[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mikovu

      Mikovu Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      29
      Mình ngại đọc ngược do thấy đời đủ bùn rồi hi

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 21 :
      Kể lại câu chuyện cũ
      Mấy ngày hôm nay, Tư Tuyền bận đến mức chân chạm đất. dứt khoát sắp mấy bộ quần áo cho vào vali, đem đến công ty ngủ, mặc kệ bà Tạ khóc lóc rền rĩ đằng sau lưng. Nếu xác định ở lại Trung Quốc, sớm muộn gì cũng phải ra ở riêng, nếu bị mẹ bức đến chết.. Trong công ty lúc nào cũng có hai phòng ngủ, cho nam, cho nữ. Dù chẳng có đầy đủ tiện nghi gì, chỉ là mấy tấm nệm trải đất, nằm đau lưng thấy bà cố nội nhưng cũng có thể tạm ngủ lúc. Mấy chục con người trong guồng quay của công việc, đói ăn, mệt nghỉ. Diệp Chính ít khi ngủ lại công ty, mà cũng có lúc nhìn thấy ngủ gục bàn làm việc.

      Tư Tuyền vừa ngáp vừa đánh răng, đêm qua tổ của làm đến bốn giờ sáng, A Sảng mệt đến mức ngủ gật ngay ghế phòng họp nên mọi người đành tạm nghỉ. Lucy đẩy cửa phòng vệ sinh, mắt đen như mắt gấu mèo, đầu tóc rối như phải người bóp kem đánh răng lên bàn chải, nhọc nhằn quẹt mấy cái.

      “Bên làm thực nghiệm xong chưa?”

      “Gần xong” Lucy súc sạch miệng rồi mới trả lời. Hạng mục này quá lớn, trước kia thường có Diệp Chính dẫn đầu, chỉ đâu đánh đó, giờ chỉ có mình với Trân Trân xoay sở, quả mệt muốn chết.

      có muốn ra ngoài ăn ? Cứ ăn mì gói với đồ ăn nhanh như này tôi chết mất”.

      Tư Tuyền đồng ý, quen ăn đồ ăn Trung Quốc chớ, mấy ngày nay lại chẳng được ăn ngon. Buổi chiều hai giờ mới bắt đầu làm cho nên cũng còn mấy tiếng rảnh rỗi.

      Hai người ra khỏi công ty, bộ khu dân cư bên cạnh, ở đó có nhà hàng tây khá , chủ yếu chỉ phục vụ trong khu dân cư đó. Giá cả cũng khá rẻ, đồ ăn đương nhiên ngon xuất sắc nhưng đổi gió lại khá hay nên vẫn đông khách.

      Lucy và Tư Tuyền đến sớm, nên vẫn còn khá vắng. Hai người chọn bừa mấy món, rồi ngồi nhìn ra ngoài. Chủ quán thuê biệt thự mini nho , nên bên ngoài có vườn, nắng sớm gắt, những bông hoa phong lữ nở đỏ rực dưới nắng.

      “Tôi cứ có cảm giác, còn ở trong công ty, tôi còn là người nữa.” Lucy thở dài cảm khái, hiểu tại sao năm đó lại tự đày đọa mình tàn nhẫn đến vậy.

      “Tôi quá khâm phục Trân Trân, ấy như superman, biết mệt là gì!” Tư Tuyền rùng mình nhớ lại hình ảnh của Trân Trân. Nữ vương tóc tím vẫn hết sức oai vệ, bừng bừng sức sống.

      “Đấy là còn chưa chứng kiến lúc mới thành lập công ty. Trân Trân dũng mãnh ba tháng về nhà, cày cuốc đến cùng, xứng đáng hùng chỉ sau Diệp tổng” Lucy hồi tưởng lại dáng vẻ bất khuất lúc đó của Trân Trân, khỏi xúc động.

      “Tư Tuyền, quen biết Diệp tổng lâu rồi, có biết người cũ của Diệp tổng là ai ?” Đột nhiên nhớ ra, Lucy hỏi.

      rất đặc biệt, nhưng được gia đình ấy chấp nhận. Họ chia tay nhiều năm rồi, còn trước cả khi tôi gặp ấy.” Chuyện này, cũng chỉ biết do nghe kể lại, Diệp Chính bao giờ nhắc về ấy trước mặt người khác và cũng ái dám nhắc đến ấy trước mặt . cũng chỉ là nghe Tư Toàn kể lại thôi.

      “Trân Trân thích Diệp tổng đấy, nhưng có lẽ ấy thất bại rồi.” Lucy thở dài, con làm nghề này, đa phần đều rất mạnh mẽ, nhưng làm gì nào biết .

      “Vì thế nên Trân Trân thích tôi à?” Bảo sao thỉnh thoảng Tư Tuyền cứ có cảm giác Trân Trân thù địch với mình, cảm giác hơi giống Trần Minh Tuệ ngày xưa.

      “Ha ha, chắc vậy đấy. Bọn tôi chưa thấy Diệp tổng quan tâm đến ai như vậy”.

      Phục vụ đưa đồ ăn lên, Lucy lau dao nĩa, đưa cho Tư Tuyền lại tiếp “Diệp tổng với ai cũng khách sáo, dù ấy cười nhưng bọn tôi vẫn thấy xa cách lắm, chỉ có lúc ở cạnh như vậy.”

      “Cũng hẳn, Diệp tổng là bạn của chị rể tôi cho nên muốn xa cách cũng khó” Đấy là còn chưa nhìn thấy lúc ấy ở cạnh bọn Thiếu Thành, Mạch Tuệ. Lạnh lùng khách sáo gì chứ, rặt đám con ông cháu cha thần kinh.

      sống ở từ mà gia đình vẫn ở Trung Quốc à?”

      “Tôi được cho làm con nuôi. Lớn lớn chút mới biết bố mẹ ruột ở Trung Quốc”

      Lucy trố mắt ngạc nhiên, trong đầu nảy ra hàng trăm kịch bản nhận gia đình trong tiểu thuyết ngôn tình và phim truyền hình.

      “Đừng nhìn tôi như thế, tôi sống với vợ chồng ruột. Em của bố tôi ấy. Lúc bé sợ đòi mẹ nên ai , lớn lên chút cũng hiểu chuyện nên ai giấu đâu’. Tư Tuyền cắt beefsteak, cười . Mọi người đều tỏ ra thương cảm với hoàn cảnh của , mà thấy cuộc sống của mình chả có gì đáng buồn cả.

      “Có phải là do chính sách con ? Gần nhà tôi cũng có vài nhà phải làm như thế. Aiz, dì tôi cũng phải bỏ đứa đấy”. Lucy thở dài, bây giờ tuy chính sách con nới lỏng nhiều nhưng vẫn còn bao nhiêu hệ lụy đau lòng của nó. Tỉ lệ nam nữ ở Trung Quốc cao như vậy mà đến giờ vẫn còn chưa tìm được bạn trai.

      tôi còn có trai và chị . Nghe lúc đó nếu tôi ra đời, gia đình tôi gặp rắc rối lớn. Cho nên lúc tôi vừa sinh được thời gian, cùng dì tôi rồi.”

      “Đúng rồi đó, phạt tiền, mất việc, nặng quá khai trừ khỏi Đảng. Tôi nghe mẹ tôi kể lại mà cũng thấy sợ. Nhưng cũng may mắn đấy chứ, lúc bọn tôi còn , cuộc sống ở đây vẫn khó khăn lắm. Thiếu thốn đủ thứ, năm tôi học cấp ba vẫn còn chưa biết điện thoại di động là gì đâu” Lucy rùng mình nhớ lại tuổi thơ, nhà phải là thành thị lớn, nhưng cũng là thị trấn tương đối phát triển, còn ở nông thôn biết như thế nào.

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 22 :
      Gặp lại Duẫn Tử Hàm
      Tư Tuyền gật đầu, an sinh xã hội ở rất tốt, điều kiện sống cũng tốt hơn. còn nhớ lúc bé có hai lần Tư Toàn sang thăm , lúc đó chỉ khoảng năm sáu tuổi. Tư Toàn rất ngạc nhiên khi dượng Andrew đưa công viên chơi tàu lượn siêu tốc, nhà ma. tàu điện ngầm xuyên London, công viên nước vào mùa hè, những cửa hàng quần áo treo những chiếc váy công chúa hoàn hảo, cửa hàng đồ chơi với hàng nghìn thứ chưa thấy bao giờ. bao giờ quên được ánh mắt thèm muốn của Tư Toàn khi nhìn thấy đám gấu bông và búp bê barbie của hay tủ lạnh lúc nào cũng chất đầy kem, chocolate, phô mai và đồ ăn vặt.

      Lúc đó Tư Tuyền rất thích chị , cho nên cho chị rất nhiều đồ mang về, mỗi năm sinh nhật đều gửi rất nhiều quà. Lúc cũng về Trung Quốc vài lần, cũng thường khóc lóc đòi về vì thích ứng nổi cuộc sống ở đây. Ông Tạ quanh năm công tác, bà Tạ lưu diễn khắp nơi, Tư Toàn và Tư Khiêm được gửi đến sống ở đại viện của ông bà nội. Dù ông nội làm chức vụ cao trong quân đội, được phân nhà riêng, nhưng lúc đó cuộc sống chung vẫn còn nhiều khó khăn, thể được như bên cái gì cũng có được. Thêm nữa, Tư Tuyền lại sống ở trang viên rộng lớn, thậm chí cả căn biệt thự mấy chục phòng, nhà chỉ dùng có ba phòng. vậy lại có nhiều chỗ chơi, bách hóa cũng chẳng bán đồ gì tốt, cho nên lúc hiểu chuyện, lại càng thích ở Trung Quốc.

      “Có bao giờ trách cha mẹ mình vì đem mình cho ?”

      “Có chứ, lúc thôi, biết mình bị đem cho ai chẳng tủi thân. Lớn dần rồi cũng hiểu, đâu cũng là gia đình của mình. Hành động lúc đó của cha mẹ tôi là tốt nhất cho tôi, cũng như cho mọi người xung quanh tôi rồi”.

      Hai người kết thúc bữa ăn cũng hơn mười hai giờ. Trời nóng đến đỉnh điểm, khi hai người về đến công ty đầu đầy mồ hôi, điều hòa mát rượi bên trong làm Tư Tuyền rùng cả mình.

      Diệp Chính đẩy cửa phòng khách, nhìn thấy chợt cười nhìn rất gian xảo

      “Maya, đâu vậy? định tìm em ăn trưa, Tử Hàm về rồi”

      Lúc đó trong đầu Tư Tuyền chỉ có duy nhất suy nghĩ “Diệp Chính, mụ nội nhà !”. Duẫn Tử Hàm bước ra khỏi phòng khách, sơ mi xám chỉn chu, quần âu đen đôi chân dài thẳng tắp. Dường như gầy hơn so với năm đó nhưng trông lại đẹp trai và chín chắn hơn. Nhìn thấy , nở nụ cười rất tươi.

      “Maya, lâu gặp”

      Tư Tuyền máy móc nở nụ cười méo mó, đưa tay ra bắt. Bàn tay vẫn vậy, ấm áp khô ráo, tay dấp dính mồ hôi.

      “Em vừa ăn trưa với Lucy xong, hai người ăn

      “Tiếc , bảo gọi cho em. Mark em còn ngủ. Có thời gian uống với cốc cafe nhé”

      “Được ạ, thời gian còn nhiều mà. sợ có dịp!”

      Diệp Chính dẫn Tử Hàm rời , Tư Tuyền tự nhủ bản thân được mất mặt như thế, gồng mình cố gắng về phía phòng ngủ, chỉnh trang lại nhan sắc. Diệp Chính là đồ xỏ lá, lại để cho gặp trong cái bộ dạng đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm, cả người hôi rình mồ hôi như này.

      “Lucy, sao vậy? thôi?” Tư Tuyền quay sang Lucy, ấy nhìn rất đờ đẫn.

      phút sau, Lucy mới hoàn hồn, túm lấy Tư Tuyền buông, run rẩy “Trời ơi, cả đời tôi mới gặp người đẹp trai như vậy. Sao trai đẹp nào cũng quen vậy Maya. Trời ơi, sao tôi lại gặp ấy trong bộ dạng như này”

      Lucy đập đầu vào tường, quá đột ngột nên ăn mặc chẳng khác gì Tư Tuyền. Giờ mới hiểu tại sao lúc nào Trân Trân cũng trang điểm kĩ, ăn mặc chỉn chu như vậy. Chính là để cho những lúc cần gây ấn tượng như này a… gây ấn tượng gì vậy? Sao phải là Tống Trân Trân hả trời?

      “Bạn học cũ của Diệp tổng, lần này cùng làm hạng mục làng du lịch của Hoa Hạ”

      chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi gặp lại Tư Tuyền vẫn thể nào khống chế được trái tim mình cứ đập bùm bùm. máy móc trở về phòng ngủ, tắm qua cái, bắt đầu nhốt mình trong phòng thiết kế, miệt mài sửa lại kết cấu của vườn hoa. Ngồi cả buổi mà có chút nào vừa ý.

      Khi mắt mỏi đến độ chỉ muốn nhắm vào muốn mở ra trời biết tối từ bao giờ, nghe thấy tiếng Diệp Chính trao đổi gì đó với Trân Trân. Cố gắng làm ra vẻ bình thường, Tư Tuyền cầm cốc đứng dậy, muốn lấy cốc cafe. Diệp Chính lướt qua , cùng với Trân Trân bước vào phòng làm việc của . có Tử Hàm cùng trở về. Trái tim của Tư Tuyền chợt hẫng nhịp đầy chán nản.

      quay về chỗ ngồi, A Sảng đem kết cấu hồ bơi đến, con số dự toán vượt qua 20%. Tư Tuyền day day trán, thiết kế bể bơi khó, nhưng dùng toàn thiết bị ngoại nhập giá thành chênh lên nhiều quá.

      “Thôi được rồi, để chuyện bể bơi này lại, tôi thương lượng với Diệp tổng. Cậu giúp tôi kiểm tra lại kết cấu bê tông trục chính .” Tư Tuyền gấp báo cáo lại, đầu nhức chịu nổi.

      “Chị Maya, hôm nay chị có tâm trạng gì à? Em thấy chị chẳng tập trung gì cả.” A Sảng gõ gõ lên bàn, chỉ có báo giá gạch lát nền bể bơi thôi mà Maya hỏi hỏi lại đến ba lần.

      “Chắc tại tâm trạng tốt”. Tư Tuyền day day trán, liếc mắt thấy Trân Trân ra khỏi phòng Diệp Chính, vội đứng dậy, mang theo tập dự toán bể bơi, hoàn toàn bỏ quên A Sảng sau lưng.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 23 :
      ấy đồng ý
      Diệp Chính nhìn thấy bước vào, tỏ ra ngạc nhiên. thoải mái gác chân lên bàn làm việc, hỏi Tư Tuyền. “Có chuyện gì”

      “Dự toán bể bơi có vấn đề, báo giá thực nhập chênh hơn 20%”. Tư Tuyền đưa tập dự toán lên, ngồi xuống bên ghế sofa.

      Diệp Chính nhận tập dự toán, tùy ý lật lật mấy trang, liếc mắt nhìn rồi để lại lên bàn. bỏ chân xuống, bước lại ngồi đối diện với Tư Tuyền, nghiêm túc nhìn .

      nghĩ mấy việc này em xử lý được. Rốt cuộc em muốn hỏi gì?”

      “Tử Hàm… ấy…”

      Diệp Chính lắc đầu, thỏa thuận được chuyện thù lao với Tử Hàm. dùng % hoa hồng của dự án và cả quyền tổng công trình cho Hoa Hạ nhưng cũng nhận được đồng ý. Diệp Chính nhếch mép cười, Duẫn Tử Hàm vẫn như cũ, chỉ biết biết mười. Muốn về Trung Quốc phát triển nghiệp, muốn sống ở đất này, phải chỉ có tài năng là được. Diệp Chính có thể giúp điều đó, nhưng lại muốn phải bỏ lòng tin và bỏ cả sức lực. Tử Hàm luôn là vậy, luôn muốn mình bị thiệt.

      “Hôm trước em nếu cần tiền, em có thể cho mượn…”

      Diệp Chính cau mày, im lặng cố nhịn rồi cuối cùng cũng “Tư Tuyền, đừng mơ tưởng linh tinh nữa. Tử Hàm kết hôn rồi, có con hai tuổi rưỡi. Hơn nữa phải em biết tiền của em ở đâu ra.”

      Diệp Chính nhìn biểu tình Tư Tuyền từ trắng sang đỏ rồi xám ngắt, đành lòng. Sau cùng vẫn thở dài “ thôi, tối nay Thiếu Thành gọi uống rượu. Em có ?”

      Tư Tuyền máy móc gật đầu, trong cổ cục ức chẹn ngang, chỉ muốn khóc mà khóc nổi, lầm lũi theo Diệp Chính như cái bóng.

      Lúc bọn họ đến quán bar, lúc sôi động nhất. Thiếu Thành và Hạ Hầu Uyên ngồi thoải mái trong góc, mỗi người ôm nàng mặt hoa da phấn, xinh tươi nõn nà cười đến biết mùi đời. Mạch Tuệ ngồi cạnh, chúi mắt nhìn điện thoại chơi game, Hầu Thần cũng ngồi mình, lắc cốc rượu lặng lẽ nhấm nháp. Nhìn thấy Diệp Chính mang Tư Tuyền đến, nhảy dựng cả lên.

      “Tuyền Tuyền, sao lại ở đây giờ này?”

      Tư Tuyền liếc nhìn đồng hồ, mới hơn 12h chút. Hầu Thần nhìn thấy như nhìn thấy ma, chắc là sắp làm rể nhà họ Tạ nên bị lấy tính nhà họ Tạ.

      “Em 24 tuổi rồi đấy”

      Diệp Chính đẩy Hầu Thần ngồi xuống, cho Tư Tuyền ngồi vào góc, thản nhiên

      “Làm như nó chưa bay xuyên đêm bao giờ ấy. Hồi bọn mình bằng tuổi nó, chắc gì biết chơi như nó, em nhỉ”

      Tư Tuyền cười cười, Diệp Chính rót cho cốc rượu. Tư Tuyền cầm cốc rượu màu hổ phách, óng ánh, lặng lẽ uống ngụm , vị cognac xông thẳng lên đỉnh đầu rồi lan ra tứ chi, cảm giác tê liệt cảm xúc tự dưng làm cho tâm trạng bình tĩnh lại hẳn.

      “Thế nào? Ngon ? Serenite của nhà Bache Gabrielsen đấy”

      Tư Tuyền dựa hẳn người ra đằng sau, cười cười nhìn đám đông hỗn loạn trước mặt. Rượu ngon thế này mà đem ra bar uống, cũng đến lạy các ông.

      Hầu Thần ngồi bên cạnh Diệp Chính, thấy mặt đờ đẫn đầu óc cũng đờ đẫn theo. Bộ dạng này mà nhà họ Tạ nhìn thấy, liệu có lột da rút gân mình hay ?

      Trịnh Thiếu Thành thấy uống đến ngụm rượu thứ ba cũng để ý đến em bên cạnh nữa mà bước tới ngồi tay ghế cạnh , hỏi “Tuyền Tuyền, cái gì làm em vui? Sao hôm nay lại muốn uống say thế này?”

      Tư Tuyền lắc đầu, có thói quen chia sẻ với người lạ. Rượu mạnh làm tê liệt cảm xúc, chứ làm say. Thiếu Thành thấy có tâm trạng chuyện cũng hỏi thêm nữa, chỉ ngồi cạnh làm hộ hoa sứ giả.

      “Tư Tuyền, có điện thoại kìa”

      Diệp Chính đẩy đẩy , điện thoại rung ba lần, đến ngồi cạnh cũng nhận ra mà thậm chí còn hề biết. Tư Tuyền nhìn dãy số lạ hoắc màn hình, chần chừ rồi cũng nghe.

      “Maya… Maya… cậu làm gì mà mình gọi suốt nghe máy vậy?”

      “Nana, có phải cậu ? Cậu đến Trung Quốc rồi à???” Tư Tuyền giật mình, Nana đáng ra theo hẹn phải đầu tuần sau mới sang.

      “Đến rồi. Bất ngờ ? Minh định tìm đến nhà cậu cho cậu bất ngờ luôn, nhưng mình làm mất địa chỉ nhà cậu rồi”

      “Cậu ở đâu? Vẫn ở sân bay à? Mình ra đón ngay đây!”

      Tư Tuyền vội vàng đứng dậy, chân va vào bàn thủy tinh đau nhói. Nghe thấy giọng Nana, tự nhiên thấy cuộc đời sáng sủa hẳn.

      đâu vậy?”

      “Bạn em vừa xuống sân bay, để em ra đón”

      Hầu Thần nhìn đồng hồ, hài lòng “Sao lại ra giờ này, để bảo lái xe đón. Em về nhà , mấy hôm nay về, mẹ bắt đầu nhắc rồi đấy”.

      Diệp Chính nhìn giọng ra vẻ phụ huynh của Hầu Thần mà buồn cười. Thanh niên ưu tú thế hệ mới này từ bỏ quá khứ vô tâm trước đây, chuyển dần sang hình tượng người đàn ông của gia đình.

      em nhất định phải ” Tư Tuyền với túi xách, nhất định Nana có chuyện gì đó nên mới sang sớm như vậy, thậm chí còn kịp gọi trước cho . Hôm trước Nana còn với Hokkaido lấy bùa bình an cho cả hai đứa rồi mới sang mà.

      “Để đưa em ” Mạch Tuệ đứng dậy theo. Nhìn lảo đảo thế kia cũng yên tâm.

      “Thôi, để . 7h có chuyến bay, đến sân bay sớm chút cũng được. Đón được người xong bảo lái xe đưa em về”. Trịnh Thiếu Thành nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy.

      Diệp Chính nhìn Tư Tuyền chuẩn bị rời , cuối cùng cũng “Mai cho em nghỉ phép ngày, cần lên công ty đâu. Có việc gì gọi”.
      Last edited: 27/6/17

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 20 :
      Natsuki Takahashi
      Ba người lẵng lẽ rời khỏi quán bar. Thiếu Thành xe nên cả ba ngồi xe Mạch Tuệ. Mạch Tuệ và Thiếu Thành ngồi trước, Tư Tuyền ngồi sau. lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bắc Kinh về đêm vẫn vô cùng nhộn nhị, những con phố sáng đèn, những khuôn mặt lạ lẫm lướt qua. Thỉnh thoảng Nana vẫn nhắn tin với , những tin nhắn đứt quãng, Tư Tuyền kiên nhẫn reply từng tin , sốt ruột nhìn đường. Xe ra khỏi thành phố, có lẽ khoảng hai mươi phút nữa tới nơi.

      Thực ra, Nana phải hoàn toàn là người Nhật. có ¼ dòng máu Trung Quốc. Gia cảnh của Nana đến chính Tư Tuyền cũng biết giải thích thế nào. Hai người hấp dẫn nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hôm đó là buổi đầu tiên Tư Tuyền học dự bị đại học. Giữa rừng những mái đầu tóc vàng và bạch kim, mái tóc đen của cả hai vô cùng nổi bật.

      Có lẽ, cảm giác mơ hồ bị chối bỏ ở xã hội phương tây và lạc lõng đến đáng thương của hai người gần giống như nhau nên mới dần trở nên thân thiết. Phải thời gian rất dài sau đó, Tư Tuyền mới biết Nana từng có mười năm sống ở Trung Quốc. Mẹ của ấy, đứa trẻ con lai sinh ra sau chiến tranh Trung Quốc " Nhật Bản. Sống ở cái thời mà người Trung Quốc vô cùng ghét người Nhật ấy, cuộc sống của bà giống như ở địa ngục. Bà gần như bị từ chối bởi trường học, các chỗ làm tử tế, chỉ có thể miễn cưỡng sống trong các quán rượu, làm cái nghề mạt hạng, bị khinh bỉ nhất, đau đớn nhất.

      Sau khi tích lũy được ít tiền, bà bỏ nghề, mở tiệm tạp hóa , nhưng cũng được những người sống gần đó ủng hộ. Họ chỉ ngọt nhạt với bà nếu cần nhờ vả hay mua chịu hàng, còn sau lưng bà, đám đàn bà chửi rủa. Đám đàn ông thậm chí còn thèm liếc nhìn, vài tay đàn ông say rượu gạ gẫm. Đỉnh điểm đến hôm, có nhà lão Lưu ở cuối phố mười giờ khuya còn bén mảng tới, định giở trò. Trong lúc giằng co, thể kiềm chế nổi bà rút con dao đâm cho lão nhát. Người dân họ kéo đến, nhưng thay vì bênh vực người phụ nữ yếu đuối, họ lại công kích bà, chỉ vì trong người bà có nửa dòng máu Nhật Bản. Bà bị cảnh sát tạm giữ ngày đêm, vì vết thương chỉ phạm phần mềm, ảnh hưởng nhiều nên bị tuyên ba tháng tù giam. Ra tù, bà bán tiệm tạp hóa với giá rẻ mạt, mình đến Bắc Kinh sinh sống.

      Chốn thượng lưu phồn hoa này dễ dung nạp những người tứ xứ hơn, con mắt đỡ khắc nghiệt nhưng cũng chẳng đủ để cho bà ngẩng cao đầu. Lí lịch chẳng lấy gì làm tự hào, học hành chẳng có, lại có án tích nên bà chẳng kiếm được việc gì ra hồn, cuối cùng lại đến quán rượu làm việc. Bà tự nhủ, kiên quyết chỉ hầu rượu chứ bán thân, bà thể chịu được cảnh họ coi mình như đám người Nhật Bản đó, chỉ toàn hành hạ và xả hận, thậm chí còn túm tóc đánh đập.

      thời gian sau, trong lần tình cờ, bà gặp ông Henzo Takahashi, người đàn ông này gần như làm thay đổi cả cuộc đời bà. Có lẻ bởi vì chung dòng máu Nhật, nên ông đối xử với bà có phần dịu dàng, mỗi lần đến uống rượu đều cho rất nhiều tiền boa. Trong đêm mưa, cái gì đến cũng đến. Sau đó, ông bao nuôi bà, mua cho căn nhà trong hẻm, cửa hàng ngoài khu phố , cũng được coi là tươm tất. Điều kiện duy nhất là, bà bắt buộc phải tránh thai, được có con. Gia tộc Takahashi rất nghiêm khắc, huống hồ ông cũng có vợ con ở nhà.

      Bởi vậy, khi phát ra mình mang bầu, bà gần như hoảng loạn, biết nên giữ hay nên bỏ. Bà giấu đến tháng thứ tư giấu nuổi nữa, ông Henzo trầm ngâm đêm, sau đó nhất quyết bắt bà bỏ cái thai, mặc kệ bà có quỳ xuống van xin như thế nào. Đến sáng, ông bỏ , hôm sau người thư kí mang đến xấp ngân phiếu, bảo bà tự giải quyết, ông Henzo về Nhật và bao giờ quay lại Trung Quốc nữa.

      Bà lang thang tìm ông khắp nơi, có lẽ ông về Nhật , có tìm nơi nào cũng thấy. Được bảy tháng, bà sinh non, là đứa bé , cực kì giống ông Henzo. Bà vừa vừa hận đứa trẻ này. vì nó quá giống ông ấy, người đàn ông duy nhất từ trước đến giờ cho bà tôn trọng, nhưng cũng vì nó mà ông rời xa bà. Nana lớn lên dưới hận của mẹ như thế, có lúc bà rất dịu dàng, có lúc lại đánh tiếc tay, nhất là mỗi lần bà uống rượu. Vì có giấy khai sinh, nên cũng được học, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong nhà với mẹ. Mẹ căn nhà cho thuê, rồi thỉnh thoảng làm thuê kiếm tiền, chủ yếu vẫn là đắm chìm trong rượu.

      Được hơn mười tuổi, mẹ Nana thường xuyên nôn ra máu, bà khám phát ra mình bị ung thư trực tràng. Biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, bà dùng số tiền còn lại tìm kiếm ông Henzo Takahashi. Khi còn ở cạnh ông Henzo, bà thường xuyên được nghe kể về gia tộc Takahashi và những mâu thuẫn trong gia tộc ấy. Ông Henzo là con trai thứ hai, bên có chị và dưới còn hai em trai. Chủ gia đình là mẹ ông Henzo, người phụ nữ cứng rắn đến mức được coi là nữ hoàng trong ngành sản xuất thuốc. Vì vậy, bà đánh cược lần. Bà gửi toàn bộ ảnh chụp chung của bà với ông Henzo, ảnh từ đến lớn của Nana cho ông Henzo, chị ông, hai ông em trai và cả bà Yuuri Takahashi. tháng sau, có người của chị ông Henzo tìm đến, giúp bà làm thủ tục xét nghiệm máu mủ giữa hai cha con. Sau khi có kết quả, đích thân chị ông Henzo, bà Hatsuki tìm đến. Dù biết mâu thuẫn giữa hai chị em họ, dù biết bà Hatsuki nhất định dùng Nana làm quân bài đả kích ông Henzo nhưng bà cũng còn lựa chọn nào khác. Bác sĩ dự đoán bà còn chẳng sống nổi đến năm.

      Vào ngày đông lạnh giá, bà qua đời, Nana được đưa về Nhật, nhưng lại được nuôi giấu trong biệt thự ở sâu trong núi. Bà Hatsuki cho người trông giữ rất chặt chẽ, đến năm mười hai tuổi, trong trận chiến cuối cùng giữa bà và ông Henzo, Nana mới được đưa ra trước dòng tộc Takahashi. Bà Yuuri tức giận đến mức suýt phải nhập viện, ông Henzo hoàn toàn thua cuộc trong cuộc chiến người thừa kế.Tuy nhiên máu mủ thể bỏ, dù có thế nào, ông Henzo có phủ nhận chăng nữa, Natsuki vẫn là người thuộc dòng họ Takahashi. Cuối cùng bà Yuuri thu xếp cho ở cạnh mình, sống tại nhà chính, bắt đầu học kiến thức cũng như các lễ nghi theo đúng tiêu chuẩn. Cuộc sống của Nana lúc ấy như thế nào ấy à, chính cũng còn thể giải thích được. chối bỏ của ông Henzo, lợi dụng của bà Hatsuki, miễn cưỡng của bà Yuuri và cả khinh bỉ của những người khác trong gia tộc Takahashi làm trở lên phát điên. Tuổi thanh xuân chìm trong phản loạn, cuối cùng thể chịu được nữa, họ đưa sang , mỗi tháng cho tiền, mặc kệ muốn sống thế nào sống. Nana được tự do, nhưng đổi lại đơn cho đến khi gặp được Tư Tuyền.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :