1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuôi Heo Trong Hậu Cung - Mộ Thủy Dao (Update C.49)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Khải

      Vũ Khải Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      96
      Chương 31 sở vương biến thành tức phụ bị ghét bỏ

      Tần Sở Minh dùng ít thuốc mê nên lúc Đào Nguyệt An tỉnh lại cũng mới qua hơn nửa canh giờ. Nàng ngồi dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, nơi này đúng là gian phòng của nàng ở Chung Thúy Cung.

      bàn đốt hai cây nến đỏ, dường như làm cho trong phòng trở lên ấm áp hơn. Đào Nguyệt An đến trước bàn, bàn có phong thư được bình hoa chặn lên làm nàng khỏi sinh ra nghi hoặc, chậm rãi đem bình hoa dời . Nhưng bình hoa kia lại khá nặng, lúc cầm lên nàng bị cái gì đó đâm vào tay đau nhói, giật mình quăng bình hoa tạo ra tiếng vang cực lớn trong đêm yên tĩnh

      Đào Nguyệt An hoảng hốt, mơ hồ có loại điềm xấu báo trước, nhanh chóng mở cửa ra ngoài, muốn tìm Thúy Lan, Thúy Trúc hỏi chút.

      Nhưng nàng mới vừa bước ra vài bước, liền bình tĩnh lui về phía sau, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn người phía trước, thân hắc y đứng trong bóng đêm, Tần Sở Minh.

      Đào Nguyệt An xoay người chạy vào phòng, nhanh chóng đóng cửa cài then. sợ hãi ôm ngực thở, mới rồi ánh mắt Tần Sở Minh nhìn nàng tựa như con báo trong bụi cỏ, đầy lệ khí, làm nàng sợ hãi,

      Gió đêm càng làm nàng thấy lạnh sống lưng, Đào Nguyệt An muốn đóng cửa sổ, thấy dưới ánh trăng, Tần Sở Minh ngồi dựa khung cửa sổ, liếc nhìn nàng.

      "Ngươi đừng... Đừng đến..." Tần Sở Minh nhảy xuống, chậm chạp đến gần, Đào Nguyệt An lui về dần về phía cửa, lại phát cửa bị khóa bên ngoài , run sợ đến được.

      Tần Sở Minh từng bước tiến tới gần, mỗi bước như nện vào lòng nàng, Đào Nguyệt An lập tức đổi cái phương hướng, cảm thấy như con mồi bị bao vây, bốn phương tám hướng đều là cạm bẫy, hốt hoảng thất thố.

      Ánh mắt của như vuốt ve thân thể nàng, cuối cùng dừng lại chiếc cổ tinh tế trắng noãn, nhàng mài răng. Đào Nguyệt An lùi đến cạnh bàn, dựa vào bàn chống đỡ thân thể, cảm thấy như muốn dùng hai hàm răng bén nhọn như răng hổ hung hăng cắn cổ nàng, ăn tươi nuốt sống.

      Ngay tại lúc nàng bị khí thế của sắp làm cho xụi lơ Tần Sở Minh dời ánh mắt đến chiếc bình hoa dưới đất, chậm rãi , "Đây là bình hoa của thái hậu ."

      Đào Nguyệt An cố gắng trấn định, "Bình hoa của Thái hậu nương nương, như thế nào... ở chỗ này?"

      "Là tiên đế từ ngoại cảnh dùng số tiền lớn mua đất, lại dùng mười công tượng ngủ nghỉ làm, ước chừng tuần, mới đốt chế mà thành." Tần Sở Minh để ý nàng, tiếp tục .

      "Ngươi đừng bậy." Đào Nguyệt An hết sức hỗn loạn, nàng vừa mới chuẩn bị treo túi thơm, đột nhiên bị người đánh mê dược ngất , tỉnh lại trở lại phòng mình. Chuyện như vậy, nghĩ như thế nào đều thấy quỷ dị, còn có Thúy Lan, Thúy Trúc đâu? Nếu là Tần Sở Minh ôm mình về, Thúy Lan, Thúy Trúc chắc chắn phản ứng, chẳng lẽ họ gặp bất trắc?

      Đào Nguyệt An càng nghĩ càng sợ, nhưng nơi này dù sao cũng là hoàng cung, dù thế nào cũng phải cố kỵ thân phận. Vì vậy cố gắng chống đỡ, bắt chước giọng đệu quý phi , "Sở vương điện hạ, nơi này là Chung Thúy Cung, ngài nên cố kỵ thân phận của mình."

      "Bản vương chính vì có thân phận, mới ở chỗ này." Tần Sở Minh nhìn nàng, mảnh vỡ mặt đất, đột nhiên tiến lên bắt lấy tay của nàng cầm lên, cưỡng bách nàng đối mặt, "Vĩnh An Cung mất trộm bình hoa mà thái hậu quý nhất, Thái hậu tức giận, lệnh bản vương cả đêm lục soát cung."

      " bậy." Đào Nguyệt An giãy dụa mãi thoát ra được, "Ngươi ràng vu hãm, bình hoa này phải ta trộm."

      "Tang vật đều thu được, Đào nương chống chế cái gì?" Tần Sở Minh trầm cười tiếng, đem mảnh vụn bên chân đá văng ra, phát ra tiếng vang chói tai, "Đào gia cùng Doãn gia hợp, phải là chuyện gì bí mật. Đào nương thích thái hậu liền trộm bình hoa người thích nhất đem đập vỡ cho hả giận. thời nhân tang vật đều thu được, còn có cái gì có thể chống chế ."

      Tần Sở Minh , liền kéo nàng ra ngoài, "Nếu là Đào nương thực ủy khuất, ngại Vĩnh An Cung, cùng bệ hạ, thái hậu giải thích. Tin tưởng bệ hạ, thái hậu minh, oan uổng thái tử phi tương lai."

      Đào Nguyệt An chịu, liền dùng tay ôm chặt bàn, đột nhiên hiểu , "Là ngươi làm? Ngươi ở ngự hoa viên dùng thuốc mê đánh ngất ta, sau đó đem bình hoa đặt ở bàn, còn cố ý để phong thư ở phía dưới, toàn bộ là vì dụ ta đập bình hoa."

      "Ngươi trở lên thông minh hơn so với trước đây nha." Tần Sở Minh xoay người, từ từ tiến sát vào nàng, sâu trong đôi mắt tối tăm dường như có hai ngọn lửa cháy, "Nếu thông minh, nên biết rằng nếu như có bằng chứng chứng minh ngươi trong sạch, có đem giao cho Hình bộ cũng tra được gì. Ngược lại , bình hoa vỡ ở trong phòng ngươi, bản vương có thể định tội ngươi, còn có thể định ngươi thêm tội hãm hại vương gia."

      "Thúy Lan cùng Thúy Trúc đâu?" Đào Nguyệt An bất an siết chặt quả đấm, "Ngươi đem các nàng làm gì rồi?"

      "Tất nhiên là chuẩn bị đem bắt các nàng." Tần Sở Minh nhàng , thanh như hồn địa phủ, mơ hồ mà lạnh lẽo, "Dung túng chủ tử ăn cắp, thái hậu cố kỵ mặt mũi Đào Tương cùng quý phi, phạt thái tử phi, cũng chỉ có thể mang hai nha hoàn trút giận. Trong cung này, biến mất hai tiểu nha hoàn, thần biết quỷ hay , tin tưởng có người gì, cũng ai dám cái gì."

      "Điện hạ." Đào Nguyệt An bất chấp mọi chuyện, lại bắt lấy , lo lắng , "Ta hôm nay nên tuân thủ ước định, ta xin lỗi ngươi."

      "Xin lỗi?" Tần Sở Minh ngừng lại động tác, nhếch mày, ung dung nhìn nàng, " biết thái tử phi lấy cái gì xin lỗi?"

      Đào Nguyệt An nhu thuận giống như tiểu thê tử, "Điện hạ ngài muốn như thế nào mới nguôi giận?"

      "Bản vương trời chưa sáng liền ở Thanh Dung Viên, mãi cho đến buổi trưa, đều thấy ngươi." Tần Sở Minh hé ra hàm răng lạnh lẽo, chậm rãi đến gần, đem nàng cố định giữa và cái bàn, đôi môi từ từ dán sát vào tai nàng, " có nghĩ tới, ban đêm lại gặp ngươi cùng thái tử ngồi chung chỗ liếc mắt đưa tình, ân ái có thừa." Tần Sở Minh đột nhiên bắt lấy tay của nàng, mười ngón tay tóm chặt, trào phúng nhếch miệng, "Ngược lại bản vương tự mình đa tình, ngươi bản vương có thể tức giận?"

      Đào Nguyệt An cảm thấy tay như có con sâu bò, ràng chán ghét cực kỳ, cũng dám gạt ra. Tần Sở Minh chăm chú nhìn nàng, Đào Nguyệt An ngay cả khí cũng dám phát, ngón tay bị nắm đau chỉ có thể nhàng kêu tiếng điện hạ.

      "Muốn bản vương bỏ qua ngươi cũng được." Tần Sở Minh đột nhiên ngậm lấy vành tai Đào Nguyệt An, Đào Nguyệt An mạnh mẽ co người lại, lại bắt đầu nhàng thổi khí, "Chỉ cần ngươi sáng mai đến Thanh Dung Viên, để bản vương sai sử thời gian, bản vương hết giận, tự nhiên giúp ngươi đem chuyện này giải quyết, để cho thái hậu cùng Hoàng thượng biết ."

      Đào Nguyệt An hai chân mềm nhũn vô lực, đây phải là màn kịch bên trong diễn đăng đồ tử sao. Nàng nếu là Thanh Dung Viên, còn có thể hoàn hảo trở về Chung Thúy Cung sao, "Điện hạ... Điện hạ, mặc dù thánh chỉ còn có chính thức đưa ra, nhưng bệ hạ cùng nương nương đều đồng ý . Ta sau này gả cho thái tử , ngài làm như vậy, hợp lễ phép. Ta thưa bệ hạ là ngài khi dễ ta, hoàng thượng phạt ngài."

      Tần Sở Minh nghe nàng , hung hăng ở vành tai nàng cắn cái, Đào Nguyệt An muốn tránh lại tránh thoát, , "Tiểu Hạ Nguyệt, nếu là ngươi với hoàng thượng, bản vương quả thực cầu còn được." xong, hai tay ôm eo của nàng, cúi đầu đưa mắt nhìn vẻ mặt quẫn bách của nàng, "Bất quá, ngươi cẩn thận nghĩ xem, hoàng thương tuy trừng phạt bản vương nhưng như thế nào cho ngươi tiếp tục làm thái tử phi?"

      Đào Nguyệt An hoảng loạn tâm thần, Tần Sở Minh đối với nàng lòng dạ Tư Mã Chiêu quả thực rành rành, như vậy thân mật, là chỉ có thể cùng tướng công làm. Tần Sở Minh nhàng theo vành tai xuống, cắn lên chiếc cằm trắng nõn, "Bản vương ở đây để hỏi ngươi có đồng ý hay , mà là thông báo cho ngươi. Đêm nay giờ hợi canh ba, bản vương đến Chung Thúy Cung đón ngươi Thanh Dung Viên. Ngươi tốt nhất nghĩ cách, làm sao tránh được nha hoàn của ngươi. Đương nhiên, ngươi nếu phải sợ các nàng biết , Đào Tương biết , bản vương để ý sớm kêu tiếng nhạc phụ."

      Tay của vuốt ve quanh eo nàng, đột nhiên từ trong lồng ngực lấy ra thứ, Đào Nguyệt An định thần nhìn lại, liền bị dọa đến hồn phi phách tán. Đây là ngọc bội chỉ có Đào phủ có, nàng cùng Nguyệt Lâm mỗi người mảnh, nàng cất kỹ, như thế nào lấy được ? Đào Nguyệt An kinh hồn táng đảm, vội vươn tay đến đoạt, lại bị tránh thoát, cất vào trong lòng, dùng giọng làm người tuyệt vọng , "Nếu là ngươi đến, bản vương mang khối ngọc bội này, có thể làm rất nhiều việc, rất nhiều... việc ngươi nghĩ ra. có thể làm cho bệ hạ ban thưởng ngươi lụa trắng ba thước, nặng liên lụy cả nhà, xét nhà diệt tộc."

      "Điện hạ..." Đào Nguyệt An muốn cấp khóc, nàng đây coi như là cùng Sở vương đem thái tử ám độ trần thương, vạn nhất bị biết được, cha để ma ma đưa nàng về nhà đánh chết.

      Biết nàng lo lắng cái gì, Tần Sở Minh thoáng cười, hôn cái cằm, "Chỉ cần bản vương muốn gặp ngươi, ngươi nhất định phải xuất ở trước mặt bản vương, nếu như ngươi ngoan ngoãn , bản vương tự nhiên dùng đến ngọc bội, cũng để người phát , ngươi có đúng hay ?"

      Đào Nguyệt An càng ngừng lắc đầu, đưa tay đẩy lồng ngực của , lại nhúc nhích. Tần Sở Minh ở khóe môi, mũi, con mắt theo thứ tự lưu lại nụ hôn lạnh như băng, Đào Nguyệt An nhắm chặt mắt, mỗi lần hôn, liền run lên nhè , "Điện hạ, được, được..."

      hồi lâu, Tần Sở Minh lần nữa lên tiếng, "Trời sắp sáng."

      "Điện hạ, ngài nhanh ." Đào Nguyệt An mở mắt xem ngoài cửa sổ, trung mơ hồ lộ ra ánh sáng.

      Tần Sở Minh gì, điểm môi nàng, lại chỉ mình mặt, mục đích ràng.

      " được, như vậy được." Đào Nguyệt An lắc đầu như trống bỏi, tay kéo vạt áo khó chịu lắc lắc. Tần Sở Minh ngược lại lạnh nhạt, "Ngươi thân cũng được, để trời sáng hẳn, Chung Thúy Cung quý nữ ít nhìn thấy thái tử phi trong phòng cùng nam nhân, nếu như truyền ..."

      Đào Nguyệt An mặt nhăn thành đoàn, bên ngoài mơ hồ có nha hoàn dậy sớm nấu nước, nàng tâm hoảng hốt, kiễng chân ở đặt xuống nụ hôn.

      Tần Sở Minh chợt quay đầu lại cùng nàng đối mặt bàn tay nhanh chóng cầm cằm nàng, khiến cho nàng mở ra đôi môi, đôi môi ấn xuống bắt đầu xâm lấn, đầu lưỡi vươn tới trêu chọc nàng.

      Tần Sở Minh như muốn ăn nàng, Đào Nguyệt An bị cắn đầu lưỡi thấy đau, sắp thở được. Cái cổ trắng nõn cùng gò má thẹn thùng phiếm hồng.

      khí càng lúc càng ít, Đào Nguyệt An chịu nổi chóng mặt gần ngất, Tần Sở Minh buông nàng ra, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, ở khóe miệng nàng khẽ cắn, lẩm bẩm đạo, "Lần tới phải nhớ lấy hơi để thở."

      Đào Nguyệt An lấy lại được tinh thần là lúc thấy biến mất.
      Last edited: 4/6/17
      Jo Ponyo, Phong Vũ Yên, lk ngân12 others thích bài này.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      này đúng là biến thái quá mà.nhưng nờ ta thích. Thank editor nhiều nhé
      Vũ Khải thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Nhờ biến thái mới lấy được người mình , thanks Nàng
      Vũ Khải thích bài này.

    4. Vũ Khải

      Vũ Khải Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      96
      Chương 32 Lừa dối bé ngoan là tốt

      Đào Nguyệt An hoảng hốt ngồi dưới đất, ngay cả Tần Sở Minh rời lúc nào cũng biết.

      Thúy Lan, Thúy Trúc lúc vào, chỉ thấy nàng thất thần, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đống mảnh sứ vỡ, lập tức hốt hoảng thất thố, trái phải nâng nàng dậy, "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

      Đào Nguyệt An hồn bay phách lạc ngồi ở ghế, Thúy Lan thu dọn đống mảnh vỡ, Đào Nguyệt An nhìn nàng thu dọn, đột nhiên bắt lấy Thúy Trúc, "Các ngươi tối hôm qua... Tối hôm qua làm cái gì?"

      "Tối hôm qua..." Thúy Trúc nghi ngờ , "Quý phi nương nương sai người truyền lời, bên cung có việc kêu bọn nô tỳ cần đợi, tối nay cho người đưa tiểu thư trở lại."

      "Nha... Phải ." Đào Nguyệt An nhìn xem mảnh vụn, hoảng hốt xuất thần, Thúy Trúc nhìn thấy bất ổn liền truy vấn, "Tiểu thư, phải chăng tối hôm qua xảy ra chuyện?"

      " tặng ta chiếc bình, là hết sức trân quý. Nhưng vừa rồi ta nỡ tay làm vỡ, các ngươi mau xử lý, cẩn thận chút, đừng để người khác phát ." Đào Nguyệt An trong lòng vẫn còn lo sợ, "Ta sợ tức giận, trách ta."

      Thúy Trúc sau khi nghe xong cười cười, liền trấn an, "Quý phi nương nương xưa nay thương tiểu thư như con , vì cái bình hoa mà giận tiểu thư đâu"

      "Ân." Đào Nguyệt An quan sát phản ứng của hai nàng giống như biết Tần Sở Minh tới đây, do dự hồi, Đào Nguyệt An hỏi Thúy Lan, "Ngươi có nghe người ta , tối hôm qua, trong cung có chuyện gì xảy ra sao?"

      "Chuyện gì?" Thúy Lan vẻ mặt mờ mịt, "Bọn nô tỳ vừa rồi trở lại, cũng nghe cái gì."

      "Vậy ngươi giúp ta rửa mặt, ta muốn thỉnh an thái hậu." Đào Nguyệt An toàn thân mồ hôi lạnh, nàng muốn Thúy Lan, Thúy Trúc ra ngoài hỏi thăm, Tần Sở Minh có phải . Nhưng để cho các nàng hỏi thăm, vừa sợ đả thảo kinh xà, thứ hai chính mình cũng biết giải thích như thế nào, nếu các nàng phát , việc mình cùng Tần Sở Minh tối hôm qua... Sáng sớm gió thổi qua, Đào Nguyệt An khỏi đánh cái rùng mình.

      Trong lương đình ở ngự hoa viên.

      "Thần nữ gặp qua thái hậu."

      "Đứng lên ." Đức Trinh thái hậu nhiệt tình , Đào Nguyệt An nhận được ân chuẩn, an vị ở bên cạnh.

      Thấy mọi người nhìn nàng đều mang theo chút kiên nhẫn, Đào Nguyệt An có chút bất an tay nắm lấy tà váy.

      "Nguyệt An a." Khi mọi người đến đủ, Đức Trinh thái hậu mới thanh thanh cổ họng, bắt đầu làm khó dễ. Đào Nguyệt An trong lòng liền căng thẳng.

      "Nguyệt An a, nếu bệ hạ nhận định hôn của Tông cùng ngươi, ngươi chính là thái tử phi tương lai, hoàng hậu tương lai. Nếu như vậy, nên sớm chút dùng tấm lòng của mẫu nghi thiên hạ, khí độ của quốc gia chi mẫu, ngươi ai gia phải ?"

      "Thái hậu nương nương phải." Đào Nguyệt An cúi đầu, trong lòng bất ổn, móng tay đều cắm vào lòng bàn tay, đau đến nghiến răng.

      "Tối hôm qua, Hoàng thượng phải trước, ai gia thân thể khó chịu, nhường trưởng công chúa thay ta chủ trì đại cục. Ngươi là thái tử phi tương lai, cũng nên nghe theo ai gia cùng trưởng công chúa an bài, sao lại ở trước mặt Tông Hân bày ra dáng vẻ?"

      Nghe phải là chuyện bình hoa, Đào Nguyệt An tâm tư dần dần ổn, đứng dậy đáp, "Thần nữ tối hôm qua toàn bộ chiếu theo trưởng công chúa phân phó, thỉnh thái hậu nương nương minh xét."

      "Phải ? Tối hôm qua Tông Hân để ngươi thay mọi người treo túi hương, nhưng ngươi như thế nào đem túi hương toàn bộ ném xuống đất? Ai gia cùng mọi người đến lễ tạ thần, nghe chuyện này, mới đầu cũng tin. Liền tự mình xem, nghĩ là như thế, ngươi phải, chẳng lẽ là cảm thấy ai gia lớn tuổi mờ mắt sao?" Thái hậu đề cao lượng, "Tương lai ngươi chưởng quản lục cung, lấy thân làm gương, nhất định phải hiểu thưởng phạt phân minh, nếu làm sai chuyện, nên chủ động thừa nhận, nếu sau này như thế nào phục chúng."

      Đào Nguyệt An vội quỳ xuống, còn tưởng có thể bỏ xuống tảng đá trong lòng, ai ngờ việc còn nguy hơn, nàng tối hôm qua còn chưa treo túi hương bị Tần Sở Minh chuốc dược mang . Những túi hương kia lẽ là cố ý ném xuống đất sao? Lại còn lừa nàng thái hậu biết bình hoa kia ở chỗ nàng, vì vậy mới chỉnh nàng?

      Đào Nguyệt An đột nhiên nhớ tới, Vương ma ma qua, thái hậu cùng Sở vương vốn là phe. Lúc này mồ hôi lạnh toát ra, run răng hận chính mình lại quên, , "Thái hậu nương nương, thần nữ xác thực chiếu theo trưởng công chúa phân phó treo túi hương, sau trở về Chung Thúy Cung, về phần túi hương tại sao lại bị vứt xuống đất, thần nữ xác thực biết ."

      " như vậy, là ai gia oan uổng ngươi?" Thái hậu ngoan vỗ bàn cái, Đào Nguyệt An đầu cúi càng thấp.

      "Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu." Trịnh Tông Ngạn cùng Trịnh Tông cùng nhau hành lễ. Vừa vặn, thái tử cùng Tam hoàng tử hạ triều, Tam hoàng tử nhớ tới Lưu Mục , liền kéo thái tử đình nghỉ mát.


      "Đều ngồi ." Thái hậu thần sắc hòa hoãn, để thái giám lấy ghế.

      "Tạ hoàng tổ mẫu." Trịnh Tông Ngạn ngồi xuống bên cạnh Lưu Mục , Trịnh Tông thây Đào Nguyệt An quỳ đất liền hỏi, "Hoàng tổ mẫu, xảy ra chuyện gì sao?"

      xong liền cúi người nhàng kéo tay Đào Nguyệt An, "Ngươi lại gây ra chuyện gì chọc cho hoàng tổ mẫu mất hứng, mau cùng tổ mẫu lời xin lỗi. Nếu là có người có ý định xúi giục, liền cùng hoàng tổ mẫu tốt giải thích, hoàng tổ mẫu nhân từ, lại nhìn mọi việc, nhất định để ngươi bị ủy khuất."

      "Tuyết Ninh, ngươi cùng thái tử chút." Thái hậu cảm thấy tốt, Trịnh Tông xem chừng muốn cho qua chuyện.

      "Vâng." Doãn Tuyết Ninh mới vừa bị Lưu Mục cướp mất vị trí chánh phi, trắc phi trước mắt còn biết có lấy được hay , nghẹn bụng khí có chỗ phát, liền đem chuyện này thêm dầu thêm mỡ lần, càng càng quá, ngay cả thái hậu đều nhịn được nhíu mày, mở miệng cắt đứt, "Tốt lắm, đại khái như thế. Thái tử, ngươi chuẩn bị đem Nguyệt An rước qua cửa, lời và cử chỉ của nàng đại diện cho ngươi. Hôm nay xảy ra việc này, vạn nhất truyền ra bên ngoài, thái tử phi ngang ngược kiêu ngạo, lại thưởng phạt, chỉ phá hư thanh danh của nàng, lại càng bôi xấu danh dự của ngươi."

      "Tôn nhi đa tạ hoàng tổ mẫu chỉ dạy." Trịnh Tông đỡ Đào Nguyệt An đứng dậy, còn săn sóc hỏi câu "Quỳ đau sao" . Đào Nguyệt An lắc lắc đầu, đầu gối quả có chút đau, Đức Trinh thái hậu chịu nổi bộ dáng hai người ân ân ái ái, lên tiếng , "Thái tử, ngươi thiên vị Nguyệt An ?"

      "Hoàng tổ mẫu đúng lắm, nếu là việc của tôn nhi, liền thể cho ra cái công đạo. Bất quá, vừa rồi nghe Doãn nương , tôn nhi có hai nghi vấn." Trịnh Tông đỡ Đào Nguyệt An ngồi xuống, "thứ nhất, Nguyệt An treo hết túi hương trở về Chung Thúy Cung, cho đến khi sáng nay mới có cung nữ phát , túi thơm đều bị ném xuống đất. Trong khoảng thời gian dài như vậy có hay có người động tay chân, hoàng tổ mẫu sai người điều tra qua chăng."

      "Thứ hai, Doãn nương Nguyệt An ương ngạnh ngang ngược kiêu ngạo, chịu thay mọi người treo túi hương cầu nguyện. Chỉ là do Trưởng công chúa cưỡng bức, tạo áp lực, bất đắc dĩ mới nhận lời, vì để hả giận mới ném hết túi hương xuống đất." Trịnh Tông nhìn Đức Trinh thái hậu, mỉm cười , "Vừa vặn đêm đó, tôn nhi ở đó cảm thấy Doãn nương cùng tình hình thực tế hợp. Trưởng tỷ đề ra cái đề nghị này tôn nhi cảm thấy hương thụ quá cao, Nguyệt An biết võ công, vạn nhất cái thang chắc chắn, leo lên thực nguy hiểm. Nhưng Nguyệt An thường ngày hiểu chuyện, muốn làm hoàng tỷ mất mặt, mới đem việc kia nhận lấy, Doãn nương như thế, sợ là đem mặt mũi chính mình bỏ rồi."

      Doãn Tuyết Ninh vốn kể lại có phần bất công, Đức Trinh thái hậu lại thể tự mình tát vào mặt mình nàng ta sai, thầm hận việc bất thành "Thần nữ cùng Đào muội muội cũng có quen biết, cảm thấy muội muội giống Doãn tỷ tỷ , là như thế này ương ngạnh ức hiếp người."

      " Đúng vậy, thỉnh thái hậu nương nương minh xét chuyện này, đừng đơn giản tin vào những lời hư ngôn phá hư hòa khí."

      Đức Trinh thái hậu bị từng câu từng chữ đánh trở về, thầm hận Trịnh Tông , nếu bằng vào Đào Nguyệt An u u mê mê này, Đào quý phi lại có ở đây, chuyện này phải là việc nàng ta có thể ứng phó được. Trịnh Tông Ngạn thiếu thái tử phần nhân tình, cũng theo phụ họa, thái hậu đành bó tay hết cách chỉ có thể nhịn xuống, "Xác thực là ai gia có giải quyết có phần thỏa đáng, ai gia sai người điều tra việc này, cấp Nguyệt An cái công đạo."

      "Vậy tôn nhi liền thay Nguyệt An đa tạ hoàng tổ mẫu."

      Trò khôi hài cứ như vậy tan cuộc, Trịnh Tông bồi nàng trở về Chung Thúy Cung, thấy Đào Nguyệt An yên lòng, tựa hồ còn vì chuyện này bận tâm, giọng an ủi đường, còn những chuyện khác mới khá hơn chút.

      Đào Nguyệt An cùng trò chuyện hồi về bình sứ men xanh, hoa cỏ, đột nhiên hỏi, "Thái tử điện hạ, thần nữ nghe , tiên đế năm đó tặng thái hậu nương nương bình sứ được làm từ đất lấy về từ vực ngoại, rất là trân quý nhưng thần nữ chưa từng ở Vĩnh An Cung gặp qua, là thái hậu nương nương cất giữ sao?"

      "Bình sứ?" Trịnh Tông nhíu mày, "Hoàng tổ mẫu đối bình sứ, sơn thủy hứng thú lớn, có lẽ thu ở trong nhà kho có bày ra đến. Ngươi nếu là hiếu kỳ, Bản cung lần tới cùng hoàng tổ mẫu chút."

      "Điện hạ, cần. Thần nữ chỉ là vừa nghĩ đến, mới thuận miệng hỏi qua, đừng để tiểu chuyện quấy rầy thái hậu nương nương." Đào Nguyệt An cúi đầu xuống, suy tư nghĩ tới chuyện sáng nay cùng Tần Sở Minh, phải là tất cả đều là lừa nàng ?

      "Cũng được." đến Chung Thúy Cung, Trịnh Tông liền dừng lại, dặn dò, "Việc hôm nay, Bản cung nhất định giúp ngươi chứng minh trong sạch, ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi cho tốt”

      "Ân." Đào Nguyệt An gật đầu, "Thần nữ cung tiễn điện hạ."

      Chương 33 Hoa quỳnh nở trong đêm khuya

      Trịnh Tông rồi, Đào Nguyệt An càng hoang mang tột độ.

      Tần Sở Minh sáng nay , tám phần là giả , đến tột cùng muốn làm cái gì? Đào Nguyệt An tự chủ đưa tay lên đôi môi nóng hổi, ngang hông vòng vẫn còn nguyên cảm giác.

      Ma ma qua, Tần Sở Minh thường cùng cha đối nghịch. Chẳng lẽ bởi vì hôm qua, bệ hạ đồng ý hôn của nàng cùng thái tử, Tần Sở Minh vì gây thêm phiền phức cho cha, cố ý đối với nàng dây dưa ngừng, cố gắng đem mọi chuyện làm cho phức tạp?

      Nếu là như vậy, nàng càng phải tránh xa , thể tiếp tục lén lút cùng chung đụng, nếu như phá hoại trong sạch của nàng, nàng bị nhét lồng heo buộc đá thả trôi sông. Đào Nguyệt An nghĩ tới mà phát run nhưng nếu , Tần Sở Minh giữ ngọc bội chứng minh thân phận của nàng muốn giá họa cho nàng quả thực dễ dàng.

      Đào Nguyệt An chưa từng sợ hãi như vậy, ôm đầu gối ngồi ở giường, đầu vùi vào đầu gối, cuộn thành đoàn. Nàng nên cùng cha chuyện này, để cha tìm cách, nhưng vạn nhất cha hỏi, ngọc bội của nàng như thế nào bị Tần Sở Minh lấy , nàng nên giải thích như thế nào.

      Cứ suy nghĩ lo lắng như vậy cho đến thời điểm ước định. Nàng rửa mặt rồi đem Thúy Lan, Thúy Trúc đuổi ngủ. Gió đêm lạnh lẽo, Đào Nguyệt An buộc chính mình tỉnh táo, quyết định trước ứng phó Tần Sở Minh, lừa gạt đem ngọc bội trả cho mình, sau phải Cảnh Đức Cung ở, cho đến khi xuất cung, Đào Nguyệt An đứng dậy đến bên tủ quần áo, nghĩ lấy áo khoác bên hông bỗng nhiên căng thẳng.

      "A..." Che miệng Đào Nguyệt An, Tần Sở Minh nhanh chóng siết chặt tay, đem nàng xoay người, áp chế hai tay nàng ở ngăn tủ, ánh mắt nóng rực.

      "Điện hạ... phải hẹn ta đến Thanh Dung Viên, ngài như thế nào lại đến đây?" Đào Nguyệt An bị ép sát, cố nén cảm giác khó chịu tay, miễn cưỡng hỏi.

      "Bản vương tạm thời đổi chủ ý." Tần Sở Minh ôm eo nàng khẽ hôn lên trán, trong tóc thấm ướt, thoang thoảng hương cỏ dễ chịu, giống như hài tử ôm món đồ chơi thích buông tay, "Ngươi đợi ta?"

      "Ân." Tần Sở Minh trong lòng ngọt ngào, vuốt ve dọc theo má nàng, mắt chớp nhìn sâu vào mắt nàng, mũi gần gũi dính sát mặt nàng.

      "Điện hạ, ngài khi nào trả ta ngọc bội?" Đào Nguyệt An căng thẳng giọng lúng túng.

      "Chỉ cần ngươi chiếu theo lời bản vương mà làm." Tần Sở Minh thần sắc biến đổi, oán giận ngậm lấy hai mảnh phấn môi, nhàng hút, gặm cắn. Đào Nguyệt An ánh mắt hốt hoảng, dễ dàng cạy mở, nàng thất thủ hàm răng, ngang ngược quấn lấy chiếc lưỡi, cảm giác ấm áp làm cho tâm thần người nhộn nhạo.

      "Ầm" tiếng, Tần Sở Minh đem nàng hung hăng ấn ở ngăn tủ, Đào Nguyệt An đụng phải đầu choáng váng. Sở vương quấn quít lấy phấn môi, quan tâm ngó ngàng mạnh mẽ đâm tới, ngừng vuốt ve.

      Nụ hôn cuồng nhiệt làm đầu óc nàng trống rỗng rất lâu, động tác lưu loát quấn lấy lưỡi nàng, lại mút lại cắn, chọc cho Đào Nguyệt An nức nở nghẹn ngào lên tiếng, nức nở nghẹn ngào xong liền hoàn hồn, nghĩ đẩy , lại bị Tần Sở Minh ôm ngồi bàn, tay cố định đầu của nàng, tay giữ chặt hai tay dãy dụa, trong mắt như cháy hừng hực hai luồng hỏa, nhìn thấy nàng vội vàng nhắm mắt lại, tùy tàn sát bừa bãi.

      Đào Nguyệt An vừa xấu hổ lại chán ghét, miệng phấn nộn bị hấp mút , vô ý thức nuốt xuống rất nhiều dịch thủy, càng giãy dụa càng hôn mãnh liệt, còn bộ dáng say mê. Chuyện thân mật như vậy, nàng chỉ có thể cùng thái tử sau khi thành hôn mới làm. Đào Nguyệt An vừa chịu đựng vừa nghĩ, nếu như nàng miễn cưỡng đem lần này ứng phó tốt , Tần Sở Minh có thể hay đem ngọc bội trả lại cho nàng?

      Vương ma ma đặc biệt từ thanh lâu thỉnh hoa khôi về dạy nàng chuyện khuê phòng, cách hầu hạ nam nhân, Đào Nguyệt An lặng lẽ mở mắt ra, so với Tần Sở Minh càng ngốc đưa lưỡi mềm mại trở về liếm tý.

      Tần Sở Minh lập tức cứng đờ, thành bức tượng đá. Đào Nguyệt An dè dặt quan sát vẻ mặt hóa đá của . phải như vậy sao? Đào Nguyệt An nghĩ mình làm sai rồi, đánh bạo chủ động quấn lên, hai tay thoát ra từ tay , ôm lấy cổ , sương mù thủy mâu tràn đầy thẹn thùng, tìm kiếm.

      Tần Sở Minh dừng lại hồi, lại kịch liệt ôm lại nàng. Đào Nguyệt An là chọc phải lão hổ đói bụng, bị răng mèo lại gặm lại cắn, môi mỏng rỉ ra tơ tia máu tươi, đầu lưỡi mỏi nhừ.

      Chợt có cỗ thấm vào ruột gan hương thơm tràn ra, cuối cùng cũng buông nàng ra, Đào Nguyệt An sắc mặt ửng hồng quay người để thở.

      bàn biết khi nào nhiều thêm chậu hoa, cánh hoa tuyết trắng, cùn đóa hoa nàng thêu túi hương giống nhau như đúc.

      "Đây là... ?" Đào Nguyệt An đôi môi vừa đỏ vừa sưng, Tần Sở Minh tiếp tục ôm nàng, giải thích, "Đây là hoa quỳnh."

      "Hoa quỳnh?" Đào Nguyệt An kinh ngạc miệng há miệng. Quý phi qua, hoa quỳnh ở đại trịnh là loài hoa cực hiếm có, nàng ở hậu cung những năm này cũng chỉ gặp qua lần.

      Tần Sở Minh cảm thấy, nàng chuyên tâm xem hoa, bộ dáng si mê như vậy quả là rất ngoan, nếu là vĩnh viễn như vậy ngoan ngoãn, hẳn là hảo. lặng lẽ tựa đầu tựa ở vai nàng, ánh mắt ngưng ở hoa quỳnh thượng.

      Nàng vui vẻ , dùng toàn lực để tìm cách cho nàng vui vẻ.

      Hoa quỳnh nở, chẳng mấy chốc trôi qua.

      Đào Nguyệt An chăm chú thưởng hoa, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi. Tần Sở Minh sủng ái đỡ nàng đứng người lên, còn nhiều thời gian, trời sắp sáng, "Bản vương cần phải trở về."

      Đào Nguyệt An nhìn cầm lấy chậu hoa, đột nhiên nghĩ chính , lập tức bắt được cổ tay của , "Vương gia, ngọc bội..."

      Tần Sở Minh cầm hoa chậu ngón tay khẽ run, mặt thay đổi quay đầu lại, từ từ lấy ra ngọc bội. Đào Nguyệt An vui mừng quá đỗi, nghĩ tiếp nhận, lại bị tránh ra, nhàng điểm cái môi của mình.

      Đào Nguyệt An cảm thấy bất an, vạt áo bị vân vê thành nhăn nhăn đoàn. Tần Sở Minh khóe môi nhất câu, xoay người rời .

      Nàng tâm hoảng hốt, đưa ngang cái, chỉ cần có thể thu hồi ngọc bội, coi như bị chó gặm, dù sao cũng phải là lần đầu. Vì vậy hai tay đặt tại bả vai , nhàng kiễng chân, hôn lên đôi môi lạnh băng của .

      Tần Sở Minh muộn nửa khắc, vội vàng đổi khách làm chủ, hôn đến mãnh liệt. Đào Nguyệt An bị nâng đầu, tránh thoát giãy , đành phải tiếp nhận từng lần băn khoăn dây dưa. Còn chủ động đụng lên trước, lưu loát đáp lại.

      Phảng phất như mấy canh giờ qua , Tần Sở Minh đỡ nàng, hai chân nàng như nhũn ra đứng vững, như nâng niu trân bảo, giọng mũi trầm trọng, "Bản vương trở về, sớm ngủ."

      Đào Nguyệt An giật mình, vội vàng ôm lấy , chiếu theo hoa khôi dạy, trước ổn định tâm thần, sau đó nhuyễn ngọt ngào dụ dỗ , "Vương gia, ngọc bội của ta."

      "Ngọc bội?" Tần Sở Minh lắc lắc trong tay gì đó, Đào Nguyệt An mừng rỡ nghĩ tiếp nhận, lại trào phúng cười tiếng, thẳng tắp thu vào trong lòng ngực của mình, làm người khác tuyệt vọng, "Bản vương thay ngươi cất giữ."

      "Vương gia, ngài tốt” Đào Nguyệt An mới vừa còn ửng hồng khuôn mặt nhắn lát trắng bệch, khẩn trương , "Ngài thể chuyện giữ lời."

      Tần Sở Minh cười điểm môi của nàng, dù bận vẫn ung dung hỏi, "môi này là thuộc về bản vương , chỉ có bản vương mới có thể hôn, Tiểu Hạ Nguyệt, ngươi có đúng hay ?"

      Đào Nguyệt An cái gì đều là đúng, gấp đến độ mau giậm chân. Nàng nhuyễn hồ hồ ôm Tần Sở Minh, lời hữu ích từng câu , thậm chí chịu đựng ở mặt hôn vài cái.

      Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Tần Sở Minh rất là hưởng thụ, cũng biết ý đồ của nàng, trong miệng tự nhiên buông tha, "Là ngươi muốn hôn bản vương, cũng phải là bản vương bức ngươi. sau, ngươi cẩn thận ngẫm lại, bản vương từng qua, chỉ cần ngươi để bản vương âu yếm, liền đem ngọc bội trả lại ngươi?"

      "Vương gia, thần nữ cầu xin ngài, đừng có lại trêu thần nữ." Đào Nguyệt An trong lòng đem , tiểu nhân hung hăng lại đâm lại giẫm, mặt còn là ngoan ngoãn khéo léo, Tần Sở Minh cười, hai cái răng khểnh có hảo ý nhếch lên, nhàng gặm lỗ tai heo đóa, ái muội đạo, "Nếu là muốn ngọc bội, liền đem chính mình cấp bản vương. Bản vương được thân thể, tự quan tâm chính là khối ngọc bội."

      Đào Nguyệt An như bị sét đánh, vòng ở bên người tay thu hồi tưởng né ra, Tần Sở Minh lại vạt áo dưới trượt vào, đường hướng lên , chạm đến phiến da thịt trơn bóng như sứ, như từng đoàn từng đoàn lửa đốt qua đồng bằng, nóng đến Đào Nguyệt An liều mạng né tránh.

      thậm chí từ dưới yếm xẹt qua, cầm đoàn mềm mại, xoa, đem Đào Nguyệt An hù dọa mặt mày thất sắc, liên thanh cầu xin tha thứ, "Vương gia, đem tay lấy ra... Thần nữ cầu xin ngài, thần nữ cần ngọc bội ."

      " cần ngọc bội?" Tần Sở Minh cầm tiểu đào, nhàng nhấn cái, Đào Nguyệt An mãnh run rẩy, liền vội vàng lắc đầu, " cần, cần."

      Tần Sở Minh thảnh thơi cắn lỗ tai non mềm, xúc cảm mềm mại, kìm lòng nổi hung hăng bóp tiểu đào, "Đây là ngươi bản thân , sau này ngàn vạn đừng đổ thừa bản vương, bản vương giữ lời hứa."

      "Vương gia, là thần nữ chính mình cần ." Đào Nguyệt An bắt cổ tay của , nhưng vẫn như cũ linh hoạt xoa nắn , lại là người mới, ít bắt được trọng điểm, tựa như thiết trảo cầm lấy làm đau nàng, thanh kiều diễm trong môi khỏi tràn ra nhè than, ngâm.

      Tần Sở Minh hài lòng , "Kia lần tới bản vương tìm ngươi, ngươi ngoan ngoãn xuất ?"

      "Là."

      "Bản vương cùng thái tử, ngươi càng ưa thích cùng bản vương thân cận, có phải hay "

      Tần Sở Minh có nghe đáp lời, tay tăng lực đạo ,Đào Nguyệt An đau đến nhíu mày, khó khăn bắt được bàn tay của , cầu xin, "Thần nữ ưa thích vương gia, vương gia trước lấy tay ra, tay dời được hay ?"

      "Hảo." Tần Sở Minh xong, Đào Nguyệt An yên lặng thở hơi, tuy biết nàng bất quá nhất thời lấy lệ qua, vẫn như cũ có lại làm dây dưa, đem bàn tay ra ngoài. Lại thay nàng kéo hảo vạt áo, thầm vào tai nàng, "Đừng nóng lòng, ngươi sớm muộn gì cũng là người của bản vương."

      Lại như sấm sét giữa trời, Đào Nguyệt An ngây ngốc từ phen hôn môi sau rời , lâu sau chầm chập quỳ mặt đất.

      Nàng lại là bị chiếm hết tiện nghi sau trêu chọc phen. Đào Nguyệt An vô lực rơi lệ, ngón tay cầm lấy thảm nhung, chẳng lẽ muốn ngay cả trong sạch đều cấp , mới có thể đem ngọc bội đổi lấy? Nhưng thực đến bước kia, Vương ma ma có thể buông tha chính mình? Cha có thể bỏ qua cho mình, thái tử, bệ hạ, quý phi ...

      Phảng phất sa vào bốn bề bất lực, hoàn cảnh thập diện mai phục, Đào Nguyệt An thống khổ che lấy đầu, người thấy dinh dính , tất cả đều là bẩn . Nàng nằm mặt đất, toàn thân cuộn lên, ngừng lắc đầu, nước mắt từng viên rơi xuống, cơ hồ tích lũy thành cái đầm nước . Nàng là muốn như vậy.

      Ban đêm

      Trịnh Tông Hi nhìn xem hoa quỳnh khô héo, bất đắc dĩ , "Biểu ca, hoa quỳnh tuy đẹp, chăm sóc tốt, mới có thể trồng ra bông hoa sáng chói, thướt tha. Nếu như cưỡng chế đem nó từ cái chậu chuyển qua chậu khác, , có lẽ được bao lâu, chết héo."

      "Nếu để nó tùy ý ở lâu trong chiếc chậu lâu dài, nó vĩnh viễn ngoan ngoãn tự nguyện rời ." Tần Sở Minh quay lưng lại, đem tay giấy viết thư đưa tới ngọn lửa, trang giấy nhanh chóng đốt thành tro tàn, "Ngược lại làm cho nàng có cơ hội, cách ta xa hơn."

      "Biểu ca..." ngọn lửa chiếu xuông Tần Sở Minh bao phủ xuống gương mặt dày hàn khí, "Chỉ có đem nó từ chỗ kia đào đến, ta mới có thể tốt nuôi, khiến nó vì ta mở ra đẹp nhất hoa."

      Trịnh Tông Hi bất đắc dĩ , "Biểu ca, có lẽ kia hoa cũng muốn rời ?"

      "Nàng chỉ có thể là của ta." Tần Sở Minh xong, u trùm lên áo choàng, biến mất ở ngoài cửa đêm tối.

      Trịnh Tông Hi vuốt chết héo cánh hoa, đột nhiên ở ngoài ngàn dặm ban đêm nhớ lại người khác, nhàn nhạt nở nụ cười. Này cười lại chỉ dừng lại trong chốc lát, liền dần dần tản ra, như hoa quỳnh nở rộ khô cạn, chẳng mấy chốc trôi qua.
      Jo Ponyo, Phong Vũ Yên, lk ngân12 others thích bài này.

    5. Vũ Khải

      Vũ Khải Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      96
      mấy tuần rồi đăng, tuần này em đăng bù, từ giờ tới chủ nhật thêm bốn chương nhé, hiu hiu, từ giờ đến lúc đập chum cố hoàn truyện

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :