1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hai bạn chẻ sắp phải xa nhau rồi, thanks
      heavydizzy thích bài này.

    2. saoxoay

      saoxoay Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      86
      A Nghiên: Sống ngày ngày!
      Trạm Vương: Là ngày sống ngày!
      Ha ha, buồn cười chết mất, cứ như câu chuyện con gà có trước hay cái trứng có trước vậy đó! :059:
      Hoan hô @heavydizzy ! Mình quyết định nhảy hố vì hai chữ "mỹ thực"!:2one:

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 91

      Ninh Phi yên lặng nhìn chằm chằm A Nghiên, lâu sau, cũng nở nụ cười.

      khàn khàn : " sai, ta sở dĩ trở thành bộ dáng tại, là vì bị lửa đốt, hơn nữa còn ở ngọn núi."

      A Nghiên có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới thế nhưng thừa nhận như vậy.

      Ai ngờ kế tiếp Ninh Phi lại tiếp tục : "Ta lúc trước bị lửa thiêu là vì cứu tiểu nương. Đáng tiếc ta thể cứu được, chính mình còn bị bỏng."

      A Nghiên nghe thế, sợ ngây người, nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, nỗ lực muốn từ mặt bị che kín tìm ra chút dấu vết để lại, từ trong cuộc đời bảy lần mất , tìm dấu vết người này. Nhưng con ngươi hờ hững bình tĩnh kia là xa lạ mờ mịt.

      Nàng làm thế nào cũng nghĩ ra người này là ai.

      Nhưng nàng cũng hiểu được ý tứ của , chẳng lẽ bị bỏng là vì mình? Là mình liên lụy trở thành bộ dáng như vậy?

      Lúc đầu nàng khiếp sợ, rốt cục trấn định xuống, há mồm định hỏi , nhưng Ninh Phi lại lạnh nhạt : "Ta biết ngươi muốn hỏi ta cái gì, nhưng ta . ra cũng vô dụng."

      A Nghiên vốn muốn mở miệng đành ngậm lại.

      Ninh Phi tiếp tục : “A Nghiên."

      trực tiếp gọi tên của nàng —— ràng trước kia cũng xưng hô mình là Cố nương hoặc là Cố phu nhân.

      gọi như vậy, trong lòng A Nghiên rung động, nàng nhất thời minh bạch, dù mình nhớ được hay , người này vẫn quen biết mình từ lâu. Trước kia nhất định là biết .

      A Nghiên ý thức được cái gì, hơi hơi nắm chặt tay, chờ tiếp.

      Ninh Phi nhìn A Nghiên, khó được nở nụ cười: “A Nghiên, ta nghĩ ngươi giờ cũng biết ít. Tuy có chút việc, ngươi sợ là khó có thể lĩnh ngộ được ngày. Nhưng ngươi phải tin tưởng, ta có ác ý với ngươi”.

      A Nghiên cắn cắn môi, gật đầu: "Đúng. Ta vừa mới hiểu được, từ đầu lúc gặp nhau, ngươi kỳ luôn luôn có ý bảo hộ ta, giúp đỡ ta."

      Trong con ngươi đen hờ hững của Ninh Phi có sắc thái ôn hòa: “A Nghiên, rời khỏi nơi này , rời khỏi Tiêu Đạc ."

      "Ngươi cũng muốn ta rời khỏi ?”A Nghiên ngửa cổ, nỗ lực muốn từ trong mắt Ninh Phi tìm được manh mối.

      "Đúng, ngươi phải rời khỏi ." Ninh Phi ngừng lại: "Ở lại bên , cuối cùng ngươi nhất định bị thương tổn."

      ", về sau thế nào?”A Nghiên kỳ mê mang, Tiêu Đạc phải người bình thường, kiếp trước thanh kiếm.

      Chuyện này tuy rằng thể tưởng tượng được, nhưng so với nàng có trí nhớ bảy đời càng thể tưởng tượng sao?

      Huống chi Sài đại quản gia sắp chết, Sài đại quản gia cũng như vậy, nay Ninh Phi cũng như vậy.

      Ninh Phi rũ mắt xuống, thản nhiên : "Ngươi chết."

      chết?

      tâm A Nghiên bỗng chốc căng thẳng.

      Lại là chết sao? Vẫn là chết sao?

      Nàng còn tưởng rằng, lúc này đây có chút bất đồng, nàng ở bên Tiêu Đạc lâu như vậy, vài lần suýt chết , vẫn có thể hóa nguy thành an, hơn nữa Tiêu Đạc phải rát mình sao. Mình cũng thích Tiêu Đạc. Như vậy, phải hẳn là Tiêu Đạc bảo hộ mình, sau đó mình an ổn vượt qua cả đời sao?

      Ninh Phi ngẩng đầu nhìn A Nghiên, thấy mặt A Nghiên có do dự và đành lòng, khỏi thở dài: "Ta biết, ngươi thích Tiêu Đạc, nhưng A Nghiên ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ngươi trước kia cũng từng thích , cuối cùng kết cục là gì?"

      A Nghiên vừa nghe, nhất thời hiểu lần nàng làm đại phu kia. Nàng là đại phu, độc chết , cuối cùng cũng hại chết mình.

      Nàng vẫn nên rời khỏi Tiêu Đạc sao, rời khỏi Tiêu Đạc, kiếp này vĩnh gặp nhau, chỉ có như vậy, mới giữa được mạng sống sao?

      ngực nàng khó chịu, khó chịu đến mức yết hầu cũng bắt đầu dật dật, toàn bộ thân thể bắt đầu cứng đờ, biến thành tảng đá.

      Nàng luyến tiếc .

      Đến bây giờ, nàng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ chẳng những là thích, so với thích còn nhiều chút.

      Nàng hình như nam nhân kia, nam nhân bảy lần nàng đều vì mà chết.

      Yết hầu nghẹn ngào, lúc lên tiếng có chút phát run : "Vì sao?"

      Nàng nhìn chằm chằm Ninh Phi, giọng khàn khàn: "Ngươi có thể với ta vì sao hay ? Ta biết trước đây vài lần đều có người tận lực làm ra."

      Nàng cố ý ra ai làm.

      "Nếu lúc này bài trừ chướng ngại đó, nếu người xấu kia chết , có phải ta phải chết hay ?"

      Ninh Phi thở dài: “A Nghiên, ngươi sở dĩ chết bảy lần, phải bởi vì Sài Hỏa thầm hại ngươi. Tuy rằng quả cũng hại ngươi, nhưng cũng bởi vì thuận theo thiên ý, ngươi mới có thể chết. Nếu ngươi đáng chết, dù tận lực hại ngươi, ngươi cũng dễ dàng chết như vậy."

      A Nghiên hung hăng cắn môi, cắn môi dưới gần chảy máu: "Như vậy cầu ngươi cho ta, vì sao ta chết, vì sao ta chết chính là thiên ý? Đây là thiên ý của ai? Vì sao khiến ta nhớ mỗi lần phải chết, khiến ta chết lần lại lần, cái gọi là thiên ý, vì sao muốn tra tấn ta như vậy!" (PS: tui cũng muốn biết nè)

      Nàng khàn khàn hỏi , xong lời cuối cùng, nàng cơ hồ thở hắt ra.

      Gặp chuyện gì, nàng cũng có thể giả ngu, cũng có thể chẳng hề để ý, nhưng duy liên quan đến chuyện sống chết, nàng nhớ tới là có cách nào thờ ơ.

      Ai lại có chuyện gì mà tìm chết bảy lần đây! Thậm chí còn lập tức sắp phải chết lần thứ tám !

      Ninh Phi trả lời A Nghiên, cúi đầu, bất đắc dĩ : “A Nghiên, ta tận lực, nhưng ta có cách nào giúp ngươi thêm. Nay ta có thể vẫn là câu kia, rời khỏi Tiêu Đạc ."

      xong câu đó, xoay người cái, người biến mất.

      A Nghiên nhìn rừng liễu trồn vắng trước mắt, sửng sốt nửa ngày, rốt cục lần nữa tới phòng bếp.

      Tiêu Đạc sắp , phải đánh giặc, nàng đáp ứng làm bàn đồ ăn cho .

      A Nghiên xem nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, suy nghĩ nửa ngày, bắt đầu nấu cơm.

      Nàng vội trước vội sau, gọi đầu bếp, sai sử đầu bếp nữ, bao lâu làm ra bàn đồ ăn.

      "Đem đồ ăn bưng tới cho điện hạ ." Nàng ra lệnh.

      ***************************

      Lúc Tiêu Đạc nhìn thấy đầy bàn đồ ăn này, cũng có chút kinh ngạc, cho rằng A Nghiên chỉ làm hai món thôi, nghĩ tới mới canh giờ, thế nhưng biến ra bàn như vậy.

      Có ngân châm sao sí (vây cá thái chỉ sào), đỉnh hồ thượng tố (món này rất cầu kì, chế biến từ các loại nấm và rau), ức bò sốt, tô khương bì đản (bánh trứng với gừng), trai trát đề (móng ngựa cuộn), tôm nõn bích loa, hỏa chủng thần tiên áp (vịt thần tiên nướng), mật nước hỏa phương (thịt hầm mật ong), trùng thảo phủ lý áp (vịt nấu với đông trùng hạ thảo), nùng hương thanh kê thang ( loại canh gà), ngưu nãi ma thang (canh nấm tươi với sữa)….

      nghi hoặc, A Nghiên lại nâng chén rượu: "Điện hạ, ngày mai ngươi xa, tuy ngươi thường ngày uống rượu, nhưng phải uống ly này, coi như A Nghiên làm tiệc tiễn biệt điện hạ."

      Tiêu Đạc giương mắt nhìn, thấy A Nghiên hai mắt tình, xao động giống như nước ngày xuân, hai gò má đỏ ửng, là khác hẳn bộ dáng ngày xưa điêu ngoa bốc đồng, có cảm giác hồng tụ thiêm hương, ôn nhu hiền lành, nhất thời khỏi cảm động, gật gật đầu.

      “A Nghiên, nay nghĩ đến, hai ta ở cùng nhau rồi, phát sinh đủ chuyện, sau này lúc viên phòng có chút vội vàng, ta cũng chỉ cho ngươi danh phận thiếp thất, đúng đối với ngươi. Nay ngươi chuẩn bị bàn đồ ăn làm tiệc tiễn ta, lại lấy rượu ra, chúng ta uống li rượu giao bôi, coi như —— "

      phải người biết chuyện, tới đây, ngữ khí ngập ngừng, tai cũng đỏ ửng lên.

      A Nghiên cũng hiểu ý tứ của .

      Bọn họ là người có duyên vô phân, dù là nước sữa giao hòa, cũng chỉ là nhân duyên như sương sớm. nàng là tiểu thiếp của , nhưng kỳ tiểu thiếp còn có đỉnh kiệu , còn nàng cái gì cũng có.

      Ngay cả nàng cần, cũng cần, nhưng tình nùng, dường như luôn có chuyện gì đó đến ngăn lại tình cảm ấy.

      Nàng và kỳ trong lòng cũng có cảm giác an toàn, cũng sợ tính tình quái đản thay đổi thất thường của , còn mình, vẫn sợ cái gọi là thiên ý.

      Vì thế A Nghiên nhiều lời, nàng châm hai ly rượu, ly cho , ly cho mình, nàng ngẩng đầu nhìn : "Tốt, chúng ta hôm nay uống rượu giao bôi."

      Tiêu Đạc nhíu mày nhìn A Nghiên: “A Nghiên, ngươi hôm nay có chút dị thường, đây là thế nào, sợ ta sao?"

      A Nghiên mềm mại ôm , ôn thanh : "Có chút sợ."

      Nàng lẩm bẩm: "Ta sợ ngươi rời rồi, để lại mình ta, ở luân hồi nhận hết đau khổ, cầu mà được, cũng sợ ngươi rời rồi, tìm được người khác, từ nay về sau chỉ nghe người mới cười, thấy người cũ khóc..."

      Nàng cũng là lời nhưng lại chỉ cho là nàng buồn chia li, có chút cảm giác bi thương. Bàn tay thon dài trắng nõn nhàng nâng cằm nàng, cúi đầu hôn nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước.

      "Nha đầu ngốc, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì." tin chuyện kì quái này nọ.

      Lập tức nâng ly lên, hai cánh tay giao triền, giống như dây mây và khánh thạch, thực đan vào nhau, uống rượu trong chén của nhau.

      Lúc nâng tay, lúc ngửa cổ uống rượu giao bôi của hai người, trong đầu cũng ra hình ảnh.

      nam tử khí vũ hiên ngang, nữ tử xinh đẹp như hoa, hai người ở nơi cỏ xanh oanh lượn, lấy thiên địa làm mối, lấy song núi làm khách, lấy lá sen làm ly, lấy suối nước làm rượu, triền miên ôm nhau, uống rượu giao bôi.

      Hình ảnh chỉ chợt lóe lên, lúc rượu trong veo chảy vào yết hầu , muốn nhớ hình ảnh đó cũng mảnh mơ hồ.

      Rượu ngon vào họng, bên trong ngọt lành, cảm giác say nồng liệt đánh úp tới.

      xưa nay thể uống rượu, dù thuyền hoa kỳ cũng chỉ lấy trà thay rượu.

      chén rượu vào, say.

      PS: chuẩn bị ngược típ
      Last edited: 24/6/17

    4. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Đau lòng!!!! Đừng bỏ rơi tiêu đạc lần nữa nha a nghiên
      heavydizzy thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Và lại nữa, lại ngược, hiu hiu, tác giả dì ghẻ quá à, phải chuyển sang chế độ mẹ ruột sớm nhớ. Huhu
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :