[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương V:
      Thiên hà nhân gian
      thấy Tư Khiêm gì, Tư Tuyền miễn cưỡng tự nghiên cứu nội thất trong xe trai. Những đường nét thẳng, sắc cạnh, màu sắc đơn tuyến, có đồ trang trí vụn vặt. Cuộc sống của trai hẳn rất đơn điệu và tẻ nhạt, kìm nén nhiều thứ. mở hốc giấu khéo léo bên dưới và nhận ra thế giới khác hẳn: giấy ướt mùi táo, chocolate hạnh nhân, ống xịt bạc hà còn rất mới, thậm chí còn có con bướm đỏ được đan bằng dây dù rất khéo. Tư Tuyền lôi con bướm ra, cẩn thận ngắm nghía. Hóa ra nó lóng lánh vì giữa những nút thắt còn có những hạt cườm trong veo, cực kì xinh đẹp.

      "Đẹp quá!"

      Tư Tuyền kìm được lời khen, vô cùng mẫn cảm với cái đẹp.

      "Đẹp thế này mà ko dùng, cái này để treo trong xe ô tô phải ?"

      "Đều là đồ cũ rồi, chưa kịp vất "

      Tư Khiêm nhàn nhạt trả lời, thèm liếc cái.

      "Phí quá, cho em nhé. Em móc vào túi xách. Ôi đồ đẹp như thế này ở chỗ em họ bán 1£ đấy."

      "Đừng lằng nhằng nữa, vứt cho . Lát nữa về chở em mua đồ mới. gọi lại cho Mạch Tuệ chưa?"

      Nhìn thấy Tư Khiêm có vẻ kiên nhẫn, Tư Tuyền le lưỡi, thả con bướm về chỗ cũ. Hấp háy gọi cho Mạch Tuệ. chàng nghe máy ngay, hí hửng hỏi điểm tâm có ngon ? Nếu được cuối giờ chiều qua Tạ gia xin bữa trà chiều. Tư Tuyền đương nhiên từ chối, đồ điểm tâm ở đây rất đắt, mỗi lần ăn sau đó quy sang tiền đều phải le lưỡi.

      Lái xe chừng nửa tiếng mới đến nhà hàng cay Thành Đô. Thời tiết nóng như này ăn đồ cay cũng là có mĩ vị, ít người cũng muốn vừa ngồi hầm băng vừa suýt xoa tưởng nhớ mùa đông.

      Tư Khiêm vòng sang bên kia mở cửa cho Tư Tuyền, hôm nay trời nắng quá, khỏi nheo mắt. Ánh nắng buổi trưa bỏng rát. Tư Tuyền chỉ mặc cái áo hai dây màu đen với quần sooc rách ngắn cũn và giày thể thao. Phải bảo Tư Toàn chỉnh đốn lại cách ăn mặc cho con nhóc này mới được, có ai ra đường mà ăn mặc như thế đâu!

      "Nhiều nắng quá!"

      Tư Tuyền cảm khái, ở mà có ngày nắng như này dân tình sẵn sàng bỏ hết việc ra ngồi sưởi ấm.

      Tư Khiêm bật ô, che cho em , ngay lập tức Tư Tuyền lùi ra khỏi tán ô.

      "Vào đây, lát về đen xì cả người mẹ lại càu nhàu!"

      ", cả mùa đông vừa rồi em còn chưa được tắm nắng đấy!"

      Tư Tuyền hí hửng, da bắt nắng rất nhanh. Bọn bạn ở đều phải ghen tị điều này, mỗi lần tắm biển về, da lúc nào cũng chuyển sang rám nắng nhanh nhất nhưng lại nhanh phục hồi. Chẳng giữ được lâu là mấy.

      Tư Khiêm tiện túm em lôi vào ô đành kệ cho ngoài trời nắng. Bước vào trong sảnh, mồ hôi túa ra đầy người. Tư Tuyền rùng cả mình choáng váng đầu óc, hơi lạnh từ trong nhà hàng xả thẳng xuống người làm da co rút.

      "Thấy chưa? nắng ở đây với ở , khác nhau nhiều đấy."

      người phục vụ tiến lại gần họ, Tư Khiêm đặt bàn từ trước nên phục vụ định dẫn về phòng riêng, lúc qua sảnh có mấy bàn ngồi. như có như liếc về góc, có người chột dạ quay đầu lại nhưng thấy gì.

      Trong phòng riêng, có người phục vụ chờ sẵn. Tư Tuyền phần nào thích ứng được với môi trường mới, còn choáng váng nữa. lại bắt đầu quan sát cách bài trí xung quanh. Nhà hàng này buồn cười, văn hóa trung tây giao thoa, lẫn lộn hết cả. Tư Khiêm càng lúc càng trầm lặng, phục vụ dọn dần đồ ăn lên. Hai người gọi nồi lẩu cay, rất hợp với khí bây giờ.

      Lẩu cay ở đây quả rất ngon, với Tạ đại thiếu gia chắc còn chưa được ưng ý nhưng Tư Tuyền quá thỏa mãn. ăn cay rất hay bị chảy nước mắt, nhưng khóc lóc mấy cũng nhịn được gắp tiếp miếng. Tư Khiêm ăn rất từ tốn, khóe mắt nhạy cảm như Tư Tuyền, nhưng cũng hơi hoe hoe đỏ.

      ăn chợt có tiếng gõ cửa, người phục vụ bước vào vào tai Tư Khiêm, gật đầu, những người đứng ở bên ngoài mới dám vào.

      người đàn ông to béo bước vào trước, đằng sau là mấy người khác, cả trẻ lẫn già, mặt mũi đều đỏ gay, chắc là đều uống rượu.

      "Chủ nhiệm Tạ, khéo quá, ngờ lại gặp ở đây."

      Tư Khiêm cũng đứng dậy bắt tay, cười .

      "Chào giám đốc Chu, hôm nay rảnh rỗi, đứa này cứ đòi ăn lẩu cay nên đành dẫn nó ."

      Giám đốc Chu lúc đó mới dám quay sang nhìn Tư Tuyền, vội vàng khen ngợi,

      " này ấy à, rất có khí chất. biết là..."

      "Em tôi."

      Tư Khiêm chủ động giới thiệu, giám đốc Chu thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng bắt nhịp được ngay, em chủ nhiệm Tạ phải làm ở cục Xuất nhập cảnh hay sao? Bộ dáng thành thục trầm ổn, sắp tới còn kết hôn với con trai nhà họ Hầu. Còn này ấy à…
      SiAm, Hale205, Chris3 others thích bài này.

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương VI:
      Hóa ra đó là quy tắc ngầm trong tuyền thuyết?
      Ông ta chớp chớp đôi mắt mí, bắt đầu mở miệng khen tiếc lời

      "Tiểu thư là lanh lợi, đáng . Cứ gọi tôi là giám đốc Chu nhé. Đây, tặng danh thiếp này, nếu đến trung tâm thương mại XX mua đồ, cứ đưa ra nhé, giảm giá là hết mức có thể luôn ha…"

      Tư Tuyền còn đần mặt nghe ông ta khen ngợi vội vàng lau tay rồi nhận danh thiếp nhìn thấy trai mình lừ mắt, vội vàng rụt tay lại, cười haha

      "Ấy chú, làm thế được ạ..."

      xong liền ngồi xuống. Giám đốc Chu bị từ chối cũng thấy xấu hổ, lại quay sang Tư Khiêm

      "Chủ nhiệm Tạ, quả có gì đâu. Tiểu nương nào cũng thích mua sắm, cho ấy thoải mái chút."

      "Nó ở nước ngoài, chỉ về chơi vài ngày rồi cho nên giám đốc Chu có cho cũng dùng được. Dự án hồi tháng mười hỏi tôi như nào rồi?"

      "Tốt lắm. Tốt lắm, tôi vẫn còn chưa có dịp cám ơn chủ nhiệm Tạ. Hay như thế này , bữa này để tôi mời. Cám ơn chủ nhiệm giúp đỡ. Ây dà, ở đây lại có rượu như thế này!"

      ăn với Tư Tuyền nên chỉ uống nước cam mà gọi chai nước lọc. Phục vụ đem chai rượu với mấy cái chén đến. Mấy người bọn họ đều xoay xung quanh Tư Khiêm. Giám đốc Chu đích thân rót rượu, ồn ào chúc tụng. Tư Kiêm đều cười nhạt, chỉ nhấp môi chút. Dù sao mới thân phận của và bối cảnh bây giờ, cũng nhất thiết phải uống.

      “Giám đốc Trần, tôi giới thiệu với nhé. Đây là chủ nhiệm Tạ, lần này làm ăn được với Hầu tổng cũng là nhờ chủ nhiệm Tạ mấy câu đấy. Nào, nhất định phải kính ngài ấy ly”

      Người phụ nữ bị đẩy lên trước mặc bộ đồ công sở màu đen, dưới chân váy bút chì là đôi chân dài thẳng tắp. ấy có vẻ hơi bối rối nhưng vẫn bước lên mấy bước, cầm cái chén cung kính

      “Chủ nhiệm Tạ, tôi mời ngài li. Sau này còn nhờ ngài chiếu cố nhiều”

      Tạ Tư Khiêm nhàn nhạt cười, nhấc cái chén của mình lên “Vẫn là nhờ giám đốc Trần chiếu cố thôi” rồi ngửa cổ uống cạn. Đáy mắt sâu thăm thẳm, ai đoán được nghĩ gì.

      Giám đốc Chu thấy uống hết chén rượu liền ồn ào chúc lại lần nữa, rằng công bằng, thiên vị uống hết với giám đốc Trần mà bỏ qua bọn họ. Tạ Tư Khiêm cũng từ chối, uống liền mấy chén họ mới chịu rời ..

      Sau đó, gọi phục vụ dặn dò được để cho ai thanh toán cho họ rồi mới ngồi xuống ăn tiếp.

      " hai, đó là ai vậy?"

      "Bạn làm ăn của Hầu Thần. Ăn no chưa?"

      Tư Tuyền gật đầu, hóa ra là bạn làm ăn của rể. Giám đốc Trần gì đó đúng là xinh đẹp . ấy có đôi mắt rất đặc biệt, long lanh ướt nước. Cũng đặc biệt dũng cảm, có thể uống với nguyên cả đám đàn ông say xỉn như vậy. A, hay đây chính là quy tắc ngầm trong truyền thuyết?

      Phục vụ đưa lên đĩa hoa quả, ấm trà giải nhiệt. Hai người ngồi thêm lúc rồi về. Lúc họ ra đến sảnh, đám giám đốc Chu còn chưa tan. Thấy hai người họ liền lật đật chạy ra, tạm biết đến mấy lần mới được.

      "Bây giờ đâu? hai?"

      Gọi hai ba câu, Tư Khiêm mới giật mình. ngồi thẳng dậy, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe,

      "Mẹ bảo đưa em mua ít quần áo."

      "Em mang từ bên về nhiều lắm, cần xem đâu."

      "Vậy em muốn đâu?"

      "Em muốn Cố Cung."

      Tư Khiêm hài lòng, Cố Cung giờ vừa nóng vừa nắng, thời tiết ở Trung Quốc lại khác với ở nên cũng muốn đưa Tư Tuyền , sợ về nhà ốm, cuối cùng đành .

      "Sáng Mạnh Tuệ có bảo hai ngày nữa, nó rảnh rỗi rất nhiều, bảo nó đưa em . Muốn xem kiến trúc, xuống miền nam trước. Bây giờ thời tiết tốt, em đừng ra ngoài nhiều. Trung Quốc tốt như , em chưa thể thích nghi ngay được."

      Tư Tuyền gì nữa, cha cả đều là người cứng rắn. Thường thị mẹ và chị Tư Toàn cũng hiếm khi thay đổi được ý kiến của họ.

      Khi về đến nhà, mẹ về, vẫn chưa kịp thay đồ. Mẹ nhìn thấy hai em lập tức vui vẻ hẳn lên.

      "Trưa nay cả cho con ăn gì?"

      "Lẩu cay Thành Đô ạ, ở Thiên Hà Nhân Gian! Ngon lắm"

      Bà Tạ ngạc nhiên, sáng bà dặn Tư Khiêm rằng em muốn ăn hải sản, đưa em ăn, như nào lại thành lẩu cay Thành Đô? Lại còn ở Thiên Hà Nhân Gian? Quanh khu này cũng có nhiều nhà hàng cay, Thiên Hà Nhân Gian vừa xa lại vừa ngon bằng. Phục vụ còn chu đáo, với tính cách như Tư Khiêm, chẳng bao giờ đến đó mới phải.

      "Ồ vậy à?"

      "Sao thế ạ?"

      "À chỗ đó xa quá, mẹ nghĩ là cả lại dẫn con đến đó thôi."

      Tư Tuyền chớp mắt, nửa vòng thành phố để ăn lẩu? Hôm nay chỉ gặp giám đốc Chu, mà cũng chẳng có gì mặn hay nhạt. muốn gặp ai? Làm gì?

      Tư Khiêm lên lầu thay bộ quần áo thoải mái rồi mới xuống, gặp phải ánh mắt như nhìn thấy ma của hai mẹ con chợt thấy tự nhiên, ho

      "có chuyện gì vậy? Mặt con dính gì à?"

      Hai người đều lắc đầu, Tư Khiêm trước giờ đều làm những chuyện quái gở nên cũng ai nghĩ nhiều nữa.
      Last edited: 23/6/17
      SiAm, Hale205, Chris4 others thích bài này.

    3. Tĩnh Đông

      Tĩnh Đông Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      50
      nước nên ghi hoa cho dễ đọc bạn Shiki ơi, mình là tàu ngầm, lâu lâu gặp truyện hay trồi lên tý, bạn nhớ up truyện đều nha :yoyo12:

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương VII:
      Gặp lại Diệp Chính
      Tư Tuyền về phòng, giờ này hàng ngày đều chuyện với bạn mình ở . Trung Quốc chặn khá nhiều, phải mất kha khá thời gian mới hướng dẫn được bạn cách liên hệ với mình.

      Nana sơn móng tay, ấy có bàn tay rất đẹp, khác hẳn với bàn tay của Tư Tuyền. Lần này Nana chuyển sang màu móng lì màu đỏ tươi, nhìn rất đáng sợ.

      "Maya, cuối tháng này tớ về Nhật"

      "Quyết định rồi hả?"

      Tư Tuyền lúi húi lấy cuộn dây thép bạc, lúc rảnh rỗi hay làm những món đồ chơi bằng loại dây này. Năm đó bán được ít ở trường đại học.

      " thể trốn tránh mãi được."

      Nana nhìn , lơ đãng ngắm móng ngón trỏ vừa vẽ xong.

      "Sang Nhật chơi với tớ ."

      "Được! Lúc nào cậu về có chỗ ở ổn định, tớ sang."

      Nhật chơi độ hai tuần, chắc mẹ cũng ngăn cản quyết liệt lắm đâu nhỉ. Đại khái lên đại học, Tư Tuyền mới quen Natsuki Takahashi, nhưng hai cực kì thân thiết. Lúc vì là người châu Á, nên nhiều bạn, hồi học tiểu học còn bị bắt nạt đến mức phải nghỉ ở nhà năm. Chuyên ngành của hai người cũng giống nhau, người thiết kế nhà cửa, người chuyên thiết kế trang sức. Các thầy giáo của Nana đánh giá rất cao tư duy và sức sáng tạo của ấy, chỉ tiếc rằng ấy là người châu Á, muốn được nhìn nhận thực lực như Kenzo còn phải phụ thuộc vào rất nhiều thứ.

      Nana ở trong khu du học sinh cùng với rất nhiều sinh viên đến từ nhiều nước khác, Tư Tuyền lại sống ở căn hộ riêng của gia đình, có cả người phục vụ riêng nhưng thích nhất là được bám dính lấy Nana ở mọi nơi mọi chỗ. Trừ lúc phải lên giảng đường, đến công ty thực tập hay lên xưởng, hai người gần như chỉ ở chung chỗ với nhau.

      Hai người mỗi người việc, vừa vừa làm đến hơn bốn giờ dì Lưu giúp việc lên gõ cửa, bảo đám Mạch Tuệ, Hạ Hầu Uyên đến. Tư Tuyền vội tạm biệt bạn, xuống nhà thấy ngay Diệp Chính ngồi đó, nhìn thấy cười tươi như hoa.

      "Sư huynh, về sớm như vậy sao?"

      "Còn muốn ở lại chơi hai ngày, nghe thấy em về rồi cũng về. Mấy năm gặp khác là mấy."

      Lúc còn ở , Diệp Chính thường xuyên chê trẻ con, ngây thơ, ấu trĩ, giả bộ người lớn. Đến giờ miệng lưỡi vẫn cay độc như thế. Mạnh Tuệ nhìn thấy , hí hứng chào hỏi, hỏi điểm tâm ăn có ngon .

      Tư Tuyền bên đích thân pha trà chiều, rót cho mỗi người tách. Dì Lưu mang điểm tâm lên, Diệp Chính nhấp ngụm trà, thở dài ra cái.

      "Từ lúc về nước đến giờ, còn chưa uống lại trà nào ngon như thế này."

      Mạch Tuệ cũng với lấy cái tách, uống thử. sai, trà này quá ngon, lăn lộn bên ngoài nhiều thế, cũng hiếm khi được uống trà chính tông quốc ngon kiểu này.

      "Maya, làm chưa?"

      "Vẫn chưa, vẫn còn muốn chơi."

      "Có muốn tới chỗ chơi ?"

      Diệp Chính cười cười, tài năng của này phải . Tận dụng được cũng tốt. Đương nhiên Tư Tuyền nhận lời ngay, năm đó khi còn là sinh viên theo Diệp Chính làm, học tập được rất nhiều thứ. Tạ phu nhân cũng phản đối, xưa nay đều coi Diệp Chính như người trong nhà. Tuy rằng mấy năm nay, cậu đối đầu với gia đình, tự du học, tự mở công ty nhưng tình cảm này vẫn thay đổi. Mấy năm ở , Diệp Chính chăm sóc cho Tư Tuyền, chuyện này bà vẫn chưa quên.

      Mạch Tuệ tò mò hỏi “người nào cũng pha trà ngon như thế này à?”

      đâu”, Diệp Chính lắc đầu. Người uống trà cũng như người Trung Quốc uống trà, có thể uống đơn giản, uống hàng ngày, uống liên tục nhưng cũng có thể uống như nghệ thuật. Tài nghệ pha trà của Tư Tuyền năm đó giúp nhóm bọn giành được ít hợp đồng.

      Mấy người ngồi chuyện lúc lâu rồi kéo nhau ra ngoài ăn. Diệp Chính lái xe riêng nên Tư Tuyền ngồi chung xe với .

      "Sư huynh…"

      Diệp Chính liếc sang, thấy vẻ bồn chồn mặt , nhịn cười, nghiêm túc .

      "Nếu chuyện lương, chỉ có thể công ty mới thành lập, đủ tiền mời thần tài như em, cho nên mới gọi em tới chơi.

      " phải, ý em cái đó…"

      Tư Tuyền im lặng, cuối cùng nhịn được “Tử Hàm, ấy vẫn ở Milan sao?”

      Mặt Diệp Chính đen lại, nhàn nhạt trả lời “Vẫn tốt lắm, em vẫn còn nhớ cậu ấy à? Bọn lâu rồi cũng liên lạc”.

      “À….” Tư Tuyền gì nữa nhưng lại bỏ thêm câu, như muỗi kêu “Em xin lỗi”.

      Diệp Chính nặng nề, hai người lại chìm vào im lặng. Cuối cùng lại nhàng khuyên “Maya, nghe , Tử Hàm thích em đâu, cậu ấy sớm có người trong lòng. Milan cũng phải vì chuyện của em, chỉ là cơ hội thích hợp. Em đừng nghĩ nhiều nữa, em có định quay lại ?”

      … em định Milan”

      Duẫn Tử Hàm, ba chữ này trở thành ma chú trong lòng . Từng kí ức về , vẫn nhớ rất ràng. Ngày ra , biết. hết ngày tìm ở căn hộ, ở xưởng, ở trường học và cả ở công ty, nghe từng giọt nước mắt của mình rơi trong gió tuyết, hận rằng tại sao mình lại được tự do.

      Tư Tuyền gì nữa, bên cạnh Diệp Chính lại thở dài. nhìn ra ngoài, đường phố lên đèn, những con phố lạ lẫm, nhưng con chữ Trung Quốc chữ đọc được chữ . Hồi bé khi còn ở , nghĩ nếu mình được ở quê có lẽ khác, bây giờ thử sống ở đây tháng lại thấy ngột ngạt. A Chính lại bảo Milan thể , cũng muốn quay lại nữa, vậy nơi nào có thể đón nhận đây?
      SiAm, Hale205, Chris2 others thích bài này.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương VIII:
      Đó là người nhà họ Tạ

      Sáng hôm sau, Tư Tuyền định tự mình đến công ty của Diệp Chính nhưng lại bị bà Tạ dùng dằng mãi, cuối cùng thỏa hiệp, dùng xe nhà. Gọi là công ty cho oai chứ Diệp Chính vẫn chỉ lập được phòng thiết kế , nhân lên xuống còn chưa được năm mươi người, liên kết và hùn vốn với công ty khác ở Singapo.

      Lúc đến, Diệp Chính tiếp khách hàng, vị phu nhân ngoài năm mươi tuổi, thân hình bị phá hết cả, người đeo toàn đồ trang sức và hàng hiệu.

      “Lại đây, Maya”

      Diệp Chính nhìn thấy Tư Tuyền như bắt được vàng, vội vàng kéo ngồi xuống, giới thiệu với vị phu nhân ngồi đối diện.

      “Quý phu nhân, đây là Mariana St. Logde. ấy có bốn năm kinh nghiệm ở AOA.PM, đặc biệt ở mảng thiết kế biệt thự. Cháu tin là ấy làm tốt”.

      Quý phu nhân nhìn ngồi trước mặt đầy nghi ngờ, tên nước ngoài nhưng mặt mũi và vóc dáng hoàn toàn là người châu Á, công ty kia bà biết, nên lại càng nghi ngơ hơn.

      “Tôi cậu Chính này, chỗ ông nhà tôi với bố mẹ cậu đều là nhiều năm quen biết. Lần này vì Tiểu Ngọc ở kí túc xá thoải mái nên chúng tôi mới định xây cho nó ngôi nhà ở đây. Cậu cũng biết tính nó rồi đấy, trẻ con chưa lớn hết. Vẫn là mong cậu nhường nhịn nó chút”

      Diệp Chính mồ hôi đầy đầu, thiết kế ba lần thông qua , chỉ là kia mỗi lần gặp trao đổi đều chỉ dán mắt vào người , cũng hiểu. Ý đồ tấn công tiếp cận quá ràng, tránh nổi mới phải mời vị phu nhân này đến.

      “Còn này, tốt nghiệp ở trường nào?”

      Tư Tuyền hiểu nhưng vẫn nghiêm túc trả lời “Tôi tốt nghiệp khóa chính quy đại học kiến trúc Bartlett ở London, . Tôi từng làm việc bốn năm ở AOA,PM”. đưa profilo cho vị phu nhân kia xem.

      Quý phu nhân chỉ nghe ở nướ ngoài về cũng tỏ ra coi thường nữa, nhận tập profilo chỉ toàn chữ tiếng đọc hiểu gì nhưng lại thấy có rất nhiều hình ảnh nhà đẹp, bà thấy thích. Có điều con phải vì muốn xây cái nhà đẹp mà chỉ là muốn có dịp ở cùng Diệp Chính thôi. Bà gấp profilo lại, đưa trả, giọng nhàng hơn “Tôi thấy hình như là người Trung Quốc nhưng lại có tên nước ngoài, là Hoa kiều sao?”

      Tư Tuyền còn chưa kịp trả lời bị Diệp Chính đoạt mất “Đúng vậy, ấy là người nhà của bí thư Tạ, sang sống từ , mới về nước được vài ngày. Là cháu đích thân nhờ ấy đến thiết kế nhà cho Tiểu ngọc, dì thấy sao ạ?”

      Quý phu nhân nghe đến bí thư Tạ có chút giật mình, bí thư họ Tạ mà bà biết có mấy người, chẳng lẽ lại là ông ấy. Gia đình bà đến đời này mới làm kinh doanh, nhưng sức mạnh của chính quyền thấm từ rất lâu. Diệp Chính như thế, nếu để cái Maria này làm lại là khinh thường Tạ gia. Tạ gia đâu phải là người mà họ Quý có thể đắc tội được, tâm ý của con thể quan trọng bằng nghiệp của cả gia đình a…

      “Tôi cầu còn được ấy chứ. Cậu Diệp, lần này nhờ cả vào cậu nhé, lần sau đến Bắc Kinh, tôi tới Diệp gia cảm ơn!”

      “Dì Quý cần phải làm vậy, đây vốn là trách nhiệm của cháu”.

      Hai người với nhau mấy câu khách sáo rồi bà ấy đứng dậy ra về. Vừa đóng cửa phòng, kéo cà vạt, nới thêm cúc cổ cho dễ thở.

      Mặt Tư Tuyền xám xịt, phản ứng biến hóa mặt Quý phu nhân xem vẫn hiểu. Diệp Chính dùng cách tốt nhất để đoạt được hợp đồng, đó là gia thế cuả .

      xin lỗi, chỉ muốn kết thúc nhanh chuyện này” Diệp Chính giải thích, sơ qua về quan hệ nhà và Quý gia, lại thêm về Quý Song Ngọc đến mức Tư Tuyền nhịn được cười phá lên.

      “Nhân duyên tốt như vậy, có gì mà phải từ chối?”

      “Haiz… em cũng biết rồi đấy”

      Diệp Chính có người trong lòng, nhưng bị gia đình ngăn cản, hai người chia tay đến giờ vẫn chưa gặp lại. Từ đó, thêm ai khác nữa.

      Có tiếng gõ cửa “Vào ”. Hai người nam nữ bước vào, nam còn khá trẻ, nữ có lẽ hơn tuổi Tư Tuyền chút

      “A Sảng, A Vũ lại đây tôi giới thiệu người mới”

      Tư Tuyền đưa mắt đánh giá họ, ngũ quan đều sáng sủa. A Sảng cao lớn, nhưng lại cái áo sơ mi hồng nhìn khá nhức mắt, cổ áo còn nhàu nhĩ, chắc là thanh niên thời đại mới thường xuyên làm muộn. A Vũ trái lại tinh tế hơn, mặc bộ đồ công sở được cắt may vừa khéo, trang điểm nhàng, nhìn rất dễ chịu. Nhìn lại mình mặc áo phông, quần jean, chân còn giày converse cũng có tí xấu hổ.

      “Đây là Trịnh Sảng và Chu Tử Vũ, hai người này theo làm dư án nhà cho nhà họ Quý. A Sảng chịu trách nhiệm thi công, Chu Tử Vũ vừa giúp thiết kế vừa giúp làm giấy tờ dự án. Sau này dự án giao lại cho Maya. ấy phụ trách chính, do mới về nước còn nhiều thứ chưa quen, nên hai người để tâm giúp đỡ ấy chút”.

      “Xin chào, tôi là Mariana st. Logde, hân hạnh được gặp hai người. Cứ gọi tôi là Maya là được”

      Tư Tuyền cười cười, đưa tay ra bắt, A Sảng hào hứng nắm tay , tay A Vũ lạnh lạnh, biểu cảm cũng mặn nhạt.

      “Tiếng trung của tôi tốt. Sau này nhờ hai người giúp đỡ. Tôi từ sống ở nước ngoài”

      Tư Tuyền chủ động giải thích. Diệp Chính cầm tập thiết kế quay lại. Bốn người cùng thảo luận về thiết kế mới lần này. Ba lần thông đều được nên A Sảng và Tử Vũ có chút chán nản.
      SiAm, Hale205, Chris3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :