1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. dieutu

      dieutu New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      13
      muốn nhảy hố hay chờ hoàn!!

    2. simple

      simple New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Hóng từng ngày. Tks editor nhé

    3. Nguyệt Lạc Vân Yên

      Nguyệt Lạc Vân Yên Active Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      184
      Chương mới ra lò đây, có ai hóng :3 :3 mấy hôm nay mình bận quá nên có hơi chậm trễ xíu, mọi người thông cảm nhá, đừng bỏ rơi mình mà, tội nghiệp :'( :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      Chương 9: Bất công

      Ở lối rẽ, đụng phải cả nhà đại bá phụ.

      Lục Hãn dẫn theo thê tử Phùng thị, cùng với hai hai trai tới, hai nhà dừng lại hàn huyên lát, sau đó kết thành đội, cùng đến Mục Nguyên đường.

      Lục Hãn mặc bộ trường bào màu thạch cổ tròn, dáng người cao gầy, để râu dưới cằm, bộ dạng tuy tuấn mỹ bằng Lục Thần, nhưng cũng được coi là đường hoàng, nụ cười của ông ôn hòa thân thiết, làm cho người ta như được tắm trong gió xuân. Ngưởi Lục gia, trừ vài người có dụng tâm kín đáo, còn lại đều thực thích ông.

      Kiếp trước đại bá phụ làm quan tới chức Hộ bộ thượng thư, Đông Các Đại học sĩ, còn nàng là Thục phi cao quý, trong gia tộc hai người đều là nhân vật hết sức quan trọng, thường xuyên gặp nhau trong cung. Nàng biết rất đại bá phụ là người đa mưu túc trí, phúc hắc và biết nhẫn, ông mới là trụ cột của gia tộc này.

      Lục Thanh Lam là nữ tử, rất khó tiếp xúc với chính trị, muốn thay đổi bi kịch gia tộc bị giết, phải trông cậy cả vào Lục Hãn, cho nên sớm tính toán ôm lấy bắp đùi của đại bá phụ.

      Cơ thể bé liền vặn vẹo trong lòng Lục Thần, giơ tay về phía Lục Hãn hô tiếng: "Đại bá phụ, ôm!"

      Lục Thần tình Kỷ thị vào cung hôm nay với Lục Hãn, nghe xong liền sửng sốt, có chút bất đắc dĩ : "Bảo nhi, thể bướng bỉnh." Vừa cười vừa xin lỗi Lục Hãn: "Đại ca, con nít hiểu chuyện, huynh đừng chấp nhặt với nàng."

      Lục Hãn khỏi cười lên ha hả, đưa tay nhận lấy cháu , còn trêu ghẹo đệ đệ : "Thế nào, nhị đệ lo lắng ta đoạt khuê nữ của đệ sao?" Trong lòng hơi kỳ quái, từ khi nào cháu này thích như vậy?

      Kiếp trước, Lục Thanh Lam và đại bá phụ cũng thân cận, bởi vì lại tiếp, Lục Hãn và Lục Thanh Lam cũng có quan hệ máu mủ.

      Lại tiếp, Trường Hưng hầu phủ cũng là đóa kỳ ba lộng lẫy ở kinh thành. Ba vị lão gia trong phủ, mỗi người mẹ.

      Vốn dĩ từ trước tới nay con nối dòng của Trường Hưng hầu phủ cũng nhiều, bắt đầu từ đời ông nội của Lục Kháng, ba đời đơn truyền. Đến đời Lục Kháng này, mười bảy tuổi lấy đích nữ của gia tộc Lục thị ở Giang làm vợ, nỗ lực cày cấy mười ba năm vẫn chưa có đứa con. Trong ba tội bất hiếu, có người nối dõi là nặng nhất, mắt thấy đoạn tử tuyệt tôn, vợ chồng lão hầu gia đều gấp đến đỏ mắt.

      Nếu có người thừa kế gia nghiệp, như vậy đan thư thiết khoán(*) của Trường Hưng hầu phủ bị triều đình thu hồi. Lão tổ tông đánh đổi xương máu để có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, sao có thể để mất trong tay , còn cách nào khác, Lục Kháng đành phải nhận con thừa tự.

      (*) Đan thư thiết khoán: là vật được hoàng đế ban cho vị trọng thần có cống hiến nhiều nhất, hoặc có công đức lớn, như trong chiến tranh lập được công trạng hiển hách giết được tướng giặc. Trong truyền thuyết được hoàng đế ban thưởng vật này là điều vô cùng vinh dự, dù cho phạm tội tày đình cũng được miễn tội chết.

      Vì thế mở từ đường, Lục Hãn lúc ấy vừa mới năm tuổi liền thành con nối dòng của Lục Kháng. Lục Hãn thông minh lanh lợi, học giỏi, cũng là người khôn khéo, ngay từ đầu liền sống chung hòa thuận vời tổ phụ, tổ mẫu, nếu Lục Kháng vẫn mãi có con trai, hai người phụ từ tử hiếu cũng có thể trở thành đoạn giai thoại.

      Nào biết sau năm từ khi Lục Hãn trở thành con thừa tự, chuyện xảy ra biến hóa. ngày, Lạc thị cảm thấy khó chịu, thỉnh thái y đến bắt mạch, lại là có thai. Tất nhiên tổ phụ, tổ mẫu mừng rỡ như điên, sau mười tháng mang thai, tổ mẫu sinh hạ bé trai, đó là phụ thân Lục Thần.

      Tổ phụ, tổ mẫu hơn ba mươi tuổi mới có được đứa con trai duy nhất này, tất nhiên là vô cùng cưng chiều, như trân bảo.

      Lúc này, địa vị của Lục Hãn có chút xấu hổ. Vốn gia nghiệp của Trường Hưng hầu phủ rất lớn, nuôi thêm đứa trẻ, nhiều lắm cũng là cho ngụm cơm ăn thôi. Nhưng dựa theo luật pháp đương thời, quyền kế thừa của con thừa tự còn được xếp trước con trai ruột. cách khác, tương lai, sau khi lão hầu gia qua đời, cả Trường Hưng hầu phủ to lớn này vào tay Lục Hãn, mặc dù Lục Thần là con ruột của , cũng có quyền kế thừa hầu phủ.

      Tất cả của cải to lớn, cơ nghiệp tổ tông vất vả gây dựng... Mặc dù tổ phụ là người rộng rãi, cũng thể nuốt trôi cục tức này.

      Từ đó về sau, tổ phụ đối với đại bá phụ thấy thế nào cũng vừa mắt. Cũng may tổ mẫu là người thông tình đạt lý, nàng nuôi đại bá phụ ở dưới gối vài năm, sớm có cảm tình sâu đậm. Tổ mẫu bằng mọi cách chăm sóc đại bá phụ chu toàn, lại nghĩ cách khuyên tổ phụ, có thế này đại bá phụ mới có thể bình an lớn lên, thành gia lập nghiệp.

      Cũng bởi vậy, đại bá phụ luôn ghi nhớ công ơn của tổ mẫu, quan tâm đến Lục Thần và chi thứ hai rất nhiều.

      Tuy nhiên, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, sau khi tổ mẫu sinh hạ phụ thân, chưa đến năm lại sinh cho tổ phụ con , dù sao tổ mẫu tuổi cũng lớn, lúc sinh hạ đại cơ thể bị tổn thương, năm sau liền bỏ lại hai đứa con mà .

      Rất nhanh, tổ phụ liền tái giá, lấy đích nữ của Ngạc quốc công phủ làm vợ, đó là kế tổ mẫu Trương thị. Trương thị liên tục sinh hạ ba người: tam thúc, nhị , tam .

      Bởi vì tầng quan hệ đó với Trường Hưng Hầu Phủ, nên đúng là cắt đứt, mà gỡ lại càng rối thêm.

      Lục Thần đành phải bật cười lắc đầu, : "Đứa này, bị đệ làm hư ..."

      Lục Hãn thèm để ý chút nào. chỉ cảm thấy bé trong lòng mềm mại đầy thịt, đôi mắt to trong suốt giống như những ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, Lục Hãn cảm thấy thích, đôi tay bế eo của nàng khỏi xiết chặt hơn chút.

      muốn mở miệng trêu chọc cháu chút, Lục Thanh Lam bỗng nhiên câu: "Đại bá phụ, Bảo nhi có bí mật muốn cho ngài!"

      Lục Hãn liền cảm thấy hứng thú: "Bảo nhi muốn gì với đại bá phụ?"

      Tiểu nữ oa cảnh giác nhìn bốn phía, cẩn thận tiến gần đến bên tai Lục Hãn : "Bảo nhi rất thích đại bá phụ!"

      Lục Hãn nghe được giọng ngây thơ của đứa bé, dù lòng dạ có thâm trầm đến mấy, cũng cảm thấy ấm áp, liền cúi xuống câu ở bên tai Lục Thanh Lam: "Đại bá phụ cũng thích Bảo nhi!"

      Chỉ lát liền đến Mục Nguyên đường.

      Mới đến chính viện, liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bé làm nũng, cùng với tiếng cười sang sảng của lão phu nhân Trương thị.

      Tiểu nha đầu nhanh như chớp vào thông báo cho lão phu nhân, đợi lão phu nhân kêu vào, lúc này mọi người mới dựa theo thứ tự lớn bé mà bước vào nhà chính.

      Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Trương thị ngồi ở chính giữa sạp la hán, tam lão gia Lục Diệp, tam phu nhân Triệu thị trái phải ngồi ghế lớn làm bằng gỗ lê hoa. Tứ thiếu gia Lục Văn Tuyên, ngũ nương Lục Thanh Dong vô cùng ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Triệu thị, tứ nương Lục Thanh Nhân ngồi ở bên cạnh lão phu nhân, biết gì mà làm cho lão phu nhân cười ngừng.

      Trương thị là người rất trọng quy tắc, Lục Hãn dẫn đầu, mọi người cùng nhau quỳ xuống dập đầu làm đại lễ cho lão phu nhân, xong xuôi mời đứng dậy. Bên cạnh lão phu nhân cũng có chỗ ngồi cho vãn bối, từ sau khi đại phòng và chi thứ hai tiến vào, tam phòng mọi người cũng đứng lên. Chỉ có mỗi tứ nương Lục Thanh Nhân bị lão phu nhân ôm trong lòng, có đứng dậy, tất nhiên cũng ai dám gì nàng.

      Ánh mắt lão phu nhân thản nhiên lướt qua người Lục Hãn, dừng ở người Lục Thần: "Đều miễn lễ ." Thái độ coi như ôn hòa.

      Chèn ép đại phòng, mượn sức chi thứ hai luôn là sách lược của lão phu nhân và tam phòng.

      Trương thị vốn là người kiêu căng, việc con trai mình còn có quyền lực bằng đứa con thừa tự làm cho trong lòng nàng như mắc cây gai, đối với Lục Hãn đều là xem vừa mắt. Có nàng ở chính giữa quấy nhiễu, tuy rằng Lục Hãn hơn bốn mươi tuổi, nhưng đến giờ vẫn chưa được lập làm thế tử Hầu phủ.

      Chờ mọi người hành lễ xong, lúc này người của tam phòng mới tiến lên chào hỏi đại phòng và chi thứ hai.

      Đầu tiên lão phu nhân hỏi Kỷ thị tình hình tiến cung, Kỷ thị cung kính trả lời, lão phu nhân nghe xong cũng chỉ gật đầu vài cái, thêm gì.

      Lão phu nhân quay đầu với Lục Thần: "Vừa nghe lão tam ở con ở Đông Sơn thư viện viết bài văn bát cổ, được Nam Sơn tiên sinh khen ngợi, là sao?" Nam Sơn tiên sinh chính là hiệu trưởng của Đông Sơn thư viện, có uy vọng cực cao trong giới tri thức, có thể được câu đánh giá "Rất tốt" của ông, là có thể chắc chắn, ở khoa thi tiếp theo Lục Thần trúng cử.

      Lục Thần đứng dậy : "Lão phu nhân quá khen, là do con may mắn thôi, cũng phải là giỏi giang gì."

      Triệu thị có chút chua xót : "Xem ra hầu phủ chúng ta lâu nữa vị cử nhân.” xong khỏi hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu Lục Diệp cái.

      Lục Thần cũng là người biết hối cải, Lục Diệp lại hoàn toàn phải là người có thể theo con đường học tập, lão phu nhân đốc thúc vô cùng nghiêm khắc, nhưng lại hoàn toàn đọc vào đầu cái gì, liên tục thi mấy lần, đến bây giờ còn chưa đậu tú tài. Mọi người trong nhà ngay cả lão phu nhân cũng đều ràng thích hợp với con đường khoa cử này .

      Lục Thần đối Triệu thị thường xuyên quấy rối, gây này chút ấn tượng tốt nào, liền thản nhiên đáp câu: "Tam thẩm thẩm đùa." Rồi gì nữa.

      Ánh mắt Triệu thị lại hướng về phía Kỷ thị, thấy ánh mắt nàng dịu dàng nhìn Lục Thần, trong mắt tràn đầy sùng bái. ghen tuông trong mắt Triệu thị như là muốn tràn ra. Nàng xuất thân từ Bình Lương hầu phủ, từ hiếu thắng, đại phòng luôn luôn cụp đuôi làm người, mũi nhọn liền hoàn toàn hướng về phía nhị tẩu Kỷ thị.

      So về dung mạo, nàng luôn tự cho là có dung mạo xuất chúng, Kỷ thị lại cố tình áp nàng đầu; so về con cái, Kỷ thị vừa vào cửa liền mang thai, tuy rằng đầu tiên là con , nhưng rất nhanh liền sinh ra con trai trưởng, nàng lại cố gắng bảy tám năm mới có thể sinh ra đứa con ; so trượng phu, Lục Thần dịu dàng săn sóc, những cùng Kỷ thị tương kính như tân, hơn nữa vẫn luôn giữ mình trong sạch, cần di nương mà cái thông phòng cũng có. Trượng phu của nàng sao, mặc dù quản nghiêm như vậy, vẫn lén lút ra ngoài vụng trộm! Nay Lục Thần mắt thấy trúng cử, lão hầu gia liền có thể chạy chức quan cho , còn trượng phu của mình vẫn là kẻ trắng tay.

      Dựa vào cái gì mà tất cả những chuyện tốt đều bị nàng chiếm hết? Triệu thị thiếu chút nữa vò hỏng khăn rồi.

      Trong lòng lão phu nhân cũng vui vẻ gì, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ: "Mấy năm nay lão nhị tiến bộ rất nhiều. Tốt lắm tốt lắm!" Rồi quay sang giáo huấn mấy đứa cháu trai: "Đại Tề ta từ trước đến nay đều là trọng văn khinh võ, các cháu phải nhớ kỹ, nếu ỷ vào gia sàn tổ tông để lại, làm phú ông rất dễ dàng, nhưng muốn đạt được chức tước, có được địa vị to lớn, chỉ có con đường đọc sách khoa cử này. Đừng bắt chước những kẻ kiến thức hạn hẹp, cho rằng sinh ra trong nhà hầu tước liền mọi lo! Về sau, phải học tập nhị thúc các cháu nhiều hơn!"

      Vài cháu trai đều gật đầu nghe chỉ bảo.

      Lục Thanh Lam lại thầm bĩu môi, Lục Thần cha nàng chẳng qua chỉ là tú tài, được Nam Sơn tiên sinh khích lệ vài câu, có thể trúng cử nhân hay còn chưa biết, mà trước mắt có sẵn vị tiến sĩ, bà ta cũng nhắc tới! Lục Hãn mười bốn tuổi trúng tú tài, mười bảy tuổi trúng cử nhân, chưa tới hai mươi tuổi liền có tên bảng vàng, đứng thứ hai trong Nhị giáp, con đường thi cử vô cùng thuận lợi, chính là đại tài tử số số hai trong kinh thành. Nếu so sánh năng lực học tập, phụ thân nàng thúc ngựa cũng đuổi kịp.

      Lão phu nhân lòng muốn đoạt tước vị cho tam phòng, nên chèn ép đại phòng khắp nơi, làm cho người ta khinh thường.

      ------------ Hết chương 9 ----------
      Last edited: 19/6/17

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 10. Vạch trần khuyết điểm

      Tiếp tục trò chuyện thêm vài câu, lão phu nhân mới sực nhớ tới bệnh tình của Lục Thanh Lam, hỏi: "Lục nha đầu bệnh tật thế nào rồi, có khỏi hẳn chưa? Mấy ngày nay trời rét lắm đấy, nếu chưa khỏe cần đến đây cũng được, nơi này cũng đâu thiếu thốn gì cái dập đầu thỉnh an của con bé.”

      Kỷ thị thực rất là bất mãn, lúc đầu Lục Thanh Lam rơi xuống nước cũng do Trương thị cẩn thận trông nom, nhưng nay lại chỉ hỏi thăm câu cho có lệ như thế.

      Nhưng bất mãn bất mãn, bà vẫn đứng dậy cung kính trả lời: “Thưa lão phu nhân, sức khỏe Bảo nhi khá hơn nhiều rồi, con bé vẫn luôn mực nhớ đến chuyện phải sang đây dập đầu thỉnh an lão phu nhân.”

      Lão phu nhân nghe được lời này, vẻ mặt rốt cuộc cũng hòa ái hơn chút, với Kỷ thị: “Lục nha đầu là đứa bé rất hiếu thuận, cũng nhờ bậc làm cha mẹ như con biết cách dạy dỗ!” Sau đó lại quay sang vẫy tay với Lục Thanh Lam: “Lục nha đầu qua đây nào, đến ngồi bên cạnh tổ mẫu này, để tổ mẫu nhìn chút xem!”

      Lục Thanh Lam mải suy nghĩ về chuyện tiến cung hồi sáng nay, buột miệng ra: “Con qua!”

      Giọng trong veo, lời lẽ đầy khí phách!

      Chỉ ba từ ngắn ngủi nhưng lại chọc trúng tổ ong vò vẽ.

      Mặt lão phu nhân lập tức trầm xuống, trong phòng thoáng chốc im phăng phắc, đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung thân hình nho của Lục Thanh Lam.

      Kỷ thị vô cùng hoảng sợ, lão phu nhân là người chuyên bới lông tìm vết, chuyện nhặt cũng có thể xé ra cho to, lần này con ngoan của bà khiến lão phu nhân mất sạch thể diện như thế, lão phu nhân há lại dễ dàng dung thứ cho con bé? Chỉ trong thoáng thôi mà chóp mũi của bà lấm tấm mồ hôi: “Lão phu nhân, Bảo nhi còn bé, hiểu chuyện, cũng do con dâu dạy dỗ tốt...”

      Cứ thế tự đổ hết tội lên đầu mình.

      Lúc này Lục Thanh Lam mới phát ra mình gây ra họa gì. Kiếp trước nàng ở trong hoàng cung, cuộc sống cũng coi như thoải mái tùy tiện, nay sống lại đời, muốn để bản thân mình phải chịu tủi chịu nhục, nên cũng cảm thấy hối hận vì hành vi vừa rồi của mình, lập tức lớn tiếng : “Có liên quan gì đến mẫu thân đâu! Do con phải đứng từ nãy đến giờ, người mệt chân đau, đường nổi thôi!”

      đứa bé mới năm tuổi đầu, đạo lý đời cái hiểu cái , ngươi định bắt chẹt kiểu gì? Cho dù trong lòng lão phu nhân giận sôi sùng sục, cũng thể phát tiết với đứa con nít, chỉ đành kìm nén lửa giận, : “ phải bệnh của con khá hơn rồi à?”

      Lục Thanh Lam cau cái mũi : “Nơi này của tổ mẫu ngay cả cái ghế để dựa cũng có, Bảo nhi đứng lâu, đương nhiên chân đau.” Lời này vừa thốt ra, đám tiểu bối đều tự chủ được mà nhúc nhích đôi chân.

      Có chân ai mà đau đâu?

      Ngũ nương Lục Thanh Dong của Tam phòng chợt tiến lên bước, : “Lời này của Lục muội muội đúng rồi. Tổ mẫu ban ghế ngồi cho chúng ta, phải vì thông cảm với con với cháu, mà ra là muốn tốt cho chúng ta thôi. Muội có biết cái gì gọi là có phép tắc ? Đại Tề coi trọng đạo hiếu nhất, thử nghĩ xem, sao chúng ta có thể ngồi ngay trước mặt lão phu nhân cùng với các vị lão gia phu nhân khác?”

      Lão phu nhân nghe được lời này, liên tục gật đầu, với Tam phu nhân: “Tiểu ngũ hiểu chuyện. Tốt! Tốt!”

      Ngũ nương chính là thứ nữ của Tam phòng, để sống sót được dưới bàn tay của Triệu thị quả vô cùng gian nan, nay được lão phu nhân khích lệ câu, kích động đến mức cả khuôn mặt nhắn đều đỏ bừng cả lên.

      Nhưng câu tiếp theo của Lục Thanh Lam lại khiến mọi người ngậm miệng ngay tức khắc: “Vậy tại sao Tứ tỷ tỷ lại có thể ngồi, trong khi bọn con phải đứng?"

      Lão phu nhân luôn luôn như thế, đối với Đại phòng cực kỳ nghiêm khắc, đối với Nhị phòng tốt hơn chút, còn Tam phòng là được bà dung túng nhất, vậy mà lúc nào cũng bày đặt ra vẻ công bằng chính trực thiên vị ai.

      Hôm nay Lục Thanh Lam cứ luôn mực nhằm thẳng vào lỗi sai của lão phu nhân mà nã. Vì sao Tứ nương có thể ngồi yên ổn bên cạnh lão phu nhân, còn đám cháu trai cháu khác đều phải khoanh tay cung cung kính kính đứng ở dưới?

      Vì sao à? Đương nhiên vì Tứ nương là con do chính Tam phu nhân sinh ra, cũng chính là cháu ruột của lão phu nhân rồi. Nhưng lời giải thích này lại hoàn toàn thể đưa ra ngoài ánh sáng.

      Lão phu nhân và Tam phu nhân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được nỗi lòng hậm hực cùng tức giận tuôn trào trong mắt đối phương. Mà đau cái là, người gây ra chuyện này lại chỉ là đứa con nít chưa hiểu đời, đâu thể nào phát tiết lên người con bé?

      Dưới tức giận cùng cực, Tam phu nhân rống to với Tứ nương Lục Thanh Nhân: “Còn ngồi ngốc ở đó làm cái gì! mau đứng lên cho ta!”

      "Mẫu thân... " Tứ nương tủi thân đứng dậy, “Con muốn đứng..." Đám con cháu ở đây đều còn ít tuổi, mà đứa nào đứa nấy đều được nuông chiều từ tấm bé, bắt đứng trước mặt lão phu nhân cả nửa canh giờ, quả thực chả ai chịu nổi.

      Trong mắt lão phu nhân lóe lên lửa giận, phân phó đại nha hoàn Trân Châu đứng hầu bên cạnh mình: “Còn đứng đó ngẩn ngơ làm gì? mau mau lấy ghế đến cho các vị lão gia phu nhân cùng công tử tiểu thư ?”

      Lúc này lão phu nhân quả thực có khổ mà được. Bây giờ muốn phát giận với Kỷ thị, la rầy bà ta dám lén lút xúi giục Lục Thanh Lam ra những lời như vậy, nhưng ngẫm lại Kỷ thị đâu phải thần tiên, nào có đoán được hôm nay Tứ nương vừa khéo ngồi ngay bên cạnh bà? Càng ngẫm càng thấy, chỉ có thể đổ lỗi là do con nít hiểu chuyện, nghĩ gì nấy chịu suy xét cẩn thận mà thôi.

      Chẳng qua, nếu những lời này lọt ra ngoài, rất có thể bà phải gánh cái tiếng khắt khe, đối xử hà khắc với đám con cháu, hơn nữa mấy đứa cháu này lại còn có quan hệ máu mủ ruột rà gì với bà, mấy lời bình luận càng khó nghe hơn ấy chứ.

      Cơn giận của lão phu nhân cứ thế mà bị đè nén trong ngực, phát ra được, cảm thấy hết sức khó chịu, thành ra nhìn ai cũng vừa mắt. Ngược lại, con cháu trong nhà nhờ chuyện này mà thu được lợi ích vô cùng thực tế, ai nấy đều vui mừng phấn khởi. Lục Thanh Lam dường như chẳng biết mình đắc tội với lão phu nhân, mình ghế cực kỳ sung sướng, cơ thể nho lọt thỏm trong ghế dựa, cầm quả táo cắn nhai rồn rột.

      Hết sức vô tư hồn nhiên.

      Nhóm ca ca tỷ tỷ đều cùng chung suy nghĩ, hôm nay Lục muội muội đáng dị thường. Chỉ có Lục Thanh Nhân là hung hăng trừng nàng, nhưng Lục Thanh Lam vờ như thấy.

      Đời trước hai người cũng là kẻ thù đối địch với nhau. Ngay từ thuở ấu thơ Lục Thanh Nhân thích con trai út của Nam An Hầu phủ, chính là mỹ nam tử đại danh lẫy lừng cả kinh sư - Lý Ngọc. Nhưng đời lắm éo le, người Lý Ngọc chọn trúng lại phải Lục Thanh Nhân nàng, mà là Lục Thanh Lam của Nhị phòng, lại còn nặng tình với Lục Thanh Lam vô cùng, dứt khoát rời bỏ.

      Vì chuyện đó mà Lục Thanh Nhân hận thể tự cầm đao đâm chết đường muội của mình.

      Kiếp trước Lục Thanh Nhân ỷ mình là đích nữ duy nhất của Tam phòng, lại có lão phu nhân cùng Tam phu nhân làm chỗ dựa, tạo ra cái tính ‘mình ta là nhất’, ngang ngược phô trương, cáu kỉnh dễ giận, chỉ riêng muội muội cùng cha khác mẹ với nàng ta là Ngũ nương bị nàng ta suốt ngày khi dễ, mà tiểu đường muội Lục Thanh Lam có mẫu thân cũng bị nàng ta làm nhục ít lần.

      Cá tính của Lục Thanh Lam vốn mạnh mẽ, há có thể mặc cho người chém giết mà phản kháng lại? Vì vậy, mặc dù nàng ràng thích Lý Ngọc, nhưng càng muốn dây dưa với , khiến Lục Thanh Nhân phải sụp đổ.

      Những ân oán gút mắt trong đó, phải chỉ hai câu là có thể kể đầu cua tai nheo thế nào.

      Kiếp trước Lục Thanh Nhân cũng chỉ có trước mặt lão phu nhân là đè đầu nàng được, nay nàng sống lại đời, có thêm vài chục năm kinh nghiệm cùng với năng lực thấy trước được tương lai, hiển nhiên đặt Lục Thanh Nhân trong lòng.

      Tiếng cười cuối cùng cũng được khôi phục, nhưng ra cũng chỉ có lão phu nhân cùng Tam phu nhân trò chuyện vui đùa với nhau, Đại phu nhân từ khi bước chân vào gian phòng này biến thành khí, trừ khi lão phu nhân hỏi bà chuyện gì bà mới trả lời, đến tiếng động cũng phát ra. Kỷ thị cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, im thin thít, có thể là dứt khoát .

      Chuyện trò thêm lúc, lão phu nhân mới : “ còn sớm nữa, ta cũng mệt rồi, các ngươi giải tán hết .” Mọi người vui mừng như được đại xá, đứng dậy cúi chào lão phu nhân, ra khỏi Mục Nguyên đường, quay về phòng của mình.

      Tam phòng vừa trở lại Hằng Phong uyển, Dương ma ma liền tiến vào nội thất xin chỉ thị: "Lão gia, phu nhân, bày cơm lên chưa ạ?”

      Dây dưa lâu trong chính viện, Lục Diệp sớm đói bụng, liền gật đầu, lại biết Tam phu nhân ăn trúng thuốc nổ ở đâu, cả giận : “Cơm gì mà cơm! Lui xuống hết !”

      Dương ma ma vội vàng dẫn theo toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài.

      Lục Diệp hài lòng : “Có ai trêu chọc gì bà đâu? yên lànhtự dưng tức giận gì chứ?”

      Tam phu nhân : “ ràng Đại phòng Nhị phòng đều cùng giuộc, thông đồng với nhau bức hiếp Tam phòng chúng ta, vậy mà ông vẫn còn lòng dạ ngồi ăn ngồi uống à!”

      Lục Diệp : “Bà dựa vào đâu mà vậy?” Nực cười đấy.

      “Chuyện hôm nay ràng như vậy mà ông còn thắc mắc?” Triệu thị , “Nhân nhi của chúng ta chẳng qua chỉ ngồi cạnh lão phu nhân chút thôi, thế mà Nhị tẩu lại xúi giục đứa bé mới tí tuổi đầu như Lục nha đầu mấy lời sáo rỗng, lăng mạ Nhân nhi của chúng ta. giờ phụ thân vẫn còn mà như thế, sau này phụ thân rồi, đại ca lên kế thừa tước vị Hầu phủ, liệu còn mảnh đất nào cho Tam phòng chúng ta dung thân sao?” xong liền cầm lấy khăn tay chấm chấm giọt lệ nơi khóe mắt.

      Lục Diệp đau đầu, “ êm đẹp tự dưng khóc làm gì! Mấy lời Lục nha đầu lúc nãy chưa chắc do Nhị tẩu dạy, tôi thấy chẳng qua con bé còn biết gì, năng suy nghĩ mà thôi!” Ông vốn là người ôm chí lớn, nhưng mẫu thân với thê tử lại hăng hái quá mức, ông lại có tính quyết đoán, dễ bị ảnh hưởng, nên ông chỉ đành phải kiên trì xông lên.

      Tam phu nhân quả thực chỉ tiếc rèn sắt thành thép:“Sao mà ông có thể yếu đuối đến thế! Lão đại căn bản phải là con ruột của cha, đến tận bây giờ mà cha vẫn chưa chịu lập thế tử,tức là tước vị Trường Hưng hầu này, cha tuyệt đối cam lòng dâng cho Đại phòng. Vậy tương lai..." đến đây, mắt Tam phu nhân sáng rỡ.

      Hiển nhiên là muốn Tam lão gia giành lấy tước vị Hầu phủ.

      “Cứ cho là vậy , nhưng bên phải còn có nhị ca à?” Tam lão gia chỉ chỉ lên trời phản đối.

      “Ông thử còn thèm thử, sao biết được mình có được hay !” Tam phu nhân hận vô cùng tận, “Ông đừng quên, bên phía Nhị phòng, mẫu thân mất sớm, lại thể dựa dẫm vào bên nhà cữu cữu. Còn ông sao? Ông là cháu họ của Hoàng hậu nương nương đó! Chính là Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh đó! Có bà ấy ủng hộ, phần thắng của chúng ta chưa chắc kém Nhị phòng!”

      Thấy Tam lão gia vẫn tỏ vẻ đồng ý, Tam phu nhân liền cầm khăn lau mắt khóc hu hu, “Tôi đây chính là đích nữ của Hầu phủ, còn ông chỉ là con út do kế thất sinh ra thôi, hồi trước vì sao tôi lại chịu gả cho ông cơ chứ? phải là trông mong vào tiền đồ sáng lạn của ông, hy vọng ông cố gắng kiếm được cái danh mệnh phụ cho tôi hay sao! Nào ngờ ông lại có chí tiến thủ như thế... đáng thương cho cái thân này của tôi, bao nhiêu năm qua cực khổ sinh con nuôi con, lo liệu việc nhà cho ông, sao mạng của tôi lại khổ đến thế chứ...”

      Tam lão gia nghe tiếng bà ta khóc lóc kể lể mà phát phiền: “Thôi được rồi được rồi! Đừng có khóc nữa! Tôi chịu khó vươn lên, chịu khó xông pha là được chứ gì!”

      Tam phu nhân nhớ tới chuyện hôm nay, càng cảm thấy tức giận biết phát tiết vào đâu, bèn la lớn: “Chịu khó chịu khó! Ôngvới nhị ca vào Đông Sơn thư viện học cùng lúc, nhị ca những sớm thi trúng tú tài, mà hôm nay còn được tiên sinh khích lệ nữa! Còn ông, ông tự nhìn lại bản thân ông xem! Ngày ngày chỉ biết xem đá gà đua chó cùng với mấy tên công tử quần là áo lượt khác, lại tụ tập chơi bời với đám lưu manh đầu đường xó chợ! Cứ tiếp tục thế này, Tam phòng chúng ta còn có hy vọng gì?"
      Last edited: 3/7/17

    5. Usagi

      Usagi Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      870
      Chương 11: Tiến Cung Lần Hai
      Edit: Usagi

      Lưu Diệp bị Triệu thị chửi mắng trận, nhưng do quá nhu nhược, nên cũng dám phản bác, chỉ ngập ngừng , “Ta vốn cũng phải là ham thích đọc sách mà…”

      Triệu thị lại nghĩ mình đến nay vẫn chưa sinh được con trai trưởng, thành thân cũng bảy tám năm rồi, chỉ sinh được đích nữ Thanh Nhân, tim giống như trong chảo dầu nóng, càng nhìn gương mặt Tam lão gia càng thấy phiền, “Còn đứng ngốc ở chỗ này làm gì, mau đọc sách . Năm nay nếu ông còn đỗ tú tài, mấy người thông phòng và di nương trong viện này, ông đừng hòng biết vào phòng người nào hết.”

      Tam lão gia nghĩ thầm, cơm còn chưa ăn, lấy đâu ra khí lực để đọc sách chứ. Chỉ là nhìn thấy sắc mặt thê tử được tốt, nên cũng dám nhiều lời, chỉ vâng dạ ra.

      Tam thái thái cảm thấy có luồng khí uất hận bị nghẹn trong ngực, thể thả lỏng. Thiếp thân Hồ ma ma vội vàng tiến đến, rót cho Tam thái thái chén trà nóng rồi , “Lão gia hiểu việc, thái thái chậm rãi chỉ bảo là được. nên tức giận như thế này, tốt cho thân thể, mà như thế cũng đáng.”

      Tam thái thái khóc ròng , “Ma ma, ngươi coi, ta đây đến cùng là gây phải nghiệt gì, từng chuyện từng chuyện , có nổi chuyện vừa lòng.” Ở trước mặt Tam lão gia, bà chỉ giả bộ dữ dằn chút, nhưng bây giờ lại khóc thiệt.

      Hồ ma ma tận tình khuyên nhủ, tất nhiên bà hiểu suy nghĩ trong lòng của Tam thái thái, dù sao bà cùng Nhị thái thái đều có xuất thân giống nhau.

      Tam thái thái xuất thân từ Bình Lương Hầu phủ, vốn là đích trưởng nữ. Bình Dương Hầu phủ cũng có danh thế hiển hách, người của họ dương dương tự đắc. Nhà mẹ đẻ cưc kỳ cường thế, vốn có thế nào nữa Tam thái thái đến mức phải gả đến Trường Hưng Hầu phủ, thành thân với ấu tử của kế thất, dù sao cuộc nhân duyên này cũng do Trương thị mặt dày cầu xin hoàng hậu, nhờ người đứng ra tứ hôn cho.

      Trương thị có chút quan hệ thân thích với Tiền hoàng hậu. Tiền hoàng hậu còn phải gọi bà là biểu di, đó cũng chính là chỗ dựa để cho lão thái thái kiêu ngạo ương ngạnh trong Trường Hưng hầu phủ này.

      Hồ ma ma cận lực khuyên nhủ, “Dù Tam lão gia được việc, nhưng còn có lão Hầu gia cùng mấy vị lão gia khác giúp đỡ. Tương lai đến lúc ra ở riêng, cũng đến mức sống nổi.” Lão hầu gia trong lời bà chính là Bình Lương Hầu Triệu Bình. Triệu Bình Hòa là trưởng tử của lão, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội, là cánh tay đắc lực của Nhị điện hạ.

      Tam thái thái lau khô nước mắt , “ thể chuyện gì cũng trong cậy vào phụ thân và các ca ca, chính chúng ta cũng phải lo tính toán chuẩn bị mới được.” Dừng lại chút, lại , “Ta rốt cuộc cũng thông suốt, đối thủ lớn nhất của Tam lão gia phải là Đại phòng, mà chính là chi thứ hai. Chi thứ hai bên kia, thể để cho bọn họ cứ thuận buồm xuôi gió như thế.”

      Hồ ma ma hỏi lại, “Ý tứ của thái thái là?”

      Triệu thị suy nghĩ chút , “ phải hôm kia ngươi với ta, người mà phụ thân bị giết, các ca ca bị lưu đày, Triệu Huệ Lan từng tới tìm ta?”

      Hồ má má gật đầu.

      Triệu Huệ Lan cũng là con của nhà quan lại, có chút giao tình với Bình Lương Hầu phủ. Chỉ vì cha nàng từng đắc tội với bỉnh bút thái giám* Hạ Tùng, nên bị Hạ Tùng thiết kế hãm hại, lấy tính mạng, các nam nhân trong nhà đều bị lưu đày. Triệu Huệ Lan cùng đường nên lúc này mới đến cầu xin Tam thái thái. Tam thái thái lại muốn vì nàng mà nhất thời đắc tội với Hạ Tùng, căn bản coi như nhìn thấy, chỉ kêu Hồ ma ma cho nàng hai mươi lượng bạc rồi đuổi .

      *Bỉnh Bút thái giám: là thái giám đứng đầu trong cung.

      Tam thái thái , “Năm nay Triệu Huệ Lan vừa mới mười lăm, chưa lập gia đình, lớn lên cũng có chút tư sắc… Cha nàng chết, các ca ca bị lưu đày, cũng có nơi tốt để . Nhị bá bên kia, chỉ có mình Nhị tẩu, trong phòng rất quạnh quẽ. Ngươi xem, nếu chúng ta nghĩ cách, để nàng làm lương thiếp cho Nhị bá, cho Nhị bá hồng tụ thêm hương, mà Huệ Lan cũng có người phu quân tốt, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?”

      Hồ ma ma giựt mình, hay cho chiêu gắp lửa bỏ vào tay người khác, nếu Lục Thần nạp Triệu Huệ Lan làm thiếp, Hạ Tùng tất nhiên báo thù, dễ dàng buông tha cho ông. Nhị gia đắc tội với đại thái giám trong cung, lão gia tự nhiên thích. Điều quan trọng nhất là, chuyện này như cây gai, cắm ngay giữa Nhị thái thái cùng Nhị lão gia, làm ly gián tình cảm vợ chồng của bọn họ…

      *Nguyên bản chính là “Họa thủy đông dẫn”, cũng có nghĩa là chiêu nghĩ kế để gây họa cho kẻ khác, có nghĩa gần giống như câu Gắp lửa bỏ vào tay người khác nên mình dùng câu ấy cho dễ hiểu.

      E rằng đây mới là điều mà Tam thái thái muốn thấy nhất!

      ******

      Bên này Lục Thanh Lam chưa nghỉ ngơi được mấy ngày, trong cung lại lần nữa truyền ý chỉ đến chỉ điểm đích danh muốn Lục Thanh Lam vào cung bồi Tam công chúa đọc sách.

      Người nhà nghe xong ý chỉ này, toàn bộ đều trợn tròn con mắt. Ai chả biết Tam công chúa trong cung luôn luôn kiêu căng, lại còn ngang bướng. Ngày đó lúc về Kỳ thị cũng có nghe Tiêu Kỳ kể lại. Bây giờ lại đưa Lục Thanh Lam vào cung, còn biết nàng phải chịu dằn vặt cùng ủy khuất gì nữa. “Sao có thể tốt như thế, sao tốt như thế được chứ!” Kỳ thị gấp đến nổi rơi cả nước mắt.

      Dù gì thánh chỉ cũng truyền xuống, tuyệt đối thể thay đổi được.

      Ngày thứ hai dậy sớm ăn mặc phen, Lục Thanh Lam bị đem đến Đông Hoa Môn. Kỳ thị vốn cho rằng có thể theo nữ nhi vào cung chút, nhưng ngờ ở Đông Hoa Môn bị tên thái giám khách khí cản lại.

      Lục Thanh Lam biết Kỳ thị lo lắng điều gì, hôn mặt Kỳ thị cái, ngọt ngào mềm mại , “Mẫu thân đừng lo lắng cho con, Bảo nhi cố gắng tự chăm sóc chính mình tốt.” Đối với Tiêu Nguyên San, nàng cảm thấy mình vẫn có biện pháp để ứng phó với nàng ấy.

      Kỳ thị thấy nữ nhi hiểu chuyện như thế, thoáng cái nước mắt lại lấp đầy hai mắt.

      Chuyển qua chiếc kiệu , thẳng đường đem Lục Thanh Lam đến Trường Hi cung của Tống quý tần. Tính tình của Tam công chúa tốt, nhưng có điểm, nàng là người mau quên. Vài ngày gặp, đem chuyện ngày đó hai người oánh lộn với nhau mà quên mất tiêu, tự mình ra cửa của Trường Hi Cung để tiếp đón Lục Thanh Lam.

      Đừng xem nàng là kim chi ngọc diệp, lớn như vậy rồi mà trong cung ngay đến người bạn để chơi cùng cũng có. Ngày đó khi Cửu hoàng huynh bảo để Lục Thanh Lam tiến cung làm thư đồng cho nàng, mặc dù nàng có chút chán ghét Lục Thanh Lam, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      Lục Thanh Lam tính hành lễ với nàng, ai ngờ nàng lại kéo tay Lục Thanh Lam, hùng hùng hổ hổ , “Mau mau mau, bổn công chúa chờ ngươi lâu lắm rồi. Ngươi nhanh đến chơi đùa cùng Bổn công chúa .” xong liền lôi kéo Lục Thanh Lam vào đại điện.

      Lục Thanh Lam khỏi buồn cười, nha đầu này còn là người nóng tính nữa.

      là thư đồng, kỳ thực chính là chơi đùa. Hai tiểu nương ngồi trong điện sôi nổi chơi trò xếp gỗ. Đại khái nửa canh giờ trôi qua, mà cũng thấy Tống quý tần ra, cung điện lớn như vậy mà chỉ có hai ba cung nữ hầu hạ, Lục Thanh Lam cảm thấy thế này có vẻ rất kỳ quái.

      Lục Thanh Lam thầm quan sát chung quanh, thấy hai bên đại điện có bày bình phong rất lớn, trong lòng khỏi sợ run, chẳng lẽ còn có người nấp phía sau bình phong kia sao?

      Sau bình phong quả có người.

      Đại tế sư, Trinh phi cùng Tiêu Thiểu Giác thấy ánh mắt nàng quét qua đây, khỏi nhìn nhau hoảng sợ, tiểu nha đầu này còn tuổi, như lại quá thông minh .

      Kết quả trong lúc Lục Thanh Lam để ý, lại làm đổ khối gỗ của Tam công chúa. Tam công chúa nhất thời giận dữ, “Sao ngươi lại làm ngã khối gỗ của ta?”

      Lục Thanh Lam lại càng hoảng sợ, cho rằng nàng muốn nhảy vào đánh nhau với mình trận, nhưng ngờ Tam công chúa chỉ tức giận vài câu, lại nhớ lại lời Cửu hoàng huynh uy hiếp, nếu nàng còn dám động thủ đả thương Lục Thanh Lam lần nữa, Cửu hoàng huynh xem nàng như trò chơi thịnh hành trong kinh thành, mà phóng nàng lên tận trời cao. Từ Tam công chúa sợ độ cao, chỉ tưởng tượng cái cảnh trong lời của Cửu hoàng huynh chút thôi mà lông dài lông ngắn đều dựng đứng lên hết, cho nên lúc này nàng mới như quả bóng bị xì hơi , “Quên , ta đánh nhau với ngươi đâu.”

      Lục Thanh Lam ngờ nàng có thể nhịn xuống, phát hỏa như thế. Điều này lúc nàng mười lăm mười sáu tuổi còn chưa làm được, huống chi là bây giờ? Nhất định có người sau lưng dạy dỗ nàng. Trong nhất thời, Lục Thanh Lam cảm thấy có vô số nghi vấn hiểu.

      Lục Thanh Lam cầm miếng gỗ ném xuống, rồi đơn giản , “Ở đây có gì vui hết, chúng ta ra ngoài chơi .” Nàng cũng muốn bị người phía sau tấm bình phong kia theo dõi.

      Tam công chúa cũng là người chịu ngồi yên, nghe xong lời này liền đem miếng gỗ ném , hào hứng đáp, “Tốt, chúng ta ra ngoài chơi.”

      Sau khi hai tiểu nương vui sướng ra ngoài, ba người phía sau bình phong mới ra.

      Trinh phi nhíu mày hỏi, “Đại tế sư, ngươi xem có phải nàng ấy ?”

      Đại tế sư bấm ngón tay tính toán chút, cuối cùng gật đầu, “Mệnh cách của này so với Cửu điện hạ có chín phần giống nhau, chính là người chúng ta muốn tìm.”

      mặt Trịnh phi lộ vẻ kinh hãi vô cùng, “Làm sao có thể chứ, ràng nàng phải là người của Hạ tộc.” Trong khoảng thời gian này, bọn họ phái toàn bộ thuộc hạ trong Hạ tộc bí mật điều tra tất cả mọi chuyện của Trường Hưng Hầu phủ, rốt cuộc kết quả cuối cùng lại là Lục Thanh Lam đến cọng lông cũng có quan hệ với Hạ tộc bọn họ.

      Đại tế tư , “Việc này quả là rất khó giải thích. Nhưng Nguyệt thần an bài như thế, tất nhiên là có đạo lý của người.” liếc mắt nhìn Tiêu Thiểu Giác, “Việc cấp bách nhất là cần phải giữ kín bí mật này, thể để người khác biết tiểu nương này chính là mạng môn* của điện hạ. Đồng thời phải cố gắng để nàng bình an lớn lên.”

      *Mạng môn: tính mệnh, điểm chết người

      Tiêu Thiệu Giác vừa mới gật đầu, lại cảm thấy sau ót đột nhiên đau nhói.

      Lúc này trong vườn hoa gần Trường Hi Cung, Lục Thanh Lam chơi đùa bỗng nhiên ôm đầu gào khóc ầm ĩ. Chuyện là Tam công chúa cùng Lục Thanh Lam ra khỏi Trường Hi Cung, Lục Thanh Lam liền hỏi Tam công chúa ở đây có nơi nào chơi vui, Tam công chúa liền dẫn nàng đến vườn hoa này.

      Trong vườn hoa có khu rừng , bên trong nuôi rất nhiều chim chóc. Tuy bây giờ là mùa đông, có hoa hay cây cảnh gì, nhưng hai tiểu hài tử vẫn chơi vui vẻ tưng bừng. Hai người xoay quanh thân cây trơ trụi, người đuổi ta trốn, chơi vui đến nổi quên trời quên đất.

      Tính tình Tam công chúa cũng rộng lượng, mang thù, rất nhanh đem những chuyện thoải mái quên hết. Tiếng cười như chuông bạc của hai tiểu nương truyền xa.

      Đúng lúc ấy, bỗng nhiên Lục Thanh Lam kêu “Ôi” tiếng, cuống quýt lấy tay che kín đầu mình, chỉ thấy viên đạn màu vàng rơi xuống dưới chân, xoay tít rất nhanh.

      Tam công chúa vội chạy đến, kỳ quái hỏi, “Làm sao thế? Làm sao thế?” Có chút nghi ngơ khom lưng nhặt viên đạn màu vàng đất lên nhìn. Kỳ lạ chính là, cách đó xa, viên đạn khác lại bay tới, đánh vào cánh tay của nàng, làm Tam công chúa cũng “Ai da” tiếng, tức giận quay đầu lại.

      Chỉ thấy cách đó vài chục bước, có thiếu niên mặc bộ quần áo màu vàng, tay có sắc đỏ, mang theo mấy tiểu thái giám đứng đó, trong tay cầm cây cung, chính là chỉa về chỗ các nàng vui chơi. Thoạt nhìn thiếu niên này lớn hơn Tiêu Thiểu Giác chút, dáng vẻ lớn lên có chút nhã nhặn đoan chính, vẻ mặt cà lơ phất phơ nhưng lại quần là áo lụa, làm người ta nhìn vào có cảm giác thích.

      Tam công chúa quát to tiếng, “Bát hoàng huynh, huynh làm gì mà lại tùy tiện đánh người như thế!” Lục Thanh Lam là thư đồng của nàng, nàng tuyệt đối cho phép người khác khi dễ Lục Thanh Lam.


      P.s: Từ giờ mình phụ Nhược Giai edit bộ này. Hy vọng mọi người ủng hộ hai đứa mình =D
      ly sắc, Pe Mick, Thanhbliss48 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :