1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Ủng hộ editor <3<3
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Sorry mọi người, đợt này mình hơi bận nên ko có thời gian làm nốt.

      Chương 42 căng thẳng

      Bạch Hiểu Y cúp điện thoại xong mới phát Tần Uyên sắc mặt có chút cổ quái, nhưng thấy đường nét mặt khẩn trương, môi mỏng cũng mím lại thành sợi chỉ, trong xe điều hòa bật hết cỡ, mà trán lại có tầng mồ hôi mỏng.

      Bạch Hiểu Y bị bộ dạng này của dọa sợ, vội vàng lo lắng hỏi câu: " sao chứ?" Rồi móc khăn giấy ra, tới gần giúp đem lau mồ hôi.

      cũng quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt quăng ra câu: " sao."

      Ách... Nhìn qua giống như là sao à?

      Bạch Hiểu Y nghi hoặc lắc lắc đầu, giúp lau mồ hôi rồi ngồi vững vàng lạ, vừa ngồi xuống liền phát ra đúng, " nhầm đường rồi, về nhà phải rẽ trái vào đường kia."

      "Ừ..." khẽ lên tiếng, lạnh nhạt quay đầu xe, rẽ vào con đường bên trái kia.

      "..." Bạch Hiểu Y cảm thấy người này rất kỳ quái, đường từ nội thành về Đàn Minh trấn cũng phải mới hai lần, thế nhưng vẫn có thể sai? suy ngĩ lát, nghĩ được khả năng, mới cẩn thận hỏi câu: "... phải là khẩn trương chứ?"

      Người nào đó vẫn rất bình tĩnh, " căng thẳng cái gì?"

      Được rồi...

      Sau Tần Uyên nhầm đường nữa, nhưng càng gần đến nhà, càng thấy gò má Tần Uyên căng thẳng hết sức, Bạch Hiểu Y cũng hỏi nhiều, chỉ yên lặng gì, giúp lau mồ hôi trán.

      Xe chạy tới cửa nhà dừng lại, Tần Uyên lại càng lạnh nhạt, tự nhiên xuống xe, lấy trong thùng xe phía sau túi lớn túi . Bạch Hiểu Y nhìn hai tay đầy túi quà biếu kinh ngạc, " chuẩn bị hết tất cả mọi thứ sao!"

      Tần Uyên để ý đến , cầm quà về phía cửa. vài bước, phát theo kịp, lại quay đầu nhắc nhở, "Còn ?"

      Bạch Hiểu Y nhìn thấy lưng cứng đờ sắp gãy, động tác tay chân lúng túng thấy có chút buồn cười, căng thẳng căng thẳng , tại sao còn phải cố làm ra vẻ lạnh nhạt?

      Dù sao cũng giễu cợt , vội bước tới, vừa từ trong túi móc ra cái chìa khóa vừa như vô tình an ủi câu: "Ba mẹ em vẫn luôn rất thích , đừng lo lắng."

      Tần Uyên nghiêng đầu sang bên để ý , Bạch Hiểu Y nhìn vẻ mặt kiêu ngạo, bộ dáng bĩu môi của cảm thấy chưa từng có người kì quái như vậy!

      Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải vẫn ở nhà chuẩn bị, hai người chỉ thay y phục sạch , còn quét dọn lần từ xuống dưới nhà, bộ dáng hoan hoan hỉ hỉ, hoàn toàn ném ra sau đầu chuyện của Khương Nghiên Kỳ. Khương Nghiên Kỳ tâm như bị chọc, càng quyết định khăng khăng ý tưởng phải làm cho Bạch Hiểu Y xuống đài được.

      Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải chuẩn bị hồi liên tục lo lắng chờ, vừa nghe ở cửa vang lên tiếng bước chân, Bạch Phượng Kiều vội vàng ra, muốn mở cửa, ngoài cửa Bạch Hiểu Y cũng móc chìa khóa ra mở cửa.

      Bạch Phượng Kiều mặt vốn chuẩn bị kĩ nụ cười mười phần nhiệt tình, nhưng nhìn thấy người đứng ở bên cạnh Bạch Hiểu Y lúc đó, tươi cười cứng đờ, ánh mắt nhìn qua nhìn lại Bạch Hiểu Y rồi đến Tần Uyên, Bạch Phượng Kiều hoàn toàn mơ hồ.

      "Như thế nào... Tiểu Uyên, con... Các con..."

      Khương Chấn Hải nhìn thấy Tần Uyên cũng sửng sốt.

      Khương Nghiên Kỳ cũng rất tò mò bạn trai cảu Bạch Hiểu Y, cửa mở ra rồi ta thò đầu nhìn về phía trước, đếnlúc chứng kiến hai người đứng ở cửa, Khương Nghiên Kỳ chỉ cảm thấy trái tim giống như bị đâm cái mạnh. Khiếp sợ, dám tin, người bên cạnh Bạch Hiểu Y sao có thể là Tần Uyên?

      , tuyệt đối thể nào, tuyệt đối thể nào.

      Lúc trong lòng Khương Nghiên Kỳ kiên quyết chối bỏ suy đoán đó, Bạch Hiểu Y kéo tay Tần Uyên, hào phóng giới thiệu, " sai, ấy là bạn trai của con."

      Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải bị lời này làm kinh ngạc đến ngây người, hai người nhìn nhau, rất lâu mới bình tĩnh lại. ngạc nhiên khiếp sợ như ban đầu, lúc sau Bạch Phượng Kiều lại kích động khó tả, chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, "Các con... Các con thực ở cùng chỗ sao? Chuyện khi nào vậy? Vì sao trước đây cho mẹ?"

      Bạch Hiểu Y tròng mắt chuyển chuyển, "Ách... Chính là lần trước ở nhà gặp nhau rồi sau đó ở cùng chỗ."

      "Thế a..." Bạch Phượng Kiều cười gật gật đầu lại : "Mau vào mau vào, đừng đứng."

      Bạch Hiểu Y cùng Tần Uyên vào phòng, Tần Uyên đem quà tay đưa ra, cười : "Đây là biếu hai ngài."

      Bạch Phượng Kiều lúc này ra vẻ giận , "Lần trước phải mua sao? Con xem con làm chuyện trẻ con này!"

      Tần Uyên cười cười, "Lần trước là lần trước, lần này thân phận còn giống."

      Vừa nghe lời này, Bạch Phượng Kiều lại càng cười đến khép được miệng, vội đáp: "Đúng, đúng đúng, tâm ý của con, chú và dì tâm lĩnh."

      Lúc này để hai người ngồi xuống, Khương Chấn Hải vào phòng bếp bưng trái cây ra dặn dò hai người ăn.

      Mấy người bên cạnh hoan hoan hỉ hỉ, Khương Nghiên Kỳ bên kia quả thực khó chịu như ăn phải con ruồi vậy. Bạch Hiểu Y thế nhưng cùng ở cùng chỗ với Tần Uyên, người đàn ông tâm tâm niệm niệm, vẫn xem là chuẩn trượng phu, sao có thể như vậy, vì sao tình lại như vậy?!

      Khương Nghiên Kỳ thực thể tin được, trước mắt đối với ta mà quá mức tàn nhẫn, tựa như là có người cầm dao cắt lên người. Vốn có dự định quấy nhiễu hôn của Bạch Hiểu Y, lúc nhìn thấy người đàn ông cao lớn rắn rỏi kia, quên hết, trong đầu mảnh ong ong, đau lòng đến mức hô hấp cũng sắp ngừng.

      Bạch Phượng Kiều ngờ được Bạch Hiểu Y và Tần Uyên cùng chỗ, bà và Trình Bình Như quan hệ tốt. Hai người trước kia thường , nếu sau này có thể kết thành thông gia vậy thể tốt hơn. Về sau hai đứa bé trưởng thành, hai bên đối với nhau cũng có gì, dù sao duyên phận thể miễn cưỡng, mặc dù tiếc nuối, nhưng thể bắt buộc, chỉ hy vọng hai đứa bé đều có thể tìm được hạnh phúc. nghĩ tới cuối cùng bọn họ thế nhưng đến đường.

      Dù sao Bạch Phượng Kiều cũng quá yên tâm, đợi đến lúc hai người ngồi xuống bên cạnh rồi bà mới cẩn thận hỏi câu: "Các ngươi thực ở cùng chỗ sao? là người lớn cũng thể đùa giỡn."

      Bạch Hiểu Y cố làm ra vẻ thích, dẩu môi, "Đương nhiên là cùng chỗ ."

      Được khẳng định, Bạch Phượng Kiều mới định hạ tâm, đôi mắt cười đến híp lại, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, kế hoạch khi nào kết hôn?" Lời này là hỏi Tần Uyên.

      Kỳ ngay từ đầu Tần Uyên rất khẩn trương, mặc dù hai người đời trước là vợ chồng, nhưng dù sao đời này có rất nhiều chuyện thay đổi. Hơn nữa lần trước dì Bạch còn nhờ tìm bạn trai cho Bạch Hiểu Y, vẫn xác bây giờ bọn họ có thể tiếp nhận là con rể hay . đường đến Bạch gia đều mang theo thấp thỏm, cho đến khi thấy thái độ của 2 người mới thở phào nhõm, xem ra, bọn họ còn tính là hài lòng về .

      Vừa bình tĩnh lại, cả người thoải mái hơn rất nhiều, chân mày khóe mắt đều mang theo vui vẻ. Lúc này nghe thấy dì Bạch hỏi, liền cười dịu dàng nhìn thoáng qua Bạch Hiểu Y, trong ánh mắt lộ ra sủng ái nồng tan được, "Theo Hiểu Y , em ấy cảm thấy nên là lúc nào là lúc đó."

      Nhìn đôi mắt Tần Uyên cứ dính người Bạch Hiểu Y, Bạch Phượng Kiều là vui mừng nên lời, nhìn ra được quan tâm Hiểu Y. Thêm nữa đứa này bà vẫn nhìn từ đến lớn, hiểu tận gốc rễ. Bạch Phượng Kiều quả thực có bao nhiêu hài lòng, cười vỗ vỗ tay Hiểu Y: "Con trưởng thành, cũng đừng lãng phí nữa, năm nay có thể thành hôn thể tốt hơn."

      Bạch Hiểu Y gật gật đầu, "năm nay có thể thành hôn cũng tồi."

      Bạch Phượng Kiều sau khi nghe xong lại càng vui vẻ, chọc chọc cái trán con : "Con đứa bé này đúng là khó được lần nhu thuận." Đột nhiên nghĩ đến cái gì lại : "Đúng rồi, Tần gia bên kia các con tới chưa?"

      "Còn chưa đâu!" Bạch Hiểu Y trả lời, lại nhìn thoáng qua Tần Uyên, " cho cha mẹ xong chúng com mới chuẩn bị ."

      Bạch Phượng Kiều cười cười gật đầu, "Phải, phải, phải, mau chóng để người Tần gia bên kia cũng biết."

      Khương Chấn Hải ngồi bên liên tục cười nhìn bọn họ, thấy bọn họ tán gẫu vui vẻ, ông cũng chen vào. Lúc này Bạch Phượng Kiều ngừng lại ông mới : "Tiểu Uyên a, Hiểu Y đôi khi tính tình có chút đúng, con bao dung nó chút."

      Nghe như thế, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, mặc kệ cha thích bên kia nhiều thế nào, nhưng đối với vĩnh viễn chính là người tỉ mỉ hiểu nhất.

      Tần Uyên sau khi nghe xong cũng gật gật đầu, "Chú yên tâm, con chiếu cố Hiểu Y tốt."

      Mấy người lại tán gẫu trong chốc lát về chuyện sau kết hôn thế nào. Tán gẫu xong, Bạch Hiểu Y cũng chưa quên hôm nay vì sao trở về, liền giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: "Đúng rồi mẹ, mẹ vừa mới bảo ta trở về đối chất, muốn đối chất cái gì?"

      Bạch Phượng Kiều vốn cao hứng tán gẫu với Tần Uyên, vừa nghe , sắc mặt liền cứng đờ, gượng cười hai tiếng đáp: "Chuyện này sau này hãy , cũng đừng để mất hứng thú của con và Tiểu Uyên."

      Vừa dứt lời, Tần Uyên bên cạnh vội vàng khách khí bày tỏ, "Con có vấn đề gì, dì mọi người cần coi con là người ngoài." từ đến lớn chúng ta đều có xem con như người ngoài." Lại nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ, "Kỳ cũng phải chuyện gì lớn."

      Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ ngồi bên, toàn bộ quá trình đều im lặng lên tiếng, Lâm Thục Phương nghĩ đến, bạn trai Bạch Hiểu Y dĩ nhiên là tên tiểu tử cách vách kia, đại lão bản đó.

      Bạch Phượng Kiều ngay từ đầu cảnh cáo bà, bà cũng nhắc lại chuyện đó. Đương nhiên, đối với chuyện Bạch Hiểu Y, bà cũng chúc phúc, chỉ lạnh nhạt ngồi bên. Nghĩ tới Nghiên Kỳ mình thương bị khi dễ có cách nào giải oan, còn kẻ phạm lỗi lại hoan hoan hỉ hỉ tiếp nhận người khác chúc phúc, trong lòng bà quá thoải mái. Vì vậy, giờ phút này vừa nghe Bạch Hiểu Y chủ động nhắc tới, Lâm Thục Phương cũng khách khí, trực tiếp với Bạch Hiểu Y: "Các ngưừi muốn nhắc, cũng đừng trách ta ra."

      Lâm Thục Phương nghĩ tới chuyện Khương Nghiên Kỳ bị bắt nạt, thoáng đè xuống lửa giận bốc lên, lúc này hung hăng trừng Bạch Hiểu Y : "Hiểu Y, lần trước phải công ty cần người sao? Sao bây giờ lại tuyển ? Nghiên Kỳ dù gì cũng là em cháu, cháu cứ xem thường nó như vậy?"

      Bạch Hiểu Y lạnh lùng cười tiếng, "Bà hỏi, vậy cháu cũng , công ty chúng cháu xác thực muốn tìm người. Nhưng mà, chúng cháu nhận người cũng có điều kiện, nhất định phải đại học. Dù sao nhân viên công ty đều đóng ngũ hiểm nhất kim (bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm chấn thương công nghiệp và bảo hiểm thai sản), lương thử việc cũng thấp. Khương Nghiên Kỳ ràng phù hợp cầu của công ty, Nếu cháu làm việc thiên tư tuyển ấy vào, để người công ty biết , bà họ nghĩ sao? Lúc đó cháu cũng là vì nể thân thích nên uyển chuyển cự tuyệt. Chẳng lẽ bà hy vọng cháu thẳng ra để Khương Nghiên Kỳ ngột ngạt? Phải cho ấy biết ấy đủ tư cách vào công ty cháu?"

      Lâm Thục Phương bị chặn, "Được được được, chuyện này cháu có lý, vậy ta hỏi cháu, tại sao cháu lại đẩy ngã Nghiên Kỳ?" Vừa vừa nhấc tay Khương Nghiên Kỳ lên, lộ ra chỗ da kia bị xây xước, "Cái này giải thích thế nào?"

      Bạch Hiểu Y híp mắt lại, " nhận ấy vào công ty cháu biết, còn chuyện đẩy ngã phải cháu làm, người công ty cháu cũng có thể làm chứng."

      Lâm Thục Phương hừ lạnh tiếng, vẻ mặt trào phúng, "Cháu là chủ, người công ty đương nhiên đều đứng về phía cháu."

      Bạch Hiểu Y muốn nữa, lại nghe thấy Tần Uyên bên cnahj đột nhiên chen vào câu, "Tôi đột nhiên nghĩ đến chuyên..."

      đột nhiên ngắt lời khiến mọi người đều hiểu, chỉ nghe nhàn nhạt , "Hôm nay Khương tiểu thư đến công ty tôi nộp đơn, lại bị người ta phát bằng giả, vừa vặn hôm nay có người của đối tác đến đàm phán, chuyện này may bị họ biết. Khương tiểu thư lại tuyên bố với mọi người ta là em tôi. Vì phòng ngừa người khác suy đoán tôi thiên vị việc riêng, cũng vì hình tượng công ty, ta chỉ có thể cho bảo vệ ném ra ngoài. tay ấy bị thương hẳn là khi đó để lại?" ánh mắt Tần Uyên tối tăm trầm lạnh lùng quét tới, giọng nặng thêm, "Khương tiểu thư, xem tôi đúng ?"

      Kể từ khi biết Tần Uyên trở thành bạn trai Bạch Hiểu Y, Khương Nghiên Kỳ cũng biết hồn bay nơi nào, đừng làm cho Bạch Hiểu Y ngột ngạt, khó chịu đến câu cũng nên lời. Lúc ánh mắt Tần Uyên kia lạnh như băng, tuyệt dịu dàng thắm thiết như vừa mới rồi đối với Bạch Hiểu Y. Hơn nữa còn mở miệng là một tiếng Khương tiểu thư, giọng có bao nhiêu xa cách. Khương Nghiên Kỳ trong lòng khó chịu, còn bị người ta phát dối, hơn nữa càng ủy và cùng khổ sở.

      Bạch Phượng Kiều vừa nhìn thấy Khương Nghiên Kỳ rũ đầu im lặng lên tiếng cũng biết là chuyện gì xảy ra. Bà ngược lại nghĩ tới, năm năm qua, Khương Nghiên Kỳ thế nhưng còn có bộ dạng này, nghĩ Hiểu Y nhà bà dễ bị khi dễ đúng ?

      "Ta Khương Nghiên Kỳ, cháu vừa rồi phải có bài bản hẳn hoi sao? Cháu tìm Hiểu Y lý luận, bị Hiểu Y đẩy ngã như thế nào đều miêu tả sinh động như , sao giờ lại im lặng?"

      Khương Nghiên Kỳ vẫn cúi đầu lên tiếng, Bạch Phượng Kiều càng nghĩ càng tức giận, giọng cũng càng ngày càng xong, "Năm năm trước cũng hãm hại Hiểu Y, tôi nghĩ năm năm sau thế này! Hiểu Y đến tột cùng là có bao nhiêu thù bao nhiêu oán với ?"

      Vừa dứt lời, thấy Khương Nghiên Kỳ miệng méo xệch, bổ nhào vào trong ngực Lâm Thục Phương, ô ô khóc ròng : "Bà ơi, vì sao cháu có cha, có mẹ, nếu cháu có cha mẹ cũng thành thế này, ô ô, bà ơi, vì sao người khác đều có cha mẹ còn cháu có!"

      Kỳ Lâm Thục Phương vừa mới nghe Tần Uyên cũng khiếp sợ, bà nghĩ tới Khương Nghiên Kỳ dám giả tạo bằng cấp, càng nghĩ tới Khương Nghiên Kỳ Bạch Hiểu Y đẩy ngã là giả. Bà lờ mờ biết nên phản ứng như thế nào, nhất là đối mặt với Bạch Phượng Kiều câu ép hỏi tới, vàng biết trả lời như thế nào. Lúc này thấy ta đột nhiên nhào tới, lại nghe thấy đến đây, Lâm Thục Phương nhớ tới mình mất con trai, nội tâm thương dứt, vội vỗ bả vai ta an ủi, " có việc gì, có việc gì a, có bà ở đây, người khác thương cháu, bà thương cháu."

      Bạch Hiểu Y nhìn bộ dáng Khương Nghiên Kỳ thế này cũng còn gì để , ta dối hãm hại người khác lại thành ra đáng thương? Bạch Hiểu Y thực có hứng xem Khương Nghiên Kỳ biểu diễn, dứt khoát quay sang Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải đáp: "Bây giờ cũng còn sớm, nên đối chất cũng đối chất xong rồi, con và Tần Uyên trước."

      Bạch Phượng Kiều vốn muốn để hai người ở lại ăn cơm, nhưng nhìn qua Khương Nghiên Kỳ như vậy cũng phiền lòng, nghĩ đến bọn họ ở lại đây cũng thoải mái, chỉ dặn dò: "Các con trở về cẩn thận chút."

      Bạch Hiểu Y và Tần Uyên cáo biệt, Khương Nghiên Kỳ vẫn còn nằm ở trong ngực Lâm Thục Phương khóc ngừng, Bạch Phượng Kiều càng nhìn càng thoải mái. Mắt thấy Bạch Hiểu Y có đối tượng, cuộc sống cũng coi như vào quỹ đạo, bà đúng là muốn xem hai người kia ở đây còn định lăn qua lăn lại làm chuyện thiêu thân gì, lúc này mới trầm sắc mặt với Khương Nghiên Kỳ: "Đủ rồi! khóc sướt mướt cho ai xem?! vu oan Hiểu Y còn chưa tính, sao ngược lại giờ trở thành đáng thương? chút, ai khi dễ ?!"

      Khương Nghiên Kỳ nghe thấy Bạch Phượng Kiều , cũng có ý tứ muốn ngừng, ngược lại khóc to hơn, Lâm Thục Phương thấy thế cũng đành lòng, lên giọng với Bạch Phượng Kiều: "chuyện có bao nhiêu a, bớt tranh cãi chút được sao? !"

      Nghe thấy Lâm Thục Phương , Bạch Phượng Kiều đột nhiên nhớ tới vừa rồi Lâm Thục Phương tin lời Khương Nghiên Kỳ, cao giọng muốn bắt hỏi chuyện Hiểu Y nhà mình. Khi đó phải là còn biểu như trời sắp sập xuống? Sao lát biết là Khương Nghiên Kỳ vu oan Hiểu Y lại thành chuyện ?

      Bạch Phượng Kiều càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, làm mẹ nhìn thấy con mình bị bắt nạt cũng thể ngồi yên, bà cũng lười nhảm, trực tiếp chỉ ra cửa, lạnh giọng với hai người: "Các người ra ngoài cho tôi! nhà nay hoan nghênh các người!"

      Lâm Thục Phương bị lời này dọa, Khương Chấn Hải vẫn ở bên cạnh gì lúc này vội gấp rút đứng dậy khuyên nhủ: "Phượng Kiều, bà bình tĩnh chút trước..."

      Bạch Phượng Kiều lại là hung hăng trừng mắt liếc ông, giọng tốt hơn chút nào, "bình tĩnh? Tôi phải bình tĩnh như thế nào? Khương Chấn Hải, Hiểu Y cũng là con ông, nó liên tiếp bị người ta bôi nhọ như thế, ông định cho qua a? !"

      Khương Chấn Hải đối với chuyện này cũng phải tức giận, ông khó xử nhìn nhìn Bạch Phượng Kiều, lại nhìn nhìn hai người ôm nhau chỗ, thở dài, "Mẹ, Nghiên Kỳ, các ngươi hôm nay làm chuyện thế này cũng quá đúng!"

      Vốn Lâm Thục Phương nổi nóng, thấy Bạch Phượng Kiều chút khách khí muốn đuổi hai người ra cửa, bà làm sao nghe lọt cái gì, chỉ trầm khuôn mặt đạo: "Cái gì quá đúng? Các ngươi làm con trai con dâu thế này sao? Thế nhưng đuổi ta !? Khương Chấn Hải, chút, cũng muốn đuổi ta sao?!"

      "Mẹ..." Khương Chấn Hải lông mày nhíu chặt, hôm nay ông tức giận có chỗ phát, hết lần này tới lần khác khó xử kẹp giữa hai bên, đặc biệt là người mẹ này, tuyệt để bớt lo, "Mẹ bớt tranh cãi chút được a?"

      Đối với con trai, Lâm Thục Phương chút cũng khách khí, lúc này trừng mắt tức giận : "Ta ít cái gì? Ta cái gì? ! xem nhà , các ngươi đám đều quên ta là trưởng bối của các ngươi sao? Còn đuổi ta ! Ta hôm nay liền ở chỗ này! Ta ! Đây là nhà con ta, ta ở nhà con ta là đạo lý hiển nhiên, ta xem ai dám đuổi ta !". Những lời Cuối cùng này là với Bạch Phượng Kiều.

      Bà bây giờ nuôi Khương Nghiên Kỳ tốt nghiệp, cũng có gì phải sợ, tự nhiên giống lần trước dễ dàng bị đuổi như vậy.

      Lâm Thục Phương càn quấy, Bạch Phượng Kiều cũng biết ràng. Đối với hai người lang tâm cẩu phế này, bà đúng là câu dư thừa cũng muốn, tức giận với họ cũng lãng phí, dứt khoát hít sâu hơi, giọng tỉnh táo, lãnh đạm: "Thế này , tôi ly hôn với Khương Chấn Hải, nhà này là cha tôi để lại cho tôi, là tài sản trước hôn nhân, cho dù ly hôn cũng phân chia tới ông. Ngày mai tôi đến văn phòng luật hỏi câu, xem thủ tục li hôn làm thế nào. Tôi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước, các ngươi muốn nháo thế nào tùy các ngươi."

      Bạch Phượng Kiều xong quả nhiên trực tiếp xoay người lên lầu, bà bỏ dễ dàng, nhưng mà câu hời hợt này lại như bom tấn, nổ bùng khiến mọi người kịp hồi thần.

      Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ căn bản đoán được Bạch Phượng Kiều nhắc đến ly hôn. Lâm Thục Phương vốn còn đỏ mặt tía tai, vẻ mặt tức giận bất bình, nghe như thế, cả người tựa như bị chớp bổ vào, lúc này sững sờ tại chỗ, rất lâu nên lời.

      Vốn khóc sướt mướt có bao nhiêu thương tâm, Khương Nghiên Kỳ nghe như thế cũng bị hù dọa, nước mắt quên chảy, chỉ dại mặt nhìn sang, nhìn cái này lại nhìn cái kia.

      Trong đó xúc động nhất là Khương Chấn Hải, Bạch Phượng Kiều xong lời này, xoay người lên lầu, ông liền chút nghĩ ngợi đuổi theo, đợi Bạch Phượng Kiều đóng cửa trực tiếp chen vào, hai lời, duỗi tay ôm bà vào trong ngực, chỉ sợ vừa buông tay liền biến mất còn.

      "Kiều Kiều, tôi ly hôn, đánh chết ôti cũng ly hôn, bà đừng mấy lời làm tôi sợ."

      Bạch Phượng Kiều nghe ông cũng bất đắc dĩ thở dài, "Vậy ông muốn tôi làm sao bây giờ? Ông cũng thấy thái độ của bà ấy đối với Hiểu Y, Hiểu Y so với Khương Nghiên Kỳ chỉ như cọng cỏ, còn Khương Nghiên Kỳ... Tôi nhiều ông cũng biết, về sau Hiểu Y còn phai kết hôn sinh con, giữ hai người này ở lại quấy rối, chừng về sau còn xảy ra chuyện gì nữa. Tôi cũng muốn nhìn Hiểu Y bị họ bôi nhọ nữa, cho nên hai người kia tôi tuyệt đối thể để ở nhà. Ông khó xử, tôi cũng đành lòng, bằng ly hôn, để tất cả mọi người sống tử tế. Ông yên tâm , dù ly hôn tôi cũng bạc đãi ông, mấy chi nhánh, ông tùy tiện chọn , còn lại thuộc về tôi và Hiểu Y."

      Khương Chấn Hải vội vàng : "Bà gì vậy? Tôi ly hôn! Tôi làm sao có thể rời khỏi và và con, ta mấy năm nay tâm ý tôi với bà, bà cũng biết , tôi chưa từng có nhị tâm?"

      "Tôi biết , tôi đều biết , nhưng tôi cũng có cách nào, tôi còn muốn sống tốt, có hai người kia ở nhà chúng ta, ai cũng thoải mái!"

      Khương Chấn Hải nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, mặt thoáng kiên định, "Tôi biết nên làm như thế nào."

      Khương Chấn Hải xuống lầu, Lâm Thục Phương chuyện với Khương Nghiên Kỳ, Lâm Thục Phương vừa ngẩng đầu thấy Khương Chấn Hải, vội vàng : "Như thế nào? Phượng Kiều phải thực muốn ly hôn ? già như thế, sao còn tùy hứng? Chuyện ly có thể tùy tiện treo môi sao?"

      "Mẹ!" Khương Chấn Hải bất đắc dĩ kêu tiếng, "Người mang Nghiên Kỳ về nhà cũ ."

      Lâm Thục Phương ngẩn người, lập tức trầm sắc mặt: "Con... tốt, Khương Chấn Hải, con cưới vợ liền quên mẹ đúng ? Muốn đuổi ta ..."

      "Mẹ cũng được." Khương Chấn Hải ngắt lời bà, "Vậy ngày mai con và Phượng Kiều ly hôn, đến lúc đó nhà này phải của con, mẹ cũng phải , nhìn mẹ , mẹ hy vọng con cửa nát nhà tan cứ việc nháo lên!"

      Lâm Thục Phương bị sắc mặt Khương Chấn Hải dọa, con trai này cho tới bây giờ đều gì nghe nấy, chưa từng có lúc mạnh mẽ cứng rắn như thế.

      Kỳ lúc Bạch Phượng Kiều muốn cùng Khương Chấn Hải ly hôn, Lâm Thục Phương có chút kinh sợ. Bạch Phượng Kiều là người Hoài thị, bằng hữu thân thích toàn bộ ở đây, đến lúc đó ly hôn, bà ta chỉ cần vận dụng chút quan hệ, Khương Chấn Hải cũng đừng nghĩ có được chỗ tốt. Khương Chấn Hải chiếm được chỗ tốt, Lâm Thục Phương đương nhiên cũng có gì.

      Dừng chút, Khương Chấn Hải lại sa sút tinh thần thở dài, "Mặc dù năm năm trước nháo ra vui, nhưng lần này các người muốn đến đây, Phượng Kiều cũng gì. Nếu các người có thể an phận, Phượng Kiều cũng cố tình gây , cố ý làm các ngươi thoải mái, nhưng các ngươi hết lần này tới lần khác..." đến chỗ này, Khương Chấn Hải hận đến cắn răng, "Hiểu Y cũng là con tôi, các người sao có thể đối xử với nó như thế?!" Ông liên tục thở dài, mang theo loại kiên quyết thấy chết sờn, "tính tình Phượng Kiều mẹ cũng biết ràng, các người cũng được, đợi ngày mai Phượng Kiều và tôi ly hôn, tôi theo các ngươi cùng nhau trở về! Mẹ tự mình xem rồi làm !"

      xong ông liền trực tiếp xoay người lên lầu, Lâm Thục Phương sững sờ ngồi sô pha, ánh mắt có chút dại ra, mặt cũng sớm còn khí thế vừa rồi.

      Khương Nghiên Kỳ cũng sớm bị dọa ngây người, nếu như Khương Chấn Hải thực ly hôn với Bạch Phượng Kiều, chỉ thể ở nơi này, chỗ tốt của Bạch gia dù phần cũng chiếm được. Chỉ muốn làm cho rời ? thực nguyện ý trở lại địa phương kia, thực nguyện ý bình bình thường thường sống cả đời sao?

      muốn, chút cũng muốn!

      Khương Nghiên Kỳ lo lắng lắc lắc Lâm Thục Phương, "Bà ơi, chúng ta phải về nhà cũ sao?"

      Lâm Thục Phương nhắm mắt lại, thở dài, "Còn có thể làm sao?"

      Khương Nghiên Kỳ vừa nghe lời này lại thút tha thút thít khóc lên, "Nhưng cháu muốn đặt chân ở chỗ này a, bà nội, cháu muốn trở về, cháu thực muốn trở về."

      Trong lòng Lâm Thục Phương cũng tức giận, nhưng nhìn qua Khương Nghiên Kỳ như vậy cũng đành lòng, "Năm năm trước giáo huấn cháu như thế nào, vẫn nhớ kỹ đâu! Lúc tới phải là tốt lắm rồi? Sao vẫn cứ thiếu kiên nhẫn như vậy?"

      Khương Nghiên Kỳ cũng biết lần này mình quá vội, huống chi cũng đoán được Tần Uyên đến cùng Bạch Hiểu Y. tại là hối hận, nên vội vàng như thế, nhưng dù bây giờ gì cũng hữu dụng, thái độ Bạch Phượng Kiều vừa rồi cường ngạnh như vậy, dù muốn hối hận, muốn nhận sai còn kịp rồi.

      Chương 43 kẻ trêu chọc
      Parvarty, duyenktn1, Sweet you31 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 43 trêu chọc

      Bạch Hiểu Y chán ghét Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ, Tần Uyên đương nhiên cũng chán ghét theo, bất cứ ai làm vui đều thích.

      Nếu như có hai người kia, hôm nay tới gặp cha mẹ Bạch Hiểu Y, khí hẳn tốt hơn, hết lần này tới lần khác, hai cây gậy quấy cứt này làm Bạch Hiểu Y thoải mái, cũng thoải mái theo.

      Cho nên lên xe rồi liền đề nghị, " trực tiếp động thủ để hai người kia biến mất, khiến cho họ cả đời này có cơ hội xuất trước mặt em, thế nào?"

      Bạch Hiểu Y hiểu ý tứ của , lắc đầu, " cần thiết, hai người kia tội cũng đến mức đấy, hai ngươi đó cũng đáng để bẩn tay, em tin tưởng chuyện này cha mẹ em có thể xử lý tốt."

      Kỳ Khương Nghiên Kỳ này là tự mình tìm đường chết, ta muốn ở nhà mình, phải nịnh nọt mình, tối thiểu nhất cũng đừng tìm đường chết vu oan mình. Huống chi năm năm trước cũng trải qua lần, nay ràng vẫn còn làm như thế. ta đại khái là quá coi trọng bản thân, cảm thấy ta chỉ khóc chút là tất cả mọi người đều nhân nhượng? Bệnh công chúa này cũng nên trị!

      thời ở trong nhà, Khương Nghiên Kỳ muốn nháo như thế nào cũng xen vào, nhắm mắt làm ngơ. Dù sao cũng hiểu, Khương Nghiên Kỳ nháo trận như thế, mẹ Bạch Phượng Kiều và cha Khương Chấn Hải khẳng định thoải mái, còn họ muốn giải quyết thế nào hoàn toàn dựa vào phân lượng ta trong suy nghĩ của cha mẹ .

      Đối với vấn đề Bạch Phượng Kiều nên xử lý Khương Nghiên Kỳ như thế nào, Bạch Hiểu Y cũng lo lắng, chỉ lo lắng Tần Uyên làm bẩn tay mình, vội khuyên nhủ: "chuyện Khương Nghiên Kỳ này cần bận tâm, cha mẹ em biết đúng mực, hai người chúng ta cứ sống tốt của chúng ta, cần lãng phí thời gian quản mấy người sốt ruột này."

      Tần Uyên quay đầu nhìn thoáng , dù có muốn hỏi hai người hay , nhưng câu "Chúng ta sống tốt của chúng ta" lại làm trong lòng nổi lên cỗ ngọt ngào vui sướng, lập tức chút nghĩ ngợi, ngoan ngoãn đáp câu, "Được."

      Bạch Hiểu Y thấy xe sắp ra khỏi trấn Đàn Minh, nghĩ lát lại với : "Chúng ta chuyến về nhà ! Chuyện chúng ta vẫn phải để bà ngoại và cha mẹ biết."

      Tần Uyên ngẩn người, dù sao cũng nghĩ nhiều, lấy điện thoại di động ra gọi cú điện thoại cho mẹ mình, với bà chuyện muốn dẫn bạn về.

      Trình Bình Như nghe Tần Uyên muốn dẫn bạn về, so với trước còn cao hứng hơn. Bà họp trong công ty, lập tức họp nữa, gọi điện thoại về cho bà nội Trình và Tần Hoài Mặc việc này, lại dặn dò hai người về nhà ngày, để trong nhà có người, con nhà người ta dù sao cũng tới cửa lần đầu tiên, thể để cho ấy cảm thấy bị nhà bọn họ bạc đãi.

      Mấy người Tần gia chạy về nhà lập tức từ xuống dưới chuẩn bị lần, xong xuôi rồi đoan đoan chính chính ngồi chờ sô pha.

      Có thể là Tần Uyên lần đầu tiên mang bạn về. ra Trình Bình Như rất khẩn trương, vừa nghĩ phải cùng mọi người chuyện như thế nào với kia vừa nhìn bốn phía xem còn chỗ nào chưa đủ tốt. Trong lúc vô tình ánh mắt liếc thấy Tần Hoài Mặc bên lạnh nhạt tự nhiên xem báo, Trình Bình Như lúc này liền nhíu mày, "Ông sao thay quần áo , thân quân trang xanh lè định dọa con nhà người ta à."

      Tần Hoài Mặc nghe như thế, mặt thoáng lộ ra vui, cố ý thầm câu: " là nhiều lời, cũng phải đại gì." Mặc dù lầm bầm như thế, vẫn bỏ tờ báo xuống, ngoan ngoãn lên thay đổi bộ quần áo thường phục.

      căng thẳng giống Trình Bình Như, bà nội Trình ngồi bên sắc mặt lại có chút phức tạp, yên ổn ngồi trong chốc lát bà thở dài, rốt cục vẫn nhịn được mở miệng hỏi, "Các con lần này Tiểu Uyên dẫn bạn về, có phải là từ đây nó với Hiểu Y cả đời này vô vọng hay ?"

      Trình Bình Như vừa nghe bà nhắc tới chuyện này, mặt cũng khỏi mang theo thất lạc. Dù sao bất kể thế nào, Tần Uyên có thể đem bạn về là chuyện rất đáng cao hứng, vội vàng cười an ủi câu: "Mẹ, chuyện Hiểu Y chúng ta đánh vậy, hai đứa tự có phúc phận riêng."

      Trình bà nội nghe như thế lại thở dài tiếng, xem , hai đứa bé là hữu duyên vô phận.

      Mấy người lại đợi trong chốc lát mới nghe thấy tiếng chuông cửa, Trình Bình Như vội vàng hít sâu hơi, bước ra mở cửa. Nhưng khi thấy người đứng trước mặt, Trình Bình Như lại ngẩn ngơ, muốn mở miệng hỏi nhưng cứ nghẹn ở cổ họng.

      nghĩ tới cùng Tần Uyên dĩ nhiên là Bạch Hiểu Y, vừa mới Tần Uyên ràng muốn dẫn bạn về, chẳng lẽ...

      Trình Bình Như có bao nhiêu khiếp sợ, nhưng dù khiếp sợ còn ngạc nhiên mừng rỡ, bà ngơ ngác nhìn hai người trước mặt, đánh thẳng vào làm cho bà kích động ra lời.

      Bạch Hiểu Y sớm đoán được dì Trình thấy có vẻ mặt này, vội vàng đưa các thứ trong tay lên, cười : "Đây là chuẩn bị cho dì, xin dì vui lòng nhận."

      Trình Bình Như sững sờ tiếp nhận các thứ, lúc này mới phản ứng lại, liền sẵng giọng: "Con... con sao còn mang quà a! là đứa bé ngốc!"

      Bà nội Trình và Tần Hoài Mặc cũng đứng lên nhìn ra ngưỡng cửa, lúc thấy Bạch Hiểu Y, mặt hai người cũng ngạc nhiên, Tần Hoài Mặc lại nhịn được mở miệng hỏi, "Hiểu Y và Tiểu Uyên, các con đây là..."

      Tần Uyên tiếp nhận lời ông , bình tĩnh trần thuật: "Chúng con ở cùng chỗ."

      Mấy chữ này đối với Trình Bình Như quả thực chính là phúc , khỏi phải bà cao hứng biết bao nhiêu, vội vàng kéo Bạch Hiểu Y vào ngồi xuống, lại đánh giá từ xuống dưới vài lần, bởi vì quá mức kích động, bà còn năng có chút lộn xộn, "Ta nghĩ tới... nghĩ tới... Vừa mới ta còn với bà ngoại con, nếu Hiểu Y thể cùng với Tiểu Uyên chỗ đáng tiếc, lại nghĩ rằng..." Trình Bình Như đến đây vành mắt đỏ hồng, " nghĩ tới, các con thế nhưng ở cùng chỗ... Ta biết phải cao hứng thế nào... Con là đứa bé ta nhìn lớn lên, kiếp này có ai thích hợp hơn con để làm con dâu của ta."

      Bạch Hiểu Y bị vẻ mặt dì Trình dọa, vốn nghĩ có lẽ dì Trình khiếp sợ, nhưng nghĩ tới bà kích động đến nước này, vội vàng mềm giọng an ủi: "dì Trình cần lo lắng, con sống tốt với Uyên Ca."

      Trình Bình Như vội vàng xoa xoa nước mắt, "Dì lo lắng, dì là cao hứng, quả thực cao hứng chết mất."

      Bà nội Trình vốn còn tiếc nuối Tiểu Uyên và Hiểu Y thế nhưng ở cùng nhau, lại nghĩ rằng hai đứa bé này làm cho bà ngạc nhiên mừng rỡ. Bà nội Trình kích động thua gì Trình Bình Như, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai đứa bé, là càng nhìn càng cao hứng, lúc này mới phân phó dì Ngô giúp việc nhanh làm đồ ăn Tiểu Uyên và Hiểu Y thích.

      Ngược lại, Tần Hoài Mặc toàn bộ quá trình đều biểu tương đối nhạt định, mặc dù quan hệ cha con giữa ông và Tần Uyên có chút cứng nhắc, nhưng tiểu tử này dù sao cũng là con ông, ông giống những cha mẹ khác cũng hy vọng có thể sớm chút thấy thành gia lập nghiệp. có thể mang bạn về ông đương nhiên cũng cao hứng, huống chi Bạch Hiểu Y coi như là ông nhìn lớn lên, hiểu tận gốc rễ, đương nhiên so với ai khác đều vui mừng để trở thành con dâu mình. Mặc dù trước mắt ông vẫn cầm báo xem, nhưng chân mày khóe mắt lại mang theo vui vẻ che dấu được.

      Trình Bình Như cũng sợ chính mình quá mức kích động dọa đến 2 đứa, lập tức thu thập tâm tình hỏi Bạch Hiểu Y: "Đúng rồi Hiểu Y, các con nghĩ tới khi nào kết hôn chưa? Các con yên tâm, nếu hai đứa kết hôn, ta nhất định an bài mọi chuyện chu đáo, để các con lo lắng cái gì."

      Kỳ đời trước dì Trình cũng thế. kết hôn lần đầu tiên, cái gì cũng hiểu, hôn lễ đều là dì Trình và mẹ lo liệu. Được trưởng bối thương, so với ai càng cảm kích. muốn cười trả lời để bà cần quan tâm nhiều như vậy, lời chưa ra miệng nghe thấy Tần Uyên ngồi đối diện quăng câu: "Chuyện hôn lễ con chuẩn bị, cần mọi người lo lắng."

      Trình Bình Như vừa nghe lời này liền cười giận , "Khó được ngoài công việc còn có chuyện cho con để tâm."

      Con trai của bà, bà kỳ vẫn hết sức lo lắng tìm được bạn . Chủ yếu là tính cách quá cứng nhắc, lại thích lui tới với các . Mà người như còn muốn lòng đâm đầu vào công việc, cái gì nhi nữ tình trường, cái gì hôn nhân đại , căn bản coi thành chuyện to tát. Bà vốn chuẩn bị tâm lý cuộc đời độc. Nhưng nghĩ lại vội vàng kịp chuẩn bị đưa bạn về. Đó lại còn là Hiểu Y bà hết sức thích. Hơn nữa bà nhìn ra được, con trai cũng coi như chậm rãi khai khiếu, đến chuyện hôn lễ này cũng . luôn để ý gì ngoài công việc, cảm thấy những thứ kia quá vặt vãnh phiền toái, nay thế nhưng tuyệt coi là phiền toái, còn toàn bộ ôm vào người.

      Có thể nhìn ra biến hóa thế này, Trình Bình Như rất vui mừng, cũng vui mừng còn có bà nội Trình. Bà nội Trình là so với ai đều càng coi trọng hai người này, bà chỉ hy vọng họ cùng chỗ rồi có thể hòa hòa mĩ mĩ tiếp tục sống. Hiểu Y bà lo lắng, chỉ lo lắng Tần Uyên cái người bao giờ hết lo.

      Cho nên bà nội Trình lúc này cố ý trầm trầm sắc mặt với Tần Uyên: "Nếu an tâm thành gia lập nghiệp, vậy bớt tính xấu của con chút, ở cùng nhau, nhà trai phải bao dung nhà mới có thể sống tốt, hiểu chưa?"

      Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Tần Uyên thời gian trước cái gì cũng quan tâm nghe vào tai nay lại ngoan ngoãn gật gật đầu, nghiêm túc đáp câu: "Hiểu."

      bà nội Trình và Trình Bình Như nhìn nhau cái, từ trong mắt đối phương đều thấy hài lòng. Xem ra, người bướng bỉnh cũng có thể thay đổi, chỉ là chưa gặp được người có thể làm cho thay đổi mà thôi.

      Dạy bảo Tần Uyên xong rồi, Trình Bình Như lại cùng Bạch Hiểu Y tán gẫu trong chốc lát, càng trò chuyện Trình Bình Như càng xa, đến sau này sinh con thế nào, Bạch Hiểu Y quẫn càng quẫn, chỉ hàm hàm hồ hồ bỏ qua.

      Ăn cơm xong, Trình Bình Như gọi điện thoại chia sẻ vui sướng với Bạch Phượng Kiều, còn Bạch Hiểu Y và Tần Uyên mỗi người trở về phòng tắm rửa ngủ.

      Bạch Hiểu Y mới vừa tắm rửa thay quần áo ra liền nghe thấy cửa kéo ở ban công vang lên vài tiếng gõ nặng , Bạch Hiểu Y kéo cửa ra, thấy Tần Uyên đứng trước cửa, người mặc áo choàng tắm, chắc cũng vừa mới tắm rửa.

      thời hai người gặp cha mẹ từng người, chuyện hai người coi như là ván đóng thuyền, cảm giác của Bạch Hiểu Y với cũng thêm chút biến hóa, ngay từ đầu là người , lát này xem như nửa người thân của .

      Vốn Bạch Hiểu Y cho rằng có lo lắng xuất , nhưng hai người cho cha mẹ rồi, tâm tình vẫn hết sức bình thản, giống như chỉ là nước chảy thành sông mà thôi.

      Lúc này lại nhìn thấy , trong mắt có thêm loại cảm giác thân thiết nhu hòa, Tần Uyên ngược lại nhìn ra biến hóa gì, vẫn còn mặt mũi cứng nhắc, giống người ở trong tình cuồng nhiệt, Tần Uyên bình thường rất ít có lúc biểu ra ôn nhu, nhưng mà ôn nhu cũng rất đáng sợ.

      Tần Uyên thấy mở cửa liền duỗi tay kéo , "Bên ngoài bắn pháo hoa, sang đây xem."

      Bạch Hiểu Y theo ra, quả nhiên thấy cách đó xa mảnh ánh sáng rực rỡ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nổ vang, cảnh tượng pháo hoa nở rộ quả thực đẹp sao tả xiết, Bạch Hiểu Y vừa ra liền nhìn đến ngây người.

      Tần Uyên trong bóng tối quay đầu nhìn , pháo hoa nở rộ trong mắt , sáng lạn khác thường, pháo hoa đẹp, đẹp hơn, nhìn pháo hoa xuất thần, nhưng trong mắt lại chỉ nhìn thấy .

      Bạch Hiểu Y trong lúc vô tình vừa quay đầu liền thấy ánh mắt Tần Uyên nóng rực lại mang theo vài phần nhớ nhung, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân căng thẳng, cẩn thận hỏi: "Làm gì vậy? Sao nhìn em thế?"

      Tần Uyên trả lời, đột nhiên tay nắm chặt thành nắm đấm đưa tới miệng , Bạch Hiểu Y bị động tác này làm cho bối rối, còn muốn hỏi, lại lãnh đạm phun ra hai chữ, "Cắn ."

      "..."

      Bạch Hiểu Y với cầu đột nhiên xuất này của cảm thấy choáng váng, nhìn , hoàn toàn nhìn ra tâm tình mặt, lại nhìn tay đưa tới, " có bệnh à, sao đột nhiên bảo em cắn ?"

      nghiêm trang giải thích, "Em cắn , xem có đau hay , nếu đau chứng minh tại phải nằm mơ."

      "..." Bạch Hiểu Y theo bản năng lui về phía sau bước, cũng trợn mắt nhìn cái, " suy nghĩ lung tung cái gì? Đây đương nhiên phải là nằm mơ... Lại sao nhất định phải để em cắn , chính cũng có răng, cũng có thể tự cắn a!"

      Kỳ Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy Tần Uyên khả năng đùa giỡn , cho nên mang theo vài phần ý tứ cười giỡn. Nhưng nghĩ tới vừa mới dứt lời, thấy quả đưa nắm tay đặt lên môi, chút do dự cắn xuống, cắn xong còn nhíu mày, cẩn thận phán đoán chút, sau đó mới thực cầu thị kết luận, "Đau, xem ra có nằm mơ "

      "..." Đại ca có phải ngốc hay ?!

      Bạch Hiểu Y cảm thấy càng ngày càng biết cái người trước mắt này, khi cao lãnh, khi vờ ngớ ngẩn, quả thực đều sắp tinh thần phân liệt.

      Nhưng nhìn bộ dáng ngốc nghêch, lại đành lòng, dứt khoát tới gần ôm cổ , ôn nhu : "Đây phải là nằm mơ, Tần Uyên..."

      Tần Uyên tự nhiên cũng đưa tay ra ôm vào trong ngực, hết thảy trước mắt đều quá mức tốt đẹp, chỉ lo đây là giấc mộng, thực sợ có ngày tỉnh dậy, ở bên cạnh , thực sợ lúc này là của , nhưng vừa mở mắt liền biến thành vợ người khác, tương thân tương ái với người khác.

      ôm chặt, hung hăng ngửi mùi người , giống như chỉ có thế này mới có thể vững tin thực ở bên .

      "Mấy năm nay thỉnh thoảng nghĩ lại chuyện qua."

      Bạch Hiểu Y lông mày cau lại, "Chuyện qua?"

      "Chúng ta trước đây."

      "A..." Bạch Hiểu Y đáp tiếng, "Chuyện gì trước đây?"

      "Ngày đó, lần đầu tiên học, em vụng trộm giấu giầy của , đổ thừa , cho , bắt được, em còn ngụy biện, về sau tìm thấy ở dưới giường em, em còn nhận, là giầy của tự chạy đến dưới giường em. Khi đó nghĩ, thế giới này sao có ngươi biết xấu hổ như thế."

      Chuyện này Bạch Hiểu Y cũng còn nhớ, vốn nghe nhắc tới, cảm thấy khi đó mình đúng là quá ngu xuẩn ngây ngô, nhưng nghe câu sau cuả , liền khó chịu.

      "Đúng vậy, em là người biết xấu hổ, vậy sao còn thích em cái đồ khốn đó?"

      "Ai biết?" Tần Uyên giọng lộ ra vui, " ràng trước đây hết sức chán ghét em, nhưng về sau mới phát hóa ra biết từ lúc nào, ký ức của thế nhưng toàn bộ bị em chiếm đoạt, quả thực chỗ nào cũng có em. Dù nghĩ đến cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ đến em. Trước kia em luôn là người ngang ngược vô lý, kỳ người ngang ngược vô lý là em, ngang ngược chiếm hết hồi tưởng của , khiến thể quên được em."

      Bạch Hiểu Y từ trong lòng thăm dò nhìn , mặt mang theo nghi hoặc, "Hôm nay làm sao vậy? Sao nhiều như thế?" Hơn nữa mấy lời này giống như là thổ lộ với ...

      Tần Uyên lần nữa ấn đầu vào trong ngực, lại : "Chính là hy vọng cho em biết mọi lời muốn , sợ có ngày tỉnh lại phát hết thảy đều là mộng, đến lúc đó muốn cũng kịp."

      Tại sao lại kéo đến chuyện nằm mộng? Bạch Hiểu Y đúng là bất đắc dĩ, dù sao đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, lại ngẩng đầu nhìn , "Vậy em nghe câu mấu chốt nhất ."

      Đuôi lông mày Tần Uyên nhíu lại, từ xuống dưới nhìn , "Cái gì?"

      "Chính là ba chữ, gì đó em."

      Tần Uyên cũng phải ngốc đến cái gì cũng hiểu, đương nhiên cũng biết muốn ba chữ gì.

      Bạch Hiểu Y ràng nhìn ra Tần Uyên ngang ngược, cũng vội, rất có nhẫn nại chờ ra miệng. Kỳ , người này tính cách có chút vặn vẹo, bình thường là khó được nghe lời tâm tình buồn nôn. duy nhất nghe được chính là lần trước ôm gọi Tiểu Y Y, nhưng lần đó là dư vị hai người vừa làm chuyện cực thân mật.

      Bất kể kiếp trước hay kiếp này, chưa từng nghe Tần Uyên mấy lời , nhưng rất muốn nghe, muốn nghe dùng giọng trầm thấp, thuần hậu, ôn nhu bên tai.

      mở to đôi mắt trong sáng, cũng nháy mắt nhìn , sợ mình hơi sơ ý bỏ lỡ lời , đợi lúc lâu sau mới nhìn thấy khóe miệng Tần Uyên mấp máy, Bạch Hiểu Y vội chăm chú, con mắt chằm chằm nhìn , chờ ba chữ kia rơi xuống.

      "Thời gian còn sớm, ngủ ." Tần Uyên nghiêng đầu tránh ánh mắt , bỏ lại câu này rồi trực tiếp bế vào phòng.

      "..." Cái quỷ gì? thấy vừa mới mong đợi như vậy sao? thấy nhìn cũng chớp mắt sao? Sắp cuối cùng thế nhưng giở chiêu này với .

      Tần Uyên ôm lên giường, nằm xuống lại ôm vào ngực, Bạch Hiểu Y thấy vẻ mặt nhàn nhạt, hiển nhiên là muốn tiếp tục đề tài vừa rồi kia. Vừa rồi, thâm tình thổ lộ ra kia khiến cao hứng, nhưng nghĩ đến câu mấu chốt nhất lại tránh , chưa thấy ai tính cách quái gở như thế.

      " là phiền chết !" Bạch Hiểu Y khó chịu phun ra câu rồi xoay người, thèm phản ứng với .

      Tần Uyên cũng biết tức giận, kỳ cũng rất muốn ra câu muốn nghe kia, ba chữ ở trong lòng nấn ná rất lâu, nhưng lời đến miệng lại phát căn bản nên lời, quá trầm trọng, có cách nào ra dưới ánh mắt nóng rực của .

      Tần Uyên cũng biết phải an ủi hế nào, chỉ đành từ phía sau ôm lấy , ngược lại cũng tránh ra, chỉ nhắm chặt mắt, ràng chẳng muốn chuyện với .

      Tần Uyên cũng gì, cứ như vậy yên tĩnh nhìn , buồn ngủ, chẳng bao lâu lông mày nhíu chặt giãn ra, hô hấp cũng vững vàng.

      Tần Uyên cẩn thận xoay lại, vén tóc bên tai lên, ấn xuống trán cái hôn, nhìn ngủ say mới có cảm giác khẩn trương vừa rồi, nghĩ chút liền đến gần tai , giọng .

      " em Bạch Hiểu Y."

      Bạch Hiểu Y vốn ngủ thiếp , chỉ là chưa ngủ say, lúc xoay lại tỉnh, đương nhiên cũng nghe thấy câu .

      Giọng cực thấp, cực nhu hòa, ra mấy chữ này quả thực nghe hay biết bao, căn bản còn chưa nghe đủ, liền ghé vào bên tai câu: " lại lần nữa xem."

      Tần Uyên bỗng nhiên nghe thấy giọng , chỉ cảm thấy giống như bị sấm bổ xuống, cứng đầu nghiêng lại, thấy mở mắt to cười dịu dàng nhìn .

      Tần Uyên quả thực quẫn muốn chết, tựa như là làm chuyện xấu bị bắt tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng biết nên làm gì bây giờ.

      Cứ ngẩn ra rất lâu như vậy, mới phục hồi tinh thần, cũng có biểu quá kinh ngạc, chỉ lạnh nhạt nằm xuống bên người , duỗi tay ôm lấy , mặt tựa vai , cho là đúng đáp: "Ngủ."

      Mặc dù người nào đó bộ dáng rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai còn hồng đến tỏa sáng, tránh nổi con mắt Bạch Hiểu Y. Bạch Hiểu Y mới tính là hiểu, hóa ra vừa mới phải là muốn câu kia, mà là thẹn thùng, cho nên cố ý đợi ngủ thiếp mới giọng bên tai ?

      hai ba mươi tuổi, sao còn cùng ngây thơ giống thiếu niên?

      Dù sao ràng là xấu hổ nhưng lại cố làm ra vẻ nghiêm trang, thực là đáng .

      Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy lòng mềm thành vũng nước, nhịn được khẽ chạm miệng lên lỗ tai hồng, lại cuốn vành tai hồng hồng đó vào trong miệng, khẽ nhấp môi, hàm hồ với : "Lặp lại lần nữa , vừa rồi phải là hay sao?"

      lỗ tai Tần Uyên bị làm như thế càng đỏ hơn, đầu vẫn chôn bờ vai , nhưng thân thể đột nhiên xoay lại đè xuống, bàn tay đưa vào trong áo choàng tắm của , lúc hoàn toàn phản ứng kịp, trực tiếp đưa ngón tay tìm tòi vào chỗ đó.

      Bạch Hiểu Y lập tức hít ngụm khí, tay vỗ bả vai , tay bắt lấy cái tay làm loạn, " làm sao? !" hào hứng cũng tới quá đột ngột ?

      Vẫn nằm người , thủy chung dán sát mặt vào vai , đầu cũng ngẩng lên, mặc kệ phản kháng như thế nào, bàn tay làm loạn vẫn siêng năng động tác, lần lại lần rất liền mạch cũng hết sức ôn nhu, quả thực cực kỳ mệt nhọc.

      Cho nên Bạch Hiểu Y giãy giụa chốc lát được, Tần Uyên cảm giác ổn rồi, liền duỗi tay đem áo choàng tắm người cởi ra, thân thể đẩy lên phía trước. Toàn bộ quá trình liên tục chôn đầu ở vai , cũng câu nào, cứ yên lặng gì làm chuyện chẳng biết xấu hổ như vậy.

      Bạch Hiểu Y đúng là đối với còn gì để , quả nhiên người đàn ông này, chút cũng thể trêu chọc, cho dù lúc xấu hổ nhất, chỉ cần đánh trúng, lập tức có thể nhào lên "ăn" .

      Chương 44 dính người
      Parvarty, Sweet you, 1620thuy30 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Uyên ca quá thâm. Thanks nang

    5. Shironeco

      Shironeco Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      39
      m đọc liền lèo đến đây đấy, b edit mượt lắm, gắng lên nha:yoyo52::yoyo52::yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :