1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký trúc mã đấu thanh mai - Thù Mặc (Update C29 New~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 19

      Edit: songli191

      Lâm Hi đời này chuyện tình thể chịu đựng được nhất chính là bị người khác hiểu lầm.

      Nghe được Liễu Bái Tình như vậy, cho dù lúc này mới tỉnh lại phổi còn trướng đau khó chịu, Lâm Hi vẫn gắng giãy dụa mở miệng biện giải cho mình : “……Ta biết bơi. Nhưng là ban đêm nước sông rất lạnh, cẩn thận nên bị chuột rút….”

      Ai biết Liễu Bái Tình thông cảm cho thôi, lại còn tát cái : “Ngươi còn ngụy biện?!”

      cái tát này khí thế sắc bén, nhưng thời điểm chạm vào người Lâm Hi bị Liễu Bái Tình thu lại toàn bộ khí lực, phất qua như lông chim.

      Lâm Hi cảm thụ được ôn nhu của Liễu Bái Tình, nhưng người khác lại chỉ nhìn thấy nàng cậy mạnh.

      Nhìn thấy biểu tiểu thư luôn luôn đoan trang hào phóng bỗng nhiên biến thành bá đạo táo bạo như vậy, nô bộc của Lâm gia có mặt ở đây đều sợ đến ngây người.

      Chỉ có Vượng Nhi thấy nhưng thể trách.

      Lưu Hà đứng bên đành lòng, lại thay Lâm Hi suy yếu mà vui vẻ xuất đầu : “Tiểu thư, biểu thiếu gia mới tỉnh lại, còn yếu…..Chúng ta vẫn nên ra ngoài trước, để Vượng Nhi thay quần áo ướt người biểu thiếu gia, rồi để lên giường nghỉ ngơi thôi.”

      Lưu Hà có lý, Liễu Bái Tình hung tợn lườm Lâm Hi cái, nàng ngồi bên cạnh mượn lực của Lưu Hà đứng lên, phân phó Vượng Nhi : “Ngươi thay thiếu gia nhà người thu thập trước , lát nữa ta lại đến thăm .”

      ---

      Từ trong phòng Lâm Hi ra, Liễu Bái Tình đêm ngủ cùng với thần kinh căng thẳng liền cảm thấy cả người nôn nao, đứng ở boong tàu thầm nghĩ muốn nôn.

      Liễu Bái Tình bước nhanh đến lan can thuyền, dựa vào lan can nôn khan vài cái xuống lòng sông, nôn thế nào cũng nôn ra cái gì.

      Lưu hà trái ngược hoàn toàn với nàng, ngủ được canh giờ, tinh thần lúc này tốt hơn rất nhiều.

      Tiến lên xoa lưng cho Liễu Bái Tình, Lưu Hà giọng : “Tiểu thư muốn về phòng rửa qua cái mặt ? Nô tỳ bảo phòng bếp làm chén cháo yến mạch cho ngài, được ?

      Liễu Bái Tình gật gật đầu, xoay người đến dựa vào người Lưu Hà quay về phòng.

      Thời điểm chạy đến gấp gáp, lúc trở về Liễu Bái Tình mới phát sàn tàu cách vài bước còn có vết máu to.

      Có những vết máu còn bị kéo dài thành đường, như thể là thi thể bị kéo chân đến cạnh thuyền ném xuống nước vậy.

      Nhìn thấy loạt vết máu dữ tợn này, Liễu Bái Tình mới chân cảm giác được trận tối qua có bao nhiêu hung hiểm.

      Nghĩ đến Lâm Hi thuộc loại tiểu cường thiếu chút nữa chết tại trận tai họa này, Liễu Bái Tình liền cảm thấy khí xung quanh loãng hẳn , giống như bản thân mình tùy thời lúc nào cũng có thể hít thở thông.

      Vẫn may, vẫn may.

      Cuối cùng cũng gặp chuyện gì, hết thảy đều bình an.

      ---

      Thay đổi thân quần áo sạch , lại uống nước gừng, Lâm Hi cũng nghe Vượng Nhi qua chuyện Liễu Bái Tình để ý đến thanh danh mà dũng cảm cứu mình.

      Cảm động là rất cảm động, nhưng là….

      “Vì sao người đầu tiên hôn ta lại là ngươi?!”

      Trợn tròn mắt lên trừng Vượng Nhi, Lâm Hi lớn tiếng chất vấn.

      Vượng Nhi vẻ mặt vô tội trả lời: “Là biểu tiểu thư để nô tài hôn a….Khi đó trong đầu đều là an nguy của thiếu gia ngài, làm sao nghĩ nhiều được như vậy, hôn liền hôn thôi.”

      Lâm Hi muốn khóc.

      “Để ngươi hôn ngươi liền hôn?! Như vậy để ngươi chết ngươi có ?!”

      Nghe được vấn đề của Lâm Hi, Vượng Nhi nghiêm cẩn suy nghĩ, sau đó kiên định gật đầu trả lời: “Nếu nô tài tìm chết có thể đổi được thiếu gia ngài sống, như vậy nô tài .”

      Vượng Nhi trung tâm như thế, Lâm Hi còn chỗ nào có thể mắng ?

      Yên lặng nuốt xuống nước mắt ủy khuất, Lâm Hi nhớ tới Liễu Bái Tình tự mình làm chuyện này…

      Theo lý thuyết là nhảy nhót thôi mới đúng….

      Nhưng giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy là tư vị gì đều nhớ còn nhảy nhót cái quỷ a!

      Lâm Hi trong lòng bi thương lệ chảy thành sông.

      Đám cướp biển hoa lau kia đáng chém hàng vạn lần!!

      ---

      Lúc Lâm Hi bi ai đau khổ thôi, là lúc Liễu Bái Tình rửa mặt thay quần áo đến.

      Nhìn thấy Lâm Hi bộ dáng sống bằng chết, Liễu Bái Tình có chút lo lắng, bước nhanh tiến đến bên giường ngồi xuống, nâng tay dò xét trán .

      Nhiệt độ mu bàn tay bình thường, Liễu Bái Tình thở dài nhõm hơi, lại kéo kéo góc chăn cho Lâm Hi, hỏi: “Có chỗ nào thoải mái sao?”

      Lâm Hi muốn “Trong lòng thoải mái”, nhưng sắp ra khỏi miệng đột nhiên lại biến thành cười cười: “Đúng vậy, toàn thân đều khó chịu.”

      Liễu Bái Tình vừa nghe, mặt mày lo lắng, tiến lên hai bước ấn Lâm Hi xuống: “Vậy mau nằm xuống…..Các ngươi thuyền có đại phu ? Gọi mau tới xem cho ngươi.”

      Vượng Nhi thập phần làm hết phận của mình tiến lên giải thích nghi hoặc của biểu tiểu thư” “ thuyền chúng ta có đại phu. Nhưng Quý Đại sau nửa canh giờ nữa tàu có thể cập bến Qua Châu….. bằng chúng ta vào thành tìm đại phu tới xem qua cho thiếu gia chút?”

      Liễu Bái Tình cắn môi dưới, gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế.”

      xong Liễu Bái Tình dừng chút, ba phần oán trách bảy phần quan tâm hỏi Lâm Hi : “…..Thế nào lại rơi xuống nước?”

      Nhìn đến biểu muội quan tâm chính mình như vậy, Lâm Hi vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, ràng làm thôi, làm làm đến cùng, bày ra bộ dáng muốn đánh rắm, hơi thở mong manh trả lời: “Ta mình đánh hai tên cướp biển, đánh chết tên, bị tên đẩy xuống nước.”

      Liễu Bái Tình nhớ tới vết máu ở sàn, “Ôi da” tiếng, đến vén tay áo Lâm Hi lên: “Vậy có bị thương chỗ nào ?!”

      Lâm Hi vui sướng đến mức như bay mây, tùy ý Liễu Bái Tình thân mật xem xét thương thế người mình, suy yếu : “Đều là chút vết thương , đáng ngại.”

      Liễu Bái Tình vừa vặn lục ra vết xước dài cánh tay , trong lòng đau xót, xoay người phân phó Lưu Hà: “Đem hòm thuốc trị thương trong phòng ta đến đây.”

      Vượng Nhi thấy thế, vội vàng ngăn cản: “ cần cần, nô tài vừa mới …”

      Lâm Hi ánh mắt sắc bén quét tới, Vượng Nhi tự giác đem lời còn lại nuốt xuống.

      Lúc này ánh mắt Liễu Bái Tình nhìn theo bóng dáng Lưu Hà ra cửa, cho nên thấy được ánh mắt muốn ăn thịt người của Lâm Hi.

      Mà đợi khi thân ảnh Lưu Hà biến mất ở cạnh cửa Liễu Bái Tình quay đầu lại Lâm Hi nhanh như chớp thu hồi lại vẻ mặt hung thần ác sát vừa nãy, nháy mắt biến về bộ dáng mỹ nhân có bệnh lúc ban đầu: “Vậy phiền toái Tình muội muội.”

      Vượng Nhi ánh mắt nhìn thẳng.

      Thiếu gia nghĩ tới ngài cư nhiên còn có thể thay đổi sắc mặt nhanh như diễn viên kinh kịch a!

      , ngài so với bọn họ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn!

      ---

      Lần này thần sắc khác với lần trước cắt móng tay cho Lâm Hi, Liễu Bái Tình thời điểm bôi thuốc cho , cả người đều nhu hòa.

      Thấy Liễu Bái Tình cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương của mình, Lâm Hi cả người lâng lâng như ở mây…..

      cả người siêu thoát, trực tiếp lên tận trời xanh.

      Nếu phải là e ngại Liễu Bái Tình ở đây, Lâm Hi lúc này trước tiên muốn lộn mèo xuống giường liên tục làm động tác lật người mười lần chuẩn bị đánh bộ vịnh xuân quyền nước chảy mây trôi, để biểu đạt tâm tình kích động của mình.

      Nhưng mà Liễu Bái Tình ở đây, Lâm Hi chỉ có thể duy trì trạng thái uể oải, ỉu xìu như là bản thân mình bị hai tên cướp biển liên thủ đánh cho trọng thương thể sinh hoạt bình thường vậy.

      Cả hai tay đều bôi xong thuốc, móng vuốt Liễu Bái Tình dò đến quần áo Lâm Hi.

      Lâm Hi da mặt luôn luôn dày lúc này đột nhiên trở nên thẹn thùng, khư khư đè lại vạt áo của mình cần: “ người bị thương.”

      ?”

      Liễu Bái Tình chợt nhíu mày, nghi ngờ nhìn .

      Lâm Hi chuẩn bị gật đầu, ai biết thình lình vang lên thanh lí nhí: “Biểu tiểu thư, thiếu gia nhà ta sợ để người lo lắng. lưng người có vết thương lớn do đao kiếm gây nên, đè ép nửa ngày nay, phỏng chừng miệng vết thương đều vỡ ra rồi.”

      Liễu Bái Tình vừa nghe thấy, quản cái khỉ gió gì nữa, đường di chuyển đến bên ngoài chỗ khuỷu tay vừa vén, nhanh chóng mượn lực lật phát giống như coi là mỹ nhân ngư vậy.

      Lật người theo tay của Liễu Bái Tình, giờ phút này Lâm Hi trong lòng tràn đầy ý niệm—A! Cá muối trở mình!

      ---

      Nhìn thấy sau lưng Lâm Hi là thân trung y tuyết trắng đó xuất ra chút dấu vết màu đỏ, Liễu Bái Tình vừa tức vừa giận, muốn véo lại sợ đau, nhịn hơn nửa ngày cuối cùng vẫn là ở lỗ tai véo chút: “Thực coi mình trở thành mình đồng da sắt?! Vừa nãy thời điểm ta ấn ngươi nằm xuống thế nào ngươi kêu ra tiếng?!”

      Lâm Hi vùi cả đầu vào trong chăn, rầu rĩ trả lời: “…… phải là sợ ngươi lo lắng .”

      “Ngươi!”

      Liễu Bái Tình muốn chút, nhưng nhìn đến vết thương nghiêm trọng như thế, lại cắn răng nuốt xuống những lời muốn mắng chửi người, kêu Vượng Nhi hỗ trợ, nhàng cởi bỏ trung y của Lâm Hi.

      Vết thương đao kiếm ở lưng Lâm Hi ra trước mắt, Liễu Bái Tình khỏi buồn bã.

      Miệng vết thương dài kéo dài từ bả vai bên trái đến xương sườn bên phải, nhìn qua vết thương rất sâu, sâu đến mức hai bên thịt đều cuộn lại,vết máu kết thành mảng lại mảng màu đỏ sậm, bám vào miệng vết thương bên cạnh.

      Chắc là do động đến miệng vết thương, miệng vết thương lúc này lại xuất ra máu màu đỏ tươi.

      tấm lưng trắng nõn, miệng vết thương coi như là con quái vật có bộ mặt dữ tợn xuất đó, giương nanh múa vuốt.

      Cảm giác được có hai ba giọt chất lỏng nóng nóng ở lưng mình, Lâm Hi giật mình, quay đầu lại nhìn Liễu Bái Tình: “…..Biểu muội phải là nhìn đến khóc ?”

      Liễu Bái Tình quay đầu sang bên: “Ta mới khóc đâu!”

      Nhưng là giọng mũi buồn buồn bán đứng nàng.

      Trong nháy mắt, Lâm Hi cảm thấy linh hồn bé chạy nhảy ở trời xanh đều quay về hết, đáy lòng kiên định hơn bao giờ hết.

      đau.” Lâm Hi ôn nhu , “ , lừa ngươi.”

      ---

      Con thuyền lại cập bến, lập tức có người mời đại phu nhanh chóng đến xem bện cho Lâm Hi.

      biết là Vượng Nhi gợi ý hay là Lâm Hi bị thương rất nặng, thời điểm đến Qua Châu mời đại phu đến xem bệnh thương thế của Lâm Hi thập phần nghiêm trọng, giống như chỉ cần sơ ý cái hôm sau có thể quy tiên bất cứ lúc nào.

      Lời của đại phu Lâm Hi để trong lòng.

      Tuy nhiên lúc này cũng cần phải giả vờ bệnh tật, bởi vì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Bái Tình, hiển nhiên là tin lời đại phu .

      Cuộc sống tương lai hạnh phúc hiển nhiên có thể đoán được, Lâm Hi kiên trì đến canh giờ linh hồn bé lại bắt đầu chạy tán loạn.

      Cái gì gọi là trong họa gặp phúc, chính là nó a Aha ha ha!
      Yến.Yến, windlove_9693Hằng Lê thích bài này.

    2. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 20

      Edit: songli191

      câu, kêu “Trong họa gặp phúc”.

      Còn có câu, kêu “Trong họa có phúc, trong phúc có họa”.

      Đồng học Lâm Hi bất hạnh trúng vào câu thứ hai.

      Hôm mà đại phu ở Qua Châu khám bệnh cho Lâm Hi, đêm hôm đó Lâm Hi bắt đầu sốt cao.

      Bệnh tình tới quá nhanh, Lâm Hi sốt đến hôn mê, người nóng đến mức mà ánh nắng gay gắt chiếu xuống đường làm nóng cả mặt đường, nếu đập quả trứng xuống chỉ lúc sau là được rán chín .

      Tuy rằng qua trận chiến với đám cướp biển đám người Lâm Hi giành được thắng lợi, nhưng nửa thành viên thuyền đều bị thương, nếu phải trong kinh gửi thư thúc giục trở về, đáng lí ra đêm này phải qua đêm ở Qua Châu mới phải.

      Cho nên, cho dù thuyền Lâm Hi thiếu gia bị trọng thương là lớn nhất, Quý Đại cũng thoát thân ra được để đến chăm sóc , chỉ có thể liên tục than ngắn thở dài, nhờ biểu tiểu thư mình chăm sóc.

      Lúc này thuyền rời cửa khẩu Qua Châu, tìm được người biết y thuật điều trị cho Lâm Hi, nhưng cũng may là đại phu ở Qua Châu cũng liệu trước được chuyện Lâm Hi phát sốt, nên đặc biệt kê cho phương thuốc hạ sốt.

      Mặc dù để Vượng Nhi sắc thuốc hạ sốt rồi nhưng Liễu Bái Tình vẫn yên tâm.

      Sắc thuốc thế nào lâu như vậy, cẩn thận đợi thuốc sắc xong bưng lên Lâm Hi cũng sốt chín mất 5 phần.

      Cau mày suy nghĩ, Liễu Bái Tình lập tức quyết định, quay đầu phân phó Lưu Hà: “Lưu Hà ngươi xuống lấy chậu nước lạnh cùng phích nước nóng đến.”

      Lưu Hà buổi sáng gặp qua trường hợp Liễu Bái Tình cấp cứu cho Lâm Hi, nên tại nghe nàng như vậy cho dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng cũng ra ,đáp ứng rồi lui xuống ra ngoài lấy nước lạnh với nước nóng cho Liễu Bái Tình.

      Lưu Hà vừa ra khỏi cửa, Liễu Bái Tình nhìn Lâm Hi bị sốt đến hôn mê mê sảng, khẽ cắn môi, lên xốc chăn người , duỗi tay cởi bỏ quần áo của .

      Lâm Hi sốt đến mơ mơ màng màng, cảm giác được có người kéo vạt áo của mình, cánh tay mềm nhũn chụp lại, miệng lời mê sảng: “Vượng….Vượng Nhi ngươi biến……Ta ……Ta muốn Tình…..Tình….”

      Liễu Bái Tình bị Lâm Hi vỗ trúng mặt, vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, kiềm chế lại tức giận chuyện với Lâm Hi: “Vượng Nhi sắc thuốc!Hầu hạ Lâm đại gia ngươi là ta!”

      Nghe được giọng của Liễu Bái Tình,khóe miệng bên trái của Lâm Hi khẽ nhếch lên, cười : “Tình….muội muội, ngươi tốt…”

      Nếu phải là thấy Lâm Hi phát sốt, Liễu Bái Tình sớm cho cái bạt tai.

      “…… hiểu đời trước thiếu ngươi bao nhiêu tiền!”

      Liễu Bái Tình than thở câu, cầm lấy vạt áo Lâm Hi.

      Thời điểm Lưu Hà lấy nước trở về, nửa người của Lâm Hi bị Liễu Bái Tình lột sạch.

      Thấy thế Lưu Hà sợ tới mức bưng chậu nước trong tay đều trở nên run rẩy: “Tiểu…Tiểu thư!”

      Liễu Bái Tình vừa xắn tay áo vừa quay đầu thúc giục Lưu Hà: “Ngươi kích động cái gì! Buổi sáng cũng phải là chưa thấy qua ta cởi quần áo của ! Mau lấy nước lại đây!”

      Nhưng buổi sáng tiểu thư ngài cũng lột sạch thiếu gia như vậy a!

      Lưu Hà yên lặng oán thầm câu, sau đó bước nhanh đến bên giường đặt chậu nước xuống.

      “Thêm chút nước nóng vào trong chậu, pha thành nước ấm là được.”

      Liễu Bái Tình xong, bước nhanh đến bên cạnh chậu nước thả khăn mặt vào.

      Lưu Hà làm theo những gì Liễu Bái Tình sai bảo,lại hỏi: “Sau đó sao ạ?”

      “Sau đó ngươi phải để tay trong chậu nước này đảm bảo nước luôn luôn ấm.”

      Liễu Bái Tình nhúng nước làm ướt khăn mặt sau đó vắt khô nửa, xoay người đến giường lau trán với cả người Lâm Hi.

      Thuốc trong vòng hơn nửa khắc cũng chưa sắc xong, chỉ có thể trước hết làm hạ nhiệt vật lí cho .

      Tuy rằng biết có hiệu quả hay nhưng tốt xấu gì cũng có thể giảm từng chút từng chút .

      Thấy Liễu Bái Tình tới lui bận rộn lau người Lâm Hi vài lần, Lưu Hà khỏi có chút đau lòng, chủ động xin giết giặc : “Nếu tiểu thư ngài nghỉ chút , để em tới lau người biểu thiếu gia thay người?”

      Bận rộn hồi lâu, trán Liễu Bái Tình cũng chảy đống mồ hôi.

      Tùy ý lau phen ở trán, Liễu Bái Tình trực tiếp cự tuyệt ý tốt của Lưu Hà: “ cần, ngươi chú ý chậu nước để nó lạnh là được.”

      “……Vâng.”

      ---

      Nước ấm trong phích đổ hơn nửa, Vượng Nhi rốt cuộc cũng bưng chén thuốc đen nghìn nghịt đến.

      Nhìn thấy Vượng Nhi, Liễu Bái Tình đưa khắn mặt trong tay cho Lưu Hà, tự mình tiếp nhận chén thuốc kia.

      Liễu Bái Tình múc thìa thuốc lên thổi cho nguội bớt, hơi hơi chau mày, sau đó phân phó Vượng Nhi: “Đỡ thiếu gia nhà ngươi dậy.”

      Vượng Nhi lên tiếng, ngồi xuống đầu giường Lâm Hi, đỡ tựa vào vai của mình mà ngồi dậy.

      Liễu Bái Tình lại múc thìa thuốc, thổi nguội, thử thấy nóng, mới đưa đến bên miệng Lâm Hi.

      Vượng Nhi nâng cằm Lâm Hi, để Liễu Bái Tình đút thuốc cho nuốt thìa thuốc này xuống.

      Ai biết thìa mới rời , thuốc liền theo khóe miệng Lâm Hi chảy ra ngoài.

      Trong miệng thấy vị đắng, Lâm Hi ho khan hai tiếng, đáng thương hề hề yếu ớt oán giận câu: “……Tình muội muội…Đắng….”

      “Thuốc đắng dã tật, đắng thế nào ngươi cũng phải nuốt cho ta!”

      xong, Liễu Bái Tình lại múc thìa.

      thìa thuốc này cũng giống như thìa trước bị đẩy trở về.

      Liễu Bái Tình chịu từ bỏ ý đồ, lại đút cho thìa.

      Tiếp tục lại mơ màng đẩy trở về.

      Liễu Bái Tình nổi giận: “Lâm Hi ngươi nếu ngoan ngoãn uống thuốc cho lão nương ngươi có tin ta liền nắm mũi ngươi rồi rót hết vào mồm ngươi, ngươi có tin !”

      Lâm Hi cau cau mày, núp núp vào bên chỗ Vượng Nhi, yếu ớt : “…..Ngươi hung dữ….”

      Liễu Bái Tình nhất thời nghẹn họng.

      Lưu Hà đứng phía sau Liễu Bái Tình nhịn được mà tiến lên bênh vực kẻ yếu: “Tiểu thư, biểu thiếu gia đều sốt thành như vậy, ngài thế nào nhẫn tâm hung dữ với a? Lại còn muốn bịt mũi đổ thuốc nữa….”

      Liễu Bái Tình mất hết kiên nhẫn: “…..Vậy ngươi phải thế nào mới có thể khiến chịu uống thuốc!?”

      Lúc này Vượng Nhi vẫn làm cái đệm thịt người mở miệng: “Nếu , biểu tiểu thư ngài miệng đối miệng đút thuốc cho thiếu gia nhà ta?”

      ---

      Vừa nghe được lời này, Liễu Bái Tình im lặng lúc, chút do dự đảm đương trọng trách: “Vượng Nhi ngươi trách ra! Ta đỡ ngươi tới miệng đối miệng đút thuốc cho !”

      Vượng Nhi vô cùng thành khẩn trả lời Liễu Bái Tình : “Biểu tiểu thư, nô tài ăn vụng về.Ngài ngẫm lại buổi sáng hôm nay, nô tài ngay cả thổi khí cũng biết, thổi thuốc sao có thể đây?”

      Liễu Bái Tình nghĩ nghĩ, cảm thấy Vượng Nhi có lí.

      Vượng Nhi còn dùng được, như vậy….

      Liễu Bái Tình quay đầu nhìn Lưu Hà.

      Lưu Hà sợ tới mức liên tục xua tay: “Tiểu thư! Ngài biết nô tỳ cùng biểu ca ở trước mặt lão gia định thân rồi, nô tỳ làm sao có thể hôn nam nhân khác!”

      “Ngươi coi là nam nhân phải là được sao?!”

      Liễu Bái Tình có chút kiên nhẫn.

      Lưu Hà bùm tiếng quỳ xuống: “Tiểu thư! Nô tỳ cùng biểu ca của mình nghĩa nặng tình thâm, ngàn vạn lần thể làm như vậy được a! Tiểu thư ngài cũng đừng khó xử nô tỳ!”

      Liễu Bái Tình thở dài, ánh mắt chuyển hướng sang Vượng Nhi: “Vậy ngươi xuống kêu Quý Đại đến.”

      Vượng nhi mặt nôn nóng: “Biểu tiểu thư! Nô tài nếu lúc này lát nữa chén thuốc đều lạnh thể uống nữa! Cứu người thể chậm trễ được! Ngài ngẫm lại vết thương lưng của thiếu gia nhà chúng ta cũng phải là vì bảo hộ an toàn của ngài mới bị thương ?! Còn có thiếu gia nhà chúng ta ngày thường đối với ngài trăm phần nghìn tâm, cũng đủ để ngài vì mà bỏ qua chút nữ tử dè dặt kia sao?!”

      xong, Vượng Nhi nhớ tới phần tình cảm sâu nặng mà thiếu gia nhà mình đối với biểu tiểu thư, xúc động đến ướt cả hốc mắt.

      Liễu Bái Tình muốn thở dài hơi.

      phải chỉ là đút uống thuốc thôi sao, có nhất thiết cần phải náo lên giống như muốn tìm chết tập thể ?!

      “Đều đừng nữa, ta đút ta đút.”

      Buổi sáng hôn đều hôn qua, cũng kém lần này.

      Liễu Bái Tình nghiễm nhiên đá thúng đụng lia.

      ---

      Buổi sáng hai ngày sau, khi Lâm Hi tỉnh lại, lại lần nữa ở giường của mình thấy Liễu Bái Tình ngủ ở chiếc giường .

      Lần này có kinh nghiệm, nhớ được trước tiên lấy tay véo đùi mình cái

      “Ôi!”

      Đau!

      Thế mà lại đau!

      Lâm Hi vui mừng quá đỗi

      Đây phải nằm mơ!

      ---

      Vốn ngủ sâu liễu Bái Tình bị tiếng hô của Lâm Hi đánh thức.

      Mơ hồ lúc lâu, nhớ đến Lâm Hi còn phát sốt, Liễu Bái Tình lập tức thanh tỉnh.

      Từ giường đứng lên, Liễu Bái Tình duỗi tay qua dò xét trán Lâm Hi, sau đó liếc cái: “Tỉnh?”

      Nếu lúc này Lâm Hi là con Husky, vậy đuôi nhất định ngoe nguẩy ngừng.

      “Ừ! Tỉnh!”

      Lâm Hi tinh thần sáng khoái trả lời.

      Liễu Bái Tình nghiêm túc cẩn thận nhìn , lại hỏi: “Có chỗ nào thoải mái ?”

      Lâm Hi vừa muốn trả lời có việc gì, lại đột nhiên nhớ tới khổ nhục kế của chính mình….

      “Ôi…”Lâm Hi vẻ mặt thống khổ, “Đau đầu!”

      Liễu Bái Tình ràng để toàn bộ lòng bàn tay trán .

      Cảm giác được trán mình bị lòng bàn tay mềm mại mát mát đặt lên , Lâm Hi chỉ cảm thấy trận ấm ấp lan tỏa khắp toàn thân, ấm đến nỗi quên cả việc bản thân lúc này phải tỏ ra biểu tình thống khổ.

      Cau mày sờ soạng hồi lâu, Liễu Bái Tình mới thấp giọng : “Ừ, vẫn còn sốt .”

      xong, Liễu Bái Tình gọi với ra bên ngoài tiếng: “Vượng Nhi, Lưu Hà.”

      Vượng Nhi Lưu Hà hai người đáp lại, lát sau cả hai đều vào phòng.

      “Vượng Nhi, thuốc hạ sốt tối hôm qua cho uống giờ ngươi lại sắc thêm chén rồi bưng lên đây. Lưu Hà, phòng bếp xem xem bữa sáng hôm nay có những gì, sau đó cố gắng chọn món nào dễ tiêu hóa mang đến…..”

      Trông thấy Liễu Bái Tình giao việc cho Vượng Nhi Lưu Hà, thần sắc nghiêm túc nhu hòa, Lâm Hi ngắm thế nào cũng thấy đủ.

      Vượng Nhi Lưu Hà sau khi nhận phân phó của Liễu Bái Tình, Liễu Bái Tình mới quay người dìu Lâm Hi xuống giường: “Nào, nằm cả buổi tối ngươi cũng mỏi nhừ rồi ? Trước hết ngồi dậy nhé.”

      Lâm Hi thuận theo trả lời: “Được.”

      ---

      ngồi biết, vừa ngồi xuống bị dọa cho trận.

      Lâm Hi bộ dáng như là gặp quỷ, cúi đầu thể nào tin khi nhìn thấy nửa người trống trơn của mình: “…..Quần áo của ta đâu?!”

      Liễu Bái Tình thong dong bình tĩnh bắn lại cho câu: “Bị ta cởi.”

      Kinh ngạc, vui sướng, ai oán, bi thương…..

      Tâm trạng trong trạng thái này lại đổi sang trạng thái kia liên tục trỗi dậy trong lòng, Lâm Hi cuối cùng biến thân trở thành oán phụ nghìn năm: “Tình muội muội….. Ngươi nhất định phải phụ trách với ta !”
      Yến.Yếnwindlove_9693 thích bài này.

    3. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 21

      Edit: songli191

      Nghe được lời này của Lâm Hi, Liễu Bái Tình lười thèm liếc cái, vô cùng vô tình mà ném tặng cho hai chữ-----

      “Ha Ha.”

      Nghe thấy câu chửi trong thanh haha, Lâm Hi mím môi lại, mở rộng vòng tay dán lên: “Tình muội muội ngươi nhẫn tâm a!”

      Liễu Bái Tình nghiễm nhiên luyện thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần Lâm Hi vừa tới gần ngay lập tức có thể tránh chút dấu vết.

      Từ bên giường Lâm Hi đứng dậy như nước chảy mây bay lưu loát sinh động, Liễu Bái Tình thành công né tránh công kích của Lâm Hi.

      Bổ nhào vào khoảng Lâm Hi liền bị ngã nhào xuống giường, rất muốn đập đầu vào giường khóc lớn.

      Liễu Bái Tình xoa xoa mắt tới bên cạnh bàn, uống ngụm trà lạnh để bàn, quay đầu làm ra biểu tình “ phục ngươi xuống giường bắt ta a”, nhếch mép cười với Lâm Hi: “Ta mà nhẫn tâm , ngươi là thiên tài bậc nhất biết hả?”

      Lâm Hi cam chịu đến sắp khóc: “Làm người phải có lương tâm Tình muội muội!”

      Liễu Bái Tình lười cãi nhau với Lâm Hi, đúng lúc này Vượng Nhi cũng trở lại, Liễu Bái Tình chút do dự quăng Lâm Hi cho : “Vượng Nhi, trông thiếu gia nhà ngươi lát, ta về phòng rửa mặt thay quần áo.”

      Lâm Hi khẩn trương: “Vậy ngươi trở lại ?!”

      Liễu Bái Tình dựa cửa quay đầu cười: “Xem tâm tình.”

      Lâm Hi bị nụ cười này của Liễu Bái Tình làm đui mù con mắt, khi phục hồi lại tinh thần nàng từ lâu.

      Vượng Nhi ở bên cạnh chỉ tiếc rèn sắt thành thép với Lâm Hi: “Thiếu gia! Ngài thời điểm đối mặt với biểu tiểu thư có thế đừng ngẩn người hay ?!Người xem lần ngây người này, bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt?!”

      Bị Vượng Nhi khinh thường, Lâm Hi cảm thấy có chút ê ẩm: “Ta đây phải là do còn sốt dẫn đến đầu óc minh mẫn thôi? !”

      Vượng Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bưng thuốc lên: “Thiếu gia, ngài vẫn nên uống thuốc trước .”

      Xem ngài càng sốt càng ngốc….

      Thuốc này thể ngừng a!

      ---

      Liễu Bái Tình thay quần áo trở lại, phát u oán của Lâm Hi thăng cấp ngàn dặm, thể dùng nghìn năm để làm đơn vị đếm.

      Nhìn đến thuốc bàn vẫn chén đầy, giọt đều có đụng qua, Liễu Bái Tình cau mày lại, lạnh lùng : “Thế nào lại uống thuốc?!”

      Oán phụ vạn năm Lâm Hi oán khí bắn ra bốn phía: “Đắng, muốn uống, muốn ngươi đút.”

      “Muốn ta đút?”

      Liễu Bái Tình nhíu mày với Lâm Hi.

      Lâm Hi trả lời thập phần vang dội: “Muốn!”

      Liễu Bái Tình: “Vậy ngươi tin hay ta đổ bát thuốc lên đầu ngươi?”

      Lâm Hi: “…………”

      Liễu Bái Tình bưng chén thuốc lên, đến bên giường Lâm Hi, duỗi thẳng tay đưa qua: “Uống hay ?!”

      Khuôn mặt nhắn tuấn tú của Lâm Hi nhíu lại, nhăn lại giống như trái mướp đắng: “ thể uống sao?”

      thể.”

      “Vậy ngươi có thể đút cho ta được ?Giống như ngày hôm qua ý?”

      Lời này của Lâm Hi ở trong chăn biết chăn có rận, Liễu Bái Tình quát: “Lâm Hi ngươi mà còn dám vô lễ ta phòng bếp lấy dao thái!!”

      “Được rồi được rồi….”

      Lâm Hi than thở, duỗi đầu đến uống hơi hết sạch chén thuốc tay Liễu Bái Tình.

      Rất……đắng……

      Lâm Hi sau khi uống xong trong đầu chỉ quanh quẩn hai chữ này, quay đầu vừa mới chuẩn bị tố khổ với Liễu Bái Tình, bị nàng lấy cái này cái nọ chặn miệng.

      Trong đầu lưỡi tràn ra vị mơ thơm ngát, Lâm Hi hơi ngẩn ra, trông thấy Liễu Bái Tình vẻ mặt lạnh nhạt thu chén thuốc .

      Trong lòng vui vẻ, Lâm Hi tựa vào giường, bày ra tư thế tự cho là rất tuấn tú, với Liễu Bái Tình: “Tình muội muội, ngươi vừa mới gọi thẳng tên của ta, là hợp cấp bậc lễ nghĩa.”

      Liễu Bái Tình đưa lưng về phía Lâm Hi trợn trừng mắt: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

      “Ta muốn thế nào cả.” Lâm Hi vốn định cười nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nghĩ lại mình có đẹp đến trời đất quay cuồng Liễu Bái Tình cũng nhìn thấy, cuối cùng lười biếng ngáp cái, “Ngươi gọi như vậy rất tốt, ta thích.”

      Ai muốn ngươi thích.

      Liễu Bái Tình oán thầm câu, lại trợn trừng mắt.

      ---

      Thuyền trôi theo dòng nước, đường về hướng bắc.

      Lâm Hi còn canh cánh trong lòng về nụ hôn kia của hai người, dọc theo đường bám chặt lấy Liễu Bái Tình tha, lát mình đau đầu lát lại mình đau bụng, trăm phương nghìn kế đấu lại nàng.

      Mới đầu Liễu Bái Tình còn niệm tình người có vết thương mà chiếu cố tốt , nhưng sau này thường xuyên bị Lâm Hi làm phiền đến chết được, lập tức đuổi Lưu Hà hầu hạ , chính mình đóng cửa đọc sách trong phòng.

      Lại ngày nữa, Liễu Bái Tình đóng cửa từ chối tiếp khách, Lâm Hi ở trong phòng than ngắn thở dài, Vượng Nhi cùng Lưu Hà hai người dám lên tiếng, yên lặng nhìn xuống đất .

      Sau khi Lâm Hi than ngắn thở dài lần thứ ba trăm linh năm lần, Lưu Hà nhịn được mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Biểu thiếu gia! Ngài đừng thở dài nữa!”

      Lâm Hi ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Lưu Hà: “Vậy ngươi mời tiểu thư nhà ngươi đến đây.”

      Vượng Nhi mấy ngày này sớm cùng có chung mối thú với Lưu Hà, nghe thấy lời này của Lâm Hi, cũng lên giúp đỡ Lưu Hà kể lể với thiếu gia nhà mình: “Thiếu gia! Cách thức ngài làm đúng!”

      Lâm Hi nham hiểm liếc Vượng Nhi: “Vậy ngươi phải làm thế nào?”

      Vượng Nhi nghẹn họng.

      Kinh nghiệm thực chiến của tốt có thể tùy cơ ứng biến, nhưng phương diện bày mưu tính kế lại dùng được a!

      Lưu Hà cũng ở bên mở miệng: “Tiểu thư nhà chúng ta là người ăn mềm ăn cứng, biểu thiếu gia ngài chiêu khổ nhục kế này vốn dĩ là diệu kế, nhưng ngài rất nóng vội, đánh cho ván bài tốt trở thành….”

      Lưu Hà đành lòng thẳng, học Lâm Hi thở dài.

      Vượng Nhi ở bên liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, việc này vốn phải từ từ mà làm, vì sao thiếu gia ngài lại nóng vội a!”

      “Ta có thể vội sao?”Lâm Hi sắp nghẹn khuất đến chết, “Còn có hai ngày nữa là đến kinh thành, bắt được nàng trước làm sao hai người có thể đồng tâm hiệp lực đối phó với nương ta cái người phiền toái kia?!”

      Vượng Nhi hiểu ý tứ của Lâm Hi, khỏi chua xót thay .

      Lưu Hà biết tình hình, mê mang nhìn Vượng Nhi.

      Vượng Nhi thấy Lâm Hi còn ở bên kia thương xuân thu buồn, lập tức đến bên tai Lưu Hà, giọng với nàng: “Phu nhân nhà chúng ta thích biểu tiểu thư Thẩm gia, luôn luôn gắn ghép với thiếu gia nhà ta….”

      Lưu Hà hiểu , yên lặng cho Lâm Hi ánh mắt đồng tình.

      ---

      Như vậy nhanh chậm lại qua hai ngày, đoàn người Lâm Hi rốt cuộc đến kinh thành.

      Liễu Bái Tình rốt cuộc cũng xuất quan.

      Lâu thấy Liễu Bái Tình, Lâm Hi cảm thấy chính mình như là cá gặp hạn hán lâu ngày, như sắp chết vậy.

      Cũng may cuối cùng cũng cho mình ngụm nước.

      Lâm Hi cảm động đến mức rơi lệ thành dòng thác nước Lư Sơn.

      Khác với tâm tình rất tốt của Lâm Hi, Liễu Bái Tình thay đổi chỗ ở chỉ cảm thấy lo lắng.

      Rời kinh thành bảy năm, rồi lại trở về, người trong Lâm phủ biết còn giống như trong kí ức của nàng ?

    4. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 22

      Edit : songli191

      Xe ngựa công phủ sớm chờ ở bến tàu, con thuyền của Lâm Hi vừa cập bến, nô bộc Lâm gia lập tức dẫn Lâm Hi cùng Liễu Bái Tình lên xe ngựa.

      Từ lần từ biệt kinh thành bảy năm trước, Liễu Bái Tình xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe chỉ có cảm giác thời gian trôi qua nhanh.Nghĩ đến đám người biểu ca biểu tỷ biểu đệ biểu muội của đại gia đình nhà nhị cữu cữu, Liễu Bái Tình lại cảm thấy đau đầu.

      Cho dù trước đây Liễu Bái Tình học tập rèn luyện công khóa thành thục rồi, ở thuyền cũng bám chặt lấy Lâm Hi hỏi qua mấy lần, nhưng thấy sắp phải thực chiến, Liễu Bái Tình khỏi sinh ra chút lo lắng.

      “Hi biểu ca….”Liễu Bái Tình lôi kéo tay áo Lâm Hi, “Chuyện trong nhà nhị cữu cữu ngươi có thể lại cho ta lần nữa được ?”

      Lâm Hi xem sổ ghi chép nghe thấy Liếu Bái Tình như vậy, quay đầu nhìn nàng: “Trong lòng yên?”

      Liễu Bái Tình gật gật đầu: “Bảy năm trôi qua,ta sợ nhận sai người.”

      Lâm Hi hơi trầm ngâm, : “Vậy ta để Bội Hoàn trong phòng ta ở với ngươi trước, có gì ở phía sau chỉ điểm cho ngươi.”

      Nghe được hai chữ “Trong phòng”, trong lòng Liễu Bái Tình có chút thoải mái.

      “Ờ” tiếng, Liễu Bái Tình dứt khoát vứt bỏ vui trong lòng, níu chặt lấy tay áo Lâm Hi còn : “Vậy ngươi lại lần nữa cho ta nghe những chuyện về huynh đệ tỷ muội kia bên nhị cữu cữu .”

      Lâm Hi đặt sổ ghi chép xuống, nháy mắt với Liễu Bái Tình: “ tại phát ra tầm quan trọng của ta rồi?”

      Liễu Bái Tình quay đầu sang bên: “Muốn hay , lăn xuống gọi Vượng Nhi lên cho ta!”

      “Vượng Nhi ngốc, làm sao được ràng ~”Lâm Hi duỗi tay vỗ vai Liễu Bái Tình, “Lại để ta cho người vài lần nữa , ta hiểu !”

      xong, Lâm Hi cầm lấy tay trái Liễu Bái Tình, nghịch ngón tay nàng: “Bảy năm này, nhị thúc có thêm ba người con đứa con trai, cho nên nhà nhị thúc tổng cộng có ba con trai mười người con .Đại ca nhị ca với Ngũ muội muội là con vợ cả của nhị thẩm, người khác đều là sinh ra từ chỗ nhóm di nương. Tên bọn tỷ muội ta cho ngươi hơn nửa khắc e là ngươi cũng nhớ được đầy đủ, chỉ cần gọi các nàng theo thứ tự là được rồi.Ngũ muội muội bằng tuổi ngươi, ngươi gọi tỷ tỷ dưới ngươi kêu muội muội…”

      Nghe Lâm Hi chậm rãi cho mình lần nữa quan hệ nhân vật chi thứ hai của Lâm gia, Liễu Bái Tình có cảm giác kính nể sâu sắc đối với nhị cữu cữu trong truyền thuyết.

      người nam nhân, người vợ cả tám người thiếp, sâu sắc quán triệt chứng thực chế độ cổ đại nước ta chồng vợ nhiều thiếp, ngựa đực!

      ---

      Xe ngựa đến công phủ, Lâm Hi cùng Liễu Bái Tình hai người xuống xe, Bội Hoàn sớm được Lâm Hi sai người gọi đến lên tiếp đón.

      Cái người Bội Hoàn này, Liễu Bái Tình nhưng là biết.

      Bội Hoàn là con của nhà nô bộc được mang đến khi mẫu thân Thẩm thị xuất giá mang theo, Bội Hoàn sinh ra như là để chuẩn bị cho Lâm Hi.

      Bội Hoàn lớn hơn Lâm Hi ba tuổi, bảy năm trước Liễu Bái Tình cảm thấy vị đại tỷ tỷ ở trong phòng Lâm Hi chắm sóc vừa xinh đẹp tính tình lại ổn trọng.

      Bảy năm sau gặp lại, Bội Hoàn mười tám tuổi trổ mã thành đóa hoa kiều diễm, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều hàm chứa ý vị của nữ tử thành thục, Liễu Bái Tình xem ở trong mắt, nhưng trong lòng lại rất thoải mái.

      Bội Hoàn là người cơ trí, liếc nhìn bên người Lâm Hi, rồi tiến lên cúi đầu sâu với Liễu Bái Tình: “Biểu tiểu thư đường xa mà đến, đường vất vả.”

      Lâm Hi tùy ý vẫy tay phân phó : “Tình muội muội từ giờ ở trong phủ liền để ngươi chiếu cố nàng.Lúc này nàng muốn bái kiến lão thái thái, ngươi tự mình theo.”

      Bội Hoàn nghe ý tứ trong lời của Lâm Hi, lên tiếng “Vâng”, lại nhìn Liễu Bái Tình mà : “Biểu tiểu thư về sau có chuyện gì, cứ việc phân phó nô tỳ là được.”

      Liễu Bái Tình thu hồi vui trong lòng, lên tinh thần đáp lại câu: “Vậy phiền Bội Hoàn tỷ tỷ.”

      Lúc này, vị ma ma luôn đứng ở bên chuyện tiến đến, quỳ gối hành lễ với Lâm Liễu hai người, : “Tam thiếu gia mời về phòng thay quần áo trước, biểu tiểu thư mời theo ta, lão thái thái cùng các vị tiểu thư trong nhà đợi từ lâu.”

      Xem ra vị ma ma này là người đức cao vọng trọng, Liễu Bái Tình cho bà nửa lễ: “Mời ma ma dẫn đường.”

      Lâm Hi rất lo lắng, trước khi Liễu Bái Tình lên kiệu, giữ chặt nàng giọng bên tai nàng câu: “Đừng sợ, ta thay xong quần áo lập tức qua đó tìm ngươi.”

      Liễu Bái Tình đột nhiên có cảm giác trong công phủ to như vậy chỉ có thể dựa vào người là Lâm Hi, vành mắt ửng đỏ, : “Vậy ngươi nhanh chóng tới.”

      ---

      Liễu Bái Tình lên kiệu, liền bảy vòng tám vòng công phủ, tròn hai khắc mới đến chỗ sân ngoài viện lão thái thái.

      Lâm lão phu nhân sớm ngồi ở sau cửa , nhìn thấy kiệu Liễu Bái Tình hạ xuống, vội vàng kêu lên: “Nhanh! Nhanh đỡ ta qua đó!”

      Liễu Bái Tình rảo bước tiến vào sân, nhìn thấy lão thái thái tóc hoa râm tinh thần quắc thước dẫn đầu cùng với các nương ăn mặc lòe loẹt tới chỗ mình, trong lòng ấm áp, nhanh chóng tiến lên, cúi đầu quỳ xuống : “Ngoại tổ mẫu, Tình nhi đến thăm ngài!”

      “Ôi a, nền đất bẩn, mau đứng lên!”

      Lão thái thái duỗi tay ra đỡ Liễu Bái Tình.

      Liễu Bái Tình chỉ cảm thấy các nương xung quanh nhất thời xông lên, luống cuống đứng dậy.

      Liễu Bái Tình sau khi đứng ngay ngắn rồi, nhìn thấy bàn tay được bảo dưỡng thích đáng đeo ngọc mãn châu đưa tới trước mặt mình, chút do dự mà đỡ lấy.

      Bám vào Liễu Bái Tình, Lâm lão thái thái tâm tình rất tốt với nàng: “, chúng ta vào trong phòng rồi .”

      ---

      Tiến vào trong phòng, Liễu Bái Tình đỡ lão thái thái ngồi xuống, lão ma ma trước đó đến đón nàng hai tay nhận lấy cái đệm bồ đào mà tiểu nha hoàn vấn tóc kiểu song kế theo sau mang vào.

      Thấy tiểu nha hoàn đặt cái đệm bồ đào xuống dưới chân lão thái thái bước, Liễu Bái Tình trong lòng lập tức lộp bộp—

      Xấu hổ quá, quỳ sớm rồi.

      Xấu hổ xấu hổ, dù sao lúc này cũng phải quỳ.

      Chậm rãi bước đến chỗ ngồi của lão thái thái, Liễu Bái Tình biết lúc nào tay của Bội Hoàn thò ra đỡ nàng, từ từ quỳ xuống đệm bồ đào, cung kính dập đầu vái lão thái thái ba cái: “Ngoại tôn nữ Liễu Bái Tình, thỉnh an ngoại tổ mẫu, chúc ngoại tổ mẫu khỏe mạnh cát tường bình an.”

      Lão thái thái cười to sang sảng ba tiếng, phất tay : “Nhanh đứng lên Nhanh đứng lên.”

      Sau khi nhìn thấy Liễu Bái Tình đỡ tay nha hoàn đứng dậy, lão thái thái lại chuyển sang nhìn mặt Bội Hoàn bên người nàng, kinh ngạc : “Tình nhi, nha hoàn này của con thế nào lại quen mắt như vậy?”

      Lúc này tiểu nương khuôn mặt bầu bĩnh trắng như tuyết cười hì hì: “Tổ mẫu ngài nhãn lực cũng tốt! Đây là nha hoàn Bội Hoàn trong phòng tam ca ca ?!”

      Liễu Bái Tình nhìn tiểu nương kia tuổi cũng sàn sàn mình, thần thái hào sảng, chừng nàng chính là đích nữ duy nhất của nhị cữu cữu Lâm ngũ nương.

      Quả nhiên, Bội Hoàn ở phía sau nàng cúi đầu câu: “Vị này là ngũ tiểu thư.”

      Nghe Lâm ngũ như vậy, lão thái thái lại đánh giá Bội Hoàn dưới vài lần, cười : “Chính là người trong phòng Hi nhi!”

      xong, lão thái thái vẫy tay với Liễu Bái Tình : “Lại đây cùng ngồi với ta.”

      Liễu Bái Tình nhu thuận đến, ngồi ở chỗ giẫm chân của lão thái thái, đỡ lấy đầu gối người.

      Lão thái thái duỗi tay đến sờ sờ đầu Liễu Bái Tình, chăm chú tỉ mỉ ngắm nàng rất nhiểu lần ,: “Năm đó ngươi với Lâm Hi náo đến mức như muốn kết thù với nhau vậy, lần này ta đồng ý để Kim Lăng đón ngươi đâu.Nhưng tại xem ra , cũng chỉ có đối với ngươi là tốt nhất.”

      xong, trong mắt lão thái thái mang vài phần ý tứ hàm xúc, liếc mắt nhìn Bội Hoàn lẳng lặng đứng bên.

      ở nhà người khác tiện khiến người khác mất mặt, Liễu Bái Tình cho dù trong lòng muốn chửi ầm lên, nhưng ngoài mặt vẫn nhàng lên tiếng: “Vâng, Hi biểu ca đối với con tốt lắm.”

      Lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh của Lâm Hi—

      “Tình muội muội, ta có mặt ở đây, ngươi lại tìm tổ mẫu cáo trạng ta ?!”
      Yến.Yến, windlove_9693heavydizzy thích bài này.

    5. songli191

      songli191 Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      41
      Chương 23

      Edit : songli191

      Liễu Bái Tình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Hi đổi bộ trường bào màu trắng, đầu đeo ngọc quan màu tím, trắng tím, càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú của , cả người tuấn nhã thong dong.

      Lâm Hi vừa tiến đến, khí trong phòng vốn dĩ còn có chút kì quái tại lập tức trở nên sôi nổi.

      Lâm ngũ tiểu thư hét lên từ xa với Lâm Hi : “Tam ca ca! Huynh lần này Giang Nam mang về cho tỷ muội chúng ta cái gì thú vị về?”

      Lâm Hi rảo bước tiến vào trong phòng, trước tiên cười với Liễu Bái Tình, rồi mới đáp lại lời của Lâm ngũ: “Thế nào lại cần ta mua? Tình nhi tỷ tỷ của ngươi sớm chuẩn bị xong lễ vật cho tất cả mọi người các ngươi rồi, thứ nào cũng đều thú vị cả, ta cớ gì còn phải tham gia náo nhiệt rồi tự làm xấu mặt mình?”

      xong, Lâm Hi phất áo choàng cái, lập tức sai gã sai vặt cầm đệm bồ đào đến, Lâm Hi cung kính dập đầu với Lâm lão phu nhân ba cái: “Hi nhi bái kiến tổ mẫu, thỉnh an tổ mẫu.”

      Lão thái thái mặt mũi hiền lành với Lâm Hi: “Lại đây lại đây, để ta xem .”

      Lâm Hi đáp tiếng, sau đó đứng lên đến chỗ để chân trước mặt lão thái thái ngồi xuống, vừa vặn cùng Liễu Bái Tình trái phải.

      Lão thái thái cẩn thận đánh giá Lâm Hi phen, vô cùng đau lòng : “Gầy.Ta nghe Quý Đại sai người đến các ngươi đường gặp cướp biển, có gì nguy hiểm ?”

      sao tổ mẫu, cháu để cho bọn họ toàn thân mà về.”Lâm Hi cười cười trả lời lão phu nhân, “Cũng bị chút vết thương , nhưng cũng may là đường có Tình muội muội chăm sóc, rất nhanh khôi phục.”

      xong, Lâm Hi cúi đầu nháy mắt với Liễu Bái Tình.

      Trước mặt mọi người Liễu Bái Tình tiện lườm , chỉ có thể yên lặng cúi đầu giả vờ thẹn thùng.

      Lão thái thái nghe Lâm Hi cứ ba câu trong đó lại có hai câu đến Liễu Bái Tình, lại ngẩng đầu nhìn nha hoàn Bội Hoàn đứng bên cạnh, cảm thấy buồn cười, nâng tay vuốt tóc ngoại tôn nữ, với Liễu Bái Tình: “Đại cữu cữu nhị cữu cữu cháu lúc này còn làm việc trong nha môn thể trở về, cháu bái kiến đại cửu mẫu với nhị cửu mẫu trước .”

      Thấy lão thái thái muốn cho truyền người, Lâm Hi chạy nhanh đến dán lên: “Tổ mẫu, cháu cũng muốn thỉnh an mẫu thân, bằng để cháu cùng Tình muội muội cùng nhau qua .”

      Lão thái thái véo mũi Lâm Hi cái, lại gần dùng thanh chỉ hai bà cháu bọn họ nghe được : “Cháu tên hỗn tiểu tử này, thể quá ràng rồi đấy? !”

      Lâm Hi ngẩng đầu nhếch miệng cười với lão thái thái, cũng đến mức thấp nhất trả lời: “Tổ mẫu, cháu đây là lòng tư mã chiêu(1), bị người qua đường biết cũng sao cả!”

      (1) lòng tư mã chiêu: ý chỉ là người có dã tâm rất ràng, chỉ mong tất cả mọi người đều biết.Trong chuyện chính là Lâm Hi có tình ý với Liễu Bái Tình nên chỉ mong tất cả mọi người đều biết, càng nhiều người biết càng tốt ý. Ahihi

      Nghe được lời này, lão thái thái hơi ngạc nhiên, sau đó cười lớn : “Hahahaha, cháu mong nhớ mẫu thân mình như thế, vậy ta đây cũng giữ lại.Cháu với Tình Nhi cùng nhau .”

      “Vâng. ~”Lâm Hi đứng dậy, hành lễ với lão thái thái: “Tổ mẫu, cháu đây.”

      Liễu Bái Tình bám vào tay nha hoàn cũng đứng lên, phúc thân: “Tình Nhi muộn chút lại đến cùng chuyện với tổ mẫu.”

      Lão thái thái cười híp mắt nhìn hai người bọn họ, càng nhìn càng thấy như đôi kim đồng ngọc nữ nam tài hoa nữ xinh đẹp hiểu lễ nghĩa, trong lòng thấy được an ủi vô cùng, : “ , buổi tối hai ngươi đến chỗ ta ăn tối.”

      Ra khỏi viện của lão thái thái, Lâm Hi vô cùng tự giác nắm tay Liễu Bái Tình.

      Liễu Bái Tình buông ra lần, lại nắm lại lần.

      Liễu Bái Tình tức đến thở phì phò quay đầu nhìn Lâm Hi, chỉ thấy vẻ mặt thong dong bình tĩnh, cứ như coi đây là việc hết sức bình thường.

      Liễu Bái Tình tức giận vừa định vặn tay Lâm Hi, ai biết đột nhiên quay đầu lại câu: “Mẫu thân ta tính tình thế nào ta qua với muội nhiều lần rồi, lúc này muội chỉ cần nhớ kĩ bà thích tiểu thư đoan trang dịu dàng là được. Khi có mặt bà đừng để lộ tính cách mà thường ngày ngươi thể ra khi ở với ta.”

      Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Hi phóng đại ở trước mắt, Liễu Bái Tình chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên bịch cái, sau đó tự nhiên mà quay đầu : “…..Ta cần gì phải khiến mẫu thân của ngươi thích?!”

      Lâm Hi thầm vuốt ve ngón tay mềm mại của nàng, : “Ngươi ngẫm lại xem, ngươi còn biết bản thân mình phải lưu ở kinh thành bao nhiêu lâu đâu. Hơn nữa bà lại là trưởng bối, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, ngươi cần gì phải chọc bà vui?”

      Lâm Hi lời này có lý, Liễu Bái Tình xoay xoay vặn vặn: “Ừ” tiếng.

      xong, đột nhiên Liễu Bái Tình nhớ đến kiện, giật tay dừng lại: “Đúng rồi….Ngươi vừa mới cùng Ngũ muội muội ta chuẩn bị lễ vật cho các nàng…..Nhưng mà….Nhưng mà….”

      Nhưng mà ta chỉ chuẩn bị lễ vật cho trưởng bối trong nhà, vài người tỷ muội các nàng đều chỉ là quần áo trang sức đơn giản ?

      Lâm Hi thấy vẻ mặt vô thố của Liễu Bái Tình, chỉ thấy nàng đáng vô cùng.

      Véo véo mũi Liễu Bái Tình, Lâm Hi : “Ngươi và ta cần gì phải phân biệt là của ai? Ta tặng cũng phải là ngươi tặng?”

      Liễu Bái Tình nhịn được mà mỉm cười, nhưng vẫn đáp trả Lâm Hi câu: “Hừ, Ai muốn ngươi giả mù sả mưa làm người tốt?!”

      Biểu cảm của Liễu Bái Tình thoát được ánh mắt sắc bén như chim ưng của Lâm Hi.

      thầm cầm tay Liễu Bái Tình ngày càng chặt, Lâm Hi với nàng: “Cho dù có thế nào chăng nữa, mọi việc trong nhà, ta thay ngươi chuẩn bị tốt.”

      ---

      Đại thái thái Thẩm thị cùng lão thái thái chỗ ở cách nhau có chút xa, Liễu Bái Tình cùng Lâm Hi lúc lâu mới đến.

      Tuy rằng ngoài miệng cần, nhưng Liễu Bái Tình sau khi vào phòng, vẫn tự giác mà bày ra bộ dáng đoan trang, hào phóng mà thỉnh an Thẩm thị.

      Thẩm thị nhận lễ của Liễu Bái Tình với Lâm Hi, rồi nàng để hai người ngồi xuống.

      Liễu Bái Tình đường xa mà đến, nhưng Thẩm thị coi nàng như tồn tại, chỉ quay đầu chuyện với Lâm Hi: “Nghe con trở về, Bích Vân rất vui mừng, nhiều lần phái người đến hỏi ngươi về chưa. Ta nghĩ biểu huynh biểu muội hai người các ngươi có lẽ lâu ngày gặp, nên sai người mời nàng đến công phủ chúng ta ở đoạn thời gian. Con sáng sớm ngày mai dậy rồi nhà ngoại tổ phụ ngươi đón nàng .”

      Nghe được cái tên Thẩm Bích Vân này, Lâm Hi là đau đầu thôi, lúc này ôm đầu với mẫu thân Thẩm thị: “Mẫu thân cũng thương con chút?! đường thuyền với xe ngựa mệt nhọc, vất vả về đến nhà, mẫu thân cũng chịu cho con nghỉ ngơi mấy ngày!”

      Thẩm thị cười lạnh tiếng, nhìn thoáng qua Liễu Bái Tình: “Thế nào, biểu muội nhà gia chính là biểu muội, biểu muội cữu gia coi là biểu muội?! Ngươi Kim Lăng xa xôi đón người, Bích Vân cách nhà chúng ta có mấy con phố, ngươi lại ngại mệt chịu đón?!”

      Thấy trận chiến này dưng lại chuyển tới người Liễu Bái Tình, Lâm Hi chỉ sợ chính mình mực từ chối mẫu thân giận chó đánh mèo với Liễu Bái Tình, đành đứng dậy đáp ứng: “Vậy nhi tranh thủ tử nghỉ ngơi, ngày mai đón biểu muội Bích Vân.”

      Thẩm thị lúc này mới vừa lòng gật đầu.

      Nhưng đến cùng vẫn là thương con, Thẩm thị cuối cũng vẫn nhân nhượng: “Cũng cần ngày mai đón. Con nghỉ ngơi mấy ngày trước , ba ngày sau lại đón. Ta gửi thư Thẩm phủ giải thích là được.”

      Bị hành quyết xử trảm lập tức biến thành hoãn lại, Lâm Hi cả người nhõm.

      Hiếu thuận lên tiếng “Vâng”, Lâm Hi lại quay lại chỗ cũ ngồi xuống.

      Bỏ qua Liễu Bái Tình cả nửa ngày, Thẩm thị rốt cuộc nhớ tới nàng: “Bái Tình.”

      Liễu Bái Tình nghe thấy Thẩm thị điểm danh đến tên mình, vội vàng đứng đáp lời, cúi đầu đợi mệnh: “Đại cửu mẫu có gì phân phó?”

      Thẩm thị vẫy tay với nàng: “Chỗ ta ngươi cũng thỉnh an rồi, ngươi nên đến chỗ nhị cửu mẫu bên kia thỉnh an . Nghe lão thái thái buổi tối lưu lại ngươi cùng dùng bữa, như vậy ta cũng mời ngươi. Ngươi thỉnh an nhị cửu mẫu xong đến chỗ lão thái thái bên kia là được.”

      “Vâng. Bái Tình cáo lui.”

      Thấy Liễu Bái Tình phải , Lâm Hi lập tức từ ghế bật dậy: “Tình muội muội đợi chút, ta cũng lâu gặp đại ca nhị ca, ta cùng muội cùng nhau .”

      “Lâm Hi con đứng lại đó cho ta!”

      Thẩm thị gầm tiếng, trực tiếp đóng đinh Lâm Hi đứng nguyên tại chỗ.

      Lâm Hi vẻ mặt đau khổ, quay đầu dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn mẫu thân mình,

      Thẩm thị trực tiếp nhìn con, nhìn Liễu Bái Tình xấu hổ đứng chỗ cũ cũng được mà ở lại cũng xong : “Bái Tình ngươi trước , ta còn có chút chuyện với đứa con trai bất hiếu này, ngươi cần chờ .”

      Liễu Bái Tình lên tiếng, lại quay đầu cười cười với Lâm Hi, sau đó bọn nha hoàn đỡ nàng xuống.

      Thấy Bội Hoàn yên lặng tiếng động theo phía sau Liễu Bái Tình, Lâm Hi yên tâm vài phần, lại quay về chỗ cũ ngồi xuống.

      Thẩm thị chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Liễu Bái Tình này có cái gì tốt?! hai ngày ba bữa lại xúi ngươi leo tường dỡ ngói xuống sông mò cá! chút cũng có bộ dạng thục nữ!”

      Chuyện này Lâm Hi từng tranh cãi với Thẩm thị dưới trăm lần, lại nghe bà nhắc đến, Lâm Hi cũng lười buồn giải thích: “Cho dù bộ dáng nàng như thế nào, con cũng chỉ thích mình nàng!”

      Thẩm thị đúng là sắp bị tức chết: “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi cái đồ bất hiếu!”

      Lâm Hi đến trước mặt Thẩm thị đột nhiên quỳ xuống: “Nương! Ngài cùng cha tâm đầu ý hợp, vậy ngài có từng nghĩ qua nếu như cả đời này được gả cho cha, nhân sinh của ngài trở nên thế nào, phải là sống vui vẻ sao?! Ngài thế nào lại nhẫn tâm muốn con trải qua cuộc sống như vậy?!”

      Thẩm thị sớm luyện thành tinh thần thép, nghe được khẩn cầu cảm động như vậy của Lâm Hi, cũng chỉ là hừ lạnh tiếng: “Ai đều có thể, nhưng nữ nhi của Lâm Mẫn Chi được.”

      “Nương--!”

      “Ngươi cần lại cầu xin, tâm ý ta quyết!”

      ---

      Liễu Bái Tình cho dù trì độn cũng cảm giác được Thẩm thị vô cùng thích mình.

      nhịn được khúc mắc trong lòng, Liễu Bái Tình gọi Bội Hoàn lại hỏi : “Đại cửu mẫu đối với tất cả mọi người đều như vậy sao? Hay là chỉ đối với ta là như vậy?”

      Bội Hoàn cười cười với Liễu Bái Tình: “Biểu tiểu thư yên tâm, hết thảy có thiếu gia nhà chúng ta đỡ cho ngài.”

      Liễu Bái Tình rảnh bận tâm đến việc Lâm Hi chống đỡ cái gì, đến viện của nhị phu nhân Lâm gia Vương thị.

      cửa viện có đám người, nhìn thấy đám người Liễu Bái Tình đến, số người lên thỉnh an Liễu Bái tình, mặt khác số khác chạy thẳng vào phòng, kêu: “Đến đến!”

      Bị mọi người vây quanh trong sân, Liễu Bái Tình lập tức nhìn thấy vị phụ nữ trung niên mặc thân quần áo lộng lẫy đứng hành lang xa xa cười với nàng.

      “Đây là nhị phu nhân phủ chúng ta.”

      Bội Hoàn giọng sau tai Liễu Bái Tình.

      Liễu Bái Tình hiểu , tiến lên vài bước muốn hành lễ lại bị Vương thị đỡ.

      Vương thị tinh tế đánh giá Liễu Bái Tình phen, sau đó cười với người phía sau : “ hổ là nữ nhi của tam muội muội, bộ dáng cùng dáng vẻ này, cùng tam muội muội như đúc.

      xong, Vương thị cũng đợi người phía sau đáp lại, tự mình dẫn Liễu Bái Tình vào nhà: “Nhị cửu mẫu luôn rất thích Tình nhi, nếu phải lần này ở viện của nhị cửu mẫu? Chúng ta hai người buổi tối tâm .”

      Thẩm thị Vương thị hai người chị em dâu người lãnh đạm như băng người nhiệt tình như lửa. Liễu Bái Tình các nàng có ý gì, chỉ đành ra vẻ thẹn thùng trả lời.

      Vượng thị cùng Liễu Bái Tình hai người sau khi vào trong phòng ngồi xuống, Vương thị quay đầu phân phó lão ma ma bên người: “ xem nhị thiếu gia có ở thư phòng hay ? Nếu ở kêu lại đây, biểu muội Liễu gia đến!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :