ăn no quần áo rách rưới, thậm chí còn có người chết vì bị đông lạnh. Trẫm lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, các ngươi hay rồi, những san sẻ giúp đỡ gì được cho trẫm, trái lại huynh đệ tương tàn. Đệ đệ đẩy ca ca vào hồ nước, suýt chết đuối? Trong lòng các ngươi để chữ hiếu ở đâu, để tình cảm huynh đệ như tay chân ở đâu? Sách thánh hiền học được vất đâu hết hả?

      Bát hoàng tử được Tiền hoàng hậu dắt tới, vì muốn tỏ ra bị đệ đệ bắt nạt quá mức, nên trước khi đến Tiền hoàng hậu cố ý phái đôi cung nữ đến để hóa trang cho , bây giờ nhìn đôi môi tím bầm, hai mắt dại ra, trông thê thảm gì sánh được. Bát hoàng tử nghe thấy hình như phụ hoàng có ý bênh vực cho mình, khóc thút thít mà rằng: "Phụ hoàng, cầu phụ hoàng làm chủ cho nhi thần ạ, nhi thần bị lão Cửu đẩy vào hồ nước lạnh, suýt chết đuối chết lạnh, suýt được đến đây gặp phụ hoàng nữa!" vừa vừa lết gối đến trước mặt Gia Hòa đế, ôm lấy bắp đùi của ông, nước mắt nước mũi đua nhau chảy xuống.

      Gia Hòa đế nhìn bộ dạng nhi tử liền giận chỗ phát tiết, giơ chân đá cước khiến lăn sang bên, chỉ vào mũi mắng to: "Ngươi còn có mặt mũi ở trước mặt của trẫm mà khóc? Ngươi là ca ca, còn lớn hơn lão Cửu tuổi, thế mà bị đánh cho trận lại trả đòn được, đúng là phế vật! Nếu như ngươi có học vấn có bản lãnh đến thế, vậy trẫm đây lập tức đưa ngươi đến Nam đại doanh, để tướng lĩnh ở đó huấn luyện cho ngươi!”

      Nam đại doanh nằm ngay biên giới giữa Đại Lương và Đại Tề, hai nước giằng co tranh chiến quanh năm, cứ năm năm lại có trận đánh lớn, ba năm trận đánh , chết người như cơm bữa. Người ta đồn tướng sĩ Nam đại doanh hung hãn vô cùng, nếu Gia Hòa đế đưa đến đó, biết phải nếm bao nhiêu khổ đây!

      Bát hoàng tử nghe được ba chữ này, sắc mặt lập tức trở nên vàng như nghệ. Ngay cả khóc cũng dám khóc.

      Tiền hoàng hậu tái xanh mặt mày, những lời này của hoàng thượng là mắng bà biết dạy con.

      Hoàng đế mắng xong Tiêu Thiểu Mân, lại quay sang mắng Tiêu Thiểu Giác, "Lão Cửu, con quỳ đến đây cho trẫm."

      Đầu gối Tiêu Thiểu Giác xê dịch lên hai bước, quỳ đến trước mặt Gia Hòa đế. Gia Hòa đế thấy khuôn mặt tuấn của tràn đầy sắc thái quật cường, đôi môi mỏng mím chặt, tư thái cực kỳ giống mẫu thân mất của . Tim của Gia Hòa đế lập tức mềm nhũn .

      Gia Hòa đế nổi giận mắng: "Lão Cửu, con có biết con sai chỗ nào ?"

      Tiêu Thiểu Giác cứng đầu : "Hồi bẩm phụ hoàng, nhi tử biết!"

      Hoàng đế tức giận đến ngã ngửa. "Ngươi là đàn em mà lại hỗn láo với trai, đối xử với ca ca của mình như kẻ thù, như vậy là đại nghịch bất đạo, thế mà vẫn biết sai sao!" Hoàng đế tức giận, cầm lấy nghiên mực định ném về phía đầu Tiêu Thiểu Giác.

      Khóe miệng Tiêu Thiểu Giác hàm chứa ý cười nhàn nhạt, mắt chớp lấy cái.

      Nghiên mực này được điêu khắc chế tạo ra từ loại đá Kê Huyết cực phẩm, hoàng đế cũng biết nếu lần này đập trúng, đầu nhi tử tránh khỏi bị tổn thương. Tiểu tử này tính tình quật cường, ấy thế mà hề né tránh, giờ ông leo lên lưng hổ, ném lại rất ngượng.

      Cũng may Đại hoàng tử Tiêu Thiểu Du bước nhanh tiến lên, giữ lại cổ tay của hoàng đế, sau đó quỳ mặt đất : "Phụ hoàng bớt giận, bọn đệ đệ hiểu chuyện, đều là do nhi thần thân là huynh trưởng lại chịu để ý dạy bảo, ngài đừng quá tức giận như vậy, ngài còn phải lo cho giang sơn xã tắc, nhất định phải giữ gìn sức khỏe mới được."

      Trong khoảnh khắc lén lút đoạt lấy nghiên mực tay hoàng đế, để lại chút dấu vất nào. Thực ra hoàng đế vốn cũng định ném nghiên mực vào Tiêu Thiểu Giác, nên cũng vô cùng phối hợp buông lỏng tay ra.

      Tiêu Thiểu Du mặc bộ quần áo màu trắng, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, thừa kế toàn những đặc điểm tốt của hoàng thất, mắt sao mày kiến môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn lãng, mà càng khó có được chính là người luôn toát ra vẻ ung dung hoa quý cùng khí chất nho nhã chỉ thuộc về văn nhân, tính tình khá là ôn hòa, hết mực tôn trọng văn nhân, nên cũng rất được tầng lớp nhân sĩ trí thức quý.

      Giọng của vô cùng êm tai, có thể dễ dàng khiến cho người ta nguôi giận, còn được tất cả người dân kinh thành tán dương là có tính khiêm tốn. Nhắc tới vị trí thái tử, chính là người có tư cách kế thừa nhất. Đáng tiếc là tiên hoàng hậu mất sớm, có mẫu tộc giúp đỡ, thậm chí trong cuộc đấu tranh với Nhị hoàng tử, còn đứng ở thế hạ phong.

      Tiêu Thiểu Du ; "Là do nhi tử có dạy bảo tốt bọn đệ đệ, phụ hoàng muốn phạt phạt nhi tử trước ."

      Tiêu Thiểu Cảnh tức giận đến ngứa răng, trong lòng nhủ thầm, Đài hoàng huynh vậy mà cũng được. Chẳng qua, thân là đại ca, những lời này là chuyện đương nhiên, là đệ đệ mà lại những lời này chả ra làm sao.

      Gia Hòa đế lại khá là ôn hòa với Đại hoàng tử: "Chuyện này liên quan gì đến con, con lui xuống trước ."

      Tiêu Thiểu Du dám kháng mệnh, quỳ lui sang bên.

      Gia Hòa đế thấy Tiêu Thiểu Giác vẫn ngang bướng chịu nhận tội, liền nổi giận: "Hay lắm, ngươi biết hối cải như thế, vậy trẫm thể làm gì khác hơn là cho ngươi nếm thử đòn roi. Người —— "

      Gia Hòa đế muốn gọi thị vệ vào, bỗng nhiên từ trong đám người vang lên tiếng “Oa” lớn, sau đó Tam công chúa hấp tấp chạy ra, ôm lấy Tiêu Thiểu Giác khóc lớn : "Phụ hoàng, Cửu ca ca là người tốt, người đừng đánh Cửu ca ca. Bát ca ca là người xấu, người muốn đánh đánh Bát ca ca ."

      Tiêu Thiểu Giác thích nhất chính là đụng chạm với người khác, hoàng muội ôm hông của khiến khỏi nhíu mày.

      Tam công chúa mới sáu tuổi, lúc khóc nhìn vô cùng đáng thương, cho dù ai nhìn cũng cảm thấy mềm lòng. Giọng hoàng đế nhu hòa hơn chút, hỏi: "Lão Bát bắt nạt con à? Nó làm gì con?"

      Tam công chúa vừa khóc vừa nức nở : "Bát ca ca đánh con, dùng khối cầu lớn cỡ này nè." Tam công chúa tay chỉ vào khối u to đùng đầu mình, tay dùng sức minh họa. Theo động tác khoa tay múa chân của nàng, khối cầu kia cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng còn to hơn cả đầu của Tam công chúa.

      Lúc đó Tiêu Thiểu Giác mới nhanh chậm lấy từ trong lồng ngực ra khối cầu. Tam công chúa nhìn thấy mắt liền sáng lên, chỉ vào khối cầu trong tay Tiêu Thiểu Giác : "Chính là cái này!"

      Thái giám tổng quản vội vàng cầm lấy khối cầu trình lên cho Gia Hòa đế xem, sau đó thấp giọng câu bên tai Gia Hòa đế: "Đúng là thế ạ."

      Gia Hòa đế nhìn viên cầu lúc lâu, càng nhìn càng thấy giận. Viên cầu này dùng vàng trộn với đồng thau chế thành, trọng lượng cũng , nếu dùng cung bắn ra, trúng vào người đau cỡ nào chứ. Nếu thứ này mà bắn thẳng vào đầu, tuyệt đối có thể làm chết người.
      Pe Mick, ly sắc, Thanhbliss43 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đọc được 3 chương. Sướng quá. Thanks editors
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :