TƯ HỮU CHI THÀNH
Tác giả: Shiki
Chương VI: Hóa ra đó là quy tắc ngầm trong tuyền thuyết?
Ông ta chớp chớp đôi mắt mí, bắt đầu mở miệng khen tiếc lời
"Tiểu thư là lanh lợi, đáng . Cứ gọi tôi là giám đốc Chu nhé. Đây, tặng danh thiếp này, nếu đến trung tâm thương mại XX mua đồ, cứ đưa ra nhé, giảm giá là hết mức có thể luôn ha…"
Tư Tuyền còn đần mặt nghe ông ta khen ngợi vội vàng lau tay rồi nhận danh thiếp nhìn thấy trai mình lừ mắt, vội vàng rụt tay lại, cười haha
"Ấy chú, làm thế được ạ..."
xong liền ngồi xuống. Giám đốc Chu bị từ chối cũng thấy xấu hổ, lại quay sang Tư Khiêm
"Chủ nhiệm Tạ, quả là có gì đâu. Tiểu nương nào cũng thích mua sắm, cho ấy thoải mái chút."
"Nó ở nước ngoài, chỉ về chơi vài ngày rồi cho nên giám đốc Chu có cho cũng dùng được. Dự án hồi tháng mười hỏi tôi như nào rồi?"
"Tốt lắm. Tốt lắm, tôi vẫn còn chưa có dịp cám ơn chủ nhiệm Tạ. Hay như thế này , bữa này để tôi mời. Cám ơn chủ nhiệm giúp đỡ. Ây dà, ở đây lại có rượu như thế này!"
ăn với Tư Tuyền nên chỉ uống nước cam mà gọi chai nước lọc. Phục vụ đem chai rượu với mấy cái chén đến. Mấy người bọn họ đều xoay xung quanh Tư Khiêm. Giám đốc Chu đích thân rót rượu, ồn ào chúc tụng. Tư Kiêm đều cười nhạt, chỉ nhấp môi chút. Dù sao mới thân phận của và bối cảnh bây giờ, cũng nhất thiết phải uống.
“Giám đốc Trần, tôi giới thiệu với nhé. Đây là chủ nhiệm Tạ, lần này làm ăn được với Hầu tổng cũng là nhờ chủ nhiệm Tạ mấy câu đấy. Nào, nhất định phải kính ngài ấy ly”
Người phụ nữ bị đẩy lên trước mặc bộ đồ công sở màu đen, dưới chân váy bút chì là đôi chân dài thẳng tắp. ấy có vẻ hơi bối rối nhưng vẫn bước lên mấy bước, cầm cái chén cung kính
“Chủ nhiệm Tạ, tôi mời ngài li. Sau này còn nhờ ngài chiếu cố nhiều”
Tạ Tư Khiêm nhàn nhạt cười, nhấc cái chén của mình lên “Vẫn là nhờ giám đốc Trần chiếu cố thôi” rồi ngửa cổ uống cạn. Đáy mắt sâu thăm thẳm, ai đoán được nghĩ gì.
Giám đốc Chu thấy uống hết chén rượu liền ồn ào chúc lại lần nữa, rằng công bằng, thiên vị uống hết với giám đốc Trần mà bỏ qua bọn họ. Tạ Tư Khiêm cũng từ chối, uống liền mấy chén họ mới chịu rời ..
Sau đó, gọi phục vụ dặn dò được để cho ai thanh toán cho họ rồi mới ngồi xuống ăn tiếp.
" hai, đó là ai vậy?"
"Bạn làm ăn của Hầu Thần. Ăn no chưa?"
Tư Tuyền gật đầu, hóa ra là bạn làm ăn của rể. Giám đốc Trần gì đó đúng là xinh đẹp . ấy có đôi mắt rất đặc biệt, long lanh ướt nước. Cũng đặc biệt dũng cảm, có thể uống với nguyên cả đám đàn ông say xỉn như vậy. A, hay đây chính là quy tắc ngầm trong truyền thuyết?
Phục vụ đưa lên đĩa hoa quả, ấm trà giải nhiệt. Hai người ngồi thêm lúc rồi về. Lúc họ ra đến sảnh, đám giám đốc Chu còn chưa tan. Thấy hai người họ liền lật đật chạy ra, tạm biết đến mấy lần mới được.
"Bây giờ đâu? hai?"
Gọi hai ba câu, Tư Khiêm mới giật mình. ngồi thẳng dậy, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe,
"Mẹ bảo đưa em mua ít quần áo."
"Em mang từ bên về nhiều lắm, cần xem đâu."
"Vậy em muốn đâu?"
"Em muốn Cố Cung."
Tư Khiêm hài lòng, Cố Cung giờ vừa nóng vừa nắng, thời tiết ở Trung Quốc lại khác với ở nên cũng muốn đưa Tư Tuyền , sợ về nhà ốm, cuối cùng đành .
"Sáng Mạnh Tuệ có bảo hai ngày nữa, nó rảnh rỗi rất nhiều, bảo nó đưa em . Muốn xem kiến trúc, xuống miền nam trước. Bây giờ thời tiết tốt, em đừng ra ngoài nhiều. Trung Quốc tốt như , em chưa thể thích nghi ngay được."
Tư Tuyền gì nữa, cha và cả đều là người cứng rắn. Thường thị mẹ và chị Tư Toàn cũng hiếm khi thay đổi được ý kiến của họ.
Khi về đến nhà, mẹ về, vẫn chưa kịp thay đồ. Mẹ nhìn thấy hai em lập tức vui vẻ hẳn lên.
"Trưa nay cả cho con ăn gì?"
"Lẩu cay Thành Đô ạ, ở Thiên Hà Nhân Gian! Ngon lắm"
Bà Tạ ngạc nhiên, sáng bà dặn Tư Khiêm rằng em muốn ăn hải sản, đưa em ăn, như nào lại thành lẩu cay Thành Đô? Lại còn ở Thiên Hà Nhân Gian? Quanh khu này cũng có nhiều nhà hàng cay, Thiên Hà Nhân Gian vừa xa lại vừa ngon bằng. Phục vụ còn chu đáo, với tính cách như Tư Khiêm, chẳng bao giờ đến đó mới phải.
"Ồ vậy à?"
"Sao thế ạ?"
"À chỗ đó xa quá, mẹ nghĩ là cả lại dẫn con đến đó thôi."
Tư Tuyền chớp mắt, nửa vòng thành phố để ăn lẩu? Hôm nay chỉ gặp giám đốc Chu, mà cũng chẳng có gì mặn hay nhạt. muốn gặp ai? Làm gì?
Tư Khiêm lên lầu thay bộ quần áo thoải mái rồi mới xuống, gặp phải ánh mắt như nhìn thấy ma của hai mẹ con chợt thấy tự nhiên, ho
"có chuyện gì vậy? Mặt con dính gì à?"
Hai người đều lắc đầu, Tư Khiêm trước giờ đều làm những chuyện quái gở nên cũng ai nghĩ nhiều nữa.