Thanh Khâu chi ái - luna

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyenpham2002

      Tuyenpham2002 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      ta bị bệnh rồi nên trong thời gian sắp tới có truyện nha.

    2. Tuyenpham2002

      Tuyenpham2002 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      Chương 4:

      Hôm sau Ngân Liện phu nhân (vợ Bạch Chỉ) đến gặp Chiếc Nhan. Này Chiếc Nhan, hôm nay ta lại có chuyện muốn nhờ lão giúp. Ba ngày sau ngươi có thể thay mặt ta và lão đầu gỗ kia sang Đông Phủ cẩu thân chuyến được ? Cầu thân? Cho ai?- Chiếc Nhan hỏi ngược lại Ngân Liên. Đương nhiên là cho Tiểu Chân rồi, phu thê ta định cho Tiểu Ngân nhận phu thê Đông Gia làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu của nó, rồi từ đó gả sang động hồ ly của ta làm vợ Tiểu Chân. Sắc mặt Chiếc Nhan khẽ đổi nhưng chỉ trong chốc lát. Y nghĩ mình nên chúc mừng hỉ này của Bạch Chân, đoạn tình cảm của mình nên chôn sâu trong tim, điều này tốt cho và cũng tốt cho y. Nếu có kết quả sao phải ra, lấy thân phận tri kỉ ở bên phải tốt rồi sao. ra cũng chẳn được gì, sau này ngay cả bạn bè cũng làm được. Vậy hà tất phải ra sao? (thí chủ chưa phàn như đúng rồi). Tuy diễn biến tâm trạng của Chiếc Nhan chỉ diễn biến trong chốc lát nhưng lại qua khỏi mắt của Ngân Liên phu nhân. Bà lựa lời tiếp: với ông tôi cũng biết lần hôn này có phải là sang suốt hay . Tâm tư của Tiểu Chân rất khó đoán, kể cả tôi cũng biết nó nghĩ gì *mới lạ*, tình cảm của nó dành cho ai. Cũng may là có ông giúp mới được thế này. Tôi thực rất cảm tạ ông. Chiếc Nhan giở khóc giỡ cười, y giỏi như thế ư, tâm tư của Bạch Chân y hiểu sao? Chả qua y chỉ suy ra từ lời của mà thôi. Nhưng vẫn ưng thuận lời nhờ vả của Ngân Liên, ba ngày sau đến Đông Phủ cầu thân. Lúc này Ngân Liên phu nhân tiếp: Chiếc Nhan, trong mấy ngày tới ông cũng hãy gặn hỏi Tiểu Chân nó xem nó có thực lòng ưng thuận Tiểu Ngân ? Hôm qua ta có hỏi nó nhưng nó cứ ặm từ nước đôi mãi. Ta cũng muốn nó và Tiểu Ngân đều lỡ dỡ.

      Chiếc Nhan vãn chỉ gật đầu lấy lệ. Những lời của Liên Hoa làm sực nhớ chuyện: trước giờ Bạch Chân chưa bao giờ thừa nhận ràng, luôn nước đôi về chuyện này. Chuyện này ổn chút nào, lỡ như… Càng nghĩ Chiếc Nhan càng lo lắng, bất an. Y nghĩ mình nên tìm dịp gặng hỏi về chuyện này. Dù sao ngay từ đầu chuyện này là do y đứng ra chuyện, với lại ya cũng muốn sau này Bạch Chân sông vui vẻ.

      Trong mấy ngày sau đó Chiếc Nhan luôn tìm cách gặng hỏi Bạch Chân nhưng luôn tìm cách chạy trốn, hoặc lảng sang chuyện khác. Chuyện này làm Chiếc Nhan ngày càng bồn chồn yên. Bạch Chân mấy ngày nay tự nhiên tốt với y lạ thường. Mấy ngày nay ngày ngày nấu cơm, chăm sóc y, làm cho y nhớ đến lúc còn . Thêm vào đó Bạch Chân có gì là lạ, giống như là theo đuổi trượng phu của mình vây. Ý nghĩ này vừa mới thoáng qua làm cho Chiếc Nhan nổi hết cả da gà.

      Mấy hôm nay Bạch Chân cố tình trả lời hoặc chỉ trả lời qua loa các câu hỏi của Chiếc Nhan. Làm sao biết ý muốn của y chứ. Chỉ là muốn dọa Chiếc Nhan chút. Mấy ngày nay cố tình chăm sóc Chiếc Nhan như vợ chăm chồng, hy vọng y có thể nhìn ra ý đồ của . Nhưng có lẽ Chiếc Nhan sống lâu quá nên đầu óc của hóa thạch, nhiều lần ám chỉ như vậy nhưng y vẫn như cũ: cứng đầu chịu hiểu. Người ta bày dương mưu lừa vợ vào tay, nhưng lại ngược lại: lừa chồng vào tay. Nếu tới nước này phải làm tới kế cuối cùng.

      Ngày qua ngày, hôn giả của Bạch Chân và Tiểu Ngân cũng được sắp xếp ổn thỏa. Trong lòng Chiếc Nhan đều buồn bực vô cớ. Y bỗng có cỗ ý muốn chiếm hữu, giữ lấy Bạch Chân của riêng mình nhưng y chợt nhớ ra Bạch Chân y và y cũng muốn ép buộc .

      Bữa tối trước này thành thân giả của Bạch Chân, tại động hồ ly, nấu bàn ăn thịnh soạn, rượu ngon bày ra, mời Chiếc Nhan tới thưởng thức. Tiểu Chân à, ngươi hôm nay nấu bữa này thịnh soạn quá đấy. Khoan ! Mấy món hôm nay ngươi chỉ nấu cho người trong lòng ngươi hoặc cho nội nhân nhà ngươi ăn. Sao hôm nay lại nấu cho ta. Hay ngươi muốn lấy ta làm chuột bạch? Hả? Chiếc Nhan hơi. Bạch Chân chỉ cười đáp: Ăn xong ta lí do cho ngươi. Sau khi ăn no uống say. Bạch Chân tiến lại gần vào tay Chiếc Nhan: Ta nấu những món này chỉ vì ngươi. Vì người trong lòng ta là ngươi. Chiếc Nhan ngẩn người vì câu của . Lắp bắp hỏi: Ngươi… ta! Vậy sao… ngươi… lại… ưng thuận lấy Tiểu Ngân? Đó chẳng phải ý muốn của ngươi sao. Chỉ cần ngươi muốn ta đều đáp ứng- Bạch Chân cười khổ đáp. xong bỏ , để mặc Chiếc Nhan ở lại.

      Chiếc Nhan từ ngẩn người, rồi sang cười. biết tại sao càng cười y càng đau, càng hối hận. Y càng cười càng điên cuồng. Tự tay y dẩy người mình ra xa, có gì đau khổ hơn chứ. Tất cả là do y, là do y quá nhu nhược, chụi nhìn thẳng vào vấn đề, cho nên bây giờ…

      Cũng tối hôm đó tại Đông phủ, Đông Khanh tới gặp Tiểu Ngân chất vấn: Tiểu Ngân, chả phải muội muội thích Bạch Chân, muội muốn gã cho . Nhưng bây giờ muội lại…? Tiểu Ngân cười khổ: Ta có Tứ công tử hay bây giờ còn là vấn đề sao? Bây giờ hôn thành, ngươi bảo ta phải làm sao? Ta luôn đợi ngươi với ta câu “Ta thích nàng”, đợi ngươi đến động hồ ly cầu thân. Nhưng ngươi có chịu nhìn lòng mình. Bây giờ việc rồi ngươi bảo ta phải làm sao? Hết thảy chẳng phải vì ngươi tự mình đẩy ta ra sao? Trời khuya, mai là ngày tiểu nữ xuất giá, xin công tử tự trọng. xong nàng liền tiễn khách. đợi Đông Khanh đáp trả.

      Đêm nay dù là động hồ ly hay Đông phủĐều mang màu sắc u buồn. Nhân duyên trời định. Đúng! Nhưng có được nhân duyên hay là do người ta mà thánh. Quá yếu đưới đoạn nhân duyên đó cũng chìm vào lãng quên. Mà khi ta nhìn lại quá khứ chỉ có nuối tiếc, Đến bây giờ bọn họ mới hiểu. Bạch Chân và Tiểu Ngân hẳn đúng mà cũng hẳn sai. Họ tự tin quá nhiều vào đói phương. Cho rằng đối phương có thể tự nhận ra lòng mình. Chiếc Nhan và Đông Khanh cũng vậy. họ sai ở chỗ quá nhu nhược. chịu sống với lòng mình, tới lúc mất rồi mớ hối hận. đêm u buồn rồi cũng qua . Sớm mai bắt đầu câu chuyện mới, trang sách mới trong cuộc đời của các nhân vật.
      p/s có sai lỗi chính tả các bn comment vào dùm để ta sửa lại nha. thanks các bn nhiều

    3. Tuyenpham2002

      Tuyenpham2002 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      mọi người có muốn có H hay ko. cho xin tí í kiến nha

    4. Tuyenpham2002

      Tuyenpham2002 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      Chương 5:

      Sau mt đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau Chiếc Nhan tới phòng Bạch Chân : Bạch Chân lời ngươi hôm qua có phải là ? bằng ngươi với ta. Vì nếu ngươi Tiểu Ngân ta nghĩ ngươi nên cưới nàng ấy. Việc này chỉ khiến cho ngươi và Tiểu Ngân đau khổ thôi. Bạch Chân đáp lại: Lời ta hôm qua đều là . Chiếc Nhan nếu ngươi lời này vào tháng trước ta gật đầu đồng ý ngay lập tức. Nhưng bây giờ nếu ta từ hôn ngay lúc này Tiểu Ngân phải làm sao? Phụ mẫu ta phải làm sao? Ngươi xem? Chiếc Nhan gằng từng tiếng: Nếu Tiểu Ngân bị tồn thương, phụ mẫu ngươi bị mất mặt vậy ngươi chịu theota chứ. Bạch Chân ngoài mặt lạnh lung nhưng trong bụng thực ra là vui mừng kịp. Nhưng vẫn làm mặt lạnh đáp: Còn tùy việc ra sao . Chiếc Nhan nghe vậy liền vọt mất tâm, bổ lại Bạch Chân ngơ ngác: Sao tự nhiên y lại gấp vậy? ràng hồi nãy y còn bình thản lắm cơ mà? (Sắp mất vợ đến nơi mà bình thản được sao đại ca).

      Chiếc Nhan sau khi nghe được lời đáp ứng của Bạch Chân bay đến Đông phủ tìm gặp Đông Khanh: Đông Khanh, người ngươi là Tiểu Ngân đúng ? Đông Khanh ngơ ngác đáp: Thượng thần sao người biết…. Thấy vậy Chiếc Nhan hỏi tiếp: Ngươi có muốn lấy Tiểu Ngân ? Nếu Tiểu Ngân lấy Bạch Chân ngươi có muốn thú nàng làm thê ? Tuy chưa biết ngô khoai ra sao nhưng Chiếc Nhan là thượng thần nên Đông Khanh nghĩ ngợi liền đồng ý. Dù sao đến nước này cược lần xem sao? Thấy vậy hỏi Chiếc Nhan: Được, vậy ta xin theo ý thượng thần. Nhưng tiểu tiên mạn phép hỏi ngài kế sách của ngài là gì? Chiếc Nhan đáp: Thứ nhất ta khong có già đừng gọi thượng thần, hai gọi ngài, gọi thẳng tên ta là được. Đông Khanh cảm thấy mồ hôi thi nhau chảy ra, thực ngờ Chiếc Nhan thượng thần tính tình lại quái gở như vậy, già à? Chưa kịp định thần lại bị Chiếc Nhan giáng thêm đoàn: Ta muốn cướp dâu của ta về. Tới lúc đó ngươi cứ việc ra mặt thay Bạch Chân lấy Tiểu Ngân là được. Đông Khanh được thêm lần kinh hách nữa: Bạch Chân là dâu của Chiếc Nhan. Lúc nãy quả nhiên được trận kinh hách rất lớn. Sau khi cân nhắc thiệt hơn Đông Khanh thấy việc này chỉ lợi hại nên gật đầu đồng ý.

      Mọi việc tuy được Chiếc Nhan sắp xếp, nhưng việc này gia phụ hai bên đêù hoàn tòan biết. Lúc này gia phụ Bạch Chân và gia phụ Đông Khanh đều rất lo lắng.Vì làm đến mức này mà mấy cái cọc gỗ kia vẫn chưa chịu tỉnh ra, vẫn hiểu phong tình như trước. đều này là cho Bạch Chỉ đế quân và Đông lão gia khổ tâm hết sức. Nhưng phỉ lo cho con mà khổ tâm mà vì bị mấy lão bà cằn nhằn. họ thực hiểu con cái là cọc gỗ sao họ biết được chứ. Mà cho dù con giống cha nhưng cung thể trách họ được. Cá tháng nay tối nào họ cũng bị lão bà của mình cằng nhằn, thêm chút nữa là bị nhéo, thêm chút nữa là được ôm lõa bà mình ngủ. thực tình là họ muốn hạ xuân dược, trói bọn họ lại quăng vô chỗ cho xong.

      Giờ lành đến, lúc Bạch Chân và Tiểu Ngân chuẩn bị vào nơi hành lễ bái cha mẹ, thiên địa. Chiếc Nhan đột ngột xuất “dẫn” Bạch Chân . Bạch Chân có chút vùng vằng chịu, y liền tuyên bố Bạch Chân là người của y, mối hôn của Bạch Chân và Tiểu Ngân hủy bỏ. lúc này Đông Khanh cũng xuất thú Tiểu Ngân làm thê, cả đời chỉ có thê, nạp thiếp. Đây quả hôn lễ trời long đất lỡ theo đúng nghĩa: chú rễ bị cướp , dâu lấy người khác. Tưởng rằng gia phụ hai bên tức giận nhưng họ lại cười đến rạng . Hai bà mẹ cười vì cuối cùng tống được hai cục nợ , còn hai người bố vui vì từ nay lo bị ngủ ở thư phòng được nữa. Cho nên đây có thể gọi là cả nhà cũng cười ?

      đến Đông Khanh và TIểu Ngân. Sau khi Đông thiếu gia tuyên bố xong liền tiếp tục theo gương Chiếc Nhan “dẫn” nương nhà người ta . Lúc lưng ngựa Đông Khanh ôm chặt lấy Tiểu Ngân Phi nước đại đến gia trang cách Đông phủ khá xa liền ôm xuống. À mà đường Đông Khanh thiếu gia chịu ít cực khổ: nào bị Tiểu Ngân chất vấn, cấu, véo đủ đường. Cho nên khi đến nơi cũng phải lấy lại chút ít chứ. Đến phòng ngủ trực tiếp “đặt” tiểu nương nhà người ta lên giường ngay lập tức. Thấy được nguy hiểm Tiểu Ngân liền đánh cái vào hông Đông Khanh khán cự: Đông Khanh, huynh muốn gì? Tại sao đưa ta đến đây. Đông Khanh cười cười đáp lại: Tiểu Ngân chả phải nàng luôn trách ta chịu cưới nàn sao? chịu tiếng nàng sao? Được bây giờ ta thành toàn cho muội: Ta muội. Cả đời này ta chỉ muội. rồi cuối xuống hôn Tiểu Ngân. Lúc đầu Khanh thiếu nghĩ hôn Tiểu Ngân đến thần hồn điên đảo. Nhưng lại cưỡng lại được vị ngọt củ Tiểu Ngân. Càng hôn càng sâu. càng rỡ đưa lưỡi vào cuốn lấy mật ngọt trong miệng tiểu nương của mình. Từ từ đưa tay cởi hết y phục của người dưới thân. tay chậm rãi xoa bớp hai đỉnh mềm mại của của nào đó. Ý thức của Tiểu Ngân chưa mất hết, liền đưa tay cảng Đông Khanh lại: Uhm! Khanh huynh làm gì vậy? dộng phòng với muôi – mờ ám . xong lại tiếp tực hôn xuống xương quai xanh của Tiểu Ngân rồi cũng thoát hết y phục của bản thân. Lúc này trong màn chỉ còn lại đêm xuân cùng với thanh mờ ám, trầm đục phát ra từ sao bức màng.

      **********Hết*********
      p/s chương sau có H của CP Nhan x Chân ahihi. Ủng hộ ta nha. Moaz moaz

    5. Tuyenpham2002

      Tuyenpham2002 New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      2
      thông báo: tới hết tuần này mới có truyện nha cả nhà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :