1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công chết trận đã trở lại - Nở Hoa Không Kết Quả

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]


      TƯỚNG CÔNG CHẾT TRẬN TRỞ LẠI

      Tác giả: Nở hoa kết quả.

      Editor: Linh.

      Thể loại: Điền văn, 3s.

      Couple: Lý Thanh Liễu ♥ Lâm Trạm


      Giới thiệu:

      Con lớn nhất của nhà địa chủ ở Lí gia câu mười năm trước chết trận sa trường, hài cốt còn.

      Mười năm sau, Lý Thanh Liễu cùng kết minh hôn, nàng chuẩn bị xong tâm lí làm quả phụ cả đời.

      Sau khi cưới ba tháng, tướng công chết trận của nàng lại trở lại.









    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1 ♥ Minh hôn ♥ Linh


      Ban đêm, Lý Thanh Liễu ngồi may vá quần áo dưới ánh đèn, đệ muội đều ngủ say, trong phòng yên tĩnh.

      Cách vách, tiếng khóc đứt quãng đè nén của Chu thị nương nàng truyền đến. Nàng nhíu mày nghe lát, rốt cục thể lại tiếp tục may vá được nữa, thở dài, thu lại kim chỉ thêu.

      Từ tháng trước sau khi cha nàng bị xe bò cán gãy hai chân, chuyện như vậy thường xảy ra.

      Nhà nàng điều kiện tốt, khi ở riêng chỉ chia được hai mẫu ruộng cằn, ba gian nhà cỏ.

      Cũng phải do gia gia nãi nãi nàng bất công, mà là trong nhà vốn cũng có gì đáng tiền, chỉ có chút gia sản như vậy, còn là tổ tiên mấy đời từng chút từng chút tích cóp được từ trong đất ra.

      Vốn cha nàng ỷ vào thân thể khỏe mạnh, còn thuê nhà người ta mấy mẫu để trồng, quanh năm suốt tháng trừ thuế ruộng đất, chỉ còn thừa lại chút lương thực đủ sống qua ngày, cuộc sống tuy eo hẹp nhưng cũng vẫn có thể tiếp tục trôi qua.

      Tháng trước thu hoạch vụ mùa, cha nàng mượn xe bò nhà người ta để vận chuyển kê, ai ngờ xe bò lật, đôi chân ông bị áp dưới xe bò.

      Đại phu trong thôn chân của cha nàng nếu muốn chữa khỏi ít cũng cần 30 lượng bạc, còn phải tìm đại phu của Hồi Xuân đường ở trấn về bó xương mới có thể nắm chắc khỏi hẳn, bằng nửa đời sau phải nằm liệt giường.

      30 lượng, số bạc này đối nhà bọn họ mà có ý vị như thế nào?

      Trong nhà hàng năm gieo trồng 5 mẫu đất, trừ thuế phụ thu, cuối năm quy đến nhà mình ước chừng được bảy tám trăm cân kê, 50 cân kê năm trăm văn, tổng cộng chính là 4 lượng bạc, đây là khoản thu vào chính của nhà bọn họ. Thêm nàng nương nàng cùng với muội muội làm chút thuê thùa may vá, thời điểm tốt nhất năm cũng mới được hai lượng bạc, tổng cộng là 6 lượng. cách khác, cho dù cả nhà bọn họ ăn uống cũng phải mất 4-5 năm mới có thể kiếm đủ 30 lượng, đến lúc đó chỉ sợ chân cha nàng cũng thối nát.

      thể nghĩ tới vay tiền người khác.

      Sau khi cha nàng gặp chuyện may, đại bá nhị bá tiểu đều đến thăm, cũng đưa bạc đến.

      Chỉ là mọi người ai cũng khá giả, nhà đại bá năm ngoái mới đắp nhà mới, còn nợ ít. Đường ca nhà nhị bá đầu xuân sang năm thành thân, nhị bá nương còn chắp vá lung tung tích góp sính lễ. Nhà tiểu khá hơn chút, chỉ là mấy năm nay nàng chưa sinh được con trai, ở nhà chồng cũng có tiếng gì. Ba nhà bọn họ góp lại cũng chỉ được 5 lượng bạc, là hết sức.

      Nhà ngoại nàng điều kiện càng kém hơn, nhóm cữu cữu di mụ nghe xong việc này cũng góp 3 lượng bạc đưa tới.

      Có thể , thân thích trong nhà đều hết tình cảm.

      Còn những người khác quen biết ai nguyện ý cho vay nhiều bạc như vậy, cũng chưa biết năm năm nào mới có thể trả được.

      Các thân thích đưa tiền đến, thêm tích cóp của nhà mấy năm nay cùng chiếc vòng tay duy nhất của nương nàng tổng cộng cũng chỉ được 15 lượng bạc, cách 30 lượng còn kém nửa.

      Hôm nay nàng thấy Vương bà trong thôn đến nhà liền để ý, tránh ở dưới bếp nghe lén Vương bà cùng nương nàng chuyện.

      Hóa ra là trấn nhà giàu họ Hoàng, nguyện ý ra 10 lượng bạc mua tiểu thiếp.

      Vương bà coi trọng muội muội nàng.

      Nếu là gia đình nông dân bình thường, hơi có chút cốt khí đều đồng ý để nữ nhi làm thiếp, sợ bị người ta chọc cột sống.

      Nhưng tình huống trước mắt nhà nàng khác, Vương bà mới dám tìm đến cửa.

