TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương 21 : Kể lại câu chuyện cũ
Mấy ngày hôm nay, Tư Tuyền bận đến mức chân chạm đất. dứt khoát sắp mấy bộ quần áo cho vào vali, đem đến công ty ngủ, mặc kệ bà Tạ khóc lóc rền rĩ đằng sau lưng. Nếu xác định ở lại Trung Quốc, sớm muộn gì cũng phải ra ở riêng, nếu bị mẹ bức đến chết.. Trong công ty lúc nào cũng có hai phòng ngủ, cho nam, cho nữ. Dù chẳng có đầy đủ tiện nghi gì, chỉ là mấy tấm nệm trải đất, nằm đau lưng thấy bà cố nội nhưng cũng có thể tạm ngủ lúc. Mấy chục con người trong guồng quay của công việc, đói ăn, mệt nghỉ. Diệp Chính ít khi ngủ lại công ty, mà cũng có lúc nhìn thấy ngủ gục bàn làm việc.
Tư Tuyền vừa ngáp vừa đánh răng, đêm qua tổ của làm đến bốn giờ sáng, A Sảng mệt đến mức ngủ gật ngay ghế phòng họp nên mọi người đành tạm nghỉ. Lucy đẩy cửa phòng vệ sinh, mắt đen như mắt gấu mèo, đầu tóc rối như phải người bóp kem đánh răng lên bàn chải, nhọc nhằn quẹt mấy cái.
“Bên làm thực nghiệm xong chưa?”
“Gần xong” Lucy súc sạch miệng rồi mới trả lời. Hạng mục này quá lớn, trước kia thường có Diệp Chính dẫn đầu, chỉ đâu đánh đó, giờ chỉ có mình với Trân Trân xoay sở, quả mệt muốn chết.
“ có muốn ra ngoài ăn ? Cứ ăn mì gói với đồ ăn nhanh như này tôi chết mất”.
Tư Tuyền đồng ý, quen ăn đồ ăn Trung Quốc chớ, mấy ngày nay lại chẳng được ăn ngon. Buổi chiều hai giờ mới bắt đầu làm cho nên cũng còn mấy tiếng rảnh rỗi.
Hai người ra khỏi công ty, bộ khu dân cư bên cạnh, ở đó có nhà hàng tây khá , chủ yếu chỉ phục vụ trong khu dân cư đó. Giá cả cũng khá rẻ, đồ ăn đương nhiên ngon xuất sắc nhưng đổi gió lại khá hay nên vẫn đông khách.
Lucy và Tư Tuyền đến sớm, nên vẫn còn khá vắng. Hai người chọn bừa mấy món, rồi ngồi nhìn ra ngoài. Chủ quán thuê biệt thự mini nho , nên bên ngoài có vườn, nắng sớm gắt, những bông hoa phong lữ nở đỏ rực dưới nắng.
“Tôi cứ có cảm giác, còn ở trong công ty, tôi còn là người nữa.” Lucy thở dài cảm khái, hiểu tại sao năm đó lại tự đày đọa mình tàn nhẫn đến vậy.
“Tôi quá khâm phục Trân Trân, ấy như superman, biết mệt là gì!” Tư Tuyền rùng mình nhớ lại hình ảnh của Trân Trân. Nữ vương tóc tím vẫn hết sức oai vệ, bừng bừng sức sống.
“Đấy là còn chưa chứng kiến lúc mới thành lập công ty. Trân Trân dũng mãnh ba tháng về nhà, cày cuốc đến cùng, xứng đáng hùng chỉ sau Diệp tổng” Lucy hồi tưởng lại dáng vẻ bất khuất lúc đó của Trân Trân, khỏi xúc động.
“Tư Tuyền, quen biết Diệp tổng lâu rồi, có biết người cũ của Diệp tổng là ai ?” Đột nhiên nhớ ra, Lucy hỏi.
“ rất đặc biệt, nhưng được gia đình ấy chấp nhận. Họ chia tay nhiều năm rồi, còn trước cả khi tôi gặp ấy.” Chuyện này, cũng chỉ biết do nghe kể lại, Diệp Chính bao giờ nhắc về ấy trước mặt người khác và cũng ái dám nhắc đến ấy trước mặt . cũng chỉ là nghe Tư Toàn kể lại thôi.
“Trân Trân thích Diệp tổng đấy, nhưng có lẽ ấy thất bại rồi.” Lucy thở dài, con làm nghề này, đa phần đều rất mạnh mẽ, nhưng làm gì nào biết .
“Vì thế nên Trân Trân thích tôi à?” Bảo sao thỉnh thoảng Tư Tuyền cứ có cảm giác Trân Trân thù địch với mình, cảm giác hơi giống Trần Minh Tuệ ngày xưa.
“Ha ha, chắc vậy đấy. Bọn tôi chưa thấy Diệp tổng quan tâm đến ai như vậy”.
Phục vụ đưa đồ ăn lên, Lucy lau dao nĩa, đưa cho Tư Tuyền lại tiếp “Diệp tổng với ai cũng khách sáo, dù ấy cười nhưng bọn tôi vẫn thấy xa cách lắm, chỉ có lúc ở cạnh là như vậy.”
“Cũng hẳn, Diệp tổng là bạn của chị và rể tôi cho nên muốn xa cách cũng khó” Đấy là còn chưa nhìn thấy lúc ấy ở cạnh bọn Thiếu Thành, Mạch Tuệ. Lạnh lùng khách sáo gì chứ, rặt đám con ông cháu cha thần kinh.
“ sống ở từ mà gia đình vẫn ở Trung Quốc à?”
“Tôi được cho làm con nuôi. Lớn lớn chút mới biết bố mẹ ruột ở Trung Quốc”
Lucy trố mắt ngạc nhiên, trong đầu nảy ra hàng trăm kịch bản nhận gia đình trong tiểu thuyết ngôn tình và phim truyền hình.
“Đừng nhìn tôi như thế, tôi sống với vợ chồng ruột. Em của bố tôi ấy. Lúc bé sợ đòi mẹ nên ai , lớn lên chút cũng hiểu chuyện nên ai giấu đâu’. Tư Tuyền cắt beefsteak, cười . Mọi người đều tỏ ra thương cảm với hoàn cảnh của , mà thấy cuộc sống của mình chả có gì đáng buồn cả.
“Có phải là do chính sách con ? Gần nhà tôi cũng có vài nhà phải làm như thế. Aiz, dì tôi cũng phải bỏ đứa đấy”. Lucy thở dài, bây giờ tuy chính sách con nới lỏng nhiều nhưng vẫn còn bao nhiêu hệ lụy đau lòng của nó. Tỉ lệ nam nữ ở Trung Quốc cao như vậy mà đến giờ vẫn còn chưa tìm được bạn trai.
“ tôi còn có trai và chị . Nghe lúc đó nếu tôi ra đời, gia đình tôi gặp rắc rối lớn. Cho nên lúc tôi vừa sinh được thời gian, cùng dì tôi rồi.”
“Đúng rồi đó, phạt tiền, mất việc, nặng quá khai trừ khỏi Đảng. Tôi nghe mẹ tôi kể lại mà cũng thấy sợ. Nhưng cũng may mắn đấy chứ, lúc bọn tôi còn , cuộc sống ở đây vẫn khó khăn lắm. Thiếu thốn đủ thứ, năm tôi học cấp ba vẫn còn chưa biết điện thoại di động là gì đâu” Lucy rùng mình nhớ lại tuổi thơ, nhà phải là thành thị lớn, nhưng cũng là thị trấn tương đối phát triển, còn ở nông thôn biết như thế nào.