      Nương nàng sớm mất chủ kiến, bị Vương bà ba hoa chích chòe dỗ vài câu liền có chút động lòng, ban đêm trở lại phòng cùng cha nàng chuyện này. Cha nàng tức giận đến mức đấm tay xuống giường, cho dù mình có chết ngay cũng làm chuyện bán nữ nhi như vậy, lại mắng nương nàng mấy câu, như vậy mới khiến nương nàng khóc đến bây giờ.

      Bên ngoài tiếng chó sủa cao thấp nối tiếp, tiếng khóc của Chu thị dần bé lại, sau liền nghe thấy, chỉ còn tiếng khung dệt kẽo kẹt vang lên.

      Lý Thanh Liễu nhìn chằm chằm nóc nhà, chút buồn ngủ.

      Cho dù muội muội nàng làm thiếp cho người ta được 10 lượng bạc, tổng cộng cũng mới 25 lượng, còn thiếu 5 lượng.

      Trước đó Thanh Mai nhà đại bá lặng lẽ đến nới với nàng, nãi nãi nàng hai ngày trước bảo đại đường ca hỏi thăm xem trấn có nhà nào muốn mua nha hoàn , chỉ sợ là tính toán muốn bán nàng.

      Nếu có thể chữa khỏi chân cho cha, Lý Thanh Liễu để ý làm nô tì cho nhà người ta, dù sao nàng phá tướng, lại bị người ta lui thân, mười bảy tuổi nương lỡ , đời này cũng đừng mong nghĩ tìm được nhà chồng tốt. Nàng chỉ đành lòng, muội muội mới mười bốn, làm sao có thể làm thiếp cho nhà người ta, mặc người giày xéo?

      Trong lòng có tâm , cả đêm đều ngủ an ổn. Ngày hôm sau gà vừa gáy Lý Thanh Liễu liền tay chân đứng dậy, múc nước lạnh nhanh chóng rửa mặt rồi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

      là phòng bếp, chỉ là gian lều được dựng lên từ gỗ cùng cỏ tranh.

      Lý Thanh Liễu bước vào trong, mở nắp thùng gạo nhìn nhìn, lại thở dài.

      mới vào đông, mới nhận kê chưa đến tháng, năm rồi giao thuế cùng tiền thuê đất, người nhà tiết kiệm chút, thêm với thức ăn cũng có thể ăn đến vụ thu hoạch năm sau.

      Nhưng bây giờ vì gom bạc, kê năm nay mới thu được cũng bán hơn phân nửa, trong thùng chỉ còn non nửa thùng gạo, cộng thêm hai túi kê trong hầm, số lương thực này nếu tính toán tỉ mỉ, căn bản chống đỡ được bao lâu.

      Nàng cúi người đong gạo, nghĩ nghĩ, lại đổ non nửa về thùng, cho gạo vào nồi, thêm nửa nồi nước chuẩn bị nấu nồi nước cơm.

      Nhóm lửa, nàng lại ra sau vườn hái quả bí đỏ, sau khi rửa sạch thái thành miếng dài, bắc nồi lên bếp bỏ giá trúc vào, cho bí đỏ vào hấp. Lại lấy từ trong tủ bát ra cái bánh mì trắng, cũng bỏ vào hấp, đây là cho cha nàng.

      Nàng ngẩn người nhìn lửa trong bếp cửa phòng bên cạnh kẽo kẹt tiếng mở ra, Chu thị nương nàng xuất ở ngoài phòng bếp.

      Chu thị trước khi xuất giá là tiểu nữ nhi trong nhà, mặc dù nhà mẹ đẻ nghèo, thế nhưng đại ca đại tỷ cũng coi như thương bà, sau khi gả cho người, cha mẹ chồng cũng phải người hà khắc, trượng phu đối bà cũng tốt, sinh ba đứa con, đứa nào cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Bà cả đời này mặc dù chưa hưởng qua phúc, nhưng cũng chưa ăn qua bao nhiêu khổ. Người ba mươi lăm tuổi, sinh gương mặt tròn, tính tình lại mềm mại, người cũng có tang thương khốn khổ như những thôn phụ trong thôn.

      Nhưng biến cố hôm nay cho bà đả kích rất lớn. Bà vốn cũng phải người mạnh mẽ, mấy ngày nay gần như muốn khóc cạn nước mắt.

      Tối hôm qua sau khi ra mấy lời Vương bà bà liền hối hận. Con cái là miếng thịt rơi từ người mình xuống, người làm nương nào mà đau?

      Lý Sơn phá lệ mắng bà mấy câu, bà mặc dù khóc hồi, trong lòng cũng nhàng thở ra.

      Chính là tình huống trong nhà nay lạc quan, chủ nhà nằm giường, bạc chữa bệnh có tin tức. Đại nữ nhi Thanh Liễu mười bảy tuổi, từ hơn năm trước bị người lui thân vẫn có bà mối tới cửa. Nhị nữ nhi mười bốn tuổi cũng đến tuổi thân, nhưng tình huống trong nhà như vậy ai còn dám tới cửa? Tiểu nhi tử mười tuổi, đúng là tuổi ăn nghèo lão tử.

      Trụ cột trong nhà ngã xuống, thừa lại vợ yếu con thơ, có cha che chở, người trong nhà nên làm cái gì bây giờ?

      Chu thị dám nghĩ lại.

      Bà nhìn đại nữ nhi trong bếp, miễn cưỡng nở nụ cười, : "Sao ngủ thêm chút nữa? Ta thấy đèn trong phòng mấy đứa hôm qua cũng sáng đến mãi muộn."

      Thanh Liễu đứng lên, phủi phủi bụi người, chỉ làm như nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của nương nàng, "Tỉnh rồi liền ngủ được, cha dậy chưa ạ?"

      Chu thị lắc đầu, Lý Đại Sơn đêm qua cũng trằn trọc yên, biết là do miệng vết thương đau vẫn là phiền lòng.

      Thanh Liễu : "Bữa sáng xong rồi, trong nồi nóng, con lấy quần áo hôm qua thay giặt."

      Chu thị gật gật đầu, lại khẽ : "Số tằm năm nay tối qua dệt xong hết rồi, được thất vải, ta vốn nghĩ dệt được rồi mang lên trấn đổi thành vải bông cho tỷ đệ mấy đứa mỗi người làm bộ quần áo mới, ai biết -- thôi, lát nữa con thuận đường qua nhà đại bá hỏi xem đại đường ca con khi nào về, cuộn vải đó nhờ nó đổi thành bạc ."

      Thấy hốc mắt bà lại bắt đầu ẩm, Thanh Liễu vội : "Quần áo năm ngoái làm năm nay vẫn còn mới nguyên mà, năm nay cần làm nữa đâu. Chờ chân cha khỏi rồi, muốn bao nhiêu quần áo mới mà có chứ."

      Chu thị qua loa đồng ý, hai người đều biết lời này chỉ là an ủi mình thôi.

      Thanh Liễu bưng chậu gỗ tới bờ sông.

      Sắc trời vẫn sớm, mặt trời vẫn còn ở sau núi phía xa xa, chưa lên.

      Nhưng nhà nông có người lười, lúc này đường có rất nhiều người lại.

      Nàng đường cùng người chào hỏi, quen thuộc chút dừng lại hỏi tình huống của cha nàng, sau ánh mắt lại lướt qua vết sẹo trán nàng, tiếc nuối thở dài.

      Thanh Liễu chỉ coi như biết các nàng thở dài cái gì.

      Đến bờ sông, nàng tìm khố đá trơn nhẵn ngồi xuống.

      Nước suối tháng mười, sáng sớm có chút lạnh thấu xương, có điều nàng sớm thành thói quen nên cảm thấy có gì.

      Mặt trời dần lên cao, bờ sông cũng trở nên ồn ào. Giặt quần áo, múc nước, vo gạo, tảng đá bên bờ sông ngồi đầy bóng dáng cần mẫn.

      Bên cạnh Thanh Liễu cũng nhiều hơn hai người phụ nhân, biết hai người gì, hăng say, nàng trong lúc vô tình cũng nghe được chút ít.

      người : "Chuyện có 100%, ngày hôm qua ta thấy Hòe Hoa bà bà ra từ tòa nhà đó liền hỏi bà ấy. Lâm đại thiện nhân vì đứa con lớn nhất chết của mình, nguyện ý tiêu 20 lượng mối minh hôn."

      người khác hít vào hơi: "20 lượng?"

      Người lúc đầu kia : "Đúng vậy, đến cùng là nhà cao cửa rộng, vừa ra tay phải cửa nhà nghèo như chúng ta có thể so sánh. Đứa con kia của ông ấy chết cũng phải mười năm rồi ấy nhỉ? Nghe lúc trước ngay cả thi thể cũng chưa tìm về được, cũng là đáng thương."

      "Tròn mười năm, năm đó ta vừa gả tới, ấn tượng sâu lắm, Lâm phu nhân vì chuyện này chết ngất rất nhiều lần."

      "Aiz, ngươi xem nhà bọn họ gia nghiệp lớn như vậy sao chứ, mỗi thế hệ người đều đơn bạc như như vậy, đời này vất vả sinh được hai đứa con trai, cuối cùng lại chết đứa, đều là mệnh mà."

      Hai người than thở vài câu, còn đến 20 lượng bạc kia. biết gia đình nào có vận khí tốt như vậy, nữ nhi chết còn có thể trị giá 20 lượng.

      Hòe Hoa bà bà trong miệng hai người Thanh Liễu có biết. Bà cũng là người Lí gia câu, là quỷ bà mối nổi danh bản địa.

      Nếu có nhà nào kết minh hôn cho đứa mất sớm trong nhà đều đến xin bà làm mai tác hợp, tìm đứa chết trẻ chưa thành gia của nhà khác, sau đó tiến hành xem bói, nếu quái tượng cho phép hai người thành gia liền làm hai hình nhân giấy, vào đêm khuya cử hành lễ hợp hôn, cũng hợp táng nam nữ chung chỗ, ý là bọn họ dưới phủ tìm được bạn đời, đây chính là minh hôn.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 ♥ Lên núi ♥ Linh


      Thanh Liễu giặt quần áo xong liền vòng qua nhà đại bá chuyến.

      Đại đường ca làm tiểu nhị cho tửu lâu ở trấn , mỗi tháng có thể về nhà hai lần, làm người lại cơ trí, người trong nhà nếu có chuyện gì, phần nhiều là nhờ làm.

      Khi nàng đến, nãi nãi Vương thị ngồi trong sân bóc đậu, nàng đặt chậu gỗ lên tường rào bằng đá cao cỡ nửa người, gọi tiếng rồi bước vào ngồi xổm xuống trước mặt Vương thị, động tác lưu loát giúp bà bóc đậu.

      Vương thị tỉ mỉ đánh giá nàng, sau lúc lâu thở phào nhõm: "Cha ngươi thế nào rồi?"

      Thanh Liễu : "Lúc ta ra cửa cha còn chưa tỉnh. Tối hôm qua lúc ăn cơm tối ta hỏi cha, cha đỡ hơn hai ngày trước chút, đau lắm."

      Vương thị gật gật đầu, khẽ thở dài: "Chỉ mong là đau, tính tình cha ngươi thế nào ta còn biết nữa sao, chỉ sợ là vậy để chúng ta yên lòng thôi."

      Thanh Liễu cúi đầu chuyện.

      Vương thị lại : "Chắc là còn chưa ăn sáng nhỉ? Trong phòng bếp có mấy cái bánh bao, ta lấy cho ngươi."

      Thanh Liễu vội : " cần đâu, trong nhà làm cơm xong rồi, nương bảo ta đến hỏi xem khi nào đại ca về, trong nhà mới dệt được thất vải, muốn nhờ đại ca mang lên trấn đổi bạc."

      Vương thị : "Hai ngày trước mới về chuyến, lần sau thế nào cũng phải mười ngày nữa, chờ về ta bảo qua nhà các ngươi."

      xong bà đứng dậy về phía phòng bếp.

      Thanh Liễu nhìn ra ý đồ của bà, vội vàng đứng lên giữ bà lại, : "Nãi nãi, cần đâu, trong nhà làm cơm xong rồi."

      Vương thị bỏ tay nàng ra, vào phòng bếp lại vội vàng quay lại, nhìn thoáng qua bên ngoài sân, giảm thấp giọng : "Ngươi đứa này, đưa cho ngươi ngươi cầm . tình huống trong nhà thế nào ta còn biết sao? Ngươi ban ngày phải làm việc, ăn chút như vậy sao đủ. Bá nương ngươi vừa ra ruộng rau, lát nữa mới có thể trở về, ngươi nhanh chóng cầm về nhà ."

      Thanh Liễu có biện pháp, thể trái ý tốt của bà, chỉ phải nhận lấy ba chiếc bánh bao bà đưa cho.

      Vương thị khoát tay đuổi nàng về nhà, "Chút đậu này mình ta bóc là được rồi cần giúp đâu, mau , đừng cho đại bá nương ngươi nhìn thấy."

      Bá nương nàng mặc dù phải người khắc nghiệt nhưng có chút thích so đo, nếu để bà biết Vương thị cho Thanh Liễu đồ ăn, trong lòng sợ là vui lắm.

      Thanh Liễu cũng biết điểm ấy, sợ bá nương biết lại khiến Vương thị khó xử, chỉ có thể nhét bánh bao vào trong lòng, lấy chậu gỗ che dấu về nhà.

      ra Vương thị đối mấy cháu các nàng cũng tệ, như nhà khác, do là nữ hài nên tùy ý đánh chửi. Chỉ là cháu có tốt hơn nữa, trong lòng bà đến cùng vẫn kém con cùng cháu trai.

      Về điểm này, trong lòng Thanh Liễu cũng hiểu . Cho nên trước đó từ trong miệng Thanh Mai biết được Vương thị muốn bán nàng lấy tiền cho cha nàng chữa bệnh nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Về đến nhà, đệ muội đều dậy, ngồi trong sân xát dây cỏ.

      Thanh Liễu phơi xong quần áo qua xem, : "Trước xát từng này , cả ngày hôm nay cũng dùng hết. Cha nương ăn sáng chưa?"

      Muội muội Thanh Hà : "Nương vừa bưng cơm vào nhà cho cha."

      Thanh Liễu gật đầu: "Chờ nương ra chúng ta ăn chung."

      Nàng phòng bếp, móc ba chiếc bánh bao làm bằng bột tạp ra, đặt lên chõ hấp hấp lại lần nữa. Quay đầu lại đến phòng cha nương.

      Trong phòng, Lý Đại Sơn để bát đũa xuống, : "Ta ăn vào, mang ra ngoài ."

      Bát nước cơm kia ông uống hết, bí đỏ cũng ăn, chỉ riêng chiếc bánh mì trắng kia chỉ dùng tay xé miếng , vẫn còn lại hơn phân nửa.

      Chu thị nào biết dụng ý của ông, vội vàng khuyên nhủ: "Ăn chút nữa , trong bếp còn rất nhiều."

      Lý Đại Sơn lắc đầu, tình huống trong nhà thế nào sao ông biết chứ? Mấy ngày nay sợ là thê nhi có ngày nào được ăn no. Ông nghĩ đến mình bị gãy chân, về sau chẳng những thể lo cho bọn họ, còn phải trở thành gánh nặng cho bọn họ trong lòng càng thêm buồn khổ, mang theo mấy phần có chí tiến thủ : "Ta bay giờ cả ngày nằm ở nhà, ăn cũng chỉ lãng phí lương thực."

      Lời này vừa ra, vành mắt Chu thị lập tức đỏ hoe, ngồi bên cạnh giường cúi đầu lau khóe mắt, lúc ngẩng đầu lên lại cố cười : "Chủ nhà linh tinh gì vậy, làm sao có thể là lãng phí lương thực? Ăn nhiều chút mới có thể nhanh khỏe lại, chờ chân ông được rồi, muốn kiếm bao nhiêu lương thực mà được? Sau này được những lời như vậy nữa, ta cùng bọn còn ngóng trông ông mau khỏe lại đấy."

      Lý Đại Sơn lắc đầu, thở dài hơi, sợ lại làm bà buồn nên cuối cùng thêm gì, chỉ : "Ta là ăn nổi nữa, bà cầm cho mấy đứa , ta thấy mấy ngày nay bọn đều gầy."

      xong lại quay đầu nhìn kỹ Chu thị, trong khoảng thời gian này khổ cực nhất là bà. Ban đêm phải chăm sóc ông, có rảnh chút lại vội vàng bên khung dệt, mới có hơn hai mươi ngày mà người gầy yếu rất nhiều, vốn mặt tròn đều sắp thành mặt trái xoan.

      Ông nắm tay Chu thị, giọng khàn khàn : "Nhu nương, khổ bà rồi."

      Mũi Chu thị cay cay, vội vàng dùng tay kia lau khóe mắt, gắt gao nắm lại tay ông.

      Thanh Liễu đứng ngoài cửa, động tác nhàng chậm rãi lui ra ngoài.

      bao lâu Chu thị từ trong phòng bước ra, gọi con ăn cơm.

      Mấy người vây quanh bên bàn, trước mặt mỗi người là bát nước cơm, do gạo trong đó hơn phân nửa múc cho Lý Đại Sơn, bát nước cơm này trong đến mức có thể thấy đáy. bàn là đĩa bí đỏ hấp, mấy cái bánh bao.

      Chu thị chia phân nửa chiếc bánh mì trắng còn lại cho tiểu nhi tử Thanh Tùng, ba chiếc bánh bao nhân to lắm, toàn bộ chia cho hai nữ nhi.

      Thanh Liễu Thanh Hà vội đưa nửa về, Thanh Tùng cũng xé nửa chiếc bánh bao cho bà, Chu thị vui mừng : "Đều là con ngoan, mấy đứa ăn , nương thích ăn cái này."

      Thanh Tùng tin là , Thanh Liễu Thanh Hà tin, sau khi nhường qua nhường lại, Chu thị có biện pháp, cũng ăn bánh bao.

      Ăn xong bữa sáng, Chu thị mang bát xuống bếp rửa.

      Thanh Liễu đổi bộ quần áo cũ, lưng cõng cái sọt, cầm dây cỏ dao chặt củi cùng cái cào củi, với Chu thị tiếng rồi dẫn đệ muội lên núi.

      Bây giờ là thời điểm sản vật núi phong phú nhất, núi khắp nơi đều là bóng người.

      Thanh Tùng nhìn chằm chằm hạt dẻ cây, liên tục nuốt nước miếng.

      Thanh Liễu đưa sọt cho , giúp đeo chắc, giao phó : "Lúc leo cây cẩn thận chút, đừng dẫm lên nhánh cây quá , cũng được leo lên chỗ quá cao, bàn tay phải ôm chặt lấy thân cây biết ?"

      Thanh Tùng liên tục gật đầu, Thanh Liễu vỗ vỗ : " , đừng quá xa."

      Nhìn tiểu đệ như con khỉ trèo lên thân cây nàng mới quay lại, với muội muội: "Ở đây ít củi, ta lên phía trước nhìn xem, muội ở đây để ý Thanh Tùng, đừng cho nó nghịch ngợm."

      Thanh Hà gật đầu: "A tỷ, tỷ cẩn thận chút."

      Thanh Liễu cười : "Yên tâm , muội cũng vậy, trong bụi cỏ nhìn rắn côn trùng, trước khi ngồi xuống phải dùng nhánh cây thăm dò trước."

      Mấy tỷ đệ liền tách ra ở đây, Thanh Tùng hái quả dại, Thanh Hà lấy nấm cùng rau dại, Thanh Liễu nhặt củi về nhà, chuẩn bị cho mùa đông.

      Cả dãy núi này nghe đều là đất của nhà Lâm đại thiện nhân, có điều nhà ông xưa nay hào phóng, chưa bao giờ ngăn người trong thôn lên núi hái vật dại, ngay cả trong nhà có củi đốt, lên núi chặt hai cây, chỉ cần quá phận cũng ai gì.

      Thanh Liễu chặt nổi cây, nàng vừa vừa nhìn quanh bốn phía, nhặt nhạnh ít cành cây khô gom thành đống, có chút cành khô vẫn còn cây rơi xuống, nàng dùng dao chặt củi chặt xuống.

      Chờ lượm được bó củi khô, dùng dây cỏ buộc lại để bên, nàng lại lấy cái cào củi ra, cào lá khô mặt đất lại thành đống, vừa vừa cào, đống lá khô kia liền như quả cầu càng lăn càng lớn.

      Chờ đống lá cao đến đầu gối nàng mới dừng lại, trải dây cỏ ra đất thành hình chữ thập, bốc lá bỏ lên sợi dây, sau đó lại cào lá khô, cứ vậy cuộn thành năm sáu quả bóng, đắp lên cao cỡ nửa người. Nàng lấy hai đầu dây, cả người đè lên đống lá khô, dùng sức buộc chặt, thắt nút.

      Làm xong mấy việc này nàng ra cả người mồ hôi, tóc ướt nhẹp dính gò má, gò má nóng đến đỏ bừng.

      Nàng ngồi tại chỗ nghỉ ngơi lát, chờ gió núi sấy khô mồ hôi mới cầm lấy đòn gánh, mỗi đầu là bó củi, cắn răng khênh dậy, bước nhanh xuống núi.

      Gánh củi này chừng hai ba mươi cân áp ở vai nàng, nàng mặc dù cực kỳ mệt mỏi lại dám dừng lại nghỉ chân, sợ nghỉ rồi liền còn sức, chỉ gắng gượng hơi, đến nơi vừa rồi cùng đệ muội tách ra mới bỏ đòn gánh xuống, đứng tại chỗ há miệng thở dốc.

      Thanh Hà cùng Thanh Tùng đều nghe lời nàng, chạy xa, vừa thấy nàng quay lại liền bước nhanh qua, Thanh Hà dùng ống tay áo làm quạt quạt gió cho nàng, Thanh Tùng tự mình chọn quả sơn tra to nhất trong sọt cho nàng, xoa xoa lên vạt áo đưa cho nàng.

      Thanh Hà nhìn hai bó củi to bên người nàng, lông mày xoắn lại : "A tỷ, sao tỷ lại nhặt nhiều vậy, dường núi này lại dễ , bị ngã phải làm sao?"

      Thanh Liễu dần ổn định hơi thở, cắn miếng sơn tra, chua nàng hơi híp mắt lại, : "Vẫn tốt, đường núi này chúng ta quen, vững vàng mà. Hai đứa nhặt được bao thứ rồi?"

      Thanh Tùng cướp chìa sọt cho nàng xem, : "Đại tỷ xem ta này, ta hái được rất nhiều hạt dẻ cùng sơn tra đấy."

      Thanh Liễu ngó đầu qua nhìn, đúng là ít, có gần nửa sọt, nàng sờ sờ gương mặt đỏ bừng của Thanh Tùng, cười : "Tiểu Tùng lợi hại hơn trước nhiều rồi, chờ về đến nhà tỷ hấp hạt dẻ cho đệ ăn."

      Thanh Tùng lại lắc lắc đầu, : "Ta ăn, ta muốn phơi chúng nó mang bán, lấy tiền mời đại phu cho cha."

      Hốc mắt Thanh Liễu nóng lên, vội vàng cười che dấu : "Được, Tiểu Tùng trưởng thành, cha nghe được nhất định rất vui. Tiểu Hà sao, có hái được gì ?"

      Thanh Hà lấy rổ ở bên cạnh qua cho nàng xem, trong đó tràn đầy là rau dại, cải cúc, hành núi, rau sam, gạt rau dại ra, bên dưới có ít nấm, "Dạo này có mưa, nấm cũng lớn nổi, chỉ hái được chút này."

      Thanh Liễu gật gật đầu, nàng cảm giác lấy lại được sức liền đứng lên : "nên xuống núi rồi, hai đứa phía trước, ta ở phía sau, chú ý dưới chân đừng để bị ngã."

      Thanh Hà nhìn đòn gánh, : "Muội gánh lát cho."

      Thanh Liễu đẩy nàng cái: "Ta gánh được, nhanh ."

      Đến chân núi, Thanh Liễu lại nghĩ thêm lần.

      Cách đó xa là nhà đại bá nàng, nàng thấy Vương bà từ trong sân nhà đại bá bước ra, nãi nãi cùng bà ta gì đó.

      Nàng nhớ đến ý đồ hôm qua Vương bà đến, trái tim mạnh trầm xuống.
      Tôm Thỏ, linhdiep17Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 ♥ Quyết tâm ♥ Linh


      Chuyện Vương thị cùng Vương bà gặp mặt vẫn luôn đè nặng trong lòng Thanh Liễu.

      Về đến nhà, Chu thị nấu xong nước ấm chờ bọn họ.

      Thanh Liễu đặt đống củi vào góc tường, lau mồ hôi, cùng Thanh Hà bưng nước ấm về phòng lau người.

      Chu thị đứng trong sân xem dã vật bọn họ mang về.

      Thanh Liễu đổi bộ quần áo sạch, chuẩn bị mang ra sông giặt bị Thanh Hà đoạt trước.

      Nàng liền vào phòng xem Lý Đại Sơn.

      Lý Đại Sơn ngồi dựa vào đầu giường xuất thần. Chăn đắp ngang bụng, hai chân lộ ở bên ngoài, chân quấn lớp băng vải dày, trong phòng tràn ngập vị thuốc.

      Thanh Liễu giọng gọi tiếng cha, rót chén trà bưng tới.

      Lý Đại Sơn lấy lại tinh thần, nhận lấy chén trà, mặt treo nụ cười : "Ba đứa hôm nay lên núi hả?"

      Thanh Liễu gật gật đầu, "Nhặt chút củi cùng hái chút rau dại, buổi tối làm bánh rau dại ăn."

      Lý Đại Sơn : "Tốt, lâu rồi chưa ăn."

      Thanh Liễu hỏi: "Cha, hôm nay chân còn đau ?"

      Lý Đại Sơn để ý vỗ vỗ đùi: "Sớm hết đau rồi, con đứa này tin, ngày nào cũng phải hỏi lần."

      Thanh Liễu lo lắng, nhoài người qua nhìn nhìn, thấy băng vải có nước mủ, cũng có mùi khó ngửi mới thở phào nhõm. Chính là cái thở dài này cũng chưa dứt hẳn, đại phu chân cha nàng nếu muốn trị phải sớm làm, bằng chờ miệng vết thương khép lại, xương cốt dài tốt, khi đó phải đập vỡ xương cho nó mọc lại lần nữa."

      Cửa phòng lại thêm cái đầu ló vào, Thanh Tùng tắm rửa xong cũng tới.

      Lý Đại Sơn vẫy tay với tiểu nhi tử, chờ đến trước mặt, : "Hôm nay lên núi có gây thêm phiền cho đại tỷ đấy?"

      Thanh Tùng nghe xong liền có chút vui, lớn tiếng : "Con có thêm phiền, hôm nay con hái được rất nhiều hạt dẻ!"

      Thanh Liễu vội vỗ cái: "To tiếng như vậy làm gì, làm ta sợ hết hồn." Lại quay đầu với Lý Đại Sơn: "Cha, hôm nay Thanh Tùng rất ngoan, còn hái được nửa sọt sơn tra cùng hạt dẻ nữa."

      Lý Đại Sơn nghe vậy sờ sờ đầu Thanh Tùng, cười : "Là cha hiểu lầm Thanh Tùng rồi."

      Thanh Tùng cúi đầu, giọng : "Cha, sau này ngày nào con cũng lên núi hái hạt dẻ, chờ đại đường ca về nhờ huynh ấy cầm bán, bán được bạc trị bệnh cho cha, cha phải nhanh khỏe lại đấy."

      Lý Đại Sơn nghe vậy mũi cay cay, liên tục : "Tốt tốt, đứa ngoan, Thanh Tùng trưởng thành rồi."

      Cơm chiều chính là bánh rau dại, múc chút bột mì, băm rau dại trộn chung với bột, thêm ít nước khuấy thành dạng sệt, bỏ vào nồi hấp, còn thừa tính để ngày mai làm bữa sáng.

      Ăn cơm, tỷ đệ ba người vào phòng cha nương trò chuyện với cha.

      Lý Đại Sơn nhìn ba đứa con, trong lòng vừa vui vẻ lại khổ sở, đứa hiểu chuyện như vậy ông đương nhiên vui vẻ, nhưng nghĩ đến sau này chính mình thể tiếp tục che chở cho bọn họ liền nhịn được cảm thấy khổ sở.

      Sau khi mấy đứa ra khỏi phòng, ông thở dài cái, : "Nhu nương, chân ta cứ để vậy , chữa nữa."

      Chu thị lập tức phát hoảng, vội hỏi: "Sao lại chữa nữa?"

      Lý Đại Sơn lắc đầu: "Bạc có góp nữa cũng đủ, ngược lại khổ mấy đứa , bằng cứ vậy , trả lại bạc cho mọi người, trong nhà tốt xấu cũng còn lại ít. Bà để ý xem nếu có nhà nào tới cửa cầu hôn, lớn tuổi chút, trong nhà nghèo chút cũng sao, thân thể khỏe mạnh cần cù là được, giúp Thanh Liễu Thanh Hà định lại. Đợi các nàng xuất giá Thanh Tùng cũng nên lớn, có thể lo việc. Chỉ là khổ bà, phải hầu hạ người bị liệt như ta cả đời."

      Chu thị cầm lấy tay ông, gì, bà sợ mình khổ, chỉ sợ ông và con chịu khổ.

      Ăn cơm xong bao lâu, Vương thị nãi nãi của bọn họ nương ánh trăng đến nhà, xem qua Lý Đại Sơn rồi tìm Chu thị ra ngoài chuyện.

      Thanh Liễu nhìn đệ muội chút phát giác, tìm cớ cũng ra khỏi phòng, đứng trong bếp nghiêng tai lắng nghe.

      Vương thị : "Chân của Đại Sơn ngươi là tính thế nào?"

      Chu thị cúi đầu nhìn mặt đất, khẽ : "Bạc góp đến góp chỉ góp được nửa, còn thừa lại 15 lượng góp thế nào cũng đủ, ta thấy ý chủ nhà là định chữa trị nữa. Thừa dịp bây giờ trong nhà còn chút bạc, gả Thanh Liễu Thanh Hà ra ngoài."

      Vương thị nghe xong lập tức đổi sắc mặt: " bệnh hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ hay sao? Bây giờ tình huống trong nhà như vậy ai còn nguyện ý đến cửa? Huống chi hai đứa nó mà xuất giá, Thanh Tùng lại mới lớn nửa, trong nhà chỉ có mình ngươi, ngươi có thể tiếp tục chống đỡ hay sao? Hơn nữa Đại Sơn định chữa trị, ngươi cũng định chữa trị cho hay sao? Ngươi nên biết , Đại Sơn năm nay vẫn chưa đến bốn mươi, chẳng lẽ nửa đời sau phải nằm liệt giường? Thanh Tùng đứa bé chưa lớn, nếu có cha giúp đỡ, tình huống trong nhà lại như vậy ai còn nguyện ý gả tới, chẳng lẽ cả đời này phải ở ?"

      Chu thị mắt ngập nước, "Nương, những cái đó ta đều biết, nhưng là bạc đủ ta có thể làm sao? Chẳng lẽ phải bán hết đất đai trong nhà ?"

      Trong nhà tổng cộng chỉ hai mẫu ruộng cằn, bán được mấy lượng bạc, hơn nữa bán đất, cuộc sống của cả nhà chỗ dựa vào.

      Vương thị giọng nghe ra tâm tình : "Còn có Thanh Liễu cùng Thanh Hà."

      Chu thị ngẩng phắt đầu lên nhìn bà.

      Vương thị : "Hôm nay Vương bà đến tìm ta, ta thấy đề nghị của bà ta cũng được."

      "Nhưng là... Bà ta muốn để Thanh Hà làm thiếp mà." Chu thị , "Làm thiếp, đời này vậy là xong rồi."

      "Nếu luyến tiếc nàng, Đại Sơn cùng Thanh Tùng làm sao bây giờ?"

      Chu thị môi run run: "Chủ nhà đồng ý."

      Vương thị : " nằm giường, có thể biết bên ngoài xảy ra chuyện gì? Chỉ cần các ngươi , thời gian đến kiệu đưa qua, chờ gạo nấu thành cơm lại cho biết phải là được rồi?"

      Chu thị lắc đầu, cầu khẩn : "Nương, cho dù đưa Thanh Hà cho nhà kia cũng mới mười lượng bạc, còn thiếu 5 lượng mà. Chúng ta đừng làm như vậy, nghĩ lại biện pháp khác được ?"

      Vương thị khoát tay, : "Ngươi phải lo, hôm nay ta hỏi qua Vương bà rồi, nhà kia cũng cần mua người làm, chờ Thanh Hà qua đó lại với người ta để Thanh Liễu qua nhà làm công mấy năm, như vậy phải là có 5 lượng rồi sao?"

      Chu thị có chút khó có thể tin nhìn bà, muốn bán đứa cháu làm thiếp thôi, lại còn muốn bán đứa cháu khác làm nô tì, lần đầu tiên bà biết, trái tim của bà bà mình hóa ra cứng như vậy.

      Vương thị sao lại biết suy nghĩ trong lòng bà, thở dài tiếng: "Thanh Liễu cùng Thanh Hà đều là bé ngoan, nếu phải bất đắc dĩ ta cũng luyến tiếc các nàng. Nhưng tình huống trước mắt ngươi tự nghĩ , nếu luyến tiếc hai nàng, vậy Đại Sơn cùng Thanh Tùng đời này liền khổ. Huống hồ đến Hoàng gia, cuộc sống của hai người các nàng chưa hẳn tốt.

      Thanh Liễu đều mười bảy, đúng là thời điểm khó hôn phối nhất, cao tới, thấp xong, bằng đến nhà người ta làm công mấy năm, đợi hai mươi thả về, lại tìm nam nhân tang thê gả qua, phải vừa vặn sao? Về phần Thanh Hà, nàng tuy làm thiếp cho người ta, nhưng kia là nhà giàu, dù là người làm thôi cũng có mặt mũi hơn chúng ta, nếu mệnh nàng tốt, còn có thể hưởng phúc. Hơn nữa hai người các nàng cùng còn có thể chiếu ứng lẫn nhau, ngươi cũng an tâm hơn."

      Trong lòng Chu thị loạn cào cào, câu cũng nghe lọt, Vương thị thấy bà như vậy, nhân tiện : "Việc này ngươi nghĩ , hai ngày sau phải trả lời người ta. Người Hoàng gia đợi được lâu như vậy, chân Đại Sơn càng thêm đợi được!"

      xong lời này liền thẳng.

      Chu thị đứng tại chỗ, che mặt rơi nước mắt.

      Thanh Liễu lặng lẽ trở về phòng ngủ, Thanh Hà Thanh Tùng ngủ rồi.

      Trong nhà phòng ở đủ, tỷ đệ ba người bọn họ từ ngủ chung trong căn phòng, sau này Thanh Tùng lớn liền treo rèm vải ở giữa phòng, ngủ gian ngoài, Thanh Liễu Thanh Hà ngủ bên trong.

      Thanh Liễu nằm ở giường ngẩn người, trong đầu toàn bộ là những lời Vương thị vừa .

      ra năm nàng mười lăm tuổi từng cùng người định thân, vốn tính cuối năm ấy thành thân.

      Trước khi xuất giá ba tháng, nàng lên núi cắt cỏ cho thỏ, may ngã xuống núi, trán va vào khối đá sắc bén, để lại vết sẹo dài gần ngón tay.

      trán nàng vảy còn chưa bong, người nhà họ Dương tới lấy lý do nàng phá tướng mạnh mẽ từ hôn. Sau lại vội vàng cưới nương khác vào cửa, đến bảy tháng sau, nàng kia sinh đủ tháng.

      Việc đến nước này còn gì nữa mà hiểu? Chỉ sợ Dương Hạ sớm cùng nàng kia ngầm kết châu thai, nàng bị phá tướng cũng chỉ là cho bọn họ cái cớ để từ hôn mà thôi.

      Chu thị tức giận đến chảy nước mắt, Dương gia khinh người quá đáng.

      Thanh Liễu lại lén thở phào, theo ý nàng, lúc này từ hôn dù sao cũng hơn qua cửa mới phát xấu xa trong đó, đến lúc đó là vào hố lửa ra được.

      Chỉ là bất luận như thế nào, từ hôn đối thanh danh của nàng vẫn có ngại. Lúc ấy nàng mười lăm gần mười sáu, nương trong thôn mười bốn liền đính hôn, mười lăm tuổi thành hôn. Nàng khi đó tuổi coi là , lại phá tướng, từng lui thân, nhà khá hơn chút cũng nguyện tới cửa, tới đều là chút lớn tuổi, thân thể lại có tật, cha nàng muốn nàng chịu ủy khuất nên đồng ý, bất tri bất giác kéo dài đến bây giờ, thời rất ít có người tới cửa.

      Ý của Vương thị, nàng tuổi này đúng là tuổi khó làm mai nhất, bằng lại chờ vài năm trực tiếp gả cho người góa thê, mấy năm này bán cho Hoàng gia, có thể kiếm mấy lượng bạc chữa bệnh cho cha nàng.

      Nếu chỉ là mình nàng nàng cũng ngại làm nô tì, nhưng cố tình bán mình nàng đủ, còn muốn bán luôn muội muội.

      Nàng lớn hơn Thanh Hà ba tuổi, có thể là nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng từ cục bột y y a a lớn thành đại nương duyên dáng kiều, chẳng lẽ còn muốn mắt thấy nàng thành thiếp của người khác, cả đời bị người lãng phí?

      Huống hồ bỗng chốc bán hai nữ nhi, chỉ sợ cha nàng dù có chữa chân, đời này ở trước mặt người trong thôn cũng ngẩng đầu lên được.

      Thanh Liễu chợt nhớ đến chuyện sáng nay ở bên bờ sông nghe được, Lâm đại thiện nhân nguyện ý ra hai mươi lượng bạc cho con ông kết minh hôn, trong lòng dần dần có chủ ý.

      Dù sao cũng là bị bán, cùng với hai tỷ muội cùng nhau chịu khổ, bằng nghĩ cách, tốt xấu gì đẩy được muội muội ra ngoài.

      Nàng đời này dù sao cũng chỉ như vậy, là làm nô tì mấy năm rồi tùy tiện gả cho người góa thê, hay là trực tiếp thủ tiết có gì khác nhau?

      Tốt xấu gì cái đằng sau còn giữ được nàng thân trong sạch. Sạch đến, sạch .
      pé nhỏ kute, Tôm Thỏ, Carol3 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :